Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại

Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 40



Từ thị và lão phu nhân đều sững sờ, không ai trả lời.

Thấy vậy, Tạ Bội do dự hỏi: "Cái này không ăn được sao?"

Lão phu nhân có vẻ lúng túng, nói: "Cũng không phải."

"Vậy thì được rồi." Tạ Bội không cầu kỳ chuyện ăn uống, dù sao ăn cháo cũng phải húp một bát, ăn cái này cũng là một bát, đều như nhau cả.

Nàng ta tùy tiện cầm bát đậu hũ non mặn đến trước mặt, ngửi mùi vị rồi tò mò hỏi: "Đây là đậu hũ hầm à?"

Lão phu nhân định nói lại thôi: "Gần giống vậy."

Tạ Bội múc một thìa đậu hũ non cho vào miệng, đầu lưỡi đột nhiên bị bỏng, theo bản năng há miệng định thở ra, nhưng lại nhớ đến lễ nghi, vội vàng ngậm miệng lại.

Đậu hũ non nóng hổi vô cùng mềm mịn, chưa kịp nhai đã trôi tuột xuống cổ họng, nóng rát đến tận dạ dày.

Tạ Bội ngẩn người, trong miệng còn lưu lại dư vị mặn mà của nước sốt, nhưng nàng ta lại cảm giác như chưa ăn gì cả.

Ngẩng đầu lên, thấy lão phu nhân và Từ thị lại nhìn mình, nàng ta vô cùng khó hiểu. Hôm nay họ bị làm sao vậy, kỳ quái quá.

Nàng ta vốn không thích động não, có gì liền hỏi nấy: "Cái này... không phải ăn như vậy sao?"

Từ thị lắc đầu, đột ngột hỏi: "Vị thế nào?"

Tạ Bội không để ý, lại múc một thìa, thổi vài cái rồi mới đưa vào miệng.

Lần này cuối cùng nàng ta cũng nếm ra được hương vị, nóng, mềm, mịn, đó là cảm giác đầu tiên của nàng ta. Thì ra đậu phụ cũng có thể làm mềm mại đến vậy, như nước, tan ngay trong miệng, không cần nhai đã nuốt được.

Nước sốt đơn giản không hề che lấp hương đậu thanh khiết vốn có, vừa đậm đà vừa không quá mặn ngấy, rất thích hợp ăn vào buổi sáng.

"Ngon." Nàng ta gật đầu, trộn đều đậu hũ non, ăn ba miếng hết sạch, dạ dày ấm áp, cả người đều dễ chịu. Rõ ràng lúc nãy không thấy đói, giờ lại ăn ngon miệng.

Ăn xong, nàng ta lau miệng: "Đây là món của đầu bếp nào ở nhà bếp lớn làm, nên thưởng."

Lão phu nhân nghẹn lời.

Hina

Từ thị biết tính khí của tiểu cô, tất nhiên không muốn trả lời câu hỏi này để tránh nàng ta khó chịu.

Thế là cả hai người đều im lặng.

Vẫn là ma ma đứng bên cạnh thấy không khí im lặng kéo dài không ổn, bèn đứng ra đáp: "Thưa Tứ tiểu thư, là Tam phu nhân làm ạ."

Tam phu nhân?

Tạ Bội sững sờ, ai cơ?

Nàng ta chớp chớp mắt, mấy giây sau mới hiểu ra, giọng nói đột nhiên trở nên the thé: "Là Khương thị làm á?!"

Nàng ta suốt ngày bận rộn may vá y phục, thưởng phạt, viết thư cho hảo tỷ muội... gần như đã quên mất người này rồi.

Lão phu nhân không hề trách mắng nàng ta vô lễ, dám gọi thẳng tên húy của tẩu tẩu, chỉ giải thích: "Đây quả thực là bữa sáng do tẩu tẩu con đưa tới." Trong lòng lại không mấy tin là do Khương Thư Yểu đích thân làm.

Tạ Bội bực bội nói: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Nàng ta mang điểm tâm đến làm gì, nhà bếp lớn thiếu đầu bếp hay sao, hay là mẹ đây thèm thuồng bát đồ ăn của nàng ta, chẳng phải chỉ là đậu hũ thôi sao?" Tạ Bội cảm thấy xấu hổ, bản thân lại ăn đồ ăn do Khương Thư Yểu mang đến, còn khen ngon, giờ ăn rồi cũng không thể nhổ ra, thật mất mặt.

Trước mặt nàng ta là chiếc bát sứ nhỏ trống không, muốn nói thêm vài lời khó nghe cũng không thốt ra được, môi mấp máy, đột nhiên đứng dậy, buồn bực nói: "Con đi trước đây, mẹ cứ từ từ dùng bữa."

Nàng ta đỏ mặt chạy đi, để lại Từ thị và lão phu nhân ngượng ngập.

Bữa cơm này thật không vui vẻ, lão phu nhân mất cả khẩu vị, phẩy tay bảo người dọn đi.

Từ thị cũng không cần thiết phải ở lại nữa, hành lễ cáo lui.

Ra khỏi Thọ Ninh đường, Từ thị nhìn bóng lưng nha hoàn đi dọn thức ăn khuất dần, khẽ nhíu mày. Thức ăn lão phu nhân dùng qua tất nhiên sẽ đổ vào thùng cám heo, nhưng bát đậu hũ kia chắc sẽ làm lợi cho nha hoàn ở nhà bếp lớn.

Từ thị nghĩ đến bát đậu hũ non ngọt, thầm tiếc nuối.



Tạ Tuân dùng bữa trưa cùng đồng liêu ở Đông cung, cả bữa ăn cứ lơ đãng, ăn miếng thịt gà sợi lại nhớ đến cánh gà tối qua, ăn miếng cơm lại nhớ đến mì tương đen tối qua.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 41



Những món ăn này quả thực nhạt nhẽo, hơn nữa món ngon nhất cũng không đến lượt bọn họ ăn, cho nên còn không bằng ăn ở nhà.

Lâm Thành ăn xong phần của mình, ngẩng đầu thấy Tạ Tuân còn thừa lại hơn phân nửa, liền quan tâm hỏi: "Bá Uyên, huynh có tâm sự gì sao?"

Tạ Tuân hoàn hồn, lắc đầu, đặt đũa xuống nói: "Chỉ là không có khẩu vị thôi."

Lâm Thành lộ ra vẻ mặt hiểu ý, vỗ vỗ vai hắn đầy thông cảm.

Tạ Tuân là người tài giỏi xuất chúng trong số những người cùng trang lứa, được Hoàng thượng đích thân chọn làm Thám hoa lang, văn võ song toàn, trong sáng như trăng, khiêm tốn, xứng đáng với danh xưng "Bác vật quân tử". Tuấn tú xuất chúng, không ai sánh bằng, thiếu niên lang ở kinh thành ai cũng xem hắn là tấm gương.

Nhưng mà, chính là như vậy một vị lang quân, lại cưới một vị nữ tử như thế, thật sự là…

Lâm Thành trước đây từng gặp Khương Thư Yểu, nữ tử này ăn mặc kỳ quái, cử chỉ th* t*c, toàn thân không có một điểm nào xứng đôi với Tạ Tuân.

Nghĩ đến Tạ Tuân thành thân đã hơn một tháng, ngày ngày phải đối mặt với người vợ như vậy, e là ngày ngày đều chịu đựng dày vò.

