Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ

Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 130: Cô thích Kỳ Cảnh Từ?




Lê Cửu ngước nhìn, ánh mắt giao nhau giữa hai người, trong mắt không hẹn mà gặp lóe lên một tia sáng.

Bên cạnh, Kỳ Mặc Vi trong lòng thót một cái.

Đây đúng là hai quả bom hẹn giờ!

Nếu mà nổ ở đây…

Kỳ Mặc Vi cảm thấy trước mắt tối sầm lại, sợ hãi vì những gì mình tưởng tượng ra.

Cô len lén liếc nhìn Kỳ Cảnh Từ, trong lòng thở dài, đẹp trai nhưng tai họa.

Giờ chỉ mong Mộ Dao đừng nhất thời giảm chỉ số thông minh, làm gì với Lê Cửu, cũng hy vọng Lê Cửu có thể nhẫn nhịn, nếu không, thật sự sẽ rất khó xử.

Khi Kỳ Mặc Vi đang lo lắng thì Lê Cửu bất ngờ đưa tay ra, bắt tay hờ với Bạch Mộ Dao, nói: “Chào, cô Bạch.”

Bạch Mộ Dao mỉm cười với cô, quay lại chỗ ngồi, từ trong túi mèo lấy ra một con búp bê nhỏ, vừa v**t v* vừa nhìn như không quan tâm đến chuyện khác.

Thấy hai người tạm thời “hòa bình” chào hỏi, Kỳ Mặc Vi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lòng vẫn không yên.

Cô lo Bạch Mộ Dao và Lê Cửu sẽ một lời không hợp liền cãi nhau.

Bạch Ngọc Tú có mối quan hệ rất tốt với Kỳ Cảnh Từ, Bạch Mộ Dao cũng rất thân với họ.

Nếu cô thật sự mâu thuẫn với Lê Cửu, thì mọi người ai cũng khó xử.

Kỳ Mặc Vi cứ mãi lo lắng, lúc nào cũng để ý hai người đó, kết quả là không chú ý tới mình đã uống quá nhiều.

Lê Cửu cầm một ly cocktail nồng độ không cao, nhìn Kỳ Mặc Vi đang say khướt còn ôm chặt không buông, cảm thấy bất đắc dĩ.

Kỳ Mặc Vi lúc này mắt mờ, nhìn cái gì cũng thấy bóng đôi, đầu óc như có hàng ngàn con muỗi kêu ong ong.

Lúc nãy cô cứ mãi để ý đến Bạch Mộ Dao, không nhận ra mình đã uống bao nhiêu ly.

Lê Cửu cảm thấy đau đầu, thầm nghĩ Kỳ Mặc Vi thật sự biết cách làm khổ mình.

Rượu này uống lúc đầu thì không cảm thấy gì nhiều, nhưng hậu quả thì rất mạnh.

Với tửu lượng ba ly là ngã của cô, lại dám uống rượu như nước lọc?

Muốn chết à?

Kỳ Mặc Vi đầu tựa vào vai Lê Cửu, miệng nhỏ mở ra, lẩm bẩm gì đó nhưng không nghe rõ.

Chỉ có hơi thở nồng nặc mùi rượu của cô khiến Lê Cửu cảm thấy khó chịu.

Không chịu nổi nữa, cô đứng dậy, nói với mọi người: “Tôi đi vệ sinh một lát.”

Lê Cửu đứng bên bồn rửa, mở vòi nước, dòng nước mát chảy qua ngón tay, mang đi chút nóng bức.

Cô nhắm mắt, dùng tay ướt lạnh áp lên trán, cố gắng tỉnh táo lại.

Bạch Mộ Dao bước vào thấy cảnh này.

Cô cười, khoanh tay, dựa vào cửa phòng vệ sinh, nhìn Lê Cửu với vẻ hứng thú.

“Lão đại, đính hôn rồi mà không báo cho chúng tôi biết, thật không có tình nghĩa gì cả.”

Lê Cửu rút một tờ khăn giấy, cẩn thận lau mười ngón tay thon dài, nói: “Không phải chuyện gì lớn.”

Bạch Mộ Dao kinh ngạc mở to mắt, không đồng ý nói: “Chuyện cả đời của cô mà không lớn?”

Lê Cửu hạ mắt, “Cũng không phải thật sự…”

“À?”

Bạch Mộ Dao có chút kinh ngạc, không phải thật sự?

Chẳng lẽ là bị ép?

Ai có thể ép cô?

Bạch Mộ Dao cau mày, “Cô và Tam ca… có chuyện gì?”

Lê Cửu nhướng mày, hỏi: “Sao?

Ghen à?”

“Cái gì?”

Bạch Mộ Dao ngơ ngác nhìn Lê Cửu, không hiểu sao cô lại nói vậy.

“Tôi nghe Mặc Vi nói, cô thích Kỳ Cảnh Từ?”

Bạch Mộ Dao méo miệng:…

“Kỳ Mặc Vi cái đồ ngốc kia, tôi nói gì cô ấy cũng tin!”

Bạch Mộ Dao nghiến răng nói.

Sau đó, cô lập tức ngẩng đầu, ánh mắt nghiêm túc chưa từng có, chỉ còn thiếu thề thốt, “Lão đại, trời đất chứng giám, tôi thật sự không thích Tam ca, anh ấy không phải kiểu của tôi.”

Lê Cửu cau mày, “Vậy Mặc Vi nói…”

Bạch Mộ Dao vội vàng giải thích: “Đó là tôi với anh ta cãi nhau, nói lời tức giận.”

Ai ngờ lại khiến Kỳ Mặc Vi để tâm.

Lê Cửu hiểu ra.

Khi hai người nói chuyện, góc phòng đột nhiên vang lên tiếng “meo”.

Lê Cửu cảm thấy có gì đó đang cọ vào chân mình, cúi đầu nhìn, là Quyển Quyển.

Con búp bê nhỏ với đôi mắt mèo lấp lánh, cái đuôi vểnh cao, dụi dụi chân cô.

Lê Cửu cười mỉm, ánh mắt dịu lại, cúi xuống, ôm nó vào lòng.

Bạch Mộ Dao thấy cảnh này, chậc chậc hai tiếng, giọng pha chút ghen tị, “Quyển Quyển cứ thấy cô là quên mất tôi.”


 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 131: Trước tiên đưa cô ấy về




Lê Cửu nhẹ nhàng luồn những ngón tay dài mảnh vào lớp lông mềm mịn của Quyển Quyển, v**t v* từ đầu đến đuôi, “Cô bé này còn thông minh nữa, biết đi theo mình.”

Vừa rồi trong phòng bao, cô đã thấy Quyển Quyển cứ muốn đến bên cô nhưng bị Bạch Mộ Dao cản lại.

Không ngờ ra ngoài vào nhà vệ sinh, nó lại tự biết tìm đường theo.

Bạch Mộ Dao thở dài, “Có vẻ như nó vẫn nhớ ân nhân cứu mạng mình.”

Khi Quyển Quyển còn là một con mèo hoang, bị kẻ ác hành hạ đến mức thoi thóp, may mà gặp được Lê Cửu, được cô cứu sống.

Nhưng do nhiều lý do, Lê Cửu không nuôi nó mà giao cho Bạch Mộ Dao.

Nhiều năm trôi qua, Quyển Quyển vẫn nhớ ân nhân cứu mạng.

Lê Cửu nói, “Động vật rất có linh tính, không như con người…”

Cô đột ngột ngừng lại, không nói tiếp.

Bạch Mộ Dao nghe vậy cũng chìm vào im lặng.

Quyển Quyển như cảm nhận được bầu không khí không đúng, ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn chủ nhân và ân nhân của mình, rồi kêu lên một tiếng “meo” nhỏ xíu.

Lê Cửu hơi giật mình, rồi mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu nó.

“Lão đại, chị điều tra được gì chưa?”

Bạch Mộ Dao đột ngột hỏi.

“Ừm, có chút manh mối rồi.”

