Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 795: Nhị đạo khôi thủ (1)



- Khôi thủ đan đạo, Phương Nguyên!

Mấy chữ vô cùng đơn giản được dán ở vị trí trên cùng.

Không hề có bất ngờ, cũng không tính là kinh hỉ, chỉ giống như mọi người nghĩ, cứ vậy xếp hạng nhất.

- Không ngờ thật sự đoạt lưỡng đạo khôi thủ ...

Trời ạ, đan phẩm của hắn nhìn thì dường như không cao, nhưng không ngờ đoạt cả khôi thủ trận đạo, đan đạo?

- Không ngo đại đạo lục khảo lần này lại sinh ra một vị cường giả như vậy ...

Không biết bao nhiêu tiên môn, đạo thống, thế gia, cùng với tán tu có tạo nghệ cao trên đan đạo, trận đạo đều bị bảng thành tích này khiến cho khiếp sợ tột đỉnh, sau đó liền nhớ kỹ cái tên Phương Nguyên, có thể nói, chỉ dựa vào danh hiệu lưỡng đạo khôi thủ, Phương Nguyên đã định trước sẽ vô cùng nổi danh trong đại đạo lục khảo, bất luận về sau có xuất hiện nhân vật kinh diễm thế nào, cũng chẳng thể vượt qua được hắn.

Dù sao người kinh diễm tới mấy cũng chỉ là khôi thủ một đạo, nhưng người ta, lại là lưỡng đạo khôi thủ hiếm thấy!

Đương nhiên, một điểm quan trọng hơn là hoài nghi trước đây Phương Nguyên đi cửa sau đã dần dần biến mất.

Khi có người đưa ra luận điểm này, người bên cạnh đều cười nhạt:

- Lúc hắn tham dự đại khảo đan đạo, nhat cử nhat động đeu nam dưới mắt chúng ta, nếu ngươi hoài nghi tiêu chuẩn đan đạo của hắn, vậy cứ luyện ra ra một viên đan hoàn mỹ rồi hẳng nói!

Mà sau khi có kết quả này, tất nhiên lại có nhiều tiên thiếp được đưa tới, muốn gặp Phương Nguyên một lần.

Có điều vẫn giống như trước đây, Phương Nguyên một mực cự tuyệt.

Nhưng lần này, lại không có người tức giận bất bình, dù sao lưỡng đạo khôi thủ có tư cách để kiêu ngạo như vậy!

Cũng là Xích Thủy Đan Khê lần này muốn mở tiệc mừng công cho Phương Nguyên, lại không tiện thoái thác, thế là Phương Nguyên theo các đan sư của Xích Thủy Đan Khê đến Thái Bạch cư cách phía tây Vấn Đạo Sơn trăm dặm mở tiệc, có điều hắn cũng không ở lâu, chỉ uống ba chén rượu, cám ơn chư vị đan sư của Xích Thủy Đan Khê, sau đó cáo lỗi với mọi người, sớm về Xích Thủy Đan Khê!

Dù sao bất kể người ngoài nghĩ như thế nào, hắn cũng vẫn chưa yên lòng!

Đại đạo lục khảo, trong trận, đan, phù, khí, kiếm, đạo, hắn chính là chuẩn bị tham gia trận, đan, đạo!

Hiện giờ trận đạo và đan đạo đều có được kết quả trong dự đoán, nhưng nhiệm vụ của mình vẫn chưa xong.

Còn có đạo chiến quan trọng nhất!

Bất kể là thanh danh, hay là các loại phần thưởng, đạo chiến đều phong phú nhất, đứng đầu đạo chiến hoàn toàn đủ để khiến người ta nổi danh Trung Châu, giống như Trung Châu Thôi gia Đạo Tử lúc trước, chính là ở trong một lần đạo chiến đoạt được khôi thủ, nhờ đó mà thành danh, nhưng lần đạo chiến mà hắn tham gia, trình độ được chú ý lại không bằng đại đạo lục khảo lần này, cũng đã định trước đạo chiến lần này sẽ quan trọng hơn!

- Huống hồ, lần đạo chiến này còn có lợi ích gì đó mà Tiên Minh nói.

Chân đạp mây, Phương Nguyên đi tới Xích Thủy Đan Khê, gió mát ùa vào mặt, trong lòng hắn lại đang ngẫm nghĩ.

- Có điều, đối với những lợi ích hư vô mờ mịt đó, có thể tạm không nghĩ tới, đối với ta mà nói, thực tế nhất vẫn là phần thưởng chính thức của đại đạo lục khảo, cái khác không nói, mỗi khôi thủ một đạo, đều có thể tiến vào Lang Gia Các ba tháng ... Hiện giờ ta là lưỡng đạo khôi thủ, nói cách khác, có thể tiến vào Lang Gia Các tự do tự tại đọc sách nửa năm!

Nghĩ tới điểm này, trên mặt không nén được mà lộ ra nụ cười.

Sau đó lại nhẹ nhàng lắc đầu:

- Chỉ có nửa năm, vẫn quá ngắn ...

- Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của ta cần tu luyện đến cực trí của biến hóa, mới xem như tu luyện ra quyển thứ hai một cách hoàn chỉnh, nhưng muốn làm được tới một bước này, cần phải tham ngộ nhiều pháp tắc thần thông hơn, sợ là chỉ có Lang Gia Các có thể thỏa mãn nhu cầu của ta.

Nhưng tang thư trong Lang Gia Cac lại nhiều vô số, nửa nam thời gian, ta không nhất định đã xem đủ.

- Cho nên, tốt nhất phải có nhiều thời gian hơn, có thể đọc mười năm thì không còn gì tốt hơn ...

Trong lòng nghĩ rất hay, nhưng hắn cũng biết, mình hiện giờ, cơ hội cuối cùng chính là cướp lấy khôi thủ đạo chiến, như vậy sẽ có thêm ba tháng, nói không chừng đạo chiến khá là trọng yếu, còn có thể tranh thủ một chút, ở lâu thêm một đoạn thời gian ...

Nhưng vừa nghĩ tới đạo chiến, tâm tư của hắn liền hơi trầm xuống!

- Ài ...

Suy nghĩ này vừa hiện ra, sự vui sướng vừa đoạt khôi thủ đan đạo liền vơi đi, trong lòng vẫn có chút mất mát.

- Ha ha, đại thiên tài đoạt lưỡng đạo khôi thủ trận khảo, đan khảo như ngươi lại than thở gì thế?

Cũng đúng vào lúc này, cách trước mặt hắn không xa, vang lên một tiếng cười lạnh.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 796: Vậy vì sao không nói với hắn một tiếng?



Phương Nguyên hơi ngây ra, ngẩng đầu nhìn, liền thấy lúc này mình đã tới trước cửa Xích Thủy Đan Khê, lại thấy ở bên cạnh sơn môn, dưới một gốc tùng cổ, một nữ hài áo đỏ đang đứng, sắc mặt kiêu căng nhìn về phía mình, chính là Lý Hồng Kiêu đã hai lượt tranh phong với mình.

- Ngươi làm gì ở đây?

Phương Nguyên hơi kinh ngạc, xua đi mây trôi, tò mò nhìn nàng ta.

- Tới thăm lưỡng đạo khôi thủ thanh danh vang xa ngươi!

Lý Hồng Kiêu nhìn Phương Nguyên với vẻ đùa cợt, cười lạnh nói:

- Hai đạo trận đan, ngươi đều đoạt giải nhất, lại không biết phù đạo thì thế nào?

- Phù đạo?

Trong lòng khẽ động, đoán được ý đồ đến của nàng ta, chắc nha đầu này thua hai đạo trận, đan, liền chạy tới tìm hiểu chi tiết của mình? Không nhịn được liền lắc đầu:

- Ta không biết gì về Phù đạo, ngươi có thể yên tâm...

- Ngươi cũng có thứ không hiểu à?

Lý Hồng Kiêu nghe hắn nói vậy cũng hơi ngẩn ra, nhưng rất nhanh lạnh lùng cười một tiếng, nói:

- Ta có gì mà phải lo lắng, ta ngược lại hy vọng có thể nhìn thấy ngươi trên đại khảo phù đạo. Đan đạo và trận đạo ngươi đều thắng ta, nhưng cũng nên cho ngươi kiến thức một chút phù đạo của ta, để bổn cô nương được trút giận... Nhưng không ngờ, ngươi lại từ bỏ đại khảo phù đạo...

