Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 845: Không có ý định buông tha ngươi (2)



- Đương nhiên, nếu đã là Đạo chiến, tự nhiên sẽ không không cho các ngươi cơ hội đấu pháp, vậy nên, ngoại trừ săn giết ma vật, cướp lấy ma hạch ra, các ngươi cũng có thể tùy ý lựa chọn đối thủ đấu pháp với mình, cướp lấy ma hạch trong tay đối phương, chúng ta bố trí điều này không phải khắc ý để các ngươi tranh đấu với nhau, trên thực tế, tương lai trên chiến trường khi đại kiếp phủ xuống, đồng bạn bên cạnh ngươi sẽ rất dễ bị biến thành kẻ địch, đối với điểm này, chỉ cần các ngươi từng đi qua Ma Tức Hồ, hẳn sẽ không xa lạ gì ...

Nghe xong giới thiệu từ Trấn Thủ Tiên Minh, chúng nhân quả nhiên thoáng chút biến sắc, sắc mặt không giấu được vẻ ngưng trọng.

Tuy vị Trấn Thủ này giới thiệu rất nhẹ nhàng, như là đang kể một câu chuyện cười, nhưng bn han lại đều hiểu rõ đạo lý trong đó, ở Ma Tức Hồ vốn tràn ngập ma tức hắc ám, đồng bạn bên cạnh rất có thể sẽ bị đọa hóa, đột nhiên biến thành kẻ địch ...

Xem ra, Đạo chiến lần này quả nhiên là một trường diễn tập trường cảnh sau khi đại kiếp hàng lâm, đến ngay cả yếu tố nhỏ nhặt như vậy đều cân nhắc tới.

- Được rồi, kỳ thật những quy củ vừa nêu đã công khai với thiên hạ từ trước, chắc hẳn các ngươi cũng đều hiểu được, lão phu không giải thích chi tiết thêm. Chẳng qua, sau cùng vẫn còn một lời muốn dặn dò, mỗi người các ngươi đều rất vất vả mới đi tới bước này, cho nên hẳn sẽ hiểu được nặng nhẹ, kết quả Đạo chiến lần này tuy rất quan trọng, nhưng tánh mạng các ngươi mới càng quan trọng, trong Đạo chiến, phải nhớ điểm đến là dừng, đừng có không biết nặng nhẹ, nếu thật gặp nạn, lập tức tế lên Cầu Sinh phù, như vậy liền có thể rời khỏi khảo trường Đạo chiến ...

Trấn Thủ Tiên Minh nói xong liền thở dài một tiếng, phất phất tay:

- Bắt đầu đi!

Ở bên cạnh lập tức đi ra một vị Tuần Giám Sứ trầm giọng hét lớn:

- Mời Vạn Lý Lưu Quang kính!

Cùng lúc, trên đỉnh Vấn Đạo Sơn cách đó bốn mươi dặm, có người bóc đi tấm vải phù trên một chiếc giá đỡ đàn mộc cực lớn, sau đó chỉ thấy phía dưới hiện ra một mặt Không Bảo kính màu bạc, lập tức, trên mặt đất lưu chuyển trận văn huyền ảo phức tạp, đồng thời có bốn vị Trận Sư đứng bên ngoài trận văn, cùng lúc thúc giục pháp lực, chỉ thấy trận quang lưu chuyển, mặt bảo kính bỗng chốc sáng bừng lên!

Vèo!

Mặt kính phản xạ bảo quang chiếu thẳng bốn mươi dặm, phủ khắp mảnh sơn mạch giữa bốn đỉnh núi.

Nơi bảo quang chiếu xạ đến dần dần trở nên mơ hồ, có sương mù màu bạc tung bay, che rợp bầu trời.

Thoáng chốc liền khiến mảnh sơn mực như hóa thành lối vào quỷ dị nào đó.

Nhập tran!

Trấn Thủ Tiên Minh đứng thẳng trên Tiên Đài ha ha cười to một tiếng, trùng trùng vẫy vẫy tay.

Đám thiên kiêu đang chờ tham gia Đạo chiến ở chính giữa sơn vực liếc nhau một cái, ánh mắt đều trầm xuống.

Là một bước lên trời hay là rớt xuống pham trần, tat cả đều ở hết trong trận này!

Có người hít sâu một hơi, cười lớn, đi đầu bước lên tiến vào địa vực được sương mù màu bạc bao phủ, thoáng chốc thân ảnh liền tan biến, không chỉ thế, một thân khí cơ cũng hoàn toàn biến mất, hệt như cả người đã tiến vào một thế giới khác.

Thấy hắn đi vào, những người còn lại liếc nhau, dồn dập xông vào trong bí cảnh.

Nhưng lúc này vẫn có một nhóm người chẳng hề có vẻ gì là gấp gáp, ngược lại hướng lên mấy đỉnh núi chung quanh nhìn lại, đặc biệt phần lớn đều nhìn về phía Phương Nguyên, trong ánh mắt ai nấy rõ ràng đều mang theo ý vị khiêu hấn, không ít suy nghĩ trong lòng, muốn trước xem xem Phương Nguyên sẽ tiến vào bí cảnh từ vị trí nào, sau đó đi theo để tiện khiêu chiến hắn ...

Bí cảnh này thoạt nhìn chỉ là một mảnh khu vực được sương mù màu bạc bao phủ, nhưng bọn hắn đã xem qua quy củ Đạo chiến, biết được trong đó có huyền diệu khác, tiến vào từ vị trí nào sẽ đi đến vị trí tương ứng ở trong bí cảnh, có lẽ ở bên ngoài nhìn qua chỉ cách nhau không đến trăm trượng, nhưng ở bên trong bí cảnh rất có thể sẽ là mấy trăm dặm, thậm chí là mấy ngàn dặm ...

Bởi vậy muốn càng ở gần nhau trong bí cảnh, chỉ có một cách là cùng nhau tiến vào từ một phương vị.

Mà trong đám người tham gia Đạo chiến, trừ số ít tới đây tìm vận may, đại bộ phận đều là hạng người tâm cao khí ngạo, tràn đầy tự tin, mục đích tới Đạo chiến lần này chính là đoạt lấy ngôi đầu, vang danh thiên hạ, mà muốn làm được như vậy, cách tốt nhất là gì?

Cách tốt nhất chính là cướp lấy một thứ hạng trong top mười Đạo chiến, thậm chí là tiền tam giáp!

Nhưng cách này quá phiền toái, cũng quá dài lâu, biến số trong đó càng là lớn đến kinh người!

Đương nhiên, còn có một vài nguyên nhân rất mịt mờ ở đây mà không tiện nói rõ ...

Phương Nguyên chính là Tử Đan, hơn nữa năm tuổi không lớn, lại tinh thông đủ mọi thể loại từ Đan, Trận, Phù, Khí.

Người như vậy, làm sao có thể có được tạo nghệ thần thông thuật pháp cao siêu?

Chân lý trên thế gian luôn là như thế, quả hồng phải tìm trái mềm mà bóp ...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 846: Giết ngươi thì đã sao (1)



Ha ha, xem ra người nhắm đến ngươi có vẻ không ít, chẳng qua nếu ngươi đã khiến ta bất ngờ ở Đan Trận Phù Khí, thậm chí là cả Kiếm đạo, như vậy ta ngược lại hi vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng trong trường khảo thí Đạo chiến sau cùng này, mục đích hàng đầu của ta chuyến này chính là đoạt lấy khôi thủ, mục đích tiếp sau mới là tìm đến ngươi, hi vọng trước khi ta hoàn thành mục tiêu thứ nhất, ngươi đừng biểu hiện kém quá ...

Lý Hồng Kiêu quay đầu, như cười mà không phải cười nhìn Phương Nguyên một cái, hồng bào tung bay, lao vút tiến vào trong sương mù màu bạc.

Xem ra nang that sự muốn đoạt lấy vị trí khoi thủ, rat co vai phần ý tứ đi sau mà tới trước.

- Ta tìm ngươi là có chính sự muốn thương lượng, chứ thực ra không cố ý phá hoại cơ hội trong Đạo chiến lần này của ngươi, vậy nên ta sẽ chờ ngươi sâu trong bí cảnh, hi vọng trước lúc đối mặt ta, ngươi đã thu thập đủ số ma hạch nên cầm ...

Kiếm Sư áo trắng Tẩy Kiếm Trì hướng về phía Phương Nguyên khẽ cười, thở dài một tiếng, tựa hồ có chút tiếc hận cho vận mệnh của Phương Nguyên, sau đó mới xoay người qua, lại vẫn không vẻ gì là gấp gáp mà khoan thai phi thân lên từ đỉnh núi phía bắc, lượn quanh một vòng trên không trung bí cảnh, cuối cùng mới xác định một phương hướng nào đó, thân hình hóa thành một đạo kiếm quang lao thang vào trong bí cảnh.

