Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 170: Chương 170



Lão gia tử quá lợi hại!

Đây chẳng lẽ là sở thích của người có tiền sao? Quả thật không giống người bình thường.

Nhưng ngẫm lại cũng đúng, ông nội giàu như vậy, tốt xấu gì cũng phải bảo vệ cho an toàn của bản thân chứ? Hình như cũng rất hợp lý.

Nếu như không bị xuyên đến nơi này, căn phòng sưu tầm đầy s.ú.n.g như này sẽ khiến nhà bọn họ vô cùng đau đầu, sau đó sẽ phải nghĩ biện pháp để nộp chúng lên địa phương, nhưng hiện tại liền không cần. Quả thực chính là đang ngủ gà ngủ gật liền có người đưa gối đầu.

Triệu Húc cảm khái sâu sắc: "Cảm ơn ông nội, người thật sự là Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn, lát nữa cháu sẽ đi thắp nhang trước bài vị của ông."

Triệu Húc an ủi Vương Tuyết Cầm đang lo lắng: "Mẹ, con sẽ mang chúng theo để phòng thân, người cũng đừng quá lo lắng. Vũ khí lạnh gặp phải vũ khí nóng không phải liền thua sao, cứ như tự dâng đầu mình tới vậy. Con sẽ không sao."

Ít nhất cũng đảm bảo được sự an toàn cho bản thân.

Triệu Húc nhìn phòng sưu tầm, thở dài một hơi nói: "Nếu chúng ta có thể nghiên cứu chế tạo ra, thì dù là mấy trăm triều đình cũng có thể diệt sạch."

Nhưng dựa theo sức sản xuất hiện tại của triều Thiên Khải, thì đây sẽ chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi.

Hiện tại những thứ này cũng không có nhiều tác dụng lắm, chỉ có thể dùng để phòng thân.

Triệu Húc đặc biệt tặng cho Tiêu Thính Vân một cái, hai người đều sẽ đem theo bên mình.

Vương Uyển Nhi đã ngất xỉu rốt cục cũng tỉnh lại, thấy nha hoàn Phỉ Thúy đang dỗ đứa bé ngủ, Vương Uyển Nhi vội vàng xuống lầu tìm bọn họ, biết được bọn họ muốn ra ngoài dẹp loạn, khóc cầu: "Nếu đến lúc đó có cơ hội, kính xin các ngài đến Lương phủ nhìn thử, thiếp thân xin bái tạ."

Triệu Húc cười nói: "Được, dù sao đến lúc đó ta cũng phải đến Lương phủ mượn lương thực."

Triệu Hi vừa gói cho họ tất cả chỗ mì ăn liền còn lại, vừa oán giận sao lúc trước bản thân lại ăn nhiều mì ăn liền đến vậy.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng. Trên cửa sổ thủy tinh phủ đầy hơi nước, nhìn không rõ bên ngoài.

Tư quân đã đúng giờ đi tới cửa biệt thự tụ tập, Triệu Húc với Tiêu Thính Vân cùng nhau xuất phát, mấy người Triệu gia cũng dậy sớm để đưa tiễn bọn họ."

Triệu Húc cười nói: "Đừng lo lắng, nói không chừng chúng ta còn có thể kịp trở về ăn cơm tất niên."

Lời này cũng chỉ là nói cho có thôi, ngày mai chính là ngày cuối năm, đêm giao thừa còn chưa chắc về được, lại còn đòi ăn cơm tất niên, ai cũng nói trở về ăn cơm tất niên.

Bữa cơm tất niên năm nay có lẽ phải ăn trong lo lắng rồi.

Huyện lệnh Đào Nguyên cũng dẫn một đống người đến, Triệu Húc đếm người xong khóe miệng co quắp, tổng cộng còn chưa tới ngàn người, chỉ có 911 người, cũng không biết huyện lệnh gom kiểu gì. Hơn nữa nhìn qua thân thể và vẻ mặt ... quả thực miễn bàn, vàng vọt xanh xao trông như vừa mới chạy nạn về vậy, đứng cùng với quân tư to cao khỏe khoắn thì giống như là dân tị nạn vậy. Trong một khắc, Triệu Húc rất muốn trả lại hàng. Nhưng huyện lệnh Đào Nguyên vẫn còn ủng hộ không ít ngựa, coi như cũng có chút tác dụng.

Tiêu Thính Vân mở miệng: "Phát vũ khí."

Huyện lệnh Đào Nguyên: "Chờ chút đã, vũ khí? Vũ khí gì?

Công nhân xưởng sắt kéo theo từng rương gỗ đi ra, phát cho mỗi người một thanh thiết kiếm. Những nam tử bị huyện lệnh bắt đi lao dịch nắm vũ khí sắc bén trong tay liền cảm thấy an ổn tâm hơn một chút, dù sao có binh khí cũng tốt hơn tay không chiến đấu. Hơn nữa đây còn là thiết kiếm!

Triệu Húc lạnh giọng nói: "Binh khí chính là sinh mệnh của binh lính, người còn binh khí còn, người mất binh khí mất!"

Toàn thể tư quân đồng thanh hô lớn: "Tuân mệnh!"

Tiếng hô vang to lớn, đinh tai nhức óc.

Đứng bên cạnh quan sát một hồi lâu, huyện lệnh Đào Nguyên bối rối đến cùng cực. Binh khí... tất cả binh khí đều bằng sắt, ngoại trừ bên ngoài không có hoa văn ra, lưỡi d.a.o lạnh lẽo đến cực điểm, này này này... ngay cả quân chính quy của triều Thiên Khải cũng chưa chắc đã được dùng tới binh khí tốt như vậy đi?
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 171: Chương 171



Nhìn trong đội ngũ kia, hình như còn có đội cung tiễn riêng biệt?

Việc các tiên nhân triệu tập hộ vệ là hợp tình hợp lý, nhưng sao còn làm sắt nữa? Chẳng lẽ tiên gia đã tiên đoán sẽ xảy ra chuyện cho nên đã sớm có sự chuẩn bị? Huyện lệnh Đào Nguyên luôn cảm thấy không đúng lắm.

Hai người cùng cưỡi trên lưng đại mã, Triệu Húc nắm chặt dây cương, cúi đầu nhìn cha mẹ muội muội, lớn giọng quát: "Xuất phát!".

Từ quảng trường lớn trước cửa biệt thự, tư quân cuồn cuộn xuất phát, đội hình chỉnh tề đi về hướng ngoài thành.

Người dân đều biết đây là việc khẩn, mỗi người đều dậy thật sớm, đứng trên con đường quân đội phải đi qua để tiễn đưa.

Không ít phụ nhân nhịn không được gạt nước mắt: "Quân phản nghịch kia tại sao lại không thể sống yên ổn qua ngày chứ? Cứ nhất định phải gây chuyện".

Ban đầu nghe nói kẻ tạo phản đều là dân chúng, không ít lưu dân còn cảm thấy đây là kết cục tất yếu của bọn họ, nhưng cũng không biết tại sao đám người này gặp dân thường cũng liền cướp bóc, phóng hỏa, g.i.ế.c người. Người dân cả thành đưa tiễn quân ra khỏi thành, đến khi trong tầm mắt rốt cuộc không còn nhìn thấy đội quân kia nữa.

