Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 240



Hắn cau chặt mày, sắc mặt nghiêm túc, vẻ mặt vốn đã lạnh lùng càng thêm lạnh lẽo, khiến Khương Thư Yểu vô thức hơi co rúm.

Hắn thẳng thắn mở lời: "Khương Thư Yểu, ta hỏi nàng, ngày ấy nàng gả cho ta là vì sao?"

Câu hỏi này được đưa ra vì một phút bồng bột, nhưng sau khi hỏi ra, Tạ Tuân không hối hận.

Những cảm xúc tích tụ - rung động, giằng xé, bâng khuâng mất mát - hỗn độn thành một khối, khiến lòng hắn ngột ngạt, có những lời càng trì hoãn, càng không nói ra được.

Huống chi hắn có thể đợi, nhưng Khương Thư Yểu có thể đợi sao? Tuy nàng đã cưới hắn, nhưng họ chẳng thể coi là phu thê.

Quả nhiên, Khương Thư Yểu nghe câu hỏi này liền đờ người, lắp bắp không biết trả lời sao.

Tạ Tuân sớm đã đoán được nàng sẽ có phản ứng này, không có e thẹn, không có sự phụ thuộc khi từng được hắn cứu khỏi nước, không có sự điên cuồng si mê khi từng dùng cái c.h.ế.t uy h**p, chỉ có bối rối và hoảng hốt.

Nghĩ đến lúc nàng mới gả về, sự ghét bỏ và xa cách của mình, tự cho là nàng si mê mình, cuối cùng tất cả đều là trò cười.

Hắn cảm thấy mặt nóng bừng, hồi tưởng chuyện xưa, lòng nghẹn ứ, vô cùng khó xử, nhưng sự khó xử này nhiều hơn là đắng cay, là bâng khuâng, chứ không phải xấu hổ giận dữ.

Tạ Tuân hối hận rồi, hối hận vì sự bồng bột của mình, hối hận vì đã không tiếp tục nấu ếch trong nước ấm.

Giờ đây sự thật phơi bày trước mắt, hắn sẵn lòng đối mặt cũng buộc phải đối mặt, hóa ra nàng chưa từng thích hắn.

Hắn nghĩ vậy, cũng hỏi vậy.

"Nàng có từng động lòng với ta không?"

Gió thổi trên mặt hồ, vọng đến tai tựa tiếng u u. Khương Thư Yểu trầm ngâm giây lát mới nghe rõ câu hỏi của Tạ Tuân.

"Cái... cái gì?" Nàng kinh ngạc quá mức, không biết đáp lại thế nào.

Tạ Tuân mi mắt khẽ rung, yết hầu lên xuống, khó nhọc cất lời: "Ta hỏi nàng có từng mến ta không?"

Nếu hỏi nguyên chủ, đáp án tất nhiên là có. Dù là mến tài hoa hay dung mạo của Tạ Tuân, đều là mến cả.

Nhưng hỏi Khương Thư Yểu, nàng lại không thể lập tức đưa ra câu trả lời rõ ràng, chỉ vì câu hỏi của Tạ Tuân quá đột ngột, nàng chưa kịp chuẩn bị. Thậm chí khi nghe được câu hỏi ấy, trong đầu nàng ầm ầm vang dội, hơi nóng lan tỏa khiến nửa bên đầu tê dại, không thể suy nghĩ.

Tạ Tuân thấy nàng do dự, tự mình phán tội c.h.ế.t cho bản thân, xung động vừa rồi lập tức bị gió hồ thổi lạnh, má đỏ bừng, vừa không cam tâm vừa hối hận.

Hắn nghiến răng nói: "Vì sao?"

Khí thế của hắn quá mạnh mẽ, ập đến dữ dội, Khương Thư Yểu sững sờ, lùi lại nửa bước.

"Nếu nàng không phải thật lòng ngưỡng mộ ta, chỉ vì dung mạo của ta, sao còn bất chấp thanh danh, trăm phương nghìn kế, lấy cái c.h.ế.t uy h.i.ế.p cũng muốn gả cho ta? Đó chính là tính mạng của nàng, nàng đem tính mạng ra đánh cược, chỉ vì một nam tử không để tâm đến ư?"

Mới đầu giọng điệu gay gắt, như đang chất vấn, đến sau giọng càng lúc càng nhẹ, mang theo nỗi ai oán thê lương, vừa thốt ra đã hòa vào gió hồ.

Khương Thư Yểu thấy hắn như vậy, dù đầu óc vẫn còn mơ hồ, cũng vội lên tiếng: "Không phải vậy, không phải như chàng nói đâu, chàng hãy đợi, để ta suy nghĩ đã."

Tạ Tuân hiếm khi bộc lộ cảm xúc như thế. Hắn trông có vẻ lạnh lùng, nhưng bên trong lại là một người dịu dàng, đôi khi còn hơi ngờ nghệch.

Nhưng hiện tại, hắn là một mặt mà Khương Thư Yểu chưa từng thấy, xa lạ và mạnh mẽ, thậm chí còn quá mức mạnh mẽ đến mức khiến người ta sợ hãi, nàng nhất thời không biết phải làm sao.

"Nàng không phải là nàng ấy, đúng không?"

Nàng đang sắp xếp suy nghĩ, Tạ Tuân đột nhiên lên tiếng, nhẹ nhàng, nhưng như một tia chớp bất ngờ đánh trúng nàng.

Nàng ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Tạ Tuân.

Hina

Tạ Tuân tiến gần nàng một bước, cúi đầu nhìn nàng: "Nàng không phải là người rơi xuống nước ấy, đúng không?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 241



Chỉ vài lời ngắn ngủi, nhưng khiến Khương Thư Yểu như rơi vào hầm băng, nàng chưa từng nghĩ bí mật của mình sẽ bị người khác vạch trần, càng không ngờ lại bị Tạ Tuân nhìn thấu.

Nàng giẫm lên ván thuyền, hoảng sợ lùi lại vài bước: "Chàng đang nói gì vậy?"

"Nói như vậy, mọi thứ đều có thể giải thích được rồi." Tạ Tuân nhìn chằm chằm vào nàng, đột nhiên cười: "Thực ra ta đã sớm đoán như vậy."

Vừa rồi hắn nhíu mày nghiến răng, sắc mặt nghiêm nghị lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, giờ đây lại đột nhiên khóe miệng cong lên, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, không thấy rõ ý cười và thần thái, chỉ có sự quái dị vô cùng.

Khương Thư Yểu vừa bị vạch trần bí mật lớn nhất, đã hoảng sợ tột độ, giờ lại bị nụ cười này của hắn làm cho kinh hãi, kêu lên một tiếng "A", luống cuống lùi lại.

Tạ Tuân thấy nàng hành động như vậy, đột nhiên bước nhanh lên phía trước, vươn tay kéo nàng.

Khương Thư Yểu càng sợ hãi hơn, vội vàng vung tay giằng ra, xoay người né tránh, chân trượt, từ mũi thuyền không lan can rơi xuống.

"Ùm——"

Tiếng nước vỡ òa, mặt hồ xanh thẳm b.ắ.n lên bọt nước to lớn.

