Tâm Linh Căn hộ !!

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
295920816-256-k426692.jpg

Căn Hộ !!
Tác giả: Bammoie
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Chuyện xoay quanh về một căn hộ sang trọng đầy huyền bí với nhiều hiện tượng lạ,kèm theo một tí trinh thám mạo hiểm 🤐​
 
Căn Hộ !!
Gia đình Etienne !!


"Cạch!"

Một tiếng mở cửa vọng lớn trong ngôi nhà chật hẹp.

"Anh Etienne ơi có thư !"

Audrey- cô vợ xinh đẹp giỏi giang cất tiếng gọi.

"Của ai vậy em yêu !?

"

Etienne - tay cầm li cà phê nóng nhâm nhi từng ngậm nhẹ nhàng hỏi.

Audrey chẳng nói gì đưa lá thư cho Entienne.Nó dày cợm.Gọn gàng tinh tươm.Entienne đem lá thư vào phòng làm việc của mình.

"Lá thư chẳng có tên người gửi cũng chẳng có địa chỉ người gửi?"

"Anh yêu à bảo tụi nhỏ thay đồ rồi chúng ta đi mua thức ăn,sẵn lấy xe chở em đi đến tiệm Lola mua tí vải may áo mới cho tụi nhỏ!"

Audrey nói vọng từ bếp ra.Ông cũng cất lá thư đi.Đi xuống bếp hôn vợ một cái rồi ông lên lầu kêu những đứa con của ông.

"Chloe,Karine,Kalen,Fares thay đồ nhanh rồi chúng ta đi ra ngoài nào,lâu rồi chúng ta chưa đi chơi nhỉ,nay ba dẫn tụi con đến khu trung tâm thương mại chơi game!Đứa nào xuống trễ thì chút phải xách đồ nhá!!"

Chloe-con gái cả nghe xong liền chạy đi thay đồ ngay.Năm nay 16 tuổi.

Karine-con gái ba nhẹ nhàng cất quyển sách đang đọc vào ngăn tủ.Năm nay 14 tuổi.

Kalen- con trai tư cũng dẹp ngay máy chơi game,vội vã chạy vào nhà vệ sinh như sợ bị giành.Năm nay 13 tuổi.

Fares - con trai út thì vẫn miệt mài lắp ráp ngôi nhà lego,chẳng quan tâm mọi người đang làm gì xung quanh mình.Năm nay 10 tuổi.

"Fares sao em không thay đồ đi,chút trễ ba mắng cho xem!?"

-Chloe

"Kệ nó đi chị,riết như một thằng tự kỉ chả quan tâm ai!"

- Kalen vừa xỏ giày vừa nói.

"Đúng rồi đó chị hai,bỏ mặc nó đi,một thằng bệnh hoạn khác người haha!"

- Karine từ nhà vệ sinh bước ra tay cầm thêm cái lược trắng tinh.

"Thôi hai đứa xong rồi thì xuống trước đi chị xuống sau!Nói với ba là chị đau bụng muốn đi vệ sinh!"

-Chloe nhẹ nhàng đáp.

"Suốt ngày chị cứ giúp thằng bệnh hoạn đó làm gì,nó đã không có ba mẹ ruột mà nó còn bị tự kỉ haha!"

- Karine Kalen hùa nhau cười phá lên vang khắp phòng.

Chloe đuổi được hai đứa nó ra ngoài,khóa cửa lại.Một tiếng nức phát lên.

"Fares em khóc sao!?Đừng khóc chứ chị sẽ bảo vệ em mà nín đi nào.Đứa trẻ ngoan sẽ không làm người khác lo lắng đâu.Thôi nín đi chị dẫn đi chơi nè."

Chloe dịu dàng an ủi Fares.Nó cũng dần nín khóc.Từ lúc được nhận nuôi tới giờ.Nó chỉ có chị Chloe là chỗ dựa,là niềm tin hi vọng duy nhất của nó.Ba mẹ nuôi sao?Hai ông bà nhận nuôi nó chỉ vì tiền trợ cấp từ chính phủ thôi.Tức giận thì lôi nó ra chửi rủa.Những thứ ngon thứ đẹp thì dành cho chị ba và anh tư hết rồi.Chị Chloe thì khác.Luôn cho những thứ tốt đẹp nhất.Có lẽ nếu chị Chloe biến mất,chắc nó cũng sẽ suy sụp dày vò đến chết.

"Hai đứa kia sao lâu quá vậy!"

- Ông Etienne cau mày nói to , có vẻ người đàn ông này đang tức giận chỉ muốn đánh cho chúng nó một trận chừa tội.

"Ba kêu hai chị em mình kìa,em thay đồ nhanh rồi xuống không thì bố la.Chị chờ!"

Chloe nói.

Nó chỉ gật đầu rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh thay đồ.Chốc lát nó bước ra như một chàng hoàng tử nhỏ bước ra từ truyện.Da trắng,môi hình trái tim,thêm cái tóc xoăn màu óng ánh vàng.Nó mà sinh ra bởi một gia đình thượng lưu thì giờ này nó nổi tiếng thế giới luôn không chừng.