Khi nói, nàng ta nhẹ nhàng bấm tay, vạch mấy cái trong không trung.

Hành động này nhìn thì bình thường, vừa không có pháp ấn huyền diệu, cũng không có võ đạo huyền diệu, giống như ở trong không trung viết ra một chữ mà thôi, nhưng theo một chữ này của nàng ta được viết xong, khí cơ của thiên địa vạn vật lại dường như hơi thay đổi, sau đó thì lặng lẽ mất đi.

Mà Lý Hồng Kiêu viết xong chữ này, liền cười lạnh một tiếng, vòng ra sau cây, biến mất không thấy đâu.

Phương Nguyên ngưng thần quan sát một lúc, mới chậm rãi bước về phía trước.

Vừa đi tới chỗ Lý Hồng Kiêu viết chữ, liền chợt thấy thiên địa đại biến, một cỗ khí cơ hùng hồn gào thét mà đến, thân hình hắn bất động, sau đó liền phát hiện phía trước phía sau mình, đột nhiên có thêm những vết nứt, có thể thấy được rõ ràng, giống như kiếm ý, nhưng trong vết nứt này lại ẩn chứa một số lực lượng khác, tuy đơn giản lại rất tinh xảo, ở dưới chân hắn hình thành một chữ "Phù".

- Đây là uy thế của phù đạo à?

Phương Nguyên biết Lý Hồng Kiêu không có địch ý với mình, chỉ muốn triển lãm tạo nghệ phù đạo của nàng ta mà thôi.

Mà từ vừa rồi nàng ta xuất thủ cho thấy, dùng ngón tay làm bút, dùng hư không làm giấy, nàng ta quả thật bất phàm trên phù đạo, chắc nàng ta quả thật muốn dựa vào phù đạo để vãn hồi mặt mũi trước mặt mình, nhưng mình không hiểu phù đạo, nàng ta lại phải thất vọng rồi...

Đan đạo rõ ràng không kém, trận đạo lại có thể tranh đua với mình, hiện giờ không ngờ bản sự phù đạo cũng không tồi...

Nghĩ tới vẻ kiêu ngạo trên người Lý Hồng Kiêu, Phương Nguyên không khỏi thở dài một tiếng:

- Đúng là có vốn liếng để kiêu ngạo!

Hắn bước tới sơn môn của Xích Thủy Đan Khê, trong lòng cũng không nhịn được mà cảm thấy có chút tiếc nuối.

Có điều, khi hắn vừa cất bước đi qua sơn môn, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, dường như nghĩ tới gì đó.

- Nếu ta cũng biết phù đạo thì tốt, chẳng phải dễ dàng có được thêm ba tháng à?

Kiến thức phù đạo Lý Hồng Kiêu thi triển, trong lòng Phương Nguyên không ngờ cũng sinh ra một chút hâm mộ, thậm chí trong lòng khẽ động, có một loại xung động muốn lập tức đi học phù đạo, cũng tiện đọ sức với nàng ta trong đại khảo phù đạo, vạn nhất học được thì sao?

Có điều nghĩ thì nghĩ, ý tưởng này vừa hiện lên, lại chỉ có thể cười khổ.

Hắn cũng biết đây là chuyện không thể, người ta bỏ ra bao công sức mới có thể học được ít nhiều bản sự, bởi vì mình đã bỏ công sức trên trận đạo và đan đạo, cho nên mới có thể đoạt được khôi thủ, nhưng phù đạo cũng là một môn học vấn cực kỳ tinh thâm, mình lại chỉ học được một chút cách vận dụng bút pháp cơ bản, không nghiên cứu sâu, muốn chờ mong có biểu hiện kinh diễm trên đại khảo phù đạo thì làm sao có thể?

Có điều đối với nguyên lý phù đạo, hắn lại vẫn biết một chút!

Chính là thông qua tinh khí thần này, mới có thể câu thông thiên địa, dẫn động lực lượng vạn vật.

Lý Hồng Kiêu viết trong hư không, sau đó rời khỏi, đợi cho Phương Nguyên đến gần, thần thông nàng ta lưu lại mới bạo phát, chính là đạo lý này, nàng ta ngưng tụ tinh khí thần của mình trong hư không, trước khi tinh khí thần này tiêu tán, đạo lực lượng này vẫn một mực tồn tại, đương nhiên viết trong hư không, tinh khí thần rất dễ biến mất, viết trên phù chỉ đặc biệt thì lại khác.

Mà trước khi học tập đạo phù triện, thường thường cần luyện thư pháp, hội họa..

Thư pháp, hội họa là dễ ngưng tụ tinh khí thần nhất, một số đại gia thư pháp, bút viết lên giấy, chữ viết cứng cáp hữu lực, như có thần ý, còn có một số họa sĩ cao minh, vẩy mực vẽ tranh, nhìn thì rất tùy ý, chỉ vài nét bút ít ỏi lại trông rất sống động, như rồng sắp bay, đây kỳ thật chính là ngưng tụ tinh khí thần của mình ở bên trong, đã gần như là lực lượng huyền diệu của phù đạo.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 797: Quả nhiên là vậy



Có nền tảng thư pháp hoặc là hội họa như vậy, nếu học phù đạo, có thể làm ít công to, thậm chí điểm một cái là thông!

Về tới trong phòng, Phương Nguyên cầm bút, viết liền mấy chữ to, sau đó tự nhìn một lúc, cười khổ bỏ qua.

Chữ hắn viết rất bình thường, thậm chí còn có chút khó coi.

Trước kia khi ở Tiên Tử Đường, hắn không có tiền mua giấy và bút, chỉ có thể dùng trúc làm bút, luyện tập trên cát, về sau tuy Chu tiên sinh tặng cho hắn một bộ, nhưng lại tiếc không dùng, về sau vào tiên môn, có thể có được giấy và bút tốt, nhưng cũng chỉ là để luyện chữ của mình không còn như gà bới mà thôi, không thể nói là đẹp được, càng đừng nói tới có thể đạt đến trình độ tu luyện phù đạo.

Cho nên, hâm mộ này vẫn chỉ có thể tính là hâm mộ thôi.

Ôm tâm ý mất mát, Phương Nguyên ngồi trong tĩnh thất, chậm rãi hít thở, nặng nề nhập định.

Nhưng lần nhập định này, do trong lòng có chút mất mát, rất nhanh liền tỉnh lại, dứt khoát nằm xuống giường mà ngủ.

Xích Thủy Đan Khê thanh u yên tĩnh, trong tiểu viện càng không một tiếng động.

Cách vách, Quan Ngạo vẫn đang bế quan ngủ say, lại càng vô thanh vô tức, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Phương Nguyên vừa ngủ một giấc, cũng không biết trải qua bao lâu hắn đột nhiên ngồi dậy!

Trong lúc ngủ, trong đầu bỗng nhiên có một ý tưởng, giống như tia chớp nháy mắt liều chiếu sáng cả mộng cảnh đen xì!

- Tinh khí thần...

- Yếu nghệ của phù đạo chính là ngưng tụ một thân tinh khí thần, dẫn động lực lượng thiên địa!

- Ta chưa từng học phù đạo, trình độ thư pháp cũng không đạt tới trình độ để tu luyện đạo phù triện một cách thuận lợi.

- Nhưng nếu là tinh khí thần...

Hắn ngơ ngác nghĩ, sau đó chậm rãi xòe tay ra.

Trong lòng bàn tay hắn, một luồng khí xanh chậm rãi bay lượn, biến hóa mờ mịt, đây chính là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết mà hắn tu luyện.

Yếu nghệ của pháp quyết này vốn là ngưng thần một thân pháp lực thần niệm, hóa thành một đạo khí tức bản nguyên.

. . . Mà khí tức bản nguyên này trên bản chất chính là một loại tinh khí thần!

Suy nghĩ này khiến hắn bỗng nhiên ngây dại, trong thức hải giống như có sét đánh, vang vọng không ngừng.

Thậm chí ngay cả biểu cảm cũng lộ ra có chút đờ đẫn...

Phù đạo thì mình chưa học, nhưng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thì mình đã tu luyện rất nhiều năm rồi.