Hắn ta đề nghị: "Hôm nay tan làm, chúng ta rủ bằng hữu đến Túy Tiêu lâu uống vài chén, huynh thấy sao?"

Tạ Tuân nhướng mày, lắc đầu nói: "Để hôm khác đi, hôm nay trong nhà có việc, ta muốn về sớm." Hôm nay Khương Thư Yểu nói muốn dùng bữa tối cùng hắn, khụ... hắn đã đồng ý rồi, thì không thể để người khác chờ đợi vô ích.

Lâm Thành gật đầu, định nói gì đó rồi lại thôi, lại vỗ vai Tạ Tuân một cái.

Tạ Tuân bị vỗ vai một cách khó hiểu, nhìn Lâm Thành buồn bã rời đi, thu hồi ánh mắt nhìn xuống vai mình, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hết phiên trực, Tạ Tuân từ biệt đồng liêu, phi ngựa về phủ. Đến cửa Tạ Quốc Công phủ, thấy trời còn sớm, ngẫm nghĩ, không xuống ngựa, thong dong dạo thêm vài vòng mới quay lại.

Xuống ngựa, bước thong thả về hậu viện, giữa đường gặp cháu trai trưởng Tạ Diệp.

"Tam thúc, sớm vậy đã dùng bữa tối xong rồi đi tiêu thực sao?" Tạ Diệp chưa từng thấy tam thúc phong độ ngời ngời lại đi dạo thế này, lấy làm lạ.

Hina

Tạ Tuân vốn mặt lạnh như băng càng thêm lạnh lẽo, liếc Tạ Diệp một cái, rồi khôi phục dáng vẻ ung dung, thong thả bước đi.

Tạ Tuân tức giận.

Không phải giận Tạ Diệp, mà giận chính mình.

Hắn chột dạ cái gì, cố ý cái gì? Cả đời này làm việc gì chẳng quang minh chính đại, chẳng qua hôm nay về sớm hơn thường lệ, có cần câu giờ sợ Khương Thư Yểu nghĩ hắn thèm cơm nàng nấu không?

Đến Thính Trúc viện, Tạ Tuân đã suy nghĩ thấu đáo, thần thái tự nhiên ung dung, vừa bước vào sân, đã ngửi thấy một mùi thơm nức mũi.

Xem ra cũng chẳng về sớm lắm, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.

Mùi thơm này lan tỏa khắp sân, mấy nha hoàn tham ăn bỏ dở công việc chạy đến gần bếp nhỏ dòm ngó, thấy Tạ Tuân từ cửa viện đi tới, hoảng sợ chạy tán loạn.

Tạ Tuân lại bắt đầu không thoải mái, hiện giờ Khương Thư Yểu hẳn là đang ở bếp nhỏ, hắn nên trực tiếp đến đông sương phòng chờ hay là đến nhà bếp nhỏ xem nàng?

Hắn đứng giữa sân suy nghĩ.

Trong sân thoang thoảng mùi thơm, các nha hoàn vừa chạy vừa nhảy đã khuất xa, dưới mái hiên cũng không thấy bóng dáng ai. Hoàng hôn buông xuống, ráng chiều như lụa mỏng, mờ ảo mà rực rỡ, phủ lên mái nhà, ngọn cây một màu ấm áp.

Nghĩ về Thính Trúc viện trước kia lạnh lẽo, ngăn nắp, Tạ Tuân có chút ngơ ngẩn.

Thì ra cuộc sống sau khi thành thân là như vậy, ánh tà dương, cơm canh ấm nóng, hơi thở cuộc sống đời thường.

Lúc Tạ Tuân còn đang xoắn quýt ngoài phòng, Khương Thư Yểu ra khỏi nhà bếp.

Ánh mắt Tạ Tuân chạm phải nàng, có chút ngượng ngùng.

Khương Thư Yểu không bận lòng, cười với hắn: "Về vừa lúc, mới ra lò." Nói rồi thẳng bước về đông sương phòng.

Cử chỉ nàng ung dung tự tại, Tạ Tuân cũng bị cuốn theo, sải bước theo sau.

Hai người ngồi đối diện nhau. Khương Thư Yểu khi dùng bữa không ưa kẻ hầu người hạ, nha hoàn bày biện xong liền lui xuống.

Thấy Tạ Tuân đối diện ngồi ngay ngắn, vẻ mặt nghiêm nghị, Khương Thư Yểu có chút căng thẳng.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 42



Ăn uống mà câu nệ, thật là đại kỵ.

Nàng cầm chiếc bình sứ đặt bên cạnh bàn, hơi nghiêng người, rót cho Tạ Tuân một chén rượu.

Thấy vậy, Tạ Tuân ngạc nhiên nói: "Đây là... rượu?" Hắn chưa từng thấy nữ tử nào dùng bữa mà còn uống rượu.

"Đương nhiên." Nhắc đến chuyện này, mắt Khương Thư Yểu cong như vầng trăng khuyết: "Sai người đặc biệt mua về, ta đã nếm thử, hương vị không tệ, không biết chàng có thích hay không."

Văn hóa ủ rượu và uống rượu từ xa xưa đã rất phong phú, các loại rượu cũng rất đa dạng, ví dụ như rượu hoa và các loại rượu hoa quả thường được xem như một loại đồ uống, rượu nho, rượu táo tàu, rượu dâu tằm, rượu cam quýt, rượu mơ, rượu lựu, rượu đào và rượu lê, v.v., nồng độ không cao, vị ngọt thanh dễ uống, đặc biệt thích hợp cho nữ giới.

Khi nghe Bạch Chỉ kể về nhiều loại rượu như vậy, Khương Thư Yểu như chuột sa chĩnh gạo, hào hứng sai Bạch Chỉ mua mỗi loại một bình về.

Tạ Tuân nhìn nàng, rồi lại nhìn chén rượu, hơi ngạc nhiên hỏi: "Nàng thích uống rượu?"

Khương Thư Yểu gật đầu.

Tạ Tuân ngẩn ra một lúc, nhưng cũng không nói gì, bèn nâng chén rượu lên nhấp một ngụm.

Ngón tay hắn thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, dáng vẻ nâng chén ngọc bích lên thật đẹp mắt, Khương Thư Yểu không khỏi nhìn chăm chú vào tay hắn.

Tạ Tuân không để ý, hỏi: "Đây là rượu lê sao?"

Ánh mắt Khương Thư Yểu chuyển đến cổ tay gầy guộc trắng trẻo của hắn, vừa gật đầu vừa đáp: "Phải."

Tay áo của Tạ Tuân rộng thùng thình, nâng tay lên, ống tay áo hơi rũ xuống, để lộ một đoạn ống tay áo trong trắng như tuyết, dáng vẻ hắn nhấp rượu thật tao nhã, khiến Khương Thư Yểu vốn định tạo ra không khí ăn uống vỉa hè, có chút thất bại.

"Trong trẻo đáng yêu, ngọt ngào sảng khoái." Tạ Tuân đặt chén rượu xuống, trên mặt chợt nở nụ cười: "Đây là lần đầu tiên ta được uống rượu lê."

Đây cũng là lần đầu tiên Khương Thư Yểu thấy hắn cười.

Ánh tà dương phủ lên người hắn một lớp hào quang dịu dàng, tóc đen búi cao, dung mạo tuấn tú, khi cười nhẹ, khí chất xa cách kiêu ngạo trên người hắn lập tức tan biến, thay vào đó là sự ấm áp, như trăng xuân và liễu rủ.

