Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cải Thiên Nghịch Đạo

Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 775: Trên Thiên Hạ Phổ có tên ta (1)



- Một kiếm chém thiên kiêu?

Phương Nguyên giật mình, cuối cùng cũng biết vị Tuần Giám Sứ này gặp mình ở đâu rồi, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên.

Mà ở bên cạnh, Hứa chấp sự và Cầu Long Chân Nhân nghe được những lời này, trực tiếp choáng váng ...

- Rốt cuộc hắn là ai?

- Ngay cả Thái Hư tiên sinh cũng muốn gặp hắn?

Trong chốc lát, tình thế đột ngột thay đổi, cho dù là Cầu Long Chân nhân hay là đám đại đan sư thượng viện đều thay đổi sắc mặt, vừa giận vừa sợ, lại có chút mê mang, trong chớp mắt, bọn họ nhìn thấy quá nhiều thứ, không tiêu hóa nổi, chỉ có thể ngây ngốc nhìn Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn nói chuyện với Phương Nguyên, trái tim đập thình thịch ...

Không phải hắn là một tu sĩ tạp đan, ngay cả tên đan sư cũng không có sao?

Sao có thể bắt chuyện với Tuần Giám Sứ đây?

- Ha ha, Phương Nguyên tiểu hữu, sao ngươi lại đến đây?

Cầu Long Chân Nhân và những đan sư khác đều mê man hỗn hoạn, chỉ đứng nhìn từ xa, không dám đến quá gần, cũng không dám đi quá xa, lại không dám dùng thần niệm nghe trộm cuộc nói chuyện, chỉ có thể ngơ ngác đứng yên, nhìn vị Tuần Giám Sứ Tiên Minh có thân phận cao quý chậm rãi bắt chuyện với Phương Nguyên.

- Nói ra thật xấu hổ ...

Phương Nguyên thấy Tuần Giám Sư quan tâm, cũng thật lòng trả lời.

- Lúc đó ở Kim Gia Thiên Lai, vì làm cầu Lôi Pháp, nên mới làm loạn một trận, sau đó nhận ra bản thân gây họa lớn, sợ Kim lão thái quân không tha cho ta, nên nhân nhịp loạn lạc chạy trốn, chuyên tâm tu hành ở sơn mạch Long Miên một thời gian, sau đó gặp được Tử Tiêu động chủ, được hắn chỉ dạy đan đạo, lại đưa sách cho ta đọc, để ta có thể làm việc ở Xích Thủy Đan Khê ...

Nói xong, hắn nhìn về phía Tử Tiêu động chủ đang thẫn thờ ở phía xa, nở nụ cười.

Tử Tiêu động chủ đổ mồ hôi lạnh khắp người.

- Không phải đang nói gì về ta đấy chứ?

- Ha ha, Phương tiểu hữu đúng là ...

Tuần Giám Sư nghe Phương Nguyên nói xong thì cười ha ha, nói tiếp.

- Tiên Minh vẫn còn, giới tu hành vẫn còn quy củ, từ lúc bí cảnh Thông Thiên bị hủy diệt, Kim lão thái quân bị mấy vị Thánh Nhân trách cứ, giao nhiệm vụ đi Ma Biên, bây giờ nàng vẫn còn đang ở nhân gian, có pháp lệnh của Tiên Minh, nàng không dám ra tay với ngươi, ngươi không cần phải cẩn thận như thế.

- Bí cảnh Kim gia bị hủy diệt?

Phương Nguyên nghe xong, trong lòng khẽ nhúc nhích, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, hắn cười nói.

- Từ trước đến nay vãn bối nhát gan thôi!

Trong lòng Tuần Giám Sứ hiểu rõ, cũng không hỏi nhiều, chỉ cười nói.

- Lúc còn ở bí cảnh Thông Thiên, ngươi dùng tay không đẩy ngã mười hai kim trụ, có thể thấy trình độ trận đạo không tầm thường, không ngờ còn học cả đan đạo, không biết trình độ bây giờ thế nào rồi?

Phương Nguyên nghe xong những lời này, cười khổ nói.

- Mới tham gia cuộc thi nhỏ ...

Tuần Giám Sư ngẩn người, hỏi.

- Ô? Kết quả sao rồi?

Phương Nguyên hơi trầm ngâm, cười nói.

- Thành tích chưa xác định, vãn bối vẫn chưa biết!

Tuần tra sứ nở nụ cười, hắn vẫy vẫy tay với Cầu Long Chân Nhân đứng trước cửa điện không dám đến gần, trong lòng hắn căng thắng, vội vàng chạy đến.

- Cái tên kia tố cáo ta trước mặt Tuần Giám Sư sao?

- Kết quả cuộc thi của vị Phương tiểu hữu này thế nào?

Vị Tuần Giám Sứ kia gọi Cầu Long Chân Nhân đến, chỉ cười hỏi một câu.

Cầu Long Chân Nhân vừa nghe, trong lòng kêu khổ.

- Đúng là tố cáo ta rồi ...

Hắn vã mồ hôi đầm đìa, vội nói.

- Rất tốt, rất tốt ...

Tuần Giám Sư không nghi ngờ hắn, cười nói.

- Có thể lấy được tư cách tham gia đại khảo đan đạo không?

Cầu Long Chân Nhân nghe xong lời này, hơi ngẩn người ra, lúc này hắn mới ý thức được Phương Nguyên chưa nói chuyện cụ thể cho Tuần Giám Sứ, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, hắn lấy một tờ giấy trong tay áo ra, cười nói.

- Thiên phú đan đạo của Phương tiểu hữu đúng là khó gặp, kiến thức rộng rãi, mặc dù học đan dược không lâu, mà đã có thể cải tiến đan phương tứ chuyển thành ngũ chuyển!

- Cải tiến đan phương tứ chuyển thành ngũ chuyển?

Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn chỉ thuận miệng hỏi, nhưng không ngờ Cầu Long Chân Nhân lại trả lời như thế, hắn ngẩn người ra.

Sau đó, hắn thay đổi sắc mặt, cầm đan phương lên tỉ mỉ nhìn, sắc mặt càng ngạc nhiên hơn.

Một lúc sau, hắn vỗ nhẹ vai Phương Nguyên, than thở.

- Phương tiểu hữu, thiên phú của ngươi đúng là hiếm có ...

Lúc này, Cầu Long Chân Nhân mới thả lỏng trái tim, cầm đan phương về, lùi về sau

- Phương tiểu hữu, tu luyện đan đạo và trận thuật là điều tốt, nhưng bản tọa vẫn nhiều miệng nói một câu, tuổi tác ngươi còn trẻ, có nền tảng thâm hậu, là người có thiên phú, nên tu hành làm chủ, đừng mê say đan đạo, trận pháp, bỏ gốc lấy ngọn ...

Tuần Giám Sứ Tiên Minh Triệu Chí Trăn vừa đi, vừa nói, hai người chậm rãi đi đến dưới một gốc cây tùng, thấy cách mọi người khá xa, Tuần Giám Sứ mới thở dài một tiếng, nói.

- Lúc trước ngươi cầu pháp ở thành Thiên Lai, kết quả Lão thái quân Kim gia dùng tà pháp lập đạo, bị ngươi từ chối, ngươi dựa vào phương pháp sư tôn mình truyền dạy, tự mình tu luyện thành Tử Đan, làm mọi người kinh sợ!
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 776: Trên Thiên Hạ Phổ có tên ta (2)



Nhưng lúc đó, Thái Hư tiên sinh nhìn ra ngươi không ổn, thoạt nhìn có vẻ viên mãn, nhưng trên con đường tu hành sẽ có lỗ hỏng lớn, sợ ngươi xảy ra vấn đề, vì thế mới ra lệnh ta đi tìm ngươi, muốn giúp ngươi thôi diễn công pháp, để Tử Đan ổn định, không ngờ ngươi vừa đi đã biến mất luôn, lão nhân gia cũng cảm thấy rất tiếc nuối ...

Nói đến đây, hắn hơi nhíu mày, nhìn về phía Phương Nguyên, đánh giá một lúc mới chần chừ nói.

- Bản tọa thấy ngươi đã bước vào cảnh giới Kim Đan, nhưng đan phẩm thế nào cũng không rõ, có phải ngươi giống như sự lo lắng của Thái Hư tiên sinh ...

Xin tiền bối co cơ hội thì thay ta cam ơn Thai Hư tiên sinh!

Mặc dù Phương Nguyên chưa từng gap Thai Hư tien sinh, nhưng nghe Tuần Giám Sứ nhắc đến nhiều lần, hắn còn nói Thái Hư tiên sinh còn có ý muốn giúp mình thôi diễn công pháp, vì vậy càng ghi nhớ cái tên này.

Hắn hơi trầm ngâm, quay người qua nói.

