Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Cẩm Đường - Tiểu A Thất

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
653,945
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
AP1GczP8PO5A4RpEx7KOoSFvhXTVshXITUInCOciODaRQ9qdZuIKnF5wdRYdMpIAjprM9M6aAiRAVZGftWN9IZLnf_9cjKWnEpRsRWAn0zPFpq9MD8bw-pNRGlpuxnmAUwd79P4egi2xCnkU16Zt5Fm45dQP=w215-h322-s-no-gm

Cẩm Đường - Tiểu A Thất
Tác giả: Tiểu A Thất
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Trọng Sinh, Cung Đấu, Nữ Cường, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Hài cốt của ta bị Trấn Hồn Châu toả định mười ba năm, hồn phách của ta nhàm chán đến nỗi sắp tan rồi.

Lại gặp được thiên kim tiểu thư thật bị hầu phủ đuổi ra khỏi cửa

Nàng nằm phía trên hài cốt của ta, nước mắt rơi lã chã: “Ta muốn chết, ngươi muốn sống, chúng ta hãy đổi chỗ nhau đi!”​
 
Cẩm Đường - Tiểu A Thất
Chương 1



Hài cốt của ta bị Trấn Hồn Châu toả định mười ba năm, hồn phách của ta nhàm chán đến nỗi sắp tan rồi.

Lại gặp được thiên kim tiểu thư thật bị hầu phủ đuổi ra khỏi cửa

Nàng nằm phía trên hài cốt của ta, nước mắt rơi lã chã: “Ta muốn chết, ngươi muốn sống, chúng ta hãy đổi chỗ nhau đi!”

1.

Ta không thể tưởng tượng được rằng, bản thân mình chỉ còn một sợi u hồn mà vẫn có thể có người nhìn thấy.

Càng không ngờ rằng, người có thể nhìn thấy ta lại là thiên kim tiểu thư thật đã mất đi của Hầu phủ.

Vào nửa năm trước khi hầu phủ đón nàng về, đã đi qua chỗ này của ta.

Xe ngựa dừng ở phía dưới cây đào được thi thể của ta nuôi lớn, lão ma ma che phía sau, nhảy vào trong bụi cỏ b*n r* ào ạt.

Một người từ trong xe nhảy xuống, đúng là thiên kim mới được Hầu phủ tìm về, Mạnh Cẩm.

Khuôn mặt nhỏ bé chỉ to bằng bàn tay của ta, khi bốn mắt nhìn nhau với ta, nàng sợ tới mức mặt trắng bệch.

Hình ảnh lúc ta chết không đẹp lắm.

Đồ khốn Chu Huân kia, móc tròng mắt của ta, lại rạch khắp khuôn mặt phù dung của ta, khuôn mặt đã khiến cho Thẩm Xung thần hồn điên đảo.

Ngay cả đôi tay chơi đao rất tốt của ta cũng bị chém đứt rồi ném vào ao cá ở hậu viện.

Hài cốt lại bị toả định tại bãi tha ma này, ta nhàm chán vô cùng.

Mỗi ngày đều treo ngược trên cây đào chơi đánh đu.

Làn gió âm tà rung động, đầu ta máu chảy đầm đìa, vừa lúc dừng trước mặt Mạnh Cẩm.

Đôi mắt đen to của nàng lúng liếng, mở tròn xoe.

Giọt máu vô hình của ta vừa lúc rơi trên lên đó.

Ta nhe răng thổi về phía nàng một hơi: “Mang lương khô ra đây cho ta ăn một ngụm, tha cho ngươi không chết.”

2.

Nàng run run rẩy rẩy, một lúc lâu sau mới nâng lên hai cái bánh bao lạnh lẽo.

Thất vọng vô cùng.

“Đuổi ăn mày hả, ta muốn đồ ăn ngon một chút, như kia kìa!”

Ta lè lưỡi, chỉ về phía gã sai vặt cùng với mã phu ở cách đó không xa đang cầm thịt heo nướng trong tay.

