Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Bóc Kẹo - Đa Nhục Bồ Đào Hảo Hảo Hát

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
654,365
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
AP1GczM5VsNPm67ejLuUx_ctyrEyuy16yQLozJiZFnXarWOrgokCVvkvKN8PhNcrJ_E4dBT3SbHtJDGSKKcpkUfo1n2iGTBTX40oK94CjlY2CcVgvSlXjWkGwpKm1ihCd-nYDqxv0ik8hLSOZFZWhihQTKDG=w215-h322-s-no-gm

Bóc Kẹo - Đa Nhục Bồ Đào Hảo Hảo Hát
Tác giả: Đa Nhục Bồ Đào Hảo Hảo Hát
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Khương Đường là học sinh ba tốt, người cũng như tên ngọt ngào, thanh thuần. Bạn học cùng thầy cô trong trường đều cho rằng cô là một chú thiên nga trắng ngây thơ, xinh đẹp, ngoài việc học và nhảy múa thì không biết gì khác.

Thế nhưng, Lâm Uyên biết, đằng sau gương mặt trong sáng, đáng yêu như thiên sứ ấy là một “mỹ nhân ngư” chuyên đi quyến rũ người. Mà kẻ bị cô câu dẫn, không ai khác chính là anh.

Lần đầu tiên khi tầm mắt hai người chạm vào nhau, cô nhấc lên một góc của làn váy, cũng nhấc lên dục vọng mãnh liệt trong lòng anh. Một cô bé con mới vào cao trung với gương mặt thanh thuần như thế, lại có thể làm ra một động tác sắc tình như vậy. Anh thật muốn hung hăng dạy dỗ cô, để cô hiểu được hậu quả trêu chọc anh là thế nào.

Một người có lòng câu dẫn.

Một kẻ có lòng dung túng.

Mỡ dâng đến miệng mèo. Có lý nào mà anh lại không ăn.

Thế là, Khương Đường ngọt như kẹo bị Lâm đại thiếu gia mọi cách hưởng dụng. Từ vườn trường đến biệt thự tư nhân, từ phòng y tế đến thư viện, từ mùa đông qua mùa hè. Bất kể thời gian, bất kể ở đâu, trong một góc kín nào đó, đều có thể thấy được Lâm Uyên vui vẻ bóc cây kẹo ngọt Khương Đường của chính mình, ăn đến sung sướng.

Nhưng dù cuộc sống có thuận lợi đến đâu, cũng sẽ có một vài trắc trở, liệu rằng hai người bọn họ có thể cùng nhau dắt tay đi đến cuối con đường? Mời bạn đọc truyện để tìm hiểu thêm nhé.

***

Khương Đường thoạt nhìn là một cô gái ngoan ngoãn, bên ngoài trong sáng ngây thơ, đôi mắt to tròn ngậm nước, giọng nói vừa ngọt lại vừa mềm, như một viên kẹo mà bất cứ ai cũng thích. Không ai nghĩ, một cô gái như Khương Đường lại đem lòng yêu thầm Lâm đại thiếu gia lạnh lùng, nhiều tật xấu của khóa trên.

Chỉ có một mình Khương Đường biết bởi vì hôm mưa anh đưa chiếc ô, làm trái tim cô chợt có cầu vồng. Mà cô lại không muốn cầu vồng vụt tắt khi mưa chợt tan, mới cố tình tìm cách câu dẫn anh.

Khương Đường là con gái của nữ minh tinh nổi tiếng Khương Mộng Hi. Thế nhưng, suốt mười sáu năm qua, cô lại không thể công khai gọi một tiếng “mẹ”.

Người phụ nữ sinh ra cô vì muốn bảo vệ hình tượng mà giấu cô trong bóng tối. Mặc dù cho cô đầy đủ vật chất, thế nhưng thứ cô cần nhất là tình thương thì lại không thể cho cô dù là một chút.

Vậy nên, trong nội tâm Khương Đường sinh ra sự phản nghịch. Cô giấu kỹ những tâm tư đen tối ấy vào bên trong, bày ra dáng vẻ thanh thuần như một đóa hồng trắng ở bên ngoài.

Cho đến khi cô gặp được Lâm Uyên.

Bởi vì anh, cô không nề hà phơi bày những ý tưởng “đen tối” trong đầu, câu dẫn anh, theo đuổi anh, khiến cho anh “nghiện” cô. Bởi vì, cô muốn anh là của cô.

Khương Đường không phải là một cô gái thiện lương, cũng không hoàn toàn ngây thơ như dáng vẻ bề ngoài khiến người ta luôn lầm tưởng. Cô là người thông minh, có chủ kiến, có thủ đoạn cũng có lòng sở hữu. Thứ cô muốn có, cô không ngại bỏ ra vốn tiền cược lớn để thu về, cũng sẽ tìm đủ mọi cách “cảnh cáo”, khiến cho không kẻ nào dám động đến Lâm học trưởng của cô.

Lâm Uyên là đại thiếu gia con nhà giàu, gương mặt lạnh lùng mang theo hương vị cấm dục, tính tình tùy hứng. Anh chính là nam thần trong lòng bất kỳ cô gái nào. Người vây quanh anh không ít, âm thầm thích hay trắng trợn khiêu khích chưa bao giờ thiếu. Thế nhưng, anh lại chẳng vừa lòng một ai.

Cho đến khi Khương Đường đến và câu đi mất trái tim anh.