Phương Nguyên không ngờ hai người kia tuy rõ ràng tỏ ý muốn quyết chiến một trận với mình, lại đều không hề chỉ chăm chăm nhắm vào hắn.

Hắn cười lên đành chịu, quay đầu nhìn về hướng tây.

Trên đỉnh núi phía tây, Tân Trạch tiểu vương gia Nam Hoang thành hai tay chắp sau lưng, như cười mà không cười nhìn xem Phương Nguyên, hàm ý trong ánh mắt rất phức tạp, không cần ngôn ngữ, Phương Nguyên cũng biết hắn muốn nói điều gì, chẳng qua Tân Trạch tiểu vương gia không công khai nói ra, hắn tự nhiên cũng sẽ không để lộ cho người khác, chẳng qua là cái chết của tiểu thế tử Nam Hoang thành cùng với phương Huyết Hải ma ấn quỷ dị kia thôi.

Mối thâm thù giữa hắn và Nam Hoang thành sớm đã kết xuống từ khi hắn bước chân vào Tu Hành Giới.

Yêu Ma tiềm nhập tiểu viện, ý đồ gây hại với Quan Ngạo đương nhiên là do tên tiểu vương gia này phái tới.

Giờ tiến vào bí cảnh Đạo chiến, hắn đương nhiên càng sẽ không bỏ qua cho mình ...

Những chuyen này đay đo đều đã biet rõ trong lòng, tự nhiên không cần nói cũng biết!

Bởi vậy, ngay dưới vô số đạo ánh mắt kích động nhìn chằm chằm, hắn lại làm như không thấy, chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Tân Trạch tiểu vương gia, người Cửu Trọng Thiên và Tẩy Kiếm Trì đã nối gót nhau tiến vào bí cảnh, tiếp sau hẳn nên đến lượt vị tiểu vương gia này!

- Bản vương tham dự Đạo chiến lần này đương nhiên là muốn được mở mang kiến thức, chiêm ngưỡng phong thái của thiên kiêu Nhân tộc ...

Tân Trạch tiểu vương gia sau khi liếc nhìn Phương Nguyên một cái liền khẽ cười, tay áo phất nhẹ, thán nói:

Cho nên bản vương cũng không vội giao thủ với ngươi, dù sao bản vương rõ ràng, ngươi cũng rõ ràng, lần này chúng ta tất sẽ gặp lại, đúng chứ?

Dứt lời, hắn sảng giọng cười to, nhẹ nhàng phi thân lên, chọn một vị trí, lao vút vào trong bí cảnh.

- Ô, ba vị cao thủ nhắm đến hắn đều chọn cách tiến vào bí cảnh trước?

Chúng nhân xem khảo thí thấy vậy, trong lòng đều hơi ngớ.

Trước đây có người còn nghĩ, Phương Nguyên liệu có phải đối mặt tình huống vừa tiến vào bí cảnh liền lập tức tao ngộ ba đại cường địch ...

Giờ xem ra, ở tiền kỳ, hắn tạm thời sẽ được an toàn ...

Nhưng chúng nhân không ngờ tới chính là, ngay khi Tân Trạch tiểu vương gia tùy tiện tìm một vị trí tiến vào bí cảnh, Phương Nguyên ở cách hắn xa chừng mấy trăm trượng lại đột nhiên phi thân mà lên, thân hình giống như điện quang, xoải qua cự ly giữa đỉnh nui phía đông và đỉnh nui phía tây, sau đó thuc giuc một thân pháp lực, ầm vang bước chân vào bí cảnh ...

Phạm vi bí cảnh hắn tiến vào vừa khéo chính là vị trí mà Tân Trạch tiểu vương gia tiến vào, không sai một li!

Biến cố này diễn ra quá nhanh, quá mức đột nhiên, hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của chúng nhân xem khảo thí, nhất thời không ai kịp có phản ứng:

- Tân Trạch tiểu vương gia đã buông tha hắn rồi, sao hắn còn đuổi theo?

Chỉ có cực ít người thấy được, thoáng chốc khi tiến vào bí cảnh, trên mặt Phương Nguyên bỗng chốc chớp qua một mạt sát cơ dày đặc!

- Trước buông tha ta u?

Lúc xuyên qua tầng sương mù màu bạc, một thân pháp lực trên người hắn đột nhiên tăng vọt:

- Nhưng mà ta không có ý buông tha ngươi!

m ầm ...

Rầm rầm ...

Phương Nguyên tiện tay khẽ vạch, một thân pháp lực sớm đã tung trào gào thét mà lên, sương mù xanh quanh người tụ lại, hóa thành một thanh trường kiếm xanh biếc, bị hắn cầm ở trong tay, sau đó chân đạp hư không, trực tiếp chém tới sau lưng Tân Trạch tiểu vương gia.

- Hả?

Tân Trạch tiểu vương gia có vẻ không nghĩ tới mình còn chưa rơi xuống đất, sau lưng đã truyền đến sát cơ kinh người.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 847: Dù sao bản thân mình



Hắn cả kinh trong lòng, vừa quay đầu lại, liền thấy được Phương Nguyên từ đằng sau vọt tới.

Khẽ giật mình, hắn bất giác cười gằn, không hề ngăn trở thế lao xuống, tay phải hướng ra không trung dùng sức trảo mạnh, Đan quang màu vàng quanh người lưu chuyển, hóa thành một thanh trường mâu, vung sức ném hướng Phương Nguyên.

Thời khắc này, một thân tu vi Kim Đan cao giai triển lộ không chút nghi ngờ, trên trường mâu màu vàng, pháp lực gào thét, kéo xé cả hư không, đi đến đâu, hư không nơi đó trào ra vân sóng, mũi mâu chỉ nơi đâu, nơi đó liền hiện ra một chuỗi vòng tròn hư ảo, dần dần khuếch đại, đâm thẳng đến trước người Phương Nguyên.

Nếu muốn tránh qua thương này, tất phải kéo ra khoảng cách với hắn!

Nhưng Phương Nguyên không định kéo ra khoảng cách!

- Đi!

Tâm niệm hắn khẽ động, thanh kiếm bên người bay đi ra, trực tiếp cuốn lấy kim mâu, cả hai c*̀ng lúc bay về phía xa xa.

Đồng thời, hắn trùng trùng oanh xuống một quyền.

Sát na khi quyền đầu oanh xuống, sau lưng hắn xuất hiện một hư ảnh màu xanh lượn lờ, hình dạng y hệt hắn, khắc này hư ảnh kia cũng nắm tay lại, trùng trùng lao hướng Tân Trạch tiểu vương gia, khoảnh cách vài chục trượng bị thu hẹp chỉ trong nháy mắt!

Một quyền này chính là biến hóa ra từ trong tứ đại huyền công c*̉a Thanh Dương tông Âm Dương Ngự Thần Quyết.

Âm Dương Ngự Thần Quyết đã được Phương Nguyên tan vào Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, uy lực đề thăng, sớm đã không phải huyền công đương sơ có thể so.

- Không ngờ ngươi lại hận ta đến vậy, ta còn chưa đi tìm ngươi, ngươi ngược lại đã vội vã tới tìm ta?

Tân Trạch tiểu vương gia vốn đã phản ứng chậm một nhịp, lại thêm Phương Nguyên thế tới hung mãnh, chiêu chiêu đoạt công, nên càng có vẻ rơi xuống hạ phong. Nhưng đón lấy thế công cuồng mãnh c*̉a Phương Nguyên, hắn lại chợt cười khẽ, cao giọng hét lớn, sau đó thúc giục một đạo pháp lực, yêu khí quanh người đột nhiên bạo tăng, lấy thân thể hắn làm trung tâm, một đoàn sương mù màu vàng như là núi lửa khuếch tán ra, tràn ngập phương viên hơn mười trượng.

Oanh!

Quyền kia c*̉a Phương Nguyên đâm thủng sương mù, nhưng không có cảm giác đánh trúng lên người Tân Trạch tiểu vương gia.

Tân Trạch tiểu vương gia quả không hổ là Kim Đan cao giai, thần thông thuật pháp thi triển cực kỳ xảo diệu...

- Hừ!

Sắc mặt Phương Nguyên khẽ biến, bên người cũng trào lên sương mù màu xanh, từng sợi tí ti như là xúc tu vô tận bạo trướng ra, cấp tốc quét qua hư không chung quanh, chớp mắt đã quất đánh đến từng tấc từng tấc không gian. Đây chính là một trong những chỗ tốt giành được sau khi hắn trùng tu Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, thần thức bám vào trên Huyền Hoàng Nhất Khí liền có thể nhìn quét hư không, không gì giấu qua được.

Khắc sau, ánh mắt hắn đột nhiên liếc sang hư không bên trái.

Nơi đó có một đạo hư ảnh vốn rất khó phát hiện, nhưng sau khi bị sương mù xanh đánh tới liền lộ ra sơ hở.