Rồi nụ cười trên mặt hắn chợt cứng lại.

"Nàng... sao lại nhìn ta như vậy?" Tạ Tuân ho nhẹ một tiếng, có chút luống cuống trước ánh mắt chăm chú của Khương Thư Yểu.

Hina

Khương Thư Yểu thu hồi ánh mắt thưởng thức mỹ nam, tiếc nuối thở dài một hơi: "Không có gì, ăn cơm thôi."

Nàng mở nắp chiếc bát sứ lớn trên bàn, một mùi thơm cay nồng lập tức xộc vào mũi Tạ Tuân.

Trước mắt là một bát tôm đỏ rực, vỏ được chiên qua dầu, màu sắc óng ánh, bên trên rưới nước sốt đỏ au nổi váng dầu, khói bốc nghi ngút, chất đầy cả bát.

Khương Thư Yểu vốn định làm tôm hùm đất cay Tứ Xuyên, nhưng tiếc là tôm hùm đất chỉ mới du nhập vào Trung Quốc vào thế kỷ hai mươi mốt, lúc này chỉ có tôm thường, nên nàng đã dùng cách làm tôm hùm đất cay Tứ Xuyên để làm ra bát tôm cay này.

Tạ Tuân nhìn bát tôm, nghĩ đến cách bóc vỏ tôm mà Khương Thư Yểu dạy mình trước đây, có chút đau đầu, nhiều tôm như vậy, ăn thật phiền phức.

Hắn vừa định gắp một con, thì thấy một bàn tay trắng nõn đưa vào bát...

Tạ Tuân cầm đũa, mắt tròn mắt dẹt.

Khương Thư Yểu nhanh chóng bóc vỏ tôm, cho vào miệng, hạnh phúc nheo mắt.

Chỉ tiếc không có tôm hùm đất, nếu không thì có thể cầm con tôm hùm đất lên hút một ngụm nước sốt, đó mới là tinh túy.

Khương Thư Yểu ăn xong lại tiếp tục lấy tôm, cảm nhận được ánh mắt khó tin của Tạ Tuân, nàng nhìn hắn: "Chàng không ăn sao?"

Tạ Tuân nhìn tay nàng, lại nhìn tôm: "Nàng dùng tay bốc?"

Khương Thư Yểu đương nhiên nói: "Dùng đũa phiền phức lắm, một bát lớn thế này cơ mà."

Vừa nói nàng vừa bóc tôm, bóc xong thấy Tạ Tuân vẫn nhìn mình chằm chằm, lúc này mới kịp phản ứng, có lẽ chàng không thể chấp nhận được.

"Chàng cứ dùng đũa, ờ... tay ta không bẩn đâu."

Thấy nàng lúng túng, Tạ Tuân đang định nói hắn không hề chê bai, chỉ là ngạc nhiên thôi, thì Khương Thư Yểu đã nhanh miệng nói: "Chẳng lẽ chàng thấy phiền phức, muốn gọi nha hoàn đến bóc tôm cho chàng?"
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 43



Tạ Tuân vội vàng nói: "Không phải."

Vừa dứt lời, Khương Thư Yểu đột nhiên nghiêng người, đưa một con tôm đã bóc vỏ đến trước mặt hắn.

Động tác của nàng quá đột ngột, Tạ Tuân hoàn toàn không kịp phản ứng.

Hắn cúi đầu nhìn tay nàng, cổ tay trắng như tuyết, ngón tay thon dài như hành lá.

Sự ngạc nhiên liên tiếp khiến hắn hơi sững sờ, đầu óc trống rỗng trong giây lát, nhìn bàn tay đang cầm con tôm gần trong gang tấc, theo bản năng cúi đầu, dùng miệng nhận lấy con tôm.

Im lặng, một sự im lặng kỳ lạ.

Khương Thư Yểu dự đoán hắn sẽ dùng đũa gắp con tôm, hoặc trực tiếp từ chối nói ta không muốn, hành động vừa giữ phong độ vừa hơi làm cao như vậy mới đúng là hắn chứ, dùng miệng nhận là sao?

Tạ Tuân cũng không ngờ mình lại cúi đầu cắn con tôm, khi hắn nhận ra mình đã làm gì, trong đầu bỗng ầm một tiếng, hơi nóng lan lên tai, nhanh chóng ửng đỏ như máu.

Không thể để nàng phát hiện.

Tạ Tuân nhất thời có chút luống cuống, không biết làm sao để che giấu, nhưng chưa kịp để Khương Thư Yểu phát hiện tai hắn đỏ ửng, thì đã nếm được hương vị của con tôm vừa cho vào miệng.

Một vị cay xộc thẳng lên đầu lưỡi, hắn không chuẩn bị kịp, bị vị cay bất ngờ này làm cho ho sặc sụa.

Hina

Khuôn mặt trắng nõn của hắn đỏ bừng vì ho, cúi gập người, ngay cả khóe mắt cũng ửng đỏ, trông thật đáng thương.

"Không sao chứ?" Khương Thư Yểu hỏi.

Tạ Tuân lắc đầu, vội vàng uống một ngụm rượu hoa quả để giảm bớt vị cay.

Mặt hắn nóng bừng, hành động vừa rồi của mình thật quá mất mặt, nhất thời không biết làm sao.

Khương Thư Yểu không hề để ý, dù sao ăn cay đôi khi còn khiến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, có gì mà phải xấu hổ.

Tay nàng không ngừng lại, hỏi Tạ Tuân: "Chàng còn muốn ăn nữa không?"

Tạ Tuân cố tỏ ra bình tĩnh gật đầu, hắn không yếu đuối hay câu nệ đến thế.

"Vậy ta gọi nha hoàn đến bóc tôm giúp chàng." Khương Thư Yểu nói.

Nàng vừa dứt lời, Tạ Tuân lập tức ngắt lời: "Không cần."

Như thể muốn ra sức chứng minh điều gì đó, hắn nhanh chóng đưa tay cầm lấy một con tôm cay, vụng về bắt đầu bóc vỏ.

Khương Thư Yểu cảm thấy hắn có chút kỳ lạ, nhưng nàng và Tạ Tuân vốn không cùng một thế giới, nàng lười suy nghĩ nhiều, dù sao cũng không hiểu được suy nghĩ của hắn.

Tạ Tuân cảm thấy ánh mắt Khương Thư Yểu nhìn mình đã thu lại, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Hắn bóc xong con tôm, có chút do dự, rồi từ từ cho vào miệng.

Lần này tâm trí không bay đi nơi khác giống như vừa rồi, tôm vào miệng không bị sặc, chỉ cảm thấy tôm bọc nước sốt cực nóng, nóng đến đầu lưỡi hơi đau.

Hương vị cay nồng đậm đà đánh thức tất cả các vị giác, mặn, cay, tê, thơm, tất cả các hương vị đều tôn lên vị tươi của tôm, khác với vị tươi thanh đạm thường thấy, loại vị tươi này cực kỳ phong phú, nước sốt cay đặc sánh như hồ, hồ bọc dầu.

Nuốt xuống, đầu lưỡi vẫn còn tê tê, trong miệng lưu lại vị ngọt hậu đặc trưng của tôm tươi.