Gương mặt ngây thơ cùng cử chỉ phóng đãng của cô hoàn toàn đối lập. Thế nhưng vô hình chung lại tạo thành một loại mê hoặc đặc biệt, lôi kéo lý trí của anh. Vốn dĩ chỉ muốn chơi đùa, dạy cho cô bài học về hậu quả của việc theo đuổi đàn ông, nhưng không biết từ lúc nào, chính anh lại không thể thoát ra khỏi vị ngọt này.

Lâm Uyên không phải là một người tốt, hút thuốc đánh nhau không gì là không giỏi. Anh là đại thiếu gia nhà giàu, tiền trong túi không thiếu, tính tình kiêu căng ngạo mạn lại nóng nảy tùy hứng.

Ban đầu, anh không thừa nhận bản thân thích Khương Đường, chỉ coi cô là một món ăn mới lạ, tất nhiên trong miệng chẳng có nổi mấy lời hay. Nhưng khi cảm xúc trong trái tim anh dần thay đổi, khi anh hiểu thích một người là như nào, bản chất “trung khuyển” mới bại lộ.

Anh không phải người kiên nhẫn, nhưng sẽ ngồi chơi game hàng giờ trong phòng chờ cô đến.

Anh không phải người lãng mạn, nhưng sẽ mua vòng tay khóa cô lại, đánh dấu cô thuộc về anh.

Anh không phải người biết quan tâm, nhưng sẽ giúp cô mua băng vệ sinh lúc cô đến ngày.

Anh không phải người dịu dàng, nhưng sẽ bảo vệ cô, dung túng cô trừng trị những kẻ tìm cô gây rối.

Cô là một thứ kẹo ngọt gây nghiện, khiến anh nếm thử một lần rồi quên mất lối về. Mà anh thì cam tâm tình nguyện, dùng cả đời này để nâng niu, hưởng thụ vị ngọt đặc biệt này.

***

Thật sự thì đây chỉ là một bộ truyện mang tính giải trí, bạn không nên mang não và quá nhiều yêu cầu khi đọc. Nội dung truyện đơn giản, chủ yếu xoay quanh cuộc sống tình thú của cặp đôi nhân vật chính.

Nhân vật phụ khá nhiều nhưng chủ yếu được xây dựng đơn giản, làm nền cho cặp đôi chính. Một số tính tiết được đưa ra để dẫn dắt nội tâm nhân vật nhưng cũng khá sơ sài, chủ yếu lướt qua để kéo mạch truyện.

Đây là một bộ truyện dành cho các bạn mê cao H, đọc để ăn thịt là chính, giải trí thư giãn là chủ yếu. Chúc các bạn sắc nữ vui vẻ và hẹn gặp lại ở những review tiếp theo.​
 
Bóc Kẹo - Đa Nhục Bồ Đào Hảo Hảo Hát
Chương 1



Nhóm Dịch: Chiêu Anh Các

Mới vừa vào mùa đông, khí trời không tính là quá lạnh.

Tiết thể dục trường Vân Trung trước giờ luôn lấy việc cho học sinh hoạt động tự

do là chính, các nam sinh đa số đều hợp thành nhóm ở sân bóng rổ rèn luyện thể

lực, nữ sinh thì tụ tập cùng một chỗ, ngồi bên cạnh nhìn, thi thoảng lại phối hợp

hoan hô một tiếng.

Khương Đường ngồi trên bậc thang, có chút mệt rã rời xoa xoa đôi mắt.

“Đường Đường, này.” Trần Hạ từ trong túi tiền lấy ra một túi kẹo bạc hà, lấy

một viên đặt lên tay cô, “Tỉnh táo một chút đi mà, A Thận sắp ghi bàn rồi.”

Khương Đường chầm chậm ngậm lấy viên kẹo, từ đầu lưỡi truyền tới hương vị

bạc hà thanh mát, khiến thần trí cô hơi tỉnh táo hơn, cô nhìn về hướng sân bóng,

đúng như dự đoán, Lục Thận đứng giữa sân, áo ba lỗ màu trắng, giơ tay lên dễ

dàng ghi ngay quả ba điểm.

Nữ sinh vây xem không khống chế được vỗ tay.

Trần Hạ: “Ôi, A Thận nhà mình thật đẹp trai nha.”

“Lớp trưởng từ lúc nào thành người nhà cậu thế”, Khương Đường cười,tay chỉ

đám nữ sinh đông đúc đằng kia, “Cậu hỏi qua ý mấy cô nàng kia chưa?”

“Tớ mặc kệ! ” Trần Hạ cũng bỏ một viên kẹo vào miệng.

“Nói đi nói lại, so với A Thận vẫn còn non nớt, thì địa vị học trưởng Lâm Uyên

lớp 11 trong lòng đám nữ sinh vẫn có sức thống trị hơn. Dáng người lại đẹp...

.”

Khương Đường yên lặng lắng nghe, không cắt ngang mặc cho Trần Hạ lại bắt

đầu hứng thú buôn chuyện, đôi mắt to màu nâu trà không hề chớp bắt đầu

..... Lâm Uyên.

Khuôn mặt người đó.

Không thể nghĩ đến nha, vừa mới nghĩ đến thôi khuôn mặt đã đỏ rồi.

