Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bỏ Lại Gấm Hoa, Ta Mở Tửu Lâu

Bỏ Lại Gấm Hoa, Ta Mở Tửu Lâu
Chương 10: Chương 10



19.

Lần này, ta bị giam lỏng hai tháng.

Nghe nói trong hậu cung, Giang thị một tay che trời, mà Tề Chiêu thì ngày càng buông thả hoang đường.

Đến Trung thu, trong cung có người đến đón ta nhập cung dự tiệc.

Nhưng chiếu chỉ không phải của Tề Chiêu, cũng chẳng phải của Thái hậu, mà là khẩu dụ từ Minh vương.

“Ồ?” - Ta bật cười.

“Bệ hạ cũng đồng ý cho ta trở lại cung sao?”

Thái giám truyền tin chỉ mỉm cười:

“Vương gia nói ngày đoàn viên ngày lễ là chuyện tốt.

Mời nương nương vào cung ăn Tết.

Chuyện trong hậu cung, bệ hạ không hỏi đến nữa.”

Vậy là Tề Chiêu căn bản không biết gì.

Ta gật đầu:

“Được. Đợi ta sửa soạn một chút.”

Ta trang điểm thật chỉn chu, lấy dáng vẻ đẹp đẽ nhất để quay về hoàng cung.

Trong tiệc gia yến đêm rằm, sự xuất hiện của ta khiến Tề Chiêu lộ rõ vẻ không vui.

Hắn lạnh lùng nói:

“Mau quay về hành cung tự kiểm điểm.”

Minh vương cười cợt:

“Hoàng huynh và hoàng tẩu bao ngày không gặp, giận dỗi cũng nên tan rồi.”

Hắn tự tay rót rượu, kính hai chúng ta:

“Ngày trăng tròn, đệ xin chúc hoàng huynh long thể an khang, quốc thái dân an.”

Tề Chiêu mỉm cười, nâng chén chuẩn bị uống, nhưng vừa liếc qua ta thì lại nhíu mày:

“Hoàng hậu không cần gắng sức, rượu vào lại thất thố thì thật mất thể diện.”

Hắn ra hiệu cho ta buông ly rượu.

Trong ánh mắt hắn, có bóng ta phản chiếu.

Cái bóng ấy đang mấp máy môi — “Yên tâm.”

Hắn nhíu mày sâu hơn.

Ta vốn là một hoàng hậu dịu dàng, nghe lời, Tề Chiêu nói gì ta đều nghe theo.

Nhưng lần này, ta vững vàng nâng chén, uống cạn.

Sắc mặt Tề Chiêu lập tức trắng bệch, tay cầm ly cũng siết chặt đến run lên.

Hắn vẫn uống.

Sau đó, hai chúng ta cùng ngồi xuống, tay hắn từ trong tay áo lặng lẽ luồn ra, khẽ nắm lấy tay ta.

Ấm thật đấy.

Nhưng mà…

Tạm biệt, Tề Chiêu.

Một vị tanh ngọt dâng lên cổ họng.

Đau nhói lan thẳng nơi tim, rồi ta bật miệng ho ra máu.

“Hoàng hậu!” - Tề Chiêu hoảng loạn, vội đỡ lấy thân thể ta đang đổ xuống.

“Minh vương! Đây là chuyện gì—khụ!”

Tề Chiêu đang nói, thì m.á.u cũng bắt đầu trào ra nơi khoé miệng.

Minh vương nhìn thấy, bật cười ha hả:

“Ngôi vị Hoàng Đế này. đã đến lúc Bổn Vương ta ngồi lên ngôi rồi.”

Ngay khi Minh vương hạ lệnh, chẳng rõ từ đâu liền xuất hiện một đám người, lập tức bao vây kín cả cung điện.

“Đồ phản nghịch!

Ngươi không sợ làm tổn thương đến Mẫu hậu sao?”

Tề Chiêu vừa ho ra máu, vừa giận dữ rống lên.

Ai ngờ Thái hậu lại chỉ im lặng nhìn, ánh mắt phức tạp, rồi khẽ thở dài:

“Chiêu nhi, con hãy giao lại ngôi báu cho đệ đệ đi.

Chỉ cần như vậy, nó sẽ lập tức giao thuốc giải.”

Tề Chiêu đỏ mắt: “Vì sao… người lúc nào cũng thiên vị hắn?”

Thái hậu nhắm mắt lại:

“Đệ đệ con biết nghe lời, hiểu được khuyên răn, mới có thể làm một vị minh quân.

Con thì không thích hợp.”

Tề Chiêu ôm ta, nở một nụ cười đứt quãng:

“Nghe thật hoa mỹ.