Sau khi tiễn bọn họ đi, Triệu Hi lập tức liên hệ với cha con Hoàng gia, mời bọn họ vận chuyển đồ dùng lần này, vốn tưởng rằng hai cha con này sẽ có chút do dự, ai ngờ hai cha con liền đồng ý.

Hoàng Khánh Quốc cười giải thích: "Tiên nhân, chúng ta vẫn hiểu được đạo lý môi hở răng lạnh".

Nếu quận Đào Nguyên thật sự bị chiếm lĩnh, khó mà nói được liệu những thế lực quân phản nghịch kia có tìm những thương nhân có địa vị xã hội thấp như bọn họ để cướp bóc hay không, suy cho cùng thế gia địa chủ thế lực lớn mạnh, trước mắt chúng còn lo sợ không dám động đến.

Hoàng gia làm công việc buôn bán nhiều năm, cực kỳ có kinh nghiệm phương diện này, Triệu Húc để lại một ít tư quân để phụ trách tiến hành tiếp tế vật tư cùng Hoàng gia, hiện quận Đào Nguyên còn không có nghịch quân, việc vận chuyển đoán chừng sẽ không gặp nhiều khó khăn.

Cho dù vẫn còn đau buồn vì cái c.h.ế.t của quận thủ, trường y trong thành vẫn rèn luyện không nghỉ, bên trong trường, học sinh liên tục làm thực nghiệm, tu chí học y, hiệu trưởng của bọn họ đã mặc kệ ngăn cản để theo quân xuất phát. Đỗ Tông Quang là đệ tử đầu tiên của hiệu trưởng cũng đang ở bên cạnh đốc thúc nghiên cứu chế tạo.

Đỗ Tông Quang luôn miệng cằn nhằn: "Sư phụ đã đem hầu hết y dược trong tiên cảnh đi cùng, phải biết rằng đây chính là tiên dược, dùng rồi thì không còn nữa! Tiên dược đó nên để lại cho các tiên nhân dùng, chúng ta mau mau đi nghiên cứu chế tạo thêm thuốc mới."

Học sinh đứng bên cạnh không ngừng gật đầu, đều biết tiên dược là thứ tốt, nhưng cũng biết tiên dược do các tiên nhân mang từ tiên giới đến đều có hạn, những thứ này về sau nếu bọn họ dùng hết, bọn họ sẽ cảm thấy thật hổ thẹn.

Đỗ Tông Quang cầm phương thuốc, miệng lẩm bẩm: "Vẫn còn may, ma phí tán đã thành công. Chúng ta chuẩn bị nhiều một chút, một lát nữa mang qua đó".

"Được rồi... Đỗ tiên sinh, mau đến xem khay nuôi cấy, được rồi, thực sự làm được rồi!" Đỗ Tông Quang đang nhắc nhở mấy học sinh mắt đầy tơ m.á.u vì đêm qua thức trắng, đột nhiên có người hô lên.

Đầu tiên Đỗ Tông Quang rất sửng sốt, vội vàng nhào tới phía bàn, lại sợ mình đụng hỏng những thứ đang nằm trên bàn kia, yên lặng nhìn vào trăm cái khay nuôi cấy đặt trên bàn, gắt gao nhìn chằm chằm thay đổi bên trong, kinh hãi nói: "Có... Có phản ứng của dược hiệu Penicillin?".

Bọn họ đi theo Triệu Ngôn làm tiên dược Penicillin lâu như vậy, làm từ mùa hè đến mùa đông, dưới sự dẫn dắt của Triệu Ngôn tiên nhân trong thời gian lâu như vậy, nếu để chính bọn họ tự nghiên cứu chế tạo, sợ là qua hơn một ngàn năm có khi cũng không chắc có thể chế ra được đi?

Kết quả, thế nhưng lại thật sự thành công!

Lúc này, toàn bộ học sinh mừng như điên vỗ tay, có vài học sinh lại càng mừng đến phát khóc. Bọn họ không nghĩ tới dưới sự dẫn dắt nghiên cứu chế tạo thật sự có thể làm ra tiên dược bậc này.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 172: Chương 172



Đầu tiên Đỗ Tông Quang sửng sốt hồi lâu, đột nhiên quát to: "Tiếp tục nghiên cứu chế tạo, những tiên dược thành công đóng gói toàn bộ đưa qua cho thương đội vận chuyển Hoàng gia."

Đây chính là tiên dược có thể cứu vô số mạng người a, có thể đưa nhiều thêm một phần liền cứu được nhiều thêm một mạng người đó.

Giờ phút này, tất cả mọi người đều vì điều đó mà đang cố gắng nỗ lực.

-

Trong nhà liên tục có ba người ra ngoài, làm gì cũng không vui, ngay cả ăn cơm bọn họ cũng chỉ nấu chút mì ăn qua loa cho xong việc, Triệu Hi nghĩ chừng năm nay cũng sẽ không làm cơm tất niên nữa.

Vương Tuyết Cầm ngồi trên sô pha, không ngừng thở dài: "Nếu có thể gọi điện thoại gửi wechat thì tốt rồi, ít nhất cũng có thể hiểu rõ tình hình bên A Húc".

Bọn họ mà đi, cũng không ai rõ rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện gì. Bọn họ ở trong nhà chờ giống như bị chiên trên chảo dầu, khó chịu đến mức đứng ngồi không yên. Triệu Hi ngay cả tâm tư đọc sách cũng không có.

Triệu Hi nhìn điện thoại di động, trên cột tín hiệu góc trái có một cột nho nhỏ, không có tín hiệu. Từ khi tới triều Thiên Khải, thanh tín hiệu này chưa từng sáng lên.

Giọng nói trẻ con của tiểu quản gia Đại Bảo đột nhiên xuất hiện:

[Các vị ký chủ, buổi tối tốt lành. ]

Vương Tuyết Cầm nghe được thanh âm của tiểu quản gia Đại Bảo sắc mặt liền không tốt.

Triệu Hi cũng cảm thấy tiểu quản gia gần đây đừng ra ngoài thì tốt hơn, miễn cho bị mắng.

Triệu Hi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, hai mắt sáng lên, hỏi: "Có phải ngươi có thể phát hình ảnh hiện tại của hai ca ca ta đang ở đâu không?".

Triệu Hi vừa hỏi như vậy, ngay cả Triệu Chí Dân cùng Vương Tuyết Cầm đều trở nên tỉnh táo. Nếu thật sự làm được như vậy, xem như bọn họ có thể tha thứ một chút cho Đại Bảo.

[Rất xin lỗi ký chủ Hi Hi, Đại Bảo không thể hoàn thành yêu cầu của ngài. ]

Triệu Hi nghe vậy dựa vào sô pha, nếu vô dụng như vậy thì đừng bước ra ngoài gây phiền phức, gần đây tâm tình mẹ nàng không tốt.

