Tâm Linh bóng ma bến đò

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
209399082-256-k71871.jpg

Bóng Ma Bến Đò
Tác giả: NguynNguyn660890
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện nói về những cái chết và việc làm gian ác của một tên bá hộ giài có làm tay sai cho thực dân pháp Tags: linhdị​
 
Bóng Ma Bến Đò
1


BÓNG MA BẾN ĐÒ

Tác giả: Quỷ NhânChương 1: Cái chết đau thương.- Đừng đừng mà, tôi xin ông hãy tha cho tôi.

Tôi đang có mang xin ông đừng làm vậy, xin ông làm ơn làm phước mà tha cho tôi.. hu..hu- Tụi bây đâu!

Trói nó lại cho tao nhanh lên.Mặc kệ những lời van xin của Út Nhị lão già Lý Phùng ra lệnh cho đám gia nhân lấy dây mà trói chị lại.Đứng trước một cô gái với thân hình đầy đặn, khuôn mặt trắng hồng má lúm đồng tiền mỗi khi cười làm sao xuyến tâm hồn người đối diện.

Thì đối với một lão già ngoài năm mươi nắm giữ chức trưởng làng dâm ô, háo sắc như lão ta thì quả là một tuyệt sắc giai nhân trong mắt lão.

Người dân trong làng không ai là không biết đến danh tiếng của lão Lý, hắn ta nổi tiếng với cái thú vui ức hiếp, chiếm đoạt gái nhà lành.

Bất kể là mười tám đôi mươi hay là đã có chồng có con rồi đi chăng nữa, miễn cứ vừa mắt lão là được.

Chỉ cần lão thấy đẹp là cho người khám xét nhà vào đêm khuya, rồi gán cho cái tội chống lại quan Pháp mà bắt người về nhà hắn.

Uất ức là vậy nhưng đâu ai dám báo hay thưa kiện lên quan trên, vì họ thừa biết lão Lý có quyền có thế lại gian manh độc ác khét tiếng trong làng.

Chỉ cần lão bỏ ra ít tiền hiến dâng thêm một cô gái cho quan trên là tội trạng do hắn quyết định, cùng đinh tố cáo không những bị thua kiện mà có khi còn bị lão ta cho người đánh đến chết.

Những cô gái trong làng đều lo sợ một ngày nào đó không may lọt vào mắt xanh của lão ta, và Út Nhị cũng không ngoại lệ.

Dù đã có chồng và đang có mang, lại quanh quẩn cả ngày ở bến đò cùng cha và chồng nhưng cô vẫn rất sợ.Nhưng không may cho cô đã lọt vào tầm mắt của lão trong một lần lão đi thu thuế ruộng nhà cô, vừa nhìn thấy người của lão từ ngoài ngõ đi vào cô đã vội chạy ra cửa sau.

Nhưng cô không ngờ là lão ta lại đi vòng ra cửa sau để vào nhà, lão nói chuyện với cha cô nhưng mắt lão luôn nhìn về phía cô.

Chính xác hơn là lão nhìn vào bầu ngực căng tròn của cô với ánh mắt thèm thuồng, ông Hậu cha của cô thấy thế liền vờ mắng bảo cô đi ra ngoài.- Út!

Mày đứng đó làm gì đi ra sau lo cơm nước đi, thằng Tèo nó sắp về rồi đấy.

- Dạ.Cô dạ một tiếng rồi đi nhanh ra sau nhà nấu cơm, cứ ngỡ đã thoát được nhưng không.

Tối hôm đó lão đưa người đến để bắt cô về nhà lão, hơn mười giờ đêm những căn nhà mái lá đơn sơ đều đã đóng cửa tắt đèn.

Bên ngoài đường làng không còn một bóng người, và con đường dẫn ra bến đò nơi có căn nhà nhỏ của cha con ông hậu càng vắng hơn.

Thế nhưng hôm nay lại có những ánh lửa lập loè phát ra từ những ngọn đuốc, lão Lý dẫn theo hơn mười người cầm đuốc, dây thừng và có cả súng trường.

Đoàn người của lão cứ nhắm hướng ra bến đò mà đi, cứ như thế đoàn người lặng lẽ soi đuốc đi trong màn đêm đen tối.

Đám gia nhân không ai biết họ đi đâu và làm gì, cho đến khi lão Lý ra hiệu dừng chân trước ngõ vào nhà ông Hậu.

Vừa vào đến cửa lão không cần gọi cửa mà ra lệnh cho đám gia nhân đạp cửa xông vào:

- Bây đâu?

đạp cửa xông vào bắt hết cho tao, nhớ không được làm em Út Nhị của tao bị thương nghe chửa.Ngay lập tức một người tiến tới đạp mạnh vào hai cánh cửa đang đóng kín, làm cho các thanh gỗ lung lay phát ra âm thanh cót két.

" Rầm " - Thằng Hậu già đâu ra đây ông bảo?Ông Hậu đang nằm trên giường nghe động kèm theo tiếng của lão Lý, biết có chuyện chẳng lành ông vội châm cây đèn cầy đi nhanh ra cửa kính cẩn thưa:

- Dạ, thưa cụ Lý trưởng!

Không biết cụ ghé thăm nên không ra đón từ xa mong cụ thứ tội mà bỏ qua cho.

- Không cần nói nhiều, con Út đâu gọi nó ra đây cho ông có việc.Bỗng anh Tèo từ trong buồng đi đáp lời lão Lý:

- Dạ, bẩm cụ.

Nhà con đang có mang lại lên cơn sốt không tiện ra cụ bảo.

Nên con mạn phép thay mặt nhà con ra nghe cụ bảo việc ạ.Nghe anh Tèo nói xong thì đanh mặt nói:

- Sao, ốm hả?

Vậy thì để ông vào xem ốm đau thế nào để còn cho ít tiền mua thuốc.Vừa nói lão vừa bước nhanh vào buồng trong, nơi cô Út đang ngồi co rúm trong góc tường.

Thấy vậy ông Hậu và anh Tèo vội chạy tới chắn ngang cửa nói:- Ấy ấy, cụ là quan lớn thì phải vào những nơi sang trọng.

Chứ còn...!

Cái buồng này là nơi ăn ngủ của con dân chúng con, dán chuột chạy khắp nơi bốc mùi hôi thối.

Mà để cụ vào thì không tiện lắm cụ ạ.

- Tránh ra!

Còn lắm lời ông gông cổ chúng mày lại bây giờ.

Thằng Tùng đâu? lôi tía con thằng này ra ngoài thằng nào chống cự bắn bỏ mẹ nó cho ông.Tùng là tay chân đắc lực của lão ta, chuyên đi bắt các cô gái nhà lành về cho lão thoả mãn cơn dâm.

Đôi khi lại ra tay đánh người khi lão muốn ra oai, nên lúc nào ra ngoài Tùng cũng luôn kề cận bên lão.Tùng nghe lão Lý ra lệnh thì chỉa thẳng nòng súng vào đầu ông Hậu mà không cần đáp lại lời của lão, một tên khác cũng chỉa nòng súng vào đầu anh Tèo.

Hai người bắt đầu lo sợ không dám phản kháng, lão Lý thấy thế thì cười cười đưa tay vỗ vỗ vào mặt anh Tèo nói:

- Mày bảo vợ mày ốm thì ông vào thăm xem có bị làm sao không, nặng nhẹ thế nào để ông còn biết mà cho ít tiền mua thuốc mà uống chứ.

Ông làm quan thì ông cũng phải có trách nhiệm với dân chứ, có đúng không hả?.

Nói rồi lão ta mở cửa buồng bước vào, cô Út đang ngồi co rúm trong góc tường thấy lão Lý thì vội quỳ xuống nức nở van xin:

- Con xin ông ông tha cho con, con đang có mang lại sốt nên không ra ngoài được mong ông bỏ qua cho.

Thấy vậy lão Lý liền bước lại gần cô Út đỡ cô ngồi lên giường rồi nói:

- Ấy ấy!

Sao em lại khóc như thế chứ, nào nào ngồi xuống ngồi xuống đây ta xem nào.

Ui khuôn mặt xinh xắn thế này mà khóc lóc như vậy còn gì là đẹp nữa chứ, bây giờ nghe ta hỏi này.

Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?

- Dạ bẩm ông!

Con tên Út Nhị năm nay vừa tròn mười chín ạ.

Cô Út vừa nói vừa run nhích xa lão ta, thấy vậy lão mặc kệ và hỏi tiếp:

- Thế em lấy chồng được bao lâu rồi?

Có mang bao tháng?

- Dạ bẩm ông!

Con lấy chồng được ba tháng có mang hai tháng ạ.

Bỗng lão ta cười khoái chí nói:

- Hai tháng, hai tháng vậy thì tốt tốt lắm.

Rồi lão ta nhích lại gần cô Út, lão tiến gần bao nhiêu thì cô Út nhích xa ra bấy nhiêu.

Đến khi thấy cô Út đã chạm vào góc tường, nhận thấy cơ hội đã đến thì lão ta liền chồm tới ôm chầm lấy cô Út mà nói:

- Nào im nào để ta xem em ốm đau thế nào.

Cô Út càng giãy dụa bao nhiêu lão ta càng ôm chặt bấy nhiêu, bỗng cô cảm giác có gì đó đang luồng vào trong áo mình.

Cô càng giãy dụa mạnh hơn, lão ta lại ôm chặt cô hơn.

Cô gào thét:

- Buông tôi ra, ông làm gì vậy?

Buông tôi ra.Bên ngoài ông Hậu và anh Tèo nghe cô Út hét thì rất nóng lòng muốn vào trong cứu cô, nhưng làm sao họ đi được khi nòng súng đã kê lên đầu.

Rồi bất ngờ lão Lý hét lớn:

- Aaaaa...!

Mày dám cắn ông à?

Bây đâu?

Đưa hai đứa kia vào đây cho ông.Ông Hậu và anh Tèo được đưa vào buồng, đập vào mắt hai người và đám gia nhân kia là cô Út đang ngồi khóc ở góc tường.

Hàng cúc áo của cô đã bị lão ta giật đứt hết, ngay cả cái quần của cô cũng bị lão ta xé rách.

Một vài tên gia nhân xì xào bàn tán:

- Nhìn đầy đặn thế kia thì bảo sao cụ không mê cho được chứ.Thấy vợ mình như vậy anh Tèo không kiềm nén được cơn tức vội lao vào lão Lý, ông Hậu cũng lao theo.

Nhưng cả hai chưa chạm được vào người lão thì...

" Đoàn đoàn.."

Hai phát súng nổ vang trời, lập tức hai người họ nằm bất động dưới đất, mỗi người bị một viên đạn găm vào đầu máu chảy lên láng dưới nền đất.

Cô Út vội bò tới ôm hai người họ vào lòng khóc thảm thiết:

- Tía ơi, mình ơi..hu..hu tía ơi, mình ơi.Về phía lão Lý, lão ta thấy vậy chẳng chút gì là sợ hãi mà còn thích thú hơn.

Lão nhìn thân thể cô Út quần rách, áo thì mất hết cúc áo thì cái thói dâm dê của lão lại nổi lên.

Lão lao vào lôi cô Út ra xé toạc cả áo, sau đó ra lệnh cho đám gia nhân lôi xác ông Hậu và anh Tèo ra ngoài.

- Mấy thằng bây lôi xác hai đứa nó ra ngoài đóng cửa lại đợi tao.Khi đám gia nhân đã rút hết ra ngoài và đóng cửa buồng lại lão mới thả cô Út ra, sau đó lấy vải áo trói giang hai tay cô vào thành giường.

Cô ra sức la hét chống cự lại những hành động của lão, nhưng làm sao cô có thể chống cự lại được khi cô là phận nữ nhi chân yếu tay mềm cơ chứ.

Cô rên la van xin thảm thiết, và rồi cô cười một tràng cười man rợn nhìn thẳng vào mắt lão nói một câu cuối cùng trước khi cô cắn lưỡi tự tử.

- Ha ha ha....

Rồi mày sẽ phải chết.. tất cả chúng mày đều phải chết há.há.háLão Lý đang cao hứng hãm hiếp cô Út chợt nghe cô Út nói xong rồi cười như vậy thì cả kinh vội lùi ra sau vài bước, đến khi định thần lại thì cô Út đã chết.

Lão nhìn thấy máu từ tai, mũi miệng và mắt cô đang chảy máu ướt hết cả mặt.

Khuôn mặt trắng hồng xinh xắn thường ngày của cô làm cho bao chàng trai say đắm bây giờ toàn là màu đỏ của máu, thấy vậy lão ta vội tung cửa chạy ra ngoài mặt lão tái xanh gọi Tùng lại gần run run nói:

- Mày cho chúng nó vứt xác hai đứa kia xuống sông nhanh lên, con Út nó...nó chết rồi.

Tùng nghe xong liền kêu hai người nữa lôi xác ông Hậu và anh Tèo ra bờ sông vứt xuống nước, sau đó vội chạy vào hỏi lão Lý:

- Vậy còn xác con Út thì sao hả ông?

- Thôi kệ nó về nhanh không lũ dân đen kia phát hiện thì chết cả lũ.

Lão ta sợ như vậy cũng đúng thôi, bởi có biết bao nhiêu người đã bị lão đánh chết và nhiều cô gái đã chết dưới tay lão, tuy rằng lão ta sợ như vậy nhưng cái thói dâm dê của lão vẫn không bỏ.Những căn nhà ở gần đó khi nghe tiếng súng và tiếng hét của cô Út, họ dường như đã biết được chuyện gì đã xảy ra nhưng không ai dám tới.

Mãi cho đến lão Lý cùng đám gia nhân đi khuất họ mới dám kéo nhau ra bến đò, thấy đã không còn ai họ mới tiến vào nhà ông Hậu.

Giữa màn đêm đen tối một nhóm người đang hối hả chạy một mạch vào nhà, đập vào mắt họ là hai hàng máu kéo dài từ buồng trong ra đến ngoài cửa.

Tất cả đều lắng một vài người lên tiếng gọi:

- Bác Hậu ơi!

- Tèo ơi!

Út ơi!Đáp lại tiếng gọi của họ là sự im lặng, của màn đêm.

Ánh đèn dầu leo loét tạo nên một khung cảnh sầu thảm, bỗng một người la lớn từ trong buồng vọng ra:

- Trời ơi!

Con Út nó chết rồi bà con ơi!

Mọi người ùa vào thì thấy cô Út nằm bất động dưới nền đất không một mảnh vải che thân.

Máu từ tai, mắt, mũi và miệng cô chải ra ướt hết cả khuôn mặt.

Đặc biệt hơn là máu từ bụng dưới của cô chảy nhiều đến nổi tạo thành một vũng máu lớn trên nền đất, thấy cảnh tượng như vậy những người phụ nữ có mặt lúc đó vội lấy vải lau đi những vết máu trên người cô.

Còn những người đàn ông trung niên cùng với các bô lão đi chuẩn bị những thứ cần thiết cho đám ma, thanh niên thì chia nhau đi tìm ông Hậu và anh Tèo.

Trong lúc mọi người còn đang phân chia công việc cho nhau thì nghe có tiếng gọi vọng vào từ ngoài bờ sông:

- Có ai trong đó không?

Mau ra phụ tôi một tay với!Mọi người vội chạy ra bờ sông thì thấy anh Tuấn đang hì hục kéo xác anh Tèo từ dưới sông lên, vài anh thanh niên cũng vội lao xuống nước phụ giúp.

Khi lôi được xác anh Tèo lên anh Tuấn thở gấp nói:

- Còn.. còn ông Hậu dưới đó nữa, chúng nó ác quá đã giết chết rồi còn cột đá vào người họ ném xuống sông.Đám thanh niên lại một lần nữa lặn hụp vớt xác ông Hậu, sau một hồi cũng đưa được xác ông Hậu lên bờ.

Anh Tuấn là một trong những người chài cá đêm trong làng, đêm nay trong lúc kéo lưới anh thấy đám gia nhân của lão Lý vứt xác ông Hậu và anh Tèo xuống sông nhưng anh không dám lên tiếng.

Đợi lão ta đi khuất anh mới dám bơi xuồng lại mà lặn hụp vớt xác.Sáng hôm sau dân làng mỗi người một tay phụ giúp lo ma chay cho ba người xấu số, họ đến đưa tiễn cha con ông Hậu ra nghĩa địa rất đông.

Nét mặt ai cũng đau buồn thương xót cho số phận con người, cùng chung kiếp nghèo hèn.

Gia đình ba người nhà ông Hậu hiền lành tốt bụng, người dân trong làng ai cũng thương mến.

Tuy nghèo nhưng họ sống rất tình cảm, đặc biệt hơn là anh Tèo là trẻ mồ côi được ông Hậu nhận làm con nuôi từ khi lên mười và gả cô Út làm vợ.

Cô Út thì mất mẹ từ khi mới lọt lòng, bây giờ lại bị hãm hiếp đến chết khi đang có mang.

Dường như không chỉ những người dân làng thương xót mà ngay cả ông trời cũng thương xót cho số phận của họ vậy, khi đưa quan ra đồng thì trời bắt đầu kéo mây đen kín cả một vùng.

Gió bắt đầu thổi mạnh và rồi đổ cơn mưa lớn làm cho công việc đưa quan trở nên khó khăn hơn, thế nhưng như vậy vẫn không làm chùng bước những người nông dân nặng tình nặng nghĩa.

Họ vẫn quyết định đưa cho bằng được xác cha con ông Hậu ra nghĩa địa đúng giờ, mãi cho đến khi ra đến huyệt mộ thì tám người cho mỗi quan tài đều không thể nào nhất lên nổi mà đưa vào huyệt được.

Lúc này thầy Ba đang làm lễ nghe tiếng hò hét " một , hai , ba , một, hai, ba " của những người bê quan thì ông quay lại xem thế nào.

Đập vào mắt ông là ba cái quan tài trở nên nặng nhọc không thể nào nhất nổi đối với tám người thanh niên lực lưỡng, thấy thầy Ba quay lại nhìn anh Tuấn lên tiếng nói:- Thầy Ba ơi!

Thầy xem xem sao lúc trời mưa đường sình lầy vẫn khiêng đi được mà bây giờ lại không thể nào nhất lên nổi.

Thầy Ba gật đầu tiến lại gần nói:- Thôi mấy đứa bây ra bên kia ngồi nghỉ ngơi tí đi, lát nữa xong tao gọi vào.

Nói rồi thầy Ba dán ba lá bùa màu vàng vẽ chi chít những dòng chữ kỳ lạ lên đầu ba cái quan tài, sau đó thầy đốt ba cây nhang cấm vào.

Rồi lại đốt thêm một cây nữa cầm trên tay tiến đến đứng trước từng cái quan tài một.

Thầy Ba tay trái cầm nhang tay phải kết ấn đọc lâm râm những tiếng mà những người xung quanh nghe không hiểu được ý nghĩa là gì, một lúc sau thầy Ba lui lại đứng trước quan tài cô Út nói:

- Thôi thì chuyện cũng đã lỡ rồi, bây đừng oán hận làm chi nữa.

