Siêu Nhiên [Bonten x Oc] [HP x TR] Phù thủy của Phạm Thiên

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
299587966-256-k152133.jpg

[Bonten X Oc] [Hp X Tr] Phù Thủy Của Phạm Thiên
Tác giả: amir-sheira2008
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Ờm....

Chẳng biết tả sao nữa, mọi ngừi cứ vô rồi cảm nhận đi Tags: bontenhaitaniskakuchoumikeymochizukisanzutakeomi​
 
[Bonten X Oc] [Hp X Tr] Phù Thủy Của Phạm Thiên
Chương 1 : Meet


Cô ấy là Ellie Stephen.

Con gái của Ann Stephen - con gái cưng của bộ trưởng bộ pháp thuật và Chúa tể hắc ám Voldemort.

Mẹ cô là một Squib, vì vậy mà ông ngoại của cô cho rằng mẹ cô rất yếu ớt và hết mực cưng chiều.

Có điều ông đâu biết là mẹ cô có mà khỏe như vâm chứ yếu cái gì.

Lần nào đánh bố cô là lần đó bố cô bị liệt.

Có ai thắc mắc là tại sao cha của cô - Voldemort nổi tiếng độc tài, không thương yêu ai lại cưới mẹ cô không?

Vì hồi nhỏ, mẹ cô nghịch cái Xoay thời gian, trở về lúc bố cô còn nhỏ.

Cả hai quý mến nhau, lúc mẹ cô về tương lai còn hứa hẹn các kiểu.

Đó là lí do mà bố cô quyết tâm sống bất tử.

Hai người cưới nhau được 2 năm thì có cô.Lúc biết cha mình là Chúa tể hắc ám trên vạn người, cô không thể tin được!

Ai mà tin nổi cái người suốt ngày lăn lóc ở nhà ăn bám mẹ, ngày nào cũng cướp mẹ với cô lại là người như thế chứ?Ở Hogwarts thì cô chỉ là một học viên bình thường vì mọi người đã dồn sự chú ý và Harry Potter - người dính một đòn Avada Kedavra ( Lời nguyền giết chóc ) của ba cô mà chưa chết.

Thực ra nếu vậy thì cô giỏi hơn ảnh nhiều, cô đã nhiều lần thoát chết (do không trúng) các lời nguyền của cha.

Tất cả đều nhờ sự nhanh nhẹn và nóc nhà quyền lực - mẫu hậu đại nhân.

Lí do bị nguyền hả?

Thì.... cướp mẹ chứ sao?

Thực ra cô không hẳn là bình thường, cô giỏi tất cả các môn như: Độc dược, Biến hình, Bùa chú,....

Nếu không có Harry Potter thì có lẽ cô đã được gọi là một thiên tài.- Con đi thật hả?

- Mẹ cô tay thì chấm nước mắt, tay thì cầm tay của cô.- Dạ!

- Cô vui vẻ đáp.

- Con muốn khám phá thế giới!7 năm học ở Hogwarts của cô đã hết, hoàn toàn bình thường.

Không có khủng bố, thanh xuân vườn trường của cô hết sức tươi đẹp như bao cô nữ sinh khác.

Bố cô cũng đã sám hối, thu hồi các Trường Sinh Linh Giá, hiền hơn, yêu(ghét) quý(bỏ) cô hơn. (Luci: Vì nó cứ quấn lấy mẹ không cho bố đụng vào á!)Voldemort, không, phải gọi là Tom Stephen chấm nước mắt, giả vờ đau buồn thực ra đang vui gần chết:- Sao con lại nỡ bỏ chúng ta lại một mình chứ?Ellie mắt cá chết nhìn người bố đang bày bộ mặt đau (giả) buồn (trân) mà khinh bỉ:- Vậy con ở lại nhé?- Thôi.

- Tom phẩy tay.

- Ngươi đi đi cho ta còn vui vẻ với mẹ.Cô mím môi, không thèm chấp bố, quay lưng bỏ đi.Trong 2 năm, cô đã đi khắp nơi.

Đi Pháp thăm gia đình Delacour, đi Đức xem lâu đài Nurmengard tiện thể thăm Gellert Grindelwald (chủ yếu là đến sỉ nhục), đi Bắc Âu thăm Viktor, ...Cuối cùng, cô đến Nhật để ăn những món đặc sản ở đây.

Hermione đã kể về đồ ăn ở đây qua thư làm cô cũng muốn thử.

Nào là Dango, Mochi, Cơm sườn Katsudon,.....

Nghe đã thấy ngon rồi!Hiện Ellie đang đứng trước cửa tiệm Song Ác.

Đây là tiệm Ramen mà Hermione giới thiệu cho cô.

Không biết có ngon không nữa.- Chủ tiệm!

Cho tôi một bát Tonkotsu với!

- Nghe nói Tonkotsu ở đây rất ngon.- Bây giờ cô mới nhớ ra là cô đâu biết Tiếng Nhật?

Sao mà gọi món bây giờ?- - Bỗng có một cô gái có mái tóc màu hồng nói.

- Tôi đã gọi món giúp cô rồi đấy!Ôi!

Người đâu mà dễ thương vậy nè!

Xứng đáng 100 điểm!- Cảm ơn cô nhiều nhé!

Tôi là Ellie Stephen!

Tôi ngồi cạnh cô được không?- Được chứ!- - Có một người hỏi.

Người này có khuôn mặt quạu quọ và mái tóc màu xanh biển.- Ừmmm...

Cậu có ăn được cay không, Stephen?- Đừng gọi tôi bằng họ!

Tôi không thích lắm!

Gọi tôi là Ellie nhé!

Tôi không ăn được cay đâu!- - - Cậu tức giận gì sao?

- Cô hỏi.

Cô có nghe thấy gì mà "giận" mà.Hinata mỉm cười:- Không có!

Biệt danh của người trước mặt cậu là Angry!- Ohhh.- - - Biệt danh của người trước mặt là Smiley?- Đúng rồi đó!

- Hina vươn tay buộc tóc lên.

- Hai người chủ quán là anh em!

Anh là Smiley còn em là Angry đó!- Oh!- Có một bát mì Ramen đặt trước mặt cô.

Màu của nó là đen khiến cô không khỏi có chút suy tư.

Thấy Hinata đang ăn rất ngon miệng nên cô cũng thử.- Oa!

Ngon quá!

- Cô xuýt xoa.

Mì thật sự rất ngon!- Cảm ơn vì bữa ăn!Nói rồi cô trả tiền rồi rời đi.- - Angry bước ra gọi cô lại nhưng cô đã biến mất.Ellie đang ở trong rừng.

Ellie đang lạc trong rừng.

Ellie đang mất phương hướng trong rừng.

Cô đen mặt.

Ellie đã Độn Thổ đi đến khách sạn nhưng chẳng hiểu kiểu gì mà cô lại bị bay vào rừng.

Thật sự khó chịu!

Cô quăng đũa phép lên cao.

Cây đũa bay lên rồi rơi xuống.

Nó chỉ về phía một bụi cây, phía xa xa có thể thấy lấp ló mấy cái cây cổ thụ cổ.

Ellie bước về phía cây đũa chỉ.

Đành làm liều thôi!Bước mãi, bước mãi.

Cuối cùng Ellie cũng đã đến trước một biệt thự trông rất sang trọng.

'Có người làm nhà tận trong rừng ấy hả?' - Cô thắc mắc.

Ellie không biết mình đang ở đâu, trời cũng đã sắp tối, nếu cô không nhanh thì cô chắc chắn sẽ ngủ ở khách sạn ngàn sao mất.

Cô khẽ gõ cửa.Cốc!

Cốc!

Cốc!

- Xin chào?

Có ai không?Im lặng.- Này!Vẫn Im lặng.

Cô suy tư.

'Ừmmmmm...

Chẳng lẽ đây là nhà hoang sao?

Tiếc ghê, đẹp vậy mà...'

Cô chỉ đũa phép vào cánh cửa, nói:- Alohomora!

Cạch!Cánh cửa mở ra, người bên trong cũng lao về phía cô.

Ellie giật mình, tay nhanh hơn não mà phóng ra bùa Choáng:- STUPEFY!

Nhưng nó chỉ trúng một người, những người còn lại bẻ tay cô ra phía sau khiến cô rơi mất đũa phép.

Cô ngất đi.Tỉnh lại, Ellie thấy mình đang bị trói gô lại trên ghế.

Cô cố cựa mình nhưng bất thành.

Không gian xung quanh cô tối thui hơn cả tiền đồ của chị Dậu.

Ellie thở dài.- Diffindo .Cô thành công cắt mấy sợi dây đang trói cô.

Bỗng có một thứ gì đó lành lạnh chạm vào đầu cô.

Cô sờ nó.....Đcm!

Nó là súng!

Trời ơi!

Cô sợ hãi.

Cô không thể dùng bùa Chắn ở khoảng cách gần như thế này được!

- Diffindo !Cái súng đang chĩa vào đầu cô đã bị cắt một nhát ngọt lịm.- - Bỗng có một tiếng nói phát ra.Đèn trong phòng được bật lên.

Có 7 người đang đứng trước mặt cô.

Mỗi người một vẻ.

Quả đầu tím, hồng, trắng đủ cả.

WTF?

Cái quái gì đây?

Người đang chĩa súng vào cô là một thằng đầu màu hường nam tính.

Đôi mắt xanh màu xanh đá Spinel tuyệt đẹp đang mở to nhìn cô.

Hàng mi dài khẽ run run.

Hai cái sẹo ở khóe miệng làm tăng thêm phần ma mị.

Ủa?

Sao ông trời cho hàng đẹp mà lại quên cho cái hướng dẫn sử dụng vậy ta?- Xin lỗi....

Có chuyện gì à?

Sao lại tàng trữ vũ khí trái phép thế?Mấy người đó xì xầm với nhau.

' Cần gì phải nói nhỏ thế nhỉ?

Dù gì thì mình cũng đâu có hiểu?

'-Ellie thầm nghĩ.Bỗng có một người bước đến chỗ cô.

Người đó có mái tóc trắng dài hơn vai vắt qua một bên.

Bên còn lại được cạo thành hàng song song.

Anh ta còn có một hình xăm là lạ bên đó nữa.

Đôi mắt anh ta hơi xếch khiến anh trông như con hồ ly 9 đuôi vậy.- Chào cô!

Tôi là Kokonoi Hajime!

Cô là ai?- Ôi!

Chào anh Dừa!

Cuối cùng cũng có người nói được Tiếng Anh!

Tôi là Ellie Stephen!

Chẳng hiểu kiểu gì mà tôi chỉ muốn ngủ nhờ thôi mà cũng bị bạn anh bắt nữa ấy!Khóe miệng Kokonoi khẽ run.

Có ai lại đọc tên người ta thành như vậy không hả?- Tôi là Kokonoi.

Ko - Ko - Noi!

Sao cô lại ở đây vậy Ellie?- Xin lỗi vì tôi không biết Tiếng Nhật nên không đọc được nhé!

Àiiiii tôi đi lạc đó!- Sao cô lại lạc vào tận trong rừng luôn vậy?

Để tôi đưa cô về nhé!

Nhà cô ở đâu?- A!

Có ai thấy cái đũa của tôi đâu không?- - Đũa?

Là cái que này đúng không?

- Takeomi vừa nói vừa lấy trong túi ra chiếc đũa thần.

- Tôi thấy nó rơi trước nhà.- Ôi!

Đúng nó rồi!

Cảm ơn đã nhặt lại nhé!

Không nhặt lại là tôi chết mất thôi!

- Cô chồm đến giật lấy cây đũa.

- Mô Phật!

Tôi mà làm mất nó thì.... không dám nghĩ đến nữa!Nói rồi cô ngẩng lên, vui vẻ cười:- Chào mọi người!

Tôi là Ellie Stephen, 20 tuổi!

Tôi là một phù thủy!

Mọi người nhớ giữ bí mật nha!

Kokonoi, Takeomi và Kakuchou ngạc nhiên.

Con nhỏ này mắc bệnh trung nhị hả?

