Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 785: Hắn nói xong



Thượng viện Xích Thủy Đan Khê, đám người Cầu Long Chân Nhân, Tử Tiêu Động Chủ, Hứa chấp sự đều đã chờ ở đây, nhìn bộ dạng của bọn họ, pháp chu, bào phục đều đã chuẩn bị xong, tùy thời có thể lên đường, chỉ chờ một mình Phương Nguyên. Với thân phận Đại Đan Sư của bọn họ, chuyên chờ một đan sư hạ viện như Phương Nguyên, cũng thật sự là làm khó bọn họ, có điều nhìn bộ dạng của bọn họ lại đều rất đương nhiên.

- Để các vị tiền bối đợi lâu, cũng là vãn bối nhất thời si mê, làm chậm trễ thời gian!

Phương Nguyên xin lỗi mấy người, sau đó một đám người đồng thời lên pháp chu, chậm rãi khởi động, tiến đến Vấn Đạo Sơn.

- Ha ha, Phương tiểu hữu, ngươi trước đây vẫn luôn bế quan, chắc vẫn chưa biết, hiện giờ các loại quy tắc và bố trí của đại khảo lục đạo đều đã làm thỏa đáng, sân nhà ở Vấn Đạo Sơn, trong đại khảo lục đạo, đại khảo đan đạo của chúng ta là trận thứ hai, đại khảo trận đạo là trận đầu, cho nên, chúng ta tạm thời không cần sốt ruột, lần này tới tham dự nghi thức tế lễ, thuận tiện quan sát khảo hạch đại khảo trận đạo!

Đứng trên khoang thuyền, Cầu Long Chân Nhân áo tím tung bay, cười ha ha giới thiệu với Phương Nguyên.

Nghe hắn giới thiệu một phen, Phương Nguyên mới biết, lần này, bọn họ là tới tham dự nghi thức tế lễ của đại khảo lục đạo, sau đó xem đại khảo trận đạo diễn ra đầu tiên, thực sự khiến Đan Đạo Bị Khảo Ti phải bận bịu là đại khảo đan đạo ba ngày sau!

Trình tự của đại đạo lục khảo, chính là trận, đan, phù, khí, kiếm, đạo, quy củ thì do cao nhân của Tiên Minh định ra.

Theo càng lúc càng tới gần Vấn Đạo Sơn, đã thấy trong hư không chung quanh, người tu hành đạp mây mà đến, cưỡi thú mà đến, ngự kiếm mà đến càng lúc càng nhiều, hoặc là thành quần kết đội, hoặc là vội vàng đi một mình, hoặc là thoả thuê mãn nguyện, hoặc là như lâm đại địch, thực sự có thể nói là cao thủ nhiều như mây. Ở một số nơi xa xôi, chỉ nhìn thấy một cao thủ Kim Đan đã ngạc nhiên lắm rồi, kiểu gì cũng vái lạy không thôi.

Nhưng hiện giờ, ánh mắt quét qua không trung, tu sĩ Kim Đan nhiều cả đống, khiến người ta hoa cả mắt, ngay cả Phương Nguyên cũng không khỏi nhớ tới một câu châm ngôn "Kim Đan đi đầy đất, Nguyên Anh nhiều như chó", trong lòng lập tức cảm khái không thôi.

Một là cảm khái cao thủ Trung Châu nhiều, nội tình dầy dặn, hai là cảm khái con người quả nhiên đều muốn tới chỗ cao.

Không tới thế giới lớn, quả thật không biết cao nhân trong thiên hạ này lại nhiều như vậy.

- Ha ha, đại đạo lục khảo lần này còn náo nhiệt hơn trước kia.

Tử Tiêu Động Chủ nhìn khí tượng chung quanh Vấn Đạo Sơn, cũng cười ha ha:

- Trước đây chúng ta cũng đều từng tham dự đại khảo đan đạo, nhưng khi đó nào có nhiều người như vậy, bất kể là người tham gia thi, hay là người xem lễ, đều nhiều hơn cả chục lần.

Hứa chấp sự cười nói:

- Chủ yếu là ý nghĩa của đại đạo lục khảo lần này rất phi phàm, không phải có lời đồn nói, đây là đại khảo cuối cùng trước đại kiếp à? Trên trình độ nào đó mà nói, đây cũng coi như là Tiên Minh đang chọn lựa nhân tài, người thiên hạ, phàm là người lòng mang kỳ thuật, tất nhiên chẳng ai chịu bỏ qua cơ hội này, dù vạn dặm xa xôi cũng phải chạy tới thử một lần!

- Ha ha, kỳ thật cũng chỉ là xem náo nhiệt mà thôi!

Cầu Long Chân Nhân nghe vậy cũng cười khẽ, nói:

- Đại đạo lục khảo lần này, cho dù nhiều người, nhưng nếu luận về chất lượng, lại chưa chắc đã hơn được trước kia, nói là đối với người trong thiên hạ, kỳ thật cũng không phải vậy, luận về thiên hạ này, có nơi nào nội tình mạnh hơn được Trung Châu? Nhưng cao nhân Trung Châu, đã sớm lộ diện, lần này sẽ không lên đài tranh phong với người ta...

- Cho nên, đại đạo lục khảo lần này, mặc dù tổ chức ở Trung Châu, nhưng cũng là nhằm vào người trong thiên hạ ngoài Trung Châu!

Tử Tiêu Động Chủ nghe thấy vậy, cũng thấp giọng thở dài:

- Nói thế cũng đúng, đạo thống Trung Châu cao cao tại thượng, cánh cửa này, bọn họ không cần phải vượt qua, bởi vì bọn họ vốn đã ở sau cánh cửa này rồi, có điều, nếu kỳ tài thiên hạ, có ai có thể trở nên nổi bật trong đại đạo lục khảo, cũng có thể lọt vào pháp nhãn bọn họ, từ đó về sau, cơ duyên tạo hóa vô tận...

Hắn nói xong, nhìn Phương Nguyên một cái, cười nói:

Mà luận trên dưới, bên trên cùng không nghi ngờ gì nữa chính là Tiên Minh và các đại đạo thống, thế gia Trung Châu.

Mà họ từ nhỏ đã cao cao tại thượng, người thường muốn đi đến vị trí của bọn họ, gian nan cỡ nào?

Nhưng đại đạo lục khảo lại cho bọn họ một cơ hội như vậy!

Đại đạo lục khảo này nói trắng ra thì chính là một nước cờ đầu để tu sĩ xuất thân thấp hèn, bước vào địa vị cấp cao của giới tu hành.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 786: Đại khảo trận đạo (2)



Trong lúc đang nói chuyện đã tới Vấn Đạo Sơn, lại thấy núi này rộng lớn kéo dài, địa thế cô tuyệt, đạo uẩn thâm hậu, trong núi có rừng sâu vách dốc, từ xa nhìn lại, toàn bộ thế núi giống như một lão nhân ngồi trên cao, ngẩng đầu nhìn trời.

Đối với sự tồn tại của cái tên Vấn Đạo Sơn này, trong giới tu hành cũng có không ít truyền thuyết, một truyền thuyết cổ xưa nhất nói là thời thái cổ, từng có một vị cao nhân ở đây vấn đạo cầu đạo, ngồi trăm năm, chứng đại đạo, mà trong trăm năm này, núi mà hắn ngồi cầu đạo cũng được một thân đạo uẩn của hắn ảnh hưởng, dần dần biến hóa địa thế, không ngờ hóa thành bộ dạng hắn lúc ấy cầu đạo, vô cùng thần dị.

Truyền thuyết này là thật hay giả, đã không thể khảo chứng, nhưng cái tên Vấn Đạo Sơn này lại một mực cửu thịnh bất suy.

Thế gian có thập đại tiên sơn, Vấn Đạo Sơn này cho dù một trong số đó.

Lúc này ở trong pháp chu nhìn về phía trước, liền thấy trước núi này đã người đông nghìn nghịt, trên một quảng trường trong sườn núi, dựng tiên đài cao, mấy vị lão giả tay áo dài rộng ngồi trên đài, chấp chưởng nghi thức tế lễ, phụ trách khai mạc đại đạo lục khảo lần này, chung quanh những tiên đài này là người của các đại đạo thống và tiên môn, đều tự chiếm chỗ cao, chuẩn bị xem lễ.