Tạ Tuân không kịp kéo nàng lại, trơ mắt nhìn nàng rơi xuống nước, trong chốc lát hoảng loạn tột cùng.

Khương Thư Yểu không biết bơi!

Khi xưa nàng rơi xuống nước, hắn không đợi nha hoàn xuống nước đã nhảy xuống cứu, chỉ vì không muốn nhìn thấy một người sống c.h.ế.t đuối. Mà giờ đây nàng lại rơi xuống nước, tâm cảnh đã là trời long đất lở.

Tạ Tuân "ùm" một tiếng nhảy xuống hồ, trong đầu trống rỗng, theo bản năng lặn xuống nước, tìm kiếm bóng dáng nàng.

Trăng sáng treo cao, mặt hồ như gương phản chiếu ánh sáng trắng mờ ảo, nhưng dưới hồ lại tối tăm tĩnh lặng, như một vực sâu ẩn náu mãnh thú.

Tạ Tuân lặn càng lúc càng sâu, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng nàng, ngay cả dòng nước xao động cũng không cảm nhận được.

Dòng chảy ngầm kéo áo hắn, muốn lôi hắn về phía lòng hồ.

Oxy trong phổi cạn kiệt, đau rát như lửa đốt, Tạ Tuân cố nén, chống lại dòng chảy ngầm, bơi về phía trước.

Hắn ở dưới hồ đủ lâu, lặn đủ sâu, nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng nàng.

Hắn cảm thấy trong đầu ầm ầm vang dội, hai tay không kìm được run rẩy.

Khi thiếu oxy đến mức hoa mắt, hắn nghiến chặt răng, cuối cùng từ bỏ, dùng sức lực cuối cùng bơi lên mặt hồ.

Nhô lên mặt nước, oxy mới mẻ tràn vào phổi, cảm giác đau rát không giảm mà còn tăng, khiến hắn trong giây lát có cảm giác tê mềm như mất hết sức lực.

Hắn lau đi nước che khuất tầm nhìn trên mặt, nhìn mặt hồ đen kịt, tĩnh lặng một mảnh, không có chút gợn sóng.

Hắn không muốn tin vào những gì đã xảy ra, gỗ đá nhìn mặt hồ.

Gió hồ thổi qua, hắn chợt tỉnh lại, hít sâu một hơi, định lặn xuống hồ lần nữa.

Vừa mới lặn xuống, một lực mềm mại truyền đến từ phía sau, chưa kịp phản ứng, đã đưa hắn lên mặt nước.

Tạ Tuân theo bản năng xoay người, bọt nước b.ắ.n vào mặt hắn, khiến hắn nhất thời không mở được mắt.

Hina

247

"Chàng đang làm gì vậy!" Khương Thư Yểu vỗ mặt nước, thở hổn hển nói: "Chàng muốn c.h.ế.t sao?"

Tạ Tuân lau đi nước trên mặt, ngơ ngác nhìn Khương Thư Yểu trước mặt.

Nàng thở hổn hển từng hơi lớn, một là vì nín thở, hai là vì tức giận: "Chàng điên rồi sao, ở dưới hồ lâu như vậy không lên, ta xuống tìm chàng cũng không thấy, chàng lặn sâu đến mức nào vậy?"

Tạ Tuân vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, đầu óc vẫn còn trong trạng thái tê liệt, nghe vậy chỉ có thể ngớ ngẩn nói: "Nàng không biết bơi——" Nói xong mới nhận ra hiện giờ đã xảy ra chuyện gì, Khương Thư Yểu đâu có giống người không biết bơi.

Hắn ngạc nhiên nói: "Nàng học bơi từ khi nào vậy?"

Khương Thư Yểu bị Tạ Tuân vạch trần bí mật làm cho hoảng sợ, lại bị hắn lâu không nổi lên mặt nước làm cho sợ hãi, tâm tình thăng trầm, mọi lo lắng mọi do dự đều không còn, cảm xúc như dòng lũ vỡ đê tuôn trào.

"Không phải chàng biết rồi sao? Không phải chàng đoán được rồi sao? Ta còn có thể học được khi nào, đương nhiên là vốn đã biết rồi! Còn có thể vì sao nữa!" Nàng gào lên ầm ĩ, rõ ràng là bị kích động quá mức.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 242



Tạ Tuân rụt cổ lại, không hiểu nói: "Nhưng ta chỉ nghe nói người gần c.h.ế.t được cứu sống sau đó, tính tình sẽ thay đổi lớn, ký ức cũng sẽ có phần thiếu sót, chưa từng nghe nói đột nhiên học được một kỹ năng..."

Khương Thư Yểu lau đi nước hồ bên mép, nhíu mày nói: "Cái gì?" Trong đầu lóe lên một tia sáng mỏng manh, Khương Thư Yểu mới hiểu ra: "Chàng nói ta không phải là 'nàng ấy', là nói sau khi tính tình thay đổi lớn thì không thể coi là cùng một người sao?"

Hina

"Đương nhiên, người mê mẩn ta chẳng phải nàng, người ép gả cho ta cũng chẳng phải nàng, người trêu ghẹo nam tử một cách ph*ng đ*ng tục tĩu cũng chẳng phải nàng. Nàng là một con người hoàn toàn mới, không phải Khương Thư Yểu của trước kia."

"Vậy nụ cười kia của chàng là sao?" Không ngờ kẻ vốn lạnh lùng nghiêm nghị lại bỗng nở nụ cười thật quái dị, thật kinh hãi!

"Bởi ta rất vui mừng."

Tạ Tuân vừa nói vừa lộ nụ cười trên gương mặt: "Người ta từng căm ghét là người được ta cứu vớt nhưng lại bám riết lấy ta, lấy cái c.h.ế.t uy h.i.ế.p để gả cho bằng được. Không phải nàng đâu, giữa chúng ta không có hiểu lầm, không có ngăn cách, không có toan tính."

Hắn nhìn Khương Thư Yểu, ánh mắt kiên định, đôi mắt trong veo sáng rỡ hơn cả trăng sáng: "Người ta mê mẩn, người ta muốn cùng sống trọn đời, chính là nàng hiện tại, nàng độc nhất vô nhị."

Vành tai hắn ửng hồng, trên mặt là vẻ tươi sáng hoạt bát mà nàng chưa từng thấy, ánh mắt và giọng nói dịu dàng tột cùng, nhưng lại đầy vẻ trẻ con.

"Khương Thư Yểu, ta mê mẩn nàng."

Khương Thư Yểu ngây người.

Cơn giận còn chưa kịp bùng phát đã bị lời tỏ tình bất ngờ làm cho ngớ ngẩn, nàng không thể ngờ đêm nay lại trải qua kỳ diệu như vậy.

Đáng lẽ phải là khoảnh khắc e thẹn, nhưng vì diễn biến không lường trước được nên chỉ còn lại sự ngạc nhiên và sững sờ.

"Chàng thích ta sao?"

"Phải."

Khương Thư Yểu lắp bắp: "Chàng... Ta..." Nàng định nói gì nhỉ, định làm gì nhỉ.

