Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc

[Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 9


Phía cha dượng đã giải quyết tương đối ổn thỏa, dù rằng ngoài mặc ông vẫn không hài lòng lắm nhưng không nói gì thêm, ngay cả lúc Cao Ái Linh cho người mang sính lễ sang cũng chỉ ậm ừ rồi đi tuốt vào phòng mình tự giận dỗi với bốn bức tường.

Nhã Vân thì khác, bà gần như tin tưởng con trai lẫn con rể tương lai, hơn nữa lúc ở trước mặt bà cả hai trông cũng rất tình cảm, rõ ràng chẳng có vẻ gì là bị ép buộc kết hôn cả."

Ngày xưa tôi có nói nếu sinh con gái nhất định sẽ gả vào nhà bà, không ngờ bây giờ sinh con trai chúng ta vẫn có duyên làm sui gia với nhau."

Nhã Vân vỗ vỗ tay bạn mình, cảm thán đúng là người giàu có, đã hơn năm mươi rồi mà bàn tay vẫn mịn màng trắng trẻo như vậy, chỉ tiếc là...

Bà âm thầm thở dài, tự hỏi sao một người tốt như Cao Ái Linh lại mắc phải căn bệnh khốn nạn thế kia chứ."

Ừm, tôi cũng không ngờ."

- Cao Ái Linh cười cười, đôi mắt xa xăm hồi tưởng lại chút ký ức vụn vặt - "Chắc bà quên rồi, chứ ngày trước Đông Nhiên từng bế An Vũ trên tay đấy, khi đó nó cứ sợ làm rơi thằng bé, ôm cứng ngắc đến độ bị chuột rút khóc lóc tìm chúng ta xin giúp đỡ."

Nhã Vân nghe Cao Ái Linh nói thì có hơi giật mình, đúng là bà đã quên mất chuyện đó từ lâu, giờ đây Cao Ái Linh nhắc đến nó lại càng có chút không tin được, có lẽ giữa hai đứa đúng là có duyên phận từ trước.Việc chuẩn bị hôn lễ gần như đều do một tay Cao Ái Linh lo từ đầu đến cuối, ngay cả địa điểm chụp ảnh cưới cũng là bà quyết định.

Lúc đầu Quý Đông Nhiên đề nghị chỉ cần chụp ở studio là được rồi nhưng Cao Ái Linh nhất quyết không chịu, hy vọng con trai mình có một bộ album thật đẹp cho ngày trọng đại.

Bởi vì thời gian gấp rút nên Quý Đông Nhiên đã thông báo sẽ đi công tác vài ngày cùng với thư ký của mình, kỳ nghỉ của Hạ An Vũ cũng vì thế mà bất đắc dĩ kéo dài thêm, vẫn là giải quyết chuyện gia đình, nhưng lại là chuyện lập gia đình mới.

Cứ thế, vào một buổi sáng đẹp trời giữa núi non cao vời vợi, bãi cỏ xanh thẫm, cậu thư ký trẻ hồi hộp nhìn tổng giám đốc của mình khoác lên bộ vest trắng lịch lãm cùng một cặp với mình, chỉ vài ngày nữa thôi cậu sẽ chính thức cùng người này bước vào lễ đường, dưới sự chứng kiến của rất nhiều người mà trở thành chồng chồng hợp pháp."

Cả hai thể kề sát thân mật một chút không ạ?

Nhìn hơi gượng gạo."

- Thợ chụp ảnh nháy vài nháy rồi kiểm lại ảnh chụp, sau đó không hài lòng nói.

Hạ An Vũ có chút bối rối, thú thật cậu cũng không giỏi về việc tạo dáng lắm, ai chỉ sao làm vậy thôi, lúc này cậu đang ở trong tư thế nắm lấy tay cầm xe lăn cúi xuống nhìn Quý Đông Nhiên, chỉ vậy thôi đã đủ để cậu ngượng chín cả người rồi.

Quý Đông Nhiên bình thường vốn đã rất đẹp trai, gương mặt nghiêm túc ít khi cười của anh khiến cho bao thiếu nữ trong công ty mỗi lần nhìn thấy đều dõi theo không chớp nổi mắt, đến cả Hạ An Vũ cũng ít khi nào dám đối diện với người này quá lâu.Giờ đây cậu lại đang cùng người đàn ông bao người mến mộ đó mặc áo cưới nhìn nhau thân mật, mà đôi mắt kia lại chẳng giống bình thường chút nào, sự nhu hòa tràn ngập từ đáy mắt ra cả gương mặt, chân thật đến độ Hạ An Vũ có cảm tưởng đây không phải là diễn nữa rồi."

Phải... phải làm sao ạ?"

- Hạ An Vũ bối rối hỏi."

Cậu lên phía trước quỳ xuống tựa vào đùi chồng cậu đi."

- Thợ chụp ảnh chỉ chỉ vào chân của Quý Đông Nhiên.Hạ An Vũ ngắc ngứ bước từng bước làm theo chỉ dẫn quỳ trước xe lăn của Quý Đông Nhiên, nhưng đến đoạn phải nằm lên đùi anh cậu bỗng không biết phải làm sao, đùa gì chứ, có nhân viên nào nằm lên đùi sếp mình bao giờ không?"

Nhanh lên đi!"

- Thợ chụp ảnh sốt ruột thúc giục."

Chỉ đặt tay thôi không được ạ?"

- Hạ An Vũ lớn giọng hỏi - "Như vậy cũng đủ thân..."

Chưa nói dứt câu đột nhiên có một bàn tay to đè lên mái tóc đen nhánh của cậu sau đó nhẹ nhàng đẩy xuống khiến đầu cậu cứ thế rơi vào nơi mềm mại ấm áp, bên trên vang lên tiếng nói trầm ấm dịu dàng:"Ngoan, để người ta chụp cho xong đi."

"Dạ..."

Hạ An Vũ đỏ mặt đáp lại anh, đầu còn chẳng dám nhúc nhích, cảm nhận bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt lên tóc mình, thi thoảng chạm nhẹ qua mang tai và phần cổ lộ ra khiến nó nóng ran không chịu nổi.Bọn họ chụp đến tận khi mặt trời ngả về tây, ánh đỏ rực nhuộm cả một vùng rộng lớn, thợ chụp ảnh thấy hoàng hôn đẹp quá liền hứng chí đòi chụp thêm một tấm:"Hai người mau hôn nhau đi, cảnh đẹp lắm!"

"Không... không cần đâu ạ, sáng giờ chụp nhiều lắm rồi..."

Gương mặt Hạ An Vũ thoáng chốc đỏ bừng, cũng may nhờ ánh hoàng hôn rực rỡ mà che đi phần nào sự quẫn bách của cậu."

Nhanh lên đi, không chụp là phí lắm đó."

- Thợ chụp ảnh có chút sốt ruột, nếu không nhanh thì sẽ chẳng còn gì nữa, hiếm lắm mới có lúc hoàng hôn đẹp thế này."

Nhưng...

A..."

Tay bị một lực kéo tương đối mạnh, chẳng mấy chốc cậu ngã vào lồng ngực rắn chắc của Quý Đông Nhiên, âm thanh kim loại của xe lăn vang lên "lạch cạch" vì phải chịu lực tác động lớn của hai người đàn ông trưởng thành có hơi lung lay, Hạ An Vũ sợ ngã vội quơ quào tìm chỗ bám.Tách!Gò má bị một đôi môi mềm mại chạm vào, Hạ An Vũ mở to mắt không kịp suy nghĩ, khi âm thanh "tách!" của máy chụp ảnh vang lên kèm theo tiếng reo lên vui vẻ của thợ chụp ảnh, cậu mới biết hóa ra mình vừa bị tổng giám đốc hôn mất rồi."

Đẹp lắm!

Chắc chắn đây là tấm ảnh đắt giá của hai người đấy!"

"Xin lỗi, không dọa em chứ?"

Quý Đông Nhiên buông người ra, dù miệng nói xin lỗi nhưng biểu cảm lại rặt một vẻ bình thản, chỉ có Hạ An Vũ là lắp bắp không nói thành lời:"Anh... sao... không..."

"Em không thích?"

- Quý Đông Nhiên trầm giọng hỏi, đôi mắt hơi tối đi vài phần."

Không... không phải..."

- Hạ An Vũ không biết phải nói thế nào, xúc cảm trên má hãy còn đọng đó chưa kịp vơi, trái tim cậu thật sự có chút chịu không nổi - "Chỉ... chỉ hơi bất ngờ thôi ạ."

"Ừm..."

Quý Đông Nhiên hờ hững đáp, sau đó tự mình điều khiển bánh xe lăn rời đi.

Hạ An Vũ bỗng chốc ngẩn người, trong đầu vang lên âm thanh văng vẳng: " Đừng nói là giận rồi nhé!", ngay lập tức đuổi theo cầm lấy tay nắm rồi nói:"Để em giúp anh..."

Quý Đông Nhiên không trả lời, Hạ An Vũ có hơi sững ra, xác định đúng là lại không vui rồi, nhẹ giọng nói với anh:"Anh đừng hiểu lầm, chỉ là em chưa kịp chuẩn bị thôi mà, nếu anh bị hôn bất ngờ anh cũng sẽ như em thôi."

"Cũng là tôi không đúng khi đột nhiên hôn em như vậy..."

Hạ An Vũ âm thầm bĩu môi một cái, vị tổng giám đốc này của cậu, càng tiếp xúc nhiều, bên cạnh những điểm tốt của anh thì càng thấy được nhiều tật xấu của người này, đặc biệt là cái kiểu nhận lỗi phong cách "Tôi đây cũng rất tủi thân" này.

Cả chặng đường đi bọn họ chẳng nói năng với nhau tiếng nào, Quý Đông Nhiên ngồi ở bên cạnh yên lặng xem tài liệu trên máy tính bảng, còn Hạ An Vũ đưa mắt ra ngoài đường phố vùn vụt chạy qua đồng thời cũng lén ngắm nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Quý Đông Nhiên phản chiếu trên cửa kính."