Bạch Mộ Dao vui mừng, “Vậy thì tốt quá.”

Điều tra bao lâu, cuối cùng cũng có tiến triển.

“Lão đại, để em giúp chị nhé.”

Lê Cửu lập tức từ chối, “Không được.”

“Tại sao?”

“Hiện giờ một mình tôi làm được, không cần các cậu nhúng tay vào.

Thế lực ở Đế Kinh phức tạp, các cậu nếu dính vào sẽ bị người khác chú ý.”

Bạch Mộ Dao cau mày, lý do cô hiểu, chỉ là…

“Chỉ một mình chị, đến bao giờ mới điều tra xong?”

Lê Cửu dừng lại, ngẩng đầu nhìn Bạch Mộ Dao, ánh mắt sâu thẳm, “Đã đợi nhiều năm như vậy, cũng không thiếu chút thời gian này.”

Bạch Mộ Dao thở dài, “Được rồi.”

“Đúng rồi, nhớ giả vờ như không quen biết tôi trước mặt người khác.”

“Tại sao chứ?”

Từ lúc trước cô đã biết Lê Cửu không muốn để lộ mối quan hệ, nên mới chào hỏi với tư cách người lạ.

“Cậu không thấy một đứa con riêng quen biết với tiểu thư của Phong Hoa giải trí là rất kỳ lạ sao?”

“Nhưng chị còn quen cả Kỳ Mặc Vi.”

So với chuyện đó, quen biết tam tiểu thư nhà họ Kỳ còn khiến người ta ngạc nhiên hơn.

“Với lại, nhóm người của chị trước đó không phải đã thay chị đấu khẩu trên mạng rồi sao?

Chị đã quen biết nhiều nhân vật lớn như vậy, thêm em cũng không nhiều.”

Bạch Mộ Dao bĩu môi, không phục.

Tại sao những người khác có thể công khai quen biết Lê Cửu, còn cô lại phải giả làm người lạ?

Lê Cửu cảm thấy bất lực, tính khí đại tiểu thư của người này lại nổi lên.

“Tôi đến Đế Kinh không có nhiều người biết, nếu quá phô trương để người ta chú ý sẽ rất phiền phức.”

Nghe vậy, Bạch Mộ Dao suy nghĩ một chút, đột nhiên cười khẩy, “Đám người già khốn nạn đó…”

Lê Cửu xoa xoa trán, nói, “Hiện tại tôi không có tâm trạng đối phó với họ, cứ giữ im lặng thì hơn.”

“Em biết rồi lão đại, em sẽ không gây phiền phức cho chị.”

Bạch Mộ Dao bĩu môi, giả làm người lạ thì giả, cũng được thôi.

“Bịch—”

Cửa nhà vệ sinh bị ai đó đẩy mạnh.

Bạch Mộ Dao lập tức căng thẳng, theo phản xạ chuẩn bị hành động, nhưng bị Lê Cửu ngăn lại.

Quyển Quyển như bị dọa, từ lòng Lê Cửu nhảy ra, chạy khỏi nhà vệ sinh.

Lê Cửu không để ý đến nó, không lo nó sẽ lạc.

“Kỳ Mặc Vi, cậu vào đây làm gì?”

Kỳ Mặc Vi lúc này đã say mềm, đi đứng loạng choạng, không đứng vững được, phải dựa vào tường.

Nghe vậy, cô ngẩng đầu, hai má ửng hồng, mắt mơ màng long lanh nước, nhìn Lê Cửu một cách ngốc nghếch, “Mình đến tìm cậu… hức!”

“Tìm mình?”

Lê Cửu buông tay ngăn Bạch Mộ Dao, thấy người đến là Kỳ Mặc Vi, cô cũng thả lỏng.

Lê Cửu đi đến bên Kỳ Mặc Vi, đỡ cô lên, một tay đặt lên vai cô, hỏi, “Tìm mình làm gì?”

Kỳ Mặc Vi ngớ ngẩn cười, “Mình… hức!

Sợ cậu… hức!

Hai người… hức!

Đánh nhau…”

Lê Cửu:…

Bạch Mộ Dao:…

Hai người bất lực nhìn nhau.

Bạch Mộ Dao đau đầu tiến lên giúp Lê Cửu đỡ cô, nói, “Con bé này lúc nào cũng nghĩ cái gì không biết.”

Lê Cửu lắc đầu, tỏ ý mình cũng không biết.

“Trước tiên đưa cô ấy về phòng đã.”
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 132: Không lẽ đánh nhau thật sao?




Trong phòng bao.

Bạch Ngọc Tú xem xét cẩn thận những thay đổi lớn trên người Kỳ Tư Cẩn sau nhiều năm, chép miệng nói, “A Cẩn, cậu ở nước ngoài bị k*ch th*ch gì sao?

Sao lại biến thành phong cách phi chính thống thế này?”

Nhìn mái tóc vàng nhạt và ba lỗ khuyên trên tai.

Kết hợp với gương mặt tinh xảo này, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng.

Thật sự giống như thiên sứ hạ phàm.

“Nói thật, nếu cậu muốn vào showbiz, tôi nhất định sẽ làm cậu trở thành ngôi sao nổi tiếng nhất.”

Lục Thanh Nhiên bên cạnh khinh khỉnh cười, “Lão Bạch, bệnh nghề nghiệp của cậu lại tái phát rồi?

Cậu quên rồi sao, anh ta đã từng nói, dù có phải sống lang thang trên đường cũng tuyệt đối không vào showbiz.”

Câu này không sai.

Khi Kỳ Tư Cẩn mười bảy tuổi, có một lần cùng vài người bạn mở công ty giải trí ra ngoài chơi, tiện thể thăm đoàn làm phim.

Đạo diễn đoàn làm phim để lấy lòng, đã sắp xếp họ ở khách sạn mà đoàn phim đang nghỉ chân.

Kết quả là đêm đó có một nữ diễn viên mặc đồ mỏng manh gõ cửa phòng anh.

Làm anh ghê tởm không chịu được.

Từ đó, anh có cảm giác kháng cự với showbiz.

Bạch Ngọc Tú thở dài hai tiếng, “Thật là đáng tiếc cho khuôn mặt này.”

Kỳ Tư Cẩn cầm ly rượu nhấp một ngụm, nói, “Được rồi, tam thúc cũng hợp làm ngôi sao, sao cậu không khuyên anh ấy?”

Bạch Ngọc Tú vội xua tay, “Tam ca mà vào showbiz thì đúng là lãng phí tài năng, showbiz không thể dung nạp một vị đại thần như anh ấy.”

Nếu Kỳ Cảnh Từ vào showbiz làm ngôi sao, thì các ngôi sao khác không còn đường sống nữa.

Kỳ Cảnh Từ nhấp một ngụm rượu đỏ, không quan tâm đến lời nói của họ.

Lục Thanh Nhiên nhìn quanh phòng bao, nhíu mày, “Vi Vi sao vẫn chưa quay lại?”

Đi đã mười mấy phút rồi.

Không xảy ra chuyện gì chứ?

Bạch Ngọc Tú nghe vậy, cũng nhíu mày, sau đó thả lỏng, nói, “Chắc là uống nhiều quá, phải nôn một lát.”

Vừa rồi Kỳ Mặc Vi uống say khướt.

Nếu không biết Lê Cửu và Bạch Mộ Dao ở trong nhà vệ sinh, họ thật sự không yên tâm để cô ấy ra ngoài một mình.

Kỳ Tư Cẩn hơi động lông mày, đột nhiên nói, “Tôi vừa nghe thấy Vi Vi lẩm bẩm gì đó ‘phải đi ngăn không cho Mộ Dao và A Cửu đánh nhau’, không chừng là xảy ra chuyện rồi.”

Lời vừa dứt, ba người còn lại đều nhíu mày.

Bạch Ngọc Tú hỏi, “Mộ Dao tại sao phải đánh nhau với tiểu tẩu?”

