Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không

Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 130: Chương 130



Nhưng ở cả thành mới, trừ bỏ mấy vị đại phu bị quận phái tới, thì cũng chỉ có một mình hắn hiểu y lý, có lẽ tương lai nơi này sẽ có ngày càng nhiều nhân khẩu mới, thế thì không phải hắn sẽ bận c.h.ế.t sao?

Triệu Ngôn gật đầu: "Có thể xây thêm một học viện y học, tuyển thêm một ít y sinh." Trải qua đợt dịch bệnh này, Triệu Ngôn nhớ rõ có rất nhiều thanh thiếu niên trong thôn Lưu Dân đều cảm thấy rất hứng thú với y học.

Triệu Ngôn nghĩ như thế, ánh mắt chuyển qua những đại phu này, tươi cười ôn hòa nói: "Chư vị nếu muốn theo ta học chút y thuật, cũng có thể."

Mấy đại phu mừng như điên, nói như vậy bọn họ có thể coi như là đệ tử của Tiên gia. Nếu không phải hiện tại thành mới còn đang bị phong tỏa, mấy lão nhân này hẳn là hận không thể ra khỏi thành, mua lễ vật cho Triệu Ngôn.

Bởi vì cơm tối còn chưa nấu xong, Triệu Ngôn dứt khoát để cho những đồ đệ mới thu này đi vào phòng ngủ của hắn, tất cả những cuốn sách về y học trong thư phòng của ông nội, hắn đều để hộ vệ giúp hắn dọn vào phòng ngủ của mình, để cho bọn họ xem trước.

Đỗ Tông Quang cẩn thận ôm lấy một quyển sách, sau khi lật đại khái vài trang, hô hấp trở nên dồn dập hơn, không khống chế được cảm xúc hô to: "Thần thư! đây thật sự là thần thư! Trong đây ghi lại rất nhiều các loại thảo dược trên thế gian, lại còn có minh họa rõ ràng như vậy."

Y thuật ở triều Thiên Khải có vẻ không cao lắm, trong này cùng lắm cũng chỉ có một vài loại thảo dược mà thôi, những đại phu này thế mà cũng chưa từng thấy qua.

Triệu Ngôn cười nói: "Đây là do Lý Thời Trân viết tốn tới 27 năm, tổng cộng có một trăm chín mươi vạn chữ."

Mấy đại phu rất này vô cùng chấn động, ngay cả tiên y cũng cần tới 27 năm mới có thể viết ra, cuốn sách này quý giá như thế, vậy mà bọn họ lại có được may mắn để xem qua, phẫn uất trong lòng lúc trước đối với quận thủ đã phái bọn họ đến thành mới để cứu chữa lưu dân đã hoàn toàn biến mất.

Còn có cái gì mà "Thương hàn luận","Kim phù yếu lược" tất cả đều là điển tịch y học cổ đại nổi tiếng.

Một đại phu cẩn thận cầm lên một ít sách, nhưng đối với chữ giản thể phía trên nhìn có chút phiền não, bọn họ đều biết chữ giản thể là văn tự tiên giới, dựa trên chữ viết của bọn mà đơn giản hóa.

Cho nên họ chỉ hiểu đại khái nội dung, đại phu kia khiêm tốn chỉ vào một bức tranh minh họa trên sách hỏi: "Sư phụ, xin hỏi đây là đang trị bệnh gì?"

Triệu Ngôn nhận lấy sách nhìn qua, nói: "Đây là thời kỳ chiến tranh thế giới thứ hai, một vị bác sĩ đang dùng Penicillin để tiến hành cứu chữa cho chiến sĩ bị thương đang nhiễm vi khuẩn."

Đây là cuộc chiến trên Tiên giới? Mấy lão đồ đệ cảm thấy hết sức hứng thú, khi nhìn thấy hình minh họa phía trên thì có chút khiếp sợ, chiến sĩ kia đã bị thương thành như vậy, lại còn có thể cứu chữa? Nếu ở triều Thiên Khải bọn họ, hẳn hố chôn cũng đã đào xong.

Mấy lão đầu lại thắc mắc về Penicillin, Triệu Ngôn suy nghĩ một chút liền nói: "Lúc ấy Penicillin đã cứu vớt tính mạng của mấy chục triệu, giúp họ có thể sống thêm được gần 20 năm, gọi nó là thần dược cũng hoàn toàn xứng đáng."

Mấy chục triệu người?!

Hô hấp của mấy đại phu trong nháy mắt dồn dập, mắt trừng to. Mấy chục triệu người? Dân số của triều Thiên Khải bọn họ còn chưa cả vượt qua hai mươi triệu!

Thần dược này còn không chỉ có thể cứu người, mà còn có thể kéo dài tuổi thọ? Đến Tiên nhân còn gọi là thần dược, vậy nếu triều Thiên Khải cũng có...

Quả thực không dám tưởng tượng.

Thế tục bên ngoài đang rất rối loạn, khắp nơi đều là nông dân khởi nghĩa không ngừng chinh chiến, binh lính c.h.ế.t trên chiến trường nhiều không đếm xuể, trong lòng Triệu Ngôn đã có ý nghĩ,"Có lẽ có thể thử nghiên cứu Penicillin. Có tỏi tốt thì sẽ dễ dàng hơn nhiều."

Tỏi không chỉ có thể cho người dùng, còn có thể cho gia súc dùng, có thể giúp gia súc ít mắc bệnh hơn, vừa hay cũng dùng được cho đám heo được nuôi ở trại Thanh Phong cùng trại Chu Nguyên. Qua một tháng nữa, heo bọn họ nuôi cũng có thể mổ lấy thịt rồi.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 131: Chương 131



Mấy lão đầu kích động muốn cùng Triệu Ngôn nghiên cứu chế tạo penicillin và tỏi tố, không chỉ có thể cứu sống vô số người, còn có thể lưu danh sử sách về sau.

Triệu Ngôn lại lấy một chiếc iPad đang sạc điện trên tủ đầu giường, rút sạc cắm ra.

iPad của hắn lưu trữ không ít tài liệu y học, mấy ứng dụng y học tải trước đây đều có thể sử dụng ngoại tuyến. Hắn trước đem ngôn ngữ chuyển thành phồn thể rồi mới đưa cho họ dùng.

Mấy người Đỗ Tông Quang vô cùng khiếp sợ,"Đây chính là đồ vật mà các tiên y ở tiên giới sử dụng khi học y?"

Mỗi cơ quan trong cơ thể con người đều hiển thị rất rõ nét, từ trái tim, cho đến một vài bộ phận nhỏ như răng cũng nhìn thấy được. Không chỉ có thể xoay 360 độ, hơn nữa chỉ cần ấn nhẹ còn có thể tỉ mỉ xem xét chi tiết của các cơ quan này!

Mấy đại phu được mở mang tầm mắt.

Ở triều Thiên Khải phần lớn đều chú trọng đến tôn nghiêm của người chết, nếu có người c.h.ế.t sẽ được đem đi chôn luôn. Làm gì được nhìn thấy các cơ quan bên trong cơ thể con người trông như thế nào? Bọn họ theo nghề y mấy chục năm, đây là lần đầu tiên thấy rõ nội tạng cơ thể người!