Vậy em vào nhà trước nha."

Xe đậu cạnh con hẻm dẫn vào nhà trọ, Hạ An Vũ trước khi xuống xe liền nói với anh một câu, mà Quý Đông Nhiên chỉ ngẩng mặt lên "ừm" một cái sau đó lại cúi xuống tiếp tục xem màn hình."

Tổng giám đốc!"

- Hạ An Vũ tức giận gọi một tiếng."

Hử..."

Quý Đông Nhiên nhíu mày ngẩng mặt lên lần nữa, anh đã từng dặn dò cậu khi chỉ có hai người không cần gọi anh như vậy, nhưng đôi môi nhanh chóng bị chặn lại, gương mặt của cậu thư ký nhỏ cứ thế phóng to phía trước mắt.

Quý Đông Nhiên chẳng biết nhận xét nụ hôn này như thế nào, có lẽ giống như bọn nhóc con tập tành yêu đương, vụng về, có chút đau do ban đầu cậu va vào mạnh quá, nhưng xúc cảm mang đến lại làm lòng người khẽ lay động."

Cảm... cảm thấy sao hả?

Có bất ngờ không?"

- Hạ An Vũ thở hồng hộc nhìn chằm chằm Quý Đông Nhiên."

Ừm, bất ngờ lắm."

Quý Đông Nhiên vẫn giữ bộ dáng điềm tĩnh đáp lời cậu, ánh mắt lại không nhịn được nhìn vào đôi môi vẫn còn hơi ẩm ướt kia, khi nãy anh đã liếm nhẹ lên nó một cái."

Vậy anh đã hiểu cảm giác của em chưa?"

- Hạ An Vũ hung hăng hỏi lại."

Ừm, hiểu rồi..."

Lúc này Quý Đông Nhiên có chút muốn cười, đây là lần đầu tiên anh thấy được dáng vẻ xù lông sau vẻ ngoài ngoan hiền của Hạ An Vũ."

Vậy còn giận không?"

"Tôi đâu có giận."

- Quý Đông Nhiên nhún nhún vai."

Còn nói không giận?"

- Hạ An Vũ trừng mắt với anh."

Được rồi, là tôi sai, tôi đã hết giận rồi, xin lỗi làm em lo lắng."

- Quý Đông Nhiên thành thật nói, anh biết mình đã chịu thua cậu thư ký này rồi."

Vậy em về."

- Hạ An Vũ mở cửa xe vẫy vẫy tay với anh - "Anh ngủ ngon!"

"Ừm, em cũng ngủ ngon."

Cánh cửa nhanh chóng đóng sầm lại, Quý Đông Nhiên nhìn mãi theo bóng lưng vội vàng bỏ chạy của cậu, khóe miệng khẽ nhếch lên mà lẩm bẩm:"Em ấy vẫn đáng yêu như vậy."
 
[Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 10


Chẳng mấy chốc chỉ còn hai ngày là đến hôn lễ chính thức, Hạ An Vũ theo lời Cao Ái Linh cũng bắt đầu vận chuyển đồ đạc của mình sang nhà riêng của Quý Đông Nhiên.

Với tư cách là thư ký của Quý Đông Nhiên tất nhiên đây chẳng phải lần đầu tiên cậu đến nhà anh, nhưng so với đến vì chuyện công việc nó lại khác hẳn với đến nơi ở mới trong tư cách người bạn đời sắp cưới của sếp mình."

Uầy, nhiều đồ vậy sao, phòng của con cậu chủ đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, con coi có cái nào không cần thiết cứ bỏ đi cho đỡ chật."

Dì Lan là giúp việc duy nhất của nhà này, khi cậu vừa cùng xe chuyển nhà đến nơi đã nhanh chóng ra cửa đón tiếp."

A... con cũng không biết phải bỏ cái nào nữa ạ."

Hạ An Vũ gãi gãi đầu, bởi vì đã sinh sống ở đây hơn bốn năm trời nên đồ đạc quả thật cũng không ít, cậu cũng không biết căn phòng mà Quý Đông Nhiên chuẩn bị cho mình như thế nào cả, hơn nữa bỏ đi thì rất tiếc.

Tủ quần áo này của cậu vẫn còn chắc chắn, kệ sách thì chỉ mới sờn màu đôi chút, ngay cả giá để chén bát cậu cũng thấy nó vẫn còn tốt lắm.

Dì Lan nhìn ra được cậu suy nghĩ những gì, cười cười dịu dàng nói:"Để dì lựa phụ con, đừng lo, không vứt đi phí phạm đâu, cùng lắm mang bán ở chợ đồ cũ vẫn kiếm được ít tiền đấy."

"Cũng được ạ."

Dì Lan lắc lắc đầu nhìn đứa nhỏ luyến tiếc mớ đồ của mình, bất đắc dĩ vỗ vỗ vào vai nó rồi tiến lên hỗ trợ cậu điều động rồi chọn lại đồ đạc một hồi.

Trước khi dì vào nhà này làm vẫn luôn có thói quen giữ lại đồ cũ, cái gì cũng không nỡ vứt đi, dần dần cứ mỗi năm dọn dẹp đều mệt đến bở hơi tai, căn nhà cũng trở nên càng ngày càng chật chội cũ kĩ.

Sau này khi đến đây làm rồi, bởi vì chủ nhân là một người cần sống trong không gian sạch sẽ thoáng đãng, bà cũng tập quen với việc không giữ lại những đồ vật linh tinh nữa, sau đó thì được những người giúp việc sống gần đây giới thiệu cho chỗ mua bán đồ cũ thay vì thẳng tay vứt nó ra bãi rác.Quý Đông Nhiên không phải kiểu người quá khắt khe hay nghiêm trọng hóa vấn đề sạch sẽ, nhưng bởi vì phần dưới bị liệt, lỡ như xảy ra vấn đề gì liên quan sẽ không cảm nhận được, từ đó dễ dẫn đến nhiễm trùng, thậm chí có nguy cơ nguy hiểm đến tính mạng nếu không phát hiện kịp thời, thành ra Cao Ái Linh cực kỳ nghiêm khắc trong điều kiện sống hằng ngày của con trai mình, thường xuyên dặn dò dì Lan phải cẩn thận hết lần này đến lần khác."

Giữ lại nhiêu đây thôi, mấy cái này cứ để dì lo cho."

"Dạ..."

Hạ An Vũ nhìn số vật phẩm mình mang đến đã bị bỏ hơn phân nữa, có hơi tiếc nuối một tẹo, nhưng ngẫm lại nhập gia thì phải tùy tục, nhà của tổng giám đốc đẹp như vậy, làm sao mà cậu có thể bày nhà người ta bởi mấy món cũ kỹ xấu xí này được, chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo."

Phòng của con ở trên tầng hai, còn phòng cậu chủ thì ở ngay tầng một đây thôi, ở chỗ hành lang đó đi vào là gặp."

"Dạ..."

Hạ An Vũ đưa mắt nhìn theo hướng chỉ của dì Lan, là một lối rẽ vào hành lang khá nhỏ, trông cũng hơi tối, có vẻ như ánh sáng không thể lọt vào nơi đó nhiều được, sau đó cậu tiếp tục phụ giúp nhóm người chuyển nhà khuân vác đồ lên phòng mình."

Có thang máy lên tầng, các chú đi đường này cho đỡ nhọc."

Dì Lan thấy mọi người toang bước lên cầu thang lớn thì vội vàng gọi lại, chỉ chỉ vào thang máy nhỏ yên lặng nằm gần chỗ hành lang dẫn đến phòng của Quý Đông Nhiên.

Lúc ra khỏi thang máy, Hạ An Vũ phát hiện trên này ánh sáng ngập tràn, cả một hành lang đều thoáng đãng thoải mái có thể trông ra vườn hoa nhỏ sau nhà liền không nhịn được mà hỏi bà:"Nhà có thang máy mà anh ấy không ở tầng trên luôn ạ?

Con thấy ở dưới có hơi ngộp."

"Lỡ hỏng hóc hay cúp điện thì rắc rối lắm."

- Dì Lan thở dài đáp - Phòng của con cũng chính là phòng cũ trước kia của cậu chủ đấy.

Khi mới về đây cậu ấy cũng chọn tầng hai này vì nó giúp cậu tương đối thư giãn, nhưng có một ngày cậu ấy bị kẹt trong thang máy do khu biệt thự cúp điện đột xuất, lại trùng hợp dì đang đi chợ nữa, dù không lâu nhưng sau vụ đó cậu chủ cũng quyết định chuyển hẳn xuống tầng dưới ở, hiếm lắm mới lên trên tầng."

Hạ An Vũ gật gù một cái, hóa ra là có chuyện như vậy, trong đầu bỗng tưởng tượng cảnh Quý Đông Nhiên bị nhốt trong thang máy một mình.

Cậu cũng không hình dung được cụ thể một người nhìn lúc nào cũng trầm ổn mọi lúc như Quý Đông Nhiên sẽ ra sao nếu đột nhiên bị nhốt trong không gian kín như vậy, lúc đó còn cúp điện, hẳn xung quanh phải rất tối, cũng không gọi được ai, chỉ có thể yên lặng chờ đợi ánh sáng lần nữa đến với mình.

Hạ An Vũ khẽ rùng mình một cái, nếu là cậu thì chắc chắn cậu sẽ sợ lắm.Dọn dẹp gần xong thì có điện thoại gọi đến, Hạ An Vũ thấy hai chữ "sếp tổng" liền bỗng cảm thấy có chút hồi hộp, có lẽ bởi vì đang ở trong nhà của anh chăng?"

Alo ạ."

"Ừm, tôi sắp về rồi, em muốn ăn ở nhà luôn hay ra ngoài?"

"À, ở...

ở nhà ạ..."

