Tâm Linh |BLACKPINK| Lời Cầu Cứu

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
144605197-256-k221976.jpg

|Blackpink| Lời Cầu Cứu
Tác giả: dailydoseof314
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Lần đầu viết thể loại kinh dị, mình không chuyen về khoảng này lắm nên nếu không hay hoặc vẫn chưa gây cấn thì mong các BLINK chỉ bảo Tags: blackpinkhorrorjenniejisoolisaroseshortfictruyện-tâm-linh​
 
|Blackpink| Lời Cầu Cứu
BLACKPINK: Hellevator


Bài hát đề cử: Hellevator-Stray Kids

---------------------------

Khi cả 4 người cùng nhau rời khỏi trụ sở YG và trở về KTX sau 1 ngày hoàn tất lịch trình.

Cả nhóm đang đứng chờ thang máy dưới đại sảnh, *cửa thang máy mở ra*, cả 4 người mệt mỏi bước vào trong và nhấn tầng 5.

Trong lúc đợi, Jennie đang ngâm nga bài 'Hellevator'.

- Bài đó tên gì vậy?- Jisoo hỏi.

- Hellevator ạ!- Jennie đáp.

- 'Hellevator'??

Là cái gì?- Jisoo thắc mắc.

- 'Hell' nghĩa là địa ngục còn 'Elevator' nghĩa là thang máy đó!- Jennie nói.

Jisoo cũng không hỏi gì nữa.

Đột nhiên thang máy kêu lên thông báo dừng ở tầng 3 để đón khách, nhưng khi mở cửa thì không thấy ai cả.

- Ủa?

Sao không thấy ai nhỉ?

Hay là bọn trẻ con nghịch?- Lisa bực bội lên tiếng.

Thang máy đóng lại và tiếp tục di chuyển.

Jennie tiếp tục ngân nga đoạn điệp khúc "I'm on a Hellevator" cho đến khi có 1 bàn tay khác nắm chặt lấy cổ tay cô.

Jennie im bặt, quay sang bên cạnh thì thấy người đang cầm tay mình là Jisoo.

Cô đang cuối gầm mặt xuống sàn, 2 mắt nhìn trân trân vào bàn chân còn mái tóc thì loà xoà che cả mặt.

Jennie lo lắng hỏi cô chị mình:

- Có chuyện gì vậy?

Chị lạnh hả?- Jennie hỏi.

Cái nắm tay ấy ngày càng siết chặt hơn.

Giọng thều thào như chỉ muốn nói cho 4 người họ nghe:

- Thật ra...

Lúc nãy thang máy mở cửa, không phải là không có người vào mà có 2 người đang ở chung thang máy với chúng ta: 1 đứa trẻ và 1 bà lão.

- Chị đang nói sảng cái gì vậy Jisoo?- Rosé nãy giờ mới lên tiếng.

- Chị ấy bị ốm chăng?- Lisa hỏi.

- Không, thật đấy.

Nhưng trông họ không được bình thường, bộ quần áo họ mang đều ướt sũng giống như từ dưới sông mới lên vậy nước cứ nhỏ tong tỏng xuống sàn, người bà thì tóc đã bạc nhưng...

- Nhưng sao?- Rosé sốt ruột.

- Đôi mắt của họ chỉ là 2 cái hốc đen sâu hoắm mà thôi, không thấy mắt đâu cả.

Cả bọn rùng mình ớn lạnh, nhiệt độ trong thang máy như ngày càng giảm xuống.

Lisa nuốt nước bọt.

Cô tin Jisoo nói thật vì dường như cô cũng cảm nhận được hơi người, nhưng chính xác hơn là giống hơi người bị chết đuối.

- Nghe chị nói đây, khi thang máy vừa báo đến nơi là 4 chúng ta phải chạy thật nhanh ra ngoài đấy.

Đừng có nhìn lại xem chuyện gì dù chỉ 1 lần.

Rõ chưa?

- Jennie nói.

Cô bắt đầu thì thầm đếm ngược: 3..2..1.

*Ting*

Cửa thang máy mở ra và cả bọn làm đúng như lời Jennie nói, chạy thật nhanh ra ngoài.

Người chạy đầu tiên là Jennie và cuối cùng là Rosé.

