Siêu Nhiên [ Bungou Stray Dogs ] //

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
344237375-256-k854969.jpg

[ Bungou Stray Dogs ] //
Tác giả: Pocroea
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Bungou Stray Dogs - song song
_____________
Nếu Nakajima Atsushi và Akatagawa Ryuunosuke bên beast xuất hiện ở bản gốc thì sao nhỉ?

" Này, mày là ai?

"
" Tao là ai?

đáng lẽ trong đầu tụi mày có đáp án chứ?

"
" Nếu mà đầu mà không có, vậy hãy để tao bổ nó ra nhét vào nhé "
" Nakajima Atsushi, tử thần trắng của Port Mafia "
-------------
Mình thấy không có ai viết về kiểu này nên mình tự viết luôn.​
 
[ Bungou Stray Dogs ] //
Chương 1


"Dazai–san!"

Tiếng gọi hoảng hốt vang vọng khắp văn phòng, khiến mấy nhân viên đang làm việc phải giật mình ngẩng lên.

Người gọi không ai khác ngoài Atsushi, cậu lao thẳng vào, thở hổn hển, gương mặt nhễ nhại mồ hôi.Trên chiếc sofa bên góc phòng, Osamu Dazai vẫn nằm ườn ra như một khúc gỗ, chẳng buồn nhúc nhích.

Nghe thấy tên mình, hắn chỉ uể oải xoay người, khoác lên gương mặt nụ cười mơ hồ."

Cậu ồn ào quá đấy, Atsushi–kun."

"Xin... xin lỗi!"

Atsushi vội cúi đầu, nhưng lập tức hốt hoảng nói tiếp: "Có chuyện gấp lắm!"

Đây chính là trụ sở của Cơ quan Thám tử Vũ Trang – nơi tập hợp những dị năng giả dưới sự dẫn dắt của Chủ tịch Fukuzawa Yukichi.

Fukuzawa, vốn là một sát thủ lừng danh từng phục vụ chính phủ, nay đã gác kiếm để trở thành một nhà lãnh đạo trầm tĩnh, nghiêm khắc.

Chính ông là người đưa Ranpo Edogawa về làm thám tử sau lần chứng kiến tài phá án thiên tài của cậu.

Đối thủ lớn nhất của cơ quan này chính là Mafia Cảng – tổ chức ngầm đầy rẫy những kẻ nguy hiểm.

Và trớ trêu thay, một trong số cựu quản lý cấp cao của Mafia lại đang nằm ngáp ngắn ngáp dài trên ghế sofa kia: Dazai Osamu."

Em vừa nhận được tin... có một kẻ lạ mặt gây rối trong tổ chức X, chắc chắn không phải người của chúng ta!"

Nghe đến đây, Kunikida Doppo – kẻ lúc nào cũng cắm cúi với sổ tay kế hoạch – bèn ngừng gõ máy tính.

Anh đẩy gọng kính, mắt nghiêm lại."

Ở đâu?"

"Ngay bến cảng phía Tây ạ!"

Atsushi thở hổn hển, tay run run nhận lấy cốc nước từ Kyouka rồi ngồi phịch xuống ghế, uống một hơi."

Tốt quá còn gì.

Như vậy chúng ta khỏi mất công ra đó."

Giọng Dazai lười biếng vang lên, hắn lăn qua lăn lại trên ghế, trông như chẳng bận tâm chút nào.Rầm!

Một cú đá trời giáng của Kunikida lập tức chấm dứt trò đùa.

Gân xanh nổi trên trán anh ta."

Cậu im đi, Dazai!

Sáng giờ ngươi nằm đây không thấy chán hả?!"

Cảnh tượng này, tất nhiên, quá quen thuộc với Atsushi.

Cậu giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục nhấp ngụm trà.

Dazai – người thì mẫn cán, nghiêm túc từng giây từng phút như Kunikida, kẻ thì vô trách nhiệm, trốn việc và tìm chỗ tự tử như Dazai – đúng là hai thái cực hoàn toàn đối nghịch.Kunikida đành quay sang Atsushi:

"Cậu cùng Kyouka đi xem tình hình được không?"