Mấy lão đại phu học đến say sưa, trầm mê đến cực điểm, ngay cả Vương Tuyết Cầm gọi bọn họ xuống lầu dùng cơm tối, bọn họ cũng luyến tiếc rời đi.

Học viện y học được đưa vào quy hoạch, ai muốn theo nghề y đều có thể tới báo danh học tập, có không ít thiếu niên thôn Lưu Dân đến báo danh.

Học viện y học cũng không ngoại lệ, cũng sẽ tuyển cả nữ tử.

Đầu năm nay cũng không phải chỉ có nam nhân mới có thể sinh bệnh, nếu không có nữ y, nữ tử ở triều Thiên Khải cũng sẽ ngại đi khám, nếu là mắc bệnh thật thì ai chữa trị cho?

Mới qua nửa tháng, huyện lệnh Đào Nguyên liền biết được ôn dịch trong thành mới đã được khống chế, chỉ mới vài ngày trước thành mới còn luôn cầu xin trợ giúp dược liệu từ bên ngoài, mà ngay cả quân lính ở cổng thành thành cũng thường xuyên mơ hồ nghe được bên trong truyền ra tiếng nổ, đoán chừng thật sự là tiên nhân đã giúp đám lưu dân kia chữa khỏi bệnh.

Về phần tiếng nổ mạnh kia, nghe nói là vật ở tiên giới được đặc biệt dùng tới khi hết ôn dịch, nói là ăn mừng vì đã kết thúc dịch, hình như được gọi là - pháo?

Huyện lệnh Đào Nguyên cũng mặc kệ những thần vật này, trong lòng hắn đang vô cùng vui sướng.

Vốn việc đám lưu dân đáng c.h.ế.t kia mang đến ôn dịch đã khiến cho huyện lệnh là hắn ăn ngủ không ngon, chỉ sợ lây nhiễm đến cả trong huyện, ai biết được Triệu Ngôn tiên nhân thế mà lại có thể chữa khỏi dịch bệnh? Công lao này thế nào cũng phải tính cho hắn một phần đi?

Huyện lệnh Đào Nguyên cùng duyện sử tạm thời Lý Hiếu Tri của thành mới gặp mặt, huyện lệnh vui mừng cười nói: "Ôn dịch ở thành mới cuối cùng cũng đã kết thúc rồi, có lẽ ít ngày nữa sẽ quận thủ sẽ gọi ngươi trở về, đến lúc đó bổn quan sẽ chuẩn bị đầy đủ xe ngựa cùng lương khô cho ngươi."

Lý Hiếu Tri thầm mắng, liền hiểu ngay đức hạnh của những quan viên ở triều Thiên Khải này!

Lý Hiếu Tri trong lòng sớm đã đem mười tám đời tổ tông của huyện lệnh mắng đủ, trên mặt lại vô cùng bình thản, nói: "Huyện lệnh đại nhân, nghe nói gần đây lưu dân ra vào huyện Đào Nguyên càng lúc càng nhiều?"

Huyện lệnh buồn đến phát hoảng: "Còn không phải sao? Xung quanh đều là nghịch quân tạo phản, mới chỉ một tháng ngắn ngủi, đám quân phản nghịch đó đã có năm sáu vạn người, hơn nữa ta nghe nói bọn chúng, mỗi khi đến một quận một huyện liền ra sức cướp bóc, ăn uống no đủ rồi lại xuất phát đi đến nơi khác, nhiều dân chúng còn bị chúng bị ép trở thành lưu dân."

Kho lúa địa phương của triều Thiên Khải có rất nhiều lương thực, gần đây vốn vừa là vụ thu hoạch mới lại vừa là thu thuế, những nghịch quân này chỉ cần đánh hạ một quận một huyện là đã có rất nhiều tiếp tế, vì thế chúng mới lớn mạnh nhanh như thế.

Lý Hiếu Tri cười nói: "Huyện lệnh đại nhân, ngươi cũng hiểu được những dịch bệnh kia là từ trên người của lưu dân mang đến đi?"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 132: Chương 132



Huyện lệnh Đào Nguyên giật mình một cái, đột nhiên cẩn thận suy nghĩ lại!

Khả năng đám lưu dân thân mang ôn dịch còn sẽ không ngừng từ ngoài tràn vào, hiện tại ôn dịch ở thành nhờ có Triệu Ngôn tiên nhân mới có thể giải quyết được, ai biết sau này liệu có bộc phát lại hay không?

Trong ấn tượng của hắn, mỗi lần ôn dịch bùng nổ, nếu không kéo dài từ nửa năm đến một năm sẽ không hết được, đợt ôn dịch này hắn cũng đã chuẩn bị tốt kế hoạch để phòng ngừa, ngờ đâu chỉ mới qua một tháng dịch bệnh đã được kiểm soát, thật sự quá nhanh.

Lần tới nếu như dịch bệnh bộc phát mạnh hơn, cái tên nghèo kiết xác Lý Hiếu Tri này lại đã trở về, mà thành mới lại cách huyện Đào Nguyên của hắn gần như vậy, đây chẳng phải là muốn hắn phải tiếp nhận sao...

Trời ơi, ai lại muốn đi xử lý những chuyện có thể c.h.ế.t người như ôn dịch chứ? Hơn nữa nếu xử lý không tốt hắn còn bị xử phạt, đây chẳng phải là tốn công vô ích sao.

Huyện lệnh Đào Nguyên vội vàng đè tay Lý Hiếu Tri lại, cười nói: "Lý duyện sử, những chuyện ngươi làm ở thành mới ta đều biết, thật sự là quan tốt vì nước vì dân! Có lẽ ngươi cũng đã quen với cuộc sống ở nơi này rồi thế thì cần gì phải đi? Ngươi liền an tâm nhậm chức ở thành mới đi! Ta sẽ vì ngươi mà cầu tình."

Huyện lệnh Đào Nguyên vỗ vỗ n.g.ự.c mình, cam đoan nói: "Năng lực của Lý duyện sử xuất chúng, nếu có cơ hội tương lai bổn quan cũng muốn tiến cử ngươi với triều đình. Bên phía quận thủ ngươi cứ an tâm, ta sẽ tìm hắn bàn bạc, ngươi chỉ cần ở lại thành mới chờ nhậm chức là được."

Lý Hiếu Tri âm thầm cười lạnh, những tên cẩu quan này cũng chỉ biết quan tâm đến tính mạng của bản thân, nhưng cũng coi như nguyện vọng của hắn đã đạt được, liền gật đầu đồng ý.

Huyện Đào Nguyên vốn xa xôi, quận thủ huyện lệnh có thể coi là hoàng đế một phương, triều đình bận rộn đối phó với quân phản nghịch thì làm sao có thời gian quan tâm đến cái quận nhỏ bé xa xôi này? Lại nói đám hào môn thế gia nơi này làm gì có kẻ nào lại muốn tới nơi ở của lưu dân, vì thế dứt khoát để cho Lý Hiếu Tri tiếp tục ở thành mới đợi, chỉ cần huyện lệnh Đào Nguyên xem chừng đám lưu dân, thì cũng sẽ không có sự việc gì lớn xảy ra.

