Siêu Nhiên Bức Tường Thành Cuối Cùng

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
395449043-256-k864699.jpg

Bức Tường Thành Cuối Cùng
Tác giả: thlawa
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Bức Tường Cuối Cùng": Cuộc chiến sinh tồn, bí mật gia tộc và những bức tường bảo vệ nhân loại."​
 
Bức Tường Thành Cuối Cùng
CHƯƠNG 1 - PHẦN 1: ĐÊM ĐEN Ở SOUTHEAST A CITY


Southeast A City, nơi một thời vang bóng hào quang của công nghệ và phát triển, giờ đây chỉ còn lại dấu tích của sự suy tàn và quên lãng.

Thành phố như một sinh vật đang hấp hối, từng mảng bê tông nứt nẻ, loang lổ rêu xanh như lớp da mục rữa.

Ánh đèn neon le lói từng chớp yếu ớt, phản chiếu lên mặt hồ rác thải đen ngòm như vũng nước mắt ứ đọng từ những kiếp người bị quên lãng.Bầu trời phía trên nặng trĩu mây xám chì, những đám mây cuộn xoáy như hàm ếch rộng mở, hứng trọn ánh sáng nhợt nhạt của những tia chớp màu lam – không đủ để xua đi bóng tối, mà chỉ khiến màn đêm thêm phần quỷ dị.

Cơn mưa axit bắt đầu rơi lả tả, từng giọt như hàng vạn mũi dao siết chặt lấy mặt đất và da thịt, ăn mòn cả những ký ức và hy vọng còn sót lại trong thành phố.Benbeachker, một cậu thiếu niên mảnh khảnh, lặng lẽ bước đi trên con đường vắng lặng, nơi những mái tôn mục nát run rẩy dưới gió, những bức tường đầy graffiti bạc màu như kể lại câu chuyện của một thời quá khứ vỡ vụn.

Đôi mắt nâu thẫm của cậu ánh lên một thứ ánh sáng cứng cỏi, vừa bướng bỉnh, vừa tiềm ẩn nỗi đau không thể nói thành lời.Khu ngoại ô – nơi cậu sinh sống – tựa như một chiếc tổ chim bỏ hoang, bên dòng kênh ô nhiễm chảy qua.

Nước đen đặc quánh, bốc lên mùi hóa chất hắc và ngột ngạt, phản chiếu ánh đèn đường nham nhở, chập chờn như linh hồn những người đã khuất không thể siêu thoát.

Những khối nhà bê tông đổ nát, như xác tàu đắm giữa đại dương ngầm, được nối kết bởi một mạng lưới dây điện rối rắm và ống nước ọp ẹp như mạch máu đã vỡ.Dừng chân trước căn hộ của mình, một tòa nhà hộp bê tông sừng sững năm tầng, Benbeachker ngước nhìn hàng loạt cửa sổ vỡ nát được che bằng những mảnh gỗ mục.

Ánh sáng yếu ớt của những bóng đèn năng lượng cạn kiệt chập chờn trên tường như đom đóm cuối mùa.

Cậu chậm rãi rút ra tấm ảnh gia đình, màu sắc đã phai nhạt theo năm tháng, trong đó cậu và cha mẹ vẫn mỉm cười rạng rỡ – một hình ảnh xa xăm đến mức tưởng chừng chỉ còn là ảo ảnh.Cha cậu đã biến mất từ lâu, như một bóng ma trong quá khứ, chỉ còn những lời đồn thổi mơ hồ.

Mẹ cậu, người phụ nữ kiên cường làm y tá, là ngọn lửa nhỏ thắp sáng những ngày u tối.

Benbeachker siết chặt tấm ảnh trong lòng bàn tay, như cố níu giữ chút hơi ấm còn sót lại của gia đình đã tan vỡ.Trời bắt đầu đổ mưa to hơn, những giọt axit rơi xuống mái tôn mục phát ra tiếng lộp bộp như tiếng trống tang chậm rãi, kéo dài trong không gian tĩnh mịch.

Hơi không khí đậm đặc mùi hóa chất khiến cậu ho khan, mắt nhắm lại, lòng nặng trĩu khi nhìn lên bầu trời xám xịt, nơi những tia chớp xanh lạnh vẫn đều đặn xé toạc màn đêm.

Trong khoảnh khắc ấy, một vệt sáng kỳ lạ lóe lên, xé nát bầu trời phía chân trời xa xăm – như điềm báo của một cơn ác mộng sắp đến.Benbeachker vẫn đứng bất động giữa màn mưa axit lạnh buốt, đôi mắt nâu thẫm dõi theo vệt sáng lam kỳ dị vừa rạch ngang bầu trời.

Gió bỗng nổi lên, gào rú như tiếng thét oan hồn, cuốn theo mùi kim loại gắt và bụi bặm từ những tòa nhà đổ nát.

Làn da cậu tê buốt, từng giọt mưa như lưỡi dao bén cắt vào thịt, nhưng trái tim cậu còn lạnh giá hơn – như thể linh cảm rằng một điều gì đó khủng khiếp đang ập đến.Mặt đất dưới chân cậu rung lên nhẹ nhàng, như một tiếng thì thầm báo trước.