Đi theo tía với chồng bây xuống dưới đó mà báo cáo lại với DIÊM VƯƠNG GIA, còn lão Lý hắn ta làm việc ác rồi sẽ có ngày gặp quả báo thôi.

Giờ tao đốt cho mỗi người một tờ thông hành, hãy đi theo nó mà xuống âm ti đừng làm khó bà con nữa, mọi người ai cũng thương xót cho bây, tía bây và cả thằng Tèo nữa.

Để họ góp chút công sức giúp tía con bây cho trót đi, đừng vương vấn nữa bây thấy vậy có được không.

- Ừa tao biết rồi lát tao nói lại cho, xuống đó nhớ tu tập cho tốt rồi chuyển kiếp đầu thai.

Thôi đến giờ rồi bây đi đi kẻo muộn lại bị phạt.Nói xong thầy Ba đốt ba lá bùa rồi kêu đám thanh niên vào:

- Xong rồi đó, giờ mỗi quan bốn đứa vào nhất lên nhẹ tênh không nặng nữa đâu.Đúng như lời thầy Ba nói, mỗi quan bốn người nhất nhẹ là lên ngay.

Sau khi đã chôn cất xong mọi người kéo nhau ra về, thầy Ba cũng không quên truyền đạt lại lời cảm ơn của cha con cô Út đến mọi người.

Thầy Ba còn nói thêm với bà con rằng:

- Tôi năm nay cũng đã ngoài tám mươi rồi, sang năm giỗ đầu của họ cũng là ngày mất của tôi.

Nhưng mà bà con nên nhớ sau khi tôi mất đúng bốn mươi chín ngày, nên nhớ kỹ là đúng bốn mươi chín ngày làng ta sẽ có một người lái đò mới.

Và lão Lý trưởng kia sẽ nhận quả báo đầu tiên cho những việc làm gian ác của lão, vậy nên bà con phải nhang khói đều đặn mỗi ngày cho cha con họ từ hôm nay cho đến khi người lái đò kia xuất hiện.Bến đò kể từ đó trở nên hoang tàn, cỏ dại mọc cao đến bụng người lớn.

Thế nhưng, căn nhà mái lá đơn sơ của ba người xấu số ấy vẫn luôn được tu sửa hàng tháng và nhang khói mỗi ngày.

Sau vụ cô Út thì lão Lý có phần giảm bớt cái thú vui hãm hiếp gái nhà lành.

Nhưng những việc làm tàn ác của lão vẫn không hề suy giảm mà càng ngày càng tàn nhẫn hơn, lão ra sức bóc lột tăng thuế ruộng đất.

Không những thế lão còn cướp đất của dân lành một cách trắng trợn, lão dồn ép người dân vào đường cùng buộc phải thuê ruộng đất của lão để cày cấy và nộp thuế.

__________________________________Một năm sau đó trước ngày giỗ đầu của cha con ông Hậu ba ngày, thầy Ba mời bà con trong làng tập trung tại nhà ông để ông dặn dò những việc cần làm và nên tránh trước khi ông mất.

Sau đó một ngày thì thầy Ba mất, những sự việc kỳ lạ cũng bắt đầu từ đó.

Hàng đêm, những người chài lưới thả cá đêm như anh Tuấn, thường xuyên nghe tiếng hát à ơi với âm điệu vang vọng xa xăm từ một nơi nào đó vọng về.

Có lúc lại nghe có ai đó đang cười, rồi lại khóc.

Đôi khi lại hát 🎶 Mau trở lại gia đàng.. cho én nhạn hiệp đôi í a..🎶 trong căn nhà của ông Hậu vào lúc hai giờ sáng.

Với âm điệu nghe xa xăm, không biết đã bao nhiêu lần làm cho những người chài cá phải bỏ lưới mà về nhà.

Nhưng vì đã được thầy Ba báo trước.

Nên dần dần họ cũng quen mà không thấy sợ, đến đêm thứ hai sau ngày thầy Ba mất.

Thì từ trong làng cho đến ngoài sông, trời vừa chập choạng tối đã không còn một người đi lại ngoài đường.

Vì thầy Ba đã dặn trước, vào đêm trước ngày giỗ đầu của cô Út một ngày thì không ai được ra ngoài.

Nên vừa chập choạng tối nhà nhà đều đóng cửa tắt đèn theo lời dặn của thầy Ba, chẳng may sao đêm đó lão Lý lại đưa quân đi tuần.

Lần này lão dắt theo cả một tiểu đội lính tay sai của pháp được trang bị đầy đủ từ súng cho đến lựu đạn, trước là lão muốn ra oai sau là muốn cho thằng Phong con trai cưng của lão đi thị sát.

Phong là con trai út của lão làm việc cho chính quyền Pháp tại Sài Gòn vừa mới nhận chức tỉnh trưởng, khi đoàn người của lão đi đến đoạn đường dẫn ra bến đò.

Thì bất ngờ bọn lính kia xì xào bàn tán về một cô gái đi phía trước, với cái thói dâm dê của lão khi nhìn thấy dáng đi uyển chuyển của một cô gái có thân hình đầy đặn thì máu dê của lão lại nổi lên.

Ngay lập tức lão ghé sát vào tai Phong nói:

- Để ta cho thiếu tướng của ta xem ta bắt cô gái kia như thế nào nhé.Nói rồi lão quay sang đám lính ra lệnh:

- Tụi bây mau bao vây nó lại cho tao.Khi đã bao vây được cô gái đó, lão Lý cùng con trai đến để xem cô gái đó là ai.

Thì lão Lý vô cùng sững sốt khi cô gái kia lại có khuôn mặt rất giống cô Út, nhưng có điều cô gái này lại làm cho lão u mê khi cô ta biết cách nịnh hót quan lớn của các cô kiều nữ Sài Gòn.

Như vớ phải miếng mồi ngon lão không ngần ngại ra sức dụ dỗ, và tất nhiên cô gái kia đồng ý hầu hạ lão cùng cậu con trai thiếu tướng của lão, sau một hồi dụ dỗ lão quyết định đưa cô gái kia ra căn nhà của ông Hậu để hành sự.

Vừa đặt chân đến lối vào nhà trời bất ngờ nổi gió to, kèm theo đó là câu nói và tiếng cười của cô Út năm nào.

- Ha ha ha....

Rồi mày sẽ phải chết.. tất cả chúng mày đều phải chết há.há.háLão ta nghe xong liền tái mặt khi cô gái lúc nãy đã hoá thành hình dáng của cô Út lúc chết, chỉ trong nháy mắt cô gái đã biến mất.

Lão quay sang Phong thì cả kinh hơn khi lão lại nhìn Phong là cô Út.- Bắn...

Bắn nó!

Tụi bây bắn chết nó cho tao.

Bắn đi, bắn chết nó đi.Đám lính lúc này đã hoảng sợ thật sự khi nghe tràng cười của cô gái kia, ngay lập tức một loạt tiếng súng vang lên.

" Đoàng..

đoàng..đoàng..."

Những nòng súng của đám gia nhân đều nhắm thẳng vào người Phong mà nhả đạn, lão Lý chỉ kịp nghe con trai la lên một tiếng rồi im bặt.

- Phong!

Phong ơi con ơi.

Là ta đã hại chết con rồi, là ta đã hại chết con rồi Phong ơi.Lão ta khóc lóc thảm thiết khi nghe Phong Á lên một tiếng rồi gục xuống đất, nhìn thấy máu từ những vết đạn trên người Phong đang chảy ra ướt cả bộ quân phục trên người Phong.

Lão biết là con lão đã chết không thể cứu được, lão ra lệnh cho đám lính mang xác con về.

Khi lão vừa quay lưng đi được vài bước thì sau lưng lão xuất hiện một bóng người, người đó chắp hai tay sau lưng nhìn bóng dáng lão cùng đám lính bước đi mà thở dài lắc đầu nói:

- Ác giả ác báo, gieo gió thì gặp bão, gieo nhân nào gặp quả đó.

Hài... chỉ tiếc ta đã đến chậm một bước, sư bá cũng đã mất.

Không biết rồi sẽ còn chuyện gì xảy ra nữa đây.
 
Bóng Ma Bến Đò
2


Chương 2: Chiếc xuồng không người chốngSáng sớm hôm sau, những người sống gần bến đò tập trung lại nhà ông Hậu từ rất sớm.

Mặt trời vừa ló dạng là mọi người đã tập trung đông đủ để chuẩn bị các thứ cần thiết cho giỗ đầu của cha con ông Hậu, đám thanh niên chia nhau ra dọn cỏ dại quanh nhà.

Đàn bà phụ nữ thì chuẩn bị mâm cỗ, tiếng cười nói rôm rả bàn tán xì xào về tiếng súng lúc tối.

Anh Tuấn phụ trách việc mần thịt gà trong bếp nghe các bà các chị bàn tán bèn lên tiếng nói:

- Tiếng súng lúc tối là của bọn lính trên tỉnh đấy mọi người ạ, chúng bắn thằng Phong con trai lão Lý đấy.

- Ơ cái thằng kia!

Mày cẩn thận cái mồm đấy.

Không biết thì đừng có nói linh tinh không khéo lọt tới tai lão là mất mạng như chơi đấy nghe chửa.Bà Hoa nghe anh Tuấn nói vậy thì liền chen vào, anh Tuấn nghe xong cười hề hề đáp lại bà Hoa:

- Con không sợ đâu cô ơi, sáng nay con mang cá đến nhà lão.

Bọn người làm nhà lão mách cho con nghe đấy, hơn nữa lão đang chuẩn bị đám ma cho thằng Phong thì làm sao mà con nói bậy được.

Xì xào một hồi cũng đến gần trư, mọi thứ đã chuẩn bị xong.

Mâm cỗ đã được dâng lên chỉ chờ thắp hương nữa là hoàn tất, trong khi mọi người tập trung hết trong nhà thì anh Tuấn từ ngoài bờ sông hớt hải chạy vào.

Anh vừa chạy vừa la oai oái:

- Ma..ma..có ma bà con ơi!

Có ma bà con ơi.Nghe tiếng la của anh Tuấn, mọi người vội chạy ra thì thấy anh vừa chạy vừa la như bị ai đuổi đánh.

Thấy mọi người anh mới dừng lại thở hỗn hển, mặt anh tái xanh nhợt nhạt run run nói:

- Có..có..có ma bà con ơi, nó nó ở ngoài sông kia kìa...Một vài người lên tiếng nói:

- Mày bị làm sao đấy?

Làm gì có ma giữa ban ngày mà mày la như cha chết vậy hả?

- Có ma thật mà, mọi người không tin thì ra bờ sông mà xem.

Có chiếc xuồng nó tự khua chèo qua sông kia kìa.

Bây giờ ai không tin thì đi theo tôi ra đó mà xem.Anh Tuấn nói xong thì quay lưng đi trước, mọi người cũng không tin nhưng vì tò mò nên đi theo anh.

Ra tới bờ sông ai nấy đều cả kinh khi thứ mà họ thấy không chỉ là một cái xuồng tự bơi qua sông, nếu như nó tự trôi thì không lí nào hai cái dầm chèo nó lại đạp nước được.

Mà đằng này nó trôi như có ai đó đang cầm hai cái dầm mà chèo, mà lái cho cái xuồng nó đi ngang qua sông không bị trôi lệch hướng theo dòng chảy.

Nhìn thấy cảnh tượng chiếc xuồng không có người ngồi trên mà tự chèo như vậy, những người có mặt lúc đó không ai bảo ai tất cả bỏ chạy hết vào nhà.

Khi tất cả đã vào hết trong nhà mới nhớ là đang làm giỗ, nhìn lại bàn cúng thì thấy ba que nhang đã được ai đó cắm trong bát hương đã cháy quá phân nữa.

Bên dưới lư hương còn để lại một tờ giấy gấp gọn gàng, bà Hoa cẩn trọng chắp tay xá ba xá.

Sau đó bà lấy tờ giấy đưa cho anh Tuấn nói:

- Bây xem xem trong có viết gì không?Anh Tuấn đón lấy tờ giấy mở ra, bỗng anh giật mình thả tờ giấy xuống đất.

Bà Hoa cùng mọi người, ai nấy đều hốt hoảng khi tờ giấy lúc đầu màu trắng mà bây giờ lại chuyển thành một nửa màu vàng một nửa màu đỏ như máu.

Bà Hoa là người lớn tuổi nhất, lại là em gái của thầy Ba.

Tuy bà không biết đạo thuật, nhưng vừa nhìn thấy tờ giấy đổi màu bà đã vội nhặt lên đưa cho anh Tuấn bảo:

- Bây đọc to cho mọi người nghe đi không có gì phải sợ cả.Anh Tuấn hai tay run run cầm lấy tờ giấy từ tay bà Hoa đọc lớn:- Giết người đền tội, xác chết trôi sông.

Ứng nghiệm mười năm xuồng không người chống, nữ Lý đầu lòng đến ngày tử thủy.

Mộ đất chính Tây bến xưa đổi chủ, chánh tà tranh đấu.Bà Hoa nghe anh Tuấn đọc xong thì cầm tờ giấy thở dài nói:

- Hài...

Đã đến lúc rồi.

Sau đó bà cẩn thận đặt tờ giấy cạnh bát hương, rồi bà quay lưng ra về không nói thêm một câu nào.

Mọi người còn đang mơ mồ không hiểu những dòng chữ đó nói về cái gì, thì bất ngờ một người khác lên tiếng:

- Mọi người xem này, tờ giấy lại có thêm chữ gì này.Mọi người túm lại xem thì thấy phần màu vàng của tờ giấy xuất hiện những dòng chữ ngoằn nghèo kỳ lạ, thoạt nhìn giống như một lá bùa.

Sau đó nó tự bốc cháy một cách kỳ lạ, ngọn lửa không nóng nhưng lại có màu xanh hoà vào màu đỏ vàng của lửa, chỉ trong nháy mắt tờ giấy đã cháy đen.

Dù đã bốc cháy nhưng tờ giấy vẫn còn nguyên vẹn không hề rách nát, chỉ thay đổi màu sắc từ đỏ vàng sang màu đen.

Một vài người tì mò định chạm vào xem thế nào, nhưng vừa đưa tay vào chưa kịp cầm thì tờ giấy đã bay lơ lững trên không, lượn vòng quanh bát hương một hồi rồi lao vút ra cửa.

Làm cho những người có mặt một phen khiếp vía, nhưng tính tò mò đã thôi thúc họ chạy theo tờ giấy hoá màu đó.

Họ chạy theo tờ giấy ra tới bến neo xuồng thì hốt hoảng, một vài người đã ngất xỉu khi thấy tờ giấy nằm cạnh xác thằng Phong.

Trên người còn có vô số vết thương do trúng đạn đang chảy máu không ngừng, bên ngực trái còn bị thủng một lỗ bằng bàn tay lòi cả quả tim ra ngoài.

Không một ai dám lại gần cái xác, họ cứ đứng như thê mà nhìn.

Bởi lẽ họ không dám đến gần là vì họ sợ, sợ cái oai và sự tàn độc của lão Lý.

Họ còn đang hoang mang không biết phải làm gì với cái xác, thì chợt nghe tiếng của lão Lý trưởng đang quát tháo đám gia nhân.

- Chúng mày nhanh nhanh cái chân lên, ông nuôi tốn cơm, tốn gạo mà chúng mày lề mề vậy hả?Vừa nhìn thấy lão Lý thì không ai bảo ai, tất cả tự động né ra một bên tránh đường cho người của lão vào.

Bọn gia nhân của lão tay lăm lăm cây súng trường chạy trước đứng bao quanh xác thằng Phong, theo sau lão Lý là một người đàn ông trung niên nhìn nét mặt rất dữ tợn.

Thoạt nhìn không có điểm gì là giống người Việt, càng không giống bọn thực dân Pháp.

Bởi vì hắn ta vận đạo bào màu vàng, trước ngực có hình bát quái, chính giữa bát quái là thái cực đồ.

Trên vai đeo một túi vải nhìn giống hệt thầy pháp của trung quốc, mọi người tỏ vẻ tò mò xì xào bàn tán về hắn ta.

Bởi lẽ lão Lý từ trước đến nay lão làm việc cho chính quyền Pháp, vả lại lão không tin vào ma quỷ, nhất là pháp sư này kia.

Vậy mà bây giờ lại đi cùng với một tên đạo sĩ.

Lão Lý vừa nhìn thấy xác con trai mình nằm dưới đất thì vui mừng quay sang tên đạo sĩ kia nói:

- May quá, tìm thấy rồi!

Cũng may nhờ có ông chứ nếu không thì tôi cũng không biết phải làm sao.

Tên đạo sĩ kia vuốt vuốt vài sợ lông ở cái nốt ruồi dưới cằm cười đắc ý nói:

- Ta đã nói với ông rồi mà ông không tin ta, Quách Thành này chỉ cần đưa tay bấm độn là biết xác của cậu nhà ở đâu ngay.

Bây giờ thì ông đã tin vào tài phép của ta chưa hả ngài Lý trưởng?

Lão Lý nghe xong thì giọt thót vội nói:

- Ấy ấy, ông đừng nói vậy chứ, ai bảo tôi không tin ông đâu chứ!

Thôi thì ông đã giúp thì giúp cho trót, ông cần gì thì cứ nói.

Ông muốn bao nhiêu tiền tôi cũng chịu, miễn sao giúp tôi thăng quan tỉnh trưởng là được, ông muốn bao nhiêu cũng được hết.Nghe lão Lý trưởng nói thế thì tên đạo sĩ Quách Thành mừng ra mặt, hắn chỉ tay về phía cái xác của thằng phong nói:

- Nếu như ta đoán không lầm, thì bên dưới lớp đất chỗ cậu nhà đang nằm kia là một ngôi mộ!

Có đúng vậy không hả ông Lý?Lão Lý đang vui vẻ nghe xong thì nét mặt tối sầm lại, lão nhăn mặt vỗ vỗ tay lên trán làm điệu bộ đang suy nghĩ.

Thấy thế Quách Thành nói tiếp:

- Nếu ông Lý đây không nhớ thì để tôi hỏi bà con ở đây vậy.

Nói rồi hắn bước nhanh ra khỏi vòng vây của đám gia nhân, hắn đi một vòng xung quanh chỗ mọi người đang đứng rồi hắn dừng lại trước mặt lão Lý.

- Xem ra tôi thấy bà con ở đây cũng đang tò mò về ngôi mộ mà tôi nói thì phải, thôi thì để tôi nói cho luôn cho mà biết.

Đó là ngôi mộ của cậu con trai quý tử của ông đấy ông Lý trưởng ạ.

Lão Lý nghe Quách Thành nhắc tới con trai mình thì ngạc nhiên trố mắt nhìn Quách Thành hỏi:

- Cái gì mộ của con trai tôi sao?

Là.. là như nào, mộ của con trai tôi là sao?