Tạ Tuân nói: "Ta biết nàng có nhiều lo lắng, ta đều hiểu cả." Đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc bàn luận những chuyện này với Khương Thư Yểu: "Nàng thích chia sẻ, ta sẽ ủng hộ nàng mở tửu lâu; nàng lo ta giống nhị ca, phong lưu đa tình, ta sẽ hết sức chứng minh bản thân. Trước khi nàng yên tâm, không cần phải đáp lại ta; còn về mẫu thân, người không thích nàng, những chuyện nhằm vào nàng cứ để ta giải quyết là được, nếu nàng thấy vậy không ổn, ta sẽ xin chỉ ra ngoài. Nàng thích ra ngoài phủ, thích bến thuyền đường phố, thích náo nhiệt và khói lửa nhân gian, hẳn sẽ thích thế gian rộng lớn hơn sau khi rời kinh."

Khương Thư Yểu chưa kịp nói gì đã bị một tràng phân tích của hắn làm nghẹn lời.

248

Nàng quả thật có lo lắng. Từ khi xuyên đến đây, nàng chưa từng hòa nhập hoàn toàn vào thế giới này, tính phóng khoáng và tùy tâm của người hiện đại luôn không hợp với nơi đây, nên ban đầu nàng chưa từng xem Tạ Tuân như một đối tượng tình cảm có thể phát triển.

Sau đó, qua tiếp xúc nàng dần dần động lòng, bắt đầu lo lắng về sự xung đột tư tưởng giữa người cổ đại và người hiện đại. Nàng sợ hắn là kẻ phong lưu giả nhân giả nghĩa, là kẻ sĩ cổ hủ, nhưng hắn đã dùng hành động để chứng minh hắn không phải vậy.

Hắn có thể dịu dàng chu đáo an ủi bảo đảm khi nàng đau lòng vì chuyện Lâm thị; hắn có thể chỉ quan tâm đến sự an ủi của nàng sau khi nàng bị bắt cóc, không để ý đến những kiêng kị về danh tiết bị tổn hại; hắn có thể hứa hẹn sẽ không đối xử với nàng như Tạ Lang đối với Chu thị khi nàng lo lắng.

Hắn mưu tính cho nàng, cùng nàng ra ngoài du ngoạn, an ủi khi buồn bã, khuyên giải khi lo âu... Thực ra trong xương tủy Tạ Tuân dịu dàng tột cùng.

Với người như vậy, nàng động lòng là chuyện bình thường nhất, càng không tìm ra lý do nào để đẩy hắn ra, từ chối hắn.

Tạ Tuân thấy nàng im lặng nhìn mình, nụ cười trên mặt dần dần tan biến, lo lắng nói: "Xin lỗi, ta quá đột ngột rồi, như ta vừa nói, nàng không cần phải đáp lại—"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 243



Khương Thư Yểu đột nhiên lên tiếng ngắt lời hắn: "Chàng chắc chắn chúng ta cứ tiếp tục ngâm mình trong hồ thế này sao?"

Trên mặt hồ đen như mực nổi hai người, đối mặt nhau ngâm mình, thật là có chút buồn cười.

Tạ Tuân lập tức nhận ra vấn đề này, quả thật là quá ngượng ngùng, vươn tay bơi, chuẩn bị bơi về phía thuyền hoa: "Khụ, chúng ta lên thôi."

Hắn vừa mới bơi một chút, đã bị Khương Thư Yểu ấn lên ngực.

Nàng không chỉ biết bơi, mà kỹ thuật còn rất thuần thục, như cá bơi lội, lướt đến trước mặt hắn, chặn đường đi của hắn.

Búi tóc của nàng đã sớm xõa ra, tóc đen dính trên khuôn mặt trắng ngần, yêu kiều mị hoặc. Giọt nước long lanh, từ trán trượt xuống hàng mi, chớp mắt, khi rơi xuống như ánh sao vỡ tan, nở rộ trước mắt.

"Ta cũng vậy." Nàng mở môi.

Tạ Tuân chưa kịp phản ứng: "Gì cơ?"

Những lo lắng và bất an của Khương Thư Yểu trong mấy tháng qua đêm nay đều tan biến, bỗng nhiên thông suốt, như tắm một trận mưa sảng khoái, thoải mái phóng khoáng, không lo không phiền.

Nụ cười của nàng rực rỡ chói lọi: "Ta nói ta cũng vậy, cũng mê mẩn chàng như thế."

Thình thịch — thình thịch —

Tim Tạ Tuân bỗng đập mạnh mấy cái, rất chậm rất nặng, sau đó một cảm giác vui sướng dâng trào trong lòng, khiến hắn có cảm giác may mắn khó tin.

"Nàng nói, nàng có cùng tâm ý với ta?" Hắn vô thức xác nhận.

"Phải." Khương Thư Yểu cười càng vui vẻ hơn.

Khương Thư Yểu vừa rồi chỉ hơi ngớ ngẩn, Tạ Tuân lại hoàn toàn vui mừng đến ngây người, hắn hoàn toàn không ngờ Khương Thư Yểu sẽ đáp lại như vậy, ngay cả trong mơ cũng không dám mơ đẹp như thế.

"Ta... nàng..." Lần này người nói lắp đổi ngược lại rồi.

Khương Thư Yểu nói: "Rồi sao nữa?"

"Cái gì?"

"Theo tiêu chuẩn thông thường, chúng ta có phải thiếu một cái gì đó không?"

"Cái g—"

Lời chưa nói hết, nàng đã áp sát vào n.g.ự.c Tạ Tuân, đặt một nụ hôn lên cằm hắn.

Ấm áp mềm mại, mang theo hơi lạnh ẩm ướt của nước hồ.

Hắn cảm nhận được hơi thở ấm áp của nàng, mùi thơm trên mặt nàng, như mộng như ảo, mang theo một luồng điện tê tê râm ran, chạy đến da đầu tứ chi, khiến toàn thân hắn cứng đờ không thể cử động.

Khương Thư Yểu rời khỏi hắn, thấy mặt hắn đỏ đến gần như chảy máu, dáng vẻ như bị trêu ghẹo, cười lớn, xoay người lặn xuống hồ, nhanh chóng bơi đi xa.

Hina

Tạ Tuân đưa tay sờ gợn sóng nàng để lại, lại sờ sờ cằm mình, nhíu mày suy nghĩ đêm nay rốt cuộc có phải là một giấc mộng không.

"Bá Uyên —" Một tiếng gọi phá vỡ dòng suy nghĩ của hắn.

249

Đồng liêu Đông Cung ăn uống vui vẻ, gọi rượu, không kìm được, từng người từng người đều say mèm, lảo đảo tựa vào lan can, gọi to Tạ Tuân dưới hồ.

"Huynh đang làm gì vậy, sao lại xuống hồ thế?"

"Ta cũng nóng quá, cũng muốn bơi lội quá."

"Nhưng ai lại bơi giữa hồ chứ?"

"Cũng đúng ha, Bá Uyên! Mau lên đi! Huynh không lên, chúng ta cũng không xuống bầu bạn với huynh đâu!"

Họ gào thét bằng giọng vịt đực.