Thoáng chốc, tâm niệm Phương Nguyên khẽ động, bất thần vung kiếm chém tới.

Rầm rầm rầm

Kiếm ý tung hoành, thuật pháp gào thét, Phương Nguyên một hơi dốc hết toàn lực, căn bản không cho Tân Trạch tiểu vương gia có chút thời gian thở dốc nào, liền một chuỗi thần thông nối liền như một, liên miên không ngừng, dồn dập đánh tới, hung ác đến cực điểm. Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết c*̉a hắn vốn nổi tiếng với pháp lực hùng hồn, khí uẩn lâu dài, đấu pháp như thế càng đặc biệt thích hợp với hắn.

Đã ra tay, vậy liền không cho đối phương có chút cơ hội nào!

Đối với Phương Nguyên mà nói, hắn trước nay chưa từng cân nhắc cái khác, từ lần đầu tiên gặp được tên Tân Trạch tiểu vương gia này hắn đã biết, lúc trước đám tử sĩ gây bất lợi với Quan Ngạo chính là do đối phương phái ra, cũng biết người này nhất định sẽ không dễ dàng chịu để yên cho mình.

Hơn nữa, hắn và Nam Hoang thành vốn sớm đã kết thành thâm thù đại hận.

Hắn nhìn ra được, Tân Trạch tiểu vương gia tham dự Đạo chiến, có bảy thành mục đích là nhắm đến mình.

Chắc là hắn cảm thấy mình xung đột với Tẩy Kiếm Trì, Cửu Trọng Thiên, vào trong bí cảnh nhất định sẽ gặp xui xẻo, cho nên mới c*̃ng tiến đến giải quyết mình?

Như vậy mình cần gì phải cho hắn cơ hội!

Trước thu thập đối phương xong đã rồi tính...

- Tiểu bối vô tri, ngươi thật muốn giết ta?

Mới đầu Tân Trạch tiểu vương gia thấy Phương Nguyên đằng đằng sát khí nhắm đến mình, trong lòng vốn không mấy để ý, nhưng sau thoáng chốc giao thủ vừa rồi, lại ngoài ý phát hiện tình tình có chút không đúng. Phương Nguyên ra tay quá mức đột ngột, hắn không ngờ người tuổi trẻ thoạt nhìn có vẻ thư sinh này lại có sát tâm nặng đến vậy, trực tiếp đuổi tới, thấy mặt liền ra tay, không khỏi có chút vội vàng.

Hắn tu luyện không ít thần thông rất có uy lực, song đến hiện tại vẫn không cách nào thi triển ra được.

Trong lòng không khỏi kinh nộ.

- Ngươi là Yêu Ma, ta là người, giết ngươi thì đã làm sao?

Đón lấy vẻ mặt tức giận c*̉a Tân Trạch tiểu vương gia, Phương Nguyên vẫn bình tĩnh trước sau như một, bình tĩnh đến mức gần như không có nửa phần tình tự ba động, hắn khẽ quát một tiếng, sát khí vọt thăng tới cực điểm!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 848: Nhanh nhanh



Hô...

Hắn vung kiếm bức lui Tân Trạch tiểu vương gia, sau đó lồng ngực phập phồng, một hơi phun đi ra!

Ầm ầm, một đạo thanh khí kinh người gào thét mà ra, bên trong ẩn ẩn lấp lánh điện quang, trực tiếp bọc lấy Tân Trạch tiểu vương gia.

Đạo thanh khí này chính là bản nguyên chi khí c*̉a Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết.

Nói cách khác, đây là đạo Lôi Linh thứ năm c*̉a hắn...

Bản nguyên chi khí này không thể dễ dàng cầm ra sử dụng, một khi dùng ra, đồng nghĩa với đến lúc phải liều mạng.

Nhưng lúc này Phương Nguyên đã mặc kệ không quản được nhiều như vậy, trước thi triển đi ra rồi tính!

Hắn chiêu chiêu cường công thế này thật ra đã có chút phí sức, nhưng lại không thể có nửa điểm buông lỏng, bởi vì hắn biết, khoan nói Tân Trạch tiểu vương gia còn có thủ đoạn nào khác hay không, chỉ riêng tu vi Kim Đan cao giai đã thực sự không phải chuyện đùa, nếu thật bị đối phương đoạt lại tiên cơ, trận chiến này sợ rằng sẽ rất dai dẳng, nói không chừng mình còn sẽ bị đẩy xuống hạ phong, thế là quyết định không giữ lại chút lực lượng dự phòng nào!

- Ngươi...

Tân Trạch tiểu vương gia bị đạo khí cơ cường hoành kia bao bọc lại, trong lòng không khỏi kinh hãi, chỉ cảm thấy đạo thanh khí này mạnh vượt xa dự liệu, thậm chí đã không phải lực lượng mà Kim Đan sơ giai có thể có được. Ngay lúc hắn đang vung sức liều mạng giãy dụa, Phương Nguyên đã áp tới, hung hăng kích một chưởng lên ngực, trực tiếp đánh tan đan quang hộ thân, cả người hắn theo đó ngã bay ra.

Nhưng không đợi hắn bay ra xa, Phương Nguyên đã lần nữa tiếp cận, trùng trùng vung cước đạp hắn xuống đất.

- Thằng nhãi, ngươi tìm chết...

Bảo y hộ thân trên người Tân Trạch tiểu vương gia đã ảm đạm vô quang, hắn phẫn nộ dị thường, khàn giọng rống giận.

- Bá!

Nhưng tiếng hô còn chưa dứt, Phương Nguyên đã chém tới một kiếm, chém cho cả người hắn đầm đìa máu tươi, một vết thương sâu hoắm vắt ngang nửa người, ngay cả tâm tạng đều bị cắt nát, nếu không phải yêu thể hắn cường hoành, khả năng đã bị trực tiếp chém thành hai nửa.

- Phốc...

Tân trạch tiểu vương gia phun ra một búng máu tươi, thân hình từ trên trời rơi rớt xuống như diều đứt dây.

Phương Nguyên lại vẫn không ngừng, quay người vung kiếm, nhằm thẳng đầu hắn chém tới, tàn nhẫn tới cực điểm.

Chứng kiến cảnh này, Tân Trạch tiểu vương gia kinh hãi không thôi, trong lòng rốt cục đưa ra quyết định, âm thầm niết động pháp ấn, một ngụm máu tươi phun ra, máu tươi mang theo một loại màu hồng yêu diễm, bỗng chốc tràn ngập hư không, sắc mặt hắn c*̃ng theo đó trở nên xám xịt dị thường, thân hình trực tiếp bạo tán, một đạo huyết quang màu xám cấp tốc độn về phương xa.

- Vừa ra tay liền hủy đi mấy chục năm tu hành c*̉a ta, thằng nhãi, ngươi được lắm...

Trước khi tan biến, hắn lạnh lùng quay đầu nhìn Phương Nguyên một cái, trên mặt chớp qua một mạt cười lạnh.

- Không ngờ lại thi triển ra loại tà pháp tổn thương đến bản nguyên để đào thoát?

Phương Nguyên vẫy vẫy tay áo, xua tán huyết vụ trước mặt, nhìn theo hướng Tân Trạch tiểu vương gia biến mất, khẽ nhíu mày.

Mới đầu hắn chỉ muốn bức đối phương lui ra Đạo chiến, bởi vì hắn cũng hiểu, ác chiến một trận trong này, muốn thực sự chém giết đối phương e rằng không mấy thực tế, nhưng không ngờ, đối phương lại thi triển tà pháp trốn thoát...

Phải biết, với tà pháp như vậy, yêu cầu phải thiêu đốt bản nguyên chính mình, một khi thi triển, sợ rằng không có thời gian mấy tháng căn bản không hồi phục lại được. Hơn nữa tà pháp như thế vừa thi triển ra, dù hồi phục được, tu vi cũng phải rơi rớt xuống Kim Đan trung giai, tổn thất có thể nói là cực kỳ thảm trọng, hắn liều mạng chấp nhận tổn thương cỡ đó cũng không lui ra Đạo chiến, nguyên nhân là vì đâu?

Nhớ lại nét cười quỷ dị trên mặt đối phương trước lúc rời đi, trong lòng Phương Nguyên càng không khỏi hồ nghi.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Đánh lên chưa?

Ngay khi Phương Nguyên đang nghĩ tới chuyện này, lại thấy được sau lưng có mấy đạo linh quang cấp tốc bay tới, ở chung quanh cách đó không xa c*̃ng có một ít tu sĩ c*̀ng theo mình xông vào bí cảnh. Bọn hắn nhìn thấy Phương Nguyên một thân một mình đứng trên một ngọn núi trong bí cảnh, còn tưởng rằng Phương Nguyên chưa tìm thấy Tân Trạch tiểu vương gia, lại không biết trong nháy mắt trận chiến kia đã kết thúc xong xuôi.