Rồi từ xa, tiếng nổ vang dội như sấm sét vỡ toang bầu trời.

Một vầng sáng xanh lam lóa lên trên nền trời xám xịt, mạng nhện ánh sáng đan xen chằng chịt như những mạch máu khổng lồ, quấn chặt lấy cả thành phố.

Không khí dường như đông đặc lại, nặng trĩu và nghẹt thở.Một vật thể khổng lồ từ từ hạ xuống, ánh sáng xanh lam hắt lên mặt bê tông nứt nẻ như ánh trăng ma quái.

Đó là Sieuviet 3 – một khối kim loại khổng lồ với lớp vỏ sáng bóng như gương, được khảm những đường mạch phát quang uốn lượn như gân máu.

Mỗi cử động của nó đều khiến không khí rung chuyển, tỏa ra sóng âm trầm đục lan truyền qua mặt đất, khiến những bức tường bê tông gần đó rung lên bần bật như thể sắp đổ sập.Benbeachker thụt lùi bản năng, tim đập dồn dập, đôi mắt mở to kinh hoàng.

Mưa axit tiếp tục trút xuống, hoen ố cả khung cảnh, nhưng cậu không còn để tâm.

Mọi thứ xung quanh dường như tan biến, chỉ còn âm thanh rền vang của kim loại va chạm, ánh sáng xanh lam như bóng ma nhảy múa trên vách tường, và hình ảnh khổng lồ của Sieuviet 3 chầm chậm áp sát.Một luồng sáng lam đột ngột bắn thẳng xuống tòa chung cư cũ gần đó – nơi từng là mái nhà của hàng chục gia đình.

Tòa nhà vỡ vụn trong tiếng nổ vang trời, bụi và mảnh vỡ bắn tung tóe như pháo hoa tan tác giữa đêm đen.

Tiếng la hét, tiếng kêu cứu vang lên chói tai, rồi nhanh chóng chìm vào im lặng chết chóc.

Chỉ còn những mảnh gạch vỡ, những cột bê tông gãy sụp, và mùi khét của tro bụi bao trùm.Benbeachker run rẩy, hai tay siết chặt tấm ảnh gia đình ướt sũng nước mưa.

Một tiếng thét khàn đục vang lên từ phía sau – giọng của mẹ cậu.

Bà chạy từ một con hẻm tối gần đó, bộ đồng phục y tá dính đầy máu và bụi bẩn, mái tóc ướt sũng dính bết trên gương mặt tái nhợt.

“Ben!

Chạy đi!” – giọng bà vang lên, run rẩy nhưng kiên định, như tia sáng cuối cùng giữa cơn bão đen.Benbeachker chưa kịp chạy về phía mẹ thì một cánh tay kim loại khổng lồ của Sieuviet 3 vung lên, nhanh như chớp, ánh sáng xanh lam lóe lên rực rỡ.

Thế giới xung quanh cậu như vỡ vụn – mẹ cậu bị cuốn trọn vào làn sáng ấy, tan biến như hư vô, để lại một khoảng không trống rỗng.

Tiếng thét của Benbeachker bị nuốt chửng bởi tiếng gầm vang của kim loại và ánh sáng lạnh lẽo.Trong khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy như mọi thứ sụp đổ.

Thế giới vốn đã rạn nứt nay tan vỡ hoàn toàn.

Cơn mưa axit vẫn rơi đều, từng giọt mưa tạt vào mặt cậu, mặn chát như nước mắt.

Đôi chân cậu khuỵu xuống, bàn tay run rẩy, siết chặt tấm ảnh gia đình – giờ đã nhòe nhoẹt và rách nát.Nhưng giữa cơn tuyệt vọng, một tia sáng khác – không phải ánh sáng lam lạnh của Sieuviet, mà là thứ ánh sáng từ sâu thẳm trong cậu – bắt đầu thức tỉnh.Gió thét gào quanh cậu, mưa axit tạt vào da thịt để lại cảm giác bỏng rát.

Benbeachker quỳ sụp giữa đống đổ nát, đôi mắt nhòa lệ nhìn trân trân vào khoảng không nơi mẹ cậu đã biến mất.

Cả người cậu run rẩy – không chỉ vì lạnh, mà còn vì cơn giận dữ, nỗi đau đang bùng lên như ngọn lửa bạo tàn thiêu rụi tâm hồn cậu."

Không thể...

Mẹ...

Không được!"

Cậu thì thào, tiếng nói vỡ vụn giữa tiếng gầm gào của cơn bão kim loại.Và rồi, thứ gì đó trong cậu bật tung.Không khí quanh Benbeachker đột ngột rung chuyển, như thể không gian xung quanh bị bẻ cong.

Mái tóc ướt sũng của cậu dựng đứng, đôi mắt ánh lên tia sáng cam đỏ, phản chiếu ánh lửa bùng lên từ sâu thẳm trong lồng ngực.

Một cơn lốc xoáy nhỏ hình thành quanh cậu, bốc lên hơi nóng rực rỡ.