Vóc dáng cao gầy, đôi mắt đen như mực, dây kéo áo khoác đồng phục theo thói

quen luôn được kéo lên đến trên cùng, hơi che khuất cằm, vẻ mặt lạnh lùng kiêu

ngạo.

Người như vậy, nhưng khi cười rộ lên, đôi mắt lại tỏa sáng vô cùng.

“..... Đường Đường, cậu sao lại thẩn thờ rồi?!”

Trần Hạ dùng mu bàn tay chạm nhẹ Khương Đường.

Người trong sân bóng cũng dần ngừng tiến công phòng thủ, quả bóng rổ không

biết từ khi nào văng ra ngoài, lăn vào sâu trong bụi cây gần đó.

Cô đột nhiên hoàn hồn, đôi mắt nhìn theo, giọng nói có hơi sốt ruột, “Tớ đi

kiếm bóng đây.”

“Haizz”

Cho tới bây giờ thỏ trắng nhỏ chỉ hận không thể khiến cảm giác tồn tại của

mình yếu đến không ai thấy lại đang làm gì vậy?

Không để ý tới ánh mắt của những người khác trong lớp, Khương Đường chạy

bước nhỏ, giày chơi bóng màu trắng đạp trên lá khô, vang lên tiếng sột soạt, cô

cúi người xuống, ngồi xổm ở trong rừng cây rậm rạp, duỗi tay ra ôm lấy quả

bóng rổ.

“Bá Dung nhớ cha ta thuở nọ, Vốn dòng vua về họ Cao Dương. Tháng giêng

đầu tiết xuân sang,

Cõi đời ta xuống, giữa đương ngày Dần. Bạn học kia đứng lên phân tích cho cô

câu đầu tiên đi.”

( Bản dịch của Nhượng Tống - Nguyên văn: 帝高阳之苗裔兮, 朕皇考曰伯庸.

摄提贞于孟陬兮, 惟庚寅吾以降.( Ðế Cao Dương chi miêu duệ hề, Trẫm

hoàng khảo viết Bá Dung. Nhiếp đề trinh vu mạnh trâu hề, Duy canh dần ngô dĩ

giáng) Ly tao là một trong những tác phẩm thi ca nổi tiếng trong lịch sử Trung

Quốc. Lý tưởng cao đẹp và tinh thần bất khuất của tác giả Khuất Nguyên thể

hiện rõ trong các bài thơ.

Phòng học ở đối diện đang trong tiết học.

Chỗ của cô vừa vặn có thể nhìn thấy hàng ghế cuối phòng số 7 khối 11

Lâm Uyên ngồi ngay cạnh cửa sổ, anh đang nhàm chán vuốt vuốt chiếc bút máy

trong tay, ngón tay tinh tế thon dài, các khớp xương rõ ràng mạnh mẽ.

Khuôn mặt anh không có cảm xúc gì, vẫn luôn nhàn nhạt.

Cấm dục, tràn ngập cảm giác mê hoặc.

Động tác thưởng thức cây bút của Lâm Uyên bỗng nhiên dừng lại.

Nữ sinh ngồi phía trước đứng dậy trả lời câu hỏi, để lộ ra chiếc gương nhỏ trên

bàn, góc độ của chiếc gương vừa vặn có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài

cửa sổ... có một người đang nhìn trộm.

Khuôn mặt nhỏ bé giấu trong mái tóc đen, lộ ra một đôi mắt xinh xắn, khuôn

miệng nho nhỏ nhìn như quả anh đào hồng nộn, hơi hé mở thở hổn hển.

Đôi chân nhỏ dưới làn váy trắng ngần lại tinh tế, đường nét mềm mại, lúc lơ

đãng nhìn lên trên còn có thể mơ hồ nhìn thấy một góc của b* m*ng.

Tầm mắt hai người gặp gỡ trong mặt gương nhỏ hẹp.

0.1 giây kinh ngạc, Khương Đường c*n m** d***, ngón tay không khỏi theo

khống chế nhấc lên một góc của làn váy.

Làm sao bây giờ, vì sao vừa nhìn thấy anh ấy đáy lòng lại cảm thấy khó nhịn

nhiều hơn rồi.

Rất muốn được anh sờ…

q**n l*t màu trắng viền ren, theo động tác của cô lộ ra một mảng lớn da thịt.

Khóe miệng khẽ nhếch, không một tiếng động nói ——

[ Đẹp không. ]

Đáy mắt Lâm Uyên tối sầm, càng thêm sâu thẳm.

Một cô bé học sinh nữ mới chỉ học cấp ba với bề ngoài thanh thuần như vậy,

sao lại có thể làm được một động tác gợi tình đến như thế.

Nhóc con d*m đ*ng này nữa.

Thật muốn lấy cây bút máy này đâm vào trong huyệt nhỏ của cô.

Hung hăng khiến cô kêu thành tiếng.
 
Bóc Kẹo - Đa Nhục Bồ Đào Hảo Hảo Hát
Chương 2



Nhóm dịch: Chiêu Anh Các

Điên rồi, điên rồi.

Khương Đường v**t v* con rối màu hồng nhạt, ngồi ở trong phòng học, đầu óc

vẫn mờ mịt như cũ.

Chỉ bị đôi con ngươi đen như mực của Lâm Uyên nhìn chăm chú thôi mà cô đã

không nhịn được run sợ.

Chẳng có chút cảm xúc nào.

Tựa như anh chỉ đang nhìn một cây bút máy, lá cây, hay chỉ là không khí...