Hạ An Vũ liếc nhìn sang dì Lan một chút, dù bà vẫn đang chăm chú sửa sang lại mấy cành hoa cho thuận mắt, điện thoại cậu cũng không có bật loa ngoài nhưng không gian bốn bức tường trong phòng này khiến cậu có cảm tưởng cuộc hội thoại của hai người vang vọng khắp không gian, chưa kể chất giọng trầm ấm đầy ý cười của Quý Đông Nhiên còn kề sát bên tai như vậy."

Vậy được, để tôi nói với dì Lan chuẩn bị."

- Quý Đông Nhiên nói."

Không cần đâu ạ."

- Hạ An Vũ vội đáp - "Em đang ở cạnh dì, để em nói cho."

"Ừm, vậy nhờ em."

Quý Đông Nhiên cưng chiều nói, chất giọng giống như bảo đối phương cứ tùy ý, tôi trông cậy hết vào sự giúp đỡ của em vậy.

Hạ An Vũ đỏ mặt "dạ" một tiếng, hai người qua lại thêm vài câu mới cúp máy."

Vậy hôm nay ăn ở nhà à?"

Dì Lan thấy cậu sau khi cúp máy rồi mà vẫn còn bần thần nhìn vào màn hình điện thoại, khóe miệng mỉm cười bước đến vỗ vai cậu một cái mà hỏi.

"A... dạ...

ảnh nói sắp về..."

- Hạ An Vũ bị vỗ đến giật mình, lúng búng đáp.Dì Lan càng nhìn càng cảm thấy đứa trẻ này đáng yêu, ánh mắt cũng dịu thêm vài phần.

Cả hai đã gặp nhau không ít lần, nhưng thường Hạ An Vũ chỉ ghé qua đôi chút rồi đi, ấn tượng để lại trong mắt dì Lan cảm thấy cậu thư ký này có phần không tự nhiên lắm, được cái sạch sẽ sáng sủa, hành xử cũng lễ phép đâu ra đó, không ít lần dì cũng định bụng bắt chuyện để giới thiệu đứa cháu gái cũng trạc tuổi với cậu.Cả hai rời khỏi phòng đi xuống tầng dưới, Hạ An Vũ sau khi tiễn đi nhóm nhân viên chuyển nhà trở vào trong đã thấy dì Lan đang bận bịu chuẩn bị nấu nướng."

Để con phụ cho ạ."

- Hạ An Vụ vội bước vào phòng bếp nói với dì Lan."

Ra sofa đợi đi, mấy đứa bọn con thì phụ được cái gì."

- Dì Lan cười xòa đáp - "Hơn nữa đây là trách nhiệm của dì mà."

Hạ An Vũ không đồng ý, nhanh chóng cầm lấy rổ rau củ gần đó cất tiếng:"Dì nghi ngờ con sao?

Mấy năm sống một mình của con không có uổng phí đâu."

Vừa nói cậu vừa thoan thoắt bắt đầu thành thục cắt gọn, thấy động tác cậu gọn gàng nhanh nhẹn, dì Lan cũng không ngăn cản nữa, chỉ lắc lắc cười:"Lần này bà chủ quả thật chọn đúng người rồi..."
 
[Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 11


Quý Đông Nhiên vừa mở cửa bước vào lập tức đã bị một mùi thơm nức mũi kèm tiếng cười nói rôm rả vọng ra từ trong bếp, anh ra hiệu cho tài xế đừng phát ra tiếng động lớn, lặng lẽ tự mình đẩy xe lăn vào trong xem thử."

Dì xem, cà rốt hình hoa con cắt có đẹp không?"

"Chưa đạt, con cắt méo rồi."

"Cũng được mà..."

Toàn bộ gian bếp tràn ngập ánh sáng của căn nhà xa hoa, Hạ An Vũ cười vui vẻ cùng dì Lan nấu nướng với nhau, cảnh tượng trước mắt khiến Quý Đông Nhiên sững lại đôi chút, căn nhà vắng vẻ lạnh lẽo bình thường bỗng chốc trở nên ấm áp hơn."

Thơm thật, hai người nấu món gì vậy?"

Giọng nói của Quý Đông Nhiên vang lên khiến hai người trong bếp dừng động tác, Hạ An Vũ vội buông đồ trong tay ra, tùy tiện chùi chùi vào tạp dề rồi bước sang chỗ anh hỏi:"Anh về khi nào vậy?

Sao không chịu lên tiếng gì hết?"

"Mới về thôi, em biết nấu ăn à?"

"Một chút ạ..."

Hạ An Vũ vừa trả lời vừa định đẩy anh về chỗ sofa trong phòng khách, Quý Đông Nhiên liền nói:"Để anh tự làm, vào phòng thay đồ đã, em với dì cứ tiếp tục đi."

"A... vậy để em giúp anh..."

"Hửm?

Em muốn giúp tôi thay đồ?"

- Quý Đông Nhiên nhướng mày hỏi.Hạ An Vũ thoáng chốc đỏ bừng mặt không biết phải làm sao, cậu vội lắc lắc đầu xua tay đáp:"Không...

ý em là... giúp anh... giúp anh đến phòng thôi..."

"Ừm, tôi biết rồi."

Hạ An Vũ bỗng nhận ra mình lại bị cấp trên chọc ghẹo lần nữa, trong lòng không khỏi có hơi hậm hực, sao trước kia cậu không biết Quý Đông Nhiên lại thích trêu ghẹo người khác như vậy."

Em ở ngoài bếp với dì, có gì anh gọi nha."

Quý Đông Nhiên gật đầu với cậu một cái tỏ ý đã hiểu nhưng mãi chẳng thấy Hạ An Vũ chịu đi, anh ngạc nhiên hỏi:"Muốn giúp tôi thay đồ à?"

"Không... em chỉ... em chào anh ạ!"

Hạ An Vũ bị anh nói đến ngớ người, cậu vốn dĩ chỉ định đợi Quý Đông Nhiên vào trong rồi giúp anh đóng cửa lại luôn, cuối cùng chẳng biết phải đáp thế nào đành vội vàng đóng sầm cửa lại sau khi đã cúi chào tận hơn chín mươi độ với anh.Cánh cửa vừa đóng sập lại, khóe miệng của Quý Đông Nhiên cong lên, anh không nhịn nổi mà cười ra tiếng, không nghĩ đã làm việc cùng em ấy gần nửa năm rồi vậy mà vẫn không nhìn được hết dáng vẻ đáng yêu này.Thức ăn vừa dọn lên thì Quý Đông Nhiên cũng đã thay xong một bộ đồ khá mát mẻ, mái tóc bình thường được vuốt keo gọn gàng nay cũng tùy ý xõa ra che khuất trán.

Hạ An Vũ nhanh chóng giúp anh ngồi vào bàn ăn, còn chu đáo xới luôn một bát cơm đầy không kịp để dì Lan trở tay."

Ầy, con bới hơi nhiề..."

Dì Lan nói giữa chừng liền nhận được ánh mắt ra hiệu của Quý Đông Nhiên, bà nhanh chóng im lặng để Hạ An Vũ vẫn đang lắng tai nghe một bụng thắc mắc:"Sao ạ?"

"Không, dì nói hôm nay nấu nhiều món ngon, cậu chủ xem, đa phần cậu Vũ nấu cả đấy, rất ngon!"

"Tôi cũng thấy vậy."

Quý Đông Nhiên liếc sơ qua bàn ăn, đều là các món gia đình quen thuộc, một mặn một rau cùng một tô canh chua nóng hổi.

Hạ An Vũ được khen liền vui vẻ nói:"Chỉ là mấy món đơn giản thôi, với canh không phải em nấu, nhưng em chịu trách nhiệm cắt cà chua mang đi rửa."

Hạ An Vũ nói xong tay đã dẻ ít thịt cá, còn cẩn thận lựa xương rồi gắp cho Quý Đông Nhiên ăn thử.

Quý Đông Nhiên cũng không ngại gật gù khen thêm vài câu khiến cậu ngượng ngùng, nhưng quả thật anh có vẻ rất thưởng thức mấy món cậu nấu.Cơm nước xong xuôi Hạ An Vũ bị dì Lan đuổi ra khỏi bếp khi cậu đang cố tranh rửa chén, đang mãi dùng dằng bỗng nghe Quý Đông Nhiên gọi một tiếng:"An Vũ."

"Dạ?"

- Hạ An Vũ ngớ người quay lại nhìn anh - "Anh gọi em ạ?"

"Đi dạo với tôi một lát không?"

"Dạ được."

Khu biệt thự của Quý Đông Nhiên là một trong những dự án của công ty mẹ bên Hàn, hiện tại vẫn đang trong quá trình xây dựng.

Đối tượng nhắm đến của nơi này là các gia đình giàu có có người già hoặc người gặp vấn đề trong việc di chuyển, cho nên tất cả các căn trong đây đều có hệ thống thang máy chứ không riêng gì căn của Quý Đông Nhiên.Lúc hai người họ ra khỏi nhà đã hơn mười hai giờ trưa, mặc dù vậy không khí vẫn rất mát mẻ, cả một thảm thực vật xanh phủ rợp khiến Hạ An Vũ cảm thấy còn thoải mái hơn cả ở nhà.Quý Đông Nhiên cảm nhận được Hạ An Vũ hít một hơi thật sâu có vẻ rất khoang khoái, anh nhẹ giọng hỏi:"Em thích nơi này không?"

"Dạ thích."

- Hạ An Vũ thật tình đáp - "Em chưa có thời gian đến quan sát dự án này nhiều, không ngờ nó lại đẹp đến như vậy."

"Dù sao cũng là dự án tâm huyết của ba tôi, tôi cũng chỉ cố gắng phát triển nó theo hướng tốt nhất thôi."

"Hẳn phải có chuyện gì thì bác trai mới thích dự án này như vậy?"