Huyện lệnh có chút tự tin với việc này, nếu những lưu dân kia không có người dẫn đầu liền như rắn mất đầu, chỉ cần quân ở trong huyện thành cũng có thể chống đỡ được.

Lý Hiếu Tri mắng huyện lệnh là tên cẩu quan, từ phủ của huyện lệnh Đào Nguyên trở về thành mới, vừa đi vào cửa thành không bao lâu, liền ở trên đường đất nhìn thấy Trần tú tài đi cùng mấy bằng hữu.

Trần tú tài tiến lên một bước, chắp tay mỉm cười hỏi: "Xin hỏi các hạ là?"

Lý Hiếu Tri nhìn trong thành thành mới, có lưu dân bận rộn đi cày ruộng, có thợ thủ công ở xưởng pháo hoa bận rộn ra vào, có hài đồng lưng đeo cặp sách vải do mẫu thân làm cho đi đến lớp học, còn có y sinh ôm mô hình cơ thể người bằng gỗ đi tìm Triệu Ngôn tiên nhân, có thể nói là khá náo nhiệt.

Lý Hiếu Tri hít sâu một hơi, đón nhận ánh mắt chờ mong của mấy bạn học cũ, mỉm cười nói: "Đều người một nhà cả."

Lý Hiếu Tri quả thật cũng không nói sai, từ sau khi thành mới bỏ lệnh cấm, lại mỗi ngày đều thu nhận lưu dân.

Triệu Ngôn rút ra bài học từ việc lần trước, phối hợp với Lý Hiếu Tri tiến hành đăng ký và kiểm tra sơ bộ với lưu dân, nếu có người ăn uống linh tinh và thân nhiệt có triệu chứng nóng lên, toàn bộ đều phải bị bắt lại cách ly! Ai dám nói dối sẽ bị đày đi khai khẩn đất hoang.

Phải biết những lưu dân khi quá đói thì cái gì cũng sẽ ăn, từ cây cỏ trên đường, cho đến cả chuột cũng không tha, những con chuột đó có thể đã mắc phải bệnh dịch hạch, mà bệnh dịch hạch lại càng nguy hiểm hơn, vì thế đều phải tiến hành kiểm tra một lượt.

Cũng may từ đó về sau dịch bệnh cũng ít dần, cùng lắm cũng chỉ có các bệnh lặt vặt.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 133: Chương 133



Gần đây Chu Nguyên cảm thấy cuộc sống của bản thân dễ chịu hơn rất nhiều, tổ phụ hắn cũng bớt tức giận hơn khi thấy hắn, có lẽ là do nghe được từ chỗ huyện lệnh hắn là đi theo tiên nhân học cách nuôi heo.

Những điều này đều dễ nói, nhưng chỉ có duy nhất một điều khiến tổ phụ bất mãn với mấy vị tiên nhân chưa từng gặp mặt chính là - muốn hắn đến 20 tuổi mới thành hôn với Vương Linh Nhi.

Kỳ thật dựa theo Triệu Ngôn tiên nhân nói, đó là chờ Vương Linh Nhi đủ 18 tuổi thân thể ph*t d*c hoàn thiện mới có thể thành thân, nhưng Vương Linh Nhi lại nhỏ tuổi hơn hắn một chút, cho nên chỉ có thể kéo dài tới 20 tuổi mới có thể tính đến chuyện thành hôn.

Nhìn bên trong thôn trang đều là heo, Chu Nguyên vô cùng vui sướng, hắn tiến hành phối giống heo đen với heo trắng rồi mới bắt đầu nuôi dưỡng, heo con sinh ra cũng được nhiều, một lần mang thai có thể sinh ra 12 con heo con.

Chu Nguyên muốn lại phối giống vài lần nữa, đem huyết thống của heo trắng nhập vào, về sau số heo con sinh ra sẽ lại càng nhiều hơn.

Gã sai vặt chạy tới báo: "Thiếu gia, heo trong chuồng này hai ngày nay hình như có chút bất thường, cho gì cũng không ăn."

Chu Nguyên cảm thấy hoảng sợ, chỉ cần một tháng nữa là có thể đem bán được rồi, sao ông trời lại trêu đùa hắn như vậy? Chu Nguyên vỗ đầu gã sai vặt kia, mắng: "Còn đứng đây làm gì? Đi tìm đại phu mau!"

Đại phu ở triều Thiên Khải vốn ít, bác sĩ thú y lại càng ít. Gã sai vặt tìm nửa ngày cũng không tìm được đại phu trị heo, đành phải túm lấy một người có kinh nghiệm chăn dê phong phú đến xem.

Người chăn dê kia nhìn một cái, nhỏ giọng nói: "Hình như là bị kiết lỵ."

Chu Nguyên: "..." Sao lại là kiết lỵ? Lúc trước nghe nói lưu dân ở thành mới cũng từng bị kiết lỵ, giờ chẳng nhẽ lại phải trị bệnh kiết lỵ sao?

Nhìn đám heo này, lòng Chu Nguyên đau như cắt. Hắn đều đã đặt toàn bộ tài sản của mình vào những con heo này rồi, nếu bị bệnh c.h.ế.t thì chẳng phải hắn lỗ lớn sao.

Chu Nguyên liền đi đến thôn Đào Hoa ở thành mới tìm Triệu Ngôn tiên nhân, vừa đi vào liền nhìn thấy Triệu Ngôn cùng mấy đại phu đang nghiên cứu một ít đồ vật mốc meo, hắn nghĩ không ra đồ mốc thì có giá trị nghiên cứu gì, liền vội vàng nói rõ ý đồ đến.

Triệu Ngôn đầu cũng không thèm ngẩng, chỉ chỉ cái bàn nhỏ phía xa: "Đó là tỏi tố mới làm ra, ngươi cầm về dùng thử."

Tỏi này rất tốt, không chỉ có thể kháng khuẩn trị kiết lỵ với viêm ruột mà còn có thể giảm tỷ lệ tử vong, nếu dùng trong ăn uống còn có thể cải thiện ăn ngon miệng hơn, những con heo đó sau này cũng có thể ăn nhiều hơn.

Đỗ Tông Quang có chút đau lòng: "Sư phụ, ngài không phải nói thần dược như tỏi cũng có thể dùng cho người sao? Đem đi chữa trị cho gia súc thật là lãng phí."

Triệu Ngôn bật cười: "Gia súc còn sống thì sau này chúng ta sẽ có thịt ăn, nếu không chúng nó c.h.ế.t hết cũng sẽ dẫn đến ôn dịch. Còn về thuốc dành cho người?" Triệu Ngôn rũ mắt nhìn những vật mốc meo trước mặt, cười nói,"Không phải đang nghiên cứu sao?"

Heo của Chu Nguyên cuối cùng cũng được cứu, không những vậy sức ăn còn tăng lên, trước mắt đã béo lên không ít rồi, Chu Nguyên nhìn mà sảng khoái!

