Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 80



83

Lần này Lâm Thành muốn đến phủ Tạ Tuân chủ yếu có hai việc: Một là xem rốt cuộc đầu bếp trong phủ Tạ Tuân là thần thánh phương nào, không chỉ nghĩ ra hộp cơm có thể nấu không cần lửa, mà mỗi ngày còn làm món ăn thơm ngon lạ miệng.

Đầu bếp trong phủ hắn ta cũng phải bỏ ra số tiền lớn mới mời được, nghe nói tổ tiên từng làm đầu bếp cho Thái Tổ Hoàng đế, là một trong những người đầu tiên học được cách xào nấu, vậy mà vẫn không bằng đầu bếp nhà Tạ Tuân.

Điểm thứ hai, là đến xem cuộc sống của Tạ Tuân sau khi thành thân ra sao. Hắn ta luôn tò mò không biết sau khi thành thân Tạ Tuân sống có khổ không, đã khó chịu đến mức ruột gan như lửa đốt thì thôi đành đến xem một chút vậy.

Tạ Tuân nghe Lâm Thành nói muốn đến nhà mình, theo phản xạ gật đầu đồng ý, đi được vài bước mới phản ứng lại, không đúng, mình đã thành thân rồi, phải chú ý hơn một chút.

Hắn nói với Lâm Thành: "Huynh đến phủ ta có việc gì sao?"

Lâm Thành mặt dày mày dạn nói: "Không có việc không thể đến ngồi chơi sao?"

Ngày thường Lâm Thành đều đến vào ban ngày, hai người vẽ tranh viết chữ hoặc đến đình uống rượu ngâm thơ, nhưng bây giờ...

Tạ Tuân ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói với Lâm Thành: "Không phải huynh định ở lại dùng bữa tối chứ."

Lâm Thành bị vạch trần tâm tư, ho khan: "Ta cũng lâu rồi không gặp đại ca nhị ca của huynh, còn có bá mẫu nữa, không biết người có khỏe không, hai đứa cháu trai có chăm chỉ học hành không—"

Tạ Tuân lạnh nhạt liếc nhìn hắn ta một cái, Lâm Thành biết mình nói bậy không thể lừa được Tạ Tuân, ngoan ngoãn im lặng.

Tạ Tuân đi nhanh về phía trước, giọng điệu khá bất đắc dĩ: "Ta đã nói rồi, cơm trưa hàng ngày của ta do phu nhân trong nhà làm, huynh có đến thì chúng ta cũng chỉ có thể cùng ăn cơm do nhà bếp lớn nấu thôi."

Lâm Thành thấy giọng điệu hắn thẳng thắn, không giống như đang nói dối, bắt đầu do dự, nói: "Không sao, vốn dĩ ta cũng không phải đến để ăn."

Đến Tạ Quốc Công phủ, hai người lần lượt vào Thính Trúc Viện, ở trong thư phòng một lúc, Tạ Tuân liền sai người bày cơm.

Hina

Lâm Thành ngồi xuống trước bàn, nhìn hạ nhân bày biện, nhất thời có chút căng thẳng.

Cho đến khi thấy bữa tối không khác bữa tối trong phủ mình mấy bày lên bàn, trái tim Lâm Thành vỡ vụn.

Không đúng, chẳng lẽ Tạ Bá Uyên đã dặn dò không để vị đầu bếp kia nấu ăn tối nay? Hay là bữa tối ở Tạ Quốc Công phủ đơn giản, chỉ có bữa trưa mới để đầu bếp nấu?

Lâm Thành suy nghĩ nhanh như chớp, Tạ Tuân làm như không thấy vẻ thất vọng trên mặt hắn ta, cầm đũa lên, nói: "Động đũa đi."

Kể từ lúc không cần lấy lòng Tạ Tuân nữa, Khương Thư Yểu đã không cố ý cùng Tạ Tuân dùng bữa tối. Chỉ khi Tạ Tuân tan làm sớm, vội vã về phủ đúng lúc gặp giờ ăn, Khương Thư Yểu mới tiện thể mời hắn cùng dùng bữa.

Hôm nay hắn về đến viện trực tiếp dẫn Lâm Thành vào thư phòng, không hề đến tiểu viện của Khương Thư Yểu để lộ mặt tạo cảm giác hiện diện, nên chắc chắn là không ăn được bữa tối đích thân Khương Thư Yểu làm rồi.

Hầy, hôm nay tan lam sớm, đáng lẽ hắn có thể kịp giờ ăn, vậy mà bị Lâm Thành phá hỏng mất.

Lâm Thành còn đang suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc sai ở đâu thì tiểu tư từ ngoài phòng đi vào đột nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn ta.

"Gia, phu nhân sai nha hoàn đến hỏi ngài có muốn dùng bữa cùng người không."

Tạ Tuân sững người, Khương Thư Yểu đột nhiên nhớ đến hắn quả là niềm vui bất ngờ.

Hắn chưa kịp trả lời, Bạch Chỉ theo sau tiểu đồng thấy Lâm Thành, vội vàng hành lễ nói: "Phu nhân không biết tam gia có khách, nô tỳ đi bẩm báo ngay."

Tạ Tuân vội vàng ngăn lại: "Khoan đã!"

Bạch Chỉ xoay người, lần nữa hành lễ với Tạ Tuân, chờ đợi chỉ thị.

"Khụ." Tạ Tuân nhận ra mình vừa rồi đột nhiên hét lên tỏ ra quá gấp gáp, vội hạ giọng: "Hôm nay nàng ấy nấu nhiều không?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 81



84

"Bẩm tam gia, hôm nay phu nhân quả thật nấu quá nhiều."

Hôm qua Khương Thư Yểu kho vịt, còn thừa một đống mề vịt, tim vịt, gan vịt, lòng vịt và một chậu lớn tiết vịt, sợ để lâu sẽ hỏng, đành xử lý hết, nấu một nồi lớn canh phở tiết vịt.

Hina

Nàng chắc chắn không thể ăn hết, đang lo lắng nhìn nồi canh phở tiết vịt lớn, bỗng nhiên nhớ đến Tạ Tuân ở bên cạnh có lượng ăn lớn.

Vẻ mặt Tạ Tuân vẫn điềm tĩnh thanh tú như thường lệ, nhưng ánh mắt sáng lên vài phần: "Ngươi nói với nàng ấy ta đang có khách trong phòng, không thể đến bên đó dùng bữa cùng nàng ấy được, xin nàng ấy sai người mang một ít thức ăn sang đây."

Bạch Chỉ vâng lời, hành lễ cáo lui.

Lâm Thành nghe Tạ Tuân nói năng lịch sự như vậy, vô cùng ngạc nhiên. Chẳng phải hắn rất ghét cái người Khương thị cứ bám riết lấy hắn đòi gả cho bằng được sao?

Hắn ta càng nghĩ càng mơ hồ, đầu óc rối như tơ vò, bỗng ngửi thấy mùi thơm vô cùng tươi mát, ngẩng đầu lên thấy tiểu nha hoàn đang bưng khay thức ăn đi về phía này.

