Tâm Linh Bóng Ma Nhà Hát

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
297636068-256-k680597.jpg

Bóng Ma Nhà Hát
Tác giả: yeppiugonnalove
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Cả ba cô gái Han So Rin, Yu Ji Min và Ju Ha Ni đều mang ước mơ về trở thành 1 ca sĩ Opera xuất chúng.

Vốn là những cô gái trẻ tuổi thầy ước mơ và hoài bão, tham vọng của 3 cô gái dần trở nên lớn và biến họ thành những người ác độc.

Những chuyện tâm linh và kỳ bí xảy ra như muốn loại bỏ những cô gái khỏi nhà hát.

Chỉ có một cô gái được trở thành nữ hoàng Opera, họ đành đấu đá nhau và tìm cách loại bỏ nhau.

Hãy đoán xem ai sẽ trở thành Nữ Hoàng Opera nhé.

Còn tiếp Tags: horrorkarinakinhdikoreanlisamaquaioperapenthousesremakeromanceromanticscarytruyệnmatâmlinhwinter​
 
Bóng Ma Nhà Hát
Buông tha cho tôi đi..


Bên cửa sổ, 2 cô gái trạc tuổi nhau đang ngồi trò chuyện rôm rả.

Kẻ nói người nghe, đôi mắt nhìn thật xa xăm.

"Chỉ còn 1 năm nữa là mình đủ tuổi để xét tuyển vào trường Nghệ thuật Seoul rồi đấy".

Thì ra cô gái này tên Yu Jimin, nay đã tròn 15 tuổi, mang ước mơ được học tập tại trường danh giá.

Ngồi cạnh, Han So Ra mang phong cách và suy tư trái ngược Jimin, đôi mắt buồn rầu sâu thẳm: "Ba mẹ mình mất cũng vừa tròn 10 năm.

Mình không có ý định sẽ đuổi theo mơ ước, chỉ làm những việc vặt, sống qua ngày và nuôi So Rin lớn khôn".

Jimin xoay đầu qua, nhìn So Ra với đôi mắt kì dị, nói: "Người chết thì sẽ lo liệu được gì đây hả?

SO RA?"

Han So Ra cũng xoay đầu sang nhìn Jimin, đồng tử giãn nở đến khi con ngươi dần chiếm cả con mắt, miệng mỉm cười một cách kinh dị.

"Đến giờ bơi rồi, So Ra nhỉ?", Jimin bước xuống mặt đất, hai tay vịn lên thành vai So Ra, đầu sát đầu và nói: "Đừng lo, So Rin sẽ là một cô gái tốt".

Jimin dùng chân mình đạp vào lưng So Ra một cú đau điếng như dùng hết sức bình sinh của cô vào cú giáng ấy vậy.

So Ra ngã xuống đất, đầu đập vào màu cỏ úa, máu lan đỏ thẫm cả một góc sân.

Ý Jimin là- So Ra bơi trong chính vùng máu của cô tạo ra à?

Thật là bệnh hoạn.

Han So Ra thật sự chỉ là một hồn ma luôn vương vấn cõi trần, xót thương cho người em mồ côi mà từ chối siêu thoát.

Jimin cũng là một cô gái nghèo, tài năng đạo đức hội tụ.

Cô luôn muốn đuổi So Ra khỏi cuộc sống của mình, buông tha cho cô.Vài ngày hôm trước, Jimin đến gặp một pháp sư được bạn cô giới thiệu.

Mục đích thì khá dễ đoán, loại trừ vong linh của So Ra.

Tên pháp sư ấy trông thật sự là tồi tàn và bần cùng.

Chiếc áo rách, đôi mắt thâm quầng cùng với bộ tóc rối ren của ông tạo ra khoảng cách giữa ông và Yu Jimin.

"Cầm con búp bê hình cô gái này, đặt dưới gối của cô.

Tấm bùa này, hãy dùng chính máu của cô làm mực viết lên tên của vong linh cô cần tiêu diệt.

Đúng 9h sáng hôm trăng tròn, hãy vẽ một vòng tròn ở nơi thoáng, có nhiều gió và bên dưới có một thảm cỏ.