Mấu chốt hơn là, sự thôi diễn của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết vốn đã đi tới một điểm mấu chốt, chỉ thiếu một bước là có thể đạt tới tiểu thành, nhưng một bước này, là vì thiếu mất một thứ gì đó, chẳng lẽ, cái mình thiếu, chính là...

.... Phù đạo?

Gặp quỷ rồi, Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của mình là cần biến hóa, sau khi biến hóa thì chính là tùy ý thi triển.

Chỉ có thi triển ra mới có thể xem như là uy lực nên có!

Nhưng nên thi triển như thế nào?

- Có phương pháp thi thuật nào mà cử trọng nhược khinh, thông với bản tâm hơn phù đạo.

...

Phương Nguyên lập tức nhảy lên, đổ ra các loại điển tịch trong túi Càn Khôn, sau đó lật xem thật nhanh, cuối cùng tìm ra một quyển Phù Triện Sơ Giải cũ nát, sau đó trong lòng kích động, lật xem thật kỹ.

Quyển Phù Triện Sơ Giải này chỉ là một số pháp tắc và cách luyện phù triện đơn giản, rất nhanh đã xem xong.

Sau đó Phương Nguyên một giây cũng không ngừng, trực tiếp ra khỏi cửa, chạy tới Tàng Kinh Điện của Xích Thủy Đan Khê, trực tiếp mở cửa điện, sau đó chẳng buồn để ý tới vẻ ảo não của người trông điện, trước tiên đút cho hắn một viên bảo đan, liền đi vào sâu trong đại điện, lấy ra tất cả thư tịch có liên quan tới phù triện, cường hành mượn về, ôm tới tiểu viện của mình.

Cũng may hiện tại hắn là khôi thủ hai đạo trận, đan, thanh danh phi phàm, nếu không người trông điện chưa chắc đã cho hắn mượn.

Mà về tới tiểu viện của mình, Phương Nguyên một khắc cũng không ngừng, bình tâm tĩnh khí, nghiên cứu kỹ đạo phù triện, bởi vì linh cơ ngẫu nhiên đó khiến toàn bộ tâm thần của hắn đã khẩn trương vô cùng, tất cả tinh lực đều hóa vào trong đó, từng câu từng chữ, từng tia từng dòng, từ từ nghiên cứu, minh ngộ, giống như một mê cung khốn nhiễu hắn hồi lâu cuối cùng cũng dần dần sáng tỏ.

- Quả nhiên là vậy...

- Thì ra là thế...

Vừa đọc một cái, chính là hơn nửa đêm, ngoài cửa sổ đã có ánh mặt trời.

Lúc này Phương Nguyên lại mặt đầy vui sướng, thậm chí có chút điên cuồng, có chút đắc ý.

- Cơ hội để Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của ta đột phá tới tiểu thành chính là đạo phù triện...

Thiên địa vô hạn, dung nạp vạn vật, nhưng có gì có thể dung nạp thiên địa?

Rất đơn giản, hai chữ thiên, địa là đủ rồi!

Đạo lý trong đây vốn chính là tương thông, thậm chí là thông dụng!

- Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, trời sinh chính là ngưng tụ thần ý, dùng vào phù đạo, người khác sao có thể đọ được với ta?
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 798: Là hắn, sao hắn lại tới?



- Cho dù hiểu biết của ta đối với đạo phù triện vẫn chưa sâu, rất nhiều pháp môn, kỹ xảo, phù văn đều chưa nắm giữ, nhưng cũng đủ để liều mạng với người khác, giống như là đối mặt vớimột đám người rất biết kiếm tiền, mà ta đối với đạo kinh thương lại không hiểu nhất, nếu thực sự so sánh, tất nhiên không bằng được người ta, nhưng mấu chốt là. . . Ta trời sinh đã có một mỏ vàng, vậy còn so sánh làm gì nữa?

- Nực cười, kỳ thật ta đã học phù đạo mười mấy năm, bản thân không ngờ lại không biết...

Các loại vấn đề hiện lên trong đáy lòng Phương Nguyên, khiến hắn ngơ ngẩn.

Nhưng rất nhanh hắn liền ép mình phải bình tĩnh lại, xác định mấy vấn đề.

Vấn đề thứ nhất là mình có cần tham gia đại khảo phù đạo hay không?

Vấn đề này, hắn rất nhanh liền có đáp án, đương nhiên là cần tham gia rồi!

Dù sao chỉ cần đoạt được khôi thủ một đạo, vậy có thể có thêm ba tháng đọc sách trong Lang Gia Các. Vấn đề thứ hai là mình tham gia đại khảo phù đạo, phần thắng bao lớn?

Vấn đề này, Phương Nguyên nhất thời vẫn chưa có kết luận, hắn chỉ biết, nếu mình dùng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết để vẽ phù, vậy chẳng khác nào có căn cơ mạnh mẽ vô biên, sự ngưng tụ của tinh khí thần, ít người có thể đọ với mình, nếu thực sự so sánh với cao nhân phù đạo, có lẽ vẫn có chỗ không bằng, nhưng mấu chốt là trong đại khảo phù đạo cấp bậc này, lại chưa chắc không có sức đánh một trận...

Mà mấu chốt nhất chính là vấn đề thứ ba...

. . . Đại khảo phù đạo, mình chưa báo danh!

. . .Thậm chí mình ngay cả phù sư cũng không phải, không có tư cách tham gia đại khảo phù đạo!

Vấn đề cuối cùng Phương Nguyên nghĩ rất lâu liền đứng dậy ra khỏi cửa, lần này hắn không do dự, trực tiếp tới linh viên tu hành ở phía tây Vấn Đạo Sơn cách Xích Thủy Đan Khê không xa, nói với đồng nhi trông núi, bảo hắn đi thông bẩm cho Tiên Minh Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn, sau đó đợi khoảng thời gian một chén trà, cuối cùng được đồng nhi dẫn vào trong động phủ linh viện, gặp vị Tuần Giám Sứ này.

- Ha ha, khôi thủ trận, đan sáng sớm đã tới tìm ta có chuyện gì thế?

Triệu Chí Trăn thấy Phương Nguyên tới, liền cười ha ha, cảm thấy rất có hứng thú.

Phương Nguyên nói:

- Không phải lúc trước tiền bối từng nói, vãn bối có việc thì có thể tới tìm tiền bối nhờ hỗ trợ à?

Triệu Chí Trăn hơi ngẩn ra, cười nói:

- Thế ngươi có chuyện gì?

Phương Nguyên nói:

- Vãn bối. . . Muốn tham gia đại khảo phù đạo. . .

Triệu Chí Trăn lập tức ngây ra một thoáng, sắc mặt rất cổ quái:

- Ngươi cũng có học đại khảo phù đạo à?

- Học một chút...

Phương Nguyên lắc đầu, nhìn Triệu Chí Trăn với vẻ chân thành, nói:

- Vãn bối không phải phù sư, trước đó cũng không ghi danh...

Triệu Chí Trăn nghe vậy thì có chút hồ đồ:

- Ngươi là muốn ta...

Phương Nguyên rất thản nhiên nói:

- Dù sao bên ngoài cũng đồn đại vãn bối là người thân của tiền bối, còn có người nói ta là nhờ quan hệ của tiền bối mới giành được khôi thủ hai đạo trận, đan, thế là vãn bối liền nghĩ, không bằng thực sự nhờ tiền bối giúp ta đi cửa sau, một là giúp ta giải quyết vấn đề không phải phù sư thì không được tham gia thi, hai là giúp ta âm thầm báo danh, giành được tư cách tham gia đại khảo phù đạo?

Sự thật chứng minh, thân là Tiên Minh Tuần Giám Sứ, còn là Tuần Giám Sứ trong lời dồn có cơ hội rất nhanh thăng nhiệm làm trấn thủ một phương, nếu muốn đi cửa sau thì vẫn rất đơn giản, ít nhất, sau khi Triệu Chí Trăn trầm mặc một lúc, sau đó bảo Phương Nguyên trở về, rất nhanh liền có một đồng nhi tới Xích Thủy Đan Khê, đưa cho Phương Nguyên một tấm hào bài, hào bài này đại biểu cho tư cách tham gia Đại khảo phù đạo.

