Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ

Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 490: Con Chuyển Về Nhà Được Không




Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía cô.

Lê Cửu biết rằng câu hỏi này sớm muộn gì cũng sẽ được đưa ra, không ngờ lại nhanh như vậy.

Cô hiểu rõ, năm đó cô và Ôn Văn cùng chết trong biển lửa, cảnh sát sau đó tìm thấy hài cốt của hai người và xác nhận danh tính, vậy thì cô làm thế nào sống sót, Ôn Văn ở đâu, những câu hỏi này không thể tránh khỏi.

Cô nghĩ rằng, có thể là Lê lão gia hoặc Lê Trầm sẽ hỏi cô, nhưng không ngờ lại là Lê Đình Chi.

Không khí trong phòng bệnh trở nên im lặng, cuối cùng, Lê Trầm không hài lòng cau mày, ho khan một tiếng, nói: “Đình Chi, những chuyện này để sau hãy nói.”

Trong số những người có mặt, ông mới là người muốn biết nhất về vụ việc năm đó, nhưng ông lại lo lắng việc này sẽ gây sốc cho Lê Cửu, làm cô nhớ lại những kỷ niệm không vui, chỉ có thể tạm thời im lặng, đợi đến lúc thích hợp mới hỏi kỹ.

Không ngờ Lê Đình Chi lại hỏi thẳng như vậy, ông không kịp ngăn lại.

Lê lão gia cũng nói: “Đúng vậy, Tiểu Cửu khi đó mới đầy tháng, làm sao biết được gì?”

Thấy họ đều có vẻ ngại ngùng, Lê Cửu cúi xuống, nở một nụ cười nhẹ: “Không sao, không cần phải tránh né.”

Cô biết họ đang lo lắng gì, nhưng không cần thiết.

Từ khi có trí nhớ, cô đã lớn lên trong hiệp hội, được Trung Thanh coi như con ruột, nếu không phải xảy ra chuyện đó, Trung Thanh sợ rằng sau này sẽ gặp nguy hiểm tương tự, mới buộc cô phải rèn luyện, không thì cô vẫn còn vô tư vô lo trong hiệp hội, không biết đến nguy hiểm.

“Khi tôi có trí nhớ… đã được người khác nhận nuôi rồi, người nhận nuôi tôi rất yêu thương tôi, từ nhỏ đến lớn không chịu khổ nhiều, các người yên tâm.”

Lê Cửu thay đổi cách nói, che giấu về hiệp hội và Trung Thanh.

Cô vẫn chưa hiểu rõ mối quan hệ giữa nhà họ Lê, hiệp hội và mẹ cô, không biết có gì ẩn giấu, nên phải cẩn thận.

Hơn nữa, trong thời gian này, Đế Kinh liên tục gặp sóng gió, một số thế lực ẩn nấp trong bóng tối cũng bắt đầu rục rịch, lúc này biết nhiều chỉ thêm nguy hiểm, che giấu được bao lâu thì che giấu bấy lâu, sau này nếu có cơ hội, hoặc khi cô hiểu rõ sự thật, mới tiết lộ tất cả cũng không muộn.

Cô lặng lẽ suy nghĩ, trong lòng đã có kế hoạch.

Nghe lời Lê Cửu nói, Lê Trầm và Lê lão gia nhìn nhau, không những không thở phào nhẹ nhõm, mà còn nhíu mày sâu hơn.

Lê Trầm nhìn Lê Cửu với ánh mắt dịu dàng, đầy sự xót xa.

Bà Đơn đã kể với họ, khi họ lần đầu gặp Lê Cửu, cô bị thương nặng, toàn thân đẫm máu nằm ngất trong rừng, nếu không phải họ tình cờ gặp và mang về chữa trị, hậu quả khó mà tưởng tượng.

Đứa trẻ này, chắc là không muốn họ lo lắng mới giấu diếm như vậy?

Nghĩ đến đây, Lê Trầm càng tự trách mình hơn.

“Tiểu Cửu…”

Lê Trầm cố nặn ra một nụ cười, giọng nói gần như nghẹn ngào: “Xin lỗi, những năm qua, tôi tưởng… con đã chết.”

Nếu biết… biết rằng cô vẫn còn sống, ông sẽ không tiếc bất cứ giá nào để tìm cô!

Nhưng bây giờ, nói gì cũng đã muộn.

Trong cuộc đời cô, cuối cùng ông đã bỏ lỡ hai mươi năm.

Lê Cửu lắc đầu: “Ông không biết gì cả, không cần xin lỗi tôi.”

Không chỉ ông, ngay cả cô cũng mù mờ, không hiểu chuyện gì.

Ánh mắt Lê Trầm sáng lên, nét mặt giãn ra, toàn thân trông tươi tỉnh hơn hẳn: “Vậy là con tha thứ cho ông rồi?”

“…”

Lê Cửu bất đắc dĩ nói: “Đã nói là tôi không trách ông mà.”

Nhưng Lê Trầm dường như không nghe thấy lời cô, tiếp tục hỏi: “Nếu vậy, Tiểu Cửu, con chuyển về nhà ở được không, ông muốn… bồi dưỡng tình cảm với con.”

Câu cuối cùng, ông nói rất cẩn thận, quan sát kỹ sắc mặt của Lê Cửu, sợ cô không vui.

Con gái ông mới tìm lại, nhưng gần như đã thuộc về người khác, điều này làm ông khó chịu.

Cho dù lúc đó ông đã đồng ý, nhưng đó là dưới danh nghĩa là chú, bây giờ tình hình khác xưa, Tiểu Cửu là con gái ruột của ông, không thể dễ dàng để người khác đưa đi như vậy!
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 491: Để Em Tỉnh Táo Lại


Xem danh sách chương



Lê Cửu ngỡ ngàng trước lời đề nghị của Lê Trầm.

“…

Hả?”

Cô nghĩ rằng ông sẽ tiếp tục hỏi về chuyện cũ, đã chuẩn bị sẵn lý do để đối phó, nhưng lại nghe thấy một câu hỏi hoàn toàn bất ngờ, khiến cô không biết phản ứng thế nào.

Lê Trầm nghĩ rằng cô không muốn, liền nói nhanh: “Tiểu Cửu, mặc dù con và Kỳ Cảnh Từ đã đính hôn, nhưng vẫn chưa đến bước kết hôn, sống chung như vậy rất thiệt thòi cho con gái.”

Lê Cửu không khỏi nhếch môi: “…”

“Lúc trước… khụ, ông nội đồng ý cho con dọn ra ngoài sống chung với cậu ta, hoàn toàn vì lo sợ sau này Lê Hồng và gia đình sẽ làm hại con, nên muốn tìm một chỗ dựa cho con.

Nhưng bây giờ…”

Ông dừng lại, tiếp tục: “Thân phận của con đã công khai, mọi người đều biết con là thiên kim chính thống của nhà họ Lê, chúng ta đều sẽ là chỗ dựa cho con.

Còn về Kỳ Cảnh Từ… thì cứ từ từ đã, con nghĩ sao?”

Lê Cửu mở miệng nhưng không biết nói gì, biểu cảm có chút kỳ lạ.

“Ừ, anh thấy ba nói rất đúng.”

Lê Đình Chi bất ngờ lên tiếng: “Tiểu Cửu, bây giờ em là đại tiểu thư của nhà họ Lê, chưa kết hôn đã sống chung quả thực không tốt lắm.

Hay là… em dọn về trước?”

“…”

Lê Cửu im lặng, quay sang nhìn Lê lão gia: “Ông nội nghĩ sao?”