Đó là một cơ hội tốt khó gặp.

Trong đời hiếm khi có thể khác người như thế một lần, quả nhiên, cô nhìn thấy

trong đôi con ngươi của anh bắt đầu xuất hiện sóng cuộn chập trùng. Y như bọt

sóng bập bùng trong biển cả.

Hẳn là anh sẽ nhớ kỹ khuôn mặt của mình nhỉ?

Khương Đường không nhịn được sờ sờ mặt, trên má xuất hiện hai rặng mây

hồng khả nghi, còn có xu thế ngày càng nóng.

"Đường Đường.” Trần Duẫn ngồi ở phía sau ghé tới gần, nhỏ giọng nói bên tai

cô: “Đợi lát nữa tan học cùng đi ăn cơm không? Vừa tan học liền chạy ra luôn

nhé, nhớ phải nhanh một chút đó.”

"..." Khương Đường do dự một lát, cô cảm thấy bây giờ mình không có chút

tâm trạng nào để có thể bình tĩnh ăn cơm trưa, thấp giọng đáp lại: “Không ăn, tớ

muốn ở lại lớp nghỉ một lát.”

Cô là một học sinh ngoại trú, mỗi lần nghỉ trưa đều ngồi lại ở trong phòng học.

Trần Duẫn không nghĩ gì cả: “Ờ, thế lúc về tớ sẽ mang bánh mì cho cậu.”

Cô gật đầu.

Chuông tan học vang lên, chẳng cần ai tới thúc giục, chưa tới ba giây căn phòng

đông đúc đã trống không chẳng còn người nào, mọi người đều nhanh chóng

chen chúc đi tới căng tin muốn mua đồ ăn.

Khương Đường đứng dậy, đi ngược lại dòng người lên trên sân thượng, cô

muốn lên hóng gió một chút để cho sự nóng bỏng trên khuôn mặt mình tản bớt

đi.

..

Cửa sân thượng không khóa, từ trước đến giờ đều là mấy nhóm học sinh hư lên

đây đùa nghịch chơi bời.

Đây là lần đầu tiên Khương Đường lên đây, cô còn chưa kịp đẩy ra cánh cửa hơi

nặng nề cũ đã bị mấy tiếng r*n r* hỗn loạn mà thần bí liên tục vang lên từ sau

cánh cửa, khiến bước chân cô sửng lại.

"... A..."

Âm thanh triền miên như có như không lại vang lên.

Còn có âm thanh sột soạt của quần áo ma sát.

Trên sân thượng yên tĩnh, chỉ cần có chút âm thanh cũng sẽ bị phóng đại lên

mấy lần, những âm thanh ám muội đan xen rơi vào trong tai của cô.

Khương Đường bình tĩnh nhìn vào cánh cửa trước mặt, cắn chặt môi dưới, cuối

cùng nhẹ nhàng đẩy ra một chút.

Đôi mắt đột nhiên trừng lớn.

Chiếc áo sơ mi đồng phục học sinh của nữ sinh đã bị cởi ra không còn, khuôn

ngực vểnh cao ưỡn lên, có mấy ngón tay tinh tế đảo quanh đầu v*, khóe mắt cô

gái ửng đỏ, không ngừng cọ quậy, ma sát dán lên người con trai ngồi ở trong

góc.

Những ngón tay dài chồng lên nhau, nhào nặn b** ng*c mềm mại thành các

hình dạng tùy thích.

"... Người ta muốn rồi~."

Một lời tự thú đầy dâm loạn, cũng vô cùng hấp dẫn.

Chiếc áo lót màu tím nhạt bằng ren đã được cởi bỏ, bị ném xuống đất không

thương tiếc cũng một chỗ với chiếc áo sơ mi đồng phục thuần trắng, nhìn vào

vừa hỗn loạn lại ngây thơ.

Nữ sinh miệng đắng lưỡi khô, giây lát sau, nam sinh rốt cục chậm rãi giơ tay

trái vẫn luôn nhét ở trong túi lên, trong tầm mắt Khương Đường, cô có thể nhìn

thấy năm ngón tay thon dài giơ lên, lướt qua sống mũi, chạm vào bờ môi, một

đường đi xuống chạm vào đầu v* đã sớm bị ma sát đến độ đỏ bừng của nữ sinh

mới miễn cưỡng dừng lại.

Bàn tay này không hiểu sao lại vô cùng quen thuộc.

Nó đã từng xuất hiện ở trong trí nhớ của cô rất nhiều lần, lần cuối cùng cô thấy

nó, là hai giờ trước.

Tiết thể dục, trong phòng học, Lâm Uyên hờ hững không chút để ý vuốt vuốt

bút máy.

Khương Đường hơi nghiêng đầu, trong tiếng th* d*c không ngừng tăng lớn của

nữ sinh kia, cô nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Uyên,

Thiếu niên trong trẻo ngước đầu lên, trên mặt mang theo một nụ cười nghịch

ngợm, trong đôi mắt lại che giấu sự thờ ơ lạnh lùng quen thuộc.

Ba nút áo đầu của áo sơ mi đã bị cởi ra, lộ ra bả vai thon gầy, xương quai xanh

hơi nhô lên, tay của nữ sinh chẳng biết đã chui vào tự lúc nào, lần xuống thăm

dò, anh cũng không ngăn cản, mặc cho cô nàng đó làm mọi cách lấy lòng.

