Tâm Linh (BL) VĂN PHÒNG THẤT TINH

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
295369841-256-k565735.jpg

(Bl) Văn Phòng Thất Tinh
Tác giả: YiYi189
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

-

Tác giả: Ryeo Yi
-

Thể loại:
Huyền huyễn, phản xuyên, nguyên sang, thanh thủy văn, phá án, linh thần dị quái, kinh dị, hài nhẹ, cường cường, song khiết, ngọt, niên thượng (công), nam x nam, 1x1, Tiên Tu công x Thiên Sư thụ, HE.

- Nhân vật chính: Phó Trường Thiên (Nghiêm Lăng Tử) x An Diệp Ly
- Nhân vật phụ: Mao Tuệ Linh, Lý Nguyên Bảo, Sơn Minh Đàm, Hứa Kỳ, Trương Thành Phong, Thích Pháp Loa, Triệu Tình,...

-

Văn án: Đại chiến Tiên - Ma diễn ra mười năm dài đằng đẵng với lợi thế đang nghiêng về phía Tiên Tu thì...

Kiếm tu Giáp: "Lôi kiếp?

Ai sắp độ kiếp?"

Đạo tu Ất: "Không xong rồi, Nghiêm Lăng Tử tôn giả sắp độ kiếp phi thăng!"

Toàn thể Ma tu: " Hahaha!

Thiên đạo đứng về phía Ma tu rồi hahaha!"

Đúng, không nghe lầm đâu, Nghiêm Lăng Tử tôn giả hơn 300 tuổi đạt Đại Thừa hậu kỳ viên mãn, thiên tài của thiên tài tu chân trong đại lục Thương Linh, đang đại chiến với Ma tôn Ma đạo lại gặp lôi kiếp.

Phải làm sao đây?

Vừa chịu lôi kiếp vừa bị tập kích, Nghiêm Lăng Tử cam tâm chịu chết?

Đương nhiên không rồi!

Nghiêm Lăng Tử: "Bổn tọa mới là Thiên Đạo!"

ẦM ẦM ĐÙNG ĐOÀNG Sấm sét và kiếm quang va vào nhau lại vô tình bổ ra kết giới không gian.

Một lực hút kỳ lạ hút lấy Nghiêm Lăng Tử cùng lôi kiếp đang không ngừng điên cuồng bổ xuống vào không gian kỳ lạ kìa.
.
.
.

Phi thăng rồi?

Không, là xuyên không.

Mà còn...

An Diệp Ly: "CON MẸ NÓ!

ANH MAU ĐỀN NHÀ LẠI CHO TÔI!!!"

--- LƯU Ý ---
1.

Đây là tác phẩm tự sáng tác của tớ (RYEO YI)!

2.

Truyện up song song với wordpress Chuồng Chó Trại Hươu của tớ nên những nên còn lại đều là ăn cắp vì tớ Tags: 1x1blboylovedammydanmeihàikinhdilinhthandiquainiênthượngphảnxuyênđammỹ​
 
(Bl) Văn Phòng Thất Tinh
CHƯƠNG 1 - ĐỘ KIẾP


Đại Lục Thương Linh Mười năm trước Ma Tôn Ma đạo Mạc Dận xuất quan sau hơn 50 năm bế quan.

Biết được bản thân tuổi thọ sắp hết, đại nạn đang tới nên hắn liền phát động Tiên – Ma đại chiến để tranh giành lấy lợi ích đồng thời bắt Nghiêm Lăng Tử tôn giả về luyện nhân đan nhằm đột phá phi thăng.

Chính vì vậy mà đại chiến Tiên – Ma diễn ra.

Cuộc chiến này kéo dài xuyên suốt mười năm liền vẫn chưa đến hồi kết.

Từ khi bắt đầu đến nay, Tiên tu ngã xuống hơn ngàn người, Ma tu cũng xác chết chất chồng.

Chẳng những thế, phàm nhân vô tội cũng bị cuốn vào cuộc chiến phi nghĩa này khiến tiếng khóc than vang lên khắp nơi.

Trăm vạn thành hoang, trường giang nhuộm máu, khắp nơi trên đại lục Thương Linh chỉ còn đau thương và mất mát.

Ngay tại sông Lương Hối, ranh giới của Hàm châu và Đan châu, chính là chiến trường chính của cuộc chiến này.

Hàng vạn Tiên tu và Ma tu đang điên cuồng xông vào chém giết lẫn nhau.

Hết tốp này đến tốp khác, không ngừng chém giết, bày trận rồi lại đau đớn ngã xuống chôn mình dưới lòng sông Lương Hối đang cuồn cuộn gầm thét kia.

Giữa không trung, ngay trung tâm trận chiến có hai bóng người một đen một đỏ đang giao chiến nhanh đến chỉ còn lại quang ảnh.

Ảo đỏ chính là Ma Tôn Mạc Dận đã tu luyện hơn ngàn năm đạt được Đại Thừa trung kỳ.

