Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 170: Chương 170



Sân trong viện tam tiểu thư cũng giống như sân của nàng nhưng sân này trồng rất nhiều hoa và có bàn xích đu, nhìn tổng thể trang trí trông rất thơ mộng.

Tiêu Hoài Ngọc đến tiếp đãi nàng, vừa nghe nói là nàng muốn mời Uyển Nhi đi chơi, Tiêu Hoài Ngọc lập tức cười bất đắc dĩ: “Nếu nha đầu đó chịu ra ngoài chơi thì tốt rồi, ngày đó Uyển Nhi rụng răng trở về còn lén trốn ở trong chăn khóc, nếu không phải buổi tối nha hoàn chạy tới báo cho ta có lẽ ta còn không biết, hôm qua cũng mới rụng tiếp một chiếc, nó lại khóc một trận nữa, nếu nha đầu đó không muốn ra ngoài, muội cũng đừng trách.”

Yến Thu Xu cười lắc đầu: “Không sao không sao, ta chỉ là tới thử xem.”

Nàng được đưa tới thư phòng Uyển Nhi, tiểu cô nương còn đang luyện chữ trong thư phòng.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Uyển Nhi ngẩng đầu, khi nhìn thấy Yến Thu Xu, tiểu cô nương theo bản năng nhếch miệng cười, nhưng vừa mới nhếch miệng, liền lộ ra chỗ răng cửa bị gãy, cô bé lập tức che miệng cười nói: “A Xu tỷ tỷ ngươi đã đến rồi…”

Cô bé nói giọng ồm ồm, hoàn toàn không dám nói chuyện bình thường.

Yến Thu Xu buồn cười nói: “Ừ, ta tới muốn mời Uyển Nhi đi với ta đến xem phố mỹ thực mới khai trương. Chúng ta sẽ ăn trưa ở đó không về.”

Hai mắt Uyển Nhi lập tức phát sáng, từ khi cô bé bị Đông Đông dẫn đi chơi, cô bé cũng hoạt bát hơn rất nhiều, cũng rất thích ăn, nhưng khi nhớ đến hàm răng của mình, mắt cô bé lại tối sầm lại, lắc đầu: "Không, Không thể, A Xu tỷ tỷ, muội không đi được.”

“Sao vậy? Bởi vì răng?” Yến Thu Xu hỏi.

Uyển Nhi nhấp môi, giọng điệu hạ xuống nói: “Muội lại mới rụng thêm hai chiếc, xấu lắm!!!”

Yến Thu Xu tiến lên, ôm cô bé vào lòng rồi hỏi: "Ta có thể xem một chút không?"

Uyển Nhi do dự một chút, sau đó gật đầu: "Được, nhưng chỉ một chút thôi..."

Cô bé mở miệng, để lộ ra chỗ bị gãy.

Yến Thu Xu nhìn nó, giả vờ ngạc nhiên: "Oa, nướu của muội có hai chiếc răng nhỏ, dễ thương quá, chúng trắng như hạt gạo, có phải không?”

Uyển Nhi: “?”

Yến Thu Xu lộ ra vẻ mặt khó hiểu, nói: “Muội không thấy sao? Ta còn không cái nào như vậy đâu, răng mới của muội đẹp thật đấy, mới mọc đã đẹp rồi, mọc xong nhất định sẽ càng đẹp hơn! "

Uyển Nhi chớp đôi mắt to tròn, được khen vừa mừng vừa có chút ngại ngùng: "Thật sao?"

"Thật đấy, cho ta xem một lần nữa đi, được không?" Yến Thu Xu chân thành gật đầu.

Uyển Nhi cười ngượng ngùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng ra cho nàng xem.

Yến Thu Xu tiếp tục khen: “Đẹp, thật sự rất đáng yêu, ta nhớ hồi đó ta rụng răng sẽ cố ý cắn một ít thức ăn để nhét vào khoảng trống ở giữa. Vui lắm đấy, muội có muốn thử không?"

“???” Uyển Nhi càng ngạc nhiên, còn có thể chơi như vậy?

Yến Thu Xu lấy bánh mì đã chuẩn bị sẵn ra: “Nào, cắn một cái đi.”

Uyển Nhi ngoan ngoãn cắn một cái, sau đó có thể cảm giác được hai cái răng cửa ở giữa không cắn trúng được, những mấy cái răng khác đều thuận lợi cắn được, sau đó cô bé lấy bánh mì ra, còn có thể nhìn thấy hai cái răng còn nguyên vẹn không có cảm giác đau gì.

“Phì!” Uyển Nhi cười ha hả: “Thật sự không cắn trúng!”

Yến Thu Xu cũng cười: “Chơi vui lắm phải không? Nghe nói hôm nay bên kia còn có rất nhiều đồ ăn ngon, muội có muốn đến thử không, nhìn xem mỹ thực nơi khác như thế nào?”

Uyển Nhi lại chần chờ lần nữa, nhưng lần này không có lập tức từ chối, mà nhìn về phía bánh mì trong tay còn chưa ăn xong, muốn đi mà nhưng lại sợ.

Yến Thu Xu đẩy đẩy nàng: “Đi đi mà~”

Uyển Nhi hít sâu một hơi, sau đó gật đầu thật mạnh: “Được!”

Thành công!

Yến Thu Xu cười, nàng bảo cô bé chuẩn bị một chút, mình ra ngoài chờ trước.

*

Vừa ra ngoài, Tiêu Hoài Ngọc thấy nàng ra một mình, lập tức xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, nha đầu này giống hệt tiểu dì của nó, tiểu dì nó quá yêu cái đẹp, có thể là do di truyền, hồi nhỏ tiểu dì nó bị rụng răng còn không ra khỏi cửa suốt một năm rưỡi, nếu nó không muốn ra ngoài thì thôi bỏ đi.”
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 171: Chương 171



Yến Thu Xu cứng họng: “Uyển Nhi đã đồng ý ra ngoài rồi.”

Tiêu Hoài Ngọc sửng sốt một chút, sau đó vui mừng nói: “Thật sao? Nha đầu cứng đầu này mà muội cũng dỗ được, làm khó muội rồi.”

Yến Thu Xu vui vẻ cười: “Cũng may Uyển Nhi dễ dỗ.” Nói xong bỗng nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: “Người nói tiểu dì, là ngũ tiểu thư sao?”

Đôi mắt Tiêu Hoài Ngọc tối sầm lại, sau đó gật đầu, hoài niệm nói: “Ừ, là tiểu ngũ, nàng thích diện đẹp hơn Uyển Nhi nhiều, nhưng nàng ấy không khóc, sau khi rụng chiếc răng đầu tiên, nàng đã không ra khỏi cửa, chờ hàm răng mọc xong hết rồi mới ra ngoài, mà chuyện đầu tiên nàng ấy làm là đánh đứa nhỏ lúc trước đã cười nhạo nàng ấy, rất lợi hại.”