Ellie viết tên mình bằng ngọn lửa từ cây đũa rồi cho nó nổ thành pháo hoa rực rỡ.- Tada!

Đẹp chứ?

- Cô cười khúc khích.Đến đây thì ba người nào đó há hốc mồm.

Phép thuật có thật!- Tôi định Độn Thổ đến khách sạn mà tôi đặt cơ!

Có điều không hiểu tại sao lại nhảy đến đây!

Mọi người cho tôi ngủ nhờ nhé?Kokonoi thuật lại những gì cô nói cho những người còn lại nghe.

Họ không muốn tin nhưng màn pháo hoa kia đã nói lên tất cả.- Tôi có thể giúp mọi người dọn nhà!

Mọi người cho tôi ngủ lại nhé?

Làm ơn~- - Mikey lơ đễnh đáp.

Màn pháo hoa kia vẫn làm hắn choáng váng.

- - Cô có muốn gia nhập Phạm Thiên không thưa quý cô?

- Koko cười thương mại nói.- Phải gia nhập mới được ở sao?

Mà Phạm Thiên là gì vậy?- Một tổ chức thưa quý cô.

Nếu quý cô không đồng ý thì cô có thể ra ngoài ngủ và mặt cô sẽ lên báo sáng mai.- KHÔNG!

Nếu như vậy tôi sẽ 'công chiện' với Bộ Pháp Thuật mất!

- Tch!

Biết vậy thì cô học phép Xóa Trí Nhớ rồi!

Biết vậy hồi đó không lười....- Vậy cô cứ gia nhập Phạm Thiên là được mà.

Cô có nhiều lợi ích hơn mà đúng không?

- Kokonoi thật sự muốn hỏi Ellie là cái 'Bộ Pháp Thuật' kia là sao nhưng chuyện đó để sau đã.- Đ...Được thôi.

Hứa không nói cho người khác nhé?- Được. ~ Mà có ' Bộ Pháp Thuật ' nghĩa là cô không phải phù thủy duy nhất?- Ừm....

Có cả một cộng đồng phù thủy mà.- Chào mừng thành viên mới!- Cảm ơn anh!-----------------------------------------Phew~ 2k từ luôn đó mn!

Luci đã quay lại rồi đây!

Mình viết văn thì diễn biến thường khá chậm nên mình cảnh báo trước đó!

Chúc mọi người một cái Tết an lành nha!
 
[Bonten X Oc] [Hp X Tr] Phù Thủy Của Phạm Thiên
Chương 2: Japanese


Ellie đã ở Phạm Thiên được 4 tháng.

Cô đã hoảng hốt nhận ra đây là một ở tôi phạm sau hai tháng trời làm việc dưới trướng Kokonoi.

Ellie đã cay đắng hỏi ông trời rằng cô đi lại được không.

Tất nhiên là ông trời say Đéo.

Cô rất cay.

Cay đến mức uống chục hộp sữa cũng không bớt được.Ellie giải quyết công việc rất tốt.

Được ghi nhận là làm việc vô cùng hiệu quả, cô có thể ôm đồm cả đống việc khác như tra khảo kẻ phản bội, giải quyết băng đối địch, bàn giao vũ khí,.... mà vẫn hoàn thành mà không có lỗi sai nào có thể chỉ ra.

Có thể nói Ellie chính là một con người toàn năng, một nhân vật không thể coi thường.

Ellie còn có một vẻ đẹp suất sắc được di truyền từ cha mẹ.

Mẹ cô - Ann Stephen có một vẻ đẹp dịu dàng, ấm áp.

Cha cô có một sắc đẹp sắc sảo, từng là một mĩ nam đẹp nghiêng nước pay thùng.

Cô có mái tóc màu hồng nhạt gần như trắng của mẹ.

Đôi mắt xanh lá rất đẹp, luôn lấp lánh tạo ra một ấn tượng tốt đẹp từ lần gặp đầu tiên.

Mũi cao, môi mỏng.

Khuôn mặt xinh đẹp của mẹ pha chút lạnh lùng của cha khiến cô giống như một hồ nước sâu.

Đẹp nhưng lại có một sự bí ẩn khó cưỡng.Tuy Ellie rất đẹp nhưng.... cô lại bị mọi người bật chế độ 'xanh lá'.

Họ gọi cô là 'Kẻ Ngoại Đạo'.

Ellie sồu mà Ellie không nói ....ヽ ('⌒'メ) ノCô không có gì là giống tội phạm cả.

Tính cách hòa đồng, tốt bụng với tất cả mọi người, kể cả với kẻ phản bội.

Đôi khi cô còn tỏa ra một vòng hào quang thân thiện sáng chói.

Chưa một ai thấy cảnh cô giết người.

Thật là một 'Kẻ Ngoại Đạo'.Có điều con người hoàn hảo ấy, tốt bụng ấy, xinh đẹp ấy nay lại đang chịu đưng một sự đau đớn, khổ sở mà bản thân chưa từng trải qua.

Cô khóc lóc đau đớn.

Cảnh vật trước mặt nhòe đi.

Khuôn mặt đẹp đẽ tràn ngập nước mắt.

Mái tóc màu hồng nhạt bết lại, dính vào mặt.

Dạ dày cô quặn đau.

Đôi bàn tay xinh đẹp chưa từng có vết chai nay cứng đờ.

Cô run rẩy nói với người trước mặt:- Xin.... làm ơn.

Làm ơn đi mà....

Tha.. ch..o t..ôi.Takeomi mất kiên nhẫn:- Đã nói rồi!

Không!

Làm đi!

- Hắn chỉ chỉ vào cái bảng ở trên tay, gầm gừ.

- Ta..y t...ôi kh..không động được nữa....

Hah..

- Cô khàn khàn đáp.- Con nhỏ này!

Mới được có 30 phút!

Hắn vứt cái cái bảng xuống.

Nó rơi cái bộp!

Tiếng vang vọng cả căn phòng yên ắng.- Mẹ nó!

Mày mới viết được có 30 phút mà đòi nghỉ hả?

Truyện là Takeomi được bọn cấp trên bàn (đùn) giao (đẩy) nhiệm vụ dạy con quễ trước mặt tiếng Nhật.

Nó làm việc tốt nhưng lại không đọc được tiếng Nhật sao mà hoàn hảo được.

Vậy mà nhỏ này lười kinh khủng!

Học được 30 phút mà nó than sương sương 60 lần thì ai mà chịu nổi!?

Nó tiếp thu nghe và nói thì nhanh đấy nhưng cứ viết và đọc thì nó lại nhầm hết chữ nọ đến chữ kia.

Hắn đã cốc cho mấy cái nhưng vẫn không chịu nhớ.- Đây là gì?

- Hắn nhặt cái bảng lên, chỉ vào chữ 'a'.- .....'o'Cốp!Một tiếng vang thâm thúy vang lên.- ĐÂY LÀ 'a'!

Mẹ nó, nhắc nãy giờ rồi!- Thì....tại nó khó nhớ quá....

- Cô ấm ức nói.- KHÓ NHỚ CON KHỈ!

HIRAGANA CÒN KHÔNG THUỘC THÌ CÔ CÒN KÉM HƠN CẢ BỌN TRẺ CẤP MỘT ĐẤY!Ellie sốc nặng, ngồi trồng nấm ở một góc, lầm lì không nói.Tối hôm đó, người ta cũng thấy một Akashi Takeomi trầm cảm, tủi thân như một đứa con nít.

Cốt cán của Phạm Thiên hôm ấy được một phen cười vỡ bụng.- Mấy người giỏi thì làm đi!

- Hắn vùng vằng.Hôm sau, Kokonoi đến làm thay Takeomi vì Takeomi dỗi rồi 🙂)).

- Hôm nay tôi đến dạy cho cô thay cho Takeomi nhé!

- Koko nở một nụ cười gian thương.- Ừm....

- Cô vẫn còn chưa thoát ra được khỏi cái sốc của hôm qua.Sau khi kiểm tra một lượt, Koko nhận ra cô đã có thể nói và nghe được kha khá từ rồi!

Mới học được có hơn 3 tháng mà lại có thể tiếp thu nhanh như vậy thì chỉ có thể hình dung một từ 'Thiên tài'.

Có điều.....- Đây là chữ gì?

- Hắn kiên nhẫn chỉ vào chữ 'ko'- ....'i'HẮN CHÍNH THỨC BÓ TAY VỚI CON NGƯỜI NÀY RỒI!

Nói hoài mà vẫn không nhớ được mặt chữ nữa!- Đây là 'ko'.

Là 'kooooo'.

Nhớ chưa?Ellie khẽ gật.

Hắn lại chỉ lại:- Đây là?- .....'i'Kokonoi tự nhiên cảm thấy mình nên chết đi để thế giới bớt đi một kẻ vô dụng.- - Mochi hét lớn.- - - Ran ngước lên nhíu mày...........Hảo anh em!Vào ngày hôm đó, lại thêm một vị sếp của Phạm Thiên nghỉ làm vì trầm cảm....

Bỏ lại Ellie còn đang ngơ ngác.

Vậy là cô lại tiếp tục vùi đầu vào làm việc.

Đùa!

Không có thời giam mà trầm cảm đâu!

Cả đống Deadline đang chờ cô kìa!Công việc dạy Tiếng Nhật cho Ellie được giao (đùn) lại cho Kakuchou.

Thì... ngoài Kaku đâu còn ai biết Tiếng Anh lại còn chịu dạy cho cô nữa đâu..Vậy là cả mấy tháng tiếp theo, họ thấy vị sếp luôn trầm tĩnh của họ - Kakuchou nổi đóa liên tiếp.

Huấn luyện cho bọn họ mà đập bọn họ như con đẻ.

Tàn tạ.Đó là những gì để tả về quân tập sự của Phạm Thiên bây giờ.

Trước 300 vòng quanh sân đã thốn lắm rồi mà bây giờ lại thành 500 vòng.

Trước kia bắn chỉ cần vào bia là tha rồi nhưng giờ lại phải bắn trúng hồng tâm.

Trước đánh với sếp thì ngất là hắn tha rồi mà bây giờ trực tiếp đánh suýt chết.

Và 1001 truyện khác.Thế nhưng vào một ngày nọ....

Bọn hắn thấy vũ khí của bọn hắn xịn hơn hẳn....

Bọn hắn cũng thấy đồ ăn ngon hơn....

Đồ dùng cũng tốt hơn....

QUAN TRỌNG LÀ SẾP BỌN HẮN QUA VỤ TIỀN MÃN KINH KIA RỒI!

Sếp bọn hắn đã trầm tĩnh hơn hẳn, hệt như trước kia chỉ là một giấc mơ dài vậy.

Chẳng ai biết chuyện gì đã xảy ra, ngoại trừ đám cốt cán....- - Ellie vui vẻ nói.Cô đã thành thục Tiếng Nhật vài ngày trước, công việc cô làm cũng hiệu quả hơn, không phải dịch ra khiến nhiều từ bị mất nghĩa gốc nữa.

Vì vậy mà sinh ra nhiều lãi hơn nên cơ sở vật chất của Phạm Thiên cũng tốt hơn.- - Takeomi run rẩy nói.

Vụ dạy nhóc con này đã tạo cho hắn một bóng ma tâm lí.- - Cô niềm nở đáp.- - Kokonoi run run chỉ vào chữ 'su'.- Giọng chần chừ của cô khiến Koko lẫn Takeomi vô thức nín thở.- NHÓC CON!

NHÓC ĐỊNH NÓI 'mu' ĐÚNG KHÔNG?

Mà thôi, nó làm được vậy là kinh khủng lắm rồi.- - - Kakuchou mệt mỏi nói.

Mấy tháng qua dạy con nhỏ đó thực sự mệt xỉu.

Nhưng hắn không bỏ được nên đành cố.

May mà công sức hắn đã được đền đáp.- - Ran thắc mắc nhìn Ellie đang vui vẻ ngắm mấy bông hoa.- - Kaku uống một ngụm cà phê rồi tiếp tục làm việc.- - Ran tùy tiện húp một ngụm.

Khá ngon.- - Kakuchou xoa xoa thái dương.