Còn áo đen bên cạnh, một đầu bạch phát hắc y tung bay là nhân tài ngàn năm có một của tu chân giới, Nghiêm Lăng Tử tôn giả - Phó Trường Thiên.

Hắn hiện là trưởng lão của Vân Tinh tông, tông môn đệ nhất đại lục Thương Linh.

Dù chỉ mới hơn 300 tuổi nhưng Nghiêm Lăng Tử đã đạt được cảnh giới Đại Thừa hậu kỳ viên mãn.

Tuy hơn Mạc Dận một tiểu cảnh giới nhưng xưa nay Ma tu được thiên đạo ưu ái năng lực mạnh hơn so với tiên tu bình thường nên khoảng cách của hai người họ cũng không khác nhau mấy.

Cả hai đời này đều là đối thủ một mất một còn của nhau những vì vài lý do nên cả hai hiếm khi giao chiến trực diện.

Tuy nhiên, lần này vì ám ảnh đại nạn cuối đời đang đến dần nên Mạc Dân quyết tâm phải giết được Nghiêm Lăng Tử vì chỉ có hắn mới giúp lão mau chóng đột phá phi thăng.

Mạc Dận: "Nghiêm Lăng Tử, bản tôn nhất định sẽ lấy mạng của người."

Nghiêm Lăng Tử: "Người đã nói câu này 2538 lần."

Tôn giả bạch phát nhàn nhạt trả lời đồng thời tay phải nâng trường kiếm đen tuyền chặn đi thế tiến công của Ma đao khát máu trong tay hồng bào nam tử đối diện.

Tay trái của hắn không ngừng bấm pháp quyết tiêu diệt các quỷ hồn do Mạc Dận luyện chế đang tập kích xung quanh mình.

Trong khi trận đánh đang quyết liệt diễn ra thì trên trời lại bắt đầu có dị biến.

Một trận gió từ phía bắc thổi đến, càng ngày càng thổi mạnh hơn kèm theo đó là mây đen đang dần dần kéo đến chiến trường sông Lương Hối.

Từng tụ từng tụ mây đen ngòm chậm rãi tích tụ lại trên bầu trời Đan châu và Hàm châu.

Chiến trường hiện tại đang là giữa trưa nắng chói chang nhưng vì mây che mà bỗng chốc tối đi.

Trên trời thì đen tối như mực tàu, dưới đất máu đỏ lại chảy lênh láng kèm theo tiếng la hét của hai bên và tiếng sóng vỗ ầm ầm trên sông Lương Hối khiến chiến trường không khác gì địa ngục trần gian vô cùng kinh khủng.

Giữa bầu trời bị che kín bởi mây đen dày kín bắt đầu xuất hiện những ánh chớp.

Một đợt chớp đánh xuống liền khiến không gian tối đen lần nữa đột nhiên sáng lên.

Những đợt sét nhỏ cũng bắt đầu đánh ầm ầm xuống.

Quỷ hồn được ma tu luyện chế lúc đầu đang điên cuồng cắn giết Tiên tu bây giờ lại sợ hãi co người hoặc la hét chui vào tụ bào của Ma tu núp đi.

Dù chưa tạo ra tổn thương những đại trận lớn vậy vẫn khiến toàn bộ hai bên Tiên – Ma ngẩn người, dừng tay lại quan sát.

"Bọn ma tu lại bày trận pháp mới gì chăng?" – Một kiếm tu lên tiếng "Không phải" "Bọn ta không biết trận pháp này, các vị hộ pháp và Ma Tôn cũng không thông báo gì hết."

"Phải đó, không phải của bọn ta."

"Không phải trận pháp thì là gì?"

"Thế trận này thật đáng sợ" . . .

Các tu sĩ không ngừng bàn tán về cảnh tưởng tượng trên trời.

Ai này đều có những phán đoán riêng của mình nhưng phần lớn đều là run sợ trước bầu trời tối đen đang gầm gừ giận kia.

Ở giữa không trung, Ma Tôn Mạc Dận quan sát thiên tượng rồi đột nhiên nhìn Nghiêm Lăng Tử, khẽ nhíu mày.

Sắc mặt Nghiêm Lăng Tử lúc này cũng không mấy dễ coi, hắn nghiêm túc siết chặt huyền kiếm trong tay nhìn về cảnh tượng kinh khủng bên trên.

Ầm Ầm Một tia sét màu trắng mạnh mẽ đánh về phía Nghiêm Lăng Tử.

Đường đi của sét nhanh mà tốc độ bấm quyết của Nghiêm Lăng tử còn nhanh hơn.

Hắn nhanh chóng tạo ra một kết giới bảo vệ chặn đi tia sét hung dữ kia.

"Lôi... lôi... lôi kiếp." – Một Đạo tu hoảng sợ lấm bấp nói "Lôi kiếp?

Thật khủng khiếp.

Thế trận này rốt cuộc là lôi kiếp dành cho ai?"

"Người mù à, nó mới đánh về phía Nghiêm Lăng Tử tôn giả đó!"

