Siêu Nhiên Bước Chân Của Kẻ Ngốc

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
359321509-256-k601376.jpg

Bước Chân Của Kẻ Ngốc
Tác giả: NAMTrn808
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

-Thể loại : Viễn tưởng, tình cảm, hành động, huyền bí
-Cốt truyện chưa lâu dài, tui còn dang dở và nhiều khúc mắc.

Món ăn nhiều sạn và lủng củng, mong rằng bạn sẽ không thấy nó quá tệ.

Thưởng thức nhé.
(7-1-2024) Tags: hanhdongtinhcamviễntưởng​
 
Bước Chân Của Kẻ Ngốc
1.


Nơi thành phố, với tên gọi "Vùng đất của thần nước" hay "Lãnh địa Aman(?)".

Nơi rừng cây rậm rạp, mái nhà của các tiểu tinh linh, yêu tộc và những muông thú chưa thể tiến hoá(?).

Các thành, các vương quốc, có cả những gia tộc lớn chi phối và nắm quyền.

Đâu đó trên hành tinh này là " Xứ sở màn đêm", nơi những thứ đen tối thầm kín vẫn đang lưu hành và chầm chậm phát triển.Toàn hành tinh có 2 loại ngôn ngữ, -Tiwmi- và -Sutraw-, với dân số hơn chục tỷ dân, với đa dạng giống loài.

Với nhiều những câu chuyện về các mảnh đời của các tộc nhân, về những cuộc chiến ma pháp, về sự tranh giành quyền lực.

Vô vàn vô vàn...•Thành phố Welviest•

Những mái nhà đều đã hoà vào với tấm màn màu đen, giăng trên đó là nhiều những chấm trắng li ti chút một.

"Tách"

Là thành phố như chiếc bát chứa lấy cảm xúc của đất trời.

Đêm nay ngài buồn rầu rĩ, giọt lệ tràn khắp trên mặt đường và các mái nhà lợp ngói.

Nặng hạt, khắp nơi đều đã ướt sũng và ngập thành vũng.

Khoảng không trên bầu trời tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa, và tiếng ánh đèn chập chờn vàng nhạt.

Im ắng, lặng lẽ tiêu điều, nhà nhà đều đã ngủ rồi.

Trên đường lớn, thân ảnh lững thững bước đi, chùm lên là một khăn choàng, tay cầm chiếc lá lớn che mưa.

Nó thở đều, ngước lên thoả hiệp như đã quá quen với hạt mưa.

Nó bước đi mãi, bóng của nó lấp ló dưới đèn đường, nó tin rằng đêm nay sẽ khó khăn lắm nếu không kiếm được chỗ trú.

Hi vọng cỏn con ấy hệt như đốm sáng trên cây đèn, nhà nhà đều đóng cửa khiến nó phải bước đi tiếp, cái bánh xe cũ mèm nhưng đặt trên dốc nó vẫn sẽ lăn thôi .

Đôi giày đã ướt sũng, bàn chân nó đã lạnh và tê cóng, gương mặt nó đã bệt bạt nhưng nó không thể ngừng bước đi.

Bản năng thúc đẩy nó cố gắng chống chọi với gã tử thần vẫn đang rình mò cây lưỡi hái, chỉ đợi đôi chân nó ngã gục, đôi mắt nhắm lại, cây lưỡi hái ấy sẽ lấy đi sinh mạng của nó.

Là 1 sinh mạng không cần thiết.Một ngôi nhà sập xệ, nó nhanh chóng chạy vào và cảm ơn với trời đất.

Bên trong lớp áo choàng là con vật lông lá, được nó bọc cẩn thận nên chẳng ướt miếng lông nào.

Sinh vật nhìn người chủ xoa xoa cái chân đã tê sợt màu, ngược lại nó đã ngon lành ngủ một giấc khi được bao bọc.

Cả nó và thứ xù xì đều chưa ăn gì mấy ngày nay, chỉ có thể thè lưỡi ra mà được mưa thương cảm, nhưng mưa nhạt nhẽo lắm, không vị không xúc cảm.

-Ước rằng ta nhớ ta là ai...để không phải khổ sở đi tìm kiếm chính bản thân mình.

Kéo cưng theo, hẳn cưng bức xúc lắm....Bới trong túi quần được mẩu bánh mì, đẩy qua cho nó.

Nó liền ngoạm lấy, ngon lành lót dạ, ngước đôi mắt áy náy nhìn con người kia nhưng nó hiểu người đó chẳng thiết tha gì cái mẩu bánh này.

Nó khì khì mũi, gừ gừ vài tiếng rồi thõng người duỗi ra nền đất.

Người trong áo choàng quay sau nhìn phía cuối ngôi nhà, nơi này tồi tàn còn hơn mình và chó nhỏ.

Nó đang ngồi trên đất cát, mọi thứ đen thui và đều đã thành tro.

