Dịch Cả Sư Môn Chỉ Có Ta Là Người Bình Thường

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
AP1GczO6Ko2Ktbml7gJxr4mfTSOv8crS_RN2O1B-s6TGJPSXmwPH10964R9J4NN7LHwWx1WssprZat2kwWw4Jxgn33WpgehnVv11YDR8FnKQOkLAlcNrI0V6TeETj4wX5UeXXAODrK04gIA45MpmttZSzO1U=w215-h322-s-no-gm

Cả Sư Môn Chỉ Có Ta Là Người Bình Thường
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Tiên Hiệp, Xuyên Không, Hài Hước, Cổ Đại, Hệ Thống
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ta thú nhận, ta là nữ phụ pháo hôi.

Đại sư tỷ là nữ chính của truyện ngược luyến, giỏi nhất là nhặt người, nhưng lần nào nhặt về cũng không phải người bình thường.

Nhị sư tỷ thì não yêu đương, trước mắt không thuốc chữa.

Tiểu sư muội là chúa trà xanh, đẳng cấp không ai sánh bằng.

Và ta, chính là nhân vật qua đường Giáp trong truyền thuyết...​
 
Cả Sư Môn Chỉ Có Ta Là Người Bình Thường
Chương 1



Sư tỷ lại nhặt về một tiểu sư muội.

Ta gật đầu, đưa cho tiểu sư muội một cây chổi.

Tiểu sư muội vẻ mặt đáng thương, mắt rưng rưng nước: "Sư tỷ, làm gì vậy ạ?"

Ta: "Đi quét dọn với ta."

Tiểu sư muội: "Nếu không phải ta thể trạng yếu ớt, ta nhất định rất sẵn lòng đi quét dọn cùng sư tỷ, thậm chí phần của sư tỷ ta cũng có thể làm thay…"

Ta hiểu ra, đưa thêm cây chổi kia qua: "Vậy thì làm phiền muội vậy."

Tiểu sư muội: "?"

Đại sư tỷ thấy vậy, lên tiếng giải thích: "Cơ thể yếu thì càng phải rèn luyện nhiều. Yên tâm, đất không khó quét đâu. Tam sư muội trước khi đến đây còn ngày nào cũng uống thuốc, sau khi đến thì một quyền đánh gục hai con linh thú."

Tiểu sư muội: "…"

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho tiểu sư muội, đại sư tỷ dẫn ta đi thăm người đàn ông mà nàng nhặt về lần trước. Cuối cùng ta không nhịn được lên tiếng.

"Đại sư tỷ, người đàn ông mà tỷ nhặt về lần trước nữa đã đi rồi. Tỷ chữa bệnh mắt cho hắn, điều dưỡng cơ thể cho hắn, kết quả hắn quay đầu bỏ đi. Người này lại trọng thương hấp hối, cứu về còn tốn bao công sức, có đáng không?"

Đại sư tỷ dịu dàng xoa đầu ta: "Tam sư muội, muội có nghe nói câu này không?"

"Câu gì ạ?"

"Chỉ cần giăng lưới đủ rộng, không sợ không có cá."

Ánh mắt nàng lóe lên vẻ thông tuệ: "Trước khi nhặt họ về, ta đều đã điều tra thân phận của họ rồi. Không phải vương công quý tộc thì cũng là phú thương cự phú. Chỉ cần ta nắm được một người, môn phái chúng ta sẽ phát tài."

Ngay khoảnh khắc đó, ta đã hiểu ra.

Thì ra nàng đang câu cá.

Con cá bị câu lúc này từ từ tỉnh lại, hắn dung mạo tuấn tú, trông như một công tử phong nhã.

"Cá": "Đây là đâu?"

Đại sư tỷ mỉm cười: "Đây là Cung Sơn Môn. Ta xuống núi hái thuốc vừa hay gặp ngươi, liền đưa ngươi về chữa trị."

"Cá" có vẻ khó hiểu, ngập ngừng nói: "Nhưng ta nhớ… là ngươi đã đánh ngất ta."

Nụ cười của Đại sư tỷ hơi cứng lại: "Thì ra chưa mất trí nhớ. Liên Đài, mau mang kim bạc đến."

"Cá" lập tức lộ vẻ kinh hãi.

Ta ôm trán thở dài.

Nhân lúc đại sư tỷ chưa ra tay, ta trực tiếp dùng một nhát chém tay đánh ngất người đó, rồi nhìn nàng: "Nói đi, chuyện này là sao?"

Đại sư tỷ bắt đầu xoắn ngón tay, lẩm bẩm: "Ta thấy hắn mặc đồ có vẻ giàu có, vừa hay có người đang truy sát hắn, nên tiện tay đánh ngất mang về."

"Cá" lúc này lại tỉnh, nghe vậy, tức đến phát điên: "Ngươi nói bậy! Đó là ám vệ của ta, còn chưa kịp đến đã bị ngươi ném xuống sông rồi!"

Ta: "…"

Đại sư tỷ như thể đang cố cãi: "Vậy sao ngươi lại bỏ chạy?"

"Cá" lòng như tro nguội: "Có khả năng nào là ta đang chạy về phía họ không?"

Đại sư tỷ: "…"

Đến nước này, cứu vãn vô ích. Ánh mắt đại sư tỷ lóe lên vẻ tàn nhẫn: "Không sao, lát nữa ta sẽ cho hắn uống thuốc, đảm bảo mất trí nhớ."

Ta lại thở dài, cứu người từ miệng hổ: "Đại sư tỷ, Tôm Hùm ở hậu sơn đang gọi tỷ, có lẽ là đói rồi, tỷ đi xem đi."

Đại sư tỷ lập tức vén váy chạy đi, tiện thể truyền âm nhập nhĩ: "Muội giúp ta trông chừng người này, đừng để hắn chạy mất. Ta đã xem qua rồi, quần áo của hắn ít nhất cũng đáng ngàn vàng, là một con cá lớn."

Đợi bóng đại sư tỷ biến mất, ta giải trừ chú thuật trói buộc cho "Cá", rồi kéo hắn ra ngoài sơn môn: "Mau đi đi, đừng quay đầu lại, trừ khi ngươi muốn mất trí nhớ rồi lại bị người ta lừa vào thanh lâu."

"Cá" hành lễ với ta: "Đa tạ cô nương, tại hạ vừa nhìn đã biết cô nương là người tốt."

Ta bị phát thẻ người tốt từ trên trời rơi xuống: "…"

"Cá" tiếp tục nói: "Tại hạ Từ Trường Ninh ở Thường Châu, nếu ngày sau cô nương có cần, cứ đến tìm tại hạ."

Nghe thấy cái tên quen thuộc, ta suýt chút nữa không giữ được bình tĩnh: "Ngươi nói lại một lần nữa, ngươi tên gì?"

"Cô nương, tên của tại hạ có vấn đề gì sao?"

Ta mặt không cảm xúc: "Không có."

Nhưng sau này ngươi sẽ có, ngươi chính là đại ca phản diện.

Không ngờ đại sư tỷ lợi hại đến vậy, tùy tiện nhặt một người, không phải nam chính thì cũng là phản diện.

Thôi được rồi, ta thú nhận, ta là người xuyên sách.

Đại sư tỷ chính là nữ chính trong cuốn sách này, tự thân mang khí vận, nhưng vận may của nàng khá tệ, là nữ chính của truyện ngược luyến.

Nàng có hai sở thích lớn trong đời, nhặt người và cứu người.

Vốn dĩ nàng nhặt được nam chính tra nam vừa đui vừa điếc, nhất kiến chung tình với hắn, sau đó một mực đi theo hắn, thân tâm đều bị giày vò, yêu đến chết đi sống lại..

Cuối cùng, khi kết thúc truyện, những người đàn ông mà nàng từng nhặt đều tỉnh ngộ, cầu xin nàng tha thứ.

Tha thứ ư? Tha cho nhà mẹ đẻ nhà các người thì có!
 