Lục Thanh Nhiên đột nhiên vỗ đùi, tỏ ra kinh ngạc, “Chết tiệt!

Mộ Dao trước kia không phải đã nói thích tam ca sao?

Chẳng lẽ tiểu tẩu coi cô ấy là tình địch?”

Ánh mắt Bạch Ngọc Tú gần như ngay lập tức dừng lại trên gương mặt lạnh nhạt của Kỳ Cảnh Từ, hơi có chút cắn răng nghiến lợi.

Lục Thanh Nhiên nhắc tới anh ta cũng nhớ lại đoạn ký ức không mấy vui vẻ.

Em gái mình từng nói trong ngày sinh nhật rằng thích Kỳ Cảnh Từ.

Khi nghe thấy, anh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu óc choáng váng.

Mặc dù tam ca rất ưu tú, nhưng tính cách lạnh lùng thật sự không phù hợp với cô ấy!

Vì chuyện này, anh đã lo lắng đến đau đầu, sợ rằng một ngày nào đó mình không để ý, em gái sẽ bị Kỳ Cảnh Từ quyến rũ.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Bạch Ngọc Tú có chút u uất, “Tam ca, thỏ không ăn cỏ gần hang, sao anh có thể dụ dỗ Mộ Dao?”

Kỳ Cảnh Từ phủ nhận, “Tôi không dụ dỗ cô ấy.”

Lục Thanh Nhiên: “Lão Bạch, cậu không hiểu rồi, với sức hấp dẫn của tam ca, dù chỉ đứng yên cũng đủ khiến các cô gái hét lên rồi, Mộ Dao thích tam ca cũng không có gì lạ.”

Bạch Ngọc Tú: “……”

Cảm giác cay đắng.

“Nhưng mà…”

Sắc mặt Lục Thanh Nhiên đột nhiên thay đổi, “Tính cách của tiểu tẩu không dễ đối phó, Mộ Dao cũng là người thẳng thắn, họ hai người không phải thật sự……”

Lời chưa dứt, nhưng mọi người đều hiểu ý anh ta.

Kỳ Cảnh Từ hơi nhíu mày, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, ánh mắt lướt qua cửa phòng bao, trong mắt ẩn chứa cảm xúc không rõ.

Ba người còn lại nhìn nhau, khuôn mặt cùng biểu lộ sự lo lắng.

Giây tiếp theo, Lục Thanh Nhiên kêu lên một tiếng “chết tiệt”.

Bạch Ngọc Tú và Kỳ Tư Cẩn đồng loạt đứng dậy, muốn lao ra phòng bao, tới nhà vệ sinh xem tình hình.

Nhưng vừa đứng dậy, cửa phòng bao bất ngờ bị một cú đá mạnh mở ra.

Sau đó, họ trông thấy hai người mà họ lo lắng sẽ đánh nhau, cùng nhau đỡ Kỳ Mặc Vi bước vào.


 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 133: Thời gian có thể làm phai nhòa tất cả




Lê Cửu và Bạch Mộ Dao đỡ Kỳ Mặc Vi về chỗ ngồi.

Một mùi rượu nồng nặc ngay lập tức lan tỏa khắp phòng.

Ngồi cạnh Kỳ Mặc Vi, Kỳ Tư Cẩn nhíu mày, “Cô ấy sao lại uống nhiều thế này?”

Ban nãy không để ý, kết quả cô ấy lại uống đến mức này.

Lê Cửu giữ tay Kỳ Mặc Vi đang vung vẩy lung tung và ngồi xuống bên cạnh cô, “Hôm nay cô ấy bị điên rồi.”

Biết rõ mình tửu lượng kém mà vẫn uống không kiểm soát.

Kỳ Mặc Vi, đã say đến không còn tỉnh táo:……

Chẳng phải cô ấy lo lắng hai “địch thủ” gặp nhau, không nói hai câu đã cãi nhau, biến buổi tiệc tiếp đón này thành hiện trường lớn của cuộc tranh cãi sao?!

Trong lòng lo lắng đến chết, làm sao mà để ý đến việc mình đã uống bao nhiêu rượu?

Kỳ Cảnh Từ liếc nhìn Kỳ Mặc Vi, đang nói nhảm và liên tục lao về phía Lê Cửu, rồi đứng dậy, khoác lấy áo khoác bên cạnh và nói với Lê Cửu, “Không còn sớm nữa, tôi đưa em về, nếu không ông cụ Lê sẽ lo lắng.”

Lê Cửu nhìn đồng hồ, đúng là không còn sớm nữa.

Sau đó cô cau mày, nói: “Nhưng cô ấy…”

Cô chỉ vào Kỳ Mặc Vi, tỏ ra bối rối.

Không thể để cô ấy lại đây được chứ?

Ánh mắt Kỳ Cảnh Từ vượt qua cô, dừng lại trên người Kỳ Tư Cẩn, lạnh lùng nói: “Cậu mang cô ấy về nhà cũ.”

Kỳ Tư Cẩn hơi rụt môi lại, ánh mắt lướt qua Lê Cửu và Kỳ Cảnh Từ, rồi đột nhiên hiểu ra.

Hiểu rồi, chú ba muốn đưa Lê Cửu về một mình.

Vì vậy cậu gật đầu, nói: “Vâng, chú ba, cháu hiểu rồi.”

Kỳ Cảnh Từ gật đầu, đáp một tiếng, sau đó cùng Lê Cửu rời đi.

Kỳ Tư Cẩn nhún vai, chấp nhận số phận, cúi xuống bế Kỳ Mặc Vi lên và ra hiệu cho ba người còn lại, sau đó cũng rời đi.

Thấy bốn người đều đã rời đi, trong phòng đột nhiên yên tĩnh hẳn.

Bạch Ngọc Tú bất ngờ nói: “Tiểu Dao, em không cãi nhau với chị dâu nhỏ chứ?”

Bạch Mộ Dao ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Bạch Ngọc Tú, “Tất nhiên là không, anh sao lại hỏi thế?”

“Đó không phải là vì trước đây em nói em thích Tam gia”

Lục Thanh Nhiên cũng chen vào, tò mò hỏi: “Tiểu Dao, em không đánh nhau với chị dâu nhỏ chứ?”

Bạch Mộ Dao liếc nhìn anh một cái, nói: “Anh nghĩ em là người không biết lý lẽ như thế à?”

“Hả?”

Bạch Mộ Dao nói: “Tam gia thích ai đó là quyền tự do của anh ấy, anh ấy cưới ai cũng không phải do em quyết định, sao em phải đối đầu với chị dâu nhỏ?”

Hơn nữa, cô ấy vốn không thích Kỳ Cảnh Từ.

Vì Lê Cửu nói rằng họ không quen biết, nên Bạch Mộ Dao cũng chỉ có thể giống như Lục Thanh Nhiên và những người khác, gọi cô là chị dâu nhỏ.

Lục Thanh Nhiên chậc lưỡi hai tiếng, cảm thán nói: “Xem này, em có tư tưởng giác ngộ như vậy, thực sự nên để tất cả các tiểu thư yêu thích Tam gia ở Đế Kinh nghe, đây mới là phong độ của người ngưỡng mộ.”

Nghe thấy ba chữ “người ngưỡng mộ”, Bạch Ngọc Tú nhíu mày không rõ ràng, trong mắt hiện lên vẻ bất mãn.

Anh nói: “Tiểu Dao, dù sao Tam gia cũng đã có chị dâu nhỏ, em đừng mãi nghĩ về chú ấy nữa.”

Nghe thấy giọng nói có vẻ ghen tuông của anh, Bạch Mộ Dao nhướn mày, ánh mắt lóe lên vẻ nghịch ngợm, nói: “Mặc dù Tam gia đã có hôn thê, nhưng điều đó không mâu thuẫn với việc em thích anh ấy mà.”

Bạch Ngọc Tú cau mày, “Nhưng em như vậy sẽ không có kết quả.”