[Đại Bảo thân thiện nhắc nhở: Sau khi hệ thống biệt thự thăng cấp đến phiên bản 2. 0, biệt thự này có thể sinh ra tín hiệu trong phạm vi khống chế, ngài có thể thoải mái liên lạc đáp ứng nhu cầu gọi video trò chuyện. ]

Ánh mắt một nhà ba người đồng thời sáng ngời! Còn có thể như vậy?

Bọn họ vẫn cảm thấy chiếc điện thoại di động hiện tại dùng thì vô vị mà vứt bỏ thì đáng tiếc, đã không thể lên mạng thì thôi, lại còn không thể gọi điện thoại phát video, không còn là chiếc điện thoại di động đa chức năng lại cực kỳ hữu dụng như trước nữa.

Ở cổ đại tin tức truyền đi rất chậm, có nhiều lúc ở nơi nào đó gặp thiên tai đại nạn hoặc là phản loạn, hoàng đế thường phải thật lâu sau mới biết, đến thời điểm đó mọi chuyện đều trở nên vô ích rồi. Đến hoàng đế còn như vậy, càng đừng nói chi là tin tức các bên khác.

So sánh với lần này, nếu bọn Triệu Húc cần cái gì, có thể gọi điện thoại trực tiếp, bọn họ có thể lập tức đáp ứng đi chuẩn bị.

Triệu Hi hứng thú hỏi: "Làm sao nâng cấp biệt thự lên phiên bản 2. 0?".

[Mở khóa tất cả khu vực chưa được mở khóa của Đông viện là được. ]

Triệu Hi lập tức kiểm tra khu vực chờ mở khóa của Đông viện, phần lớn là khu vực phòng khách, phòng ngủ, còn lại phần nhỏ là khu chức năng. Thoạt nhìn, nhanh thôi sẽ mở khóa được toàn bộ.

Triệu Hi: "Nhưng phạm vi có thể khống chế là có ý gì?".

[Hiện tại thành mới nằm trong phạm vi mà chư vị ký chủ có thể khống chế. ]

Triệu Hi nghe vậy trong chốc lát suy nghĩ sâu xa, hiện tại thành mới nằm trong tay Triệu gia bọn họ, toàn bộ dân chúng ở thành chỉ nghe lệnh của người Triệu gia, nói cách khác... ý chính là địa bàn. Nếu lúc này bình định được quận Đào Nguyên, thu toàn bộ quận Đào Nguyên vào khống chế, đây chẳng phải có thể liên lạc tùy ý ở trong phạm vi quận Đào Nguyên sao?

Nghĩ đến đây, tim Triệu Hi đập thình thịch, đây là một chức năng rất tốt.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 173: Chương 173



Triệu Hi lại an ủi Triệu Chí Dân và Vương Tuyết Cầm: "Cha, mẹ, chúng ta chỉ ở đây lo lắng cũng không làm nên chuyện gì, sống thật tốt, cố gắng xây dựng thành mới đạt được nhiều điểm tích lũy chờ bọn họ trở về. Chúng ta còn phải tính giao thừa sẽ cùng ăn chút gì?".

Hai vợ chồng thở dài một hơi, cũng chỉ đành làm như vậy, một nhà ba người liền thương lượng bữa cơm đoàn viên ngày tất niên sẽ ăn cái gì.

-

Đoạn đường bọn họ đang đi, trên đường luôn có thể gặp được rất nhiều lưu dân, khi nhìn đến tâm tình bọn họ trở nên cực kỳ khó chịu.

Hiện nay trời đông giá rét, dân chúng vốn đang yên đang lành cứ như vậy bị bắt trở thành lưu dân, dân chúng cổ đại thời này muốn sống là thật khó a.

Tiêu Thính Vân giống như đã quen cưỡi ngựa từ trước, đoạn đường này không thấy có chút mệt mỏi, ngược lại, cả người Triệu Húc cảm thấy rất khó chịu, hận không thể trực tiếp xuống ngựa đi bộ, cũng may hắn chỉ mệt mỏi một chút chứ không phải không thể cưỡi được ngựa, bằng không còn thảm hại hơn.

Ở giữa đường bọn họ nhặt được một thư sinh đang chạy nạn tên là Quách Phàm. Từ trong miệng hắn nghe được, thủ lĩnh nghịch quân cực kỳ càn rỡ, đánh cướp vào quận Đào Nguyên, kho lúa trong quận bị chúng cướp sạch không còn, dân chúng người thì trốn khỏi quận người thì trốn ở trong nhà không dám ra ngoài.

Triệu Húc nhìn thử, dựa theo bản đồ quận Đào Nguyên mà Tống Nhất Thanh vẽ, địa giới tiếp theo bọn họ đến chính là huyện Đào Tiên, dựa theo cách nói của Quách Phàm, huyện thành tiếp theo sẽ gặp nạn chính là huyện Đào Tiên.

Thời tiết rét lạnh, đêm xuống càng lạnh hơn, thở một hơi cũng có thể nhìn thấy làn sương trắng nồng đậm bay ra. Triệu Húc mặc áo khoác dạ, nhìn thoáng qua màn trời tối đen vô cùng, nói: "Hôm nay là giao thừa phải không? Cũng không biết bọn Hi Hi đã ăn cái gì. Đây là giao thừa năm đầu tiên ta không có ở nhà".

Triệu Ngôn là đại phu đi theo đội quân, hắn đưa hai gói mì ăn liền cho Tiêu Thính Vân và Triệu Húc nói: "Mang mì đi nấu, bỏ thêm chút lạp xưởng, thịt khô vào trong, cũng coi như là ăn tết". Ngược lại Triệu Ngôn cảm thấy không sao cả, vì giao thừa mừng năm mới có nhiều lúc hắn cũng phải đi làm.

Tiêu Thính Vân nhìn gói mì ăn liền kia, nhưng không nhận lấy: "Các ngươi ăn đi." Mì ăn liền loại này không có nhiều lắm, hắn có thể tùy tiện ăn cái gì cũng được, nhưng bọn họ lại không chắc làm được việc đó.

Tiêu Thính Vân cầm kính viễn vọng do Triệu Húc mang đến nhìn ra xa, kính viễn vọng này đúng là thứ tốt, nhìn xuyên qua ống kính có thể thấy được trước mắt những hình ảnh cách xa cả ngàn mét, nếu vận dụng vào lĩnh vực quân sự một cách rộng rãi, vậy thì vô cùng lợi hại.

Tiêu Thính Vân quét mắt, đột nhiên ánh mắt dừng lại, giảm thanh âm xuống thấp nhất nói: "Đừng ăn, có dị động".

Triệu Húc vội vàng cầm kính viễn vọng nhìn qua, lông mày không khỏi nhướng lên: "Nha, vận khí tốt như vậy? Đây là trực tiếp đụng phải?".

Đầu bên kia kính viễn vọng liền nhìn thấy có đội ngũ đang lặng lẽ đi về phía cửa thành huyện Đào Tiên.

Triệu Húc không khỏi nhe răng cười lạnh nói: "Đám chó này không cho ta đón giao thừa, chúng ta cũng phải làm cho bọn chúng không được dễ chịu!".

Huyện lệnh huyện Đào Tiên mấy ngày gần đây cũng không dễ chịu, nhận được thư gửi tới khiến hắn kinh hồn bạt vía, ngay cả giao thừa tối nay hắn cũng không có cách nào an tâm mà đón ở nhà, đi lòng vòng một lát đã tới chỗ tường thành.