Hắn ngẩng đầu nhìn Khương Thư Yểu, nàng đã nhanh nhẹn bóc một đĩa lớn vỏ tôm, cay đến mức môi đỏ bừng, dùng ngón áp út và ngón út miễn cưỡng nâng chén rượu lên, uống cạn một hơi rất không tao nhã.

Thấy nàng ăn ngon lành, Tạ Tuân cũng thấy thèm thuồng.

Trong miệng vẫn còn lưu lại vị cay nhẹ, đầu lưỡi hơi tê hơi đau, càng như vậy càng muốn ăn một miếng lại một miếng, dường như chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt vị cay. Vị cay khiến người ta nghiện, vị tươi càng khiến người ta nhớ mãi không quên.

Tạ Tuân bóc tôm càng lúc càng nhanh, vị cay thơm ngon của dầu mỡ khiến trán hắn lấm tấm mồ hôi.

Thật không biết Khương Thư Yểu đã làm thế nào để có thể làm ra món tôm ngon như vậy, nước sốt đậm đà thấm vào từng thớ thịt tôm, thân tôm mềm mại, thịt dai ngon. Vị ngọt của tôm cũng hòa quyện vào nước sốt, ngay cả dầu cay cũng bọc lấy vị ngọt của tôm.

Nước sốt mặn cay nhưng không thể che lấp vị tươi của tôm, Tạ Tuân ăn một miếng lại một miếng, thậm chí còn nảy ra ý định dùng bánh màn thầu chấm vào nước sốt màu nâu đỏ mang hương vị tôm tươi, chắc hẳn sẽ rất ngon, dù chỉ là bánh màn thầu, cũng ngon hơn nhiều so với bữa ăn trưa ở Đông cung.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 44



Hai người yên lặng ăn tôm, xung quanh ngoài tiếng động khi bóc tôm, chỉ còn tiếng gió mát ngoài hiên xào xạc lá trúc.

Khương Thư Yểu ăn rất ngon lành, cuối cùng ăn đến no căng bụng, môi sắp sưng lên mới chịu dừng lại.

Tạ Tuân học nhanh, tốc độ bóc tôm đã vượt qua cả nàng, một người lão luyện. Hai người ăn hết sạch cả một bát tôm lớn, hoàn toàn không còn chút phong thái của một quý nữ, một công tử.

Khương Thư Yểu gọi người dọn bát đĩa, cùng Tạ Tuân rửa tay thật sạch bằng bồ kết vài lần mới cảm thấy hết mùi tanh trên tay.

Tạ Tuân ăn một bữa cơm no nê, đang định về thư phòng thì bị Khương Thư Yểu gọi lại: "Chàng có muốn ăn bột sen không?"

"... Còn nữa sao?"

Khương Thư Yểu gật đầu, trở lại bàn ăn: "Đương nhiên, không thể chỉ ăn tôm thôi, bột sen cũng coi như món chính, giải ngấy, át vị mặn."

Tạ Tuân không khỏi thán phục Khương Thư Yểu thật sự rất giỏi về khoản ăn uống.

Bột sen pha xong trong veo, sền sệt, óng ánh, màu trắng phớt hồng nhạt, ăn vào miệng ngọt ngào, mềm mịn, không cần nhai nhiều, bột sen ngọt thanh đã trôi xuống cổ họng, để lại dư vị ngọt ngào.

Sau một bữa ăn mặn cay thơm ngon, thưởng thức một bát bột sen ngọt thanh, cả người khoan khoái, cảm giác khô nóng do vị cay mang lại tan biến hoàn toàn trong vị ngọt.

Tạ Tuân ăn hết hai bát mới lưu luyến buông bát xuống.

Nghĩ đến ngày mai vào triều lại phải ăn những món ăn nhạt nhẽo vô vị, hắn bỗng thấy chán nản.

Hina

Tạ Tuân ăn no liền về phòng đọc sách, hai người không hẳn là phu thê, cũng không hẳn là bằng hữu, miễn cưỡng có thể coi là bạn cùng ăn, mà còn là kiểu Khương Thư Yểu nhiệt tình mời Tạ Tuân ăn cơm.

Khương Thư Yểu tính toán ngày tháng, trong lòng vô cùng kích động. Ngày kia là ngày nghỉ, ăn của người ta thì phải có qua có lại, Tạ Tuân đã ăn mấy bữa cơm của nàng, đáp ứng nàng một yêu cầu nhỏ cũng không quá đáng chứ.

Bữa này nàng ăn quá no, ngồi không thoải mái, bèn chạy xuống bếp chuẩn bị bữa sáng cho ngày mai, cũng coi như vừa đứng vừa tiêu cơm.

Văn hóa bữa sáng Trung Hoa vô cùng phong phú, thói quen Nam Bắc phần lớn khác nhau, nhưng cũng có những món ngon thống nhất khẩu vị cả hai miền, ví dụ như bánh bao.

Nói đến các loại bánh bao, thật không thể kể hết. Nhìn vào bảng hiệu trước cửa hàng bánh bao, các loại bánh bao được viết chi chít khiến người ta hoa mắt. Bánh bao thịt rau, bánh bao thịt sốt, bánh bao thịt bò miến, bánh bao đậu đỏ, bánh bao sữa trứng... nhưng Khương Thư Yểu thích nhất vẫn là bánh bao nhỏ.

Làm bánh bao nhỏ, cả vỏ và nhân đều phải tỉ mỉ. Nhào bột, ủ bột, nhồi bột, mỗi công đoạn đều phải cẩn thận. Làm nhân cũng vậy, thịt nhân phải chọn thịt đùi heo có tỷ lệ mỡ vừa phải, gừng và hành lá phải băm nhỏ, trộn nhân phải theo một chiều, như vậy thịt nhân mới có hương vị hoàn hảo.

Điều quan trọng nhất là làm thạch da heo. Da heo được đập nhuyễn, thêm gia vị ướp, rồi ninh cùng nước dùng gà hầm bằng củi, sau khi nguội sẽ thành thạch. Thạch được cắt nhỏ trộn với thịt nhân, bánh bao hấp lên sẽ có cái gọi là "nước súp".

Đây chính là tinh túy, khi ăn bánh bao nhỏ, dùng đũa chọc thủng lớp vỏ mỏng, hoặc trực tiếp đưa lên miệng cắn nhẹ một miếng, nước súp nóng hổi thơm ngon lập tức tràn ra, làm tê tê đầu lưỡi. Người ăn không khỏi phải thổi phù phù, rồi cẩn thận hút nước súp.

Khương Thư Yểu làm xong nhân, trời đã về khuya.

Rửa tay sạch sẽ, dập lửa, bước ra khỏi nhà bếp lớn, vừa hay Tạ Tuân ở đầu kia sân cũng mở cửa.

Hai người nhìn thấy nhau, đều có chút bất ngờ.

Trong sân yên tĩnh, ánh trăng như lụa, trải trên mặt đất như mộng như ảo, tạo nên một bầu không khí yên bình, tĩnh lặng trong sân.

Tạ Tuân là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng, nói: "Đã muộn thế này rồi, còn làm đồ ăn sao?"

Khương Thư Yểu gật đầu: "Chuẩn bị cho bữa sáng ngày mai."

Tạ Tuân không tìm được lời nào để nói, chỉ gật đầu, tỏ ý đã nghe thấy.

Hai người lại im lặng nhìn nhau, Khương Thư Yểu không có gì để nói, bèn quay người định về Đông sương phòng.