Mà tay của anh cũng không có bất kỳ động tác nào nữa.

"Đừng ngừng... Bên dưới của em đều ướt hết rồi, nó ngứa quá.”

Nữ sinh hơi nghiêng đầu, khẽ cắn vào hầu kết hơi nhô ra của thiếu niên.

Móng tay Khương Đường gần như muốn ghim sâu vào trong lòng bàn tay, cô

lại không hề cảm thấy đau một chút nào, từng chút từng chút cảm giác không

cam lòng từ trong cốt tủy tràn đầy lấp kín trái tim.

Có phải bọn họ sẽ làm thêm một bước nữa hay không...

Không được, không thể.

Khương Đường hung ác, không để tâm gì nữa, tay cô lưu loát đập vào cánh cửa

rỉ sét loang lổ trước mặt, âm thanh nặng nề khiến cho một màn kiều diễm nóng

bỏng trên sân thượng xuất hiện vết nứt.

Nữ sinh bị kinh hãi, mắt to sợ hãi nhìn về phía cửa ra vào, lại không phát hiện

có bóng người nào ở đó.

Vào thời gian này thường chẳng có giáo viên nào lên đây cả.

“Là đứa nào giở trò thế?!” Cô ta khôi phục lại sự kiêu ngạo trong ngày thường:

“Đừng để tao biết là đứa nào, tao giết mày đó.”

"Được rồi." Lâm Uyên lạnh nhạt mở miệng, từ đầu đến cuối đều không thèm

đếm xỉa đến màn biểu diễn của cô ả: “Cút đi.”

Nữ sinh cắn chặt răng: “Có phải là em làm gì không vừa ý anh không…”

“Bất kể là ai kêu cô qua đây.” Lâm Uyên đứng lên, ánh nắng xuyên qua các tán

cây chiếu vào xương lông mày của anh, trên khuôn mặt không nhiễm chút ham

muốn t*nh d*c, tay anh lấy ra một chiếc khăn tay tiêu độc từ trong túi quần, lau

chùi đi chỗ hầu kết bị cô ả hôn vào: “Nhưng tôi chẳng có suy nghĩ gì với cô cả.”

Khăn tay theo sau bước chân nhấc lên của anh trơn trượt rơi xuống đất, không

nhìn biểu tình của nữ sinh, anh đẩy cửa ra, nhìn vào nơi bóng tối sau cánh cửa,

lúc anh đi tới, tầm mắt dừng lại trên bậc thang thứ ba.

Ở nơi có một chiếc khuyên tai màu bạc lẳng lặng nằm đó, bên trên có hình nơ

bướm, là kiểu mà các nữ sinh thích đeo.

Anh không tiếng động giương lên khóe miệng.
 
Bóc Kẹo - Đa Nhục Bồ Đào Hảo Hảo Hát
Chương 3



Trong phòng đào tạo vũ đạo, mọi người đã kết thúc huấn luyện, trước tấm

gương rộng lớn là các cô gái yêu kiều mềm mại, cơ thể xinh đẹp lại non nớt.

Trần Duẫn uống nước, triệt để thả lỏng ngồi xếp bằng ở bên cạnh Khương

Đường, nhìn cô chậm rãi ép chân xuống, mái tóc đen dài bị búi lên cao cao

thành một nắm nhỏ, lộ ra đường nét xinh đẹp của chiếc cằm.

Đường nét đẹp y như dáng người cô.

"Quả nhiên mụ phù thủy vẫn rất có ánh mắt, chọn cậu làm người múa đầu.”

Trần Duẫn tán thưởng một câu, đối diện với vẻ mặt không hiểu ra sao của

Khương Đường, cô nhóc chẳng muốn giải thích nhiều hơn, khoát khoát tay,

nhìn về phía khác.

Một giây sau, hai con mắt lóe sáng như phát sáng.

"Đường Đường.” Trần Duẫn kiềm chế hưng phấn kêu lên một tiếng: “Cố Phong

của lớp thực nghiệm khối 12 lại tới kiếm cậu nữa kìa!”

Tay đang ấn chân của Khương Đường cứng đờ, quay đầu nhìn ra ngoài cửa.

"Xem ra vị học trưởng này thật sự rất thích cậu đó.” Trần Duẫn nói: “Nếu

không cậu cũng thử một chút xem… Thử bắt đầu một đoạn tình yêu kinh thiên

động địa?"

"Không cần."

Khương Đường không chịu nổi ánh mắt như bốc lửa của người kia, đứng thẳng

người.

Thân là bạn thân nhiều năm, Trần Duẫn có thể lập tức nhận ra Khương Đường

phản cảm, vỗ vỗ bả vai của cô: “Được rồi, không tới mấy tháng nữa là đi rồi,

cũng chẳng có gì hay, chẳng qua, dựa vào kinh nghiệm sa trường nhiều năm của

tớ, lần này anh ấy tới hơn phân nửa là muốn tỏ tình đó…”

"Tớ sẽ không đồng ý anh ấy."

“Tớ biết.” Trần Duẫn vuốt vuốt lông của cô: “Tớ chỉ muốn nhắc nhở cậu, lúc

nói từ chối anh ấy nên…

Dịu dàng một chút. Đừng khiến người ta trong nháy mắt tan vỡ, đánh mất năng

lực học tập, dù thế nào người ta cũng là một học sinh khá giỏi đó, nếu như lần

thi sau bị tụt dốc thì phải làm sao đây?”

