Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu

Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 150: Chương 150



Không kể binh lính bình thường, các tướng lĩnh cũng cùng ăn cơm, đồ ăn của bọn họ có tốt hơn một chút, ít nhất còn có chút thịt, nhưng vừa ngửi được vị này, cũng không chống đỡ nổi nữa, liền có một người nói thầm: “Đại Chu lấy đâu ra cho bọn chúng ăn ngon như vậy? Chẳng lẽ tình báo sai?”

“Nhất định là do Đại Chu đang giăng bẫy chúng ta, Đại Chu nhiều người, bọn chúng đang đánh lừa chúng ta theo chân gây chiến!” Một tướng lĩnh khác hùng hùng hổ hổ nói, nói xong thì nuốt nước miếng, nhưng mà nhìn đồ ăn trước mặt, vẫn cảm thấy vô cùng nhạt nhẽo, làm hắn ăn chẳng có chút hứng thú nào.

“Vậy chúng ta có đánh không?”

“Đánh, hiện tại chúng ta còn gặp người Tiêu gia, một chút tiện nghi cũng chưa chiếm được, phải đánh, đánh xong rồi là có thể ăn đồ ăn ngon của bọn chúng!”

“Được! Đánh!”

Một bên nỗ lực ủng hộ sĩ khí, một bên sĩ khí tự nhiên tăng vọt.

Đồ ăn vẫn luôn là thứ bọn họ chờ mong nhất.

Hiện giờ càng biến thành tâm niệm của mỗi người, nhất định phải huấn luyện thật tốt, mới có đồ ăn ngon!

Lúc này xuất chinh, so với dĩ vãng, thật sự quá hạnh phúc!

“Lão Trương, cho ta thêm một cái chân gà!” Một sĩ binh hô.

Một binh lính khác nói: “Thêm một chút nước kho, thêm nhiều chút, ta phải gặm hết bánh bột bắp!”

“Đã biết đã biết!” Đầu bếp múc cơm không kiên nhẫn nhắc nhở: “Lần này cũng xin thêm, các ngươi đừng tưởng đây là nước uống chứ…”

“Không đâu, tại ăn ngon lắm, cho dù chấm cục đá cũng ăn ngon vô cùng!” Một người cười nói: “Mỗi một ngụm đều có vị thịt, ai da…”

Mọi người vô cùng náo nhiệt, cho dù trong lúc đánh giặc, trên mặt bọn họ cũng không thấy vẻ ủ rũ và hoảng loạn, tràn đầy hy vọng vào ngày mai.

Làm chủ tướng, trong lúc Tiêu Hoài Đình tuần tra, thấy một màn này, nội tâm vẫn rất cao hứng.

Chỉ có ăn nhiều, huấn luyện nhiều, mới có thể gia tăng tỷ lệ sống sót!

Mà hiện tại cảm xúc của mọi người có thể tăng vọt như vậy, chủ yếu là do mỗi ngày đều có hi vọng.

Tiêu Hoài Đình đi vào chỗ phát cơm, nhìn nồi sắt to đùng kia một cái, mùi hương càng ngày càng nồng đậm, hương vị này bao gồm rất nhiều loại hương liệu tạo thành, nếu một mình thì không xác định được là hương vị gì, nhưng kết hợp cùng nhau, quả là chấm cái gì cũng ăn được.

Lúc bọn họ gần đi lòng lợn có rất nhiều, nhưng lòng lợn lại không thể được lâu, cũng may nhờ phương pháp Yến Thu Xu cung cấp, gần như tất cả thức ăn đều có thể chế biến được.

Củ sen, chân gà làm từ đậu phụ phơi khô.

Sau khi đun sôi với nước muối, chỉ một thời gian ngắn, mùi vị đã hoàn toàn khác nhau rồi.

Thấy Tiêu Hoài Đình lại đây, đầu bếp nói: “Tướng quân, ngài muốn ăn chút không?”

Nhưng không đợi chàng trả lời, binh lính xếp hàng chủ động lui xuống, lôi kéo chàng lại: “Tướng quân, lại đây ăn, hôm nay có chân gà, có ngó sen, ăn rất ngon!”

Khuôn mặt nghiêm túc của Tiêu Hoài Đình lộ ra vài phần ý cười, gương mặt vốn thành lãnh lúc này cũng trở nên nhu hòa: “Được, vậy chiếm chút tiện nghi của các ngươi vậy.”

“Đừng khách khí!” Một binh lính nói.

Rất nhanh đã đến Tiêu Hoài Đình, đầu bếp còn cố ý cho chàng nhiều một chút, bánh bột bắp cũng nhiều hơn một cái: “Nếu tướng quân thấy không đủ lại đây lấy thêm ạ!”

“Ừm.” Tiêu Hoài Đình gật gật đầu, bưng chén đi đến một bên, ngồi xổm giống một đám binh lính, cầm đũa lên ăn.

Một chén lớn đầy, nửa mặt trên là một chút đậu phụ phơi khô, một mảnh hạt khô ướp, vài miếng ngó sen, hai cái chân gà, bên kia là một phần rau dại xào qua, ba cái bánh bột bắp.

Dưới chén có một muỗng cơm, đương nhiên cơm này không phải là gạo trắng tinh, mà là lương thực trộn thêm bột ngô, người quen ăn ngũ cốc mịn sẽ hơi khàn cổ họng, chàng ăn đã quen, nhưng cắn miếng đầu tiên cũng thấy hơi khô.

Tiếp theo chàng gắp một miếng ngó sen.

Ngó sen kho qua thêm một chút nước, không giòn, nhưng hương vị lại rất ngon, một lần ăn hết cả viên, hương vị tràn đầy trong khoang miệng, lập tức cảm thấy không còn khó ăn nữa, thậm chí còn muốn ăn thêm một ngụm.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 151: Chương 151



Ngó sen ăn xong rồi, lại ăn một ngụm hạt khô ướp, cái này càng nhiều nước, vị bình thường ban đầu lập tức liền thành ưu thế, ăn một ngụm cái này, lại ăn bánh bột bắp, cảm giác bánh bột bắp sao mà ngon đến vậy?

Có người còn ăn không đủ, muốn lấy thêm, nếu thiếu còn có thể lấy nước kho trực tiếp ăn với cơm.

Lúc trước Tiêu Hoài Đình ăn cơm rất nhanh, nhưng hiện tại không cần gấp gáp, cố gắng ăn chậm, từng ngụm nhỏ, mới ăn được một nửa, đám người bên cạnh đều đổi thành mấy người khác rồi. Diêm Hưởng lúc đi còn nói thầm: “Tướng quân, sao gần đây tốc độ ăn cơm của ngài càng ngày càng chậm rồi?”

Tiêu Hoài Vũ vừa ăn uống no đủ xong tới đây, liếc mắt một cái liền thấy bộ dáng ăn cơm của đệ đệ, cười: “Sao lại giống một cô nương vậy? Ăn chậm như vậy cho ai xem?”

Tiêu Hoài Đình liếc nàng ấy một cái, không nói gì.