Nhưng chưa chạy được 2 bước thì chiếc ba lô của Rosé như bị ai đó nắm chặt lấy quai cặp và kéo cô giật lùi lại phía sau.

Cô cố dùng hết sức nhưng người cô đã rệu rã:

- Mọi người, cứu em với!

Cả bọn quay lại, không chần chừ Lisa là người đầu tiên chạy đến nắm lấy tay Rosé thật chặt và kéo cô lại như muốn khẳng định sẽ không bao giờ buông tay.

1 vài giây sau, 2 cô chị cũng tới giúp, họ dùng hết sức bình sinh để cứu cô em gái bé nhỏ mà họ luôn yêu thương và bảo bọc.

Ánh mắt đầy vẻ tiếc nuối hiện rõ lên mặt Rosé và Lisa là người duy nhất đọc được nét mặt đó:

- Không được!

KHÔNG!

- Lisa hét lên.

Nhưng đã quá muộn...

.

.

.

* Thật ra nhờ ca khúc đề cử ấy mình mới nghĩ ra ý tưởng cho tập đầu này.

Bài này của tân binh nam của JYP- Stray Kids sáng tác (fan Stray Kids nè).

Lyrics có phần ko liên quan nhưng nó mang ý nghĩa là 'Thang máy địa ngục' nhưng họ sáng tác bài đó với mong muốn đạt được ước mơ của mình.

Còn mình thì trong lúc bí đã nghĩ tới nó.
 
|Blackpink| Lời Cầu Cứu
Kim Jisoo: Ouija


Vào ngày sinh nhật của mình, Jisoo được Rosé tặng cho bộ đồ chơi tên 'Ouija'.

Vì cô vốn không tin vào thế giới tâm linh nên đã chơi 1 mình rất vui vẻ.Vào khoảng 1 tuần sau...

- Sao 1 tuần rồi mà không thấy Chi Choo đi học nhỉ?- Rosé hỏi.

- Gần thi rồi mà bài kiểm tra cuối năm thì cứ dồn đống, còn cậu ấy cứ nghỉ liên tù tì thế này sao theo kịp đây!

-Jennie ca cẩm.

- Hay tối nay 2 đứa mình qua nhà cậu ấy xem thế nào?- Jennie ra ý kiến.

- OK 8h30 phút tối.

Có 2 cô gái đang đứng trước nhà của tiểu thư Jisoo cùng với 1 chiếc xe đạp bên cạnh.

- Mới 8h30 mà nhà đã tắt đèn ngủ rồi hả?

Jisoo đâu phải thuộc dạng người ngoan hiền mà đi ngủ sớm như vậy, giờ này mới đúng là giờ đi chơi của cậu ấy cơ mà.- Rosé ngạc nhiên.

- Tớ linh cảm có điều chẳng lành.

Nhà của Jisoo chẳng bao giờ tắt đèn, mà nhìn trông như chả có ai ở nhà.

Tớ thấy ớn lạnh sao á.- Jennie rùng mình.

Cả 2 cô gái bước vào trong sân, Rosé giơ tay lên định gõ cửa nhưng chần chừ nhìn Jennie, khi cô bạn gật đầu, Rosé mới dám 'cốc cốc' 2 tiếng lên nhà Jisoo.

Nhưng không có tiếng hồi đáp, Jennie đẩy cửa thì thấy không khoá, cả 2 nhòm vào trong nhà mà không thấy gì khác ngoài bóng tối.

Họ nhẹ nhàng bước vào trong, nhìn mọi ngóc ngách, cố gắng tìm kiếm 1 bóng người.

Bất cứ ai, Jisoo, ba mẹ cô, ngài quản gia hay 1 người hầu, nhưng chẳng có gì ngoài bóng tối.

Rồi họ nghe 1 tiếng động, như có ai đó đang cố tình cào vào tường.

Lướt mắt thêm 1 lần nữa, ánh mắt họ bắt gặp 1 chuyển động ở 1 góc phòng.

Nhìn lại, họ thấy 1 cô gái, đang ngồi quay lưng lại với họ.

Mặc bộ đầm ngủ màu đỏ, mái tóc như đã 1 tuần chưa gội trông rất bù xù và nhớp nháp, phủ hết cả mặt.

Cô gái cào móng tay xuống dưới sàn nhà như đang viết gì đó.