Khương Đường trầm mặc, cầm bình giữ ấm của mình lên, rót một cốc nước,

uống từng ngụm nhỏ.

Người trong phòng tập múa túm năm tụm ba đi hết, Trần Duẫn cũng muốn đi

xem Lục Thận chơi bóng, cô hoảng loạn đứng dậy: “Vậy cậu tự mình phát huy

đi, tớ đi trước nhé, tối tớ qua nhà cậu ăn cơm!"

Khương Đường yên lặng uống hết cốc nước, thả cốc lại vào trong túi, nhấc lên

đi ra ngoài.

"Khương Đường, em…” Cố Phong lập tức đi tới bên cạnh cô.

"Thật xin lỗi, " Khương Đường xin lỗi cười cười, theo bản năng hạ thấp thanh

âm: “Học trưởng, em không có ý định hẹn hò, bây giờ em là học sinh cấp ba,

vẫn nên lấy học tập làm chủ, lúc này cách thi đại học chỉ còn hơn năm mươi

ngày, nếu như anh dành thời gian ra để đặt lên chuyện học tập, nói không chừng

khoảng cách đi tới đại học Thanh Hoa sẽ gần hơn một bước đó.”

Lời này thật sự là tận tình khuyên nhủ, cực kỳ giống lời mà chủ nhiệm lớp hay

nói.

Cố Phong không kịp phòng bị, mọi kế hoạch đã chuẩn bị từ trước đều bị rối

loạn, cậu ta vội vã cầm cốc trà sữa đã được chuẩn bị kỹ càng lên, nói: “Đường

Đường... Đây là anh cố ý mua cho em đó, anh biết em không thích uống đồ

lạnh, vẫn còn ấm này.”

"Không cần, em có nước."

“Em cứ thử một chút xem, anh đã xếp hàng rất lâu mới mua được đó!”

Cố Phong cuống lên, đã nhiều ngày xun xoe mà lại không thể đổi được chút dịu

dàng nào khiến cho cậu ta nôn nóng không nguôi, đột nhiên nắm lấy vai

Khương Đường, giơ cốc trà sữa lên muốn đút vào miệng của cô, sau một hồi

giãy dụa, cốc trà sữa bị nghiêng ngả, chất lỏng ấm áp chảy xuống treo cần cổ,

làm ướt quần áo bó màu đen của cô.

Tầm mắt Cố Phong không tự chủ tự động nhìn xuống thăm dò, quần áo bó sát

khoe ra khuôn ngực xinh xắn, lại vì dính trà sữa mà màu sắc đậm hơn một chút,

cậu ta nhìn vào liền cảm thấy cổ họng có chút khô nóng.

Khương Đường theo bản năng muốn thoát khỏi bàn tay của cậu ta nhưng lại bị

tóm chặt lại.

“Đường Đường, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em anh đã thích em rồi. Nhưng

mà em mãi không chịu để ý đến anh, anh sắp sửa tốt nghiệp rồi, em có thể thỏa

mãn cho anh một chút hay không?”

Tay của cậu ta vô cùng khỏe, cậu ta muốn tiến tới hôn cô, lại bị Khương Đường

giơ tay lên cho ngay một cái tát.

Dưới cơn k*ch th*ch của cái tát, tay Cố Phong càng thêm thô bạo, cậu ta không

ngừng nắm chặt kéo căng quần áo của cô, một tay khác còn muốn kéo cô đi vào

trong phòng.

"Đi ra!"

Trong không khí có âm thanh vải vóc bị xé rách. Tiếng động không lớn không

nhỏ, vừa vặn khiến cho hai người đang giằng co đều yên lặng trong giây lát.

Làn da màu trắng non nớt phơi bày trong không khí, xương quai xanh và dây áo

ngực màu trắng viền ren... còn có mùi hương thơm ngát của thiếu nữ vương

vấn trên không trung chưa tan. Trong lúc giãy dụa, búi tóc của cô đã sớm bị

bung ra, mái tóc dài hỗn độn xõa tung ở trên vai.

Đằng sau cầu thang có tiếng bước chân túm năm tụm ba đang đi lên tầng.

Tim Khương Đường đập nhanh như trống.

"..." Cố Phong lập tức tỉnh táo lại không ít: “Đường Đường,anh … Anh xin

lỗi!" Nói xong, cậu ta muốn giúp cô kéo lên áo đã rách, che đi phần da thịt lõa

lồ.

Khương Đường theo phản xạ né tránh bàn tay của cậu ta, cho dù như thế nào

cũng không dám tiếp tục ở cùng một chỗ với cậu ta nữa, xoay người đẩy ra cánh

cửa lớn bên cạnh cầu thang, nhanh chóng chạy vào phòng thay quần áo.

Có âm thanh vui cười của nam sinh truyền vào qua khe cửa.

Còn tốt, may quá.

Cô c*n m** d***, không thể nào tưởng tượng được nếu như vừa rồi bị người

nhìn thấy mình sẽ bị người ta đồn thổi như thế nào. Tay khẽ buông lỏng, hoảng

loạn nhìn quanh bốn phía, muốn tìm kiếm áo khoác của mình...

Từ từ, đây là ——.!

Phòng thay đồ nam?!

Trong đầu vẫn luôn căng thẳng, dây cung thật vất vả mới thư giãn xuống liền

bực một phát đứt đôi.