Ánh mắt cô rất nhẹ nhàng, nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Lúc trước chính là ông nội một tay sắp xếp cho họ sống chung.

Lê lão gia đối diện với ánh mắt của Lê Cửu, lại nhìn con trai và cháu trai, trong lòng có chút xấu hổ, khẽ ho một tiếng, rồi lên tiếng: “Tiểu Cửu à, ông thấy…”

Ánh mắt ông lướt qua: “Ba con nói rất đúng.”

Trước đây ông và Kỳ lão gia đã quyết định chuyện hôn sự của cô và Kỳ Cảnh Từ, phần lớn là vì lo cho tương lai của cô.

Lúc đó trong mắt mọi người, cô là con riêng, ông dù có thể bảo vệ cô một thời gian, cũng không thể bảo vệ mãi.

Nếu một ngày ông qua đời, cô bị Lê Hồng và gia đình làm khó dễ, ông chắc chắn không yên lòng, nên mới có ý định sớm tìm cho cô một chỗ dựa.

Ai ngờ, người tính không bằng trời tính.

Lê Cửu cuối cùng lại là cháu gái ruột của ông.

Bây giờ ông thực sự có chút không nỡ để cô rời xa.

Vì vậy, những lời đã nói trước đây, vẫn nên tạm thời không thừa nhận thì tốt hơn, thể diện gì đó, so với cháu gái không quan trọng bằng.

Lê Cửu hoàn toàn không biết phải nói gì, bất đắc dĩ xoa trán, oán trách: “Ông nội… sao ông lại như vậy?”

Sao lại lật lọng rồi?

Thật là cô đến trước, Kỳ Cảnh Từ đặc biệt dặn cô giữ bình tĩnh, cố gắng tạo mối quan hệ tốt.

Nếu anh nghe thấy những lời này, chắc chắn sẽ tức giận đến mức trở thành một con nhím.

Hơn nữa là loại dựng đứng hết gai.

“Đúng vậy ông nội, các người không thể không giữ lời.”

May mà Lê Mục Dã không quên “tình bạn” với Kỳ Cảnh Từ, kịp thời lên tiếng: “Lúc trước rõ ràng là ông một tay sắp xếp cho Tiểu Cửu và Kỳ Cảnh Từ sống chung, bây giờ lại lật lọng, ông nội Kỳ nghe được, mặt mũi ông nội để đâu?”

Lê lão gia: “…”

Ông cười mắng: “Thằng nhóc, chuyện gì cũng đến lượt con?

Đi chỗ khác đi!”

Thằng nhóc này rốt cuộc đứng bên nào?

Lúc nào cũng nói giúp người ngoài.

Lê Mục Dã nhếch môi, lẩm bẩm: “Con rõ ràng nói thật…

A!”

Nhưng, chưa kịp nói hết, giọng nói đã bị nghẹn lại, sau đó là một tiếng hét ngắn ngủi đau đớn, liền nhìn thấy Lê Đình Chi không đổi sắc mặt rút tay lại, chất vấn: “Anh!

Sao anh lại véo em?”

Lê Đình Chi vẻ mặt thản nhiên rút tay về, liếc nhìn anh: “Để em tỉnh táo lại, nhận rõ mình họ Lê hay họ Kỳ.”

Lê Mục Dã: “…”

Đây là anh ruột?
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 492: Mia tức điên


Xem danh sách chương



Lê Mục Dã bĩu môi, uất ức không nói gì thêm.

Xin lỗi anh rể, anh đã cố gắng hết sức.

Nhìn thấy Lê lão gia và Lê Trầm đều tỏ ra nghiêm túc, Lê Cửu cố gắng nhịn cười nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, bật cười thành tiếng: “Được thôi, con sẽ suy nghĩ.”

Nghe vậy, Lê Trầm lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Cô chịu suy nghĩ là được, còn về phía Kỳ Cảnh Từ, nếu Lê Cửu muốn về nhà, hắn chắc chắn không dám phản đối.

Nghĩ như vậy, tâm trạng hai người đều trở nên vui vẻ hơn.

Lúc này, điện thoại của Lê Cửu bỗng rung lên hai lần, cô nhìn vào màn hình, ánh mắt lóe lên, nói: “Con ra ngoài nghe điện thoại một lát.”

Cô ra khỏi phòng bệnh, đến một góc khuất ở cuối hành lang, không có ai xung quanh, rồi mới nghe máy: “Sao vậy?”

Giọng của Mia có phần nghiêm trọng: “Có chuyện rồi.”

Cô dừng xe bên lề đường, một tay đặt lên vô lăng, thần sắc không còn vẻ bình tĩnh như trước, thay vào đó là một nét lo lắng.

Lê Cửu nheo mắt: “Ừ?”

Do tình huống quá phức tạp, Mia chỉ nói tóm gọn điểm chính.

“Vừa rồi tôi đã tìm thấy một nhân chứng quan trọng, nhưng đến muộn một bước, hắn đã bị giết.”

Lê Cửu nhíu mày: “Do dị năng giả làm?”

Mia đáp: “Đúng, tôi mới đến Đế Kinh hôm qua, mà hắn lại bị giết vào đêm trước đó, rõ ràng là không muốn tôi điều tra ra điều gì.”

Đi dọc hành lang, vài y tá đẩy xe thuốc cười nói đi ngang qua Lê Cửu, cô không để lộ cảm xúc, quay lưng lại, hai tay dựa vào lan can, nhìn qua cửa kính trong suốt ra cành cây bên ngoài.

Giọng cô lạnh lùng: “Cô nghi ngờ ai?”

Mia vừa đáp vừa cười nhẹ: “Chúng ta thật ăn ý, cô đoán ngay được mục đích cuộc gọi này.”

“Cút, chỉ khi nào cần tôi, cô mới chịu nịnh nọt.”

Lê Cửu cười lạnh hai tiếng, rồi hỏi: “Vụ trước còn chưa tính sổ với cô, nói đi, ai bảo hội trưởng điều tra nhà họ Lê?”

“…”

Mia ho khan một tiếng, giọng nhỏ hơn: “Cô không thể bớt tò mò được sao?”

Đã mấy ngày rồi, cô ấy vẫn còn nhớ chuyện này?

Lê Cửu: “Chuyện khác có thể, nhưng chuyện này thì không.”

Mia thở dài, bất đắc dĩ: “Tôi chịu thua cô rồi, quy tắc cô cũng biết mà.”

Một khi nhận nhiệm vụ, tất cả thông tin liên quan đều phải giữ bí mật tuyệt đối, ai cũng không được tiết lộ, đó là quy tắc đầu tiên của hội.

“Đừng dùng quy tắc để áp đặt tôi.” Lê Cửu lạnh lùng nói: “Trước mặt tôi, quy tắc cũng phải lùi bước, nói đi.”

“……”

Biết không thể giấu giếm, Mia quyết định phá vỡ mọi thứ, không chần chừ đổ lỗi cho Trung Thanh: “Cô hỏi hội trưởng đi, nhiệm vụ do ông ấy giao cho tôi, cũng do ông ấy bảo đừng nói cho cô biết.”

Lê Cửu im lặng một lúc lâu, cuối cùng nói: “Mia, nếu cô đã ở Đế Kinh, chắc chắn cũng nghe phong thanh một số chuyện, cô hiểu tại sao tôi phải tìm hiểu chuyện này chứ?”

Tất nhiên cô hiểu.

Mia thầm lẩm bẩm, cô ấy là thiên kim nhà họ Lê, vừa tìm lại người thân, tất nhiên muốn bảo vệ họ.