Quách Thành bình thản vuốt vuốt mất sợi lông trên cái nốt ruồi ở cằm đáp:

- Con trai ông đã chết từ tối vậy mà bây giờ tự dưng lại nằm ở đây, theo tôi thấy thì chôn ngay tại đây là thích hợp nhất.

Thế đất ở đây rất tốt, tụ họp đủ sông núi.

Hướng chính Tây là núi, chính Bắc là sông chôn ở đây là thích hợp nhất.

Lại gần nơi con trai ông bị bắn chết, như thế thì đúng ý ông quá rồi còn gì.

Thế bây giờ thế nào?

Ông có muốn giàu, có muốn thăng chức hay là không?Nghe nhắc đến thăng chức lão Lý không ngần ngại gật đầu đồng ý ngay, Quách Thành thấy vậy thì vui mừng ra mặt.

Bởi chính hắn là người đã trộm xác của thằng Phong mang ra bến đò, và trước đó hắn đã cho âm binh của mình đi tìm bắt hồn của thằng Phong.

Khi hắn được âm binh báo lại thằng Phong bị bắn chết gần bến đò, nên hắn đã âm thầm trộm xác khi lão Lý mời hắn về làm đám ma.

Nhân lúc không ai để ý, hắn đã dùng mê hồn dược làm cho tất cả những người có mặt trong nhà lão Lý u mê mà không để ý tới việc làm của hắn.

Sau đó hắn mang xác thằng Phong ra bến đò rồi vứt đó, hắn còn moi tim của thằng Phong ra cho ngải ăn.

Rồi hắn bỏ quả tim heo vào thay thế, lão Lý vì mong muốn được ngồi lên cái ghế tỉnh trưởng mà không hề hay biết lão đang dần trở thành con rối của Quách Thành.Trong lúc lão Lý cùng Quách Thành đang nói chuyện, thì bên ngoài vòng vây của đám gia nhân tay lăm lăm cây súng kia là những lời xì xào to nhỏ.

Có người nói bên dưới xác của thằng Phong quả thật có một ngôi mộ, có người thì bảo không biết.

Mãi cho đến khi bà Hoa xuất hiện, bà mới nói cho mọi người biết một sự thật khủng khiếp.

- Tất cả im lặng nghe tôi nói đây, khi tôi nói xong thì ai về nhà nấy không được ở lại đây nữa.

Còn ai không muốn sống thù cứ việc ở lại mà xem, lúc đó đừng trách sao bà già này không báo trước.

Ở chỗ đó là mộ của con Lan vợ của ông Hậu, mười năm trước bị lão Lý trưởng hãm hiếp đến chết đấy.

Năm đó ông Ba có trấn yểm xung quanh mộ nó rồi, bất kì ai quật mộ nó lên đều phải chết.Bà Hoa vừa nói xong thì ức nghẹn rồi hộc máu khụy xuống đất chết, lão Lý thấy vậy liền quát:

- Chúng mày còn không mau lôi xác con mụ già này về nhà nhanh lên, còn đứng ngây hết cả đám ra đó hả?

Mọi người nhanh chóng đưa xác bà Hoa về nhà lo ma chay, thấy mọi người đã đi hết Quách Thành mới nói với lão Lý

- Ông mau cho người đào huyệt chôn cất con trai ông đi, để qua giờ tốt thì ông không ngồi được cái ghế tỉnh trưởng đâu.

Nghe nhắc đến cái ghế tỉnh trưởng lão Lý vội ra lệnh cho đám gia nhân đi lấy xẻng đào huyệt, sau một hồi đào bới cuối cùng cái huyệt cũng gần xong.

Nhưng đào thêm một lúc nữa, bỗng thằng Tùng nằm lăn ra đất giãy đành đạch một hồi rồi tắt thở.

Quách Thành thấy vậy vội nhảy xuống huyệt xem sao, nhưng khi hắn ta vừa nhảy xuống đã vội leo lên vẻ mặt hoảng hốt nói:

- Không đúng, không thể nào như vậy được.Lão Lý còn không hiểu chuyện gì thì thấy Quách Thành lấy trong túi vải ra một lá bùa màu vàng, hắn cắn ngón tay cho chảy máu rồi vẽ lên những đường ngoằn nghèo ném thẳng xuống cái huyệt vừa mới đào.

Lá bùa vừa chạm xuống đất liền bốc cháy, ngay lập tức cái xác thằng Tùng giật giật mấy cái rồi từ từ đứng dậy.

Đám gia nhân của lão nhìn thấy thằng Tùng vừa mới tắt thở bây giờ lại đứng dậy, hai hốc mắt của nó không ngừng chảy máu thì hoảng sợ mà leo lên nấp sau lưng Quách Thành run bần bật.

Thằng Tùng nhìn Quách Thành rồi nhìn sang lão Lý nở một nụ cười quái dị, sau đó lên tiếng nói với chất giọng của một người phụ nữ:

- Chào cụ Lý lâu rồi không gặp.

Lão Lý lúc bấy giờ đã run bần bật vội cầm súng lên đạn định bắn thì bị Quách Thành ngăn lại quát.

- Chạy mau!

Nó bị quỷ nhập xác rồi.Nói rồi Quách Thành kéo lão Lý chạy một mạch về nhà, để lại xác thằng Phong và Tùng ngoài bến đò.

Về đến nhà Quách Thành cho người dán bùa khắp các cửa từ ngoài cổng vào đến trong nhà, lão Lý thì hoảng sợ đến nỗi người run lên bần bật.

Sau khi đã dán bùa khắp nơi Quách Thành thở phào nhẹ nhõm, hắn tin chắc những lá bùa của hắn sẽ ngăn cản được vong quỷ kia.

Vì hắn biết rõ một khi đã gặp phải quỷ thì chắc chắn nó sẽ không buông tha, bởi hắn biết với đạo hạnh của hắn thì không thể nào đối phó được.

Nhưng vì để lấy được tiền của lão già Lý Phùng hắn đành giả vờ ra oai nói với lão:

- Ông cứ yên tâm kê cao gối mà ngủ, mọi việc cứ để Quách Thành này lo.

Đêm nay nhất định tôi sẽ tiêu diệt được nó, chắc chắn đêm nay nó sẽ không dám đến đây nên ông cứ yên mà ngủ ngon giấc.Quả nhiên tối hôm đó không xảy ra chuyện gì, lão Lý ngủ một mạch đến sáng hôm sau.

Nhưng khi vừa thức giấc lão đã nghe người làm báo lại Quách Thành đã chết cứng ngoài bến đò, lão vội vã ra xem thì thấy Quách Thành chết quỳ trước huyệt mộ, tay chân đứt rời, đầu lìa khỏi cổ.

Bên cạnh là xác của thằng Phong và thằng Tùng, điều khiến cho lão bất ngờ đó là dòng chữ ngoằn nghèo trên mặt đất.

" Xuồng không người lái, nữ Lý đầu lòng đến ngày tử thủy "
 
Bóng Ma Bến Đò
3


Chương 3: Quỷ Nương xuất hiện và cái chết của Quách Thành.Đọc xong dòng chữ lão Lý quay sang nói với đám gia nhân:

- Mấy thằng mày cho hết mấy cái xuống huyệt lấp lại, mà nhớ là lấp bằng phẳng với mặt đất nghe chưa.

Nói xong lão nhổ bãi nước bọt lên cái đầu của Quách Thành hừ lạnh một tiếng nói:

- Hứ!

Tao còn tưởng là cao nhân trừ yêu diệt ma, hoá ra chỉ là đồ rởm .

Cuối cùng đến chết cũng bị chặt đầu, còn giả thần giả quỷ doạ ông.

Rồi lão quay lưng đi về, trong đầu lão thầm nghĩ.

" Cũng may là chưa đưa cho nó đồng nào, chứ không thì có trời mới biết được nó còn làm những gì" Lão cứ nghĩ là Quách Thành lừa gạt lão để lấy tiền, mà không hề biết rằng Quách Thành vì muốn lấy được tiền của lão mà chết thảm như vậy.

Quay trở lại đêm hôm đó, Quách Thành linh cảm sẽ khó lòng mà đối phó nổi với vong quỷ kia.

Vì lúc thằng Tùng chết, hắn nhảy xuống huyệt để xem thì đã vội nhảy lên.

Hắn cảm nhận được một luồng âm khí rất mạnh phát ra từ xác thằng Tùng, loại âm khí đó không giống như các vong bình thường, mà đó là của một vong quỷ .

Chỉ vì bị ai đó phong ấn nên không thoát ra được, bấy giờ hắn lại phạm phải sai lầm khi động đến vô tình giải thoát.

Thêm nữa hắn còn dùng máu của mình vẽ bùa để đánh nó, nên hắn biết chắc nó sẽ tìm hắn để trả thù.

Tối đó, sau khi đã dán hết bùa lên tất cả các cửa nhà lão Lý, và tạo thêm một vòng kết giới đề phòng vong quỷ đến hại người vô tội.

Sau đó hắn bắt đầu lên kế hoạch, thay vì ngồi đợi nó đến, thì hắn quyết định đi tìm nó.

Hắn dùng mê hồn dược làm cho gia nhân nhà lão Lý ngủ say giấc, rồi lặng lẽ ra bến đò.

Hắn thầm nghĩ chỉ cần thu phục được vong quỷ này, cùng với âm dương quỷ tướng của hắn thì không ai có thể đấu lại hắn.

Ra tới bến đò, hắn bắt đầu cảm nhận được âm khí càng lúc càng mạnh, nhận thấy được nguy hiểm đang đến gần, hắn nhanh chóng tạo ra một kết giới.

Sau đó tạo một trận đồ bát quái, bên trong bát quái là thái cực đồ được tạo nên bởi những hình rơm.

Bên trong thái cực đồ là hai hình nhân khác bằng đồng, một đen một trắng tượng trưng cho âm dương.

Sau khi đã tạo xong trận pháp hắn ngồi vào giữa thái cực đồ kết ấn niệm chú triệu hồi vong quỷ của hắn Thiên hương nhiễu tam phẩm, thủ hòa thiên kiến binh, địa kiến binh, hỏa xa binh, xa ma tô tử binh, kỳ ngưu độc tượng binh, kình thủ kỳ đã tán binh, thiên thiên hùng binh, vạn vạn hùng binh, mường mán cao cao binh, man mọi sơn binh, hà bá ngũ binh, thủy giới thủy binh, Quán Âm hòa tương nam hải liên thành, thần tượng tại phổ đà sơn triệu : ......................

Niệm Quán Âm niệm, niệm Quán Âm mộ, niệm tùng niệm khởi, niệm Phật bất ly tâm, nhơn ly nạn, nạn ly thân, nhất thiết linh thân, nhất thiết tai ương hóa vi trần, động đáo linh phù, nhiễu cửu thiên vi, Cấp cấp y như luật lệnh sắc, Sắc chỉ lệnh truyền .Cấp cấp như luật lệnh .

Ngay lập tức từ hai hình nhân bằng đồng hoá ra hai vong quỷ tướng đứng bên cạnh hắn, sau đó hắn lại kết ấn niệm chú ẩn thân chờ đợi.

“ Úm đông phương đại kim đính tự tại luân, Thiên Đinh lực sỹ mộc tra sắc, chỉ hoán nam hỏa trung thổ, tây kim bắc thủy, giai như dụng thử”.

Nhưng hắn không hề biết, tự bao giờ đã xuất hiện một người đeo mặt nạ trắng, bên cạnh là một quỷ nữ đứng bên ngoài kết giới theo dõi nhất cử nhất động của hắn.

Khi hắn vừa dứt câu chú thì thoáng rùng mình bởi một tràng cười ma mị, sau đó là giọng nói vang vọng như từ cõi âm ti vọng về bên tai hắn:

-Ha.ha.ha. chỉ học được chút ít đạo thuật như ngươi mà cũng dám đến đây lập pháp đàn sao? .Để Quỷ Nương ta đây giảng dạy cho ngươi rõ, phép này dùng chu sa vẽ ấn Lôi Công ở trước đèn nhang.

Niệm Ngũ phương thần chú năm lượt rồi mang ấn dán lên trước ngực, lập tức sẽ có linh nghiệm.

Nếu muốn dùng phép ẩn thân để lấy trộm đồ của người khác thì phép sẽ không có tác dụng.

Đằng này ngươi chỉ niệm chú như thế thôi thì ta không hiểu nỗi sư phụ ngươi đã dạy ngươi những gì.

Hắn nghe nói xong thì tức giận, đứng dậy chỉ tay về phía Quỷ Nương đang đứng bên ngoài kết giới nói:

- Ngươi là ai?

Cớ sự gì lại đến đây chỉ trích ta.

Có giỏi thì đấu phép với ta một trận, để xem ngươi còn dám chỉ trích ta nữa không?Nghe hắn nói xong thì Quỷ Nương lại phá lên cười ha ha, sau đó nhìn hắn nói:

- Ngươi đã nói vậy thì để ta xem tài phép của ngươi đến đâu, dù gì ngươi cũng đã cất công đến đây rồi.

Thì để ta cho ngươi được toại nguyện vậy, ta chính là người mà giới pháp sư các ngươi luôn nghĩ là đã chết Quỷ Nương.- Quỷ Nương ?

Không phải hai mươi năm trước đã chết vì độc trùng ngãi rồi sao?

Sao.. sao bây giờ lại...

Lại xuất hiện ở đây!

Mà còn đeo mặt nạ như vậy?Quách Thành nghe Quỷ Nương nói xong thì ngạc nhiên lắp bắp hỏi, Quỷ Nương thấy hắn ngạc nhiên thì ôm bụng cười ha hả nhìn hắn nói:- Xem ra ngươi cũng không biết gì nhiều về ta, thôi thì để ta cho ngươi sáng tỏ vậy.Dứt lời Quỷ Nương tháo mặt nạ ra ném sang một bên, để lộ ra gương mặt trắng hồng xinh đẹp.

Sau đó rút từ ống tay áo một lá bùa đưa tới trước mặt Quách Thành, ngay lập tức lá bùa bốc cháy hoá thành một đóm lửa xanh bay lơ lửng trước mặt hắn.

Lúc bấy giờ hắn mới có dịp ngắm nhìn nhan sắc của Quỷ Nương, ánh sáng từ ngọn lửa tuy không tỏ lắm, nhưng vẫn đủ để hắn nhìn rõ người đối diện.

Trước mặt hắn là một cô gái có gương mặt xinh đẹp, mặc một bộ y phục cổ trang trung quốc tôn lên vẻ đẹp với dáng người thanh mảnh uyển chuyển.

Quả thật rất giống với những lời đồn đại trong giới pháp sư, họ nói Quỷ Nương là một thiếu nữ xinh đẹp, nhưng luôn luôn đeo một cái mặt nạ màu trắng.

Tuy trẻ tuổi nhưng Quỷ Nương lại tinh thông đạo thuật, với khả năng bẩm sinh có thể sai khiến được vong quỷ, âm binh của đối phương nên được gọi với cái tên là Quỷ Nương.

Bên cạnh luôn luôn có một quỷ nữ đi theo, và mỗi khi Quỷ Nương tháo mặt nạ ra cho đối phương nhìn thấy gương mặt thật của mình thì chắc chắn người đó sẽ chết.

Vì vậy trong giới pháp sư tu luyện với mục đích trục lợi rất sợ gặp phải Quỷ Nương, nhưng từ hai mươi năm trước họ đã không còn nghe thấy sự xuất hiện của Quỷ Nương nữa.

Từ đó họ lan truyền tin Quỷ Nương đã chết vì trúng trùng độc, mà bây giờ hắn lại gặp ở đây nếu là Quỷ Nương thật thì hắn chết chắc rồi.

Quỷ Nương thấy hắn đứng ngây người thì lên tiếng:- Sợ rồi sao?

Nếu ngươi sợ thì van xin ta đi ta sẽ tha cho tội chết toàn thây.- Đừng nhiều lời, để ta xem ngươi là Quỷ Nương thật hay là giả.Không chần chừ hắn trích máu ngón tay nhỏ lên đầu hai hình nhân đồng, sau đó kết ấn niệm chú" Ngô phụng thiên pháp , hạ trợ ngô thân .

Tá ngô già dữ nữu , già nữu bất chính quỷ hoà thần .

Cấp cấp như luật lệnh "Ngay lập tức, hai vong quỷ tướng của hắn tên cầm đao, tên cầm thương lao nhanh về phía Quỷ Nương, chỉ trong nháy mắt hai vong quỷ tướng của hắn đã bị đánh văng ra sau lưng hắn.

Hai hình nhân đồng bên trong thái cực đồ bất ngờ vỡ vụn, không dừng lại ở đó hắn tiếp tục kết ấn niệm chú:

" Âm binh tướng sĩ, soái vong tử trận nghe lệnh của ta hiện thân ứng chiến.

Cấp cấp như luật lệnh " Lập tức những hình nhân rơm rung lắc dữ dội, rồi từ từ hiện ra những vong hồn tướng sĩ mặc giáp phục đứng vây quanh hắn.

Quỷ Nương thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng nói:

- Khá lắm còn triệu hồi cả soái vong, vậy thì để ta cho ngươi biết sự lợi hại của ta.Dứt lời Quỷ Nương kết pháp ấn, rút từ ống tay áo ra một sấp bùa màu đen ném lên trời đọc lớn:

" Soái vong tử sĩ, âm dương quỷ tướng, theo lệnh của ta trảm nhân đạo sĩ "Quách Thành còn chưa kịp ra tay, thì đã bị vô số nhát đao của những soái vong chém vào người.

Sau đó là những nhát chém của âm dương quỷ tướng, chỉ trong nháy mắt hai cánh tay đang giữ kết ấn của hắn đứt lìa, tiếp sau đó là hai bàn chân.

Sau cùng là đầu của hắn rơi xuống đất, Quỷ Nương lại đọc thêm một tràng chú ngữ, bỗng từ đâu xuất hiện một con chó trắng mũi đỏ chạy tơi, tha xác và tay chân của hắn đặt cạnh xác của Phong và Tùng thì trời cũng gần sáng.

Quỷ Nương móc ra một sấp bùa màu đỏ niệm chú ngữ, ngay lập tức những vong quỷ hoá thành một làn khói chui vào trong sấp bùa.

Bấy giờ gió thổi mạnh hơn, cát bụi bay mịt mù thổi bay hết những thứ Quách Thành dùng để tạo kết giới, gà vừa gáy sáng thì Quỷ Nương cũng biến mất không để lại dấu vết.

Còn về vong hồn nhập vào xác của thằng Tùng cũng đã được Quỷ Nương đưa về âm ti chịu tội, mà vong hồn đó chính là vong hồn của cô Lan vợ ông Hậu.

Khi xưa bị lão Lý cùng với bọn lính Pháp thay nhau hãm hiếp cho đến chết, vì thương xót vợ nên ông Hậu đã âm thầm nhờ thầy Ba chôn cất tại bến neo xuồng.

_________________________________Kể từ hôm đó mọi thứ vẫn bình thường cho đến một ngày, đó là vào một ngày trăng rằm tháng bảy.