Nàng nhìn theo ta, sắc mặt ngượng ngùng, lông mày rũ xuống giống như cái quạt lông, giọng nói yếu ớt như muỗi kêu:

“Ta còn chưa nhận tổ quy tông, Dũng Nghị Hầu phủ không nuôi người rảnh rỗi, ta tự mang lương khô của mình.”

Đầu lưỡi dài ngoằng của ta, dừng lại, sau đó thu dần lên.

Hầu phủ giàu có quyền quý, bánh bao ném cho chó ăn cũng ngon hơn đồ vật trên tay nàng.

Mười mấy năm trước, ta đã từng gặp đứa con nuôi kia ở cung yến, mang vàng đeo ngọc, giống như tiên đồng, không kém so với công chúa của Hoàng thất.

Khi đó, phu nhân Hầu phủ khi nhắc đến nữ nhi đã mất của mình ở trước mắt người khác còn rơi nước mắt.

Nhưng mới chỉ có mười mấy năm, thế mà nàng lại quên con gái ruột của mình tới mức đó.

Người không được yêu thương, ngay cả việc đón nàng về cũng không thèm hiện thân.

Ta chẳng qua là nằm ở ngọn cây cảm khái một chút thói đời nóng lạnh, Mạnh Cẩm đã mềm lòng.

“Cho ngươi!”

Nàng lớn gan hỏi mã phu, hỏi xin nửa miếng thịt khô đã bị gặm, nâng ở trên tay, sợ hãi đến nỗi đầu cũng không dám ngẩng lên:

“Đừng khóc!”

“Ta nghĩ cách cho ngươi!”

Ta ngẩn người, mới phát hiện ra trên lỗ thủng ở mắt của ta lại đổ máu.

“Ta không có…”

Chát!

Ta còn chưa nói hết câu, thước của lão ma ma kia đã đi qua đầu ta, đánh vào tay nàng.

“Làm tiểu thư phải có dáng vẻ của tiểu thư, hầu phủ là gia đình huân quý thế nào chứ, sao có thể ăn đồ ăn xin. Một miếng thịt đã làm cho ngươi đánh mất hết thể diện của hầu phủ, đê tiện bỉ ổi, đáng phạt!”

Thịt khô rơi xuống đất, dính đất bẩn.

Gã sai vặt cùng với mã phu dẫm chân lên, lão ma ma chống nạnh hai bên nói mát:

“Dáng vẻ này, ngay cả Thuý Trúc trong viện của tiểu thư cũng kém, tiểu với chả thư.”

“Nếu không phải là cần người để liên hôn, ngươi nghĩ ai đồng ý tới đón nàng chứ? Hầu gia cùng phu nhân từ năm năm trước đã đi xem, ngại nàng dốt đặc cán mai không có tác dụng gì, nên mới không thèm.”

“Ra vẻ tiểu thư, cũng không nhìn xem mình có địa vị gì. Bé gái mồ côi cọ thùng phân mà lớn lên, vĩnh viễn không rửa sạch mùi phân thối trên người.”

Mạnh Cẩm nắm chặt ống tay áo, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Ba người kia lại càng đắc ý, lời nói độc ác liên tiếp mắng chửi, tất cả đều làm nhục và chê cười.

Thước của lão ma ma kia không ngừng rơi xuống, mã phu và gã sai vặt lại vui sướng khi người gặp hoạ, cười ầm lên. Ầm ĩ quá!

Ta lại nhớ tới những ngày giết người.

“Ngươi đã từng thấy xích đu bằng thịt người bao giờ chưa?”

Mạnh Cẩm nước mắt lưng tròng ngẩn ra.

“Hôm nay người sẽ thấy.”

Lưỡi dài của ta duỗi ra, lão ma ma bị ta cuốn lên cây đào, dùng trạc cây kẹp cổ bà ta, ta thổi một hơi, thế là bà ta đu đưa đu đưa

“Có muốn nhanh hơn không?”