Các đầu ngón tay dính đất và bụi, móng tay như bị cắn cụt thậm chí có vài chỗ còn rướm máu.

Miệng cô ấy cứ liên tục lẩm bẩm câu gì đó họ không nghe được.

- Jisoo?- Rosé sợ hãi gọi.

Cô gái quay phắt lại, 2 người họ chưa kịp nhìn mặt thì bóng đèn đằng sau lưng họ đã rơi vỡ choang dưới sàn.

Jennie và Rosé giật mình, lúc quay đầu lại thì không thấy cô gái ấy đâu nữa.

Họ tiến tới chỗ của cô gái khi nãy ngồi, rồi Jennie đọc to dòng chữ được cào bằng móng tay cho Rosé nghe với dấu vết còn mới:

-"2 cậu tới rồi hả?

Tớ chờ mãi!

Tớ đã cầu cứu nhưng không 1 ai quan tâm cả.

Vì đã quá hi vọng và chờ đợi nên nó đã biến tớ thành như bây giờ đây".

Kí tên: Kim Jisoo- Jennie hoảng hốt đọc.

Họ cảm giác như có người đứng phía sau mình rồi cả 2 cùng quay phắt lại và thấy cô gái khi nãy.

Cũng bộ đầm ấy, cũng bàn tay cụt móng ấy nhưng có 1 điều khác là cô gái này không có đầu...

Họ hét lên.

.

.

.
 
|Blackpink| Lời Cầu Cứu
Jennie Kim: Ảo giác


Jennie bị bệnh gặp ảo giác.

Cô mắc chứng bệnh này từ khi cô 10 tuổi, tức là 13 năm về trước khi đang đi trên xe của trường để đi cắm trại tại New Zealand thì chiếc xe của cô đã gặp tai nạn va chạm với 1 chiếc xe ben khác.

Cú va chạm rất mạnh khiến xe của cô bị lật ngửa, khi cô choàng mở mắt ra, mọi thứ xung quanh cô đều rất mờ ảo rồi dần hiện rõ hơn, cô đưa tay sờ lên trán thì thấy đầu mình đang chảy máu và đau như búa bổ, cố gắng ngồi dậy để xem chuyện gì đang xảy ra thì xung quanh cô, bạn bè, thầy cô đang nằm la liệt...

Họ đều đã chết cả, máu me be bét khắp người, quá hoảng sợ cô đã ngất đi, sau khi tỉnh lại cô thấy mình đang nằm tại bệnh viện và cô đã bất tỉnh 3 ngày liền.

Sau vụ đó chỉ còn mình cô sống sót.

Các cơn ảo giác cứ đến rồi đi như vậy suốt 13 năm qua.

Nó như khiến cô phải nghĩ rằng, nó là 1 thứ hiển nhiên phải có trong cuộc sống của cô.

Khi lần đầu gặp chúng, cô đã rất hoảng sợ, chúng đến và đi rất nhanh nhưng cứ mỗi lần như thế dư âm nó để lại trong cô là nỗi ám ảnh không thể phai.

Có lần cô đã dùng kéo đâm thủng lỗ chỗ trên cái rèm cửa phòng mình vì cứ tưởng có lũ rắn đang bò trên đó.

Thậm chí cô còn tự đâm vào tay mình và gây ra vết thương nhẹ vì thấy có 1 con nhện béo nụ bò trên tay mình, sau đó bố mẹ cô đã cho dẹp hết những đồ nhọn trong nhà.

Nhưng dạo gần đây, tần suất các cơn ảo giác đến với cô ngày càng nhiều, nó càng kinh khủng hơn những cơn ảo giác trước đó.------------------- Cô đang gặp ảo giác.

Cô thấy mình đi lạc vào 1 thế giới chỉ toàn là bóng tối và không có thứ gì khác ngoài bóng tối và cô, trên người cô đang mặc 1 chiếc đầm trắng muốt.

Cô sợ hãi bỏ chạy và đang cố gắng tìm kiếm 1 ai đó hoặc 1 bóng người thôi cũng đủ cho cô 1 tia hi vọng.

Nhưng càng đi sâu vào trong đó cô chỉ thấy bóng tối, tia hi vọng nhỏ nhoi trong cô bị dập tắt.