Mà dưới lưng chừng Vấn Đạo Sơn lại có một tòa u cốc, ngoài u cốc cũng có mấy trăm tu sĩ tụ tập, là tu sĩ chuẩn bị tham gia đại khảo trận đạo, bọn họ thi đầu tiên ngay sau khi khai mạc, lúc này đã bắt đầu chuẩn bị cho trận khảo.

Trên các vách núi đối diện, thậm chí là hư không, vị trí tốt đều đã bị người ta chiếm, ồn ào náo nhiệt, ngay cả vị trí quan chiến tốt cũng không dễ tìm, có điều Xích Thủy Đan Khê dù sao cũng là một trong những Bị Khảo Ti, bởi vậy cũng có vị trí riêng của mình, pháp chu trực tiếp hạ xuống quảng trường ở phía bên phải giữa sườn núi, các vị đan sư liền lập tức xuống thuyền, đi lên tiên đài.

- Xong nghi thức tế lễ thì chính là đại khảo trận đạo, tuy quy củ khảo hạch đan, trận khác nhau, nhưng trên bản chất nhưng cũng quá khác biệt, chúng ta cũng tiện xem, vạn nhất xuất hiện vấn đề gì, cũng dễ bổ khuyết đúng lúc, đỡ đánh mất thể diện của Xích Thủy Đan Khê!

Cầu Long Chân Nhân cười ha ha, các vị đan sư đều đáp ứng, phân biệt nhập tọa, lòng đầy chờ mong.

Nhưng lúc này, Phương Nguyên lại không nhập tọa, mà thi lễ với mọi người,

nói:

- Chư vị tiền bối cứ ngồi xem, vãn bối đi chút sẽ về!

Đám người Cầu Long Chân Nhân nghe vậy đều kinh ngạc, nói:

- Đại khảo trận đạo sắp bắt đầu rồi, ngươi còn đi đâu?

Phương Nguyên cười cười:

- Vãn bối đi tham gia thi, quay về nhanh thôi.

Mắt thấy đã tới giờ Thìn, người từ các nơi xung quanh tới xem lễ cũng đã tề tụ ở đây, liền nghe một tiếng trống chiêng vang lên, hoàn cảnh đang lộn xộn chung quanh lập tức trở nên im lặng, ai nấy đều tâm thần ngưng trọng trang nghiêm, ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Thiên địa như lò lớn, thui ren đạo tam của chúng ta!

Trong sườn núi Vấn Đạo Sơn, trước tế đài, ba vị lão giả tay áo dài rộng tế qua thiên địa, cao giọng hô:

- Con đường tu hành, nên tránh kiêu căng, tránh phù phiếm trống rỗng. Người tu hành chúng ta chỉ cầu đạo tâm không xấu, hư danh khen ngợi không để trong lòng. Song vì kháng đại kiếp, bảo vệ dòng dõi, đạo tâm vô cấu cũng tự nguyện nhiễm bụi trần. Người đời có câu đạo không có dày mỏng, người thành đạt đi trước. Chúng ta nào dám tranh tiên đoạt lộ? Vạn năm qua, cứ mười năm một lần tổ chức đại khảo lục đạo, không vì hư danh, chỉ để khích lệ tộc ta, bảo hộ khí vận nhân gian, chống đỡ đại kiếp!

Nói xong, ba lão giả dâng hương, trái phải vang lên ba tiếng pháo.

Ầm ầm!

Mây trôi trong không trung chốc lát liền tiêu tán vô tung, thiên địa là một mảng nắng ráo, mặt trời treo trên cao, không còn sương mù.

Cuối cùng cũng sắp bắt đầu rồi à?

Bốn phương tám hướng, có người nhìn thấy một màn này, tâm tình đã lộ ra có chút kích động.

Cũng đúng vào lúc này, dưới Vấn Đạo Sơn, trước một mảng u cốc, lại thấy một vị Trận Sư già mặc áo đỏ, tay cầm một nén hương dài màu xanh, cười ha ha, ánh mắt đảo qua mấy ngàn Trận S đã xếp thành hàng chờ đợi trước u cốc, nói:

- Đại đạo lục khảo, trận đạo ta xếp đầu, chư vị tiểu bối, lão phu mong các ngươi cất một tiếng kêu vang trời!

Đồng thời, tay hắn phất nhẹ, nói:

- Vào trận đi!

Theo tay áo hắn vung lên, mây tím tràn ngập trên vùng trời u cốc, ngay cả cửa vào cũng phủ kín lại chậm rãi tan ra, để lộ cửa vào sơn cốc, nhưng ở bên trong sơn cốc, lại vẫn mây tím mờ mịt, mơ hồ có thể thấy được linh quang không ngừng lấp lánh.

Mà tu sĩ canh giữ cạnh sơn cốc đã sớm không nén được, quát một tiếng vội vàng nhảy vào trong đại trận.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 787: Hai người họ nhanh quá (1)



- Trong sơn cốc dài ba mươi dặm này, bố trí Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, chính là một đại trận có thể ngăn cản thiên quân vạn mã, hung hiểm trùng trùng, mà quy củ của khảo hạch trận đạo lần này cũng đơn giản hơn khảo hạch đan đạo rất nhiều, chỉ cần có thể dựa vào bản lĩnh của mình, trước khi hương xanh cháy hết, một đường phá trận, đến được bên kia sơn cốc là xem như hợp cách, có thể có được danh hiệu Đại Trận Sư.

Người xung quanh giống như hồng thủy xông vào trong sơn cốc, Phương Nguyên lại áo xanh tung bay, không hề sốt ruột.

Hắn chắp tay sau lưng, thầm cân nhắc quy củ khảo hạch trận đạo vừa được biểu hiện trong quyển trục.

- Thông qua Cửu Khuc Hoàng Hà Trận thì chỉ có thể có được danh hiệu Đại Trận Sư mà thôi, nhưng đại đạo lục khảo lần này, lại phải bình top mười, tam giáp, thậm chí là khôi thủ trận đạo, bởi vậy lại thêm vào nan đề, ở cuối Cửu Khúc Hoàng Hà Trận còn có mười con hung thú, bất kể là ai, chỉ cần có thể dùng trận pháp của mình, vây khốn một trong mười con hung thú đó là có thể lọt vào top mười!

- Ai vây khốn nhanh nhất thì người đó chính là khôi thủ ...

Nghiền ngẫm nghiền ngẫm một lúc, không nhịn được cười khẽ một tiếng:

- c* that, chỉ la khao hạch tran đao, khong ngo ngay ca hung thu cung loi ra, không sợ có người táng mạng à? Xem ra đại đạo lục khảo lần này, Tiên Minh đặt kỳ vọng rất cao.

Cân nhắc xong tất cả, mắt thấy người xung quanh đều đã xông vào sơn cốc, Phương Nguyên cũng chuẩn bị vào cốc.

- Ngươi không ngờ cũng tới tham gia khảo hạch trận đạo?

Cũng đúng vào lúc này, bên cạnh hắn không xa truyền đến một thanh âm vô cùng kinh ngạc.

Quay đầu, Phương Nguyên liền nhìn thấy một nữ tử mặc áo đỏ, bộ dạng khoảng mười tám mười chín tuổi, vẻ mặt ngạc nhiên, lại không phải ai xa lạ, chính là Lý Hồng Kiêu lúc trước đã gặp trước khảo hạch trận đan đạo, không ngờ nàng ta cũng tới tham gia đại khảo trận đạo.

Lý Hồng Kiêu đó rõ ràng là cũng nghĩ giống như hắn, chỉ là sau khi hơi ngẩn ra, trên mặt liền xuất hiện một tia ngạo nghễ.

Hơi hất cằm, nhìn Phương Nguyên nói:

- Đan đạo bị ngươi đoạt đi phong đầu, trận đạo thì ngươi đừng hòng thắng ta nữa!

Phương Nguyên nghe vậy, cười bất đắc dĩ, nói:

- Ngươi nói ...

Trong mắt Lý Hồng Kiêu hiện lên một tia tức giận, quát lên:

- Đừng có nói ta nói đúng nữa!

Phương Nguyên ngừng lại một chút, gật đầu, nói:

- Ngươi nói không sai ...

- Ngươi ...

Lý Hồng Kiêu lập tức lại dâng lên một bụng nộ khí.