Mạnh Cẩm ngây người.

Lão ma ma bị kẹp sắp chết rồi, mã phu và gã sai vặt kêu to lại đây hỗ trợ.

Ta lại cười khặc khặc. “Có muốn xem Phong Hoả Luân không?”

Mã phu và gã sai vặt bị cuốn ở nhánh cây, xoay tít mù.

Bọn họ kêu lên điên loạn, cứt đái tứ tung, kêu cha gọi mẹ, ai nấy đều trợn mắt vì sợ hãi.

Tiểu cô nương bị doạ sợ một chút, nhưng sau đó lại cười.

Sau một nén nhang, ba người bị té xỉu nằm chỉnh tề trên mặt đất.
 
Cẩm Đường - Tiểu A Thất
Chương 2



“Đều là người, ai có thể hơn ai chứ.”

Ta cùng với Mạnh Cẩm cầm thịt khô ăn uống thoả thích.

“Ngươi tên là gì? Ta hồi kinh rồi sẽ tích cóp tiền giúp ngươi siêu độ.”

Tên của ta nàng không nên dính vào, huống chi ta cũng không siêu độ được.

“Đã bị Trấn Hồn Châu toả định rồi, đừng uổng phí sức lực, huống chi…”

Ta chưa nói, huống hồ ta đã sắp hồn phi phách tán rồi.

“Ngươi chỉ cần nói bọn họ bị ma làm, dáng vẻ này, bọn họ có lẽ cũng chỉ dám nói là gặp ma giữa ban ngày thôi.”

Ta lại treo lên cây, “Sống thật tốt, rốt cuộc ta muốn nhất chính là sống sót.”

Sống sót để khiến cho những kẻ khốn nạn ấy phải xuống địa ngục.

Nàng ngẩn người một chút: “Ngươi thích thịt, lần sau tới thăm ngươi ta sẽ mang gà nướng tới cho ngươi.”

Khi nàng đi đã thề thốt là lần sau sẽ mang gà nướng tới thăm ta, nhưng vừa đi một lần là nửa năm.

4.

“Ta biết Trấn Hồn Châu, nếu muốn tự do, chỉ có thể lấy mạng đổi mạng. Ta đã cố tình tới chùa Hộ Quốc để xin phù triện, chỉ cần ngươi gật đầu, ta sẽ cho ngươi tính mạng của ta.”

Sấm sét từng trận, chiếu ra khuôn mặt trắng bệch của Mạnh Cẩm.

Không giống với vẻ sống động nửa năm trước, hơi thở của nàng mong manh, khi ngã xuống gốc cây đào của ta thì không còn sức lực nữa.

“Ta không hề quên ngươi, chỉ là ta không ra ngoài được. Không có gà nướng, ngươi đừng trách ta nhé! Ngươi nhìn ta này, chết rồi vẫn còn nhớ tới ngươi.”

Nàng chỉ cầu chết, có gì mà không được.

Nhưng mà từ kinh thành tới đây là ba mươi dặm đường.

Nàng đi bộ trên đất bùn suốt cả một đêm.

“Ai đã khiến ngươi thành như vậy? Mạnh gia ư?”

Nàng cười một cách kiên cường, trên mặt không nhìn rõ là nước mưa hay nước mắt.

Nháy mắt tiếp theo, thanh dao găm sắc bén cắt đứt cổ tay nàng.

“Là thế đạo, là ta ngu dốt yếu đuối không bằng người khác, đây là số phận của ta.”

Máu tươi trào ra, dính lên phù triện ướt nhẹp nàng giấu trong ngực, hiện ra ánh sáng vàng, “Tới đây, tới đây ôm ta một cái, ngươi là người duy nhất đã từng bảo vệ ta.”

“Ồ, ngươi không có tay, vậy thì để ta ôm ngươi.”

Tuy là ta muốn cứu nàng thế nào, cũng tốn công vô ích.