Mấy tháng dạy nó làm hắn như vắt kiệt sức.Ran lại nhìn Ellie đang vui vẻ ếm mấy bông hoa.

Cánh hoa đóng vào rồi lại mở ra như con sò nhiều môi kì quái.

Không ngờ nhìn vô hại vậy mà lại có thể vắt kiệt sức của No.3 Phạm Thiên.

Chẹp.

Đúng là không nên đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài.

- - Ellie cuối cùng cũng chịu bỏ qua cho mấy bông hoa, đến gần bọn họ nói.- - ......TẠI AI?

NÓI COI!

TẠI AI?Nhưng Kakuchou đã quá bất lực.

Mệt không buồn cãi nữa rồi.Bây giờ lại đến Ellie bất lực.

Cái tủ lạnh có một phần là Taiyaki, một phần là Dorayaki, một phần là Pudding...

À rế?

Sao lại có mặt nạ dưỡng da ở đây thế này?

Tóm lại là không có chút đồ ăn bổ dưỡng nào!

Vậy là cô đành vác mặt đến siêu thị.Cô đến siêu thị, chọn mỗi thứ một chút.

Thịt để làm thịt heo hầm cà rốt.

Mua một hộp sườn làm sườn xào chua ngọt Công Thức Ginny.

Một ít khoai tây và một mì làm chả viên rau củ.

Mua củ khoai lang cho cô làm khoai lang nướng.

Mùa lạnh thế này làm khoai lang nướng là tuyệt đỉnh!

Và cả ti tỉ thứ khác nữa.Ellie nhìn đống hàng.

Hàng hóa đã xếp thành một núi nhỏ.

Cô lỡ mua 'hơi' nhiều.- - - Cô giơ lên cái thẻ màu vàng nhìn có vẻ cổ.- - Cô nhân viên lễ phép nói.Vào cái nhày đặc biệt ấy, ngày mà Stephen đã thành thạo Tiếng Nhật, cô đã chứng kiến một cảnh mà cô ngỡ là mình không bao giờ gặp phải.

Nếu trong phim, bạn sẽ thấy mấy tên tội phạm ngầu ngầu, kiểu âm trầm cacthu đúng không?

Vậy thì đây chính là một mặt khác của giới tội phạm.Đó là Rạp Xiếc Trung Ương...Bạn không nhầm đâu, là rạp xiếc trung ương đấy.Rõ ràng lúc đầu cô chỉ mời Takeomi, Koko và Kakuchou ăn vì bọn họ đã dạy cô.

Mặc dù Koko dạy còn chưa đầy một buổi.

Có điều...

Khi nấu xong thì từ đâu nhảy ra thêm 5 người nữa vậy?

Ellie hoang mang tột độ.

Đã thế cô còn thấy cảnh gà bay chó sủa này nữa chứ.....- - Sanzu hét lên, chĩa đũa về phía Ran.- - Ran dửng dưng nói.Rindou thì len lén gắp hết mấy miếng sườn mà Ran tích trong bát....

Mikey thì mặt không đổi sắc gắp mấy miếng thịt trong bát Mochi.....

Koko lấy vội vài viên chả rau củ trước khi bị Kaku ăn hết...

Chỉ có Mochi và Takeomi im lặng.

Nhiều lúc cô còn không biết đây là đâu...

Ổ tội phạm hay rạp xiếc đây...- - Mikey nghiêm mặt, tranh thủ gắp miếng sườn trong bát Sanzu.- -Tất cả đều ngạc nhiên ngước lên nhìn.Vậy có nghĩa là.....- ------------------------------------------Èo....

Gần 1.9k từ.

Kha khá rồi ha?

Mong các bạn sẽ thích món quà Tết này!

Mình định khi nào số lần đọc là 10 thì đăng cơ nhưng không có máy nên cao su đến tận hôm nay.

Sorry nha!An

Luci
 
[Bonten X Oc] [Hp X Tr] Phù Thủy Của Phạm Thiên
Chương 3: Cake


- Này...Tao đói!

Mày nấu ăn đi Ell........

- Rindou nằm chết trên ghế sopha than vãn.- Tôi biết tôi nấu ngon rồi nên anh bớt kêu giùm!

Tự tìm đồ ăn đi!

- Ellie nhăn mày, gấp lại quyển Bùa Chú Ngày Nay.

Sức chịu đựng của con người có giới th― nhầm, là giới hạn chứ!Từ ngày Ellie đến, mấy tên cốt cán được ăn ngon, không thèm ra quán nữa, có đói thì kêu cô nấu.

Vừa ngon vừa bổ mà chẳng mất tiền.

Ngày nào cơm canh cũng đủ chất.

Cơm nấu vừa phải, không cứng như ngoài quán.

Nước gạo được chắt đi ít nhất có thể để giữ lại các vitamin.

Thịt thì có lúc mềm nhũn, ăn vào là tan khiến vị thịt thấm vào đầu lưỡi tạo nên một tuyệt tác.

Có lúc lại dai dai ăn rất đã, nước sốt kèm theo làm thịt thêm đậm vị.

Rau cũng rất ngon, loại nào đắng thì thường được trộn với nhiều loại gia vị, loại ngọt thì luộc thôi ăn cũng ghiền.

Rau qua tay Ellie như được hóa phép, ngon tuyệt!- Mà anh đói lắm hả?

- Cô khó chịu nói, nhìn con người đang lết vào phòng bếp, trông như gục đến nơi.- **** NII-SAN LÀ ĐỒ TỒY! (Từ ngữ nhạy cảm đã được mã hóa)- Cái gì đấy?

- Cô mệt mỏi xách mông vào phòng bếp.

Hét to thế thì đủ sống cả mấy ngày nữa chứ sao mà có vấn đề được.- Ran ăn hết Pudding của tôi rồi!

- Hắn hậm hực mở tủ lạnh cho cô nhìn vào.

- Nên cô làm bánh cho tôi ăn đi!- .....

- Ơ hay?

Ngang thế nhở?

Pudding bị ăn liên quan gì đến tôi?

- Hóa ra chỗ Pudding mấy chục hộp đấy là của anh à?

Tội phạm thích ăn đồ ngọt?- Thì sao chứ?

Sở thích cá nhân mà.

- Hắn phụng phịu phồng má nhìn cô.

Ơ?

Cô bị hoa mắt hay sao mà nhìn thấy hắn dễ thương thế nhỉ?- Không có gì.

Chỉ là hơi thắc mắc thôi.

- Cô có nên nói là vì dọn cái tủ lạnh nên cô đã bỏ chúng ra ngoài rồi bảo ai thích ăn thì ăn không nhỉ?

Hình như lúc đấy Rindou đang làm nhiệm vụ nên không biết.- Tôi không biết làm bánh.

- Ellie thở dài, quay lại với quyển Bùa Chú Ngày Nay rồi ngồi phịch xuống ghế sopha.- Cô biết nấu ăn mà không biết làm bánh?

- Hắn nhíu mày nghi ngờ nhìn cô.- Không biết.

Tôi không lừa anh đâu mà nhìn.

- Ellie thờ ơ lật quyển sách.Ellie quả thực không biết làm bánh, cứ mỗi lần làm bánh, tài nghệ của cô tụt thẳng xuống số âm, vị vô cùng dở tệ.

Có lần bánh nhìn thì đẹp nhưng vị lại như một chất độc đáng sợ nhất trên đời.

Có lần bánh có vẻ ngon nhưng vị lại cứ lợ lợ như Baking Soda...

Có lần bánh nhìn rất xấu, ăn vào có thể khiến người ta ngất ngay và luôn...

Nói chung chẳng có lần nào thành công cả.- Anh muốn ăn lắm à?

- Cô ngước lên, cảm giác hơi tội lỗi.- Ừm!

Tôi rất thích Pudding!Ellie suy nghĩ một chút rồi hỏi lại:- Anh có chắc không?

Nếu anh muốn ăn tôi sẽ cho anh ăn nhưng tôi có thể sẽ vắng nhà từ giờ đến tôi lận đấy.Rindou lúc này đã bị đồ ăn che mờ con mắt, gật đầu đồng ý.- Chắc chứ.Ellie suy nghĩ một chút rồi đứng lên.

Cách này hơi nhục chút nhưng thây kệ đi.

Cô làm chút đồ ăn đơn giản cho bọn kia ăn trưa, do làm vội nên nó không ngon bằng mấy món trước.

Rindou đã ngủ trong lúc cô làm.

Kệ nó đi.

Ellie lấy cái áo khoác đang treo trên móc, bước ra khỏi nhà.

Vừa ra khỏi cửa, cô dùng Bùa Độn Thổ biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.Khi chỉ còn gần một tiếng là đến giờ cơm, mấy tên cốt cán đã về.

Họ thấy Rindou đang ngáy khò khò trên ghế sopha còn Ellie đã đi đâu mất.

Ran khó hiểu.

Hôm nay cô đâu có nhiệm vụ?

Hắn chắc cô không bỏ đi vì thấy quyển Bùa Chú Ngày Nay được dấu trang cẩn thận để trên bàn.

Nhưng cô đã đi đâu?

Gần giờ cơm rồi cô còn đi đâu được chứ?

Takeomi lay Rindou dậy.

Hỏi người duy nhất ở nhà cùng cô là sẽ rõ thôi mà.

Nhưng...- Hửm?

Ell đâu ấy hả?

Em không biết.

- Hắn lại phán một câu như vậy đấy.- .....- Em bảo là muốn ăn bánh rồi cổ đi đâu ấy, hình như có thể đến tối mới về được.- .....

- Thằng này....Sanzu qua bàn ăn thì thấy có một tờ note nhỏ có ghi mấy dòng chữ.

Mặc dù nó còn sai chính tả lung tung nhưng có thể hiểu đại khái là:" Tôi đi có chút việc, có thể đến tối mới về.

Có đồ ăn trong tủ lạnh đó, bảo Kaku lấy ra hâm lại là được.

Ellie Stephen"

Kakuchou đã ngó tủ lạnh thì thấy đúng vậy, có mấy món đơn giản trong tủ.

Hắn lấy ra, cho vào lò vi sóng.

Cả bọn không nói gì, chỉ lo Kakuchou hâm xong thì vị sẽ không còn ngon nữa.

Bọn họ im lặng đi rửa qua loa bàn tay dính máu, chỉ duy có Mikey là sạch sẽ.

Họ tự giác ngồi vào bàn ăn.

Có điều....- Sao vị của món này không giống mấy món trước?

- Sanzu gắp miếng chả lên, chê bai.- Đúng vậy!

Mày làm gì nó đúng không Kakucho?- Cả món rau này nữa!- .......Kakuchou từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ khi họ ngừng hẳn, mới đen mặt nói:- Tao không làm gì cả.

Đồ ăn nguội như vậy chắc là để được tầm 1, 2 tiếng rồi.

Chắc nhỏ đó đi vội nên không ngon thôi. *** phải tại tao. (Từ ngữ nhạy cảm đã được mã hóa)Nhưng chẳng có chút tác dụng gì, mấy người Koko, Sanzu, Ran,... vẫn cứ một mực đổ lỗi cho hắn.

Takeomi biết sự thật vì hắn từng phải làm bảo mẫu cho mấy đứa em nên biết nhưng mặc kệ.

Mochi cũng biết vì hắn trước đây đã từng học nấu ăn để làm cho bọn cốt cán.

Nhưng món ăn của Mochi còn không bằng ngoài quán nên đã bị bỏ qua.

Mikey thì im lặng nhưng trong đầu đã là 1001 câu "Tất cả là tại Kakuchou!".Trong lúc đó.Trên bầu trời trong xanh, có hai cái chổi đang phóng vèo vèo trên không.

Chẳng ai thấy được điều đó cả vì Chúa Tể Voldermort và Ellie sao dễ bị lộ đến thế được?

Mặt Tom đen như đít nồi.

Con nhỏ Ell này dùng bùa Độn Thổ đến trước nhà hắn và vợ rồi mang vợ hắn đi.

Con cái gì mà láo toét thế chứ!

Tuy Ellie đến nhà mình bằng bùa nhưng lại phải về bằng chổi.