- Xin hắn yên tâm, vãn bối chưa bao giờ lười biếng việc tu hành!

Lúc nói ra lời này, Phương Nguyên ôm quyền, nhẹ cúi đầu về phía không trung

Lễ cui đau nay là vì cam on vị tiên sinh chua tung gap go kia, cung ghi nhớ lời Thái Hư tiên sinh căn dặn.

Lúc hắn cui đầu, hai tay áo lớn không có gió mà vẫn bay lên, tỏa ra một tầng thanh khí.

Sau khi tầng thanh khí này tản ra, có một vệt tử quang óng ánh mơ hồ hiện lên, sau đó biến mất.

Mà vị Tuần Giám Sứ Tiên Minh Triệu Chí Trăn thì ngẩn người nhìn, sau đó cười to, vỗ tay nói.

- Nhóc con khá lắm, quả nhiên vượt qua được ngưỡng cửa kia, không uổng công Thái Hư tiên sinh viết tên ngươi lên Thiên Hạ Phổ ...

- Thiên Hạ Phổ ...

Lần đầu tiên Phương Nguyên nghe đến cái tên này, hắn hơi ngẩn người nhìn Tuần Giám Sứ.

Triệu Chí Trăn thấy vẻ mặt này của hắn, biết bình thường hắn không quan tâm đến những chuyện này, cười ha ha, giải thích.

- Từ trước đến nay, Tiên Minh luôn quan tâm việc bồi dưỡng mầm Tiên, trước kia ban bố bốn pháp lệnh, trong đó có một pháp lệnh chuyên môn vì chuyện này. Cũng vì nguyên nhân đó, thật ra từ rất lâu rồi, Tiên Minh đã quan tâm đến những kỳ tài tu hành trong thế gian, trong bóng tối viết ra một bản danh sách lớn, mà danh sách đó chính là Thiên Kiêu Phổ mà thế gian lưu truyền, nhưng trước đây, Thiên Kiêu Phổ chỉ ghi lại trong bóng tối, mà bây giờ muốn công bố ra thiên hạ!

- Tính ra, có vô số người trên Thiên Kiêu Phổ này, gần như các châu, thậm chí Ma Biên, Cánh Đồng Tuyết cũng có bảng danh sách tương tự, điều này đại diện cho Tiên Minh, hay nói cách khác là sự xem trọng của toàn bộ giới tu hành đối với những mầm tiên. Ba năm trước, Thánh Nhân từng có lời, đại kiếp nạn sắp đến, việc bảo vệ và bồi dưỡng mầm Tiên được nâng cao lên một tầng, vì vậy Thái Hư tiên sinh mới bắt đầu chế tác Thiên Hạ phổ, là vì ghi lại kỳ tài trong thiên hạ, bảo vệ tiềm lực của giới tu hành ...

- Thiên Hạ Phổ, không phân biệt tu vi, không phân biệt thực lực, không phân biệt gia thế bối cảnh, chỉ cần tiềm lực, người có tiềm lực mới có thể ghi danh vào Thiên Hạ Phổ, có ý nghĩa những người này đã lọt vào mắt Tiên Minh, là kỳ tài trên thế gian.

Phương Nguyên nghe được lời nói này, trong lòng dần dần trầm xuống.

Hắn không ngờ Tiên Minh cao cao tại thượng lại quan tâm đến một kẻ tu vi thấp kém như mình, càng không ngờ rằng, mình đại náo ở Kim Gia Thiên Lai một lần, tưởng rằng đã chọc đại họa, kết quả trong họa có phúc, được một nhân vật lớn trong Tiên Minh xem trọng, còn nhờ đó để leo lên Thiên Hạ Phổ, làm cho hắn không nói được gì

- Bản tọa nói với ngươi nhiều như vậy, chỉ là vì muốn ngươi biết rõ, ngươi bị người khác để mắt đến.

Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn thấy dáng vẻ Phương Nguyên như thế, cười ha ha, nói.

- Cũng chỉ nói cho ngươi nghe nhiêu đó, nhưng tiếc là ở Ma Biên có người tự xưng là Hắc Ám Ma Chủ, Thái Hư tiên sinh phải đi với mấy vị thánh nhân khác đến Ma Biên xử lý, trong thời gian ngắn không về được, nếu không đã muốn tự mình dặn dò ngươi!

Phương Nguyên nghe vậy, vội hỏi.

- Mời tiền bối nói, vãn bối sẽ ghi nhớ trong lòng!

Tuần tra sứ Triệu Chí Trăn thấy thái độ của hắn kính cẩn, thoả mãn gật gật đầu, nói.

- Bước lên Thiên Hạ Phổ không chỉ có mình ngươi, có thể nói, các châu đều có thiên tài tuyệt diễm, có lẽ không đủ tài nguyên và truyền thừa, nhưng vẫn vững bước trên con đường tu luyện, giống như vị công tử Thôi Gia ngươi từng đánh bị thương, đương nhiên, hắn bị thương không nhẹ, có lẽ không đến đại khảo tranh đoạt với ngươi, nhưng người có tư cách tranh với ngươi, không thiếu!

Phương Nguyên nghe xong lời ấy, hơi ngẩn người ra, cười khổ nói.

- Bọn họ tu luyện của bọn họ, ta tu luyện của ta, tranh cướp cái gì?

Những lời kia đúng là lời thật lòng, vừa mới bắt đầu tu hành mà thôi, hắn không cần phải tranh đoạt với người khác làm gì, nói cách khác, hắn không có nhiều chấp niệm tranh cướp với người khác, hắn chỉ muốn yên tĩnh tu hành, tự mình cố gắng, sau đó phát hiện người khác tranh đấu không nổi với hắn ...

Phương Nguyên hơi ngẩn người, không hiểu, theo bản năng hỏi.

- Vì sao?

Tuần Giám Sứ nở nụ cười, nói.

- Bởi vì có chỗ tốt ...
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 777: Đại Khảo Sáu Đạo (1)



- Câu trả lời này thật sự là ...

Phương Nguyên nghe lời Tuần Giám Sứ nói thì cạn lời, nhưng đồng thời trong lòng cũng có cảm giác muốn thử ...

- Ha ha, cuộc thi sáu đạo lần này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu ...

Thấy vẻ mặt của Phương Nguyên, Tuần Giám Sứ cũng nở nụ cười, sau đó hắn thở dài một tiếng, nói.

- Có một số việc, liên quan đến kế hoạch của Tiên Minh, bản tọa không thể nói rõ cho ngươi được, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, lần này Tiên Minh rất quan tâm đến cuộc thi sáu đạo, cho thấy tầm quan trọng của nó, mấy cuộc thi trước không thể nào sánh bằng, nếu ngươi có thể bộc lộ hết tài năng trong cuộc thi này, sẽ có lợi rất lớn cho bản thân, có lẽ, có những thứ mà người bình thường không dám nghĩ ..

Phương Nguyên nghe xong, hơi ngẩn người ra, cười nói.

- Tiền bối có thể nói tỉ mỉ hơn được không?

Triệu Chí Trăn cười ha ha, nói.

- Mặc dù ngươi không phải tán tu, nhưng gần giống như tán tu, con đường tu hành đến đây phải ăn biết bao khổ cực, lão phu chỉ muốn hỏi ngươi, nếu như cho ngươi một cơ hội, từ nay về sau ngươi không cần lo lắng về công pháp thần thông, không lo lắng thiếu tài nguyên đan dược, lại không phải chui vào chỗ nguy hiểm, từ nay về sau chỉ cần cố gắng tăng cao tu vi, cơ hội này, ngươi cảm thấy có tốt không?

Phương Nguyên nghe xong, trong lòng không nhịn được "Oành oành" rạo rực lên, nói.

- Tốt!

Triệu Chí Trăn cũng biết ăn nói thật, chỉ vài chữ đơn giản đã nói lên sự mong ước trong lòng Phương Nguyên.

Đối với phản ứng của Phương Nguyên, Triệu Chí Trăn rất thỏa mãn, hắn cười

nói.

- Nếu ngươi cảm thấy tốt, vậy thì nhớ kỹ lời của bản tọa!

- Cuộc thi sáu đạo chia thành đan, trận, khí, phù, kiếm, đạo!

Hắn dùng ánh mắt thật lòng nhìn Phương Nguyên, nói mỗi chữ rất rõ ràng, cũng rất nặng.

- Trong đó, đan, trận, khí, phù, ta không cần phải nói nhiều, ngươi cứ thoải mái, nhưng nhớ lượng sức mình, nhưng đối với hai thứ là kiếm và đạo, ngươi cần phải chú ý!