Trên khay đặt hai cái bát to, miệng bát bốc hơi nóng, càng đến gần, mùi thơm càng nồng đượm.

Lâm Thành nhìn nha hoàn bày biện, mắt hơi trợn tròn, tò mò nhìn vào bát canh phở tiết vịt.

Nước canh trong veo, trên mặt nổi một lớp dầu màu vàng nhạt, sợi phở trong suốt như pha lê, ở giữa bát xếp tiết vịt màu đỏ tươi, bên cạnh là gan vịt, mề vịt, lòng vịt cắt thành miếng nhỏ, rắc lên trên là hành lá xanh mướt, màu sắc hấp dẫn, nguyên liệu phong phú.

Nha hoàn nhớ lời dặn của Khương Thư Yểu, giới thiệu cho họ: "Đây là canh phở tiết vịt, món ăn kèm trên mặt là tiết vịt và lòng vịt. Phu nhân có chuẩn bị dầu ớt cho ngài, nếu muốn ăn cay, có thể rưới một thìa. Phu nhân nói, canh trong và vị cay đều ngon, ngài có thể ăn một nửa rồi mới rưới dầu ớt."

Không có Khương Thư Yểu tự mình giới thiệu, Tạ Tuân cảm thấy canh phở tiết vịt cũng không thơm bằng.

Lâm Thành vểnh tai lên nghe, há hốc mồm kinh ngạc, hóa ra Khương thị thật sự là đầu bếp có tay nghề cao siêu... Khoan đã, tiết vịt?

Hắn ta cúi đầu nhìn miếng đậu huyết màu đỏ tươi kia, lắp bắp nói: "Có phải là cái m.á.u chảy ra đó không?"

Nha hoàn không biết trả lời thế nào, Tạ Tuân vẫy tay bảo nàng ấy lui xuống. Hắn hơi khó chịu vì chuyện Lâm Thành ăn ké được món do Khương Thư Yểu đích thân làm, giọng lạnh nhạt nói: "Không ăn thì thôi."

Nói xong mới nhận ra sao mình lại hẹp hòi đến thế, khi còn là đứa trẻ tham ăn hắn còn biết chia sẻ kẹo đường với bằng hữu, sao càng lớn càng lùi bước vậy?

Không suy nghĩ nhiều, hắn hít sâu mùi thơm nồng đượm, cầm đũa lên xì xụp ăn.

Lâm Thành thấy vậy, cũng không do dự nữa, trước tiên thử gắp một đũa phở cho vào miệng, sợi phở ngâm trong nước dùng vịt già mang theo hương vị thơm ngon đậm đà của nước dùng, mềm mại và dai, mỏng manh trơn mượt, hút vào miệng hương vị tươi ngon lan tỏa, khiến người ta chỉ muốn nuốt chửng không cần nhai.

Lại uống một ngụm nước dùng vịt già nổi dầu vịt, ruột gan lập tức ấm áp.

Lâm Thành ăn uống ít phần cầu kỳ, xì xụp hút phở, ngay cả uống canh cũng là bưng bát lên, dáng vẻ ăn như hổ đói khiến Tạ Tuân nhíu mày.

Tạ Tuân không khỏi đắc ý, mình thì không cần gấp gáp như vậy, dù sao ngày nào cũng được nếm thức ăn ngon do Khương thị làm.

Không biết vì sao, gần đây nàng bắt đầu nghiên cứu cách nấu ăn bằng những nguyên liệu mà người thường ghê tởm, ví như mấy món lòng vịt trong bát này, Tạ Tuân đại khái có thể đoán được là làm từ nội tạng nào.

Hắn gắp một miếng tiết vịt, miếng tiết màu đỏ sậm hơi rung rinh giữa đôi đũa. Cho vào miệng, tiết vịt mềm mịn, đàn hồi hơn cả đậu phụ, vị ngon tươi, cảm giác trong miệng kỳ lạ, ăn còn hơi nghiện.

Bên kia Lâm Thành gần như đã ăn hết cả bát phở to đùng, cũng không còn để tâm những món lòng còn lại nữa, thử gắp vài miếng lòng vịt cho vào miệng.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 82



85

Mề vịt dai, gan vịt béo ngậy, tim vịt dày chắc đáng nhai, nấu rất thấm vị, mặn thơm ngon miệng, càng nhai càng thơm, hương vị đậm đà độc đáo của lòng vịt hậu vị rất mạnh, nhai xong còn có chút không nỡ nuốt xuống.

Lại ăn những đoạn ruột vịt màu vàng kia, càng thêm ngon. Ruột vịt hơi cuộn, bên trong còn cuộn theo một ít nước dùng thơm ngon, vừa vào miệng đã vô cùng mềm mại.

Ruột vịt có cảm giác đặc biệt trong miệng, lại còn giòn, nhai lên có tiếng kêu nhẹ trong miệng, rất đáng nhai, hương vị thơm giòn ngon miệng rất dễ nghiện.

Vừa nhai, vừa uống một ngụm nước dùng vịt già trong veo thơm nồng, để dầu vịt thơm mà không ngấy trượt qua đầu lưỡi, hương vị đó quả thật tuyệt diệu.

Hắn ta vội vàng ăn hết chỗ ruột vịt còn lại, rồi hai mắt sáng rực nhìn ruột vịt trong bát Tạ Tuân.

Tạ Tuân ăn uống yên lặng, hoàn toàn không biết món lòng vịt của mình đã bị nhắm trúng. Trong tầm mắt hắn đột nhiên xuất hiện hai đầu đũa, chậm rãi chậm rãi di chuyển, kèm theo giọng nói nịnh nọt của Lâm Thành: "Bá Uyên, chia cho ta một cái, chỉ một cái thôi."

Tạ Tuân đã nhịn tiếng ăn xì xụp của hắn ta rất lâu rồi, giờ thấy đũa hắn ta sắp thò vào bát mình, không nhịn nổi nữa: "Lẫm Văn Nhiêu!"

Lâm Thành giật mình, ủy khuất rụt đũa lại, thương lượng với hắn: "Huynh có thể bảo nha hoàn múc cho ta thêm một muỗng mấy thứ trên này không, ta chưa ăn đã nghiền."

Giọng Tạ Tuân hơi lạnh: "Sao lại có người như huynh, đến phủ ta ăn đồ phu nhân ta nấu đã đủ quá rồi, lại còn muốn ăn no nê cho đã thèm?"

"Chỉ thêm một muỗng thôi, cũng đâu phải đồ quý giá gì..." Lâm Thành vốn luôn nghĩ gì nói nấy trước mặt Tạ Tuân, không quan tâm quy củ, nhưng vừa nói ra đã nhận thấy sắc mặt Tạ Tuân đột nhiên chuyển lạnh.

Kẻ biết thời thế mới là anh hùng, hắn ta lập tức im miệng, ngoan ngoãn ăn sạch những gì còn sót lại dưới đáy bát, không chừa một giọt canh.