Cách một cánh cửa, các nam sinh sắp mở cửa ra.

Khương Đường mặt xám như tro tàn, quyết định bước nhanh về phía góc tối

nhất, đi tới góc tủ quần áo không đáng chú ý, kéo cửa ra khom lưng chui vào.

Tốc độ nhanh vô cùng, cơ thể mềm mại như động vật họ mèo.

Cửa phòng thay quần áo bị người đạp một cước mở ra.

"Chậc chậc, sao hôm nay tính tình cậu chủ Lâm lại lớn như vậy, sợ là ông chủ

nhiệm trọc lóc kia sẽ tới đòi cậu phải đền cửa đó.”

“Xùy, cả tòa này đều là của nhà a Uyên dùng tiền đập mà ra, chẳng lẽ còn sợ

một cánh cửa à."

"..."

Đối tượng bị trêu chọc lại ngoài ý muốn lạnh mặt, lông mày nhíu chặt: “Ồn ào

quá, câm miệng.”

Khương Đường đang co quắp trong tủ quần áo thình lình co rúm lại thêm một

chút. Âm thanh này, cho dù không nhìn thấy mặt cô cũng nhận ra, là tiếng của

Lâm Uyên.

Má ơi.

Nhất định, nhất định không thể bị phát hiện...

Sáng nay cô vừa trốn ở trong rừng cây nhỏ trêu chọc anh, bây giờ lại trốn trong

phòng thay quần áo nam. Cho dù là ai cũng sẽ cảm thấy cô đúng là một cô gái

không có liêm sỉ.

Khương Đường bất an nghĩ, ngón tay ở trên đầu gối không nhịn được nắm chặt.

Trong phòng thay quần áo nhất thời yên tĩnh, khuôn mặt tuấn tú ở của Lâm

Uyên quét nhìn bốn phía một vòng, không có chút biểu tình gì bắt đầu vừa cởi

nút áo sơmi ra vừa đi tới chỗ tủ quần áo của mình.

Một giây, hai giây.

Cuối cùng, Lâm Uyên dừng lại.

Tim Khương Đường đập nhanh đến độ sắp nổ tung, cô liều mạng bịt kín miệng,

chỉ sợ mình lỡ tạo ra âm thanh gì đó.

Ánh mắt thâm trầm tối tăm, sau khi cởi xuống chiếc cúc áo cuối cùng, anh cùng

lúc không chút do dự kéo mở tủ quần áo trước mặt——

Đột nhiên không kịp chuẩn bị, cô gái trẻ núp ở trong tủ quần áo bị anh nhìn thấy

vô cùng rõ ràng.

Mái tóc có chút hỗn loạn, nơi vành mắt hồng hồng, trên môi cũng hơi đỏ. Cả

người cô y như một con mèo, không một tiếng động trốn ở trong tủ, tầm mắt đi

xuống thêm chút nữa, phần thịt non mềm trước ngực cứ thế không chút phòng

bị tiến vào tầm mắt thiếu niên.

Khương Đường: "..."

Mặt Lâm Uyên vẫn như cũ không có chút cảm xúc nào, tựa như căn bản không

hề nhìn thấy cô, nhưng chỉ có một mình anh hiểu được, giờ phút này Khương

Đường ở trong mắt anh càng thêm giống như vừa bị người làm nhục, nhu nhược

đáng thương lại phong tình.

Y như một con búp bê xinh đẹp, khiến anh càng thêm muốn triệt để… phá hỏng

cô.

Lâm Uyên cởi áo sơmi ra, hơi cong eo, hơi thở nóng bỏng của đàn ông phả vào

mặt cô, sau khi c** q**n áo ra, anh lại không gầy như bề ngoài, đường cong cơ

bắp rõ ràng, rõ ràng đã được duy trì rèn luyện trường kỳ mới có. Từng khối

từng khối cơ bụng khiến người ta khó có thể tự kiềm chế muốn giơ tay lên sờ

vào, một đường đi xuống, thậm chí còn khiến người ta muốn dò vào trong quần

v**t v* sâu hơn.

Lâm Uyên ném áo sơ mi vào trong tủ, khuôn mặt Khương Đường đỏ lên, sau đó

anh đóng cửa tủ quần áo lại.

Tay Khương Đường khẽ buông lỏng, thế giới một lần nữa tối tăm lại.

Đây là... Được thả một con ngựa rồi?

Tim còn chưa kịp trở về nhịp đập bình thường, cô lại nghe thấy Lâm Uyên lạnh

nhạt ra lệnh:

“Mấy cậu thay đồ xong rồi thì lăn đi trước đi.”

Tay của cô một lần nữa nắm chặt.
 
Bóc Kẹo - Đa Nhục Bồ Đào Hảo Hảo Hát
Chương 4



Cửa phòng thay quần áo đóng lại, phát ra tiếng vang nặng nề.

Lông mi Khương Đường vì sợ mà run rẩy, trong ngực còn ôm áo sơ mi trắng

của Lâm Uyên, tâm tình căng thẳng khẩn trương, lại mang theo một loại cảm

giác k*ch th*ch nào đó.

Khiến cho lỗ tai cô không khống chế được đỏ lên.

"Còn không đi ra?"

Mi mắt Lâm Uyên rủ xuống, khuôn mặt có mấy phần chán trường. Thanh âm

nói chuyện lại trầm thấp như âm thanh diễn tấu của đàn cello, lưu lại trong lòng

cô như một trận nổ vang.