“……

Tôi hiểu.”

Cô dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng hội trưởng không muốn cô biết, cô cũng không có cách nào, Tiểu Cửu, cô biết tính cách của hội trưởng mà, nếu ông ấy không muốn nói, có đánh chết ông ấy cũng không nói.”

“Vả lại, cô là đệ tử thân cận của ông ấy, nếu có chuyện gì xảy ra, ông ấy chắc chắn sẽ bảo vệ cô trước tiên, sẽ không làm gì có hại cho cô đâu.”

Mia thở dài, bất lực: “Có lẽ hội trưởng chỉ muốn tự mình điều tra, cô giờ là thiên kim nhà họ Lê, ông ấy tất nhiên phải tìm hiểu rõ chuyện cũ.”

Lê Cửu trầm ngâm, đúng là có thể như vậy.

Cô chắc chắn không nghi ngờ Trung Thanh.

“Được rồi.”

Nghe vậy, Mia cảm thấy nhẹ nhõm, trong lòng thầm reo lên.

Cuối cùng đã làm dịu được cô ấy.

Thật không dễ dàng.

“Cô nói về vụ kia, cần tôi giúp gì?”

Khi Mia còn đang vui mừng vì đã lừa được cô ấy, Lê Cửu đột nhiên hỏi, làm cô ấy giật mình.

“… Ồ, tôi nghi ngờ có vấn đề bên trong đặc quản cục, muốn nhờ các cô can thiệp vào vụ này.”

Lê Cửu cười nhẹ: “Mia đặc trợ, cô chắc không nhầm chứ, khi nào đội hai của chúng tôi thành đội điều tra vụ án?”

Mia bĩu môi: “Trước đây các cô cũng điều tra không ít vụ.”

“Đó là các vụ điều tra nội gián và phản bội trong hội, đó là nhiệm vụ của đội giám sát.”

“Bây giờ cũng là lúc thực hiện nhiệm vụ, dị năng giả công khai giết người ở Đế Kinh, rõ ràng là thách thức hội.”

“……”

Lê Cửu: “Quan trọng nhất là, đội chúng tôi chưa báo cáo với đặc quản cục, thuộc dạng cư trú bất hợp pháp, không đúng quy tắc.”

Mia tức giận: “Quy tắc gì chứ!

Cô vừa nói quy tắc gặp cô cũng phải lùi ba phần, giờ lại đổi ý, miệng cô là đồ lừa đảo à?”

Nói là giúp cô ấy, giờ lại đổi ý?

Cô nghĩ lên thuyền của cô ấy dễ sao?

Lê Cửu thở dài, biết không thể lừa được cô ấy, liền chuyển sang khuyên nhủ: “Mia, cô cũng biết đội hai của chúng tôi, nhân viên rất đặc biệt, ở Đế Kinh có không ít người quen, nếu lộ thân phận, có thể gây rắc rối lớn.”

Mia ngẩn ra: “……

Đặc biệt thế nào?”

Dù thường xuyên giao thiệp với đội hai, nhưng cô không rõ thân phận thật của họ.

Dị năng giả thường dùng danh tính bình thường để che giấu, chỉ sử dụng dị năng khi cần thiết, đó là cách bảo vệ họ khi sống chung với người thường.

Khi gặp nhau, họ thường dùng danh tính dị năng giả, còn thân phận thật ít khi tiết lộ cho người khác.

Dù Mia sống cùng đội hai hơn mười năm, cũng không biết thân phận thật của họ.

Lê Cửu suy nghĩ một lúc: “Ví dụ như… diễn viên nổi tiếng và ngôi sao hàng đầu?”

“……”

“Hoặc là công tử và tiểu thư của các gia đình danh giá ở Đế Kinh?”

“……”

“Còn ví dụ…”

Cô chưa kịp nói xong, Mia đã tức giận hét lên.

“Đủ rồi!”

Cô nghiến răng, cảm thấy không nói nên lời, trong tình trạng vô cùng bức xúc, cô cuối cùng cũng phá vỡ sự kiên nhẫn.

“Đồ khốn!”

“Cô từng thấy dị năng giả nào dùng danh tính nổi bật như vậy để che giấu không?

Hả?!”

“Ngôi sao nổi tiếng, công tử và tiểu thư của gia đình danh giá, sao không đứng giữa đường hét lên tôi không phải người thường đi?”

Lê Cửu gãi đầu, những việc này cũng không phải do họ quyết định.

“Đội hai của các cô đúng là một dạng!

Sao không để ai yên tâm được?!”
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 493: Bạn Không Cảm Nhận Được Niềm Vui Của Tình Yêu Sớm




Lê Cửu nhẹ nhàng đưa điện thoại ra xa một chút, đợi Mia trút giận xong mới bình tĩnh nói: “Tóm lại, chuyện này tôi thực sự không thể giúp, cô tìm người khác đi.”

Nói xong, cô định cúp máy.

Nghe vậy, Mia vội vàng nói: “Không được, chỉ có cô mới giúp tôi được.”

Giọng cô mềm mại hẳn: “Lê Cửu tốt bụng, tôi lạ nước lạ cái ở Đế Kinh, đặc quản cục thì không thể tin tưởng, cô bảo tôi tìm ai bây giờ?”

Lê Cửu nhướn mày, ngạc nhiên trước sự thay đổi thái độ nhanh chóng của Mia: “Không phải cô nói chúng tôi không đáng tin sao?”

“……”

Mia nghiến răng: “Không đáng tin… vẫn hơn là không thể dựa vào.”

Hiện tại, cô chỉ có thể nghĩ đến đội hai là người đáng tin nhất.

Còn đội một thì…

Cô không quen Kỳ Cảnh Từ, không thể mở lời.

Lê Cửu cười nhạt, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được rồi, tôi sẽ nhờ lão Tam giúp cô.”

“Cảm ơn.”

“Đừng cảm ơn, mọi thứ theo quy tắc, cứ coi như cô thuê cô ấy, điều tra xong vụ án, đừng quên trả thù lao.”

“……

Không thành vấn đề.”

Vì vụ án, cô nhịn.

Lê Cửu mỉm cười, làm như không nghe thấy sự căm phẫn của Mia, liền cúp máy, rồi gọi cho Hà Dao.

“Lão Tam, có rảnh không?”

Đầu dây bên kia không có phản ứng ngay lập tức, có tiếng điện thoại kêu nhẹ, sau đó giọng Hà Dao vang lên: “Sao vậy, lão Đại?”

Lê Cửu ngờ vực: “……

Cô bị đánh à?”

Sao giọng nghe như hết sức lực thế này?

Hà Dao uể oải: “Tôi giờ thà chết còn hơn.”

Vì lời nhắc nhở của Kỳ Tư Cẩn, cô đã thành công vào nhà họ Kỳ, được Kỳ lão phu nhân sắp xếp ở phòng bên cạnh Kỳ An Ngôn, mong họ có thể phát triển tình cảm, nhưng không may Kỳ An Ngôn được điều ra ngoài công tác, ít nhất phải nửa tháng mới về.

Vì vậy, giờ cô chỉ có một mình trong căn phòng, cô đơn vô cùng.

“Tôi không hiểu, rõ ràng ở gần An Ngôn, sao lại càng ít gặp nhau hơn?”

Hà Dao mệt mỏi nằm trên giường, không ngừng thở dài.

Không có An Ngôn, cuộc sống mất hết thú vị.

Lê Cửu bĩu môi: “Yêu sớm mà còn lý sự?”

Cô nàng này đang cố tình đút lót cô sao?