Mặt hồ gợn sóng âm vang, chưa kịp tan hết, phía sau bỗng truyền đến tiếng hét đầy khí thế của Lâm Thành: "Ta — đến — đây —"

Hắn ta như con ngỗng ngốc vừa mới ra lồng, dang rộng hai tay, như phát điên chạy ầm ầm từ xa lại.

Mỗi bước chân đều là một cú nhảy lớn.

Thân như gió lốc, hoàn toàn không cho những người bạn say rượu động tác chậm chạp kia một chút thời gian phản ứng.

"Bùm!"

"Ùm!"

"Ùm ùm ùm!"

Người nọ đụng người kia, như trúng phải quả cầu gỗ, ngã lộn nhào xuống hồ. Tiếng nước b.ắ.n tung tóe tựa như màn mưa rào, thân hình chìm nổi bập bềnh, miệng không ngớt thốt ra những tiếng la hét kỳ quái.

"Kẻ nào xô ta! A ha ha ha!"

"Thật là mát mẻ!"

"Ố hô hô..."

"..."

Ngày hôm sau, khắp Đông Cung đều bị nhiễm phong hàn.

Đêm ấy sau khi rơi xuống nước, có lẽ do căng thẳng lại ngâm mình quá lâu, Tạ Tuân về nhà liền bị cảm lạnh. Khương Thư Yểu vội sai nha hoàn nấu cho hắn một bát canh gừng.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 244



Tạ Tuân ôm chiếc bát sứ to, vẫn còn đang mơ màng, đôi mắt vô hồn, dường như đang cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra.

"Mau uống canh đi." Khương Thư Yểu đi qua sau lưng hắn, chuẩn bị gỡ búi tóc.

Tạ Tuân nghe thấy tiếng nàng, đột nhiên giật mình, vội vàng vùi mặt vào bát.

Chỉ là... cái bát này có vẻ hơi to quá.

Khương Thư Yểu lại đi qua sau lưng hắn, thấy hắn vẫn còn ngẩn ngơ, lại nói: "Sao không uống vậy?"

Tạ Tuân lại giật mình.

Hắn muốn trả lời, nhưng vừa mở miệng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Khương Thư Yểu tiến gần khi rơi xuống nước, cằm bỗng cảm thấy một xúc cảm ấm áp mềm mại, tim bắt đầu đập loạn, mặt cũng đỏ lên.

"Sao vậy?" Khương Thư Yểu thấy hắn không trả lời, nghi hoặc bước lại gần, phát hiện gò má hắn ửng hồng, vội vàng đưa tay chạm vào trán hắn.

Nóng quá.

"Chẳng lẽ bị sốt rồi sao?" Nàng lẩm bẩm.

Tạ Tuân hoảng hốt nghiêng đầu, một hơi dốc cạn bát canh gừng to.

Lúc này Khương Thư Yểu mới phát hiện hắn đang cầm cái bát sứ to hắn vẫn thường dùng, có chút bất đắc dĩ: "Sao đựng canh gừng cũng dùng cái bát to thế này? Đêm khuya rồi, đừng uống nhiều quá."

Tạ Tuân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, lập tức đặt bát xuống, đáy bát va chạm bàn gỗ phát ra tiếng "cạch", trước khi Khương Thư Yểu kịp nhìn rõ biểu cảm của hắn, đã vội vàng bỏ chạy mất.

Đến khi gần tắt đèn, Tạ Tuân mới từ bên ngoài bước vào, đứng từ xa nhìn nàng.

Thật lòng mà nói, sau khi cùng Tạ Tuân tỏ bày tâm ý, Khương Thư Yểu cũng cảm thấy ngượng ngùng căng thẳng, nhưng vì ở cùng Tạ Tuân đã lâu, một số hành động thân mật nàng làm một cách vô thức, ngay cả bản thân cũng không nhận ra.

Nàng thấy Tạ Tuân đứng từ xa không dám lại gần, chợt nhận ra Tạ Tuân đang... ngại ngùng?

Ánh nến leo lắt, chiếu ra những bóng sáng chập chờn.

Tạ Tuân đứng từ xa, vẫn lạnh lùng, không thể nhìn rõ ánh mắt hắn như thế nào.

Khương Thư Yểu nhìn hắn, bỗng cảm thấy thế sự kỳ diệu, rõ ràng vài tháng trước còn chê bai hắn mặt quan tài, nhưng giờ nhìn lại, chỉ thấy khuôn mặt vô cảm thường ngày của hắn cũng đáng yêu biết bao.

Nàng mới có cảm giác thực sự đang yêu đương, trong dạ dày có cảm giác tê tê căng căng, dần dần dâng lên ngực, như vô số cánh bướm đang vỗ cánh.

"Đứng đó làm gì, không ngủ sao?"

Tạ Tuân do dự một chút, chậm rãi bước lại.

Khương Thư Yểu nằm nghiêng, khi hắn bước lại gần, nàng chống nửa thân trên, không kìm được nở một nụ cười với hắn.

250

Hina

Tạ Tuân sắc mặt nhạt nhòa, cúi mắt nhìn nàng.

Khi hắn cúi mắt, hàng mi dày che khuất ánh mắt, tạo một mảng bóng trên mi dưới, kết hợp với ngũ quan thanh lãnh tuấn mỹ, tạo nên một cảm giác xa cách kiêu ngạo.

May mà Khương Thư Yểu biết tính nết của hắn, không hiểu lầm, nụ cười càng rộng hơn, nhìn dáng vẻ tuấn mỹ này của hắn, cứ cảm thấy mình đã lừa gạt một đạo sĩ nhỏ đáng thương nào đó từ đạo quán.

Nàng chưa kịp nói gì, Tạ Tuân đã hành động trước, đột nhiên cúi người lại gần Khương Thư Yểu.

Trên người hắn có mùi hương thanh mát sau khi tắm, cử động mang theo một làn gió mát dịu, khi cúi xuống, ánh mắt Khương Thư Yểu vừa vặn rơi vào cổ hắn.

Làn da trắng nõn, yết hầu rõ ràng.

Tạ Tuân hạ mắt, liếc nhìn nàng, thần sắc càng thêm xa cách cấm dục, Khương Thư Yểu bỗng cảm thấy mặt hơi nóng.

"Ta..."

Nàng vừa mở miệng, Tạ Tuân lại tiến gần thêm một chút, lần này, nàng cảm thấy mình hoàn toàn bị mùi hương thanh mát trên người hắn bao phủ.

Hắn vóc dáng cao, vai rộng chân dài, vòng ôm cũng rất rộng rãi, cứ thế tiến gần, nàng như thể rơi vào lòng hắn.

Khương Thư Yểu bỗng c*n m** d***, mặt lập tức đỏ bừng một mảng, tim đập loạn không kiểm soát được.

Nàng cảm thấy đầu óc trống rỗng, câu hỏi cứ liên tiếp nảy ra. Chuyện gì vậy? Tạ Tuân định ôm nàng sao? Hay là định hôn nàng? Chắc là định hôn nàng nhỉ?