Còn chưa lên tới trên tường thành, đã nghe quan lính gác trấn thủ ở cửa thành sợ vỡ mật hô to: "Địch tập kích! Địch tập kích!".

Huyện lệnh Đào Tiên nghe được lời này liền do dự có nên lên thành lâu nhìn xem hay không.

Lá gan của huyện lệnh Đào Tiên lớn hơn huyện lệnh Đào Nguyên không ít, sau khi hắn cân nhắc vẫn quyết định đi lên, chỉ thấy thủ thành đang ra sức b.ắ.n tên xuống phía dưới. Liếc mắt nhìn một cái, đám người đông đảo đang đứng dưới cổng thành.

Xong rồi, xong rồi.

Sắc mặt huyện lệnh Đào Tiên trắng bệch, trước đó huyện thủ cũng không ngăn được còn bị g.i.ế.c chết, hắn có thể làm được gì khác sao?
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 174: Chương 174



Kẻ tiên phong cưỡi trên lưng ngựa hướng về phía cổng thành, ngựa hí vang, cầm kiếm trong tay, cực kỳ kiêu ngạo kêu gào mở cửa thành.

Phía sau truyền đến tiếng binh lính cùng hô to: "Giết a -!".

Kẻ tiên phong nghe được âm thanh kia, ban đầu là sửng sốt, sau đó không khỏi cả giận nói: "Giết cái gì mà giết? Lão tử này còn chưa có đưa ra hiệu lệnh công thành đâu!".

Tiểu binh đứng bên cạnh hắn sợ hãi, vội nói: "Tiên phong a tiên phong, không phải binh lính của chúng ta hô a!!"

Gì cơ? Không phải binh lính của chúng ta? Vậy là ai?

Kẻ tiên phong phụng mệnh tới đánh huyện Đào Tiên này quay đầu nhìn lại, một đám binh lính đông đảo giống như thủy triều lao về phía bọn họ, chỉ chốc lát sau đã tạo thành trận chiến với quân binh bọn họ.

Huyện lệnh Đào Tiên đứng trên cửa thành hung hăng dụi mắt: "Hả?".

Tình huống này là sao? Sao lại có tới hai nhóm người?. ...

Quân phản nghịch này đều là do những lưu dân tự dựng lên, chưa bao giờ trải qua huấn luyện quân sự chính thống, ngay cả vũ khí trong tay cũng không được đầy đủ, làm sao có thể là đối thủ của tư quân Triệu Húc?

Dưới tường thành tràn ngập mùi m.á.u tanh nồng đậm, m.á.u tươi của thi hài chảy đầy đất, đêm giao thừa này trở nên ngưng trọng vô cùng.

Triệu Húc bị mùi m.á.u tươi ghê tởm đến muốn ói, hắn rốt cuộc là xuyên đến từ thời đại hòa bình, tuy rằng hắn cảm thấy rất khó chịu, nhưng đứng bên cạnh hắn là Tiêu Thính Vân thần sắc vẫn vô cùng thản nhiên, không hề bị ảnh hưởng.

Rất hiển nhiên, trận chiến đầu tiên rất thuận lợi, số lượng địch bị g.i.ế.c đang được thống kê, Trương Thọ lại đến báo nói là còn bắt sống được mấy chục tù binh.

Triệu Húc sai người đi gõ cửa thành, huyện lệnh Đào Tiên đứng trên tường thành cảnh giác. Đây lại là đám quân phản nghịch nào? Lại có sức chiến đấu lớn như vậy!

"Chúng ta là người huyện lệnh Đào Nguyên phái tới trợ giúp, nơi này có thư tín và tín vật của huyện lệnh Đào Nguyên." Trương Thọ hô to.

Nghe vậy thần sắc huyện lệnh Đào Tiên thả lỏng một chút, nhưng cũng không dám tùy tiện mở cửa thành, chỉ để cho quân thủ thành thả xuống một cái sọt trúc, để cho bọn họ đem thư cùng tín vật trình lên. Bọn Triệu Húc theo lời mà làm.

Nương theo ánh sáng từ cây đuốc, huyện lệnh Đào Tiên thấy được phong thư kia, thật sự là bút tích của huyện lệnh Đào Nguyên, góc thư còn đóng dấu ấn của huyện lệnh Đào Nguyên, tín vật còn lại cũng là thật.

Huyện lệnh Đào Tiên hồ nghi nhìn lại đội quân, triều Thiên Khải không cho phép các quận huyện giấu nhiều quan quân, tính toán cũng không ra huyện Đào Nguyên lấy đâu nhiều quan quân như vậy, ngay cả huyện Đào Tiên bọn họ đếm tới đếm lui cũng chỉ hơn một ngàn người.

Nhưng thư và tín vật này lại là thật, chẳng lẽ huyện lệnh Đào Nguyên sớm có ý đồ mưu phản, lén luyện một quân đội riêng? Chỉ là hắn cũng biết huyện lệnh Đào Nguyên, vị huyện lệnh kia không giống như là người có hùng đồ chí lớn, chẳng lẽ là hắn nhìn lầm?.

"Huyện lệnh đại nhân, thư kia không phải giả, trước cứ mặc kệ huyện lệnh Đào Nguyên có ý đồ mưu phản hay không. Chúng ta mở cửa thành đi, ngài vừa rồi cũng nhìn thấy đấu pháp của đám người kia, ông trời của ta ơi, huyện của chúng ta cũng chống đỡ không nổi". Quân sư đứng một bên khuyên nhủ.

Đúng vậy, đấu pháp vừa rồi ai chống đỡ được? Huyện lệnh Đào Tiên nắm chặt thư, ý bảo quân thủ thành mở cửa.

Bọn Triệu Húc chia làm hai đội tiến vào huyện Đào Tiên, huyện lệnh Đào Tiên mặc dù trong lòng còn nhiều băn khoăn nhưng vẫn xuống tường thành nghênh đón, còn hứa hẹn hỗ trợ thu dọn lại bãi chiến trường.

Triệu Húc thấy huyện lệnh Đào Tiên khẩn trương, cười an ủi: "Huyện lệnh yên tâm, chúng ta không phải đám quân phản nghịch cướp bóc, g.i.ế.c người, đốt nhà, sẽ không làm gì dân chúng. Làm phiền để lại một mảnh đất trống cho chúng ta dựng trại, cứu chữa người bị thương".

Huyện lệnh thở phào nhẹ nhõm, không đành lòng nhìn những người bị thương đang nằm trên cáng cứu thương, luôn miệng nói: "Bổn quan liền phái người gọi toàn bộ đại phu trong huyện tới."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 175: Chương 175



Triệu Húc cũng cảm thấy cực kỳ khó chịu, những hán tử kia đều là hắn tự mình chọn ra, hơn nửa năm này cùng ăn cùng ở, cùng nhau huấn luyện, hắn đã sớm coi những hán tử kia là huynh đệ, còn đồng ý các hương thân ở Tân Thành, sẽ dẫn bọn họ bình an trở về.