Tiêu Hoài Vũ ha hả một tiếng, từ trong lồng ngực móc ra một sấp thư, cười tủm tỉm nói: “Trong nhà gửi tin, muốn xem không? Nương nói có một bức gửi riêng cho đệ, là gửi riêng đó…”

Tiêu Hoài Đình nhanh chóng duỗi tay muốn lấy, Tiêu Hoài Vũ phản ứng cực nhanh thu hồi lại.

Tiêu Hoài Đình trầm giọng: “Mau đưa cho đệ!”

“Ăn xong rồi đưa.” Tiêu Hoài Vũ ghét bỏ nói: “Chỗ này còn có thư nhi tử tỷ viết cho tỷ, tỷ còn định giữ lại đợi hắn trưởng thành rồi cười nhạo hắn, chữ quá xấu, còn sai hai chữ nữa!”

“Đông Đông thật đáng thương!” Tiêu Hoài Đình cười nhạo nói.

Tiêu Hoài Vũ không dao động, chàng đành phải tăng nhanh tốc độ, hai ba ngụm ăn xong, đem chén đũa thả xuống, lập tức đoạt lấy thư.

Không lấy cái khác, chỉ đoạt phong thư nói là viết riêng cho chàng.

Mở thư ra, thấy mấy hàng chữ quen thuộc: “Nhi tử của ta…”

Là nương chàng viết.

Tiêu Hoài Đình thở dài một tiếng, tiếp tục nhìn xuống dưới, càng nhìn, sắc mặt càng đen, mãi đến khi xem xong phong thư đó, chàng cất lại, xem những bức khác, là mấy lá thư của mọi người, có cái là do Đông Đông viết, bên trong nhắc tới rất nhiều, đều là hôm nay A Xu tỷ tỷ làm món này món kia.

Tiểu hài tử kia miệng lưỡi vui vẻ, truyền qua hàng chữ viết làm thần sắc căng chặt của Tiêu Hoài Đình cũng giảm đi rất nhiều, chỉ là nhìn mãi, nhìn thấy một chuyện.

Đông Đông nói A Xu tỷ tỷ tới cửa hàng gà rán, gặp Tiết Quảng Tu và một đồng học với hắn, bọn họ ăn rất vui vẻ, hơn nữa rất thích chân gà da hổ, biết cậu có thể trực tiếp đến kho cách vách lấy chân gà, rất hâm mộ.

Lại là Tiết gia?

Tiêu Hoài Đình híp đôi mắt lại.

Lúc này bỗng nhiên kèn thổi lên, mọi người biến sắc, nhanh chóng tập hợp chạy tới.

Tháng Hai.

Phong ba cầu hôn rất nhanh đã qua đi, sau khi Yến Thu Xu tỏ rõ thái độ cự tuyệt, không còn có người nào đáng ghét xuất hiện trước mặt nàng nữa.

Nàng mang theo mấy hài tử tiếp tục ăn ăn uống uống, Xương Vương phi cứ cách ba ngày lại qua thăm Chu Chiêu Cần một lần, thuận tiện cũng sẽ mang theo Chu Chiêu Hoành tới, để bọn nhỏ cùng nhau chơi một lát.

Ngẫu nhiên cũng sẽ ở lại ăn cơm trưa.

Nhưng hầu hết thời gian nàng đều rất vội, cũng không có thời gian ăn cơm trưa, thái độ như vậy cũng đủ để cho bên ngoài nhìn ra nàng có ý gì.

Chỉ là mọi người đều không có nhiều tinh lực đi chú ý.

Vì từ ngày mồng một tháng hai đến ngày mồng tám tháng hai, đều là ngày thi hội, khoa cử ba năm một lần, thi hội lại là lần kiểm tra cuối cùng xem sĩ tử có thể thành quan hay không, nên rất được coi trọng.

Mấy ngày nay, kinh đô rất nghiêm ngặt, ngay cả tiếng ồn cũng không được vang lên.

Ngày thứ chín, hết thảy kết thúc, thi hội xong cũng cần chờ đợi kết quả, kế tiếp chính ngày khai giảng đầu năm, qua một năm, đám Đông Đông cũng đã học tiếp lên, nhưng ngày phải đi là 12 tháng 2, từ giờ đến lúc đó vẫn còn có mấy ngày để chơi.

Đúng lúc này, Thủy Mỗi chạy tới nói: “Cô nương, chúng ta đã làm được đậu hũ thối rồi.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 152: Chương 152



Yến Thu Xu đang buồn chán đến chết, vừa nghe thấy lời này, trực tiếp chấn động: “Thật sự thối sao?”

“Quá thối luôn!” Thủy Mỗi nhíu mày nói.

Yến Thu Xu vừa đi tới phòng chứa, vừa hỏi: “Ngửi được vị chua không?”

Thủy Mỗi nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không có.”

Yến Thu Xu an tâm, chờ nàng tới phòng cất chứa, liền ngửi thấy mùi thối, lúc vừa ngửi được, Yến Thu Xu yên lặng lui về phía sau một bước, lâu lắm không ngửi, nàng có chút không thích ứng kịp.

Hít vài lần không khí trong lành, nàng mới đi nhanh vào bên trong lấy đậu hũ ra, tiếp theo nhanh chóng chạy đến trong viện, cố gắng hết sức hít không khí trong lành.

Suy xét đến trình độ tiếp nhận của những người khác, Yến Thu Xu làm đậu hũ thối không làm màu đen, màu sắc vẫn không khác lắm so với đậu hũ bình thường.

Chỉ là nó thật xấu!

Trải qua thời gian ngâm dài như vậy, đậu hũ đã xong, kế tiếp thì đơn giản rồi, Yến Thu Xu làm nước sốt trước, đun nóng dầu trên lửa lớn, khi dầu nóng cho nhiều tỏi băm vào, sau khi phi thơm cho thêm tiêu, dầu ớt, muối, đường và các gia vị đã chuẩn bị sẵn.

Nước sốt sau khi xào xong cho vào một cái bát, sau khi rửa sạch nồi thì cho lượng dầu vừa đủ vào, đợi dầu nóng thì cho từng miếng đậu hũ thối vào, đậu hũ vừa thả xuống bắt đầu xèo xèo. Khi cho vào chảo dầu thì chìm xuống đáy, chiên một lúc mới bắt đầu nở ra và nổi lên lại.

Trong quá trình chiên, mùi đã biến mất đi nhiều, theo thời gian trôi qua, mùi thuần khiết đã biến thành mùi thơm ngào ngạt, Yến Thu Xu không quay đầu lại nói: “Thủy Mỗi ngươi ngửi lại xem, chẳng phải mùi thơm hơn nhiều sao?"

Đợi trong chốc lát, phát hiện không ai trả lời, nàng ngẩn người, quay đầu lại, không biết từ khi nào phòng bếp chỉ còn lại một mình nàng!

Trước đây, mỗi khi nàng nấu ăn, Hứa ma ma và Thủy Mỗi sẽ ở bên bếp lửa, mỗi người giúp nàng một tay, nhưng bây giờ không thấy ai cả, họ đều tuyệt vọng hít thở không khí trong lành bên ngoài.