"Má ơi, sợ quá!

Tia sét lúc này dưới Nguyên Anh kỳ mà nhận chắc đã mất mạng rồi!"

"Nghiêm Lăng Tử độ kiếp, hắn đã là Đại Thừa kỳ rồi lần này hắn sẽ phi thăng sao?"

"Chưa chắc, người cũng thấy đợt sét lúc nãy rồi đó.

Như là đòi mạng, càng về sau sét sẽ càng mạnh hơn làm sao mà chống được."

"Nhưng hắn là Nghiêm Lăng Tử đó."

"Thì sao, hắn cũng chỉ là phàm nhân thôi.

Trong mắt thiên đạo chẳng khác gì con kiến hôi cả."

Trong lúc Ma tu và Tiên tu bàn tán, cãi nhau thì phía trận địa của Vân Tinh tông ai nấy nét mặt đều là hoảng sợ và lo lắng.

Một vài lão giả tiên phong đạo cốt có lẽ là trưởng lão của Vân Tinh tông đang thở dài nhìn về phía Nghiêm Lăng Tử.

"Sư phụ, Nghiêm Lăng Tử sư thúc sẽ không sao chứ?" – Một thiếu niên tuấn tú nhìn về lão giả tóc bạc râu bạc bên cạnh mình.

Lão giả nghe câu hỏi nhưng không trả lời mà chỉ nghiêm mặc nhìn vị sư đệ trẻ tuổi xuất sắc của mình trên kia.

Thấy lão như thế một nữ tử bạch y dung nhan diễm lệ cầm phất trần khẽ thở dài rồi nói: "Chưởng môn sư huynh có lo lắng cũng vô ích.

Chuyện này chúng ta đã tính sẵn chỉ là không ngờ lại đến sớm như vậy."

Chưởng môn Vân Tinh tông: "Phải, chúng ta đã biết trong năm nay đệ ấy nhất định sẽ đột phá.

Chỉ là thế trận này khiến ta lo lắng."

Diệu Tử Lan tiên tử: "Đệ ấy có thể phi thăng không?"

"Không thể!"

Hai từ vỏn vẹn, phát âm lại cực thấp của Chưởng môn Vân Tinh tông, Minh Phong Tử tôn giả khiến các tôn giả đứng gần liền xanh mặt.

"Sao có thể?

Vậy đệ ấy..."

"Chưởng môn sư huynh, chúng ta phải làm sao đây?"

"Ta bói ra một đường sinh cơ cho đệ ấy.

Nhưng mà... ta không lí giải được." – Minh Phong Tử tôn giả lắc đầu nói Toàn bộ Vân Tinh tông trở nên trầm lặng hơn.

Từ trưởng lão đến các môn tu đều nặng nề nhìn về trung tâm trận chiến.

Quay lại chỗ Nghiêm Lăng Tử đang chịu trận, hắn đã chống lại 39 đợt công kích của sấm sét.

Mỗi một đợt, lực đánh càng ngày càng mạnh hơn và đường sét cũng dày hơn hẳn.

Ban đầu chỉ cần dùng trận pháp phòng vệ nhưng bây giờ Nghiêm Lăng Tử phải lấy ra cả pháp bảo hộ thân.

Nghiêm Lăng Tử phất tay một chiếc ô màu trắng hoa văn huyền long uốn lượn liền xuất hiện.

Chiếc ô theo âm thanh đọc khẩu quyết của hắn bắt đầu to gấp đôi ban nãy rồi nhẹ nhàng bay lên lơ lửng trên đỉnh đầu Nghiêm Lăng Tử để chống lại đợt công kích 40 đang đánh tới.

Ầm Cột sét ban đầu là màu trắng giờ đã thành màu tím đánh mạnh lên chiếc ô đang không ngừng xoay tròn kia.

Dù lực sét cực mạnh có thể đánh chết tu sĩ Xuất Khiếu hậu kỳ viên mãn nhưng chiếc ô vẫn mảy may không sao hết bảo vệ chủ nhân của nó.

Người bị đánh thì không sao những chấn động của tia sét 40 bắt đầu ảnh hưởng đến xung quanh.

Tất cả Ma tu và Tiên tu cảm thấy không ổn liền trực tiếp lui xa trăm dặm dùng toàn bộ pháp bảo dựng trận pháp phòng hộ cho tông môn mình.

Nhìn thấy sự việc diễn ra trước mặt, đồng tử Ma Tôn khẽ chuyển động.

Hắn siết chặt ma đao trong tay nhìn về phía Nghiêm Lăng Tử đang không ngừng bấm pháp quyết dưới ô.

Nhìn một hồi, hắn như điên như cuồng chỉ ma đao về hướng Nghiêm Lăng Tử mà cưới lớn: "HAHAHA!

HAHAHA!

Hôm nay thiên đạo cũng đứng về phía bản tôn.

Nghiêm Lăng Tử, ngày hôm này sẽ là ngày người phải chết.

HAHAHA!