Đơn giản vì cô không thể tập trung nổi nếu cha cô cứ phóng bao nhiêu bùa như thế.

- Thôi nào cha!

Nếu con nói với cha là con cần cha giúp thì còn lâu cha mới đi đúng không?!- Mặc kệ!

Trả vợ cho tao!- Cha à!

Giúp con một chút thôi mà!- Không!

Trả vợ cho tao!!!!- Vậy cha bỏ đũa phép ra!!!!- Còn lâu!

- Vừa nói, Tom vừa phóng bùa Năng Động.

Nó có khả năng di chuyển theo mục tiêu.

Vậy là không sợ vợ hắn bị vạ lây nữa!

Nhưng con nhỏ kia nhanh quá làm bùa còn không chạm đến dù chỉ một sợi lông.- Aiya!

Cha à!

Con nhờ cha một chút thôi mà!Bọn họ vừa đi vừa cãi nhau.

Vì vậy nên đến lúc chập tối, họ mới đến được căn cứ của Phạm Thiên.Uỳnh!Một tiếng động lớn làm tất cả mọi người trong nhà giật nảy mình.

Bước ra chỉ thấy những tia sáng lóe lên chớp tắt.

Có hai người đang dùng đũa phép đang phát ra những ánh sáng khủng khiếp ấy chĩa vào nhau.

Một bên là Ellie còn bên kia thì là một người đàn ông lạ mặt.

Người đàn ông ấy có khuôn mặt khá giống với Ellie.

Nhất là đôi mắt xanh tĩnh lặng sắc sảo.

Mỗi khi ánh sáng ấy lóe lên thì một thứ gì đó lại đổ rạp.

Lần thì cái cây, lần thì hàng rào, lần thì cái chậu cây cảnh Koko mới sắm, ....

- Yahoo!!!!

Cố lên nào con gái!

- Bỗng một giọng nói rất lớn vang lên.Người ấy là một người giống Ellie gần như toàn diện.

Mái tóc của cô màu hồng nhạt dài óng ả đến tận thắt lưng.

Đôi mắt màu hơi hồng, pha chút đỏ sáng lấp lánh.

Mũi cao nhìn giống hệt Ellie.

Đôi môi hồng hào đang hô lớn những câu từ gì đó.

Nghe qua thì có vẻ đang rất phấn khích.

- Chào?

- Kokonoi tiến đến, dùng tiếng Anh dò hỏi.- Oh?

Chào nha!

Cậu thấy con gái tôi có giỏi không?

- Cô phấn khích chỉ vào cô gái mạnh mẽ đang nhanh nhẹn tránh những tia sáng xanh lè ấy.

- Nó có thể chiến đấu ngang cơ với cả cha của nó đấy!!!- Chào cô.

- Koko nhã nhặn cười.

- Xin mạn phép hỏi lại quý cô là Ellie là con gái của cô?- Oh!

Cậu là bạn của con gái tôi à?

Xin lỗi vì đã phá phách nhé?

- Ann gượng cười.

Lỡ phá đồ nhà người ta rồi kìa....- Hai người mau dừng lại đi!

- Ann hét lớn.

- Không thấy mình đang phá hỏng đồ nhà người ta hả???

- Ann lại chỉ Tom.

- Anh có tin em cho anh ra gầm cầu ngủ đêm nay không?

Tom nhìn như tuyệt vọng đến mức có thể lăn đùng ra chết ngay lập tức, nhanh nhảu nói:- Anh sẽ sửa mà em!

Em đừng cho anh ra gầm cầu nha!Vừa đáp Ann, Tom vừa dùng đũa phép dọn sạch đống đổ vỡ, ghép chúng lại như cũ.

Ellie cũng giúp.

Gì chứ?

Nhờ người ta rồi hại người ta nghe có vẻ không tốt cho lắm....- Rồi mày muốn nhờ tao chuyện gì?

- Khi này tất cả đã vào nhà, ngồi gọn trong phòng khách của Phạm Thiên.- Cha nói tiếng Nhật đi cho dễ hiểu.Tom nhíu mày, không nghe nhưng nhìn thấy đôi mắt hình viên đạn của vợ liền đổi thái độ.- Hừ.

Muốn nhờ cái gì?- Nói vậy có tốt hơn không?

- Ann mỉm cười.- Chuyện là con muốn nhờ bố làm bánh!!!

- Ellie hai mắt sáng lóa.Tom muốn từ chối nhưng....

Ôi...

Vợ hắn kìa....

Cứ như muốn nói: 'Anh thử từ chối xem?' ấy...- Mày muốn bánh gì?

- Tom vừa nói vừa đổ mồ hôi hột.- Cha con mà nói chuyện vậy ư, Tom?- Ừ thì con muốn ăn gì?

- Tom nói chuyện hết sức gượng gạo, đủ để biết rằng ông không quen với chuyện này.- Nè!

- Ellie bắt chuyện với đám người đã bị ăn một rổ bơ to đùng đang ngồi kia.

- Mấy người muốn ăn bánh gì?

Bánh cha làm ngon tuyệt luôn ấy!- Pudding!

- Rin- simp chúa Pudding -dou mắt sáng lóa nói.- Cho bọn này bánh Macaron.

- Kokonoi giở ra phong cách quý's tộc của mình.- Dorayaki!

- Bánh Sachertorte.-......Tom ghi tất cả lại rồi nói, mắt vẫn không rời tờ giấy:- Ok.

Chờ đi.- Mà mọi người ăn gì chưa?

- Ellie chợt nhớ ra rằng cô chưa nấu bữa tối.- Chưa!

- Tất cả đồng thanh.- Dù gì cũng chưa đến giờ cơm mà.

- Kaku nhẹ nhàng tiếp.- Được!

Vậy mọi người ăn cùng gia đình tôi nhé?

- Ellie mỉm cười rạng rỡ.Vậy là tối hôm ấy, cốt cán của Phạm Thiên đã được một bữa cơm vô cùng ngọt ngào và ấm cúng.

Một bữa cơm tràn đầy vị tình thương.-------------------------Kịch trường:Ran: Sao miến lại cứng quèo thế này?Ellie + Tom: Mẹ/Vợ tao nấu!

Cấm kêu!Kokonoi: Hình như thịt hơi dai....Ann: Cô xi―Ellie + Tom: Ngậm mồm vào ăn đi!

All: .....Thật may là sau đó món bánh ngọt của Tom đã an ủi họ đôi chút....------------------------He lu!

Và tôi - Luci đã quay lại rồi đây!

Dạo này mọi người có ổn khum?

Tui đã qua 1 tuần địa ngục.

Ngày nào cũng kiểm tra vở làm tôi chép mấy bài thiếu muốn gãy tay.

Mấy cô có giống tôi không? (2k chữ đó!

Các cô vote và cmt cho tôi để thêm động lực đi nào!!!)

An

Luci
 
[Bonten X Oc] [Hp X Tr] Phù Thủy Của Phạm Thiên
Chương 4: Ghost


Một bữa cơm thật yên bình ở Phạm Thiên.

Yên bình tới mức không thể tin nổi.Một đám tội phạm suốt ngày chém chém giết giết mà lại bình yên thế này ư?Không, thực ra là do họ rén.

Họ rén cái người đang cầm đũa phép cứ chực họ làm lỗi gì là lại đập kia kìa.

À, bonus thêm một con ma nhìn cái mặt mất nết hết phần người khác bên cạnh nữa.Tại sao Phạm Thiên lại có ma?

Tại sao con ma ấy lại chọn ở Phạm Thiên - một nơi luôn chém giết đến ám ảnh tâm lí như vậy?

Muốn giải đáp, bạn hãy quay về thời gian của vài ngày trước.

------------------------------------ Tao lấy món này trước nha, Takeomi!

- Sanzu dành lấy món ăn đang để trước mặt hắn.- *** phải của mày!

Của tao!

- Hắn cũng không vừa, nhanh tay cầm lấy cái đĩa.Mikey nhân lúc hai người kia không để ý, lẳng lặng gắp miếng thịt dưới đầu cá, phần ngon nhất.

Kakuchou cũng không phải loại tham ăn, hắn gắp mấy món bọn kia không để ý.

Dù gì thì món nào Ellie nấu cũng ngon hết, chỉ là không bằng mấy dĩa kia thôi.

Kokonoi không phải là loại thánh phụ giống Kakuchou, hắn sẽ gom hết phần lợi về phía mình mà không chút nể nang.

Đó là bản chất của những kẻ làm kinh doanh.

Và hắn đang dùng cái bản chất ấy để tranh cướp đồ ăn.

Mochi thì giống như người đã già cả, lặng lẽ gắp rồi ăn một cách chậm rãi.

Ran cũng tham gia cuộc thánh chiến giành thức ăn với Rindou.

Nhắc đến thức ăn thì tình anh em cũng chỉ như giấy gói xôi mà thôi.

Chẳng có tình gì hết, thức ăn là mới chân ái.

- Mấy người thôi mà!

- Ellie dở khóc dở cười.

- Có cần tranh nhau thế không cơ chứ?- Cô ngồi xuống ăn đi.

- Kakuchou tốt bụng chừa chỗ cho cô.- Cảm ơn nhé!Bỗng.....Bụp!Một tiếng vang thâm thúy vang lên.

Truyện là khi nãy, Sanzu cầm một bên, Takeomi cầm một bên đĩa.

Vô tình, Takeomi tuột tay làm Sanzu theo quán tính hất đĩa đi.

Phần thịt vậy là bay thẳng vào người Ellie.

Người Ellie hiện giờ nhớp nháp dính dính.

Nước thịt chảy tong tỏng, nhỏ xuống nền nhà trắng tinh.

Cái tạp dề màu xanh lam có điểm vài bông hoa nhỏ nay có thêm mấy miếng thịt như đang sắp rơi xuống.

Không khí tĩnh lặng đến mức cây kim rơi cũng nghe rõ mồn một.Ụp!Miếng thịt rơi xuống trong sự sợ hãi của mọi người.

Không chỉ chiếc tạp dề mà cái áo phông trắng và khuôn mặt của Ellie cũng dính chút nước sốt.

- Mặt tao....

- Ellie vừa nói vừa nghiến răng ken két đến là đáng sợ.

- Bọn mày....

Thật khiến Ellie tức chết mà!

Mấy miếng thịt này mất công Ellie ướp từ hồi chiều lận đó mà bây giờ phí phạm như vậy đó ư?

Đã thế còn hất đổ lên người cô?

Đồ vô ơn!- Scouring Charm!

- Ellie gầm gừ, ếm bùa Cọ Rửa lên người.Cả người Ellie lập tức sạch sẽ trở lại, phần thịt cũng biến mất.

Cô ngước mắt lên, đôi mắt xanh thẳm nhìn vào Sanzu đang cầm đĩa.

Khóa chặt mục tiêu.

Sanzu, mày đợi đấy, tao ghim mày rồi, tao sẽ trả thù!

Nhớ đấy!

Nupakachi, Sanzu!Cô giận dỗi cởi tạp dề ra, vứt mạnh xuống ghế, bước lên lầu.- Ê này Sanzu, nó dỗi mày kìa.- Thì kệ nó!

- Sanzu mạnh miệng nói, vẫn cúi đầu tiếp tục ăn mặc dù trong lòng rất hối lỗi.

Hắn không biết rằng câu nói vu vơ ấy đã quyết án tử cho chính mình.- Hừ!

- Ellie hậm hực.

- Làm mà còn không nhận lỗi!

Như thế là cực kì quá đáng rồi đó!Lúc ném cái tạp dề xuống, cô đã gắn máy nghe lén vào xem bọn kia sẽ ra sao, ai ngờ lại không chút hối hận như vậy.Tối hôm ấy, tất cả ngoại trừ Ellie đã bước vào giấc ngủ trong sợ sệt.

Riêng Ellie thì toan tính về sự trả thù của bản thân dành cho Sanzu.

Đột nhiên, cửa sổ phòng ngủ cô bật mở, cơn gió lạnh tràn ngập sương đêm ùa vào, lạnh cắt da cắt thịt.Cô khó chịu.

Đứa nào chơi bẩn vậy?