Nàng trộm liếc mắt một cái, còn có thể thấy hai người đang nói thầm, khoa tay múa chân, trên mặt thần sắc khoa trương, cảm thấy rất sợ hãi mùi thối này.

Yến Thu Xu: “…” 囧 囧.

Chẳng lẽ đậu phụ thối còn khó chấp nhận hơn lòng lợn sao?

*

Chủ viện.

Bốn hài tử đều đang chơi cùng Tiêu phu nhân, bọn họ quá phiền, bị Yến Thu Xu đuổi ra ngoài.

Không có chỗ để đi, một nơi mà không chê bọn họ phiền, sẵn sàng để bọn họ ở lại, cũng chỉ có chủ viện của Tiêu phu nhân.

Tuy rằng Tiêu phu nhân hằng ngày nghiêm túc, nhưng thật ra tâm rất mềm mại, trình độ dung túng, kiên nhẫn đối với hài tử cũng rất cao, cho dù bốn người họ có làm ầm ĩ lên thì bà vẫn có thể bình tĩnh giải quyết.

Lúc này Đông Đông liền lôi kéo Uyển Nhi và Chu Chiêu Cần cùng chơi nhảy ô, để Tiêu Bình Tùng làm trọng tài, bảo đảm trò chơi này có thể tiến hành, không đến mức đánh nhau vì ăn gian.

Ví như hiện tại, Đông Đông chỉ vào nơi Uyển Nhi vừa nhảy qua, lớn tiếng nói: “Tỷ vừa mới dẫm vạch!”

Uyển Nhi không tin lắc đầu: “Không có! Tỷ nhảy rất ổn mà.”

“Thật sự dẫm vạch mà, không tin tỷ hỏi hắn đi!” Đông Đông chỉ vào Chu Chiêu Cần: “Có phải dẫm vào vạch không?”

Chu Chiêu Cần ngoan ngoãn gật đầu, Uyển Nhi nửa tin nửa ngờ đem ánh mắt chuyển hướng đến Tiêu Bình Tùng, muốn nhận kết quả cuối cùng từ cậu.

Tiêu Bình Tùng gật đầu khẳng định.

Uyển Nhi tiếc nuối từ bỏ, nhặt cục đá nhặt lên đi đến một bên chờ, âm thanh của tiểu hài tử vang dội, chỉ cần hơi nói to cũng rất dễ dàng trở nên chói tai.

Chỉ cần một mình Đông Đông cũng là một cái loa to rồi, trong khoảng thời gian này Uyển Nhi chơi cùng cậu bé nên giọng cũng vang dội hơn, hiện giờ chỉ còn Chu Chiêu Cần, tuy rằng nhìn hắn có vẻ rất an tĩnh, nhưng bản tính thì không phải, thỉnh thoảng chơi quá hăng, cũng sẽ thất thố.

Mấy đứa um xùm tập hợp lại, hơn nữa Tiêu Bình Tùng ngẫu nhiên cũng sẽ lớn giọng duy trì trật tự, quả thực chính là thảm họa .
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 153: Chương 153



Tiêu phu nhân cũng bị ồn ào đến sắp chịu không nổi nữa, nhìn mấy hài tử, thì thầm với Hoàng ma ma: “Khó trách A Xu muốn đuổi bọn chúng đi, càng ngày mệt mỏi!”

Hoàng ma ma cười nói: “Còn không phải sao? Nhưng Uyển Nhi ngày càng vui vẻ hơn, ít nhiều cũng là nhờ Đông Đông, thà làm ầm lên còn hơn là im lặng, nếu không đến lúc bị người khi dễ cũng không biết nói như thế nào.”

Tiêu phu nhân còn nhớ rõ chuyện con dâu nhà mình, gật đầu: “Đúng vậy, không thể học Tống Minh Đại, cũng không biết ở nhà mẹ đẻ nương nàng dạy nàng như thế nào, bị khi dễ cũng không dám hé răng.”

Đây không phải là chuyện Hoàng ma ma có thể xen vào, bà ấy cười cười, đang muốn nói sang chuyện khác, bỗng nhiên ngửi được mùi thối, cau mày.

Mấy người khác cũng nhanh chóng ngửi thấy, trong mấy hài tử đang chơi đùa, Uyển Nhi dừng lại trước, mũi của cô bé rất nhạy cảm, khi cảm thấy có gì đó không ổn, cô bé lập tức ngửi ngửi, sau đó hỏi: "Các ngươi có ngửi thấy mùi gì lạ không?"

Đông Đông vừa muốn lắc đầu, bỗng nhiên nói: “Đệ ngửi thấy rồi! Thật thối…”

Chu Chiêu Cần cũng cau mày lại, ghét bỏ muốn đi tới nơi không có mùi lạ này, nhưng lại phát hiện chỗ nào cũng có, vì thế mày nhăn càng chặt.

Tiêu Bình Tùng nói: “Hình như là… phía Yến tỷ tỷ?”

Cậu chần chờ không tin.

Nhưng Đông Đông lại nói: “Đi xem nào!”

Cậu bé dẫn đầu chạy tới, Tiêu Bình Tùng theo ở phía sau, Uyển Nhi do dự một chút cũng đi theo, Chu Chiêu Cần chậm một bước, nhưng vẫn đuổi kịp, Lý ma ma bất đăc dĩ cũng phải tăng nhanh tốc độ đuổi theo.

Tiêu phu nhân nhìn mấy hài tử đang muốn chuồn đi, cứng họng: “Đi, chúng ta cũng đi xem, rốt cuộc là đang làm cái gì?”

Thối quá đi mất!

Chẳng lẽ là hạ nhân đi đổ chất thải rồi làm văng tung tóe sao? ? ?

Đây là một vài lý do mà Tiêu phu nhân có thể nghĩ ra, nhưng khi bà theo mấy hài tử đến sân của Yến Thu Xu, nhìn món đậu phụ rán bốc mùi hôi thối lại bị nữ nhân đập dập, ăn ngấu nghiến, bà bỗng im lặng.

*

“A Xu tỷ tỷ, tỷ thối quá đi!” Đông Đông bóp mũi, không thể tin được, người vẫn luôn làm các món ăn ngon, lúc này không chỉ làm ra thứ đồ ăn bốc mùi, còn ăn ngon lành đến vậy.

Ba hài tử còn lại đều sợ hãi gật đầu.

Yến Thu Xu bị nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm như vậy, cũng có chút xấu hổ, nàng cũng có ăn được nhiều đâu, vừa mới ăn đến miếng thứ hai, bọn họ đã tới rồi, đậu phụ chiên giòn, hai bên miếng đậu phụ sẽ phồng lên, đậu hũ thối chỉ có một miếng ở giữa, nàng đổ lần lượt nước sốt đã chuẩn bị vào lỗ để tạo thành miếng đậu căng giòn bên ngoài, mọng nước bên trong.

Nàng vẫn chưa ăn đến miếng thứ hai, miếng đậu hũ thối chiên nhỏ hơn lòng bàn tay, giòn bên ngoài, mềm bên trong, khi chấm với nước sốt nàng làm, tỏi cay cay, các hương vị hòa quyện với nhau, tuy mùi không thơm nhưng ăn rất ngon!

