Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 130



Nhưng sau khi Khương Thư Yểu về nhà chồng không như lời đồn hoang đường như vậy, với Tạ Tuân cũng rất hòa thuận, sự xa lánh chê bai của nàng ấy lại trở nên khắc nghiệt, thêm vào đó Khương Thư Yểu rất cưng chiều hai đứa trẻ, không vì hành động của nàng ấy mà bất mãn với Tạ Chiêu Tạ Diệu, so sánh hai bên, nàng ấy mới là người có tính cách không tốt.

"Sao đại tẩu lại nói vậy?" Khương Thư Yểu có phần chậm chạp trong giao tiếp xã hội, không nhận ra những suy nghĩ xa lánh nhỏ nhặt của Từ thị.

Hina

Từ thị nghe vậy càng thêm hổ thẹn, lại một lần nữa thành tâm thành ý bày tỏ tâm tư, xin lỗi Khương Thư Yểu.

Khương Thư Yểu thực sự có chút ngơ ngác, nàng lén quay đầu nhìn Bạch Chỉ, lại thấy trên mặt Bạch Chỉ lộ vẻ hả hê.

Hóa ra lời Từ thị nói là thật, nhưng chỉ có mình nàng không có cảm giác gì sao?

Khương Thư Yểu thấy Từ thị càng nói càng hối hận, vẻ mặt ăn năn dịu dàng khiến nàng rất không thoải mái, ngắt lời: "Đại tẩu có việc gì cứ nói thẳng đi."

Từ thị nắm chặt khăn tay hơn, giải thích có phần gấp gáp: "Đệ muội hiểu lầm rồi, nếu ta không có việc cầu xin muội, ta vẫn sẽ xin lỗi muội."

"Ừm, muội không có ý đó..." Khương Thư Yểu chưa nói xong, một quả cầu thịt nhỏ từ xa bay đến, đ.â.m vào người nàng.

"Tam thúc mẫu!" Tạ Chiêu ôm lấy cánh tay nàng, vui mừng nói: "Sao người lại đến đây?"

"A Chiêu!" Từ thị nghiêm mặt quát.

Trước mặt Từ thị, Tạ Chiêu vẫn không dám quá hoạt bát, ủy khuất buông tay Khương Thư Yểu ra, cung kính hành lễ: "Mẫu thân, tam thúc mẫu."

Nó hành lễ xong, Tạ Diệu mới vừa vừa chạy tới, đi quá gấp đến nỗi có chút thở hổn hển.

Nó theo sau hành lễ, Từ thị gật đầu, hỏi ma ma bên cạnh: "Sao chúng lại đến đây?"

"Thưa phu nhân, nhà tiên sinh có việc gấp, vừa gửi tin đến xin nghỉ."

Từ thị nói: "Tiên sinh không có mặt các con tự ôn bài, đừng ham chơi."

"Con nghe nha hoàn nói tam thúc mẫu đến, mới dẫn tứ đệ đến đây." Tạ Chiêu kéo kéo tay áo Khương Thư Yểu.

134

Khương Thư Yểu hơi ngượng ngùng mở lời: "Ừm... không biết vừa rồi đại tẩu muốn nói gì?"

Từ thị lúc này mới nhớ ra chuyện chính, gác việc quản giáo con trai sang một bên, nói với ma ma: "Dẫn chúng xuống lau mặt đi."

Sau khi đuổi hai đứa nhỏ đi, Từ thị mở lời: "Điều ta cầu xin liên quan đến A Diệu. Chắc đệ muội cũng có nghe, A Diệu từ nhỏ đã yếu ớt hay bệnh, ăn uống rất kém, ta đã hết sức cũng khó khiến nó ăn thêm một miếng cơm, mà ta nghe hạ nhân nói, nó rất thích món ăn đệ muội làm, nên ta mới dày mặt đến xin đệ muội vài công thức."

Khương Thư Yểu im lặng.

Từ thị biết lời mình nghe có vẻ hơi trơ trẽn, giọng càng thêm hổ thẹn: "Nếu đệ muội để ý ta cũng hiểu, nếu đệ muội có yêu cầu gì xin cứ nêu ra, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn."

Khương Thư Yểu bất đắc dĩ: "Không phải, muội chỉ cảm thấy công thức của muội không có gì đặc biệt."

Nàng cẩn thận hồi tưởng lại những món ăn Tạ Diệu thích, phát hiện nó dường như không kén ăn.

"Bao năm nay đại tẩu đã tốn bao tâm tư cho việc ăn uống của A Diệu, chắc hẳn không thiếu đầu bếp giỏi và đại phu, muội nghĩ muội chưa chắc đã đưa ra được công thức làm đại tẩu hài lòng."

Từ thị thấy giọng điệu nàng nghiêm túc, không khỏi ngạc nhiên, một lúc sau mới hoàn hồn, thất vọng cúi đầu: "Là ta suy nghĩ chưa chu đáo, mong đệ muội đừng để ý."

"Nhưng muội cũng có vài ý tưởng, bây giờ còn sớm, hay là đại tẩu cho muội mượn nhà bếp một lát?"

Từ thị đột ngột ngẩng đầu, trong mắt là niềm vui sướng không giấu nổi: "Được, được, đa tạ."

Nàng ấy bước vào nhà bếp theo Khương Thư Yểu.

Khương Thư Yểu quét mắt một vòng quanh bếp, cầm lấy một miếng thịt đùi sau: "Trưa nay ăn sủi cảo nhé."

"Sủi cảo?" Tạ Quốc công phủ không thường ăn sủi cảo, thường chỉ ăn vào dịp Tết như một trong nhiều món ăn ngày lễ.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 131



"Ừm, tuy không đúng mùa, nhưng món ngon ăn lúc nào cũng được mà." Khương Thư Yểu xắn tay áo lên: "Quan trọng nhất là làm sủi cảo rất thú vị."

Sủi cảo đã có từ thời cổ đại, tương truyền ban đầu có tên là "kiều nhĩ", do Trương Trọng Cảnh phát minh để chữa bệnh lạnh tai, về sau dần dần được truyền thành "sủi cảo".

Tuy nhiên nguồn gốc xuất xứ không quan trọng, miễn là ngon là được.

Từ thị chưa từng xuống bếp, nhiều lắm là khi nấu canh thì xuống bếp khuấy vài cái coi như tự tay nấu nướng, vừa thấy Khương Thư Yểu thế này, không khỏi ngỡ ngàng.

Khương Thư Yểu không quan tâm nàng ấy đang nghĩ gì, vào đến bếp là địa bàn của nàng rồi.

Nàng rửa tay xong bắt đầu nhào bột, làm quen rồi nên tay nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã nhào được một cục bột mềm dẻo vừa phải, đậy khăn ướt lên để ủ bột.

Từ thị đứng bên cạnh nhìn, đợi đến khi Khương Thư Yểu cầm hai con d.a.o bắt đầu băm nhân, mới tìm được cơ hội mở lời: "Đệ muội, những việc này để hạ nhân làm là được rồi."