Ngay khi nàng đang hồi hộp căng thẳng e thẹn, Tạ Tuân đột nhiên cử động, chàng đột ngột đứng thẳng người, lùi lại nửa bước xa khỏi Khương Thư Yểu - tay cầm chiếc gối hắn vẫn quen ngủ.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 245



"Ta đi ngủ ở thư phòng."

Hắn nói bằng giọng điệu cứng nhắc không gợn sóng, ôm gối, xoay người bỏ đi.

Khương Thư Yểu: ???

Vậy vừa rồi hắn là đang lấy gối? Hay là vì định đi ngủ ở thư phòng nên mới lấy gối?

Một loạt hành động mạnh mẽ như hổ, nhìn lại hóa ra là kẻ ngốc.

Nàng nghiến răng gọi: "Tạ Bá Uyên!"

Tạ Tuân nghiêng đầu, sống mũi cao thẳng, đường nét bên mặt cứng cáp, thần sắc lạnh nhạt như kẻ phụ bạc vô tình bỏ rơi thê tử.

"Sao vậy?" Hắn hỏi.

Khương Thư Yểu hít sâu một hơi, nghiến răng ken két: "Chàng lại đây." Không kìm được cơn giận, đập mạnh lên giường hai cái: "Ngủ đây!"

"Kẻ phụ bạc vô tình" lập tức sợ hãi, ôm gối đi đến bên giường, dưới ánh mắt giận dữ của Khương Thư Yểu, vội vàng đặt gối xuống cởi giày lên giường nằm xuống.

"Hừ." Khương Thư Yểu xoay người đối mặt với tường, không muốn để ý đến hắn.

Tâm trạng căng thẳng lãng mạn hoàn toàn biến mất.

Tạ Tuân có chút không hiểu: "Nàng giận rồi sao?"

"Không có."

"Ta đi ngủ ở thư phòng là vì ta cảm thấy trời, trời quá nóng—"

"Hả?"

"... Là vì ta tâm tư bất an."

Khương Thư Yểu không nói gì nữa.

Một lúc sau, khi Khương Thư Yểu tưởng Tạ Tuân sắp ngủ, hắn đột nhiên rất nhỏ giọng rất nhỏ giọng hỏi một câu: "Lời nàng nói đêm nay có phải là thật không?"

Khương Thư Yểu hỏi: "Câu nào?"

"Nàng nói nàng cũng mê mẩn ta." Giọng hắn càng nhỏ hơn, nhỏ thêm chút nữa sẽ không nghe thấy nữa.

Khương Thư Yểu bỗng cảm thấy tâm trạng tốt lên, nhếch môi đáp: "Ừm."

Tạ Tuân không nói gì nữa, nghe tiếng hắn có lẽ đã xoay người, tìm tư thế ngủ thoải mái, rồi không còn động tĩnh gì nữa, có lẽ đã ngủ.

Hắn ở bên cạnh, Khương Thư Yểu vốn rất có cảm giác an toàn, cũng chìm vào giấc ngủ say.

Một đêm mộng đẹp.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn bóng dáng Tạ Tuân, Khương Thư Yểu xoa xoa thái dương ngồi dậy, gọi Bạch Chỉ vào.

Bạch Chỉ từ ngoài đi vào, hầu hạ Khương Thư Yểu dậy.

"Sao ngủ quá giờ cũng không gọi ta?" Khương Thư Yểu hỏi.

"Thưa tiểu thư, cô gia nói đêm qua tiểu thư rơi xuống nước bị hoảng sợ, hôm nay nên ngủ thêm một lát, bảo nô tỳ đừng quấy rầy." Thời gian trước Khương Thư Yểu đến kỳ kinh nguyệt, Bạch Chỉ mới biết mình đã hiểu lầm nàng mang thai, lòng không khỏi thất vọng.

Hina

251

"Đã mang cơm chưa?"

"Đã mang rồi, là mì nguội chuẩn bị từ hôm qua, gia vị đã cho riêng vào một bát nhỏ theo lời dặn của tiểu thư."

Khương Thư Yểu gật đầu, sau khi rửa mặt chải đầu liền bước ra khỏi phòng.

Mặt trời đã lên cao, nàng đưa tay che nắng, vừa lúc trông thấy Chu thị từ xa đi tới.

Nàng ấy nhíu mày, sắc mặt có chút ưu sầu, nhưng khi thấy Khương Thư Yểu liền thu liễm tâm tư, cười nói: "Không phải muội mới dậy đó chứ?"

Khương Thư Yểu biện bạch: "Đêm qua ngủ muộn một chút."

Chu thị gật đầu đáp: "Hôm qua dạo phố ăn vặt, quả thật có chút phấn khích, ta cũng ngủ rất muộn." Nàng ấy ngước nhìn mặt trời, thở dài: "Trời cũng nóng quá, sáng nay ta nóng đến mất cả cảm giác ngon miệng, chỉ uống chút đồ mát lót dạ mà thôi."

"Đúng vậy, bây giờ muội chỉ muốn ăn chút gì đó lạnh lạnh." Khương Thư Yểu vỗ tay, mời Chu thị đi về phía nhà bếp nhỏ: "Nói đến đồ lạnh, muội có món ngon muốn cho tẩu xem."

Chu thị bị nàng khơi gợi tò mò, vội vàng theo sau.

Đến nhà bếp nhỏ, Khương Thư Yểu chỉ vào chiếc dụng cụ bằng sắt đặt trên bàn: "Chính là cái này đây."

Chu thị thấy dụng cụ sắt kỳ lạ, bước lên sờ thử, nhưng chẳng biết nó là cái gì.

"Đây là?"

"Máy xay." Khương Thư Yểu mở máy xay, để lộ lưỡi d.a.o cho Chu thị xem: "Dùng để xay nhuyễn thực phẩm, vì làm bằng sắt nên cũng có thể dùng để bào đá, nhưng có lẽ sẽ rất tốn sức."

Từ trước mùa hè, Khương Thư Yểu đã vẽ bản thiết kế máy xay và đưa cho Lâm thị. Lâm gia chuyên về đóng tàu thuyền và vận chuyển đường thủy qua nhiều đời, có nhiều thợ khéo tinh thông cơ khí, sau khi nhận được bản vẽ đã nhiều lần chỉnh sửa và chế tạo ra chiếc máy xay này.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 246



Chu thị sờ vào lưỡi d.a.o sắc bén, cảm nhận được hơi lạnh, không khỏi tán thưởng: "Kỹ thuật này thật tinh xảo." Nàng ấy thở dài xong mới quay lại chủ đề: "Có thể xay nhuyễn những gì?"

Khương Thư Yểu đảo mắt qua các nguyên liệu ở góc phòng, mắt sáng lên, nhanh chóng bước tới lấy một miếng đậu phụ.

Chu thị nghi hoặc hỏi: "Đậu phụ? Đậu phụ mềm mại như vậy, cần gì phải dùng d.a.o xay nhuyễn?"

"Để muội làm thử một lần, tẩu sẽ biết công dụng tuyệt vời của máy xay."

Khương Thư Yểu buộc tay áo lên, cắt đậu phụ thành từng miếng, dùng nước nóng chần chín rồi cho vào nước lạnh để nguội.