Nhưng Phương Nguyên lại không để ý tới nàng ta, cười khẽ, thân hình bay lên, một bóng xanh xông vào trong sơn cốc, mà Lý Hồng Kiêu thì cắn răng một cái, tốc độ không ngờ không chậm hơn hắn, hóa thành một luồng sáng đỏ, cơ hồ đồng thời cùng Phương Nguyên xông vào sơn cốc.

Hai người bọn họ, hiện giờ đã gần như là hai người tiến vào sơn cốc muộn nhất trong đại khảo trận đạo lần này.

Phương Nguyên cũng không phải chủ quan, mà là vào sơn cốc này, cái so đấu không phải thân pháp và tốc độ, mà là năng lực phá trận, nếu cùng mọi người tiến vào, người bên cạnh nói năng ầm ĩ, không khỏi sẽ ảnh hưởng tới sự thôi diễn của mình, bởi vậy chẳng thà chờ những người này vào đã, sau khi kéo giãn cự ly, lại thong dong vào trận thôi diễn, nhìn thì luc ban đầu chậm hơn, nhưng trên thực tế lại nhanh hơn.

Có điều Lý Hồng Kiêu dường như cũng mang ý tưởng này, cho nên mới ở lại cuối cùng, hai người chạm mặt nhau.

Hai người bọn họ cơ hồ đồng thời vào cốc, sau đó thân hình hơi dừng lại, cũng không hạ xuống đất, bởi vì trên mặt đất vẫn có rất nhiều người chưa xông qua cửa ải thứ nhất, ngược lại chen chúc đứng đây, bởi vậy hai người bọn họ đồng thời lựa chọn bồng bềnh trong không trung, trên ngón tay Lý Hồng Kiêu đeo giới chỉ đồng đen sáng ngời, bên cạnh liền một trăm lẻ tám ngọc trù có đường vân màu tím vàng, xoay tròn trong không trung.

Mà Phương Nguyên lại ngay cả ngọc trù cũng không dùng, chỉ bấm tay trái thật nhanh.

Không đến một hơi thở, hai người bọn họ đều lao về phía trong, đồng thời đi tới cửa thứ nhất ...

Từ tốc độ thôi diễn này cho thấy, hai người bọn họ dường như căn bản không hề dừng lại, chỉ hơi khựng lại một chút đã tính ra rồi.

Sau đó, bọn họ ở cửa thứ hai cũng không dừng lại, trực tiếp vượt qua.

Sau đó chính là cửa thứ ba ....

Nhung đay là đại khao tran đạo, dua theo quy củ, khong the thi trien than thông.

Cho nên, người vào sơn cốc, chỉ có thể dựa vào năng lực thôi diễn của mình, từng bước phá trận, từng bước tiến về phía trước.

Mà hiện giờ tu sĩ trận đạo trong sơn cốc, cũng đều làm như vậy, không một ai là đang không khổ sở thôi diễn, trước mỗi một đạo trận quan đều hết sức rụt rè cẩn thận, vắt hết óc suy nghĩ, quả thực giống như đi trên băng mỏng, mỗi lần phá được một trận, sắc mặt đều mừng rỡ, vội vàng đi qua.

Nhưng trong một mảng thân ảnh trì trệ này, lại xuất hiện hai bóng người vô cùng bắt mắt.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 788: Mẹ ơi



Hai người một xanh một đỏ bay nhanh trong sơn cốc, giống như hai con cá ngược dòng mà bơi!

Vốn thời cơ vào trận của hai người bọn họ muộn hơn mọi người, nhưng trong lúc họ vào trận, lại phát hiện hai người bọn họ cơ hồ không hề dừng lại, ở mỗi một đạo trận quan đều nháy mắt là vượt qua, sau đó một đường tiến về phía trước, so sánh với họ, nhưng người khác giống như là bất động tại chỗ, bị bọn họ vượt qua.

- Đại khảo trận đạo này là không cho phép Đại Trận Sư tham dự, sao lại xuất hiện cao thủ bực này?

Bất kể là trên vùng trời sơn cốc hay là bên trong sơn cốc, đều có người đang nhìn họ chằm chằm, phàm là hai người này hoặc là thi triển thần thông, hoặc là mượn dùng pháp bảo gì đó, vậy sẽ bị coi là gian lận, lập tức bị hủy bỏ tư cách khảo hạch, nhưng bất kể họ có trợn mắt to tới thế nào, đều không phát hiện dấu vết hai người bọn họ mượn dùng bất kỳ thần thông hoặc là pháp bảo gì, không ngờ đúng là một đường thôi diễn mà tiến về phía trước.

Điều này không khỏi khiến mọi người cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Người không biết, còn tưởng rằng đây là hai Đại Trận Sư tiêu chuẩn tam văn tứ văn tới đây trêu tiểu hài tử.

- Các ngươi... Có từng nghe nói trận đạo khác có trình độ bực này không?

Trong vô số người vây xem, nếu muốn tâm tình cổ quái nhất, tất nhiên chính là một đám tu sĩ của Xích Thủy Đan Khê.

Vừa rồi bỗng nhiên nghe nói Phương Nguyên muốn xuống tham gia đại khảo trận đạo, bọn họ đã cảm thấy có chút khiếp sợ, đan sư lại tham gia trận khảo, mà sau khi nhìn thấy Phương Nguyên một thân áo xanh nhanh chóng tiến về phía trước, thế như chẻ tre thì không chỉ chấn kinh....

Bọn họ đều trầm mặc!

Sau khi trải qua sự kiện tiểu khảo đan đạo, bọn họ đã không còn dám quá coi thường Phương Nguyên, nhưng sự không coi thường này chỉ là về đan đạo của hắn mà thôi, ai có thể ngờ được hắn lại lén báo danh tham gia đại khảo trận đạo, càng mấu chốt hơn là, hắn không ngờ còn có biểu hiện kinh diễm như vậy, từ tốc độ của hắn và nữ tử áo đỏ cho thấy, đây chẳng phải là tiết tấu sẽ vững vàng tiến vào top mười sao?

- Hoàn toàn chưa nghe bao giờ?

Hứa chấp sự là tiếp lời đầu tiên, cười khổ nói:

- Ngay cả ta cũng không biết hắn báo danh thi trận đạo lúc nào!

Thanh Ly tiên sinh ở bên cạnh cũng bất lực nói:

- Lúc trước lão phu còn đang nghĩ hắn có mấy thành nắm chắc giành được khôi thủ đại khảo đan đạo, hiện giờ xem ra... Chẳng lẽ hắn trước khi bắt đầu đại khảo đan đạo đã phải giành khôi thủ đại khảo trận đạo cho đã nghiền à?

- Sau này nếu để người ta biết được, khôi thủ đại khảo trận đạo là xuất thân từ Xích Thủy Đan Khê chúng ta, chuyện này đúng là...

Vô Pháp tiên sinh cũng nghĩ tới một chuyện thú vị khác, không nhịn được bật cười.

- Học đan đạo cực nhanh, trận đạo cũng kinh người như vậy, còn quen biết với Tiên Minh Tuần Giám Sứ...

Cầu Long Chân Nhân không nhịn được lắc đầu, kinh ngạc nói:

- Hắn rốt cuộc là ai?

Vừa nghe thấy lời ấy, tất cả mọi người theo bản năng đều nhìn về phía Tử Tiêu Động Chủ.

Người là ngươi nhặt về, ngươi ít nhiều gì cũng phải biết một chút chứ?

- Nhìn ta làm gì?

Tử Tiêu Động Chủ lại cười khổ bất đắc dĩ:

- Người là ta nhặt về, nhưng hiện tại hồ đồ nhất lại chính là ta...

Hai cái bóng một xanh một đỏ, tiến vào sơn cốc muộn nhất, nhưng tốc độ lại nhanh nhất.

Cửu Khúc Hoàng Hà Trận vốn là nổi danh nhờ trận thế phức tạp, cấm chế vô số, có thể nói là ba trượng một cấm, mười trượng một cửa. Trong đại trận này không nói là nửa bước cũng khó đi, nhưng cũng là đi lại rất khó, hai người bọn họ lại thân hình bay, tư thái tiêu sái, không giống đang phá trận, mà giống đằng vân đi dạo trên đỉnh núi, quả thực coi Cửu Khúc Hoàng Hà Trận như đường cái bình thường!

Không chỉ là các tu sĩ xem thi ở bên ngoài, cho dù các Đại Trận Sư tọa trấn giám thị trong sơn cốc cũng đầy khiếp sợ.