Tạ Tuân chợt nghĩ đến đêm đã khuya, có lẽ nàng không nhìn thấy động tác gật đầu của mình vừa rồi, có thể nàng nghĩ hắn không trả lời, như vậy thật là thất lễ.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 45



Thấy nàng sắp đi, hắn vội vàng nói một câu: "Vất vả cho nàng rồi." Nói xong suýt nữa cắn vào lưỡi mình.

Khương Thư Yểu quay sang nhìn hắn, mắt mở to, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.

Tai Tạ Tuân đỏ ửng.

Hai người đứng cách xa nhau, giữa một khoảng sân rộng lớn, nói những lời đối thoại kỳ quặc, cảnh tượng này thật buồn cười.

Khương Thư Yểu bị chọc cười, nghiêng đầu, cười nói: "Chàng mới là người vất vả, muộn thế này rồi còn đọc sách."

Tạ Tuân nghe ra ý cười trong giọng nói của nàng, bàn tay đang vịn khung cửa theo bản năng siết chặt cánh cửa gỗ.

Ánh trăng mờ ảo, Tạ Tuân không nhìn rõ biểu cảm của nàng, nhưng có thể tưởng tượng đôi mắt trong veo của nàng hơi cong lên, ánh mắt tràn đầy ý cười.

"Không vất vả, khụ... đọc sách không vất vả." Hắn cũng không biết tại sao mình lại trở nên vụng về như vậy, lúng túng nói thêm: "Đó là sở thích, nên cũng không thấy mệt."

Khương Thư Yểu tán thành: "Ta cũng thích nấu ăn, nên không thấy vất vả."

Tạ Tuân không hiểu sao lại tò mò về câu nói này của nàng. Rõ ràng không có gì để nói, nhưng hắn lại có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi nàng, ví dụ như tại sao nàng lại thích nấu ăn, khi còn ở khuê phòng có thường xuyên nấu ăn không, vân vân.

Chưa kịp hỏi ra miệng, Khương Thư Yểu đã cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.

"À phải rồi, ngày mai ta định hấp bánh bao nhỏ, chàng có muốn ăn không?"

Tạ Tuân ngẩn người, tai càng đỏ hơn, gật đầu đáp: "Ừm."

"Ngày mai ta sẽ đến nhà bếp lớn hấp, đến lúc đó sẽ bảo nha hoàn mang đến cho chàng."

"Được."

Lúc này không còn gì để nói, Khương Thư Yểu quay người về phòng.

Để lại Tạ Tuân một mình đứng đó, lòng rối bời, nhớ lại những hành động kỳ quặc của mình vừa rồi, hắn cảm thấy xấu hổ vô cùng, bỗng ngẩng đầu nhìn trăng non với ánh mắt oán trách.

Đều tại nó, ánh trăng làm ta hồ đồ.

*

Sáng sớm hôm sau, Khương Thư Yểu lại cùng các nha hoàn hùng hổ tiến về phòng bếp lớn.

Bánh bao nhỏ đã được gói xong, chỉ cần cho vào nồi hấp là được.

Khương Thư Yểu không cần phải tự mình làm, sau khi dặn dò một hồi liền vội vàng đến Thọ Ninh đường.

Không lâu sau, hương thơm của bánh bao nhỏ tỏa ra từ nồi hấp, khi mở nắp ra, những chiếc bánh bao nhỏ xinh xắn, óng ánh khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Nghĩ đến việc Tam phu nhân lại để dành một xửng cho bốn nha hoàn, mọi người đều không khỏi ghen tị. Dường như đi theo Tam phu nhân này cũng không có gì là không tốt, mặc dù nàng không được sủng ái, nhưng nàng sống một mình trong viện riêng rất thoải mái, cũng không kém gì hai vị phu nhân kia.

Khi Khương Thư Yểu đến Thọ Ninh đường, Từ thị lại chủ động bắt chuyện với nàng, điều này thật hiếm thấy.

Trải qua chuyện ồn ào của Tạ Bội hôm qua, Từ thị không khỏi để ý, hỏi: "Hôm nay đệ muội có làm bữa sáng không?"

Hina

Khương Thư Yểu đáp: "Có ạ."

Từ thị tiếp tục hỏi: "Vẫn là món đậu hũ non hôm qua sao?"

"Đương nhiên là không." Khương Thư Yểu mỉm cười: "Vẫn phải thay đổi cách làm chứ, dù sao ta đến đây là để lấy lòng lão phu nhân mà."

Từ thị nghe xong, mặt hơi cứng lại. Lòng người chưa lấy được, phiền lòng thì nhiều.

Nàng ta nhớ lại bữa sáng hôm qua, vẫn còn thòm thèm hương vị của đậu hũ non ngọt, càng không được ăn thì càng thèm.

Nha hoàn vén rèm, ba người bước vào nhà chính, cùng nhau hành lễ vấn an.

Lão phu nhân nhìn thấy bóng dáng Khương Thư Yểu, day day thái dương, có vẻ đau đầu.

Nàng dâu này, lạnh lùng nàng nàng không thèm để ý mặc kệ nàng thì bà lại lo lắng. Nhưng bà không phải là loại mẹ chồng tàn nhẫn có thể dùng thủ đoạn hành hạ nàng, vậy nên bà cũng chẳng biết làm sao.

Thôi vậy, lão phu nhân nghĩ thầm, đột ngột lên tiếng, miễn cho sau này Khương Thư Yểu phải đến vấn an.

Khương Thư Yểu tuy không hiểu, nhưng vẫn đồng ý. Không cần dậy sớm đương nhiên là tốt nhất, lấy lòng lão phu nhân cũng không nhất thiết phải nhờ vào bữa sáng này.

Đến giờ ăn sáng, đại nha hoàn của Khương Thư Yểu lại đi theo, lần này trực tiếp bưng đến một lồng hấp đang bốc khói nghi ngút.

Lão phu nhân thấy vậy có chút khinh thường, bánh bao chẳng lẽ còn có thể làm ra hoa hay sao?
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 46



Sự thật chứng minh, quả thật có thể.

Mở nắp lồng hấp, làn khói trắng bốc lên, sau khi tan đi, mọi người liền nhìn thấy những chiếc bánh bao nhỏ được xếp ngay ngắn.

Bánh bao nhỏ nhắn, tinh xảo, vỏ ngoài trong suốt, làm rất mỏng đến mức có thể nhìn thấy mờ mờ phần nhân thịt và nước súp bên trong.

"Bánh bao nhỏ này có nước súp, mẹ cẩn thận kẻo bị bỏng. Có thể dùng đũa chọc thủng vỏ bánh trước, đợi nước súp nguội bớt rồi ăn." Khương Thư Yểu đứng bên cạnh lão phu nhân, gắp thức ăn cho bà: "Nhưng tốt nhất vẫn là đưa lên miệng cắn một miếng mới ngon, nước súp thơm ngon nóng hổi, phải chú ý hút từng ngụm nhỏ mới không bị bỏng."

Lời miêu tả của nàng thật hấp dẫn, ngay cả Từ thị vừa ăn sáng xong cũng cảm thấy thèm thuồng.

Lão phu nhân vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, động tác tao nhã gắp chiếc bánh bao nhỏ trong bát.

Vỏ bánh bao rất mỏng, gắp lên mềm mại nhưng vẫn đủ dai không bị vỡ, nước súp bên trong bị đũa gắp, theo góc bánh bao rủ xuống mà lắc lư, dường như sắp vỡ ra đến nơi.