Khương Thư Yểu "bộp" một cái cắm d.a.o xuống thớt, hỏi: "Đại tẩu nghĩ xem tại sao muội lại thích nấu ăn?"

"Ừm..." Từ thị nhìn hai con d.a.o sắc bén kia, vắt óc nghĩ cách đáp lời.

Khương Thư Yểu đâu phải đang hỏi nàng ấy, thấy dáng vẻ như đối mặt với kẻ thù của nàng ấy thì rất bất đắc dĩ: "Bởi vì muội cho rằng tự tay nấu ăn là một việc rất hạnh phúc.

Nghe có vẻ huyền bí, nhưng từ việc xử lý nguyên liệu đến cân đối gia vị, mỗi bước đều do chính tay mình nắm bắt, món ăn làm ra cũng sẽ mang theo tâm ý của mình, có lẽ đây chính là ý nghĩa của câu 'cơm nhà nấu mới ngon' mà mọi người vẫn thường nói."

Từ thị từ nhỏ đến lớn luôn nghiêm khắc yêu cầu bản thân phải đoan trang đúng mực, rất ít khi bộc lộ suy nghĩ trên gương mặt, lúc này trên mặt nàng ấy lại hiện lên vẻ ngỡ ngàng.

Hina

135

"Nói vậy nhé, đại tẩu có tự nấu ăn bao giờ chưa?"

Từ thị lắc đầu.

"Vậy mẫu thân đại tẩu có từng nấu cho đại tẩu ăn không?"

Từ thị lại lắc đầu.

Khương Thư Yểu không biết nói gì, hỏi: "Vậy còn ma ma thì sao?"

Từ thị cẩn thận hồi tưởng, đáp: "Có, khi ta còn nhỏ bị ốm, ma ma có nấu cháo cho ta."

Thời gian đã quá lâu, Khương Thư Yểu cũng không hỏi được gì thêm, đành bỏ cuộc, nói thẳng: "Khi muội còn nhỏ bị ốm, mẫu thân sẽ xuống bếp nấu ăn cho muội, tuy không phải món ngon gì, đa phần chỉ là cháo trắng đơn giản hoặc trứng hấp. Trứng hấp chỉ cần đánh tan thêm muối rồi cho vào nồi hấp, cháo trắng thì càng đơn giản, cho thêm chút lá rau thái nhỏ, thêm chút muối, nhỏ vài giọt dầu mè là được, nhưng đối với muội đây đều là những món ăn ngon nhất trên đời.

Sau khi lớn lên, luôn nhớ mãi những món ăn khi bị ốm, nhưng tự mình làm thế nào cũng không có được hương vị đó, dù có đến tiệm cháo ngon nhất cũng không ăn được món vừa ý. Chỉ có khi về nhà, bát cháo mẫu thân tự tay nấu mới có thể khiến muội an tâm."

Từ thị im lặng lắng nghe, có vẻ hiểu mà không hiểu.

"Vì vậy cháo muội nấu không phải là món ngon tuyệt trần gì, có lẽ vì A Diệu nhìn thấy muội nấu ăn, thấy được tâm ý của muội, nên mới ăn được phần an tâm đó."

Nàng nói xong, không để Từ thị có thời gian phản ứng, đột ngột hạ d.a.o bắt đầu băm thịt.

Từ thị giật mình, lặng lẽ lùi lại nửa bước.

Quá trình băm nhân có thể từ từ băm ra hết nước trong thịt heo, vừa tăng thêm hương vị thơm ngon vừa giữ được kết cấu của thịt heo, không bị nhão nát như xay bằng máy.

Thịt phải chọn thịt ba chỉ có mỡ xen kẽ, băm nhỏ phần nạc trắng mềm và phần nạc đỏ tươi, từ từ băm đều, làm ra nhân thịt thơm ngon đậm đà, mềm mà không khô.

Khương Thư Yểu chọn một cái bắp cải đã mất nước ở góc bếp, lấy phần lõi băm nhỏ, vắt bỏ nước để tránh nhân thịt bị ướt, ảnh hưởng đến hương vị.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 132



Băm nhân thịt nắm vững kỹ thuật thì sẽ không bị mỏi tay, hơn nữa quá trình băm rất giải tỏa căng thẳng, chỉ là hơi ồn.

Tiếng động này đã thu hút Tạ Chiêu Tạ Diệu đang ôn bài trong thư phòng, bọn chúng lén nhìn vào cửa bếp, thấy Từ thị đứng bên trong, rất thất vọng, ra hiệu cho nhau định rút lui.

Khương Thư Yểu vừa băm xong nhân, đang cho gia vị vào nhân thịt, khi lấy lọ dầu mè thoáng thấy bóng dáng hai đứa nhỏ ở khóe mắt, vội vàng gọi chúng lại.

Tạ Chiêu nghe thấy Khương Thư Yểu gọi tên mình, thân hình khựng lại, quay người cẩn thận nhìn Từ thị.

Ngoài dự đoán, Từ thị không trách mắng chúng ham chơi, chỉ mỉm cười với chúng.

Tạ Chiêu gan dạ, thấy vậy liền chạy vào bếp, Tạ Diệu phía sau không kịp kéo nó lại, bất lực mím môi.

"Tam thúc mẫu, người đang làm món gì ngon vậy?"

"Sủi cảo." Khương Thư Yểu nói: "Mau đi rửa tay đi, chúng ta cùng gói sủi cảo nào."

Tạ Chiêu nghe vậy mừng rỡ, lập tức chạy đi rửa tay, để lại Tạ Diệu đứng bên cạnh cửa bếp, tiến thoái lưỡng nan.

Hina

"A Diệu cũng đi." Khương Thư Yểu nói.

Tạ Diệu không rời đi ngay, mà trước tiên nhìn sắc mặt Từ thị.

"Đi đi." Từ thị gật đầu.

Lúc này Tạ Diệu mới chậm rãi rời đi.

Khi chúng quay lại, Khương Thư Yểu đã nhanh nhẹn làm xong vỏ bánh, cán bột trong tay đã chơi ra hoa, một ấn một xoay, vỏ bánh liền được cán thành hình tròn mỏng, từng cái một bay ra từ dưới tay.

Sau khi Khương Thư Yểu làm xong vỏ bánh, chỉ còn việc gói sủi cảo nữa thôi.

Nàng bảo nha hoàn lấy bốn cái ghế đẩu, mọi người ngồi xuống trong bếp bắt đầu gói sủi cảo.

Khương Thư Yểu trải vỏ bánh trong lòng bàn tay, gắp một cục nhân thịt đặt vào giữa, ngón tay chấm nước vẽ một vòng quanh mép vỏ bánh, rồi bóp lại, ngón tay lật qua lật lại, một chiếc sủi cảo tròn trĩnh đã được gói xong.

136

Từ thị học theo động tác của nàng gói một cái, tay còn vụng về, sủi cảo gói ra giống của Tạ Chiêu.

Nàng ấy hơi ngượng, Khương Thư Yểu đương nhiên không cười nhạo nàng ấy, kiên nhẫn chậm rãi dạy lại một lần nữa.