Triệu Húc lập tức kêu lên: "Đại ca, làm phiền ngươi rồi".

Triệu Ngôn cũng không quay đầu lại, tập trung cứu chữa người bị thương, còn lại Triệu Húc cùng Tiêu Thính Vân và huyện lệnh Đào Tiên đi thương nghị sự tình.

Huyện Đào Tiên lớn hơn huyện Đào Nguyên không ít, đại phu trên trấn cũng có hơn mười người, tất cả đều bị thúc giục bắt tới cứu chữa những người bị thương.

Có y sinh đang dùng bình xịt để khử trùng trong trại, bên ngoài mỗi lều trại đều đặt một chậu nước.

Đêm đông rét lạnh như vậy những những người vào trong trướng này dù có lạnh mấy cũng phải rửa tay, động tác này làm các đại phu trong huyện đều cảm thấy bối rối không hiểu.

Đại phu rửa tay bị lạnh đến run rẩy, thật vất vả đi vào trong trướng liền ngửi thấy mùi m.á.u tươi nồng đậm, liếc mắt nhìn vào bên trong thấy binh lính bị thương sốt cao, lập tức nói: "Không được, hán tử này nếu muốn sống thì phải cắt bỏ chân, nhanh lên!"

Triệu Ngôn nhìn thương thế: "Cắt chân? Cái này cần gì phải cắt chân?".

Thông qua đám đồ đệ của hắn, Triệu Ngôn biết y thuật của triều Thiên Khải rất không tốt, nếu trên chiến trường mà bị thương chỗ nào, muốn bảo vệ tính mạng liền phải trực tiếp cắt bỏ chân tay, cho dù chỉ bị kiếm sắt cắt rách da thịt, cũng làm cho miệng vết thương dễ bị nhiễm trùng thối rữa dẫn đến tử vong. Nhưng bọn họ không có thuốc tê, không ít binh sĩ trong quá trình cắt bỏ bị đau đến sốc mà chết".

Triệu Ngôn đã nhận được tin tức, ngày thứ hai sau khi hắn xuất phát, trường y thành mới đã nghiên cứu chế tạo thành công Penicillin, thuốc này đừng nói là dùng ở triều Thiên Khải, dù là thế kỷ 20 cũng vẫn là tiên dược.

Triệu Ngôn dứt khoát để cho những đại phu kia đi xử lý người bị thương nhẹ, còn hắn mang theo y sinh tự mình dùng thuốc.

Đại phu kia vung tay áo thở dài: "Tiểu tử, ngươi đây là làm hại tính mạng của hắn a!" nhịn đau cắt bỏ chân tay còn có cơ hội sống sót, nếu không cắt bỏ thì cái mạng nhỏ của hán tử kia khó mà giữ được.

Mấy đại phu đi ra ngoài băng bó cho người bị thương nhẹ, đột nhiên nhìn thấy những y sinh tuổi tác còn nhỏ cầm một cây gậy gỗ đầu bạc đang cầm máu, không khỏi hỏi: "Đây là vật gì?"

Y sinh đáp: "Gậy bông, dùng để cầm máu".

Đây là bông gòn tự chế của trường y bọn họ, năm nay bông gòn ở Tân Thành vốn không nhiều lắm, xưởng trưởng xưởng bông nghe nói đến việc dùng bông gòn làm gậy bông đã tức giận đến mức lý luận với chủ nhiệm của trường y.

Các đại phu vây xem một lát, không khỏi gật đầu: "Vật này quả thật là dùng rất tốt." Kỹ thuật tên kia giống như gà mờ, nhưng ngược lại làm ra thứ này dùng rất tốt.

Y sinh kia cũng không biết trong lòng những đại phu này còn đang châm chọc hiệu trưởng Triệu Ngôn của bọn họ, ngữ khí cực kỳ kiêu ngạo: "Hiệu trưởng của chúng ta là tiên y từ trên trời xuống, những thứ như bông gòn này không tính là cái gì."

Đám đại phu kia: "..." Sao càng nghe càng thấy khó hiểu?

Sau khi đã giúp những người bị thương nhẹ xử lý vết thương, đám đại phu này liền ngủ gật trong trướng. Sáng sớm hôm sau cả đám bị tiếng tập luyện của đám binh lính này đánh thức, nhìn qua khu vực người bị thương, rồi lại đi vào trong trướng nhìn những người bị thương nặng khác.

Đầu tiên đi vào xem, lão đại phu liền cảm thấy không đúng, sắc mặt sao lại thấy có chút tốt hơn?

Đại phu tiến lên sờ trán, kinh ngạc phát hiện người đàn ông kia sốt cao đã hạ, hô hấp đều đặn, vội vén chăn của hắn lên, mắt nhìn chằm chằm vào tứ chi vẫn còn khỏe mạnh của người đàn ông kia.

Không cắt chân, người không c.h.ế.t mà còn cảm thấy dần dần khỏi hẳn, rốt cuộc đây là loại thủ đoạn nào?!

Đám đại phu này lấy lại tinh thần, vành mắt đỏ bừng như phát điên lần lượt đi kiểm tra từng bính sĩ trọng thương trong màn trướng, không ai bị cắt chân! Một số tướng sĩ mặc dù sắc mặt trắng bệch, nhưng hô hấp đều đặn.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 176: Chương 176



"Lão phu hành nghề y hơn mười năm, lần đầu gặp phải loại tình huống này, toàn bộ đều được cứu? Đây chẳng lẽ là thần y?".

Mười mấy đại phu ở huyện Đào Tiên đưa mắt nhìn nhau, hô hấp dồn dập.

Toàn bộ triều Thiên Khải, cho dù là ngự y trong hoàng cung cũng không có thủ đoạn thần kỳ như vậy!

"Vừa rồi mới nghe nói bọn họ là tới từ thành mới, trước đó Đỗ đại phu viết thư nói hắn đã bái một tiên y trẻ tuổi ở thành mới làm thầy, chẳng lẽ chính là hắn?" Có đại phu lẩm bẩm nói.

Đỗ Tông Quang là ai? Toàn bộ danh y huyện Đào Nguyên, người có thể khiến cho hắn bái sư, toàn bộ triều Thiên Khải đều không có mấy người a...

Cả đám nhìn nhau, bỗng nhiên liền quay đầu chạy như điên về hướng màn trướng của Triệu Ngôn, như sợ bị người khác đoạt trước:

"Tiên y đại nhân, không biết ngài còn thu đồ đệ không?"...

Tiêu Thính Vân cầm bản đồ huyện Đào Nguyên do Tống Nhất Thanh vẽ, ghép lại cùng với bản đồ giấy dầu của Triệu Hi để xem xét địa hình.

Trước khi rời đi Triệu Húc đã viết thư cho gia đình để báo tin đại thắng trận đầu tiên, chỉ hận điện thoại di động không thể gọi được.

Triệu Húc hoàn toàn không thích chiến tranh, chỉ muốn sớm trở về đoàn tụ với người nhà.

Triệu Húc lẩm bẩm: "Tốc chiến tốc thắng đi."