Cả Sư Môn Chỉ Có Ta Là Người Bình Thường
Chương 2



Vì thế ta ngày đêm phòng bị, cuối cùng cũng lén lút đá bay được mấy tên đàn ông.

Sau khi Từ Trường Ninh rời đi, ta chạy vội đến hậu sơn, thấy đại sư tỷ đang cho một cự thú ăn.

Cự thú: "…Ta không ăn nổi nữa."

Đại sư tỷ vẻ mặt hiền từ: "Ngoan, ăn thêm hai miếng nữa đi."

Rồi một thùng thức ăn cứ thế được đổ hết vào miệng cự thú.

Ta: "…"

Không trách dạo này Tôm Hùm béo khỏe thế, đại sư tỷ chị cho ăn giỏi thật đấy.

Ta kéo đại sư tỷ lại, ngăn nàng cho ăn lần hai: "Đại sư tỷ, hội nghị tiên môn sắp bắt đầu rồi."

Đại sư tỷ chú ý bị chuyển hướng thành công: "Năm nay có phần thưởng gì?"

"Vạn viên linh thạch, cộng thêm một kiện thần binh."

"Rất tốt, Tam sư muội, nhiệm vụ vinh quang mà gian khổ này, giao cho muội vậy."

Ta nhìn con Tôm Hùm béo tốt: "Ý ta là, nếu tỷ còn cho nó ăn nữa, ta chỉ có thể đi bộ đến hội nghị tiên môn thôi."

Đại sư tỷ quả nhiên từ bỏ, thân thiết kéo ta đi tìm hai sư muội còn lại.

Nhị sư tỷ đang ở trong phòng tu luyện, ta vẫy tay với nàng: "Nhị sư tỷ, tỷ có muốn cùng chúng ta xuống núi không?"

Nhị sư tỷ chưa kịp nói gì, tiểu sư muội từ đầu khác chui ra, mắt sáng rực: "Các sư tỷ định đi đâu vậy?"

Đại sư tỷ thuận miệng đáp: "Đi hội nghị tiên môn, muội có đi không?"

Tiểu sư muội rụt rè nói: "Tuy ta rất muốn đi cùng các sư tỷ, nhưng ta tự biết thân phận không hợp, nhưng nếu các sư tỷ không chê, sư muội nguyện…"

Đại sư tỷ quay đầu nói với ta: "Nàng nói nàng không đi."

Tiểu sư muội ngẩn ra, "Không phải, ta muốn đi mà."

Đại sư tỷ cau mày: "Vậy muội nói thẳng ra đi, vừa nãy nói nhiều thế nghe đau cả đầu."

Tiểu sư muội: "…"

Hành động của đại sư tỷ khiến ta liên tưởng đến một loài sinh vật nào đó.

Trai thẳng.

Không, nàng hẳn là gái thẳng.

Nhị sư tỷ lạnh lùng đứng ngoài cuộc chiến không khói súng này, rồi ngẩng đầu nói: "Xin hỏi, ra ngoài có phát đối tượng không?"

Đại sư tỷ: "?"

Tiểu sư muội: "?"

Ta: "…"

Ngọa Long Phượng Sồ hóa ra lại chính ở trong môn phái của chúng ta.

Ta chạy trối chết, đi tìm sư tôn báo cáo, nhưng không tìm thấy người trong nội viện.

Ta cứ tưởng ông ấy lại chạy đi chơi đâu đó rồi, cho đến khi ta tìm thấy một tảng lưu ảnh thạch trên mặt đất.

Đạo Huyền Sư tôn vẻ mặt an nhiên: "Đồ nhi của ta, vi sư đã phi thăng rồi."

Ta giật mình: "Vậy sư tôn có để lại cho chúng ta thứ gì không? Ví dụ như bí cảnh, thần binh gì đó?"

Đạo Huyền Sư tôn cười nhẹ: "Đừng nghĩ nữa, bí cảnh đắt thế, vi sư sao có thể kiếm cho các con? Thần binh thì phải tự mình cố gắng thôi, vi sư không giúp được."

Ta: "Vậy là người phi thăng rồi, bỏ lại môn phái, nhưng không để lại gì cho chúng con sao?"

Đạo Huyền Sư tôn: "Đúng vậy."

Ta: "…Con muốn phản bội sư môn rồi."

Đạo Huyền Sư tôn đổi giọng: "Tuy vi sư không để lại gì cho các con, nhưng vi sư đã để lại cho các con một cơ duyên."

"? Nói rõ hơn đi."

"Cơ duyên này, cách đây năm ngàn dặm về phía tây, linh thạch vô số, bảo vật không đếm xuể."

Ta cau mày: "Nơi này nghe có vẻ quen thuộc."

Đạo Huyền Sư tôn: "Đúng vậy, đó là mộ của sư tổ các con."

Ta: "…"

Ta hiểu rõ đức hạnh của sư tôn, một lời nói toạc ra thiên cơ: "Chắc không phải để lại cho chúng con đâu, chỉ sợ là sư tôn chưa kịp đào."

Sư tôn ngượng ngùng cười: "Nói gì mà thẳng thắn thế."

Sư tổ có đệ tử này, thật là đáng nể.

Ta cất lưu ảnh thạch đi, thần niệm của sư tôn cũng lập tức tiêu tan, trước khi tiêu tan, còn không quên bổ sung một câu: "Sư tổ các con keo kiệt lắm, ông ấy chắc chắn đã chôn rất nhiều bảo vật trong mộ mình, các con đi tìm đi, đừng để người ngoài chiếm lợi."

Ta: "…Rất muốn biết sư tôn làm thế nào mà sống được đến khi phi thăng?"

Cứ như vậy mà sư tổ cũng không đánh chết ông ấy, sư tổ chắc chắn là một vị Bồ Tát.

Sư tôn cười sảng khoái: "Haha, chỉ là mạng cứng thôi."

Ta: "…"

Đại sư tỷ thu dọn đồ đạc xong đi đến tìm ta, nhướng mày hỏi ta đứng đây làm gì.

Ta u sầu nhìn lên trời: "Sư tôn, người đã phi thăng rồi."

Đại sư tỷ kinh ngạc: "Lão già đó cuối cùng cũng chết rồi à?"

Ta: "?"

Đại sư tỷ nhanh chóng nhận ra lời mình không đúng mực: "Không phải... ý ta là, sư tôn mất rồi sao?"

Ta tiếc nuối lắc đầu: "Là chứng đạo phi thăng."

Đại sư tỷ mất hứng, gọi tiểu nhị đến, chuẩn bị dẫn mấy người sư môn chúng ta xuống núi.

Nhị sư tỷ ban đầu không muốn đi cùng chúng ta. Nàng mặt xanh lè ngồi thiền, bất động như núi, mặc cho chúng ta nói khô cả họng.

Đại sư tỷ dứt khoát: "Muội đi cùng chúng ta đi, ta sẽ nhặt cho muội một người làm đối tượng."Bản dịch được đăng trên kênh Mọt truyện Thế Giới Tiểu Thuyết
 
Cả Sư Môn Chỉ Có Ta Là Người Bình Thường
Chương 3



Ngay lập tức, nhị sư tỷ đã chuẩn bị xong mọi thứ, đứng ngoài cửa, tiên khí ngời ngời: "Sao, không đi nữa à?"

Ta thầm giơ ngón cái với đại sư tỷ, đúng là nắm trọn mọi chuyện trong lòng bàn tay.

***

Đại hội tiên môn thực ra rất nhàm chán, chẳng qua chỉ là một đám đệ tử tiên môn chính thống thi đấu qua lại, nhưng năm nào cũng vậy, cực kỳ khô khan, nên để tăng tính tích cực, các vị đại lão bàn bạc lập ra giải thưởng, còn hạ thấp ngưỡng cửa, chỉ cần đạt cảnh giới là có thể tham gia.

Vì vậy, đệ tử của những môn phái nhỏ như chúng ta cũng có thể tham gia.