Quý Đông Nhiên không đáp, khuôn mặt thoáng chốc trầm lại, mà Hạ An Vũ cũng chỉ ngẫu nhiên hỏi vu vơ nên không có để bụng, tiếp tục đẩy anh đi về phía trước.Bọn họ tiến vào một con đường có dàn dây leo xanh mượt cùng dãy ghế nghỉ chân, Quý Đông Nhiên ước chừng thời gian thấy Hạ An Vũ đã đẩy mình cũng hơi lâu rồi liền nói:"Ra đằng trước ngồi nghỉ đi."

"Dạ được."

- Hạ An Vũ rất thoải mái tìm đại một cái ghế trống, sau khi lau sạch sẽ mới quay qua cười hì hì với anh - "Để em đỡ anh."

"Không cần, em ngồi đi, tôi ngồi đâu cũng được mà."

- Quý Đông Nhiên lắc đầu từ chối."

Sao lại không cần, em cần."

- Giọng điệu Hạ An Vũ bỗng trở nên có chút bướng bỉnh - "Ngồi như vậy khó nói chuyện lắm."

"Tôi xoay lại đối diện em là được."

"Như vậy thì không ngắm cảnh được."

- Hạ An Vũ vẫn rất kiên trì."

Tôi thích ngắm em hơn."

Quý Đông Nhiên khẽ nhếch khóe môi thản nhiên đáp, mà Hạ An Vũ cũng bị câu nói này làm cho tay chân luýnh quýnh cả lên, vừa kiên trì lôi anh khỏi xe lăn vừa lắp bắp nói:"Ngắm... em có gì mà ngắm..."

Sau cùng thì Quý Đông Nhiên vẫn bị cậu thư ký nhà mình lôi lên ngồi chung, dù khi đỡ anh xong thì Hạ An Vũ cũng thở hổn hển xem chừng mệt lắm, nhưng gương mặt lại vô cùng vui vẻ bắt đầu luyên thuyên nói đủ chuyện."

Nơi này mát như vậy, sau này bắt thêm mấy cái võng ngủ trưa ở đây cũng thích."

- Hạ An Vũ khoan khoái hít thêm một hơi nữa - "Mỗi lần về quê em cũng toàn ngủ trước nhà."

"Võng thì không có ngay, nhưng em có thể nằm lên chân tôi ngủ."

"Không... không cần đâu ạ."

Hạ An Vũ từ chối ngay, cậu có cảm giác mình đã bắt được tần số của Quý Đông Nhiên rồi, mặc dù chẳng rõ có phải do mình tưởng tượng hay không nhưng dường như sau buổi chụp ảnh cưới đó có vẻ tổng giám đốc nói chuyện với cậu cũng không kiêng dè gì, thi thoảng cứ dùng gương mặt bình tĩnh nói ra những câu khiến người khác phải ngại ngùng.Hạ An Vũ bị cơn gió mát mẻ thổi đến hai mắt díu vào nhau, Quý Đông Nhiên phát hiện cậu nói chuyện câu được câu mất, anh vừa xoay sang nhìn thử thì đã bị sợi tóc đen mềm mượt chạm nhẹ chóp mũi, Hạ An Vũ cứ thế yên vị tựa vào vai của tổng giám đốc mình mà ngủ mất."

Còn nói là không cần."

Quý Đông Nhiên mỉm cười sửa tư thế lại một chút để thư ký nhà mình dễ chịu hơn, sau đó lẳng lặng tự ngắm phong cảnh mà cậu đã vất vả giúp mình thấy được khi nãy.
 
[Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 12


Loay hoay qua lại cuối cùng cũng đến ngày diễn ra hôn lễ, trước đêm đó Hạ An Vũ gần như chẳng ngủ được chút nào.

Đồ đạc của cậu đều đã dọn qua nhà của Quý Đông Nhiên cả, vậy nên Cao Ái Linh liền sắp xếp cho cậu ở một trong những căn hộ nằm trong dự án của công ty, cả mẹ và ba dượng cũng được đón lên ở cùng cậu cho tiện việc đi lại.Nằm trên chiếc giường êm ấm lạ lẫm, Hạ An Vũ hai mắt mở lớn nhìn trần nhà mãi, nghĩ đi nghĩ lại cũng không thể nào tin được mình cứ thế sắp kết hôn rồi, mà chú rể lại là tổng giám đốc của mình.

Hạ An Vũ vốn cũng không hy vọng mình sẽ độc thân cả đời này, cậu còn trù tính rằng khi cuộc sống ổn hơn, ít nhất là tầm ba mươi tuổi thì chắc sẽ tìm cho mình một đối tượng phù hợp, sau đó trải qua chuỗi ngày yêu đương ngọt ngào rồi tiến đến hôn nhân.

Thời đại bây giờ các mối quan hệ đồng giới đã gần như được chấp nhận, ngay cả luật pháp đều đã thông qua, nên Hạ An Vũ không có bận tâm về giới tính của bạn đời tương lai lắm.

Cậu nghĩ rằng dù là nam hay nữ thì cậu vẫn sẽ che chở cho đối phương, và hy vọng rằng đối phương cũng sẽ yêu cậu hết lòng.

Nhưng giờ đây cậu lại đột ngột bị trói chung một chỗ với sếp mình bởi món tiền nợ lớn của cha dượng và căn bệnh quái ác của mẹ anh ấy, cả hai đều đến với nhau vì trách nhiệm, chính là cái loại hôn nhân không có tình yêu mà cậu thường thấy trên phim.Tình yêu?Hạ An Vũ chẳng biết nữa, đột nhiên nghĩ Quý Đông Nhiên chỉ vì bất đắc dĩ mới cưới mình bỗng khiến cậu có chút buồn.

Qua mấy ngày tiếp xúc với Quý Đông Nhiên, Hạ An Vũ càng nhận định anh quả thật là một con người tuyệt vời, anh đẹp trai, lịch lãm, biết cách ăn nói và rất đỗi dịu dàng, cậu thầm nghĩ nếu không phải bởi vì ngồi xe lăn thì sánh bước cùng anh vào lễ đường ngày mai có khi là một người tài giỏi, xinh đẹp chứ không phải gã thư ký bình thường như cậu đây.

Cảnh tượng ấy hẳn sẽ rất chói mắt, chói mắt đến đau lòng.Reng!

Reng!

Reng!Âm thanh chuông điện thoại gọi đến cắt ngang những suy nghĩ lung tung của Hạ An Vũ, cậu dụi dụi mắt giật mình vội cầm máy lên, ánh sáng đột ngột hắt ra khiến đôi mắt cậu phải nheo lại mới nhìn rõ được người gọi đến: Sếp tổng."

Alo ạ."

Hạ An Vũ hoang mang bắt máy, không hiểu sao đã gần mười hai giờ đêm rồi mà Quý Đông Nhiên còn gọi điện cho cậu."

Không ngủ được?"

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, lỗ tai của Hạ An Vũ thoáng chốc đỏ lên, cậu vùi vùi mặt mình vào trong mà đáp:"Dạ..."

"Hồi hộp?"

- Quý Đông Nhiên khẽ cười cất tiếng hỏi."

Có một chút."

- Hạ An Vũ nhỏ giọng đáp, đoạn cậu ngập ngừng rồi hỏi lại anh - "Anh cũng ngủ không được ạ?"

"Ừm."

- Quý Đông Nhiên đáp - "Nhưng nếu cứ không ngủ thì sợ trạng thái ngày mai của chúng ta sẽ không tốt."

Hạ An Vũ đồng ý, bình thường giờ này mà cậu chưa nhắm mắt là y như rằng cả ngày làm việc đều như người cõi trên cả.

Nghĩ nghĩ một vòng Hạ An Vũ liền nói:"Hay đếm cừu thử đi, em thấy người ta hay sử dụng cách này lắm."

"Cũng được, vậy cùng nhau đếm à?"

"Tùy anh ạ."

Hạ An Vũ nói nhỏ đến mức Quý Đông Nhiên suýt không nghe cậu nói gì, anh khẽ cong khóe môi lên, sau đó tự chủ động bắt đầu trước."

Một con cừu..."

Đầu dây bên kia im lặng, Hạ An Vũ lúc này vẫn chưa định thần được, mãi đến khi Quý Đông Nhiên nhẹ giọng nhắc một tiếng cậu mới giật mình tiếp lời."

Đến lượt em..."

"A... dạ... hai con cừu..."

"Ba con cừu..."

"..."

Chẳng biết cách này có hiệu quả hay không nhưng cho đến lúc thiếp đi cậu vẫn có cảm giác vành tai mình nong nóng bởi chất giọng trầm ấm thì thào như đang ở bên cạnh mình của anh."

Đến lượt em..."

Đầu dây bên kia lần nữa im lặng, Quý Đông Nhiên nghe được tiếng thở đều đều vang lên chỉ đành lắc đầu cười khẽ, thầm trách cậu thư ký vô tâm đã ngủ trước cả mình, bây giờ thì ai sẽ cùng anh đếm cừu để đi vào mộng đẹp đây?Trời vừa tờ mờ sáng Hạ An Vũ đã bị mẹ dựng dậy chuẩn bị, cậu gần như quên mất tối hôm qua mình như thế nào ngủ mất, mơ mơ màng màng bị một đám người nam nữ đủ cả vây xung quanh, hết bôi bôi trét trét lại thay quần áo.Hôn lễ được cử hành ở một lễ đường nhỏ, người đến thăm dự chỉ có vài họ hàng thân thuộc bên nhà Quý Đông Nhiên, còn lại gần như đều không ai biết được.

Hạ An Vũ tỉnh táo tự ngắm mình trong gương, trái tim cậu khẽ đập nhanh hơn bao giờ hết, tự hỏi không biết tâm trạng của Quý Đông Nhiên hiện tại như thế nào.

Lúc Hạ An Vũ đang ở phòng chờ làm lễ thì Ái Linh có ghé vào, gương mặt bà rạng rỡ ngắm nghía cậu lâu đến mức khiến cậu cảm thấy lúng túng cả lên."

Sao trước kia dì không biết con trai của Nhã Vân lớn lên lại đẹp trai sáng sủa như vậy chứ."