Đó chính là phạm vi mà cô và vong linh sẽ trò chuyện.

Sau cùng hãy đẩy vong linh ấy thật mạnh xuống đất, đồng thời đốt con búp bê kia đi, vong linh sẽ biến mất.

Không được phép ra khỏi vòng tròn khi đang thực hiện, hoặc linh hồn sẽ chiếm lấy thể xác của cô"- tên pháp sư nói một cách dài ngoằn nhưng đủ để Jimin hiểu hết, đem tế vật ông đưa về nhà.Thế vong của So Ra đã biến mất hay.."

Jimin à, cậu ác lắm."
 
Bóng Ma Nhà Hát
Vong hồn thất lạc


Jimin ngồi bệt xuống đất, mồ hôi từ trán cô như đã chạm tới hai cánh vai.

Đôi mắt cô ướt đẫm, nước mắt chảy dài.

"Ổn hết cả, cậu nhỉ?"

- Chị à, hôm nay có gì ăn vậy?

Jimin ấp úng một hồi lâu, khuôn mặt mang vẻ ngập ngừng khó nói trước câu hỏi của So Rin:

- À, để chị ra cửa hàng mua một ít bánh gạo cay về ăn nhé!

So Rin vẻ mặt bất ngờ và có hơi hướng giật mình:

- Chẳng phải chị sợ đồ cay tới mức phát khóc sao?

Giỡn vui thật đấy.

Em nhớ lúc trước chị So Ra mua cho chị bát cơm trộn có ít bột ớt mà chị phải ho sặc sụa lên xuống.

Ha ha, ma nhập chị à?

Jimin vừa bất ngờ vừa ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, đáp lại: "Chị đưa tiền ra chợ mua món mà chị thích ăn nhé!

Chị hơi mệt."

- Vâng ạ, thế em mua cháo lươn Jeonju cho chị.

Được - Jimin đáp.

So Rin đeo lên chiếc giày thể thao cũ kĩ, rách rưới và đế giày còn lồi lõm những vết như chuột cắn.

Jimin nhìn mà đau xót: "Hôm nào chị mua cho em đôi giày mới toanh, con gái phải đẹp!"

"Hôm nay có gì vui mà chị lo cho em đến độ quá lố thế!

Thôi em đi đây.

Đôi giày này tuy không đẹp nhưng vẫn còn xài được, em không muốn làm tốn tiền chị đâu."

- So Rin trả lời.

Jimin nhìn ra cửa với đôi mắt rưng rưng, ôi tội nghiệp tấm thân mồ côi của So Rin, thiếu thốn nhưng hiểu chuyện.

Chuyển cảnh tại khu chợ kế bên nhà hát.

Đôi chân nhỏ bé của So Rin chạy một cách nhanh nhảu và thoăn thoắt.

- So Rin à dì bảo cháu này!

Hôm nay Jimin cứ ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, thằng Minhyuk nhà cô thấy mà thương sót.

Cho bác hỏi lời thăm hỏi con bé nhé.

Thì ra Minhyuk là thanh mai trúc mã với Jimin.

Hên xui rủi, nếu chuyện Jimin cố tình thực hiện ý đồ tâm linh mà bị tên ấy phát hiện thì coi như đi đời.

- Dạ, hôm nay cho cháu 2 bát cháo lươn, để một ít tiêu và ớt bột nhé dì.

- Jimin thường không kêu ớt và tiêu, nay con bé đổi ý à.

- Dạ không, cứ làm cho cháu như thế nhé.

Cháu đi tới đây một xíu, có gì dì kêu Minhyuk đưa cho Jimin được không ạ?

- Được được, đi đi cháu.

So Rin gật đầu rồi phi thẳng đến nhà hát vắng tanh.

Bây giờ đã 5 giờ chiều, nghệ sĩ họ cũng đã về nhà.

Đứng giữa khán phòng thinh lặng, So Rin hô to lên:

- NẾU CHỊ VẪN CÒN Ở ĐÓ THÌ HÃY RUNG LAY CHIẾC MÀN KẾ BÊN MÌNH!