Bạch Mộ Dao: “Em không cần kết quả, chỉ cần cảm giác thích đó là đủ.”

Bạch Ngọc Tú cau mày chặt hơn, gần như có thể kẹp chết một con muỗi.

Lục Thanh Nhiên thấy anh trông rối rắm và đau khổ, an ủi nói: “Được rồi, Ngọc Tú, anh cũng đừng ép buộc Tiểu Dao nữa.

Dù sao cô ấy cũng thích Tam gia nhiều năm như vậy, không thể dễ dàng buông bỏ, anh đừng nhắc nhở cô ấy thất tình nữa.”

Bạch Ngọc Tú giãn mày, thấy Lục Thanh Nhiên nói có lý.

“Được rồi, Tiểu Dao, em tự suy nghĩ kỹ nhé.”

Lục Thanh Nhiên đặt tay lên vai Bạch Ngọc Tú, cười nói với Bạch Mộ Dao: “Đại tiểu thư của giải trí Phong Hoa chúng ta, thiếu gì cỏ thơm?

Tại sao phải treo cổ trên cây Kỳ Cảnh Từ?”

Giọng điệu của anh mang theo sự quan tâm của một người cha già, “Anh rất hiểu tâm trạng của những cô gái thất tình, bề ngoài giả vờ như không sao, nhưng thực ra lòng đã tan nát.

Nghe lời anh, không sao đâu, về nhà trốn trong chăn khóc một trận là ổn thôi.”

Cuối cùng, Lục Thanh Nhiên vỗ vai Bạch Mộ Dao, an ủi nói: “Thời gian có thể làm phai nhòa mọi vết thương.”
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 134: Anh thả tôi xuống!


Xem danh sách chương



Lục Thanh Nhiên lúc này hoàn toàn không nhận ra biểu cảm không đúng trên khuôn mặt của Bạch Mộ Dao.

Thất tình sao?

Khóc trong chăn?

Thời gian có thể làm phai nhòa tất cả?

Đồ khỉ gió!

Cô chưa bao giờ thích Kỳ Cảnh Từ, thất tình cái quái gì!

Vừa rồi cô nói như vậy chỉ để trêu Bạch Ngọc Tú thôi.

Hắn tự cho mình là thông minh chạy tới làm chuyên gia tình cảm làm gì?

Làm như cô yêu Kỳ Cảnh Từ đến nỗi không thể sống nổi.

Bạch Mộ Dao cười lạnh, trong mắt lóe lên một tia đáng sợ.

Rất tốt, Lục Thanh Nhiên, chính là anh tự chuốc lấy.



Trên xe của Kỳ Cảnh Từ, Lê Cửu nhận được một đoạn âm thanh.

Lê Cửu nghi hoặc nhíu mày.

\[A Cửu: Đây là gì?\]

\[A Lục: Đồ tốt, nghe rồi cô sẽ hiểu.\]
Lê Cửu nhướn mày, lấy tai nghe ra và mở đoạn âm thanh.

Vài giây sau, khóe miệng Lê Cửu nở nụ cười khiến người ta run rẩy, không khí xung quanh cô đột nhiên lạnh lẽo.

Người đang lái xe phía trước, Cảnh Nhất, không khỏi rùng mình.

Lê Cửu mặt vẫn cười, nhưng tay càng lúc càng siết chặt.

Cô cầm điện thoại, các khớp ngón tay trắng bệch, nhẹ nhàng bẻ một cái.

“Rắc——”

Tiếng vỡ vụn rõ ràng vang lên trong xe.

Kỳ Cảnh Từ ngẩng đầu nhìn cô.

Cảnh Nhị cũng lập tức nhìn vào gương chiếu hậu.

Màn hình điện thoại đã vỡ tan tành, nằm lẻ loi trong tay Lê Cửu.

Kỳ Cảnh Từ nhìn xuống theo âm thanh:……

Cảnh Nhị: …… Sao đột nhiên thấy lạnh gáy thế này?

Lê Cửu cười, không chút quan tâm nói: “Không có gì, thả lỏng ngón tay thôi, điện thoại này quá yếu.”

Kỳ Cảnh Từ nhìn cô một lúc lâu rồi quay đi.

Cảnh Nhị:……

Thả lỏng ngón tay mà làm vỡ điện thoại.

Ai không biết chắc tưởng cô muốn đánh người.

Lê Cửu không để ý đến ánh mắt phức tạp của Cảnh Nhị, cúi đầu nhìn đống mảnh vỡ trong tay.

Trong lòng âm thầm nghiến răng.

Lục Thanh Nhiên phải không?

Tôi nhớ kỹ anh rồi.

Lục Thanh Nhiên, người đang tự hào vì đã an ủi được Bạch Mộ Dao thất tình, đột nhiên hắt xì.

Hắn sờ mũi, ai đang nghĩ đến hắn?

Lê Cửu dọn sạch mảnh vỡ trong tay, trong đầu suy nghĩ làm thế nào để Lục Thanh Nhiên hiểu thế nào là nghệ thuật nói chuyện.

Cô nghiêng đầu hỏi: “Tam gia, Lục Thanh Nhiên là bạn của anh?”

Kỳ Cảnh Từ: “Không thân.”

“……”

Lê Cửu thầm cười lạnh.

Theo sát bên cạnh anh, gọi anh là Tam ca, mà lại bảo là không thân?

Lừa quỷ à?

Kỳ Cảnh Từ thấy cô đột nhiên hỏi đến Lục Thanh Nhiên, trong mắt lóe lên sự nghi ngờ, “Tại sao đột nhiên hỏi về anh ta?”

Cô và Lục Thanh Nhiên cũng gặp nhiều lần rồi.

Trước đây cô không hứng thú với anh ta.

Sao đột nhiên lại nhắc đến?

Lê Cửu đáp: “Tôi có một người bạn cũng học y, muốn trao đổi với bác sĩ nổi tiếng Lục về kinh nghiệm.”

Ừ, trao đổi theo nghĩa đen.

Kỳ Cảnh Từ hiểu ra, nhưng lập tức nhíu mày, giọng nói đầy thú vị: “Tính cách của Lục Thanh Nhiên luôn không ổn định, ghét nhất là mấy vụ trao đổi học thuật này.”

Lần trước để tránh phải ra nước ngoài tham gia hội thảo, hắn thậm chí tự nhốt mình trong phòng thí nghiệm cả tháng.

Lê Cửu nhạt nhẽo nói: “Ồ, vậy sao.”

Thật đáng tiếc cho loại thuốc do Tề Vân Thư bào chế để đùa giỡn người ta.

Chỉ cần một viên, đủ để cảm nhận cảm giác đau khổ vì táo bón đến chết.

Tuy tác dụng không mấy dễ chịu, nhưng hiệu quả ngay tức thì.

Nếu không, cô muốn xem thử xem, vị bác sĩ tài giỏi này có vượt qua được Quỷ Y không.

Kỳ Cảnh Từ nói: “Có vẻ như em hơi thất vọng?”

Lê Cửu cười, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Anh nghe nhầm rồi.”

Kỳ Cảnh Từ nhíu mày, cảm thấy giọng điệu của cô rất lạ.

Nhưng không thể nói rõ ràng là gì.



“Thả tôi xuống!

Thả tôi xuống!”

Trong bãi đỗ xe dưới tầng, tiếng hét lớn của ai đó vang vọng.

Ai không biết còn tưởng đây là hiện trường bắt cóc.

Kỳ Tư Cẩn mặt mày đen lại, nhìn Kỳ Mặc Vi đang loay hoay không yên trong lòng mình.

Cô lúc này một tay níu cổ hắn kéo xuống, hai chân đá loạn xạ, giày cao gót cũng bị đá bay mất một chiếc, tóc tai rối bời, trông như một cô gái điên.

“Cô yên cho tôi!”

Kỳ Tư Cẩn siết chặt hai tay, giữ cô chặt hơn, bước chân cũng nhanh hơn.