Nói xong Tiểu Hoài Ngọc lại thở dài.

Sao cuối cùng mọi chuyện lại biến thành như vậy?

Yến Thu Xu cũng muốn thở dài, may mà một lúc sau, Uyển Nhi cũng đi ra, cô bé mím môi cười với hai người, sau đó nhảy tới nắm lấy tay nàng, nhỏ giọng nói: "Nương, con cùng A Xu tỷ tỷ ra ngoài chơi được không ạ?”

Tiêu Hoài Ngọc nhìn nụ cười thẹn thùng kia, cũng theo bản năng lộ ra một nụ cười: “Đi đi.”

Phố ẩm thực nói là phố, quả đúng là phố hàng thật giá thật.

Xe ngựa của Tiêu phủ dừng lại cách ngã tư đầu phố vài chục mét, bởi vì ở đây đã có một biển người tấp nập.

Vẫn như cũ, trước thử mở bán ba ngày, đến ngày thứ tư sẽ chính thức khai trương, hôm nay là ngày thứ tư, cả phố có rất nhiều người ảo thuật xiếc được mời đến, náo nhiệt tựa như tết Nguyên Tiêu ngày đó.

Chỉ khác nhau là lúc này là ban ngày.

Yến Thu Xu nắm tay Uyển Nhi đi vào trong, bên ngoài cùng là các cửa hàng bày bán mứt hoa quả, trái cây khô, bánh quy, bánh kem linh tinh.

Bên trong là các quán trà, chè tửu lâu.

Lại đi vào sâu hơn nữa, tới trung tâm con phố, là các loại ăn vặt khác nhau, chẳng hạn như điểm tâm đặc biệt, que chiên, bánh quẩy, tổ yến...

Sau đó là đủ loại mì phở, bánh bao hấp, màn thầu, súp mì, mì lát, mì thịt bò mà bọn họ đã từng ăn trước đây.

Yến Thu Xu thích ăn những món mì phở này, nàng đã lâu không được ăn được thỏa thích như vậy, nàng và Uyển Nhi mỗi người mua một cây bột chiên và bánh quẩy, hai người ăn phân nửa, lúc đầu Uyển Nhi còn do dự một chút, sao có thể ăn trên đường cái?

Răng của cô bé không phải sẽ bị người khác nhìn thấy sao?

Nhưng nhìn Yến Thu Xu ăn thích thú, cuối cùng cô bé cũng không nhịn được đành há miệng ăn, khi ăn, cô bé mới phát hiện loại cảm giác này thực sự rất đã, người qua đường đều làm như vậy, cũng không có ai cố ý đứng lại nhìn ai.

Chờ ăn xong rồi, Yến Thu Xu lại đi mua bánh bao.

Trên đường cũng đi ngang qua mấy quán đồ ăn, trong đó có quán trà sữa, quán đồ nướng và quán mì lạnh… đa số đều là quán nàng mở, nhưng cũng có những quán không phải của nàng, cuối cùng nàng quyết định đến quán... thịt nướng BBQ!

Nơi này không có luật bất thành văn nào là người chỉ được ăn xiên thịt nướng vào ban đêm.

Bởi vì Yến Thu Xu chưa từng nói, hơn nữa lần đầu tiên nàng dẫn người Tiêu gia đến ăn thịt nướng cũng là vào giữa trưa, cho nên bây giờ mới buổi sáng mà đã mở bán cũng không có gì lạ, sau khi đặt xiên thịt trên lò nướng, từng xiên thịt được rải đầy gia vị, tản ra mùi thơm hấp dẫn, khiến cho dù là thực khách chưa từng ăn mấy thứ này mà chỉ cần ngửi thấy mùi thôi, vẫn sẽ không tự chủ hướng đến bên đó.

Yến Thu Xu bỗng nhiên phát hiện xiên thịt có hương vị rất đậm đà, mà mấy quán món kho và mấy tiệm gà rán đều được đặt ở sâu bên trong.

Làm như vậy chỉ cần khách vừa đến đây, ngửi thấy mùi, rất có thể nửa chừng lại mua thứ khác ăn, còn chưa vào bên trong mà đã ăn no, như vậy rất khó đi hết bên trong.

Dù sao cũng rất hiếm có người không bị cám dỗ bởi mùi thịt nướng, nhưng nếu đặt một vài quán có hương vị thanh đạm trước thì câu chuyện sẽ khác.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 172: Chương 172



Yến Thu Xu cũng không muốn đi nữa.

Ăn quá nhiều đồ ngon rồi!

Nhưng nàng vẫn nhớ mình đến đây không phải chỉ để xem náo nhiệt, nàng phải nhìn xem một cửa hàng mỹ thực như vậy có cần sửa đổi điều gì nữa không.

Tiêu Hoài Khải thực sự làm rất tốt, trang trí ở đây về cơ bản là cùng một phong cách, thống nhất kiểu dáng, trang phục của nhân viên bán hàng cũng tương tự, chỉ là mỗi cửa hàng sẽ trải qua một chút thay đổi nhỏ dựa trên phong cách của từng cửa hàng.

Có lẽ hắn đã tiếp thu kiến nghị của nàng, sắp xếp giống nhau để dễ quản lý.

Nhưng có lẽ còn chưa đủ nhiều cửa hàng, có cửa hàng còn bị ngăn cách bởi một khoảng trống.

Có lẽ kế tiếp nên mở thêm vài cửa hàng.

Nhưng dù vậy vẫn rất đông khách, những vị khách bị hấp dẫn bởi sự nhộn nhịp và quảng cáo trước đó đã nán lại nơi giống như thiên đường này, không muốn rời đi, giống như những khu phố thương mại với lượng người qua lại đông đúc mà Yến Thu Xu đã thấy trong kiếp trước của nàng.

Không ít người bước ra từ quán thịt nướng, trong tay cầm một xiên thịt nướng, vừa ăn vừa cười nói: “Ai da, món này ngon thật!”

"Có thể nói là được ăn thỏa thích, hôm qua ta tới đây nghe nói một người chỉ có thể mua được mười xiên, hừ, ông đây thiếu chút tiền đó sao?"

“Vốn tưởng rằng bên này có món súp heo ngon, không ngờ cái món giò heo hầm này lại càng ngon hơn nữa!"

"Đi, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm ngồi thưởng thức đi."

Yến Thu Xu nhìn người qua đường đi qua đi lại, có người vừa ăn, vừa trò chuyện với bằng hữu mình hai câu, giữa lời nói đều là những câu chữ vừa lòng, làm nàng xem cũng vừa lòng.

Phố mỹ thực này có một phần của nàng đấy!

Thỏa mãn xong, Yến Thu Xu lại tiếp tục quan sát, nàng luôn cảm thấy đường phố nhìn thì trông có vẻ phong phú, nhưng vẫn còn thiếu một thứ gì đó.