Kết quả này nhóm người này còn dùng ánh mắt đó nhìn nàng, Yến Thu Xu liền có chút ngượng ngùng, ngấu nghiến nhét nốt nửa miếng còn lại vào trong miệng, cắn thêm miếng, nước sốt thiếu chút nữa đã tràn ra.

Nàng nhanh chóng xoay người, cố gắng để nước sốt không trào ra.

Đông Đông lộc cộc chạy tới, vẻ mặt đồng tình nói: “A Xu tỷ tỷ, có phải tỷ bị bệnh không?”

Yến Thu Xu: “…”

Nàng nỗ lực nhấm nuốt, mãi mới nuốt hết, nói: “Không mà! Thật sự ăn rất ngon!”

Nhưng vừa nói xong, bốn tiểu hài tử cùng mấy người lớn, tất cả đều khó có thể tin, tất cả đều im lặng tỏ vẻ: Đừng nói giỡn!

Trong lòng Yến Thu Xu cảm thấy chán nản, ít nhất lúc đầu lòng lợn có mùi hôi, sau khi chế biến, mùi thịt ướp lấn át mọi thứ, thế là đã đủ hấp dẫn, nhưng bây giờ, cho dù nước sốt nàng làm rất ngon, nhưng vẫn... bốc mùi.

Hai chữ này giống như chặn đường tiến lên của nó, khiến nàng bỗng có loại sốt ruột khi gặp được món ăn ngon mà không biết chia sẻ cùng ai.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 154: Chương 154



Yến Thu Xu đỡ trán, kẹp một miếng đậu hũ thối lên, cười cười nhìn về phía Đông Đông: “Lại đây nếm thử, ta bảo đảm đệ sẽ thích!”

Đông Đông có cùng khẩu vị với nàng, đây cũng là hài tử mà nàng khẳng định sẽ thích đậu hũ thối.

Nhưng mà lần này… Đông Đông kháng cự lắc đầu: “A Xu tỷ tỷ, chúng ta ăn cái khác, không ăn cái này được không?”

Yến Thu Xu giơ một ngón tay ra: “Một cái bánh kem cuốn!”

Đông Đông có chút động tâm, thử nhìn về phía miếng đậu hũ thối đang nằm trên chiếc đũa, vẫn còn đọng nước sốt, ngửi hơi có mùi, nhưng trong mùi đó lại có vẻ cay cay, trong cay có hương, hình như cũng không khó ăn lắm đâu nhỉ?

Nhưng cậu bé không lập tức biểu hiện ra ngoài, mà tròng mắt nho nhỏ nhìn sang chỗ khác

Yến Thu Xu đành phải cho thêm: “Hai cái bánh kem cuốn, ăn hay không ăn? Không ăn ta đưa cho Bình Tùng ăn.”

“Đệ ăn!” Đông Đông nhanh chóng gật đầu, nhận mệnh há to miệng, đôi mắt nhắm chặt, tay nhỏ còn bóp mũi.

Yến Thu Xu vừa bực mình vừa buồn cười, đem đậu hũ đưa đến bên miệng cậu bé: “Ăn đi.”

Đông Đông gật đầu, buông tay đang bóp mũi ra, miệng khép lại, vị mặn, cay của canh tỏi lan tỏa giữa răng môi môi, câu bé chưa cắn hết một miếng đã kinh ngạc mở to mắt: "Chà!"

Hình như thật sự rất ngon!

“Rắc rắc…” Lớp vỏ xốp bên ngoài bị cắn, nước bên trong càng nhiều hơn, lúc này còn có thể nếm được phần bên trong đậu hũ, tuy đã bị phồng lên nhiều nhưng bên trong vẫn còn nguyên. mềm, cả miếng đậu hũ thối cũng mềm, ăn rất ngon!

Càng ăn, sắc mặt Đông Đông sắc mặt càng trở nên quái dị.

Vừa như vui vẻ lại như buồn rầu.

Uyển Nhi nhìn đến nóng nảy, bóp mũi hỏi: “Rốt cuộc là có ngon không?”

Tiêu phu nhân cũng tò mò nhìn qua.

Đông Đông nuốt miếng đồ ăn trong miệng xuống, dùng sức gật đầu: “Ăn ngon!!! Thực sự rất ngon!!!”

“Thật sự?”

“Không phải chứ?”

“…Ta cũng nếm thử xem?”

Yến Thu Xu nhanh chóng đi lấy đũa: “Bá mẫu, Bình Tùng, mau nếm thử xem, Nhị điện hạ, của đệ đây, thật sự rất ngon.”

Lý ma ma tiến lên hai bước, do dự không biết có nên ngăn cản hay không, lại thấy Yến Thu Xu vẫn luôn không thích bà lại chủ động đưa đũa, bà lại lùi bước, người này không có ý tốt!

Bà không thể mắc mưu!

Nói đến thử độc, chính Yến Thu Xu và Đông Đông cũng đã ăn, cho dù có độc chắc chắn cũng ăn hết.

Không liên quan đến nàng ta, không thể mạo hiểm.

Bà lui về vị trí cũ, Yến Thu Xu cực kỳ tiếc nuối, ngược lại nhìn chằm chằm vào mấy người Tiêu phu nhân: “Mọi người nếm thử xem? Thật sự rất ngon. Đông Đông cũng đã ăn tới miếng thứ hai rồi.”

Vừa nói, nàng vừa tiếp tục ăn, trì hoãn một lúc, miếng đậu hũ thối đã bớt nóng, nàng cắn từng miếng một.

Tiêu phu nhân thấy bọn họ ăn rất vui vẻ, là người thích khẩu vị mạnh, mặc dù không thích ăn đồ hôi, nhưng mùi lẫn lộn trong thứ đồ ăn hôi thối này lại là thứ bà thích, nên bà hít một hơi thật sâu, vẫn gắp một miếng lên ăn.

Vừa ăn xong, bà đã ngẩn người.

Lại ngửi ngửi, quả thật có mùi, nhưng khi nhấm nháp được hương vị, bà lại cảm thấy mới lạ, ăn rất ngon!

Phải nói là thật sự rất ngon!

Thậm chí còn thiếu vị cay cay quá độ, k.ích thí.ch đến nỗi bà đổ mồ hôi.

Trừ bỏ có hơi hôi, thì không còn chỗ nào để chê.

Chiên dầu lại không có chút dầu mỡ nào, hương vị không nhạt nhẽo, nước sốt hoàn toàn có thể đáp ứng khẩu vị, sau khi phồng lên, miếng đậu phụ có nhiều khoảng trống hơn, có thể chứa nhiều nước sốt hơn, tự nhiên sẽ ... đẹp mắt hơn!

Mắt thấy Tiêu phu nhân ăn đến miếng thứ hai, Yến Thu Xu thỏa mãn cười.

Chinh phục cái thứ hai!