Ăn xong Lâm Thành ngả người ra sau, chống nửa thân trên thở dài, bữa cơm này ăn quá sướng, nách lưng đều đổ mồ hôi, toàn thân thư thái, ngay cả khớp xương cũng ấm áp.

Sau khi no bụng đầu óc hắn ta mới hơi tỉnh táo, chợt nhận ra nguyên do vì sao lúc nãy Tạ Tuân không vui. Hình như không phải hắn chê hắn ta ăn quá nhiều, mà là vì không muốn để hắn ta ăn quá nhiều đồ Khương thị nấu?

Trời ơi, hắn ta phát hiện ra bí mật gì ghê gớm thế này, đây là ghen tuông hay là...

Hắn ta ợ một cái no nê, vội vàng bịt miệng, sợ mình lỡ lời nói toạc ra bí mật, bị Tạ Tuân g.i.ế.c người diệt khẩu.

Nhìn Tạ Tuân chậm rãi ăn hết một bát canh phở tiết vịt to như vậy, trong lòng Lâm Thành cái suy đoán đáng sợ kia dần dần thành hình: Chẳng lẽ khi xưa Tạ Tuân chủ động kết hôn không phải vì muốn từ chối hôn sự do Hoàng hậu ban, để sau này có cơ hội ly hôn, mà là vì Khương thị giỏi nấu ăn?!

Không đến mức đó chứ, đây là Tạ Bá Uyên thanh cao như trăng sáng gió mát, không phải Lâm Thành hắn ta, thật sự sẽ hy sinh nhan sắc vì một miếng ăn sao?

Quá đáng sợ, sau này hắn ta phải thường xuyên đến ăn ké để trấn an tinh thần mới được.

Khương Thư Yểu đang ngày ngày ăn uống vui vẻ như một con cá mặn hạnh phúc, thì bên Tương Dương Bá phủ gửi tin đến, khiến nàng giật mình bật dậy khỏi ghế xích đu - Tương Dương Bá phu nhân có thai!

Tương Dương Bá phủ đã nhiều năm không có chuyện vui, bốn đại nha hoàn vui mừng khôn xiết. Hơn nữa, nếu Tương Dương Bá phu nhân có thể một lần sinh được con trai, thì những oanh oanh yến yến trong hậu viện còn dám phóng túng sao?

Các nàng hớn hở vui mừng, nhưng lại thấy Khương Thư Yểu mang vẻ lo lắng.

Hina

"Tiểu thư?" Bạch Chỉ khẽ gọi nàng, đoán: "Người nhớ nhà sao?"

Khương Thư Yểu lắc đầu: "Không, ta chỉ đang lo lắng." Sau khi xuyên qua, nàng ch**m l** th*n th* của nguyên chủ, nhận tình mẫu tử của Tương Dương Bá phu nhân, vốn đã cảm thấy áy náy. Sau khi gả đến đây, ăn mặc không lo, tiền bạc dư dả, nhưng không thể báo đáp đối phương chút nào, càng thêm ngồi đứng không yên.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 83



86

"Ta muốn về nhà ngoại một chuyến." Nàng quyết định.

"Tiểu thư!" Bạch Chỉ giật mình kinh ngạc: "Làm gì có chuyện không có việc gì lớn mà chạy về nhà ngoại chứ?"

"Mẫu thân ta có thai chẳng phải là việc lớn sao?" Nàng xoay người về phòng bắt đầu thay y phục thu dọn đồ đạc.

"Vậy... vậy cũng phải đợi sinh con rồi mới về chứ." Bạch Chỉ thấy nàng mở tủ y phục bắt đầu chọn y phục, dáng vẻ như định về phủ ở lâu dài, lập tức lo lắng vô cùng.

Khương Thư Yểu dừng tay thu dọn, thở dài: "Lần trước ta về thăm nhà, mẫu thân đã không có khẩu vị, giờ có thai chắc chắn khẩu vị càng kém, làm sao có thể dưỡng thai tốt được? Hơn nữa, người không hòa thuận với cha, hậu viện còn nhiều oanh oanh yến yến hay gây phiền phức, người chỉ có mình ta là con gái, ta không quan tâm người thì ai quan tâm?" Nàng đang mang thân thể của nguyên chủ, dù sao cũng phải quan tâm đến mẹ người ta chứ.

"Nhưng mà..." Bạch Chỉ không dám chiều theo ý nàng, nàng ấy chỉ nghe nói có người nhà ngoại đến chăm sóc con gái an thai, chứ chưa từng nghe con gái về nhà ngoại chăm sóc mẹ.

Khương Thư Yểu vẫn còn đang trong giai đoạn bán thích ứng với những quy củ lễ nghi thời cổ đại này, Bạch Chỉ không giải thích rõ ràng cho nàng, nàng không hiểu rõ mức độ hành xử, cứ khăng khăng muốn về nhà ngoại.

Trong lúc hai người đang giằng co, Tạ Tuân tan làm vội vã về nhà ăn ké đã đến viện, thấy Khương Thư Yểu không ở trong viện cũng không ở trong nhà bếp nhỏ, có chút nghi hoặc, đang tìm nàng khắp nơi thì nghe thấy tiếng nói chuyện văng vẳng từ trong phòng truyền ra.

Hắn lùi lại vài bước định tránh đi, Khương Thư Yểu đột nhiên hấp tấp từ trong phòng đi ra, thấy hắn cũng chẳng có biểu cảm gì, dừng bước thông báo: "Ta muốn về nhà ngoại."

Ầm——

Như sấm sét nổ tung trên đầu, đầu óc Tạ Tuân trống rỗng trong chốc lát, nhất thời kinh ngạc đến mức không biết phản ứng thế nào.

Khương Thư Yểu không để ý đến hắn, vội vã đi về phía Thọ Ninh Đường, định báo với lão phu nhân một tiếng.

Tạ Tuân đứng tại chỗ, đầu óc rối như tơ vò, trong lòng hoang mang bối rối.

Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, vài bước tiến lên đuổi theo Khương Thư Yểu.

Khương Thư Yểu thấy sắc mặt hắn không tốt, ngơ ngác nói: "Chàng có việc gì?"

Tạ Tuân mấy lần định mở miệng rồi lại ngậm lại, cuối cùng chỉ yếu ớt nói: "Có ai đến đây gây sự sao?"

"Hả? Không có." Khương Thư Yểu càng thêm ngơ ngác.

"Vậy là ai bắt nạt nàng?"

"Cũng không có." Khương Thư Yểu nhìn sắc trời, không muốn nói chuyện phiếm với hắn: "Chàng có việc gì thì nói thẳng đi, không có việc gì chính đáng ta đi Thọ Ninh Đường đây."

Nói xong thấy Tạ Tuân mím môi không biết mở miệng thế nào, nàng đành cứ đi trước.

Hina

Tạ Tuân nhìn bóng lưng nàng kiên quyết rời đi, nhưng không thể bước chân đuổi theo nữa.