Thiếu cái gì chứ?

Nàng ngửi ngửi, đủ loại gia vị từ BBQ, mùi thơm của thịt nướng, mùi ngọt ngào của bánh kem đều tập trung ở chóp mũi, nhưng vẫn còn thiếu.

Trong một tia cảm hứng, Yến Thu Xu đột nhiên nghĩ tới, đó là độ cay bá đạo của lẩu và vị cay của cá nướng!

Không phải nồi canh thanh cay của thế giới này, mà món lẩu nàng nghĩ tới là loại nồi cay của thời hiện đại sau này, nó cay đến mức làm cho người ta vừa yêu vừa sợ, ăn đến miệng sưng đỏ, đầu đầy mồ hôi, nhưng lại không nỡ dừng lại.

Nhưng loại lẩu này bây giờ tạm thời không thể làm được.

Không đủ ớt cay, loại ớt hiện giờ nếu nàng cho nhiều, đám tiểu hài tử như Đông Đông chắc chắn sẽ không chịu nổi, có thể thấy được độ cay hiện giờ vẫn còn xa lắm mới đủ, chỉ hy vọng lần này Tiêu Hoài Đình trở về, có thể tìm được thứ gì tốt.

Nhưng cá nướng thì thực hiện như thế nào?

Cá nướng thì không cần quá cay, có thể bắt đầu từ vị thanh đạm, đợi khi chán vị này rồi thì làm vị khác?

Nghĩ đến đây, trong lòng Yến Thu Xu bắt đầu ngứa ngáy.

*

Nhưng lúc này, rắc rối lớn nhất chính là...

“A Xu tỷ tỷ, trưa nay chúng ta ăn gì?” Uyển Nhi nhìn mấy quán ăn nggon ven đường hồi lâu, cuối cùng vẫn không biết nên ăn gì.

Cái này ngon, cái kia cũng ngon!

Chọn cái nào cũng cũng là một loại mất mát.

Yến Thu Xu nhìn quét một vòng, cũng do dự.

Thủy Mỗi chỉ vào một cửa hàng nằm xéo hướng đối diện, cười nói: “Cô nương, chúng ta ở trong phủ hình như chưa từng đến quán đó, không bằng đến thử một lần đi?”

Yến Thu Xu nhìn theo, trên bảng hiệu viết: lẩu gà

“Được!” Yến Thu Xu gật đầu xác định, cất bước đi qua, Uyển Nhi vội vàng đuổi theo, nhưng khi đi tới, bước chân Yến Thu Xu đột nhiên xoay chuyển, đi về một hướng khác.

Uyển Nhi sốt ruột hô: "A Xu tỷ tỷ, là nơi này! Tỷ đi nhầm rồi!”

Nói xong thì đột nhiên thấy một người qua đường đang nhìn mình, mặt cô bé đột nhiên đỏ lên, nhanh chóng dùng hai tay che miệng lại.

Người qua đường thiện ý cười nói: “Tiểu cô nương thay răng thật đáng yêu nha!”
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 173: Chương 173



Uyển Nhi ngẩn người, ửng hồng trên mặt càng đậm, nhưng không phải là xấu hổ vì lộ ra răng khểnh, mà là xấu hổ vì được khen.

Yến Thu Xu cũng thấy, vẫy tay với cô bé, mỉm cười nói trêu chọc nói: "Thấy ta nói không? Có phải thật đáng yêu không? Người bình thường sẽ không cười nhạo muội đâu. Nếu thực sự có người cười nhạo muội thì nói với Bình Tùng ca ca để nó đi đánh người đó."

Uyển Nhi lon ton chạy tới, vui mừng nhào thẳng vào trong ngực nàng.

Cô bé đúng là rất sợ bị người khác cười nhạo, nhưng lại không ngờ người khác lại khen mình.

Yến Thu Xu dẫn cô bé đi đến trước cửa tiệm trà sữa, chỉ vào bảng gọi món trên đó hỏi: "Muội uống vị gì? Quán này không nhất thiết phải có đồ uống, lát nữa muội vừa ăn vừa uống cũng được."

Uyển Nhi liếc mắt nhìn dòng chữ trên đó, sau đó rối rắm chọn: "Dâu tây."

Yến Thu Xu cũng nói: "Vậy ta cũng chọn dâu tây."

Cả hai đều mua trà sữa vị dâu tây, sau đó bảo bọn Thủy Mỗi cũng chọn vị trà sữa mình thích, rồi mới đi vào trong tiệm.

*

Lần này Yến Thu Xu đến có vẻ đã hơi muộn, trong tiệm đã có không ít khách, mỗi cái bàn thượng đều có một cái đại đại nồi sắt, nhưng cũng không phải được khảm ở cái bàn, mà là ở trên bàn, nồi cái đáy còn có một cái thiết mâm, bên trong chính là một ít than lò, nhìn không nhiều lắm, nhưng có thể cho cái nồi này tự giữ ấm.

Đã có không ít khách, trên mỗi bàn có một nồi sắt lớn, nhưng nó không được nhúng vào trong bàn mà ở trên mặt bàn là một tấm sắt với bên trong có vài cái bếp than hồng, nhìn cũng không nhiều lắm, nhưng cũng có thể giữ ấm nồi.

Trong nồi sắt, một nửa nồi được trộn với các nguyên liệu như gà quay, dưa chuột, khoai môn, v.v. Có vẻ như khẩu phần rất lớn.

Thấy bọn họ tới, nhân viên bán hàng lập tức tiến lên chào hỏi, trên mặt nở nụ cười thật tươi, làm cho người xem cảm thấy thoải mái: "Các vị đến hơi đông, có cần xếp bàn lại không? Xếp hai bàn ở cạnh nhau là có thể thưởng thức hai nồi với các hương vị khác nhau."

“Không cần, cứ chia hai bàn.” Yến Thu Xu lắc đầu, đương nhiên nàng không ra ngoài một mình, phía sau còn có hai nam thị vệ cao to đi cùng, vì vậy nàng, Uyển Nhi một bàn, ba người Thủy Mỗi một bàn.

“Ngài muốn ăn món gì? Trên tường có tất cả các món ăn, tiểu nhân cũng có thể giới thiệu giúp ngài vài món." Nhân viên cửa hàng chỉ vào bảng tên món ăn treo trên tường, nói: "Tới tiệm chúng ta, ngài nhất định phải gọi món lẩu gà quay này, ngoài ra còn có lẩu vịt. À, bàn của ba vị có thể không cần gọi thêm các món ăn kèm khác, nhưng trong quán có một vài món ăn vặt, nếu không ăn hết có thể gói mang về.”

Yến Thu Xu vừa nghe, vừa dùng đôi mắt tinh tường cực tốt của đời này nhìn lướt qua một lượt, phát hiện trên đó có trà sữa, kinh ngạc nói: “Quán của các ngươi còn có trà sữa à?”