Hina

Lão phu nhân nhớ lời Khương Thư Yểu, ăn rất cẩn thận. Đầu tiên cắn một miếng vào lớp vỏ bánh mỏng nửa trong suốt, nước súp nóng hổi chảy vào miệng, bà bị nóng đến mức co rúm lại, theo bản năng thổi phù phù vào chỗ bị cắn, lúc này nước súp chảy vào miệng mới vừa đủ độ ấm.

Nước súp vô cùng tươi ngon, sau khi hút hết nước súp, Lão phu nhân đã bị k*ch th*ch vị giác, bà vội vàng nuốt trọn cả chiếc bánh.

Bánh bao được nặn nhỏ xinh, vừa ăn một miếng.

Bánh bao nhỏ nóng hổi, vỏ mỏng nhân mềm, bên trong còn đọng lại nước súp, cắn một miếng là nước súp thơm ngon tràn ra.

Nhân thịt tươi ngon mọng nước, vỏ bánh mềm mại hơi dai, mỗi lần nhai đều là một sự thưởng thức.

Bánh bao nhỏ quá nhỏ, lão phu nhân cảm thấy chỉ nhai vài cái đã nuốt xuống, trong miệng vẫn còn lưu lại vị tươi nóng hổi, cơn thèm ăn hoàn toàn bị khơi dậy.

Bánh bao nhỏ này không chỉ ăn để thưởng thức vị ngon, mà còn ăn để thưởng thức sự thú vị.

Lão phu nhân ăn liền một mạch nửa xửng bánh bao nhỏ mới chợt hoàn hồn lại.

Ăn quá nhanh, cũng ăn quá nhiều.

Bà mất tự nhiên đặt đũa xuống, uống cháo để che giấu sự lúng túng.

Nhưng dù do dự, bà vẫn không cưỡng lại được sự cám dỗ của món ngon, ăn hết sạch một xửng bánh bao nhỏ, không hề động đến món dưa muối thường ăn.

Ăn xong, cũng không còn mặt mũi nào tiếp tục lạnh nhạt với Khương Thư Yểu, bà cười nói với nàng: "Đã lâu rồi không được ăn bữa sáng vừa ý như vậy, nhờ có lòng hiếu thảo của con."

Khương Thư Yểu thừa thắng xông lên, nịnh nọt: "Nếu mẹ thích, vậy con dâu sẽ thường xuyên đến làm bữa sáng cho mẹ, được không ạ?"

Sao lão phu nhân có thể đồng ý, một là bà không muốn ngày nào cũng nhìn thấy Khương Thư Yểu; hai là con dâu thỉnh thoảng nấu ăn cho mẹ chồng là hiếu thảo, nhưng ngày nào cũng làm thì thành mẹ chồng ác độc hành hạ con dâu. Tiểu thư khuê các đâu phải đến để làm đầu bếp cho bà, Tương Dương bá phu nhân và Lâm quý phi vốn không có quy củ gì, nếu lấy cớ này mà gây chuyện thì Tạ Quốc Công phủ không có mặt mũi nào.

Lão phu nhân vội vàng từ chối, giọng điệu ôn hòa: "Không cần, con có lòng hiếu thảo như vậy là đủ rồi."

Từ thị nghe vậy không khỏi nhìn Khương Thư Yểu thêm vài lần, nàng dâu này thật biết cách nắm bắt điểm yếu của lão phu nhân, chẳng lẽ nàng không ngây thơ đần độn như vẻ bề ngoài?

Thọ Ninh đường một mảnh vui vẻ hòa thuận, nhưng bên phía Tạ Tuân lại không được tốt lắm.

Khương Thư Yểu nhắc nhở lão phu nhân ăn bánh bao nhỏ phải cẩn thận nước súp nóng, cũng nhắc nhở các nha hoàn của mình ăn cẩn thận, nhưng lại quên nhắc nhở Tạ Tuân.

Sáng sớm thức dậy bụng đã đói, lại thấy bánh bao nhỏ xinh xắn, đẹp mắt, Tạ Tuân đương nhiên không để ý, cho một miếng vào miệng... rồi thì gặp nạn.

Tuy lưỡi bị bỏng đỏ một mảng, nhưng hắn vẫn kiên cường ăn hết sạch bánh bao, điều này khiến vết bỏng trên lưỡi càng thêm nghiêm trọng.

Hắn làm việc ở Đông cung, cả buổi sáng không dám đụng đến nước trà. Đến trưa ăn cơm, càng không muốn nhịn đau ăn những món ăn nguội lạnh nhạt nhẽo, khiến Lâm Thành vô cùng đồng cảm.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 47



Vị giác của Bá Uyên ngày càng kém, Khương thị kia phải đáng ghét đến mức nào mà lại khiến hắn sầu não đến ăn không ngon.

Hắn ta nghĩ vậy, liền mất hết cảm giác ngon miệng, buông đũa xuống.

Thấy vậy, Tạ Tuân cảm thấy khá an ủi.

Lâm Thành cũng không ăn nổi cơm ở đây, xem ra đúng là mấy ngày nay cơm nước làm không ngon, không phải vì hắn kén ăn, vậy là tốt rồi.

Tạ Tuân không ăn trưa, bụng đói làm việc, bận rộn tối mắt tối mũi.

Khương Thư Yểu thì hoàn toàn ngược lại, buổi trưa ăn no, buổi chiều rảnh rỗi không có việc gì làm, lại bắt đầu mày mò làm đồ ăn vặt.

Nàng lấy một chiếc chum từ góc bếp, đặt lên bàn bếp.

Mấy nha hoàn những ngày này đi theo nàng được thưởng thức đủ loại món ngon, thấy nàng lại có ý tưởng mới, liền nhìn chiếc chum với vẻ mong đợi.

Rồi họ thấy Khương Thư Yểu mở nắp, dùng đũa gắp ra một miếng đậu hũ khô màu đen xám.

Mấy nha hoàn không khỏi trợn tròn mắt, cơn thèm ăn lập tức biến mất.

Đậu hũ thúi lên men thành công, Khương Thư Yểu vô cùng hài lòng.

Đậu hũ thúi, ngửi thì thối nhưng ăn thì lại thơm, hương vị đậm đà, có thể ngửi thấy mùi lạ lùng thơm thối từ xa, có thể nói là một trong những món ăn vặt đường phố bá đạo nhất.

Để làm một phần đậu hũ thúi, trước tiên là pha nước chấm. Nghiền nấm hương và tôm khô phơi nắng thành bột để tăng thêm hương vị, tỏi băm và hành lá cắt nhỏ cho vào bát, thêm dầu tía tô, lượng đường, nước tương, muối, nước vừa đủ, khuấy đều để dùng.

Bắc chảo lên bếp, đun nóng dầu, chờ dầu nóng, cho đậu hũ thúi vào.

Mấy nha hoàn giật mình, vội vàng ngăn cản: "Tiểu thư, đậu hũ đó bị hỏng rồi, không thể ăn được."

"Đúng vậy, đều bị mốc rồi."

Mấy người ríu rít, mỗi người một câu khuyên can.

Hina

Khương Thư Yểu còn chưa kịp giải thích, dầu nóng vừa chiên, mùi lạ của đậu hũ thúi lập tức tỏa ra, các nha hoàn đều bịt miệng vì mùi hôi.