Bản tôn sẽ luyện người thành nhân đan, sau đó ta sẽ phi thắng!

Nghiêm Lăng Tử ngươi thua rồi HAHAHA!"

Vừa dứt lời, hắn tạo một kết giới phòng hộ quanh mình đồng thời lấy ra pháp bảo tung lên trên người để thêm một tầng bảo hộ rồi mới nâng đao chém về phía Nghiêm Lăng Tử.

"Ồn ào!"

Lạnh đạm thốt ra hai từ, Nghiêm Lăng Tử nâng trường kiếm Huyền Thiên chém về phía Mạc Dận.

Đứng mãi một chỗ chống lôi kiếp khiến hắn cũng nhàm chán, nên nếu tên Ma Tôn điên khùng kia chán sống thì hắn cũng không ngại ra tay.

Cả hai một lần nữa lao vào đánh nhau.

Khác biệt duy nhất chỉ là lần này có thêm lôi kiếp nhập trận.

Hai đại năng đứng đầu Thương Linh đại lục đánh đánh, chém chém khiến đao quang cùng kiếm quang lan ra khắp nơi.

Gặp thêm sấm sét không ngừng bổ xuống khiến cho đất trời cũng phải rung chuyển.

Cột sét thứ 60 bổ xuống khiến bạch ô thêm một vết nứt.

Cột sét thứ 65 làm bạch ô run rẩy không ngừng cho đến khi chống lại cột sét 67 thì nó hoàn toàn vỡ vụn biến mất.

Chiếc ô vừa vỡ lập tức cột sét 68 liền phóng xuống.

Dù Nghiêm Lăng Tử đã nhanh chóng giơ Huyền Thiên kiếm lên chống đỡ nhưng vẫn chậm một bước khiến sấm sét đánh mạnh vào cơ thể hắn.

Phụt!!!

Hắn phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt cũng bắt đầu trắng đi dần.

Thấy như thế, Ma Tôn càng thêm vui sướng.

Hắn cười vang lên rồi lại giơ ma đao chém một nhát vào người Nghiêm Lăng Tử.

Thanh đao sắp chém vào ngực Nghiêm Lăng Tử thì một cột sét bất thình lình xuất hiện đánh văng Ma Tôn ra xa khiến hắn phải hộc ra một ngụm máu lớn.

Ra là Nghiêm Lăng Tử đã nhanh tay hất cột sét 70 về phía Ma Tôn.

Lau đi vệt máu trên khóe miệng, hắn lạnh mặt nhìn Ma Tôn đang từ từ bay về phía mình.

Một lần nữa tung bảo kiếm lên không trung, hai tay hắn chắp lại làm một pháp quyết.

Một sức mạnh kỳ bí dần dần hội tụ lại giữa hai lòng bàn tay.

Hắn nâng tay bắn sức mạnh ấy về Huyền Thiên kiếm, khẽ quát: "Huyền Long Phi Thiên!"

Grừ Tiếng rồng ngầm từ trong thân kiếm vang lên gây ra trấn động lớn đồng thời một con Huyền Long dài năm trượng bay thẳng lên trên cao rồi bay về uồn lượn xung quanh đỉnh đầu Nghiêm Lăng Tử.

Nó há cái miệng to lớn đầy răng nanh sắt bén của mình ra rồi liên tục cắn nuốt cột sét 72, 73, 74 như đang nếm một món ăn ngon nào đó.

Tuy Huyền Long càn quét vô cùng mạnh mẽ nhưng linh lực của Nghiêm Lăng Tử cũng dần giảm mạnh.

Mặt mày hắn trắng bệch đi nhiều, miệng và hai mắt đã bắt đầu chảy máu trông vô cùng chật vật.

Mặc dù đã cắn nuốt được 75 cột sét nhưng vẫn còn 6 đợt đánh nữa mới hoàn thành lôi kiếp.

Theo tình hình hiện tại, Nghiêm Lăng Tử không thể chống đến cột sét thứ 78.

"KHÔNG!

BỔN TÔN TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐỂ NGƯỜI CHẾT Ở ĐÂY!"

Mắt thấy Nghiêm Lăng Tử sắp thất bại khiến Ma Tôn càng thêm điên cuồng.

Hắn nhất định phải bắt sống Nghiêm Lăng Tử hoặc ít nhất phải còn một hơi tàn thì nhân đan mới có thể thành công nếu giờ Nghiêm Lăng Tử chết thì hắn cũng chẳng sống được bao lâu.

Hạ quyết tâm, Ma Tôn liền phóng ma đao lên chỗ Huyền Thiên kiếm, hét lớn: "VẠN QUỶ DẠ HÀNH!"

Hàng vạn tiếng tru, kêu rên đợt nhiên xuất hiện.

Một cỗ quỷ khí đỏ đậm từ thân ma đao bay lên cùng Huyền Long cắn nuốt cột sét 76.

Hai luồng sức mạnh không ngừng chống lại cột sét mạnh liệt đang đánh tới.