Nhân viên cửa hàng lắc đầu nói: "Không có, nhưng cách hai cửa hàng có một quán trà sữa, ngài gọi đi, tiểu nhân sẽ đến mua cho các ngài."

Yến Thu Xu im lặng liếc bảng trà sữa trên bàn, toang rồi, tư duy nàng lại theo quán tính!

Nàng nghĩ thời đại này còn chưa có đồ ăn mang đi, đồ uống ở quán ăn bình thường đều giống nhau ở chỗ vừa quý vừa đắt, không nghĩ tới người ta lại tình nguyện đi chạy chân vặt, nàng kinh ngạc nói: “Đây là dịch vụ từ trước tới nay của cửa hàng của các ngươi sao?"

Nhân viên cửa hàng cười nói: "Sau khi chúng ta chuyển đến đây mới có, là do huấn luyện viên yêu cầu, nhưng tiểu nhân thấy khách hàng có vẻ đều rất thích."

À, vậy thì không có gì lạ, chắc là Tiêu Hoài Khải hoặc thủ hạ Thủy gì đó của hắn nghĩ ra.

Trong lòng Yến Thu Xu bội phục, nàng đã quên mất điểm này, chủ yếu là vì nàng chưa từng kinh doanh bao giờ, không biết được nhiều lắm.

Nàng dựa theo giới thiệu của nhân viên cửa hàng, gọi lẩu gà, không gọi thêm gì khác, sau đó bảo cho bọn họ làm đồ ăn, quán này đồ ăn tới cực nhanh, giống như đã sớm chuẩn bị tốt.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 174: Chương 174



Hai người mới uống một ngụm trà sữa, Yến Thu Xu còn đang vui vì phần ruột dâu tây bên trong rất ngon, thì món ăn chính đã được dọn ra đĩa.

Màu sắc tổng thể của gà trong lẩu là màu nâu đỏ, những miếng gà có kích cỡ tương đương nhau, xen kẽ là những lát dưa leo và khoai môn, trong đó còn có rất nhiều tép tỏi và gừng, chỉnh thể phát ra mùi nước tương và hương vị của mùi thịt, chỉ riêng hương vị thôi đã như muốn nói với thực khách rằng nó ăn rất ngon! Mau ăn với cơm đi!

Yến Thu Xu quyết đoán buông trà sữa, nhắc nhở nói: “Mau ăn mau ăn.”

“Vâng!” Uyển Nhi mím môi cười, cầm đũa lên, bắt đầu ăn.

Đũa đầu tiên cô bé đưa vào miệng là một miếng đùi gà.

Không biết chủ quán làm thế nào mà đùi gà trông mềm xốp nhưng khi cắn vào sẽ có độ dai vượt trội, phần mỡ của da gà đã biến mất chỉ còn lại một lớp da gà căng mọng, khi cắn vào sẽ thấy hương vị tràn ngập trong khoang miệng.

Còn đùi gà, lộ ra chất thịt mịn màng, nhìn không già mà mềm, có độ đàn hồi, răng cô bé không dễ cắn, cắn miếng đầu tiên vẫn có cảm giác hơi khó, không cắn được cái gì.

Cho nên cắn lần thứ hai, cô bé cố ý nghiêng người sang một bên, dùng răng bên cạnh cắn, phần răng nanh nhọn thuận lợi cắn trúng miếng thịt, dùng sức một cái, một miếng thịt lớn đã bị cắn đứt, hơi dai nhưng ăn rất ngon, trong lúc lơ đãng miếng thịt vô tình trượt xuống cổ họng.

Sau khi cắn một miếng, Uyển Nhi nhìn chỗ đùi gà bị răng mình cắn đứt, cười vui vẻ, sau đó tiếp tục gặm miếng thịt tiếp theo.

Yến Thu Xu lại bắt đầu bằng một miếng dưa chuột.

Không phải vì cái gì khác, mà là màu xanh non dịu dàng kia, bị nấu quá lâu nhuộm thành màu nâu nhạt, thoạt nhìn trông rất đáng yêu, làm nàng chưa ăn mà đã có cảm giác sẽ rất ngon.

Chờ ăn đến trong miệng, mắt nàng lập tức sáng lên.

Thường thì nàng thích ăn dưa chuột giòn, ngọt, nhưng lần này dưa chuột nàng ăn lại có vị mềm, trong vị mềm lại pha lẫn chút ngọt nhẹ, nhưng nhiều hơn nữa là có vị mặn mà của nước sốt.

Không có vị cay, nhưng trong nước sốt mặn mà thơm nồng vị thịt, cắn một miếng, rõ ràng là ăn dưa chuột, nhưng lại giống như đang ăn thịt!

Yến Thu Xu ăn đến vừa lòng, nhưng lại cảm thấy nếu món này ăn kèm một ít khoai tây, có lẽ hương vị sẽ càng tốt hơn,

Nàng bỗng nhiên nhớ khoai tây quá.

Gà khoai tây, khoai tây chiên, khoai tây nghiền… Tất cả đều là mỹ vị nhân gian!

Nhưng dù nghĩ như vậy, bề ngoài Yến Thu Xu vẫn ra sức cùng Thủy Mỗi và ba người Uyển Nhi xử lý gần hết nồi thức ăn, cộng với nửa ly trà sữa.

“A~” Uyển Nhi ợ một tiếng.

Ợ xong, cô bé ngượng ngùng che miệng, tay kia xoa xoa bụng.

Như là bị lây bệnh, bên cạnh Thủy Mỗi cũng ợ một cái, sau đó Yến Thu Xu cũng ợ một cái, ngay cả hai đại nam nhân hộ vệ cách vách, cũng thỏa mãn xoa bụng, chưa ợ, nhưng cũng nhanh thôi.

Lần này ăn ở cửa hàng này khá nhiều, giá cả cũng khá phải chăng, một phần ăn như vậy chỉ tốn 80 văn tiền!

Mỗi lần Yến Thu Xu nhìn vào những giá này, nàng luôn cảm thấy rằng số tiền mà hiện tại mình dành dụm được đủ để nàng ở thời đại này sống cả đời ăn uống thả ga, miễn là không có bất ngờ gì xảy ra.

“Cô nương, còn đi dạo tiếp nữa không?” Thủy Mỗi hỏi.

Yến Thu Xu nhìn về phía Uyển Nhi, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt dò hỏi.

Cũng may hai người ở chung đã lâu, Uyển Nhi ngay lập tức hiểu ý của nàng, lắc đầu.

Yến Thu Xu lại nhìn về phía Thủy Mỗi.

Thủy Mỗi cũng đã hiểu, dẫn theo các nàng đi ra ngoài.

Đến lúc về rồi.

*

Đoàn người vừa xuống xe ngựa, một giọng nói vội vàng có chút quen thuộc đột nhiên vang lên: "Tiêu cô nương!"