- Cuộc thi kiếm đạo chỉ là tranh tài võ pháp, ở thành Thiên Lai, ta đã thấy ngươi dùng kiếm đạo, trình độ không cạn, tài năng xuất chúng, nhưng ngươi phải nhớ lời ta noi, tuyet đoi khong được tham gia cuộc thi kiếm đạo, ngưoi cứ quen nó đi, mà cuộc thi đạo chiến cuối cùng, chắc chắn ngươi phải tham gia, không chỉ là tham gia, ngươi phải không tiếc mọi thứ vọt vào ba vị trí đầu!

- Không thi kiếm đạo ... Đạo chiến cần cướp ba vị trí đầu?

Phương Nguyên nghe xong những lời này, sắc mặt hiện lên chút mê man.

Trong sáu đạo này, thứ hắn tự tin nhất là trận đạo và kiếm đạo, vì sao phải từ bỏ chứ?

Trong lòng không hiểu, theo bản năng muốn mở miệng hỏi, nhưng lại bị Triệu Chí Trăn trực tiếp chặn lại.

- Đừng hỏi vì sao có quyết định này, ngươi chỉ cần nhớ kỹ là được!

Triệu Chí Trăn nói rất chăm chú, cũng rất thành khẩn.

Phương Nguyên im lặng một hồi lâu, chắp tay nói.

- Tiền bối, vãn bối nhớ rồi!

Mặc dù trong lúc này hắn vẫn còn mơ hồ, không hiểu vì sao Triệu Chí Trăn lại sắp xếp như vậy.

Nhưng cây biết ngày đêm, người biết tốt xấu, hắn phân biệt được ai thật lòng, ai có ác ý.

Mặc dù đay là lần đầu tiên hắn gặp Tuần Giám Sứ của Tiên Minh, cũng chưa từng thấy vị Thái Hư tiên sinh trong miệng vị Tuần Giám Sứ này, nhưng sau khi nói chuyện, hắn biết bọn họ luôn lo lắng cân nhắc vì hắn.

Triệu Chí Trăn nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu, cười nói.

- Ngươi có thể nhớ kỹ là được!

Những lời nên nói cũng đã nói, hắn có vẻ thả lỏng, hỏi Phương Nguyên.

Những chuyện khác, lão phu không hỏi đến, nếu sau này ngươi có vấn đề gì, có thể đến Tiên Minh tìm ta, lão phu sẽ không từ chối, còn chuyện cuộc thi sáu đạo, ngươi tự mình giải quyết đi, Tiên Minh không giúp ngươi được quá nhiều, cũng sẽ không giúp ngươi nhiều ...

Phương Nguyên đồng ý, hắn chia tay Tuần Giám Sứ ở bên sườn núi.

Lúc quay về hạ viện, xung quanh có vô số người ở đây, lúc nhìn thấy hắn, lập tức lui về sau, nhưng lại không chịu đi, bọn họ đứng bên ngoài tiểu viện, dùng ánh mắt thiết tha nhìn hắn, dáng vẻ muốn nói nhưng không dám nói.

Phương Nguyên thấy vậy, than một tiếng trong lòng, chắp tay với bọn họ.

Đám người kia thấp thỏm đứng dậy, tỏ vẻ mừng rỡ, vội vàng gọi.

- Phương tiền bối.

Ta còn có việc phải làm, gặp lại sau!

Nhưng Phương Nguyên chỉ khách khí chào hỏi bọn họ thôi, hắn không nói nhiều, đi vào trong khu nhà nhỏ.

Những ngưoi nay cam thay mat mat, nhung bon ho nhanh chong an ủi lẫn nhau.

- Ta cao chỗ nào?

- Cao vì quen biết Tuần Giám Sứ Tiên Minh?

- Hừ, các ngươi hoàn toàn không biết ta cao ở đâu ...

Mới vừa trở lại trong tiểu viện, chưa ngồi được bao lâu, Phương Nguyên đang suy nghĩ những lời Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn nói cho mình nghe, Phương Nguyên nghe bên ngoài tiểu viện có tiếng gọi của tiểu đồng, hắn nhìn ra bên ngoài, thấy tiểu đồng Thanh Phong đang nghiêng ngó dáo dác vào trong.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 778: Nhưng vô luận thế nào



Phương Nguyên nhẹ giọng ho một tiếng, kêu hắn đi vào.

- Ngươi đến đây làm gì?

Tiểu đồng Thanh Phong đưa một cuộn gấm cho Phương nguyên, nói.

- Đây là vật mà Hứa chấp sự kêu ta đưa cho ngài xem trước!

Phương Nguyên mở cuốn gấm ra, trong lòng hơi thở dài.

Cuốn gấm này là bảng danh sách mới nhất về cuộc thi đan đạo nhỏ, trên bảng danh sách kia, tên Phương Nguyên của hắn được dát vàng đứng đầu, mà vị trí của những người khác không thay đổi, chỉ lùi về sau một nấc, đồng thời ở bên dưới bảng danh sách còn viết lý do thay đổi lần xếp hạng, cũng viết lên mức xử phạt cho Bạch Sơn Quân…

Phương Nguyên chỉ là liếc mắt nhìn, sau đó đặt ở một bên, nói.

- Đưa về đi!

Tiểu đồng Thanh Phong cất cuốn gấm đi, cẩn thận nhìn sắc mặt Phương Nguyên.

- Sao nhìn ngài không được vui vẻ vậy?

Phương Nguyên liếc mắt nhìn hắn, nói.

- Chỉ là một cuộc thi đan đạo nhỏ thôi, vui vẻ cái gì chứ?

Tiểu đồng Thanh Phong có chút không hiểu.

- Vậy vì sao ngươi…

Phương Nguyên chỉ cươi cười, nói.

- Một là một, hai là hai, vốn dĩ là một chuyện rất đơn giản đúng không?

...

...

- Công chúa, đan dược mà ngài muốn đã có!

Trong lúc Phương Nguyên một lòng suy nghĩ về cuộc thi sáu đạo, ở cách Xích Thủy Đan Khê không xa, trong đình viện tinh xảo hào hoa, có linh khí dồi dào, cô nương áo đỏ Lý Hồng Kiêu, đang lười biếng ngồi bên hồ câu cá.

Trong tay nàng cầm một cái cần câu, không biết trên lưỡi câu treo cái gì, nhưng cá trong hồ điên cuồng xông lên muốn cắn nó, bọt nước bay tung tóe, chen lẫn một chỗ, nhưng nàng linh hoạt đưa cần câu đi chỗ khác, làm cho bầy cá bơi theo, nhưng từ đầu đến cuối không có con cá nào cắn trúng, cũng không câu được cái gì.

Ở bên người nàng, một nam tử mặc áo bồng đen quỳ gối, trong tay còn nâng một chiếc hộp tử mộc nhỏ.

Nếu Phương Nguyên ở đây, thì có thể nhận ra được, hộp đan dược kia chính là hộp mà Tuần Du Sứ Cầu Long Chân Nhân dùng để đựng đan dược của hắn đưa về kho Tiên Minh, không ngờ lại xuất hiện ở đây.

- Một đám cá ngu xuẩn…

Cô nương áo đỏ đứng một lúc, sau đó tức giận cầm cần câu ném xuống bên cạnh, mắng một câu, sau đó vươn tay cầm hộp tím lên, sau khi mở ra, bên trong có đan dược tử văn xuất hiện trước mắt, phía trên còn có vết cạo lúc người khác lấy thử nghiệm, nàng nhẹ nhàng cầm đan dược lên, cẩn thận nhìn trái nhìn phải, đánh giá một thời gian dài.

- Công chúa, Xích Thủy Đan Khê dám thay đổi danh sách, đưa ngài xuống thứ hai, có muốn cho bọn họ chút áp lực không?

Nam tử mặc áo đen kia lẳng lặng chờ một lát, sau đó thử thăm dò hỏi một câu.

- Không cần!

Nữ hài áo đỏ nhẹ nhàng cầm hộp lên, sắc mặt khó nhìn, nói.

- Đúng là hắn luyện đan tốt hơn ta!

Nam tử áo đen nghe nàng nói như vậy, trong lòng rất khiếp sợ, hắn cúi đầu, không dám thở mạnh.

Hắn biết tính khí của cô nương áo đỏ, vì vậy rất sợ nàng nổi giận, sẽ có hậu quả khủng khiếp.

Nhưng nằm ngoài dự đoán của hắn, hắn đợi đã lâu, lại không xuất hiện tình huống trong dự đoán, giống như lần này nàng chỉ đơn thuần nói chuyện mà thôi, không muốn phát giận, chỉ hơi lạc lõng, hắn không biết nên xin lui hay đứng chờ tiếp, bỗng nhiên nghe cô nương áo đỏ nói.

- Không cần tham gia đan đạo, chuẩn bị trận đạo giúp ta đi!

Nam tử mặc áo đen lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói.