Mỗi lần đao quang, kiếm quang cùng sấm sét chạm nhau thì sắc mặt hai vị đại năng đang bay giữa không trung càng thêm trắng đi.

Trên người cả hai đều đầy vết thương, kim đan trong cơ thể bọn họ điên cuồng xoay chuyển để tiếp thêm linh lực ngày càng tiêu tan.

Nếu không phải cả hai bận đồ đen và đỏ thì giờ nhìn hai người chả khác huyết nhân là mấy.

Sau cột sét 78 thì cột sét 79 xuất hiện chậm hơn.

Nó đang thu các tia sấm sét nhỏ xung quanh lại bên mình.

Từng chút từng chút một tích tụ lại.

ẦM ẦM ẦM Bầu trời không ngừng rung chuyển, kêu vang.

Một cột sét khổng lồ đen kịt bổ xuống.

Cùng lúc đó, ở giữa không trung hai đại năng như đèn cạn dầu dùng hết sức mình bấm pháp quyết, hét lớn: "HUYỀN LONG PHI THIÊN!

PHÁ!"

"VẠN QUỶ DẠ HÀNH!

GIẾT!"

RẦM RẦM RẦM Ba luồng sức mạnh cực đại đập vào nhau cùng lúc khiến đất trời rung chuyển như muốn nổ tung.

Bỗng, giữa không trung vang lên vài tiếng nứt.

RẮC RẮC RẮC Ngay tại nơi giao nhau giữa ba luồng sức mạnh xuất hiện vết nứt nhìn như vết nứt trên gương vậy.

Ban đầu là vài đoạn nứt ngắn nhỏ lẻ rời rạc rồi dần dần loang rộng ra như một tấm mạng nhện khổng lồ.

Các vết nứt này lan ra với tốc độ cực nhanh rồi đột nhiên ngừng lại.

Nhìn thoáng qua tấm "mạng nhện" trên không kia như có một cột lốc xoáy đang không ngừng chuyển động bên trong nó.

Nhưng bầu trời rất tối còn cột xoáy kia cũng mang màu đen sậm nên cũng không ai để ý đến nó.

Tuy xảy ra dị biến đột ngột nhưng bây giờ không phải lúc để quan tâm đến nó vì cột sét 80 đã đến.

Một lần nữa hai đại năng Thương Linh giới hét lớn: "HUYỀN LONG PHI THIÊN!

PHÁ!"

"VẠN QUỶ DẠ HÀNH!

GIẾT!"

Cứ tưởng thêm một lần va chạm trấn thiên động địa nữa diễn ra.

Lốc xoáy bên trong tấm "mạng nhện" kia không khác gì một cái máy hút khổng lồ.

Nó không ngừng cuống cuồng xoay mạnh rồi tỏa ra một luồng năng lượng mạnh mẽ hút cả ba luồng sức mạnh đang tranh đấu với nhau ngoài kia vào trong đó đồng thời hút luôn cả hai người đang đứng gần nó nhất.

Dù có chống cự quyết liệt thế nào cũng không thể thoát được chưa kể giờ phút này cả hai người chẳng còn bao nhiêu sức lực để chống đỡ.

Lực hút bí ẩn bám riết không tha cứ như nhất định phải cắn nuốt cho bằng được hai đại năng tôn gia kia vào trong cơ thể mình.

Cuối cùng, sau một hồi dằn co nó cũng cuống được hai tôn giả đức cao vọng trọng của đại lục Thương Linh vào.

Sau toàn bộ quá trình độ kiếp cuồng bạo kia thì âm thanh cuối cùng cư dân Thương Linh giới nghe chính là tiếng la hét không cam tâm của Ma Tôn Mạc Dận cùng sự biến mất của Nghiêm Lăng Tử tôn giả và Ma Tôn Mạc Dận sau khe nứt bí ẩn.
 
(Bl) Văn Phòng Thất Tinh
CHƯƠNG 2 - XE BUS (1)


Trái đất, năm 2022 Nước Nam Minh, thành phố Thanh Dương Trong một cửa hàng tiện lợi nho nhỏ bên đường có một thanh niên vóc người cao gầy lưng đeo một chiếc balo nhỏ màu xám đang tu lấy tu để một chai nước khoáng để giải nhiệt.

Nuốt xuống một ngụm nước mát lạnh khiến cả người thoải mái hơn hẳn.

Cậu chàng trắng trẻo nhìn xuyên qua màn cửa kính của cửa hàng quan sát đường phố.

Nhìn con đường rộng lớn vắng vẻ đang bị nắng nóng bao phủ đôi lúc có vài chiếc xe chạy lướt nhanh qua như đang muốn mau chóng về nhà cho lẹ để tránh nóng thật khiến người ta ngao ngán.

Thấy vậy, An Diệp Ly chỉ biết thờ dài.

Nếu biết hôm nay nóng nực như vậy thì cậu thà ở nhà bật máy lạnh ngủ nướng cho lành.