Người ta thấy một cô gái hớt hãi chạy trên đường làng, đuổi theo sau cô là bốn tên lính pháp cầm súng đuổi theo cô.

Những căn nhà nhỏ nằm trên đoạn đường cô chạy ngang qua, tất cả đều nghe rất rõ tiếng kêu cứu của cô hoà cùng với tiếng nói của bọn lính Pháp.

Nhưng không ai dám ra cứu cô, vì họ nghĩ một khi đã có lính Pháp đi tuần trong đêm như vậy.

Thì chắc chắn sẽ có lão Lý, mà có lão Lý thì họ càng không dám ra.

Bởi ai cũng biết lão Lý xưa nay nổi tiếng độc ác, mà lỡ đắc tội với lão thì chỉ có đường chết.

Mà nếu như không có lão Lý, mà họ ra cứu chẳng may bọn lính kia nó rỉa cho vài phát đạn thì cũng chết.

Nên không ai dám ra ngoài, cứ thế cô gái ấy chạy từ đầu làng đến cuối làng.

Chạy đến khi cô dừng chân thì đã thấy mình đang ở bến neo xuồng, bọn lính Pháp cũng không vừa.

Chúng đuổi theo cô ra tới bến đò, thấy cô đang đứng trên bến neo xuồng ngay lập tức chúng bao vây cô.

Bị dồn vào đường cùng, cô quỳ xuống khóc nức nở van xin:

- Tôi xin các anh, các anh tha cho tôi.

Các anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho, muốn bao nhiêu cô gái cũng có.Một tên lính có vẻ biết chút ít tiếng việt lên tiếng nói:

- Bọn tao không muốn tiền, bọn tao chỉ muốn mày thôi.

Ở đây có bốn người mày chọn đi, ai sẽ là người vào trước.

Rồi từ từ lần lượt từng tên một, chúng cởi áo ra sau đó lần lượt từng tên bước lên bến neo.

Thấy vậy cô bước lùi dần, lùi dần theo từng bước tới của chúng.

Cho đến khi không còn chỗ để cô bước lùi nữa thì chúng mới dừng lại nói:

- Nào hãy ngoan ngoãn chiều bọn tao đi, đảm bảo mày sẽ thích cho mà xem.Rồi một tên bước tới định ôm lấy cô, nhưng cô đã tính trước trong đầu.

Chỉ cần chúng bước tới cô cũng sẽ nhảy xuống, dù bị chết đuối vẫn còn hơn là sống nhục.

Khi hắn vừa chạm vào tay cô, cô liền nhảy xuống sông.

Thế nhưng người tính không bằng trời tính, bốn tên lính kia là lính thủy đánh bộ.

Nên vừa nhìn thấy cô nhảy xuống lập tức chúng cũng lao xuống theo cô, chỉ trong chốc lát chúng đã lôi cô lên bờ.

Cô vùng vẫy la hét:

- Chúng mày thả tao ra, thả tao ra....
 
Bóng Ma Bến Đò
4


Chương 4: cái chết của Lý Ngọc Lan và những hiện tượng lạ.Bốn tên lính pháp lúc này đã ghì chặt cô xuống đất, vì bờ sông khá cao so với mặt nước nên chủ yếu là đất nhiều hơn cát.

Cô vùng vẫy la hét đến khang cả tiếng, mặc sức cho cô la hét nài nỉ van xin.

Chúng tháo từng chiếc cúc trên áo cô, rồi đến quần cứ mân mê từ từ như vậy.

Tiếng la hét của cô ngày càng nhỏ dần, sau một hồi vùng vẫy dường như cô đã đuối sức.

Cô mặc xác cho chúng muốn làm gì thì làm, có lẽ chúng đã lường trước được cô sẽ cắn lưỡi tự tử.

Nên đã lấy áo cô nhét vào mồm, trước để cô không la hét được nữa, sau là để cô không cắn lưỡi tự tử.

Nhưng không cô không hề có ý định cắn lưỡi tự tử, mà trong đầu cô đã lên kế hoạch trả thù chúng.

Cô suy nghĩ làm thế nào để trả thù bọn chúng, phải làm sao cho chúng sống không bằng chết.

Làm cho chúng không còn khả năng để đi làm nhục các cô gái khác, và rồi trong đầu cô nổi lên một ý nghĩ.

Cô sẽ chiều theo ý bọn chúng dù gì chúng cũng đã xâm hại cô rồi, cái quý giá nhất của người con gái đã bị chúng cướp mất.

Bây giờ trong tâm trí cô không còn nhục nhã nữa mà là ý chí căm thù, nghĩ là làm cô bắt đầu làm những hành động ân ái.

Bọn chúng thấy vậy cũng buông cô ra không giữ chặt cô nữa, cô lấy cái áo ra khỏi miệng rồi nói:

- Mấy anh làm gì mà nặng tay với người ta vậy chứ, dù gì người ta cũng là phận đàn bà chân yếu tay mềm mà.

Một tên đưa tay vuốt nhẹ má cô nói:

- Cũng tại cô em đây phản kháng nên bọn anh mới phải làm vậy, chứ cô em ngoan ngoãn như thế này có phải tốt hơn không.Cô nghe xong cười nhếch mép nói:

- Thì bây giờ em đã là của các anh rồi còn gì, để em phục vụ các anh như các cô gái trên sài gòn nhé.Bốn tên lính nghe vậy thì tỏ vẻ vui mừng, cùng ôm chầm lấy cô mân mê khắp người cô.

Nhân lúc chúng còn đang say mê lượn lờ trên cơ thể mình, cô đã lén lấy trộm hai con dao găm của chúng.

Cô cẩn thận giấu vào trong áo cô, sau đó đẩy từng tên ra nói:- Từ từ đã nào, làm gì mà vồ dập người ta như hổ đói vậy.

- Thì chẳng phải cô em đồng ý chiều bọn anh sao còn hỏi vậy chứ?

Cô nở một nụ cười chỉ tay về phía căn nhà của ông Hậu nói:

- Thì em chiều các anh nhưng mà phải từ từ chứ, bây giờ từng người một đi theo em vào trong kia, khi nào em gọi thì người tiếp theo mới được vào.Nói xong cô đứng dậy mặc quần áo vào, và không quên lén cầm theo hai con dao găm, bốn tên lính bàn bạc phân chia thứ tự cho nhau rồi lần lượt từng tên đi theo cô.

Nhưng chúng không hề nghĩ rằng cô đã có âm mưu và lên kế hoạch, tên đầu tiên vào cô đã lao vào ôm chầm lấy hắn.

Cô làm cho hắn đê mê sau đó nhân lúc hắn không để ý, cô lấy hai con dao đã chuẩn bị từ trước.

Cô đâm hết sức vào lưng hắn, sau đó thì cắt luôn của hắn.

Cô nhanh chóng xe vải áo nhét vào mồm rồi trói hắn lại, sau đó cô gọi tên thứ hai vào.

Lần lượt như thế từng tên một vừa bước vào trong đóng cửa lại, thì liền bị cô đâm liên tiếp nhiều nhát dao vào người.

Đến tên cuối cùng thì cô lại đâm trượt một nhát, vì lúc hắn vào cô đã sơ ý để hắn thấy cô cầm con dao trên tay, nên bị hắn đánh tới tấp vào người.

Cô cố gắng vùng vẫy và chạy đi, bốn tên lính dù đã bị thương nhưng vẫn cố đuổi theo cô.

Khi cô chạy ra tới bến neo xuồng thì té lăn ra đất, cô đã đuối sức và mất máu.

Vì trong lúc cô xây xát với tên lính cuối cùng đã bị hắn đâm một nhát, cô lòm cồm bò dậy thì bị một tên lấy súng bắn, cô chỉ kịp kêu lên một tiếng " á.." rồi ngã xuống sông.

Bốn tên lính sau đó cũng gục chết tại chỗ vì mất máu do bị cô đâm nhiều nhát, sáng hôm sau những người đi chài cá đêm về tới bến neo xuồng thì tá hoả, khi phát hiện năm xác chết trên người đầy vết thương.

Đó là xác của bốn tên lính pháp, cả bốn tên đều bị đâm nhiều nhát trên cơ thể.

Trong đó có ba tên đã bị ai đó cắt mất cái ấy, còn về xác của cô gái thì lại ở dưới sông.

Họ lôi xác cô lên thì thấy trên người cô cũng có một vài vết dao đâm, không những thế còn có một vết đạn trên người.

Tất cả đều trong tình trạng không quần áo, Và trên người đầy thương tích.

Họ hô hò những người ở gần bến đò kéo nhau ra xem, thì nhận ra cô gái đó chính là Lý Ngọc Lan, con gái cả của lão Lý trưởng.

Bị bắn rơi xuống sông, nhưng lại không bị nước cuốn trôi đi, mà lại ở yên trên mặt nước dưới bến neo xuồng.

Lúc phát hiện thì thấy cô đã chết, nhưng tay cô vẫn còn bám chặt vào một cây cột dùng để neo xuồng.Lão lý đang ngồi uống trà trong nhà thì nghe có người gọi lão ngoài cổng:

- Cụ Lý ơi, cụ Lý.. cụ Lý ơi!

Có chuyện lớn rồi cụ Lý ơi?Lão nghe gọi thì mặt hằm hằm vớ cây ba ton quát :

- Mày cứ làm việc đi, để tao ra xem là cái đứa nào mà cả gan mới sáng sớm đã gọi cổng nhà ông.

Một anh người làm đang vội vã chạy vào để báo với lão, nghe lão quát thì lại vội vã chạy đi làm việc của mình.

Lão cầm cây ba ton bước nhanh ra cổng, vừa ra đến nơi lão đã lớn tiếng quát:

- Cái thằng kia!

Mày là đứa nào mà mới sáng ra đã tới nhà ông kêu la ôm xồm vậy hả?

Mày muốn ông cho người đánh chết cha con mẹ nhà mày không hả?

- Dạ bẩm cụ, con tên Tuấn nhà gần bến đò.

Thường ngày con vẫn hay mang cá đến nhà cụ đấy ạ.Lão Lý nhăn mặt vỗ vỗ trán nói:

- Tao nhớ ra rồi, cả tháng nay mày không mang cá đến.

Tao cũng quên bén đi mày là thằng nào, mà có chuyện gì mới sáng sớm đã đến gọi cổng nhà tao vậy hả?- Dạ con đến để báo cho cụ biết cô Ngọc Lan con gái cụ chết rồi.Nghe nhắc đến tên con gái mặt lão Lý biến sắc, lão hốt hoảng vội mở cổng cầm tay anh Tuấn lắp bắp nói:

- Mày...mày nói cái gì?

Có thật là Ngọc Lan không?

- Dạ đúng là cô Ngọc Lan đó cụ.

- Đi.. mau dẫn tao ra đó nhanh lên, trời ơi!

Con ơi là con.Ra tới bến đò thì mọi người đã tập trung rất đông, họ đứng vây quanh năm cái xác.

Thấy lão Lý hớt hải chạy tới, họ né đường cho lão vào.

Vừa nhìn thấy con gái nằm bất động, được mọi người lấy quần áo bốn tên lính phủ lên người.

Chỉ còn để mỗi cái đầu, thấy vậy lão vội chạy tới quỳ bên cạnh mà khóc lóc thảm thiết.

- Trời ơi!

Con ơi là con.

Sao lại ra nông nổi này cơ chứ....Lão khóc lóc một hồi thì đám gia nhân nhà lão đã được mọi người gọi đến, lão cho người đưa xác con gái về chôn cất.

Còn xác bốn tên lính thì lão cho vứt hết xuống sông, đợi đám người của lão đi khuất, thì mọi người mới dám lội xuống vớt xác bốn tên lính lên, rồi chôn luôn ngay tại bến đò.Về phần lão Lý, chỉ trong một thời gian ngắn đã mất đi hai người con.

Lão trở nên trầm tính và cáu gắt hơn mọi ngày, và lão bắt đầu tin vào tâm linh, lão cho người đi tìm mời thầy pháp về làm lễ trấn yểm các thứ.

Lão còn ra cả bến đò để làm lễ, nhưng khi vừa ra đến nơi thì lão thầy pháp lão mời về đã vội quay lưng bỏ chạy.

Hết lần này đến lần khác, lão mời về rất nhiều thầy.

Nhưng cứ ra tới bến đò không bỏ chạy thì cũng chết bất đắc kỳ tử, nhưng lão vẫn không bỏ cuộc.

Lão quyết định đích thân đi tìm để mời cho được người về giúp lão, bởi từ sau cái chết của Ngọc Lan, không đêm nào lão ngủ được ngon giấc.

Đêm nào lão cũng nằm mơ thấy ác mộng, lão mơ thấy mình bị cha con ông Hậu về tìm lão, rồi những người đã bị lão cho người đánh đến chết, còn có cả những tay thầy pháp lão mời về nhưng chưa đánh thì đã chết bất đắc kỳ tử.

Và làm lão sợ nhất đó là những cô gái lão đã hãm hiếp đến chết, lão mơ thấy tất cả những người đó về tìm lão.

Có khi lão còn nghe có người gọi tên lão mỗi đêm, tâm lý lão trở nên hoảng loạng.

Ngày qua ngày lão đều sống trong sự đau khổ, lão lo sợ những người đó sẽ về giết lão.

__________________________________

Kể từ sau cái chết và những lần làm lễ bất thành của lão Lý, thì cái bến đò ngày nào vẫn còn tấp nập người qua lại hai bên bờ sông.

Vậy mà bây giờ sắp trở thành cái nghĩa trang thứ hai của làng, chỉ trong vòng chưa đến hai năm đã có đến hơn chục ngôi mộ.

Nhiều nhất là mộ của những gã thầy pháp mà lão Lý mời về, và kể từ khi lão Lý đi tìm người giúp lão, thì bến đò cũng bắt đầu có những hiện tượng kỳ lạ xảy ra.

Hằng đêm, những ngôi nhà ở xung quanh bến đò đều nghe những tiếng la hét, những tiếng khóc ai oán.

Tiếng đọc chú, tiếng cười nói, không những thế có khi họ còn thấy những bóng người đi qua đi lại ở đó.

Có người còn tận mắt nhìn thấy cảnh lúc Ngọc Lan bị bốn tên lính pháp rượt đuổi, họ thấy cô vừa chạy vừa la hét kêu cứu.

Nhưng ra tới bến đò thì mất hút, dần họ cảm thấy sợ hãi, mỗi khi trời vừa chập choạng tới thì họ đã đóng cửa tắt đèn đi ngủ.

Ngay cả những người đi chài lưới đêm ngoài sông như anh Tuấn cũng sợ không kém, có người còn sợ đến nổi vứt luôn cả lưới xuống sông, bỏ luôn cả xuồng mà bơi vào bờ chạy thụt mạng về nhà.

Ngoài những bóng người trên bờ ra, thì hằng đêm những người chài lưới còn thấy một chiếc xuồng bơi ngang qua sông.

Mà chiếc xuồng ấy lại chính là chiếc xuồng của ông Hậu, đó là chiếc xuồng lớn nhất trong làng.

Lúc ông Hậu còn sống vẫn thường dùng chiếc xuồng đó để đưa khách sang sông mỗi khi đông khách, ấy vậy mà bây giờ nó lại tự khua mái chèo rẽ nước sang sông.

Dần dần bến đò trở nên hoang vắng, cỏ dại mọc cao quá đầu người.

Căn nhà của ông Hậu cũng không còn ai dám đến để mà tu sửa, nhang khói nữa.

Và rồi một ngày nọ, bỗng nhiên có một người thanh niên lạ mặt xuất hiện ở bến đò. ( Còn tiếp....)
 
Bóng Ma Bến Đò
chương 5: Tư Hổ


Chương 5: Tư Hổ Đang yên đang lành bỗng dưng lại có người lạ xuất hiện ở bến đò, nhìn sơ qua thấy người này còn rất trẻ, anh mặc Đạo Bào màu xanh chàm, nhìn rất giống với bộ của thầy Ba vẫn hay mặc để làm lễ lúc còn sống.

Mọi người tò mò khi vô tình nhìn thấy anh ta qua sông chỉ với một cái nón lá, khi sang đến bờ.

Anh ta cứ đứng nhìn chăm chú vào căn nhà của ông Hậu, thấy vậy họ kéo nhau ra xem và dò hỏi xem anh ta là ai.

Thì được biết anh ta tên là Tư Hổ, là đệ tử thứ tư của sư đệ thầy Ba.

Hơn một năm trước, anh nhận được thư của thầy Ba.

Nhưng vì đường xa, lại đang tu luyện ở trung quốc.

Nên khi về đến đây thì đã quá muộn, mọi người dường như không tin lắm.

Bởi vì trước giờ họ có từng nghe thầy Ba nói qua về đệ tử của sư đệ, nhưng theo những lời thầy Ba nói thì người đó tinh thông đạo thuật.

Không thể nào còn trẻ như người này được, nhưng không ai dám lên tiếng hỏi, họ sợ nhỡ người này giả mạo mà biết đạo thuật,mà vô tình làm trái ý hắn, rồi bị hắn ta dùng bùa chú lên người thì không biết sẽ chết hay là thành ra cái giống gì.

Dường như, anh đã nhận ra sự nghi hoặc của mọi người đối với mình.

Nên anh chỉ tay về phía bến đò nơi có những ngôi mộ nói:

- Tôi biết mọi người còn đang nghi ngờ tôi, nhưng vì sợ tôi trù yếm nên không dám nói ra.

Vậy thì, để tôi chứng minh cho mọi người tin vậy.

Nếu tôi đoán không lầm, thì những ngôi mộ đằng kia chỉ mới xuất hiện trong vòng nửa năm nay.

Và trong số đó có một cái mộ tập thể, chôn thi thể của bốn người lính pháp.

Một cái nữa là chôn ba người, trong đó có một người là pháp sư, và một người làm việc cho chính quyền pháp, và cũng là con của ngài Lý trưởng ở làng này.

Những ngôi mộ còn lại là của các pháp sư, tất cả đều chết không rõ lý do.

Tôi nói vậy có đúng không thưa mọi người.Tất cả họ đều đang xì xào bàn tán về những lời Tư Hổ nói, nghe anh ta hỏi thì đồng loạt vỗ tay.

Một ông lão lớn tuổi trong số đó lên tiếng nói:

- Cậu nói thì rất đúng nhưng chỉ một nửa thôi.Tư Hổ nghe vậy thì xua tay cười cười nói:- Vâng quả thật là tôi chỉ nói đúng một nửa, nhưng vẫn chưa nói hết.

Bên dưới ngôi bộ đã bị sang bằng kia, không chỉ có ba thi thể.

Mà bên dưới ba thi thể đó, còn có một thi thể nữa.

Và thi thể đó là nữ, đã từng là chủ nhân của ngôi nhà bên trong kia.

Và bà ấy tên Dương Ngọc Lan, đã bị người ta hãm hiếp chết cách đây hai mươi năm có đúng vậy không?