"À... nhưng mà, vừa nãy Chủ tịch đã giao cho em một việc rồi."

Atsushi gãi đầu, lúng túng.Kyouka liền đưa ra một tờ giấy nhỏ.

Kunikida nhận lấy, nhíu mày đọc:

"Ngài Fukuzawa nhờ em đi... mua bánh mochi ở cửa hàng này?"

"Vâng."

Kunikida tức thì day trán, thở dài nặng nề.

Rõ ràng Fukuzawa không hề hảo ngọt, mà kẻ đứng sau yêu cầu này chỉ có thể là Ranpo.

Ranpo Edogawa – thiên tài phá án nhưng lại là "thánh mè nheo" chuyên vòi vĩnh Chủ tịch đủ loại đồ ngọt.

Trong văn phòng còn hẳn một tủ, thậm chí két sắt đầy bánh kẹo của Ranpo, nhưng Fukuzawa chưa từng phản đối."

Được rồi.

Atsushi, cậu đi một mình.

Nếu có chuyện gì khẩn cấp thì gọi ngay cho tôi."

"Vâng ạ!"

Không chần chừ, Atsushi nhanh chóng lên đường.⸻Địa điểm xảy ra hỗn loạn là một căn cứ gần bến cảng.

Cậu cẩn thận nheo mắt quan sát từ xa, nhưng lạ thay – nơi này lại vắng tanh.

Không một bóng canh gác.Chẳng lẽ... bị tập kích trước rồi sao?Atsushi khẽ nhíu mày, từng bước lẻn vào trong.

Trên sàn la liệt những dị năng giả bất tỉnh, vết tích của một trận kịch chiến còn chưa kịp nguội lạnh.

Càng đi sâu vào, số người gục ngã càng thưa thớt, không khí lặng ngắt đầy cảnh giác.Chợt, ánh mắt cậu dừng lại.Một bóng người nằm bất động giữa vũng máu.

Trang phục kẻ này khác hẳn những lính gác xung quanh."

Cái... gì thế này?"

Atsushi thốt lên.Khi tiến lại gần, cậu sững sờ.

Khuôn mặt ấy – sao có thể nhầm lẫn được?

Người từng nhiều lần suýt đoạt mạng cậu, kẻ đã chém lìa chân mình – Akutagawa Ryuunosuke.Nhưng có gì đó không đúng.

Tóc hắn ngắn hơn, bộ đồ cũng không hề mang dáng dấp Mafia.Atsushi do dự, hoang mang.

Báo cáo ngay cho Kunikida?

Hay mang hắn về?

Sau hồi cân nhắc, cuối cùng cậu quyết định:"...Nếu để mặc thế này, hắn sẽ chết mất."

Cậu cúi xuống, cõng Akutagawa lên lưng.

Với sức mạnh của Bạch Hổ, thân thể gầy gò của đối phương chẳng khác nào một bao gạo.

Atsushi lao nhanh khỏi hiện trường, mang kẻ thù không đội trời chung của mình về trụ sở.

_____________

Xin thứ lỗi cho cách dẫn văn ngu dốt của tôi.

Tôi có đăng trên cả Manga Toon ấy, ai xem thì ủng hộ nhé⭕️ Hiện tại tình hình là tôi chưa mua bản Beast và chưa đọc, nên tôi chỉ cho ra chap 1 nhá hàng.

Nào tôi có đủ tiền mua nguyên set và đọc xong thì tôi sẽ cho ra tiếp chap nhé.

T6, 20 / 6/ 2023

22:10
 
[ Bungou Stray Dogs ] //
Thông báo


Chuyện là tôi vừa mua bản beast về rồi và còn đang đọc dở cuốn 1, vì vậy mọi người chịu khó đợi chút nhé.Thề, đọc cuốn dã man.

Do là thường thì tôi đọc sẽ chậm hơn xem nên có thể là tầm 1 - 2 tháng sẽ có chương mới, còn không thì có thể sẽ cho ra chương sớm hơn dự kiến.Mọi người ráng đợi nhe, tôi mong tác phẩm này sẽ được ủng hộ.Xin cảm ơn.
 