Sau đó, nàng cho đậu phụ lạnh, sữa bò, đường, bột mè đen vào máy xay, nắm c.h.ặ.t t.a.y cầm bắt đầu xay. Vì lưỡi d.a.o sắc bén, đậu phụ lại mềm, nên việc xoay tay cầm không tốn nhiều sức, xoay rất nhanh. Một lúc sau nàng dừng lại, mở nắp ra xem, các nguyên liệu bên trong đã được xay nhuyễn thành dạng sữa đặc mịn màng.

Chu thị ngạc nhiên "ồ" lên một tiếng, hỏi: "Sữa đậu như vậy có ngon không?"

"Không phải là có thể ăn ngay đâu, phải đông lạnh một lúc đã."

Khương Thư Yểu đổ hỗn hợp vào bát, đậy nắp lại, đặt vào thau đá lạnh để hạ nhiệt.

Sau khi chuẩn bị xong, nàng quay lại đối diện với Chu thị đang mặt đầy mong đợi và nói: "Được rồi, bây giờ chỉ cần đợi kem đậu phụ đông lạnh là xong. Dù sao bây giờ cũng không có việc gì, hay là nói về điều khiến tẩu phiền muộn được không?"

Chu thị ngạc nhiên nhìn nàng, hỏi: "Sao muội biết ta có tâm sự?"

"Nhìn ra từ gương mặt của tẩu đó." Khương Thư Yểu do dự một chút, vẫn hỏi: "Có phải là nhị ca..."

Chu thị sững người, vội vẫy tay: "Làm sao có thể là chàng ấy được."

Mặc dù rất không phù hợp, nhưng Khương Thư Yểu thấy thái độ của nàng ấy vẫn thở phào nhẹ nhõm.

"Là con gái ta." Chu thị ngồi xuống ghế gỗ bên cạnh: "Hôm qua chúng ta đi phố ăn vặt, đại tẩu gọi tất cả trẻ con trong phủ đi cùng, con gái ta cũng đi theo."

Chu thị sinh con sớm, con gái đã sáu tuổi rồi. Lão phu nhân thích con gái, thấy tiểu nha đầu đáng yêu, nên muốn tự mình dạy dỗ cháu gái. Lão phu nhân xuất thân tốt, lễ nghi tài hoa đều xuất chúng, Chu thị nghĩ nếu con gái có thể học được một chút, cũng sẽ không đến nỗi luôn gây ra sơ suất trong các buổi yến tiệc, bị người khác xa lánh như mình, nên đã đồng ý với lời đề nghị của lão phu nhân.

252

Sau đó, vì chuyện Tạ Lang nạp thiếp, Chu thị toàn tâm toàn ý lo lắng cho y, càng ngày càng xa cách với con gái. Đến khi Tạ Sênh lớn lên hiểu chuyện, đã trở thành một tiểu đại nhân, giống hệt phiên bản trẻ của lão phu nhân.

Chu thị chưa từng thấy đứa trẻ nào như Tạ Sênh, không thích cười không thích nô đùa, chỉ thích đọc sách và học hành. Đâu giống như cháu trai cháu gái của nàng ở biên cương, mười ba tuổi vẫn còn trèo cây bắt trứng chim.

Mỗi lần đối mặt với Tạ Sênh, Chu thị đều cảm thấy toàn thân gò bó, sợ cử chỉ của mình có điểm nào không hợp quy củ, khiến tiểu nha đầu chê cười. Còn Tạ Sênh tính tình kiêu ngạo, cũng không thích quan tâm đến Chu thị.

"Hôm qua gặp nó, ta càng thêm xa lạ với nó, muội nói có kỳ lạ không, rõ ràng là con gái mình mang thai mười tháng sinh ra, thế mà ta lại không thân thiết với nó, thậm chí không dám nói nhiều làm nhiều, sợ sẽ mất mặt trước mặt nó."

Hina

Chu thị nhiều năm qua một mình ôm nỗi lòng, cũng không có ai để tâm sự, nên đã kể lể với Khương Thư Yểu rất nhiều. Đến khi nói xong, kem đậu phụ cũng gần như đông lạnh rồi.

Nàng ấy cũng chỉ là trút bầu tâm sự, không mong đợi nhận được sự an ủi nào. Khi Khương Thư Yểu lấy bát ra, nàng ấy lập tức gạt bỏ nỗi buồn vừa rồi, hứng thú nhìn vào trong bát.

Khương Thư Yểu lấy ra hai cái thìa: "Thử xem, chưa đông đủ, nhưng có thể nếm thử hương vị rồi."

Thìa vừa chạm vào kem đậu phụ mịn màng, kem đậu phụ lập tức tan chảy, tạo thành một đường cong trơn mượt.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 247



Kem đậu phụ vẫn còn mềm, cảm giác trong miệng như giữa kem và sữa lắc.

Kem đậu phụ hơi mát vừa vào miệng, lập tức tan chảy thành dạng sữa đặc trên đầu lưỡi. Cảm giác mát lạnh tỏa ra trên đầu lưỡi, một vị ngọt mịn màng tràn ngập vị giác, hương vị sữa, hương vị mè đen, vị tươi mát của đậu phụ hòa quyện vào nhau, như thêm kem vào đậu phụ mè đen mịn màng và trơn láng, hương vị đậm đà béo ngậy.

Đậu phụ chỉ có mùi thơm của đậu, không có chút mùi tanh nào, kết hợp với mè đen xay nhuyễn, mùi thơm càng đậm đà hơn. Hòa quyện với sữa bò, vị như sữa đậu nành, vừa thơm vừa ngọt, cảm giác mịn màng, mát lạnh lan tỏa từ đầu lưỡi, cả người đều cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Chu thị ngạc nhiên nhìn Khương Thư Yểu: "Thật kỳ diệu, đây là lần đầu tiên ta ăn món có cảm giác và hương vị như thế này."

Khương Thư Yểu hỏi: "Ngon không?"

"Đương nhiên rồi, hương vị đậm đà, vị ngọt thanh mát, không ai có thể không thích được."

Khương Thư Yểu đẩy bát về phía nàng ấy: "Tẩu chắc chắn chứ?"

"Ta chắc chắn." Chu thị gật đầu.

"Vậy con gái tẩu cũng sẽ thích phải không?"

Chu thị ngẩn người, đưa mắt nhìn Khương Thư Yểu, không hiểu nàng có ý gì.

"Mang cho nó nếm thử xem sao? Đậu phụ bổ dưỡng thanh nhiệt, sinh tân chỉ khát, lại ướp lạnh vừa phải, không k*ch th*ch tỳ vị, trẻ nhỏ cũng dùng được. Muội tin hương vị cũng hợp với khẩu vị của trẻ con."

Hina

Nghe rõ lời nàng nói, Chu thị kinh ngạc vô cùng, vội vàng từ chối: "Không được đâu, đây nào phải ta làm, hơn nữa ta không dám..." Nói đến đây, bỗng nhiên im bặt.

Nàng ấy vốn không phải người câu nệ, tính tình bộc trực, nghĩ sao nói vậy, vỗ bàn đứng dậy: "Được rồi, vốn dĩ là do muội làm ra, muội đã nói vậy, ta còn ở đây chối từ, lề mề như vậy thật không ra thể thống gì."