- Vâng...

Dứt lời, hắn lại cảm thấy do dự, nói.

- Công chúa, nhưng chuyện kia...

Sắc mặt của nữ tử áo đỏ trầm xuống, lạnh lùng hỏi.

- Mặt mũi ta quan trọng, hay là làm xong chuyện quan trọng hơn?

Nam tử mặc áo đen lập tức sợ hãi đến mức không dám nói thêm câu nào.

Thời gian cách đại khảo lục đạo còn hơn nửa tháng, Phương Nguyên lại trở về hạ viện Xích Thủy Đan Khê.

Sau khi tiểu khảo đan đạo, thân phận của hắn đã biến đổi lớn, Xích Thủy Đan Khê đã đổi đan bảng, xếp hắn đứng đầu bảng tiểu khảo. Vào ngày thứ hai, ngay cả Hứa chấp sự cũng đến bái phỏng, ý muốn triệu hồi hắn về thượng viện, chủ trì việc phụ lục.

Nhưng Phương Nguyên chỉ uyển chuyển cự tuyệt, nói bản thân ở hạ viện cũng tốt rồi. Hứa chấp sự thấy hắn không phải ra vẻ thoái thác, cũng không ép buộc hắn, đành phải từ bỏ. Nhưng từ lúc này bắt đầu, Phương Nguyên chỉ là trên danh nghĩa ở hạ viện, cũng không ai dám giao nhiệm vụ gì cho hắn, thậm chí ngay cả tiểu viện nơi Phương Nguyên ở cũng trở thành cấm địa của hạ viện…

Hai người ngẫu nhiên gặp gỡ, chỉ vì thưởng thức nhau, lập tức truyền thụ đan thuật, cũng thành một đoạn giai thoại đan đạo.

Đối với thanh danh tốt từ trên trời giáng xuống này, động chủ Tử Tiêu có chút chột dạ, bởi vì sau khi đàm luận cùng Phương Nguyên, hắn muốn Phương Nguyên cùng hắn rời khỏi Xích Thủy Đan Khê, đặt chân lên Đan Đỉnh Sơn điều kiện càng tốt. Ở nơi đó, những Tuần Du Sứ Tiên Minh mà Phương Nguyên từng gặp gỡ, bởi vì lúc trước từng bỏ lỡ dịp may với Phương Nguyên, cảm thấy rất tiếc hận, đều đang xếp hàng mời hắn dự tiệc…

Nhưng Phương Nguyên không đáp ứng, chỉ nói ở Xích Thủy Đan Khê còn có an bài khác.

Động chủ Tử Tiêu thất vọng trở về, lại không biết, Phương Nguyên cũng không nói dối, hắn thật sự có an bài khác.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 779: Đây là nước tiểu mèo



Nếu thân phận đã bại lộ, hắn biết bản thân ở Xích Thủy Đan Khê không còn thuận tiện nữa. Trước kia vì chuyên tâm học đan, mà hiện giờ, sợ là căn bản không thể chuyên tâm nữa. Chuyện phiền toái sẽ nối đuôi nhau đến nên hắn tính toán sẽ rời đi, vì thế liền giành một ít thời gian tham gia tiểu khảo trận đạo trước, đạt được tư cách tham gia đại khảo trận đạo, sau đó chuẩn bị dời đi.

Cũng may tiểu khảo trận đạo bất đồng với tiểu khảo đan đạo, chỉ cần phá một đạo trận pháp thì có thể đạt được danh hào trận sư, đạt được tư cách đại khảo trận đạo, không có cần bài danh gì. Bởi vậy Phương Nguyên chỉ cần trải qua thời gian một nén hương đã hoàn thành, không chút khó khăn nào. Sau đó ngay khi hắn chuẩn bị dẫn theo Quan Ngạo rời đi, lại ngoài ý muốn phát hiện Quan Ngạo đang ngồi xổm trong hậu viện bận việc gì đó.

Trong khoảng thời gian mình học đan, Quan Ngạo cực nhàm chán. Phương Nguyên cũng không quản hắn, lúc này nhất thời hứng khởi, đi qua nhìn thử, thấy Quan Ngạo không biết từ khi nào đã mở ra một mảnh vườn ở hậu viện, hắn đang bận việc tưới nước.

- Ngươi đang làm cái gì?

Phương Nguyên thật tò mò, đứng ở đầu vườn hỏi Quan Ngạo.

Quan Ngạo nghe xong, rất đắc ý:

- Ngươi không hề phát hiện ta đã mở một mảnh dược viên ở đây sao?

Phương Nguyên liếc mắt đánh giá mảnh dược viên phạm vi không quá mười trượng, cười khổ nói:

- Ở Xích Thủy Đan Khê này, dược viên vô số, phạm vi mấy trăm mẫu. Nếu ngươi muốn học linh dược, đi đến chỗ bọn họ hỗ trợ là được rồi, làm gì phải ở đây mở ra một mảnh?

Quan Ngạo nghiêm túc nói:

- Vậy thì không được, của bọn họ chính là của bọn họ, của ta chính là hạt giống của ta!

- Hạt giống của ngươi?

Phương Nguyên nghe xong cũng hơi cứng người, có chút kinh ngạc nói:

- Hạt giống ngươi lấy từ đâu?

Quan Ngạo cười nói:

- Chính là ở trong thế giới tàn phá đó, lúc ấy ta lấy được không ít hạt giống…

Phương Nguyên ngạc nhiên nói:

- Không phải trồng không lên sao?

Hắn cũng biết hành trình của Quan Ngạo ở thế giới tàn phá, lúc ấy bản thân bước vào thế giới sau cánh cửa thanh đồng kia, chỉ một lòng ngộ pháp, tăng Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết lên một cấp bậc. Nhưng Quan Ngạo và Tôn quản sự lại không có việc gì làm, chuyển động khắp nơi trong thế giới tàn phá, kết quả một người thu được không ít mảnh nhỏ pháp bảo tàn phá, một người nhặt được một đống hạt giống linh dược chết héo.

Phương Nguyên nhìn qua hạt giống này, đã chết héo, khô quắt, không còn sinh khí. Khi ở Long Miên Sơn Mạch, Quan Ngạo cũng từng trồng một phần, ngay cả mầm cũng không thể nảy lên, có thể thấy được những hạt giộng này đã không còn sinh cơ, đành phải căm giận từ bỏ…

Ở thời điểm đó, Phương Nguyên còn dạy Quan Ngạo phải học tính khôn khéo của Tôn quản sự.

Ngươi nhìn người ta xem, lựa chọn đều là các loại pháp bảo tàn phá. Tuy không thể dùng nhưng bán sắt vụn cũng đáng mấy đồng…

Hiện giờ đi đến Xích Thủy Đan Khê, hắn thật không biết Quan Ngạo lại gieo hạt giống này.

Lúc nghĩ đến điều này, hắn nhìn thoáng qua linh điền, trong lòng nhất thời cả kinh.

Trong đám bùn nhưỡng kia, hiện giờ đã sinh trưởng ra mười mầm non, đón gió mát, nhẹ nhàng lay động. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy được những mầm non này trông rất yếu ớt, cũng không có gì bất đồng với linh dược bình thường. Chỉ là trên cành có thể nhìn thấy văn lạc mơ hồ, nếu quan sát kĩ hơn, linh tính cũng khác xa linh dược khác.

- Ngươi đây là…

Phương Nguyên càng nhìn càng hoảng sợ:

- Thật trồng được rồi?

Quan Ngạo nghe xong, đứng thẳng dậy, vui vẻ nói:

- Đương nhiên rồi, còn sống không ít…

Phương Nguyên vội ngồi chồm hổm xuống, tỉ mỉ nhìn, càng nhìn càng không rõ. Với trình độ đan đạo hiện tại của hắn, đối với tích lũy các loại linh dược, chỉ cần liếc mắt lập tức nhìn thấy chỗ không tầm thường của những chồi non này. Hơn nữa phải biết rằng hiện giờ còn quá nhỏ, khi chồi non trưởng thành, ai biết còn có thể xuất hiện biến hóa kinh người cỡ nào. Đến tột cùng là linh dược hay là bảo dược, ai có thể nói chắc chắn?

Nhưng vấn đề mấu chốt là lúc trước mình nhìn thử rồi, hạt giống này căn bản không có khả năng sống mà…

Đã chết héo rồi, không còn chút sinh cơ nào. Càng quan trọng hơn là, pháp tắc ở vùng thiên địa tàn phá kia không giống đại thế giới. Có nghĩa là linh dược trong thế giới tàn phá kia, cho dù không chết héo cũng không thể sinh trưởng ở đại thế giới này…

- Ngươi làm thế nào được?

Vừa cả kinh, hắn vừa nghiêm túc nhìn Quan Ngạo.