- Hô...

Thấy bọn hắn c*̀ng lao tới bên này, Phương Nguyên khẽ nhíu mày, quay người bay vút về phía trước.

Chẳng qua, tiêu chuẩn nhận định Đạo chiến không phải là xem ai tiến vào càng sâu trong bí cảnh, mà là xem xem săn giết được bao nhiêu ma hạch.

Càng đi vào sâu trong bí cảnh, số lượng ma vật liền càng nhiều, cũng càng dễ săn tìm ma hạch.

Chỉ có điều, nếu thực lực chưa đủ, tiến vào quá nhanh, quá sâu, vậy rất có khả năng sẽ bị ma vật vây khốn, thảm bại lui trường.

- Trước tìm mấy con ma vật bên ngoài thử tay xem sao, tìm hiểu kỹ thực lực bọn chúng mới dễ dàng mưu đồ bước tiếp theo!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 849: Diệu thay!



Phương Nguyên âm thầm quyết định, thả chậm tốc độ, trên người tán phát ra vài sợi sương mù xanh dò xét chung quanh, rất nhanh, trong lòng hắn khẽ động, tung người phi thân lên đỉnh một mỏm đá bén nhọn, sau đó chân đạp lên mỏm đá, mắt nhìn về hướng tây, liền thấy được sâu trong mảnh khói đen kia, quả thực đang có một con ma vật chậm rãi đi lại, động tác chậm chạp cứng nhắc, nhìn qua hệt như con rối.

- Những ma vật này chính là mô phỏng c*̉a quái vật Ma Biên do Vạn Lý Lưu Quang kính chiếu rọi mà thành?

Phương Nguyên thoáng nhíu mày, tử tế đánh giá một lúc, thấy được đó là một con cự thú cao chừng ba trượng, toàn thân mọc từng lớp từng lớp lân phiến tựa như tiền đồng, lại giống như đinh thép, mặt trước mọc ra một chiếc sừng, trong miệng nhe ra hai răng nanh màu đen sắc bén như lưỡi đao, ánh mắt đần độn ngốc trệ, trong lỗ mũi lúc nào cũng phun ra từng luồng từng luồng khói đen, có vẻ khá là đáng sợ.

- Đây hẳn là một loại ma vật cao giai?

Nội tâm Phương Nguyên khẽ động, thoáng sa vào trầm tư.

Hắn không lạ gì ma vật, khi xưa ở trong Ma Tức Hồ Việt Quốc c*̃ng từng giết không biết bao nhiêu ma vật mà kể.

Nhưng thứ hắn gặp được trong Ma Tức Hồ Việt Quốc chẳng qua là một ít ma vật sơ cấp, toàn thân hư thối, lộ cả cốt cách nội tạng... chứng tỏ chúng còn chưa hoàn toàn thích ứng đối với ma tức hắc ám, chỉ là mới chịu ảnh hưởng, hóa thành thứ gì đó nửa sống nửa chết mà thôi.

Đến sau, hắn gặp được một con ma ưng, ma ưng kia rõ ràng mạnh hơn ma vật bình thường.

Lúc ấy nếu không phải đệ tử ngũ đại tiên môn c*̀ng lúc liều mạng, sợ rằng chỉ bằng con ma ưng kia liền đã khiến bọn hắn toàn quân lật chìm.

Nhưng sau khi nhìn thấy ma vật, Phương Nguyên lại ẩn ẩn cảm thấy, e rằng ma vật trong bí cảnh Đạo chiến còn mạnh hơn ma ưng kia không chỉ một hai cấp bậc, đây rõ ràng đã là một sinh linh dung hợp hoàn mỹ với ma tức hắc ám. Chẳng qua, sinh linh này hẳn chỉ là giả tượng, là hư ảnh do Vạn Lý Lưu Quang Kính chiếu vào tạo nên, cho nên mới không có nửa phần thần trí.

Nếu thật đúng là ma vật chân thực, không biết còn sẽ mạnh mẽ tới trình độ nào.

- Bất luận thế nào, sớm muộn gì cũng phải gặp, trước xem xem năng lực chiến đấu c*̉a chúng là gì cũng tốt...

Phương Nguyên biết ý đồ Tiên Minh, liền cũng không chút do dự, chuẩn bị tiến lên chém giết thử một con.

- Vị này... Phương đạo hữu...

Nhưng không đợi Phương Nguyên ra tay, chợt nghe phía sau truyền tiếng một tiếng hô hoán trầm thấp.

Hắn nhíu mày, quay đầu nhìn lại, liền thấy đám tu sĩ vừa rồi c*̀ng theo mình tiến vào bí cảnh c*̃ng đang đuổi theo, lúc này, trong đám tu sĩ kia, một người tuổi trẻ thân mặc áo bào trắng quần đen, sắc mặt thoạt nhìn hơi có mấy phần non nớt, phồng lên dũng khí đứng ra, từ rất xa hướng về Phương Nguyên thi lễ, nói:

- Tại hạ là chân truyền Thiên Nam Tông Phạm Ly, muốn hướng ngươi lĩnh giáo mấy chiêu!

- Ngươi... Khiêu chiến ta?

Phương Nguyên nhìn hắn một cái, thấy Đan phẩm hắn không phải Tử Đan, tu vi cũng mới là Kim Đan sơ giai, không khỏi nhíu mày.

Dù không trực tiếp mở miệng nói gì, nhưng ý tứ lại đã rất rõ ràng.

- Phương tiền bối, chớ có khinh thường ta!

Sắc mặt người tuổi trẻ hơi đỏ lên, nói:

- Tuy ta không phải tu sĩ Tử Đan, nhưng tuyệt sẽ không khiến ngươi thất vọng, sư tôn ta từng nói qua, Tử Đan chẳng qua chỉ là một tiêu chuẩn, chỉ cần ta tu luyện thần thông đến trình độ vượt xa đồng bối, đồng dạng c*̃ng có thể bước lên con đường thành tiên!

Sắc mặt Phương Nguyên có chút cổ quái:

- Ngươi tu luyện đến trình độ kia rồi?

Nghe vậy, trên mặt người tuổi trẻ chớp qua một tia ngạo khí, nói:

- Với Thiên Hợp Thanh Hư pháp c*̉a Thiên Nam Tông chúng ta, tu sĩ Kim Đan bình thường chỉ có thể tu luyện tới tầng thứ tư, mà ta mới Kết Đan không lâu, lại đã tu luyện đến tầng thứ bảy, sư tôn nói ta là thiên tài thần thông thuật pháp, cho nên ta muốn luận bàn một phen với ngươi, xem xem rốt c*̣c là Tử Đan lợi hại, hay là thần thông c*̉a ta lợi hại!

Nhìn bộ dạng thành khẩn c*̉a người tuổi trẻ kia, Phương Nguyên khẽ gật đầu, nói:

- Vậy ngươi tới đi!

Người tuổi trẻ đại hỉ, dùng sức gật đầu, đột nhiên vung tay niết động pháp ấn, trước người hiển hiện một đoàn thanh quang, sau đó hai tay từ từ đẩy thẳng tới, đoàn thanh quang kia tuôn trào mà ra, tựa như một mảnh hồ nước, thoáng chốc liền bay đến dưới chân Phương Nguyên.

Không đợi Phương Nguyên kịp làm ra phản ứng, pháp ấn lại đã hơi biến, khe khẽ điểm hướng mảnh thanh quang, thoáng chốc, trong mảnh thanh quang liền có vô số đóa hoa sen nở rộ, một đường lan tràn ra giữa không trung, bốn phương tám hướng xung quanh Phương Nguyên đều bày đầy hoa sen, chật kín cả hư không, hơn nữa còn đang không ngừng biến hóa, tựa hồ muốn bao bọc cả người hắn lại, rất là kỳ dị...

Tiếp sau, pháp ấn trên tay người tuổi trẻ đột nhiên lại có biến hóa, miệng nhổ lôi điện, quát một tiếng “Đốt”!

Rầm rầm...

Cánh sen đột ngột bung ra thành từng mảnh giống như phi kiếm, gào thét mà lên, cuộn trào vờn quanh người Phương Nguyên...

Phương Nguyên một mực không động chủ, mà chỉ chăm chú nhìn xem hắn thi triển pháp ấn, cùng với biến hóa c*̉a pháp lực trên người.

Người tuổi trẻ ngã dúi dụi, lúc bò dậy từ trên mặt đất, nét mặt hiện đầy vẻ khó mà tin tưởng, không ngừng hét lớn:

- Không thể nào, không thể nào, thần thông của ta đã biến hóa đến tầng thứ ba, uy lực đạt đến cực hạn, làm sao ngươi phá được...

Đang hô, hắn chợt nhớ tới động tác c*̉a Phương Nguyên, lập tức lớn tiếng kêu to:

- Ngươi dùng phù pháp?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 850: Các ngươi có hết hay không?