Đêm hôm còn chơi trò mở toang hoang cửa sổ thế thì lạnh lắm đấy!

Ellie khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng tang đến gần cửa sổ định khóa lại.

Nhưng....

Ellie đã không có kiên nhẫn rồi mà cái cánh cửa sổ cứ trêu ngươi cô.

Lúc cô sắp cầm lấy cánh cửa thì nó lại vụt qua chỗ khác.

Đâu đó còn có tiếng cười khúc khích của cô thiếu nữ.

Cứ như vậy một lúc rồi cuối cùng, nó đã thành công khiến Ellie tức giận.

Cô rút đũa phép ra:- Colloportus!

- Cánh cửa lập tức vụt khỏi tay Luci, đóng chặt lại.Luci ngơ ngác, nhìn lòng bàn tay lờ lờ, trong suốt.

Nó tự nhủ: ' Chỉ là trùng hợp thôi!

Chỉ là trùng hợp thôi!

Trùng hợp thôi!' Rồi nó đến gần Ellie, cầm lấy tay cô, cảm nhận sự ấm áp từ lâu nó không cảm nhận được.

Nó chết lâu rồi, lâu lắm, lâu đến mức chính nó còn không nhớ rằng nó chết ra sao.

Nó đang rất nhớ gia đình nó, nhớ cái cảm giác tim còn đập, cảm giác được người khác chú ý, khi còn chơi đùa, ghẹo thằng em, đánh nhau với nó.

Khi nó còn lấy trộm cắp làm niềm vui rồi lại bị ba mẹ đánh.

Bây giờ, người ta lướt qua nó như khẳng định rằng nó vốn không tồn tại, nó ghẹo ai cũng chỉ sợ mà không tức giận với nó, đánh nhau với nó.

Nó trộm cắp cũng chẳng ai buồn để ý.

Nó nhớ quá....Thật sự rất nhớ.....Tay Ellie đang ấm áp thì một cái lạnh rét buốt truyền đến thẳng đại não.

Cảm giác cứ như ai đó cầm tay cô rồi trụng vào nước đá -100° C vậy.

Cảm giác thật yomost....Cái cảm giác ấy....cái cảm giác quen thuộc này....cái cảm giác cực kì yomost này....

Chắc chắn là nó!

Ellie lập tức quay người lại, chỉ cây đũa phép vào Luci một cách chuẩn xác:- Lumos!

- Cây đũa phép nhá lên một ánh sáng rực rỡ.

Từ hư không hiện ra một cô gái mang đậm nét Châu Á.

Nó có mũi to, môi khá dày và nhợt nhạt.

Đôi mắt màu nâu lờn lợt.

Mái tóc đen dài đến hông.

Mái tóc ấy vừa dày vừa mượt.

Trông tổng thể thì đây là một cô nhóc trông khá bình thường.

- Á!

Chói quá!- Sao nhóc lại trêu chị?- Chị...chị nhìn thấy tôi ư?- Đương nhiên!

Tôi là phù thủy xịn mà!- V..vậy...chị có biết...Harry Potter không?

- Hỏi đến đây, giọng Luci có vẻ hơi run.- Có chứ!

Tôi từng học chung với anh ấy mà!

Nhóc biết sao?Luci mím chặt môi, khuôn mặt cố không tạo ra biểu cảm kì quái.

Thực ra trong lòng nó lại đang hù hét: 'Trời ơi!

Đây là thế giới kết hợp của TR và HP!!!!!!!

Trời ơi!!!!!!!!

Cực phẩm gì thế này???!!!'- Ch...cho em hỏi: - Luci đã nhanh chóng đổi xưng hô thành 'em'.

Học chung với Idol của cô đó trời!!!

- Harry với Draco là một cặp đúng không ạ?Ellie nhướn mày.

Con bé này hình như biết hơi nhiều về thế giới phù thủy thì phải?- Đúng!

Sao em biết?Nói đến đây, hai mắt Luci sáng như đèn pha ô tô.

Hiện tại, nó chỉ muốn nhảy cẫng lên mà hét: 'OTP của tôi thành sự thật rồiii!!!

Cảm ơn Chúa!!!!'Hai tay nó che miệng, làm như muốn khóc.

Ellie vội vàng xoa đầu nó an ủi.

Cảm giác tê buốt vì lạnh ngay lập tức truyền đến từ lòng bàn tay.

Đầu nó lạnh kém gì các bộ phận khác đâu.- Cảm ơn chị đã cho em biết thông tin này!

Em là Lucia X!

Chị có thể nhờ em làm gì cũng được!

Em nguyện làm ô sin cho chị suốt đời!

- Luci hào hứng nói.Ellie nhìn nó một lúc rồi mỉm cười.

Đó là một nụ cười trông cực kì nguy hiểm, như Conan lúc chuẩn bị bón hành cho hung thủ ấy.- Chị muốn nhờ em việc này....Nửa đêm.Ấy là lúc mọi người đang say giấc.

Là khi ta chìm vào những giấc mơ thần tiên, khi ta có những gì ta mong muốn nhất đến từ sâu thẳm của trái tim...

Sanzu cũng vậy, hắn đang mơ màng thì bỗng có gì đó lành lạnh ở chân hắn....

Hắn giật mình bật dậy.

Khoan đã!!!

Lạnh?

Phòng hắn đâu có gì lạnh đâu?

Bỗng cửa tủ quần áo hắn mở ra, kêu lên cót két rất đáng sợ....

Tấm gương để ở đối diện với giường phản chiếu hình ảnh của hắn....cùng với ai đó....

Cái gì?!

Ai đó?

Sanzu lấy vội khẩu súng ở hộc bàn nhưng nó lại trượt khỏi tay hắn, lơ lửng trên không.

Nhìn lại vào gương, hắn thấy cái bóng đó rõ ràng hơn, nó màu trắng....

Màu trắng?!

Hắn quay lại nhìn nhưng chẳng có ai bên cạnh hắn cả.

Đừng...đừng nói là...nó là ma nhé?

Sanzu bắt đầu thấy hơi sợ, chạy xuống giường, đóng cánh tủ lại nhưng nó cứ liên tục trượt khỏi tay hắn.

Cạch.Cái súng đang lơ lửng của hắn rơi xuống, đến tấm gương.

Nó bay là là trên mặt đất.Choang!Tấm gương vỡ tan.

Hắn thấy sau lưng hắn khẽ rét buốt.

Bỗng có gì đó che mắt hắn lại.

Sờ chất vải chân thật, hắn xác định đây không phải mơ, liền phá cửa, chạy vội ra ngoài.Tất cả cốt cán của Phạm Thiên đã đợi bên ngoài từ lâu.

Bọn hắn đã nghe tiếng khẩu súng rơi xuống, nghi là có kẻ đột nhập nên đã tụ tập để bắt kẻ ngoại lai.

Nhưng khi Sanzu chạy ra thì...- Pffffff― Ran che miệng cười.Rin không phát ra tiếng nhưng nhìn bờ vai run run ấy là đủ hiểu.Takeomi không chút nể nang cười vào mặt Sanzu.Kokonoi tranh thủ chụp mấy tấm ảnh dìm.Mochi khóe miệng co giật.

Muốn cười lắm nhưng phải giữ dáng vẻ nghiêm nghị.Kakuchou mở to mắt nhìn tên đầu sứa có .....Mikey khóe miệng hình như có cong lên đôi chút...- Ủa?

Sao mọi người tụ tập đông vui vậy?

- Ellie vui vẻ bước ra từ phòng mình.

Phòng cô vốn đối diện phòng Sanzu nên vừa mở cửa thì đập vào mắt cô là hình ảnh Sanzu đang đội quần.

Quần trái tim họa tiết chấm bi luôn đấy nhé!

Ellie nhanh tay cầm điện thoại chụp ảnh tanh tách.- Hahahahahahah!!!!!

- Ellie cười sặc sụa.

Nước mắt sinh lý chảy ra.

Cô vuốt khóe mắt rồi nói tiếp.

- Hahahahah.. ha.. ha .. khụ khụ.

- Do cười to quá nên cô hơi đau họng.

- Chơi họa tiết chấm bi luôn đấy ư Sanzu?

Hahahahhahaha.Sanzu liền giật mình, giật thứ đang che mắt mình ra, nhận ra đó là họa tiết chấm bi hắn luôn giấu xuống đáy tủ đây mà....

Sao nó lại đội trên đầu hắn?- Hahahahahah!!!!!

Làm tốt lắm Luci!Bọn họ nghe cô nói vậy nhưng không có tiếng đáp.

Thực ra là có nhưng bọn họ không thể nghe được mà thôi!

- Xời!

Em mà lại!

- Luci lớn tiếng tự hào nhưng bọn kia chỉ nghe tiếng the thé như ma gọi.- Hiện hình!

Luci lập tức hiện ra từ không trung.

Nó vui vẻ nhào đến ôm Ellie:- Ehe chị ELLI!!!!!!!!!Mọi người vô cùng ngạc nhiên.- Nó là con ma phá phòng tao đúng không!!!

- Đây không phải câu hỏi mà là một câu khẳng định.

- Đúng rồi!

Cho chừa tật lãng phí nhé!- Ehe, chào, tôi là Lucia X!Vậy là từ đó, bọn họ không dám bật Ellie nữa.

Sợ bị phá phòng lắm, với lại con ma Luci kia trông dễ sợ gì đâu luôn á!----------------------------------Halo mn!

Tôi đã quay lại rồi đây!

Ummm Tôi sẽ chỉ đăng chap khi đạt chỉ tiêu 10 sao + 5 cmt thôi nhé!

Dạo này tôi hơi bận học nên cần động lực á!

Nên mọi người chú ý nhé!

An

Luci
 
[Bonten X Oc] [Hp X Tr] Phù Thủy Của Phạm Thiên
'Một chút' tức giận


Mọi người có thấy cái gì không?

CÓ THẤY GÌ KHÔNG?---------------------------------------------Dành cho những ai đang đọc trên web lậuMình chân thành mong bạn sẽ đọc truyện của mình trên W@ttp@d nhé!

Mình thề mình chỉ viết ở đây thôi!

Nếu các bạn ủng hộ, các bạn có thể đọc ở đây!

Đừng có đọc ở đấy!

Đọc ở đấy mình buồn lắm luôn ấy!---------------------------------------------Dành cho những trang web bố láo ăn cắp truyện của tao.Bọn mày dell biết nhục à?

Truyện tao còn lưng ra viết mày lại đem đi thu lời?

Tao ở đây kêu gọi mọi người mãi vẫn chưa đủ tiêu chuẩn mà mày đem đi cái lượt thích còn gần bằng bên chính thức?

CMN!

Bọn mày coi tao là cái gì?

Tao từ lâu đã đell hiền rồi!

Mày mà còn đăng mấy truyện của tao nữa thì xác định tao chửi bọn mày đến không ngóc đầu lên nổi đi!

ĐCM bọn truyen3h, bọn truyenfic, bọn truyenlove,....

ĐCM sao bọn mày có thể làm thế?--------------------------------------------Dành cho những bạn đang đọc truyện của mình ở W@ttp@d Mình cảm ơn các bạn đã đọc truyện và ủng hộ mình, mình sẽ chờ đến khi đủ điều kiện thì sẽ đăng tiếp nhé!

Mình viết sẵn chương 5 rồi, chỉ chờ đủ điều kiện thôi, cảm ơn mấy bạn đã ủng hộ!An

Luci
 
[Bonten X Oc] [Hp X Tr] Phù Thủy Của Phạm Thiên
Chương 5: Acquaintance (1)


Luci đang nở một nụ cười cực kì bỉ ổi nhìn màn hình điện thoại, gò má nhợt nhạt thường ngày của nó dường như đậm hơn.

Nó mới được Ellie tậu cho một cái điện thoại nên vị trí của Ellie trong lòng nó đã được xếp lên vị trí top 1.

Nó đang đọc những câu truyện mà nó ưa thích.

Nó rất thích đọc truyện, mỗi khi đọc, nó lại cảm thấy rất vui vẻ và thư thái.

Và...nó đang đọc pỏn '-'....