“Ta muốn chết, ngươi muốn sống, chúng ta đổi cho nhau đi, cầu xin ngươi.”

Một người muốn chết rồi, không ai cứu được họ nữa.

Nàng rạch vào miệng vết thương càng sâu, máy đỏ tươi bị nước mưa cọ rửa, lan tràn xuống, toàn bộ hài cốt của ta đều nhiễm máu.

“Sống đã vất vả như vậy rồi, đừng để ta chết không nhắm mắt. Ít nhất, ngươi sống sót thì sẽ còn có người nhớ đến ta, không phải sao?”

Ba hồn sáu phách của nàng chậm rãi bay ra, càng lúc càng mờ nhạt, chỉ còn lại một hơi.

Ta tới gần nàng.

“Ngươi có mong muốn gì? Ta giúp ngươi, ta nhất định sẽ giúp ngươi.”

Nàng cười, ôm chặt lấy ta. Vùi mặt thật sâu vào lòng ngực ta.

“Ngươi phải sống thật tốt, kiếp sau ta sẽ đầu thai vào nhà thật tốt, chúng ta đều có lãi.”

Có lãi sao?

Trừ phi kéo tất cả mọi người xuống chôn cùng, nếu không chính là uổng mạng!

Đêm hôm đó, Hầu Phủ đã chết một thiên kim thật không ai thèm để ý, ở bãi tha ma lại sống lại một quỷ la sát.

Một đêm cây đào bị chết héo, ta mang theo thân thể của Mạnh Cẩm xuống núi.

Kiếp sau thì ta không biết, kiếp này sẽ đều phải nợ máu trả bằng máu đi!

5.

Trước khi hồi kinh, ta bước vào chùa Hộ Quốc.

Nơi đó có Hoàng Thái Hậu cả đời ăn chay cầu phúc cho con trai.

Trước kia nàng không thích ta, khi phạt ta quỳ, còn làm ta mất một đứa con đã tám tháng.

Nhưng hiện tại, sau khi ta nói cho nàng chân tướng cái chết của con trai nàng, nàng lại vội vã không chịu nổi mà lên thuyền giặc của ta, cùng với ta nhấc lên sóng gió, giết tới kinh thành.

Sau khi đạt được hiệp nghị, ta trở về Hầu phủ vừa kịp ngày thiên kim Hầu phủ cập kê.

Khắp nơi vui mừng, mọi người đang vây quanh Mạnh Tuyết Như, trang sức trân bảo ngàn vàng khó cầu, tất cả đều chất thành núi trước mặt nàng.

Người nào người nấy đều chúc mừng nàng trưởng thành, dặn dò nàng phải thận trọng từ lời nói tới việc làm, chớ có để bản thân ấm ức.

Trong gấm hoa rực rỡ đều là nhân sinh đắc ý.

Chỉ là không ai nhớ rõ, hôm nay cũng là ngày sinh nhật của Mạnh Cẩm.

Hầu phu nhân ôm thiên kim giả xinh xắn đáng yêu vào ngực, mười mấy cái hộp chất đống trước mắt nàng.

“Đây là đồ hồi môn của tổ mẫu con, mẫu thân cũng là sau khi sinh anh con mới nhận được. Mẫu thân không cho người khác, chỉ cho Như Nhi của ta.”

Mạnh Tuyết Như chu miệng một cái, nhào vào lòng ngực của Hầu phu nhân, lộ ra nụ cười vừa ngây thơ lại vừa gian xảo:

“Biết là mẫu thân yêu con nhất mà! Như nhi yêu mẫu thân lắm!”

Thế tử Hầu phủ là Mạnh Vân Đình, vẻ mặt dịu dàng tiến về phía trước, dâng ra trân bảo của hắn:

“Anh trai không có đồ gia truyền như mẫu thân, chỉ có mã não ngũ sắc ngự tứ này thôi, anh trai đã cầu được từ trên tay của Tam Hoàng tử, ý nghĩa tất nhiên là khác nhau rất nhiều.”