"Chị Chloe đi thôi!"

- Fares nhỏ giọng đưa tay ra.

Chloe hiểu ý lấy tay mình nắm lại.Còn vài bậc cầu thang nữa là xuống dưới lầu.Nó chần chừ đứng nép vào người chị Chloe như sợ bị đánh.

"Không sao có chị rồi đừng sợ!"

- Chị Chloe giọng dịu dàng nói vào tai Fares trấn an nó.Nó cũng dần thả lỏng hơn.

"Đi nhanh thôi hai đứa bây như rùa vậy ?"

Ông Etienne cằn nhằn mãi.

Chloe đoán trước được điều này nên bịt tai Fares lại để nó khỏi phải nghe những lời cay độc này.

"Đi thôi ba kệ chị ta đi!"

- Kalen nói vậy để ba ngừng trách Chloe.

Gia đình này là vậy.Hạnh phúc,vui vẻ,buồn,tức giận,chiều chuộng,ghẻ lạnh.Gia đình này đều có đủ cả.Rất nhiều khuất mắc ở những chặng đường tiếp theo!!
 
Căn Hộ !!
Ngoại ô !!


"Anh Etienne ơi có thư nữa đây"- Audrey nói vọng lên phòng làm việc của ông.

"Tôi xuống ngay" - ông vừa đi vừa tự hỏi ai cứ chuyển thư cho mình.

Audrey đặt lá thư trên bàn rồi tiếp tục nấu ăn.Ông nhìn thoáng qua.Lấy bức thư cũ ra so.Lạ thật hai bức thư như nhau; từ bìa bao,tem,độ dày bên trong, nhưng nét chữ lần này lại quệt quạt hơn.Mở nó ra.

"Bán căn hộ vùng ngoại ô sao!?

Cho hay bán vậy ?

Một căn hộ 5 phòng , có nông trại , ngoại ô , một gác lửng rộng.

Chỉ với giá 10 USD ; đủ giấy tờ từ chính chủ luôn sao.Đa cấp à ?

" - Ông vừa nghi ngờ vừa tin.

"Anh đi đâu vậy không dùng bửa sáng à?"

- Audrey từ bếp đi ra trên tay cầm hai đĩa thịt xông khói .

"Có việc sớm nên em và con ăn đi,khỏi chừa phần anh!"

-Ông vội vàng xỏ giày , mặc thêm áo khoác da bên ngoài rồi đi mất.

Đi được nửa đoạn thì xe tắt máy.Ông chau mày đi xuống xe kiểm tra.

"Không phải chứ?

Giữa cái con đường trống vắng này thì làm gì có chỗ sửa xe , mày cũng biết lúc hư lắm đó xe à!

Chết tiệt điện thoại hết pin rồi"-Ông đánh vài cái vài cái vô lăng,ngủ quên lúc nào chả hay.

"Anh gì ơi!?"

- Một người con trai cao khoảng m80,dáng người gầy guột chẳng thấy rõ mặt,nhẹ nhàng gõ kính xe.

"Gì vậy?"

- Ông dần tỉnh giấc.Hoàng hôn dần hiện rõ.Chỉ vài phút nữa mặt trăng sẽ thay ca cho mặt trời.Nhanh thật.Etienne đã ngủ được 6 tiếng.Nhận ra có người đứng bên ngoài.Ông mở cửa bước ra hỏi xe.

"Cậu là ai?"

- Ông cất tiếng

"À dạ cháu đi trên đường thấy xe bác đậu ở đây chắc hẳn đã bị hư hỏng rồi,cháu nhìn sơ qua đoán xe bác bị tắt máy ạ?

Nếu bác không phiền thì cháu sửa giùm cho ạ!Đường này càng về tối càng nguy hiểm lắm ạ!!"

"Được thôi sửa giúp bác!!"

Cậu ấy bắt tay vào sửa.Chẳng lâu thì trời đã chìm vào màn đêm,xe lại chưa sửa xong , bụng ông thì đói meo lại khát khô họng.Gần đây thì chả thấy nhà nghỉ hay siêu thị nào.

"Này cậu ơi xong chưa?"

-Ông chau mày hỏi.

"Máy quá cũ rồi nên chắc sửa hơi lâu.Hay bác về nhà cháu được không ạ.Sẽ nhiều dụng cụ tiện sửa chửa hơn.Cháu thấy bác cũng chưa ăn uống gì .Gần đây cũng ít nhà lắm nên là..."

- Lời cậu bị cắt ngang

"Được thôi tôi đói quá rồi.Nhà cậu ở đâu!?"

"À bác đợi xíu cháu đem xe tới kéo xe bác về !"

Cậu chạy thật nhanh về nhà.Nói vậy chứ tốn tận 15 phút.

Ăn no xong ông lăn ra ngủ tại nhà cậu con trai kia.Do quá mệt hay ông không đề phòng gì chứ.Ở nhà một người mới nói chuyện được vài câu.Có lẽ ông chẳng quan tâm gì ngoài chỗ ở nhỉ?
 
Back
Top Bottom