Đó là lí do mà nụ cười của nó lại có vẻ bỉ ổi dễ ghét như thế....- Đang đọc gì đấy, Luci?

- Ellie đột ngột quay sang nhìn nó.Nó đang ngồi trên ghế sopha và Ellie đang ngồi cạnh.

Bộ phim cô đang xem rất tẻ nhạt và dở tệ nên cô muốn tìm gì đó vui hơn chút.- Ahhhhhh!!!

- Luci luống cuống tắt điện thoại.

- Kh...không có gì đâu chị!

Em chỉ đọc linh tinh thôi!Không!

Cô tuyệt đối không được để tâm hồn trong sáng của nữ thần bị vấy bẩn được!

- Aiiiiiiiiiiis....

Chị chán quá Luci~- V...vậy ạ.

V..vậy chị có muốn chơi không?

E..em bày cho?- Có hả?

- Mắt Ellie sáng lên.

- Trò gì vậy?- Th..thám hiểm nhà ma ạ!

Chị có muốn chơi không?- Tất nhiên rồi!- Vậy em sẽ biến ngôi nhà này thành nhà ma nhé!!!

Chị!

- Nó chỉ vào Ellie.

- Và mấy người kia!

- Nói rồi nó chỉ vào mấy người đang phè phỡn trên ghế sopha.

- Ra ngoài hộ em nhé?

Được không ạ?- Được chứ!

- Ellie cười ngọt ngào.

- Mấy người kia!

Đi!

Không nghe Luci nói gì à?Èo.....

Phân biệt đối xử rõ ràng ghê....

Luci thì chị chị em em còn mấy người kia thì như người dưng nước lã....Bọn họ bị Ellie cưỡng chế ra ngoài.

Rời xa chiếc ghế sopha yêu quý, Mikey như bị mất hết xương.

Hắn còn chẳng buồn động nên bị Ellie vác đi như cái bao tải.- Khi nào xong em sẽ gọi mọi người nhé!!!!- Ừ!Mấy người cốt cán Phạm Thiên bị xách đến trụ sở chính.

Ngồi lì trên ghế sopha trong phòng Mikey mà chọc điện thoại tiếp.- Mọi người không thấy phí phạm một ngày nắng đẹp thế này ư?

- Ellie tuyệt vọng nhìn màn hình TV.Một bộ phim chán ngắt.

Motip quá cũ, được mỗi kĩ xảo và nhân vật chính khá đẹp.

Bộ phim này cẩu huyết quá... làm Ellie xem đến ngán ngẩm.Rồi Ellie đứng bật dậy, tay vẩy đũa phép, nâng cả bọn lên.- Hôm nay mấy người phải ra ngoài với tôi!- Tôi không muốn đi đâu Ell...

- Kokonoi chới với.

Chóng mặt quá, nhỏ dùng bùa mà cứ lắc lư miết.- Không muốn cũng phải đi!Rồi Ellie thả họ từ cửa sổ rơi xuống từ độ cao gần 200m.

Nói họ không sợ thì là giả....

Mikey mặt trắng bệch rồi kia kìa....

Khi tưởng rằng sấp mặt đến nơi thì cô dùng bùa ngăn họ với mặt đất lại.

Kakuchou thì được Ellie dùng bùa Bay nhẹ nhàng đáp xuống.

Ellie rất quý Kakuchou.

Anh ta là người duy nhất bình thường trong một đám bất thường này.Thằng thì suốt ngày mất ngủ nên mặt trông như ma....Thằng thì nghiện cắn thuốc.....Thằng thì già rồi mà cứ hút thuốc nhắc mãi chẳng chịu nghe...Thằng thì mặt than, không có cái biểu cảm nào đặc biệt chú ý.....Thằng thì cuồng baton nên làm nguyên bộ sưu tập baton ở nhà riêng.....Thằng thì chuyên gia xương khớp, làm tội phạm mà cuồng đồ ngọt....Thằng thì lúc nào cũng tiền, rảnh là lại mở biểu đồ cổ phần ra xem....Mãi rồi cô cũng không biết đây là đâu luôn....

Chứ tổ chức tội phạm chắc chắn không phèn chúa thế này!- Chà!

Phải hít thở không khí trong lành thế này mới đúng chứ!!!

- Ellie khoan khoái vươn vai.Mấy người đằng sau mặt xanh xao, riêng Kokonoi và Mochi thì ói mửa.

Cảm giác lỡ nhảy bungee mà chưa có sự chuẩn bị là như thế này sao?

Bọn họ có chút cảm thông với mấy tên phản bội bị thả thế này rồi...Nên bọn họ sẽ vẫn cứ thả!

Cảm giác thế này rất hợp để moi móc thông tin!- Ehe....

Tách!Một âm thanh thâm thúy vang lên...- Ảnh Mochi ói!

Biểu cảm mới!

Biểu cảm mới!

HeheheheCon oắt này...- Go go go!

Đi thôi!

Lâu lắm mới ra ngoài mà!

Nghe nói tắm nắng sẽ bổ sung canxi đấy!Mấy người Phạm Thiên bị Ellie kéo đi hết chỗ này đến chỗ kia.

Dùng một chiếc xe ngoại cỡ mượn của chú Sirius để đưa bọn họ đi và ếm bùa khiến nó trở nên vô hình.

Hết từ núi Phú Sĩ rồi đến tháp Tokyo.

Xong rồi lại tham quan đền Kinkaku-ji ở tận Kyoto.

Vui vẻ ở đó được một lúc, Ellie lại kéo họ đi thăm lâu đài Himeji.

Trông nó đẹp tuyệt trần.Vô thức, bọn họ lại chú ý đến cô.

Ellie gần như giống người bình thường trong công việc nhưng năng lực xử lí thông tin của cô rất tốt.

Cô không chịu dùng bùa chú để giết người nói là vì sợ mất hết tiền ở Azkaban mặc dù họ cũng chẳng biết đó là nơi quỷ nào.

Tại sao lại là mất tiền chứ không phải mất hồn ư?

Đơn giản là vì cô đã sáng ra một bùa chú không cần đũa phép có thể khiến Giám Ngục bay màu sau khi thấy Harry có vẻ sợ cấp dưới của cha.

Rồi.... cô phát hiện một sự thật kinh hoàng.....Đó là bọn Giám Ngục giỏi đánh bài Muggle kinh hồn!

Bài Muggle là một loại rất dễ gian lận nhưng với Giám Ngục lại là một truyện khác.

Bọn họ sợ cô nên khi muốn một chân trong đám, họ cũng chấp nhận.

Nhìn con người đã khiến 2/3 anh em của mình bay màu kia, bọn Giám Ngục cảm thấy thật magic....Ellie luôn giải quyết mọi việc rất nhẹ nhàng mà không cần một bùa chú nào giúp sức.

Cô hơi phiền phức.

Luôn phàn nàn khi bọn họ ăn không đủ chất.

Luôn nhắc nhở họ nâng cao sức khỏe.

Ellie luôn dọa dẫm họ bằng những ảo ảnh đẫm máu chính cô tạo ra.

Nhưng Kokonoi từng đọc trộm sách của Ellie đã nói rằng: Muốn tạo một ảo ảnh, bạn phải ghi nhớ nó như một phần của bạn.

Tức Ellie đã ám ảnh nó trong tâm trí.

Tại sao cô phải làm vậy?

Vì muốn tốt cho bọn họ, muốn bọ họ mạnh mẽ hơn về cả tâm hồn lẫn thể xác.

Một người luôn hi sinh vì mọi người...Ting!

Bạn có tin nhắn mới!Một tiếng nói cứng nhắc như Google Translate vang lên.- Ồ!

Luci gọi về rồi!

Chúng ta về thôi!- Ừm.

Đi.Khi đó đã là chập tối.Khoảng không gian tĩnh lặng tối om.

Chỉ có chút ánh sáng le lói từ mặt trời vọng lại chiếu lên căn nhà sang trọng.

Nhìn nó vẫn bình thường, vẫn khang trang như mọi khi.

- Ehe!

Chị Elli!!!!- Xong rồi hả, Luci?- Vâng!

Nhưng phải trả phí đó nha!

200 yên một lần!

Riêng chị Ell và ông chú Mochi thì được miễn!- Tại sao chứ?????

- Cả bọn thắc mắc.- Hong thắc mắc!

Không vô thì đêm nay biến ra khỏi nhà để em dọn lại!- Ơ?Cuối cùng, ngoại trừ Mochizuki và ai đó họ Stephen ra thì tất cả đều phải cống cho Luci 200 yên.- Được rồi!

Khởi hành thôi!!Khi vào trong nhà, mọi thứ vẫn bình thường như chưa từng có gì xảy ra, ngoại trừ mấy con ma đang cố đi ra thì bị một thứ gì đó hất văng trở lại và ở đây không bật đèn.- Em cố lắm rồi đó chứ nhưng em hong được phá hoại đồ đạc.

- Luci gãi má.

- Lên phòng Sanzu - san trước ha?Khi bước vào, họ thấy một cô gái đang nhào về phía họ nhưng bị Luci cản lại, giáo huấn một trận.

Phòng của Sanzu có dấu hiệu bị lục lọi nghiêm trọng, thuốc bị vung vãi khắp nơi.

Trông thật thảm.- Tao bảo mày không được làm gì phòng tao cơ mà?

- Sanzu tức giận gầm lên.

- Sao lại thế này hả?- Đâu phải tại tôi?

- Luci bật lại ngay.

- Tại cô ấy mà?Luci tránh ra cho họ nhìn 'người' đang bị nó giáo huấn.

Đó là một cô gái trông khá trẻ.

Cả người cô một màu xám xịt cho biết cô đã chết.

Hàng mi cô dài và cong vút.

Cô để kiểu tóc bob bù xù xếp lớp với các sóng bồng bềnh và các mép cùn trông khá dễ thương.

Cô đang mặc đồng phục Phạm với tay áo được tùy chỉnh riêng theo họa tiết hoa anh đào.

Trên người còn vài vết đạn.

Mà....khuôn mặt ấy....sao lại quen thuộc đến thế?- Sen...ju?- Chào mọi người!

Em nè!

- Senju vui vẻ vẫy tay chào.Sanzu biểu hiện một biểu cảm khó tin, tay run run chạm vào người con gái ấy.

Lạnh....Lạnh quá...- Cô ấy chết rồi mà.

- Luci dựa vào góc tường, mắt rũ xuống.

- Lạnh cũng dễ hiểu thôi.Sanzu nắm chặt tay đến rỉ máu, Senju ngồi bên cạnh vỗ về, Takeomi khoanh chân nắm lấy tay Senju.- Hì hì!

Thấy mọi người vẫn nhớ em vui lắm!

- Senju cười.

- Lúc nghe tiền bối, em cứ tưởng nhầm cơ!Nghe vui như vậy...mà sao em lại mờ dần thế kia?- Úi chà!

Sắp hết thời gian rồi!

Th..ôi.....à.o ....m..i ..gư.....ời ....n..hé?

- Giọng nói ấy chập chờn như mạng của mấy đứa học zoom.Và Senju đã hoàn toàn tan biến.

Không khí vô cùng trầm lặng, đến tận khi nó cất tiếng:- Tiếp theo, Akashi - san nhỉ?Phòng Takeomi ngay kế phòng Sanzu nên nghiễm nhiên nó trở thành điểm đến tiếp theo.Shinichirou đang ngơ ngác.

Sư phụ của anh đã dẫn anh đến đây, nói là có chút việc cần nhờ thế mà đến rồi lại ném anh vào đây.

Khi cánh cửa căn phòng vừa mở, đập vào mắt anh là khuôn mặt quen thuộc:- Takeomi?

- Giọng nói khàn khàn vì khói thuốc của người con trai ấy vang lên trong không gian tĩnh lặng.- Shi...Shin?- ANH SHIN!!!- Giọng này...Mikey?

Trời!

Sao mắt lại thâm quầng thế này?Mikey chạy vụt đến, ôm chầm lấy người anh của mình.

Bất chấp sự lạnh giá tỏa ra từ anh.

Hắn sợ...anh lại giống Senju, sẽ tan biến ngay trước mắt hắn.Shinichirou bất ngờ cũng...có chút vui:- Thằng nhóc này!