So Rin đang ám chỉ một thế lực siêu nhiên nào đó thực hiện một hành động mà không con người nào làm được.

- LÀM ƠN HÃY PHẢN HỒI!

Thôi xong, So Rin đã bắt được tín hiệu rằng vong linh ấy đã rời khỏi địa bàn và tức tốc chạy về nhà.

- Dì à Minhyuk đã giao xong chưa?

- Thằng bé lại đi đâu rong chơi mà lâu thế nhỉ.

Đã 15 phút kể từ lúc nó đi, mà nhà Jimin rõ gần.

- Thôi chết..

Cháu chào dì ạ!

So Rin hai chân nhỏ bé cùng chiếc giày đã sờn chạy như bay về nhà.

Trước cửa nhà trọ thì bắt gặp Minhyuk:

- Này, cậu bị gì thế?

Không nói không rằng, Minhyuk chạy ngay về nhà, đôi mắt thâm đen như rất mệt mỏi và ũ rũ.

Thế lực siêu nhiên nào hay đã có chuyện gì làm cậu ấy hốt hoảng như thế?

Và tại sao So Rin cố tình mua những thứ đồ ăn mà Jimin dị ứng?

Hãy đón xem chap 3 của Bóng Ma Nhà Hát.
 
Bóng Ma Nhà Hát
Hạnh phúc chốc lát


So Rin bắt gặp Minhyuk chạy bán sống bán chết trước cửa nhà mình.

Chưa kịp dò hỏi, Minhyuk đã phớt lờ Han So Rin đi trong sợ hãi.

Bước vào nhà, So Rin không thấy gì ngoài những bụi bột từ phấn rơi vãi khắp sàn nhà.

Jimin luôn bận rộn và tập hát, tại sao lại gây phá phách cho So Rin?

So Rin lúc này lại lên một cơn tức giận, chạy vào nhà.

Quát lên rằng:

- Jimin à, em đi làm thêm tại quán rượu, nơi có ông chú bệnh hoạn chưa mệt sao mà chị lại gây phiền cho em nữa thế!

Lần đầu So Rin nói những lời quát mắng lên Jimin.

'Jimin xoay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe và trừng nhìn So Rin như đã sắp rơi khỏi đầu, miệng nhoẻn cười một cách biến thái, mái tóc ngày càng dài ra và búa xua khắp cả sàn nhà, quấn lấy người So Rin' - đó là suy nghĩ của không riêng gì So Rin độc giả, đúng chứ?

- Chị à..

- Em về rồi đấy à, So Rin?

Chị nghĩ rằng cháo lươn chỉ là phần phụ, còn chiếc bánh kem dâu này là phần chính vì chị đã bỏ biết bao tình yêu vào nó.

Xin lỗi em, bột rơi đầy nhà rồi, đừng lo, chị sẽ phủi sạch.

Có gì mà Minhyuk phải sợ đến thế vậy nhỉ?

Jimin hôm nay xinh đẹp và tươi tắn lạ thường.

So Rin lâu nay đã nghĩ rằng vong hồn đã chiếm đoạt lấy thể xác Ji Min vì chị cư xử rất lạ, còn thay đổi luôn cả tánh tình và sở thích. nhưng hôm nay cô cảm nhận được cảm giác thân quen mà yêu thương đến lạ.

Phải chăng từ lâu Jimin đã vì mơ ước mà quên đi người em nuôi thiếu thốn tình cảm gia đình?

Thôi không nghĩ ngợi gì cả, cô bé mồ côi bỏ bọc thức ăn ngã bệt xuống đất mà quàng tay lấy Jimin, ôm một cái thật chặt mà đó giờ cô chưa bao giờ có dịp thực hiện.

- Dù chị là ai, vong hồn nào đang nhập chị thì em vẫn sẽ yêu quý vong hồn đó.

Hãy ở bên đây với em.

- Chị-

Không nói không rằng, Jimin nhắm mắt, nằm bịch xuống đất, mắt chưa hết cay, miệng chưa hết nụ cười mãn nguyện thì đã ngất xỉu một cách bất ngờ và khó đoán.