Nhưng mà, ngưỡng cửa thấp thì cũng thôi đi, tại sao năm nay còn có ma tộc?

Nhìn đám người khí đen ngút trời kia, ta rất nghi ngờ cơ chế an ninh của đại hội rốt cuộc có hoàn thiện hay không.

Các đại lão cũng không ngờ tình huống này, nhưng họ tụ tập lại thì thầm một hồi lâu, cuối cùng vẫn đồng ý cho ma tộc tham gia.

Sắc mặt ta có chút ngưng trọng.

Dù sao cảnh giới tu vi của đệ tử tiên môn đều bày ra rõ ràng, ta có tự tin, nhưng ma tộc bất ngờ xuất hiện trên đấu trường, ta có chút run.

Ta quay đầu nhìn đại sư tỷ, đại sư tỷ như biết ta muốn nói gì, nàng mỉm cười đe dọa ta: "Chỉ cần muội lén lút chuồn đi, ta sẽ công bố chuyện muội vẽ hình sư tôn bán khỏa thân để trục lợi ra toàn sư môn, tiện thể đốt cho sư tôn xem nhỉ."

Ta: "..."

Dù sao cũng là đồng môn, không cần thiết phải vậy chứ.

Ta nghiến răng, lúc đăng ký đã đăng ký cả ba người còn lại, rồi thì thầm độc ác: "Chết thì chết chung, ta không sống yên được, mọi người cũng đừng hòng sống sót."

Đệ tử phụ trách đăng ký tai thính mắt tinh, nghe xong nhìn ta với vẻ mặt phức tạp, rồi cẩn thận, đầy vẻ không chắc chắn hỏi: "...Chắc chắn là đồng môn không vậy?"

Thật sự không phải là kẻ thù truyền kiếp sao?

Sau khi các thí sinh đăng ký xong, nụ cười của đại sư tỷ còn chưa nở rộ hoàn toàn, đã nghe thấy tên mình.

"Trận đầu tiên, Tô Y San của Cung Sơn Môn đối đầu Mộ Bạch Đình của Phong Vũ Lâu."

Nàng vô thức nhìn về phía ta, ta chột dạ tránh đi, đại sư tỷ cười lạnh: "Muội tính kế ta?"

Ta im lặng không nói, đại sư tỷ rút roi ra trừng ta: "Lát nữa sẽ xử lý muội."

Tiểu sư muội thì thầm: "Nếu đại sư tỷ không muốn đi thì thôi đi, ép buộc người khác không tốt."

Ta lắc đầu: "Nàng không đi cũng phải đi."

Tiểu sư muội: "Vì sao?"

Ta: "Vì bỏ cuộc phải nộp phạt, đại sư tỷ thà lên đánh còn hơn là nộp tiền."

Tiểu sư muội: "..."

Ta bê ghế ngồi ở khán đài, có chút muốn biết chiến lực của nữ chính ngược văn này thế nào.

Rất nhanh, cả hai đều lên đài, chưa kịp đánh, Mộ Bạch Đình giơ tay ra hiệu: "Đầu hàng."

Đại sư tỷ đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu: "?"

Mộ Bạch Đình xin lỗi cười: "Cô nương không lẽ quên, năm xưa là cô đã cứu tại hạ, dù tình hay lý, tại hạ cũng không muốn động thủ với ân nhân."

Lời nói này rất khéo léo, không ai thấy có vấn đề gì, đại sư tỷ thành công vào vòng tiếp theo.

Lần này đối thủ là một yêu tộc, vừa nhìn thấy đại sư tỷ, hắn đã giơ ra cử chỉ quen thuộc: "Đầu hàng."

Đại sư tỷ: "??"

Thanh niên Yêu tộc kia ngượng ngùng cười: "Tiên tử có còn nhớ con cáo nhỏ mà người đã cứu năm xưa không?"

Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức hiểu, đây cũng là một người muốn báo ân.

Mặc dù hai trận này không có bất kỳ kịch tính nào, nhưng dù sao thí sinh còn nhiều như vậy, họ không tin, tất cả các thí sinh này đều muốn báo ân.

Chỉ có ta bất giác ôm trán, và nảy sinh nghi ngờ sâu sắc về cuộc thi.

Bởi vì...

Đại sư tỷ năm xưa đã nhặt không ít người, yêu, quỷ, ma, chỉ cần là sinh vật sống, nàng đều không bỏ qua.

Rất nhanh, đối thủ thứ ba của đại sư tỷ lên đài.

Xác nhận bằng ánh mắt, vẫn là người đã từng được cứu.

Đến đây, thứ hạng của đại sư tỷ tăng vọt, thẳng tiến vào chung kết, mặt khán giả xanh lét.

Có người nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người có mặt: "Cái quái gì thế này? Cô gái này rốt cuộc đã cứu bao nhiêu người?!"

Cảnh tượng nhất thời rơi vào im lặng.

Đợi đến khi nhị sư tỷ lên đài, trong mắt họ mới lại bùng lên hy vọng.

Cô gái này không thể nào đi đâu cũng cứu người chứ?

Ta bên cạnh thầm gật đầu, nhị sư tỷ là một trạch nữ, quanh năm không ra khỏi nhà, đừng nói là cứu người, nàng nhìn thấy người sắp chết có khi còn lười không thèm vớt.

Đối thủ của nhị sư tỷ mặt mũi thanh lãnh, hắn cầm kiếm sau lưng, ánh mắt sắc bén: "Xin chỉ giáo."

Nhị sư tỷ hai má ửng hồng, chạy mấy bước, mấy lá bùa lập tức vây quanh đối thủ, khiến hắn không thể động đậy.

Đối thủ nhíu mày: "Đây là ý gì?"

Nhị sư tỷ làm hình trái tim với hắn: "CPDD, ngươi là duy nhất."
 
Cả Sư Môn Chỉ Có Ta Là Người Bình Thường
Chương 4



Đối thủ: "?"

Ta: "..."

Tuyệt vời, đã được chứng thực, đây cũng là người xuyên không.

Đối thủ rõ ràng không hiểu "CPDD" là gì, chỉ cố gắng giãy giụa, cố gắng phá vỡ bùa chú.

Nhị sư tỷ nâng cằm đối thủ lên, tỉ mỉ ngắm nghía: "Sao, ngươi khinh thường ta sao?"

Đối thủ lập tức đỏ mặt, hắn nghiến răng nói: "Chúng ta đang tỷ thí, tiên tử đây muốn làm gì?"

Nhị sư tỷ quay đầu lại, ánh mắt chạm vào đại sư tỷ: "Sư tỷ, không phải tỷ nói sẽ nhặt cho ta một người làm đối tượng sao? Ta muốn người này."

Đại sư tỷ vui vẻ đồng ý, đi tới gõ ngất đối thủ, tiện thể nhét vào túi trữ vật.

Hành động này gây ra sóng gió lớn, người của môn phái đối thủ xông tới muốn đòi người về, kết quả đánh không lại đại sư tỷ, ngược lại bị đánh bầm dập mặt mũi.

Đại sư tỷ dẫm chân lên một đệ tử tiên môn, sau lưng là hàng loạt đại lão từng được nàng cứu, đôi mắt đẹp hơi híp lại, cất giọng nhẹ nhàng: "Xin hỏi, các người muốn ai?"

Đệ tử bị đạp nước mắt lưng tròng: "Không có ai! Không có ai! Là chúng ta đã mạo phạm tiên tử!"

Các đại lão ngồi ở vị trí cao cũng chia thành hai phe, một phe là đội dự bị của sư tỷ, một phe là những người muốn duy trì tình hình hiện tại, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, ta ôm ghế, điên cuồng hóng chuyện.

Một bóng người lặng lẽ tiến đến, cười nhẹ bên tai ta: "Tiên tử, nàng đang xem gì vậy?"

Ta buột miệng: "Đang xem cuộc đại chiến thế kỷ của não yêu đương và não sự nghiệp."