Ban đầu Yến Thu Xu còn không nhận ra hắn là đang gọi nàng, nhưng khi giọng nói đó lại hướng về phía nàng, nàng mới đột nhiên nhớ ra điều gì đó rồi quay đầu lại.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 175: Chương 175



Lập tức thấy một thiếu niên đẹp trai khôi ngô đang đi về phía mình, ánh mắt khẩn trương nhìn về bên này.

Đôi mắt Yến Thu Xu híp lại, dứt khoát đứng yên tại chỗ, chờ hắn đi tới.

Tiết Gia Hà vui mừng khôn xiết, trong lòng càng lúc càng hưng phấn, cố gắng tăng tốc bước chân, cuối cùng cũng đi tới trước mặt nàng, lộ ra một nụ cười có hơi ngốc nghếch: "Tiêu cô nương, đã lâu không gặp."

Yến Thu Xu vẫn lạnh lùng nhìn hắn.

Uyển Nhi không rõ nguyên do, nhìn nhìn A Xu tỷ tỷ bên cạnh, sau đó nhìn thiếu niên xa lạ lại có hơi quen mắt này, bọn họ quen biết nhau?

Cô bé ngoan ngoãn im lặng.

Tiết Gia Hà đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng, theo bản năng vuốt tóc, sau khi xác định không có vấn đề gì, hắn bối rối hỏi: "Sao nàng lại nhìn ta như vậy?"

Yến Thu Xu lạnh lùng nói: "Ngươi bảo mẫu thân ngươi đến Tiêu phủ cầu hôn?"

Tiết Gia Hà sửng sốt, sắc mặt lập tức đỏ bừng, phản ứng đầu tiên chính là nàng bảo hắn đi cầu hôn nàng, vừa định gật đầu thì hiểu ra ý câu đó, ngốc nói: “Không có, mẫu thân ta đi cầu hôn? Sao bà ấy không nói cho ta biết?”

Vẻ lạnh lùng trong mắt Yến Thu Xu hơi nhạt đi, nàng nhẹ nhàng nói: “Có lẽ là do ta từ chối.”

Sắc đỏ trên mặt Tiết Gia Hà nhạt đi, thất vọng nói: "A? Cô nương, nàng có thể suy nghĩ lại không, hai ngày nữa sẽ công bố bảng xếp hạng. Tiểu sinh cảm thấy mình làm bài cũng tốt lắm, hẳn là có thể để đạt được thứ hạng tốt..."

Yến Thu Xu gằn từng chữ một: “Nương ngươi thay ngươi cầu hôn, là vì muốn nạp ta làm thiếp của ngươi.”

Tiết Gia Hà đình trệ và kinh ngạc nhìn nàng, màu đỏ trên mặt hoàn toàn biến mất, khuôn mặt lập tức tái nhợt.

Thấy vậy, Yến Thu Xu nói: "Ta vốn tưởng ngươi biết chuyện nương ngươi làm, vốn định mắng ngươi một trận, lúc trước ta thấy chuyện bất bình giúp ngươi một phen, kết quả ngươi lại lấy ân báo oán. Nhưng hôm nay xem ra ngươi cũng không biết, vậy quên đi, chúng ta không quen biết, sau này cũng không cần quen biết, nếu ngày sau gặp lại, xin Tiết công tử xem như không biết ta.”

Nói xong, nàng kéo Uyển Nhi, xoay người bước nhanh lên xe ngựa.

Tiết Gia Hà ở phía sau ngây ngốc nhìn bóng lưng nàng biến mất trên xe ngựa, rất nhanh xe ngựa cũng rời khỏi nơi này.

Hắn vẫn đứng ngốc ở đó.

Mãi đến khi bạn tốt của hắn là Triệu Kỳ đi tới cười hì hì, vỗ vào lưng hắn một cái, khiến hắn lảo đảo hai bước.

Triệu Kỳ vội vàng đỡ lấy hắn, sợ hắn lại ngã xuống, một tay nhét đống bánh ngọt vừa bưng vào trong tay, cười hỏi: "Này, mọi người đều đi rồi, huynh như thế nào còn đứng đây?”

Tiết Gia Hà hoàn toàn tỉnh táo lại, mỉm cười với bạn tốt đang ôm một đống bánh ngọt, miễn cưỡng chắp tay nói: “Xin lỗi, ta còn có việc phải về trước, Triệu huynh ăn uống no say nhé, nhưng nhớ trả tiền cho ta đấy."

Nói xong, hắn nhanh chóng chạy về phủ.

Hắn phải trở về hỏi cho rõ ràng, cái gì mà nạp thiếp cho hắn?

Tiết phủ.

Tiết Gia Hà vội vàng từ phố mỹ thực về Tiết phủ.

Trực tiếp chạy thắng đến chủ viện.

Vừa lúc, Tiết phu nhân Tiết đại nhân cũng ở nhà, tuy rằng còn chưa phải là thời điểm Mộc Hưu, nhưng với tư cách hộ bộ thượng thư, lịch trình của Tiết đại nhân thật ra cũng không bận rộn lắm, bởi vì kế tiếp không có bao nhiêu chỗ cần dùng bạc, hắn làm xong việc thì lập tức về nhà.

Trong tay còn cầm đồ ăn vặt ông mua dọc trên đường về.

Bên tai là tiếng Tiết phu nhân phàn nàn ông: "Cả ngày ông không ở nhà, không biết con trai ông hoang đường đến mức nào, hiện giờ ai cũng chờ được lên bảng vàng. Ta vốn còn định nhận mối hôn sự với bên Tấn Vương cho nó đây, kết quả nó thì hay rồi, mỗi ngày giống như bị yêu nữ mê hoặc, cả ngày không về nhà, không đến tối mịt thì không thấy người!"

"Con cháu tự có phúc của con cháu, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Ta hỏi lão ngũ rồi, nó nói kỳ thi này làm bài rất nắm chắc, dựa theo tuổi của nó, cho dù không chiếm được top 3, cũng tuyệt đối là một tài năng trẻ vô cùng xuất chúng, còn sợ không có cô nương thích sao?”
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 176: Chương 176



Tiết đại nhân nhìn mập mạp, giống như Phật Di Lặc, mỗi khi cười rộ lên đôi mắt híp lại, khuôn mặt mũm mĩm trông rất đáng yêu.

Ông dịu giọng, điềm đạm an ủi vợ, hai người ở bên nhau mấy chục năm, tuy thuở còn trẻ có nhiều xích mích nhưng nhiều năm như vậy, hắn đã biết rõ nên đối xử với thê tử như thế nào.

Lúc nói chuyện, ông vẫn không quên gắp một miếng trứng cuộn.

Cũng không biết gần đây sao kinh thành thi thoảng lại có đồ ăn ngon, thơm ngọt ngào ngạt, hắn ăn mãi không chán.