Rất nhanh, chỉ khoảng thời gian một nén hương, hai bóng người một xanh một đỏ này đã tiếp cận cuối sơn cốc, mà lúc này, phía sau hai người bọn họ, người nhanh nhất mới chỉ đi qua được hai mươi dặm, vẫn còn một phần ba lộ trình!

- Đại khảo trận đạo lần này của chúng ta không ngờ xuất hiện cao thủ bực này, cũng không phải chuyện xấu, đi lấy tư liệu về hai người bọn họ tới cho ta xem!

Rất nhanh, liền có người lấy tới ngọc giản ghi danh của hai người đó tới, lão giả sau khi tham tường một phen, lại có chút kinh ngạc, mang theo nghi hoặc nhìn bóng đỏ, lẩm bẩm:

- Nếu nàng ta là đến từ nơi đó, có tạo nghệ bực này thì cũng thôi, chỉ là người thanh niên áo xanh kia là đại thế gia nào bồi dưỡng ra?

- Tạo nghệ bực này, chỉ sợ đã có tư cách trực tiếp tiến vào Ma Biên phục vụ rồi.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 789: Vừa rồi sao ngươi không nói?



Một vị Trận Sư bọn ở bên cạnh không nhịn được cười một tiếng, vỗ vỗ tay, hỏi người hướng:

- Các ngươi cảm thấy ai sẽ là khôi thủ!

Lúc này chư vị Trận Sư đều đang suy đoán, lại nhất thời không ai dám khẳng định, chỉ có thể cười nói:

- Nhìn tốc độ phá trận của hai người bọn họ, thực sự khó phân trên dưới, nếu muốn phân thắng bại, vậy chỉ có chờ bọn họ quá quan, xem tốc độ bày trận của ai nhanh hơn...

- ...

- Không ngờ đạo trận thuật của ngươi cũng thật sự có mấy phần bản lĩnh!

Lúc này, hai người Phương Nguyên và Lý Hồng Kiêu đều đã tới cuối Cửu Khúc Hoàng Hà Trận.

Cản ở phía trước bọn họ đã là một cửa cuối cùng của đại trận này, chỉ cần hai người bọn họ có thể phá được trận này, xông vào chỗ sâu nhất của sơn cốc, liền xem như thông qua đại khảo trận đạo, có thể đạt được danh hiệu Đại Trận Sư, đương nhiên, nếu muốn đạt được thành tích tốt hơn trong đại khảo trận đạo lần này, vậy vẫn phải dùng trận thuật vây khốn mười con hung thú ở chỗ sâu nhất trong sơn cốc này.

Từ trong sơn cốc tiến về phía trước, cái so đấu là phương pháp phá trận, mà về sau thì lại là phương pháp bày trận.

Có điều bọn họ một đường đi tới, tuy tốc độ không chậm, nhưng một cửa cuối cùng này lại không phải dễ vượt qua, một trăm lẻ tám ngọc trù bên cạnh Lý Hồng Kiêu sớm đã bay lượn bay tán loạn, nhiều tới khiến người ta hoa cả mắt, nhìn không quá rõ.

Mà dưới tình huống suy tính tinh diệu này, nàng ta không ngờ còn có thời gian quay đầu nói một câu với Phương Nguyên.

Phương Nguyên không trả lời nàng ta, chỉ hai tay giang ra, trên không trung lập tức xuất hiện ba mươi sáu trúc trù chuyển động thật nhanh.

Một đường đi tới, hắn vẫn là lần đầu tiên vận dụng thẻ tính, lúc trước chỉ tay trái bấm đốt ngón tay, liền đưa ra rồi kết quả. Có điều lúc này, hắn thấy mình không thể thoát khỏi Lý Hồng Kiêu, trong lòng cũng có chút kinh ngạc, không ngờ nữ tử áo đỏ này tuổi tác còn ít hơn mình, nhưng không ngờ ở đạo trận thuật lại có thể theo kịp mình, thật sự khiến hắn cũng phải coi trọng nàng ta hơn.

Nhưng cho dù là như vậy, hắn vẫn không sử dụng Thiên Diễn Thuật, chỉ dựa vào bản sự của mình để thôi diễn.

Dù sao sự kiêu ngạo trong lòng hắn rất cao, nếu là đại khảo trận đạo, như vậy phải dựa vào bản lĩnh của chính mình để tới tham gia, không dựa vào ngoại vật.

- Hừ, khi khảo hạch đan đạo, ngươi nhanh hơn ta một bước, nhưng lần này, ta lại...

Nữ hài tên là Lý Hồng Kiêu đột nhiên cười lạnh một tiếng, vung tay áo thu lại một trăm lẻ tám ngọc trù, sắc mặt dường như có vài phần ngạo nghễ, muốn phóng tới một đạo quan khẩu cuối cùng, đáy mắt đã hiện ra vẻ hưng phấn không thể che giấu.

Nàng ta dường như đã có một loại cảm giác hãnh diện trước mặt Phương Nguyên!

Nhưng nàng ta không ngờ, còn chưa nói xong một câu này, Phương Nguyên đột nhiên cất thẻ tính, trực tiếp xông vào.

Khi ánh mắt Lý Hồng Kiêu nhìn tới, Phương Nguyên đã trực tiếp xuyên qua đạo quan khẩu cuối cùng.

- Ngươi... Vô sỉ!

Lý Hồng Kiêu giận dữ, trong mắt như b*n r* lửa.

Thật sự khó có thể chấp nhận, hắn không ngờ lại nhanh hơn mình nửa bước?

điều này thậm chí khiến nàng ta sinh ra một loại cảm giác, kỳ thật mình nhanh hơn đối phương, chỉ là mình vừa lên tiếng, lại ít nhiều có chút phân thần, mà đối phương thì chỉ sầm mặt, vô thanh vô tức lao đi trước mình, quả thực rất không có phong độ, quả thực chính là vô sỉ, quả nhiên ai cũng nói chó không sủa mới cắn người.

Vừa nghĩ vừa vội vàng xông vào đạo quan khẩu cuối cùng, sau đó mắt sáng rực lên.

Xuyên qua quan khẩu này, nàng ta nhìn thấy cảnh tượng trong cốc, ở ngoài trận, đã không còn sương tím tràn ngập, mà là ánh nắng tươi sáng, có điều rất nhanh, liền cảm thấy một cỗ hung phong đáng sợ từ phía trước ùa tới.

- Hung thú?

Lý Hồng Kiêu chăm chú nhìn, lập tức nhìn thấy một con hung viên (vượn dữ), hai tay giơ một tảng đá to nặng chừng vạn cân, hung hăng đập tới mình vừa chạy ra khỏi đại trận, trong lòng lập tức lắp bắp kinh hãi, theo bản năng muốn kích khởi một thân pháp lực, trảm sát con hung viên này, có điều vào khoảnh khắc cuối cùng, lại vẫn cố nén xung động này lại.

Bởi vì nàng ta bỗng nhiên ý thức được, đây là đang khảo hạch.

Phi thân né qua viên đá to này, ánh mắt đảo qua, quả nhiên liền nhìn thấy trong không trung góc tây nam, một vị Đại Trận Sư đang đứng, cười tủm tỉm nhìn Lý Hồng Kiêu, cho tới lúc này, mới cười cười nhắc nhở:

- Đừng quên, đây là đại khảo trận đạo, không đọ tu vi thần thông, ngươi chỉ có thể dùng trận pháp vây khốn chúng, phàm là dùng thần thông hoặc là pháp bảo, lập tức sẽ bị hủy bỏ tư cách khảo hạch...

- Vừa rồi sao ngươi không nói?

Lý Hồng Kiêu nghe vậy giận lắm, nói:

- Lát nữa ta gõ trộm ngươi mấy gậy, xem ngươi dùng gì mà hóa giải!

Đại Trận Sư đó nghe vậy, cười nói:

- Muốn gõ trộm ta cũng là chuyện về sau, nhưng hiện tại ngươi không được động thủ!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 790: Đây là tình huống gì thế?



Nói xong chỉ về một phương hướng khác:

- ... Người ta sắp đoạt được khôi thủ rồi!

- Hả?