Chu Nguyên nghĩ nên dành thời gian để đến cảm tạ các tiên nhân, hiện tại những con heo kia chính là mạng của hắn!

Hắn như thường lệ ngồi xe ngựa đi đến tiên cảnh, cửa sắt của tiên cảnh đang tự động mở ra, bỗng nhiên từ có một chiếc xe ngựa cũng xuất hiện bên cạnh.

Gã sai vặt cưỡi ngựa phía trước hạ giọng hưng phấn nói đó là xe của tiểu thư Vương gia, đoán chừng là Vương Linh Nhi tới.

Chu Nguyên âm thầm vui mừng vì có thể nhìn thấy vị hôn thê, lại thấy phía trước có một thương nhân trẻ tuổi cưỡi trên lưng một con ngựa to khác, đi song song với xe ngựa của tiểu thư Vương gia, đoán chừng là đi cùng Vương Linh Nhi tới.

Chu Nguyên:"???" Đó là kẻ nào?

Sau khi xuống ngựa, mấy người gặp nhau.

Vương Linh Nhi có chút xấu hổ, vội nói: "Chu công tử, người này là bằng hữu ta vừa mới kết bạn được, hôm nay cũng muốn đến bái phỏng tiên nhân."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 134: Chương 134



Hoàng gia vì thấy được giấy trúc ở huyện Đào Nguyên nên đã sớm muốn kết giao với tiên nhân, mấy ngày trước ở khách đ**m Duyệt Lai, rốt cục nghe nói thành mới đã mở cổng thành, muốn đi tới cùng tiểu thư Vương gia, ai ngờ lại đụng phải công tử Chu gia, vị hôn phu của Vương tiểu thư, tình cảnh hiện giờ có chút xấu hổ.

Người kia sợ sẽ khiến hai người hiểu lầm nhau, vội vàng phá vỡ thế cục xấu hổ, gọi gã sai vặt nhà mình đem lễ vật tới, theo đoàn người đi vào bên trong.

Đoàn người tiến vào biệt thự, còn chưa kịp chào hỏi, Triệu Hi đã bị chậu hoa mà gã sai vặt mang theo hấp dẫn,"Đây là... bông gòn?"

Cha con Hoàng gia âm thầm kinh sợ, nghe vậy liền ngẩn ra, nhi tử Hoàng Hiên nhìn theo ánh mắt Triệu Hi, vội chắp tay nói: "Thưa tiên tử, đây là bạch điệp tử."

Hai cha con cực kỳ khẩn trương, bọn họ tuy là phú thương, nhưng ở triều Thiên Khải, sĩ nông công thương, đám thương nhân bọn họ đứng ở cuối cùng, hiện giờ gặp mặt tiên nhân, bọn họ thật sự lo lắng, nhưng nghe Vương tiểu thư nghe nói nguồn cung của cửa hàng giấy Vương Ký kì thực chính là gia đình tiên nhân, lúc này bọn họ mới nghĩ đến chuyện bái phỏng.

Bởi vì là tới bái phỏng, hai cha con mang theo không ít quà tặng, đều là vật quý tìm rất lâu mới thấy được.

Hoàng Hiên nghĩ ở triều Thiên Khải hiếm có loại hoa này, liền mang đến tặng cho Tiên gia thưởng thức, không ngờ tiểu tiên tử kia liếc mắt một cái liền nhìn thấy chậu hoa này.

Triệu Húc tiến lên, quyết đoán đưa tay hái đóa bông kia xuống, bông trắng bồng bềnh có chút đáng yêu, chất lượng đương nhiên là kém hơn bông Tân Cương hiện đại, nhưng ở triều Thiên Khải vẫn có thể nói là đại sát khí.

Hành động "lạt thủ tồi hoa" này của Triệu Húc thật sự khiến mấy vị khách nhân này choáng váng, cha con Hoàng gia cũng giật mình sợ hãi.

Chẳng lẽ gia đình tiên nhân kiêng kị loại hoa này? Chỉ nhìn thấy thôi đã phải ngắt xuống?

Triệu Hi nhìn mấy vị khách, nói với Triệu Húc: "Nhị ca, ngươi làm khách sợ rồi."

"Là ta quá kích động." Triệu Húc ngừng tay, cười nói với bọn họ,"Các vị, mời vào."

Hai ngày trước, Lý Hiếu Tri đến báo cho bọn họ thành mới hiện đã có gần năm ngàn người, ngày càng có nhiều người đến thăm biệt thự, bọn họ có phải cũng nên có dáng vẻ tiên nhân một chút không?

Nhóm quân sư gồm toàn thư sinh do Trần tú tài cầm đầu có thể vào thư phòng bí mật thương nghị, nhưng cũng không thể cứ mỗi khi có người tới bái phỏng, bọn họ lại để khách nhân ngồi ở bàn ăn đi?

Người một nhà bàn bạc một phen, tốn gần 2000 điểm mở khóa phòng khách.

Diện tích phòng khách khá lớn, ghế sô pha đều là bằng gỗ tốt, người Triệu gia không am hiểu phương diện này, chỉ đoán bộ sô pha của ông nội cũng phải trị giá mấy chục vạn.

Chính giữa phòng khách là một cái TV LCD siêu lớn, buổi tối đầu tiên sau khi mở khóa, Triệu Húc liền kéo Triệu Hi dùng TV chơi game. Bộ sô pha còn đi kèm với một cái bàn trà, trên bàn trà đặt công cụ chuyên dùng để pha trà, còn có một đĩa trái cây.

Vương Tuyết Cầm lấy lá trà từ trong phòng bếp ra, dùng dụng cụ pha trà chuyên nghiệp trên bàn trà pha trà, mời mấy vị khách ngồi.

Cha con Hoàng gia thần sắc khẩn trương, ngồi cũng không dám ngồi, chỉ dám ngồi ghé vào mép ghế, nhưng Chu Nguyên cùng Vương Linh Nhi thì tự tại hơn nhiều.

Triệu Hi thấy hai người bị hành động vừa rồi của Triệu Húc làm cho sợ không nhẹ, cười trấn an nói: "Vừa rồi nhị ca chỉ là tương đối kích động mà thôi, đừng hiểu lầm."

Cha con Hoàng gia nghĩ mãi không ra chậu hoa trắng kia vì sao có thể làm cho các tiên nhân kích động, tiên hoa tiên thảo ở tiên giới chắc phải nhiều hơn chứ?

Triệu Hi nhận lấy bông từ trong tay Triệu Húc, trầm tư một chút, rốt cuộc hỏi: "Không biết hai vị lấy bông gòn này từ đâu ra? Có còn nhiều không?"

Triệu gia vẫn luôn khổ sở chuyện trong kho hạt giống của bọn họ không có hạt giống bông! Ai biết hôm nay lại có người đưa đến cửa.

Thấy Triệu Hi cảm thấy hứng thú, Hoàng Hiên vội nói: "Thưa tiên nhân, hoa này ban đầu đến từ Thiên Trúc, sau đó truyền vào triều Thiên Khải, Vân Châu ở phía nam cũng có trồng."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 135: Chương 135



Chu Nguyên dứt khoát trực tiếp hỏi: "Hi Hi tiên nhân, hoa này rốt cuộc có ích lợi gì a?"