Rồi cô thấy 1 đốm sáng nhỏ cách cô không xa, chạy ngay đến đó cô mới nhận ra chỉ là 1 bông hoa màu trắng nổi bật đang nằm trên nền đất tối.

Cô nhặt nó lên và nhận ra đó là hoa Linh Lan-1 loài hoa mà cô rất thích vì nó có ý nghĩa và số phận giống cô.

Linh Lan-loài hoa sinh ra từ nỗi đau của những kẻ thất bại, bị ruồng bỏ.

Cô bất giác mỉm cười xoay nó trong tay rồi 1 nửa bên của bông hoa đã dính máu và nó dần lan ra cả bông hoa trắng, nhuộm nó thành 1 màu đỏ thẫm.

Hoảng hốt, cô thả bông hoa xuống, cánh hoa vỡ tan dưới đất.

Lúc này cô mới nhận ra xung quanh cô không còn là 1 màu đen mà là màu đỏ của máu, máu đang lan dưới chân cô, tay cô cũng dính máu.

Máu trên trần nhỏ xuống vai cô, dính vào chiếc đầm trắng, cô có thể ngửi thấy mùi của chúng.

Cô nhắm chặt mắt lại rồi tự an ủi bản thân :"Tất cả chỉ là ảo giác, mọi thứ đều không có thật, chỉ là do mày tưởng tượng ra thôi.

Phải tỉnh lại ngay, không được sợ hãi".

Cô choàng mở mắt, mọi thứ trở lại như cũ, cô đang đứng giữa căn phòng nhỏ của mình, vẫn là 1 mình cô bị ruồng bỏ từ trước tới nay.

Rồi cô thấy bông hoa Linh Lan ấy trên bàn mình, cô nhặt lên rồi nhìn chằm chằm vào nó.

Cô bất giác mỉm cười nhưng nụ cười lần này không còn thân thiện như trước mà nó đã trở thành 1 sự chế nhạo đầy khiếp sợ, bóp nát bông hoa trong tay cô nhìn mình vào gương và nhận ra đôi mắt cô cũng đã trở nên đỏ ngàu từ lúc nào, không còn màu trắng nữa.

Cô biết bây giờ cô không còn là chính mình.

Cô đang trở nên điên dại.

1 tràng cười bật ra từ cổ họng cô, nụ cười không phải của chính cô mà như của 1 con quỷ nào đó đã nhập vào cô từ lúc nào không hay, 1 tràng cười của 1 kẻ đã hoá điên...

*Thời sự: 1 cô gái đã tự tử trong khu căn hộ riêng của mình bằng chính con dao gọt hoa quả trong bếp.

Cô đã để lại 1 bức thư tuyệt mệnh chỉ vỏn vẹn 2 câu:"Bởi lẽ tôi tồn tại méo mó như 1 thứ sản phẩm mà con người tạo ra.

Một thứ ảo ảnh không thể nhìn tận mắt".

Hiện nay cảnh sát vẫn chưa điều tra được nội dung bức thư nhưng chúng tôi sẽ cố gắng cập nhật thông tin nhanh nhất cho mọi người*

.

.

.
 
|Blackpink| Lời Cầu Cứu
Roseanne Park: Song sinh


Roséeđang ngủ thì đột nhiên cô nghe thấy tiếng lục đục như có ai đang tìm thứ gì đó phát ra từ căn bếp, mà đêm nay 2 cô chị và cô bạn của cô đều đi party cả rồi và sáng mai họ mới về.

Cô không sợ ma vì cô không tin chúng có thật.

Bực dọc, cô cố lết mình xuống dường trong trạng thái ngái ngủ.

Cô bật đèn bếp lên và nhìn vào trong bếp thì chẳng thấy ai cả, tiếng động đó cũng tắt ngúm.

Tắt đèn, cô đi vào nhà vệ sinh và 1 lúc sau cô trở ra lại thì nghe tiếng động đó 1 lần nữa nhưng lần này nó phát ra từ phòng ngủ của mình.

Bước vào phòng, cô cũng chẳng thấy ai cả.

Bất giác cô quay người lại, 1 cô gái giống y hệt cô đang đứng đó...

Nhưng không phải là cô, hình ảnh phản chiếu đó đang nở 1 nụ cười nửa miệng đầy khinh miệt.