Chẳng qua là trẫm không để ngoại thích chuyên quyền, nên mới động chạm đến lợi ích của người thôi.”

Thái hậu giận dữ:

“Nghịch tử!

Ngay cả khi mạng sống trong tay ta, ngươi vẫn như vậy, thử hỏi sau này ngươi làm hoàng đế lâu ngày, còn coi ta ra gì nữa?”

Tề Chiêu khép mắt:

“Vậy thì, người cứ đợi xem thử ta sẽ đối đãi thế nào nhé.”

Vừa dứt lời, bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân như núi lở biển gầm, nhịp nhàng dồn dập dẫm xuống mặt đất.

Sắc mặt Minh vương lập tức biến đổi:

“Ngươi đã biết trước?”

Tề Chiêu lau vệt m.á.u bên miệng:

“Đến lúc ngươi chịu c.h.ế.t rồi.”

Minh vương quả nhiên giãy giụa, lớn tiếng:

“Bên ngoài Trường An, ta còn một vạn đại quân!

Nếu hôm nay không thấy bản vương trở về, bọn họ sẽ lập tức san bằng cả thành!”

Tề Chiêu nhếch môi:

“Tạ hầu và Thôi tướng quân sớm đã dọn sạch.

Đừng nói một vạn quân đó, cả đội thân binh ngươi nuôi ở phong địa cũng đã quy hàng.”

Một cuộc biến loạn cung đình, đến nhanh mà kết thúc cũng nhanh.

Minh vương bị bắt.

Thái hậu bị giam.

Lúc này, Tề Chiêu lắc nhẹ người ta.

“Nguyệt Thanh xong rồi, đừng giả nữa.

Nguyệt Thanh—

Nguyệt Thanh!”

20.

Ta “chết” rồi.

Ban đầu, Tề Chiêu không tin.

Hắn nhìn Thôi Tri Vũ, gặng hỏi:

“Ai đã tiết lộ kế hoạch cho Nguyệt Thanh?”

Nhưng Thôi Tri Vũ cùng mọi người đều lắc đầu:

“Nương nương bị giam trong hành cung, không ai có cơ hội tiếp cận.”

Tề Chiêu vẫn nắm lấy tay ta — tay đã bắt đầu lạnh cứng.

Hắn lẩm bẩm, gần như không thể tin nổi:

“Không! Rõ ràng nàng biết trong rượu có độc.

Nàng nói không sao, ta còn tưởng nàng đã uống giải dược trước rồi.

Sao lại thế? nàng rõ ràng nói không sao mà.

Sao lại như vậy?”

Nhận ra trong giọng nói của Tề Chiêu có điều không ổn, mọi người vội vã sai thái y châm cứu.

Nhưng hắn hất tay ra, gào lên:

“Cứu nàng! Nàng chưa chết! Nàng vẫn còn sống!”

Thôi Tri Vũ rưng rưng, giọng nghẹn ngào:

“Bệ hạ… nương nương đã quy tiên rồi.

Người đã khuất, xin bệ hạ sớm định hậu sự.”

Tề Chiêu lắc đầu:

“Không.

Nàng yêu mạng sống như thế, không thể c.h.ế.t dễ dàng vậy.”

Hắn túm lấy một thái y, đè ngay bên cạnh t.h.i t.h.ể ta:

“Nếu không cứu được nàng, trẫm tru di cửu tộc nhà ngươi!”

Thần trí hắn cuồng loạn, không còn một chút ôn hòa nào như xưa nữa.

Đám thái y chỉ còn biết dập đầu, khấu tạ chịu tội.

Cuộc hỗn loạn ấy không kéo dài quá lâu.

Tề Chiêu đột ngột hạ lệnh — xử trảm Minh vương ngay tại chỗ.

Thái hậu, giam lỏng suốt đời.

Sau khi nói dứt những điều ấy, hắn vẫn nắm lấy bàn tay đã cứng lạnh của ta, chậm rãi nhưng rõ ràng phân phó mọi người xử lý tàn cục tiếp theo..

Lý trí sáng suốt, quyết đoán — như thể chưa từng có biến cố.

Tề Chiêu vẫn là Tề Chiêu.

Một hoàng đế sinh ra để làm chủ thiên hạ.

Không sai.

Dần dần, người trong điện Tiêu Phòng cũng lui hết.

Lão mama đến liệm thân thể cho ta, nhưng Tề Chiêu phất tay, cho họ rút lui.

Hắn đích thân mặc áo liệm cho ta.

“Quy tức đan” khiến thân thể ta giả c.h.ế.t hoàn toàn, nhưng ý thức thì vẫn còn nguyên vẹn.

Ta cảm nhận rõ từng động tác của hắn — cẩn thận, ôn hòa.