[ Bungou Stray Dogs ] //
Chương 2


Cánh cửa văn phòng Cơ quan Thám tử Vũ Trang bật mở."

A...

Atsushi–kun, cậu về rồi à? ...Ơ?"

Dazai nheo mắt, nhổm dậy khỏi sofa.

Hắn nghiêng đầu, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú khi nhìn thấy "gói hàng" trên lưng Atsushi."

Cái... cái gì thế kia?!"

Kunikida hét lớn, suýt nữa đánh rơi cuốn sổ tay.Atsushi đặt nhẹ cơ thể bất tỉnh xuống chiếc ghế dài.

Mồ hôi lấm tấm trên trán, giọng vẫn dồn dập:

"Em... em tìm thấy cậu ta ở hiện trường.

Cả căn cứ bị tấn công, mọi người đều gục ngã, nhưng hắn... hắn thì nằm riêng một chỗ."

Kunikida bước nhanh đến, trừng mắt nhìn rõ khuôn mặt của kẻ đang hôn mê.

Trong khoảnh khắc, cả văn phòng chợt chìm vào sự im lặng khó tin."

Đừng bảo với tôi...

đây là..."

"Đúng rồi."

Dazai mỉm cười, giọng kéo dài, vừa trêu chọc vừa lạnh nhạt.

"Akutagawa Ryuunosuke–kun.

Con chó săn của Mafia Cảng."

Không khí lập tức căng thẳng như sắp nổ tung.Kyōka bất giác lùi lại một bước, hai tay nắm chặt vạt áo.

Ánh mắt cô lóe lên sự bất an, như nhớ lại những ký ức cũ về tổ chức."

Cậu điên rồi sao, Atsushi?!

Tự ý đưa một tên Mafia về đây ư?!"

Kunikida gằn giọng, gần như muốn bùng nổ."

Nhưng... em không thể bỏ mặc hắn chết ở đó được..."

Atsushi cắn môi, ánh mắt kiên định.Trong khi đó, Dazai lại nghiêng người, chống cằm nhìn cảnh tượng như đang xem một vở kịch thú vị.

"Hmm... cũng lạ thật.

Thường thì Akutagawa đâu dễ bị hạ gục như vậy.

Với lại, bộ dạng này—" hắn nhíu mày, ánh mắt lóe lên sự sắc sảo hiếm thấy—"hình như không hoàn toàn giống với 'Akutagawa' mà chúng ta biết."

Cả Kunikida lẫn Atsushi đều quay phắt sang, ngạc nhiên.Dazai cười khẽ, ánh mắt chợt tối lại:

"Đừng vội kết luận.

Có khi đây là khởi đầu cho một rắc rối lớn hơn đấy."

Đúng lúc đó, Ranpo từ phòng riêng bước ra, tay còn cầm gói snack mở dở.

Cậu nhai rôm rốp, liếc qua ghế dài, rồi nhướn mày:

"Ồ... trò chơi mới à?

Chà, rắc rối thật đấy."

"Ai... ai bảo anh là trò chơi hả Ranpo–san?!"

Atsushi hoảng loạn.Ranpo cười khẩy, bỏ tay vào túi, đôi mắt lóe lên tia sáng khác thường khi nhìn kẻ đang hôn mê.

"Không cần kiểm tra nhiều đâu.

Tôi biết ngay có gì đó... lệch lạc.

Đây chắc chắn không phải Akutagawa mà chúng ta quen thuộc."

Mọi người đồng loạt sững sờ.Dazai bật cười, vỗ tay một cái:

"Thấy chưa, tôi đã bảo mà.

Thú vị thật.

Xem ra chúng ta có khách từ 'một nơi khác' rồi, Atsushi–kun."

Atsushi ngơ ngác, chưa kịp hỏi thêm thì Akutagawa khẽ cựa mình.

Một tiếng rên rỉ thoát ra từ đôi môi nhợt nhạt.

Không khí trong văn phòng lập tức nén chặt, mọi ánh mắt đều dồn về phía hắn.Khoảnh khắc ấy, trái tim Atsushi đập thình thịch.

_____

Toi đã quay lại rồi đây 😞
 
Back
Top Bottom