Giật mình, cô lùi lại:

- Là ai?- Rosé hoảng sợ.

- Sao quên tôi mau thế chị hai yêu quí, tôi là người em gái song sinh của chị đã bị chết cháy trong căn hộ của chúng ta vào 5 năm trước đây.- Bản sao giống hệt cô nói.

- Không, nói dối.

Em gái tôi chết rồi, không phải mày.

Tôi không hề bỏ mặc nó.- Rosé nói.

- Chị đã bỏ rơi em gái mình mà, cũng không hề tới thăm nó dù chỉ 1 lần.

Kí ức chợt ùa về, như 1 cuốn băng tua nhanh trong đầu cô.

Những kí ức đó cả cuộc đời cô chưa bao giờ dám quên.

Vào cái đêm 5 năm về trước, khi nhà cô bị phóng hỏa là lúc 2 chị em cô đang ngủ, lúc phát hiện đám cháy thì đã quá muộn, cô đã cố gắng chạy trước để mở đường cho cả 2 chị em.

Khi gần tới cửa ra thì 1 thanh gỗ trên trần nhà đang cháy bỗng rơi xuống, cô né kịp thời vì cô em gái đã đẩy cô ra nhưng em gái cô đã bị đè dưới thanh gỗ và nằm giữa đám cháy.

Cô đã định chạy tới cứu em mình.

Nhưng cô bé đã nói rằng:"Chạy đi chị, hãy sống sót và tự lo cho bản thân mình về sau này khi không có em.

Chị phải sống, nhất định phải sống tốt luôn cả phần của em.

Em yêu chị".

Cô đã bật khóc rất nhiều sau đó và luôn ân hận nhận mọi tội lỗi về mình, không ngày nào cô không nhớ đến nó.

Nhưng người đang đứng đối diện cô bây giờ không phải em cô, nó không bao giờ làm như vậy...

Là linh hồn của 1 con quỷ thì đúng hơn.

- Mày muốn gì?- Rosé gằng giọng, cố tỏ ra cứng rắng.

- Your soul!- Dứt lời, nó nhào tới với 2 bàn tay có những bộ móng vuốt dài sắc nhọn và đen sì như đã được mài sẵn.

Nó vồ lấy cô...

.

.

.
 
|Blackpink| Lời Cầu Cứu
Lalisa Manoban: Bóng đêm


Đối với Lisa, bóng đêm luôn là thứ đáng sợ nhất đối với cô.

Và khi đêm đến là lúc những nỗi sợ và sự ám ảnh tìm đến cô, điều mà khiến cô sợ nhất là thứ sinh vật luôn rình mò sống trong bóng tối, cô nghĩ chúng luôn ở xung quanh cuộc sống thường ngày của mỗi người mà chúng ta thường phải bận tâm quá nhiều việc và quên đi nó, còn nó thì vẫn luôn trốn ở đâu đó trong góc tối mà chực trờ sẵn cơ hội để nuốt lấy chúng ta .

Mặc dù mọi người xung quanh, thậm chí cả ba mẹ lẫn bạn bè lúc nào cũng an ủi và khuyên bảo cô rằng cô không việc gì phải sợ vì chúng chỉ xuất hiện ở trong những câu truyện truyền thuyết để hù dọa trẻ con và chúng thường ăn nỗi sợ hãi của con người nên đừng bao giờ tỏ ra là chúng ta đang run sợ trước chúng vì điều đó chỉ khiến chúng thêm khoái trá vì đã đạt được mục đích, chẳng qua cô đã quá lo xa mà đâm ra tưởng tượng thôi.

Nhưng những lời đó cũng chả giúp cô an tâm chút nào, vì từ nhỏ cô đã từng bị 1 con quỷ ám vào người, nó khiến cô đau đớn và bắt cô phải làm rồi đứng nhìn những việc mà 1 đứa trẻ còn quá nhỏ để có thể chứng kiến.

Nó đã phá vỡ gia đình cô, giết ba mẹ cô, biến cô thành 1 đứa bị cả thế giới ghẻ lạnh.

Từ đó cô rất sợ, cô sống khép mình với thế giới bên ngoài, cô không có nhiều bạn và rất ít trong số đó hiểu được hoàn cảnh của cô.