Hà Dao thở dài: “Lão Đại không hiểu được niềm vui của tình yêu sớm.”

“……”

Lê Cửu nheo mắt: “Cô muốn ăn đòn không?”

Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo một làn hơi lạnh.

Hà Dao rụt cổ lại, vội vàng đổi chủ đề: “Khụ khụ… cô tìm tôi có việc gì?”

“Mia gặp một vụ án, cô giúp cô ấy điều tra.”

Hà Dao: “?”

Hà Dao ngơ ngác: “Sao lại là tôi?

Đặc quản cục ăn không ngồi rồi à?”

“Thật sự là ăn không ngồi rồi.”

“??”

Có chuyện gì mà cô không biết sao?

Hà Dao lập tức nổi cơn tò mò, cả người tỉnh táo hơn, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Nghe giọng điệu của lão Đại, dường như đặc quản cục đã gây ra chuyện lớn?

Lê Cửu kể lại mọi chuyện, Hà Dao nghe xong, cảm thán: “Đội một đúng là không ra gì, quản lý không chặt, Q thần lẩm cẩm rồi?”

Nghe nói Q thần trong hội rất thần thánh, giờ xem ra toàn là tin đồn.

Ngay cả đặc quản cục cũng không quản nổi, tin đồn chắc toàn lời nói khoác.

Lê Cửu thở dài: “……

Đừng lắm lời nữa, mau đi làm việc đi!”

Hà Dao bĩu môi, uất ức: “Lão Đại, An Ngôn không có ở nhà, tôi đã rất buồn rồi, sao cô còn bắt tôi làm việc?”

Điều này thật sự là đòn kép vào tâm hồn yếu đuối của cô.

“Vì cô rảnh.” Lê Cửu hừ lạnh, “Bớt lời đi, mau đi điều tra vụ án, nếu không làm rõ thì đừng gặp tôi nữa.”

“……”

Hà Dao: Khóc lóc.

Lão Đại, tôi đã làm gì sai?

Lê Cửu: Vì cô nói chồng tôi lẩm cẩm.

Hà Dao: ???
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 494




Hà Dao rất muốn nói với Lê Cửu một câu rằng cô đang tức giận nhưng không dám, vì Lê Cửu sẽ đánh chết cô.

Cô bĩu môi, đáp một tiếng và nhận nhiệm vụ này.

Sau khi cúp máy, cô liền quay sang tìm Kỳ An Ngôn để than thở, “Ôi ôi An Ngôn ca ca, em nhớ anh lắm.”

Trong video, Kỳ An Ngôn khẽ cười, ánh mắt nhìn cô dịu dàng đến không tưởng, anh hỏi, “Nhớ anh đến mức nào?”

Hà Dao mếu máo, “Không ăn không ngủ được.”

Những ngày này anh không ở đây, không có ai bên cạnh, cô sắp chán chết rồi.

Kỳ An Ngôn hơi ngạc nhiên, sau đó cười lớn, “Anh còn phải một thời gian nữa mới về được, em ngoan ngoãn nghe lời ông bà nội, chờ anh về sẽ đưa em đi chơi.”

Mắt Hà Dao sáng rỡ, “Thật sao?”

Anh gật đầu.

Nghĩ kỹ lại, đúng là đã lâu không đưa Hà Dao đi chơi, nhân dịp này có thể đưa cô đi thư giãn.

“Vậy chúng ta đã hẹn rồi nhé, em sẽ chờ anh.”

Tâm trạng u ám của Hà Dao lập tức chuyển sang sáng sủa, cô cảm thấy nhiệm vụ Lê Cửu giao cho cô cũng không còn quá phiền nữa.

Sáng hôm sau, cô dậy rất sớm, chào ông bà Kỳ rồi ra khỏi nhà.

“Ơ?

Hà Dao, mang theo ít đồ ăn sáng mà ăn dọc đường.”

Kỳ lão phu nhân vừa định gọi cô lại, nhưng cô lại chạy nhanh hơn thỏ, chỉ chớp mắt đã biến mất.

“Con bé này vội vàng đi đâu mà sớm thế?”

Thật khó khăn mới có kỳ nghỉ, con bé này chắc là bị buồn chán quá nên dậy sớm chạy đi chơi, ngay cả ăn sáng cũng không ăn.

Bây giờ trẻ con đúng là…

Kỳ lão phu nhân mỉm cười bất lực.

Nhưng bà không biết rằng, Hà Dao dậy sớm không phải để đi chơi, mà là có “việc chính” cần làm.

Lúc này, cô đang đứng trước một tòa nhà ở khu thương mại, phía sau là dòng xe tấp nập, tiếng còi xe và động cơ pha trộn vào nhau khiến đầu óc cô ong ong.

Hà Dao nhún vai, mắt hơi khó chịu nhìn toà nhà của đặc quản cục.

Mặc dù nói là “ẩn náu giữa phố xá đông đúc”, nhưng nơi này thật quá tồi tàn.

Dù gì đây cũng là cơ quan giám sát của hội đặt ở khắp thế giới, mà lại chỉ có một toà nhà văn phòng nhỏ xíu, ai không biết còn tưởng sắp bị phá sập.

Cô thở dài, đeo ba lô rồi bước vào tòa nhà.

Lễ tân mắt sắc liền chặn cô lại, gương mặt có chút nghi hoặc hỏi: “Thưa cô, cô có việc gì không?”

Không trách cô ấy thắc mắc, vì hiện tại Hà Dao đang đeo khẩu trang đen, che kín nửa mặt, chỉ lộ ra đôi mắt màu hạnh, với kiểu ăn mặc thế này, ai nhìn thấy cũng phải sinh nghi.

Hà Dao bình thản nhìn cô ấy, hạ giọng, cố gắng làm giọng mình trầm tĩnh, chững chạc hơn: “Tôi tìm giám đốc của các cô.”

Nghe vậy, sắc mặt lễ tân thay đổi đôi chút, nhưng nhanh chóng bình thường trở lại, nở nụ cười chuyên nghiệp: “Xin lỗi, thưa cô, giám đốc của chúng tôi hôm nay không có ở đây, cô hãy đến vào ngày khác.”

Nói xong, cô ấy làm động tác mời, ý muốn tiễn khách rất rõ ràng.

Sắc mặt Hà Dao không thay đổi, cô thò tay vào túi áo, lấy ra một tấm thẻ đưa cho cô ấy: “Nói với giám đốc của các cô, tôi đang đợi.”

Lễ tân nhận lấy, mở ra xem, mặt lập tức biến sắc, kinh hoàng nhìn thẻ rồi lại nhìn Hà Dao, ngón tay run lên không ngừng.

Một lúc lâu sau, cô ấy run rẩy giọng: “Vâ… vâng, xin cô đợi một chút.”

Nói xong, cô ấy cung kính cúi đầu trước Hà Dao, sau đó lập tức quay người đi.

Trời ơi!

Đặc quản cục của họ đến một vị tổ tông rồi!

Cô ấy không thể ứng phó nổi, nhất định phải thông báo cho đội trưởng!
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 495




Tấu Minh đang họp thì nghe tin này, lập tức ngạc nhiên đứng dậy.

“Cái gì?

Người của đội hai à?”

Anh sững sờ một lúc rồi cau mày hỏi: “Người hiện đang ở đâu?”

Lễ tân bị phản ứng của anh làm cho giật mình, lắp bắp nói: “Cô ấy… cô ấy đang đợi ngài ở dưới tầng.”

Nói xong, chưa kịp để mọi người phản ứng, Tấu Minh đã xông ra khỏi cửa.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Một lãnh đạo cao cấp ngạc nhiên hỏi: “Đội hai là thế nào?”