Người bên cạnh chỉ vào mình: "Vậy theo tiên tử, ta thuộc phe nào?"

Ta quay đầu lại, nhìn thấy Từ Trường Ninh đã lâu không gặp, lập tức lộ vẻ khinh bỉ: "Nhân vật dự bị, đừng tự ý thêm đất diễn."

Từ Trường Ninh: "?"

Mãi đến khi thốt ra lời, ta mới nhận ra lời nói không đúng mực, vừa định giải thích thì nghe Từ Trường Ninh nói đầy ẩn ý: "Tiên tử, nhân vật dự bị là gì?"

Không biết à, vậy thì được rồi.

Ta: "À, nhân vật dự bị chính là Thần thai dự bị, đừng hỏi ta thần thai là gì, hỏi thì đó là thiên tài có thiên phú cực cao có thể một bước tiến vào Hóa Thần."

Từ Trường Ninh lộ vẻ nghi hoặc: "Là... ý này sao?"

Ta căng mặt gật đầu, cùng hắn xem cuộc đại chiến thế kỷ.

Sau đó đại sư tỷ xé một lá bùa truyền tống, kéo nhị sư tỷ, nhị sư tỷ túm lấy ta, ta kéo tiểu sư muội, rồi chạy.

Nhưng chúng ta có quà tặng kèm.

Từ Trường Ninh bị kéo theo cùng, tay vẫn nắm vạt áo ta.

Nhưng rất lạ, đại sư tỷ nhìn thấy hắn, lại không có chút phản ứng nào, ta lén lút thăm dò: "Đại sư tỷ, tỷ... không quen hắn sao?"

Đại sư tỷ nghi hoặc: "Ta nên quen hắn sao?"

Ta: "Vậy tỷ còn nhớ những người tỷ đã nhặt về trông như thế nào không?"

Đại sư tỷ suy nghĩ một lát, rồi lắc đầu: "Cảm thấy họ đều trông như nhau."

Ta lập tức hiểu ra.

Nàng bị mù mặt.

Ta nghi ngờ, sở dĩ nàng trở thành nữ chính ngược văn là do nhận nhầm nam chính.

Không, có khả năng hơn là nàng thậm chí còn không biết nam chính trông như thế nào.

Vậy thì vấn đề đặt ra.

Nàng yêu một người mà không biết cả dung mạo sao?

Tác giả, cô viết truyện nghiêm túc đó hả.

Nhị sư tỷ không có ý định tham gia đội của chúng ta, nàng đưa tay xin đối tượng từ đại sư tỷ.

Đại sư tỷ trực tiếp vác người từ trong túi trữ vật ra, đưa cho nhị sư tỷ.

Nhị sư tỷ vóc dáng nhỏ nhắn, cánh tay mảnh mai, nhẹ nhàng bế ngang người, trở về động phủ của mình.

Từ Trường Ninh đồng tử co rút, theo bản năng lùi lại một bước.

Ta không hiểu hành động của hắn: "Ngươi sợ cái gì?"

Từ Trường Ninh cổ họng khẽ động, giọng điệu như trút được gánh nặng: "May mà sư tỷ của ngươi không để mắt đến ta."

Ta khẽ nhắc nhở: "Có lẽ ngươi sẽ không thích bị chuốc thuốc đến mất trí nhớ rồi bán vào kỹ viện đâu."

Từ Trường Ninh: "... Thật sự có chuyện này sao?"

Ta gật đầu: "Hôm khác ta dẫn ngươi đi gặp mấy người tiền nhiệm của ngươi."

Từ Trường Ninh lập tức quyết định: "Xin cáo từ."

Chưa đi được mấy bước, hắn đã bị Đại sư tỷ chặn lại.

Ta dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn.

Tên ngốc này, ta đã cho ngươi cơ hội để chạy rồi mà.

Trước tiên, ta đã thả hắn đi một lần. Lần này, ta đã không kéo hắn đi. Nhưng hắn lại chủ động kéo áo ta, đòi theo ta về.

Vậy thì không thể trách ta được, đại ca phản diện, là tự ngươi dâng mình đến đấy nhé.

Đại sư tỷ túm lấy cổ áo Từ Trường Ninh kéo đi, tay Từ Trường Ninh nổi gân xanh, cố gắng níu kéo ta, ta lặng lẽ lùi lại.

Từ Trường Ninh truyền âm tới: "... Cứu ta."

Ta đáp lại: "Đây là sư tỷ thân yêu nhất của ta, ta sẽ không phản bội nàng."

Từ Trường Ninh không bỏ cuộc: "Thật sự không còn cơ hội nào sao?"

Ta: "Phải thêm tiền."

Từ Trường Ninh: "..."

Nửa phút sau, ta cứu Từ Trường Ninh khỏi tay Đại sư tỷ.Cảm ơn các bạn đã ủng hộ Thuyết. Thuyết có kênh audio, các cậu thích nghe audio thì qua ủn mung cho Thuyết nhenn.
 
Cả Sư Môn Chỉ Có Ta Là Người Bình Thường
Chương 5



Từ Trường Ninh giả lả cười liên tục: "Tiên tử, nàng lại cứu ta một lần nữa, còn chưa hỏi danh tính của tiên tử."

"Tô Liên Đài."

"Tô? Vị Đại sư tỷ kia của nàng hình như cũng cùng họ với nàng."

Ta xua tay: "Có gì đâu? Chúng ta mỗi đời một họ, sư tổ họ Mã, sư tôn họ Lệ, còn chúng ta đều họ Tô."

Sắc mặt Từ Trường Ninh có chút phức tạp: "Nghe nói Tổ sư khai sơn của Cung Sơn Môn giao hảo rộng khắp thiên hạ, không biết tại hạ có vinh hạnh được gặp mặt một lần không?"

Ta lắc đầu.

Từ Trường Ninh: "Ta biết ý nghĩ này có chút làm khó tiên tử, nhưng ta thực sự muốn gặp Tổ sư, tiên tử chỉ cần giới thiệu cho ta một chút là được..."

Ta ngắt lời hắn: "Không khó khăn gì, chỉ là sư tổ của ta đã chết cách đây hai trăm năm rồi."

Từ Trường Ninh: "?"

Ta: "Với lại, ai nói với ngươi rằng sư tổ của chúng ta giao hảo rộng khắp thiên hạ vậy? Ông ấy không kết bạn, toàn là kết thù."

Từ Trường Ninh: "???"

Ta: "Nếu ngươi đến sớm hơn hai trăm năm, còn có thể thấy ông ấy bị Tông chủ Thăng Thiên Tông là Thẩm Tông chủ truy sát."

Từ Trường Ninh: "Tổ sư lại... phóng khoáng đến vậy."

Ta "hừ" một tiếng: "Chết nhanh quá, sư tôn muốn đào mộ ông ấy cũng không biết ở đâu, gần đây mới tìm được phương vị, thì đã phi thăng rồi."

Từ Trường Ninh im lặng.

Có lẽ hắn cũng không biết phải miêu tả môn phái toàn những kẻ xấu xa này như thế nào.

Ta vỗ vai Từ Trường Ninh.

Tuy chỉ là một người qua đường, nhưng ta và phản diện trong sách này vẫn có nhiều điểm chung.

Ví dụ như chúng ta đều là những nhân vật phụ.

Vị phản diện này cứ ba ngày hai bữa lại xuất hiện làm nền thúc đẩy tình cảm nam nữ chính, không làm được chuyện lớn gì, lại nhập ma, cuối cùng còn tự mình hủy hoại đến tan biến.

Thẳng thắn mà nói, phản diện này vô cùng thất bại.

Nhưng cũng có chút ngốc nghếch đáng yêu.

Từ quý nhân ngu ngốc, nhưng quả thực rất đẹp, không biết bán vào kỹ viện thì được bao nhiêu tiền.

Biểu cảm của ta càng lúc càng "hiền lành", Từ Trường Ninh rùng mình một cái.