Quan Ngạo dời ra một chậu đất màu đen, đổ vào trong một ít nước, bắt đầu tưới nước, nghe được câu hỏi của Phương Nguyên, không khỏi đắc ý ôm chậu đất màu đen đi đến chỗ Phương Nguyên, thần bí nói:

- Ta có bí quyết, ngươi nhìn thử xem…

Phương Nguyên cảm thấy như gặp quỷ rồi, không khỏi giảm âm lượng xuống:

- Nước tiểu mèo còn có hiệu quả này?

Quan Ngạo nói:

- Đúng vậy, trước kia vẫn mãi không sống, ta cảm thấy thật phiền. Nhưng khi đi tới nơi này, ta nghĩ nơi này nhiều linh điền như vậy, khẳng định thích hợp trồng dược. Dù sao cũng không có việc gì làm, được hay không thử mới biết. Ngay từ đầu không có tác dụng gì, mãi không mọc lên, ta lo lắng đến mức muốn đào hạt giống ra. Nhưng sau đó có một ngày, con Bạch Miêu kia chạy tới chỗ này tiểu một vũng, bị ta đuổi đi, không nghĩ đến ngày hôm sau ở nơi nó tiểu, hạt giống lại nảy mầm…
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 780: Thật sự là không dám!



Phương Nguyên nghe mà choáng váng:

- Sau đó mỗi ngày ngươi ngồi xổm ở dưới tàng cây hứng nước tiểu mèo?

Quan Ngạo thành thật gật đầu:

- Đúng vậy, đây chính là thứ tốt, không chỉ có thể cứu sống cây thuốc, còn có tác dụng khác…

Vừa nói vừa dẫn Phương Nguyên đến phía cuối dược điền. Ở đó lại có một bụi gai tùng, mọc rậm rạp không khe hở. Quan Ngạo vạch bụi gai, không ngờ lộ ra một gốc linh dược cao cỡ ba thước, giống như thúy trúc ở bên trong.

Ở trên đỉnh thúy trúc rõ ràng đã kết quả, kích thước quả cỡ nắm đấm trẻ sơ sinh, tản mát ra mùi thơm ngát.

- Cái này…

Phương Nguyên nhìn chằm chằm quả này, ánh mắt hơi hoảng sợ;

- Chẳng lẽ là… thần dược?

Tu vi đan đạo của hắn hiện tại, đã rất không tầm thường rồi, nhận thức dược liệu tự nhiên cũng không tầm thường, chỉ cần liếc mắt một cái đã phát hiện ra. Gốc dược liệu trước mắt này, nhất là linh quả trên cây tuyệt đối không phải tầm thường. Trong túi càn khôn của hắn còn có không ít bảo dược, đều đạt được từ bí cảnh của Kim gia Thiên Lai Thành. Một ít trong đó thậm chí đạt đến trình độ bảo dược cao cấp. Nhưng Phương Nguyên chỉ nhìn thoáng qua dị quả kia đã biết nó còn hiếm thấy hơn những bảo dược cao cấp của mình.

Cái này nhìn như linh thạch trải qua rèn luyện, chỉ cần liếc mắt đã nhận ra ưu khuyết.

Tuy gốc linh quả này còn chưa chín, nhưng vừa liếc mắt đã nhận ra chỗ bất phàm của nó. Thật sự không biết, nếu đợi nó hoàn toàn chín rồi, đến tột cùng sẽ có hiệu quả thần dị cỡ nào…

Quan Ngạo nhìn gốc dị quả này, rõ ràng không quá quan tâm như những gốc mầm dược kia, chỉ thần bí nói:

- Đây là cây linh dược ta mang về từ thế giới tàn phá kia, cũng không biết làm gì. Nhưng mà thấy nó còn có chút sinh cơ, héo rũ cũng không quá lợi hại, trước giữ lại, sau đó đưa đến nơi này, lấy nước tiểu mèo tưới lên, vậy mà sống lại…

Ngưng thần nhìn chằm chằm linh quả này, Phương Nguyên càng thêm rối loạn.

Dị quả đã chết héo thành trình độ này còn có thể sống được sao?

Sắc mặt hắn cực kỳ trầm trọng, trong lòng rốt cục xác định được một vấn đề:

- Thì ra Bạch Miêu thật sự biết đi tiểu…

…….

…….

“Phù…”

Phương Nguyên thở phào nhẹ nhõm, bày ra vài miếng ngọc giản, phong bế khí tức của gốc dị quả này.

Sau đó hắn đứng dậy, bày ra một tầng cấm trận xung quanh tiểu viện của mình, bao phủ lên dược viên.

Chuyện này không thể không cẩn thận, phải nói may mà hiện giờ đang ở Xích Thủy Đan Khê, xung quanh trải rộng dược điển, dược hương nức mũi, hơn nữa mùi hương của dị quả vẫn còn chưa chín nên rất dịu nhẹ, nếu không Phương Nguyên phỏng chừng một khi dược hương lan tỏa ra, trong phạm vi mấy trăm dặm sẽ sinh ra phản ứng. Tới lúc đó, không thể ngăn một trận náo nhiệt nảy sinh.

Đối với khả năng thần dị này của Bạch Miêu, hắn thật chưa từng nghĩ đến. Nhưng sự thật xảy ra ở trước mắt, hắn không thể không tin. Bởi vậy sau khi hắn chuẩn bị xong hết thảy, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Quan Ngạo nói:

- Chỉ dùng nước tiểu mèo thôi sao?

Quan Ngạo ngơ ngác nói:

- Bằng không thì thế nào?

Phương Nguyên hơi do dự, thấp giọng nói:

- Ngươi có từng nghĩ qua… có thể nhặt một ít phân bón?

Quan Ngạo nghe xong, hai mắt sáng ngời, nhưng lại tiếc nuối lắc đầu nói:

- Ta đã tìm khắp tiền hậu viện nhưng không tìm được…

Phương Nguyên trầm ngâm, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm:

- Không biết thuốc xổ có tác dụng hay không…

Tuy trong lòng nghĩ rất to gan nhưng Phương Nguyên cũng không dám dùng thuốc xổ lên người Miêu đại gia.

Cũng may Quan Ngạo rất nghiêm túc, đã tra xét gần hết quy luật cuộc sống của Miêu đại gia, mỗi ngày gần đến giờ, liền ôm chậu đất, xách xẻng đi ở phía sau mông Bạch Miêu, tranh thủ không để thứ tốt bị lãng phí một chút nào!

Mà Phương Nguyên cũng chỉ có thể tạm thời bỏ qua ý niệm dời khỏi nơi này, ít nhất phải chờ dị quả kia chín mới quyết định, hơn nữa mầm non trong dược viên khác cũng cực kỳ trân quý. Hắn chỉ có thể chờ nghĩ ra phương pháp dời chúng nó mới có thể rời đi. Chuyện này cũng không thể sơ suất, trong nội tâm hắn, cũng cực kỳ chờ mong hạt giống trong thế giới tàn phá này…

Khiến hắn cảm thấy tương đối may mắn chính là dị quả kia thích hợp hắn dùng.

Vì để Quan Ngạo tăng lên tu vi đến cảnh giới Kim Đan, hắn chuẩn bị luyện một lò Bát Bảo Đan Tử Kim cho Quan Ngạo. Nhưng hắn không định trực tiếp luyện bằng đan phương của Bát Bảo Đan Tử Kim mà phải trải qua một trận thôi diễn, quyết định thêm vào một cây thần dược nữa ngoài tám loại bảo dược.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 781: Bát Bảo Đan thành (1)



Chỉ có như thế mới có thể thỏa man nhu cầu kh*ng b* của thân thể Quan Ngạo. Nhưng bảo dược dễ tìm, thần dược lại khó tìm.

Mắt thấy dị quả sắp chín, hắn lấy ngân châm bơm vào một ít chất lỏng, sau khi kiểm tra đo lường, thì vui mừng phát hiện, viên thần dược này có dược tính ôn hòa, bảo quang ám uẩn, thật thích hợp dùng nó trong lò Bát Bảo Đan Tử Kim này ...

Như thế làm cho Phương Nguyên thật không ngờ, Quan Ngạo lại tự mình giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ như vậy.

Vì thế hắn kiên nhẫn đợi thêm mấy ngày, chuẩn bị một chút, cũng để cho Quan Ngạo dùng “Bảo Thủy" để tưới nước nhiều hơn.

Quan Ngạo cũng không quá để ý, so với dị quả của gốc cây lâm thời cứu sống kia, hắn càng quan tâm cây non mọc lên từ hạt giống hắn bồi dưỡng. Nhưng mà cũng may, hắn tương đối nghe lời Phương Nguyên, vì thế tưới nhiều bảo thủy hơn. Kết quả thật hiếm có, dị quả này không những sống lại mà còn phát ra ánh sáng mê người.