"Dạ cũng... cũng bình thường thôi ạ, là nhờ thợ make up giỏi..."

"Nói gì đấy, con trai mẹ đẹp trai thật mà."

Nhã Vân vỗ vai cậu một cái tỏ ý không hài lòng, có thể so với Quý Đông Nhiên con trai bà không bằng nhưng phải nói từ thời con đi học dưới quê Hạ An Vũ cũng được khối người dòm ngó cưa cẩm rồi.Ái Linh cười cười bước đến nắm lấy hai bàn tay cậu, đôi mắt hiền dịu xen lẫn chút xúc động chầm chậm nói:"Mẹ giao Đông Nhiên cho con, con nhất định phải chăm sóc thằng bé thật tốt, đừng tổn thương nó như gia đình này đã làm."

"D... dạ..."

Hạ An Vũ lúng búng đáp, lời nói của Ái Linh khiến cậu bối rối không hiểu gì, rốt cuộc vì sao Quý Đông Nhiên lại bị gia đình anh làm tổn thương?Lễ đường được trang hoàng đèn hoa rực rỡ, ngay khi cánh cửa lớn mở ra, Hạ An Vũ bị mọi ánh mắt đổ dồn về mình, mà Quý Đông Nhiên đã chờ sẵn trước bục làm lễ, đôi mắt dịu dàng nhìn cậu từ từ tiến đến.Trái tim Hạ An Vũ giống như bị ánh mắt đó nung chảy hơn phân nửa, cậu hồi hộp bước chậm từng bước, ngay cả bó hoa cầm trên tay cũng run rẩy theo từng nhịp di chuyển của cơ thể.

Một lời đồng ý, một câu hứa hẹn sẽ mãi bên nhau vượt qua mọi khó khăn bệnh tật cùng một nụ hôn ngọt ngào, khi chiếc nhẫn cưới trao cho đối phương cũng là lúc cậu trở thành bạn đời của anh.Hạ An Vũ dường như chẳng nhớ được gì sau nụ hôn với Quý Đông Nhiên trước mặt mọi người cả.

Mọi thứ diễn ra như một cái chớp nhoáng nhưng lại đủ khiến cho đại não cậu ngừng hoạt động, ngay cả khi đeo nhẫn cho Quý Đông Nhiên cũng là anh nhẹ nhàng hướng dẫn cậu."

Cảm ơn em."

Quý Đông Nhiên nhìn chiếc nhẫn vừa vặn trên ngón tay mình, anh khẽ cười thì thầm nói với cậu, mặt Hạ An Vũ lúc này đã đỏ chín, chỉ ậm ừ lung tung gật gật đầu.
 
[Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 13


Lễ cưới của hai người về cơ bản diễn ra tương đối không quá vất vả, toàn bộ đã có người điều phối hôn lễ lo liệu, việc còn lại chỉ cần đi tiếp đón những người tham dự, ngoại trừ hai vị trưởng bối cao nhất trong gia đình ra còn lại đa phần đều là họ hàng thân thiết, tiệc thiết đãi cũng giống như buổi họp mặt gia đình hàng năm mà Quý Đông Nhiên tham gia.

Đối với việc đột nhiên phải ra mắt họ hàng nhà chồng, trong lòng Hạ An Vũ cực kỳ căng thẳng, nhưng may mắn ngoài mặt cậu vẫn đối phó hài hòa, có vẻ dường như những người ở đây cũng không quá quan tâm đến hôn lễ này của Quý Đông Nhiên, giống như chỉ đến để đủ mặt mà thôi."

Hôm nay cũng là ngày vui, sao con lại uống ít như vậy."

- Một người họ hàng hăng hái mời rượu Quý Đông Nhiên, dáng vẻ xem chừng đã uống không ít."

Vâng ạ..."

Quý Đông Nhiên lịch sự cười với ông ta nhưng cũng không thực sự uống cạn, anh chỉ nhấp môi một chút rồi đặt ly xuống, mặc cho ánh mắt không hài lòng của người kia."

Ầy, đúng là không nể mặt bác rồi."

"Còn không thể uống nhiều được.

Bác sĩ dặn con rượu bia dễ ảnh hưởng đến việc chữa trị và hồi phục ạ."

Lần này Quý Đông Nhiên cũng không giấu giếm thật tình nói, dù giọng điệu anh vẫn ôn hòa nhưng Hạ An Vũ nghe ra được anh có vẻ không vui lắm."

Chỉ một hôm thôi thì bác sĩ gì...

Mà chẳng lẽ con nghĩ con còn..."

"Con xin thay anh ấy uống với bác hai một ly ạ...

Dù gì con cũng đã người nhà mình rồi."

Hạ An Vũ vội xen vào lời nói chẳng mấy hay ho gì sắp thốt ra của ông ta, tận tình rót thêm rượu cho cả hai."

Ừm... ngoan lắm, uống với bác nào..."

Vị được gọi là bác hai đó cũng không tiếp tục càm ràm, thoải mái nâng cốc với với cậu, Hạ An Vũ cười cười tiếp ông ta mấy ly, đầu óc cũng bắt đầu choáng váng theo."

An Vũ."

- Quý Đông Nhiên đột nhiên gọi cậu."

Dạ?"

Hạ An Vũ lúc này đã đỏ gay mặt mũi, mờ mờ mịt mịt đáp lời anh, Quý Đông Nhiên thoáng cau mày một cái rồi cất lời:"Tôi muốn đi vệ sinh, em đưa tôi đi."

"A... dạ..."

Hạ An Vũ vội vàng rời khỏi chỗ ngồi, sau đó kéo Quý Đông Nhiên ra khỏi bàn tiệc, lễ phép nói với những người ở lại:"Mời mọi người tiếp tục ạ.

Bọn con xin phép."

Cả bàn ăn không ai đáp lại, mà hai người cũng chẳng có ai bận tâm, chỉ nhanh chóng rời khỏi nơi này."

Phía trước có một phòng nghỉ, em đẩy tôi vào đó đi."

Hạ An Vũ đang loạng chà loạng choạng cố căng mắt nhìn đường đi thì nghe Quý Đông Nhiên nói, cậu hoang mang hỏi lại:"Không đi vệ sinh hở anh?"

"Ừm, em không mệt à?"

"À..."

Hạ An Vũ trong cơn say dường như hiểu được ý của Quý Đông Nhiên, cậu cười hì hì đẩy anh vào phòng, cửa vừa khóa lại đã không quan tâm mà lập tức nới lỏng cà vạt ngồi thụp xuống:"Mệt chết em rồi."

"Uống chút nước cho tỉnh rượu đi."

Trong phòng nghỉ có tương đối đầy đủ bàn ghế cả tủ lạnh, Quý Đông Nhiên tìm giúp Hạ An Vũ một chai nước suối mát đưa đến, gương mặt lúc không tỉnh táo của cậu khiến đáy lòng anh như bị vật gì đó cào vào ngứa ngáy không thôi."

Em cảm ơn anh."

Hạ An Vũ cười cười nhận lấy nước, chệch choạng lắm mới có thể uống vào, xem ra rượu đã bắt đầu phát huy tác dụng, sau khi tu được vài ngụm nước cậu vẫn cứ lắc lư nghiêng trái ngã phải:"Những người đó... những người đó thật quá đáng mà...

ức..."

"Em say rồi."

Quý Đông Nhiên nhíu mày vươn tay muốn đỡ lấy cậu, Hạ An Vũ chóng mặt nhìn thấy rất nhiều Quý Đông Nhiên trước mặt mình, cậu cười cười nói:"Sao có tận ba tổng giám đốc... làm sao đây... em chỉ có một người thôi...

ức... không thể gả cho tận ba người..."

"Em đứng dậy được không?"

Quý Đông Nhiên bất dĩ thở dài hỏi cậu, thầm nghĩ lẽ ra mình nên ngăn cản sớm hơn mới phải.

Hạ An Vũ ù ù cạc cạc gật gật đầu, sau đó nương theo lực tay của Quý Đông Nhiên mà đứng dậy, nhưng tay chân lại không nghe theo lời sai khiến, cuối cùng cậu lần nữa ngã xuống, gục đầu vào đùi của anh mà bắt đầu luyên thuyên vớ vẩn:"Anh là Quý Đông Nhiên chồng em phải không?"

"Là tôi..."

Quý Đông Nhiên hết cách, đành hơi nhích xe về phía trước để cậu khỏi ngã."

Ha ha...

Chào anh... em là Hạ An Vũ... bạn đời hợp pháp của anh..."

- Hạ An Vũ đặt cằm lên chân anh, đôi mắt mở to lèm bèm hỏi - "Anh... anh có vui khi kết hôn với em không?"

Quý Đông Nhiên mỉm cười nhìn gương mặt đỏ bừng không rõ vì rượu hay vì ngượng của Hạ An Vũ, anh xoa xoa mái tóc đen nhánh của cậu mà đáp:"Dĩ nhiên là vui rồi.

Vậy em có vui không?

Hay hối hận?"

"Ừm... em vui lắm..."

- Hạ An Vũ lại lần nữa nằm xuống nhỏ giọng thủ thỉ - "Tổng giám đốc đẹp trai như vậy mà... mà em còn lấy được..."

"Vậy em lấy gì chứng minh là mình không hối hận đi."

Ánh mắt Quý Đông Nhiên thoáng tối lại, anh cũng chẳng rõ tại sao mình lại nói điều này với một kẻ say, có lẽ bộ dạng không tỉnh táo của cậu làm anh có nhiều hơn một chút can đảm chăng?

Hạ An Vũ ậm ờ lắc qua lắc lại trên chân anh, cậu lần nữa ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt ngơ ngẩn hỏi:"Làm sao... em không biết chứng minh thế nào?"

- Hạ An Vũ nghiêm túc suy nghĩ, dường như nghĩ ra được, cậu chỉ vào môi mình nhỏ giọng nói - "Hôn nhé?

Em hôn anh..."