Thế là đến ngày đại khảo phù đạo, Phương Nguyên liền dậy sớm, đi tới nơi khảo hạch.

Đại khảo phù đạo là cuộc thi thứ ba trong Lục Đạo Khảo Hạch, lại có chút giống như một đạo có nhân khí thấp nhất.

Người tới dự lễ ít nhất, nhân số tham dự khảo hạch cũng ít nhất.

Vấn Đạo Sơn bày ra một tiên đài có thể chứa ba trăm người, liền có thể đủ cho tất cả phù sư tham dự khảo hạch rồi.

Có người nhận ra Phương Nguyên, kinh hãi tới mắt như rớt khỏi tròng.

- Trận khảo và đan khảo đều đoạt khôi thủ rồi, chẳng lẽ hắn trên phù đạo cũng có bản sự rất mạnh?

- Không thể, tuy hắn là Kim Đan, nhưng nhìn thì tuổi tác cũng không lớn....

Sau khi trải qua hai lần đại khảo trận đạo và đan đạo, Phương Nguyên ở một giải Vấn Đạo Sơn này vốn đã có thanh danh đại thịnh, hơn nữa còn được truyền bá ra rất nhanh, chính là đại danh nhân hoàn toàn xứng đáng.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 799: Nửa canh giờ làm hạn định!



Bởi vậy vừa thấy hắn xuất hiện ở hiện trường đại khảo phù đạo, lập tức dẫn động những tiếng kinh ngạc và khiếp sợ, rất nhanh liền có nhiều người tự truyền thư, báo với người quen, tên đoạt hai chức khôi thủ lại tới rồi.

Thế là, điều này khiến cho đại khảo phù đạo xuất hiện một màn khiến người ta bất ngờ.

Vốn không có bao nhiêu người tham dự, mà người tới xem cuộc thi, cũng đều người khí độ trầm ổn, tu dưỡng thâm hậu, nhưng theo Phương Nguyên này vừa xuất hiện, lại ầm một tiếng trở nên náo loạn, sau đó rất nhanh liền có từng đám người chạy tới bên này...

- Khôi thủ trận đạo và đan đạo vẫn chưa đủ, đây là muốn tới đoạt cả khôi thủ phù đạo à?

Đây là người trong lòng mang nghi hoặc, muốn đến xem Phương Nguyên rốt cuộc có bản sự bao lớn.

- Điều này căn bản là không thể, là tới kiếm thanh danh à?

Đây là người không tin lắm thực lực của Phương Nguyên!

- Hắn trông... thực sự có chút đẹp trai!

Đây là các tiểu tiên tử của đạo thống Trung Châu trong lúc vô ý bị Phương Nguyên chinh phục.

...

- Ngươi không phải nói mình không hiểu phù đạo à?

Một nữ hài áo đỏ đang sắc mặt bất thiện nhìn Phương Nguyên, trên mặt như sắp ứa ra nước.

- Vốn quả thật là không hiểu...

Phương Nguyên nhìn thấy Lý Hồng Kiêu, vẻ mặt cũng có chút mất tự nhiên, giải thích:

- Vô tình ngộ được một ít...

Lý Hồng Kiêu nghe vậy, cười lạnh một tiếng:

- Ngươi muốn nói với ta là mình trong vòng một ngày đã học xong phù đạo?

Phương Nguyên cân nhắc một lúc, nói:

- Nói như vậy cũng không đúng, kỳ thật ta trước kia đã biết rồi, nhưng ta không biết mình hiểu...

- Ha ha, tùy ngươi!

Lý Hồng Kiêu nghiêm túc quan sát Phương Nguyên mấy lần, cũng bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, nói:

- Nói thật, ta cũng hy vọng ngươi tới, dù sao nếu ngươi không tới, vậy ta đoạt khôi thủ cũng không có ý nghĩa gì, dù sao cũng phải thắng cả ngươi, khôi thủ này mới xem như là danh chính ngôn thuận!

Phương Nguyên dùng ánh mắt cổ quái nhìn Lý Hồng Kiêu một cái, liền lắc đầu không nói nữa.

Hắn cũng bởi vì mình lúc trước quả thật đã nói với Lý Hồng Kiêu là sẽ không tham gia phù đạo, cho nên mới giải thích vài câu.

Trao đổi nhiều hơn thì hắn cũng không có hứng thú.

Cũng là bên cạnh hắn, một vị nam tử trẻ tuổi mặc nho bào đội mũ cao, lúc này bỗng nhiên thản nhiên mở miệng, nói:

- Ngươi trong mấy ngày nay cũng rất nổi bật, đoạt liền hai đại khôi thủ trận đạo và đan đạo, phần thiên tư này cho dù là ta cũng rất khâm phục, nhưng đáng tiếc, ngươi đến đại khảo phù đạo tìm thanh danh, vậy thì là đến nhầm chỗ rồi, phù đạo tinh thâm, một đời nghiên cứu cũng không đủ, huống chi ngươi còn bị phân tâm?

Thanh âm nói chuyện của hắn rất bình thản, mang theo sự thong dong đặc hữu của phù sư, cũng mang theo sự tự tin và ngạo mạn đặc hữu của phù sư.

Có điều nghe hắn nói vậy, Lý Hồng Kiêu và Phương Nguyên lại đều thản nhiên quay đầu lại nhìn hắn một cái.

Phương Nguyên không nói gì, đi tới trước bàn gỗ của mình.

Lý Hồng Kiêu thì nhẹ nhàng "A" một tiếng!

. . . Hai người này nhìn thì còn ngạo mạn hơn hắn!

- Hai người này cũng cuồng thật...

Trên mặt vị phù sư trẻ tuổi đó hiện lên vẻ không vui, nhưng cũng kiềm chế, không lập tức phát hỏa.

- Quy tắc đại khảo phù đạo lần này là đơn giản nhất!

Trên thượng thủ của tiên đài, Lang Trúc tiên sinh chủ trì đại khảo phù đạo khí độ ung dung, cười ha ha, nói:

- Phù đạo giả, dẫn động lực lượng thiên địa, hóa thành thần thông, chính là làm phù. Đại khảo lần này, chỉ cầu sàng lọc lương tài, thành cầu Di Châu, bởi vậy lão phu không chuẩn bị kiểm tra những kiến thức cơ của các ngươi đối với ba ngàn bảy trăm loại hình chữ thái cổ, thượng cổ, cũng không kiểm tra sự nắm giữ của các ngươi đối với một trăm lẻ tám loại phù văn cổ kim, chỉ kiểm tra bản nguyên phù đạo đơn giản nhất của các ngươi, lực lượng đối với dẫn động thiên địa vạn vật, cũng chính là lực lượng ý niệm...

Lang Trúc tiên sinh đó nói xong, hơi dừng lại một chút, lại nâng ngón tay viết xuống một chữ "Lôi" trong hư không, sau đó cười nói:

- Cho nên, đại khảo phù đạo lần này, không câu nệ phù loại, không luận đạo văn, các ngươi chỉ cần viết một đạo dẫn lôi chi phù, người mạnh nhất sẽ thắng!

Sau khi đứt lời, ánh mắt đảo qua mọi người trong sân, thấp giọng nói:

- Nửa canh giờ làm hạn định!

Sau khi nói xong, bên cạnh sớm đã có đồng nhi đưa tới một nén hương xanh, c*m v** lư hương trong tay hắn.

Bởi vậy, hơn ba trăm người trên tiên đài này không ai vội vàng viết cả, chỉ ngưng thần mà ngồi, thầm cân nhắc, có người chau mày, cũng có người ngón tay không ngừng vẽ vạch trong hư không, hiển nhiên là đang cân nhắc xem phải làm như thế nào mới có thể khiến phù lực này mạnh hơn.

Nội dung của đại khảo phù đạo cũng quả thật rất đơn giản, chỉ là một đạo lôi phù mà thôi!

Nói cách khác, trên đạo phù triện này chỉ cần có thể dẫn động lực lượng lôi điện, liền xem như thành công.

Nhưng đây dù sao cũng là đại khảo phủ đạo, không ai dám thực sự nghĩ nó lại đơn giản như vậy, nếu đại khảo phù đạo lần này là vì truy cầu danh hiệu Đại Phù Sư, vậy tự nhiên phải thể hiện ra chỗ độc đáo của mình, mới có tư cách có danh hiệu Đại Phù Sư đó.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 800: Chữ xấu thế



Về phần ai là khôi thủ, vậy thì phải xem lôi lực mà lôi phù dẫn tới.