Có những chuyện nếu ban đầu đã sai lầm, quả thật khó mà tiếp tục đi tiếp.

Hắn ủ rũ đứng tại chỗ.

Ban đầu Khương Thư Yểu lấy cái c.h.ế.t uy h.i.ế.p và mượn thế của Hoàng hậu ép gả cho hắn, hắn luôn không vui, từ khi nàng vào phủ đã đối đãi lạnh nhạt, người trong nhà tuy không làm khó nàng, nhưng cũng lạnh nhạt khắc nghiệt không ít.

Hắn cũng không nói rõ được cảm giác đối với Khương thị là gì, nghe nàng muốn về nhà mẹ đẻ trong lòng lại buồn bực khó chịu, nỗi uất ức này đến một cách khó hiểu.

Có lẽ... vì họ cũng coi như là bằng hữu rồi chăng?

Hắn ngẩng đầu nhìn về hướng Khương Thư Yểu rời đi.

Đúng vậy, là bằng hữu.

Nếu bằng hữu gặp khó khăn, làm sao hắn có thể đứng nhìn?

Hắn đột nhiên hiểu ra, lập tức sắp xếp tâm trạng, không quan tâm đến lễ nghi, nhanh chóng chạy về hướng Thọ Ninh Đường.

Nếu mẹ làm khó nàng, hắn phải che chở; nếu nàng muốn đòi lại công bằng, hắn làm bằng hữu thế nào cũng phải ủng hộ.

Hắn chạy như điên, đuổi kịp Khương Thư Yểu ở cửa Thọ Ninh Đường.

Búi tóc gọn gàng đã rối, tóc mai có vài sợi rủ xuống, hơi thở không ổn định, không đợi Khương Thư Yểu hỏi, thở hổn hển hỏi: "Nàng định về nhà ngoại?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 84



87

Khương Thư Yểu không hiểu hôm nay hắn làm sao, đáp: "Phải."

Thấy nàng trả lời dứt khoát, vẻ mặt toàn là sự không kiên nhẫn, Tạ Tuân đột nhiên nảy sinh một ý nghĩ không hay.

"Nàng có ý định——" Hai chữ "hòa ly" lưỡng lự trên đầu lưỡi, cuối cùng hắn vẫn không nói ra, mà đổi sang từ khác: "Nàng có ý định rời đi?"

Đây chẳng phải là câu hỏi thừa sao! Khương Thư Yểu mặc kệ hắn nổi cơn gì, đẩy hắn đang cản đường ra: "Phải."

Tim Tạ Tuân như bị bóp một cái, chua xót khó chịu.

Hắn không biết tại sao mình lại khó chịu như vậy, bị đẩy loạng choạng một cái, thấy nàng không do dự đi vào trong phòng, không kịp suy nghĩ kỹ, nghĩ gì liền nói ra, lớn tiếng nói: "Ta sẽ viết thư hưu thê cho nàng."

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Khương Thư Yểu quay người, trấn tĩnh lại, vô cùng nghiêm túc nói: "Ta sẽ viết rõ giữa nàng và ta chưa từng..."

Như vậy nàng cũng có thể tìm được người xứng đôi vừa ý.

Mong phu nhân sau khi chia tay, chải lại mái tóc ve, tô điểm lông mày, khéo léo phô bày dáng vẻ yêu kiều, chọn lựa quan lớn làm chủ, múa bóng trước sân, đẹp đẽ như tiếng đàn hòa hợp.

Nghĩ vậy, hắn đột nhiên thông suốt, gạt bỏ những cảm xúc khó chịu li ti kia, lộ ra một nụ cười thư thái.

"Đi thôi, ta vào cùng nàng."

Khương Thư Yểu suốt quá trình chỉ có một từ: Ngây.

"Chàng đang nói gì vậy?" Nàng khó hiểu, bực bội chống nạnh: "Cái gì với cái gì, thư hưu thê? Chàng muốn bỏ ta?"

Tạ Tuân vừa mới lộ ra nụ cười thư thái chuẩn bị từ biệt bằng hữu, mặt liền cứng đờ, nụ cười biến mất, lắp bắp nói: "Nàng... không phải nàng muốn hòa ly với ta sao?"

Khương Thư Yểu mũi phát ra tiếng "hừ", liếc nhìn hắn, xoay người bước vào Thọ Ninh Đường, ném lại một câu: "Mẹ ta có thai, ta về nhà ngoại thăm người."

Tạ Tuân lại một lần nữa ngẩn người, thấy Khương Thư Yểu vén rèm vào phòng, lập tức lắc lắc đầu óc đang rối như tơ vò, vội vàng đuổi theo.

Dù sao đi nữa, mục đích giúp bằng hữu giải nan không đổi, Khương Thư Yểu muốn về nhà ngoại, hắn tất phải mở lời giúp đỡ.

đối mặt với Khương Thư Yểu, Tạ Tuân luôn ngốc nghếch không theo lẽ thường, nhưng đối với người khác vẫn vô cùng tỉnh táo.

Hắn ăn nói như hoa, khéo léo biện bác, chỉ vài câu đã thuyết phục được lão phu nhân đồng ý cho Khương Thư Yểu về nhà ngoại, chỉ là không được ở lâu, hai ngày là đủ.

Bạch Chỉ đang đứng chờ ngoài phòng nghe Khương Thư Yểu nói vậy, kinh ngạc đến nỗi suýt rớt cả hàm.

Tạ Tuân đưa tiễn chu đáo, tiện thể đưa Khương Thư Yểu đến tận cửa Tương Dương Bá phủ, thấy nàng xuống xe ngựa, xoay người bước vào Tương Dương Bá phủ, không nhịn được gọi với theo: "Hai ngày sau ta đến đón nàng!"

Khương Thư Yểu quay đầu lại, nhíu mày: "Hả?"

Hina

Tạ Tuân không hiểu sao lại sợ hãi thu nhỏ giọng, khẽ nói: "Nàng đừng quên nhé." Giọng điệu lại có chút ủy khuất, nói xong lập tức bổ sung: "Cái đó, lần sau ta cũng sẽ giúp nàng nói giúp, đã có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai lần thứ ba."

Khương Thư Yểu đột nhiên bước về phía hắn, Tạ Tuân suýt nữa không nhịn được lùi lại vài bước.

Nàng đứng trước mặt hắn, ánh mắt quét qua mặt hắn một cái, nhìn đến nỗi Tạ Tuân vô cùng áy náy, cũng không biết tại sao lại áy náy.

"Chàng sợ không được ăn cơm phải không?"

Trái tim đang treo lên của Tạ Tuân lập tức rơi xuống đất, rồi lại thắt lại: "Sao nàng lại nghĩ ta là người như thế——" Nói đến đây đột nhiên im bặt, nếu không phải vì ăn, vậy là vì cái gì?

Hắn im lặng, mặc cho Khương Thư Yểu hiểu lầm.