Những mảnh vụn bê tông, mảnh kính vỡ, và bụi bặm bị cuốn vào không khí, xoay tít quanh cơ thể nhỏ bé của cậu.Sieuviet 3, nhận thấy dao động năng lượng bất thường, dừng lại trong khoảnh khắc.

Đôi mắt vô hồn ánh lam của nó nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên đang bốc cháy giữa màn mưa axit.

Một nhát quét từ cánh tay kim loại chuẩn bị giáng xuống.

Nhưng Benbeachker, bằng một sức mạnh không biết từ đâu bùng phát, đã giơ tay lên theo bản năng.Một quả cầu lửa đỏ rực bất ngờ hình thành trên tay cậu, xoay tròn với tốc độ chóng mặt.

Nó không to, không hoàn hảo, nhưng mang theo sức nóng bỏng rát và sức nặng của tất cả cảm xúc hỗn loạn trong cậu.

Cậu quăng nó về phía Sieuviet 3 – không nhắm đích, không tính toán – chỉ đơn giản là bùng nổ cơn giận và nỗi đau.Quả cầu lửa nhỏ chạm vào bề mặt kim loại sáng bóng, tạo nên tiếng nổ chát chúa, tia lửa văng tung tóe.

Lớp vỏ ngoài của Sieuviet 3 không hề hấn gì, chỉ để lại một vệt đen nhỏ – nhưng đủ khiến nó khựng lại trong giây lát.Benbeachker thở dốc, cảm thấy cơ thể mình rã rời, sức lực bị hút cạn.

Nhưng cậu vẫn đứng đó, lồng ngực phập phồng, ánh lửa cam đỏ lấp lánh trong đôi mắt, như một lời thách thức với bóng tối khổng lồ trước mặt.Đúng lúc ấy, từ phía xa vọng lại tiếng rền rĩ trầm đục của động cơ phản lực.

Ánh sáng rực rỡ của pháo sáng loé lên từ bầu trời xám xịt.

Một nhóm người khoác áo choàng đen viền vàng xuất hiện từ giữa cơn mưa – King’s Blood đã đến.

---Tiếng động cơ phản lực vang lên từ xa, át đi cả tiếng mưa rơi rả rích và tiếng gầm rú của kim loại.

Benbeachker loạng choạng, ánh mắt nhoè đi vì nước mưa và mệt mỏi, nhưng vẫn kịp nhận ra một loạt bóng người đang lao tới.

Họ mặc áo choàng đen viền vàng rực rỡ, gương mặt ẩn sau những chiếc mặt nạ bạc sáng lấp lánh.“King’s Blood…” – Benbeachker lẩm bẩm trong làn hơi thở gấp gáp, trước khi cả thế giới trước mắt cậu chìm vào bóng tối.Một bóng người cao lớn đứng chắn trước cậu, đôi mắt lạnh lẽo ánh xanh lướt nhanh qua cậu bé đang ngất lịm.

Gã giơ tay, những ký hiệu phát sáng hiện lên lòng bàn tay, tạo thành một tấm khiên năng lượng màu xanh lục chắn lấy cơn sóng xung kích từ cú vung tay tiếp theo của Sieuviet 3.“Benbeachker… dòng máu hoàng tộc…” – giọng một người phụ nữ nhỏ nhẹ vang lên qua bộ đàm bên hông, khiến những thành viên King’s Blood giật mình nhìn nhau.

Họ không ngờ một đứa trẻ bình thường giữa đống hoang tàn này lại mang trong mình dòng máu đặc biệt mà họ đang tìm kiếm.“Rút lui!

Đưa cậu ấy về East A City!

Sieuviet 3 không thể đối đầu lúc này!” – giọng nam trầm, dứt khoát của thủ lĩnh vang lên.Theo Rewind, người đã cứu Benbeachker, gật đầu.

Anh kéo cậu bé lên vai, ánh mắt thoáng lộ chút thương cảm khi nhìn tấm ảnh gia đình nhăn nhúm trong tay cậu.

“Đừng lo… nhóc.”

Anh thì thầm.Một trận lốc xoáy của nguyên tố Phong bùng lên, cuốn theo từng giọt mưa axit và bụi bặm, che mờ tầm nhìn của Sieuviet 3.

Một cánh tay khổng lồ của nó quét xuống, nhưng chỉ chạm vào khoảng không – nơi nhóm King’s Blood đã biến mất vào màn đêm, để lại một vệt sáng lập lòe.Benbeachker rơi vào trạng thái hôn mê sâu, nhưng đâu đó trong tiềm thức, cậu nghe thấy những mảnh vỡ của cuộc hội thoại:

“Đứa trẻ này… có thể là người đặc biệt… có thể thức tỉnh cả bốn nguyên tố…”

“Dòng máu Vua, nhưng vẫn chưa kiểm soát được sức mạnh…

Ta cần tìm hiểu kỹ hơn.”

“East A City – nơi an toàn nhất cho giờ phút này.”

Sieuviet 3 đứng trơ trọi giữa cơn bão, ánh sáng lam nhạt nhòa dần vào mưa.

Mọi thứ chìm vào yên lặng đáng sợ.
 
Back
Top Bottom