Luôn theo sau Tấu Minh ghi chép, Từ Huy đẩy kính mắt lên, giải thích với mọi người: “Mia tiểu thư đã giao vụ án này cho người của đội hai điều tra.

Tôi nghĩ, cô ấy chắc chắn đến để điều tra vụ án.”

“Cái gì?!”

Mọi người đều giật mình, phản ứng vô cùng kịch liệt.

“Vụ án xảy ra trong khu vực quản lý của đặc quản cục chúng ta, sao lại để người đội hai điều tra?

Như thế thì ra thể thống gì nữa!”

“Đúng vậy, Mia đặc trợ có ý gì đây?

Coi thường đặc quản cục chúng ta sao?”

Khi tất cả mọi người đang cãi nhau om sòm, một vị lãnh đạo lớn tuổi bất ngờ lên tiếng, ngăn cản cuộc cãi vã: “Được rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa.”

Mọi người lặng yên một chút.

“Mia đặc trợ trước đây chỉ ở lại hội, chưa từng đến Đế Kinh, không quen biết đặc quản cục chúng ta nên không tin tưởng cũng là hợp lý.

Hơn nữa, tôi nghe nói cô ấy có mối quan hệ thân thiết với Cửu thần của đội hai, nếu đổi lại là các anh, e rằng cũng sẽ làm như cô ấy.”

Ông ta thở dài, “Tôi nói các anh em già, mọi người đã làm việc cùng nhau nhiều năm rồi, đừng có nóng tính như vậy.

Dù trên cao chúng ta và đội hai không hợp nhau, nhưng chung quy đều là phục vụ hội, không cần tranh giành ở đây.”

“Ông Cao, ông lại định dĩ hòa vi quý à?” Một người cười lạnh nói: “Ông chỉ nói đừng nóng tính, nhưng ông có nghĩ đến, nếu thật sự giao vụ án này cho đội hai, sau này người trong giới sẽ nghĩ gì về chúng ta?

Họ sẽ nghĩ chúng ta đặc quản cục vô dụng, chỉ là một đám ăn không ngồi rồi!”

“Ông Hứa nói đúng, nếu để cấp trên biết chuyện này, chúng ta chắc chắn sẽ không chịu nổi.”

Ông Cao bị nghẹn lời, im lặng một lúc rồi bất ngờ nói: “Nhưng hiện tại, về vụ án này, các anh có manh mối nào không?”

Ông Cao gõ tay lên tập tài liệu trên bàn, nói: “Mọi người đều là người già, tự nhiên biết rằng vụ án này càng kéo dài càng khó phá.

Bây giờ đã hai ngày trôi qua kể từ khi xảy ra vụ án, hung thủ có thể đã chạy thoát khỏi phạm vi quản lý của chúng ta.

Nếu không bắt được hung thủ, chúng ta lấy gì để báo cáo với cấp trên?”

Mọi người im lặng.

Ông Hứa trước đó phản bác ông Cao, mím môi, vẻ mặt có chút bực bội nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

“Bây giờ Mia đặc trợ đặc biệt giao vụ án này cho đội hai, chúng ta có thể rút lui, vụ án này không còn liên quan đến chúng ta nữa.

Sau này nếu không phá được vụ án, trách nhiệm cũng không thuộc về chúng ta.”

Mọi người ngẫm nghĩ lời ông Cao, cảm thấy hợp lý.

“Cũng đúng, vụ án này chúng ta thảo luận từ đêm qua đến giờ cũng không có manh mối nào.

Nếu muốn phá án, độ khó không phải bình thường.

Tôi không tin đội hai có thể phá được vụ án này.”

Người khác cũng đồng tình.

Ông Cao mỉm cười: “Nếu vậy, chúng ta đi theo Tấu đội trưởng xem thành viên đội hai có tài năng gì.”

“Được.”

Khi mọi người với thái độ xem trò vui tiến đến, Tấu Minh đã nhanh chóng đến trước mặt Hạ Dao.

Anh thở hổn hển đứng lại, chạy vội đến mức hơi thở không đều, đưa tay lau mồ hôi trán, ngước nhìn Hạ Dao đang ung dung ngồi ở ghế VIP, hỏi: “Cô… cô là…?”

Từ đầu đến cuối, Hạ Dao không rời mắt khỏi điện thoại, chăm chú chơi game, nghe thấy vậy, liếc nhìn anh một cái, đẩy ly trà bên cạnh về phía anh: “Không vội, uống ngụm trà đã.”

Tấu Minh ngẩn ra, sau đó cười ngượng, cầm lấy ly trà uống cạn.

“Tấu đội trưởng đúng không, tôi mạn phép nói, là một dị năng giả, chạy vài tầng lầu đã thở hổn hển thế này, trước đây khi kiểm tra ở hội, thể lực chắc chắn không đạt tiêu chuẩn phải không?”

Tấu Minh bị sặc, suýt phun trà ra ngoài.

Cô đoán đúng rồi.
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 496


Xem danh sách chương



Tấu Minh cười gượng hai tiếng, giải tỏa sự bối rối, lặng lẽ quan sát Hà Dao, biểu cảm dần trở nên kỳ quái, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ.

Hội sở gần như ai cũng biết, Cửu thần tuyển người vô cùng kỹ lưỡng, tài năng và nhan sắc đều phải là hiếm có trong ngàn người, cơ bản là ai được chọn đều là những kẻ quái dị.

Vì vậy, trong hội sở có một quy ước không lời: Đội một nuôi dưỡng thiên tài, đội hai chuyên tạo ra những kẻ b**n th**.

Cô gái trước mắt, dáng người mảnh mai gầy gò, như thể gió thổi qua sẽ ngã, thật sự là người của đội hai sao?

Thấy ánh mắt của anh ta luôn dán vào mình, Hà Dao nhướng mày, ho khẽ một tiếng, kéo anh ta về thực tại.

“Tấu đội trưởng, đang nhìn gì vậy?”

Ánh mắt cô lóe lên, môi khẽ cười, trêu chọc: “Lần đầu gặp mà cứ dán mắt vào con gái thế này, không lịch sự chút nào đâu nhé?”

Mặt Tấu Minh đỏ bừng, như bị đốt cháy, nhanh chóng rời ánh mắt, vội vàng giải thích: “Đừng hiểu lầm!”

Anh ta chỉ là đang mất hồn thôi.

Khóe môi Hà Dao cong lên thêm vài phần, không tiếp tục trêu chọc, ngón tay chạm vào màn hình, thoát khỏi trò chơi, đứng dậy chìa tay ra: “Chào anh, để tự giới thiệu, tôi là Hà Dao, đội viên đội hai, mã số 003, cứ gọi tôi là Hà Dao.”

Tấu Minh vội bắt tay cô một cái, nhưng khi nghe mã số của cô, vô thức cau mày.

Những người dị năng trong hội sở thường đặt cho mình một cái tên mã, điều này không có gì lạ, nhưng tại sao mã số của cô lại là một dãy số?

Điều này thật kỳ quặc.

Tuy nhiên, ý nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu một thoáng, chưa kịp suy ngẫm sâu, thì sau lưng đã vang lên tiếng bước chân.

Anh quay đầu lại, thấy một đám người đông đúc đi tới, dẫn đầu là ông Hứa và ông Cao, hai người vừa cãi nhau trong phòng họp.

Tấu Minh cau mày: “Các ông…”

Ông Hứa cười lạnh một tiếng, nói: “Tấu đội trưởng, chúng tôi nghe nói người của đội hai đến, đặc biệt tới để chiêm ngưỡng.”