Nàng lại nhìn về phía Tiêu Bình Tùng, cậu cũng ăn đến thỏa mãn, Uyển Nhi cũng ăn rất ngon, mày liễu nhíu lại, nhưng vẫn ăn hết miếng này đến miếng khác, Chu Chiêu Cần thì ăn văn nhã hơn nhiều, nhưng cũng ăn một miếng to, đôi mắt sáng long lanh, rất hài lòng đối với đồ ăn nàng làm!

Mọi người ăn vui vẻ, vui vẻ đến nỗi ăn sạch cả nồi Yến Thu Xu làm!
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 155: Chương 155



Tiêu phu nhân lau lau miệng, chưa đã thèm nói: “Lúc nào A Xu làm cho ta thêm chút nữa, ta cho bọn lão đại nếm thử.”

Yến Thu Xu hiểu ra, vô cùng vui vẻ vào bếp, dầu còn chưa đổ đầy, nàng vừa chiên xong, còn gì dễ hơn nữa chứ, chỉ cần thời gian một tách trà, nàng đã lấy ra chuẩn bị giao cho Hoàng ma ma, thì bên ngoài có tràng pháo nổ, tiếp theo là quản gia lớn tiếng nói: “Phu nhân! Tin tức tốt! Tin chiến thắng truyền đến, tướng quân đã thắng liên tiếp quân địch ba thành!!!”

Tiêu phu nhân tinh thần chấn động, trực tiếp chạy ra ngoài, vui mừng giữ chặt quản gia còn chưa kịp tới nơi, hỏi: “Thắng rồi sao?”

Quản gia cũng kích động, liên thanh nói: “Thắng, thắng! Tin chiến thắng mới vừa truyền đến, người truyền tin tức đã đi diện kiến bệ hạ, hiện giờ chỉ toàn là tiếng hoan hô, tướng quân đánh thắng trận chắc chắn sẽ nhanh chóng trở về!”

Là võ tướng thế gia, nghe thấy ba chữ đánh thắng trận càng vui hơn bất cứ điều gì.

Cho dù Tiêu gia đánh thắng nhiều vô số kể, nhưng một khi thất bại, thứ phải trả cơ bản đều là tính mạng, cho nên mỗi một lần thành công, đều khiến người ta hết sức vui mừng.

Giữa vui mừng lớn như vậy, đậu hũ thối chỉ có thể tạm thời bị xem nhẹ, Tiêu phu nhân vừa vung tay lên, trực tiếp tăng gấp đôi lương bổng của mọi người trong phủ, mọi người vốn rất vui mừng, giờ càng vui không chịu được.

Một số người còn nghỉ nửa ngày.

Chỉ là nhân loại vui mừng cũng không giống nhau.

Tin thắng trận lần này của Tiêu Hoài Đình truyền đến, đối với Đại Chu là chuyện tốt, nhưng đối với người nào đó thì không.

Một lần liền chiếm được ba thành, điều này có ý nghĩa gì?

Có nghĩa là Ô Tháp hoàn toàn không thể gây ra thương tổn cho quân Tiêu gia.

Chu Trạch Cảnh đang cùng các đại thần thượng triều, nghe sứ giả giọng điệu hưng phấn miêu tả trận chiến khó khăn như thế nào, quân Tiêu gia dũng mãnh ra sao, càng thêm cau mày.

Người khác nghe chỉ cảm thấy tâm tình kích động, nhưng hắn ta chỉ nghĩ, không nghĩ tới Tiêu gia Lục Lang Tiêu Hoài Đình, vậy mà thật sự trò giỏi hơn thầy!

Đến bậc trưởng bối của hắn cũng chưa thể hung tàn đánh cho quân địch bại lui liên tiếp trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Đây mới chỉ là tin chiến thắng, nếu tiếp tục đánh, có thể… Chiếm gọn được Ô Tháp không?

Suy nghĩ qua đi, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía vị đang ngồi trên long ỷ, lão hoàng đế trong khoảng thời gian này sinh bệnh, hiện giờ tuy rằng đã ổn hơn, nhưng tuổi tác đã cao, tóc cũng đã bạc, bệnh đa nghi cũng theo đó mà tăng lên, càng ngày càng… ngu ngốc.

Hoàng đế bình thường nghe tin chiến thắng đều sẽ vui mừng, duy chỉ có ông ta, là mặt không biểu cảm.

Những người khác cũng không dám nhìn thẳng thánh nhân, tất nhiên là không thấy được.

Chu Trạch Cảnh vừa ngẩng đầu, đối phương cũng lập tức nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, Chu Trạch Cảnh hiểu ý gật đầu, lão hoàng đế liền nói: “Trẫm đã biết, Trấn Quốc Công càng vất vả công lao càng lớn, còn tuổi nhỏ đã có chiến tích bậc này, thật sự là may mắn của Đại Chu ta!”

Triều thần phụ họa: “Cũng là do bệ hạ anh minh, Đại Chu mới có hiền tài như thế!”

Cho dù là vuốt mông ngựa, lão hoàng đế vẫn cảm thấy khá vừa lòng, liền thở dài một tiếng: “Đáng tiếc Tiêu gia hiện giờ nhân khẩu đơn bạc, vì nước hy sinh quá nhiều, trẫm chỉ cần nhớ đến Trấn Quốc Công, liền áy náy không thôi, cũng không biết nên phong thưởng như thế nào.”

Này……

Triều thần cũng nhất thời không biết đáp lời như thế nào, ai cũng biết Tiêu gia công lao ngập trời, đã là quốc công, Tiêu phu nhân còn là cáo mệnh, vậy phong thưởng như thế nào?

Phụ nữ được phong tước hiệu trong thời phong kiến.

Nhưng vào lúc này, Chu Trạch Cảnh lại cao giọng nói: “Bệ hạ, thần cho rằng hiện giờ quốc khố trống không, cũng là vì tốt cho Trấn Quốc Công, trận chiến này không bằng dừng ở đây đi?”

Đến đây, càng nhiều người hiểu ý, một đám sôi nổi tiến lên nói: “Thế tử nói đúng, đánh giặc hao tài tốn của, Ô Tháp hiện giờ đã mất ba thành, giáo huấn đã đủ rồi, nếu lại đánh tiếp, người chết quá nhiều, sẽ tạo thành sát nghiệt!”
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 156: Chương 156



“Bệ hạ, thần cũng cho rằng như thế, Đại Chu ta cũng từng giao hảo với Ô Tháp, hiện giờ cũng không thể quá tuyệt tình.”

Mỗi người một tiếng, tạo thành một tín nhiệm kiên định, mặc kệ thế nào, nên dừng tay thì phải dừng tay, đánh giặc hao tài tốn của, Ô Tháp hiện giờ đã bị giáo huấn đủ rồi, nên dừng tay thôi.

Bọn họ cũng là vì muốn tốt cho bá tánh Đại Chu!

Lục hoàng tử Tuyên Vương cũng lên tiếng phụ họa, thiếu niên 15-16 tuổi, dung mạo tuấn tú tràn đầy thương hại đối với bá tánh.

Đến nỗi lão hoàng đế cũng hơi nhếch môi.