Không bao lâu toàn bộ huyện Đào Nguyên liền lưu truyền ra một ít tin đồn, nói rằng huyện Đào Nguyên bọn họ trời giáng thần binh cực kỳ lợi hại, một đường dẹp loạn đã cứu được nhiều huyện đang gặp nạn.

Lời này lưu truyền trong dân, cũng có không ít dân chúng không tin.

"Lợi hại? Có thể lợi hại được cỡ nào? Chớ có bịa đặt, cho dù có tiếp tục bịa đặt ta cũng không có khả năng đi đầu quân". Nhiều dân chúng trực tiếp cho rằng bọn họ vì chiêu binh mãi mã mà cố ý truyền ra tin tức giả.

"Còn không lợi hại? Công thành chỉ trong một đêm, tỷ phu ta là quân thủ thành của huyện Đào Tiên, chậc chậc, các ngươi không tận mắt nhìn thấy, những tướng sĩ kia mỗi người một thanh thiết kiếm, c.h.é.m người tựa như đang băm thịt. Bị thương còn có tiên dược chữa trị, ngày hôm sau liền có thể chạy nhảy tốt!".

Thấy mọi người không tin, hán tử kia lại vui sướng khoa chân múa tay: "Các ngươi không biết chuyện này sao? Bọn họ có một thần vật tên là Chấn Thiên Lôi, một đường ném ra, đánh cũng không cần đánh".

Dân chúng trực tiếp nghe đến bối rối, Chấn Thiên Lôi? Tướng sĩ không cần trực tiếp đánh giặc mà chỉ cần ném Chấn Thiên Lôi là được? Hiện tại làm tướng sĩ dễ dàng như vậy sao?

Có người dân nhớ lại nói: "Trước đây ta ra khỏi thành, nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều hố to, vậy chẳng lẽ chính là hố mà Chấn Thiên Lôi để lại?". Dân chúng nghị luận sôi nổi, còn có nhiều người muốn ra khỏi thành để đi xem hố to kia.

"Còn không phải sao? Những tướng sĩ đó còn được ăn ngon, ta nghe nói một ngày ba bữa cơm ăn đến no, còn có thịt để ăn, còn nhận được bạc."

Một hán tử sau hồi lâu nghe náo nhiệt đi ra, rất là nghiêm túc hỏi: "Những điều nói ra đều là sự thật? Một ngày ba bữa cơm, còn được nhận tiền?".

Hán tử kia trông cực kỳ cường tráng, đứng sừng sững như một ngọn nói nhỏ, không ít người trong huyện đều biết người này tên là Vương Báo, nổi danh là thùng cơm! Sức lực rất lớn nhưng ăn quá nhiều đến mức làm cho gia đình khốn đốn.

Vương Báo thấy người nọ gật đầu, hít sâu một hơi dứt khoát đi đầu quân.

-

Hỏa dược Chấn Thiên Lôi mới được nghiên cứu chế tạo ra hiệu quả thật sự vô cùng tốt, nổ mạnh một vùng.

Trương Thọ cùng những hán tử kia còn nói đùa, bọn họ chỉ là đang ra ngoài du sơn ngoạn thủy, căn bản không cần đối đầu chính diện.

Thôn Đào Diệp do huyện Đào Nguyên quản lý, nửa tháng trước thủ thành và đô đốc của huyện Đào Nguyên đều đã c.h.ế.t dưới cửa thành, vài địa chủ còn bị giết, từ đó các nhà các hộ đóng cửa không bước chân ra.

"Ý ngươi là đối phương có một thần vật tên là Chấn Thiên Lôi? Có thể cách mấy thước đả thương tính mạng người?" Lý Thiên là tướng quân lần này phụ trách đánh vào huyện Đào Nguyên, bên ngoài địa bàn bọn họ bị bại trận nhiều lần liên tiếp, sĩ khí quân binh thấp, lại nghe nói nơi này lương thực dồi dào, Lý Thiên liền đánh chủ ý tới huyện Đào Nguyên.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 177: Chương 177



Quận thủ Đào Nguyên cùng đô đốc cũng đều là người có cốt khí, ỷ vào địa hình dễ thủ khó công mà cứng rắn liều mạng với bọn họ một tháng, sau đó mới bị hắn một đao c.h.é.m chết. Ai ngờ được lại bị một đám gia đinh của Lương gia liều c.h.ế.t chiến đấu dây dưa thêm mấy ngày!

Hôm nay lại có người đến tìm chết?

Lý Thiên đứng ở trên tường thành nhìn một đám tướng sĩ đông đảo từ xa đang đi đến, hơn nửa tháng này hắn nghe đủ các loại đồn đãi về đám quân sĩ do huyện lệnh phái tới này, cái gì mà thần binh cái gì mà tiên dược, còn có cái gì mà Chấn Thiên Lôi.

Quả thực khôi hài!

Buồn cười nhất chính là Chấn Thiên Lôi kia, nghe nói là còn có thể nổ tung mấy mét thước sau khi ném, không phải thần tiên thì ai có thể làm được chứ?

Lý Thiên mặc trọng giáp đứng ở trên thành lâu, cười lạnh nhìn đội ngũ đang chuẩn bị công thành bên dưới thành lâu, châm chọc nói: "Chư tướng đừng sợ, loại chuyện thần tiên chẳng qua là do bọn đạo chích cố ý truyền ra lời đồn!".

Triệu Húc còn chưa kịp mở miệng, đột nhiên nghe được một trận s.ú.n.g nổ, khói thuốc s.ú.n.g tràn ngập, ngay sau đó từ trên thành lâu tuôn ra những tiếng la hét hoảng sợ.

Lý Thiên vừa rồi còn kiêu ngạo vô cùng lúc này hai tròng mắt trợn tròn, m.á.u tươi trên trán chảy xuống tùy ý, không khống chế được mà ngã thẳng về phía sau, không hề nhúc nhích. Thuộc hạ đưa tay sờ hơi thở của Lý Thiên, hoảng sợ hô to: "Tắt thở rồi, tướng quân c.h.ế.t rồi, hắn tắt thở rồi!"

Mới vừa rồi tướng quân Lý Thiên còn nói chuyện thần tiên là lời đồn do đạo chích truyền ra, một khắc sau liền mất mạng. Đây chẳng lẽ là hình phạt mà tiên nhân giáng xuống?

Triệu Húc cứng ngắc quay đầu nhìn lại, thấy Tiêu Thính Vân đang thu s.ú.n.g vào trong ngực, thần sắc tự nhiên nói: "Vật này quả thật tiện hơn cung tiễn."

Triệu Húc: "..." Vẫn là ngươi lợi hại.

Tiêu Thính Vân nói: "Tốc chiến tốc thắng, sớm ngày về nhà".

Thành lâu trực tiếp rơi vào tình cảnh luống cuống, những quân sĩ kia nhìn thấy tướng quân đã c.h.ế.t thì sợ đến xụi lơ tại chỗ, trong miệng không ngừng thì thào:

"Thần tiên... Thần tiên hạ phàm! Tiên nhân thứ tội, tiên nhân tha mạng".