Lý Hồng Kiêu xoay chuyển ánh mắt, liền thấy lúc này Phương Nguyên đang đấu với một con hắc ngưu thân cao khoảng ba trượng, trên người bọc một lớp vỏ bùn rất dày, hắc ngưu đó sức lớn vô cùng, đi qua đâu, bùn đất tung tóe, tên đá bay tán loạn đến đó, nhưng hắn chạy chung quanh hắc ngưu, trong tay thỉnh thoảng lại có cờ trận được phóng ra, hiện giờ không ngờ đã phong tỏa hơn nửa khu vực chỗ hắc ngưu đó.

- Không tốt, chẳng lẽ lại thực sự để hắn đoạt được khôi thủ à?

Lý Hồng Kiêu thấy mà vừa sợ vừa giận, không ngờ mình đi chậm một bước, mắt thấy đại thế đã mất.

Chênh lệch này bất kể là như thế nào cũng không đuổi kịp!

Nhưng nàng ta lại không dễ dàng nhận thua như vậy, nháy mắt liền có chủ ý, vung tay lên, bấm pháp ấn.

- Vù!

Trong ngón tay nàng ta, linh quang lóe lên, bốn lá cờ trận đồng thời bay ra, cắm ở trước người.

Con hung thú đang gườm gườm nàng ta hung tợn đánh tới, lại vừa hay bị bốn lá cờ trận này cản lại, va chạm khiến nó đầu choáng mắt hoa, còn không đợi nó có phản ứng, lại thấy quanh người cờ trận, cấm trận ùn ùn hạ xuống, hung thú này cả kinh, không chút nghĩ ngợi chạy vội ra ngoài, vừa hay xông tới trước Phương Nguyên đang đối phó một con hung thú khác.

- Hì hì...

Lý Hồng Kiêu đó cảm thấy đắc ý, nhìn Phương Nguyên:

- Ngươi không phải bày trận rất nhanh à? Cho ngươi thêm con hung thú nữa!

- Hả?

Mắt thấy đã sắp vây khốn được con quái ngưu trước mắt lại nghe thấy sau tai có tiếng gió mãnh liệt, ánh mắt Phương Nguyên đảo qua, liền nhìn thấy hung viên đang lao về phía mình và Lý Hồng Kiêu đang cười đắc ý ở phía sau nó, trong lòng lập tức hiểu ra vấn đề, dứt khoát lách người, tránh thoát trùng kích của hung viên, sau đó cờ trận trên tay biến đổi, lại vây khốn con hung viên này trong đại trận.

- Trận thế này biến hóa nhanh thật.

Lý Hồng Kiêu thấy vậy cũng lắp bắp kinh hãi, mắt thấy trận thế của Phương Nguyên lại chuẩn bị vây lại, nàng ta cũng cắn răng một cái.

Đột nhiên, dùng mũi chân làm trục, thân hình quay tròn, sau đó mấy chục cái cờ trận bay ra.

Mấy chục cờ trận này đều bay về phía các phương hướng khác nhau trong sơn cốc, mà trong sơn cốc này vốn đã có các loại cấm chế, chính là để chế ước mười con hung thú bị nhốt ở trong sơn cốc, khiến chúng không đến nỗi vừa thấy có người là lập tức xông lên toàn bộ, nhưng lúc này Lý Hồng Kiêu để quấy rầy tốc độ bày trận của Phương Nguyên, không ngờ trực tiếp làm đảo lộn những cấm chế này!

Gừ!

Tám con hung thú còn lại rít gào, cất vó phì mũi, ầm ầm lao về phía Phương Nguyên.

Nghênh đón trận thế như vậy, Phương Nguyên cũng hơi kinh hãi, quay đầu nhìn về phía Lý Hồng Kiêu:

- Ngươi thực sự muốn làm như vậy à?

Lý Hồng Kiêu có chút đắc ý:

- Khôi thủ trận đạo này ta sao lại dễ dàng tặng cho ngươi chứ?

Phương Nguyên gật đầu, nói:

- Ngươi nói có lý!

Sau đó, không nói nữa, cả người phóng lên cao, mấy chục lá cờ trận đồng thời bay quanh người, sau đó từng lá từng lá liên tiếp không ngừng cắm trên mặt đất, mắt thấy đại trận hắn vừa rồi đã bắt đầu biến hóa, nháy mắt lại nổi lên biến hóa kinh người, cờ trận bao la, khu vực rộng ra mấy lần, trực tiếp bao phủ lấy những hung thú đang lao về phía mình.

Vừa làm hắn vừa nhìn về phía Lý Hồng Kiêu, thản nhiên nói:

- Nhưng nếu không cho ta giành khôi thủ, ngươi ngay cả top mười cũng không có...

- Đây là tình huống gì thế?

Một màn xuất hiện ở cuối sơn cốc đại khảo trận đạo thật sự khiến người xung quanh đều kinh hãi, thậm chí là dở khóc dở cười.

Tạo nghệ trận đạo của hai người một xanh một đỏ này đúng là đều rất kinh người, vượt qua Cửu Khúc Hoàng Hà Trận trước nhất, không nghi ngờ gì nữa, chức khôi thủ đại khảo trận đạo lần này sẽ được phân định giữa hai người. Dựa theo quy tắc mà nói, vốn cũng đơn giản, chỉ là hai người mỗi người nhắm vào một con hung thú, xem ai có thể dùng trận pháp vây khốn hung thú nhanh hơn là được, vô cùng rõ ràng.

Mà lúc này, Phương Nguyên thì phi thân vào trong không trung, cờ trận trong tay liên tiếp được ném ra, mỗi con hung thú tới đây, hắn liền thay đổi một chút trận thế, sau khi vây con hung thú này ở bên trong, lại lao về phía con hung thú tiếp theo, từng con từng con, tốc độ rất nhanh, trận thế lại biến hóa vô cùng phức tạp, trong nhất thời, ngay cả Lý Hồng Kiêu cũng thấy mà sững sờ.

Sau đó khi nàng ta có phản ứng, lá cờ trận cuối cùng của Phương Nguyên đã rời tay, cắm chặt xuống đất!

Thế là, một màn khiến người ta ngơ ngác xuất hiện.

Mười con hung thú đều bị vây trong trận pháp của hắn, ngoài trận không còn con nào.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 791: Chờ lâu gì chứ



Một màn này phát sinh quá nhanh, biến hóa trận thế của Phương Nguyên lại rất xảo diệu, đừng nói là nữ tử áo đỏ, ngay cả vị Đại Trận Sư chuyên trấn thủ trong sơn cốc này cũng không kịp phản ứng, hung thú trong sơn cốc đã thành thành thật thật bị nhốt trong trận.

Trận thế đã thành, hắn mới vỗ vỗ tay, cười nói với Đại Trận Sư trong không trung:

- Được rồi chứ?

Vị Đại Trận Sư đó lập tức trầm mặc.

Lý Hồng Kiêu cũng trầm mặc.

Dựa theo quy củ của đại khảo trận đạo, phàm là người trong thời gian quy định, vượt qua được Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, vậy được xem như thông qua đại khảo, có danh hiệu Đại Trận Sư, nhưng muốn lọt vào top mười, vậy phải mỗi người vây khốn một con hung thú mới được, do đó, vị trí top mười này là dựa vào thời gian mỗi người thành công vây khốn hung thú để quyết định, nhưng hiện giờ nên tính thế nào?

Một mình ngươi vây khốn cả mười con hung thú, vậy người khác phải làm sao?

Nữ hài áo đỏ Lý Hồng Kiêu trầm mặc một lúc, chỉ vào Phương Nguyên nói:

- Hắn phạm quy...

Đại Trận Sư trong không trung nhìn Lý Hồng Kiêu với ánh mắt cổ quái:

- Còn không phải là ngươi tự làm loạn trước à?

...

- Tam giáp, ta nhất định phải lọt vào tam giáp.

Khi tất cả mọi người ở cuối sơn cốc đang trầm mặc, trong Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, vang lên một tiếng kêu to kích động.

Người đến là một Trận Sư trẻ tuổi tốc độ chậm hơn Phương Nguyên và Lý Hồng Kiêu một chút, nhưng lại rõ ràng lại nhanh hơn người khác, hắn chính là một Trận Sư đến từ Bắc Hải, cũng nổi danh Trận Sư thiên tài, lần này vốn định đoạt lấy danh hiệu khôi thủ trận đạo, kết quả không ngờ gặp phải hai người quái thai như vậy, bị bỏ xa hơn mười dặm, cho đến lúc này mới chạy tới nơi.