Triệu Hi: "Chống lạnh."

Phú hộ triều Thiên Khải vào mùa đông có các loại cỏ da chống lạnh, dân thường cũng chỉ có vải bố. Người dân cổ đại thật sự rất khổ, mùa hè hạn hán lũ lụt, cho dù may mắn sống sót, nói không chừng cũng không sống qua băng thiên tuyết địa vào mùa đông.

"Bông vải chính là thứ tốt, không chỉ có thể dệt thành áo bông dùng trong mùa đông, còn có thể làm giấy, hơn nữa..."

Ánh mắt Triệu Hi chớp chớp, đột nhiên im bặt.

Hơn nữa, bông vải còn có thể chế thuốc nổ, uy lực còn mạnh hơn gấp hai đến ba lần thuốc s.ú.n.g đen! Còn lợi hại hơn cả xưởng pháo hoa của nàng.

Lúc này triều Thiên Khải đã vào thu, như vậy mùa đông còn xa sao? Triệu Hi cũng không muốn dân cư thành mới vốn đã không nhiều lại giảm sút vì giá lạnh. Nàng nhìn về phía cha con Hoàng gia, ánh mắt nóng bỏng: "Vậy nghĩa là, các ngươi có thể tiếp xúc vùng trồng bông đúng không?"

Tính tính thời gian, mùa thu hoạch bông vải cũng sắp đến rồi.

Triệu Hi có chút tiếc nuối là, Thục địa nhiều mây mưa, bông vải lại thích ánh mặt trời, huyện Đào Nguyên không có bao nhiêu nơi phù hợp cho việc trồng bông.

Cha con Hoàng gia há hốc mồm, vừa rồi bọn họ còn nghĩ cách thuyết phục tiên nhân làm ăn với bọn họ, không nghĩ tới tiên nhân tự mình mở miệng.

Bọn họ thật sự không nghĩ tới, một chậu hoa trắng nho nhỏ lại có tác dụng lớn như vậy.

Hoàng Khánh Quốc cẩn thận trả lời: "Nếu tiên nhân không chê chúng ta thô bỉ, chúng ta nhất định sẽ giúp tiên nhân hoàn thành vụ mua bán này."

Vừa dứt lời, dụng cụ pha trà trên bàn trà phát ra một tiếng nhỏ, Triệu Chí Dân cười rót trà cho bọn họ, cũng không xen vào chuyện con gái bàn chuyện làm ăn với bọn họ. Hắn rót nước trà màu xanh vàng vào chén trà, mùi trà thơm ngát làm người vui vẻ thoải mái, đây là lá trà đã xào chế qua!

Triệu Hi nghe Hoàng Khánh Quốc nói như vậy, liền biết hai cha con bọn họ lo lắng điều gì.

Nói trắng ra chính là tự ti, thân là thương nhân, dù có cẩm y ngọc thực cũng không thể thay đổi địa vị bản thân, đừng nói tới chuyện đi theo tiên nhân.

Triệu Hi nghĩ nghĩ, cười nói: "Huyện Đào Nguyên có thể trồng lương thực, Vân Châu nhiều núi, không dễ trồng lương thực nhưng có thể trồng bông trồng trà, nếu huyện Đào Nguyên ta cần bông thì nên làm thế nào?"

Hai cha con sửng sốt, không ngờ tiên nhân lại muốn kiểm tra bọn họ.

Hoàng Hiên suy nghĩ một chút, vội vàng đáp: "Đương nhiên là thông qua thương nhân mua thứ mình cần." Hoàng Hiên vừa nói xong, bỗng nhiên ngẩn ra, mơ hồ hiểu được Triệu Hi muốn nói gì.

Triệu Hi mỉm cười: "Ngươi nói không sai, lãnh thổ triều Thiên Khải quá bao la, ngươi có ta không nhất định có, ta có ngươi cũng không nhất định có, chỉ có thông qua thương nhân mới có thể mua được thứ mình cần. Thương nhân là mắt xích trọng yếu trong việc này, địa vị sao có thể ti tiện được?"

Cũng giống như người dân thành mới mỗi ngày đều muốn trồng khoai lang trồng khoai tây, hận không thể đem tất cả ruộng tốt toàn bộ trồng đầy, nhưng lương thực quá nhiều ăn không hết sẽ nát ở trong đất, lúc này thương nhân liền có tác dụng! Có thương nhân, bọn họ có thể đem lương thực dư thừa bán ra ngoài, có tiền liền có thể mua những nhu yếu phẩm khác!

Thương nhân có thể giúp cho thị trường lưu thông, có thể thúc đẩy kinh tế phát triển, là ngành nghề tuyệt đối không thể thiếu. Thương nhân kiếm được nhiều tiền, tiền bạc trong tay quốc gia cũng nhiều. Cho dù là với dân chúng, hay là với triều đình, có tiền đều là chuyện tốt.

Hoàng Hiên run rẩy nói: "Nếu là tiên nhân..."

Giọng nói trong trẻo của Triệu Hi rất có khí phách: "Nếu là ta, ta sẽ cổ vũ thương nhân làm buôn bán, nâng cao địa vị xã hội của bọn họ."

Thương nhân có tác dụng của thương nhân, nông dân có nhiệm vụ của nông dân, các ngành các nghề đều có tác dụng của mình, dựa theo suy nghĩ của người hiện đại, tại sao lại phải phân ra cao thấp?
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 136: Chương 136



Lời này vừa nói ra, nước mắt hai cha con Hoàng gia rơi như mưa.

Bọn họ cho dù ăn mặc có tốt, cũng chỉ là thương nhân đê tiện nhất, ngày thường hận không thể hao hết hơn phân nửa gia tài chỉ để kiếm một chức quan ở triều đình, để thay đổi địa vị xã hội của bản thân. Sống nhiều năm như vậy, bọn họ chưa từng nghe qua loại lập luận này. Cũng chỉ có tiên nhân nói như vậy...

Khó trách đang yên đang lành Vương tiểu thư lại không ngoan ngoãn làm đích nữ Vương gia mà chạy đi làm thương nhân, hẳn cũng vì lời của tiên nhân ?

Cha con Hoàng gia nghẹn ngào thề, nhất định phải giúp tiên nhân thu mua đủ nhiều bông vải, Triệu Hi thấy vậy vui mừng, nhưng mà đi đi về về sợ là phải mất một tháng, hy vọng có thể kịp làm chăn bông áo bông trước khi mùa đông đến.

Sau khi cha con Hoàng Hiên rời đi, thành mới cũng bận rộn lên, cả ngày Triệu Chí Dân đều xuống ruộng thị sát, chỉ đạo lưu dân khai hoang trồng trọt.

Vương Tuyết Cầm dẫn theo các hộ trong thành nuôi gà vịt, gà vịt vừa có thể làm thức ăn, đến mùa đông còn có thể dùng lông vịt làm áo lông giữ ấm.