Tam Hoàng tử ư?

Đứng hàng thứ ba, vậy thì là hắn không sai.

A, thật là niềm vui ngoài ý muốn.
 
Cẩm Đường - Tiểu A Thất
Chương 3



Hầu gia ngồi trên ghế cao đắc ý vuốt vuốt chòm râu: “Lễ vật của phụ thân cũng không kém đâu. Ta mặt dày cầu xin Thánh Thượng, đợi sau khi con cập kê sẽ sớm tứ hôn cho con với Tam Hoàng tử, cũng cho hòn ngọc quý trên tay ta được như ước nguyện.”

Mạnh Tuyết Như sáng đôi mắt lên, lại không quên dậm chân với Hầu gia: “Cha, xấu hổ chết đi được, trước mặt mọi người nói chuyện như vậy, con gái không để ý tới cha nữa!”

Mọi người bị trêu đến nỗi cười ha ha, trong lời nói đều là đường mật ngọt ngào.

Chỉ có trong thân thể của ta, vẫn còn mang theo mạnh cẩm lại bị chạm tới nỗi đau đớn.

Gió lạnh thổi tới, lạnh đến tận xương tuỷ, người không tự chủ được mà rùng mình một cái.

“Muội còn biết xấu hổ ư, không phải là quen không biết xấu hổ rồi à?”

“Anh trai là đồ xấu xa, mẫu thân, người mắng huynh ấy đi!”

“Được rồi được rồi, để mẫu thân mắng hắn. Vân Đình, chớ có bắt nạt em gái con. Phạt con ngày mai phải mang em con đi dạo phố, tiền đều do con trả.”

Mạnh Vân Đình kêu khổ thấu trời.

“Mẫu thân đây là khó xử người khác, mẹ không phải là không hiểu, tất cả tiền riêng của con đều tiêu trên người con mèo tham lam đó rồi.”

Mạnh Tuyết Như lè lưỡi làm mặt quỷ: “Xứng đáng, lêu lêu lêu.”

“Còn ta thì sao?” Tiếng cười ầm ĩ, ta cứ như thế đi ra ngoài, gây mất hứng cho tất cả.

“Cho ta cái gì?”

6.

Tiếng cười đột nhiên im bặt.

Trên mặt mọi người đều là vẻ không vui vì mất hứng.

Mạnh Vân Đình lạnh mặt liếc nhìn ta một cái: “Còn biết trở về sao. Tưởng là ngươi có cốt khí, thế mà cũng không chịu được mà biết lăn trở về.”

“Ngươi có biết là Tuyết Như vì ngươi rời nhà trốn đi mà lo lắng hãi hùng, không ăn không ngủ được hay không.”

“Dám tư bôn với người khác, ngươi thật sự quá vô liêm sỉ, hầu phủ đều mất hết mặt mũi vì ngươi rồi!”

Mạnh Tuyết Như thấy ta trở về thì sửng sốt một chút, lại nhanh chóng thu lại vẻ hận thù trên mặt.

Nàng ta cắn môi, hai mắt vẻ vô tội mà dâng lên hơi nước, túm lấy ống tay áo của Mộng Vân Đình, ấm ức thút thít:

“Anh trai, đừng nói như thế! Muội không trách tỉ tỉ, tuy rằng nàng đuổi muội ra khỏi phủ, hại ta thiếu chút nữa mất mạng. Nhưng dù dao muội đã có được nhiều năm phú quý của hầu phủ như thế, muội thấy đủ rồi.

“Có lẽ việc tư bôn cũng là do bị người khác xúi giục, hiện giờ tỉ tỉ nhất định đã biết sai rồi.”

Tiện đà nhìn về phía ta, dáng vẻ như là thật lòng tốt với ta vậy: “Nếu tỷ tỷ đã trở lại, muội nghĩ, muội cũng nên trả lại tất cả những gì thuộc về tỉ tỉ lại cho tỉ tỉ.”