Không có nước mắt, cũng không có than vãn.

Sau khi lo liệu xong xuôi, Tề Chiêu lặng lẽ ngồi bên ta rất lâu.

Cuối cùng, hắn khẽ cúi người, thì thầm:

“Nguyệt Thanh, trẫm mệt quá rồi.

Cho trẫm ôm nàng ngủ một lát có được không?”
 
Bỏ Lại Gấm Hoa, Ta Mở Tửu Lâu
Chương 11: Chương 11



21.

Tất nhiên ta chưa chết.

Tất cả bắt đầu từ khi ta bị đưa đến hành cung để “tự kiểm điểm”.

Minh vương và Giang thị ngày một được sủng ái, ta lại càng cảm thấy mọi chuyện có điều bất thường.

Vì vậy, ta âm thầm vận dụng mạng lưới của mình, tìm đến Thôi Tri Vũ.

Ta kể cho nàng nghe những suy đoán của bản thân.

Thôi Tri Vũ thấy ta đoán trúng bảy tám phần, mới chịu hé lời.

Nàng an ủi:

“Bệ hạ khi trách phạt nương nương trước mặt bao người, thật ra là để bảo vệ người.”

“Nếu kế hoạch có sơ suất, người ở hành cung sẽ dễ dàng rút lui hơn.”

Ta hỏi nàng có còn nhớ trận chiến ở Bạch Lộc Sơn năm ấy không.

Thôi Tri Vũ bật cười:

“Dĩ nhiên là nhớ.

Khi đó ta đã cảm thấy, nương nương thông minh kiên cường hơn vẻ ngoài rất nhiều.”

Ký ức kéo ta trở về cái ngày Tề Chiêu từ Bạch Lộc Sơn trở lại.

Giữa lúc khốn cùng và hoang mang nhất, hắn đã bất ngờ xuất hiện.

Ta không kìm được, lao vào ôm chặt lấy hắn rất chặt.

Chỉ sợ, nếu ta buông tay hắn sẽ biến mất ngay trước mắt.

Nhưng rồi ta nhận ra, bản thân đã bị gạt ra ngoài kế hoạch của hắn.

Ngày ấy là vậy. Giờ cũng vậy.

Nghĩ lại, e rằng cả quãng đời sau này, ta vẫn mãi chỉ là người ngoài kế hoạch của Tề Chiêu.

Một người vĩnh viễn không nằm trong những tính toán của hắn.

“Vậy nên, xin Thôi tướng quân giúp ta một việc.

Giúp ta rời khỏi hoàng cung này.”

“Trời đất rộng lớn, ta nên đi nhìn ngắm một lần.”

Và thế là, trước khi trở lại hoàng cung, ta đã uống trước giải dược và quy tức đan.

Mọi chuyện đúng như dự tính — ta thành công "chết giả".

Từ nay về sau, thiên hạ không còn Đào Nguyệt Thanh.

Chỉ còn một "cô nương họ Đào" khéo tay nấu nướng, mưu sinh giữa dân gian.

Ký ức như đèn kéo quân, lướt qua đầu trong thoáng chốc.

Lúc này, Quả Quả đang chép miệng nhìn đám bánh vằn thắn nghi ngút khói bên gánh hàng rong.

Ta đưa tay xoa trán — thật đúng là đồ mèo tham ăn.

Đang định lấy tiền trong túi, thì một bàn tay thon dài trắng trẻo đã đưa ra trước, thay ta trả tiền.

Một làn hương trầm ấm, quen thuộc tràn đến bên mũi.

Ta ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Tề Chiêu.

22.

Chân ta nhũn ra.

Trong đầu chỉ có sáu chữ lớn: [Tại sao hắn lại ở đây?]

“Ha… đa tạ công tử, phần đó ngài giữ mà ăn nhé.”

Ta gần như muốn lấy tay che mặt lại, vội nắm áo Quả Quả định kéo chạy đi.

Nhưng vừa xoay người, mới phát hiện xung quanh toàn là thị vệ.

Thì ra Tề Chiêu không có mặt trong đoàn ngự giá lúc nãy.

Hắn lạnh giọng:

“Tự lên xe ngựa, hay để trẫm bế nàng lên?”

Cả da đầu ta tê dại.

Bị hắn bắt gặp — nhẹ thì bị trách tội, nặng thì có khi liên lụy đến Thôi Tri Vũ.

Ta toát mồ hôi lạnh.

Định đưa Quả Quả lên xe cùng mình, nhưng Tề Chiêu đã ra hiệu cho người bế đứa trẻ sang đoàn xe phía sau.

Ta lên xe, hắn theo sau.