Hẳn là một ngọn lửa đã hoả thiêu nơi này, tước đi cả một ngôi nhà như vậy....mạng nhện trắng bạc bu đầy góc, càng thúc đẩy nó tin rằng nơi này đã bị bỏ trống từ lâu.

-Sinh vật, đi một mình, cưng sẽ khó kiếm thức ăn.

Đi cùng ta, khổ một chút, nhưng có chút miếng bỏ bụng...haha...cái thứ khôn lỏi.

Nhưng chúng ta ở đây cũng không được...đây có phải nhà mình đâu.Vuốt bộ lông thô của nó, chẳng khác gì cái lông đầu của mình, lởm chởm và cứng thành cục.

Nó chùm khăn choàng lên người, ngồi trước phần tường nhà bị vỡ nát mà ngắm trời ngắm sao, sẽ tốt hơn nếu có người ngồi cạnh cùng trò chuyện.

Đôi mắt nó chăm chăm vào không thứ gì cả, để ý thức mình trôi đi, cố gắng quên cơn đói và chìm vào một giấc ngủ.

4 bức tường trắng, ngước lên cũng chỉ có 1 bầu trời hình vuông.

Khắp nơi là tiếng cười nói, nó không nhớ gì cả.

Ngay cả khuôn hình ngày trước, đều mờ mờ ảo ảo.qVụ nổ ma phápKhông gì nữa.Sinh vật bỗng nghe thấy âm thanh vọng từ đằng xa, bước ra và dỏng tai lên suy đoán.

Con người kia thấy vậy cũng nhìn qua hướng đó, lớp màn trắng của mưa tựa lớp sương mù phép thuật, trong đó một đứa nhóc với dáng người tai mèo lững thững đi.

Nó có cái thùng giấy trên đầu đội mưa, quần áo đã nhớp nháp dính vào người nó.

Nó là nhân miêu, nhưng ướt như chuột lột, dáng vẻ tả tơi ấy khiến nó không thèm nhe nanh động thủ.Thứ lông lá chỉ gầm gừ nhẹ, ngược lại người bên cạnh nó rất hoan hỉ mà kéo luôn thằng nhóc mèo vào ngồi.

Kéo cái thùng trên đầu nó xuống, đôi mắt xếch tối màu của nó hé nhìn người kia.

Tóc nó chụm lại thành cục, ướt và bốc mùi.

Người kia cởi khăn choàng ra, chùm lên người nó.

-Mèo này, cậu em là ai thế?

Sao lại lang thang ngoài đây?Nhân miêu mấp máy cánh môi, nhưng gục xuống nhanh chóng, bọc cả thân hình trong áo choàng.

Nó nhìn về phía người kia không mấy cảnh giác, vì người kia cũng là nhân miêu giống nó.

Có lẽ xô bồ giữa chốn này khiến nó kiệt sức, đôi mắt nhắm tịt dính keo, nhân miêu kia cũng không phiền nó nữa mà tiếp tục nhìn quanh.

"Một chiếc rương?...Còn đây là biển hiệu của các quán đây mà.

Nhưng nó cháy đen rồi, mình không thấy gì cả...Miêu nhân tiến sâu vào những căn phòng với mái hiên lủng thủng, nó nhỏ giọt khiến người ấy khó chịu.

Ngoài những vệt tường sắp vữa ra, nhiều đồ vật đã hư hỏng, một số cái khuyết thiếu bộ phận không nhìn ra.

Người ấy nhẹ chạm lên bộ ghế mây, khung tranh đổ vỡ dưới sàn, đều có thể tái tạo bằng ma pháp.

Nhưng người không dám tùy tiện động tay, không có chủ nhà, sẽ không dám động chạm quá đà.

Lại quay ra nhóc mèo nhỏ trong khăn choàng của mình, tối quá nhìn cũng không rõ nó có quen thân không, mặt mũi ra sao, chỉ thấy nó tả tơi như lá bên đường.

Quái thật, thằng nhóc trông cũng nhỏ tuổi, ánh mắt đã nhìn rõ dại.

Liệu có còn nhận thức rõ ràng?

Nhỡ sáng mai dậy, mình đã mất miếng thịt trên người...Lỡ không thể bước tiếp, lỡ nó ăn luôn cả con xù xì...Thôi thì thức vậy.Miêu nhân mở to mắt ngồi ngay cửa, lúc lúc lại liếc qua 2 thứ đang hì hục trong khăn kia.

Mỗi lúc gù gật, mưa trên hiên lại dội một gáo vào đầu, mắt mèo lại trừng to.

Đón bình minh mới, tạm biệt một đêm mưa cũ.

Gặp nhóc mèo, nó tin những bước chân tiếp theo sẽ không còn loạng choạng vô hướng nữa.
 
Back
Top Bottom