“Chỉ là tỉ tỉ, mấy ngày nay tỉ đi mà không từ biệt, khiến cho phụ thân mẫu thân buồn bã vô cùng, tỉ đừng quên xin lỗi song thân đó.”

Mạnh phu nhân hung hăng trợn mắt liếc nhìn ta một cái, cười lạnh cự tuyệt:

“Ta không chịu nổi.”

“Lần trước sau khi ngươi xin lỗi, lại đẩy Tuyết Như xuống nước.”

“Nếu xin lỗi ta lần này, không biết chừng ngay cả bộ xương già này cũng không còn.”

“Hơn nữa, mẹ chỉ có một đứa con gái là Tuyết Như thôi. Đừng lấy người khác ra để hại chết ta.”

Mạnh Tuyết Như nhìn về phía ta vẻ khó xử, chớp chớp đôi mắt to.

“Tỉ tỉ, tỉ mau nhận lỗi đi!”

Hầu gia thấy ta vẫn thờ ơ, lạnh lùng lại tức giận quát lên: “Còn không mau quỳ xuống!”

7.

Mặc dù ta chưa động đậy, nhưng thân thể lại theo bản năng truyền ra sự khổ sở và đau lòng.

Đó là Mạnh Cẩm, linh hồn của nàng cũng không còn nữa, thân thể vẫn còn đang khổ sở.

Nhìn thẳng mấy người, ta cho bọn họ cơ hội cuối cùng: “Nàng có, ta không thể có ư?”

“Ngươi cũng xứng so với Tuyết Như sao.” - Mạnh Vân Đình giận dữ.

“Một đứa con gái từ nơi thôn dã, không biết lễ nghĩa, năm lần bảy lượt làm mất mặt Hầu phủ, nếu không phải nhờ có Tuyết Như bảo vệ ngươi, ngươi đã sớm chết vạn lần rồi.”

“Cùng người khác tư bôn ư? Ai nói cho các ngươi thế?”

Mạnh Tuyết Như cắn răng, dáng vẻ ngây thơ không biết gì, đi một bước đến bên cạnh ta, vừa đi vừa nói chuyện: “Tỉ tỉ đừng sợ, nếu tỉ đã trở lại rồi, tất nhiên là người nhà sẽ vì tỉ giải quyết tốt hậu quả. Lá thư kia ta đã thay tỉ huỷ đi rồi. Chỉ cần tỉ ở trước mặt cha mẹ nhận sai, ở Hầu phủ tỉ vẫn là đại tiểu thư, người một nhà chúng ta vẫn hoà thuận như cũ.”

“Nhìn muội muội của ngươi xem, đến lúc này vẫn nói chuyện vì ngươi, thế mà ngươi lại không biết tốt xấu, lặp đi lặp lại hãm hại nàng nhiều lần, trách ta chiều chuộng nàng. Ngươi nói xem, có điểm nào của ngươi so được với nàng không?”

“Mẹ ngươi nói không sai, nếu không phải ngươi là con ruột của chúng ta, ta đã sớm ném cục bùn nhão như ngươi tới thôn trang rồi!”

“Cha mẹ chính là quá mềm lòng, tai hoạ như nàng không xứng làm con cháu Mạnh gia.”

“Mọi người đừng nói như thế, tỉ ấy sẽ buồn đó!”

Mạnh Tuyết Như thân mật mà ôm lấy cánh tay ta, ánh mắt trầm xuống, móng tay bén nhọn véo vào da của ta, “Tỉ thấy đúng không, tỉ tỉ.”

Nàng đã chuẩn bị tinh thần bị ta đẩy ra, chuẩn bị thuận theo ngã về phía sau.

Nhưng ta vẫn không nhúc nhích, vẫn đứng yên ở chỗ cũ, nàng không cam lòng, thấp giọng kêu lên với ta:

“Không ngờ đã tiến bộ rồi, đồ hạ tiện nhà ngươi, sao không chết luôn ở bên ngoài.”