Khương Thư Yểu nheo mắt nhìn hắn, khi hắn không nhịn được định tránh đi, đột nhiên giơ tay đ.ấ.m vào vai hắn một cái, cười nói: "Đợi ta về nhé." Nói xong lập tức xoay người vào phủ.

Cho đến khi cửa lớn Tương Dương Bá phủ đóng lại, Tạ Tuân vẫn cứng đờ đứng tại chỗ.

Hắn nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, chẳng hiểu ra điều gì, cuối cùng sờ sờ vai mình.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 85



88

Kỳ lạ, tê tê dại dại.

Nhưng nàng đâu có dùng sức mấy, sao lại có thể đau tê được?

Hắn nghĩ không ra, xoay người lên ngựa hồi phủ, nghĩ đến nụ cười rực rỡ xinh đẹp nàng vừa bừng nở lúc nãy, khóe miệng nhếch lên.

Hắn chậm rãi cưỡi ngựa về phủ, tâm trạng rất tốt ngắm nhìn ráng chiều nơi chân trời, ánh tà dương ấm áp dịu dàng, mây mỏng nhuốm màu đỏ thẫm, rìa bung ra ánh vàng kim, đỏ giống như sợi cà rốt trong món thịt sợi vị cá Khương thị làm cho hắn...

Khoan đã! Khương thị về nhà ngoại rồi, vậy chẳng phải là hắn không có cơm nóng ăn nữa sao?!

Nụ cười trên mặt Tạ Tuân sụp đổ.

*

Khương Thư Yểu đến Tương Dương Bá phủ, Tương Dương Bá phu nhân mắng nàng một trận, trách nàng đã xuất giá còn chạy về nhà ngoại, không giữ quy củ, nhưng thấy nàng về lại rất đỗi vui mừng.

"Nhanh, bảo nhà bếp làm cho con ít đồ ăn, hôm nay vừa hay có thịt bò, con về đúng lúc lắm." Bà lấy lại chút sinh khí, kéo Khương Thư Yểu vào phòng, đưa mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Sao lại mập lên nhiều thế?"

"Mẹ, đâu có gọi là mập?" Nguyên chủ trước kia đói đến nỗi gầy gò xanh xao, giờ mới lấy lại chút thịt, mới thể hiện được vẻ đẹp vốn có của nàng.

Lâm thị định nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng chuyển thành tiếng cười nhẹ: "Cũng phải, con đã xuất giá rồi, mẹ cũng không quản con nữa." Bà nắm tay Khương Thư Yểu nói: "Ăn ngon mặc đẹp, muốn thế nào thì thế ấy, chúng ta bám chắc lấy Tạ Quốc Công phủ rồi!"

Khương Thư Yểu nghe câu cuối cùng của bà sững người một chút, nàng vốn là người đã từng nghĩ đến chuyện hòa ly về nhà, thăm dò nói: "Tạ Bá Uyên không ưa con, lỡ như hắn bỏ con thì sao?"

Lâm thị đắc ý nhướng mày: "Không đâu, khi xưa mẹ chọn Tạ Quốc Công phủ cho con không phải không có lý do. Mẹ mưu kế không đủ, cả đời này tâm tư đều dồn vào buôn bán, sống rất mơ hồ, nhưng trong chuyện này dám nói đã chọn cho con nhà chồng phù hợp nhất, cô mẫu của con cũng tán thành." Cô mẫu của Khương Thư Yểu chính là người đã vượt qua năm ải c.h.é.m sáu tướng để lên vị trí Quý phi.

Khương Thư Yểu nghe lời bà có ý tứ, chưa kịp suy nghĩ kỹ, Lâm thị đã lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng, bảo người làm cho Khương Thư Yểu một bát canh thịt bò.

Hina

Khương Thư Yểu hoàn hồn, quan sát Lâm thị, thấy sắc mặt bà tái nhợt, tuy sau khi nàng về tinh thần bà hồi phục được một chút, nhưng cũng chỉ là gắng gượng, trên người phủ một lớp khí tối mỏng manh, dường như ý chí chiến đấu còn sót lại đã tan biến sau khi gả Khương Thư Yểu đi.

"Gần đây mẹ có ăn uống tốt không?"

Lâm thị nghe vậy có chút an ủi, v**t v* mặt nàng: "Lớn rồi, biết quan tâm mẹ rồi, không l* m*ng như trước kia nữa."

Thấy bà tránh né không nói, Khương Thư Yểu nhíu mày, nghiêm túc nói: "Mẹ, người vốn đã yếu, giờ lại mang thai, không ăn uống tốt sao được."

Từ thị lắc đầu, thở dài: "Cái gì mà mang thai không mang thai, ai biết được cái thai này..." Bà chuyển chủ đề: "Gần đây không có khẩu vị, chỉ có thể ăn được chút đồ chua, toàn ăn mơ cũng chán rồi."

"Làm chút canh chua nhé?"

"Canh chua là canh giấm à? Khó ăn lắm." Từ thị chê bai nói.

Khương Thư Yểu "soạt" một cái đứng dậy: "Không khó ăn đâu, con đi làm cho mẹ. Con gái tự tay làm, mẹ cũng phải ăn thêm vài miếng chứ phải không!"

Nói xong không đợi Lâm thị đồng ý đã chạy mất.

Lâm thị nhìn theo hướng nàng rời đi ngẩn người một lúc, hoàn hồn lại, đột nhiên cười một tiếng, rồi lại giơ tay áo lên lau khóe mắt.

Khương Thư Yểu đến nhà bếp, trù nương đang chuẩn bị băm thịt bò để nấu canh với lá đậu.

Trong triều đại cấm g.i.ế.c trâu cày này, thịt bò là món xa xỉ, dùng để nấu canh thịt thật lãng phí quá.

Khương Thư Yểu ngăn trù nương lại, nói rõ mình muốn tự tay nấu bữa tối cho Tương Dương Bá phu nhân.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 86



89

Các trù nương nghe vậy liền hoảng hốt rút lui, đứng sang một bên, rất tinh ý giúp đỡ Khương Thư Yểu.

Họ là người cũ trong phủ, biết rõ tiểu thư và phu nhân từ nhỏ đã không hòa thuận, thường xuyên cãi vã, giờ thấy Khương Thư Yểu tự tay xuống bếp nấu ăn cho phu nhân, trong lòng ai nấy đều có chút cảm khái.

Xuất giá rồi, rốt cuộc cũng hiểu chuyện hơn, không biết sống những ngày tháng thế nào ở Tạ Quốc Công phủ, xuống bếp trông có vẻ rất nhanh nhẹn.

Dưới ánh mắt đầy cảm khái của mọi người, Khương Thư Yểu lấy thịt bò, thái thành lát mỏng, so với lát mỏng cắt bằng máy, nàng thích lát bò béo hơi dày một chút, sau khi chần qua nước sôi sẽ hơi dai, nấu lâu không nát, lại giữ được độ mềm mại vốn có của thịt bò béo.