Tạ Chiêu lần đầu tiên trong đời gói sủi cảo, giống như phát hiện ra một thế giới mới, hận không thể gói sủi cảo thành hình bánh bao to.

Tạ Diệu ngồi im lặng bên cạnh Khương Thư Yểu, mắt không chớp chăm chú học theo, kết quả học tập khá tốt, sủi cảo gói ra ngay ngắn, chỉ vài cái đã ra dáng.

Lúc đầu Từ thị còn hơi không quen, về sau nghe Tạ Chiêu và Khương Thư Yểu nói chuyện cười đùa, cơ thể dần dần thả lỏng, sủi cảo trên tay cũng càng ngày càng đẹp, về sau không cần cố ý nắn hình cũng có thể gói ra sủi cảo đẹp mắt.

Tạ Chiêu còn muốn phá hỏng sủi cảo, bị Khương Thư Yểu giữ lại: "Tự gói tự ăn."

Tạ Chiêu nhìn sủi cảo của mình, lại nhìn sủi cảo của Khương Thư Yểu, đành bỏ cuộc.

Tạ Diệu gói chậm, chỉ riêng việc múc nhân cũng phải múc cẩn thận hồi lâu, nhiều không được ít cũng không xong, vẻ mặt nghiêm túc.

Nghe thấy câu nói của Khương Thư Yểu, nó đếm đếm số bánh mình đã gói, sợ gói nhiều quá ăn không hết.

Đếm ra số lượng không nhiều, đôi mắt sáng của nó lộ vẻ vui mừng, có thể chơi thêm một lúc nữa rồi.

Tạ Chiêu không thể phá hỏng sủi cảo nữa, bèn đến quấy rầy Khương Thư Yểu, vừa làm nũng vừa đưa tay quấy phá, cuối cùng bị Khương Thư Yểu dọa sẽ bôi bột lên mặt mà thành công chế ngự.

Giữa tiếng cười đùa, đã gói xong bánh, nha hoàn vội vàng dọn dẹp mặt bàn lộn xộn.

Nước chấm bánh có nhiều vị khác nhau, có người thích chấm giấm không, có người thích thêm xì dầu, dầu mè, tỏi băm, gừng. Nếu thích đậm vị hơn thì còn cho thêm một muỗng dầu ớt.

Nàng làm nhiều loại nước chấm khác nhau, đợi bánh chín, nha hoàn bưng tất cả lên bàn, vừa vặn đúng giờ cơm trưa.

Bánh vừa ra khỏi nồi trắng nõn tròn trịa, vỏ mỏng nhân nhiều thịt dày, một bát đựng sáu bảy cái là đầy, bề mặt trơn láng, bốc hơi nghi ngút, mùi thơm mặn ngọt tỏa ra nức mũi.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 133



Khương Thư Yểu bảo nha hoàn múc canh mì rắc hành lá, mỗi người một bát.

"Ăn thôi." Khương Thư Yểu nói: "Xem loại nước chấm nào hợp khẩu vị, tự múc một bát nhỏ."

Lúc đầu Từ thị còn có chút ngượng ngùng, không dám động đũa, nhưng thấy hai con trai lập tức bắt đầu ăn, sự ngượng ngùng đó cũng tan biến.

Nàng ấy gắp một cái bánh, vỏ bánh trơn mượt, suýt tuột khỏi đũa, may mà nhân bánh đầy đặn, vừa gắp đã lõm xuống, giữ chặt lấy.

Nàng ấy chưa từng ăn bánh thực chất như vậy, giờ nhìn cái bánh trắng nõn trong đũa, ngửi mùi thơm tỏi tươi của nước chấm, bỗng thấy đói bụng.

Múc một bát nước chấm, bánh lăn vào trong, bề mặt phủ một lớp nước sốt nâu nhạt, chạm vào dầu mè, lập tức lấp lánh ánh sáng loang lổ.

Từ thị gắp bánh lên, phải hé miệng to hơn một chút, nếu không cái bánh tròn vo to sẽ làm bỏng khóe miệng.

Thổi tan hơi nóng, cắn nửa miếng bánh, hơi nóng tỏa ra trong miệng, đầy vị thơm ngon, vừa có mùi thơm của thịt heo, vừa có vị thanh mát của bắp cải.

Nhân thịt băm có độ dày vừa phải, mịn màng và dai, khẽ nhai, nước thịt nóng hổi thơm ngon b.ắ.n tung tóe trong miệng, không biết là nước bắp cải hay nước thịt.

Hina

Nước chấm mặn thơm, xì dầu mặn ngọt đậm đà, tỏi băm cay nồng nhưng không gắt, vị dầu mè nhẹ nhàng, làm tăng vị thơm của nhân thịt lên rất nhiều.

Nuốt bánh xong, vị thơm mềm mại trong miệng vẫn còn lưu luyến, đầu lưỡi hơi tê, không biết là do hơi nóng hay tác dụng của dầu mè.

137

Vì được xem Khương Thư Yểu làm và bản thân cũng tham gia gói bánh, Từ thị càng cảm thấy bánh ngon tuyệt, không đợi thổi tan hơi nóng đã vội vàng nuốt nửa miếng bánh còn lại vào bụng.

Tạ Diệu không giống Từ thị, nó ăn gì cũng từng miếng nhỏ, bánh to trắng nõn Khương Thư Yểu gói đối với nó quả thực hơi lớn.

Nó kẹp chặt bánh, chấm một chút giấm rồi thu về, thích hương vị nguyên bản của bánh hơn.

Vỏ bánh ăn vào đặc biệt trơn mượt, mềm mại và có độ dai, chỉ ăn vỏ cũng ngon.

Dừng lại ở bên miệng thổi thêm một lúc, cắn một miếng bánh, hơi nóng vẫn ùa ra ngang dọc.

Bánh chứa đầy nước thơm ngon mịn màng, nhân thịt dày đặc, có độ nhai của những miếng thịt vụn, lại vì mỡ nạc vừa phải, băm mạnh tay nên nhân thịt cũng rất mịn màng mềm mại.

Bánh chấm giấm càng làm nổi bật vị thơm đậm đà, so với hương vị phức tạp của các loại nước chấm khác, bánh chỉ mang một chút hương giấm nhẹ nhàng, nuốt miếng nhân mềm mại đó xuống, cả người như đều được ngâm trong nước ấm.

Nó thưởng thức từng miếng nhỏ, ăn xong một cái bánh to mặt lộ vẻ mỉm cười đắc thắng, không chút do dự gắp lấy một cái bánh to khác, hoàn toàn không giống một đứa trẻ biếng ăn.

Tạ Chiêu ăn ngon lành, một miếng nhét cả cái bánh to vào miệng, má phồng lên to, vừa nhai vừa nheo mắt hạnh phúc.

Không đợi nhai kỹ đã nuốt bánh xuống, bánh trơn mượt trượt dọc cổ họng, ăn thật sảng khoái.

Nuốt bánh xong, lại uống một ngụm canh mì thơm mùi hành, thật là thỏa mãn.