Bọn họ ở xa như vậy, ngay cả người đứng gần cũng không có, tướng quân c.h.ế.t như thế nào? Phải biết rằng tướng quân Lý Thiên kia còn đang mang một thân trọng giáp phòng ngự đao thương a! Giáp kia nghe nói là bảo kiếm cũng khó lòng đ.â.m thủng. Nếu không phải thủ đoạn thần tiên thì bọn chúng cũng không nghĩ ra cái gì khác.

Đừng nói những hán tử sợ tới mức hồn bay phách lạc, đám người Trương Thọ đều trợn mắt há mồm. Tiên nhân... Thật sự là tiên nhân. Bọn họ thật sự là tiên nhân!

Đã có tướng sĩ sợ tới mức quỳ xuống điên cuồng dập đầu với Tiêu Thính Vân cùng Triệu Húc bọn họ, còn có binh lính sợ hãi không màng người bên ngoài ngăn cản, mở cửa thành ra, toàn bộ nghịch quân bị một tay Tiêu Thính Vân làm cho hoảng loạn, thuận lợi đi thẳng vào.

Triệu Húc phân tích nói: "Cũng không biết những nghịch quân kia có thể phản công hay không, trước tiên chúng ta dựng trại ở huyện này... Quách Phàm!"

Thư sinh gặp được khi trước là người rất có học thức, Triệu Húc dứt khoát đề bạt hắn làm quân sư, Quách Phàm vui vẻ đi tới. Lúc trước vốn tưởng rằng phải lang thang khắp nơi, ai ngờ hắn lại được tiên nhân Triệu Húc nhìn trúng, làm quân sư trong quân. Mặc dù hắn không phải hộ nghèo, nhưng gia cảnh nghèo túng, tương lai cũng không có tiền đồ gì, vì vậy đây chính là cơ hội tốt cho hắn trở mình.

Triệu Húc nói: "Quận thủ cùng đô đốc đều đã chết, trong thành nhất định không yên ổn, ngươi phụ trách duy trì trật tự trong thành, tiếp tục tuyển binh."

Quách Phàm lập tức đồng ý, lui ra ngoài làm việc.

Tiêu Thính Vân suy nghĩ một hồi rồi nói: "Húc huynh, ngươi ở đây thủ thành, ta đi các nhà xin lương thực".

Thủ thành tất nhiên phải tiêu hao lượng lớn lương thực, kho lúa trong thành này hơn phân nửa đều bị nghịch quân kia ăn mất, nếu không muốn lương thực cạn kiệt nhất định phải đi tìm những địa chủ kia xin cấp lương thực. Bọn họ đã giải quyết nguy cơ cho huyện Đào Nguyên, đòi chút lương thực cũng không quá đáng đúng không?
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 178: Chương 178



Những địa chủ kia đoán chừng cũng là bị dọa sợ, thấy người tới muốn lấy lương thực, hoặc nhiều hoặc ít đều đưa ít lương thực ra.

Chỉ có cửa lớn của Lương phủ là đóng chặt, cho dù gõ thế nào cũng im lìm như không có chuyện gì xảy ra.

Bên trong cửa truyền đến tiếng gã sai vặt Lương gia gào thét: "Mấy tên giặc các ngươi có biết Lương phủ là nhà mẹ đẻ của tiên hoàng hậu hay không? Còn dám xâm nhập?".

Tiểu binh dưới trướng đi truyền lời chỉ xin chút lương thực nhưng vẫn không được mở cửa, Tiêu Thính Vân có chút mất kiên nhẫn: "Đi nhà tiếp theo trước". Chờ lát nữa lại đến.

Người trong cửa nghe tiếng tiếng nói hoảng hốt chốc lát, âm thanh này, sao giống như là...

Khe cửa mở ra một chút vừa đủ để nhìn ra bên ngoài, khi nhìn thấy khuôn mặt Tiêu Thính Vân, đại não người kia trống rỗng, ngay khi Tiêu Thính Vân sắp cưỡi ngựa rời đi, đại môn bỗng nhiên mở ra - -

"Thụy... Thính Vân ngươi chưa chết?!"

Lương Nham vội vàng hô to, đôi mắt đỏ bừng không thôi. Phụ thân hắn là huynh trưởng của tiên hoàng hậu, hắn và Thụy vương vốn là biểu huynh đệ, năm xưa bọn họ đã gặp qua ở trong cung yến. Mùa đông năm ngoái quận Đào Nguyên bị dịch bệnh đậu mùa hoành hành, đương kim thánh thượng nhất định muốn Thụy vương mang theo lương thực xuôi nam cứu trợ thiên tai, nào ngờ Thụy vương lại gặp phải ám sát trong quận mà thất lạc.

Hơn một năm nay, Lương gia bọn họ vẫn luôn đi tìm người, muốn sống phải thấy người c.h.ế.t phải thấy xác, nhưng vẫn không hề có tung tích. Một tháng trước, nghịch quân đột nhiên đánh vào quận Đào Nguyên, Lương gia bọn họ triệu tập một số gia đinh liều c.h.ế.t chống cự.

Hôm nay lại thấy Tiêu Thính Vân cưỡi trên con ngựa cao to kia.

Giờ phút này trong đầu Lương Nham nảy sinh đủ các loại ý nghĩ, chẳng lẽ Thụy Vương muốn làm phản lật đổ ngai vàng của lão Hoàng đế? Dù sao lão hoàng đế kia cũng sẽ không truyền ngôi vị hoàng đế cho hắn, cùng lắm chỉ cho hắn làm một vương gia nhàn tản.

Tiêu Thính Vân nghe có người gọi tên hắn, hắn khẽ nhíu mày, thẳng thắn nói: "Ta tới đòi lương thực".

Lương Nham nhìn chằm chằm Tiêu Thính Vân, nghe hắn nói lập tức gật đầu: "Được được được, ngươi mau vào đi, ngươi dẫn người dọn hết kho lúa đi cũng được."

Trong n.g.ự.c Tiêu Thính Vân còn có s.ú.n.g hỏa mai nên cũng không sợ những người này nổi lên tâm tư xấu, xuống ngựa vào phủ.

Lương Nham cao giọng hô: "Gia gia, phụ thân, người khởi binh là Thính Vân! Chúng ta coi như tìm được hắn rồi".

Tiêu Thính Vân nhíu mày sửa lại: "Không phải ta khởi binh, ta chỉ tòng quân".

Nữ quyến đều đã sớm trốn ở hậu viện, giờ phút này chỉ có một ông lão cùng một vị trung niên đứng tại sảnh, đôi mắt vừa nhìn thấy Tiêu Thính Vân đều đỏ, nam nhân trung niên kia lại tiến lên ôm lấy hắn, khóc la: "Thính Vân, ta là cữu cữu của ngươi a, hơn một năm nay ngươi đi đâu vậy !".

Nam nhân trung niên kia lại lôi kéo nhìn lên nhìn xuống Tiêu Thính Vân, muốn nhìn xem hắn có bị thương chỗ nào hay không, cũng may Tiêu Thính Vân vẫn lành lặn, cũng không có vết thương.

"Ta mất trí nhớ". Tiêu Thính Vân rũ mắt suy nghĩ sâu xa, trong lòng đại khái có chút hiểu rõ, hắn trầm giọng lặp lại: "Ta tới đòi lương thực".