Điểm quan trọng của canh chua thịt bò béo là nước dùng chua, vừa chua vừa cay, nước dùng thơm nồng, nhưng một là hiện giờ thiếu ớt rừng, dùng dầu hoa tiêu thay thế thiếu đi vị chua cay đặc trưng đó, hai là Lâm thị không có khẩu vị và đang mang thai, tốt nhất nên tránh đồ cay nồng k*ch th*ch, nên nàng chỉ dùng gừng ngâm và tỏi để tạo vị cay trong nước dùng chua.

Để đảm bảo nước dùng chua thơm ngon, mỡ chọn mỡ gà rất thơm, đun chảy rồi cho gừng ngâm và tỏi vào nồi, phi thơm rồi múc nước dùng vào, lọc bã, cho gia vị và một lượng vừa phải rượu hoa điêu, nước dùng dần đặc lại thì cho lát thịt bò béo vào, đun sơ qua đổ vào bát đã trải đầy giá đỗ đã nhặt sạch, món canh chua thịt bò béo thơm nồng đã hoàn thành.

Khác với vị chua thông thường, canh chua thịt bò béo ít phần k*ch th*ch, nhiều phần thơm ngon đậm đà kéo dài, chỉ cần ngửi vài cái đã cảm thấy gốc lưỡi bắt đầu tiết nước bọt.

Các nha hoàn đặt canh chua thịt bò béo trước mặt Lâm thị, dù những ngày qua bà luôn không có khẩu vị, ăn uống kém, lúc này cũng không nhịn được mà tiết ra chút nước bọt.

Không chỉ hương vị hấp dẫn, canh chua thịt bò béo còn có vẻ ngoài rất đẹp mắt, nước dùng màu vàng kim trông rất đặc, như một lớp cao dày nổi trên mặt, những lát thịt bò béo màu nâu nhạt chất đống trong nước dùng vàng óng, ngay cả phần mỡ trắng sữa cũng trông rất ngon miệng.

Khương Thư Yểu ngồi xuống đối diện Lâm thị, sai nha hoàn lấy thìa đến, nói: "Mẹ, ăn canh chua thịt bò béo dùng thìa vẫn là sướng nhất."

Nói xong múc một thìa rưới lên cơm trắng cho Lâm thị, cơm trắng tưới nước dùng vàng óng, màu sắc hấp dẫn, mùi thơm chua ngào ngạt.

Lâm thị nhìn cảnh này, chợt nhớ lại lần trước thèm ăn dữ dội, múc thìa cơm trắng đẫm nước dùng cho vào miệng.

Canh chua vào miệng, mùi vị chua thơm nồng đậm đó lập tức truyền đến tận gốc lưỡi, ngay lập tức k*ch th*ch những vị giác đã im lìm lâu ngày, vị chua ẩn chứa vị tươi ngon, từ gốc lưỡi đến cổ họng, nước dùng ấm áp khiến dạ dày cũng tỉnh giấc, lúc này Lâm thị mới cảm thấy mình đã đói bụng từ lâu.

Cơm trắng hấp xốp mềm thơm, từng hạt đều đặn, ăn vào có vị ngọt nhẹ của gạo, kèm theo nước dùng chua thơm ngon, hương vị tuyệt vời.

Thịt bò béo tuy dai nhưng không già, cực kỳ mềm mại, nước dùng thấm đẫm, nhai trong miệng tỏa hương thơm, thịt bò được canh chua khử mùi tanh, chỉ còn lại mùi thơm của thịt vô cùng ngon, ngay cả phần mỡ nhai vào cũng rất thanh mát.

Món này thật sự khai vị mà không k*ch th*ch, Lâm thị ăn hai miếng, toàn thân dần dần ấm áp lên, lại uống thêm vài ngụm canh, cảm nhận vị chua tan đi trong miệng để lại vị mặn thơm.

Hina

Canh chua thịt bò béo quả thật là món ăn kèm cơm tuyệt vời, phải đến khi bát nhỏ trước mặt Lâm thị đã hết một nửa mới chậm rãi giảm tốc độ ăn.

Canh đã uống đủ, thịt béo đã ăn ngon, còn lại giá đỗ dưới đáy bát, Từ thị chậm rãi ăn giá đỗ với canh chua, giòn tan mát lạnh, hậu vị ngọt nhẹ, kết hợp với nước dùng đậm đà quả thật rất phù hợp.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 87



90

Khương Thư Yểu ở bên cạnh nhìn Lâm thị dùng bữa, trái tim đang thắt lại cũng thả lỏng được không ít, nếu Lâm thị có thể luôn ăn uống tốt như vậy, vậy nàng cũng không cần lo lắng nhiều như thế.

Nghĩ đến đây, nàng lại nghĩ ra vài món ăn chua mặn thơm ngon, chọn ra vài món có giá trị dinh dưỡng cao ghi nhớ trong lòng, sau bữa ăn lần lượt viết ra công thức và cẩn thận dạy đầu bếp cách làm các món ăn.

Nhưng ngày hôm sau không dùng đến công thức Khương Thư Yểu tốn công suy nghĩ, Lâm thị chỉ định ăn canh chua thịt bò béo.

Lần này bà không ăn cầu kỳ như vậy nữa, trực tiếp đổ cơm trắng vào canh chua thịt bò béo, trộn đều rồi ăn.

Cách ăn cơm chan canh uống canh chua càng thêm sảng khoái, cơm ngâm trong nước dùng, từng hạt tách rời, đáy nồi đặc sánh thơm ngon ngấm vào cơm, ngâm mềm nở to, nhưng vẫn giữ được độ dai của gạo, ăn vào lại là một hương vị khác.

Lâm thị ăn từng miếng nhỏ, ăn đến khi toàn thân hơi đổ mồ hôi mới dừng lại, nhưng vẫn uống hết nước dùng.

Khương Thư Yểu có chút bất lực, lại nghĩ ra vài công thức món ăn tương tự. Nàng cũng coi như vô tình mà trúng đích, lần đầu tiên đã đoán trúng khẩu vị của Lâm thị khi mang thai.

Nàng không ngờ Lâm thị lại yêu thích món này đến vậy, ngày thứ hai bữa trưa bữa tối vẫn ăn canh chua thịt bò béo.

Khương Thư Yểu vừa vui vừa lo, đang tìm kiếm xem nếu hết thịt bò thì ngày mai nấu món gì, có hạ nhân báo cô gia đến.

Nàng sờ cằm nhìn sắc trời.

Bầu trời tối sẫm một màu xám xanh, trong phủ đã thắp đèn lồng, giờ không còn sớm nữa, Tạ Tuân chạy đến Tương Dương Bá phủ làm gì?

Hina

Thực ra không phải Tạ Tuân đến tìm nàng, sau khi dùng xong bữa tối hắn đọc sách trong thư phòng, rõ ràng là người thích yên tĩnh nhưng lại cảm thấy trong viện quá im ắng, liền tắt đèn đi dạo trong viện.