Ngay sau đó, họ càng thêm lo lắng ngăn cản: "Tiểu thư, cái này, cái này mùi vị quá... không thể ăn được đâu ạ."

"Thối quá, tiểu thư, người muốn thử món ăn mới, cũng không thể lấy đậu hũ hỏng thiu làm nguyên liệu được ạ."

Có nha hoàn lùi lại vài bước, lấy khăn tay che mũi: "Tiểu thư, người mau lại đây, đừng để mùi đó ám vào người."

Khương Thư Yểu có thể thông cảm cho tâm lý ghê sợ của các nha hoàn, nhưng nàng là một người cuồng đậu hũ thúi, chỉ cần ngửi thấy mùi đã bắt đầu nuốt nước miếng, làm sao có thể dễ dàng bị họ ngăn cản?

"Tin ta đi, đậu hũ thúi này chỉ ngửi thì thối, ăn vào thì hương vị lại thơm ngon hấp dẫn."

Các nha hoàn tất nhiên không thể để nàng "làm bậy", nếu chủ tử ăn đau bụng, họ cũng không tránh khỏi bị phạt.

"Tiểu thư, chỉ cần ngửi mùi này thôi cũng biết là không ngon rồi, người ngàn vạn lần đừng ăn."

"Hơn nữa còn bị thiu rồi, người nhìn màu này xem, đen thui, nô tỳ chưa từng thấy đậu hũ khô thiu đến mức này."

"Thôi được rồi, các ngươi không thích mùi này thì ra ngoài đi." Khương Thư Yểu vừa nói chuyện với các nha hoàn, vừa gắp đậu hũ thúi chiên xong cho vào bát.

Thấy nàng gắp ra từng miếng một, các nha hoàn càng thêm lo lắng, nhưng "uy lực" của Khương Thư Yểu trước đây vẫn còn, không có nha hoàn nào dám cả gan tiến lên ngăn cản hành động của nàng.

Nước chấm đậu hũ thúi có nhiều cách làm, hương vị đa dạng. Khương Thư Yểu thích nước chấm hơi sệt, không quá đặc, nhưng vừa đủ để bám vào đậu hũ khô, để nước sốt cay thơm ngon bao bọc lấy đậu hũ thúi.

Nàng dặn dò tiểu nha đầu nhóm lửa lấy củi đun nhỏ lửa, đổ nước chấm vào nồi, thêm bột năng, đun một chút, nước sốt sệt đã hoàn thành.

Dùng đũa chọc vài lỗ nhỏ vào đậu hũ thúi đã chiên xong, rưới nước sốt lên, nước sốt nóng từ từ thấm vào đậu hũ thúi.

Rắc hành lá và mè lên, món đậu hũ thúi sốt đã hoàn thành.

Khương Thư Yểu nuốt nước miếng, bưng đĩa quay người lại, khiến bốn nha hoàn đồng loạt lùi lại.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 48



"Tiểu thư!" Bạch Chỉ nhăn nhó cả mặt: "Không ăn được đâu ạ."

Khương Thư Yểu không ngờ họ lại lo lắng đến vậy, bất lực cười nói: "Đương nhiên là ăn được, đây là đồ đã chiên qua dầu rồi. Hơn nữa đó không gọi là thiu hay hỏng, mà là lên men, nước tương các ngươi thường ăn chẳng phải cũng cần lên men sao?"

Bạch Chỉ phản bác: "Sao có thể giống nhau được?" Nhưng thấy Khương Thư Yểu có vẻ tự tin, nàng ấy hơi yên tâm.

Khương Thư Yểu ngửi thấy mùi đậu hũ thúi, thèm đến mức nuốt nước miếng, không đợi các nha hoàn ngăn cản, nàng gắp một miếng cho vào miệng.

Cắn lớp vỏ đậu hũ thúi giòn rụm, nước sốt nóng hổi tràn ra từ bên trong, phần đậu hũ non bên trong vẫn giữ được độ nóng hổi vừa ra lò, khiến Khương Thư Yểu suýt ch** n**c mắt.

Vừa há miệng thở, nàng vừa nhai đậu hũ thúi một cách ngon lành, càng nhai càng thấy ngon, cay nóng, mỗi miếng đều mang hương vị thơm ngon đặc trưng của đậu hũ thúi.

Nàng cho nhiều dầu cay, đậu hũ thúi vừa nóng vừa cay nuốt vào bụng, hơi nóng lan xuống dạ dày, thật là sảng khoái.

Thấy nàng ăn ngon lành, các nha hoàn đều sững sờ, không biết làm sao.

Khương Thư Yểu không phải loại người ăn một mình, sau khi thỏa mãn cơn thèm của bản thân, nàng cũng không quên người khác.

"Các ngươi có ăn không?"

Các nha hoàn vội vàng lắc đầu từ chối, lại sợ Khương Thư Yểu tức giận, không dám ngẩng đầu lên.

"Thật sự rất ngon, tin ta đi!"

Nàng đang dỗ dành, thì một đứa trẻ nhỏ từ cửa bếp nhỏ chạy vào, giọng nói non nớt gọi: "Cái gì ngon? Cái gì ngon?"

Trong nháy mắt, đã chạy đến trước mặt Khương Thư Yểu.

Khương Thư Yểu cúi đầu nhìn Tạ Chiêu, như thể nhìn thấy chú chó husky mà nàng từng nuôi ở thời hiện đại, chỉ cần chạm vào túi nilon đựng đồ ăn vặt, nó sẽ lập tức lao đến.

Chỉ là Tạ Chiêu chạy quá nhanh, đến gần mới ngửi thấy mùi đậu hũ thúi.

Tiểu hài tử lùi lại vài bước, nhăn mặt ngẩng cổ nhìn Khương Thư Yểu: "Đây là cái gì vậy, sao ngửi thấy lạ quá?"

Mấy nha hoàn thầm than: Đây là ngửi thấy lạ sao, rõ ràng là thối...

"Đây là đậu hũ thúi, ngửi thì lạ, nhưng ăn vào rất thơm." Khương Thư Yểu kiên nhẫn giải thích, thấy chỉ có một mình nó, nàng ngẩng đầu tìm kiếm bóng dáng của Tạ Diệu.

Quả nhiên, hai huynh đệ sinh đôi luôn đi cùng nhau.

Tạ Diệu bám vào khung cửa, thò nửa mặt ra, do dự không bước vào bếp nhỏ, vẻ mặt như đang "bí mật theo dõi".

Khương Thư Yểu vừa buồn cười vừa bất lực, xoa đầu Tạ Chiêu: "Đĩa này cay quá, ta làm cho các con một đĩa khác."

Nàng nhanh nhẹn, chiên đậu hũ thúi trong dầu nóng, pha lại nước chấm, lặp lại các bước vừa rồi, chẳng mấy chốc món đậu hũ thúi thơm phức đã hoàn thành.

Hina

Tạ Chiêu đang ở giai đoạn tò mò về mọi thứ, vốn có chút ghét bỏ mùi lạ của đậu hũ thúi, nhưng vừa thấy Khương Thư Yểu chiên đậu hũ và nấu nước sốt, sự ghét bỏ đó đã bị ném ra sau đầu, chỉ còn lại sự tò mò.

Khương Thư Yểu cúi xuống, đưa đĩa cho nó, khuyến khích: "Thử xem?"

Tạ Chiêu ngửi kỹ, miếng đậu hũ khô này thoạt đầu có mùi thối nồng nặc, nhưng ngửi lại thì thấy thoang thoảng mùi thơm.