Phương Nguyên lúc này cũng đang nhìn chằm chằm phù triện trống trước mặt, chần chừ chưa mài mực động bút.

Hắn chỉ suy nghĩ:

- Một đạo lôi phù à?

- Ta chỉ cần bấm tay búng một cái, liền có thể dẫn lôi đình hàng lâm, bổ tan cả tiên đài này cũng rất dễ dàng, nhưng đây là thần thông của bản thân ta, không được coi là phù lực, chỉ có ngưng tụ lực lượng tinh khí thần của mình ở một chỗ, hạ xuống trên phù triện, sau đó thì bất luận là lúc nào, thôi động phù triện, đều có thể dẫn tới thôi động một đạo Huyền Hoàng Khí đó, dẫn thiên lôi đánh xuống, mới được coi là một tấm phù triện đủ tư cách!

- Tâm ý, tâm ý, phù lực chính là tâm ý, ta nên viết xuống tâm ý này như thế nào?

Cho dù là hắn tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, tinh khí thần đều vượt trên người tu hành bình thường, nhưng cũng không có nghĩa là hắn ở trên phù đạo có thể nhất phi trùng thiên, tâm ý của hắn đúng là rất mạnh, Huyền Hoàng Khí cũng tương hợp với phù đạo, nhưng hiện giờ lưu lại trên giấy cũng vẫn là một vấn đề. . .

Nói cách khác, cũng là trực tiếp dùng phù đạo ngăn địch, sẽ thoải mái hơn rất nhiều!

...

Thời gian từng chút trôi qua, các tu sĩ phù đạo chung quanh đều đã bắt đầu viết.

Có người đoan đoan chính chính, ngưng thần chính khí, viết xuống bốn chữ to "Ngọc sắc thiên lôi".

Lúc viết, chỗ ngòi bút liền có lôi quang ẩn hiện, hư không chung quanh rung động ầm ầm, có thể thấy được tâm thần mạnh cỡ nào!

Mà đây chính là họa pháp bình thường của một đạo Ngọc Đế Sắc Lôi Phù!

Cũng có người chỉ là ngòi bút run run, giống như vẽ loạn một đạo.

Nhưng nếu nhìn kỹ, lại có thể thấy được một bút vẽ loạn ra này, ẩn hiện hình rồng, giống như có chân long bay lượn, cũng có thể tưởng tượng, nếu phù này dẫn động, mượn hình rồng, dẫn lôi lực, dụng ý linh hoạt, huyền diệu, lại là họa pháp Chân Long Lôi Phù thịnh hành ở Đông Hải.

Mà Lý Hồng Kiêu thì nhẹ nhàng chuyển động bút trong tay, tựa cười mà như không phải cười nhìn phù triện trống ở trước mặt.

Chỉ mất không đến mấy hơi thở, nàng ta liền đã nhẹ nhàng chấm bút vào mực, sau đó một vết mực liền rải lên trên phù.

Vết mực có hạ xuống, liền giống như là có tinh khí nhẹ nhàng bốc hơi, bay đến trên trời liền dẫn động mây đen hội tụ, khiến cho một vị phù sư giám thị ở bên cạnh cuống quít lên, dùng hộp ngọc phong tồn một đạo phù triện này mới tránh khỏi thiên không tiếp tục âm trầm.

Sau đó, nàng ta liền để bút xuống, đứng dậy, quay đầu nhìn Phương Nguyên một cái, xoay người bước đi.

Đến cảnh giới này của nàng ta đã có thể dùng ngón tay làm bút, dùng hư không với giấy, tạo nghệ phù đạo cực kỳ tinh thâm, đã không cần phải suy nghĩ mình nên viết đạo phù này như thế nào, chỉ cần nàng ta thầm nghĩ trong lòng là nên viết phù gì, nhẹ nhàng điểm một cái, tâm niệm tự nhiên sẽ ở trên phù.

Lần này, nàng ta cũng quả thật là đi đầu.

Thậm chí lúc nàng ta rời khỏi, Phương Nguyên vẫn đang nhìn chằm chằm phù triện trống trước mặt, chưa viết xuống.

Mà điều này tất nhiên cũng khiến nàng ta rất là vui vẻ, thản nhiên cười cười.

Sau đó, bắt đầu từ nàng ta, liền có càng lúc càng nhiều tu sĩ đứng dậy rời khỏi, dần dần bước đi, theo nén hương càng cháy càng ngắn, cho dù là một số người trong lòng vẫn chưa nắm chắc, cũng đã viết phù, sau đó đứng dậy rời khỏi, dù sao, cho dù là phù lực hơi yếu một chút thì cũng tốt hơn là nộp giấy trắng, dần dần, hương đã cháy tới cuối, trên tiên đài to rộng như vậy, lại chỉ còn một mình Phương Nguyên.

- Ha ha, vị tiểu hữu này, lão phu cũng không muốn cắt ngang mạch suy nghĩ của ngươi, có điều thời gian đã...

Vị Lang Trúc tiên sinh kia nhìn trước người Phương Nguyên vẫn là phù triện trống, cũng không nhịn được vuốt râu mỉm cười một tiếng.

- Phù.

Cũng chính lúc thanh âm của hắn vang lên, Phương Nguyên cuối cùng cũng có quyết định.

Hắn nhẹ nhàng chấp bút, ở trên phù triện này rất là nghiêm túc viết ra một chữ "Lôi", rất ít người có thể phát hiện, khi hắn viết xuống một chữ này, trong cổ tay có một đạo thanh quang lờ mờ, theo bút hạ xuống, chậm rãi thấm vào trong phù triện.

Cũng vào lúc này, khói nhẹ tan hết, vị Lang Trúc tiên sinh kia thò đầu vào nhìn, cười nói:

Có điều khi hắn đi rồi, chỗ đại khảo phù đạo này cũng đã xôi xao ầm ĩ.

Vì một người đã giành đại khôi thủ ở cả trận đạo và đan đạo như hắn lại tham dự đại khảo phù đạo, cũng khiến cho một khảo hạch trên trình độ nào đó mà nói thì được xem như là ít được chú ý như phù đạo không ngờ lại dẫn phát sự chú ý của vô số người, tất cả mọi người đều chờ mong thành tích khảo hạch cuối cùng của hắn.

- Chẳng lẽ thật sự sẽ sinh ra khôi thủ ba đạo trận, phù, đan à?

- Có lẽ sẽ không đâu, vị áo xanh kia lúc khảo hạch trận đạo và đan đạo đều vô cùng thong dong, tự tin mười phần, nhưng ở phù đạo lại hình như có chút khó khăn, hơn ba trăm người tham dự khảo hạch, hắn là người hoàn thành phù triện cuối cùng, suýt nữa thì đã vượt quá thời gian.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 801: Phù hữu dụng (1)



- Thi phù đạo lại không phải là vẽ bùa, cuối cùng vẫn phải xem lực lượng trong phù ...

- Vậy xem mấy vị Đại Phù Sư bình phán như thế nào ...

Người chờ kết quả đại khảo phù đạo này càng lúc càng nhiều, hình thành một cỗ sóng triều, mà ở trong Phù Đạo Bị Khảo Ti Thanh Trúc Viện, mấy vị Đại Phù Sư bình xét thành tích khảo hạch phù đạo lúc này lại ai nấy mặt lộ vẻ khó xử, vẻ mặt phức tạp, nhìn mấy tấm phủ được lựa chọn ra từ hơn ba trăm đạo phù triện đặt trước người bọn họ, dường như đang làm gì lựa chọn khó khăn gì đó.

Đạo Ngọc Đế Sắc Lôi Phù này là đệ tử của thế gia phù đạo Lữ gia, phía bắc Phách Hạ vẽ.

Lang Trúc đầu tiên là chỉ vào đạo phù triện ở ngoài cùng bên trái, thấp giọng thở dài:

- Ngòi bút rất diệu, phù văn rất tinh, có thể nói là vô song ...

Các vị phù sư xem qua, đều gật đầu, nhưng lại không ai nói gì.