*

Xương Vương vẫn luôn không nói chuyện bỗng nhiên đứng ra, trầm giọng nói: “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng nên tiếp tục đánh! Thừa thắng xông lên, để đại lục này không còn tồn tại chữ Ô Tháp Quốc.”

Leng keng một tiếng, thành công trấn trụ âm thanh lộn xộn trong triều.

Các triều thần nhìn qua, thấy người mở miệng là Xương Vương, không ít người đều thức thời im miệng lại.

Là phế Thái Tử, nhưng địa vị của Xương Vương trong lòng triều thần cũng không thấp, rốt cuộc cũng là quân vương bọn họ đã từng nhận định, mọi phương diện kia đều ưu tú, nếu không phải mất 5 năm này, Thuận Vương, Tuyên Vương sao còn có ngày xuất đầu lộ diện?

Chu Trạch Cảnh sắc mặt lạnh lùng, lại cười nói: “Ý của Xương Vương điện hạ rất tốt, nhưng chắc là chưa từng thấy cảnh tượng đánh giặc thật sự, cho dù là binh lính Ô Tháp hay binh lính Đại Chu ta, bên nào thắng, cũng đều sẽ khiến rất nhiều người phải bỏ mạng, hơn nữa hiện giờ quốc khố trống rỗng, Xương Vương điện hạ vì sao còn kiên định tấn công?”

Xương Vương nói: “Phụ hoàng, chư vị đại nhân, có lẽ thoạt nhìn theo như lời nói của thế tử thì khá tốt, nhưng Ô Tháp Quốc lòng muông dạ thú, nhiều năm không an phận, 5 năm trước nếu không phải Tiêu Hoài An liều mạng làm bọn chúng tổn thương nặng, bọn chúng sao có thể tu dưỡng 5 năm rồi mới một lần nữa mạo phạm Đại Chu? Hiện giờ Trấn Quốc Công đánh hạ ba thành, nhiều nhất bọn chúng chỉ ngủ đông hai năm, hai năm sau lại một lần nữa khai chiến!”

Hắn vừa nói vừa tiến lên hai bước, đôi mắt đào hoa lúc này nhìn chằm chằm Chu Trạch Cảnh, phảng phất nhìn thấu đáy lòng âm u của hắn ta, hùng hồn nói: “Xin hỏi thế tử, khi đó đại chiến, thì không phải đánh giặc thật sự à? Lúc ấy hy sinh, thì không phải tính mạng binh lính sao? Lúc ấy lãng phí, thì không phải tiền tài Đại Chu sao?”

Chu Trạch Cảnh nhất thời không lời gì để nói.

Âm thanh kia tựa như ở bên tai hắn ta, mỗi một chữ đều đánh vào trái tim hắn ta, sau lưng Chu Trạch Cảnh túa mồ hôi lạnh, chân cũng không tự chủ được lùi về phía sau hai bước.

Xương Vương không tiếp tục nhằm vào hắn ta, mà sắc bén đảo qua những đại thần vừa mới kêu gọi không đánh.

Các đại thần lập tức rời mắt, không dám hé răng.

Tiếp theo hắn nhìn về phía lão hoàng đế.

Lão hoàng đế sắc mặt trầm xuống, nắm chặt tay vịn long ỷ.

Lúc này ở một bên của Xương Vương, một thiếu niên trắng nõn sạch sẽ xuất hiện, một thân cẩm y hoa phục, vô cùng xứng với dung mạo tuấn tú, vừa nhìn đã biết là một tiểu công tử kim tôn ngọc quý, hắn vừa đi ra, tim không ít người cũng sắp nhảy khỏi lồng ngực rồi.

Xong rồi, đây là đang muốn đánh nhau sao?

Tiếng nói trong trẻo của tiểu thiếu niên quanh quẩn trong đại điện: “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng nhị hoàng huynh nói đúng, ta phải đánh, nếu Trấn Quốc Công có thể nhất cử tiêu diệt Ô Tháp, vậy sau này bá tánh sẽ không bao giờ bị Ô Tháp quấy nhiễu nữa, quốc thái dân an!"

Sắc mặt Chu Trạch Cảnh khẽ biến, nhìn về phía Thuận Vương, mặt mày đen lại

Người này vậy mà lại đồng ý với Xương Vương?

Chẳng lẽ hắn không biết Xương Vương cùng một phe với Tiêu gia? Tiêu gia thắng, thế lực của Xương Vương sẽ càng lúc càng lớn.

Lão hoàng đế cũng lo lắng, một ngày nào đó, Chu gia không khống chế được Tiêu gia, thiên hạ này, liền sửa họ.

Trong triều không ít người cũng đều sôi nổi bàn luận, không biết nên như thế nào cho phải.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 157: Chương 157



Lão hoàng đế càng xụ mặt, khóe môi ép xuống, trong mắt có ngoài ý muốn, mà nhiều hơn là tức giận.

Nhưng mà lúc này, được đệ đệ ủng hộ, Xương Vương trực tiếp hành lễ: “Phụ hoàng, trận này, phải đánh!”

Thuận Vương cũng thuận theo khom người: “Phụ hoàng, trận này, phải đánh!”

Triều thần hai phía cũng hô to, tiếp theo đó càng ngày càng nhiều người gia nhập, dần dần, cả triều văn võ bá quan đều kêu gọi, chỉ có phía mấy người Lục hoàng tử, cùng với Chu Trạch Cảnh là không động.

Nhưng lúc này đại thế đã mất, không thể lấy cớ có thể tạm dừng chiến sự, trừ phi lão hoàng đế tr*n tr** nói ra, ông ta không muốn nhìn Tiêu gia tiếp tục lớn mạnh, tiếp tục uy danh hiển hách, chẳng sợ hy sinh bá tánh biên quan.

Cuối cùng lão hoàng đế miễn cưỡng tươi cười: “Chư vị hà tất như thế, trẫm cũng chỉ là kiến nghị, nếu các ngươi đều cảm thấy phải đánh, vậy đánh đi, chỉ hy vọng Tiêu gia Lục Lang có thể bình an trở về.”

“Bệ hạ nhân từ, Trấn Quốc Công tất nhiên sẽ bình an trở về!” Chúng triều thần cùng kêu lên nói.

Lúc bọn họ cúi đầu, nụ cười của lão hoàng đế ngồi trên long ỷ bỗng chuyển lạnh.

*

Trong triều phân tranh, mấy người Yến Thu Xu không hề biết.

Tiêu gia vẫn còn đang đắm chìm trong vui mừng.

Người Tiêu gia tụ tập ở bên nhau, lấy mỹ thực để chúc mừng, cũng không cần Yến Thu Xu ra tay, tay nghề đầu bếp trong phủ rất tốt, dựa trên trù nghệ của nàng, không mười thì cũng tám chín, ngẫu nhiên còn có thể cải tạo, tạo ra món mới, tỷ như đầu sư tử hấp bạn đầu biến thành đầu sư tử kho tàu, bởi vì Yến Thu Xu từng nói một câu, có thể đổi khẩu vị.

Hương vị tuy rằng có hơi khác so với đầu sư tử kho tàu của Yến Thu Xu trong trí nhớ nhưng cũng khiến người ta kinh ngạc.