Không những thế vẫn còn một cô gái trẻ nữa, cũng đã chết tại bến neo xuồng kia có đúng không?- Đúng là như vậy, nhưng làm thế nào để chúng tôi tin cậu là người quen của thầy Ba chứ?

Cậu có vật gì của ông ấy, hay là biết gì về ông ấy không?Ông lão lúc nãy nghe xong thì gật gù hỏi lại Tư Hổ, anh nghe xong liền cười rồi lấy bức thư của thầy Ba ra, anh đưa cho ông lão rồi nói:

- Đây là bức thư mà thầy Ba đã gửi cho tôi, bên trong là nét chữ của ông ấy.

Mọi người ở đây chắc không lạ gì nét chữ của ông ấy chứ.Ông lão xem xong rồi đưa cho mọi người truyền cho nhau xem, vì lúc còn sống, thầy Ba vẫn thường viết thư giúp mọi người.

Để họ gửi lên tỉnh cho con cái của họ làm việc trên đó, nên hầu như mọi người ở xung quanh bến đò đều biết nét chữ của thầy Ba.

Sau đó ông lão quay sang Tư Hổ nói tiếp:

- Đây quả thật đúng là nét chữ của ông ấy, nhưng vẫn chưa đủ để chứng minh cậu là sư diệt của ổng.Tư Hổ nghe xong nắm lấy tây ông lão cười cười nói:

- Hai mươi năm trước sư đệ của thầy Ba có sang đây, khi ra về người đó còn dẫn theo hai đứa bé năm tuổi, một trai một gái có đúng không?

Và thầy Ba là người trung quốc, cái này thì chỉ có những người sống ở đây lâu như ông mới biết được.Ông lão nghe vậy thì há hốc mồm kinh ngạc, bởi lẽ hai mươi năm trước, khi mà thầy Ba đến sống ở làng này có dắt theo hai đứa bé một trai một gái, Sau đó sư đệ của thầy sang đưa hai đứa bé đó sang trung quốc.

Và chuyện năm đó chỉ có những người già như ông mới biết rõ, đặc biệt là ông.

Ông trầm ngâm một lúc rồi kêu tất cả về nhà thầy Ba, nghe vậy thì Tư Hổ lên tiếng nói:

- Để chứng minh thêm một lần nữa, thì mọi người hãy để tôi dẫn đường đến nhà thầy Ba.

Mọi người thấy thế nào?

Thấy mọi người im lặng không nói gì thì Tư Hổ nói tiếp:

- Vậy là coi như mọi người đã đồng ý rồi, chúng ta đi thôi.Nói rồi anh đi trước dẫn đường, trên đường đi anh miêu tả về thầy Ba một cách rất chi tiết, anh tả từ dáng người thanh cao gầy gầy đến cách nói chuyện của thầy Ba.

Và một điều khiến mọi người rất bất ngờ và tin Tư Hổ là sư diệt của thầy Ba, đó là khi thầy Ba qua sông cũng chỉ bằng một cái nón lá như anh ta.

Sau một hồi đi qua những con đường ngoằn nghèo, cuối cùng cũng đến nhà thầy Ba.

Tuy những con đường đó rất quen thuộc đối với mọi người, nhưng hôm nay lại làm họ ngạc nhiên.

Vì Tư Hổ vừa đi vừa nói trước sẽ đi qua những con đường, những căn nhà nhỏ một cách rất chi tiết.

Họ cứ ngỡ như anh là người ở làng này vậy, sau khi vào nhà thầy Ba, Tư Hổ đợi tất cả mọi người ổn định chổ ngồi.

Sau đó anh đứng trước mặt mọi người nói:

- Bây giờ tôi sẽ chứng minh cho mọi người một lần nữa, và tôi chắc chắn một điều, là sau khi mọi người nhìn thấy sẽ hoàn toàn tin tôi là sư diệt của thầy Ba.

Và bây giờ tôi xin phép được mời các vị bô lão có mặt ở đây, chỉ những người đã từng nhìn thấy đứa bé trai đi theo thầy Ba hai mươi năm trước, đứng xung quanh tôi để xác nhận.

Sau khi những ông cụ, bà lão đã đứng xung quanh mình.

Thì Tư Hổ bắt đầu cởi bỏ bộ Đạo Bào trên người, khi lớp áo cuối cùng được cởi bỏ thì những người được anh mời lên đứng xung quanh anh, đều há hốc mồm kinh ngạc.

Vì trên ngực anh có xăm hình một con cọp kín hết cả ngực, thấy vậy ông Thành ( người hỏi chuyện với Tư Hổ từ lúc ở bến đò) tỏ vẻ vui mừng nói:- Thằng Dần, đúng là thằng Dần cháu ông Ba đó mọi người, không sai đi đâu được.Mọi người nghe vậy thì ai nấy đều vui mừng, lúc bấy giờ ông Thành mới hồi tưởng, và kể lại chuyện của hai mươi năm trước cho mọi người cùng nghe.

Và để lí giải cho mọi người hiểu vì sao từ lúc gặp Tư Hổ ông đã hỏi nhiều như vậy, bởi lẽ trước khi hỏi chuyện Tư Hổ, ông đã nhận ra Tư Hổ là sư diệt của thầy Ba.

Bởi vì trước khi chết, thầy Ba đã gặp riêng ông và nói:" Nếu sau khi ông chết đúng bốn mươi chín ngày, mà bến đò vẫn chưa có người lái đò mới.

Thì sẽ có thêm vài người phải bỏ mạng ở đó, nhưng là người của lão Lý.

Người trong làng sẽ không có ai chết, và sau đó sư diệt của ông sẽ về làng để canh giữ bình yên cho bến đò.

Thầy Ba còn dặn ông Thành, nếu sau bốn mươi chín ngày của ông mà chưa có người lái đò mới thì không được nói cho ai biết.

Và còn làm thế nào để biết sư diệt của ông là ai, thì chỉ cần nhìn vào hình xăm con cọp màu xanh chàm không có tròng mắt trên ngực, hoặc kêu người đó lật nón để qua sông.

Thì đó chính là sư diệt của ông, đó chính là thằng bé năm xưa ông dắt theo khi đến làng.

Vì chỉ có người trong môn phái của thầy Ba mới biết thuật lật nón để qua sông, ngoài ra không môn phái nào biết thuật này."

Ông Thành vừa nói xong thì anh Tuấn hớt hãi chạy vào, anh vừa thở vừa nói:

- Có...

Có người chết ngoài bến đò rồi....
 
Bóng Ma Bến Đò
chương 6: Tư Hổ 2


Chương 6: Tư Hổ hai mươi năm trướcNghe anh Tuấn nói vậy, ông Thành lên tiếng nói:

- Rốt cuộc là sao?

Bây từ từ kể mọi người nghe xem nào!Anh Tuấn lúc này đã ngồi bệch xuống đất vừa thở hồng hộc vừa nói:- Con cũng không biết là ai, nhưng lúc con bơi xuồng về, thì thấy có một cô gái nằm ở bến neo xuồng.

Con lên xem thì cô ta đã không còn thở nữa, con hoảng quá mới chạy vào kêu mọi người, thì nghe mấy đứa nhỏ bảo mọi người tập trung nhà thầy Ba, nên con mới chạy vào để báo mọi người biết.Nghe anh Tuấn nói xong, thì ông Thành bảo Tư Hổ mặc áo vào rồi cùng mọi người ra xem sao.

Nhưng khi ra đến nơi thì họ không thấy cô gái kia đâu, mà chỉ thấy có một hình nhân bằng rơm to bằng thân người nằm ở đó.

Trên đầu của hình nhân còn dán một lá bùa màu vàng, một vài người tò mò định dựng lên xem, thì bị Tư Hổ ngăn lại nói:- Mọi người tốt nhất không nên động vào, bây giờ mọi người hãy vào trong căn nhà kia đợi tôi.Anh chỉ tay về phía căn nhà của ông Hậu ý muốn mọi người vào, sau khi mọi người đã đi hết.

Anh liền lấy từ trong ống tay áo ra một lá bùa, vừa đọc chú lâm râm vừa dán lá bùa chồng lên lá bùa trên đầu hình nhân.

Anh vừa dứt câu chú thì lá bùa tự dưng bốc cháy, và cháy luôn cả cái hình nhân kia, thấy vậy anh liền tung cước đá bay cái hình nhân đang cháy xuống sông.

Sau đó đi vào nhà ông Hậu, vừa vào đến nhà ông Thành đã lên tiếng hỏi ngay:- Sao rồi?

Cái hình nhân đó là như nào bây nói tao nghe xem.Tư Hổ tìm cho mình một chỗ ngồi rồi ôn tồn đáp:- Thật ra đó là một hình nhân dùng để dụ bắt vía của một tên pháp sư nào đó thôi, do có một vong nữ đã được hắn ta phong ấn vào lá bùa trên hình nhân, nên người nào hợp vía với vong hồn đó thì sẽ nhìn thấy đó là người.

Con vừa giải quyết xong rồi nên mọi người và ông yên tâm, có con ở đây sẽ không sao đâu.Ông Thành và mọi người nghe vậy thì thở phào nhẹ nhỏm, anh Tuấn nghe xong thì cầm tay Tư Hổ cảm ơn rối rít.

- May là có anh chứ không thì tôi đã bị nó bắt đi rồi, không khéo ngày mai mọi người lại đào một cái huyệt, chôn tôi ở đó luôn ấy chứ.Nghe anh Tuấn nói vậy thì mọi người cười ầm lên, ông Thành ra hiệu cho mọi người im lặng rồi nói:- Như vậy là không có chuyện gì đáng lo nữa rồi, giờ thì mọi người trật tự nghe tôi kể tiếp câu chuyện năm xưa đây này.

__________________________________Quay lại hai mươi năm trước!Hồi đó nơi đây chỉ là một vùng quê hẻo lánh, hầu hết dân làng ở đây đều là người từ nơi khác đến sinh sống.

Trong đó có ông Thành và một vài người khác, là người sinh ra và lớn lên ở đây.

Năm đó ông cũng đã hơn năm mươi tuổi, lúc bấy giờ xung quanh bến đò bây giờ chỉ có lác đát vài căn nhà nhỏ.

Những người mới chuyển đến, hầu hết đều xin phép ông Tân cha của lão Lý rồi dựng nhà ở đầu làng.

Còn ngoài bến đò là nơi của những người đã sống từ bé đến lớn ở làng, thời đó ông Hậu vẫn còn trẻ và chưa có cái bến đò như bây giờ.

Hầu hết mọi người muốn qua sông đều tự bơi xuồng sang, vì hai bên bờ sông lúc nào cũng có sẵn hai chiếc xuồng.

Ông Thành bồi hồi nhớ lại, hôm đó là một ngày đặc biệt đối với ông.

Trời mưa như trút nước, nước sông dân cao và gió thổi mạnh.

Nên không một ai dám bơi xuồng ra để mà chài lưới hay giăng câu, vì nước sông dâng cao và chảy xiếc nên, cuốn theo những thân cây mục từ trên thượng nguồn xuống.

Ông Thành cùng ba người thanh niên trong xóm bơi ra để vớt, thì vô tình bị nước cuốn trôi.

Ba người thanh niên đều đã bị nước cuốn trôi ra giữa dòng nước chảy xiếc, chỉ có ông là ở gần bờ nên cố gắng vùng vẫy để bơi vào bờ.

Khi vào được đến bờ, thì ông cũng đã đuối đến nỗi không còn chút sức lực nào, vì quá mệt nên ông không thể nào đi gọi mọi người ra giúp cứu ba người kia nữa.

Ông ngồi thẫn thờ, ông đành bất lực ngồi nhìn những người kia bị nước cuốn trôi càng ngày càng xa.

Bỗng ông thấy có một người đang nổi trên mặt nước chảy xiếc, nhưng người này không hề bị nước đẩy đi.

Mà lại băng ngang qua sông như một chiếc xuồng bơi ngang khi nước êm, người này còn cõng theo hai đứa bé, một đứa trên lưng, một đứa đu trước ngực,thoáng cái người này đã sang đến bờ bên này.

Lúc này ông mới nhận thấy, đây là một người đàn ông cũng chạc tuổi ông.

Ông vẫn còn đang kinh ngạc về cách qua sông của người này, trong lúc ông còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.

Thì người đàn ông đó đã dắt hai đứa bé lại nhờ ông trông giúp, rồi liền lao mình xuống dòng nước đang chảy xiếc.

Khi ông định thần lại thì người này đã lao xuống sông rồi, ông nhìn hai đứa bé rồi tặc lưỡi than trách:- Tại sao lại bỏ rơi hai đứa nhỏ mà gieo mình xuống sông tự vẫn vậy chứ, trời ơi là trời!Bây giờ tôi biết phải làm sao đây!Nghe ông nói vậy thì đứa bé trai nắm tay ông lắc lắc nói:- Ông ơi, sư bá không có chết đâu!

Sư bá đi cứu mấy người kia đấy.Bé gái lớn hơn cũng chen vào nói:- Đúng đấy ông ạ, sư phụ con đi cứu người đấy.

Không tin, ông ngồi đây đợi một lát nữa sư phụ con đưa mấy người kia vào cho mà xem.Ông hơi bất ngờ trước câu nói của hai đứa bé, nhưng ông tin là người đàn ông kia sẽ cứu được ba người kia, vì theo lời của hai đứa bé thì có vẻ ông ta đi cứu người thật.

Hơn nữa, ông cũng tận mắt nhìn thấy ông ta nổi trên mặt nước, và còn cõng theo hai đứa bé để qua sông một cách thần kỳ như vậy.Ngồi đợi một lúc lâu mà vẫn chưa thấy người đàn ông kia quay lại, ông nghĩ chắc ông ta cũng bị nước cuốn trôi rồi.

Nên đứng dậy định vào làng kêu mọi người ra giúp đỡ, thì bất ngờ đứa bé gái nhảy cẩn lên mừng rỡ:- A!

Sư phụ, sư phụ bơi vào rồi ông ơi!

Sư phụ cứu được mấy người kia rồi kìa ông ơi!Ông nhìn theo hướng tay bé gái chỉ thì vui mừng, khi thấy người đàn ông kia đang bơi vào bờ, theo sau là ba người thanh niên kia.Một lúc sau cả bốn người đều đã bơi vào đến bờ, ông Thành và hai đứa liền chạy lại.

Ba người thanh niên kia sau khi lên bờ, liền cùng ông Thành quỳ gối trước mặt người đàn ông kia cảm ơn.

Thấy vậy, người đàn ông kia liền đỡ bốn người ông Thành ngồi xuống rồi nói:- Ấy ấy, mọi người đừng làm vậy tôi tổn thọ mất.

Ông Thành liền nói:- Rất cảm ơn ông vì đã liều mình để cứu ba đứa chúng nó, may nhờ có ông chứ không thì tôi cũng không biết phải làm sao.Ba người thanh niên kia cũng nói:- Cũng may nhờ có bác đây bơi ra cứu chứ không thì, chắc có lẽ ba đứa tụi cháu đã bị cuốn trôi mất xác rồi.Người đàn ông kia định lên tiếng nói gì đó, thì hai đứa bé đang nghịch nước chạy lại mỗi đứa ôm một bên chân ông ta, đứa bé gái nhanh nhảu nói:- Sư phụ ơi!

Con với tiểu Hổ đói rồi, chúng ta đi ăn cơm đi sư phụ, chúng con đói lắm rồi.Nghe vậy ông Thành liền đánh tiếng người người đàn ông kia về nhà mình dùng cơm, trên đường đi bốn người ông Thành và người đàn ông kia trò chuyện với nhau, qua đó họ được biết người đàn ông kia tên Ba.

Còn hai đứa bé là trẻ mồ côi do ông và sư đệ nhận về nuôi dưỡng, về đến nhà ông Thành được một lúc.

Thì người nhà của ba người thanh niên kia tìm đến, biết thầy trò ông Ba chưa ăn gì, nên người mang gà, người mang rượu.

Chẳng mấy chốc, mọi người trong cái xóm nhỏ đã tập trung hết ở nhà ông Thành.

Sau cơm nước chè cháo no say, ông Ba mới bộc bạch nói với mọi người:- Hôm nay thầy trò tôi chỉ là tiện đường đi ngang qua làng ta, tôi cũng chỉ vì không thể thấy chết mà không cứu.

Nên đã đắc tội với Hà Bá ở sông này, và để đáp lại tấm chân tình của mọi người.

Để tỏ lòng cảm ơn vì mọi người đã hứa cho đất, còn góp công góp sức để xây cho thầy trò tôi căn nhà.

Nên tôi cũng không giấu mọi người nữa, tôi thật ra là một thầy pháp theo thầy học đạo bên trung quốc.

Nay đến nơi này đã ra tay cứu ba cậu kia rồi, thì tôi đành phải giúp mọi người một lần nữa vậy.

Việc xây nhà cho thầy trò tôi thì để hôm khác, bây giờ là mọi người nói cho tôi biết, có phải vào ngày này năm trước.

Chính tại khúc sông này đã có ba người trẻ tuổi chết đuối ở đó không?Ông Thành nghe vậy liền nói: - Ừ!

Đúng, đúng là có ba người trẻ tuổi chết ở đó, cũng vào cái mùa nước lớn như vầy, mà ba đứa đó là bạn của ba thằng lúc chiều luôn.

Mà có chuyện gì sao anh Ba?- Nếu đúng là vậy tôi e là có chuyện rồi, vì lúc tôi bơi ra để kéo ba đứa kia.

Thì 1 thằng bảo là có ai đó kéo chân nó, nên tôi lặn xuống thì đúng là có một vong cũng chạc tuổi thằng kia, nó ôm chân thằng kia để mà kéo xuống.

Một anh thanh niên cũng chen vào nói:- Đúng đấy ạ, lúc bị cuốn trôi cháu cố bơi vào nhưng không được.

Cảm giác như có ai đó đang kéo chân cháu, hai thằng kia vì bơi theo để kéo cháu vào nên mới bị cuốn trôi theo cháu.

Cũng may nhờ có bác Ba đây ra cứu kịp, chứ không thì có lẽ đã bị con ma kia nó kéo theo rồi.Ông Ba nghe xong thì đánh tiếng kêu hai đứa bé đang chơi ngoài sân, chúng nó đang chơi đùa với lũ trẻ con trong xóm nên không nghe thấy ông gọi, ông phải gọi đến hai, ba tiếng hai đứa nó mới nghe mà chạy vào:- Uỷ Nương với thằng Dần đâu rồi?

Vào đây thầy bảo việc cho hai đứa thi với nhau này.Hai đứa nó dạ một tiếng rõ to, rồi tranh nhau chạy vào đứng hai bên ông Ba.

- Dạ, sư phụ tụi con!- Hai đứa chạy ra ngoài sông, rồi tự dò xét xem có thấy gì không?

Đứa nào về báo đầu tiên thì ta sẽ dạy cho chơi một ngày, đứa nào về báo sau sẽ không được chơi.

Nhưng phải chính xác, nếu xem không được hoặc báo sai ta sẽ phạt, nghe rõ chưa?- Dạ rõ rồi ạ.Hai đứa bé đáp lại lời dặn của ông Ba, sau đó chạy u ra ngoài sông.