Đùa à, nếu không đưa cô vào xe ngay, người khác thực sự nghĩ hắn đang bắt cóc.

Cuối cùng cũng đưa được cô vào xe, Kỳ Tư Cẩn lau mồ hôi trên trán.

Cô gái này thật biết gây rắc rối.

“A, A Cửu… uống, uống tiếp!”

Kỳ Mặc Vi lẩm bẩm.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 135: Tôi cũng hết cách rồi


Xem danh sách chương



Kỳ Tư Cẩn nhếch môi, đóng cửa xe lại.

Anh chỉnh điều hòa sang chế độ ấm, tiện tay đắp áo khoác của mình lên người Kỳ Mặc Vi.

Dần dần, cô chìm vào giấc ngủ.

Đến khi về đến nhà cũ, cô vẫn chưa tỉnh, không còn cách nào khác, anh đành phải bế cô vào nhà lần nữa.

“Ôi chao, sao lại uống đến thế này?”

Kỳ lão phu nhân mở cửa, thấy Kỳ Mặc Vi say mèm, ngạc nhiên nói.

“Bà Nội, hôm nay cô ấy không để ý đến độ cồn của rượu, không cẩn thận uống quá chén.”

Kỳ Tư Cẩn đáp.

Kỳ lão phu nhân thấy anh bế người, lập tức tránh sang một bên, “Vào nhanh, vào nhanh, để ta đi nấu chút canh giải rượu.”

Nói rồi, bà đi vào bếp.

Kỳ Tư Cẩn bế Kỳ Mặc Vi lên phòng, đặt cô lên giường, đắp chăn kín mít rồi mới rời khỏi.

Vừa ra đến cửa thì chạm mặt Kỳ lão gia tử.

Ông mặc bộ đồ ngủ màu xám đậm, đi đôi dép lê, rõ ràng là nghe thấy động tĩnh nên ra xem.

“Ông nội.”

Kỳ Tư Cẩn chào.

Kỳ lão gia tử gật đầu, nhìn anh một lượt, nhíu mày nói: “Cháu… bộ dạng này là sao?

Tóc tai thế này, còn đôi mắt này nữa, chuyện gì đây?”

Kỳ Tư Cẩn ngẩn người, sau đó mới hiểu ông đang nói đến mái tóc dài và đôi mắt xanh nhạt của mình.

Kỳ lão phu nhân thường xuyên gọi video với anh, nên đã quen với diện mạo hiện tại của anh.

So với bà, Kỳ lão gia tử dĩ nhiên rất ngạc nhiên.

“Ông nội, cháu thay đổi lớn không?”

Kỳ lão gia tử hừ lạnh một tiếng, “Thay đổi lớn đến đâu cũng chỉ là thằng bé khóc nhè ngày xưa.”

Kỳ Tư Cẩn đờ người: “…

Ông nội, chuyện đó đã lâu rồi…”

Chuyện cũ kỹ đừng lôi ra nói nữa được không?

“Vi Vi thế nào rồi?”

Kỳ lão gia tử nhìn vào phòng Kỳ Mặc Vi, hỏi.

“Không sao, chỉ là say rượu thôi.”

Kỳ lão gia tử nhíu mày, “Sau này đừng dẫn cô ấy ra ngoài quậy phá nữa, con gái con đứa, ở ngoài uống say thế này không hay.”

Kỳ Tư Cẩn cảm thấy oan uổng, “Ông nội, rõ ràng là cô ấy kéo cháu đi.”

“Cháu còn dám nói?

Cái gì mà tiệc đón tiếp, chẳng phải là vì cháu sao?”

Kỳ Tư Cẩn rụt cổ, đối với ông nội, tốt nhất là không nên cãi lại.

Không thì chỉ có mình thiệt.

“Cháu biết rồi, ông nội.”

Lúc này, Kỳ lão phu nhân bưng một bát canh bước lên lầu, ngẩng đầu lên thì thấy hai ông cháu đứng chắn ở cầu thang.

Bà nhíu mày, nói: “Ông không ngủ còn đứng đây làm gì?”

“Nghe thấy động tĩnh nên ra xem.”

Kỳ lão gia tử lách người qua một bên, nhường đường.

Kỳ lão phu nhân quay sang Kỳ Tư Cẩn nói: “A Tư, muộn rồi, cháu về đi.”

“Vâng, nội chăm sóc Vi Vi giúp cháu.”

“Ừ, yên tâm đi.”

Thấy Kỳ Tư Cẩn rời đi, Kỳ lão phu nhân mới quay lại, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, đến bên giường Kỳ Mặc Vi.

Thấy cô đã ngủ say, bà đặt bát canh bên cạnh, cẩn thận đắp chăn lại cho cô.

Cánh cửa chỉ hé mở một chút, ánh sáng từ bên ngoài rọi vào.

Kỳ lão gia tử lén lút bước vào.

Ông nhìn Kỳ lão phu nhân, vừa định mở miệng thì bị bà làm dấu hiệu im lặng.

Kỳ lão gia tử gật đầu, hai người cùng lùi ra ngoài, đóng cửa lại.

“Con bé này thật là…”

Kỳ lão phu nhân đóng cửa lại, thở dài.

“Tính cách của nó, nói cho cùng, chẳng phải là bà chiều hư ra sao?”

Kỳ lão gia tử nói.

“Tôi thích thế, ông có ý kiến gì?”

Kỳ lão phu nhân liếc ông một cái.

“Không dám, tôi rất khâm phục phương pháp giáo dục của phu nhân, ba đứa trẻ đứa nào cũng không lệch lạc.”

Kỳ lão gia tử nghiêm túc khen ngợi, mặt mày đầy vẻ nịnh nọt.

“Ít tâng bốc tôi đi.”

“Không có.”

Kỳ lão phu nhân liếc ông một cái, nói: “Không nói với ông nữa, muộn rồi, tôi đi ngủ đây.”

Bà vừa quay lưng đi được vài bước thì phát hiện người phía sau vẫn theo sau.

“Ông làm gì đấy?”

Kỳ lão gia tử cười nói: “À…

Hàn Thanh này, tôi có thể về phòng ngủ được không?”

Kỳ lão phu nhân lập tức từ chối: “Không được, khi nào ông hết nói mơ thì nói.”

Gần đây, ông không biết vì sao đột nhiên nói mớ.

Làm bà mất ngủ cả đêm.

Để đảm bảo chất lượng giấc ngủ, đành để ông chịu thiệt ngủ ở thư phòng.

Kỳ lão gia tử lập tức như đứa trẻ bị oan ức, bĩu môi, “Nhưng không có bà, tôi không ngủ được.”

“Vừa rồi tôi thấy ông ngủ ngon mà.”

“Nhưng bị A Tư đánh thức.”

“Ồ, vậy tôi cũng không giúp được.”

Kỳ lão phu nhân bước vào phòng, đóng cửa cái rầm.

Lạnh lùng chặn ông ngoài cửa.

Kỳ lão gia tử lập tức tối sầm mặt.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 136: Muốn nhờ cô điều tra một chút




Hôm sau.

Lê Cửu nhận được một chiếc điện thoại hoàn toàn mới.

Trên gói hàng còn ghi chú: Sản phẩm mới nghiên cứu, bền và chống rơi vỡ, lão đại dùng cẩn thận nha.

Lê Cửu: …

Chỉ là một chiếc điện thoại thôi mà?

Sao cứ như là vũ khí mới vậy.

**[Tiểu Tam: Lão đại, Lâm Diễn bên kia lại có động tĩnh mới rồi.]**

**[Cửu: Hả?]**

**[Tiểu Tam: Hắn đang dẫn hướng dư luận về phía Tam Gia.]**

Lê Cửu nheo mắt, tình hình này cô đã sớm đoán được.

Hoặc có thể nói, hành động của Lâm Diễn đã chứng minh suy nghĩ trước đây của cô là đúng.