Vừa nghe nói hắn mất trí nhớ, đám người Lương gia hận không thể lập tức bắt đại phu xem bệnh cho hắn, chỉ là quý phủ bọn họ muốn mời đại phu cũng không thể, lương thực mà hắn cần cũng lập tức phân phó gã sai vặt dẫn những quân sĩ kia đi kho lúa.

Tiêu Thính Vân nhìn quanh bốn phía, lại hỏi: "Lương Ngọc có ở đây không?".

Lương lão gia nghe vậy nước mắt lưng tròng: "Nhị biểu ca ngươi... Hắn không tốt lắm, trước đó vài ngày nghịch quân g.i.ế.c huyện thủ, Ngọc nhi mang gia đinh đi chống lại nghịch tặc bị thương, đám nghịch quân kia rất càn rỡ canh giữ ở cửa, chúng ta ngay cả mời đại phu cũng không được".

Tiêu Thính Vân chỉ nói: "Phu nhân Vương Uyển Nhi của hắn đã sinh hạ được một nhi tử ở trong phủ tiên cảnh".

Đám người Lương gia nghe vậy vui mừng như điên, thế mà lại sinh được con trai? Nói không chừng đây chính là huyết mạch duy nhất của Lương Ngọc trên đời này! Vương cô nương làm tốt lắm, thật không hổ là ái thê mà Lương Ngọc liều c.h.ế.t cũng muốn đưa về nhà mẹ đẻ!
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 179: Chương 179



Về phần tiên cảnh? Tiên cảnh lại là nơi nào? Chẳng lẽ hơn một năm nay, Thụy vương đều ở tiên cảnh? Được tiên nhân cứu? Cho nên bọn họ mới không tìm được hắn?

Tiêu Thính Vân dừng một chút nói: "Có thể nâng Lương nhị công tử vào trong quân doanh tìm quân y cứu chữa, may ra còn có thể cứu được." Y thuật của Triệu Ngôn thật sự là rất cao siêu.

Tiêu Thính Vân không nói thêm gì nữa liền ra khỏi Lương gia, tiếp tục tìm đến nhà tiếp theo để đòi lương thực!...

Thành mới huyện Đào Nguyên.

Đám người Triệu Hi cứ cách mấy ngày sẽ nhận được thư của Triệu Húc và Triệu Ngôn gửi tới, Triệu Hi chỉ cảm thấy lúc trước may mắn sáng suốt quyết đoán luyện tư quân trước, sau lại nghiên cứu chế tạo Chấn Thiên Lôi, mới có thể giúp chuyến đi này thuận lợi như vậy.

Trong thư mới nhất nói, bọn họ đã đánh vào thôn Đào Diệp của quận Đào Nguyên, đang thủ thành, sau khi bảo đảm nghịch quân không phản kích nữa, bọn họ sẽ có thể trở về.

Triệu Hi nghe nói những nghịch quân này đều là giặc cỏ, cướp bóc một phen xong lại rời đi, nếu như xác định không chiếm được lợi lộc gì trong tay bọn Triệu Húc, tất nhiên sẽ rời đi cướp bóc nơi khác.

Triệu Hi nhìn thư, Triệu Húc bảo bọn họ vận chuyển chút xi măng tới đây, chuẩn bị tu bổ lại tường thành cho kiên cố, mấy ngày nay các công xưởng ở thành mới đều tăng ca làm thêm giờ, đều có không ít hàng dự trữ.

Triệu Hi nhanh chóng đọc xong thư, đón nhận ánh mắt lo lắng của cha mẹ, cười nói: "Cha, mẹ, hai ca ca đều không sao, nói tối đa nửa tháng sẽ có thể trở về, còn bảo chúng ta vận chuyển chút xi măng qua đó."

Vương Tuyết Cầm nghe vậy vui mừng bật khóc, thật đúng là quá tốt.

Tết âm lịch này nàng đều cảm thấy cực kỳ sốt ruột, bọn họ làm cơm tất niên đón giao thừa đều qua loa, chỉ làm ba bốn món ăn. Nghe được tin tức này nàng liền an tâm hơn nhiều.

Chuông cửa vang lên, Triệu Hi nhìn thoáng qua là đám người Lý Hiếu Tri và Trần tú tài, trực tiếp mở cửa mời bọn họ đi vào thư phòng.

Triệu Hi đưa thư cho bọn họ xem, mấy người cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nói cách khác, Triệu Húc tiên nhân đã khống chế được hơn phân nửa quận Đào Nguyên?

Vị trí địa lý của thành mới rất tốt, vừa vặn nằm ở chính giữa quận Đào Nguyên.

Thời buổi này có binh lính chính là lợi hại, đừng thấy binh lính trong tay bọn họ không nhiều, nhưng tư quân của Triệu Húc mỗi người có thể đánh lại ba bốn người a, cộng thêm Chấn Thiên Lôi rung trời kinh thiên địa khiếp quỷ thần kia, nhánh tư quân này được xưng là mãnh quân cũng không quá đáng.

Triệu Hi mỉm cười: "Cũng có thể nói như vậy".

Tóm lại thành mới quá ít người, thêm cả người trại Thanh Phong, tính đâu ra đấy cũng không quá vạn người.

Các loại công xưởng đều cần thêm nhiều sức lao động để vận hành, đặc biệt là đến mùa xuân năm nay, nàng dự đoán có thể còn có càng nhiều công xưởng được xây dựng như măng mọc sau mưa, chỉ sợ thành mới của bọn họ đến lúc đó không đủ người.

Hiện tại, vấn đề này đã được giải quyết, toàn bộ quận Đào Nguyên đã được khống chế trong lòng bàn tay.

Thư sinh Phùng Bình gật gật đầu: "Quận thủ, đô đốc đều đã chết, lúc này trời cao hoàng đế xa, chỉ cần nuôi binh chờ đợi thời cơ, quận Đào Nguyên liền ở trong tay tiên nhân!".

Quận Đào Nguyên dễ thủ khó công, chỉ cần tay cầm trọng binh, triều đình cũng không có cách nào làm gì bọn họ.

Mấy thư sinh đều có chút kích động, bọn họ vốn mang một thân hoài bão, bởi vì nhà nghèo mà không có chỗ dùng, cho dù ở thành mới cũng là sợ này sợ nọ, nếu lần này Triệu Húc tiên nhân dẫn binh chiếm lĩnh toàn bộ quận Đào Nguyên, đến lúc đó chính là lúc bọn họ thể hiện tài năng!

Triệu Hi nghĩ quận Đào Nguyên có mấy chục vạn nhân khẩu, có bọn họ rồi xây dựng cũng dễ dàng hơn nhiều.

Chuyện thứ nhất đứng mũi chịu sào, chính là sửa đường bằng xi măng! Xây một con đường xi măng từ thành mới nối thẳng đến trung tâm của quận".

Nàng dùng bản đồ tính toán qua, dùng ô tô mới ở trong gara của bọn họ lái qua, chỉ cần bỏ công sức khoảng nửa ngày! Làm xong đường là có thể khống chế toàn bộ huyện Đào Nguyên.
 
Back
Top Bottom