Nó cũng không do dự nữa, cầm đũa gắp một miếng đậu hũ thúi cho vào miệng.

"Cẩn thận nóng." Khương Thư Yểu vội vàng nhắc nhở.

Các đại nha hoàn nhìn mà lòng thắt lại, tiểu thư vốn đã không có địa vị gì trong Tạ Quốc Công phủ, nếu đồ ăn làm ra mà làm tiểu công tử của Đại phòng bị bệnh, thì trong phủ này thật sự không ai có thể bảo vệ nàng.

Khương Thư Yểu không hề hay biết sự lo lắng của họ, nhìn Tạ Chiêu với ánh mắt mong đợi: "Thế nào?"

Đậu hũ thúi ngũ vị hương càng làm nổi bật hương vị thơm ngon, nước sốt bọc lấy bột nấm hương và tôm khô xay nhuyễn, thơm ngon thanh đạm, tỏi băm mang vị cay nhẹ, không hề át đi hương vị thơm ngon vốn có của đậu hũ thúi, hơn nữa hương vị này càng nhai càng đậm đà, ngoài giòn trong mềm, vô cùng thơm ngon.
 
Cẩm Nang Sinh Tồn Của Kẻ Mê Ăn Ở Cổ Đại
Chương 49



"Ưm..." Tạ Chiêu bị nóng đến mức kêu lên, vừa thở hổn hển vừa nói không rõ ràng: "Ngon ngon."

Hành động này giống hệt Khương Thư Yểu, khiến các nha hoàn im lặng không nói nên lời.

Hina

Tạ Chiêu nhai miếng lớn, còn chưa nuốt xuống đã vội vàng gắp miếng thứ hai.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo phồng lên, giống như một chú chuột hamster đang giấu hạt dẻ.

Khương Thư Yểu thấy lòng mình tan chảy, nhìn nó ăn ngon lành như vậy, không khỏi cảm thán: "Con thật giống đệ đệ ruột của ta."

Tạ Chiêu chớp chớp mắt to, cười ngây ngô với Khương Thư Yểu.

Tạ Diệu đang bám vào khung cửa quan sát, nhấc chân bước vào, chậm rãi đi tới, nhỏ giọng nói: "Như vậy là loạn vai vế rồi, không thể là đệ đệ ruột được."

Khương Thư Yểu cúi xuống, chọc chọc vào má Tạ Diệu: "A Diệu có muốn ăn không?"

Tạ Diệu bối rối mân mê ống tay áo, liếc nhìn ca ca bên cạnh đang ăn uống không chút hình tượng, rồi lại nhìn Khương Thư Yểu, không biết nghĩ gì, một lúc sau mới nhỏ giọng đáp: "Vâng."

Tạ Chiêu bưng đĩa ăn vui vẻ, khiến mấy nha hoàn vây quanh chăm sóc, sợ nó bị nghẹn.

Bên Tạ Diệu chỉ còn lại Khương Thư Yểu, nàng ngồi xổm trước mặt nó, bưng đĩa, nhìn đôi mắt long lanh của Tạ Diệu, lòng mẹ trỗi dậy, muốn tự tay đút cho nó ăn.

Tạ Diệu tuy yếu ớt, nhưng Từ thị không nuông chiều nó, vì vậy đã lâu nó không được ai đút cho ăn.

Còn đang định nói "Con tự ăn được", Khương Thư Yểu đã gắp miếng đậu hũ thúi đưa đến bên miệng nó.

"Cẩn thận nóng, thổi trước đã, ăn từng miếng nhỏ thôi."

Tạ Diệu mím môi, vẫn nuốt câu nói đó xuống, dưới ánh mắt chăm chú của Khương Thư Yểu, nó thổi thổi miếng đậu hũ thúi, nhẹ nhàng cắn một miếng.

Cách nó ăn uống khác hoàn toàn với Tạ Chiêu, vô cùng nho nhã, có phần giống Tam thúc của mình.

Tiểu hài tử từ từ nhai, đôi mắt đen như nho bỗng sáng lên, dần tràn đầy sự ngạc nhiên thích thú.

Khương Thư Yểu tươi cười nhìn nó , tiểu nam hài thật xinh xắn, ngay cả những thay đổi nhỏ trên nét mặt cũng khiến người ta tan chảy.

Đợi Tạ Diệu nuốt miếng nhỏ đó xuống, trong miệng không còn gì mới mở miệng nói: "Quả thực rất ngon."

"Còn ăn nữa không?" Khương Thư Yểu giơ đũa hỏi.

Tạ Diệu gật đầu, vừa mở miệng nhỏ, cửa đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn:

"Khương Thư Yểu!"

Tay Khương Thư Yểu run lên, miếng đậu hũ thúi rơi xuống đĩa.

Tạ Bội tức giận đứng ở cửa, ngửi thấy mùi hôi nồng nặc trong phòng, nhìn thấy Khương Thư Yểu ngồi xổm trước mặt Tạ Diệu đút cho nó ăn, tức đến mức n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

Vừa rồi nàng ta nghe nha hoàn nói hôm nay Khương Thư Yểu lại mang bữa sáng đến Thọ Ninh đường, nghĩ đến chuyện xấu hổ của mình ở Thọ Ninh đường hôm qua, càng nghĩ càng thấy khó chịu, sự khó chịu này dần chuyển thành xấu hổ và tức giận, nên nàng ta chạy đến tìm Khương Thư Yểu để trút giận.

Từ khi Khương Thư Yểu gả vào đây, nàng ta đã kìm nén cơn tức, nhưng vẫn chưa bao giờ hạ mình để so đo với loại người nổi tiếng đần độn khắp kinh thành này, giờ đây thấy nàng sống sung sướng tự tại trong Tạ Quốc Công phủ, nàng ta càng thêm khó chịu, nhân cơn giận này liền xông đến gây sự.

Nhìn thấy đĩa đồ ăn đen xì trước mặt Tạ Diệu, ý định gây sự lập tức biến mất, chỉ còn lại sự lo lắng tràn đầy.

Nàng ta chạy đến kéo Tạ Diệu ra, tức giận và lo lắng quát Khương Thư Yểu: "Thứ gì bẩn thỉu hôi hám, cô cũng dám cho A Diệu ăn?!"

Khương Thư Yểu nhìn tiểu cô nương lo lắng trước mặt, có chút bất lực. Đậu hũ thúi cũng đâu có thối đến thế, nếu là sầu riêng thì nàng còn có thể hiểu được một chút.

"Đây không phải đồ bẩn thỉu gì đâu, chỉ là ngửi hơi lạ thôi, ăn vào rất thơm." Nàng nói, bỏ miếng đậu hũ thúi mà Tạ Diệu đã gặm một góc nhỏ vào miệng, "Nhìn xem, thật sự có thể ăn được."

Tạ Bội nhìn Khương Thư Yểu ăn miếng đậu hũ thúi đen xám đó, như thể nàng ta cũng vừa ăn một miếng, trong miệng toàn mùi hôi, sắc mặt rất khó coi, chất vấn: "A Diệu từ nhỏ thể nhược đa bệnh, đồ ăn đưa vào miệng cái nào cũng phải tinh tế kỹ lưỡng, cô tự ăn thì thôi, sao có thể tùy tiện cho A Diệu ăn chứ?"
 
Back
Top Bottom