Lang Trúc tiên sinh lại chỉ vào phù triện thứ hai bên tay trái, nói:

Một đạo Chan Long Lôi Phù nay chính la tieu đệ tử thân truyền của Trung Châu Đại Phù Sư thất văn Thuần Vu Thiên lão tiên sinh vẽ, kẻ này đã học được ba phần chân truyền của Thuần lão tiên sinh, bút lực tinh trạm, ngầm có phong phạm đại gia!

Các vị phù sư cũng đều gật đầu theo, nhưng vẫn không phát biểu ý kiến gì.

Sau đó, Lang Trúc tiên sinh lại chỉ về phía đạo phù triện thứ ba, thở dài:

Thân phận của vị này, nghĩ chắc các ngươi cũng đã đoán được một hai, chỉ là không biết nàng ta rốt cuộc xuất thân từ nhà nào, nhưng chỉ dựa vào phù đạo mà nói, nàng ta tất nhiên được cao nhân chỉ điểm, vận dụng ngòi bút như thần, xuống giấy cứng cáp, một đạo phù này cho dù là lão phu, cũng không bới móc được gì, nếu luận về tiềm lực phù đạo, nàng ta chính là đứng đầu ba trăm phù sư ...

Khi hắn còn chưa nói hết, các phù sư lại đều nhìn về phía một đạo phù triện cuối cùng, sau đó cười khổ.

Lang Trúc tiên sinh cũng cười khổ một tiếng, nói:

- Đây chính là phù của vị khôi thủ hai đạo đan, trận, chư vị cảm thấy thế nào?

Vừa nghe thấy những lời này, sắc mặt của các phù sư đang có mặt đều lập tức trở nên rất đặc sắc.

- Vị khôi thủ hai đạo đan, trận này chắc là học phù không lâu?

Một vị trong đó cười khổ nói:

- Chỉ nhìn phù này mà nói, có thể thấy được bút pháp của hắn rất non nớt, nét vẽ có thiếu sót, chữ cũng bình thường ...

Bên cạnh có một người không nhịn được nói:

Đâu chỉ là bình thường, quả thực chính là hơi xấu.

- Đúng vậy, đây nghiêm khắc mà nói thì thậm chí không phải là phù, chỉ là tùy tiện viết một chữ mà thôi!

Trong nhất thời, lại là tình cảm quần chúng sôi trào, mỗi người đều phun ra những lời uất nghẹn trong lòng từ lâu.

Thật sự nhìn thấy một tấm quái phù như vậy, khiến bọn họ có chút không nhịn được.

- Ài, chư vị nói đều có lý, chữ này, cho dù là lão phu cũng cảm thấy rất khó coi.

Lang Trúc tiên sinh nghe mọi người nói vậy, lại lập tức cười khổ, nói:

Nhung van đe mau chot la ở chỗ ...

Nói đến đây, hắn lại im miệng, đặt phù lên trên bàn.

Sau đó, mình thuận tay chấp bút, ở bên cạnh nhẹ nhàng viết xuống một đạo lôi phù.

Với thân phận Đại Phù Sư tứ văn của hắn, cho dù là thuận tay viết một cái, phù triện vẽ ra cũng là tinh khí dồi dào, phù lực kinh người, bản thân phù này không ngờ có lôi quang vụn vặt vấn vít, nhìn thì cực kỳ thần dị, hoàn toàn không phải phù mà những tiểu phù sư tham dự đại khảo phù đạo vẽ ra có thể sánh bằng, nếu đặt ở trong đại khảo phù đạo lần này, chỉ là hắn thuận tay viết một cái đã đủ để đoạt được chức khôi thủ phù đạo rồi.

Nhưng sau khi hắn vẽ ra phù này, lại trực tiếp nhón lên, ném về phía đạo phù đó của Phương Nguyên!

-m!

Nhưng khi hai đạo phù này chạm vào nhau, lại xuất hiện một màn kinh người.

Hai đạo phù tiếp cận, phù lực kinh người bên trên lập tức nổ tung, đạo phủ mà Lang Trúc tiên sinh viết ra không ngờ trực tiếp bị lôi quang trong không trung xé thành từng mảnh, hóa thành từng mảng tro tàn, phân tán chung quanh, phù triện của Phương Nguyên không ngờ vẫn hoàn mỹ vô khuyết.

- Cái này ...

Chư vị Đại Phù Sư chỗ thấy vậy, ánh mắt đều kinh hãi, khó có thể hình dung.

Chư vị phù sư chung quanh nghe là cũng đều thở dài.

Trên thực tế, bọn họ tụ lại ở nơi này, cũng chính là vì đạo phù triện đạo cổ quái này.

Hiện giờ, vốn là bọn họ ở trong hơn ba trăm đạo phù triện này bình chọn ra top 10 cùng với khôi thủ, điều này đối với tu vi như bọn họ mà nói, thật sự cũng không phải là việc gì khó, nhưng quái phù này vừa xuất hiện, lại khiến bọn họ đều cảm thấy khó xử vô cùng, không ngoài gì khác, chính là phù này rất không dễ đánh giá, luận bút pháp, luận tinh xảo, phù này đều rất bình thường, thậm chí có thể nói là rất kém cỏi ...

Nhưng co tinh, phu luc an chua trong đo lai cuong đai hơn so với bat kỳ ai!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 802: Phù hữu dụng (2)



Lang Trúc tiền bối, nếu từ tạo nghệ phù đạo mà xét, kẻ này e là ngay cả tiêu chuẩn phù sư cũng không đạt tới, đây là tất nhiên phải gạt bỏ, hơn nữa, so sánh với mấy vị phù sư khác, tiềm lực phù đạo của tiểu nhi họ Phương này chỉ sợ cũng là thấp nhất, thành tựu tương lai hữu hạn!

Có người đã mở miệng, thanh âm trầm thấp, rõ ràng là không xem trọng.

- Nhưng cái chúng ta suy xét, vốn lại không phải là tiềm lực tương lai, mà là phù đạo lúc này ...

Người khác lại có ý kiến bất đồng, cười khổ nói:

- Có lẽ các loại pháp môn đối với phù đạo mà tiểu nhi này nắm giữ là không đủ, nhưng không thể phủ nhận là phù lực trong phù của hắn lại là mạnh nhất, thậm chí còn mạnh hơn cả chúng ta, chẳng lẽ chúng ta lại có thể phủ nhận sự cường đại của đạo phù triện này của hắn à?

- Thân là Đại Phù Sư, chúng ta sao có thể bình chọn loại phù bực thô kệch đơn giản bực này?

- Phù không có đơn giản hay thô kệch, chỉ luận uy lực là được ...

Khó có thể hình dung lúc bảng phù đạo được dán lên ngày hôm sau lại dẫn phát sóng to gió lớn.

Nhìn thấy hai chữ Phương Nguyên cao cao tại thượng trên bảng, không biết bao nhiêu người xem bảng đều hít một hơi lạnh, sau đó tiếng nghị luận ầm ầm lại vang lên, quả thực là khó có thể tin được, không ngờ thực sự có người làm được đoạt giải nhất cả ba đạo phù, trận, đan!

- Trời ạ, đó là người gì vậy?

- Đoạt giải nhất cả ba đạo, ngươi sao có thể làm vậy được?

Hắn thực sự có thực lực đoạt giải nhất cả ba đạo, hay là có ẩn tình khác?

Nghe nói Lang Trúc tiên sinh đã phong tồn đạo phù của hẳn, tùy thời đợi người tới nghiệm chứng, hơn nữa ngay đêm qua, các Đại Phù Sư trong phạm vi ngàn dặm quanh đây đều đã tiến vào Thanh Trúc Phong nghiệm chứng phù này, kết quả này chính là bọn họ thương lượng ra ...

- Kẻ này giá trị vô lượng, chỉ sợ lập tức sẽ dẫn phát sự tranh đoạt của các đại tiên môn và đạo thống ...

Đừng hòng, có lời đồn, han là thiên kiêu Tiên Minh âm thầm bồi dưỡng, sao lại dính dáng tới các đại tiên môn?

- Không ngờ thật sự đoạt khôi thủ rồi?