Kỹ xảo cấp thấp như vậy đã bức tử Mạnh Cẩm rồi ư?

Ta không khỏi cứng họng.
 
Cẩm Đường - Tiểu A Thất
Chương 4



“Nói như vậy, chuyện ta cùng người khác tư bôn, là từ miệng của ngươi nói ra phải không?”

Trong mắt nàng hiện lên vẻ khinh thường, trên mặt lại vô cùng ấm ức: “Tỉ tỉ là đang trách muội sao? Muội không phải cố ý…”

Răng rắc, cằm bị ta tiện tay bóp lại, “Thừa nhận là được, những cái khác không cần nói nhiều!”

Động tác quá nhanh, đợi khi nàng che cằm lại sợ hãi kêu hu hu, mọi người mới kịp phản ứng lại.

Ngay lập tức, mọi người đều chen chúc tới, muốn bắt lấy ta.

Nhưng bà vú vì nàng đấu tranh anh dũng còn chưa kịp tới gần, đã bị ta dùng một chân đá gãy xương đùi, quỳ rạp xuống đất chỉ lo kêu khóc.

Cùng lúc đó, dao gặp đã để trên cổ Mạnh Tuyết Như đã bị phong bế huyệt đạo.

“Động đậy một chút xem!”

Có lẽ là giọng nói của ta quá nhẹ, khiến cho bọn họ nghĩ là ta không có can đảm đó, lại vẫn muốn tiến tới phía trước.

Rầm......

Cổ tay nhấc lên, gò má của Mạnh Tuyết Như xuất hiện một vết cắt dài một ngón tay, máu tươi đầm đìa.

“A, đau quá, cha mẹ, anh trai, Như Nhi đau quá, Như Nhi bị huỷ dung rồi, Như…”

“Kêu nữa!”

Nàng không dám kêu nữa, lỗ tai máu chảy đầm đìa bị ta cắt xuống, dẫm dưới chân.

Vừa rồi còn kiêu ngạo không ai bằng, hiện giờ đã đầy mặt co rúm cùng sợ hãi.

Mọi người bị ta ép lui về phía sau Hầu gia, chân ta mới dẫm lên người bà vú của Mạnh Tuyết Như đang lăn lộn dưới đất.

8.

“Nói mau, chủ nhân nhà ngươi bị ai đuổi ra khỏi phủ, rơi xuống nước thế nào?”

Bà ta đau đến nỗi mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn mạnh miệng: “Cho dù đại tiểu thư có giết lão nô, lão nô cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật. Là ngài không thể chấp nhận nổi nhị tiểu thư, không giết được nàng nên mới đuổi nàng ra khỏi phủ…”

“Nhị tiểu thư suýt chút nữa đã bị kẻ cắp bắt đi, hiện giờ trên đùi còn bị thương đó.”

Lại mạnh miệng rồi, thú vị lắm!

Mũi chân ta vừa nâng lên, Mạnh mẫu đã kêu lên tiếng: “Nghịch nữ, ngươi muốn lật trời hay sao? Còn không phải là muốn có quà hay sao? Ta đưa là được rồi.”

“Ngươi dám làm Như Nhi của ta bị thương, cả đời này ta sẽ không nhận ngươi, càng không muốn ngươi.”

Nàng thật là ồn ào, Mạnh Cẩm rất đau.

Rầm, khuyên tai của Mạnh Tuyết Như bị ta túm xuống, đồng thời ném thẳng vào đầu của Mạnh phu nhân.

Một kẻ thì bị sứt lỗ tai duy nhất còn lại.

Một kẻ là chủ mẫu đoan trang tự cao tự đại, đầu tóc rối tung, mặt tái nhợt, không còn chút dáng vẻ nào cả.

“Tiếp theo, ta sẽ đánh vào mắt của ngươi, có mắt không tròng giữ lại làm gì.”