Ánh mắt hắn lấp lánh: "Tiên tử, ta có thể ở lại đây một thời gian không?"

Ta gật đầu, nhưng có chút kỳ lạ: "Ngươi không về nhà sao?"

Ta mang máng nhớ trong nguyên tác viết gia tộc của Từ Trường Ninh rất lớn, giàu có địch quốc cơ mà, không cần thiết phải ở lại cái nơi nhỏ bé này của chúng ta chứ.

Từ Trường Ninh im lặng một lát, rồi nói: "Ta đã giết cha ta, bây giờ họ đang truy nã ta."

Ta: "..."

Thì ra lại còn là một đứa con hiếu thảo.

Nếu sư tôn còn sống, họ chắc chắn có thể trở thành tri kỷ, một người giết người, một người đào mộ.

Sắp xếp xong cho Từ Trường Ninh, ta cầm kiếm của mình chuẩn bị xuống núi, Từ Trường Ninh gọi ta lại: "Tiên tử xuống núi làm gì vậy?"

"Đi kiếm tiền."

Hắn nhướng mày: "Vậy tiên tử có thể đưa ta đi cùng không?"

Ta có chút ghét bỏ, tay chân hắn trông nhỏ bé thế này, e rằng chưa bao giờ làm việc gì nặng nhọc.

Từ Trường Ninh nhẹ nhàng tung ra đòn chí mạng: "Tiền kiếm được ta sẽ không lấy một xu nào, tất cả đều cho tiên tử."

Ta lập tức quyết định: "Huynh đệ tốt, chúng ta nhanh chóng xuống núi thôi."

Thời buổi này tìm được kẻ đại gia ngốc nghếch như hắn đâu có dễ.

Điều hiếm có là, chúng ta vừa chuẩn bị lên đường, Nhị sư tỷ cũng đến.

Ta nhìn ngang nhìn dọc, vẫn không thấy đối tượng mà Nhị sư tỷ cưỡng đoạt về.

Ta thuận miệng hỏi một câu.

Nhị sư tỷ thờ ơ xua tay: "Đã để Đại sư tỷ tiễn người đi rồi."

Ta ngẩn ra: "Tại sao?"

Nhị sư tỷ lý lẽ hùng hồn: "Hắn nói muốn kết đạo lữ với ta, ta không chịu, hắn liền làm ầm ĩ đòi ta chịu trách nhiệm, ta có thể nhịn được cục tức này sao?"

Ta: "..."

Mặc dù vậy, nhưng mà Nhị sư tỷ làm vậy có quá....tra không?

Ta phát ra âm thanh không hiểu: "Tỷ không định kết hôn mà còn dụ dỗ người ta về làm đối tượng?"

Nhị sư tỷ: "Muội không hiểu đâu, kết đạo lữ phải được thiên địa chứng giám, tương đương với giấy đăng ký kết hôn, ta mà dây dưa với người khác thì là tội trọng hôn, nhưng nếu ta không kết, ta ở trong sư môn một ngày lấy tám người đàn ông cũng không phạm pháp."

Ta hiểu rồi, cũng vô cùng kinh ngạc.

Từ Trường Ninh hít sâu một hơi, tránh xa Nhị sư tỷ của ta rất nhiều.

Ta mơ hồ biết mục đích nàng ấy muốn xuống núi cùng chúng ta: "Vậy tỷ đi cùng chúng ta là..."

Nhị sư tỷ vui vẻ cong khóe môi: "Câu đàn ông."

Im miệng đi cái tên tội đồ thích trêu đùa tình cảm này!

Đường xuống núi mịt mờ, đến một thị trấn nhỏ gần nhất với Cung Sơn Môn, Nhị sư tỷ là người đầu tiên rời khỏi đội, ta không cần đoán cũng biết nàng ấy đi làm gì, Từ Trường Ninh cũng mong nàng ấy đi càng xa càng tốt.
 
Cả Sư Môn Chỉ Có Ta Là Người Bình Thường
Chương 6



Ta nhận một ủy thác từ một gia đình trong thị trấn này, nói rằng con gái của họ đã mất tích vài ngày, hy vọng ta có thể giúp họ tìm người.

Theo lý mà nói, những vụ mất tích như thế này nên báo cáo cho nha môn, nhưng nơi đây hẻo lánh, lại gần tiên môn, gia đình này đơn giản là bỏ ra số tiền lớn để mời chúng ta xuống núi.

Tất nhiên, ta là vì làm việc tốt, chứ không phải vì tiền thưởng.

Nhớ chưa!

Ta dẫn Từ Trường Ninh bước vào sân của gia đình treo bảng "Hứa phủ", một cặp vợ chồng khuôn mặt tang thương đi ra đón, sau khi chúng ta giải thích mục đích, phu nhân nước mắt lưng tròng: "Tiên trưởng, hai vị nhất định phải tìm Vãn Vãn về cho chúng ta!"

Ta trịnh trọng gật đầu: "Hai vị cứ yên tâm."

Ta bảo họ đưa cho ta vật tùy thân của Hứa Vãn Vãn, để ta điểm bùa định vị.

Ta thử mấy lần, bùa không cần lửa cũng tự cháy, nhưng không rơi xuống đất cũng không tìm vị trí, cứ lơ lửng trên không trung, nhảy lên nhảy xuống.

Ta thật sự chưa từng thấy cảnh tượng này bao giờ.

Có lẽ là do ta học hành không tinh thông, ta nghi ngờ truyền âm cho Từ Trường Ninh: "Từ huynh, ngươi thấy sao?"

Từ Trường Ninh lặng lẽ nhìn lá bùa cháy, rồi ngẩng đầu bốn mươi lăm độ: "Nằm mà nhìn."

Ta: "..."

Thần kinh.

Hai vợ chồng đứng ngây người tại chỗ, cẩn thận hỏi: "Tiên trưởng, đây là tình huống gì vậy?"

Ta đánh trống lảng mời hai người vào nhà trong, nói rằng cần dùng chút sức mạnh, không tiện cho họ xem, rồi ngồi xổm ở góc tường buồn bã không thôi.

Từ Trường Ninh nhíu mày: "Ta không phải đã gợi ý cho nàng rồi sao, còn ngồi xổm ở đây làm gì?"

"Hả?"

Hắn nhẹ nhàng ném ra quả bom: "Hứa Vãn Vãn đã chết rồi, nằm ngay trong sân này."

Không biết có phải là do tâm lý không, ta cứ cảm thấy sau khi hắn nói xong câu này, xung quanh bắt đầu có gió lạnh.

Ta run rẩy: "Nhưng ta không cảm thấy gì cả..."

Từ Trường Ninh: "Đương nhiên, vì thi thể đã bị nghiền nát thành tro bụi rồi."

Ta: "?!"

Ta há miệng, khó tin: "Sao ngươi biết?"

Từ Trường Ninh lắc đầu, búng tay một cái, một bóng hình lờ mờ bắt đầu dần hiện rõ.

Nàng dung mạo thanh tú, chỉ là sắc mặt tái nhợt mệt mỏi, còn cúi đầu chào chúng ta: "Tiểu nữ Hứa Vãn Vãn, xin chào hai vị tiên trưởng."

Ta nhìn kỹ nàng một lúc lâu, bắt đầu hỏi: "Ngươi chết như thế nào?"

Hứa Vãn Vãn ngẩn ra, rồi quỳ xuống trước mặt chúng ta: "Tiểu nữ cầu xin hai vị tiên trưởng giúp tiểu nữ tìm ra hung thủ."

"Ngươi không biết hung thủ là ai sao?"

Hứa Vãn Vãn cố gắng nhớ lại rất lâu, vẫn lắc đầu: "Ta chỉ nhớ ta đã hẹn với Đàm Lang gặp mặt ở Tây Giao, sau đó xảy ra chuyện gì ta không biết nữa, tỉnh lại lần nữa, thì đã thành ra thế này."

Ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn: "Đàm Lang là ai?"