Thấy ông Thành và mọi người có vẻ tò mò và lo lắng, vì trời lúc này cũng đã gần khuya mà ông Ba lại kêu hai đứa nhỏ chạy ra sông, trong khi người lớn còn không dám đi.

Huống hồ hai đứa nó chỉ là trẻ con, mà ông lại bảo chúng nó đi như vậy họ sợ lỡ có chuyện gì, thấy vậy ông Ba liền nói:- Anh Năm( ông Thành thứ năm nên gọi là anh 5) và mọi người không cần phải lo lắng vậy đâu, hai đứa nó tuy còn nhỏ nhưng bẩm sinh đã có đôi mắt nhìn thấy ma quỷ rồi, nên mọi người cứ yên tâm.

Lát nữa chúng nó về tôi sẽ nói cho mọi người biết cần làm những gì.Hai đứa bé chạy ra tới bờ sông, liền chia ra hai hướng.

Một đứa bé gái đi ngược dòng nước, đứa bé trai thì đi xuôi theo dòng nước.

Khi cảm thấy đã đủ xa thì dừng lại, khoảng cách giữa hai đứa bây giờ khá xa.

Trong đêm tối chỉ nhìn thấy nhau mập mờ, mỗi đứa một pháp ấn, một câu chú riêng.

Được một lúc thì hai đứa hốt hoảng, chạy lại ôm chồm lấy nhau cùng chạy vào nhà ông Thành.Ông Ba lúc này đang ngồi nói chuyện với mọi người, bỗng ông đứng dậy vụt chạy theo hướng ra bờ sông.
 
Bóng Ma Bến Đò
7


Chương 7: Thấy ông Ba đang ngồi nói chuyện với mọi người, bỗng ông đứng dậy vụt chạy theo hướng ra bờ sông.

Những người có mặt ở đó thấy vậy cũng chạy theo sau, khi ra gần tới bờ sông thì gặp con bé Nương và thằng Dần đang hớt hãi chạy vào.

Vừa nhìn thấy ông Ba, Uỷ Nương liền la lớn:- A!

Sư phụ tới rồi!Rồi cùng thằng Dần chạy nhanh đến chỗ ông Ba, ông Ba vội ôm hai đưa nhỏ vào lòng:- Hai đứa không sao chứ?

Có thấy được gì không?Thằng Dần liền nhanh nhảu nói:- Con không biết Uỷ Nương tỷ có thấy giống con không!

Chứ con thấy ngoài sông có nhiều người lắm ạ, còn có cả quan thần sông hay sao ấy.Nghe vậy ông Ba ngạc nhiên, nhìn sang Uỷ Nương hỏi:- Còn con thì sao?

Có thấy được gì không?- Dạ, con cũng thấy giống với sư đệ ạ.- Thế ông quan đó trông như thế nào?

Dần con nói sư bá nghe xem nào!Thằng Dần nghe vậy thì làm ra vẻ đăm chiêu, đưa ngón tay trỏ lên cằm nhịp nhịp làm bộ suy nghĩ nói:- Con thấy ông ấy ngồi trên lưng Thần Quy, tay cầm một cây phất trần màu trắng.

Cả y phục này, râu này, tóc này tất cả đều là màu trắng hết, theo sau ông ấy còn có nhiều người lắm sư bá ạ.

- Con cũng thấy vậy đó sư phụ!Con bé Nương nghe thằng Dần nói xong, cũng chen vào nói.

Nghe vậy ông Ba gật gù đăm chiêu suy nghĩ, ông Thành cùng với mọi người cũng đã ra tới chỗ thầy trò ông Ba.

Sau khi nghe hai đứa nhỏ kể lại cho ông Ba nghe những gì nó thấy, thì ai nấy đều hoang mang lo lắng khi thấy ông Ba đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó.

Bỗng ông Ba quay sang ông Thành nói:- Phiền anh Năm dẫn theo hai người, ra bờ sông xem mực nước sông có giảm đi hay nhiều hơn không.

Chứ tôi thấy có vẻ như làng ta sắp có hoạ rồi đó.Nghe vậy ông Thành dẫn theo hai người thanh niên, cả ba người cầm ba cây đuốc đi nhanh ra bờ sông.

Chỉ một lúc cả ba người hớt hãi chạy vào, ông Thành vừa thở hồng hộc vừa nói:- Nước...

Nước sông không những không rút bớt, mà...

Mà còn dâng cao hơn, bây giờ nước đã dâng cao đến đoạn dốc ra sông luôn rồi!Nghe vậy ông Ba tặc lưỡi lắt đầu, rồi thở dài nhìn ông Thành nói:- Ngài ấy đến để đòi người đấy, chứ từ lúc tôi cứu ba đứa kia.

Thì trời đã tạnh mưa, mà bây giờ nước dâng cao như vậy là đến đòi người rồi.

Trong ba đứa kia có một đứa hợp vía với cái đứa chết trôi kia, đúng ra sáng nay nó đã bị kéo xuống để thế chỗ cho cái đứa kia rồi.

Nhưng do tôi cứu nó, nên đã đắc tội với Hà Bá rồi.

Nghe ông Ba nói vậy, thì người thanh niên bị kéo chân lúc sáng liền quỳ trước mặt ông Ba nói:- Bác ơi!

Như vậy là con nhất định phải bị bắt đi sao?

Bác có cách nào giúp con không?

Con không muốn chết như vậy đâu!Thấy người thanh niên kia quỳ trước mặt, ông Ba vội đỡ anh ta đứng dậy nói:- Ta đã nói rồi, đừng có quỳ trước mặt ta.

Ta đã sai hai đứa nhỏ đi ra xem tình hình, thì ta đã có dự tính hết cả rồi.

Không phải lo, cái chính là Hà Bá kia kìa, ta chỉ sợ ngài ấy không chịu thôi.Nói rồi ông bảo mọi người cùng ông về nhà ông Thành, về đến nhà ông Thành ông Ba liền nói ngay:- Bây giờ tôi cần mọi người giúp tôi chuẩn bị vài thứ, xong lúc nào tôi sẽ làm lễ để xin cho cậu kia lúc đó.

Anh Năm với mọi người thấy thế nào, tôi biết bây giờ cũng đã khuya rồi.

Nhưng nếu không làm nhanh, thì tôi cũng không giám chắc trong đêm nay nước có vào đến làng hay không đâu.Ông Ba vừa nói dứt câu, thì ông Thành liền nói:- Bà con ai đồng ý giúp anh Ba đây chuẩn bị đồ để làm lễ cho thằng Út thì giơ tay.Thấy mọi người đều giơ tay đồng ý, ông Ba liền nói:- Vậy là mọi người đều đồng ý hết, tôi cũng không vòng lòng nữa.

Bây giờ tôi cần năm người, theo phụ với hai đứa nhỏ làm cho tôi mười hai hình nhân giấy, những người còn lại thì giúp tôi chuẩn bị một bàn lễ, tôi sẽ viết các thứ cần cho bàn lễ ra giấy để mọi người chuẩn bị.

Còn hình nhân thì hai đứa nhỏ đã biết rồi, hai đứa nó sẽ chỉ cho mọi người nên làm như thế nào.Sau khi được ông Ba phân chia công việc, mọi người bắt tay vào làm.

Mỗi người một tay, ai làm việc nấy.

Cánh đàn ông, thanh niên thì soi đuốc chặt tre, người làm khung sườn, người cắt giấy theo sự chỉ dẫn của hai đứa nhỏ.

Mấy cô, mấy chị phụ nữ thì chuẩn bị mâm lễ.

Riêng ông Ba thì chuẩn bị giấy tiền vàng mã, chẳng mấy chốc mọi thứ đều đã chuẩn bị xong theo yêu cầu của ông Ba.

- Ờ, anh Ba ơi!

Anh xem thử như thế này đã đủ chưa anh?

Mười hai hình nhân nam, mâm lễ tất cả đều đã chuẩn bị xong hết rồi, anh xem còn cần thêm cái gì nữa không?Ông Ba đang cặm cụi viết sớ, vẽ bùa trong nhà, nghe tiếng của ông Thành hỏi vọng vào từ ngoài sân.

Ông Ba dừng tay đi ra ngoài xem, ông nhìn qua một lượt theo hướng tay của ông Thành chỉ.

- Tất cả thì cơ bản là đã đủ rồi, nhưng tôi quên bảo mọi người làm một cái xuồng, thôi thì phiền anh Năm nhờ mọi người làm giúp tôi một cái xuồng nhỏ, kích cỡ vừa đủ cho mười hai cái hình nhân kia.- Không cần đâu sư phụ ơi!

Thằng Dần nó nhờ mấy anh kia làm xong rồi này.Ông Ba đang đứng nói chuyện với ông Thành, thì con bé nương cùng thằng Dần đang kéo cái xuồng nhỏ chạy vào.Thấy con bé Nương với thằng Dần kéo cái xuồng vào mặt đứa nào đứa nấy hớn hở, ông với ông Thành ra xem.

Ông nhìn một lúc rồi gật đầu tỏ vẻ hài lòng nói:- Tốt, tốt lắm.

Thầy chưa nói mà hai đứa đã biết để nhờ mọi người giúp như vậy là tốt lắm, thôi hai đứa đi vào trong chuẩn bị đồ để lát nữa hộ pháp cho ta.Hai đứa nhỏ nghe nói hộ pháp cho ông Ba thì mừng ra mặt, vội chạy vào trong nhà.

Ông Ba nhìn lên trời rồi đưa tay bấm bấm gì đó một lúc rồi quay sang ông Thành:- Sắp tới giờ rồi, anh Năm cho mọi người mang hết những thứ tôi nhờ mọi người làm, mang hết ra ngoài sông.

Chuẩn bị một cái bàn nhỏ, hai chiếc xuồng và bốn người để chèo xuồng giúp tôi, tôi lấy thêm vài thứ rồi ra sau.Nói xong thì ông Ba đi nhanh vào nhà, ông Thành kêu mọi người phụ giúp mang những thứ đã chuẩn bị ra bờ sông.

Sau một hồi chuẩn bị thì tất cả những người có mặt đứng lùi lại phía sau, ai nấy đều hồi hộp chờ đợi để xem ông Ba làm phép.

Một vài người xì xào bàn tán:- Không biết ông ấy có phải thầy pháp không, mà nhìn cái áo ông ấy mặc cứ như là thầy pháp bên tàu ấy nhỉ.

Chỉ mong sao ổng giúp được cho thằng Út, giúp giùm cho làng.

Chứ nhỡ nước sông mà dân cao hơn nữa thì không biết bà con sẽ sống chết ra sao, chưa kể đến chọc giận Hà Bá thì làm sao mọi người dám bơi xuồng qua sông, hay là chài lưới giăng câu nữa.Trong khi mọi người đang xì xào bàn tán to nhỏ, thì ông Ba cùng hai đứa nhỏ đang bận rộn bên bàn lễ.

Phụ giúp cho thầy trò ông Ba, là ông Thành và cha con ông Hậu cùng với bốn người thanh niên.

Bốn người này được ông Ba giao nhiệm vụ là bơi xuồng.Khi thấy ông Ba khoác lên mình một bộ Đạo Bào màu xanh chàm, sau lưng thêu hình bát quái, trước ngực cũng thêu hình bát quái.

Nhưng bên trong hình thêu bát quái trước ngực là thái cực âm dương, lúc bấy giờ mọi người không còn gọi là ông Ba nữa.

Mà họ gọi ông là thầy Ba.( Từ đây mình sẽ gọi ông Ba là thầy Ba như những chap trước )Thầy Ba đứng trước bàn lễ, hai bên trái phải là con bé Nương và thằng Dần.

Sau lưng thầy Ba là ông Thành, cha con ông Hậu và bốn người thanh niên.

Phía sau họ là những người sống xung quanh bến đò, tất cả đều im lặng quan sát thầy Ba hành lễ.Thầy Ba đứng trước bàn lễ im lặng, hết nhìn lên trời rồi lại nhìn ra sông.

Trầm ngâm một lúc ông bắt đầu làm lễ, ông châm ba cây nhang đưa lên trước mặt lầm rầm khấn gì đó một lúc lâu.

Sau đó cắm vào bát hương rồi quay sang bảo ông Thành:- Anh Năm dẫn theo hai người cùng với thằng Dần, bơi một chiếc xuồng bơi ngược dòng dọc theo bờ sông.

Còn anh Hậu thì dẫn theo hai người, cùng với con bé Nương bơi xuồng xuôi theo dòng chảy, nhớ là bơi dọc theo bờ sông.

Còn thằng Út thì ngồi im sau lương ta nhắm mắt lại, dù có nghe thấy tiếng động hay tiếng nói gì kì lạ cũng không được mở mắt hay đứng dậy.

Nói xong thầy Ba tiến tới sát bờ sông nơi có hai chiếc xuồng, ông đưa cho mỗi xuồng một ít gạo và muối.

Để ông Hậu và ông Thành rải dọc bờ sông, còn hai đứa nhỏ thì quan sát lúc xuồng bơi dọc bờ sông.

Sau đó ông quay lại bàn lễ, ông thắp nến để soi rõ những chữ trong tờ sớ ông đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Tiếng khua nước bì bõm phát ra từ mái chèo của hai chiếc xuồng bắt đầu di chuyển, thì cũng là lúc thầy Ba cầm tờ sớ lên đọc."

Hương phụng hiến

Cúng dàng động đình thuỷ tộc tiền,

Long cung hà bá thuỷ trung tiên,

Tín chủ kiềng tương hương phụng hiến,

Thuỷ cung thuỷ giới cập uyên nguyên,

Nhất thiết ngũ hồ tinh bát hải,

Lưu tuyền khê hác cập chư xuyên,

Thâm trạch bích đàm chư động phủ,

Không trung phảng phất Phật ngự tiền vân......

Kim thời cung triệu thỉnh, bộ giáng mãn đàn diên.

Thiết dĩ: hoa diên kính khải, tín lễ túc trần, lự bài biện chi phất nghiêm, khủng vãng lai chi uế trược, tư bằng chú lực, dụng khiết hoa diên, giáo hữu tịnh uế chân ngôn cẩn đương trì tụng:

Dĩ thử linh thanh thân triệu thỉnh

Chân ngôn bất muội giao văn tri

Trượng thừa tam bảo lực gia trì

Thử nhật kim thời lai giáng phó.

án bắc đế tra thiên thần na la địa tra sa hạ."

Tiếng đọc của thầy Ba vừa dứt, thì những người có mặt ở đó bắt đầu hoảng loạng.

Khi mà thầy Ba vừa đọc xong, mặt nước đang tĩnh lặng.

Bỗng nổi lên những gợn sóng vỗ vào bờ càng lúc càng mạnh, trời kéo mây đen và bắt đầu nổi gió.

Nghe tiếng xì xào của mọi người ở phía sau, thì thầy Ba quay lại nhìn mọi người nói:- Cảm phiền bà con giữ im lặng một chút, sẽ không có chuyện gì xảy ra với mọi người đâu, nếu ai thấy sợ thì có thể về nhà anh Năm đợi.Nói rồi thầy Ba quay lại bàn lễ, đợi một lúc gió cũng đã ngừng thổi, chỉ còn lại những cơn sóng cứ vỗ ào ạt vào bờ mỗi lúc một mạnh hơn.

Bỗng thầy Ba tiến nhanh ra sát mép nước chắp hay tay cung kính chào, mọi người đứng nhìn thì không thấy được gì ngoài nước là nước.

Nhưng mà thầy Ba thì khác, ông cung kính chào một ông lão râu tóc bạc trắng, tay cầm phất trần ngồi trên lưng một con rùa đang từ từ tiến vào bờ.

Những người có mặt ở đó, ai nấy đều há hốc mồm kinh ngạc.

Khi họ thấy thầy Ba đứng nói chuyện với một con rùa 🐢, họ kinh ngạc vì kể cả những người già hơn bảy mươi tuổi, cũng chưa từng thấy con rùa to như vậy.

Riêng cái đầu của nó thôi cũng đã to bằng con bê rồi, huống hồ là thân hình của nó.Nhưng họ chỉ thấy được mỗi con rùa chứ không hề thấy được ông lão ngồi trên lưng nó, khi thấy ông lão đã đến gần thì thầy Ba chắp hai tay cung kính cuối chào một lần nữa rồi nói:- Phàm nhân là Trương Hải đệ tử đạo giáo, pháp hiệu Trương Hải.

Hôm nay mạn phép cung thỉnh Hà Bá Gia là có một việc muốn thỉnh cầu, kính mong ngài lượng thứ.Ông lão được thầy Ba gọi là Hà Bá Gia đang ngồi xếp bằng trên mai rùa, nghe thầy Ba nói vậy thì đưa tay lên vuốt vuốt chòm râu cười hoà ái nói:- Sở dĩ ngươi lập đàn, dâng sớ gọi ta lên thì ta cũng đã biết ngươi muốn cầu xin ta việc gì rồi.

Chỉ có điều tên tiểu tử kia số mạng phải chết nơi sông nước, nay được ngươi cứu mạng một lần.

Và cũng có lòng muốn giúp hắn như vậy, thì ngươi nói ta nghe thỉnh cầu của ngươi là gì.Nghe ông lão nói vậy thì thầy Ba tỏ vê vui mừng liền nói:- Trương Hải không giám cầu xin gì, chỉ mong ngài soi xét giúp giữ lại mạng sống cho người kia.

Trương Hải xin dâng ngài mười hai hình nhân để thế mạng.Ông lão nghe vậy thì gật gù:- Ngươi đã nói vậy thì ta sẽ tha cho lần này, nhưng nhớ trong thời gian ba năm tới không được đến những nơi sông suối, nếu trái lời thì ta không đảm bảo.Thầy Ba nghe vậy liền gập đầu cảm tạ, sau đó kêu anh út đến đốt hình nhân cùng với chiếc xuồng rồi thả trôi theo dòng nước.

Lúc anh Út chạy tới chỗ thầy Ba thì con rùa kia đã lặn mất, hai đứa nhỏ cùng với mấy người kia cũng vừa bơi xuồng vào.

Thằng Dần nhanh miệng nói với ông Thành và ông Hậu:- Hà Bá Gia đi rồi, ngài ấy tha cho anh Út rồi đấy.Thầy Ba đốt thêm một ít vàng mã nữa thì gà cũng vừa gáy sáng, kể từ đó mọi người đều gọi ông là thầy Ba.__________________________________Một năm sau!Vợ chồng ông Hậu lại có thêm niềm vui, sau khi anh Út là đứa con mà vợ chồng ông nhận nuôi sau khi chị gái ông mất nhờ ông chăm sóc, bây giờ nhờ thầy Ba giúp đỡ mà đã tai qua nạn khỏi.

Gần mười năm chung sống với nhau, cuối cùng vợ chồng ông Hậu cũng có tin vui khi cả hai vợ chồng ông đều đã ngoài ba mươi tuổi.