Mạnh mẫu sợ hãi ngã ngồi xuống đất, không dám mở miệng nữa.

Những người khác cũng thấy được thủ đoạn của ta, không còn dám hành động thiếu suy nghĩ.

9.

“Đã cho ngươi cơ hội, ngươi không quý trọng thì không trách được ta.”

Mũi đao dừng trên cổ tay của Ngô ma ma, thuận tay rạch một cái, gân tay của bà ta bị đứt rồi.

“Còn chưa nói thật hay sao?”

Nàng không dám lên tiếng, chỉ kêu lên ầm ĩ.

Ta xoa xoa lỗ tai đang tê dại, lại thêm một đao nữa, đâm thẳng vào phía trên tim phổi của nàng, thậm chí cố tình xoay chuôi dao.

Không chết được người, lại có thể đau đến nỗi sống không bằng chết.

Thậm chí, máu chảy ra thành dòng, khiến cho người khác kinh hãi đến nỗi không dám động đậy.

Những năm đó dốc sức bên cạnh Thẩm Xung, vì tìm kiếm tin tức cho hắn, ta đã nghiên cứu rất nhiều thủ đoạn tra tấn người ở địa lao.

Hôm nay dùng lên người một lão ma ma ở hậu viện, thật ra có chút đại tài tiểu dụng.

Nhưng mà, thủ đoạn không quan trọng cao hay thấp, chỉ cần có tác dụng là được.

Quả nhiên, mới được hai đao, Ngô ma ma đã đau đến nỗi đái ra quần, nàng đang định mở miệng, Mạnh Vân Đình lên tiếng: “Ngươi muốn gì chúng ta cho ngươi là được!”

“Là muốn viện của Tuyết Như, hay là nhận tổ quy tông, hay là hôn sự với Tam Hoàng tử?”

“Chỉ cần ngươi buông đao, chúng ta từ từ bàn bạc. Không cần giết người, nếu không anh trai cũng không giúp được ngươi!”

Hắn thao thao bất tuyệt, cắt ngang thẩm vấn của ta.

Ngọn lửa vô danh lập tức đốt cháy lên tới đỉnh, “Ngươi lại đây, ta sẽ nói với ngươi là ta muốn gì.”

Hắn do dự, cuối cùng vẫn tới đây.

“Ngươi…”

Đao từ phía sau hắn còn chưa tới, đã bị ta bóp chặt cổ, thuận tiện tát bùm bùm lên mặt hắn mười mấy cái.

Người bị ta ném xuống đất phun ra một ngụm máu, mới ngất đi, sau lưng trượt ra một con dao nhỏ.

“Ai cho ngươi nói nhiều, đồ ngu xuẩn chết cũng không đáng tiếc.”

Hầu gia đối mặt với ta đang mỉm cười, hận đến phát run, lại cũng không thể không vì tính mạng của con trai con gái mà nén giận.

Cắn răng, hắn ra lệnh: “Nghe lời nàng, không ai được nhúc nhích.”

Ta vừa lòng mà hướng về hắn cong cong khoé miệng, đồng thời chiếc dao găm lạnh băng vỗ về lên mặt Ngô ma ma: “Nói chưa?”

Nàng không dám mạnh miệng nữa.

Giống như đổ hạt đậu, nói ra tất cả những ấm ức mà Mạnh Cẩm phải chịu cùng với những âm mưu hãm hại nàng.

10.

Tiểu thư từ nông thôn trở về, vốn là không được người nhà yêu thích.

Ngày đầu tiên trở về phủ vì chọc cho tiểu thư giả khóc, nên bị nhốt vào trong viện nhỏ nhất để học quy củ.

Sau đó, lại làm vỡ trang sức ngự tứ của tiểu thư giả, bực bội vì người nhà vì viện nhỏ, thậm chí ghen ghét với tiểu thư giả vì được Tam Hoàng tử ưu ái mà đẩy nàng vào hồ.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back