Cho đến 1 đêm, cô hầu như mất ngủ và nằm trằn trọc đến 2h sáng.

Rồi cô nghe tiếng bước chân của ai đó đang bước đi ở trên gác mái, cứ tưởng là Leo khiến cô bực mình, nhẹ nhàng lên xem thử và thủ sẵn thêm 1 cái đèn pin trên tay.

Khi cô vừa mở cửa vào thì 1 lớp bụi dày đã ập xuống người cô, Lisa giơ tay che miệng ho sặc sụa, căn gác này đã lâu lắm rồi không có ai dọn dẹp, bóng đèn cũng bị hư nên bao trùm quanh cô toàn là bóng tối.

Cô rọi đèn pin khắp phòng và cất tiếng gọi bé mèo của cô: "Meow meow!!"

Nhưng chẳng gì khác ngoài sự im lặng đến đáng sợ.

Rồi cô tiến tới chiếc tủ ở góc phòng, chậm rãi từng bước 1, cô giơ bàn tay đang không ngừng run rẩy vì sợ hãi lên nắm lấy cánh cửa tủ, cô nuốt nước bọt rồi nhắm chặt mắt lại.

Cô bật mở cánh cửa kia ra nhưng chẳng có gì-trống không và phủ đầy bụi, cô thở phào nhẹ nhõm, quay người lại định đi ra ngoài thì cánh cửa ra vào bị đóng sầm lại 1 cách mạnh bạo làm cô giật mình.

Lisa hoảng hốt chạy vội tới cầm tay nắm cửa mà cố cạy ra nhưng không được, bất lực cô ngồi bệt xuống ôm đầu và những tiếng nức nở bắt đầu bật ra từ cổ họng cô, nỗi sợ bóng tối bao trùm lấy cô.

Rồi cô thấy 1 cặp mắt sáng lên trong bóng tối của căn phòng, cặp mắt rất đáng sợ, có đồng tử dọc như mắt mèo đang nhìn chòng chọc vào cô, tiếp theo đó là cô nghe tiếng răng rắc của xương như có thứ gì đó đang lớn lên, rồi nó đang dần bước ra khỏi bóng tối và tiến về phía cô, cặp mắt đó đang nhìn cô, tốc độ càng ngày càng nhanh, bàn tay đen sì của nó như muốn bóp lấy cổ cô.

Lisa nhắm mắt lại và hét lên...

Nhưng khi mở mắt ra thì chẳng có gì cả, cô vẫn đang nằm trên giường và mừng thầm khi biết cô vừa gặp ác mộng, cô liếc qua chiếc đồng hồ bên cạnh: "Mới có 3h sáng sao??"

Mệt mỏi cô nằm lại, cố nhắm mắt ngủ tiếp nhưng vẫn không tài nào ngủ được.

Cô mở mắt ra 1 lần nữa thì thứ sinh vật trong ác mộng kia đang đu trên trần nhà, ánh mắt đó vẫn chòng chọc vào cô.

Nó sà xuống thì cô chưa kịp hét lên...

.

.

.

*Mình đã cố gắng vặn hết chất xám và chỉnh sửa lại theo yêu cầu của 1 số bạn rồi đó ^^!

Tại bản thân mình thấy lúc chưa chỉnh nó cũng nhạt với không gây cấn nên mình suy nghĩ rất nhiều rồi mới chỉnh lại í.

Mong mấy bạn cho ý kiến*
 
|Blackpink| Lời Cầu Cứu
Ngoại truyện: Con búp bê bị nguyền rủa


* Vì yêu cầu của 1 bạn nên mình sẽ viết thêm ngoại truyện này.

Mình sẽ dựa vào 2 phần phim 'Annabelle' nổi tiếng của Mĩ để dựng lên cốt truyện cho mình*

————————-

Rosé rất thích chơi với Lisa.

Bởi vì tính cô rất hoà đồng, vui vẻ và hay bắt chuyện với người khác.

Nhưng khi họ lên 5, gia đình Lisa gặp khó khăn, Rosé cũng không rõ mà cô chỉ biết bố mẹ Lisa phải đi xa và không biết bao giờ mới có thể về được.

Trước khi đi mẹ Lisa có dặn cậu ấy rằng:"Con yêu, ở nhà ngoan với các dì đừng có quậy phá gì nhé, bố mẹ đi làm xa và chắc lâu lắm mới về.