Từ thị rất ít khi cùng bàn ăn với hai đứa trẻ, thấy chúng như vậy, bản thân cũng thấy ngon miệng hơn nhiều, miệng không ngừng nhai bánh trơn mượt mềm mại, mắt luôn dõi theo chúng ăn.

Cho đến khi thấy Tạ Diệu ăn đến cái thứ sáu, đôi mắt nàng ấy hơi mở to, kinh ngạc nhìn về phía Khương Thư Yểu.

Nhưng Khương Thư Yểu lại không lấy làm lạ, nghi hoặc nhìn Từ thị, vẻ mặt như đang nói "Có gì không ổn sao?"

Từ thị mỉm cười với nàng, thu hồi ánh mắt, cuối cùng cũng hiểu ý nghĩa những lời Khương Thư Yểu nói.

Hóa ra ăn uống ngoài việc thưởng thức hương vị, còn phải ăn cả tấm lòng.

Hôm nay tham gia lần đầu, cuối cùng nàng ấy cũng hiểu tại sao Tạ Diệu lại thích Khương Thư Yểu đến vậy, loại người mang đến sự ấm áp an tâm này, ai mà chẳng thích chứ.

Sau khi từ phòng Từ thị trở về, Khương Thư Yểu lại buồn chán nằm dài trên ghế xích đu trong viện của mình.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 134



Những công thức nấu ăn Khương Thư Yểu nghĩ ra đã được gửi hết cho Lâm thị. Bà nhắn nói qua vài ngày nữa tiệm ăn sẽ khai trương. Đáng tiếc đây không phải thời hiện đại, ước mơ được trải nghiệm làm bà chủ lớn đi thị sát công việc khai trương của Khương Thư Yểu cuối cùng vẫn quá khó để thực hiện.

Nàng không thích đọc sách luyện chữ, sở thích duy nhất chỉ có xuống bếp. Nằm nghỉ trên ghế xích đu một lát, nàng lại đứng dậy đi về phía nhà bếp nhỏ.

Buổi trưa ăn đồ nóng mặn, giờ thèm ăn, lại muốn ăn chút đồ lạnh ngọt.

Bên cạnh nhà bếp nhỏ mới chuyển đến một cối xay đá tinh xảo, kết hợp với một dãy vại tương ở bên tường, Thính Trúc viện vốn thanh nhã lạnh lùng bỗng chốc trở nên gần gũi dân dã, người không biết còn tưởng đây là trang trại lớn ở nông thôn nào.

Hina

Khương Thư Yểu lấy gạo ra xay bột, các nha hoàn tất nhiên không dám đứng nhìn, đều lên phía trước giúp đỡ.

Vì vậy khi Tạ Tuân trở về liền thấy các nha hoàn đẩy cối xay vòng quanh, Khương Thư Yểu mặt không biểu cảm ném gạo vào cối xay.

Hắn bước lại gần, các nha hoàn lên tiếng hành lễ, Khương Thư Yểu đang thất thần bị dọa giật mình, trợn mắt nhìn hắn.

Tạ Tuân ngượng ngùng gãi gãi mũi, hỏi: "Đang làm gì vậy?"

"Xay bột."

Việc hiển nhiên, Tạ Tuân gật gật đầu, khoanh tay ra sau, dáng người thẳng tắp như cây tùng... nhìn các nha hoàn xay bột.

Khương Thư Yểu như thấy bóng dáng những ông già thích đứng xem người ta đánh cờ trong công viên trên người hắn.

138

Trong Tạ Quốc Công phủ không có hạ nhân nào không sợ vị tam gia lạnh lùng kiêu ngạo này, các nha hoàn bị ánh mắt chàng nhìn chằm chằm đến tay chân run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán sắp chảy ra.

Các nàng càng đẩy càng lo lắng, khi cánh tay run rẩy đến mức không còn sức lực, Tạ Tuân đột nhiên lên tiếng: "Đẩy không nổi à?"

Nghe câu này các nha hoàn suýt khóc, chưa kịp quỳ xuống xin tha tội, đã nghe Tạ Tuân dùng giọng điệu lạnh lùng bình thản nói: "Để ta làm vậy."

Nói xong, hắn xắn tay áo lên, cướp việc của nha hoàn.

Thế là trong Thính Trúc viện xuất hiện cảnh tượng như vậy - Tam gia Tạ Tuân của Tạ Quốc Công phủ mặt lạnh đẩy cối xay, tam phu nhân mặt gỗ ném gạo.

Bạch Chỉ đứng xa xa nhìn, nhất thời không biết nên cảm thán thế nào.

Trong kinh thành rộng lớn, tìm được quý nhân có sở thích kỳ lạ thật không nhiều, hai người như vậy lại kỳ quái mà xứng đôi.

Sau khi xay xong bột, Khương Thư Yểu cho bột vào bình sứ, Tạ Tuân đi theo nàng vào nhà bếp nhỏ.

Trời dần dần nóng lên, Khương Thư Yểu đổi hết cửa sổ của nhà bếp nhỏ thành cửa lưới, ban ngày mở toang, ngoài cửa sổ đối diện một mảng dây leo xanh mát, khi nấu ăn sẽ không bực bội ngột ngạt.

Bắc nồi lên bếp đun lửa nhỏ, trộn đều bột gạo xay mịn và bột nếp với nước, vừa dùng muôi lớn khuấy nước ấm trong nồi, vừa từ từ đổ hỗn hợp bột vào.

Nấu thạch không được ngừng tay, phải liên tục khuấy để tránh kết dính thành cục trong nồi, đợi đến khi nước trắng trong nồi dần dần đông lại thì có thể tắt lửa.

Đổ hỗn hợp đặc sệt màu trắng vào bát, để sang một bên cho nguội, rồi đun nhỏ lửa nấu chảy đường đen, sau khi đường đen nấu xong để nguội thì thạch cũng đã đông cứng hoàn toàn.

Dùng bát nhỏ lật ngược thạch, múc vài muỗng nước đường đen tưới lên thạch, rắc vừng trắng lên, thạch đường đen đã làm xong.

Thạch đường đen quả thực là món ăn mùa hè tuyệt vời, thạch có màu trắng như ngọc, bóng láng sáng bóng, đường đen ánh lên màu nâu nhạt, càng làm nổi bật vẻ trắng ngần của thạch.

Khương Thư Yểu và Tạ Tuân mỗi người một bát, ngồi dưới cây lớn trong sân thưởng thức.

Sau khi thạch nguội hoàn toàn, bên trong cũng tỏa ra cảm giác mát lạnh mềm mại, vị giác mềm mịn mát mượt, có chút giống thạch rau câu, nhưng khi nhai lại dai và dẻo hơn thạch rau câu.

Dai nhưng không dính, nước đường đen ngọt đậm, thoang thoảng vị đắng cháy, theo miếng thạch mềm mềm đàn hồi lăn qua lăn lại trong miệng, vị ngọt không tan, thanh mát dịu ngọt.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 135



Tạ Tuân thấy nàng ăn nửa bát đã không ăn nữa, hỏi: "Làm nhiều như vậy chỉ ăn nửa bát thôi à?"