Tiết phu nhân trừng mắt nhìn trượng phu, nhưng lực chú ý của trượng phu đều đặt ở dồ ăn, làm bà hơi nhụt chí, giận nói: “Ta đây không phải là khó chịu sao? Nhà chúng ta dốc hết toàn lực bồi dưỡng lão đại, vốn là chuyện nên làm, ai biết lão ngũ nhà mình lại cũng có tiền đồ như vậy, nếu chúng ta không giúp nó, ta sợ sau này nó sẽ trách chúng ta thiên vị lão đại..."

Vừa lúc hôm nay trượng phu về nhà sớm, nên bà ta muốn ông giúp bà khuyên nhủ con trai, lại phát hiện trượng phu vậy mà có thể thản nhiên được như vậy!

Tiết đại nhân buồn cười nói: “Lão ngũ nhà chúng ta thiện lương, cũng không phải là đứa trẻ hay so đo tính toán, nó sẽ không trách bà, bà cho nó sống tự do vui vẻ, so với bất luận cái gì đều tốt hơn.”

Tiết phu nhân cười lạnh: “Vui vẻ? Nếu nó thật sự cưới trù nương của Tiêu gia kia làm thê tử, sau này ta xem nó ra ngoài gặp người như thế nào! Đến lúc đó nó còn có thể vui không? Đặc biệt là nhìn đại ca mình cưới một quý nữ cao môn!”

Tiết đại nhân ngượng ngùng, cũng không dễ để trả lời vấn đề này.

Đúng lúc này, nhân vật chính của cuộc nói chuyện tự mình đi tới, thiếu niên trẻ tuổi chạy nhanh, sắc mặt đỏ bừng, trong mắt lại tràn đầy sốt ruột, làm Tiết phu nhân còn cho rằng đã xảy ra chuyện gì, tim đập lỡ nhịp một chút, đứng dậy đang muốn nghênh đón.

Tiết Gia Hà khó thở chất vấn: “Nương, người đến Tiêu phủ cầu hôn mà không nói với con?!"

Tiết phu nhân cứng đờ, cười gượng một tiếng: “Là như thế này, lão ngũ, nương đúng là làm vậy, nhưng người ta lại từ chối…”

Tiết Gia Hà được xác nhận, càng tức giận đến táo bạo, từ trước tới giờ hắn luôn luôn ôn hòa, hiếm khi tức giận đến mức muốn dậm chân như hiện giờ, cũng bất chấp lễ nghi, gầm nhẹ nói: “Người điên rồi! Người nói cầu hôn nhưng là nạp thiếp cho con! Như vậy hỏi sao nàng lại từ chối? Người ta là cô nương tốt, dựa vào cái gì phải làm thiếp của con? Đây không phải là sỉ nhục sao?!"

“Nạp thiếp thì làm sao? Lấy địa vị của nàng, làm thiếp của con là đã với cao rồi, huống chi lúc trước ta còn cho nàng ta vị trí quý thiếp!” Tiết phu nhân bị nhi tử chỉ trích, cũng tức giận nói: "Nàng từ chối không phải là bởi vì không muốn làm thiếp, mà là không muốn làm thiếp của con, người ta đi về cũng Tiêu Lục Lang, thà ở Tiêu gia không danh không phận, mỗi ngày nấu ăn lấy lòng Tiêu gia bọn họ!”

Tiết Gia Hà càng tức giận: “Không phải, người nói bậy!”

Tiết phu nhân cả giận nói: “Sao ta lại nói bậy? Lúc trước cầu hôn ta nhờ phu nhân Giang gia đi đề, bà ấy trở về chính miệng nói với ta, người ta chính là nhớ nhung Lục Lang của Tiêu gia!"

“Vậy nàng cũng sẽ không làm thiếp!” Tiết Gia Hà kiên định nói.

Mặc dù quen biết nàng ấy này không lâu, nhưng hắn tin nàng không phải người như vậy, càng đừng nói lần đầu tiên gặp mặt, những đứa trẻ đó đều gọi nàng là tỷ tỷ, rõ ràng không cùng bối phận với Lục Lang Tiêu gia.

Tiết phu nhân cười lạnh: “Lấy thân phận đó của nàng, không làm thiếp thì còn có thể làm cái gì? Con nhìn xem, cho dù là con trai thứ Tiêu gia, hắn cũng cưới trưởng nữ Tống gia! Nàng là cái thá gì?”

Tiết Gia Hà đã bình tĩnh lại, muốn tiếp tục giải thích với mẫu thân đã quen dùng gia thế đối nhân xử thế là chuyện không thể nào, hắn chỉ lắc đầu: “Người muốn nghĩ sao cũng được, nhưng nương à, nhi tử tại đây nói trước, sau này hôn sự của con, người không được xen vào!”
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 177: Chương 177



Tiết phu nhân bùng nổ: "Ta không thể xen vào? Ta là nương con——"

“Được rồi được rồi, phu nhân, để ta nói với lão ngũ, bà bình tĩnh bình tĩnh…” Thời khắc mấu chốt, Tiết đại nhân xem diễn nửa ngày đặt gói đồ mà con trai ông để lại trên bàn xuống, lau mẩu bánh dính trên miệng, ngăn cản cơn thịnh nộ của thê tử.

Thân hình mập mạp của ông ta xen giữa hai mẹ con, khuyên bảo hai bên trái phải, sau đó thừa cơ hội kéo nhi tử chạy ra ngoài.

*

Sau khi đi xa, cơn tức giận của Tiết Gia Hà cũng giảm bớt, hắn vốn không phải là người nóng tính, nhưng cách làm lần này của mẫu thân quá vũ nhục người khác, khó trách cô nương lại nhìn mình như vậy, hắn chỉ cần tưởng tượng đến đôi mắt của đối phương là lập tức hổ thẹn, khó chịu, cả người uể oải không có tinh thần, nhưng càng nhiều lại là một loại bất lực.

Đây là mẫu thân của hắn, cho dù tức giận, hắn cũng không thể làm được gì, chỉ là hắn và vị cô nương kia, rốt cuộc vẫn là có duyên không phận.

Lúc này hắn cũng không muốn nghe phụ thân khuyên bảo, vì vậy nói: "Phụ thân, con muốn ở một mình một lúc."

"Con trai, khoan đã, trước tiên nói cho ta biết, con mua cái bánh này ở đâu?" Tiết đại nhân giữ chặt nhi tử.

Tiết Gia Hà: “…”

Hắn bực bội nói địa điểm rồi tiếp tục đi, Tiết đại nhân nghiêm túc ghi nhớ, nhưng không buông tay, ngược lại kéo hắn đến một chỗ đình hóng gió, nghiêm túc nói: “Nhi tử, mặc dù mẫu thân con làm không đúng, nhưng bà ấy làm tất cả là vì con, con phải nghĩ cho kỹ, nếu thật sự không muốn bà ấy chọn nàng dâu cho con, vậy sau này trên quan trường, phụ thân không thể giúp con nhiều, con cũng đừng cảm thấy bất mãn.”