Chả hiểu làm sao rõ ràng bình thường cậu là con sâu lười dính giường là ngủ gọi mãi không dậy nhưng hôm nay đột nhiên mới sáng sớm cậu đã mở mắt.

Dù cố thế nào cũng không thể ngủ tiếp làm cậu cực kỳ bực bội.

Nhưng cũng lỡ dậy sớm một hôm rồi nên cậu quyết định đến trường đại học lấy bằng tốt nghiệp chính thức luôn.

Và đó là lý do giữa trời trưa nắng nóng cậu phải chui vào cửa hàng tiện lợi tránh nóng như hiện tại.

Hiện tại gần 12 giờ trưa rồi, dù rất nóng nhưng An Diệp Ly vẫn quyết định đi về nhà.

Vì từ nhà cậu đến trường vô cùng xa mà bản thân lại không có xe riêng nên phải tranh thủ đón xe bus để về.

Giờ mà không lo tranh thủ đi thì gần chiều người dân tan làm, học sinh sinh viên tan học sẽ đua nhau chen chúc lên xe bus vô cùng dọa người.

An Diệp Ly không hề muốn thấy cảnh vừa chịu nóng còn phải "tận hưởng" mùi cơ thể người khủng khiếp kia nên dứt khoát đi đón xe ngay bây giờ.

Cậu đội mũ áo khoác lên đầu, đeo khẩu trang lên rồi tiện tay ném vỏ chai nước khoáng vào thùng rác rồi mở cửa bước ra đường.

Cũng may là trạm xe bus nằm đối diện đường nên không cần cuốc bộ trong tình trạng mồ hôi tuôn như mưa.

Bước băng băng qua vạch kẻ đường cho người đi bộ là tới ngay trạm xe bus đối diện.

Vừa ngồi xuống băng ghế chờ là cậu vội vàng giơ tay áo lau đi mồ hôi trên trán mình.

Chỉ đi qua có vài phút thôi đó mà mồ hôi đã đổ như vậy nếu mà lỡ đi xa hơn chắc ngất xỉu vì mất nước quá.

Nghĩ vậy, An Diệp Ly càng thêm thở dài hận bản thân không chịu xem dự báo thời tiết trước khi ra khỏi nhà.

Cũng may mắn là đợi tầm 10 phút hơn đã thấy bóng xe bus từ xa chạy tới.

Cậu thở phào nhẹ nhõm rồi đứng lên bắt xe.

Chiếc xe bus số 64 màu xanh da trời quen thuộc suốt 4 năm đại học của cậu đang chầm chậm tấp vào trạm chờ.

Cánh cửa đằng trước tự động mở ra, cửa vừa mở hơi lạnh trong xe phả nhẹ ra ngoài làm cậu dễ chịu hơn hẳn.

An Diệp Ly nhanh chóng bước lên xe tìm chỗ ngồi.

Quan sát một lượt khiến cậu hơi bất ngờ vì giờ này mà xe cũng không vắng khách lắm.

Dù không phải đông nghẹt người như giờ cao điểm nhưng hiện tại mỗi băng ghế đều có một hai người đang ngồi.

Phần lớn là băng ghế chỉ có một người ngồi.

Này cũng dễ hiểu, đa số ai đi các phương tiện công cộng nếu có ghế trống thì đều ngồi một mình chứ hiếm ai thấy ghế trống lại vẫn ngồi với người lạ.

Nhìn nhanh hết một vòng không tìm thấy ghế trống nào nên cậu đi về cuối xe ngồi cho tiện xuống cửa sau luôn.

Cậu không thích ngồi dãy ghế dài cuối xe nên nhìn 4 băng ghế gần cuối thì thấy hiện tại có một cặp mẹ con, một thanh niên xăm trổ ngồi bên dãy trái còn dãy phải có một bác trai trung niên và một cô gái trẻ đang tựa cửa sổ ngủ ngon lành.

Thấy thế, cậu quyết định ngồi với bác trai trung niên kia.

An Diệp Ly cởi balo đeo lên trước ngực rồi mới ngồi xuống băng ghế của bác trai trung niên kia.

Cậu đang tháo khẩu trang ra cho thoải mái hơn thì nghe bác trai bên cạnh lên tiếng: "Cậu bé, cậu chỉ đi một mình thôi sao?"

Nghe hỏi, cậu quay sang nhìn thì thấy bác trai kia đang mỉm cười với mình.

Mặc dù không hiểu sao người này lại hỏi mình như vậy nhưng cậu vẫn lịch sự đáp lời: "Phải ạ!

Cháu đi có một mình thôi!"

Vừa nói vừa nở một nụ cười làm đôi mắt đặc biệt to tròn của mình cong nhẹ lên trông vô cùng đáng yêu.

Bác trai kia à một tiếng đáp lại nhưng cậu lại thoáng thấy một sự khó hiểu trong mặt người nọ.

Thấy bác trai cũng không còn nói thêm gì nữa nên An Diệp Ly liền móc điện thoại ra lướt giết thời gian.