- Jimin à!

Jimin, chị có sao không?

Jimin.

Toi đời rồi, So Rin mang lại đôi giày sờn phai mà chạy tức tốc đến nhà dì tốt bụng giúp đỡ:

- Dì à, Minhyuk à!!

Mau cứu chị Jimin!

Chị ấy- ngất xỉu rồi!!

- Thôi chết con bé Jimin, Minhyuk à mau ra đây mà giúp con bé đi!

Cháu đợi xíu nhé dì đóng cửa tiệm là đưa con bé đi bệnh viện liền.

- Có chuyện gì thế mẹ?

- Minhyuk bảo.

- Cầu xin anh, mau giúp chị Jimin.

Chị ấy đang rất không khỏe!!

Đắn đo và còn vương nỗi sợ hãi ban nãy (mà So Rin không lí giải được) Minhyuk có chút do dự.

Nhưng dù gì đã là nam nhi, thanh mai trúc mã của mình thì không thể bỏ mặt.

- Được, mau đi thôi So Rin à, mau lấy điện thoại gọi người ở bệnh viện!!

Một hồi sau đấy Jimin đã được an toàn đến bệnh viện, bác sĩ đang chuẩn đoán căn bệnh mà Jimin đang bắt gặp.

Da Jimin tái nhợt, hơi thơt mang xu hướng chậm nhịp, đôi môi tím tái như đang hấp hối.

- Cô bé bị rối loạn nhịp tim rất nặng, người nhà không biết à?

- Chị ấy b-bị-

- Đôi lúc tim con bé bị ngừng đập một khoảng nhất định, có lúc nhanh đập lại hoặc có lúc sự ngưng đập kéo dài dăng dẳng.

- bác sĩ bảo.

- Thế nếu chúng cháu không cứu kịp cậu ấy sẽ bị sao ạ?

- Minhyuk cũng tiếp lời.

- Thì khả năng tim cô bé sẽ ngừng đập mãi mãi.

Minhyuk và So Rin ra về với sự buồn bã và kinh ngạc chiếm lấy hoàn toàn xúc cảm gương mặt.

2 người không tin rằng một cô gái trẻ và đầy triển vọng cuộc sống như Jimin lại mang căn bệnh nghiêm trọng như vậy.

So Rin và Minhyuk về nhà và để bác sĩ trông tình trạng của Jimin.

- So Rin à, anh kể em chuyện này, em đừng sợ nhé?

- Anh cứ nói.

- Ban nãy anh có mang cháo lươn sang nhà em.

- Rồi sao nữa ạ?

- Jimin đã tự đâm kim khâu chỉ vào ngón tay mình và chiết nó vào một cái.. không biết gọi là gì nhỉ?

Một cái lá bùa?

- Tại sao chị ấy lại làm như vậy hở anh?

Hôm nay chị cư xử rất lạ.

- Với cả nhà em làm gì có lá bùa nào?

Anh chắc không?

- So Rin nói tiếp.

So Rin tới đây không còn nghe thấy gì nữa đôi mắt cứ đăm đăm nhìn cửa phòng nơi Jimin đang nằm theo dõi sức khỏe, trời nay lặng gió nhưng lá cây trường xuân bám trên tường vẫn lung lay.

Lạ thường.

- Anh cũng không chắc nhưng em cứ quan sát Jimin đi, dạo này có tên pháp sư mắt mù tâm linh chuyên làm chuyện xấu, hắn thường quàng chiếc khăn màu đen ngang đầu.

Anh không tin vào những chuyện thần bí, nhưng hắn thường dụ dỗ các cô gái và cướp đi tuổi thọ của họ.

- Anh nói gì ạ?

Mắt mù và quàng chiếc khăn đen ngang đầu, chẳng phải là đang đi trên tầng 3 sao?

So Rin vừa nói vừa nhìn trỏ tay đến tầng nơi có phòng Jimin đang dưỡng bệnh.