Trải qua hơn mười ngày, Phương Nguyên phát hiện dị quả kia trong tím có vàng, mới bắt đầu tản mát ra mùi thơm lạ lùng nồng đậm. Rễ cây cũng dần dần héo rũ, chỉ có trái cây kia cực kỳ no đủ, có thể thấy dị quả này đã chín rồi.

- Trước đại khảo lục đạo, giải quyết xong vấn đề này thì có thể một lòng chuẩn bị việc đại khảo ...

Trong lòng đã quyết định, Phương Nguyên lập tức ngắt dị quả này xuống, sau đó đi thượng viện tìm Hứa chấp sự xin nghỉ, còn mượn hắn một lò đan. Hứa chấp sự nghĩ rằng Phương Nguyên bắt đầu chuẩn bị cho đại khảo, hăng hái tìm hiểu đan pháp, đều là vì đại khảo, tự nhiên không dám chậm trễ, đưa cho hắn lò đan Cửu Long tốt nhất Xích Thủy Đan Khê, cũng chấp thuận cho hắn xin nghỉ nửa tháng.

Đại sự cơ bản đã định, Phương Nguyên phong bế tiểu viện, sau đó ngồi ngay ngắn trên giường, chuẩn bị luyện đan.

- Tám loại bảo dược trong Thông Thiên Bí Cảnh, mỗi một loại đều là bảo dược rất trân quý đối với tu sĩ Kim Đan. Hơn nữa gốc dị quả này đến từ thế giới tàn phá, đan luyện ra có thể cao đến trình độ nào?

Trong lòng Phương Nguyên cảm khái, mơ hồ hơi kích động.

Kỳ thật trong lòng hắn có cân nhắc, nếu luyện thành lò Bát Bảo Đan Tử Kim này, chỉ sợ sẽ đạt đến trình độ ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng xem trọng. Tu sĩ Trúc Cơ bình thường căn bản không có tư cách dùng, bởi vì không chịu nổi dược tính này!

Nhưng rất thích hợp với Quan Ngạo có thiên phú dị bẩm.

Mà ta, nếu có thể luyện tốt lò đan này, cũng sẽ đại biểu cho trình độ đan đạo của ta ...

Trong lòng Phương Nguyên mơ hồ có chút kiêu ngạo, đánh giá "tam văn” đối với bản thân.

Nếu bản thân luyện thành lò đan này, vậy trên tư lịch, sợ là sẽ không thua trình độ đại sư cỡ động chủ Tử Tiêu.

- Mở lò!

Tâm niệm đã định, sau khi hắn ngưng thần tĩnh khí một lúc lâu, liền mở ra lò đan.

Mắt thấy ngọn lửa thanh hồng bốc lên trong lò, hắn cũng dần bình tĩnh lại, không để ý đến ngoại vật.

Rất nhanh, tám loại bảo dược, từng bụi nối tiếp từng bụi, bỏ vào trong lò đan.

Mỗi một loại bảo dược đều sẽ dẫn phát ra rất nhiều biến hóa, bất kỳ loại biến hóa nào cũng sẽ xuất hiện sai lầm, sẽ dẫn đến lò đan này hoàn toàn hủy diệt. Nhưng bản thân Phương Nguyên có thể tập trung tinh lực làm việc, một khi cả người tập trung cao độ, mọi sự đều không để ý đến, thậm chí không lo lắng lò đan này đến tột cùng có thể thành công hay không, chỉ tập trung tất cả tinh thần của hắn vào trong quá trình luyện đan.

Trong ba ngày thời gian, hắn dụng tâm làm hai việc, tay phải khống chế hỏa hầu, tay trái thôi diễn dược tính.

Cho đến khi tám loại bảo dược, tính cả ba trăm năm hai loại linh dược đều tiến vào lò đan, ngọn lửa trong lò đan đã hiện ra bảy màu, không ngừng biến hóa, lóe ra như điện, từng dòng bảo quang xoay quanh. Còn tay phải Phương Nguyên ấn về phía lò đan, vẫn không nhúc nhích, nhưng năm ngón tay trái nhanh chóng khép lại, nhanh đến mức xuất hiện hư ảnh, thấy không rõ quỹ đạo.

- Đã đến lúc rồi ...

Đợi các loại mau sac hon loạn trong lò đan hết mức, giống như quần ma loạn vũ, tâm tư hắn cũng khẽ động.

Hắn lấy ra một dị quả được phong tồn ở trong hộp băng, nhẹ nhàng đặt vào lò đan.

Âm!

Trong lò đan, ngọn lửa đột nhiên biến đổi, các màu sắc rực rỡ đều bị áp chế xuống.

Trong lò đan kia, dược tính của tám loại bảo dược biến hóa theo xung đột, ngươi tranh ta giành, ai cũng không chịu bị ai đàn áp, giống như chư hầu hỗn chiến, thiên hạ đại loạn. Nhưng dị quả này vừa vào lò, dược lực lập tức trở nên mãnh liệt, hoàn toàn trấn phục hỗn loạn ...

- Ha ha, dị quả này không hỗ là ...

Trong lòng Phương Nguyên kinh hãi:

- Không tốt, dược tính của dị quả này quá mạnh mẽ rồi ...

Hắn vốn thử qua dược tính của dị quả này, lại không dự đoán được, còn mạnh hơn cả tưởng tượng của mình. Dược tính của nó mạnh vốn là chuyện tốt, nhưng già néo đứt dây, vô số biến hóa xuất hiện, đã sắp giãy khỏi khống chế của hắn ...

Dựa theo năng lực thôi diễn của Phương Nguyên, rất nhanh đã không đủ khả năng điều khiển loại biến hóa này.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 782: Bát Bảo Đan thành (2)



Vì thế hắn không chút do dự, lập tức thi triển Thiên Diễn Thuật!

Trong lúc đó, thần niệm của hắn chuyển động, tựa hồ nhanh gấp trăm ngàn lần, trong đầu hiện ra vô số biến hóa, sau đó thôi diễn từng chút một, vừa khống chế hỏa hầu trong lò đan, vừa ra sức ổn định lò đan này ...

Dần dần, trong lò đan bắt đầu có mùi đan hương kỳ dị tản ra.

Xung quanh tiểu viện, Phương Nguyên đã bố trí một đại trận nghiêm mật, phong bế tất cả khí tức. Nhưng đan hương này quá mức nồng nặc, vẫn để lộ ra ngoài một ít, đối với người tu hành, đan hương này không quá rõ ràng, hơn nữa còn xen lẫn các loại dược hương lúc nào cũng tràn ngập khắp Xích Thủy Đan Khê, rất khó nhận ra. Nhưng một vài tồn tại cổ lão dần dần thức tỉnh.

Gừ ...

Toan Nghê vẫn nằm trong viện ngửi thấy đan hương, nhịn không được ngẩng đầu lên, nước miếng chảy dài nhìn vào trong phòng.

Trông bộ dáng của nó, dường như sắp không kiềm chế được điên cuồng, muốn vọt vào trong phòng.

Meo ..

Vào lúc này, Bạch Miêu cúi đầu kêu một tiếng, Toan Nghê run rẩy, lập tức nằm úp xuống.

Bên ngoài Xích Thủy Đan Khê, bên cạnh hồ sâu chừng mười dặm, hàn sương vô tận, sâu thắm khó nhìn. Lúc này sâu trong hàn đàm, bỗng nhiên xuất hiện hai ngọn đèn lồng, chậm rãi bơi tới mặt nước, giống như bên trong có một quái vật vô danh, bị đan hương hấp dẫn, vẻ mặt tham lam, muốn nhảy ra khỏi hàn đàm ...

Meo ...

Nhưng trong tiểu viện lại nhẹ nhàng vang lên tiếng mèo kêu.

Quái vật trong hàn đàm kia đang bơi nhanh lên mặt nước, chợt cứng người, chậm rãi lặn xuống ...

Hết thảy đều giống như chưa từng phát sinh!

Chỉ có con Bạch Miêu kia chậm rãi đi lên, ngồi xổm ở cửa sổ, nhìn vào trong phòng.

Trong đan thất, Phương Nguyên ngồi ngay ngắn trước lò đan, toàn thân bốc lên thanh khí, mồ hoi ướt đẫm. Vô luận là Thiên Diễn Thuật hay pháp lực toàn thân khống chế lửa lò đan này đều đã đến cực hạn, khiến cả người hắn cứng ngắc như tượng đá!

Luyện xong lò đan này có vẻ còn vất vả hơn đấu pháp với cao thủ một trận.

Cũng không biết đã trải qua bao lâu, trong lò đan, hỏa diễm bình phục, có bảo quang màu tím trong suốt lan tỏa.