Phương Nguyên chỉ nhìn hắn cười cười, không đáp lời.

Vừa rồi hết thảy chỉ diễn ra trong thời gian cực ngắn, tu vi không tới liền khó mà nhìn ra được thanh niên Phạm Ly kia làm sao lại thua.

Thực tế lại rất đơn giản, lúc liên kiếm tới trước người, Phương Nguyên đưa tay vạch một cái, nhìn qua giống như là viết ra một chữ.

Cái khẽ vạch đó c*̉a hắn rất giản đơn, nhẹ nhàng linh hoạt dị thường.

Nếu là chữ, đó cũng là lối chữ thảo đã được đơn giản hoá đến cực hạn, chỉ cần một nét liền xong.

Khắc sau, sương mù màu xanh trên người hắn chợt tăng vọt, một con Thanh Lý (cá chép xanh) từ trong sương mù nhảy ra, vờn quanh bên người hắn, ngăn lại tất cả kiếm quang, chấn cho chúng không ngừng nứt vỡ, cùng lúc, một con Chu Tước toàn thân quấn quanh điện quang bổ nhào ra từ trong sương mù, hai cánh giang rộng chừng hơn mười trượng, lôi quang cuộn trào đáng sợ dị thường, đánh bay người tuổi trẻ Thiên Nam Tông kia.

Chỉ trong chớp mắt liền thi triển ra thần thông phá vỡ thuật pháp đối phương.

Chuyện này thoạt nhìn gần như là điều không thể, bởi vì hắn tựa hồ đến cả thời gian niết động pháp ấn đều không cần, cho nên mới sẽ nhanh đến vậy.

Chân truyền Thiên Nam Tông Phạm Ly nghĩ mãi mà không thông điểm này.

Hắn lại không biết, Phương Nguyên sau khi tham ngộ được mối liên hệ giữa Phù Đạo và Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết liền đã bắt đầu dung nhập thần thông vào trong phù pháp, nhờ đó tránh qua được phiền phức niết ấn và vận chuyển pháp lực, luận về tốc độ thi triển, bản thân hắn chính là một trong những người nhanh nhất!

Lúc trước hắn có thể một hơi không ngừng ra tay với Tân Trạch tiểu vương gia Nam Hoang thành, khiến cho đường đường tu sĩ Kim Đan cao giai không ngẩng đầu lên lên, kỳ thật cũng là dựa nào tầng nguyên nhân này. Chẳng qua, nếu suy xét thật kỹ thì hắn chỉ là dùng Phù Đạo vận chuyển thần thông thôi chứ chưa phải phù pháp chân chính, nhưng điểm này rất khó giải thích với người, bởi vậy hắn liền dứt khoát mặc nhận...

... Ở trong Đạo chiến lần này, khiến người khác sinh ra cảm giác cao thâm khó lường, đối với hắn rất có lợi!

- Dùng Phù Đạo phá thần thông c*̉a ta, cao thủ cảnh giới Tử Đan quả nhiên sâu không lường được...

Người tuổi trẻ kia thở dài một tiếng, có vẻ khá là bội phục, hướng về phía Phương Nguyên chắp tay.

Phương Nguyên cũng khẽ gật đầu với hắn, không nói gì thêm mà quay đầu nhìn sang ma vật vừa nãy. Hắn biết trong bí cảnh này, chuyện khiêu chiến đấu pháp tuyệt đối khó mà tránh khỏi, nhưng mà thành tích khảo hạch chủ yếu vẫn là dựa vào ma hạch...

- Ha ha ha ha, ngũ đạo khôi thủ, thì ra ngươi ở đây...

Đúng lúc này, từ hướng tây lại có tiếng cười to truyền lại, một nam tử c*̣c mịch khoác áo choàng đen bay vút mà đến.

Hắn thấy được Phương Nguyên, ánh mắt lập tức sáng ngời, từ đằng xa đã kêu lên:

- Muốn dương danh trong Đạo chiến lần này, cách đơn giản nhất chính là đánh bại ngươi. Phương đạo hữu, đừng trách ta đây không khách khí, ta và ngươi không cừu không oán, còn rất bội phục bản lĩnh Đan Phù Khí Trận c*̉a ngươi, nhưng đây là Đạo chiến, ta tìm ngươi đấu pháp cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên)!

Trong lúc nói chuyện, hắn đã bay vút đến trước mặt Phương Nguyên, hai tay đồng thời niết động pháp ấn.

Ầm ầm!

Toàn thân hắn lưu chuyển kim quang, trên đỉnh đầu hình thành một bàn tay khổng lồ, phô thiên cái địa, chộp thẳng hướng Phương Nguyên.

Thậm chí ngay cả bắt chuyện đều không làm, trực tiếp liền ra tay.

- Hả?

Phương Nguyên khẽ nhíu mày, bước ra trước một bước.

Sương mù trên người lưu chuyển, thân hình tựa như hư huyễn, lúc tái xuất hiện thì đã đến phía sau nam tử áo choàng đen, tiếp đó ngón tay nhẹ nhàng khẽ vạch xuống, ầm ầm, trên bầu trời, mây đen rậm rạp, có mấy đạo tia chớp thô như cánh tay người trút xuống.

Nam tử áo choàng đen kinh hãi, thân hình đột ngột bổ nhào ra trước, ngã gục xuống.

Dưới chân hắn, một cành liễu được tia chớp quấn quanh lặng lẽ thu về, vừa nãy chính là cành liễu này trói lại hai chân hắn.

c*́ ngã vừa rồi, cộng thêm mấy đạo thiểm điện chụp xuống, vô luận thế nào hắn đều tránh không thoát.

Đùng...

Mỗi đạo thiểm điện đánh tới, nam tử c*̣c mịch lại run rẩy một hồi, cứ vậy liên tiếp ba bốn lần.

Quần áo đều nát bấy, mặt cháy đen, tóc tai dựng ngược cả lên.

Trong miệng phun ra một cỗ khói đen, vung sức vươn cánh tay kêu thảm nói:

- Ta nhận thua...

Phương Nguyên lắc đầu đành chịu, xoay người qua, lần nữa tiến về phía ma vật.

- Tứ đạo khôi thủ...

- Phương tiên sinh...

- Ha ha, cuối c*̀ng c*̃ng tìm được ngươi...

Nhưng dù chu đáo thế nào cũng không thể đối phó với kiểu không ngơi không dứt thế này…

Quay đầu nhìn lại, bốn phương tám hướng đều vây quanh một đám tu sĩ kích động, tu vi những tu sĩ này có cao có thấp, cao thì là Kim Đan, thấp chút thì là Xích Đan... Song vô luận là loại đan cơ nào, tu vi ra sao, lúc này cả đám đều thần sắc kích động nhìn hắn, như thể khắc sau liền muốn ùn ùn lao tới đây, cho hắn một loại cảm giác, những người này chỉ sợ mình bị người khác đánh ngã, không tới lượt bọn hắn, cho nên ai nấy đều rất là gấp gáp.

- Sao đều vây quanh ta hết cả thế này, không chạy đi khiêu chiến người khác hay săn giết ma vật à?

Phương Nguyên nhíu mày, qua nửa buổi mới khẽ mở miệng.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 851: Đây dù sao cũng là Đạo chiến!



- Ha ha, khiêu chiến người khác nào thú vị bằng khiêu chiến ngươi?

Có người cười phá lên nói:

- Đã là Đạo chiến, còn mong Phương đạo hữu chỉ giáo, thành toàn tâm nguyện chúng ta!

Nhìn biểu tình kích động và bức thiết của bọn hắn, Phương Nguyên biết, những người này cảm thấy trong các tu sĩ Tử Đan tham gia Đạo chiến, mình tính là quả hồng mềm, hơn nữa con là quả hồng mềm có thanh danh rất lớn, chỉ cần đánh bại mình, dù không tiến được vào tiền tam giáp Đạo chiến, bọn hắn tất cũng sẽ dương danh hậu thế, đây quả thực là mối làm ăn cực ổn thỏa ...

Ngoài ra, bọn hắn cũng lo lắng trước chạy đi khiêu chiến người khác, vô luận thắng thua, pháp lực đều sẽ tiêu hao không ít, sau đó đến lúc khiêu chiến mình lại không phát huy ra được lực lượng mạnh nhất, bởi vậy, đây đó mới bất chấp hết thảy đuổi tới, thậm chí không đi săn bắt ma hạch, trước tìm đến mình.

- Hô ...

Thông suốt vấn đề này, Phương Nguyên thở dài một hơi, trong lòng lại thăng lên chút tâm tư khác.

Đây dù sao cũng là Đạo chiến!

Hơn nữa còn là trường Đạo chiến sau cùng.