"Nửa bát đã no rồi." Khương Thư Yểu lúc này mới nhớ ra điều gì đó, gọi Bạch Chỉ đến: "Mang vài bát sang đại phòng."

Bạch Chỉ vâng dạ, tiện tay đưa thư tới: "Phu nhân, đây là thư Cát cô nương gửi đến."

Khương Thư Yểu nhận lấy, mở thư ra đọc chậm rãi.

Đầu thư tất nhiên là những lời chào hỏi văn vẻ, Cát Thanh Thư dường như cũng hiểu Khương Thư Yểu không phải người có học thức gì, nên kết thúc khá vội vàng, chuyển sang nói chuyện phiếm vài câu, rồi vào chủ đề chính - Tiệm ăn của Lâm gia lần trước nàng từng nói khi nào khai trương? Đã chọn được vị trí chưa?

Tạ Tuân nghe thấy tên Cát Thanh Thư liền không thoải mái, ăn xong muỗng thạch cuối cùng trong bát, đặt thìa xuống, lẩm bẩm: "Nàng ta trao đổi thư từ với nàng thật à?"

"Phải." Khương Thư Yểu đang đọc thư, không rảnh để ý đến hắn.

"Nói gì vậy?"

"Chỉ nói chuyện phiếm thôi."

"Chuyện phiếm, chuyện phiếm gì?" Nhớ đến lần trước Cát Thanh Thư nhắm vào mình, hắn lập tức cảnh giác.

Khương Thư Yểu đọc xong thư, gấp lại, nhíu mày nhìn Tạ Tuân: "Sao chàng lại kỳ cục thế?" Hắn đâu phải người thích tám chuyện.

Tạ Tuân ho khan vài tiếng, có vẻ không thoải mái.

Hina

"Cũng chẳng có việc gì quan trọng, nàng ấy hỏi khi nào tiệm ăn khai trương."

Tạ Tuân gật đầu: "Tiệm ăn mở ở bến thuyền, cũng không phải bán cho quý nhân, e rằng nàng ta muốn ủng hộ cũng không có cơ hội."

"Cũng phải, nhưng nàng ấy cũng có tâm đấy." Khương Thư Yểu nói, gọi hai nhân lấy bút mực giấy nghiên.

Tạ Tuân không hiểu Cát Thanh Thư, không hiểu tại sao nàng ấy lại chủ động tiếp cận Khương Thư Yểu như vậy, dù sao tính cách hai người hoàn toàn khác nhau, không giống là có thể làm tỷ muội tốt.

Hắn đang nghĩ lung tung, Khương Thư Yểu đã viết xong thư trả lời, đột nhiên thở dài.

"Sao vậy?"

Khương Thư Yểu chống cằm, buồn bã nói: "Không có gì, chỉ là nghĩ Cát tiểu thư không thể đến ủng hộ, ta cũng đâu có khác gì? Lần đầu tiên trong đời tham gia mở tiệm, vậy mà ta lại không thể đến xem."

Tạ Tuân nghi hoặc: "Sao lại không thể?"

Khương Thư Yểu chớp mắt: "Hả, ta có thể đi sao?"

"Nàng muốn đi đương nhiên là có thể đi." Tạ Tuân tính toán ngày: "Lúc tiệm ăn khai trương vừa đúng ta được nghỉ, đi cùng với nàng được chứ?"

"Thật sao?" Khương Thư Yểu trợn tròn mắt, hưng phấn nghiêng người.

"Đương nhiên là thật." Tạ Tuân thấy nàng hưng phấn như vậy, có chút hiểu tại sao Tương Dương Bá lại thích nuông chiều con gái này. Thấy nàng vui vẻ hớn hở, bản thân cũng vui không ít, chỉ muốn cứ thế này mãi làm nàng vui vẻ mới tốt.

"Nhưng mà..." Khương Thư Yểu do dự nói: "Như vậy e là không tốt lắm, dù sao ta cũng là tam phu nhân của Tạ Quốc Công phủ, hành sự phải đoan trang đúng mực một chút." Cuối cùng nàng cũng bắt đầu thích nghi với tư tưởng của người cổ đại, xem xét lại hành vi của mình.

Mầm mống này vừa mới nhú, chưa kịp thành hình đã bị Tạ Tuân một tay đè xuống.

"Có gì không tốt đâu, nàng là thê tử của ta, ta không để tâm, người khác có gì mà nhiều lời." Tạ Tuân vươn tay, bảo nha hoàn múc thêm cho mình một bát thạch.

Nỗi buồn bực trong lòng Khương Thư Yểu lập tức tan biến, cảm thán nói: "Tạ Bá Uyên, chàng thật là người tốt."

Lời khen này nghe có vẻ kỳ lạ, Tạ Tuân "ừm" một tiếng. Tuy không phải mong đợi câu khen này, nhưng hắn vẫn mím môi thầm vui một lúc.

Hôm sau đi làm, Lâm Thành đang bàn bạc với bằng hữu về việc nghỉ phép ra ngoài thành cưỡi ngựa, khi hỏi đến Tạ Tuân, hắn lắc đầu từ chối.

"Bá Uyên, huynh đã thay đổi rồi." Lâm Thành đau lòng nói: "Sau khi lấy vợ, huynh như biến thành người khác vậy. Tan làm chạy nhanh nhất, ngày nghỉ cũng không ra ngoài chơi, chúng ta đã trở nên xa lạ rồi."

Tạ Tuân lạnh lùng nói: "Đừng nói bậy."

Lâm Thành hừ một tiếng, nói: "Ta cảm thấy gần đây chúng ta càng ngày càng xa cách, chi bằng ngày nghỉ đến nhà huynh tụ họp một phen, huynh thấy thế nào?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 136



Các bằng hữu đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, nhìn nhau, trong thoáng chốc cùng nảy ra ý nghĩ "ăn ké", liền đồng thanh phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy."

"Ta thấy đề xuất của Văn Nhiêu rất hay."

"Phải đó phải đó."

Tạ Tuân đảo mắt nhìn họ một lượt, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Trước kia những người này e ngại uy nghiêm của đại ca nhà hắn, chẳng bao giờ thích đến nhà hắn làm khách cả.

Hắn nói: "Lần sau đi, ngày nghỉ ta có việc."

Mọi người khẽ thở dài, thất vọng tản ra.

Thấy họ như vậy, lòng Tạ Tuân hơi se lại.

Xem ra lời Văn Nhiêu nói không sai, quả thật mình đã xa cách bằng hữu rồi.

Họ muốn giao du nhiều hơn với mình, mình lại một mực từ chối, họ thất vọng như vậy cũng là lẽ thường tình, sau này nhất định phải chú ý nhiều hơn.

Lâm Thành đi đến bên cạnh Tạ Tuân, khẽ hỏi: "Huynh bận việc gì vậy?"

Tạ Tuân đáp: "Ta phải đưa phu nhân đi xem tiệm ăn khai trương."