Bình thường toàn trêu anh cơ mà?

Sao giờ lại ôm anh thắm thiết thế?- Shin...- Takeomi?

Mày đó hả?

Gỡ Mikey ra hộ tao với.Takeomi trầm mặc nhìn con người trước mặt.

Đó là người bạn thân nhất của hắn, hắn...cũng không muốn mất thêm ai nữa...Lúc ấy, Shinichirou cũng mờ dần, giọng nói đứt quãng.

Giống như Senju lúc sắp biến mất, hắn vội cầm lấy tay cậu bạn thân thì nghe thấy tiếng thủ thỉ:- Sống tốt nhé, Takeomi!Và...Shin cũng biến mất.

Takeomi tức giận, nắm lấy cổ của Luci giơ lên cao.

Khuôn mặt nó vẫn dửng dưng như không.

Phải rồi.... nó chết rồi thì sao có thể chết thêm nữa chứ?- MÀY ĐÃ LÀM GÌ NÓ?

HẢ?Nó nhẹ nhàng thoát ra khỏi bàn tay của Takeomi, giọng nó trầm hơn hẳn:- Anh... anh có thể gặp lại tên đó, nói chuyện với Shin.... có những giây phút vui vẻ bên nhau...

CÒN TÔI THÌ SAO?

NGƯỜI ĐÓ ĐÃ BIẾN MẤT MÃI MÃI!

Anh có voi đòi tiên hả?!Nó muốn khóc quá....

Nhưng nó không thể khóc nổi.

Nó là ma mà...

Khóc cũng đâu ai hiểu cho nó đâu...Nó nhớ người đó... muốn gặp người đó, nói những lời nó chưa kịp thổ lộ....

---------------------------Hý hý hý, điều kiện như cũ nha!An

Luci
 
[Bonten X Oc] [Hp X Tr] Phù Thủy Của Phạm Thiên
Chương 6: Acquaintance (2)


Ellie thấy khuôn mặt của Luci thì lập tức hòa hoãn lại không khí căng thẳng.

Cô kéo nó ra nhưng.... nó là ma mà?

Sao cô có thể chạm vào nó chứ?

Chỉ có nó chạm vào cô mà thôi....

Hành động ấy như khẳng định sự vô hình của nó, khẳng định rằng nó vốn không hề tồn tại.

Nó chỉ là một linh hồn lang thang mà thôi...Rồi nó quay đầu, bỏ lại mấy người đang cắn răng đứng đó.- Mấy người làm cái quái gì vậy hả?

- Ellie tức tối nói như hét.

- Mấy người đã làm tổn thương Luci đó!Không khí vẫn im lặng, không ai nói gì.

Một bầu không khí im ắng đến quỷ dị.Hôm sau.Luci vẫn chưa về.Bọn họ ngồi im như phỗng trên ghế sopha, không nhúc nhích.

Bọn họ đã ngồi như thế từ chiều hôm qua khiến các cơ cứng đờ.

Ellie không ngăn.

Bọn họ phải chịu những tội lỗi bọn họ gây ra cho Lucia.

Cô rất buồn.

Luci đối với cô như một người em gái bé nhỏ.

Cô từng muốn có em nhưng vì mẹ cô không thể sinh thêm nữa nên cô đã từ bỏ.

Nay có Luci thì em ấy đã bị đồng đội của cô làm tổn thương.

Cô không biết nên chọn ai nữa...

Bỗng có mấy cái bóng trắng nhẹ nhàng xuống từ lầu trên.

Có một cậu trai.Cậu ấy có mái tóc dài và đen nhánh như em ấy.

Ngũ quan thanh tú nhưng hơi tối.

Khuôn mặt cậu hiện lên vẻ lo lắng.

Trên bụng có vết đâm của dao, máu loang lổ như một đóa hoa kiều diễm trên chiếc áo trắng.Một cô gái xinh đẹp.Cô bé ấy có vẻ còn nhỏ tuổi.

Tầm Luci mà thôi.

Mái tóc ấy rẽ sang một bên trông khá người lớn.

Thân hình đầy đặn mặc một bộ đồ mùa đông ấm áp.

Đôi mắt xinh đẹp không còn rõ màu sắc hiện lên rõ sự bất an.Cậu trai kia...Trông có vẻ mới 18 mà thôi.

Mái tóc của cậu được cắt kiểu undercut rẽ ngôi giữa.

Nó đang bay trong làn gió mới nhẹ nhàng thổi từ cửa sổ.

Cậu mặc một bộ quần áo sẫm màu, trên ngực còn vết của súng đạn.

Trông cậu có vẻ rất nôn nóng, cứ vài phút lại đập vai của cô gái đi trước.Nhưng khi nhìn thấy bọn cốt cán thì họ lại sững người.

Đôi mắt họ mở to như không tin vào mắt mình.

Họ quay qua quay lại như kiếm tìm điều gì.- Mấy người cần gì?

- Ellie cất tiếng hỏi.Họ đột ngột quay về phía cô, bờ môi run rẩy như không thể tin được:- Cô... thấy chúng tôi?- Phải!

Rõ ràng vậy mà!Mochi nhìn Ellie, e ngại nói:- Mày...đang nói chuyện với ai vậy, Ell?Ellie ngạc nhiên, mày liễu khẽ nhướn lên:- Bọn bay không thấy được ma nữa hả?- Trong này còn ma à?!

- Rin bấu chặt lấy áo Ran.- Đúng....Emma vui vẻ cầm lấy ống tay của Ellie, lắc lắc:- Chị giỏi thật đấy!

Bọn em chưa đưa âm khí vào người chị đã thấy rồi!- Đưa âm khí vào?

Là sao cơ?- Nhỏ ngốc đó không cho cô biết à?- Baji - san!

Là sư phụ!- Không!

- Con đần đó lại chạy rồi hả?

- Izana lúc này mới cất tiếng.- Vụ đưa âm khí là sao?- Dạ, là thế này....Sau khi được bọn họ giải thích, Ellie mới tá hỏa.

Hóa ra, để người bình thường có thể thấy và chạm vào ma, ngoài bùa phép còn có một cách.

Đưa âm khí vào người ——Bùa phép có hiệu quả rất ngắn, chỉ 1, 2 ngày mà thôi.

So với nó, cách đưa âm khí ưu việt hơn nhiều.Có điều cách này cực kì nguy hiểm với Muggle.

Nếu không cẩn thận thì mất mạng như chơi và con ma ấy mất rất nhiều âm khí để giữ vững.

Mỗi khi mới chết đi, mỗi hồn ma sẽ có số âm khí nhất định và khi tập trung tu luyện thì số âm khí sẽ tăng nếu đúng cách.

Nhưng khi hết âm khí, hình phạt của con ma rất thảm.

Thành hồn ma lang thang.Không ai thấy, không ai hay, không ai biết đến.Lụi tàn trong phút chốc.

Trừ khi hoàn thành điều mình mong mỏi mới có thể đi đầu thai.

Hầu hết những con ma còn bám trụ lại dương gian vì một là họ yêu quý nơi này, hai là....Điều ước không thể thực hiện....Luci đã đau khổ bao nhiêu khi điều ước mong muốn không thể thực hiện chứ?- Con nhỏ đó lại chạy rồi à?

- Izana khó chịu khoanh tay cắt ngang dòng suy nghĩ của Ellie.- Lại?- Có lẽ chị chưa biết, sư phụ vốn nổi tiếng là người đem lại hạnh phúc cho các hồn ma!

- Emma buồn buồn giải đáp.

- Sư phụ sẽ bỏ đi sau khi hoàn thành tâm nguyện của hồn ma ấy!

Nhưng.... sư phụ chưa bao giờ thực sự hạnh phúc cả....- Bọn tôi đi theo nó được một thời gian rồi, cho đến vài tuần trước thì nó bảo bọn tôi đợi ở 'nhà' Shin rồi đi đâu mất dạng.

- Izana nhăn mặt.

- Bọn tôi mới thấy nó gọi đi hôm qua.Ellie chính thức mở to mắt ngạc nhiên:- V..vậy là em ấy đi luôn ấy hả?- Chứ sao?

- Baji đang ngồi chọc chọc vào mấy cái quầng thâm của Mikey cũng ngước lên nói.

- Bọn tôi lại hiểu tính nó quá!- Một phần cũng là để phục hồi âm khí nữa.

Nhiều người thế này xem chừng khá lâu đấy.Ellie rũ mắt xuống, tâm hồn rối loạn.- Hiện hình.Mấy người Emma, Baji và Izana hiện lên trước mắt tất cả.- E...Emma?

- Mikey không tin vào mắt mình.

- M..mày đấy à, Baji?- Tao đây!

- Baji cười.

Nụ cười ấy vẫn như cũ.

Vẫn mang đầy tự tin và có chút hoang dã như vậy nhưng sao.... tại sao nó lại lạnh đến thế?- Em đâyyyyyy!- Emma nhào về phía mọi người.

- Khiếp!

Anh Mikey mà cũng có ngày có quầng thâm á?- V..vua?

Là mày à?

- Con ngươi Kakuchou rung động dữ dội.- Mày phản tao đấy à, Kakuchou?

Mày thề trung thành tồi mà?

- Izana lườm hắn.- Đúng là mày rồi!

- Hắn vui mừng trèo qua lưng ghế, chấp chới suýt nữa thì ngã.- Tao thì làm sao hả?

Mày phản tao rồi mà.

- Izana vẫn mặc kệ.- T..tao không...- Cả hai thằng kia, bọn mày cũng phản?

- Izana trầm mặt, bẻ khớp ngón tay răng rắc.Rồi...Còn gì nữa đâu?

Izana đánh bọn cựu Thiên Trúc thành mặt heo rồi.

Ellie phụ trách trị thương.- Hử?

- Baji nhìn vào bàn tay đang dần bay đi như cát bụi.

- Hê!

Bọn tao sắp hết thời gian rồi!Mikey nghe câu nói quen thuộc mà giật mình, ôm chặt lấy eo Emma:- Tao không cho bọn mày đi đâu hết!

- Anh Mikey!

- Emma nghiêm nghị nói.

- Bọn em đã hoàn thành điều em mong muốn là gặp lại các anh thêm lần nữa!

- Cô bé hít một hơi thật sâu dù cô chẳng cần oxi.

- Khi hoàn thành tâm nguyện, bọn em sẽ tự tan biến!

Chẳng có gì là mãi mãi đâu anh!- Không!

- Mikey vẫn quấn chặt lấy em.

- Anh không muốn!- Anh!

- Emma mỉm cười, nói những lời cuối cùng.

- Sống tốt nhé!

Gửi tới cả anh Ken nữa!Khi Baji, Emma mờ dần, Izana gần như vẫn y nguyên vậy.- T..tốt quá.

Ma..mày vẫn đây Izana.- Tất nhiên!

Tao muốn gặp trung thần của mình!

Không phải một thằng cha phản bội!Một câu, chết đứng.- Tốt quá..

Haha...

Thật tốt quá..

- Kakuchou nói muốn hụt hơi.-Hử?

Sao tao lại sắp hết giờ rồi?Kakuchou giật mình, ngước nhìn vị vua của mình.- Haizzzz.....

Chắc đúng như nó nói: Tao chỉ muốn thấy mày mạnh khỏe mà thôi.

Thôi thì... mày liệu mà sống tốt đấy!

Không thì lúc gặp lại mày chết với tao!

- Izana cười nhăn nhở.

- Mà cô kia!

- Hắn chỉ vào Ellie.- Hả?

Tôi?

- Cô ngơ ngác.- Cô đó!

Ừm....

- Hắn vò mái tóc mượt mà.

- Liệu mà tìm con ma đó về đây!

Chắc là nó lại đang ở...- Hắn lại ngừng lại, cố nhớ.

- Chỗ mộ của ai ấy!

Lúc tao đến gần thì nó đuổi đi nên không rõ.

Hình như của một thằng nào ấy.

- Hắn cố dành chút thời gian của mình nói nốt.