Hứa Vãn Vãn đột nhiên đỏ mặt, ấp úng: "Là... là tình lang của ta, lúc đó, chúng ta vốn định bỏ trốn."

Ta: "?!"

Tỷ tỷ à, tỷ chơi cũng có chút cảm giác mạnh rồi đấy.

Không đúng, tại sao ta lại nói "cũng"?

Qua vài lời, chúng ta đã xác định được hướng đi. Dù thế nào cũng phải tìm gặp "Đàm Lang" kia một chuyến.

Chỉ là ta có chút do dự, có nên nói cho vợ chồng nhà họ Hứa biết con gái họ đã chết hay không?

Ta để Hứa Vãn Vãn tự mình quyết định.

Hứa Vãn Vãn im lặng một lúc lâu, rồi vừa lau nước mắt vừa nói: "Xin lỗi cha mẹ giúp ta, con gái đã phụ lòng dạy dỗ của họ, con gái không hối tiếc vì đã theo đuổi tình yêu đích thực, nhưng vẫn tự thấy hổ thẹn trong lòng."

Ta thuật lại nguyên văn cho vợ chồng nhà họ Hứa, hai người họ rưng rưng nước mắt, vừa đau buồn vì sự nổi loạn của con gái, vừa xót xa vì con gái đã qua đời.

Chúng ta không an ủi nhiều, chuẩn bị đi tìm người.

Vợ chồng nhà họ Hứa rõ ràng cũng biết "Đàm Lang" này, chỉ đường cho chúng ta, ta nhìn theo lộ trình, luôn cảm thấy con đường này quen thuộc một cách kỳ lạ.

Cuối con đường là nhà của "Đàm Lang", ta gõ cửa: "Có ai ở nhà không?"

Không ai trả lời, cũng không ai mở cửa.

Từ Trường Ninh lắng nghe kỹ xem bên trong có tiếng bước chân không: "Tiên tử, hình như người không có ở đây?"

Ta vui vẻ gật đầu, một cước đạp tung cửa chính.

"Không trả lời tức là mặc định, chủ nhà đã đồng ý cho chúng ta vào."

Từ Trường Ninh: "…"

Nhưng ta đã tính sai, chủ nhà không những có ở đó, mà còn bị trói trên ghế, miệng bị nhét giẻ, đang khóc thút thít, trông có vẻ muốn chúng ta cứu hắn.

Ta không lại gần, còn chặn Từ Trường Ninh lại: "Đợi đã, nhỡ có bẫy."

Rồi ta thấy nhị sư tỷ bước ra, tay cầm roi, nhìn thấy chúng ta, nhếch môi cười: "Tam sư muội, muội đến tìm ta sao?"

Ta: "…"

Nếu ta nói không phải, liệu nàng có quất ra một roi không?

Ta nhanh chóng chuyển chủ đề: "Nhị sư tỷ, tỷ đang làm gì vậy?"Các cậu theo dõi Thuyết để nhận thông báo truyện mới nhé
 
Cả Sư Môn Chỉ Có Ta Là Người Bình Thường
Chương 7



"Không nhìn ra sao? Đang huấn luyện đối tượng."

Đồng tử ta co lại, nhị sư tỷ này còn chơi cả BDSM sao?

Nhị sư tỷ tùy tiện giật miếng giẻ trong miệng người đàn ông ra, vẻ mặt càng trở nên dịu dàng: "Hỏi ngươi một lần nữa, có muốn về nhà với ta không?"

Người đàn ông từ từ thở ra một hơi, rồi kiên quyết lắc đầu.

Bốp.

Dấu bàn tay in đỏ má phải của người đàn ông.

Nhị sư tỷ: "Bây giờ thì sao?"

Người đàn ông: "Khi nào chúng ta về nhà?"

Ta khinh bỉ bĩu môi, truyền âm thì thầm với Từ Trường Ninh: "Người này thật là không có cốt khí."

Từ Trường Ninh im lặng nhìn cây roi của nhị sư tỷ, trên đó treo đầy gai ngược, lại nhìn người đàn ông quần áo rách rưới, dấu bàn tay đỏ tươi vẫn chưa tan biến.

Từ Trường Ninh: "Nàng nói đúng."

Nhân lúc nhị sư tỷ đi nghỉ, chúng ta tiến lên hỏi chuyện, vì sợ nhị sư tỷ, ta hỏi gì hắn cũng trả lời tận tình.

Trong cuộc nói chuyện, chúng ta biết hắn tên là Đàm Vân, người nhà họ Đàm ở Thường Châu, đến đây để lịch lãm.

Ta nhíu chặt mày: "Ngươi là đệ tử tiên môn? Vậy tại sao lại không có linh lực?"

Đàm Vân cười khổ: "Học nghệ không tinh, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, không còn cách nào khác đành khóa toàn bộ linh mạch."

Ta lại tiện miệng hỏi rất nhiều câu hỏi, Đàm Vân dần thả lỏng, đúng lúc này, Từ Trường Ninh đột ngột mở miệng: "Vậy Hứa Vãn Vãn thì sao?"

Thần sắc Đàm Vân khựng lại: "Hứa… Vãn Vãn là ai?"

Ta nhìn chằm chằm vào Đàm Vân, không bỏ qua bất kỳ thay đổi nhỏ nào trong ánh mắt hắn: "Nàng ấy nói nàng ấy muốn bỏ trốn với ngươi, ngươi thật sự không quen nàng ấy sao?"

Sự hoài nghi trong mắt Đàm Vân không giống như giả dối, hắn cũng tỏ ra khó tin: "Ta còn chưa nghĩ đến việc kết đạo lữ, làm sao có thể bỏ trốn với người khác!"

Nhìn hắn như vậy, hình như thật sự không có vấn đề gì.

Một lúc lâu sau, Đàm Vân lại hỏi: "Cái… Hứa Vãn Vãn kia, nàng ấy làm sao vậy?"

Ta vỗ vai hắn: "Nàng ấy chết rồi."

Đàm Vân khẽ cụp mắt, nhẹ giọng nói: "Các ngươi tìm đến đây chắc là vì cái chết của cô gái này phải không? Mặc dù ta không quen nàng ấy, nhưng nếu cái chết của nàng ấy có phần của ta… trong lòng ta vô cùng hổ thẹn."

Ta vừa định an ủi vài câu, thì nghe thấy Từ Trường Ninh truyền âm cho ta.

Từ Trường Ninh: "Hắn đang nói dối."

Ta: "Sao ngươi biết?"

Từ Trường Ninh: "Khi ta lừa cha ta đi giết, cũng là dáng vẻ này."

Ta: "…"

Đại hiếu tử, nói rất hay, lần sau đừng nói nữa.

Có Từ Trường Ninh làm vật đối chiếu, ta lập tức nhìn thấu lời nói trà xanh của Đàm Vân, nhưng ta không vạch trần hắn.

Đàm Vân tự mình tiếp tục nói: "Ta có thể làm gì cho cô gái đáng thương đó không?"

Ta suy nghĩ một chút.

Ta: "Nữ nhi chết yểu, đôi vợ chồng đó không muốn nàng cô độc một mình, nên bảo chúng ta tìm cho nàng một người bầu bạn, vừa hay ngươi cũng họ Đàm, gặp gỡ chính là duyên phận, không biết ngươi có muốn kết hôn với nàng không?"

Đàm Vân ngây người: "Ngươi không phải nói nàng ấy chết rồi sao? Kết… hôn gì?"

Ta không đồng tình vỗ đầu hắn: "Ngốc! Kết minh hôn đó!"

Đàm Vân: "…"

Môi Đàm Vân tái nhợt, khô khan chất vấn: "Cái này… không tốt lắm thì phải?"

"Sao lại không tốt? Đàm công tử không phải nói muốn làm gì đó cho nàng sao? Chẳng lẽ ngay cả nguyện vọng nhỏ bé này cũng không đồng ý?"