Rèm xe kéo lại, ánh sáng mờ mờ trong khoang, không khí ngột ngạt đến mức ta ướt đẫm cả lưng.

Ta thực sự không hiểu — hắn làm sao mà tìm được ta?

“Hoàng hậu quả thật lợi hại, dắt mũi trẫm xoay vòng vòng.”

Khí áp trong xe thấp đến mức toàn thân ta nổi gai ốc.

“Ngài nhận nhầm người rồi chăng—”

“Hử?”

Ta đành cắn răng:

“Thần thiếp không hề cố ý trêu đùa ai.”

Tề Chiêu nhìn ta chằm chằm. Rồi nhẹ giọng hơn:

“Tại sao lại bỏ đi?

Trẫm… ta có từng bạc đãi nàng sao?”

Có lẽ hắn nghe ra giọng ta có phần run rẩy, nên cố ý dịu dàng.

Nhưng lúc này, ta lại bình tĩnh hơn bao giờ hết.

“Cuộc hôn nhân ràng buộc bởi lợi ích, chàng đã làm rất tốt.”

“Vì nó vốn chẳng xuất phát từ tình nguyện, nên ly biệt cũng là điều dễ hiểu.”

Tề Chiêu nhìn ta, nhẹ giọng:

“Nguyệt Thanh, hãy nói thật lòng nàng.”

Ta thoáng nghẹn lời.

Một lúc sau, mới hỏi:

“Hôm chàng bị vây ở Bạch Lộc Sơn… trong lòng nghĩ gì?”

Hắn trầm ngâm:

“Lo chiến sự. Chỉ sợ tính sai một bước.”

“Vậy chàng có biết, khi ấy ta đang nghĩ gì không?”

Hắn lắc đầu.

Ta nắm lấy tay hắn, đưa đến chạm vào vết sẹo nhỏ nơi cổ — chỗ ta từng đ.â.m mình.

“Khi nghe tin chàng chết, ý nghĩ đầu tiên của ta là lập tức đi theo.”

Tay hắn khẽ run lên, như muốn giữ lấy điều gì sắp vụt mất.

“Chàng là người duy nhất ta nương tựa, là phu quân của ta.

Nhưng phu quân của ta, chưa bao giờ tin ta.

Từ Bạch Lộc Sơn cho đến Hồng Môn Yến ở Trường An.

Chàng luôn để ta ngoài cuộc, chưa từng muốn cùng ta đồng lòng chung thuyền.

Vì thế ta nghĩ, mình nên rời đi.”

Tề Chiêu đột nhiên ôm chặt lấy ta:

“Ta không phải thánh nhân…

Không thể cân nhắc chu toàn mọi thứ.

Nguyệt Thanh… từ nay sẽ không như thế nữa.”

Ta cũng ôm lấy hắn.

“Năm ấy ở Ung Châu, chàng thường sai Ngự Thiện Phòng hầm canh cho ta.

Ta rất thích những bát canh ấy.

Bây giờ nghĩ lại, hình như đó là sau lần chúng ta viên phòng.”

Tề Chiêu siết chặt vòng tay.

Ta không thấy rõ gương mặt hắn, nhưng lại cảm nhận được từng giọt nước mắt ấm nóng, thấm qua vạt áo.

“Bệ hạ… thiếp chưa từng oán trách chàng.

Chàng có cân nhắc của riêng mình.

Nhưng mà… chuyện giữa chúng ta, hãy để nó dừng lại ở đây.

Vân Ưng sinh ra là để bay lượn giữa trời cao.

Nguyệt Thanh ta… tuy chẳng phải loài ưng, nhưng cũng yêu bầu trời rộng lớn.

Hoàng cung quá lớn — phải lo cho đủ mọi thứ.

Hoàng cung lại quá nhỏ — nhỏ đến mức thiếp chỉ nhìn thấy mình chàng, chỉ dựa được vào chàng mà thôi.”

Ta nói xong nhưng Tề Chiêu vẫn không buông tay.

Rất lâu sau, hắn khẽ nói:

“Nguyệt Thanh… ta mệt quá rồi.

Cho ta ôm nàng ngủ một lát được không?”

“Được.”

Khi ta rời đi, Tề Chiêu đã ngủ.

Không có ai cản ta lại.

Quả Quả ôm một rương đầy ngân phiếu và giấy chứng đất đai, vui vẻ nói:

“Sư phụ! Chúng ta phát tài rồi!”

Ta xoa đầu nó:

“Ừ. Giờ thì… muốn làm gì cũng được.”

Muốn làm gì thì làm.

Muốn ăn gì thì ăn.

Ta còn cả một đời để đi, để sống, để ngắm nhìn thế gian này.

-(Hết)-
 
Back
Top Bottom