Tiết Gia Hà mím môi, trầm giọng nói: “Nhi tử sẽ tự mình phấn đấu, hơn nữa nhi tử cũng không muốn làm quan lớn gì, con chỉ mong mình có thể trở thành một quan phụ mẫu, ba năm nay nhi tử đi du ngoạn bên ngoài, thấy rất nhiều, gặp gỡ cũng rất nhiều, đương nhiên sẽ không để ý chuyện đó đâu.”

“Vậy là tốt rồi.” Tiết đại nhân vui tươi cười hớn hở: “Vẫn là con hiểu chuyện, vậy ta nhớ những lời này của con đấy, à đúng rồi, còn có một chuyện.”

“Cha nói đi.” Tiết Gia Hà nói.

Tiết đại nhân nói thầm nói: “Cô nương kia rốt cuộc là ai? Là người như thế nào mà lại làm con thích?”

Tiết Gia Hà lắc đầu: "Thật ra nàng ấy cũng không nói cho con biết nàng ấy tên gì. Con nghe mấy đứa trẻ Tiêu gia gọi nàng ấy là A Xu tỷ tỷ, nhưng không biết nàng họ gì, hơn nữa nàng ấy lại không thích ta. Nghe mẫu thân nói, có lẽ nàng ấy là bà con thân thích ở nhờ ở Tiêu gia.”

Tiết đại nhân sờ sờ cằm bụ bẫm của mình, suy tư một lát, rồi nói với con trai: "Vậy nếu con thực sự thích, con có thể tranh giành một phen."

"Thật ra, Xương Vương đã trỗi dậy, tình thế bây giờ đã hoàn toàn khác. Vi phụ cho rằng Xương Vương rất có thể sẽ là người thắng cuối cùng. Tiêu gia rõ ràng luôn ủng hộ Xương Vương, một khi Xương Vương lên ngôi, Tiêu gia nhất định sẽ trở thành sự tồn tại trên một người dưới vạn người. Như vậy ta cũng tận lực giúp con một phen, xem con có thể làm cô nương kia không tức giận, suy xét lại một lần nữa không.”

Tiết Gia Hà tức khắc vui mừng: “Thật sao?”

Tiết đại nhân vỗ vỗ bụng, vô cùng khẳng định: "Đương nhiên là thật! Nhưng ta cũng không biết có được hay không, còn phải xem cô nương người ta có thích con không đã?"

Câu trả lời như vậy thành công làm cho hai mắt thiếu niên lấp lánh, một lần nữa khôi phục lại sức sống.

Hai cha con ăn ý cười rồi tách ra đường ai nấy đi.

Một người trở về nghiên cứu, một người đi đến phố ẩm thực.

Người đi phố ẩm thực là Tiết đại nhân.

Vừa đi, hắn vừa oán giận, ai da, không ngờ phố mỹ thực đã mở rồi, đều trách hắn dạo này quá bận rộn, thật sự một chút cũng không để ý, cũng không biết đã bỏ lỡ bao nhiêu món ngon!
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 178: Chương 178



Vì thế Tiết phu nhân ở chủ viện chờ trượng phu trở về, chờ một hồi, cuối cùng chờ tới tin tức quản gia nói lão gia đi ra ngoài ăn.

Tiết phu nhân tức giận dậm chân: “Suốt ngày chỉ biết ăn! Lợn đầu thai sao?!”

*

Ngày 25/2 là ngày công bố kết quả thi.

Vào ngày này, khắp nơi trong kinh thành thường thường vang lên tiếng pháo, đó là do các đại nha môn gửi thông báo cho những thí sinh đã trúng tuyển, nhà thí sinh sẽ đốt pháo để bày tỏ ăn mừng.

Mặc dù không có ai trong Tiêu gia đi thi, nhưng nhiều nhà quan hệ tốt với Tiêu gia có con đi thi.

Có người thi đỗ thì sẽ tặng lễ, sau đó sẽ được đáp lễ.

Có người gia cảnh bề thế nên rất có quyền lực, đưa lễ vật cũng rất lợi hại, chẳng hạn như anh đào!

Bởi vì đưa anh đào rất nhiều, Yến Thu Xu cũng được chia không ít, nàng rất thích ăn anh đào, bởi vậy mỗi lần đưa đến chỗ nàng, chưa tới nửa ngày nàng đã ăn hết rồi.

Có thể là nàng ăn quá nhanh, làm người Tiêu gia cảm thấy nàng thật sự rất thích ăn, vì thế lại mua rất nhiều, trùng hợp là thời gian này anh đào chín rộ, nhiều nhà người ta cũng sẽ mang đến một ít quà, rất nhiều nhà người ta cũng sẽ mang một ít quà, chẳng hạn như phủ Xương Vương, tặng đến đây không ít, thậm chí còn tặng riêng cho Yến Thu Xu.

Vì thế đợi đến khi Yến Thu Xu hoàn hồn, anh đào đã sắp chất kín phủ nàng rồi.

Như này chắc chắn sẽ không ăn hết!

Chủ yếu là ba đứa nhỏ đã có hai đứa đi học, chỉ có buổi tối mới đến chơi với nàng, lượng cơm của Uyển nhi lại ít, ăn không hết sẽ rất lãng phí.

Tình cờ, nàng đang nghĩ đến việc làm món cá nướng vải thiều, nhưng tiếc là vải thiều chín vào tháng 5, 6, 7 nên nếu bây giờ muốn ăn sẽ rất khó.

Yến Thu Xu nhìn đống anh đào này, theo bản năng nghĩ đến việc sử dụng chúng để thay thế.

Dù sao vải thiều cũng không hẳn là món chính, chỉ là trang trí bên ngoài, nếu dùng anh đào cũng không khác gì mấy.

Nghĩ vậy Yến Thu Xu lập tức đi làm, trong nhà cái gì đều có, lúc trước khi mùa đông vừa qua, Diêu quản sự đã bắt đầu nuôi cá, gà vịt…, cá tự nhiên cũng ăn được hảo, lớn lên béo.

Nghe nói nàng muốn nấu cá, Diêu quản sự lập tức phái người đưa cá đến.

Chúng đều to và béo, Yến Thu Xu sợ mình không xử lý cá nướng được.

Sự thật chứng minh, nàng quả nhiên không làm được, cuối cùng vẫn là Hứa ma ma làm, nàng ở một bên chỉ đạo.

Sau khi sơ chế nguyên con cá lớn thì xẻ đôi, mổ bụng rồi ướp với xì dầu, muối và các loại gia vị, khi gần đến thời gian là có thể bôi dầu rồi cho vào lò nướng để nướng.