140

Lâm Thành hơi thở ngưng lại nửa nhịp, lơ đãng hỏi, như thể chỉ thuận miệng hỏi một câu: "Ở đâu vậy?"

Hina

"Ở bến thuyền Lâm gia."

Lâm Thành gật đầu, đi đi lại lại với vẻ mặt có chút đắc ý.

Hắn ta tưởng chỉ có mình nghe được chuyện này, nào hay đồng liêu vốn đang cúi đầu làm việc đã hạ tai xuống, thì thầm bàn tán: "Bến thuyền Lâm gia chẳng phải là bến thuyền ở phía tây ngoại ô kinh thành sao?"

"Không đến mức đó chứ, ngươi định đến bến tàu mua đồ ăn sao?"

"Hừ hừ, ngày nghỉ ta đi ngoại ô cưỡi ngựa, đi ngang qua không được sao?"

"Ta thấy không cần thiết, món ăn nhà Bá Uyên tất nhiên là do phu nhân nhà huynh ấy chuẩn bị kỹ lưỡng hàng ngày, làm sao có thể giống với mấy món bán cho đám làm công ở bến thuyền chứ?"

"Cũng phải."

Mọi người bàn bạc, cho rằng đi ăn ở bến thuyền quả thật là hạ giá quá, bọn họ tuyệt đối sẽ không đi!

Chẳng mấy chốc, từng người một tìm đến Lâm Thành, đều nói đột nhiên có việc, ngày nghỉ không thể cùng đi cưỡi ngựa được nữa.

Điều này đúng ý Lâm Thành, mặt ngoài tỏ vẻ tiếc nuối, trong lòng thầm vui sướng. Hắn ta nhớ mãi món canh bún huyết vịt ăn ở nhà Tạ Tuân lần trước, không biết tiệm ăn có bán không nhỉ, mong chờ quá.

Ngày nghỉ hôm đó trời đẹp, nắng vàng rực rỡ, bầu trời xanh trong vắt.

Lâm Thành vốn nói sẽ một mình cô đơn đi cưỡi ngựa ở ngoại ô, mặc một bộ y phục vải bông, đúng giờ xuất hiện ở bến thuyền ngoại ô.

Hắn ta sợ gặp Tạ Tuân đến đây nên cố ý cải trang, lúc này hòa vào đám đông trông chỉ như một thư sinh trắng trẻo đẹp trai.

"Nghe bà chủ bán bánh nói tiệm ăn sẽ khai trương hôm nay phải không?"

"Đúng vậy, từ khi bà lão bán thịt hầm dọn quầy đi, đã mấy ngày ta chưa được ăn thịt hầm rồi, nhớ cái vị đó quá, không biết tửu lâu mới mở có ngon không."

"Vì họ đến tiệm ăn làm việc, chắc hẳn hương vị sẽ không tệ hơn trước đâu."

Lâm Thành đi theo sau hai gã làm công, cùng dòng người tiến về một con phố nhỏ không xa bến thuyền.

Trang Dương bá phu nhân ra tay, dù chỉ là thử nghiệm, quy mô cũng không nhỏ.

Cả con phố chiếm trọn bốn gian hàng, thông suốt một mạch, trước cửa hàng bày đầy bàn ghế, một tấm biển đề chữ "Lâm" bay phấp phới trong gió.

Lâm Thành đến gần, một mùi thơm nức mũi ập đến.

Tiệm ăn Lâm gia khác với tiệm ăn thông thường, ra món ăn chú trọng một chữ "nhanh", giống như quầy ăn vặt, bên ngoài cửa dựng một dãy nồi và bàn án, vừa làm vừa bán.

Trước cửa có tiểu nhị giọng nói vang dội hô giá cả, nhanh nhẹn báo tên món ăn, mời gọi thực khách vào chỗ ngồi.

Đám tiểu nhị Lâm gia làm việc gì cũng có quy củ, chẳng mấy chốc đã để những gã nam nhân ồn ào gọi món ngồi xuống hết, Lâm Thành đến gần, bị tiểu nhị giới thiệu một tràng, mơ hồ không biết ăn gì.

Tiểu nhị giơ tay chỉ: "Ngài xem bát mì tương thịt này thế nào?" Thấy vị này trông không giống người ăn được nhiều, nên không giới thiệu cho hắn ta ăn cơm đùi gà hay bánh kẹp thịt uống canh.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 137



Lâm Thành gật đầu, đi theo tiểu nhị đến quầy mì tương thịt.

Người làm mì là bà chủ bán mì ở quán gần đó trước đây, vừa thấy mặt Lâm Thành, giọng điệu lập tức trở nên tốt hơn nhiều, cười hỏi: "Ngài muốn chan nước tương gì ạ?"

Lâm Thành chọn đại một loại, bà chủ dạ một tiếng, nhận bát mì từ tay phụ bếp đưa tới, chan một muỗng lớn nước tương nóng hổi lên mì trắng, đưa cho Lâm Thành.

Bát mì vẫn còn nóng, Lâm Thành cẩn thận nhận lấy.

Lúc này người vẫn chưa đông lắm, Lâm Thành tìm một bàn trống, ngửi mùi thơm phức của mì tương thịt, nóng lòng không đợi được mà động đũa.

Mì tương thịt có màu nâu đỏ, tươi sáng bóng bẩy, mì trắng nước tương đậm đặc, trứng gà vàng, mộc nhĩ đen, nấm hương, cà rốt đỏ, đậu phụ trắng non, trộn lẫn vào nhau tạo nên màu sắc phong phú.

Dùng đũa khuấy đều, nước tương vẫn đặc sệt không tản ra, bám chặt vào sợi mì đều tăm tắp.

141

Vừa cho vào miệng đã hiểu được sự tuyệt diệu của nước tương đặc, nước tương thơm ngon, phối hợp với mì vừa mặn vừa ngọt, thơm ngon đậm đà, béo ngậy mà không ngấy.

Nước tương cần nước dùng ngon, nấu chậm nước gà với nấm hương băm nhỏ, thơm đến mức khiến người ta muốn nuốt cả lưỡi.

Trứng tán rải rác trong nước tương, mỏng mà dai, mùi trứng đậm đà, nổi bật trong nước tương màu nâu đỏ, vì trứng mỏng nên đủ thấm vị, vừa cắn, nước tương mặn thơm từ trứng tràn ra, kết hợp với sợi mì dai giòn càng nhai càng ngon.

Không biết sợi mì này nhào nặn thế nào, rõ ràng không có nước súp, nhưng lại không hề dính, dai mềm trơn mượt, từng sợi rõ ràng.

Trước mặt loại mì này, khó ai có thể ăn một cách tao nhã. Lúc đầu Lâm Thành còn cố gắng kiềm chế, đến sau cùng trực tiếp gắp một đũa lớn "xì xụp" cho vào miệng.

Nước tương đặc sệt và mì bọc trong miệng, vừa nóng vừa thơm, trong nước tương rắc chút tiêu trắng, hơi nóng k*ch th*ch mùi thơm cay của tiêu, cay mà thơm ngon, thơm ngon mà đậm đà, lại nhỏ thêm vài giọt dấm thơm, ăn từng miếng một, ăn đến nỗi mép dính đầy nước tương, hoàn toàn không thể dừng lại.