Quý Đông Nhiên nuốt một ngụm nước bọt nhìn chằm chằm đôi môi mềm mại của Hạ An Vũ, hôm nay cậu được phủ lên đó ít son nên trông càng mọng nước hơn thường ngày, giống như đang đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng đương lúc Hạ An Vũ vẫn còn đang mơ màng chưa nhận thức gì thì đôi môi của Quý Đông Nhiên đã chạm môi cậu."

Anh..."

Dường như men say của Hạ An Vũ khiến Quý Đông Nhiên cũng dần mất tỉnh táo, khi bốn cánh môi chạm vào nhau, một dòng điện chạy dọc vào đại não khiến anh vô thức mà gặm lấy nó, tiếng mút mát vang lên trong căn phòng khép kín đủ để người nào vô tình nghe được cũng phải đỏ mặt."

Ưm..."

Quý Đông Nhiên luồn tay ra sau gáy cậu khẽ đẩy lên, từ từ cạy mở khuôn miệng yếu ớt không có sức kháng cự.

Lúc đầu giống như vụn trộm sợ người tỉnh giấc chỉ dám nhẹ nhàng thăm dò, nhưng sau khi bị kích thích bởi hương rượu thơm ngọt tràn ngập thì anh gần như cũng mất đi lí trí, bắt đầu điên cuồng tấn công.

Hạ An Vũ cảm giác miệng mình đang bị một con quái vật to lớn gặm nhắm, trái tim cậu đập mạnh, sợ rằng mình sẽ bị nó nuốt mất, vươn tay muốn đẩy vào bả vai anh nhưng nhanh chóng bị nắm chặt lại."

Ư..."

Cậu khẽ rên rỉ bởi đau đớn tê dại tràn ra từ viền môi và lượng không khí ít ỏi khiến cậu có phần hít thở không thông.Thời điểm tách ra, một sợi chỉ bạc tình sắc vẫn còn vươn giữa hai người, cả căn phòng chỉ nghe được tiếng thở dốc của cặp đôi mới cưới.

Hạ An Vũ vẫn còn chưa khép miệng lại được, ánh mắt mờ mịt nhìn Quý Đông Nhiên, mà Quý Đông Nhiên lúc này hãy còn chưa tỉnh táo hẳn, ngón tay miết nhẹ lên bờ môi bị mình dày xéo lúc nãy."

Anh tin chưa ạ?"

Hạ An Vũ đột nhiên hỏi làm Quý Đông Nhiên liền nhớ lý do vì sao họ hôn nhau, nhìn gương mặt trông chờ của cậu khiến anh bật cười thành tiếng rồi đáp:"Ừm... tôi tin rồi."

"Cảm ơn anh..."

Hạ An Vũ híp mắt cười thỏa mãn, sau đó cậu lần nữa áp má xuống đùi anh, miệng lẩm bẩm gì đó chẳng nghe rõ rồi dần dần thiếp đi.
 
[Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 14


Hạ An Vũ tựa vào đùi của Quý Đông Nhiên ngủ đến không biết trời đất gì, một phần vì say nhưng một phần cũng vì tối hôm trước do hồi hộp mà ngủ không được ngon giấc.

Quý Đông Nhiên yên lặng nhìn sườn mặt dịu ngoan của cậu, dưới nền đất có hơi lạnh nhưng anh lại chẳng thể nào giúp cậu lên ghế salon bên cạnh, chỉ có thể chỉnh lại điều hòa một chút."

Nếu có thể lấy em sớm hơn thì tốt rồi."

"Ưm... tổng giám đốc à..."

Hạ An Vũ khẽ cựa mình một chút, Quý Đông Nhiên cười cười cởi áo khoác ra đắp lên cho cậu, sau đó cầm điện thoại làm việc của mình.Cộc!

Cộc!

Cộc!Khoảng hơn ba mươi phút thì có tiếng gõ cửa, Hạ An Vũ cũng vì vậy mà giật mình tỉnh dậy."

A... ai?"

"Là mẹ, Đông Nhiên cũng ở cùng con à?"

Nghe ra là giọng của Cao Ái Linh, Hạ An Vũ vội vàng vỗ vỗ lại cái đầu đau như búa bổ của mình, dần dần mới phát hiện ra điểm không đúng."

Sao vậy?

Mẹ vào nhé?"

Cao Ái Linh mãi không nghe Hạ An Vũ đáp lời mình liền lên tiếng hỏi lại nữa, bàn tay đưa ra ngập ngừng muốn mở cửa."

A, khoan..."

Hạ An Vũ hoảng hốt, giờ phút này cậu vẫn còn tựa người mình vào Quý Đông Nhiên, chẳng hiểu sao lại cảm thấy bối rối, vội vàng đứng dậy nhưng hơi men vẫn còn chưa hết hẳn khiến mắt cậu hoa lên, hai chân loạng choạng chúi về trước."

Cẩn thận..."

Cánh tay bị một lực mạnh kéo về, cơ thể cũng tránh khỏi việc tiếp xúc với nền nhà lạnh băng nhưng cứ thế nằm trong sự vững chãi của người kia khiến cậu cảm thấy nóng ran lên."

Có Đông..."

- Cao Ái Linh vừa lúc quyết định mở cửa vào luôn, lại thấy hình ảnh một Hạ An Vũ đang an ổn nằm trong lòng Quý Đông Nhiên khiến bà có hơi bất ngờ, sau liền nở nụ cười mờ ám nói - "Mẹ xin lỗi, quấy rầy hai đứa rồi."

Không... không có ạ."

- Hạ An Vũ vội lắc đầu xua tay muốn giải thích, nhưng lời ra tới miệng chỉ toàn là những tiếng lắp bắp xoắn xít vào nhau."

Mẹ tìm bọn con có việc gì không?"

Quý Đông Nhiên bình tĩnh vừa hỏi mẹ mình vừa nắm lấy eo của Hạ An Vũ đỡ cậu lên, bàn tay anh rất lớn, Hạ An Vũ có cảm giác cả eo mình đều bị anh nắm trọn cả rồi."

À, thấy hai đứa đi lâu quá chưa về nên mẹ đi tìm."

"An Vũ hơi mệt nên con để em ấy nghỉ một chút, giờ trở lại ngay đây ạ."

"Chỉ còn một món nữa là có thể tiễn rồi, nếu hai đứa mệt thì cứ về trước đi, còn lại cứ để mẹ lo cho."

Cao Ái Linh nghe Quý Đông Nhiên nói liền hơi lo lắng ngó sang Hạ An Vũ, thấy cậu đúng là vẫn đang xoa xoa huyệt thái dương, mặt mũi do vừa mới tỉnh dậy nên trông vẫn còn mệt mỏi không có sức sống."

Không cần đâu ạ, để con đi rửa mặt rồi ra ngay."

Hạ An Vũ vội xua tay, cậu nghĩ dù gì việc nhân vật chính của hôn lễ đi về trước cũng không phải phép lắm.

Quý Đông Nhiên khẽ liếc nhìn cậu một cái, sau đó mới gật đầu với Ái Linh đồng tình đáp:"Để bọn con ra đi, dù gì người ta cũng cất công đến dự hôn lễ của con, nếu con bỏ về trước thì không đúng lắm."

"Ừm, vậy mẹ ra trước, có gì hai đứa cứ gọi mẹ."

Cao Ái Linh mắt thấy không lay chuyển được cả hai chỉ đành thuận theo, sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi trở về phòng đãi tiệc.

"Anh đi chung với em không?"

Hạ An Vũ quay sang hỏi han Quý Đông Nhiên, gương mặt không có chút gì gọi là ngại ngùng khó xử, anh đoán có lẽ nhóc thư ký nhà mình đã chẳng nhớ gì về việc xảy ra lúc nãy rồi."

Không, anh ở đây chờ em."

"Dạ..."

Hạ An Vũ lúng búng đáp, không hiểu sao cậu cứ cảm thấy ánh mắt của Quý Đông Nhiên nhìn mình có phần không giống bình thường, tựa như nhìn con mồi đã nằm trên thớt vậy.Nhà vệ sinh nằm ở lối rẽ cách đó không xa, Hạ An Vũ đứng trước gương thấy quần áo của mình có hơi nhăn nhúm không nghiêm chỉnh nên quyết định vào đại một buồng để chỉnh trang lại."

Thằng nhóc đó bây giờ cũng là phế vật rồi, vậy mà vẫn kênh kiệu như vậy."

Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng trò chuyện của hai người đàn ông khiến Hạ An Vũ khựng lại động tác, hơi thở vô thức nhẹ xuống, cậu nhận ra một trong hai giọng nói đó là của người bác đã nằng nặc muốn ép Quý Đông Nhiên phải tiếp rượu lão, hình như tên Quý Nhất."

Dù gì người ta vẫn là người thừa kế chính thức, có tàn phế cũng đâu đến lượt loại như chúng ta với tới."

"Ha ha, đúng là không với tới, cậu ta ngồi, chúng ta đứng cơ mà."

Cạch!Hạ An Vũ siết chặt nắm tay mở cửa bước ra, gương mặt cúi gầm chẳng nhìn rõ được biểu cảm khiến hai người đang cười cợt ngưng bật, ánh mắt khẽ liếc nhau ái ngại nhìn cậu."

A... hai bác cũng đi vệ sinh ạ... trùng hợp thật đấy."

- Câu hít sâu một hơi, ngẩng mặt lên híp mắt cười với bọn họ.

"À... phải... trùng hợp thật đấy... haha..."

Quý Nhất haha đáp lời cậu, không khí thoáng chốc ngập tràn khó xử, cả ba người đối diện nhau, dù vẫn giữ nét cười trên gương mặt nhưng trong lòng đều không thoải mái."

Buổi lễ cũng sắp xong rồi, cảm ơn hai bác đã có lòng đến dự hôn lễ của bọn cháu ạ."