**[Cửu: Cứ để hắn làm, đừng vội hành động.]**

**[Tiểu Tam: Nhưng lỡ như không kiểm soát được thì sao?]**

**[Cửu: Yên tâm, không sao đâu.]**

Lê Cửu hạ mắt, ánh nhìn mơ hồ, trong lòng đang suy tính gì đó.

Đột nhiên, cô lấy điện thoại ra.

“Lão Lục, ra đây một chút.”



“Chào cô.”

Nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi.

Đây là nhà hàng nổi tiếng ở Đế Kinh, ban ngày rất đông khách, vô cùng nhộn nhịp.

Bạch Mộ Dao đẩy kính râm lên, kéo thấp vành mũ để tránh bị người khác nhận ra, khẽ nói: “Phòng bao 302 ở đâu?”

“Ở tầng trên, xin mời đi theo tôi.”

Bạch Mộ Dao theo sau nhân viên phục vụ lên lầu, vừa mở cửa phòng bao đã thấy Lê Cửu ngồi đó, thản nhiên chơi điện thoại.

Cô đóng cửa lại, tháo mũ và kính ra, thở phào một hơi, oán trách nói: “Lão đại, sao lại chọn chỗ này, lỡ bị nhận ra thì sao?”

Lê Cửu ngẩng đầu, nhìn Bạch Mộ Dao toàn thân kín đáo, nói: “Bị nhận ra thì chạy thôi.”

Bạch Mộ Dao trợn mắt, ngồi xuống.

“Chị đúng là chỉ biết nói đùa, đến lúc đó tôi có chạy thoát được không?”

Lê Cửu lơ đãng liếc cô một cái, “Đến thoát thân cũng không làm được, vậy là lượng huấn luyện của cô còn quá ít.”

Bạch Mộ Dao cứng người.

Cô cười gượng, đổi chủ đề: “Hôm nay sao lại có thời gian rủ tôi đi ăn vậy?”

Lê Cửu nhấc ấm trà, rót cho mình một chén.

Hơi nước bốc lên, hương trà lan tỏa.

Nhấp một ngụm, Lê Cửu khẽ ho, không nói mục đích, chỉ hỏi: “Quán này có món gia truyền khá ngon, cô muốn ăn gì không?”

Bạch Mộ Dao cầm thực đơn, gọi vài món.

Món ăn được mang lên rất nhanh, không mất nhiều thời gian.

Bạch Mộ Dao quả thật đói bụng, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Vừa ăn vừa ngẩng đầu hỏi Lê Cửu, “Lão đại, chị rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Lê Cửu nói: “Nghe nói cô sắp đi An Thành quay phim.”

Bạch Mộ Dao ngẩn ra, gật đầu, rồi nở nụ cười, nhướng mày hỏi: “Sao chị nắm rõ lịch trình của tôi vậy, lão đại, chị là fan của tôi sao?”

Ánh mắt Lê Cửu không thay đổi, nói: “Hỏi Tiểu Tam.”

Nụ cười trên mặt Bạch Mộ Dao cứng lại, bĩu môi, có chút không vui.

Gì chứ.

Cô cứ tưởng Lê Cửu thực sự là fan của mình.

Bạch Mộ Dao thở dài, đúng là không nên tự tưởng tượng quá nhiều.

Cô cúi đầu cắn một miếng sườn, nói: “Gần đây Hà tỷ chọn cho tôi một kịch bản, tôi thấy cũng không tệ nên nhận, vài ngày nữa sẽ vào đoàn, khai máy ở An Thành.”

Lê Cửu gật đầu, nói: “Nghe nói một trong những nhà đầu tư của đoàn phim là người tên Lâm Diễn.”

Nghe vậy, Bạch Mộ Dao khẽ nhíu mày.

Lê Cửu vốn không quan tâm đến những chuyện trong giới giải trí.

Dù cô có quay phim gì, đoạt giải gì, chị ấy cũng không bao giờ hỏi.

Sao lần này lại biết nhiều thế?

Bạch Mộ Dao đặt đũa xuống, nghi hoặc hỏi: “Lão đại, xảy ra chuyện gì sao?”

Lê Cửu ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Chuyện trên mạng mấy ngày trước cô biết rồi chứ?”

Bạch Mộ Dao co giật khóe miệng, “Bây giờ còn ai không biết nữa?”

Tin tức Lê Cửu và Kỳ Cảnh Từ đính hôn chỉ trong chốc lát đã lan truyền khắp Đế Quốc.

Kỳ Cảnh Từ là người đàn ông mà phụ nữ Đế Quốc muốn lên giường nhất!

Vậy mà lại bị cô dán mác rồi.

Chậc chậc!

Bạch Mộ Dao nén cười: “Chị có biết không, trên mạng có người vì chuyện chị và Tam Gia đính hôn mà nghĩ không thông muốn tự tử.”

Lê Cửu giật giật khóe mắt, “Tôi không nói cái đó.”

“Hả?”

Lê Cửu kể lại sự việc trước đây.

Bạch Mộ Dao nhíu mày, “Vậy là, Lâm Diễn có vấn đề?”

“Ừ.”

Bạch Mộ Dao nhíu mày chặt hơn, “Tên Lâm Diễn đó không quen chị, sao lại…”

Lê Cửu: “Vậy nên tôi muốn nhờ cô điều tra một chút về Lâm Diễn.”
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 137: Tôi đã xin lỗi rồi




“Người đầu tư cho đoàn phim của các cô là Lâm Diễn, cô tiếp cận hắn ta sẽ dễ dàng hơn.” Lê Cửu nói.

Bạch Mộ Dao gật đầu, “Được, tôi hiểu rồi.”

Nói xong, cô đặt đũa xuống, rút khăn giấy lau tay rồi đứng dậy chuẩn bị rời đi.

“Đợi đã.”

Bạch Mộ Dao dừng bước.

Lê Cửu giơ tay lên, một ánh bạc lao về phía cô.

Bạch Mộ Dao đưa tay đón lấy, mở lòng bàn tay ra, đó là một chiếc nhẫn bạc.

Trên đó đầy những hoa văn tối, bên trong còn khắc một chữ “Lục”.

Bạch Mộ Dao nhướng mày, “Cái này…”

Chẳng phải đã gửi đi để cải tiến sao?

“Anh Tư đã thêm chất độc mới của anh Thất vào trong đó.”

Bạch Mộ Dao cầm chiếc nhẫn bạc, cảm thấy có chút buồn cười, “Không cần thiết đâu lão đại, chỉ là điều tra một người bình thường thôi, đâu cần phải…”

“Phòng ngừa rủi ro.”

Bạch Mộ Dao bĩu môi, “Được thôi.”

Cô đeo chiếc nhẫn bạc vào ngón trỏ, lấy mũ và kính râm, “Tôi đi đây.”

“Ừ.”

Sau khi Bạch Mộ Dao rời đi, Lê Cửu đặt cằm lên tay, từ túi lấy ra một chiếc nhẫn bạc giống hệt cái vừa rồi.

Chỉ khác là bên trong chiếc nhẫn này khắc chữ “Cửu”.

Lê Cửu khẽ mân mê chiếc nhẫn, ngón tay nhẹ nhàng gõ, nhấn vào một nút bấm nào đó.

Đôi môi đỏ thắm tiến gần, khẽ mở, “Thông báo cho nhóm ba, để họ phối hợp với anh Lục.”

“Đội trưởng, chẳng lẽ một mình chị Lục không xử lý nổi Lâm Diễn?”

Chiếc nhẫn khẽ rung lên, một giọng nam lạ vang lên.

Lê Cửu: “Ý tôi là, khi chị Lục điều tra Lâm Diễn, các anh tìm manh mối mới.”

Cô luôn cảm thấy đằng sau vụ này còn ẩn giấu nhiều điều sâu xa hơn.

“…Hiểu rồi đội trưởng, tôi sẽ sắp xếp ngay.”

Lê Cửu tắt cuộc gọi, đứng dậy rời đi.

Khi xuống cầu thang, đột nhiên có người va vào lưng cô.