Lâm Thành ăn ngon lành, hoàn toàn không nhận ra có người ngồi xuống đối diện.

Người đối diện vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Nước tương chan lên mì này quả thật tuyệt diệu, nấm hương nấm rơm thơm ngon, da trứng gà béo ngậy thơm ngon, măng và mộc nhĩ thanh khiết, lại ẩn ẩn có mùi thơm của nước thịt, rõ ràng là những nguyên liệu bình thường nhưng lại tạo nên hương vị phi thường, xem ra trí tuệ dân gian quả là vô tận."

Giọng nói này, ngữ điệu này, cái lải nhải quen thuộc này...

Lâm Thành ngẩng đầu lên, liền thấy đồng liêu Lý Phục vốn nói là sẽ đi hiệu sách giành mua sách hiếm đang ngồi đối diện mình, say sưa thưởng thức mì tương thịt.

Ánh mắt hắn ta lướt qua người Lý Phục, áo vải màu sẫm, rồi nhìn lại bộ đồ mình đang mặc, sao lại giống nhau đến thế.

Người đối diện vẫn đang xì xụp ăn mì và lẩm bẩm không ngừng, Lâm Thành không chịu nổi nữa, gõ gõ mặt bàn.

Lý Phục mơ hồ ngẩng đầu lên, rồi lập tức khựng lại.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, hồi lâu mới thốt ra bốn chữ khô khốc: "Thật là trùng hợp."

Hina

Họ cười gượng vài tiếng, rồi đồng loạt cúi đầu ăn mì, Lý Phục cuối cùng cũng im lặng.

Ăn được vài miếng, bên cạnh lại có một người đến, xì xụp ăn mì, Lâm Thành vốn không để ý, nhưng khóe mắt thoáng thấy bộ y phục màu sẫm quen thuộc kia, tổng cảm thấy có gì đó kỳ quặc khó tả.

Hắn ta quay đầu nhìn, quả nhiên bộ y phục kia chẳng khác gì bộ hắn ta đang mặc.

Nhìn kỹ người mặc bộ y phục đó, chẳng phải là đồng liêu Quan Ánh vốn nói là phải đi họp mặt đồng học làm thơ nên không thể đi cưỡi ngựa được sao?

Lâm Thành dừng lại, Lý Phục đối diện thấy lạ, cũng ngẩng đầu nhìn về phía người bên cạnh.

Bàn ăn chợt im lặng, Quan Ánh cũng khựng lại, vừa ngẩng đầu lên, ba người mắt to trừng mắt nhỏ.

"..."

Trong sự im lặng, ba người đồng loạt nghĩ: Rõ ràng họ đã dặn gia nhân "tìm một bộ y phục bình dân không gây chú ý", tại sao lúc này đây y phục trên người ba người lại giống hệt nhau?! Chẳng lẽ trong mắt gia nhân các phủ, bộ y phục không gây chú ý đều là kiểu này sao?
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 138



Ngoài mấy vị đồng liêu Đông cung cố ý cải trang để trốn tránh, Tạ Tuân và Khương Thư Yểu cũng đã hóa trang một phen, dù sao đến bến thuyền mà còn mặc gấm vóc lụa là thì cũng không thích hợp.

Khương Thư Yểu đặc biệt bảo Bạch Chỉ tìm vải gai may một bộ y phục màu sắc ảm đạm, tóc quấn khăn vải, mặt mộc không trang điểm, trông hệt như một nông phụ mới cưới.

142

Tạ Tuân cũng mặc đơn giản, hai người sóng vai đi bộ, thoạt nhìn như một thư sinh tuấn tú nhất làng cưới được cô nương được nuông chiều của nhà trưởng thôn.

Trời quá nóng, nắng chiếu xuống người nóng rát. Những gã thô phu làm việc ở bến thuyền cũng chẳng cầu kỳ nữa, cởi phăng áo, trần trùng trục đi lại trên đường.

Trước khi đến Tạ Tuân không ngờ tới điểm này, cho đến khi thấy một đám nam nhân vừa tan ca toàn thân đẫm mồ hôi đi ngang qua trước mặt, mới chợt cảnh giác.

Không phải hắn không tin tưởng thê tử nhà mình, mà thực sự những lời đồn trước đây về Khương Thư Yểu không phải giả, nàng quả thật không kiềm chế được mình trước nam sắc.

Để không tỏ ra quá đa nghi, Tạ Tuân chỉ có thể lén liếc mắt, dùng khóe mắt nhìn chằm chằm Khương Thư Yểu.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã thấy oan ức - ánh mắt của Khương Thư Yểu vừa hay rơi vào người những gã nam nhân kia.

Thế này thì oan cho Khương Thư Yểu rồi, đám nam nhân cường tráng trần trùng trục đi qua trước mặt nàng, một mảng da màu đồng cổ to lớn, nàng vô thức nhìn qua, thật sự chẳng liên quan gì đến háo sắc cả.

Tạ Tuân ho một tiếng.

Khương Thư Yểu quay đầu nhìn hắn.

Tạ Tuân thấy thoải mái. Hắn biết mình sinh ra tuấn tú, trước đây chưa từng để tâm đến những lời khen ngợi về dung mạo của mình trong kinh thành, nhưng lúc này lại coi đó là niềm tự tin.

Đừng nhìn bọn họ, muốn nhìn thì nhìn ta đây này.

Hina

Hắn nghĩ vậy, mặt căng ra, không giống như đến xem tiệm ăn khai trương, mà giống như đến đòi nợ hơn.

Khương Thư Yểu thấy hắn như vậy, đang định hỏi hắn làm sao, trước mắt lại đi qua một đám nam nhân trần trùng trục, ánh mắt nàng lại vô thức theo đó mà trôi đi...

Tạ Tuân: !!!

"Khụ! Khụ!" Hắn nắm tay ho lớn.

Khương Thư Yểu giật mình: "Không sao chứ? Sao lại ho thành thế này?"

Tạ Tuân buông tay xuống, cố làm ra vẻ bình tĩnh: "Không sao."

Vừa dứt lời, lại có một đám nam nhân trần trùng trục đi qua.

Cơn giận trong lòng hắn "vụt" một cái bốc lên, đám người này là sao, có nóng đến thế không, còn chưa vào hè mà!

Toàn thân hắn toát ra hơi lạnh, Khương Thư Yểu không để ý, ngược lại đại tỷ bán bánh bên cạnh cười thành tiếng.

Khương Thư Yểu nghe thấy tiếng cười, không hiểu nhìn về phía phụ nhân bán bánh.

Phụ nhân nháy mắt với nàng, nhìn Tạ Tuân, lại nhìn đám nam nhân trần trùng trục kia, Khương Thư Yểu ngẩn người một lúc, mới chợt hiểu ra, chẳng lẽ Tạ Tuân đang tức giận?

Chẳng lẽ hắn cảm thấy đám nam nhân này làm tổn hại thuần phong mỹ tục, hay là đang chê bai dân thường không biết giữ gìn?