Ban đầu hắn tham gia Đạo chiến cũng chỉ có hai mục đích đơn giản, một là lấy tiếng, hai là giành được thưởng lệ từ Tiên Minh ...

Nghĩ đến đây, hắn ngược lại nghĩ thông, bực bội trong lòng cũng chậm rãi tiêu

tán!

Quay đầu nhìn chung quanh, hắn thở dài, thành khẩn nói với đám đông:

Các ngươi lam thế nay là không đúng!

Đạo chiến này vốn chính là đấu pháp, chúng ta khiêu chiến ngươi thì có gì không đúng?

Chúng tu thoáng sửng sờ nhìn Phương Nguyên, không nghĩ tới hắn sẽ nói những lời này.

Phương Nguyên thấy thần tình bọn han có vẻ nghi hoặc lẫn không phục, bèn nhẹ giọng cười nói:

- Nếu đã tham gia Đạo chiến, chúng ta vốn nên luận bàn thần thông thuật pháp, đấy quả thực là thiên kinh địa nghĩa, nhưng cả đám các ngươi đều nhắm đến ta, chẳng lẽ ta liền không cần săn tìm ma hạch, giành lấy thứ hạng khả quan trong Đạo chiến? Dù ta có được vô cùng vô tận pháp lực cũng không lấy đâu ra nhiều thời gian như vậy a!

- Vấn đề này ...

Chúng tu hoàn toàn không nghĩ tới Phương Nguyên lại sẽ hồi đáp thành thật như vậy, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Trong lòng ai nấy đều có chút không cam tâm, cố chấp vây kín chung quanh, không chịu thối lui.

Không chỉ thế, xa xa tùy thời có thể thấy được bóng người bay vút, cấp tốc lao về phía này, loáng thoáng còn có thể nghe được bọn hắn kêu hô:

- Nhanh, ngũ đạo khôi thủ đang ở kia, chúng ta bọc đánh qua đó, nhẹ giọng chút, đừng để hắn chạy ...

- Thế này đi, nếu các ngươi đều muốn khiêu chiến ta, vậy chúng ta định ra quy củ trước!

Phương Nguyên nâng tay hướng về chúng nhân chung quanh, hành lễ một

cái.

Chúng nhân chung quanh lập tức ngẩn ngơ:

- Quy củ gì?

Phương Nguyên vươn ba ngón tay, nói:

- Khiêu chiến ta cũng được, nhưng chí ít phải cầm ra ba viên ma hạch!

- Ba viên ma hạch?

Đám đông ngây ngốc, có người giận nói:

- Chúng ta nghiêm túc tới khiêu chiến ngươi, ngươi lại cầm chúng ta làm culi?

Phương Nguyên thở dài, thần tình nghiêm túc nói:

- Ta hi vọng mọi người hiểu được đạo lý này, tuy Đạo chiến cho phép luận bàn đấu pháp với nhau, nhưng tiêu chuẩn cuối cùng để nhận định thứ hạng Đạo chiến vẫn là dựa vào số lượng ma hạch. Nếu là lúc bình thường, hai người đấu pháp với nhau tuy sẽ làm chậm trễ chút thời gian, nhưng người thắng liền có thể cầm đi ma hạch trong tay kẻ bại, coi như đền bù tổn thất cho thời gian bị chậm trễ, nhưng giờ nguyên một đám các ngươi không đi săn tìm ma hạch, lại nhào đến đây xếp đội khiêu chiến ta, khiến ta rất khổ não a!

- Càng then chốt chính là ...

Hắn cười khổ một tiếng, nói tiếp:

- Đến cả thực lực săn giết ma vật đều không có, lại còn muốn tới khiêu chiến ta, ta không khổ não sao được!

Chúng tu sĩ nghe xong đều sửng sờ, cảm thấy cái này tựa hồ hơi khác so với những gì mình nghĩ.

Trên Đạo chiến làm sao lại có người đi giảng đạo lý?

... Hơn nữa nói còn rất có lý!

- Ha ha, tên ngũ đạo khôi thủ này tưởng chúng ta là kẻ ngu chắc ...

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng nói the thé vang lên:

- Vừa vào Đạo chiến, thắng bại tại người không tại trời, ai có thể đánh bại ngũ đạo khôi thủ, người đó liền nhất định dương danh trong đại khảo lục đạo. Chúng ta cần gì phải nói đạo lý với hắn, cứ bằng bản sự mà lên, đứa này vừa mới đấu pháp với nhiều người như vậy, pháp lực chắc không thừa lại bao nhiêu, không chừng giờ chính đang nghỉ ngơi dưỡng sức ...

Tiếng nói kia vang vọng, chợt trái chợt phải, phương vị chuyển đổi không ngừng, tất cả mọi người đều nghe thấy được rõ ràng, tựa như vang ở bên tai, nhưng nhìn quanh bốn phía lại không thấy được thanh âm này phát ra từ đâu, càng không biết là do ai nói ...

Phương Nguyên nghe xong lời ấy liền cũng trầm mặc, ánh mắt nhàn nhạt quét quanh.

Lời nói đổ thêm dầu vào lửa này càng khiến chúng nhân kích động trong lòng, trên mặt ai nấy đều lộ vẻ điên cuồng.

Cả đám đều nghĩ, nếu mọi người cùng lúc nhào lên, dù là mài cũng có thể cường hành mài chết hắn, đợi khi hắn kiệt sức, chỉ cần hơi chút lưu ý, cho hắn một kích chí mạng, vinh dự này chẳng phải sẽ về tay?

Ý niệm đó càng lúc càng điên cuồng lớn mạnh, tựa hồ ai nấy đều quên mất chuyện tốt như thế chưa hn sẽ đến lượt mình.

Trong thanh âm kia dường như có một loại lực lượng nào đó, khiến người càng lúc càng điên cuồng ...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 852: Quá lời (1)



- Đúng vậy, thời cơ ở ngay trước mắt ...

Cũng lúc này, Phương Nguyên đột nhiên cười cười, đầu ngón tay khẽ vạch.

Đồng thời, thanh khí trên người hắn tựa hồ khẽ động.

Sau đó hắn thở dài nói tiếp:

- Dùng tà pháp mê hoặc nhân tâm, mượn ý đồ kích bại ta, dẫn động tham niệm trong lòng bọn hắn, thậm chí bất chấp nguy hiểm tính mạng vây công ta, cuối cùng đấu đến lưỡng bại câu thương, sau đó ngươi liền có thể dễ dàng đứng ra làm ngư ông đắc lợi, chẳng phải là một cử thành danh?

- Đúng nhỉ, ta làm vậy chẳng phải may đồ cưới cho người khác?

Chúng nhân chung quanh nghe được lời này của Phương Nguyên, lập tức kịp thời phản ứng, mồ hôi lạnh chảy đầy người, sau đó liền chợt thấy trong đám đông đi ra một nữ tử mặc áo đen, nàng vừa cười khanh khách vừa có chút điên cuồng nói:

Đến luc đó, dù không vao ược tiền tam giáp thì ta cũng nhất định có thể dương danh thiên hạ, được Tiên Minh nhìn trúng, truyền cho tiên pháp, quang tông diệu tổ ...

Ngữ điệu nói chuyện của nàng giống hệt tiếng nói vừa rồi, chỉ là lần này lại biến thành giọng nữ.

Nhưng chính nàng lại hồn nhiên bất giác, vẫn cứ hưng phấn cất tiếng, ánh mắt mê ly, tựa hồ đang thật thấy được khoảnh khắc mỹ diệu kia ...

Nàng là đại trưởng lão Bách Mị Sơn, am hiểu mị thuật, vừa rồi không ngờ lại chẳng để ý tới nàng ...

Rất nhanh có người nhận ra thân phận nữ tử áo đen, không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Bị người đoán được thân phận, nữ tử áo đen lại vẫn cười lên khanh khách, qua nửa buổi, tham chí còn nhẹ nhàng nâng tay lên, vươn vào trong hư không, như đang sờ lên khuôn mặt người nào đó, khanh khách cười nói:

Ngưoi là cong tử thế gia, ngay thưong mat cao hơn đỉnh, không thèm nhìn ta lấy một lần, mà giờ thì sao, bằng thân phận Nguyên Anh lão tổ của ta, ngươi còn không mau tận lực lấy lòng ...

Vừa nói vừa vươn tay cởi áo nới dây lưng, tiếng nói êm dịu như đang tán tỉnh với người nào đó.

- Nàng ... Nàng sa vào mộng cảnh?

Có người kinh hãi, ánh mắt hoảng sợ nhìn Phương Nguyên.

Chúng tu cũng không ngu, lập tức biết được nguyên do, đoán rằng nữ tử áo đen này âm thầm thi triển mị công, khiêu khích chúng tu vây công Phương Nguyên, để mình đứng ngoài làm ngư ông đắc lợi, kết quả lại bị Phương Nguyên lấy huyễn thuật phá huyễn thuật, khiến nàng trúng chiêu, hiện tại đã sa vào trong mộng cảnh đẹp đẽ, lại không biết bản thân đã thành trò cười trong mắt người khác.