Vừa yết bảng, Phương Nguyên cũng lặng lẽ tới xem, khảo hạch hai đạo trận, đan lúc trước hắn ngay cả đến cũng không thèm đến, một là khảo hạch còn chưa kết thúc, liền đã biết mình đã là khôi thủ, hai là các đan sư của Xích Thủy Đan Khê sau khi nhất định ra kết quả này, liền âm thầm nói với hắn, bởi vậy hắn cũng không cần thiết phải chạy tới nơi yết bảng để xem, nhưng lần này thì khác.

Hắn trong lòng cũng có chút không vững tâm, từ sáng sớm đã chạy tới, sợ người khác nhận ra, còn đội mũ to.

Sau đó nhìn thấy tên của mình ở vị trí khôi thủ, trong lòng vừa cảm thấy có chút may mắn lại vừa có chút áy náy.

Bởi vì ngay cả hắn cũng không thể không thừa nhận, danh khôi thủ phù đạo này thật đúng là có thể coi như là mình nhặt được.

Hắn có thể đoạt khôi thủ phù đạo, không phải hắn trên phù đạo có bao lớn bao lớn, mà là đặc tính của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết quyết định, đương nhiên, tuy trong lòng có chút áy náy, danh khôi thủ cũng vẫn cần, dù sao .... Huyền Hoàng Nhất Khí Quyet cung la mình tu luyen ra!

- Lại có thêm ba tháng, ta có thể ở Lang Gia Các đọc sách ba tháng ...

Trong lòng loang thoang có chut thoai mai, Phương Nguyên thở dài một tiếng, liền quay người đi tới Xích Thủy Đan Khê.

Hắn lặng lẽ mà đến, lặng lẽ mà đi, người xung quanh đang nhao nhao nghị luận lại cũng không biết vị tam đạo khôi (người đứng đầu ba cuộc thi) này lại ở ngay bên cạnh bọn họ.

Có điều vừa đi được chưa xa, hắn liền theo bản năng ngang đầu lên.

Sau đó liền nhìn thấy trên sườn núi phía trước, một nữ hài mặc áo đỏ đang vẻ mặt không vui, lạnh lùng nhìn hắn.

Trong biểu cảm đó mang theo thần sắc cổ quái, lại là vừa tức vừa hận vừa uất nghẹn.

Phương Nguyên biết nàng ta đã nhận ra mình, cũng hơi do dự một chút, dừng chân lại, lắng lặng nhìn nàng ta.

Lý Hồng Kiêu lạnh lùng cười:

- Ha ha ta, có phải nên chuẩn bị nhìn ngươi lại triển lộ phong thái trên đại khảo khí đạo không?

Phương Nguyên thở dài một tiếng, nói:

- Phù đạo đã có chút may mắn, khí đạo thì ta thật sự là không hiểu ...

Lý Hồng Kiêu lạnh lùng, xoay người bước đi, đi được vài bước, mới quay đầu cười lạnh:

- Tin ngươi mới là lạ.

Sắc mặt Phương Nguyên hơi có chút xấu hổ, trong lòng lại nghĩ:

- Vậy cứ chờ xem ...

Bảng Đại khảo phù đạo vừa được dán lên, người tới bái phỏng Phương Nguyên lập tức lại nhiều hơn mấy lần.

Hơn nữa, trong lòng cũng không nhịn được má có ý tưởng trào lên, nếu đã là chín tháng, vậy vì sao không gom đủ lại một năm?

Đạo chiến, đạo chiến vẫn không thể từ bỏ ...

Thế là, hắn tiếp tục yên dạ yên lòng để Xích Thủy Đan Khê giúp mình làm bảng đỡ tên, cự tuyệt lời mời của tất cả đại nhân vật, mình thì trốn ở trong tiểu viện tham ngộ phù đạo.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 803: Phù dẫn thiên địa



Tuy đại khảo phù đạo đã kết thúc, hắn cũng như ước nguyện đoạt được khôi thủ đại khảo phù đạo, nhưng tham ngộ đối với phù đạo, hắn mới chỉ là vừa mới bắt đầu, còn có không gian vô cùng lớn có thể khai quật.

Dù sao, phù đạo mới là cơ hội để Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết của hắn đạt tới tiểu thành!

Chỉ có tham ngộ minh bạch phù đạo, hắn mới có nắm chắc trong đạo chiến, chiếm vững tam giáp!

Trên trình độ nào đó, tham ngộ phù đạo này đối với đề thăng thực lực của hắn căn bản chính là khó có thể hình dung...

Cũng chính là biết được tầm quan trọng của phù đạo, hắn mới kiên quyết cự tuyệt sự bái kiến của mọi người, đóng cửa không ra, thậm chí ngay cả khí đạo và kiếm đạo cũng không chuẩn bị đi quan khán, chỉ bình tâm tĩnh khí ở trong tiểu viện, cho tới lúc đạo chiến mới ra ngoài tham chiến!

- Phù dẫn thiên địa, biến hóa khôn lường.

Theo càng lúc càng hiểu biết sâu đối với phù đạo, hắn cũng có một loại cảm giác mở ra thiên địa mới.

Đối với hắn mà nói, phù đạo này chính là thủ đoạn mới để hắn vận chuyển thần thông, bên trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết đó ẩn chứa biến hóa vô tận, muốn hóa thành thần thông, luôn cần một loại thủ đoạn để phóng thích, mà nói tới loại thủ đoạn này, không gì đơn giản trực tiếp hơn phù đạo.

Dùng hình dung đơn giản nhất chính là biến hóa của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết giống như là một thân thần lực của Quan Ngạo.

Bên trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, biến hóa được dung nạp càng nhiều, tựa như khí lực của Quan Ngạo càng lớn.

Nhưng phù đạo này thì tương đương với võ pháp!

Dưới tiền đề có lực lượng nhất định, tất nhiên võ pháp càng cao, thực lực càng mạnh!

Mà đối với Phương Nguyên mà nói, chính là dưới tiền đề tu vi nhất định của hắn, phù đạo càng tinh diệu, thực lực càng cường đại...

...

Trong lúc Phương Nguyên đang bế quan tu hành, nghị luận đối với hắn ở ngoại giới cũng sóng sau cao hơn sóng trước, trừ kinh ngạc trước tam đạo khôi tụ tập ở một thân áo xanh, rốt cuộc là kinh tài tuyệt diễm đến mức nào ra, khiến người ta lo lắng nhiều nhất, chính là hắn trong các cuộc thi tiếp theo có tham gia nữa hay không?

Trận, đan, phù đều đã đoạt khôi thủ, như vậy khí đạo thì sao?

Dù sao có thể giành được tam đạo khôi, đã là chuyện khiến người ta vô cùng bất ngờ rồi, ai biết liệu có còn bất ngờ gì thêm không?

- Ta cá là hắn sẽ tham gia...

- Ta cũng cảm thấy vậy, nếu đó là một người chuẩn bị một tiếng gáy khiến ai nấy đều kinh ngạc, ba đạo trận, đan, phù đều đã đoạt được khôi thủ, không có đạo lý nào ở đại khảo khí đạo lại dừng mà không tiến, nói không chừng hắn đã sớm có chuẩn bị, tính đoạt khôi thủ hết cả đại khảo lục đạo.

- Đoạt khôi thủ lục đạo, vậy thì có chút khoa trương quá, đại khảo kiếm đạo và đạo chiến cuối cùng, không phải là ai muốn đoạt thì có thể đoạt, có điều ngươi nói hắn sẽ tham gia đại khảo khí đạo, ta cũng đồng ý, biểu ca họ xa của nhà muội muội của vợ bé của em vợ ta, đang ở Tiên Minh nhậm chức Tuần Du Sử, nghe nói người áo xanh này chính là một trong những thiên kiêu mà Tiên Minh âm thầm bồi dưỡng ra...

- Ta lại cảm thấy sẽ không đâu... Tuy không có thân thích nào nói cho ta biết, nhưng ta cảm thấy đại khảo khí đạo nào có đơn giản như vậy...

- Ha ha, nếu hắn có thể đoạt cả khôi thủ đại khảo khí đạo, ta sẽ ăn đầu của mình!

- ...

- ...

Dưới Đủ loại nghị luận, đối với Phương Nguyên liệu có tham gia đại khảo khí đạo hay không, đã hình thành một đợt sóng gió.