Từ lúc lên xe tới giờ xe đã chạy hơn 30 phút rồi, muốn về tới nhà cậu thì cần phải đi qua 7 trạm dừng chân nữa mới tới.

Trên xe phần lớn là người lớn tuổi, lác đác chỉ vài thanh niên nhưng chẳng ai quen biết nhau nên không khí lúc này đặc biệt im lặng.

Có lẽ bác tài xế cũng cảm thấy không khí quá tĩnh lặng, buồn chán nên mới bật radio lên.

Một giọng nữ phát thanh viên liền vang lên át đi tiếng động cơ xe buồn tẻ nãy giờ.

Nữ phát thanh viên đang nhắc về tin tức cũ đã phát tối ngày hôm qua như ai tham nhũng, ở đâu có tai nạn giao thông, lừa đảo, v.v.

Nghe mãi một lúc có lẽ bác tài xế đã chán nên mới chuyển kênh.

Lần này là một nam phát thanh viên với chất giọng đầy nội lực.

"Kính thưa quý vị, hiện tại Trung Tâm Tin Tức Quốc Gia mới nhận được một tin tức mới.

Ở núi Chân Phú tại thành phố An Huy, tỉnh An Huy đang xảy ra cháy rừng nghiêm trọng.

Theo tin tức từ cơ quan chức năng cũng như dân chúng gần đó cho hay thì tầm khoảng 12 giờ trưa hôm nay đột nhiên xuất hiện một cột sét lớn đánh xuống núi Chân Phú dẫn tới hỏa hoạn.

Hiện tại các cơ quan chức năng của thành phố An Huy đang huy động lực lượng phòng cháy chữa cháy tiến hành cứu hỏa và hỗ trợ di dời người dân.

Rất may là chưa thấy thiệt hại về người.

Hy vọng rằng lửa sẽ mau chóng được dập tắt..."

Bản tin thì vẫn cứ phát còn người trên xe mạnh ai nấy ngủ hoặc làm việc riêng.

Bấm điện thoại một hồi cũng mỏi mắt, An Diệp Ly liền quay qua hướng cửa sổ ngắm cảnh lại thấy được bác trai trung niên kia đang nhìn mình.

Cậu thật sự vô cùng khó hiểu vì ánh mắt ông bác này dòm cậu chỉ có sự khó hiểu chứ không mang ý xấu gì.

Nhưng mà cứ bị nhìn chầm chầm như vậy cũng không dễ chịu gì mấy nên cậu lên tiếng: "Bác quen cháu hả bác?"

"Hả?

À không!" – Bác trai nghe cậu hỏi hơi giật mình rồi ngại ngùng đáp.

"Vậy sao bác cứ nhìn cháu vậy ạ?

Mặt cháu dính gì sao bác?"

"Không có, xin lỗi cháu chỉ là bác trông cháu hơi giống người quen bác thôi."

"À, vậy người quen của bác chắc cũng đẹp trai giống cháu rồi."

Nghe lời giải thích kia An Diệp Ly cũng không tin mấy.

Cơ mà ông bác này từ ngũ quan có thể nhìn ra là người đôn hậu, thậm chí cậu còn cảm nhận được chính khí nồng đậm trên người ông nên mới vui vẻ đáp trả như thế.

Nhìn thấy cậu nhóc tuấn tú đối diện vui vẻ nói chuyện với mình khiến bác trai cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Hai bác cháu liền vui vẻ nói chuyện nhiều hơn hẳn.

Đang hăng say nói chuyện thì một bác gái ngồi dãy ghế trên lên tiếng: "Bác tài à, sao nãy giờ chưa đến trạm chợ hoa nữa vậy?"

"Chuyện này...

Tôi thật sự cũng đang không hiểu đây.

Chẳng biết sao con đường này hôm nay lại dài như vậy.

Tối chạy thế nào cũng không đi qua được nè."

Trong xe có gắn máy lạnh nhưng bây giờ đầu bác tài đã đầy mồ hôi còn mặt thì vô cùng hoang mang.

Ông đáp lời người phụ nữ kia nhưng đương nhiên đáp án này không làm hài lòng bà ấy.

Trong lúc hai người tranh cãi thì cậu bé ngồi bên tay trái An Diệp Ly chui vào lòng mẹ mình, nói: "Mẹ ơi con lạnh quá!"

"Hạo Hạo ngoan để mẹ lấy áo khoác cho con.

Bác tài ơi, bác có thể giảm bớt máy lạnh không?" – Người mẹ vừa khoác áo cho con trai mình vừa nói vọng lên với bác tài xế "Phải đó, sao lạnh dữ vậy nè?

Giảm máy lạnh bớt đi bác tài ơi."

"Đúng đó, lạnh quá!"

"..."

Lời người mẹ trẻ vừa nói liền nhận được sự hưởng ứng của những người ngồi xung quanh.

Lúc này bác tài xế cảm thấy mình sắp phát điên lên đi được.