Nàng ấy bưng bát sứ lên, dừng một chút, ổn định tâm lý rồi nói: "Ta đi tìm nó đây."

Chu thị bưng chén sứ ra khỏi viện, nha hoàn muốn tiến lên đỡ lấy, nhưng bị Chu thị khoát tay từ chối.

Nàng ấy tâm tư bất định, chẳng biết có nên đi tìm ái nữ không.

Trên đời này có mẫu thân nào thất bại như nàng ấy, con gái ruột lại thích đại bá mẫu hơn mẫu thân.

Mặt trời gay gắt, đi chậm thì kem đậu phụ sẽ tan chảy, nên Chu thị vội vã bước nhanh về phía Thọ Ninh Đường.

253

Vòng qua hoa viên, tình cờ thấy bóng dáng ngồi dưới hành lang cầu vòm, thân hình gầy yếu mảnh mai, ngồi ngay ngắn, tay ôm một quyển sách, chẳng phải Tạ Sênh thì còn ai.

Nàng ấy hồi hộp hít sâu vài hơi, bưng chén sứ bước lên cầu.

Các nha hoàn hầu hạ bên cạnh Tạ Sênh thấy nàng ấy đến, đồng thanh cất tiếng hành lễ.

Tạ Sênh nghe tiếng, nghiêng mình nhìn về phía sau.

Chu thị lập tức nở nụ cười dịu dàng từ ái trên gương mặt, đáng tiếc không hợp với nàng ấy cho lắm, trông có vẻ hơi gượng gạo.

Tạ Sênh không có phản ứng gì, chỉ theo thông lệ gọi một tiếng "Mẹ".

Chu thị bước nhanh lại, ngồi xuống bên cạnh nàng ấy, đặt chén sứ xuống: "Nóng không? Ăn chút đồ mát để giải nhiệt."

Tạ Sênh không ngờ Chu thị lại đến mang điểm tâm cho mình, có chút ngạc nhiên, nhíu mày nghi hoặc nhìn nàng ấy.

Tạ Sênh có tướng mạo giống Tạ Lang tám phần, khí chất cũng giống y, trong vẻ lạnh lùng cao quý toát ra nét phong nhã văn chương đậm đặc.

Chu thị cả đời này thích nhất chính là loại người như vậy, sợ nhất cũng là loại người như vậy.

Không biết vì sao, nàng ấy hơi lo Tạ Sênh sẽ chê bai, nên vội giải thích trước: "Đây là do tam thúc mẫu con làm, nguyên liệu chính là đậu phụ, thêm sữa bò và mè, vị rất mịn màng, con nếm thử xem."

Tạ Sênh mím môi, không đáp lời, ngược tay nhẹ nhàng úp quyển sách lên bàn đá, động tác này khiến Chu thị càng thêm bồn chồn.

Mới sáu tuổi đã thích đọc sách như vậy, nghĩ lại khi mình sáu tuổi chỉ biết chơi kiếm leo cây, chữ to còn chẳng biết một chữ.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 248



Nàng ấy cố nói vài câu quan tâm: "Đọc sách hại mắt lắm, con còn nhỏ, đừng nên đọc sách suốt ngày không nghỉ kẻo tuổi còn trẻ đã tổn hại đôi mắt." Nói xong lại cảm thấy lời này như đang ngăn cản con gái đọc sách học chữ, càng tỏ ra mình vô học, vội vàng bổ sung: "À ừm, dĩ nhiên rồi, nếu con thích đọc sách, ngày nào đọc cũng được, miễn là thấy thoải mái là được."

Nói xong trong lòng vô cùng hối hận, cảm thấy lần này đến đây quả thật thất bại, cố gắng hòa hoãn bầu không khí, nhìn về phía bìa sách: "Con đang đọc sách gì thế—" Chưa nói hết câu, nhìn thấy mấy chữ trên bìa sách, hoàn toàn chưa từng nghe qua.

Càng thêm ngượng ngùng, Chu thị thật muốn tự c.h.é.m mình một kiếm.

Đang lúc nàng ấy ngượng ngùng khó xử, Tạ Sênh bỗng động đậy. Nó đưa tay kéo chén sứ lại gần, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.

Chu thị thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, Tạ Sênh chịu nể mặt nàng ấy là tốt rồi.

Tạ Sênh cầm thìa lên, khuấy khuấy kem đậu phụ mịn màng, bị kết cấu làm kinh ngạc, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ ngây thơ đúng với tuổi của trẻ con. Múc một thìa cho vào miệng, nó hơi mở to mắt, do dự vài giây, mới nuốt kem đậu phụ trong miệng xuống.

Vị ngọt thanh mát lan tỏa trong miệng, Tạ Sênh thưởng thức một lúc, cuối cùng mở miệng nói: "Rất ngon."

Hina

Chu thị lập tức nở nụ cười, hiếm khi nói chuyện trước mặt Tạ Sênh lại trôi chảy như vậy: "Đương nhiên rồi, đây là do tam thúc mẫu con làm đấy, tay nghề nấu nướng của nàng rất tinh xảo, người cũng thông minh, nhiều ý tưởng lắm. Lần trước đại tẩu dẫn các con đi phố ăn vặt, những món ăn trong đó đều do nàng nghĩ ra đấy!"

Nói xong, nàng ấy mới nhận ra mình dường như lại quên mất phải giả vờ nói năng nhỏ nhẹ đoan trang ưu nhã, bực bội cắn môi.

Đang khi nàng ấy suy nghĩ phải làm sao, bỗng nghe Tạ Sênh lên tiếng: "Vậy còn mẹ thì sao?"

Chu thị sững người: "Cái, cái gì cơ?"

Tạ Sênh nói chậm rãi, hoàn toàn không phù hợp với giọng nói non nớt của mình: "Con thích đọc sách, tam thúc mẫu thích nấu nướng, vậy còn mẹ thì sao?"

Chu thị và Tạ Sênh không thân thiết, thường thì nàng ấy hỏi một câu Tạ Sênh đáp một câu, hiếm khi Tạ Sênh chủ động nói chuyện.

Trong lòng nàng ấy vô cùng vui mừng, nghiêm túc trả lời: "Trước kia ta thích—" luyện võ.

Lời này không thể nói ra được, con gái sẽ chê cười mất. Chu thị vội vàng đổi lời: "Trước kia ta không có sở thích gì, bây giờ ta cũng thích nấu nướng, gần đây ta vẫn đang học nấu ăn với tam thúc mẫu con, nàng dạy ta rất nhiều, còn để ta tự nghiên cứu công thức, còn khen ta có tài cắt thái nữa..."

254

Vừa mở miệng là nói không ngừng, lộp bộp nói một tràng mới phản ứng lại, vội vàng ngậm miệng.

Tạ Sênh do lão phu nhân đích thân dạy dỗ, bàn về cô nương biết lễ nghĩa nhất kinh thành ở độ tuổi này, Tạ Sênh đứng thứ hai, không ai dám xưng nhất.