Đi được vài bước lại bắt đầu chê viện vắng vẻ, trực tiếp ra khỏi Thính Trúc Viện, đúng lúc đã qua giờ ăn tối, trong phủ trên dưới đâu đâu cũng yên tĩnh, liền ra khỏi phủ đi dạo phố xá để hòa mình vào không khí nhộn nhịp.

Màn đêm chưa buông xuống, tửu lâu trà quán vừa mới treo đèn lồng, tiểu thương chợ phố mới đến quầy hàng, du khách vẫn còn ở nhà, sự yên tĩnh và bận rộn trước khi phồn hoa càng khiến người ta cảm thấy cô đơn.

Tạ Tuân đi qua phố dài, bước qua chợ búa, bước qua cầu cong... cuối cùng lững thững đến trước cổng Tương Dương Bá phủ, trong tay còn cầm hai gói giấy dầu.

Cũng không phải cố ý mua, chỉ là đứng trước quầy hàng nhỏ hắn chợt nhớ đến Khương Thư Yểu nói mình đã lâu không ăn kẹo hồ lô, hắn liền nghĩ, vậy chắc nàng cũng lâu rồi không ăn đồ ăn vặt ngoài phố, không hiểu sao lại móc tiền ra mua hai gói.

Cho đến lúc này lững thững đến cổng Tương Dương Bá phủ, hắn mới chợt tỉnh ngộ.

Nhìn gói giấy dầu đang cầm trong tay, hắn nghi ngờ mình bị ma nhập, sao lại hành động mơ hồ không rõ ràng như vậy.

Vừa định đi, liền nghe thấy một tiếng gọi to "Cô gia!", sợ đến giật mình, suýt nữa làm rơi gói giấy dầu xuống đất.

Hạ nhân trong Tương Dương Bá phủ đã gặp Tạ Tuân khi hắn về thăm nhà thê tử, chỉ nhìn vài lần đã nhớ kỹ dung mạo của hắn. Thật sự là trong kinh thành có quá ít công tử tuấn tú như vậy, hôm nay thấy hắn đứng trước cổng phủ, bọn họ lập tức nhận ra ngay.

Theo tiếng gọi to vang lên liên tiếp, Tạ Tuân đi cũng không được, ở lại cũng không xong, thấy người chạy nhanh đã vào trong bẩm báo với Khương Thư Yểu, vội vàng nhét gói giấy dầu vào tay áo trước.

Gói giấy dầu giấu trong tay áo rất khó chịu, Tạ Tuân cảm thấy như giấy dầu dán vào cánh tay qua mấy lớp tay áo, ấm ấm nóng nóng, toàn là bằng chứng của việc hắn hồ đồ.

Khương Thư Yểu tưởng Tạ Tuân có việc, vội vã chạy ra, lại thấy hắn đứng trước cổng lớn, cúi đầu đứng ngẩn người, bước vài bước lại gần, lên tiếng kéo hồn hắn về: "Chàng có chuyện gì sao?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 88



91

Tạ Tuân hoàn hồn, nghe nàng hỏi vậy vô cùng ngượng ngùng, giải thích: "Ta chỉ tình cờ đi ngang qua."

"Tình cờ đi ngang qua?" Khương Thư Yểu nhướng giọng cuối câu.

Tạ Tuân gật đầu: "Ta thấy trong phủ ngột ngạt nên ra ngoài đi dạo, đi vòng qua phía đông phố, rồi đến đây, bị người gác cổng nhận ra gọi lại, có lẽ hiểu lầm ta tìm nàng có việc, ta chưa kịp lên tiếng, họ đã chạy vào tìm nàng rồi."

Khương Thư Yểu không hiểu địa hình kinh thành, nghe hắn nói vậy, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.

Tạ Tuân tưởng nàng không tin, vội vàng lấy ra gói giấy dầu vừa giấu làm bằng chứng: "Khi đến bên đó ta còn tiện tay mua hai gói đồ ăn vặt."

Sự chú ý của Khương Thư Yểu bị thu hút, tò mò nhìn gói giấy dầu trong tay hắn: "Đây là gì vậy?"

Tạ Tuân mở gói giấy dầu ra, một cái lộ ra lớp ngoài trắng nhân đen của bánh nếp, một cái lộ ra viền hơi vàng của bánh bột trắng.

"Cái này là bánh sa, cái này là bánh bột." Chàng giới thiệu.

"Trông có vẻ mới lạ." Khương Thư Yểu vừa quan sát, vừa thầm đoán cách làm bánh.

"Nàng" trước kia rảnh hay không đều đi lại trên phố, chưa từng ăn những loại bánh này mới là chuyện lạ.

Nhưng Tạ Tuân nghe nàng nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, đưa gói giấy dầu đến trước mặt nàng: "Nàng muốn nếm thử không?"

Hai người một người không định mời phu quân vào phủ nói chuyện, người kia không nghĩ để thê tử đứng ăn bánh trước phủ là không phù hợp, cứ thế một người cầm, một người vươn cằm ăn.

Bánh sa có lẽ được làm từ bột nếp hấp, giữa kẹp vừng, đường vụn, vị mềm dẻo, lớp ngoài dính răng, lớp giữa hơi ngọt, nhai có mùi thơm ngọt dẻo.

"Cái này vị không tệ." Nàng gật đầu đánh giá.

Khóe miệng Tạ Tuân cũng nhếch lên, lại bảo nàng nếm thử cái kia, Khương Thư Yểu không khách sáo đồng ý.

Vị bánh bột hơi ngậy hơn bánh bột trong ngọt một chút.

Dùng nước đường nhào bột, thả vào chảo dầu chiên, gắp ra thành hình bánh, đó chính là bánh bột.

Hina

Đồ ăn làm từ bột mì chiên có mùi thơm đặc trưng, vị ngọt không nặng, không quá ngấy, vỏ bánh ngọt gặp mùi thơm của dầu, hơi giòn tan, khá thích hợp để giải thèm.

"Cái này cũng không tệ." Sau khi nuốt đồ ăn chiên xuống, vị ngọt thơm nhẹ nhàng trong miệng thật tuyệt vời.

Tạ Tuân nghe vậy cảm xúc căng thẳng cuối cùng cũng tan biến, đưa hai gói giấy dầu cho nàng, nói: "Vậy nàng cầm về ăn đi."

Khương Thư Yểu không nhận lấy, chỉ nghi hoặc nhìn hắn: "Còn chàng thì sao?"

Tạ Tuân tránh ánh mắt của nàng: "Trên đường hồi phủ ta sẽ mua lại, khụ, cái đó, đã như vậy, ta đi trước đây." Nói xong nhét gói giấy dầu vào tay nàng, bước nhanh chạy trốn.

Khương Thư Yểu nhìn bóng lưng hắn, lẩm bẩm: "Trước sau không ăn khớp, không phải nói đã đi vòng rồi sao, chẳng lẽ lại định đi vòng một lần nữa?"

Nàng cho một miếng bánh bột vào miệng, hạnh phúc nheo mắt lại, cảm thán: "Nhưng mà có liên quan gì đến ta đâu, đâu phải ta đi lang thang lung tung."