Quy trình cũng giống y hệt nhau.

Yến Thu Xu ăn đến cao hứng, nhưng chờ nàng ăn xong trở về, thấy Chu Chiêu Cần một mình trong viện nàng dùng cơm, vẫn có chút áy náy.

Đứa nhỏ này bởi vì mẫu thân qua đời, tuy rằng không thể giữ đạo hiếu, nhưng ít nhất bảy bảy bốn mươi chín ngày không thể ăn thịt, người Tiêu gia không cần giữ đạo hiếu, nhưng yến tiệc chúc mừng cũng không thể để đứa nhỏ này nhìn bọn họ ăn thịt, đúng không?

Chỉ có thể để đầu bếp làm món ngon cho hắn, sau đó mình mới qua bên kia ăn.

Có lẽ là bên người không có những người khác, Chu Chiêu Cần ăn tương đối chậm, chờ bọn họ bên này ăn ăn uống uống nói nói cười cười kết thúc, Yến Thu Xu trở về, phát hiện đứa nhỏ này khó khăn lắm mới ăn xong, trên bàn cơm vẫn còn thừa không ít.

“Có phải không thích mấy món này không?” Yến Thu Xu hỏi một tiếng: “Nếu không ta làm cơm chiên trứng cho đệ nhé?”

Chu Chiêu Cần lắc đầu, hơi ngừng rồi lại lộ ra khuôn mặt hiểu chuyện tươi cười: “Không có, ta rất thích.”

Yến Thu Xu xoa xoa đầu hắn, không nói gì.

Hài tử không hiểu chuyện thì bị mắng, hiểu chuyện rồi, lại cảm thấy có chút không vui, nhưng cuối cùng nàng vẫn đi làm nửa chén cơm chiên, Chu Chiêu Cần quả nhiên ăn rất vui vẻ, dưới cái nhìn chăm chú của Yến Thu Xu, ăn hết toàn bộ, còn chưa đã thèm đến nỗi liế.m sạch hạt cơm cuối cùng.

Ăn xong, cảm xúc của hắn đã vui vẻ hơn nhiều, rất ngoan ngoãn chủ động tới bên cạnh Yến Thu Xu, âm thanh vừa non nớt vừa nghiêm túc nói: “Cảm ơn A Xu tỷ tỷ, tỷ vất vả rồi!”

Yến Thu Xu tươi cười, hàm xúc nói: “Không vất vả, bởi vì kế tiếp, đến lượt đệ vất vả rồi.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt Chu Chiêu Cần lại sáng lên, chủ yếu là bởi vì mấy ngày nay, chỉ cần Yến Thu Xu chỉ cần vừa nói khiến bọn họ vất vả, hoặc là hỗ trợ, thì chắc chắn là đi làm món ăn ngon, hắn không dám làm càn giống Đông Đông, nhưng cũng vui vẻ nhìn chằm chằm nàng, chờ nàng tiếp tục nói.

Yến Thu Xu xoa bóp cái mũi nhỏ của hắn, cười nói: “Còn rất thông minh, biết là ta sẽ đi làm món ngon!”

Chu Chiêu Cần cao giọng nói: “Ta không sợ vất vả!”
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 158: Chương 158



Có lời này liền dễ dàng hơn nhiều, ngày hôm sau cách giờ cơm trưa khoảng một canh giờ, Yến Thu Xu liền mang theo Chu Chiêu Cần đi vào phòng bếp.

Lý ma ma lạnh mặt nhìn nàng hành động, ngay từ đầu khi bà đã thấy cô nương này sai sử hoàng tôn như hài tử bình thường, ngoài miệng tuy rằng kêu điện hạ điện hạ, nhưng thật ra đối xử với Chu Chiêu Cần không khác gì bọn Đông Đông, rất khó chịu.

Nhưng không nghĩ tới Chu Chiêu Cần còn rất thích, một hài tử như vậy, dùng mắt thường cũng có thể thấy được nuôi dưỡng rất tốt, hoạt bát hơn rất nhiều, mấu chốt là người Tiêu gia còn che chở nàng, nàng cũng không thèm nể mặt bà.

Làm Lý ma ma mang theo nhiệm vụ tới đây, cũng không biết phải xuống tay như thế nào.

Mấy ngày qua, bà đã từng dò xét, không phải bị làm lơ, mà là bị dỗi, hiện tại Chu Chiêu Cần được nuôi dưỡng tốt đến như vậy, đến lấy cớ để chỉ trích nàng cũng không có, bà chỉ có thể bực mình nhìn.

Còn có chút hối hận…

Đậu hũ thối ngày hôm qua có vẻ hôi, nhưng mấy người Tiêu phu nhân ăn đến thích thú, ngày hôm qua bà cũng thiếu chút nữa là ăn được rồi, vậy mà lại bởi vì đa tâm mà cự tuyệt!

Dù sao hiện tại Lý ma ma cũng không hoàn thành nhiệm vụ, bà tự sa ngã nghĩ, nếu bà phối hợp, không biết vị Yến cô nương này có thể đối xử với bà như Thủy Mỗi và Hứa ma ma không, cũng cho bà chút mỹ thực để ăn?

*

Lý ma ma nói thầm trong lòng Yến Thu Xu một chút cũng không biết.

Nàng còn đang ở trong phòng bếp bận rộn đây.

Làm món kế tiếp này, bước đầu tiên là rửa sạch mỳ, đổ bột mì vào chậu, thêm một ít muối, một cốc nước, dùng đũa khuấy đều, đợi đến khi bột mì bên trong quyện lại thành bông, và sau đó bắt đầu nhào.

Chu Chiêu Cần kéo tay áo, lộ ra một đôi tay sạch sẽ trắng nõn, giơ lên cao, cũng không dám làm dơ, vừa mới cùng Yến Thu Xu rửa sạch sẽ, chỉ là nữ tử trước mắt chuyên chú làm việc, đầu cũng không ngẩng lên, hắn giơ tay hơn nửa ngày, sốt ruột nhỏ giọng nói: “A Xu tỷ tỷ, đệ phải làm gì?”

Yến Thu Xu trấn an nói: “Đệ từ từ, sắp được rồi.”

Sau khi nhào đốn bột lộn xộn trong tay thành một khối bột mịn, nàng trực tiếp cho vào chậu, sau đó đổ một chậu nước lớn vào, bưng bốn chiếc ghế dài nhỏ, gọi cả Hứa ma ma, Thủy Mỗi cùng với Chu Chiêu Cần: “Lại đây lại đây, làm việc!”

Ba người rất phối hợp ngồi xuống, động tác nhất trí nhìn chằm chằm cục bột trong nước : “Phải làm cái gì?”

“Làm sạch bột cũng giống như giặt quần áo vậy, không ngừng xoa!” Yến Thu Xu nói, nàng dẫn đầu thò tay vào nước, bắt đầu x** n*n, chỉ trong chớp mắt, nước đã tràn ra một lớp trắng tinh, Chu Chiêu Cần cũng theo sát duỗi tay theo nàng.