Lê Cửu khẽ nhíu mày, ánh mắt không hài lòng, quay đầu lại.

“Xin lỗi.”

Cô gái va vào cô vội vàng xin lỗi, nhưng trong mắt lại không hề có chút hối lỗi nào.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Lê Cửu, ngay sau đó, mắt mở to kinh ngạc, “Cô… cô là Lê Cửu?”

Cô ta tiến gần hơn, muốn xác nhận.

Một mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi, Lê Cửu nhíu chặt mày, lùi lại nửa bước.

“Thật sự là cô!”

Cô gái quay lại, lớn tiếng gọi, “A Dung, mau tới đây!

Xem này là ai?”

Vừa gọi vừa định kéo tay áo Lê Cửu, không cho cô đi, nhưng Lê Cửu không chút động đậy tránh né.

Đây là ai chứ?

Lê Cửu không chịu nổi mùi nước hoa nồng nặc này, nhấc chân muốn rời đi.

Nhưng cô gái kia đã chặn trước mặt cô.

Ánh mắt Lê Cửu lạnh lẽo hoàn toàn, cô nói, “Tránh ra.”

Cô gái kia dường như không nghe thấy, liên tục ra hiệu cho người phía sau, “A Dung, mau nhìn, có phải là vị hôn thê của Tam Gia không?”

“Minh Minh, đừng quấy rối.”

Sau lưng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếp theo là giọng nữ dịu dàng.

Lê Cửu quay lại nhìn, thấy cô gái kia gầy gò đến cực điểm, làn da trắng đến mức gần như trong suốt, trên mặt cũng lộ vẻ bệnh tật.

Dù vậy, ngũ quan của cô vẫn rất đẹp.

Người được gọi là Minh Minh mắt sáng lên, chạy tới ôm lấy tay Dung Dung, “A Dung, cô ấy có phải không?”

Dung Dung vỗ nhẹ tay cô gái đang ôm tay mình, liếc nhìn cô ta, “Minh Minh, sao lại chặn người ta?

Thật không lịch sự.”

Minh Minh bĩu môi.

Dung Dung nhìn Lê Cửu, mắt ánh lên vẻ xin lỗi, “Xin lỗi, Lê tiểu thư, Minh Minh không cố ý va vào cô, cô không sao chứ?”

Lê Cửu nhướng mày, người này biết cô?

Nghĩ lại, cũng phải, giờ ở Đế Kinh chắc không có mấy cô gái không biết cô.

Tất cả nhờ công của Kỳ Cảnh Từ.

Nếu không, cô cũng không bị lôi lên cao như vậy.

“Lê tiểu thư.”

Dung Dung thấy cô cúi đầu, không biết đang nghĩ gì, nhẹ nhàng gọi, “Lê tiểu thư, thật xin lỗi.”

“A Dung, tôi đã xin lỗi rồi.” Minh Minh nói.

“Không có thành ý, xin lỗi lại.” Dung Dung quay đầu nói với cô ta.

Minh Minh cắn môi, quay đầu đi chỗ khác, không chịu làm theo.

“Cô—”

Dung Dung vừa định nói cô ta vài câu, Lê Cửu lại đột nhiên lên tiếng, “Không cần.”

Dung Dung kinh ngạc nhìn cô, “Nhưng…”

Lê Cửu chỉ nhạt nhẽo liếc hai người một cái, mở miệng nói, “Mắt dùng để nhìn.”

Ý ngầm là nói Minh Minh không có mắt.


 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 138: Tùy cô nghĩ sao cũng được




Vẻ mặt của Dung Dung hơi ngượng ngùng, cô nói: “Hay là tôi mời cô Lê đi ăn cơm để tạ lỗi nhé?”

“A Dung…”

Lạnh Minh âm thầm kéo tay áo của cô ấy, lông mày nhíu lại.

Cô đã xin lỗi rồi, sao A Dung còn cần phải mời cô ta ăn cơm?

“Không cần, chúng ta không quen biết.” Lê Cửu nói rồi quay lưng bước đi.

“Hừ, thật là người gì vậy.”

Lạnh Minh nhìn theo bóng lưng Lê Cửu, hừ nhẹ một tiếng.

A Dung mời cô ta ăn cơm là đã nể mặt cô ta lắm rồi, vậy mà cô ta lại không biết điều!

“A Dung, cô có bị đụng trúng không?”

Lạnh Minh cười, “Không, tôi đã kịp dừng lại.”

Rồi cô lại bĩu môi, nói: “Chỉ là không ngờ lại gặp Lê Cửu ở đây.”

Dung Dung nhướng mày, “Cô biết cô ta sao?”

Lạnh Minh không thường ở Đế Kinh, bình thường cũng không quan tâm đến giới thượng lưu ở đây, nên Dung Dung không ngờ cô lại biết Lê Cửu.

“Làm sao không biết được?

Cô ta là vị hôn thê của Tam Gia mà.”

Lạnh Minh cố ý nhấn mạnh ba chữ cuối cùng, giọng điệu đầy vẻ châm chọc.

“Hứ!

Có gì ghê gớm đâu, chẳng phải chỉ dựa vào việc ông Lê thích cô ta thôi sao?”

Lạnh Minh lật ngược mắt.

Dung Dung nhíu mày, nói nhỏ: “Minh Minh, đừng nói như vậy.”

Nghe thế, Lạnh Minh lập tức nâng cao giọng: “Sao lại không nói được?

Đây chẳng phải là chuyện ai cũng biết ở Đế Kinh sao?”

Cô nhìn về hướng Lê Cửu rời đi, ánh mắt đầy khinh miệt, “Kiêu ngạo gì chứ, dám nói tôi không có mắt?!”

“Minh Minh!” Dung Dung nghiêm giọng cắt ngang lời cô.

Sau đó cô lại nói với vẻ bất lực: “Bên ngoài không phải là nhà họ Lạnh hay nhà họ Dung, không phải muốn làm gì thì làm.

Nếu vừa rồi Lê Cửu truy cứu, cô tính sao?”

Lạnh Minh không thèm để ý, hừ nhẹ một tiếng, “Tôi thấy cô ta cũng chẳng làm được gì tôi đâu, A Dung, cô đừng làm quá vấn đề lên.”

“Cô— khụ khụ!”

Dung Dung mắt mở to, vừa định nói gì đó thì đột nhiên ho khan.

Sắc mặt của Lạnh Minh lập tức thay đổi, cô vội vàng tiến lên nhẹ nhàng vỗ lưng Dung Dung, “Được rồi, được rồi, là lỗi của tôi, A Dung, cô đừng kích động.”

Dung Dung hít sâu vài hơi, dừng lại cơn ho.

Lạnh Minh đỡ cô xuống lầu, vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, “A Dung, cô không sao chứ?”

Dung Dung: “Không sao, bệnh cũ thôi, ho vài tiếng là hết.”

“Tôi không nói chuyện này, A Dung, Lê Cửu giành lấy Tam Gia trước cô, cô không giận sao?”

Dung Dung dừng bước, ánh mắt trở nên sâu thẳm, cô quay lại nhìn Lạnh Minh, giọng nghiêm nghị: “Minh Minh, những lời này cô nghe từ đâu?”

Lạnh Minh cúi đầu, có chút áy náy: “Là… tôi nghe lén cha mẹ nói chuyện mà biết.”

“Lạnh Minh!”

Lạnh Minh nghe cô gọi tên đầy đủ, biết là cô thật sự tức giận, liền nói ngay: “Xin lỗi!

A Dung, lần sau tôi không dám nữa.”

“Minh Minh.” Giọng của Dung Dung mang theo sự bất lực, “Đó là do mẹ tôi tự quyết định cho tôi và Tam Gia đi xem mặt, thật ra tôi và anh ấy chưa từng gặp nhau, làm sao có thể như lời cô nói được.”

“Nhưng… tôi nghe mẹ nói cô rất thích Tam Gia.”