Minhyuk cũng ngước nhìn theo:

- Thôi xong.. chết tiệt, mau lên đó cản tên khốn đó lại!!
 
Bóng Ma Nhà Hát
Báo mộng


Mẹ Minhyuk ngồi trong nhà cầu nguyện cho Jimin qua khỏi bệnh tình khó cản.

Bà không biết rằng cả 3 người Jimin, Minhyuk và So Rin đang đối mặt với tên pháp sư tâm linh có tuổi nghề dày dặn.

Từ bên ngoài nhà vọng vào tiếng gõ cửa, mẹ Minhyuk chưa kịp hoàn hồn thì cánh cửa đã tự mở ra hé một khoảng nhỏ bé nhưng gió cứ lùa vào dai dẳng.

- Ôi trời thằng nhóc đi cũng không khóa cửa đàng hoàng nữa, hết nói nổi.

Tim bà lại dừng trong phút chốc khi bắt gặp chiếc ổ khóa đã bị đập tan tành, những mảnh kim loại vụn vẫn còn vương vãi trên nền đất.

Thế rõ ràng Minhyuk khi đi đã khóa cửa, nhưng có thế lực nào đó đã chống đối và muốn vào nhà bà truyền tin.

Trong cơn gió thoảng, tiếng một cô gái trong veo, nhẹ nhàng nhưng có phần nào khẩn trương: "Dì à, mau đến nhà So Rin và đốt con búp bê ở dưới gối của Jimin.

Xin dì đấy, hãy lắng nghe con".

Giật mình và hoảng hốt nhưng giọng nói mang hơi hướng quen thuộc:

- So Ra!

So Ra đó à con!

Con về đây báo tin cho dì à!

Được được dì sẽ làm.

Tuy không nói tên nói tuổi nhưng bà đã nhận ra được giọng nói trong trẻo của Han So Ra - chị gái So Rin.

Vốn từ nhỏ bà đã nuôi nấng So Ra như con gái ruột vì cô mồ côi, bây giờ nghe lại âm thanh mà từ lâu đã thiếu mất, lòng bà lại lâng lâng xúc cảm.

Chuyển cảnh tại bệnh viện nơi Jimin đang nằm dưỡng sức, Minhyuk và So Rin đang chạy như chưa bao giờ được chạy.

Ở chương trước, So Rin bắt gặp tên pháp sư nguy hiểm đang đi gần tới phòng bệnh của Jimin.

- Chúng ta không thể để tên mê tín ấy bước tới cửa phòng bệnh của Jimin!

- Minhyuk bảo.

Vừa chạy So Rin vừa nhăn mặt gắng sức, mỗi bước của cô như dần khựng lại nhưng cô không thể dừng vì nguy hiểm đang mặt đối mặt với Jimin.

- Tên khốn ấy đâu rồi?

- Em không thấy hắn nữa!!

- Anh sẽ vào phòng Jimin, nếu hắn ta có ở trong thì em phải đóng và giữ chặt cửa không cho hắn chạy thoát, hiểu chứ So Rin?

- Nhưng nếu anh có mệnh hệ gì?..

- Anh sẽ lo liệu hết, làm theo anh bảo nhé!

- Minhyuk nói với giọng đầy quyết tâm.

Chạy đến nơi, Minhyuk không thấy bóng dáng ai ngoài Jimin đang tự đứng dậy và gọt táo để ăn.

Nếu không nói rằng cô bị bệnh về tim, thì chắc ai cũng nghĩ cô là một cô gái trẻ tràn đầy sức khỏe.

Kể đâu và tả đâu cho hết vẻ mặt bất ngờ và kinh ngạc của Minhyuk và So Rin.

Không nghĩ ngợi gì, So Rin vội chạy đến ôm chầm lấy Jimin.

Jimin chưa kịp thổ lộ cảm xúc thì đã bị So Rin ôm lấy ôm để, miệng cô nhoẻn cười.

So Rin trong một thoáng nhận ra rằng linh hồn trú ẩn trong thể xác của Jimin đã rời đi và cô không cảm nhận được tình yêu thương nào cả.

- So Rin à cẩn thận!!