Ta chầm chậm lại gần Đàm Vân, nói nhỏ: "Ngươi nghĩ kỹ đi, là về với chúng ta để kết minh hôn, hay là đi với nhị sư tỷ của ta."

Đàm Vân gần như không chút do dự, lập tức quyết định đi kết minh hôn, thậm chí còn bày tỏ lòng biết ơn ta đã đưa hắn ra khỏi biển lửa.

Vẻ mặt Từ Trường Ninh lập tức trở nên phức tạp.

Ta không hiểu được suy nghĩ của hắn: "Ngươi đang nghĩ gì vậy?"

Từ Trường Ninh từ từ thở ra một hơi: "Ta đang nghĩ, một người bình thường, rốt cuộc là bị lừa gạt đến mức nào."

Hắn rơi vào tình cảnh này, chẳng lẽ không phải vì cặp sư tỷ muội này sao?

Đàm Vân có điều khuất tất, đây là nhận định chung của chúng ta.

Nhưng ta vẫn đang suy nghĩ, rốt cuộc làm thế nào để vạch trần sự thật, một người không đủ trí óc, ta đã kéo Từ Trường Ninh vào cuộc.

Hai chúng ta trốn ở góc tường bắt đầu xây dựng chiến lược.

Từ Trường Ninh nhướng mày: "Chỉ thế này thôi sao?"

"Ngươi có cách nào hay hơn không?"

Từ Trường Ninh nhẹ nhàng đưa tay ra: "Sưu hồn không phải được rồi sao?"

Mặt ta tràn đầy kinh ngạc: "Chơi lớn vậy sao?"

Kỹ thuật sưu hồn này chỉ tồn tại trong kiến thức lý thuyết của ta, bởi vì thuật pháp này thiên về tà ma ngoại đạo, sưu hồn một lần tương đương với việc biến não người thành máy xay sinh tố mà vận hành một cách điên cuồng, không cẩn thận là biến người ta thành kẻ ngốc.

Chậc, vậy thì tội lỗi lớn quá.
 
Cả Sư Môn Chỉ Có Ta Là Người Bình Thường
Chương 8



Từ Trường Ninh rõ ràng không có ý thức chính đạo gì, thậm chí còn thêm dầu vào lửa cho thân phận phản diện của mình: "Sưu hồn thôi mà, nàng sợ cái gì? Sợ ta biến hắn thành kẻ ngốc sao?"

Ta cứng rắn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lỡ như người ta thật sự là người tốt bị hiểu lầm thì sao?"

Từ Trường Ninh cười lạnh: "Cha ta lúc đó cũng nghĩ ta là một đứa con trai tốt."

Ta: "…"

Đừng nói chuyện cũ nữa, ta thật sự sợ cha ngươi sống lại.

Hắn thấy ta không tin mình, lại ném ra một quả bom: "Trên người hắn có ma khí, Hứa Vãn Vãn cũng có, hơn nữa ma khí của hắn và Hứa Vãn Vãn là cùng một nguồn gốc."

Thông tin này rất lớn, ta suýt chút nữa thốt lên "quái quỷ": "Ngươi… sao ngươi biết?"

Từ Trường Ninh bình thản nói: "Ta tu luyện gặp bình cảnh, gặp được một quý nhân, người đó nói đạo của ta không phải ở đây, khuyên ta thử nhập ma, vì vậy ta chọn một ngày đẹp trời để giết cha nhập ma."

Ta vẫn còn đang kinh ngạc, ai ngờ Từ Trường Ninh lại ném ra một cặp tứ quý: "Quý nhân đó tự xưng đến từ Cung Sơn Môn, không nói tên, chỉ nói họ Mã."

Ta: "…"

Nếu không có gì bất ngờ, quý nhân họ Mã này chính là sư tổ đã chết yểu của ta.

Lúc này, ta thật lòng muốn nói với sư tổ: Sư tổ, sau này chúng ta có thể làm việc gì tử tế hơn không?

Một khắc đồng hồ sau ta mới hoàn hồn lại: "Chờ đã, không đúng, sư tổ của ta đã chết hai trăm năm trước rồi, sao ngươi lại quen ông ấy?"

Từ Trường Ninh nhìn ta với vẻ mặt kỳ quái, rồi uyển chuyển nói: "Có khả năng nào, hai trăm năm trước ta cũng còn sống không?"

Ta: "?!"

Ta nuốt nước bọt: "Mạo muội hỏi một câu, ngươi năm nay… bao nhiêu tuổi?"

Từ Trường Ninh lạnh lùng cao ngạo "hừ" một tiếng, quay người bỏ đi.

Sau khi hắn rời đi, trong lòng ta trỗi dậy một nỗi bất an lớn.

Tại sao phải nói cho ta nhiều như vậy?

Nghe nói, những người biết quá nhiều bí mật đều không sống được lâu.

Hừ, lão già này sẽ không nghĩ đến việc giết người diệt khẩu sau này chứ?

Càng nghĩ càng thấy người này đang ủ mưu lớn, ta lo lắng bay đến phòng nhị sư tỷ.

Nhị sư tỷ ngáp một cái: "Xong việc chưa? Ta muốn đưa đối tượng về tông môn rồi."

Giọng ta nhỏ như muỗi kêu: "Nhị sư tỷ, tỷ có ngại đối tượng biến thành bệnh nhân mất năng lực hành vi không?"

Mắt nhị sư tỷ sáng lên: "Còn có chuyện tốt như vậy sao?"

Ta: "…"

Cái từ "tra nữ" này, ta đã nói chán rồi.

Đúng lúc ta lơ mơ định bay ra ngoài tìm Từ Trường Ninh trầm luân, nhị sư tỷ lại mở miệng: "Liên Đài, muội cũng là người xuyên không phải không?"

Ta đột nhiên tỉnh táo lại: "À?"

Nhị sư tỷ: "Mỗi từ ngữ hiện đại mà ta dùng, muội đều có thể hiểu và tiếp lời, ta không tin muội là dân bản xứ."

Nàng gạt bỏ vẻ lười biếng thường ngày, vẻ mặt ẩn chứa chút mạnh mẽ: "Nhiệm vụ của muội là gì?"

Ta ngây người: "Nhiệm vụ gì?"

Nhị sư tỷ ngẩn người: "Chẳng lẽ muội không có hệ thống sao?"

Ta thành thật lắc đầu.

Nhị sư tỷ: "Vậy rốt cuộc muội xuyên vào đây để làm gì?"

Ta ngửa mặt lên trời không nói nên lời: "Ai mà biết được?"

Chúng ta đóng cửa phòng lại để nói chuyện.

Nhị sư tỷ chủ động tiết lộ bí mật của mình: "Ta bị ràng buộc bởi một hệ thống não tình yêu. Chỉ cần ta câu đủ chín trăm chín mươi chín người đàn ông, đợi đến khi cốt truyện kết thúc là có thể rời đi. Đại sư tỷ là hệ thống nữ chính ngược văn phản công, theo nàng nói, đợi nàng nhặt được nam chính và xác nhận xong, là có thể bắt đầu đi theo cốt truyện."

Ta gãi đầu: "Vậy là tỷ vẫn chưa câu xong đàn ông sao?"

Nhị sư tỷ thở dài thườn thượt: "Câu xong rồi, nhưng cốt truyện vẫn chưa bắt đầu, muốn đi cũng không đi được."

Ta mím môi, nhận ra một khả năng nào đó: "Vì đại sư tỷ vẫn chưa tìm thấy nam chính, nên cốt truyện mãi không thể triển khai sao?"

Nhị sư tỷ: "Đúng vậy đó."

Ta: "…Nếu ta đoán không lầm, đại sư tỷ hình như là một người bị mù mặt?"

Nhị sư tỷ khẽ nhếch môi, nở một nụ cười đau khổ hơn cả chết: "Không chỉ vậy, nàng còn vì mù mặt mà tự tay dùng roi quất chết nam chính trêu chọc nàng, mãi đến khi hệ thống phát ra cảnh báo nàng mới nhận ra."