- Ở đó có cái lâu đài, mái hình củ hành, tao chỉ biết thế thôi.Hắn nhăn mặt nhìn cơ thể đang hóa thành những bụi sáng li ti.- Thôi thì...

Chào bọn mày.Rồi.... hắn biến mất.--------------------------------------É heheheheheheh.....

Xin lũi mờ....

Hôm nay hơi ít, mới có 1.5 k từ thui....

Chin nhũi nha....

À mà có cô nèo thích Allhar khum?

Cái thể loại xuyên không á?

Bày cho tui với!!!!

Mấy cái thể loại như nì nè:

Tui đang cuồng lắm luôn á!

Truyện này very hay!

Không phải là kiểu: Harry thay đổi bụp cái bọn kia dính bùa yêu luôn...

Kiểu đó tiết tấu hơi nhanh, hơi ảo ma ấy.Điều kiện như cũ nha!

Iu iu!An

Luci
 
[Bonten X Oc] [Hp X Tr] Phù Thủy Của Phạm Thiên
Extra 1: Past


Luci thẫn thờ nhìn bầu trời.

Ánh nắng ban mai vui vẻ nhảy nhót, mạnh mẽ xuyên qua người nó.

Những áng mây nhẹ nhàng lững lờ trôi qua đầu nó.

Mấy tên đó quả thực quá đáng ghét!

Không hiểu tại sao nó lại là chấp niệm của mấy đồ đệ ngốc nhà nó nhỉ?

Quả nhiên bọn họ rất ngốc nghếch!Nó thẫn thờ nhớ lại quá khứ của nó, chấp niệm của nó với cái thế giới đáng ghét này.

Bác Mari, cô Mia, thằng nhóc Liam, Lyn và cả...

Người ấy.Vốn dĩ nó không phải là Lucia X.

Đó là tên của người đã nhấc nó qua cái thế giới này.

Cái bà đó là thần nhưng vô trách nhiệm hết sức.

Bả thả nó ở đó rồi bay mất tiêu.Bả thả nó ở Nga.

Thế nhưng đó là vào những năm Nga còn chế độ phong kiến, mọi người vô cùng cực khổ.

Phụ nữ và trẻ em buộc phải làm những việc nặng nhọc.

Những thanh thiếu niên buộc phải hi sinh thân mình và sức lực ở nơi chiến trường.

Họ lấy máu của mình đổi lấy sự thỏa mãn của bọn vua chúa.

Thật đáng hận biết bao!

Có điều, lúc ấy, nó lại thấy tình thương đong đầy hơn bao giờ hết.- Bác Mari, cháu đi chút đây!

- Nó vội vã chạy đi.- Con bé này!

- Mari cằn nhằn.

- Phải ăn xong mới được đi chứ!

Ăn có một chút như vậy sao mà đủ?- Con bé vẫn luôn chia phần ăn cho chúng ta.

- Mia thở dài.

- Chị đừng gắt gỏng như vậy.

Nó không thích chị như vậy đâu!Mặt Mari giãn ra một chút nhưng miệng vẫn lẩm bẩm:- Để lại chút đồ cho nó.

Mà em đừng chiều nó thế.

Nó cứ như vậy là tại em đấy!Mia mỉm cười.

Không biết là ai chiều ai vậy ta?Đây là xưởng sản xuất lương thực lớn ở Nga.

Cả Mari và Mia đều là công nhân ở đây dù Mari đã đứng tuổi và nên được nghỉ ngơi.

Đúng ra nó cũng phải làm nhưng các cô đã bao che cho nó.

Nó muốn ở lại phụ mọi người nhưng họ không cho.Nó đành để lại chút đồ ăn cho họ trong sự không cam lòng của bản thân.

Tại sao họ phải làm việc mà không được trả đúng lương?

Nó không cam tâm.

Tại sao họ phải cực khổ như vậy?

Nó không cam tâm!

Tại sao họ lại không cho nó giúp?

Nó không cam tâm!!!- Ê này, Hy!

- Một cậu bé trạc tuổi nó gọi to.Hy là tên nó.

Một cái tên quá mức đơn giản.

Dễ hiểu thôi, vì nó là trẻ mồ côi được các cô nuôi nấng mà.- Chào Liam!

- Nó thở muốn hụt hơi.

- Mày lại trốn cô Mari à?

- Liam quan tâm vỗ lưng nó.- Hộc... hộc..

Hazzz..

Cho tao thở cái đã!

Ừ...

ừm!

- Nó thở dốc.

Đúng ra nó không nên chạy nhanh như vậy.- Mày nên ăn nhiều vào chút đi!

Gầy như thế này sao mà thắng được Lyn?- Được!

Hộc.. hộc..

Tao biết mẹo mà!- Mẹo gì?- Mày không cần biết!

Chỉ cần biết là tao có thể thắng Lyn thôi!

- Nó cười nham hiểm.Lyn là một cô bé xinh xắn với mái tóc tém.

Cô bé rất khỏe, rất giống với người mẹ của mình.

Hôm nay mấy đứa hẹn nhau thi vật tay.- Mày chắc chắn nổi cái gì đâu!

- Liam không chịu nổi, có chút bực.

- Mày đoán chệch bao nhiêu lần còn gì?- Nhưng lần này tao chắc!

- Nó quả quyết.

- Tao chắc mà!Và sau đó, như lời ai đó, bọn nó đã.. thua một cách thảm hại.- Thấy chưa con ngu?

- Liam không chịu nổi, hét ầm vào tai Hy.

- Mày lại đoán lệch!Nó gãi đầu, nghi ngờ nhìn bàn tay nó đặt lên bao nhiêu hi vọng:- Tao không ngờ tao lại thua, Liam ạ....Và những ngày tháng yên bình vẫn cứ trôi qua như vậy....Ngày 01/10/1917-------------------------- Dạo này mày lạ lắm, Hy!

- Lyn nghi ngờ nhìn con bạn.- Đúng!

Mày hay chạy đi đâu ấy, chẳng chịu chơi với bọn tao!

- Liam tán đồng ý kiến của Lyn.- Bọn mày... bọn mày....

Bọn mày tụ họp lại bắt nạt tao!!!

Hu hu hu...

Sao tôi lại khổ thế này?!

Sao tôi lại có những đứa bạn khốn nạn đến thế?

- Nói rồi nó khóc một cách 'không hề giả trân'.- Mày đừng có đánh trống lảng!

- Lyn nhíu mày.

- Bọn tao còn lạ gì mày nữa?Nhưng nó không nghe, vẫn cứ 'hu hu' khóc nhưng đến một giọt nước mắt còn không có.

Qua loa.Hết sức qua loa!

Hy coi bọn nó là kẻ ngốc à?- Tao không đùa đâu, Hy!

- Lyn bắt đầu mất kiên nhẫn.

- Mày không nghe tao sẽ đánh mày đấy nhé!Liam lườm nguýt nó.

Mày xem mày đã biến Lyn thành cái dạng gì rồi!

Lyn vốn hiền lành, cô bé chỉ dùng bạo lực khi cần thiết nhưng do chơi với con Hy quá 180 phút nên thành người phụ nữ lực điền như hiện tại.Hy nghe Lyn dọa liền ngưng khóc.

Có lần Lyn đã đánh nó nhập viện.

Lần đó đã tốn rất nhiều tiền tích cóp của bác Mari và cô Mia.

Nó không muốn phiền họ lần nữa.- Được rồi.

- Nó thở dài, ngao ngán nhìn bạn.

- Bọn mày đi theo tao, tao chỉ đường cho!Hai đứa trẻ lặng lẽ đi theo sau nó.

Nó đi một con đường rất lằng nhằng rắc rối.

Sau khi chắc bọn trẻ sẽ chẳng thể nào nhớ đường thì nó mới dẫn đến đúng chỗ.Đó là một căn nhà to, màu trắng ngà.

Thiết kế của nó có vẻ đơn giản nhưng trông vô cùng trang nghiêm.

- Đây là nơi tao thường lui đến.

- Hy cà lơ phất phơ thản nhiên giới thiệu.- Mày được vào cái nhà to đẹp thế này á?

- Liam mở to mắt.- Cái nhà này bằng mẹ tao làm việc cả đời luôn đấy, Hy.

- Lyn khẽ run rẩy, không dám nhìn ngôi nhà ấy quá lâu.- Không có gì!

- Hy không muốn nói thêm gì thừa thãi.

Căn nhà này cũng khá bình thường với nó.

Dù gì kiếp trước thấy mòn mắt rồi.

- Bọn mày muốn vào xem không?- Có chứ!

- Liam gật đầu lia lịa.- Có được không đấy, Hy?

- Lyn vẫn hơi run.- Không mà!- Nh..

Nhưng...

Ngộ nhỡ người ta bắt đền thì sao?

Bọn mình không có tiền trả đâu...

- Lyn chần chừ.- Đã bảo không sao mà!

- Nó gắt.

- Sao bây giờ mày nhát vậy Lyn?Và nó đã bị đập một cái vào đầu không thương tiếc.Bọn trẻ tiến vào trong sự náo nức.

Có điều vừa bước vào, Liam và Lyn đã hơi thất vọng.Bọn nó đã hi vọng nhìn thấy một sự sang trọng nhưng rõ ràng rằng nơi đây hoàn toàn ngược lại.Trong căn nhà ấy đầy rẫy những chiếc bàn bằng gỗ cũ kĩ, để một đống giấy màu trắng cao ngất.

Giấy tờ nhiều đến mức Liam còn sợ nó sẽ làm sập luôn cả cái bàn kia.

Ngồi trước bàn là những người lớn đang chăm chú viết gì đó lên giấy.

Khi bọn nó bước vào, họ chỉ ngước lên, gật đầu một cái với con Hy rồi tiếp tục ghi nhoay nhoáy.- Bọn mày thấy đấy.

- Hy nhún vai.

- Chỗ này chẳng thú vị gì cả.- Sao mày còn đến đây?

Không phải là mày cố tình dẫn bọn tao đến sai chỗ đấy chứ?

- Liam nghi ngờ đến chỗ chiếc bàn gần nhất.- Không có mà.

- Hy hốt hoảng nhìn lại thằng bé.

- Đừng đến gầ... !!!!Lời chưa nói hết, đống giấy đã rơi xuống người Liam.

May mà Hy kịp thời kéo ra.- Đó là chỗ của anh Arseny!

Ảnh là người làm nhiều việc nhất ở đây nên luôn cần chú ý tới đống giấy tờ của ảnh!- Sao mày không nói sớm!

- Liam gắt.- Mày trách nó cái gì?

- Lyn lườm.

- Không phải tại mày à?Liam ngậm miệng, không nói.

Nó rén nhất là con Lyn đó!

Con nhỏ này đánh đau gì đâu luôn!- Bọn mày ra kia ngồi đi.

Tao có chút việc.Hy chỉ vào cái ghế cũ kĩ.

Nó đã đứt chỉ và rách nham nhở, trông không khác cái ghế ở nhà Liam là mấy.

Phải chịu thôi, dù gì nó là chiếc duy nhất còn ngồi được.Nói xong, Hy biến mất sau cánh cửa.Được một lúc, cả hai bắt đầu chán, bọn nó nhìn những con người chỉ vùi đầu vào công việc kia, tiếng xột xoạt của giấy cứ vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.

Bọn nó nghi ngờ có phải Hy đã lừa bọn nó?

Có phải sau cánh cửa bằng gỗ sồi kia là cả một sự xa xỉ mà bọn nó mãi mãi không thể với?

Có phải...Bọn nó mạnh dạn đẩy cửa bước vào.

Đó cũng chỉ là một nơi vô cùng bình thường.

Nó bình thường đến mức buồn chán và có chút cứng nhắc.

Có điều....

Hy đâu mất rồi?Trong lúc đó.- Con bé đó!

Mau bắt nó lại!

- Một giọng nói khàn khàn vang lên ở trong con hẻm nhỏ.-----------------------------------------Ú òa!

Tui đã trở lại!

Trả chương cho cô nè @Haruko_coco.

Hi hi cô nhiệt tình quá!

Yêu cô nhiều lắm luôn.

My Idol (◍•ᴗ•◍)❤ An

Luci
 
Back
Top Bottom