Thủy Mỗi và Hứa ma ma cũng không trì hoãn.

Bốn người bốn đôi tay ở bên trong nhào nặn, tốc độ trở nên cực kỳ nhanh chóng.

Chỉ chốc lát sau, đã phải đổi một chậu nước, Thủy Mỗi bưng chậu nước: “Để nô tỳ đi đổ chậu nước này.”

“Đừng!” Yến Thu Xu ngăn nàng ấy lại: “Cái này giữ lại, vẫn còn hữu dụng, chúng ta tiếp tục.”

Thủy Mỗi choáng váng ngồi xuống, tiếp tục làm sạch bột.

Thứ này không dễ làm sạch Yến Thu Xu còn làm một đoạn rất to, nàng nhào rất lâu, hiện tại làm sạch còn lâu hơn, bốn chậu nước đã dùng hết, còn chậu thứ năm sau khi rửa bằng nước một lúc thì nước lại đục.

Yến Thu Xu nhéo nhẹ vật mềm mại hơi sẫm màu kia, nói: “Được rồi!”

Tức khắc cả ba người đều thả lỏng, đấm đám cánh tay tê mỏi của mình, thực sự rất mệt mà!

Nghỉ ngơi trong chốc lát, Yến Thu Xu lại nói: “Thủy Mỗi giúp ta lấy đôi đũa ra đây.”

“Dạ!” Thủy Mỗi nhanh chóng đi lấy đồ.

Yến Thu Xu cẩn thận làm mỏng tảng từng chút một, cuộn nó trên đũa, xếp chồng lên nhau từng lớp rồi từ từ di chuyển về phía sau, cuối cùng tạo thành hình dạng mỏng trước mập sau.
 
Blogger Ẩm Thực Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Gia Đấu
Chương 159: Chương 159



Lúc sau lặp lại vài lần, mãi đến khi dùng hết toàn bộ sợi bột, nàng bắt đầu ướp gia vị, sau đó lại lấy một khúc bí đao, cắt một miếng rồi xối nước tương lên, để vào chảo dầu một chút, lại lấy rau ngâm, sinh khương, hoa tiêu để vào chảo dầu xào, sau khi xào ra mùi, đổ vào chén bí đao, cuối cùng dùng một cái chén lớn đậy ở phía trên, hai người lắc mạnh.

Chờ bỏ nắp ra, Thủy Mỗi đã kinh ngạc đến ngây người: “Đây! Đây không phải bí đao sao?”

Yến Thu Xu nhướng mày, cong môi cười nói: “Có thể là không phải đâu.”

Sau đó nàng lấy từng sợi bột, cho vào chảo dầu vừa đun nóng chiên vàng đều các mặt, tiếp theo cho muối, nước tương, đường và các gia vị khác vào xào, cuối cùng cho nước tinh bột vào cô đặc lại.

Mười lăm phút sau, hai món ăn cùng với món khai vị là canh chua nóng hổi đã sẵn sàng, Thủy Mỗi bê bát đĩa ra ngoài, Yến Thu Xu và Chu Chiêu Cần sớm đã ngồi vào bàn ăn, người trước vẫn bình tĩnh như trước, người sau lại tràn đầy chờ mong.

Hắn còn chưa thấy hai món này trông như thế nào đâu!

Chỉ chờ mở nắp hai chiếc đĩa ra, Chu Chiêu Cần đã chuẩn bị: "Oa" trực tiếp đổi thành: "Hả?"

Hai món ăn trước mặt rõ ràng là - thịt lợn ngâm với rau củ và đùi gà kho!

Thịt với rau ngâm có màu nước sốt, có một miếng thịt lớn bao phủ, trên da thịt lộ ra một con dao hoa, có thể mơ hồ nhìn thấy màu sắc của thịt bên trong, còn bên dưới là dưa chua.

Đùi gà thì càng không cần phải nói, quả thật làm được hình dáng của thịt kho tàu, nước om vẫn chảy từ từ bên trên, không có mùi gì khác nhưng màu sắc và hình dáng thì không thể phân biệt được với đùi gà kho!

Yến Thu Xu cười nói: “Nếm thử không?”

Chiếc đũa trong tay Chu Chiêu Cần đã chuẩn bị tốt, lại chậm chạp không dám động thủ, nghe xong Yến Thu Xu nói, rất nhanh lắc đầu.

Yến Thu Xu nhìn thấy liền vui vẻ, nàng giải thích nói: “Không phải thịt, ta bảo đảm!”

Chu Chiêu Cần nghe được lời này, mới thử kẹp lên một miếng đùi gà, tuy trong lòng hắn cũng có suy đoán, chắc là món vừa rồi bọn họ làm, nhưng nếu chỉ quan sát bằng mắt thường, là hài tử, nhất thời không thể quan sát cẩn thận được, đặc biệt là đuôi của chân gà, nó còn trông giống như có "xương"!

Chỉ sau khi cho cả miếng đùi gà vào miệng, dùng răng cắn cho bung ra, dùng đầu lưỡi chạm vào, Chu Chiêu Cần mới nhận rõ đó thực sự không phải là đùi gà.

Nhưng hương vị có phần giống với thịt gà, "thịt" mềm, xếp lớp chặt chẽ, khi cắn răng mở ra, "thịt" được xé ra, nước sốt om rưới lên có vị hơi ngọt, hòa quyện một hương vị như vậy thực sự rất giống như thịt gà thật!

Hắn vừa mừng vừa sợ: “Rất ngon! Đây thật sự là món chúng ta làm chiều nay sao?"

Yến Thu Xu gật đầu, đang muốn giải thích, thì một giọng nói trong trẻo vang lên: “Có gì ngon vậy?”

Hai người ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một thiếu niên tuấn tú trong viện đi tới, y phục hoa lệ, trên đai quan còn cài một viên bảo thạch màu đỏ, dưới ánh mặt trời sáng chói.

Đôi mắt thiếu niên mỉm cười, một đôi chân dài thẳng tắp đến gần, ánh mắt nhìn qua, tươi cười trên mặt lại đột nhiên biến đổi, ngữ khí nặng nề: “Ai cho phép các ngươi cho hắn ăn thịt?”

Sắc mặt thiếu niên lạnh lùng, âm thanh cũng băng lãnh đáng sợ.

Lý ma ma sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, “Thình thịch” một tiếng quỳ trên mặt đất: “Bái kiến Thuận Vương điện hạ!”

Trong phòng, những nha hoàn ma ma khác cũng đều kinh ngạc, liên tục quỳ xuống.

Yến Thu Xu mang theo Chu Chiêu Cần đứng dậy, nàng không phải nô tịch, cho dù thấy hoàng tử, cũng không cần lễ bái, chỉ uốn gối hành lễ: “Dân nữ bái kiến Thuận Vương điện hạ.”

“Bái kiến ngũ hoàng thúc!” Chu Chiêu Cần cũng có chút khẩn trương hành lễ, thật cẩn thận liếc sắc mặt cứng rắn của hắn, lấy hết can đảm giải thích nói: “Hoàng thúc, cái này không phải thịt.”
 
Back
Top Bottom