Thậm chí còn có người mở bàn cá cược, cá hắn có tham gia đại khảo khí đạo hay không và sẽ giành được thứ hạng gì.

Mà những người tu hành bình thường này tất nhiên chỉ là suy đoán, nhưng cũng có một số người lại trực tiếp tới hỏi.

Mình có biết một chút, kỳ thật chỉ có trận đạo và đan đạo mà thôi, cho dù là phù đạo, cũng là đã có chút may mắn, vừa hay ngộ ra quan hệ giữa phù đạo này và Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, lại mượn tu vi thâm hậu của mình trên Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, lúc này mới vẽ ra được một tấm lôi phù uy lực mạnh mẽ, ở trong đại khảo phù đạo đoạt được khôi thủ, hắn cũng cảm thấy may lắm.

May mắn như vậy, đến một lần đã là hiếm có, lại sao lại tới lần thứ hai?

Phải biết rằng, khí đạo chính là đạo luyện bảo.

Nhỏ tới đả tạo binh khí, lớn tới đả tạo thần khí, tiên bảo, đó đều là thuộc về khí đạo.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 804: Sư huynh tới rồi (2)



Mà một đạo này cũng có tiếng là thâm ảo gian nan, không biết có bao nhiêu Đại Khí Sư, đều phải bắt đầu từ nhỏ, từng chùy từng chùy đập ra bản sự, mình lại ngay cả tiếp xúc cũng chưa tiếp xúc, pháp khí cũng không biết nên luyện thế nào, làm sao mà tham dự được?

Hơn nữa, mình ngay cả Luyện Bảo Sư bình thường cũng không phải, lại không báo danh, làm sao có thể tham gia đại khảo khí đạo?

Lúc đại khảo khí đạo, mình đã tìm người đi cửa sau một lần, không thể lại đi thêm lần nữa chứ?

Cho nên đối mặt với người trước sau đến hỏi thăm, Phương Nguyên trong lòng vừa cảm thấy buồn cười, lại vừa cảm thấy bực mình, liền mỉm cười nhìn về phía bọn họ, thần bình khí tĩnh, thái độ ôn hòa, hơn nữa tràn đầy thành ý nói với bọn họ:

- Ngươi đoán xem?

- Phương tiên sinh, Phương tiên sinh, ngươi có ở trong tiểu viện không?

Sau khi để người ta đoán mấy lần, người lại chạy đến chỗ Phương Nguyên nói giao tình, tìm hiểu tin tức, càng lúc càng ít, mà Phương Nguyên lúc ban đầu chỉ cự tuyệt gặp người ngoài, về sau dứt khoát ngay cả các đan sư bên trong Xích Thủy Đan Khê cũng không gặp, tới cuối cùng đóng đại trận ở bên ngoài tiểu viện, sau đó tĩnh tọa trong nhà, việc vụn vặt ở ngoại giới, một mực không hề để ý tới, chỉ ngưng thần thủ tâm, tham ngộ phù đạo.

Nhưng cũng chỉ thanh tĩnh không đến nửa ngày, vị đồng nhi tên là Thanh Phong kia lại đã chạy tới làm phiền hắn.

- Không phải nói mấy ngày nay đừng tới làm phiền ta à?

Phương Nguyên cũng có chút bất đắc dĩ, qua cửa sơn nói vọng ra với đồng nhi đó.

Thanh Phong đồng nhi này hiện giờ là chân chạy riêng cho Phương Nguyên, rất nhu thuan, gan cung rat lon, luc trước cac đan su trong Xích Thủy Đan Khê thấy Phương Nguyên đóng cửa sơn, không để ý tới việc bên ngoài, liền cũng ngại đến nữa, hắn lại da mặt dày, lúc nào cũng tới đây tìm hiểu tin tức, ngày hôm qua lúc chạng vạng lại càng quá đáng, thậm chí còn dẫn cả Minh Nguyệt tỷ tỷ của hắn theo, muốn Phương Nguyên viết lời tặng cho nàng ta.

Mình cũng không phải sư phó của nàng ta, cũng không định truyền cho nàng ta đan đạo, viết lời tặng cái gì?

Nhưng thấy Thanh Phong đồng nhi giả bộ vẻ mặt cầu xin, tội nghiệp nhìn mình, lại thấy bộ dạng xấu hổ ngượng ngùng của tỷ tỷ tiểu đồng nhi, Phương Nguyên cũng không tiện từ chối ý tốt của người ta, đành phải thuận tay cầm một quyển đan kinh, ở bên trên viết vài câu cho nàng ta, thế là Minh Nguyệt tỷ tỷ này liền vẻ mặt hưng phấn bước đi, lúc này mới xách tay Thanh Phong đồng nhi dặn dò một phen rồi một cước đá ra ngoài.

Vốn tưởng rằng tiểu nhi này sẽ nhớ lâu, không ngờ hôm nay lại tới nữa ...

- Phương tiên sinh, Phương đại gia, lần này ta không phải tới tìm ngươi xin lời khen ...

Thanh Phong đồng nhi đó nghe vậy vội vàng nói:

- Lần này là có người muốn gặp ngươi ..

Phương Nguyên vừa nghe vậy lại nhíu mày, nói:

- Giúp ta từ chối đi, mấy ngày nay ai cũng không gặp!

Thanh Phong đồng nhi đó nghe thấy những lời này, liền than thở:

Những quản sự thế gia, trưởng lao tiên môn đó thì ta đều giúp ngươi từ chối rồi, không để cho bọn họ đến quấy rầy ngươi, nhưng lúc này lại là người đặc thù, hắn nói không gặp ngươi không được ..

- Đặc thù gì?

Phương Nguyên nghe vậy liền không nhịn được mà nhíu mày.

Thầm nghĩ chẳng lẽ còn có người thế lực lớn, muốn cưỡng bách mình phải gặp mặt à?

Thanh Phong đồng nhi đó nhíu mày nói:

- Người đó nói hắn là sư huynh của ngươi.

- Sư huynh?

Phương Nguyên nghe vậy lập tức ngẩn ra, vội nói:

Trông thế nào?

Thanh Phong đồng nhi nói:

Vừa gầy lại vừa quắt, trên người không mà ba lạng thịt, nói thì lại như rang đậu vậy. Nhìn một cái là biết không phải đại nhân vật, mà giống như là chân chạy vặt cho người ta, ta vốn là không tin hắn, nhưng hắn lại đút cho ta ba khối linh thạch ...

Nói xong lại trầm mặc một chút:

- Ta đánh hắn ra rồi, linh thạch là không thể trả lại cho hắn ...

Phương Nguyên nghe vậy lại giật mình, vội nói:

- Moi han vào.

- Thì ra đúng là sư huynh của ngươi?

Thanh Phong đồng nhi cũng kinh hãi, vội vàng chạy đi.

Phương Nguyên cũng mở cửa sơn, chờ trong sảnh, qua chừng thời gian một chén trà, quả nhiên nhìn thấy Thanh Phong đồng nhi dẫn một nam tử mặc áo đen, gầy teo nho nhỏ đi tới, ở ngoài cửa rất xa vừa nhìn thấy Phương Nguyên, lập tức vẻ mặt khổ sở, chạy vào trong nhà Phương Nguyên, liền ngồi bệt xuống đất, than thở kêu lên:

Phương sư đệ, lần này ngươi phải giúp ta ...

Phương Nguyên nhìn thấy mà dở khóc dở cười, nam tử tướng mạo đáng khinh, gầy khô quắt queo này không phải Tôn quản sự thì là ai?

Phương Nguyên vội vàng chạy tới, nói:

- Tôn sư huynh, ngươi lam sao vậy?

Dìu hắn ngồi xuống, lại rót cho hắn một chén.

Quay đầu nhìn Thanh Phong đồng nhi vẫn ở bên cạnh, mắt đang đảo quanh, liền lại một cước đá ra ngoài.

Tôn quản sự ừng ực uống hết chén trà, lúc này mới thở dài một tiếng, giống như đã khôi phục một chút tinh thần, Phương Nguyên lúc này mới ngồi xuống đối diện hắn, vẻ mặt ngưng trọng nói:

- Lúc này mới một năm không gặp, sao lại thành bộ dạng này, có chuyện gì cứ nói đi!
 
Back
Top Bottom