Có điều ở trong lòng hắn, ít nhiều gì vẫn có chút chờ mong. . .

Không đoạt được khôi thủ, nhưng cũng may có thể ở phía sau hai người bọn họ, đoạt danh hiệu thám hoa!

Trong lòng mang theo ý tưởng này, hắn một hơi chạy ra khỏi đại trận, sau đó kích động nhìn về phía trước.

Vừa nhìn một cái liền ngây người, đờ đẫn nói:

- Hung thú đâu rồi?

Vốn mình chỉ cần lại bày trận vây khốn một con hung thú thì có thể chiếm chắc tam giáp, nhưng...

. . . Hung thú đâu?

...

Nghe thấy tiếng hô này, Lý Hồng Kiêu cũng có chút bất đắc dĩ, nhìn về phía vị Đại Trận Sư kia:

- Dù sao thì ngươi cũng phải nói nên làm thế nào chứ?

Đại Trận Sư trong không trung lại lâm vào trầm mặc, sau đó quay đầu nhìn về phía tiên đài trong không trung.

Mình thật sự không biết nên làm gì, tìm lãnh đạo hỏi vậy!

Mà trên tiên đài, Đại Trận Sư chủ khảo ngồi ngay ngắn ở chính giữa cũng có chút dở khóc dở cười nhìn một màn phía dưới, bất đắc dĩ phất ống tay áo, một đạo thần niệm đánh vào trong lòng vị Đại Trận Sư kia, sau đó ngồi về chỗ, thở dài không thôi.

Đại Trận Sư kia chỉ đành bất đắc dĩ nhìn về phía Phương Nguyên:

- Ngươi đi đi!

Phương Nguyên lập tức hơi ngẩn ra, nói:

- Vẫn chưa xác định thành tích khảo hạch mà, ta đi đâu bây giờ?

Lại chỉ vào hung thú bị mình vây khốn, nói:

- Các ngươi nói vây khốn một con là được, nhưng ta vây khốn mười con, như vậy nên...

Không đợi hắn nói hết, Đại Trận Sư kia bất đắc dĩ xua tay, dở khóc dở cười nói:

- Được rồi được rồi, khôi thủ cho ngươi, ngươi mau thả những hung thú này ra, vị đạo hữu này, đừng làm ảnh hưởng tới đồng đạo phía sau.

- Khôi thủ cho ta?

Phương Nguyên cũng hơi ngẩn ra, sau đó bật cười

Chắp tay thi lễ về phía tiên đài trong không trung phía sau sơn cốc, sau đó hắn đứng lên, phất tay áo.

Cờ trận vừa rồi bị hắn cắm dưới đất đều bay về trong tay áo.

Những hung thú đó lập tức được tự do, rít gào lao ra xung quanh.

Mà trong Cửu Khúc Hoàng Hà Trận, lúc này cũng đã có càng lúc càng nhiều Trận Sư xông tới, vừa thấy trong sơn cốc có vô số hung thú, lập tức vừa kinh vừa sợ, nhưng lại biết đây là thời cơ hiếm có, liều mạng hò hét xông lên tranh đoạt, ai nấy đều tế ra cờ trận.

Mà Phương Nguyên để tiết kiệm thời gian, trực tiếp từ phía sau sơn cốc lướt ra, sau đó về tới vị trí tiên đài của Xích Thủy Đan Khê, đến lúc này, tiên đài tiên đài, đồng nhi vừa phụng trà, Phương Nguyên nhẹ nhàng thi lễ với chư vị đan sư của Xích Thủy Đan Khê, cười nói:

- Để chư vị tiền bối phải chờ lâu...

- Chờ lâu gì chứ...

Chư vị đan sư đều cười khổ, ánh mắt nhìn về phía Phương Nguyên giống như nhìn một con quái vật.

- Phương tiểu hữu, ngươi học trận đạo từ khi nào vậy.

Mọi người trầm mặc một lúc, cũng là Tử Tiêu Động Chủ cười khổ lên tiếng, do dự hỏi.

- Trước đan đạo, từng nghiêm túc tham ngộ mấy ngày, có chút thành tựu!

Mà Tử Tiêu Động Chủ thì lắc đầu thở dài, nói:

- Sau này ngươi đừng nói mình có chút thành tựu nữa, ngươi nhìn chung quanh kia.

Nói xong chỉ một cái, Phương Nguyên không khỏi ngẩn ra.

Chỉ thấy lúc này bốn phương tám hướng, khắp nơi đều có người từ xa nhìn về phía mình, có người thì thầm to nhỏ, có người mặt lộ vẻ nghi hoặc, có người thì do dự không biết có nên tới nói chuyện hay không, những ánh mắt đó giống như đang nhìn danh nhân vậy...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 792: Top mười là top mười



- Thanh niên áo xanh kia nhìn thì tuổi tác không lớn, rốt cuộc là thần thánh phương nào?

- Tạo nghệ trận đạo của hắn rõ ràng cao hơn người khác rất nhiều, chỉ có nữ tử áo đỏ đó là có thể tranh đua.

- Mấu chốt là nếu hắn đoạt khôi thủ trận đạo, vậy sao lại ngồi xuống tiên đài của Xích Thủy Đan Khê?

Vô số tiếng nghị luận từ bốn phương tám hướng vang lên, nghi ngờ như sóng.

Phương Nguyên nghe những nghị luận này, trong lòng cũng hơi có phản ứng.

Xem ra, mình có được danh hiệu khôi thủ trận đạo, quả thực đã xem như một vị danh nhân nho nhỏ rồi.

Vốn là đại khảo trận đạo này cần chờ sau khi toàn bộ khảo hạch kết thúc, rồi xem kết quả vô số Trận Sư chung quanh thống kê ra, nói cách khác, cho dù mình vây khốn hung thú trước, vậy cũng phải chờ sau khi các chủ khảo nghiệm chứng trận pháp của mình có vấn đề hay không mới đưa vào thành tích khảo hạch, sau đó thì xếp hạng, đợi một ngày sẽ thống nhất yết bảng, bố cáo với thiên hạ!

Nhưng vừa rồi mình vây khốn mười con hung thú, các vị tu sĩ đều chứng kiến, hơn nữa mình cũng bởi vậy mà hại người khác không thể khảo hạch thuận lợi, do đó chủ khảo trận đạo này lại đành phải mở một khơi dòng như vậy.

Đại khảo trận đạo hiện giờ kỳ thật vẫn chưa kết thúc, thậm chí mới tiến hành được một nửa.

Nhưng vị trí khôi thủ của hắn lại ngồi vững rồi.

Trận đạo nổi danh chính là là hôm nay!

...

Mà sau khi Phương Nguyên ngồi về tiên đài, cũng nắm chắc vị trí khôi thủ trận đạo, nữ hài áo đỏ Lý Hồng Kiêu cũng chậm rãi rời khỏi sơn cốc, lúc này với tạo nghệ trận đạo của nàng ta, rõ ràng có thể thoải mái vây khốn một con hung thú, đoạt lấy danh hiệu bảng nhãn trận đạo, nhưng nàng ta lại không xuất thủ, trực tiếp rời khỏi sơn cốc, nói cách khác, căn bản từ bỏ tranh đoạt top mười trận đạo.

Thân hình nhấp nhoáng trong núi, nàng ta đã biến mất, đi đến một tiên đài thần bí mà xa hoa.

- Công chúa, người...

Trên tiên đài đã có mấy vị giáp sĩ áo đen đón tiếp, quỳ một gối dưới đất, do dự hỏi.

- Nếu không phải hạng nhất, vậy đoạt cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Lý Hồng Kiêu thở dài một tiếng, trong thanh âm dường như mang theo chút mất mát.

Giáp sĩ áo đen chung quanh quỳ gối, lại không dám nói tiếng nào.

Mà Lý Hồng Kiêu thở dài một lúc, lại đột nhiên nổi giận lên, đá vỡ một bàn ngọc trước người.

Giáp sĩ áo đen cả kinh, vội nói:

- Công chúa bớt giận, thuộc hạ giờ đi băm thây hắn?

Lý Hồng Kiêu lạnh lùng nhìn về phía giáp sĩ áo đen này:

- Vì sao phải băm thây hắn?

Giáp sĩ áo đen đó nghẹn lời, không biết nên tiếp lời thế nào.