Triệu Húc làm việc bí mật hơn nhiều, hắn lại chọn không ít hán tử từ trong đám lưu dân bỏ vào quân đội riêng, những người này hắn đều căn cứ vào thiện cảm mà tiểu quản gia Đại Bảo của biệt thự ghi nhận để chọn, toàn bộ đều có thiện cảm cực cao đối với Triệu gia bọn họ, như vậy độ trung thành cũng sẽ càng cao.

Tuy nói cửa thành đóng lại ai mà biết bên trong làm cái gì, còn có Lý duyện sử Lý Hiếu Tri yểm hộ, nhưng dù sao vẫn phải cẩn thận.

Về phần Triệu Ngôn, hắn càng bận rộn hơn, có rất nhiều thanh thiếu niên muốn học y, đặc biệt là khi hắn cho bọn họ quan sát được tế bào mắt thường không thể nhìn thấy bằng thần vật tên là "Kính hiển vi" trong tiên cảnh, nhiệt tình với học y tăng vọt mấy lần!

Hơn nữa, những đứa trẻ nhà nghèo này đều biết cơ hội này không dễ có, vô cùng quý trọng, nhiều người thậm chí còn mượn ánh nến yếu ớt khắc khổ học tập, Triệu Ngôn không đành lòng để bọn họ tổn thương mắt, có đêm còn mang bọn họ về biệt thự, dùng đèn dây tóc của biệt thự chiếu sáng cho bọn họ dùng.

Cũng chỉ có Triệu Hi ngày thường rảnh rỗi, thỉnh thoảng lên núi thăm xưởng đồ sắt của nàng, thỉnh thoảng đi dạo xưởng xi măng, xưởng in giấy, ngay cả xưởng pháo hoa của nàng cũng có thể tự mình hoạt động, khiến cho nàng giống như con cá mặn không có việc gì để làm.

Hiện tại huyện Đào Nguyên thái bình, nhưng bên ngoài đã đại loạn, lúc này huyện Đào Nguyên thật đúng là thế ngoại đào nguyên. Mỗi lần Triệu Hi nghe Lý Hiếu Tri báo tin bên ngoài, trong lòng đều không khỏi khẩn trương. Nhớ tới cha con Hoàng gia còn đang bận rộn giúp bọn họ thu mua bông vải, Triệu Hi cũng không dám tiếp tục nhàn rỗi làm cá mặn. Nàng cũng bắt đầu an bài xưởng dệt, thuê nữ công nhân, chỉ còn chờ cha con Hoàng gia mang bông vải trở về.

Thời tiết lạnh dần, ngoại trừ Triệu Húc khỏe mạnh còn dám mặc áo ngắn tay quần đùi, mấy người Triệu gia đã phải mặc áo lạnh. Mọi người mở khóa toàn bộ phòng thay đồ trong các phòng ngủ, nhìn quần áo cho các mùa ở bên trong, đặc biệt là áo lông dáng dài, mọi người đều an tâm hơn hẳn.

Triệu Hi sinh vào cuối thu, lúc vạn vật điêu tàn, hiện tại đã sắp đến sinh nhật 17 tuổi.

Để chúc mừng sinh nhật nàng, xưởng pháo hoa nghiên cứu chế tạo ra gói thuốc s.ú.n.g đầu tiên của thành mới, a không phải, là pháo hoa.

Ngày họ chọn để thử pháo cũng đặc biệt tốt, chính là sinh nhật nàng.

Rõ ràng cách xa mấy chục mét, Triệu Hi cũng có thể nghe được tiếng nổ ầm ầm, đất đai dưới chân hơi rung động, một cỗ mùi thuốc s.ú.n.g từ xa bị gió lạnh thổi tới.

Tiếng nổ làm cư dân xung quanh sợ tới mức không nhịn được thò đầu ra xem, xưởng trưởng xưởng pháo hoa còn cười ha hả, xua tay: "Không có gì không có gì, chỉ là pháo chúc mừng Hi Hi tiên nhân hôm nay 17 tuổi, đây là thứ tốt, dùng để ăn mừng."
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 137: Chương 137



Triệu Hi không hé răng: "..."

Đợi đến khi khói tan, mọi người mới thấy rõ, mặt đất vốn bằng phẳng đã bị nổ tung ra một cái hố sâu gần hai mét! Uy lực thật sự không tệ!

Xưởng trưởng xưởng pháo hoa Dương Hiểu Lượng dùng vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Triệu Hi: "Hi Hi tiên nhân, chúc ngài sinh nhật 17 tuổi vui vẻ, không biết ngài có thích món quà này không?"

Dương Hiểu Lượng có chút thất vọng là, bọn họ vẫn không nghiên cứu chế tạo ra loại pháo hoa xinh đẹp như của Tiên giới, cho dù bay lên trời cũng không bay được mấy mét, chỉ nổ ngay trên mặt đất. Cũng có thể bọn họ còn cần chút thời gian, có lẽ đến giờ này sang năm, trên trời sẽ có pháo hoa.

Triệu Hi nhìn cái hố to kia, lộ ra một tia mỉm cười: "Hài lòng, vô cùng hài lòng. Ngươi làm nhiều loại thuốc nổ này một chút, chú ý bảo quản, tuyệt đối không thể làm người một nhà bị thương."

Dương Hiểu Lượng hưng phấn gật đầu, đồng ý.

Hôm nay là sinh nhật 17 tuổi của Triệu Hi, Triệu Hi đi dạo trong thành là có thể nhận được lễ vật do dân chúng tặng, có lương thực, có gà vịt trứng, còn có tặng vải vóc, tóm lại đồ tốt trong nhà đều tặng một chút.

Triệu Hi cũng biết đã sắp tới mùa đông, muốn cho dân chúng tích trữ những thứ này nhiều chút ở nhà, vì vậy nàng không đi dạo nữa, vội vàng gọi Tiêu Thính Vân mang những lễ vật kia về biệt thự, rồi quay đầu trở về.

Về đến nhà, Tiêu Thính Vân đi phân loại quà tặng, mà Triệu Hi thì đi vào sân chính của biệt thự, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi bánh ngọt nhàn nhạt. Triệu Hi ngạc nhiên, vội vàng chạy vào bếp, liền thấy Vương Tuyết Cầm đang ở trong phòng bếp kiểu Tây, mặc tạp dề hoa nhỏ, hai tay đeo đôi găng tay vải, cẩn thận lấy từ trong lò nướng ra một ổ bánh ngọt cỡ mười tấc.

Triệu Hi có chút giật mình: "Mẹ, sao người lại mở khóa bếp Tây? Bếp Tây mất tận hai ba ngàn điểm! Không phải chúng ta đã thương lượng cần tích góp điểm để mở khóa phòng sưu tầm của ông nội sao?" Người Triệu gia rất muốn biết trong phòng sưu tầm của lão gia tử ở Đông viện có những thứ gì.

Vương Tuyết Cầm từ ái nhìn con gái, cười nói: "Mỗi năm chỉ có một lần như vậy, xuyên đến triều Thiên Khải cũng phải ăn sinh nhật, trước kia mỗi lần sinh nhật ngươi, chúng ta đều sẽ mua cho ngươi một cái bánh sinh nhật, năm nay cũng không thể ngoại lệ."