Nó không hề lộ vẻ chê bai hay không kiên nhẫn, mà chỉ cúi mắt lặng lẽ lắng nghe, đợi Chu thị nói xong, mới gật đầu nói một câu: "Rất tốt."

Chu thị nhất thời nghẹn lời, không biết nói gì nữa, bấu bấu lòng bàn tay, suy nghĩ xem mình có nên đi chưa, không ở đây cản trở con gái hóng mát đọc sách.

Đang khi nàng ấy tưởng bầu không khí sẽ cứ thế trở nên gượng gạo, bỗng nghe Tạ Sênh hỏi: "Vậy mẹ có thường xuống bếp không?"

Chu thị ngẩng đầu, vội vàng đáp lời: "Có, mỗi ngày ta đều phải luyện tập nấu nướng, còn nghĩ ra vài công thức nữa." Nói đến đây, nàng ấy nhìn gương mặt ngoan ngoãn của con gái, bất chợt thốt ra một câu: "Sau này ta làm được món ngon, mang đến cho con nếm thử nhé?"

Trong lòng nàng ấy muốn gần gũi với con gái, có vài lời buột miệng nói ra, nói xong mới nhận ra không thích hợp cho lắm.

Nàng ấy vội vàng đổi lời: "Ta chỉ nói bừa thôi—"

"Được." Tạ Sênh đột nhiên lên tiếng ngắt lời nàng ấy.

Chu thị ngạc nhiên, nhìn về phía Tạ Sênh.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 249



Tạ Sênh cúi đầu tiếp tục ăn kem, Chu thị không thể nhìn rõ biểu cảm của nó.

Tạ Sênh im lặng ăn kem, Chu thị chống cằm nhìn bên cạnh, càng nhìn càng thấy đáng yêu, ước gì bát kem này đừng bao giờ ăn hết mới tốt.

Đáng tiếc thực tế không như nàng ấy mong đợi, khóe mắt chợt thoáng qua một bóng người, định thần nhìn kỹ, hóa ra là Tạ Lang đang đi đến.

Chu thị đột ngột đứng dậy. Tuy nàng ấy rất muốn ở bên con gái, nhưng thực sự không muốn gặp Tạ Lang, sợ gần đây trời nóng dễ nóng nảy sẽ không kiềm chế được mà động tay đánh người.

Nàng ấy giải thích vài câu với Tạ Sênh rồi vội vàng bỏ chạy, Tạ Lang bước đến, liếc nhìn bóng lưng nàng ấy từ xa, hỏi Tạ Sênh: "Đó có phải mẫu thân con không?"

Tạ Sênh ăn kem trong bát, đầu cũng không ngẩng lên: "Phải."

Tạ Lang lại hỏi: "Nàng vừa đến tìm con à? Hai người nói chuyện gì vậy?"

Tạ Sênh dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn về phía xa, giọng điệu bình thản nói: "Không có gì."

Tạ Lang thấy vẻ mặt người lớn của nó, không khỏi bật cười, ngồi xuống trước mặt nó: "Con nói xem con rốt cuộc giống ai nhỉ? Không giống ta, cũng chẳng giống mẫu thân con, ngược lại rất giống tam thúc con hồi nhỏ, chỉ có điều hồi nhỏ hắn không giống con như vậy—"

Y chưa nói xong, Tạ Sênh ngắt lời: "Con giống mẫu thân."

Tạ Lang sửng sốt, cười ha ha: "Con có giống gì nàng đâu."

Tạ Sênh chẳng đoái hoài đến tiếng cười của y, vẫn nghiêm nghị: "Trước kia con cũng nghĩ không giống, nhưng gần đây mới hiểu ra, con rất giống người."

Tạ Lang xoa xoa đỉnh đầu nó: "Tiểu nha đầu, đừng suốt ngày mang vẻ mặt nghiêm nghị như thế." Ánh mắt y rơi vào chén sứ trước mặt Tạ Sênh: "Đây là vật gì? Có phải mẫu thân con mang đến không?" Nói đến đây, giọng điệu có phần cứng nhắc. Năm xưa Chu thị cũng từng thích bưng canh cháo đến cho y mỗi ngày, vụng về hỏi han ân cần, vậy mà giờ đây nàng ấy như đã thay đổi, không còn muốn gặp mặt y nữa.

"Phải." Tạ Sênh gật đầu.

Sắc mặt Tạ Lang dịu lại, thở dài: "Mẫu thân con luôn đặt con vào vị trí quan trọng nhất trong lòng, chỉ là nàng không khéo ăn nói, cũng chẳng học được cách nói năng nhỏ nhẹ, con đừng nên làm tổn thương lòng nàng."

Tạ Sênh lặng lẽ lắng nghe.

Tạ Lang nói xong cảm thấy buồn bã, nhưng không muốn bộc lộ trước mặt con gái, bèn đổi chủ đề, cố tỏ ra vui vẻ: "Đây là món gì vậy, để cha nếm thử một miếng."

Tạ Sênh tính tình trầm lặng, lặng đến mức có phần u uất, ngay cả Tạ Lang cũng không biết làm sao để giao tiếp với nó, thường xuyên rơi vào bầu không khí lạnh lẽo.

Y cố gắng tỏ ra thân thiết hơn, đưa tay định chạm vào chén sứ của Tạ Sênh.

255

Hina

"Soạt" một tiếng, Tạ Sênh đột nhiên kéo chén sứ đi, cúi đầu nói nhỏ: "Không được."

Tạ Lang tưởng nó không muốn chia sẻ bánh với người khác vì tính trẻ con, còn có chút vui mừng vì cuối cùng nó cũng giống một đứa trẻ, cười nói: "Được rồi, được rồi, ta không ăn, ta không ăn, đây là do tam thúc mẫu con làm phải không?"

Tạ Sênh chẳng đếm xỉa gì đến y, bưng chén đưa cho nha hoàn, đứng dậy.

Nó thích tuân theo lễ nghi quy tắc, chưa từng cãi cọ với trẻ con khác, kính trọng bậc trưởng bối, đối xử tốt với hạ nhân, đến mức ngay cả lão phu nhân cũng cảm thấy nó quá cứng nhắc.

Tạ Lang tưởng nó đứng dậy là muốn hành lễ cáo từ, đang định nói gì đó, Tạ Sênh đã lên tiếng trước: "Cha, những lời vừa rồi, ai nói với con cũng được, duy chỉ cha là không được."

Tạ Lang chớp mắt, chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra.

"Lời gì cơ?"

Tạ Sênh đáp: "Cha hiểu mà." Nói xong, lần đầu tiên không hành lễ, quay lưng bỏ đi một cách vô lễ.

Tạ Lang nhìn bóng lưng nó rời đi, ngồi trên ghế đá hồi lâu không nhúc nhích, gió lạnh thổi bay vạt áo rộng của y, đánh thức y khỏi cơn ngẩn ngơ. Y tự cười chế giễu mình, giọng điệu không còn vẻ dịu dàng phong lưu nữa, như oán như hận nói với chính mình: "Ngay cả trẻ con cũng hiểu rõ hơn ngươi."
 
Back
Top Bottom