"Tạ Bá Uyên." Từ khi nàng từ bỏ việc lấy lòng Tạ Tuân, nàng luôn gọi tự của hắn, mà không biết cách gọi này trong tai Tạ Tuân nghe còn thân mật hơn.

Tự là chỉ bằng hữu thân thiết và trưởng bối mới được gọi, mỗi lần nàng gọi, đều khiến Tạ Tuân cảm thấy giữa hai người có một tầng thân thiết mơ hồ tinh tế.

"Hửm?" Hắn thu liễm thần sắc, quay đầu nhìn nàng.

"Cảm ơn chàng." Khương Thư Yểu chân thành nói: "Bình thường nam nhân trong những gia đình quyền quý nào chịu để thê tử chính thức của mình đến những nơi này, chàng lại tự mình dẫn ta đến đây."

Nàng rõ ràng ăn mặc cực kỳ giản dị mộc mạc, nhưng đôi mắt kia lại càng thêm quyến rũ xinh đẹp. Tạ Tuân chợt sinh lòng thông cảm với đám nam nhân vừa rồi, trời hôm nay quả thật là đủ nóng, nóng đến mức toàn thân hắn đổ mồ hôi, mặt cũng nóng đỏ lên.

Lúc này một đám trẻ con từ cuối phố chạy tới, tay xách giỏ cá, đuổi nhau, ồn ào náo nhiệt như một cơn gió thổi qua.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 139



Người đi đường tránh không kịp, bị đụng một cái, miệng cười mắng: "Hắc Ngư, ngươi lại cướp giỏ của Đại Sơn, xem cha ngươi thu thập ngươi thế nào!"

Bọn họ quen với va chạm xô đẩy, Khương Thư Yểu thì khác.

Tạ Tuân không kịp suy nghĩ, lập tức đưa tay nắm lấy cổ tay Khương Thư Yểu, kéo nàng về phía mình.

143

Khương Thư Yểu bất ngờ bị hắn kéo, không đứng vững, trán đập vào vai hắn, đau đến mức hít một hơi.

Tạ Tuân giật mình, sợ nàng tức giận, vội hỏi: "Đụng đau rồi?"

Khương Thư Yểu trán vẫn tựa vào vai hắn, không lập tức trả lời, Tạ Tuân trong lòng bất an, đang định xin lỗi thì vai bỗng truyền đến một cảm giác run rẩy.

Tiếng cười dần dần to lên, cả người Khương Thư Yểu cười đến run rẩy: "Có cần vậy không, ta đâu phải làm bằng sứ, sợ thành thế này."

"Đa tâm quá." Nàng ngẩng đầu, cười nói.

Lúc này Tạ Tuân mới nhận ra có gì đó không ổn, nhìn quanh một vòng, phát hiện tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai người, ngay cả đám trẻ con vừa nãy còn nhảy nhót chạy loạn cũng dừng bước nhìn họ.

Mặt hắn nóng lên, vội vàng kéo Khương Thư Yểu đi xa.

Đi được một lúc mới phát hiện, hình như mình đang nắm lấy thứ gì đó, mảnh mai, mềm mại, mát lạnh như ngọc...

Cổ tay của Khương thị!

Lòng bàn tay Tạ Tuân lập tức nóng đến đau nhói, muốn buông ra nhưng lại cảm thấy tay phải cứng đờ, những ngón tay khép lại thế nào cũng không mở ra được.

Khương Thư Yểu cũng ngạc nhiên khi Tạ Tuân nắm cổ tay nàng đi cả một đoạn đường, muốn nhắc nhở, nhưng lại không sao mở miệng được, sợ nhắc nhở sẽ tỏ ra quá cố ý.

Nàng ngẩng đầu lén nhìn bóng lưng Tạ Tuân, cảm thấy dường như hắn cao lớn hơn một chút, từ thiếu niên đã trưởng thành thành nam nhân.

Bàn tay phải nắm lấy cổ tay mình ấm áp có lực, dường như cứ để hắn nắm như vậy cũng khá tốt.

Khi hai người tìm được tiệm ăn Lâm gia thì đúng lúc tan ca, con phố có tiệm ăn người đông như kiến, có mấy gã nam nhân không thích ngồi xuống ăn, đơn giản gọi một bát mì rồi ngồi xổm bên đường xì xụp ăn, càng thêm chật chội.

Là một tiểu nương tử, xuất hiện ở đây vẫn rất kỳ lạ.

Có người ánh mắt rơi vào người Khương Thư Yểu, tay phải Tạ Tuân siết chặt, nắm chặt Khương Thư Yểu, tay trái vươn ra, kéo khăn trùm đầu của nàng về phía trước, che khuất tầm nhìn của người khác.

Một loạt động tác làm rất tự nhiên, như nước chảy mây trôi.

"Sinh ý đông đúc, giờ yên tâm rồi chứ." Tạ Tuân nói.

Khương Thư Yểu gật đầu: "Thấy họ ăn ngon lành, ta cũng vui."

Tạ Tuân khẽ cười, kéo nàng đi về phía có bóng râm: "Muốn nếm thử hương vị không?"

"Đương nhiên, ta xem họ làm thế nào, có phụ lòng công thức nấu ăn tỉ mỉ đến cực điểm của ta không."

Hai người đến trước quầy mì, Khương Thư Yểu đảo mắt nhìn qua, những gì nàng mô tả trong thư, Lâm gia đều làm đúng hết, không chỉ vậy, còn cải tiến thêm, cách làm sau khi cải tiến càng phù hợp với tiệm ăn thời cổ đại hơn.

Hina

Nàng tiện tay gọi hai bát mì khô nóng, quyết định luôn phần của Tạ Tuân.

Mì khô nóng khác với mì tương thịt thông thường, sợi mì được làm từ bột kiềm. Đốt vỏ quế thành tro, đặt trên lông thông, dùng nước sôi lọc nhiều lần sẽ được nước kiềm tự nhiên, dùng nước này để làm mì kiềm dễ bảo quản hơn, khi ăn cũng thoang thoảng mùi thơm của kiềm.

Mì sau khi trần qua nước và dầu được để sang một bên, khi khách đến, trù nương sẽ nhanh chóng trụng mì trong nước sôi, vài cái lắc tay, để ráo nước rồi cho vào bát, rưới dầu ớt, dấm thơm, nước tương, nước tỏi và nhiều loại gia vị khác, đổ lên vừng đã pha loãng, múc thêm đậu cô ve chua, củ cải thái hạt lựu, hành lá, v.v., món mì khô nóng trông có vẻ đơn giản nhưng thực ra phức tạp đã hoàn thành.

Vì chi phí gia vị hơi cao nên mì khô nóng bán với giá của mì thịt băm, nhưng những gã nam nhân làm việc ở bến thuyền lương không thấp, cũng không tiếc tiền cho bữa trưa, ngửi thấy mùi thơm nức mũi của mì khô nóng, không ít người móc tiền ra mua một bát.
 
Back
Top Bottom