"Ba ba cùng hai ca ca ngươi đều đồng ý giải khóa phòng bếp Tây."

Thấy Triệu Hi cảm động muốn khóc, Vương Tuyết Cầm vỗ vỗ đầu nàng: "Hơn nữa phòng bếp Tây cũng có thể dùng, không chỉ có thể làm bánh ngọt, còn có thể làm những món ăn nước ngoài khác."

Triệu Hi khịt mũi nói: "Vậy để ta cùng người làm bánh kem."

Nguyên liệu làm bánh kem đã có sẵn trong nhà bếp Tây, cho nên không cần nghĩ cách mua nguyên liệu. Nếu về sau bọn họ còn muốn làm bánh kem, liền phải nghĩ cách tự làm bơ động vật các loại.

Nhưng hiện tại Triệu Hi chỉ muốn thành mới ổn định lại, cả nhà bọn họ có thể tự bảo vệ mình ở triều Thiên Khải, chưa cần cân nhắc những chi tiết này.

Triệu Hi không am hiểu làm bánh, cùng Vương Tuyết Cầm bận rộn trong bếp tây, nàng vụng về quét kem lên bánh ngọt, bận rộn đến quên cả trời đất.

Triệu Hi đang muốn nếm thử vị kem thì mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng chuông cửa, nàng nhớ Tiêu Thính Vân đang giúp nàng sắp xếp quà tặng, không ở phòng bảo vệ không thể mở cửa, liền dứt khoát đi ra ngoài.

Ngoài cửa sắt, nàng thấy Chu Nguyên nhảy xuống khỏi xe ngựa, vẻ mặt hưng phấn cùng đắc ý.

Tiêu Thính Vân cũng đã sắp xếp xong lễ vật dân chúng tặng, hắn từ xa bước nhanh tới, ngăn ở trước mặt nàng nói: "Có mùi máu, cẩn thận một chút."

Chu Nguyên lại nói: "Hi Hi tiên nhân mau mở cửa! Ta mang quà sinh nhật tới cho ngươi rồi!" Chu Nguyên quay đầu quát một tiếng,"Choáng váng sao? Mau nâng quà tặng của ta xuống!"

Chỉ thấy một gã sai vặt vén rèm xe phía sau lên, mấy gã sai vặt khác từ trong xe kéo ra một khối thịt đầy mùi máu.

Mấy gã sai vặt của Chu Nguyên khiêng một con heo ước chừng hơn 200 cân còn đang nhỏ m.á.u đứng ở cổng, trên cổ heo đeo một đóa hoa đỏ, m.á.u còn đang không ngừng chảy.
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 138: Chương 138



Lợn hắn nuôi, xuất chuồng.

Triệu Hi ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, Chu Nguyên này... còn rất thành thật.

Một con heo nặng hai trăm cân, đừng nói đặt ở triều Thiên Khải thiếu thốn vật tư, dù có đặt ở thời hiện đại thì cũng mất chút tiền, nhưng hình ảnh lại có chút m.á.u me.

Triệu Hi lấy lại tinh thần, bảo Tiêu Thính Vân mở cửa cho bọn họ, còn mình thì xoay người chạy về phía nội viện của biệt thự, vội vàng tìm một cái chậu nhựa sạch sẽ trong phòng bếp rồi chạy ra ngoài.

Lúc nàng quay lại, cửa sắt đã bị Tiêu Thính Vân mở ra, nàng vội vàng đưa chậu nhựa lên để hứng tiết heo. Tiết heo là thứ tốt, không thể lãng phí.

Chu Nguyên vỗ vỗ lên đầu con heo, không kìm chế được giọng điệu có chút khoe khoang nói: "Hi Hi tiên nhân, heo chúng ta nuôi để mang ra chợ bán, con heo này mới vừa g.i.ế.c một canh giờ trước nên vẫn còn tươi lắm."

Triệu Hi nghẹn họng, cuối cùng nói: "Vậy đa tạ."

Vương Tuyết Cầm còn đang làm bánh sinh nhật cho Triệu Hi, ba cha con Triệu gia hợp lực xuống bếp chuẩn bị tiệc sinh nhật tối nay, cũng không có cách nào xử lý con heo này, cũng không thể để con heo này nằm ê chề ở hành lang của vườn hoa biệt thự chứ?

Triệu Hi thấy Tiêu Thính Vân đi phòng bếp lấy một con d.a.o mổ heo, nàng sợ hắn làm không kịp nên gọi thêm mấy hộ vệ đến hỗ trợ xử lý con heo này. Những hộ vệ này vội vàng đun một nồi nước nóng lớn.

Tiểu đội trưởng Trương Thọ đánh giá con heo này, không khỏi nói: "Con heo này rất béo, trừ hai con heo trong tiên cảnh ra, thì con heo này là béo nhất."

Chu Nguyên không nhịn được nói,"Trong trang trại của nhà ta có rất nhiều con heo béo như vậy."

Tất cả hộ vệ đều từng nhìn thấy hai con heo do Vương Tuyết Cầm phu nhân nuôi, mấy con heo kia chạy còn nhanh hơn cả dê chăn thả, mỗi ngày chỉ cần cho ăn một ít là được, cả ngày ở trong chuồng hết ăn lại ngủ nhưng con nào cũng béo tốt, khỏe mạnh.

Lúc trước cho rằng Vương Tuyết Cầm phu nhân là thần tiên, heo của nàng nuôi béo là bình thường, không nghĩ tới Chu công tử là người phàm cũng có thể nuôi được heo béo như vậy? Chu công tử có thể làm được thì không biết bọn họ có thể làm được đúng không?

Trong đội hộ vệ có không ít người có gia đình đang ở thành mới, trong nhà đều tự trồng khoai lang và khoai tây, trong tay mọi người đều dần dần có ngũ cốc dư thừa, đoán chừng có thể nuôi gia súc? Nếu như nhà mình cũng có thể nuôi một hai con heo, người nhà không chỉ có thể ăn cơm no mà còn có thể ăn thịt!

Điều khó khăn nhất khi chăn nuôi là những vật nuôi này lại nhiễm bệnh rồi c.h.ế.t mà không biết nguyên do, lúc đó mọi công sức đều hoàn toàn vô ích. Con người bị bệnh cũng không phải lúc nào cũng có đại phu khám cho chứ đừng nói đến vật nuôi. Nhưng nghe nói y quán thành mới đã làm ra một thần dược tên là "tỏi tố"! Nếu thêm vào khẩu phần ăn của gia súc thì có thể chống lại nhiều loại bệnh và giảm tỷ lệ tử vong, còn có thể tăng cảm giác thèm ăn, ngay cả những người chăn dê ở trên trấn Đào Nguyên cũng cố ý đến y quán thành mới để mua.

Tâm tư Trương Thọ khẽ động, nhịn không được nhìn về phía Triệu Hi: "Hi Hi tiên nhân, không biết thôn dân chúng ta có thể nuôi heo hay không?"