Thế nhưng niềm vui chưa dứt, thì ông Hậu đã phải chịu nổi đau mất đi người thân, ông đau đớn tột cùng nhưng ông đành bất lực.

Ông bất lực trước sự độc ác tàn bạo của cha con nhà họ Lý.......( Diễn biến câu chuyện ra sao thì mọi người vui lòng đợi 2 đến 3 hôm nữa, mình tranh thủ thời gian để ra chương 8 sớm nhất )
 
Bóng Ma Bến Đò
chương 8


Chương 8:Một thời gian sau khi thầy Ba giúp anh Út, thì gia đình ông Hậu vô cùng vui mừng và biết ơn thầy Ba.

Vợ chồng ông Hậu lấy nhau cũng đã hơn ba mươi năm, hơn nửa cuộc đời chung sống với nhau nhưng ông bà vẫn chưa có con.

Chỉ có mỗi anh Út là vợ chồng ông nhận nuôi dưỡng chăm sóc, vì anh Út là con của chị gái ông.

Do hoàn cảnh nghèo nàn túng thiếu, nên vợ chồng chị gái ông phải đi làm ăn xa.

Không may, một tai nạn ập đến khiến chị gái ông và cả chồng chị ấy qua đời.

Vì thương anh chị và thương cháu còn nhỏ đã mồ côi, nên vợ chồng ông Hậu nhận về nuôi dưỡng.

Nay đứa con nuôi, cũng là cháu của ông Hậu, đã được thầy Ba ra tay cứu giúp mà thoát khỏi cái chết thì họ càng vui mừng khôn xiết.

Niềm hạnh phúc còn nhiều hơn khi bà Lan biết mình đã có mang.

Sau bao nhiêu năm mòn mỏi đợi, chờ cuối cùng trời cũng ban cho vợ chồng ông một đứa con.Gia đình nhỏ ba người nay lại thêm vui, tiếng cười tiếng nói vui đùa mỗi ngày.

Trên khuôn mặt họ lúc nào cũng khắp khởi đầy hi vọng.

Vì muốn kiếm thêm tiền lo cho các con, ông Hậu nhận lời đề nghị làm người lái đò của thầy Ba và mọi người.

Nên chỉ vài ngày sau khi thầy Ba làm lễ cho anh Út, ở bờ sông đã xuất hiện một căn nhà nhỏ mái lá đơn sơ, đó là căn nhà mà người dân trong làng dựng lên cho vợ chồng ông Hậu.

Ngày ngày ông làm người lái đò đưa mọi người qua lại hai bên bờ sông.

Còn anh Út thì nghe lời dặn của thầy Ba, nên anh không ra sông chài lưới nữa mà lên núi đốn củi về bán, hay có ai kêu việc gì thì anh làm việc đó.

Tối đến là căn nhà nhỏ lại rộn ràng tiếng cười nói vui vẻ, nhưng trớ trêu thay khi mà niềm vui còn chưa dứt thì đau thương mất mát đã đến với ông Hậu.

__________________________________Một hôm Lý Phùng dẫn theo vài gia đinh đến nhà ông Hậu để bảo ông đưa hắn qua sông, vô tình hắn nhìn thấy bà Lan đang vén áo cho con bú khi vừa vào đến cửa.

Hắn vội lùi lại nép sang một bên cửa mà nhìn, cái thói dâm dê từ khi còn trẻ chỉ mới mười chín, hai mươi hắn đã biết đi rình mò các cô gái tắm.

Cứ hễ nhà nào có con gái trạc tuổi, hay lớn hơn hắn một hai tuổi mà xinh đẹp và chưa có chồng là hắn mò đến.

Hắn cho người làm đi dò xét từng nhà, xem xem nhà nào có con gái hay tắm đêm, tắm ở đâu và lúc nào để về báo lại cho hắn rồi chỉ điểm cho hắn đi rình.

Hầu như các cô gái trong làng đều bị hắn rình trộm lúc tắm, hơn nữa hắn còn dùng cái uy, cái quyền xã trưởng của cha mình để hà hiếp người khác.

Nhưng có một người mà hắn không bao giờ rình mò được, đó là bà Lan vợ ông Hậu.

Một phần vì bà và ông Hậu sống gần bờ sông, thêm nữa mỗi lần đi tắm đều có ông Hậu và anh Út đứng ngoài canh.

Nên hắn không thể đến gần để mà nhìn trộm, hắn ao ước được một lần nhìn ngắm cơ thể nõn nà của bà một lần cho biết nhưng chưa được, hôm nay vô tình nhìn thấy thì hắn vui mừng vì ao ước bấy lâu nay đã thực hiện được.Hắn nói nhỏ với mấy tên gia nhân:- Mấy thằng mày chia ra canh chừng xung quanh cho tao, thằng Hậu nó sang bên kia sông rồi.

Chúng mày thấy nó chèo xuồng qua là báo tao ngay nghe chưa, cứ thấy có người là báo liền để tao biết.

Nhớ nấp cho kĩ vào, làm tốt chiều về tao có thưởng.Nói rồ hắn nép vào cửa nhìn tiếp, mặc kệ mấy tên gia nhân có canh chừng cho hắn hay không!

Hắn hết đứng rồi lại ngồi, nhìn thấy hai bầu vú căng tròn của bà Lan mà thèm thuồng, mắt thì nhìn không chớp, nước dãi từ miệng hắn tuông trào đến nỗi hắn nuốt không kịp, nuốt không hết mà nhiễu cả xuống đất.

Dường như máu dê trong người đã dâng trào đến đỉnh điểm, có vẻ sắp có một điều gì đó bất ngờ xảy ra với bà Lan.

Lý Phùng lúc này đã không còn ngồi im được nữa rồi, tay chân cứ ngọ nguậy cào cấu lung tung.

Rồi chuyện gì đến cũng đã đến.- A.....aaaa.

Buông....

Buông ra!

Buông tôi ra, anh làm gì vậy?

Buông tôi ra..

á...

Có ai không?

Cứu, cứu tôi với...!

Chỉ trong nháy mắt Lý Phùng đã tung cửa lao vào trong.

Hoà cùng tiếng khóc oe oe của đứa bé đã bị hất xuống đất, là tiếng khóc tức tưởi của Ngọc Lan.

Bà cố gắng gào thét, kêu cứu.

Vùng vẫy, cố gắng để thoát khỏi hai cánh tay săn chắc đang siết càng lúc càng chặt, nhưng làm sao có thể thoát được, khi mà bà càng vùng vẫy thì Lý Phùng càng ôm chặt.

Hắn ôm chặt đến nỗi hai cơ thể đã ghì sát vào nhau, nét mặt thích thú cùng điệu cười hè hè dâm dê lộ rõ trên mặt Lý Phùng.- Đúng là gái một con trông mòn con mắt mà ...

Không thể tin được là em đã gần ba mươi tuổi mà cơ thể vẫn còn nõn nà vậy đấy, ngoan ngoãn vui đùa cùng anh đi, kẻo anh nổi nóng là đau đấy!Vừa nói hắn vừa đưa tay sờ mó lung tung, hết nhẹ nhàng mơn trớn rồi lại nắn bóp mạnh bạo.

Cứ mỗi lần hắn di chuyển bàn tay là bà một lần bà Lan vùng vẫy, nhưng làm sao thoát được với sức khỏe của một gã đàn ông cường tráng đang độ sung mãn cơ chứ.

Bà la hét gào thét nhưng vô ích, hàng cúc áo đã bị tên dâm dê Lý Phùng bứt hết.

Đến cả cái quần hắn cũng xé rách, vùng vẫy một hồi cũng không còn sức để mà la hét hay khóc lóc van xin nữa.

Với sức khoẻ của một người phụ nữ mới sinh con, cơ thể vẫn còn đang yếu như vậy thì làm sao có thể chống cự được với một gã biến thái.

Tuy đã gần ba mươi tuổi nhưng Lý Phùng vẫn còn sung sức, hắn khoẻ đến nổi cứ ngỡ hắn chỉ mới mười chín, hai mươi.

Với thân thể cường trán, cơ bắp săn chắc của mình hắn vồ dập người mẹ trẻ như một con hổ đói săn mồi.

Mỗi một lần nhấp là một tiếng hét đau đớn của bà Lan, bà khóc vì sự tuổi nhục của bản thân, không chỉ nổi đau về thể xác mà đau về cả tinh thần.

Mặc kệ cho những lời van xin của bà Lan, Lý Phùng vẫn vồ dập một cách thô bạo.

Hắn cứ hùng hục như thế được một lúc bỗng nhiên hắn khựng người lại:- Cậu cả ơi?

Cậu cả?

Xong chưa thằng Út nó về rồi!Là tiếng của thằng Tùng từ ngoài cửa nói vọng vào.- Mấy thằng mày mau trốn vào trong nhà, để nó vào tao xử nó.Nói rồi hắn xé áo trói hai tay bà Lan ngược ra sau, để bà nằm trên giường sau đó đi tìm chỗ nấp.- Mẹ ơi!

Con về rồi này, hôm nay con bắt được con cá chép to lắm tí con nấu cháo cho mẹ ăn để có sửa cho em bú.- Chạy đi Út ơi!

Chạy nhanh đi!Anh Út hớn hở cầm con cá chép trên tay chạy vào đến cửa, thì nghe tiếng hét của bà Lan.

Anh còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã thấy bà Lan nằm xấp trên giường hai tay bị trói ngược ra sau, trên người không còn mảnh vải che thân.

Con bé Út thì nằm ngọ nguậy dưới đất, trong miệng còn bị nhét miếng vải áo.

Anh vứt con cá xuống đất, vội chạy vào vừa mở trói cho mẹ vừa khóc:- Mẹ ơi!

Mẹ làm sao vậy nè, là ai?

Là ai, đã trói mẹ?"

Bộp "Anh vừa mở trói xong thì bất ngờ bị một đập một cái vào đầu, anh chỉ kịp kêu Á lên một tiếng rồi ngã lăn ra đất.

Lý Phùng thấy máu anh nằm dưới đất, máu từ đầu chảy ướt hết cả nền đất thì cười ha hả ra vẻ khoái chí.Bà Lan vội xuống giường ôm anh Út mà gào khóc:- Út ơi!

Con tỉnh lại đi đừng chết con ơi, tỉnh lại đi Út ơi!- Thằng Tùng đâu?

Mấy thằng mày chém chết nó cho tao!Thằng Tùng cùng vài tên khác chạy ra, trên tay lăm lăm cây dao lưỡi dài nhìn anh Út.

Lý Phùng lôi bà Lan lên giường ra sức hãm hiếp, bọn thằng Tùng thì dùng dao chém tới tấp vào người anh Út.

Chúng chém đến rách cả mặt, đầu của anh dường như sắp lìa khỏi cổ rồi mới ngừng.- Nói chết rồi cậu cả ơi!

Lý Phùng ngồi trên giường nhìn xuống thấy anh Út đã chết thì nói:- Tốt, làm tốt lắm.

Nào lên đây, hôm nay cậu thưởng cho bốn đứa mày con đàn bà này, gái một con trông mòn con mắt đấy.

Tha hồ mà hưởng thụ.. há.há.há- Thật!

Thật hả cậu?

Cậu cho tụi con chơi nó thật hả?Thằng Tùng nghe vậy thì lắp bắp hỏi lại, Lý Phùng châm điếu thuốc rít một hơi dài vỗ vỗ vai thằng Tùng nói:- Cậu cho thì mấy thằng mày cứ chơi đi, không việc gì phải sợ.

- Vậy, vậy tụi con chơi nghen cậu?- Ừ!

Chơi đi.

Cậu cho phép.Nói rồi hắn lại bàn ngồi hút thuốc, lâu lâu hắn lại quát:- Thằng này bên này, thằng kia bên kia.

Ừ thế đấy, chơi đi tí cậu lại.Ngồi xem chán chê, hắn tiến lại giường nhập cuộc.

Cả đám năm người cứ thay phiên nhau được một lúc, tiếng khóc của bà Lan càng lúc càng nhỏ dần, nhỏ dần rồi im bặt.

Bỗng thằng Tùng hốt hoảng.- Nó, nó chết luôn rồi cậu ơi!- Chết rồi à!

Chết rồi thì thôi đi về.

Bọn đàn bà chỉ là thứ nằm dưới cho đàn ông chúng ta chơi thôi!Lý Phùng ngồi hút thuốc nghe thằng Tùng nói, thì vẻ mặt bình tĩnh nói xong mặc áo đi về xem như không có chuyện gì.

Ra đến bến đò hắn dừng lại:- Thằng Tùng, mày vào rút miếng vải áo trong miệng con bé con ra kẻo nó chết, phải để cho nó sống mai mốt lớn còn có gái để mà chơi.

Đi nhanh đi.

Thằng Tùng vội chạy vào làm theo lời hắn rồi chạy ra theo hắn về nhà, trên đường đi hắn còn ve vãn thêm vài nhà khác.

__________________________________Mãi đến trưa, ông Hậu cùng thầy Ba sang bên kia sông làm lễ về.

Thằng Dần hớn hở cầm cổ con vịt chạy trước vào nhà, con bé Nương thì hát líu lo chạy theo sau.- Á.aaa thầy ơi?

Dì Lan chết rồi!Nghe tiếng con bé Nương, thầy Ba cùng ông Hậu vội chạy vào.

Trước mắt hai người là xác anh Út bị chém gần đứt đầu nằm dưới đất, tay anh còn nắm chặt tay con út.

Bà Lan chết trên giường không một mảnh vải che thân, ông Hậu thấy vậy thì đứng chết chân tại chỗ không nói được nên lời.

Thằng Dần với con bé Nương bế con Út lên giường, ông Hậu tiến lại nhìn nó nghẹn ngào.Thầy Ba tặc lưỡi nói:- Đúng là số khổ mà, thôi bây đừng quá đau buồn mà ảnh hưởng đến sức khỏe.

Từ bây giờ hãy sống cho tốt để còn chăm lo cho con bé, vẫn còn có ta, có bà con ở đây giúp đỡ bây.

Kẻ ác rồi sẽ nhận quả báo.Ông Hậu nghe thầy Ba nói vậy thì cũng ậm ừ cho qua, chứ thật ra ông đã biết ai là người hại chết vợ con ông.

Bởi lẽ trong làng chỉ có cha con Lý Phùng là cậy quyền thế mà hãm hiếp, giết người không gớm tay.

Ông có căm thù thì cũng chẳng làm được gì, có khi tìm đến còn bị đánh chết.

Ông nghĩ đến con bé Út, ông thương nó còn quá nhỏ đã mồ côi mẹ, nay ông mà có mệnh hệ gì thì ai lo cho nó.

Nghĩ vậy nên ông đành ngậm ngùi nén nỗi đau vào trong lòng, nhưng cú sốc quá lớn vẫn không thể làm ông bình tĩnh được.

Ông gào thét, khóc lóc kêu than.- Ông trời ơi!

Tại sao lại nhẫn tâm như vậy chứ, phận dân đen nghèo hèn có tội tình gì cơ chứ.

Rồi ông ôm xác vợ mà khóc đến ngất xỉu, thầy Ba kêu thằng Dần đi gọi ông Thành và mọi người.

Đám ma diễn ra nhanh chóng ngay chiều hôm đó, với sự góp sức của mọi người.

Còn có cả cha con Lý Phùng đến giả vờ thương xót chia buồn, xác anh út được đưa ra nghĩa địa, còn xác bà Lan được thầy Ba để trong nhà.

Tối hôm đó, thầy Ba nhờ ông Thành cùng vài thanh niên trong xóm đào giúp một cái huyệt ngay bến đò.

Vì ông Hậu quá đau buồn muốn ở gần vợ, nên đã xin thầy Ba xem giúp rồi chôn luôn ở bến đò.

Sau khi thầy Ba lập mộ cho bà Lan ở bến đò được vài ngày, thì xảy ra sự lạ.

Cứ cách bảy ngày lại có một người chết tại mộ, chỉ trong vòng hai mươi mốt ngày đã có đến ba người chết.

Nhưng điều đáng nói là chết không nhắm mắt ngay tại mộ bà Lan, và ba cái xác đều là người của Lý Phùng, ba người này cũng chính là ba người đã tham gia hãm hiếp bà Lan.

Cũng nhiều lần những người chài lưới đêm thấy bà Lan ngồi khóc ở đó, rồi đứng nhìn vào nhà.

Mỗi khi con bé Út khóc thì họ thấy một bóng trắng từ mộ đi vào nhà, một lúc sau đi ra thì con bé đã nín khóc.__________________________________Ông Thành kể đến đây thì nghe có tiếng quát tháo ngoài bến neo, ông ra cửa đứng nhìn một lúc rồi quay vào thở dài nói:- Ài...

Cái thằng dâm dê nó lại mời về một tay đạo sĩ, pháp sư gì nữa rồi.

Không tên này có bỏ chạy hay là chết như mấy tên trước nữa hay không?- Lần này là hoạ chứ không phải phúc của hắn, tối nay sẽ có kịch hay để xem.

Tiện thể để Dần ngáo ngơ trổ tài thi pháp...

Ha..ha..haÔng Thành vừa dứt lời thì bên ngoài có tiếng nói của một cô gái trẻ vọng vào, kèm theo là một tràng cười ma mị.

Mọi người ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau, trong đầu ai cũng đặt câu hỏi người đó là ai?Thấy mọi người có vẻ tò mò về người kia, nên Tư Hổ cười ha hả nói:- Mọi người muốn biết giọng nói kia là của ai thì tối nay tập trung tại căn nhà này, lúc đó mọi người sẽ biết là ai!
 
Bóng Ma Bến Đò
chương 9 : The end


Chương 9: Tối hôm đó, ông Thành cùng mọi người đã tập trung tại nhà ông Hậu từ rất sớm.

Ai nấy đều hồi hộp chờ đợi để xem tài phép của Tư Hổ, nhưng họ chẳng thấy Tư Hổ đâu cả.

Họ cứ ngồi trong nhà im lặng chờ đợi, đợi mãi vẫn không thấy động tĩnh gì.

Một vài người đã buồn ngủ đến nỗi mở mắt không lên, người thì chán nản muốn bỏ về.

Nhưng không một ai ra khỏi căn nhà của ông Hậu mà có thể về đến nhà mình cả, dường như họ bị ai đó làm mờ mắt rồi dẫn dắt đi theo.

Vài người bỏ về thì đi được một lúc lại quay trở vào nhà ông Hậu, người trong nhà ngồi nhìn ra chỉ thấy người bên ngoài cứ đi lòng vòng, ra đến cổng rồi lại quay vào.

Ông Thành thấy vậy ôn tồn nói:- Đi ra đến cổng rồi quay vào lại, chứ có ra được khỏi cổng đâu mà về.

Cứ ở yên đây đợi thằng Dần nó về xem sao, mà cái thằng này cũng lạ thật.

Mọi người đã tới mà nó thì không thấy đâu, đợi từ chập choạng tối đến giờ cũng gần mười hai giờ khuya rồi.Ông Thành đang nói bỗng im lặng tiến ra phía cửa, ông mở he hé hai cánh cửa đứng nhìn một lúc rồi bảo:- Này!