Mặc dù ông ta nói vậy, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc nhìn Hà Dao, sự không thiện ý rõ ràng hiện lên trên mặt.

Hà Dao cười khẩy một tiếng, không để lại một chút mặt mũi nào mà lạnh lùng mỉa mai: “Các ông coi tôi như khỉ trong sở thú, có thể ngắm nhìn và chụp ảnh à?”

Nghe lời cô nói đầy châm chọc, biểu cảm của ông Hứa không có nhiều thay đổi, khuôn mặt già nua hiện lên một nụ cười thân thiện, hỏi: “Vị này là…”

Tấu Minh giới thiệu: “Ồ, đây là Hà tiểu thư của đội hai.”

Anh quay sang Hà Dao nói: “Hà tiểu thư, đây là…”

Chưa kịp nói hết câu, Hà Dao đã ngắt lời.

“Tôi biết, đây là các lãnh đạo cao cấp của quý cục phải không.” Cô cười nhẹ, ánh mắt không kính trọng mà nhìn lướt qua mọi người, giọng nói có phần châm biếm: “Xem ra những năm gần đây đãi ngộ không tệ, các ông đã phát tướng đến vậy!”

Từng người ăn mặc bảnh bao, bụng to như bụng tướng quân, khuôn mặt nhờn nhờn, đặc quản cục dùng để nuôi những kẻ vô dụng này sao?

Người của đội một đều bị mù à!

Những người như thế này, nếu để Lê Cửu nhìn thấy, đừng nói là để họ giữ chức vụ trong đặc quản cục, có thể sẽ bị đuổi thẳng ra ngoài.

Thật là xấu xí cho con mắt người khác.

Sắc mặt mọi người lập tức hiện lên sự phẫn nộ, có người không nhịn được nói: “Đây là chất lượng của đội hai các người sao?”

Mới gặp mặt lần đầu mà thái độ đã kiêu ngạo như vậy.

Thật sự coi đây là hội sở, nơi họ có thể ngang ngược hay sao?

Hà Dao cười lạnh một tiếng: “Xin lỗi, chất lượng của chúng tôi chỉ dành cho người.”

Người kia tức giận: “Cô nói ai không phải người?!”

Thấy hai bên sắp cãi nhau, Tấu Minh vội đứng giữa, ngăn cản tầm nhìn của họ, cười gượng nói: “Hai vị, hai vị, đừng cãi nữa, chúng ta còn việc chính mà.”

Anh chớp mắt với Hà Dao, ý tứ rõ ràng.

“Hà tiểu thư, hay là chúng ta nói chuyện vụ án đi?”
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 497




Trên bàn thí nghiệm, khuôn mặt người chết yên bình như thể trước khi chết không trải qua sự sợ hãi và tra tấn.

Hà Dao đứng ở phía trước, cúi nhẹ người, kiểm tra kỹ lưỡng, trong tay cô là thiết bị liên tục nhấp nháy ánh sáng.

Phía sau cô, một loạt các lãnh đạo cao cấp đều nhìn chăm chú vào lưng cô, ánh mắt chứa đựng sự phẫn nộ, nhưng tất cả đều đồng loạt giữ im lặng.

Nếu không phải vừa rồi Tấu Minh liên tục nhắc nhở họ phải giữ bình tĩnh, thì Hà Dao bây giờ chắc chắn không thể đứng đây kiểm tra thi thể, mà đã bị đuổi ra ngoài.

Sắc mặt ông Hứa đặc biệt khó chịu, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt đầy khinh bỉ, lẩm bẩm: “Chúng tôi đã khám nghiệm tử thi từ lâu rồi, cần gì đến cô ta nữa?”

Ông cố ý hạ thấp giọng, tưởng rằng chỉ có người bên cạnh nghe thấy, nhưng không ngờ, Hà Dao phía trước vừa làm việc, vừa không ngẩng đầu lên, nói: “Đó là quy tắc của đội hai, tin vào chính mình không tin vào người khác.

Mặc dù các ông đã khám nghiệm tử thi, nhưng do trước đây cục của các ông đã tiết lộ thông tin, độ tin cậy của các ông với tôi là con số không.”

Ông Hứa vì bị bắt quả tang nói xấu, biểu cảm có chút không tự nhiên, nhưng sau khi nghe cô nói, đôi mắt ông trợn to, giọng hét lên: “Cô nghi ngờ chúng tôi?!”

Hà Dao bị tiếng hét của ông ta làm phiền, dừng lại một chút, quay lại, mặt không kiên nhẫn: “Muốn ở đây thì giữ im lặng, không thì ra ngoài ngay!”

Ông Hứa giận dữ, không quan tâm đến danh phận của cô, liền mắng: “Cô nghĩ mình là ai mà…”

Một cô gái nhỏ thôi, mà lại dám ngạo mạn như vậy trên địa bàn của họ?!

Tuy nhiên, câu nói của ông ta còn chưa dứt, đã bị Tấu Minh đột nhiên lớn tiếng cắt ngang: “Hứa chủ nhiệm!”

Ông Hứa bị dọa đến giật mình, đầu óc lập tức trống rỗng, không nhớ được mình định nói gì.

Thấy ông ta đờ người, Tấu Minh như người chết đi sống lại, lặng lẽ lau mồ hôi trên trán, liếc nhìn Hà Dao, thấy cô đã quay lại tiếp tục làm việc, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

May quá, may quá, chặn lại kịp.

Nghĩ đến đây, phía sau dâng lên một luồng lạnh lẽo, không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Tính tình của đội hai ai cũng biết, ông Hứa này thường không phải người dễ chịu, nếu hai người thật sự cãi nhau, không chừng trần nhà của cục đặc quản sẽ không còn!

May mắn, may mắn.

Tấu Minh lần đầu tiên tự khen ngợi sự nhạy bén của mình, bình tĩnh lại tâm trạng bão tố, nhẹ nhàng nói lý lẽ với ông Hứa: “Hứa chủ nhiệm, Hà tiểu thư cũng chỉ muốn đảm bảo mọi việc, để sớm phá án mà thôi, ông cần gì phải như vậy?”

Ông Hứa tức đến run vai: “Tôi thì sao?

Ông không thấy cô ta nói gì sao!

Rõ ràng là không tin tưởng cục của chúng ta!”

Tấu Minh vội nói: “Tôi biết, nhưng… cô ta cũng không nói sai mà.”

Nội bộ của họ thật sự có vấn đề.

“Ông!”

Ông Hứa tức giận không thể kìm chế, trừng mắt nhìn anh ta, mặt đầy tức giận, như không ngờ anh ta lại bênh vực người ngoài.

“Ông Hứa, ông bình tĩnh lại, đừng nóng vội, người ta chọc một chút là ông nổi điên lên, tật xấu này bao giờ mới sửa được?”

Khi Tấu Minh sắp không biết làm sao với ông Hứa đang giận dữ, ông Cao – Cao chủ nhiệm bỗng nhiên mở miệng, giữ ông ta lại, Tấu Minh lập tức cảm thấy biết ơn vô cùng.

Ông Hứa nhíu mày: “Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà gì cả.”

Cao chủ nhiệm nhìn vào Hà Dao, thở dài: “Dù lời của Hà tiểu thư khó nghe, nhưng không phải không có lý, ông Hứa, ông đừng quên, nội bộ của chúng ta đã có sự cố, đến giờ vẫn chưa giải quyết, người ta không tin chúng ta là chuyện đương nhiên.”