Lý Hồng Kiêu nói:

- Trận đạo của ta không bằng người ta, đã đủ mất mặt rồi, ngươi còn muốn khiến ta mất mặt hơn?

Giáp sĩ áo đen đó đành phải cúi đầu thật thấp, không dám nói câu nào.

Lý Hồng Kiêu lườm hắn một cái, bỗng nhiên căm giận nói:

- Ghi danh phù đạo cho ta, ta không tin, không thể đoạt được một khôi thủ!

Thành tích của khảo hạch trận đạo, cuộc thi đầu tiên trong đại đạo lục khảo đã được công bố.

Có điều khiến người ta có chút bất ngờ là, trừ người thông qua khảo hạch, có được danh hiệu Đại Trận Sư ra, Trận Sư chủ khảo vốn chỉ định bình chọn ra top mười, nhưng đến cuối cùng, lại xuất hiện mười một người.

Nguyên nhân tất nhiên rất đơn giản, Phương Nguyên thân là khôi thủ, trực tiếp dùng trận thuật vây khốn mười con hung thú, nói cách khác đã một mình ôm trọn cả top mười, sau đó Tiên Minh lại không thể không khuyên hắn thả hung thú ra, nhưng thế lại hay rồi, một phát thả mười con hung thú, trải qua một phen ngươi tranh ta cướp, lại có mười người vây những hung thú này lại.

Cũng chính bởi vậy, cuộc thi đầu tiên trong đại đạo lục khảo liền xuất hiện một màn kỳ lạ.

Top mười là top mười, khôi thủ là khôi thủ!

Vấn đề mấu chốt là ở chỗ, mọi người không ngờ cảm thấy đây là chuyện theo lẽ thường.

Theo bọn họ, vị nam tử áo xanh giành được khôi thủ này, so sánh với mười Trận Sư được xếp cùng hắn, hai bên thật sự không phải trên cùng một cảnh giới, cũng chỉ có nữ tử áo đỏ thần bí là có thực lực đọ được với hắn trên tạo nghệ trận đạo.

Mà dù là như vậy, nàng ta cuối cùng cũng chỉ thông qua khảo hạch, có được danh hiệu Đại Trận Sư mà thôi.

Cũng có người nói hắn kỳ thật là một vị Đan tu, am hiểu luyện đan, từng giành được khôi thủ trong tiểu khảo đan đạo, đan luyện ra thậm chí có thể nói là kinh tài tuyệt diễm, mà trận đạo chỉ được coi là cửa bên của hắn, không bỏ quá nhiều công phu ra để nghiên cứu!

Cũng có người nói, hắn kỳ thật là hạng con cháu của một vị Tiên Minh Tuần Giám Sứ, thông qua quan hệ có được trước đề mục của đại khảo trận đạo.

Trong tất cả truyền thuyết, cái cuối cùng tất nhiên là kỳ quái nhất.

Nhưng cách nói cuối cùng này lại rất nghiêm trọng, còn có người nêu ví dụ, nói là trong tiểu khảo đan đạo vốn không phải hắn là khôi thủ, không những không phải, hắn thậm chí còn thi trượt.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 793: Đan dược hoàn mỹ (1)



Nhưng chính la Tien Minh Tuần Giam Su Triệu Chí Tran tới Xích Thủy Đan Khê một chuyến, thành tích này liền được sửa lại, hắn từ người thi trượt nhảy một phát lên thành người đứng đầu tiểu khảo.

Đối với cách nói này, Phương Nguyên tất nhiên cũng có được nghe, nhưng không để trong lòng.

Thành tích đại khảo trận đạo được Vấn Đạo Sơn công bố vào chiều ngày hôm sau, tên của hắn nằm cao nhất.

Đan sư Xích Thủy Đan Khê đều đến chúc mừng, cho dù là vị Tiên Minh Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn cũng gửi một bức thư cùng với hai loại biểu lễ để chúc mừng hắn, nhưng Phương Nguyên lại cảm thấy đây vốn là chuyện trong dự kiến, chỉ khách khí với người ta một chút rồi đi, ngay cả Xích Thủy Đan Khê nói nên tổ chức tiệc mừng công cho han hắn cũng uyển chuyển cự tuyệt, chỉ nói để sau khi kết thúc đại khảo rồi tính.

Mà các đan sư của Xích Thủy Đan Khê cũng không miễn cưỡng hắn.

Một là đại khảo đan đạo sắp tới, bọn họ cũng có một đống việc phải làm.

Thứ hai, tổ chức tiệc mực công cho khôi thủ đại khảo trận đạo trong Xích Thủy Đan Khê, nói ra cũng không được tự nhiên cho lắm.

Mà trừ những người này ra, cũng có không ít tiên môn và đạo thống trận đạo đều phái người đến, muốn tiếp xúc với Phương Nguyên, có người nói là bái phỏng, có người nói là thảo luận nghiên cứu, cũng có một số người trực tiếp muốn trả giá cao mời Phương Nguyên tới tiên môn của bọn họ nhậm chức.

Đối với những cái này, Phương Nguyên đều một mực từ chối, chỉ an tâm chuẩn bị đại khảo đan đạo.

Điều này cũng dẫn tới một số người bất mãn với hắn, cảm thấy người này tuổi tác không lớn, nhưng lại rất kiêu ngạo, khôi thủ đại khảo trận đạo, thanh danh này không tồi, nhưng ở đạo trận thuật cũng chỉ được xem như vãn bối, không nên to gan cự tuyệt nhiều cao nhân trận đạo như vậy bái phỏng? Chẳng lẽ, chuyện hắn là nhờ quan hệ, dựa vào Tuần Giám Sứ mới có được khôi thủ là thật?

Người tin vào lý do này tất nhiên sẽ đồng ý, nói ba hoa chích choè, giống như tận mắt nhìn thấy.

Nhưng người không tin thì lại cười nhạt ....

- Cho dù hắn biết trận thứ nhất của đại khảo trận đạo là Cửu Khúc Hoàng Hà Trận thì sao? Diệu dụng của Cửu Khúc Hoàng Hà Trận chính là bên trong có vô số biến hóa, mỗi một đạo đại trận căn bản là người bày trận khác nhau, không có cùng biến hóa, bắt buộc phải thôi diễn lâm thời, vả lại, sau khi vượt qua đại trận, hắn một mình vây khốn mười con hung thú, đây chính là bản sự thật sự, không thể ăn gian?

Đương nhiên, bất kể có tin hay không, cách nói này quả thật vẫn hấp dẫn không ít sự chú ý tới cho Phương Nguyên.

Cũng chính bởi vậy, sau khi tin tức Phương Nguyên cũng tham gia thi đan đạo được truyền ra, không biết bao nhiêu người đều vô cùng chú ý, điều này cũng khiến lúc đại khảo đan đạo bắt đầu, tu sĩ tới xem lễ nhiều hơn rất nhiều.

Đại khảo đan đạo là diễn ra vào ngày thứ tư, hiện giờ, dưới Vấn Đạo Sơn đã lâm thời dựng lên mười tòa tiên đài, trên mỗi một tòa tiên đài đều đặt ba trăm lò đan, mà mỗi một tòa tiên đài lại có bốn vị Đại Đan Sư trấn thủ, phụ trách việc giám thị, ngoài ra còn có thủy kính chuyên môn dùng thần thông dựng lên, chiếu trực tiếp quá trình luyện đan lên trong không trung Vấn Đạo Sơn.

Dù sao, khảo hạch đan đạo và khảo hạch trận đạo cũng khác nhau, bởi vậy trong chuyện giám thị cũng cẩn thận hơn rất nhiều.

Không biết có phải chịu ảnh hưởng của lời đồn đó hay không, đại khảo đan đạo lần này, rất khéo lại an bài Phương Nguyên ở tòa tiên đài thứ năm, cách vị trí của Đại Đan Sư chủ khảo gần nhất, hơn nữa thủy kính cũng vừa hay đặt ngay trước người hắn.

Điều nay lại khien trong hu khong co mot khoang khong gian lon bieu hiện quá trình luyện đan của hắn.

- Ha ha, Phương tiểu hữu, dù sao ngươi cũng là người của Xích Thủy Đan Khê chúng ta, nhất định phải biểu hiện thật tốt.

Trước khi Tử Tiêu Động Chủ vào trông thi, cười ha ha nói với Phương Nguyên.