Chừng nào về mẹ hứa sẽ tặng con 1 con búp bê thật đẹp."

Khi họ 17, Lisa nhận được 1 thông tin từ phía cảnh sát báo rằng cha mẹ cô đã qua đời trong 1 vụ tai nạn giao thông khi trên đường về nhà và trong lúc khám nghiệm hiện trường họ phát hiện ra 1 chiếc hộp quà được gói kĩ càng, trong đó chứa 1 con búp bế rất to và kèm theo bức thư tặng quà sinh nhật lần thứ 17 của đứa con gái đúng như lời hứa.

Nhưng món quà chưa kịp trao cho cô thì 2 người đã qua đời.

1 tuần sau, vẫn không nghe tin gì từ Lisa.

Rosé lo lắm, không biết có chuyện gì với cậu ấy không, hay cậu ấy có ý định làm điều gì dại dột không.

Hàng trăm câu hỏi chưa có lờ giải cứ chạy qua đầu cô, cách đây 5 ngày cô có đến thăm nhưng cậu ấy nhất quyết không cho ai vào.

Và chiều nay cô quyết định đến nhà Lisa 1 lần nữa để xem thế nào.

Khi đến nơi Rosé gặp các dì của Lisa:

- Lisa vẫn không chịu ra khỏi phòng 1 tuần rồi cháu ạ.

Cô lo lắm.

Nó chả chịu ăn uống cũng không chịu ra ngoài hay gặp mặt ai cả.

- Để cháu lên xem.

Cô gõ cửa phòng Lisa, nhưng không có hồi âm.

Cô lên tiếng:

- Lisa à, là Chaeng nè.

Tớ vào được chứ?

Vẫn không có ai trả lời, cô vặn tay nắm thì thấy cửa khoá.

Thấy lo, cô đành đạp cửa xông vào, theo sau là dì cậu ấy.

Họ sững người...

Lisa đang ngồi dựa lưng vào tường, 2 mắt nhìn chăm chăm phía trước, 1 tay đang ôm con búp bê đặt trên bụng, tay kia cầm 1 con dao với lưỡi dao dính máu.

Máu ở cổ đang túa ra không ngừng từ vết thương lớn do con dao gây ra.

- Cô mau gọi mọi người và cảnh sát đi.- Rosé giục dì của Lisa đang đứng chôn chân trên mặt đất.

Cô chạy đến bên bạn với những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu lăn trên má cô.

- Lisa, dậy đi.

Cậu đùa tớ phải không, đùa kiểu này không hay đâu.- Cô lay người Lisa.

Nhìn bên cạnh cánh tay của cậu ấy, cô thấy mẩu giấy nhớ màu vàng được dán ở đó với 9 con chữ của Lisa.

"Nhưng ai sẽ cầu nguyện cho quỷ Satan đây?

Vì chúng ta là môn đệ của Satan"

Cô hoảng hốt nhìn sang con búp bê đang nằm trong lòng Lisa, đôi mắt nó cũng đang trừng trừng nhìn về phía cô.

Và trong đôi mắt ấy, Rosé thấy linh hồn của 1 con quỷ bị án giữ bên trong con búp bê.

_________________

"...nhưng con người cũng chỉ là 1 loài thú và chúng sẽ tiến hoá thành 1 con thú khác, và con thú đó sẽ thông minh hơn và nó sẽ bắt loài người bỏ vào sở thú, như chúng ta bỏ tinh tinh hay khỉ đột vào sở thú.

Hay tất cả loài người sẽ nhiễm 1 thứ bệnh và chết đi, hay họ sẽ gây ra quá nhiều ô nhiễm và giết chết chính mình, rồi khi ấy sẽ chỉ có côn trùng trên thế giới và chúng sẽ là loài thú siêu việt nhất."

1 thế giới không có con người nữa.

Tôi chưa từng gặp qua viễn cảnh nào tươi sáng hơn thế.

---------------------------

* Bonus thêm vài ảnh Hắc Hường nè

Bisa tui là Jennie nhoazzz

Lía nhiều ảnh đẹp quá ko biết chọn cái nào TT

Thích nhất couple nhà LizChaeng này luôn

Nyeong an!
 
Back
Top Bottom