Mọi người mau ra xem thằng Lý Phùng nó dẫn theo nhiều người ra bến đò làm cái gì kìa.

Nghe ông Thành nói vậy mọi người cũng xúm ra xem, bên ngoài gió thổi lá cây xào xạc.

Tiếng ếch nhái, côn trùng thi nhau kêu tạo thành một không gian lạnh lẽo làm người nghe nổi hết cả da gà.

Thường ngày họ nghe đã quen thấy rất bình thường, nhưng hôm nay lại rợn người.

Vì hoà vào những âm thanh đó là tiếng hò, tiếng hét đọc chú, còn có cả những tiếng kêu gào ai oán.

Những âm thanh cứ như vọng về từ âm tì địa ngục, vừa nghe những âm thanh đó thì không ai dám nhìn nữa.

Ai nấy đều cảm thấy hoang mang lo lắng, khi nghe những âm thanh ghê rợn kia, họ không biết phải làm gì thì bất chợt có tiếng nói của một người phụ nữ.- Ông Năm mở túi vải trên bàn ra, trong đó có một sấp bùa màu vàng.

Lấy ra chia cho mọi người mỗi người một tờ, còn lại dán hết lên các cửa và bốn góc nhà.

Thằng Dần ngáo sắp về rồi, nên nhớ tất cả phải ở trong nhà và im lặng không một ai được ra ngoài, ai muốn chết thì cứ việc ra.Người đó vừa nói hết câu thì lập tức xuất hiện một bóng đen từ trên nóc nhà lao xuống, chỉ trong nháy mắt đã tung cửa bay ra ngoài.

Ông Thành và mọi người ngơ ngác, chẳng biết đó là ai.

Họ chỉ thấy những tà áo lất phất kèm theo câu nói " còn không mau lấy bùa nhanh " khi bóng đen đó lao ra mà thôi.Bóng người đó vừa lao ra thì ông Thành vội chạy lại khoá cửa, sau đó mở túi vải của Tư Hổ để trên bàn ra.

Ông há hốc mồm kinh ngạc, khi nhìn vào trung túi chứa khá nhiều thứ đồ lớn nhỏ đủ loại.

Ông khá bất ngờ khi bên trong là những thứ kì lạ, với đủ loại hình dáng còn có cả búp bê.

Ông lục tìm một hồi cũng thấy được sấp bùa, ông chia cho mọi người.

Vừa dán xong thì Tư Hổ cũng vừa về đến nơi, mở cửa bước vào thấy mọi người dán bùa khắp nơi thì nhăn mặt.- Cô gái kia lại đến bảo mọi người lấy bùa trong túi của con đúng không?

- Ừ!

Vừa mới đi tức thì thì bây về đó.

Mà bây đi đâu từ chiều đến giờ vậy?- Con đi chuẩn bị vài thứ thôi, đến lúc phải kết thúc mọi chuyện với lão già kia rồi.

Mọi người cứ ở yên trong này cho đến khi gà gáy sáng, tuyệt đối không ai được ra ngoài khi gà chưa gáy.Đáp lại lời ông Thành xong, Tư Hổ lấy túi vải khoác lên vai bước ra ngoài.

Bên ngoài đám người của lão Lý trưởng vẫn đang hì hục đào bới, bên cạnh là một bàn lễ với mười hai hình nhân bằng rơm.

Tất cả được dựng xung quanh bàn lễ tạo thành vòng tròn, bên trong là vô số các hình nộm nhỏ bằng bàn tay với hai màu đen trắng được cắm xuống đất.

Còn có cả những hình nộm bằng vải, tất cả được sắp xếp tạo thành thái cực đồ.Lão thầy pháp đứng trước bàn lễ, tay cầm kiếm gỗ tay bắt ấn.

Huơ tay múa chân loạn xạ, lão Lý thì hô hét doạ nạt đám gia nhân của lão:- Mấy thằng mày đào nhanh nhanh cái tay lên cho tao, lề mề tao trừ tiền công chúng mày hết nghe chưa.

Có mỗi cái mộ mà đào từ sớm đến giờ chưa đụng tới cái xác nào.Bỗng một người lên tiếng nói:- Thấy rồi, thấy rồi.

Nhưng!

Sao lại.....Người kia nói chưa hết câu, thì lão Lý đã hét toán lên.- Mau!

Mau đưa lên trên nhanh lên, còn đứng ngây người ra đó làm gì.

Đưa lên trên cho tao, nhanh lên!- Là một hình nhân!

Không đúng, chẳng phải ông nói ở đây chôn tổng cộng là bảy người, ba người của ông và bốn tên lính pháp hay sao?

Vậy mà giờ đào lên lại là một hình nhân như thế này là sao hả ông Lý ?Lão thầy pháp đang làm lễ thấy vậy bước lại hỏi, Lý Phùng đứng ngơ ngác gãi đầu lấp bấp nói:- Thì đúng là như thế, cái mộ này là lấp chồng lên nhau mà.

Chính tôi cho người lấp bằng mặt đất, tổng là bảy người, tôi nói gian ông làm gì chứ!Lão thầy pháp nhăn mặt đưa tay vuốt nhẹ chòm râu suy nghĩ, đi lòng vòng xung quanh ngôi mộ tập thể được đào sâu.

Được một lúc thì dừng lại trước bàn lễ, một tay lão ta cầm kiếm gỗ, tay còn lại lấy một lá bùa châm lửa ném xuống huyệt mộ.

Ngay lập tức có những tiếng la hét thất thanh phát ra từ sâu bên dưới đó, kèm theo là tiếng gió thổi đung đưa những cành cây xào xạc.

Đám người làm cùng với lão Phùng thấy vậy thì run lên bần bật lên, bởi thứ họ nhìn thấy là những hình nộm rơm nhỏ bằng bàn tay đang bốc cháy dưới cái hố họ vừa mới đào.

Hình nhân lúc đầu đào được, bị lão thầy pháp vứt nằm lăn lóc phía trước bàn lễ, bỗng dưng dựng đứng rồi cũng bốc cháy chỉ còn mỗi cái đầu đang túa ra những chất lỏng hôi thối và có mùi tanh như máu.

Tất cả những người có mặt lúc đó ai cũng hoảng sợ, có người còn ôm bụng nôn ói.

Duy chỉ có lão thầy pháp là bình tĩnh nhìn Lý Phùng nói- Ông nói ở trong làng không có ai là pháp sư, vậy thì những thứ quái dị kia từ đâu mà ra?

Ông còn dấu ta chuyện gì nữa, nếu muốn ta giúp thì mau nói thật đi.Lý Phùng nghe vậy thì tỏ vẻ bối rối vội đáp:- Trước đây đúng là có một ông làm thầy cúng nghe bảo học đạo bên Tàu về.

Ông ta qua sông không cần đến xuồng nhưng mà ông ta chết mấy năm nay rồi.

Bây giờ có còn ai biết cúng bái gì nữa đâu mà phá ông cơ chứ, mà hơn nữa trong làng ai cũng sợ tôi thì lấy ai đâu mà dám cả gan phá việc của tôi.- Ông mau nói cho ta biết người đó như thế nào!Lão thầy pháp nghe Lý Phùng nói người kia qua sông không cần xuồng liền vội hỏi, lão Lý chần chừ suy nghĩ một hồi rồi hướng mắt nhìn ra bờ sông nói: - Nghe đồn ông lúc ông ta từ bên kia sông qua bên này, do trời mưa nước sông dâng cao.

Không có xuồng để qua, vả lại nước chảy xiết nên cũng chẳng ai dám chèo đò qua sông.

Vậy mà ông ta bồng theo hai đứa nhỏ, chỉ dùng một cái nón lá là có thể qua được sông....

Sau này người ở đây gọi là thầy Ba chứ tôi cũng không rõ tên ông ta là gì!- Ông ta đúng là tên Ba.

Thật không ngờ ta bỏ ra hai mươi năm đi tìm tung tích của hắn, vậy mà giờ tìm được thì người đã chết.

Vậy thì Trương Hải ta đã thua thảm bại rồi, thật đáng tiếc.

Thôi ông cho người thu dọn về nhà đi, ta thấy nơi này không cần phải trấn yểm nữa.Lão Lý há hốc mồm ngạc nhiên nhìn Trương Hải hỏi:- Cái gì?

Tôi mất công đi tìm, bỏ tiền ra mời ông về chỉ để xem ông làm trò rồi nói được vài câu như vậy thôi hả?- Đáng lí ra thì ta đã giúp ông, nhưng bây giờ thì không.

Mảnh đất này đã có người trấn yểm, nhưng ông lại cho đào lên phá hỏng trận pháp.

Làm những chuyện ác đức như ông thì ta không giúp, hơn nữa vì ông mà nơi này đã bỏ mạng không ít người học đạo đúng vậy chứ?Vừa nói, lão ta vừa đưa đôi mắt khinh thường nhìn Lý Phùng, giống như lão là kẻ đang phạm tội gì đó rất đáng ghê tởm.

Sau đó, lão thầy pháp chỉ tay về phía huyệt mộ kia mà chầm chậm nói tiếp, đúng hơn là đang vạch tội hắn:- Những ngôi mộ kia đều là mộ của những người học đạo!

Quả báo cho những việc ác ông làm đang đến với gia đình mình mà ông còn không biết.

Vẫn cứ làm việc ác, rồi sẽ có ngày ông chết không toàn thây đâu.

Nhưng ông sẽ không chết được vì còn số ông còn hơn mười năm nữa mới tận.

Thay vào đó, vợ con ông sẽ từng người từng người một chết đi để trả.

Rồi lão thầy pháp quay lưng về phía Lý Phùng, lạnh nhạt mà nói tiếp:- Cho dù bây giờ ta có giúp ông, mảnh đất này cũng đã bị trấn yểm trước rồi.

Người đó chắc chắn sẽ phá!Lão Lý bực dọc định nói gì đó nhưng khựng lại, khi thấy một người đàn ông bước ra từ phía những ngôi mộ.

Theo sau người đàm ông kia là một cô gái xinh đẹp, Trương Hải vừa nhìn thấy hai người kia đã vội lùi lại vài bước.

Lý Phùng kêu gào gọi đám người làm:- Tụi bây đâu?

Mau mau bắt hai đứa kia lại cho ông, dám rình mò ở đây nghe lén chuyện của ông à.Mặc cho lão kêu gào ra lệnh, đám người làm cứ quay lưng mà chạy chụt mạng về nhà.

Có người đã bị cái đầu hình nhân doạ cho ngất xỉu tại chỗ, thấy lão Lý trưởng quát tháo ầm ĩ Trương Hải liền nói:- Ông mau tránh qua một bên đi, đừng có la lối nữa.

Đám người của ông đã bị doạ cho chạy tán loạn rồi!Đợi lão Lý lui ra xa Trương Hải nhìn về phía hai người kia nói tiếp:- Tư Hổ, Quỷ Nương.

Hai người các ngươi sao lại đến đây?Nghe nhắc đến tên mình, lại gặp người quen Tư Hổ cười nhếch mép rồi hừ lạnh một tiếng nói:- Vốn dĩ bọn ta đến chỉ để tìm sư phụ, nhưng không thể làm ngơ trước những việc làm gian ác của lão già kia.

Nên ra đây xem ông định làm gì, Trương Hải!

Ta nghĩ ông nên về ở ẩn được rồi không nên ở lại đây tiếp tay cho lão già kia làm việc ác.

So với tình hình hiện tại thì ông không đấu lại hai người bọn ta đâu!

Trương Hải đưa ánh mắt dè chừng hướng về phía hai người đó, không cam tâm đáp:- Tư Hổ, Quỷ Nương.

Oán nghiệt của nơi này đã chất chồng không ít, hôm nay giết lão già này thì lại khiến nó càng sâu nặng.

Chi bằng tha cho lão ta một mạng!- Bọn ta vốn dĩ không định giết lão.

Trương Hải, tử chưa phải là hết!Hai người họ vừa nói xong, một luồng khí đen ngòm bắt đầu bủa vây lấy họ.

Mùi tử khí xộc thẳng vào mũi, khiến ngay cả Trương Hải cũng bắt đầu lo sợ.

Bóng dáng của Tư Hổ và Quỷ Nương bị luồng khí che khuất, chỉ còn văng vẳng tiếng cười đầy man rợ vọng về từ cõi âm ti vọng về."

Ngô phụng thiên pháp , hạ trợ ngô thân .

Tá ngô già dữ nữu , già nữu bất chính quỷ hoà thần .

Cấp cấp như luật lệnh."

Trương Hải quay sang bên cạnh, liền phát hiện Lý Phùng cũng bị cuốn đi mất.

Trong cơn vô vọng cùng cực, lão ta cầm lấy thanh kiếm gỗ chạy loạn trong luồng khí đó mà tìm kiếm.

- Tha cho tôi!

Quỷ!

Aaaaa!Dù cho bị luồng khí đen che mắt, tiếng kêu cứu của Lý Phùng vẫn văng vẳng bên tai của Trương Hải.

Lòng lão bắt đầu ca thán một tiếng, sau đó liền dùng chú để khai nhãn.

Nhưng điều mà lão thấy sau đó, khiến lão cả đời không bao giờ quên.Lý Phùng đứng giữa một bầy quỷ, hình thù đầy dị hợm mà run rẩy.

Từng con từng con một cắn xé lấy da thịt lão, sau đó nhổ xuống đất.

Màu máu đỏ tươi và những miếng thịt lởm chởm vứt khắp nơi, khiến bụng Trương Hải không chịu nổi mà dâng lên một trận buồn nôn khó tả.

Nhưng điều đáng kinh hãi nhất, là Lý Phùng lại không hề chết đi.

Cứ mỗi lần một miếng thịt bị xé ra, nó lại tái sinh lại y như cũ một lần nữa.

Cứ như vậy mà chịu cái sự thống khổ ấy hàng trăm hàng vạn lần, chẳng biết đến lúc nào.Trương Hải còn đang ngây người đứng nhìn lão già Lý Phùng đang bị lũ quỷ hành xác, đúng hơn là lão ta cũng đang hoảng sợ.

Vì lũ quỷ ấy là do Quỷ Nương niệm chú triệu hồi những vong hồn đã bị Lý Phùng hại chết.

Ngay lập tức Trương Hải cũng kết ấn niệm chú tạo hỏa ngục nhốt quỷ " Hoả sí phong khu , biến vi ngục viện .

Xà bàn quy tẩu , phi lôi xiết điện .

Địa ám thiên hôn , càn khôn câu biến .

Thiên la địa võng , kiếm kích chu biên.

Trịnh đô lôi hoả , tật tốc vi kiến .

Đương lệnh hạ quỷ , vĩnh thụ thiên hiến .

Lôi hoả chi tư , sâm liệt truân luyện .

Củ sát quỷ thần , tung tích lập kiến ."

- Muốn tạo hoả ngục nhốt vong à, muốn phá ta không dễ vậy đâu.Vừa nói Tư Hổ vừa động thủ đánh tới tấp vào người Trương Hải.

Bị đánh bất ngờ Trương Hải buộc phải buông kết ấn để né tránh.

- Chẳng phải ngươi nói tha mạng cho lão ta sao còn triệu hồi những vong hồn hoá quỷ kia lên?- Bạch Nhân!

Ta khuyên ông nên an phận thì sẽ tốt hơn, còn không thì đừng trách ta không nương tay.- Được!

Ngươi đã vậy thì Bạch Nhân ta đành phải ra tay thôi, ta không thể nào nhìn lão ta chết mà không cứu.Tư Hổ hừ lạnh một tiếng lùi lại vài bước, hai tay kết ấn niệm chú đồng thời tung ra năm hạt đậu.

Vừa chạm đất năm hạt đậu liền hoá ra năm vong hồn mặc khôi giáp, thấy vậy Bạch Nhân liền nói:- Thật không ngờ là ngươi đã luyện được đến như vậy, xem ra tiểu tử ngươi cũng khá lắm.Nói rồi lão ta lấy từ trong ống tay áo ra một hình nhân rơm, trích máu ngón tay nhỏ lên đầu hình nhân rồi đọc chú ngữ.

Vừa dứt câu chú thì hình nhân liền bốc cháy, từ làn khói hiện ra một vong quỷ nữ lao về phía năm vong tướng của Tư Hổ mà đánh.

Thấy vậy Tư Hổ nhếch môi cười lạnh:- Dám đưa cả quỷ nữ ra đấu với ta thì ông khó mà thắng nổi ta.Hai chân Trương Hải giống như bị đông cứng lại, không thể nào làm gì.

Và cả đêm hôm đó, lão ta chứng kiến Lý Phùng chịu nỗi đau kia đến chết đi sống lại.

Đến lúc trời vừa sáng thì mới được giải phong ấn, lão cũng đã kiệt sức đến ngất đi.

Chỉ vừa kịp nhìn thấy Lý Phùng bị đám quỷ vác đi về phía đầu làng...========Sau đêm đó, người ta đi làm đồng phát hiện Lý Phùng bị vứt ở phía bụi tre đầu làng.

Lúc lôi hắn ra thì trên người chỉ toàn là bùn đất và máu, tanh tưởi vô cùng.

Ngay cả khi tỉnh lại, thần trí hắn cũng không còn minh mẫn mà điên điên dại dại, cả ngày lẩm ba lẩm bẩm những câu đáng sợ.Ba tháng sau đó, người trong làng một phen kinh hãi khi Lý Phùng trong một cơn điên loạn đã giết cả vợ lẫn con của hắn.

Đáng ghê tởm hơn, hắn đem xác của họ giấu trong nhà.

Sáng thì cho ăn, tối thì ôm ngủ...giống như là họ còn sống thực sự.Quan trên tỉnh sau khi nghe người làm trog nhà hắn đến báo tin đã lập tức đến nhà hắn tra xét.

Khi binh lính đẩy cửa bước vào, một mùi tử khí xộc thẳng vào mũi khiến nhiều người không chịu được nôn thốc nôn tháo.

Ở giữa nhà, Lý Phùng đang bình thản ăn cơm cùng xác của vợ và con, mặc cho chúng đang dần thối rửa và đầy giòi bọ bò lúc nhúc.

Cuối cùng thì hắn bị áp giải lên tỉnh trị tội, nhưng nhờ vào tiền của nên chỉ bị cách chức rồi trả về làng.

Dân trong làng khi nghe đến tin đó sợ đến xanh mặt.

Ai cũng bảo trong dạ rằng gặp Lý Phùng thì cứ tránh đi là tốt nhất.

Nhưng cứ vào mỗi buổi chiều khoảng đổ chập chờn tối, khi trăng đã bắt đầu xuất hiện thì người ta vẫn thấy Lý Phùng cả người đầy bùn đất chạy vòng quanh làng mà la hét cầu cứu:"Quỷ!

Bọn nó đến rồi!

Cứu tôi với!

Cứu!"

Hết phần 1.
 
Back
Top Bottom