- Minhyuk nói một cách khẩn trương và thúc giục.

"Em có muốn.. cho chị mình mượn thân xác không?" vừa nói vừa cười, Jimin tỏ ra một luồng khí đen quỷ dị, đôi mắt vẫn trừng trừng và đôi môi cô dần tái nhợt nhưng nụ cười đã chạm đến mang tai.

Cô cầm con dao gọt tao kề vào lưng của So Rin.

- Được, em muốn.

Mau làm điều đó đi.

So Rin nói và đôi mắt liếc Minhyuk như ám hiệu mình muốn gì.

Jimin bây giờ hướng dao kề cổ So Rin, luồng khói đen quái quỷ đang dần bao trùm lấy căn phòng.

Jimin đếm 1, So Rin đếm 2.

Jimin đếm 3, So Rin nói: "MAU LÀM ĐIỀU ĐÓ TRƯỚC KHI LINH HỒN CON NHỎ ĐÓ QUAY TRỞ LẠI".

Một vết cắt xuyên qua cổ cái "xoẹt", máu văng đầy phòng.

Tôi xin phép không mô tả gì thêm về cảnh tượng này, chỉ nói cho bạn đọc rằng Minhyuk chạy như một cựu vận động viên về nhà, nước mắt lần đầu lăn trên gò má của anh.

- So Rin, anh hứa sẽ cứu em!

Và Jimin nữa!------ ĐÓN XEM CHAP 5 ------
 
Bóng Ma Nhà Hát
Vật thế thân


- Minhyuk, con về rồi đấy à?

Người mẹ nói với con trai một câu đầy yêu thương, nhưng giọng bà có vẽ rất mệt mỏi.

- Mẹ à!

Già cả rồi còn đốt gì ở ngoài đây vậy!

Chưa kể mẹ bị bệnh về hô hấp đấy!

- So Ra (ngập ngừng)

- So Ra cậu ấy làm sao?

So Ra mất đã 4 năm rồi mà?

Mặt bà lộ rõ vẻ hạnh phúc nhưng rất mệt mỏi, trả lời rằng:

- Con bé nhiều năm quá vẫn dõi theo chúng ta!

- Làm sao được hả mẹ?

Con đã dặn đừng tin vào những chuyện ma quái mà.

- Con bé đã báo mộng cho mẹ biết chuyện xấu về So Rin và Jimin, con búp bê này là vật hiện thân cho tên pháp sư điên khùng ấy.

- Ý mẹ là sao?..

- Một khi con búp bê này còn đeo bám 2 cô bé thì tai họa vẫn còn ập đến thôi.

Minhyuk trơ mắt nhìn người mẹ, miệng mồm chữ o, a.

- Mẹ vào nghỉ ngơi, chờ tin tốt từ bệnh viện đây.

Sau câu nói này lòng Minhyuk như có vật chắn ngang, cảm thấy tội lỗi và đau lòng.

Cậu sợ rằng, mẹ cậu sẽ buồn bã và day dứt khi biết tin rằng So Rin với Jimin đang lâm nguy.

Rồi Minhyuk quyết định giữ kín chuyện này đến khi êm xuôi.

Trời đã 7h tối và trăng đêm nay to và sáng lạ thường.

Ăn không ngon ngủ cũng chả yên lòng, Minhyuk cứ ám ảnh cảnh tượng So Rin bị chính chị mình đâm.

Cũng chính cậu đã đem đến cái kết cục không hề có hậu cho 2 cô gái.

Tự dằn vặt rằng: "Nếu lúc ấy mình đủ bình tĩnh đưa So Rin đi sơ cứu thì em ấy sẽ không bị nặng nề như vậy, mình thật sự là một tên hèn hạ!"

Lúc ấy điện thoại di động của cậu reo lên, một số điện thoại kì lạ gọi đến.

- Giờ này mà ai gọi cho mình làm gì thế nhỉ?

Cậu bắt máy và nghe thấy những tiếng máy đo lường sức khỏe kêu "bíp bíp", bên ấy có giọng nói vọng lại:

- Cậu có quen cô gái tên So Rin không?