Phương Nguyên ngồi thật lâu trước lò đan, mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

- Đây đến tột cùng là tiên đan hay ma đan ...

Biểu tình hắn hơi phức tạp, suy nghĩ một vấn đề:

- Viên đan này có nên cho Quan Ngạo uống hay không?

Tới lúc này rồi, ngay cả hắn cũng không rõ ràng, nếu Quan Ngạo uống viên đan này sẽ có kết quả gì ...

Lúc đầu Phương Nguyên chỉ muốn luyện một lò Tử Kim Bát Bảo Đan, nhằm giúp Quan Ngạo phá cảnh mà thôi!

Hiện giờ, hắn đã luyện thành lò đan này!

Chẳng những đã luyện thành, hơn nữa còn tốt hơn hắn tưởng tượng!

Có điều vấn đề cũng chính là ở đây, đan này thực sự quá tốt, tốt đến mức khiến hắn lo lắng.

Có quỷ mới biết hiện giờ đây là một viên đan dược phẩm cấp gì?

Lúc này, trong lòng Phương Nguyên chỉ muốn hỏi một vấn đề:

- Dị quả này đúng là thần dược à?

Hay là còn cao hơn cả thần dược?

Theo lý thuyết, thân là một đan sư, đánh giá dược tính không đúng là một chuyện rất phiền, điều này cơ hồ đã định trước lò đan này sẽ không thành công, nhưng Phương Nguyên lại vẫn thành công, hoàn toàn thôi động ra dược tính, mà dược tính này còn hoàn mỹ đến nỗi khiến hắn cũng có chút kinh hỉ. Lúc này, hắn lại gặp phải một lựa chọn, viên đan này rốt cuộc có nên đưa cho Quan Ngạo ăn không?

Mở lò đan!

Bên trong chỉ có một viên đan dược mây tía lấp lánh, to như mắt rồng, bên trên hiện lên đầy vân mây.

Vốn trong kế hoạch của Phương Nguyên, là muốn luyện ra một lò bảo đan, không ngờ hiện giờ chỉ có một viên.

Nguyên nhân rất đơn giản, chính bởi vì dược tính của dị quả đó thật sự quá mạnh, hắn không thể không thu liễm tất cả dược tính lại với nhau, thành hình cuối cùng chính là trở thành một viên đan dược thần dị tụ tập dược tính vô tận trong một thể!

Đan này tất nhiên tốt, tốt một cách đặc biệt!

Nhưng nếu người thường ăn vào, chỉ sợ lại không có kết cục tốt.

Nhưng Phương Nguyên nghiêm túc suy tư rất lâu, từ lúc ban đầu Quan Ngạo ở trong Bàn Thạch Đầu của Thanh Dương Tông, tất cả linh đan diệu dược đều giành cho muội muội của hắn, không có gì để ăn, rồi đến về sau hắn theo mình, có một chút linh đan cơ bản nhất để ăn, rồi lại tới về sau, hắn theo mình trải qua mấy chuyện, bắt đầu cái gì cũng ăn, kết quả vẫn yên lành đến hiện tại ...

Thế là trong lòng hắn liền có quyết định, nhẹ giọng gọi:

Phương Nguyên nhìn Quan Ngạo, rất nghiêm túc nói:

- Có điều sau khi luyện ra, ta phát hiện có một chút vấn đề, dược tính của đan dược này cao hơn ta dự đoán, cho dù là ngươi, sau khi ăn vào cũng có khả năng sẽ không chịu nổi, nhưng ta vẫn định đưa viên đan dược này cho ngươi, chỉ có điều, trước khi ngươi dùng, ta vẫn phải hỏi ý kiến ngươi ...

Khi nói những lời này, Phương Nguyên rất bình tĩnh, cũng rất thản nhiên.

Ăn viên đan này, không ổn thỏa như Bát Bảo Tử Kim Đan, có khả năng sẽ xuất hiện mạo hiểm.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 783: Đại khảo lục đạo



Nhưng Phương Nguyên chưa từng coi Quan Ngạo là người ngoài, thế là khi Phương Nguyên căn nhắc vấn đề này, cũng vô cùng đơn giản, hắn chỉ nghiêm túc cân nhắc một việc, đó chính là, nếu đổi lại là mình, liệu có dùng đan này không?

Hắn trả lời là có!

Cho nên, hắn sẽ đưa Quan Ngạo viên đan này!

Hắn ra quyết định cho Quan Ngạo chỉ tuân theo một nguyên tắc này, dùng chính bản thân hắn để cân nhắc.

Đương nhiên, tuy hắn đã quyết định rồi, nhưng vẫn phải nói rõ với Quan Ngạo.

- Xảy ra vấn đề à?

Quan Ngạo nghe vậy, quả nhiên ngây ra một thoáng, sau đó nhíu mày suy tư.

Sau khi nghĩ rất lâu, hắn hỏi:

- Có thể ăn được không?

Trên trán Phương Nguyên dường như xuất hiện mấy đạo hắc tuyến, gật đầu bất đắc dĩ.

Quan Ngạo lập tức bật cười, nói:

- Vậy thì còn vấn đề gì nữa...

Nói xong vươn tay ra cầm viên đan đó, trực tiếp nhét vào miệng giống như ăn lạc, nhai mấy cái rồi nuốt.

Phương Nguyên nhìn mà ngây đơ, tim đập mạnh.

Trong lòng nghĩ:

- Hảo sư huynh của ta, ngươi có biết ngươi vừa một phát ăn vào bao nhiêu tiền không?

Sau khi ăn xong, hắn liền có chút khẩn trương nhìn Quan Ngạo, Quan Ngạo cũng có chút nghi hoặc nhìn hắn.

Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ, nửa ngày sau vẫn không ai nói gì.

Cuối cùng Quan Ngạo không nhịn được, nói:

- Ngươi nhìn cái gì?

Phương Nguyên lúc này mới có phản ứng, vội hỏi:

- Có cảm giác gì không?

Quan Ngạo cau mày cảm ứng một chút, nói:

- Trong bụng hơi nóng.

Nói xong lại không được tự nhiên nhún vai:

- Trên người dường như cũng hơi nóng...

Xong rồi lại thở dài một hơi, nói:

- Thoải mái quá, giống như ngâm nước ấm vậy.

Phương Nguyên chỉ ngưng thần nhìn hắn, chỉ thấy trên mặt Quan Ngạo, không ngờ lộ ra màu máu, giống như vừa uống nhiều rượu.

Khí cơ trên người cũng từ từ bắt đầu có biến hóa, giống như thủy triều, chậm rãi lên xuống, có điều loại biến hóa này, cũng không quá kịch liệt, mà là từ từ có trật tự, từng tia từng giọt, chậm rãi chạy khắp toàn thân hắn, bao phủ một vùng chung quanh hắn.

- Phương tiểu ca, ta hơi mệt, mí mắt sắp không mở ra được rồi.

Quan Ngạo ồm ồm nói, thân thể to như vậy, lại có chút không ngồi vững, bắt đầu lắc lư.

Phương Nguyên linh hoạt đứng dậy, đặt một bồ đoàn ở sau lưng hắn, để hắn thoải mái dựa vào tường.

Lúc này, Quan Ngạo đã ngáy vang trời.

- Quan Ngạo sư huynh, lúc này ngươi vốn nên luyện hóa một thân pháp lực, đột phá Kim Đan...

Phương Nguyên nhìn Quan Ngạo, cười khổ bất đắc dĩ.

Sự phát triển của sự việc đã hoàn toàn khác với tưởng tượng của mình, xem ra, trong đây cũng có nguyên do của Tử Kim Bát Bảo Đan đó, Quan Ngạo vốn nên luyện hóa một thân pháp lực, đánh nát hỏa mạch đạo cơ, thành tựu Kim Đan, nhưng hắn không ngờ lại ngủ thiếp đi, để mặc dược tính tản ra trong cơ thể, tẩy luyện huyết mạch, trong tu hành, e là không có ai lại hồ đồ như vậy.

Nhưng Phương Nguyên lại không đánh thức Quan Ngạo, bởi vì hắn ý thức được biến hóa trong cơ thể Quan Ngạo cũng không đơn giản.

Dược tính cuồn cuộn đó không xé rách nhục thân hắn, ngược lại tán vào trong huyết mạch của hắn, vốn là một hiện tượng tốt.

- Lần này sau khi ngươi tỉnh lại, sẽ biến thành bộ dạng gì...

Phương Nguyên lẩm bẩm, cũng có thêm mấy phần chờ mong.

Sau đó hắn cười cười bất đắc dĩ, chậm rãi đứng lên.

Ra khỏi phòng đan, sau đó dùng mấy đạo đại trận, phong tồn toàn bộ phong đan lại.