Hạ An Vũ lễ phép cúi đầu sau đó đi thẳng rồi nhẹ nhàng lách người qua cơ thể béo ụt ịch của bọn họ, ánh mặt cậu tối đi đôi phần, vừa rửa tay vừa nói:"Phải rồi, cháu nhớ bác đang muốn đầu tư vào dự án Sunshine của công ty đúng không ạ?"

Quý Nhất giật mình, lão nhíu mày nhìn cậu đáp:"Phải, có gì không cháu?"

"Dự án đó theo cháu biết cũng không lớn lắm, người như bác đây có thể cân nhắc vào những dự án lớn hơn bên công ty mẹ ạ."

"Cháu nghĩ cháu là ai mà có thể ăn nói như vậy?"

Giọng Quý Nhất trầm xuống, lão cũng không ngu để hiểu người trước mặt đang đe dọa mình.

Lão chỉ là một cổ động nhỏ của tập đoàn nhà Quý Đông Nhiên, thi thoảng tìm cách dựa vào quan hệ mà đầu tư thêm ít dự án vừa và nhỏ của công ty để kiếm chác, hiển nhiên chỉ thuộc nhánh phía công ty con, kiểu người như lão đừng bàn đến việc xỏ mũi vào tập đoàn mẹ, đến bước chân vào vẫn phải chờ bảo vệ thông báo mới may ra.

Dự án Sunshine không phải là dự án lớn nhưng lại rất quan trọng đối với nhánh con do Quý Đông Nhiên đang phụ trách, nếu có cơ hội chiếm được một chân đầu tư nhất định lợi nhiều hơn hại, thành ra Quý Nhất phải khổ tâm lắm mới có cơ hội chen một nửa bàn chân vào."

Cháu chỉ là một thư ký nhỏ vừa kiêm thêm chức chồng mới cưới của tổng giám đốc thôi ạ."

Hạ An Vũ lau lau bàn tay ướt đẫm của mình, đôi mắt đen láy của cậu khẽ liếc nhìn người đang giận tím mặt trong gương:"Lẽ ra ở độ tuổi của bác nên biết nói gì và không nên nói gì mới đúng."

Quý Nhất dường như muốn chửi gì đó nhưng bị người đi cùng ngăn lại, mà Hạ An Vũ cũng không muốn nấn ná ở đây thêm một chút nào nữa, giờ phút này cậu chỉ muốn gặp Quý Đông Nhiên mà thôi."

Xong rồi à..."

Vừa nghe tiếng bước chân vang lên, Quý Đông Nhiên đang xem tài liệu lập tức ngẩng đầu, nào ngờ chưa kịp nói hết câu đã bị ai đó ôm siết lấy."

Làm sao vậy?"

Quý Đông Nhiên chẳng hiểu chuyện gì cả, anh cười cười ôm lại cậu, bàn tay to rộng vuốt vuốt mái tóc đen nhánh dịu dàng hỏi:"Mới đi có một chút thôi đã nhớ tôi rồi à?"

"Dạ..."

Hạ An Vũ đáp rất nhỏ nhưng âm thanh vừa đủ lọt vào tai Quý Đông Nhiên, lúc đầu là kinh ngạc nhưng sau đó lại giống như ăn phải thứ gì đó ngọt ngào khiến đáy lòng mềm xuống, anh không buồn phân tích vì sao thư ký nhà mình lại hành xử kỳ lạ như vậy nữa mà cũng khẽ thì thào đáp lại cậu:"Ừm... tôi cũng nhớ em..."
 
[Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 15


Buổi tiệc chính thức kết thúc lúc hơn mười giờ khuya, dù Cao Ái Linh đã báo rằng không mời quá nhiều người nhưng lượng khách vẫn chiếm gần hết một phòng lớn của nhà hàng.

Đợi đến khi về được đến khu biệt thự thì cơ thể Hạ An Vũ như đã rệu rã thành nhiều mảnh vậy."

Mệt rồi à?"

- Cao Ái Linh buồn cười nhìn khuôn mặt muốn ngáp nhưng vẫn phải cố kiềm lại của cậu hỏi."

Hơi hơi ạ."

- Hạ An Vũ uể oải đáp."

Vậy mau hai đứa mau về phòng nghỉ ngơi đi."

"Mẹ cũng nghỉ ngơi sớm ạ."

- Quý Đông Nhiên cũng đáp lại bà.Hạ An Vũ ngại ngùng cười cười nói với bà thêm vài câu rồi mới đẩy xe lăn của Quý Đông Nhiên về căn phòng ở tầng dưới của anh.

Bởi vì phải hỗ trợ lễ cưới nên Cao Ái Linh sẽ ở lại đây, Hạ An Vũ cũng phối hợp chấp nhận ngủ cùng với tổng giám đốc nhà mình đêm tân hôn để có thể qua mắt bà.

Vốn dĩ cậu cũng không có nghĩ gì nhiều, mãi cho đến khi nhìn thấy căn phòng được trang hoàn một cách lãng mạn khiến cậu cứ ngẩng người đứng trước cửa mãi không vào.Tông xám trắng tẻ nhạt ban đầu được thay bằng một sắc đỏ chói mắt, nệm giường phẳng phiu rải một vài cánh hồng, còn có thể ngửi được hương thơm nhàn nhạt quẩn quanh bên mũi, ảnh cưới hai người được treo rất khoa trương ở giữa phòng."

Em tắm trước đi."

Quý Đông Nhiên khẽ nhìn cái người chẳng rõ đã thả hồn đến phương trời nào rồi tốt bụng lên tiếng kéo cậu về.

Hạ An Vũ bị chất giọng trầm thấp của anh làm cho tỉnh lại, lúng búng đáp:"Dạ, vậy em tắm trước."

Lúc Hạ An Vũ tắm xong bước ra liền bắt gặp Quý Đông Nhiên đang uống dở một ly rượu vang đỏ, trên người anh vẫn còn mặc áo vest cưới nhưng lúc này đã tùy ý bung xõa để lộ một mảng ngực săn chắc, dưới ánh đèn vàng ấm áp đôi mắt đen láy của anh nhìn cậu, khuôn mặt quanh năm chẳng có mấy cảm xúc lười biếng hỏi:"Xong rồi à?"

"Vâng... vâng ạ..."

Hạ An Vũ bối rối dời tầm mắt, cố gắng che đi sự ngại ngùng của mình nhưng vành tai đỏ ửng lại phàn bội chủ nhân nó.

Quý Đông Nhiên uống nốt chút rượu còn sót lại trong ly rồi tự di chuyển xe lăn ngang qua cậu."

Để em..."

"Không cần, em thấy thiết kế bên trong rồi mà, tôi tự lo được."

Hạ An Vũ khựng lại động tác, không biết vì lý do gì nhưng cậu có cảm giác mới vừa nãy xung quanh Quý Đông Nhiên xuất hiện một phòng tuyến mà cậu không được phép chạm vào.

Rất nhanh bên trong đã có tiếng nước ào ào vang lên, Hạ An Vũ mệt mỏi nằm lên giường nhìn chằm chằm vào cửa phòng tắm.

Lúc nãy khi tắm cậu đã nhìn thấy thiết kế của nó quả thật không giống như nhà tắm thông thường, nếu cậu nhớ không lầm đây là thiết kế thông dụng cho gia đình có người lớn tuổi hoặc người di chuyển khó khăn sử dụng, hơn nữa còn có phần nâng cấp hơn.Nệm chăn êm ấm cộng thêm cơ thể sạch sẽ khiến cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến, Hạ An Vũ vừa mơ màng muốn híp mắt lại.Rầm!Ngay lúc tưởng chừng sắp ngủ mất trong nhà tắm lại vang lên âm thanh lớn như có ai đó ngã xuống, Hạ An Vũ giật mình tỉnh giấc, cậu ba chân bốn cẳng trèo khỏi chiếc giường ấm áp gõ cửa ầm ầm."

Tổng giám đốc, anh làm sao vậy?

Mở cửa cho em đi."

Bên trong vẫn không có ai đáp lại, đương lúc Hạ An Vũ đã sốt ruột định phá cửa thì cuối cùng cũng nghe tiếng của Quý Đông Nhiên nói:"Tôi không sao, chỉ đánh rơi đồ thôi."

"Thật không?

Hay anh cứ mở cửa cho em đi."

- Hạ An Vũ không muốn vạch trần tiếng người nện xuống sàn nhà khi nãy nhẹ giọng bảo."

Thật, tôi sắp xong rồi, ra ngay đây."

"Vậy có gì anh gọi em nhé."

"Ừm..."

Hạ An Vũ trong lòng vẫn cực kỳ lo lắng, nhưng cậu biết cậu không thể tùy ý xông vào, cuối cùng chỉ có thể tựa vào vách tường cạnh cửa phòng tắm ngồi uỵch xuống.Quý Đông Nhiên ở trong nhà tắm chật vật lê cơ thể trở về ghế ngồi sau cú ngã đó, nếu người bình thường chỉ cần chuyển động một chút là có thể yên vị thì anh phải tốn sức hơn mười lần như vậy.

Dưới màn hơi nước mờ ảo, anh nhìn phần bắp chân bởi vì không vận động mà dần trở nên nhỏ đi so với trước kia, bỗng chốc cảm thấy thứ này quả thật quá chướng mắt.

Quý Đông Nhiên nghiến răng siết chặt nắm tay, sau đó không lưu tình mà đấm mạnh vào nó, tay rất đau nhưng chân lại chẳng có cảm giác gì cả."

Khốn kiếp!"

Mở vòi sen để khiến đầu óc tỉnh táo trở lại, Quý Đông Nhiên liếc nhìn lên kệ đựng vật dụng cá nhân, lưỡi dao lam lấp ló đến chói mắt, bàn tay vô thức muốn vươn lên nắm lấy nhưng rồi nhanh chóng giật lại.Đợi đến khi Quý Đông Nhiên ra được khỏi nhà tắm thì đồng hồ đã điểm quá nửa đêm, giường ngủ trước mặt không có ai, anh khẽ nhíu mày, bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng thở đều đều khiến anh mở lớn mắt từ từ quay sang nhìn.Hạ An Vũ vốn dĩ định chờ người bên trong mở cửa sẽ lập tức nhảy về giường ngủ, nào ngờ bản thân lại không chịu nổi mà gục trước, giờ phút này đã chẳng còn biết gì nữa rồi."