- C-có, sao vậy ạ?

- Cô bé bị thương rất nặng, máu mất rất nhiều và vết thương dường như đã nhiễm trùng nghiêm trọng.

Tiếp lời bác sĩ nói rằng:

- Nếu người nhà có cùng nhóm máu AB với cô thì mời đến làm thủ tục và truyền máu, cảm ơn.

Nói rồi bác sĩ cúp máy.

Cuộc điện thoại này như xát muối vào tim của Minhyuk vậy, cậu đau lòng đến ruột gan thắt lại.

Cùng lúc cậu còn băn khoăn với vấn đề nan giải: Ai sẽ mang máu tới cho So Rin khi cô không còn ai là người thân.

Cậu vào nhà dò tìm giấy xét nghiệm máu của cậu và mẹ, nếu may mắn thì có trùng nhóm máu với So Rin.

Giữa chừng tìm kiếm thì mẹ cậu bước vào phòng, bà dò hỏi:

- Tối rồi mà con làm gì ồn ào lên thế kia?

- Con..

- Mau nói đi, có chuyện gì?

- Con và mẹ mang nhóm máu gì?

- Tất nhiên là nhóm máu O như nhau, sao con lại hỏim

- Um..

- Tại sao?

- Thật ra thì..

Chưa kịp dứt lời thì bệnh viện lại gọi cho anh một lần nữa, giọng điệu bây giờ cũng khẩn trương hơn:

- MỜI GIA ĐÌNH ĐẾN BỆNH VIỆN TRUYỀN MÁU CHO HAN SO RIN NGAY LẬP TỨC, CÔ ĐANG CO GIẬT MẠNH.

Minhyuk cúp máy và nhìn mẹ mình với đôi mắt tội lỗi.

"Thôi xong, lộ chuyện rồi..".

Mẹ Minhyuk không nói gì và khoác lên chiếc áo chạy vụt đến bệnh viện.

Minhyuk đăm mắt nhìn theo, luôn miệng gọi:

- Mẹ à, trễ rồi, con đưa mẹ đi nhé!

Nhưng do quá khẩn trương bà đã đi quá xa.

Minhyuk mắt nhìn hướng ra cửa, có lẽ cậu sẽ bớt lo lắng hơn cho đến khi bóng dáng quen thuộc đang dò dẫm và đi lần theo bước chân của mẹ Minhyuk:

- Đó là...

Tim Minhyuk như ngừng đập giây ấy, mẹ cậu đang nằm trong mối nguy.

Cậu chân đất chạy ra khỏi cửa.

Có điều gì đó mách bảo bóng dáng ấy đi nhanh hơn và bỏ xa cậu.

Thật bất ngờ và bế tắc trời đổ một cơn mưa lớn khiến tầm nhìn cậu ngày càng thu hẹp, mẹ cậu không mang áo mưa chỉ chui vào con hẻm nhỏ để trú.

Đằng xa bóng dáng ấy cũng quẹo sang con hẻm, đầu không quên xoay sang nhìn Minhyuk và cười một cách quỷ dị.

Đến đây Minhyuk hoàn toàn chắc chắn đó là tên pháp sư mù.

Chân Minhyuk chạy thật nhanh, trút hết sức lực vào những bước chân.

Tên pháp sư móc trong túi mình ra một con dao chói lóa có khắc những hình thù kí quái nhưng mưa đã làm nhòe đi hình ảnh.

Điều này làm cậu chắn chắn hơn tên Pháp sư có ý đồ xấu muốn tấn công mẹ cậu.

Trời giáng xuống một tia chớp mạnh mẽ xuống một vị trí không xác định nhưng vẻ rất gần khiến đôi tai cậu tạm thời bị vô hiệu hóa.

Mẹ cậu hét lên một tiếng thất thanh:

- CỨU TÔI!!!

Tiếc thay Minhyuk lại không nghe gì nhưng linh tính mách bảo cậu đã nhận thấy rằng tên ấy đã đâm mẹ cậu một cú đau điếng.------ chap 6 soon --------
 
Back
Top Bottom