Viền mắt Khương Đường đỏ hơn một chút.

Thỏ trắng nhỏ trong lồng rốt cuộc hiện thân, Lâm Uyên đến gần một bước, đưa

tay mở ra quần áo che chắn trên vai cô.

Ánh mắt xem xét từ trên xuống dưới.

b* ng*c thật lớn, rất thích hợp để lúc ân ái tùy ý x** n*n thành đủ loại hình

dạng. Eo nhỏ đến độ khiến anh cảm thấy chỉ cần một tay cũng có thể khống chế,

đôi chân mảnh mai thon dài, ánh mắt của anh ảm đạm hơn một chút, chỉ là nghĩ

đến nếu để cho đôi chân đó quấn lên eo của mình thôi d**ng v*t của anh đã

không khống chế muốn cứng rắn lên.

"Không cởi à?”

Anh khẽ nhướng lông mày, biểu thị mình bất mãn với sự trì độn của cô.

"..." Khương Đường không nghĩ tới anh lại dứt khoát như vậy, ngón tay không

khống chế được cứng ngắc lại một chút.

Đôi mắt không biết nên nhìn về nơi nào, yết hầu khô khốc, lý trí nói cho cô biết,

đây cũng là một con sói, cô cần phải nhanh chóng xoay người chạy trốn, thế

nhưng bất kể tự nói với mình như thế nào cô cũng không nhấc nổi một bước.

Cơ thể...

Còn đáng xấu hổ bởi vì âm thanh của anh mà có chút ngứa ngáy, huyệt nhỏ

chảy ra nước, chỉ trong chốc lát đã thấm ướt q**n l*t bên dưới.

Lâm Uyên đã mất đi nhẫn nại, giơ tay lên trực tiếp kéo cô tới bên cạnh, ngón

tay thon dài vén mái tóc dài hơi rối loạn của cô qua một bên.

Hương bạc hà mát mẻ phả vào mặt, Khương Đường chưa bao giờ dựa vào

người khác phái nào gần như thế, chân run đến mức suýt chút nữa đã ngã quỵ

xuống đất, eo lại bị Lâm Uyên vững vàng cố định ôm chặt, cả nửa thân trên đều

dựa vào trên người anh.

Lâm Uyên nhìn chằm chằm vào sườn mặt hoàn mỹ của cô, ánh mắt hung ác

điên cuồng như một con sói.

Khương Đường trốn tránh anh, nhắm mắt lại.

Một giây sau, anh thè lưỡi, đầu cúi xuống l**m láp vành tai cô, tiếng hít thở ồ ồ,

nhiệt khí tùy ý phả vào nơi cầncổ của cô.

A~.

Thể nghiệm xa lạ lại k*ch th*ch kéo tới, tim Khương Đường đập loạn như nai

con nhảy nhót, điên cuồng chạy loạn, huyệt nhỏ trào ra càng nhiều nước, cô khó

nhịn phát ra một tiếng ‘ưm’, đôi chân vô thức kẹp chặt.

Tay Lâm Uyên từ hông dời xuống dưới, luồn vào làn váy của cô, một đường

nhào nặn bắp chân cô, lòng bàn tay mang theo chút chai sần nhẹ nhàng vuốt qua

da thịt trên bắp đùi, khiến cô gái nhỏ cả kinh hoảng hốt.

Ngay sau đó, tay của anh cách một bức tường phòng tuyến cuối cùng, x** n*n

trêu chọc hột nhỏ hơi nhô ra, chẳng mất bao lâu, một dòng chất lỏng trong suốt

ươn ướt dinh dính chảy vào trong lòng bàn tay anh.

“Mới chỉ hơi l**m lỗ tai em mà đã ẩm ướt đến như thế này rồi.” Anh cười khẽ:

“Nếu như là đổi thành l**m nơi đó của em thì sẽ như thế nào nhỉ? Cô bé

ngoan?”

Khương Đường hoảng loạn lắc đầu lia lịa: “Không được…”

"Không muốn?" Lâm Uyên chế giễu mỉa mai tách mở chân cô ra, biến tư thế

anh đã sớm ảo tưởng qua biến thành hiện thực, nắm một chân của cô lên để nó

quấn quanh eo mình, đẩy mạnh một phát khiến nơi hơi nhô ra của anh chạm vào

n** t* m*t của cô: “Vậy dùng d**ng v*t làm em, có được không?”

Chuyện này phát triển đã vượt ra khỏi dự liệu của cô, nơi bị anh chạm vào đã

sớm tê dại, một loại cảm giác thoải mái khó có thể dùng lời diễn tả khiến eo cô

hơi vặn vẹo, dường như muốn tìm được một vị trí nào đó càng thêm thích hợp.

Nhưng trên miệng lại cứ cắn chết không nhả: “Không được..."

Âm thanh cất lên lại càng giống như tiếng r*n r* thoải mái.

Mẹ nó.

Bản chất chính là một cô nhóc lẳng lơ, còn giả vờ làm nữ sinh thanh thuần cái

gì.

Lâm Uyên bị cô k*ch th*ch đến độ nơi đó sưng to lên một vòng, anh ra sức nắm

lấy cằm của cô, để cho cô mở mắt ra thật to, chỉ vào cái đệm trên sàn nhà, thanh

âm khàn khàn nói:

"c** q**n áo ra, nằm xuống."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back