Bên này đang nướng cá, bên kia phải nêm gia vị, để sau khi ăn cá nướng xong, còn có thể ăn món ăn phụ bên trong, cần tiếp tục cho thêm canh, nhưng bởi vì cho rất ít ớt vào canh, làm hương vị của hạt tiêu hơi ngọt.

Dưới đáy có củ sen, ngó hoa, ngô, giá đỗ và các món ăn phụ kèm khác, khi lấy cá nướng ra khỏi lò, thịt cá nướng đã săn chắc hơn rất nhiều, da cá hơi ngả màu hơi nâu, bởi vì đã ướp qua, lúc này đang tản ra một mùi thịt cá nhạt mà không tanh.

Cho các nguyên liệu đã sơ chế lên vỉ sắt lớn đã chuẩn bị sẵn, sau đó trải nguyên con cá lên, lưng cá hướng lên trên, đổ nước súp trong nồi lên trên rồi trượt xuống một chút, che kín nửa vỉ nướng. Sau đó ngâm chìm nửa thân thể con cá, chỉ để lộ phần lưng mở hoa đao, trên thân cá lại đặt bốn quả anh đào đỏ tươi, cuối cùng cho lên bếp nướng lửa vừa đủ để tiếp tục hâm nóng.

Vậy là món cá nướng đã sẵn sàng!

Lúc này trong viện cũng không có người khác, cá nướng làm xong, người đảm nhận nhiệm vụ cổ vũ chỉ có Thủy Tương và Hứa ma ma, nhưng hai người rất nể mặt, vừa thấy thành phẩm đã nhao nhao cảm thán: "Thơm quá!”
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 179: Chương 179



"Thơm thật, quả anh đào cũng đẹp mắt. Món cá nướng này chắc nhiều sẽ người thích lắm đây!"

Yến Thu Xu cũng hài lòng gật đầu, nhìn con cá nướng mà hít một hơi thật sâu, ngửi mùi hương của nó, nhẹ giọng nói: “Hình như giá cá không đắt, nếu ăn vừa miệng, ta cũng có thể kiếm được chút lời."

Thủy Mỗi cười khúc khích: “Tất nhiên vừa miệng rồi, nhưng món cá nướng này, cô nương định tự ăn hay đưa cho bên Tiêu phu nhân?"

Yến Thu Xu nhìn sắc trời, nói: “Còn sớm, còn có thể làm thêm một phần, vậy phần này ngươi bảo người đưa đến phủ Xương Vương, đưa cho bọn A Hoành, xem như đáp lễ.”

Những vị khách khác đưa lễ vật không có đưa riêng cho nàng, chỉ có phủ Xương Vương đưa anh đào, là đơn riêng cho nàng một phần.

Vậy tất nhiên nàng cũng phải đi đáp lễ đặc biệt một chút.

Những thứ khác người ta đều có, chỉ có chút đồ ăn ngon là coi được.

“Được, nô tỳ lập tức phái người đưa đi.” Thủy Mỗi lập tức theo tiếng, Yến Thu Xu xắn tay áo bắt đầu nấu nồi thứ hai.

*

Bên này còn đang làm mỹ thực, nhàn nhã thích ý.

Trong triều lại bởi vì một phần quân báo lần nữa lâm vào tình cảnh quỷ dị.

Ngay thời điểm sắp hạ triều, một phong thư báo chiến lại lần nữa xuất hiện, lúc này đây là tin chiến thắng!

Hơn mười ngày trước, Tiêu Hoài Đình một lần nữa hạ gục ba tòa thành trì của vương quốc Ô Tháp, đây là chiến thắng lớn nhất kể từ khi bắt đầu chiến tranh giữa hai nước, bá tánh toàn kinh đô đều vui mừng không thôi.

Lúc này tin chiến thắng đến hẳn cũng là chuyện tốt.

Nhưng chuyện không tốt là có một số người lại không muốn đánh tiếp.

Trên thực tế trận chiến sự này cũng không nhất định phải đánh, chỉ là có người muốn tiêu hao thế lực của Tiêu gia, nhưng ai ngờ trận này vậy mà đánh đến mức hai thế lực ngang nhau?

Lục Lang của Tiêu gia thật quá yêu nghiệt.

Thậm chí còn vượt qua phụ thân và huynh trưởng hắn!

Rõ ràng quân lương cũng không cung cấp nhiều, mọi người chỉ có thể miễn cưỡng có cơm ăn là đã tốt lắm rồi, lấy đâu ra sức đánh?

Nhưng ai ngờ bây giờ người ta lại sắp đánh xuyên qua Ô Tháp luôn rồi!

Lão hoàng đế cũng không muốn để hắn đánh tiếp, bằng không tất cả quân công đều sẽ bị Tiêu gia cầm đi hết, thật ra ông có thể phái một võ tướng mình tin tưởng đến chiến trường lấy danh nghĩa chủ soái đoạt đi quân công lần này.

Nhưng mà nhiều năm trước ông đã làm như vậy một lần, cuối cùng lại khiến tên chủ soái kia có đi mà không có về, nói là do hắn liên hệ với quân địch, trực tiếp bị trảm tại chỗ.

Nhưng lão hoàng đế rất rõ ràng, lúc đó là người Tiêu gia cố ý thêu dệt sự việc, có một số việc bên ngoài, ông đúng thật là không quản tới, cho nên lúc này ông cũng không muốn tìm thêm một tên võ tướng tới đoạt công, chỉ muốn đánh vừa vừa là đủ rồi.

Ông già rồi, không muốn tranh đoạt nhiều nữa, chỉ muốn an hưởng tuổi già, đương nhiên trước khi chết, ông phải làm cho đám người Tiêu gia như hổ rình mồi này suy bại hết, bảo đảm Tiêu gia sẽ không điên đảo vương triều sau này.

Nhưng vấn đề là ở chỗ, đám người Xương Vương, Thuận Vương cầm đầu rất kiên định ủng hộ tiếp tục đánh, đám người Tuyên Vương, Tấn Vương lại không ủng hộ đánh, trước mắt phái chủ chiến đang chiếm thế thượng phong, lý do cũng rất đầy đủ, nhưng hai bên vẫn giằng co không bên nào chịu thua bên nào.

Bởi vì lão hoàng đế không chịu nhả ra.

Rối rắm hồi lâu, cuối cùng lão hoàng đế cũng chậm chạp nhìn về phía Hộ Bộ Thượng Thư Tiết đại nhân, lão đông tây này đúng là cáo già, thật biết cách khôn khéo bảo vệ mình, ông ra vẻ buồn rầu thở dài nói: “Tiết ái khanh, khanh cảm thấy thế nào?”

Một câu này thành công làm tất cả văn võ bá quan trong triều hướng ánh mắt về phía Tiết đại nhân, Tiết đại nhân vuốt bụng béo của mình, định theo thường lệ pha trò có lệ một chút.
 
Back
Top Bottom