Huyễn pháp tương tranh, vốn chính là quỷ dị như thế.

Chúng nhân kinh hãi nhìn Phương Nguyên, không ngờ huyễn pháp của hắn cũng lợi hại như thế.

Mắt thấy nữ tử thi triển mị pháp đã trúng Tiểu Thanh Mộng Thuật của mình, Phương Nguyên liền cũng dừng tay, lãnh đạm nhìn nàng một cái, thấy nàng lúc này đã cởi hết chỉ còn mỗi chiếc áo lót, chính ôm lấy một khối đá mài quẹt, liền cũng thở dài một hơi, bất ngờ đạp bước tiến tới, trùng trùng kích một chưởng lên lưng nữ tử, trực tiếp đánh cho nàng cuồng phun máu tươi, ngất đi.

Chung quanh lập tức có không ít người thán ra tiếng ...!

- Kẻ làm loạn đã bị trừng phạt, giờ chúng ta có thể nói chính sự được rồi!

Phương Nguyên quay đầu nhìn lại, thấy trong chúng tu xung quanh có vài người trên mặt mang theo vẻ tiếc nuối, trong lòng khá là đành chịu, hắng giọng nói:

Đối với Phương mỗ mà nói, ta không ngại luận bàn cùng chư vị, nhưng cũng phải cần quy củ, nếu các ngươi chịu cầm ra ba khối ma hạch ... đương nhiên nhiều hơn nữa thì càng tốt, ba khối là tối thiểu, tối đa không giới hạn ... Cầm ra rồi chúng ta không những có thể đấu pháp, thậm chí còn có thể trao đổi tâm đắc một phen. Con neu cac ngưoi cam thay Phương mỗ la qua hong mem, cứ phai muốn buộc ta đấu pháp ...

Nói đến đây, hắn thoáng dừng lại rồi thấp giọng nói tiếp:

- Vậy để tiết kiệm thời gian, Phương mỗ ra tay không phân nặng nhẹ đâu ...

Vèo!

Lời còn chưa dứt, thân hình hắn lóe lên, đột nhiên lao thẳng tới.

Chớp mắt liền đã lướt hơn mười trượng, đi đến trước mặt con ma vật đáng sợ vừa nãy, vung chưởng lăng không trảo tới, lập tức từng đạo thiểm điện đột ngột xuất hiện, đánh lật ma vật cao mấy chục trượng ra đất, sau đó vung tay hất ngược lên, thanh khí hóa kiếm, chém xuống đầu lâu ma vật, hóa thành một viên ma hạch lấp lánh, từ từ rơi vào trong tay.

Sau đó hắn nâng ma hạch lên, chậm rãi đi về, hướng chúng nhân khẽ cười,

nói:

Như thế nào?

- Còn thế nào được nữa, chuẩn bị đi săn giết ma vật thôi ...

Chúng tu sĩ tản ra, chạy đi các hướng tìm kiếm tung tích ma vật.

Rống ...

Rất nhanh xung quanh liền không ngừng vang lên tiếng ma vật gào rú, tiếng người hô quát chửi đổng, thậm chí còn có một vài tiếng kêu thảm cứu mạng.

Phương Nguyên nghe mà thở dài trong lòng, vừa rồi hắn ra tay liền đã cảm giác được, lực lượng ma vật này quả thực không kém, đã đạt đến cảnh giới Kim Đan phổ thông, lúc nãy là bởi hắn ra tay cực nhanh, trực tiếp áp chế ma vật, cho nên mới có thể nhẹ nhàng dứt khoát được như vậy.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 853: Quá lời (2)



Nhưng đám tu sĩ kia, nếu có ai bởi thế mà khinh thị ma vật, như vậy người đó tất phải chịu xui xẻo.

Nghĩ lấy điểm này, hắn cũng ngưng thần tĩnh khí, chậm rãi đi tới, gặp ma vật liền lập tức ra tay chém gục!

Hiện tại không ai biết đến cùng trong mảnh bí cảnh này có bao nhiêu ma vật, cũng không biết lấy được bao nhiêu ma hạch mới có thể chắc chắn nằm trong tiền tam giáp, càng không biết, liệu có tuyệt đỉnh cao thủ nào lúc này đang chuyên tâm săn giết ma vật hay không. Bởi vậy nội tâm Phương Nguyên không có nửa điểm buông lỏng, tranh thủ mỗi giây phút thời gian, tích lũy càng nhiều ma hạch vào trong tay.

Nếu đã tham gia Đạo chiến, danh thứ tự nhiên vẫn phải tranh ...

Vèo ... Vèo ... Vèo

Thân hình hắn du tẩu, chuyển ngoặt trái phải tựa như quỷ mị, chỉ giây lát đã lấy về tay bảy tám viên ma hạch, đúng lúc này, khi hắn đang chuẩn bị lướt tới nơi càng xa, lại chợt nghe được có tiếng người kêu lớn, từ đằng xa vọt về phía mình.

- Ba viên ma hạch ở đây, ngũ đạo khôi thủ, Linh Kiếm Tông Chu Nhất Đạo cầu ngươi chỉ giáo ..

Phương Nguyên vừa quay đầu liền nhìn thấy một đạo kiếm quang hối hả bay tới, trên thân kiếm đứng một vị nam tử áo bào xám khôi ngô, chính đang giơ tay lên cao cao, ba viên ma hạch được hắn dùng pháp lực đẩy về phía Phương Nguyên. Dưới pháp lực gia trì, ba bối ma hạch sắc bén đáng sợ hệt như ba đạo phi kiếm, lúc này đã lao đến ngay trước mặt.

- Được!

Phương Nguyên đáp ứng, tay áo vung lên, thu lại ba viên ma hạch, sau đó thân hình khẽ chuyển, thanh khí lay động, tung người bay lên giữa không trung, chớp mắt đã đánh tới vị chân truyền Linh Kiếm Tông kia. Dưới một kích này của hắn, đất đá tung bay, gió thổi rít gào, tên đệ tử Linh Kiếm Tông quát to một tiếng, trực tiếp ngã bay xuống từ trên phi kiếm, cả người đều bị đất đá bao phủ.

Ngược lại phi kiếm dưới chân hắn vẫn cứ thẳng tắp đâm tới trước ngực Phương Nguyên, lại trong nháy mắt liền bị Phương Nguyên bấm tay búng ra, một đạo ngự kiếm chi lực vô hình vọt thăng, lập tức nhiếp lấy thanh phi kiếm, khiến nó không ngừng xoay tròn quanh người, một vòng tiếp một vòng.

- Đa tạ!

Phương Nguyên quét nhìn đống đất đá, khẽ gật đầu một cái.

- Thế là xong?

Tên đệ tử Linh Kiếm Tông từ trong đống đất ngấng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc, thần sắc khó mà tin tưởng.

- Vị huynh đài này, phi kiếm của ngươi phẩm giai không thấp. Ngươi ngưng tụ thần thông trên thân kiếm, dù đối thủ nghênh đỡ được phi kiếm thì cũng rất khó nghênh đỡ thuật pháp kèm theo trên đó. Nhìn thì có vẻ khá là lợi hại, nhưng biến hóa như vậy vẫn chưa mấy ổn thỏa, người không biết gặp ngươi, rất dễ chịu thiệt, nhưng nếu là người hiểu ngươi, hoac là nhìn thấu thuật pháp, vậy thì kẻ chịu thiệt sẽ chính là ngươi!

Ngón tay Phương Nguyên khẽ vạch một cái, phi kiếm đang chuyển động vòng quanh hắn lập tức bay ngược trở về, cắm ở trước mặt đệ tử Linh Kiếm Tông, cùng lúc, hắn thu lấy ba viên ma hạch, thả lại trong Túi Càn Khôn của chính mình, nghiêm túc nói.

- Ngay cả ba đạo thần thông ngầm giấu trên thân kiếm đều nhìn ra được?

Tên đệ tử Linh Kiếm Tông hơi ngớ, vô thức nói:

- Nhưng ta âm thầm tu luyện một đạo pháp môn có thể bằng tâm ngự kiếm, rất khó đề phòng!

Phương Nguyên khẽ gật đầu, nói:

- Thế ta dùng tâm niệm chặt đứt linh tính trên kiếm, vậy ngươi làm thế nào?

Đệ tử Linh Kiếm Tông ngẩn ngơ:

- Ngươi có thể làm được?

Phương Nguyên nói:

- Ta từng xem qua một quyển Đạo thư đến từ U Châu, trong đó ghi chép về Đoạn Linh chi thuật, nó có thể làm được ...

Nét mặt đệ tử Linh Kiếm Tông chớp qua một tia mê man:

- Đó là cái gì?