Triệu Hi cười nói: "Có thể chứ, nếu ngươi muốn nuôi heo thì có thể mua heo con từ chỗ Chu Nguyên."

Chu Nguyên đang nuôi giống heo trường bạch, chỉ cần nuôi thêm mấy lứa heo con nữa thì về sau dân chúng sẽ nuôi được giống heo không chỉ béo tốt mà còn xuất chuồng nhanh.

Tin tức này làm cho ai nấy đều vui mừng hớn hở, hộ vệ dùng nước nóng đun sôi dội lên con heo rồi dùng d.a.o cạo sạch lông.

Tiêu Thính Vân cầm d.a.o mổ heo, nhìn Triệu Hi bằng ánh mắt dò hỏi, Triệu Hi chưa từng tự tay g.i.ế.c heo nhưng đã từng xem cha mẹ mổ heo Tết, nàng nói: "Trước tiên là chặt đầu, sau đó rạch một đường ở giữa bụng rồi banh con heo ra."

Tiêu Thính Vân giơ d.a.o hạ xuống, lưỡi d.a.o chạm vào con heo rồi rạch một đường từ sống lưng xuống, Chu Nguyên ở một bên nhìn không khỏi khen ngợi, nói: "Tiêu công tử, đao pháp của ngài thật lợi hại. Có khi nào tổ tiên của ngài là đồ tể không?"
 
Cả Nhà Mang Theo Biệt Thự Cùng Xuyên Không
Chương 139: Chương 139



Tiêu Thính Vân không muốn phản ứng với hắn, chia con heo thành hai nửa, nhóm hộ vệ dựa theo sự chỉ huy của Triệu Hi đem nội tạng của con heo bỏ vào trong một cái chậu, sau đó lấy mỡ heo, chia hết số thịt thành các phần, ngay cả ruột già hắn muốn ném đi cũng bị Triệu Hi ngăn lại.

Triệu Hi nhìn con heo đã được xử lý xong vô cùng hài lòng, nàng vốn quen ăn thịt heo nhưng mấy ngày nay đều không được ăn mà chỉ có thể ăn thịt dê, trong lòng thật sự nhớ thương vô cùng.

Triệu Húc đeo tạp dề đi ra khỏi phòng bếp, Trương Thọ và những hộ vệ kia vừa nhìn thấy hắn thì lập tức đứng thẳng người, vừa hành lễ vừa đồng thanh hô: "Chào chỉ huy sứ!"

Triệu Húc đáp lễ, sau đó vớt một miếng thịt heo lớn từ trong chậu, cười nói: "Cũng coi như có thịt heo, vậy liền mang đi xào vài món ăn."

Đội hộ vệ kinh ngạc nhìn Triệu Húc, một nam nhân cao tám thước vậy mà lại đeo tạp dề hoa vào bếp nấu cơm, trong lòng càng thêm kính sợ. Tiên nhân người ta còn chịu bỏ mặt mũi xuống bếp nấu cơm, về sau bọn họ cũng phải học vào bếp phụ giúp cho mẹ và vợ.

Về phần thịt lớn chuẩn bị cấp đông, Triệu Hi suy xét đến việc số heo trong trang trại của Chu Nguyên đều có thể mang ra chợ rồi, sau này muốn ăn thịt heo cũng không khó nên dứt khoát chỉ để lại một nửa số thịt để cấp đông, một nửa còn lại thì đưa cho đầu bếp nấu cho đội hộ vệ ăn.

Triệu Húc nuôi một nhóm tư quân rất lớn và cung cấp một ngày ba bữa cho bọn họ, cho nên cố ý chọn mấy bà cụ tay nghề tốt và có nhân phẩm không kém đến làm phục vụ ở nhà ăn trong đội, nấu cơm cho quân binh.

Chỉ cần có liên quan với quân riêng thì đều rất dễ. Từ đầu tháng đến cuối tháng, những đại nương này không nghĩ tới bản thân đã lớn tuổi nhưng lại kiếm được nhiều bạc như vậy, chỉ cảm thấy thắt lưng cũng thẳng, mấy ông lão trong nhà cũng không dám coi thường các nàng!

Giao nửa con heo mới mổ cho các nàng, để cho các nàng tự do phát huy làm món họ muốn, để cho tráng hán trong đội hộ vệ nếm thử những món mới.

Bởi vì trước đó đã dặn dò người dân thành mới cho nên không có đám đông nào tụ tập chạy tới chúc mừng sinh nhật triệu Hi. Đến lúc chạng vạng tối, ba cha con Triệu Chí Dân cuối cùng cũng làm xong tiệc sinh nhật, có mặn có chay còn có canh, bày đầy cả bàn ăn. Triệu Ngôn còn cố ý sắp xếp các món ăn, nhìn qua rất đẹp mắt.

Trần tú tài, Lý Hiếu Tri và mấy cái thư sinh kia chắc chắn cũng sẽ tới, bọn họ còn cố ý cho lớp học nghỉ tối nay, mang theo quà tặng đến tiên cảnh.

Triệu Chí Dân kêu mọi người ngồi xuống: "Mọi người ngồi xuống đi."

Triệu Hi còn cố ý lấy rượu đào nàng ủ lúc trước ra, rót cho mỗi người một ly, rượu đào trong ly trong suốt có màu hồng nhạt.

Triệu Húc lấy điện thoại di động từ trong túi ra, đề nghị: "Đây là sinh nhật đầu tiên của Hi Hi từ khi đến triều Thiên Khải, chúng ta cùng chụp một tấm ảnh lưu làm kỷ niệm đi."

Điện thoại di động được đặt trên gậy tự sướng, Triệu Hi là nhân vật chính của đêm nay, đương nhiên là đứng ở chính giữa. Nàng giơ gậy tự sướng lên, ống kính chụp tất cả mọi người ở đây, cười nói: "Mọi người cùng nhìn vào điện thoại di động nhé."

Ấn nút chụp ảnh, chụp liên tiếp mấy tấm.

Mặc dù đã sớm gặp qua thần vật có tên là điện thoại này của tiên nhân nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên. Chỉ trong nháy mắt, liền có thể thu được hình ảnh tất cả mọi người, cho dù là những danh họa nổi nhất ở triều Thiên Khải cũng không thể làm được

Sau khi chụp ảnh xong thì tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu, Chu Nguyên dẫn đầu gắp thịt heo, ăn vào trong miệng thì không khỏi cảm khái: "Thơm, thịt này thật ngon!"

Kể từ lần ăn thịt heo mang về từ tiên cảnh, hắn liền nhớ mãi không quên. Heo mình nuôi đúng là ăn ngon hơn!

Vương Tuyết Cầm nhìn đệ tử này thập phần hài lòng, cười nói: "Có lứa heo đầu tiên, về sau sẽ càng ngày càng nhiều. Đợi thêm vài ngày nữa, thời tiết lạnh hơn một chút, sẽ g.i.ế.c một con heo nữa làm chút lạp xưởng và thịt gác bếp. Hi Hi và A Húc đều thích ăn cay, đến lúc đó làm vị này nhiều thêm một chút."
 
Back
Top Bottom