Dung Dung ngừng lại trong giây lát, rồi trở lại bình thường, cô nói: “Đó đều là chuyện cũ rồi, bây giờ Tam Gia đã có vị hôn thê.”

“Nhưng Tam Gia hoàn toàn không thích Lê Cửu.” Lạnh Minh khẳng định chắc chắn.

Dung Dung hỏi: “Cô làm sao biết?”

Lạnh Minh hừ nhẹ, “Tôi chưa từng nghe nói Tam Gia ở nơi công khai nói với Lê Cửu một lời ám muội nào.”

“Chỉ dựa vào điều này?”

“Tất nhiên là không.”

Lạnh Minh tiến gần, nói nhỏ: “Cha tôi nói, Tam Gia và Lê Cửu đính hôn, hoàn toàn là do hai ông cụ thúc đẩy, căn bản không hỏi ý kiến của Tam Gia.”

Cô nháy mắt với Dung Dung, “Vì vậy, A Dung cô vẫn còn cơ hội!”

Dung Dung mỉm cười, “Minh Minh, mọi chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài.”

Lạnh Minh khó hiểu, “A?”

“Dù đúng là hai ông cụ đề xuất đính hôn, nhưng Tam Gia là người thế nào?

Nếu anh ấy không muốn thì ai có thể ép buộc anh ấy được?

Tôi nghe nói trước đây bà nội của Tam Gia từng sắp xếp nhiều cuộc xem mặt cho anh ấy, kết quả là anh ấy không đi cuộc nào, điều này đủ chứng tỏ anh ấy cũng có chút để ý đến Lê Cửu.”

Dung Dung cúi đầu, trong mắt thoáng hiện một chút buồn bã.

Nhưng Lạnh Minh nói: “Hôn nhân giữa hai gia tộc lớn, làm gì có chân tình?

Tôi thấy Tam Gia chỉ vì nhìn trúng nhà họ Lê nên mới chấp nhận hôn ước này thôi.”

Dung Dung lắc đầu, thở dài: “Thôi, tùy cô nghĩ sao cũng được.”
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 139: Không muốn kéo cô vào




Dung Dung đột ngột biến sắc, nhanh chóng chạy ra ngoài, vịn vào góc tường, không ngừng ho khan.

Lạnh Minh lập tức đuổi theo, nhìn thấy cô ho đến mức mặt đỏ bừng, trong mắt ánh lên sự đau lòng.

Cô và Dung Dung lớn lên cùng nhau, là bạn thân không ai có thể thay thế.

Dung Dung mắc bệnh tim bẩm sinh, thể trạng yếu đuối.

Bác sĩ nói rằng nếu không tìm được một quả tim thích hợp, cô có thể không sống qua được tuổi ba mươi.

Vì căn bệnh này, Dung Dung hầu như không có cơ hội ra ngoài, ngay cả khi đi vệ sinh cũng phải có người đi theo, sợ cô gặp chuyện không may.

Lần này, cô phải khó khăn lắm mới tìm được lý do để đưa Dung Dung ra ngoài thay đổi không khí.

Nhưng chỉ mới ra ngoài một lúc, Dung Dung đã không thể chịu đựng nổi.

Lạnh Minh lo lắng nói: “A Dung, chúng ta về thôi.”

Dung Dung cười khổ, “Không ngờ mình chỉ có thể chịu đựng được từng này thời gian.”

“A Dung…”

Lạnh Minh cảm thấy cổ họng mình khô khốc, mím môi, không biết nói gì.

Số phận thật không công bằng, tại sao lại bắt A Dung phải chịu đựng bao nhiêu khổ đau như vậy?

“A Dung, cậu nói xem, liệu mình có thực sự sống không lâu nữa không.”

Nghe vậy, Lạnh Minh lập tức lo lắng, “A Dung!

Đừng nói những lời tiêu cực như vậy, bác Dung nhất định sẽ tìm được quả tim thích hợp để chữa trị cho cậu.”

Dung Dung đứng thẳng dậy, ngước nhìn lên, mắt đầy u ám, “Nhưng mình không biết liệu mình có thể chờ đợi đến lúc đó không.”

Dù sao, tìm kiếm đã mười mấy năm rồi mà không có kết quả.

“A Dung, chắc chắn sẽ tìm được.”

Lạnh Minh nói với giọng kiên định, không để cô ấy phản bác.

Dung Dung đã chịu đựng quá nhiều đau khổ, không thể tiếp tục như vậy được nữa.

Ánh mắt của Lạnh Minh ánh lên sự quyết tâm, kế hoạch trong lòng dần dần hình thành.

Nếu có những chuyện nhà họ Dung không tiện làm, thì để cô ấy làm!
……

“Cậu gọi tôi đến đây làm gì?”

Lê Cửu ngồi trên bàn làm việc, chân đung đưa, hỏi Kỳ Cảnh Từ đang xem tài liệu.

Kỳ Cảnh Từ không ngẩng đầu, “Nhà tổ gọi điện, bảo tối nay đưa em về ăn cơm.”

Lê Cửu nhướng mày, “Tôi tưởng hôn ước này chỉ là giả vờ thôi chứ.”

Kỳ Cảnh Từ cầm bút ngừng lại.

Một lúc sau, anh nói: “Hôn ước do hai ông cụ đích thân quyết định, làm sao có thể là giả được?”

Lê Cửu nhảy xuống khỏi bàn, bước đến trước mặt Kỳ Cảnh Từ, hai tay chống lên bàn làm việc của anh, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt không rõ ràng.

“Vậy, hôn ước là thật?”

Kỳ Cảnh Từ đặt bút xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, phát ra một tiếng từ trong họng.

“Ừ.”

“Chúng ta thực sự là vợ chồng chưa cưới?”

“Đúng.”

“Không có gì khác trong chuyện này?”

Nghe câu hỏi cuối cùng của cô, Kỳ Cảnh Từ nói: “Em nghĩ nhiều rồi.”

Lê Cửu nhìn chằm chằm vào Kỳ Cảnh Từ, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm, nhưng anh từ đầu đến cuối không lộ ra bất kỳ dấu hiệu nào.

Đột nhiên, cô đứng thẳng dậy, nhìn anh từ trên cao xuống, khóe miệng nhếch lên, cười nhạo.

“Anh nghĩ tôi là kẻ ngốc à?”

Chuyện này rõ ràng là hai ông cụ đã bàn nhau để giấu cô.

Thấy cô có vẻ như đã biết từ trước, khóe miệng Kỳ Cảnh Từ hơi nhếch lên, ánh mắt lóe lên một tia khác lạ.

Anh biết là không thể giấu được cô.

Dù sao, anh cũng không có ý định giấu.

Anh nói: “Nếu em đã biết, còn hỏi tôi làm gì?”

Thật là vô ích.

Lê Cửu khoanh tay trước ngực, cười nhẹ, nghiêng người dựa vào bàn của anh, nói: “Thật lòng mà nói, tôi không hiểu tại sao ông cụ lại chọn tôi.”

Rõ ràng, ông ấy có thể chọn người khác.

Kỳ Cảnh Từ nhìn cô, “Bởi vì, em ở Đế Kinh thời gian ngắn nhất, liên quan ít nhất.”

Lê Cửu tự nhiên đáp: “Vậy nên mới dễ dàng dẫn dụ những người đó phải không?”

Kỳ Cảnh Từ không nói gì, cô xem như anh đồng ý.

Không khí đột nhiên trở nên im lặng.

Kỳ Cảnh Từ nhìn Lê Cửu không có phản ứng lớn gì, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

“Em không giận sao?”

“Giận gì?”

“Ông cụ… giấu em.” Kỳ Cảnh Từ nói.

Anh tưởng cô sẽ rất giận khi biết chuyện này.

Vì theo tính cách của cô, cô ghét nhất là bị lừa dối.

“Tôi có gì phải giận?” Lê Cửu cười nhẹ, “Ông cụ làm vậy là không muốn kéo tôi vào chuyện này.”
 
Back
Top Bottom