Ta: "…"

Nhị sư tỷ đột nhiên đổi giọng: "Tại sao muội lại không có hệ thống?"

Ta: "Có lẽ vì người qua đường Giáp không xứng có hệ thống chăng."

Nói thật, ta còn không biết tại sao mình lại xuyên vào cuốn sách này.

Ta chỉ mang máng nhớ cuốn sách này nổi tiếng vì ngược luyến não tàn không cần lý trí, ta lấy tâm lý xem trò vui mà cày hết quyển, suýt nữa tức đến đau tim.

Ta chắp tay cầu nguyện lên trời, hy vọng có thể cứu vãn tam quan đang lung lay của tiểu thuyết này.

Ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của ta, gửi ta vào đây để trải nghiệm sự hành hạ của xã hội.
 
Cả Sư Môn Chỉ Có Ta Là Người Bình Thường
Chương 9



Nhưng mà, vùi dập hành hạ thì chưa thấy đâu, chỉ cảm nhận được bầu không khí "ác nhân toàn tập" trong sư môn. Từ trên xuống dưới, không moi nổi lấy một người tốt.

Sư tổ thì dựng phái bằng thủ đoạn lừa đảo, Sư tôn thì mặt dày vô sỉ mà leo l*n đ*nh cao, còn chúng ta thì...

Thôi khỏi nói.

Mỹ nhân không cần tự kiểm điểm.

Ta xuyên qua đây vì điều gì tạm thời chưa rõ, nhưng nếu ta không ra ngoài, tiếng heo kêu ở bên ngoài sẽ thu hút người khác đến.

Thế là ta gạt bỏ mọi sự tò mò trong đầu, ra ngoài cứu Đàm Vân.

Từ Trường Ninh đã sưu hồn xong, Đàm Vân toàn thân mềm nhũn nằm trên đất, khóe mắt vẫn không ngừng co giật.

Cảnh tượng này ai nhìn thấy cũng phải kêu lên một tiếng "con người thật đáng sợ".

Ta cẩn thận: "Đại ca, huynh… huynh thật sự làm người ta ngốc rồi sao?"

Từ Trường Ninh hừ lạnh: "Không đến mức đó, hắn chưa yếu ớt đến vậy."

"Vậy huynh đã tìm ra thứ gì chưa?"

"Ừm."

"Nói rõ hơn đi."

Từ Trường Ninh không nói rõ, hắn tự mình xách Đàm Vân lên, sắc mặt đen đến đáng sợ.

"Chuyện này không liên quan đến nàng, ta phải về Thường Châu để thanh lý môn hộ."

Lời vừa dứt, hắn đã biến mất khỏi chỗ đó.

Ta còn chưa kịp gọi hắn.

Nhị sư tỷ nghe tiếng đi ra: "Sao người lại chạy mất rồi?"

Ta lắc đầu: "Hắn có phải quên mình vẫn đang bị truy sát không?"

Haizz, người đàn ông xui xẻo này.

Ta và Nhị sư tỷ trở về Hứa phủ, triệu Hứa Vãn Vãn ra, trong lời nói không khỏi tiếc nuối: "Suýt nữa thì tìm được một phu quân cho ngươi rồi."

Hứa Vãn Vãn miễn cưỡng nhếch môi: "Đàm Lang… hắn thế nào rồi?"

Ta lắc đầu: "Không thế nào cả, hơn nữa ta nghi ngờ cái chết của ngươi có liên quan đến hắn."

Hứa Vãn Vãn rũ mắt: "Lúc mới gặp hắn, hắn đã nói một câu, khiến ta mỗi khi nghĩ đến đều không hiểu ý nghĩa là gì."

"Câu gì?"

"Hắn nói… tìm thấy rồi."

Nhị sư tỷ đột nhiên cứng đờ toàn thân, ta cảm thấy có gì đó không ổn, khẽ đẩy nàng: "Nhị sư tỷ?"

Nàng nhìn ta một cái với vẻ mặt phức tạp.

"Sư muội, cốt truyện bắt đầu rồi."

***

Đại sư tỷ gửi truyền âm cho chúng ta, bảo chúng ta đợi nàng dưới chân núi, không ngờ, Đại sư tỷ còn đưa cả Tiểu sư muội đến.

Nhìn Đại sư tỷ và Nhị sư tỷ, ta chợt hiểu ra: "Chẳng lẽ nàng ấy cũng…"

Đại sư tỷ lộ vẻ nghi hoặc, ngược lại Nhị sư tỷ gật đầu: "Đủ rồi, các tỷ muội, cơ hội để chúng ta về nhà đã đến rồi."

Ta dẫn đầu đặt câu hỏi: "Cơ hội là gì?"

Nhị sư tỷ: "Hệ thống đã công bố, nam chính đã được chọn thành công, tiếp theo chúng ta chỉ cần phối hợp với nữ chính, đợi đến khi cốt truyện thông quan, chúng ta có thể về nhà rồi."

Đại sư tỷ nhíu mày im lặng, Tiểu sư muội cũng yên tĩnh khác thường, ta vừa muốn phá vỡ sự ngượng ngùng, vừa không thể không hỏi một câu: "Các tỷ muội về nhà bằng cách nào?"

Nhị sư tỷ: "Đương nhiên là hệ thống rồi, chẳng lẽ muội không có sao?"

Lời vừa dứt, nàng khựng lại, như thể nhận ra điều gì đó.

Ta yếu ớt lên tiếng: "…Ta thật sự không có."

Nhị sư tỷ: "…"

Đại sư tỷ lúc này tham gia vào cuộc trò chuyện: "Vậy là bốn chúng ta đều là người xuyên không sao?"

Nhị sư tỷ gật đầu, Đại sư tỷ thở phào nhẹ nhõm: "Hệ thống của ta nói cần nâng cấp và sửa đổi, đã không cần ta nhặt người để tăng điểm kinh nghiệm nữa rồi."

Ta không kìm được hỏi: "Sửa thành gì vậy?"

Đại sư tỷ: "Ta xem nào… hình như gọi là… 'Không ship đến chết thì ship đến sống không nổi?"

Toàn bộ người có mặt: "???"

Đây là hệ thống kỳ lạ gì vậy?

Nhị sư tỷ rõ ràng đã quen ứng phó với tình huống kỳ dị, bình tĩnh mở miệng: "Xem giới thiệu thử đi."

Đại sư tỷ: "Hệ thống này còn có tên là máy chủ ship couple, không cần bạn có năng lực lớn lao gì, chỉ cần đứng bên cạnh nam nữ chính mà cổ vũ là được, hiện tại thanh tiến độ là 1, giá trị tăng lên 100 là có thể thoát khỏi thế giới."

Ta phát hiện ra điểm mấu chốt: "Chẳng phải tỷ là nữ chính sao?"

Đại sư tỷ lắc đầu: "Sau khi ta giết nam chính, hệ thống của ta đã ngoại tuyến, trước khi nó ngoại tuyến nói với ta rằng, vì quan phối của ta đã chết, nên thân phận nữ chính của ta đã bị tước đoạt, muốn rời đi chỉ có thể đợi nữ chính mới."

Ta đảo mắt một vòng, có chút nghi ngờ nhân sinh.

Dù sao cũng không có ai giống nữ chính.

Tất cả đều giống phản diện.

Khoan đã…

Ánh mắt ta chuyển sang Tiểu sư muội, nàng đến muộn nhất, cũng là nữ chính dự bị ít có khả năng bị bầu không khí toàn bộ là người xấu hun đúc nhất. Có lẽ ánh mắt ta quá sáng, Tiểu sư muội không kìm được lên tiếng: "Đừng nhìn ta, ta cũng không phải nữ chính, ta bị ràng buộc bởi hệ thống trà xanh, cần phải ly gián bên cạnh nam nữ chính, còn phải kích hoạt từ khóa nữa."

Ta có chút hứng thú: "Từ khóa gì?"
 
Back
Top