Quan Ngạo chỉ là đang ngủ, nhưng lần này hắn ngủ rất sau, không khác gì ngươi bế quan cả.

Hắn không biết Quan Ngạo sẽ ngủ bao lâu, chỉ biết một điểm, khi Quan Ngạo tỉnh lại, nhất định sẽ là một phen thiên địa khác!

...

Ra khỏi phòng đan, ngồi trong sảnh, uống một chén trà lạnh, mới từ từ bình tĩnh lại.

Tuy chuyện luyện đan cho Quan Ngạo xảy ra chút bất ngờ và trắc trở, nhưng cũng vẫn không đến nỗi mất khống chế, cuối cùng cũng luyện ra.

Mà giúp Quan Ngạo luyện ra đan này, cũng coi như là đã tận hết một phần trách nhiệm của hắn, dù sao Quan Ngạo đi theo mình, mình đương nhiên phải chịu trách nhiệm về việc tu hành của hắn, mà theo tính tình của Phương Nguyên, bản thân cũng coi việc tu hành của Quan Ngạo là một bộ phận của mình.

- Đại khảo lục đạo, đan, trận, phù, khí, kiếm, đạo...

Nhớ tới những gì lúc trước Tuần Giám Sứ từng nói với mình, Phương Nguyên chậm rãi rơi vào suy tư:

- Cũng không biết chỗ tốt mà Triệu tuần giám nói với ta rốt cuộc là gì, nhưng bất kể là như thế nào, đạt được khôi thủ, có thể tiến vào Lang Gia Các đã là một phần thưởng lớn rồi!

- Khôi thủ mỗi một đạo đều có thể tiến vào Lang Gia Các ba tháng, vậy cũng đại biểu ta phải cướp lấy mấy khôi thủ!

- Đạo chiến, nói thì dễ nghe, cái so đấu chính là thực lực...

- Dù sao bất kể là đan trận khí phù, ở trong mắt rất nhiều người kỳ thật đều là cửa bên!

- Chỉ có một thân tu vi và thần thông, đây mới là thứ tới người tu hành coi trọng nhất...

Suy nghĩ rất lâu, Phương Nguyên đi vào một gian tĩnh thất, chậm rãi ngồi xuống.
 
Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 784: Lần này bế quan ngộ đạo



Tuy Tiên Minh Tuần Giám Sứ Triệu Chí Trăn từng nói, lần đạo chiến này rất có khả năng sẽ xuất hiện nhiều cường địch, nhưng Phương Nguyên thầm nghĩ, mình đã thành công kết thành Tử Đan, căn cơ không tồi, tranh phong với những cường địch đó chính là để xem lại một thân thần thông này của mình.

Mình ở cảnh giới Kim Đan, không đi cầu truyền thừa khác, cái có thể dựa vào chính là Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết này.

- Những gì ta học trước đây, bất kể là tứ đại huyền công học được ở Thanh Dương Tông, hay là Thiên Cương Ngũ Lôi Dẫn học được ở Thiên Lai Thành Kim gia, đều đã dung nhập vào trong Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, thậm chí còn bao gồm một số bí quyển pháp thuật mà ta tích lũy được, vốn đã khiến một thân tu vi của ta đạt tới cảnh giới Kim Đan tầng thứ hai, mà trong đoạn thời gian này, ta nghiên cứu đan pháp, cũng đã có lĩnh ngộ đối với biến hóa đan đạo!

Nghĩ tới vấn đề này, trong đầu hắn lại hiện ra kinh lịch khi mình luyện chế viên Tử Kim Bát Bảo Đan đó.

Dị quả vào lò, biến hóa lộ ra, liên tiếp sinh biến.

Hắn ra sức khống chế loại biến hóa này, cũng cảm thấy giống như đang đấu pháp với một vị cao thủ.

- Đan đạo và thần thông, vốn đều chú ý âm dương tương thất, biến hóa kinh thiên, rất nhiều lý luận của đan đạo đều có thể trực tiếp dùng vào trong tu hành, như vậy, ta trong học vấn đan đạo, có thể tìm được đạo biến hóa của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết không?

- Từ đó mà suy ra, trận pháp và thân pháp cũng vậy, chú ý phân chia thiên địa ngũ hành, biến hóa khó lường...

- Như vậy, từ trong trận pháp, liệu có thể ngộ ra sự kỳ diệu của thân pháp hay không?

Có ý tưởng này, hắn chậm rãi lâm vào trầm tư, giống như người đá, không để ý tới ngoại sự.

Cũng không biết trải qua bao lâu, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi khẽ:

- Phương tiền bối, Phương tiền bối có nhà không?

Phương Nguyên chỉ cảm thấy mình vừa nhập định không lâu, mới nghĩ ra được một số chỗ tinh diệu lại bị người ta cắt ngang, lập tức tức giận mở ra, bực mình nói:

- Ta không phải đã nói với các ngươi là trong lúc ta bế quan không được ai đến quấy nhiễu ta à?

Thanh âm ở ngoài sân cảm ứng được sự tức giận của hắn, lập tức cười khổ:

- Nhưng đại khảo lục đạo đã bắt đầu rồi...

Phương Nguyên lập tức lắp bắp kinh hãi:

- Ta nhập định bao lâu rồi?

Đẩy cửa ra, thấy trong viện đã là ánh mặt trời chói chang.

Phương Nguyên lấy lại bình tĩnh, trước đây hắn vì luyện đan mà có lĩnh ngộ, nhập định tham ngộ, thu hoạch không ít, lại không ngờ trong tham ngộ này, thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, lúc trước hắn bế quan để luyện đan cho Quan Ngạo, cách đại khảo lục đạo chỉ còn hơn nửa tháng, hiện giờ vừa bừng tỉnh, đã trôi qua hơn nửa thời gian, Quan Ngạo thì ngủ vùi trong phòng đan, không có dấu hiệu tỉnh lại, hắn cũng không tiện đánh thức hắn, chỉ bố trí lại đại trận chung quanh phòng đan.

Làm xong tất cả, hắn mới thay một thân áo xanh, buộc lại tóc, ra khỏi tiểu viện.

- Phương tiền bối, hôm nay đã là ngày bắt đầu đại khảo lục đạo, chư vị đan sư đều đang ở thượng viện chờ ngài.

Trông coi ngoài tiểu viện chính là tiểu đồng nhi Thanh Phong, nhìn thấy Phương Nguyên liền cười tủm tỉm nói.

- Làm phiền ngươi rồi, đi thôi!

Phương Nguyên xoa xoa đầu hắn, bảo hắn đi trước dẫn đường, bước vào thượng viện của Xích Thủy Đan Khê.

Lần tham ngộ này bị cắt ngang, tâm tình tất nhiên không được tốt, nhưng kết quả lại vẫn tận ý người, lúc trước khi vào Xích Thủy Đan Khê, hắn đã đạt tới tu vi Kim Đan nhị chuyển, mà trong đoạn thời gian này, lĩnh ngộ được thêm đan đạo và trận đạo, cũng dần dần dung nhập vào biến hóa của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, tu vi lại tiến thêm một bước, được tính là Kim Đan tam chuyển viên mãn.

Chỉ thiếu một bước là có thể bước vào Kim Đan trung cấp!

- Nhưng nếu muốn trong đạo chiến, chiếm vững tam giáp, vậy ít nhất cũng phải bước vào Kim Đan trung cấp mới được!

Hắn thầm tính toán về đại khảo lục đạo lần này.

Kỳ thật hai đạo đan trận, hắn không sợ, bởi vì hai đại khảo này, trên danh nghĩa là để thi đỗ danh hiệu Đại Đan Sư, hoặc là Đại Trận Sư, nói cách khác, những cao thủ đã có danh hiệu Đại Đan Sư hoặc là Đại Trận Sư sẽ không tới tham gia, mà với thực lực của hắn, chỉ cần những lão nhân đó không đến, những tiểu đan sư tiểu trận sư còn lại thật sự không cần quá bận tâm.

Nhưng kiếm đạo và trận đạo thì lại khác.

Lần này bế quan ngộ đạo, hắn đã có cơ hội vượt qua, nhưng chỉ tiếc thời gian không đủ.

Cũng đành chịu thôi, nếu đại khảo lục đạo đã bắt đầu, vậy thì cứ đi một bước tính một bước!

...

- Ha ha, Phương tiểu hữu, ngươi vì chuẩn bị cho đại khảo mà bế quan tu hành, chúng ta cũng biết tầm quan trọng của việc này, bởi vậy mấy ngày trước không dám làm phiền ngươi, nhưng hiện giờ đại khảo lục đạo đã bắt đầu, vẫn không thấy ngươi xuất quan, không biết làm sao, chỉ đành phái người tới gọi ngươi một tiếng...
 
Back
Top Bottom