Nàng phủi phủi đường vụn rơi trên mép giấy dầu, vô tình xoay người vào phủ.

Miếng thịt bò ướp lạnh chỉ còn một chút nhỏ, Lâm thị vẫn khăng khăng đòi Khương Thư Yểu tiếp tục làm canh chua thịt bò béo.

Khương Thư Yểu dở khóc dở cười, phải dùng đủ mọi lời lẽ mới khuyên được Lâm thị thôi.

Hôm qua nàng sai người ra ngoài phủ mua dưa cải, họ phải mò mẫm đến tận ngoại ô kinh thành, cuối cùng mới mua được một vại ở nhà nông.

Người xưa sẽ ngâm cải trắng rồi dùng vại niêm phong để kéo dài thời gian bảo quản, dưa cải đã xuất hiện vào thời điểm này.

Loại nguyên liệu này nhà giàu có không đụng đến, nên Khương Thư Yểu dặn hạ nhân đi mua dưa cải, họ đều rất ngạc nhiên.

Dưa cải có mùi nồng, vừa mở nắp vại ra, cả nhà bếp đều tràn ngập mùi chua mặn.

Phương pháp ngâm chua lúc này hơi khác so với đời sau, hương vị có chút khác biệt, nhưng cũng không khác nhiều lắm.

Khương Thư Yểu vừa chọn dưa cải cắt khúc, vừa nghĩ nếu sai nha hoàn ngâm dưa cải ở Thính Trúc Viện thì có quá không hợp cảnh không.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 89



92

Ngay cả những người không thích ăn chua, cũng ít nhiều sẽ ăn một số món lấy dưa cải làm gia vị. Ví dụ như bánh bao nhân thịt băm bún dưa cải, thịt bò dưa cải, thịt trắng dưa cải v.v., hoặc khi nấu mì làm bún, cho chút dưa cải vào nước dùng để tăng vị cũng rất ngon.

Vị chua của dưa cải nhẹ nhàng hơn giấm, khai vị tỉnh táo, giải rượu khử ngấy, hương vị không kém gì rau tươi.

Ăn vào có cảm giác giòn tươi, mặn ngọt chua mát, hương thơm nồng nàn.

Hôm nay Khương Thư Yểu định làm cá nấu dưa cải.

Cá nấu dưa cải thực ra là một món ăn gia đình, cách làm không khó, có lẽ khó nhất là việc thái cá. Đầu bếp định lên phụ giúp nhưng bị nàng nhẹ nhàng từ chối, tự mình nhanh nhẹn mổ cá thái lát, bước xử lý nguyên liệu này vừa giải tỏa áp lực vừa an tâm.

So với cá hấp cay nóng, cá nấu dưa cải phù hợp với những người không ăn được cay hơn, thanh mát khai vị, khử ngấy giải thèm, vị ngon mặn nhưng không quá k*ch th*ch.

Nàng đang nấu ăn dưới bếp, Lâm thị ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn chờ dùng bữa. Hai ngày nay được Khương Thư Yểu chăm sóc tốt, bà cuối cùng cũng hồi phục được chút sức lực.

Ma ma thấy vậy rất mừng, khen ngợi Khương Thư Yểu có hiếu, lại cảm thán nàng gả đi trong thời gian ngắn mà tay nghề nấu nướng lại tiến bộ đến thế.

Nguyên chủ trước kia suốt ngày chạy ra ngoài, ngoài gây chuyện không làm việc gì đúng đắn, hồi phủ lại luôn cãi vã với Lâm thị, nên Lâm thị cũng không hiểu rõ con gái này lắm.

Bà nghe vậy liền buông vai xuống, thở dài: "Trước kia trách nó không tranh giành, cũng chiều nó mặc nó, giờ thấy nó mặt này, mới biết nó cũng có tài năng, không phải là kẻ vô dụng trong mắt người khác." Nói đến đây, trên mặt lộ ra nụ cười tự hào: "Con gái Lâm gia ta quả là giỏi giang, ta tinh thông buôn bán, ba tuổi đã biết tính toán, con gái ta cũng rất khéo léo, cực kỳ giỏi nấu nướng."

Nghĩ như vậy, vừa vui mừng vừa lo lắng, ma ma muốn khuyên nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

May mà Khương Thư Yểu kịp thời xuất hiện giải vây, Lâm thị vừa thấy nàng, vẻ lo lắng trên mặt lập tức tan biến.

Trên mặt Khương Thư Yểu luôn treo nụ cười tươi sáng rạng rỡ: "Mẹ! Đói bụng chưa ạ?"

Dù không đói, nhìn nụ cười của nàng, Lâm thị cũng phải thuận miệng đáp: "Đói rồi."

"Hôm nay ăn cá nấu dưa cải." Nàng ngồi xuống bên cạnh Lâm thị: "Mẹ xem có hợp khẩu vị không."

Lâm thị cầm thìa múc một ngụm nước dùng, nước dùng cá nấu dưa cải thơm mượt, trên mặt nổi một lớp dầu mỏng, lại vì dưa cải khử ngấy, nên dù là nước dùng dính dầu nổi cũng nếm vào chua thơm mát lạnh.

Bà gật đầu: "Hợp, đương nhiên là hợp khẩu vị rồi."

Khương Thư Yểu được khen ngợi cười rạng rỡ hơn: "Đừng chỉ uống nước dùng, nếm thử miếng cá đi ạ."

Lâm thị lại gắp một miếng cá, thật là ngon khó tả.

Cá được thái vừa dày vừa mỏng thích hợp, mỗi miếng đều dày bằng nhau, tươi ngon mềm mại, mượt mà đàn hồi, vị ngon của cá được nước dùng hơi chua k*ch th*ch ra hoàn toàn, không có chút mùi tanh nào, chỉ có vị ngon chua thơm.

Hina

"Miếng cá này làm tươi ngon như vậy thật hiếm có." Cá Lâm thị từng ăn trước đây nhiều ít đều có điểm thiếu sót, gia vị nhạt nhẽo thì ăn vào chỉ có vị tươi nhưng nhạt nhẽo; gia vị nặng thì lại che lấp mất vị ngon của cá.

Còn bát cá nấu dưa cải này thì vừa vặn, cực kỳ hợp khẩu vị của bà.

Bà không muốn ăn kèm cơm trắng nữa, lúc thì ăn miếng cá, lúc thì múc nước dùng uống.

Dùng đũa gắp miếng cá trắng mềm đàn hồi, miếng này đến miếng khác không ngừng đưa vào miệng, chỉ mong đầu lưỡi giữ lại được hương vị tươi ngon ấy.

Nuốt miếng cá xong, lại vội vàng uống một thìa lớn nước dùng.

Nước dùng chua thơm hơi cay, từ đầu lưỡi đến gốc lưỡi chua một mạch thật sảng khoái, sau khi vị chua qua đi, vị ngọt càng thêm đậm đà.
 
Back
Top Bottom