“Vì vậy, ông cứ chịu đựng một chút, yên lặng một lát đi.”

Ông Hứa im lặng, hừ lạnh quay đầu đi, không nói gì nữa.

Một lúc sau, Hà Dao kiểm tra xong, không phát hiện điều gì bất thường, cô nhướn mày nhìn dữ liệu trên thiết bị, ánh mắt lóe lên, rồi đặt thiết bị xuống, quay lại nói với mọi người: “Đã hoàn thành kiểm tra cơ bản, cần thêm một số dữ liệu sâu hơn, tiếp theo sẽ liên quan đến bí mật của đội hai, mời các vị tránh mặt một chút.”

Tấu Minh ngạc nhiên, hỏi: “Ý cô là…”

“Ra ngoài hết, tắt tất cả thiết bị giám sát ở đây.”

Hà Dao thản nhiên đáp.

“Không được sao?”

Cô cười nhạt nhìn Tấu Minh: “Sợ tôi sẽ làm gì ở đây?”

Tấu Minh vội vã xua tay: “Không phải, chỉ là…

Thiết bị giám sát ở đây, ngoài cục đặc quản ra, còn có một số thuộc quyền kiểm soát riêng của đội một, chúng tôi không có quyền điều khiển.”

Hà Dao nheo mắt, rồi vẫy tay: “Biết rồi, tôi tự xử lý, các ông ra ngoài đi.”

Tấu Minh gật đầu, dẫn mọi người rời đi.

Sau khi họ rời đi, Hà Dao trở lại bàn thí nghiệm, tháo găng tay vô trùng, nhìn chằm chằm vào thi thể một lúc, rồi từ từ nhắm mắt, dần dần giải ph*ng t*nh thần lực của mình.

Thông qua những sợi tinh thần lực, toàn bộ phòng thí nghiệm nhanh chóng bị bao phủ bởi một mạng lưới do tinh thần lực của cô dệt nên, mọi thứ trong không gian đều không thể trốn thoát.

Đột nhiên, cô từ từ mở mắt, nở nụ cười, “Thì ra là vậy, máy giám sát p—25?

Đội một đúng là chịu chơi.”

Cô gõ nhẹ ngón tay lên mép bàn thí nghiệm, suy nghĩ cách xử lý.

Nếu trực tiếp phá hủy, không chừng sau này người của đội một sẽ tìm đến đòi bồi thường, nhưng nếu không phá hủy, cô lại cảm thấy không thoải mái.

Phải làm sao đây?

Hà Dao liếc nhìn xung quanh, đột nhiên lóe lên ý tưởng.

Vừa hay cô mới nghiên cứu ra chiêu thức mới, không bằng… lấy những kẻ xui xẻo của đội một để thử nghiệm?

Khóe môi cô nở nụ cười xảo quyệt, gần như có thể đoán trước cảnh những người đội một bị trúng chiêu.

Sau khi hoàn thành mọi thứ, cô từ tốn phủi tay, trở lại bên cạnh thi thể, đưa tay đặt lên trán người chết, từ từ nhắm mắt, tập trung tinh thần, dần dần giải ph*ng t*nh thần lực.

Khả năng dị năng của cô là ảo thuật, có thể tạo ra thứ người khác nghĩ, đọc được suy nghĩ của người khác, có thể truy xuất suy nghĩ của người khác.

Nói đơn giản, là có thể tạo mộng, đọc tâm trí và đọc ký ức, không có khả năng tấn công, nhưng là một trong những loại dị năng hữu dụng nhất trong hệ hỗ trợ, giống như bây giờ, cô có thể đọc ký ức của người chết trong một khoảng thời gian ngắn trước khi họ qua đời.

Về lý thuyết, dù là người thường hay dị năng giả, đều có lĩnh vực tinh thần của riêng mình, chỉ là đối với dị năng giả, lĩnh vực tinh thần mạnh mẽ hơn, có thể biến tinh thần lực từ hư vô thành thực thể.

Và lĩnh vực tinh thần của một người sẽ tan biến trong vòng bảy ngày sau khi chết, thi thể này chết không quá ba ngày, lĩnh vực tinh thần chưa hoàn toàn tan biến, nên cô có thể đọc được ký ức.

Lúc nãy dùng thiết bị kiểm tra không phát hiện điều gì bất thường, cô bắt đầu nghi ngờ, hung thủ là dị năng giả, rất có thể đã sử dụng dị năng để làm gì đó với người chết.

Và mục đích của hắn chỉ có một, đó là che giấu sự thật!
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 498




Quay trở lại hai đêm trước, Vương Đức Cường ngửa cổ uống cạn chai rượu cuối cùng, rồi tiện tay ném chai rượu xuống đất, cả người ngã xuống ghế sofa, lười biếng nhìn chằm chằm vào chương trình truyền hình đang chiếu trên TV.

Đột nhiên, chuông cửa vang lên dồn dập.

“Ai đấy?”

Hắn nhíu mày hét lên.

Không ai đáp lại, chuông cửa càng bấm gấp gáp hơn, vang lên lẻ loi trong hành lang yên tĩnh.

Vương Đức Cường miễn cưỡng đứng dậy, lê đôi dép đi đến cửa, mặt mày bực bội, giọng điệu trở nên cáu kỉnh: “Đến rồi, đến rồi, gọi hồn à!”

Đứa nào não tàn, giữa đêm khuya đến tìm hắn?

Mở cửa ra, hắn còn chưa kịp nhìn rõ mặt người đến, đã không nhịn được mà chửi rủa: “Mẹ kiếp, mày bị bệnh… ư!”

Máu tươi theo con dao sáng loáng chảy xuống.

Hình ảnh cuối cùng trong ký ức là vết máu bắn lên tường và cánh tay cầm dao của người đó.

Hà Dao đột ngột mở mắt, nhíu mày chặt.

Chuyện gì thế này?

Sao chỉ có những mảnh ký ức rời rạc?

Cô cúi đầu nhìn thi thể, nghĩ đến cảnh cuối cùng trong ký ức vừa nhìn thấy, rồi sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.

Không kịp suy nghĩ nhiều, cô lập tức xoay người rời đi.

Cô cần gặp Lê Cửu.

Vụ án này phức tạp và nghiêm trọng hơn họ tưởng.

“Cô Hà, cô phát hiện được manh mối gì sao?”

Tấu Minh thấy Hà Dao vội vã bước ra từ phòng thí nghiệm, tưởng rằng cô đã có tiến triển.

Hà Dao dừng bước, giấu đi sự nghiêm trọng trong mắt, mỉm cười nói: “Chưa có, tôi định đến hiện trường xem lại.”

“Có cần tôi cử người đi cùng cô không?”

“Không cần.”

Hà Dao từ chối thẳng thừng: “Tôi làm việc không thích có người bên cạnh, tôi tự đi được rồi.”

Tấu Minh hiểu ra, ồ lên một tiếng: “Được, nếu có gì cần, cứ nói với tôi.”

“Ừ.”

Ra khỏi cục đặc quản, Hà Dao lập tức hẹn Lê Cửu, sau khi gặp nhau, cô vội vàng nói: “Lão đại, tôi có phát hiện quan trọng!”

Lê Cửu đưa cô một cốc nước, không vội vàng mà nói: “Nói chậm thôi, không cần gấp.”

Chạy suốt đường đến, Hà Dao hơi th* d*c, mồ hôi rịn ra trên trán, tóc bết vào mặt, trông khá nhếch nhác.