Ông khó hiểu quan sát hai bên đường rồi đáp lời bọn họ: "Từ lúc đi qua công viên thành phố tôi đã giảm máy lạnh rồi, hiện tại tôi đã tắt luôn máy lạnh mà vẫn còn lạnh.

Tôi thật sự không biết xe bị gì nữa, mọi người thông cảm giúp."

Lúc này toàn bộ người trên xe đã bắt đầu cảm nhận được sự kì lạ.

Họ quan sát khắp nơi rồi nhìn ra ngoài đường.

Càng quan sát càng hoang mang, rõ ràng họ đang trong trung tâm thành phố mà sau lúc này quan cảnh hai bên đường lại lạ hoắc lạ huơ thế kia.

Cảnh tượng phía trước bọn họ là một mảnh đất xa lạ.

Đây là một con đường đất vàng rộng lớn không thấy điểm dừng.

Hai bên không cây cối, không xe, không nhà và đương nhiên là không một bóng người.

Cô gái trẻ ngồi một mình phía trước ghế An Diệp Ly hoảng sợ nói lớn: "Đây là đâu?

Bác tài, ông chở tụi tôi đi đâu vậy chứ?"

"Cô à, cô tin tôi đi, tôi thật sự cũng không biết mình đang chạy đi đâu nữa."

Bác tài xế thật sự muốn khóc đến nơi luôn rồi, ông hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra hết.

Ông đã làm nghề này 20 năm rồi chưa từng gặp phải chuyện kì quái như vậy.

Rõ ràng là đang đi theo lộ trình quen thuộc mỗi ngày mà chẳng biết sao lại đi vào con đường lạ hoặc này.

Bây giờ ngay cả thiết bị chỉ đường cũng không hoạt động thì ông biết phải làm gì bây giờ.

Câu trả lời đầy bối rối của bác tài càng khiến người trên xe thêm hoang mang.

Họ bắt đầu tranh cãi với bác tài, thậm chí vài người còn muốn ẩu đả với bác tài.

Một số người khác bình tĩnh hơn thì lấy điện thoại ra cầu cứu nhưng càng gọi thì chỉ càng thêm hoang mang vì không có tín hiệu.

Một người la lên: "Mọi người, mọi người xem thử xem điện thoại có tín hiệu không?

Sao điện thoại tôi không có."

"Hả?

Sao kỳ vậy, điện thoại tôi không có tín hiệu."

"Ôi trời, điện thoại tôi cũng vậy."

"Chuyện quái quỷ gì vậy chứ!"

"..."

Ai nấy đều lấy điện thoại ra xem nhưng kết quả chỉ có một là không tín hiệu khiến lòng người càng bức bối thêm.

Trong khi đoàn người hoang mang, cãi nhau thì cảnh quan bên xe bắt đầu thay đổi.

Ban đầu là cảnh đường quê đất cát rộng lớn hoang vu thì bây giờ con đường phía trước càng thêm mơ hồ.

Một làn sương trắng to lớn đang xuất hiện.

Chiếc xe bus cứ thế chậm chạp tiến về phía trước rồi dần dần bị sương trắng nuốt chửng.

Đúng vậy, hiện giờ mà nhìn qua cửa sổ chỉ còn thấy sương trắng bao quanh chứ không còn thấy được gì nữa cả.

Việc này làm người trên xe sợ hãi và hoang mang cực kì.

Một vài người và trẻ nhỏ đã bắt đầu khóc lóc, cầu cứu.

Những người già thì run rẩy niệm Phật theo bản năng, xem đây như cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình.

Ai ai cũng đều đã rơi vào tình trạng khủng hoảng.

Trong không khí ồn ào xen lẫn tiếng khóc, tiếng niệm Phật thậm chí là cả chửi thề thì ngay tại ghế ngồi của Diệp An Ly và bác trai kia lại yên tĩnh hơn hẳn.

Cậu nhíu cặp chân mày dài, dày rậm nhưng trông rất gọn gàng, đoan chính của mình lại rồi dõi mắt quan sát tình huống xung quanh.

Khuôn mặt tươi cười ban đầu lúc này đã trở nên vô cùng nghiêm túc.

An Diệp Ly nhìn tình hình bên ngoài rồi quay sang ông bác bên cạnh mình thì thấy ông vô cùng bình tĩnh chăm chú nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.

Thấy thế cậu ngạc nhiên hỏi: "Bác không sợ à?"

"Thế cháu có sợ không?"

Bác trai này chẳng những không trả lời cậu mà còn nhìn cậu rồi hỏi ngược lại.

Cậu cảm thấy vô cùng thú vị rồi lại lờ mờ như đoán được gì đó nhưng lại không chắc chắn.

Nghĩ nghĩ, cậu liền tặng bác trai một nụ cười tươi rói lộ hẳn ra hái cái đồng tiền đáng yêu hai bên má làm cho khuôn mặt vốn tuấn tú của cậu càng thêm sáng ngời, bắt mắt.

Cậu đáp: "Đương nhiên là cháu không sợ!"
 
Back
Top Bottom