Phương Nguyên nói:

Nếu muốn học, ta co thể dạy phap mon cho ngươi!

Hai người một hỏi một đáp, khoái tốc thảo luận mấy câu, tên đệ tử Linh Kiếm Tông kia nghe mà chấn kinh không thôi.

Đặc biệt là sau khi nghe được Phương Nguyên tỉ mỉ giới thiệu làm sao dùng Đoạn Linh thuat chat đứt kiếm ý, hon nữa còn truyền thụ pháp môn Đoạn Linh thuật pháp cho hắn. Lúc này sắc mặt hắn cực kỳ ngưng trọng, vội vàng đứng dậy hướng Phương Nguyên thi lễ, nói:

- Không ngờ ngươi thật sự chỉ điểm thần thông cho ta, có được thuật này, Linh Kiếm chi pháp của ta nhất định có thể càng thăng một bậc, đại ân lần này, Chu mỗ muôn đời không quên, hi vọng ngày sau có cơ hội báo đáp ngươi!

Phương Nguyên cười cười, nói:

- Ngươi đã cho ta ba viên ma hạch, chúng ta không ai nợ ai!

Điều này không khỏi khiến chúng tu thay đổi cách nhìn về hắn ...

. Song trên thực tế, bọn hắn không biết được tâm tư chân thực trong lòng Phương Nguyên!

Lúc thảo luận thuật pháp với đệ tử Linh Kiếm Tông, tên đệ tử Linh Kiếm Tông cũng trong vô thức nói ra pháp môn vận chuyển của bản thân, mặc dù pháp môn vận chuyển này của hắn không bằng được công pháp Phương Nguyên đang tu luyện, nhưng hiện tại đang là lúc Phương Nguyên thôi diễn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đến cực hạn, những pháp môn độc đạo này rất có ích với hắn, cho nên tính toán ra, hắn không hề chịu thiệt.

Rốt cuộc, Đoạn Linh thuật kia là thứ hắn vô tình nhìn thấy được trong điển tịch hoàng thất Ô Trì quốc mà thôi, đối với hắn mà nói thì chỉ là một đạo pháp môn bình thường đã tham ngộ hết sức thấu triệt, dùng thứ mình đã biết đổi lấy thứ chưa biết, lời to.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 854: Tu sĩ Tử Đan thích khoác lác (1)



- Phương đạo hữu, ba viên ma hạch ở đây, cầu ngươi chỉ giáo ...

Chúng tu ngây người mất một lát, có không ít người hâm mộ nhìn đệ tử Linh Kiếm Tông kia, rõ ràng là khiêu chiến ngũ đạo khôi thủ, đổi thành người khác, đây chính là mạo phạm, không trực tiếp đánh ngươi ra khỏi Đạo chiến đã là tốt lắm rồi, không ngờ còn giành được chỉ điểm, dưới gầm trời này còn biết đi đâu tìm chuyện tốt như thế. Vậy là nguyên một đám kích động không thôi, có người cầm ra ba viên ma hạch kêu to chạy tới ...

Bên cạnh cũng vọt ra một người, kêu lên:

- Ta có bốn viên ma hạch nơi tay, ta tới trước ...

- Ta tới trước, ta là Thái Hóa Tông, mong Phương tiền bối chỉ giáo ...

- Ta là Hợp Hoan Tông, ta có một đạo pháp quyết song tu ... Cầu Phương sư chỉ giáo!

- Ngươi chen ta ...

- Ngươi cũng giẫm chân ta?

- Mẹ nó, muốn đấu một trận đúng không?

- ... Lại đây!

Nhất thời, người chạy tới muốn giao thủ với Phương Nguyên càng lúc càng nhiều, người sau tiếp kẻ trước, thậm chí đây đó còn tranh giành nhau. Chứng kiến cảnh này, Phương Nguyên không khỏi nhẹ nhàng, thậm chí trong lòng ẩn ẩn có chút cảm động ...

... Những người này thật sự quá tốt!

- Chư vị đừng gấp ...

Hắn đề cao thanh âm, đè ép lại đám đông ồn ào chung quanh:

Xếp thành hàng, từng người từng người một!

Ầm ầm ...

Từng trường từng trường đấu pháp diễn ra không ngừng, Phương Nguyên tâm bình khí hòa đấu pháp với từng người, với ai cũng đều nghiêm cách thu lấy ma hạch, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất giải quyết chiến đấu, tiếp theo ngưng thần quan sát thần thông pháp môn đối phương, cuối cùng nói vài lời, chỉ điểm chỗ huyền diệu trong thần thông kia, đồng thời hắn cũng sẽ trao đổi một ít pháp môn mình nắm giữ với đối phương, thấy chỗ nào quả thực khó hiểu, hắn cũng trực tiếp thừa nhận rằng mình không hiểu.

Chẳng qua vì thôi diễn Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, hắn từng xem qua không ít các loại thần thông pháp môn, hoặc nhiều hoặc ít đều có thể giao lưu trao đổi mấy câu.

Những người này sau khi bị Phương Nguyên đánh bại, có người lập tức rời đi, có người nán lại theo dõi chiến cuộc tiếp theo, thần sắc ai nấy cũng đều chất đầy vẻ hưng phấn và sùng bái.

Cùng lúc này, ở bên ngoài bí cảnh, chúng tu theo dõi khảo thí thấy được cảnh này, lập tức đều hiện vẻ ngạc nhiên.

Vạn Lý Lưu Quang kính thường trực phân ra một quầng sáng chiếu lên hư không, để cho người bên ngoài được chiêm ngưỡng tình hình ác đấu trong bí cảnh.

Phương Nguyên đấu pháp với người nhiều nhất, tự nhiên thời gian xuất hiện trong hình ảnh trên hư không cũng lâu nhất.

Chỉ là nhìn hắn đấu pháp, tâm thần chúng nhân theo dõi khảo thí không khỏi càng thêm phần phức tạp. Từ lúc có Đạo chiến đến nay, chưa thấy thấy qua cảnh nào như vậy, giữa song phương đấu pháp không hề có bất kỳ sát khí nào, chỉ có đơn thuần triển lộ thần thông thuật pháp, hơn nữa sau khi đấu pháp còn ngồi lại nghiên cứu thảo luận với nhau, chỉ điểm thiếu hụt của đối thủ, trao đổi một ít tâm pháp, bầu không khí quả thực hài hòa đến cực điểm ...

Càng khiến người ngạc nhiên chính là, Phương Nguyên thoạt nhìn tuổi tác không lớn, nhưng pháp môn hiểu được lại thật sự không ít.

Nghe được hắn chỉ điểm một vài pháp môn thần thông, ngay cả số ít lão tu Kim Đan cao giai đều phải âm thầm tán thưởng ...

Chẳng qua, nếu luận tới ai là đối tượng kích động nhất, vậy phải kể đến Xích Thủy Đan Khê.

- Các ngươi tin được không?

Chứng kiến trường cảnh Phương Nguyên truyền thụ pháp môn, cùng đối phương nghiên cứu thảo luận thần thông, Tử Tiêu động chủ hít sâu một hơi thật dài, ngón tay chỉ lên hư không nói:

- Vị Phương tiểu hữu này không phải người hẹp hòi, lần trước hắn đã muốn cùng ta nghiên cứu thảo luận thần thông ...

Chúng Đan Sư nghe mà không khỏi kích động, vội hỏi:

- Sau đó thì sao?

Tử Tiêu động chủ trầm mặc một lát, nói:

- Ha ha, ta không để ý hắn ...

Một đường vừa chiến đấu vừa tiến vào sâu trong bí cảnh ..

Người tiến đến tìm Phương Nguyên so tài càng lúc càng nhiều, có đôi lúc đã không chỉ là muốn mượn Phương Nguyên thành danh, mà là thật ý thức được sau khi giao thủ với vị ngũ đạo khoi thủ nay, đuoc đen mot ít kien nghị va chỉ điểm của hắn, hơn nữa loại chỉ điểm đấy còn không phải là loại chỉ điểm cao cao tại thượng, mà là có lý có cứ, thậm chí ngay cả một ít xuất xứ và biến hóa rất nhỏ đều có thể miêu tả đi ra, bởi vậy đến sau cùng, bắt đầu có một ít người thuần túy vì mong được đen chỉ điểm mà cầm theo lượng lớn ma thạch tới khiêu chiến Phương Nguyên.

- Chuẩn bị chừng nào ma hạch rồi?

Cứ vậy một đường xông vào sâu trong bí cảnh, số cao thủ Phương Nguyên gặp phải càng lúc càng nhiều.

Mới đầu là ba viên ma hạch, đến sau, liền biến thành mười viên ma hạch, thậm chí mấy chục viên ma hạch ...

Đối với cái này, hắn ai đến cũng không cự tuyệt, có bao nhiêu thu bấy nhiêu.
 
Back
Top Bottom