Cô nhận lấy cốc nước, nhấp một ngụm, ổn định lại nhịp thở rồi nói: “Tôi dùng dị năng điều tra ký ức của người chết trước khi bị giết, kết quả, chỉ thấy những mảnh ký ức rời rạc.”

Ký ức của người thường trước khi chết phải là liên tục, không thể có khoảng trống, huống chi là tình trạng ký ức rời rạc không thể ghép lại như của người chết.

Chỉ có thể giải thích rằng, sau khi giết người, có kẻ đã động tay chân vào lĩnh vực tinh thần của hắn.

Lê Cửu nhướng mày: “Ý của cô là, đối phương đã phá hủy lĩnh vực tinh thần của người đó?”

“Ừ.”

Hà Dao gật đầu, đoán: “Hơn nữa tôi nghĩ, cách phá hủy này giống như máy cộng hưởng tinh thần lực.”

Máy cộng hưởng tinh thần lực là thiết bị đặc biệt của hiệp hội, dùng để xử lý những tình huống ngoài ý muốn không thể tránh khỏi trong nhiệm vụ, chẳng hạn, khi dị năng giả sử dụng dị năng bị người thường vô tình nhìn thấy, khi đó sẽ cần dùng máy cộng hưởng để can thiệp vào lĩnh vực tinh thần của họ, xóa đi đoạn ký ức đó.

Dù thủ đoạn của hung thủ và hiệu quả của máy cộng hưởng tương tự nhau, nhưng cách của hung thủ rõ ràng là tàn nhẫn hơn nhiều, bởi vì phá hủy toàn bộ lĩnh vực tinh thần của người đó đồng nghĩa với việc g**t ch*t linh hồn của người đó.

Lê Cửu nheo mắt lại, chiếc cốc trong tay nặng nề đặt xuống bàn, phát ra âm thanh vang dội: “Còn gì nữa, cô thấy gì trong những mảnh ký ức của hắn?”

Hà Dao ngừng lại, giọng nói khác đi đôi chút so với vừa rồi: “Tôi còn thấy… trên cánh tay hung thủ có hình xăm của Sát Minh.”

“Rắc…”

Chiếc cốc trong tay Lê Cửu không kịp phòng bị bị bóp nát, nước trà bên trong đổ hết ra tay cô, giọng cô lạnh lùng: “Cô chắc chắn chứ?”

Hà Dao gật đầu: “Tôi không thể nhìn nhầm, chính là Sát Minh.”

Không khí im lặng một lúc.

Bỗng, Lê Cửu cười khẽ: “Im lặng bao lâu nay, cuối cùng không chịu được nữa?”
 
Boss Cô Ấy Luôn Thích Ngủ
Chương 499: Bố em không thích anh


Xem danh sách chương



Trước đó cô đã nghi ngờ, Sát Minh đột nhiên quay lại rồi lại nhanh chóng lặng im không có động tĩnh gì, bây giờ xem ra, mười phần chắc chín là để chuẩn bị cho hiện tại.

“Chuyện này em đã nói với Mia chưa?”

Lê Cửu hỏi.

Hà Dao lắc đầu, “Chưa.”

Cô biết Sát Minh đối với Lê Cửu có ý nghĩa gì, vì vậy ngay khi phát hiện liền lập tức thông báo cho cô, chưa kịp nói với bất kỳ ai.

Lê Cửu gật đầu, dặn dò: “Tạm thời đừng nói với cô ấy, em cứ coi như không phát hiện gì, tiếp tục điều tra vụ án này.”

Nếu Mia biết, chắc chắn Trung Thanh cũng sẽ biết.

Vì cô, Trung Thanh đặc biệt nhạy cảm với Sát Minh, nếu ông phát hiện điều gì đó không ổn, nhất định sẽ đích thân đến tìm cô.

Hành tung của cô luôn được giữ bí mật trong hiệp hội, nếu Trung Thanh đến, ngày tháng yên bình của cô cũng kết thúc, vì vậy tạm thời giấu chuyện này đi.

Hà Dao đồng ý: “Được, em hiểu rồi.”

“Bên cạnh đó, như em nói, trong cục đặc quản cũng có người của họ.”

Ánh mắt Lê Cửu lóe lên tia lạnh lẽo, “Tìm người đó ra.”

Không thể để những con sâu bọ tiếp tục ẩn náu trong đám đông.

Hà Dao cười lạnh: “Yên tâm, trước khi đi em đã để lại bẫy, chỉ chờ hắn tự mắc vào.”

Với cách làm việc của Hà Dao, Lê Cửu không lo lắng gì, sau khi dặn dò vài câu, cô để cô rời đi.

Sau khi Hà Dao đi, Lê Cửu ngồi một lúc, suy nghĩ về tình hình hiện tại, đột nhiên, điện thoại rung lên.

Cô lấy ra nhìn, ánh mắt dịu dàng, khóe miệng không tự chủ được nở nụ cười, ngón tay nhẹ nhàng gõ phím, trả lời tin nhắn rồi đứng dậy tính tiền.

“Sao về muộn vậy?”

Khi cô về nhà, Kỳ Cảnh Từ đang ngồi trên ghế sofa đợi cô, thấy cô về trễ hơn giờ hẹn, anh nhíu mày, giọng có chút chua: “Cửu Cửu, nói là chỉ vài tiếng thôi mà.”

Lê Cửu liếc mắt: “Này, em chỉ đi thăm bố thôi, ngay cả chuyện đó anh cũng ghen à?”

Từ khi Lê Trầm và cô nhận nhau, anh đã luôn không đúng mực, lần này thậm chí còn ghen, khiến cô thấy khó hiểu.

“Em chỉ đi nói chuyện với ông ấy, anh cũng ghen sao?”

Kỳ Cảnh Từ tiến lại gần, từ phía sau ôm lấy cô, môi mím lại: “Tất nhiên rồi, ông ấy muốn giành em với anh, sao anh không cẩn thận được?”

“……”

Lê Cửu không biết nói gì, cảm thấy tinh thần anh chắc chắn có vấn đề.

Cô quay lại, hai tay ôm lấy khuôn mặt anh, nhìn thẳng vào mắt anh, thở dài nói: “Em thấy anh gần đây áp lực công việc quá lớn, tinh thần có vấn đề rồi.”

“……”

Kỳ Cảnh Từ gỡ tay cô ra, giải thích: “Không phải đâu.”

Anh không phải tinh thần có vấn đề, đây là trực giác!

Trực giác của đàn ông!

Từ khi thân phận của Lê Cửu được công khai, anh đã cảm nhận ánh mắt của Lê Trầm có chút thù địch, trực giác của anh mách bảo, người bố vợ đột nhiên xuất hiện này chắc chắn sẽ gây rắc rối.

Kỳ Cảnh Từ thở dài mệt mỏi: “Cửu Cửu, anh nghĩ bố em không thích anh.”

Điều này đã rõ ràng.

Lê Trầm thực sự không thích anh.

Lê Cửu kinh ngạc nhìn anh: “Không thể nào?

Trước đó không phải ông ấy rất thích anh sao?”

Kỳ Cảnh Từ: “…… Trước đó là trước đó, bây giờ em trở thành bảo bối của ông ấy, ông ấy chắc chắn không thích anh, không chừng còn muốn giành em lại.”

Trước đây Lê Trầm nhìn anh với tư cách là bác của cô, bây giờ khác rồi, với người đàn ông đã cướp con gái mình, Lê Trầm có thể có thái độ tốt thì mới lạ!

Lê Cửu: “……”

Anh đoán đúng rồi.

Lê Trầm thực sự bảo cô xem xét chuyện chuyển về nhà họ Lê.
 
Back
Top Bottom