Hắn chính là một trong các Đại Đan Sư phụ trách tòa tiên đài thứ năm này, cũng cách Phương Nguyên không xa.

- Mau mau, lặng lẽ thôi, sửa thân phận của hắn thành đan sĩ thượng viện.

Mà Hứa chấp sự thì trước khi bắt đầu thi, lại vừa thần bí vừa cẩn thận dặn người bên cạnh.

Người bên cạnh có chút khó hiểu:

- Vì sao?

Hứa chấp sự hận không thể tát cho hắn một cái:

- Óc lợn, vạn nhất hắn đoạt khôi thủ, sau khi người khác nghe ngóng được, lại phát hiện hắn vẫn ở hạ viện Xích Thủy Đan Khê, thế chẳng phải là nói đám người chúng ta có mắt không tròng, lãng phí một nhân tài à?

Người bên cạnh như hiểu ra gì đó:

- Cho nên lần này trực tiếp điều hắn lên, hắn đáp ứng thì đáp ứng, không đáp ứng cũng phải đáp ứng!

Lúc này, Hứa chấp sự nói năng rất khí phách!

Mà đối với Đan tu khác của thượng viện Xích Thủy Đan Khê mà nói, quả thật cũng rất chờ mong kết quả khảo hạch của Phương Nguyên, dù sao lúc tiểu khảo đan đạo, hắn không ngờ luyện một viên tứ chuyển đan thành ngũ chuyển đan, vô cùng kinh diễm, nhưng hắn rốt cuộc là gặp may, có được phương pháp cải tạo đan phương này hay là thật sự có tạo nghệ cao như vậy, có thể tùy tiện cải tiến đan phương, lại khiến người ta có chút không dễ khẳng định.

Tóm lại, hiện giờ cho dù là bọn họ, cũng có chút không rõ về tiêu chuẩn đan đạo của Phương Nguyên.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 794: Đan dược hoàn mỹ (2)



Mà đối với tất cả những điều này, Phương Nguyên lại không để ý.

Hắn chỉ bình tĩnh xuất hiện ở hiện trường đại khảo đan đạo, sau đó bình tĩnh đi lên tiên đài, ở trước lò đan của mình, dưới cái nhìn chăm chú của vô số tu sĩ chung quanh, sắc mặt bình tĩnh luyện một lò đan, sau đó thì vẻ mặt bình tĩnh rời đi.

Chỉ có điều, chung quanh tiên đài này lại không thể bình tĩnh được nữa.

Nội dung đại khảo đan đạo lần này, chính là luyện một viên Cửu Chuyển Bảo Đan.

Mà lần này, bởi vì lúc trước chưa tiếp xúc với viên đan dược này, cho nên Phương Nguyên không thể lâm thời lại dùng Thiên Diễn Thuật thôi diễn dược tính của nó, xem xem có thể tìm được phương pháp cải tiến hay không, cho nên trong toàn bộ quá trình khảo hạch, Phương Nguyên chỉ nghiêm khắc dựa theo giảng thuật về đan phương, từng bước từng khâu, từ từ chậm rãi luyện đan dược này, không có gì kinh diễm cả!

Nhưng cũng không phạm phải một chút sai lầm nào!

Mỗi một trình tự của hắn đều rất kín kẽ, làm được một cách hoàn mỹ vô khuyết!

Tiêu chuẩn của quá trình, giống như đan phương đó là dựa theo thủ pháp luyện đan của hắn mà viết xuống.

Cũng chính bởi vậy, quá trình luyện đan hoàn toàn không kinh diễm này, ghép lại với nhau lại có vẻ vô cùng kinh diễm.

Sắc mặt các đan sư xem thi chung quanh đều từ từ biến đổi.

- Tay chắc, tâm vững thế nào mới có thể không chút sai sót luyện ra một viên đan này.

Cang là cao thủ đan đạo cang hiểu làm được một bước này là khó khăn tới mức nào.

Không nói cái khác, trong quá trình luyện chế Cửu Chuyển Bảo Đan, cần hơn ba tiếng, các loại trình tự ở giữa nhiều tới cả trăm, linh dược và bảo dược cần dùng cũng vượt quá ba trăm loại, mà thủ pháp và biến hóa gió lửa trong quá trình luyện đan thì đạt tới hơn ngàn loại.

Trong toàn bộ quá trình, không phạm một sai lầm nhỏ, vốn chính là một chuyện khiến người ta không thể tin được!

Thế là, trong toàn bộ qua trình luyện đan của Phương Nguyên, bọn họ thậm chí còn không dám phát ra dù chỉ một tiếng động.

Sợ quấy nhiễu hắn, ảnh hưởng tới thủ pháp luyện đan tinh chuẩn của hắn.

Tới cuối cùng, khi Phương Nguyên đã thành công xuống đài, vị Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn phụ trách chủ khảo đan đạo mới chậm rãi đi xuống, hắn đi tới trước lò đan của Phương Nguyên, nhẹ nhàng phong tồn đan dược được luyện ra lại, áng áng trong tay, có thể thấy được, pháp lực trong lòng bàn tay hắn đang nhẹ nhàng lưu chuyển, đây là dùng hết toàn lực để cảm nhận trọng lượng của viên đan đó.

Một lúc sau, hắn mới nhẹ nhàng bỏ đan dược xuống, trên mặt lộ ra một nụ cười.

- Đan nặng một lạng bốn tiền ba phân bảy ly rưỡi ...

Hắn giống như đang lẩm bẩm, lại giống như đang thuận miệng nói với đan sư bên cạnh.

Nhưng thanh âm của hắn lại vừa hay vang ra, bị vô số người nghe thấy.

Sau đó, chung quanh Vấn Đạo Sơn, đột nhiên dấy lên một mảng xôn xao, ánh mắt của người vây xem đều trở nên sửng sốt.

Bởi vì trên đan phương đã viết rõ ràng: "Long Ngâm Đan thành: Đan nặng một lạng bốn tiền ba phân bảy ly rưỡi!"

... Đan hoàn mỹ!

Cũng giống như đại khảo trận đạo, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, vị trí khôi thủ này Phương Nguyên cầm chắc rồi.

Không vì gì khác, chỉ bởi vì đan hắn luyện ra quá hoàn mỹ.

Đan hoàn mỹ như vậy, chứng tỏ trong quá trình luyện đan không có một chút sai lầm nào xuất hiện, tiếp cận đan dược hoàn mỹ mà đan phương ghi lại một cách vô hạn. Bởi vì phương pháp luyện đan được ghi lại trên đan phương, ý nghĩa bình thường đều được người ta coi là tinh luyện nhất, cũng là phương pháp luyện đan hữu hiệu nhất, cho nên càng tiếp cận với ghi chép trên đan phương, dược tính của đan dược lại càng mạnh, đan phẩm cũng càng cao.

Mà đay chính là lai lịch của đan hoàn mỹ, cũng là chỗ Phương Nguyên khiến người ta khiếp sợ.

Nhìn thì đơn giản, nhưng muốn làm được lại rất khó.

Trong toàn bộ quá trình luyện đan không phạm một chút sai lầm nào, cho dù là Đại Đan Sư tam văn cũng không dám tùy tiện đảm bảo.

Cũng chính bởi vậy, Phương Nguyên vừa luyện ra đan này, liền có rất nhiều người nhận định hắn nhất định là khôi thủ đan đạo.

Trong quá trình luyện đan không mắc một chút sai lầm nào, điều này quá khó khăn, đã định trước là không thể có quá nhiều người ... Hoặc có thể nói là không ai khác có thể làm được, Phương Nguyên lại làm được, vậy đã đảm bảo thành tích của mình, trừ phi, có người có thể giống như hắn trong tiểu khảo đan đạo, luyện ra một viên đan dược đã cải tiến dược tính ... Nhưng nghiêm khắc mà nói, thế còn khó hơn là luyện một viên đan hoàn mỹ ...

Khôi thủ như vậy cứ qua mấy năm luôn sẽ xuất hiện một người.

Nhưng nếu là khoi thủ cả trận đạo, đan đạo, phân lượng này lại hoàn toàn khác.

Chỉ cần Phương Nguyên cũng đoạt khôi thủ đan đạo, như vậy liền tuyên bố, một vị kỳ tài chân chính được sinh ra rồi!

Mà kết quá ...
 
Back
Top Bottom