An Vũ..."

Quý Đông Nhiên khàn khàn gọi cậu, nhưng động tác vươn tay giữa chừng lại ngừng lại, anh nhẹ nhàng vén mái tóc cậu ra, mà người kia lại chẳng có chút đề phòng nào còn thoải mái ngoẹo đầu tựa vào tay anh.

Dường như nhiệt độ máy lạnh có hơi thấp nên cơ thể cậu khẽ run nhẹ, Quý Đông Nhiên nhìn cậu thư ký đang tự ôm lấy mình chặt hơn cuối cùng nở một nụ cười, cúi xuống dùng sức bế người lên.Xe lăn bởi vì đột nhiên chịu trọng lượng của hai người đàn ông trưởng thành mà có hơi lung lay, Quý Đông Nhiên điều chỉnh tư thế ôm gọn người vào lòng mình, sau đó dùng một tay di chuyển bánh xe quay về giường ngủ.

Lúc đưa người lên giường, Hạ An Vũ có hơi giật mình, tầm mắt Quý Đông Nhiên rơi vào hai điểm màu hồng lấp ló sau áo ngủ rộng rãi, cơ thể cậu sạch sẽ, mùi hương cùng loại với anh thoang thoảng bay ra, cơ thể mềm mại vô thức hướng về nguồn nhiệt ấm áp nhất trong phòng."

Vẫn ngốc như lúc nhỏ."

Quý Đông Nhiên cẩn thận đắp chăn cho cậu, nhìn ngắm khuôn mặt ngủ đến vô tư kia có chút buồn cười, ngón tay chạm vào chóp mũi cậu mà nghịch."

Ưm..."

Hạ An Vũ bị nhột hơi nghiêng đầu né tránh, Quý Đông Nhiên lại không buông tha, dần dần di chuyển xuống vùng nhân trung, rồi chạm vào đôi môi đang khép hờ kia, cảm nhận được hơi thở ấm nóng phủ lên đầu ngón tay.

Hạ An Vũ mở miệng lẩm bẩm, trong vô thức lại ngậm nó vào, đôi mắt Quý Đông Nhiên thoáng tối lại.

Anh chậm rãi rút ngón tay mình về, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ qua, sau đó nghiêng người hôn vào chóp mũi cậu, khàn khàn thì thầm nói:"Đừng dụ dỗ tôi."______________Ai dụ anh, ai làm gì anh ( ̄ε ̄ʃƪ)Like, follow page Mùa Xuân của Alata nhé (❀ •̀ᴗ•́ )♡(^ε^ )Lᵒᵛᵉᵧₒᵤ
 
[Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 16


Sau hôn lễ, cả hai nghỉ thêm một ngày nữa mới quay trở lại làm việc bình thường.

Mới sáng sớm tỉnh giấc, Hạ An Vũ ngơ ngác quan sát xung quanh một hồi, cảm thấy căn phòng rộng lớn này vừa xa lạ mà cũng vừa quen thuộc, cậu tưởng mình vẫn đang mơ liền lần nữa nằm xuống nhắm mắt lại.Cộc!

Cộc!

Cộc!Âm thanh gõ cửa vang lên, Hạ An Vũ mơ màng nghe có tiếng người gọi mình:"An Vũ, con dậy chưa?

Sáu giờ rồi đó.

Đông Nhiên chờ con xuống dùng bữa sáng này."

"Đông Nhiên?"

Hạ An Vũ tự hỏi, đó chẳng phải là tên tổng giám đốc nhà mình sao?

Phải rồi, hai người vừa mới kết hôn hôm kia.

Cuối cùng Hạ An Vũ cũng giật mình tỉnh dậy, cậu vội vàng rời giường, vừa chuẩn bị vừa trả lời dì Lan đang đứng ngoài cửa:"Con ra ngay đây ạ, dì nói anh ấy cứ ăn trước đi."

"Ừ, Đông Nhiên nói con con không cần gấp, nó đợi con."

Hạ An Vũ hiển nhiên không nghe lời đó lọt tai, nhanh chóng vệ sinh cá nhân lẫn thay quần áo, sau đó không kịp soi gương mà vội vàng đi xuống lầu luôn."

Tổng... tổng giám đốc... chào buổi sáng..."

Quý Đông Nhiên tây trang phẳng phiu, ngồi trước bàn ăn đọc báo, vừa nghe tiếng bước chân vang lên liền ngẩng đầu, khuôn mặt không mấy cảm xúc thoáng chốc trở nên ôn hòa cất giọng hỏi:"Ừm, em ngủ ngon không?"

"Dạ ngon."

- Hạ An Vũ cười cười kéo ghế đối diện anh ngồi xuống - "Anh dậy lúc mấy giờ ạ?

Chờ em có lâu không?

Không hiểu sao hôm nay lại ngủ quá giờ như vậy nữa."

"Không sao, tôi dậy sớm tập luyện một chút thôi, cũng mới xong."

Dì Lan tranh thủ dọn bữa sáng lên cho hai người, còn thoải mái nói với cậu:"Hôm nay dì làm như mọi khi, sau này nếu con muốn ăn gì thì cứ nói với dì một tiếng là được."

"Dạ không cần đâu ạ, phiền dì quá."

- Hạ An Vũ vội xua tay đáp - "Con sao cũng được hết."

"Phiền cái gì chứ thằng bé này."

Dì Lan chỉ cười nói lại một cậu rồi đi làm việc khác để cho đôi chồng chồng mới cưới không gian riêng."

Đã quen phòng mới chưa?"

- Quý Đông Nhiên cất giọng hỏi."

Rồi ạ, thoải mái lắm, làm em ngủ không muốn dậy luôn."

- Hạ An Vũ híp mắt cười trả lời anh."

Nếu em thích có thể nghỉ ở nhà thêm cũng được, tôi gọi tài xế chở em đi chơi."

Hạ An Vũ nhìn gương mặt chẳng có vẻ gì là đùa kia vội lắc đầu đáp:"Không cần đâu, em nói đùa thôi."

Cả hai vừa ăn sáng vừa đôi ba câu qua lại, xong xuôi liền cùng nhau lên xe riêng của Quý Đông Nhiên đi làm, trước khi ra xe, Quý Đông Nhiên gọi cậu một tiếng:"An Vũ."

"Dạ?"

- Hạ An Vũ quay sang nhìn anh."

Cúi đầu xuống."

- Quý Đông Nhiên nói.Hạ An Vũ dù không hiểu gì vẫn nghe lời cúi xuống.

Quý Đông Nhiên vươn tay vuốt cọng tóc đang chỉa ra của cậu, sau đó còn vỗ nhẹ mấy cái.

Hạ An Vũ đỏ mặt, cảm giác nơi anh chạm vào nóng lên, cậu lắp bắp đáp:"Cảm... cảm ơn anh..."

Bởi vì nghỉ quá lâu dẫn đến công việc tồn động khá nhiều, Quý Đông Nhiên tranh thủ ngồi trên xe xử lý vài vấn đề trước, Hạ An Vũ thì nghiêng đầu ngắm nhìn đường phố bên ngoài.Bây giờ đã gần cuối năm rồi, rất nhiều cửa hàng bắt đầu bày trí chuẩn bị cho lễ giáng sinh, Hạ An Vũ nhìn thấy công viên mình hay chạy ngang trên đường đi làm về đồng thời cũng là nơi mà cậu và Quý Đông Nhiên cùng nhau đi dạo với nhau đang dựng nên một cây thông khổng lồ, không hiểu vì sao cậu lại tưởng tượng đến cảnh cả hai đi dưới ánh đèn sáng rực hôm ấy như bao cặp tình nhân khác."

Nhìn gì mà thất thần vậy?"

Chất giọng trầm ấm đột nhiên vang lên trong không gian yên tĩnh khiến Hạ An Vũ giật mình, cậu quay lại thì thấy Quý Đông Nhiên đã gập lại laptop từ bao giờ đưa mắt nhìn cậu.

Giống như bị ai đó bắt thóp bởi suy nghĩ không đứng đắn, cậu hắng giọng một tiếng, ngượng ngùng gãi gãi má trả lời:"Không có gì, em thấy người ta dựng cây thông to quá nên có hơi tò mò thôi."

"Vậy à."

- Quý Đông Nhiên nhướng mày hỏi - "Muốn đi xem?"

"A... cũng không hẳn haha..."

- Hạ An Vũ cười cười đáp - "Dù sao cũng đâu còn nhỏ nữa.

Với lại sợ lúc đó cũng không rảnh."

Đêm giáng sinh rơi vào thời điểm gần cuối năm, Hạ An Vũ cũng có nghe qua các chị đồng nghiệp than vãn về tình hình công ty lúc đó, chỉ có thể nói ai nấy đều thân tàn ma dại, chạy báo cáo cũng đủ rút kiệt hơn nửa mạng người.

Quý Đông Nhiên không nói gì, đôi mắt hướng về kính chiếu hậu nhìn hình ảnh công viên sắp khuất mất.Đến gần ngã tư đường đối diện công ty thì xe dừng lại, Hạ An Vũ cũng bước xuống nói lời tạm biệt với Quý Đông Nhiên:"Anh đi trước nha."

"Ừm..."

- Quý Đông Nhiên gật đầu một cái, nhìn gương mặt rạng rỡ bên ngoài muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng chỉ dặn dò một câu - "Đi cẩn thận."

Hạ An Vũ vẫy vẫy tay rồi đóng cửa xe lại, đợi xe chạy đi khuất mới hít sâu một hơi thẳng lưng chờ đèn lần nữa chuyển xanh.

Bởi vì muốn giữ bí mật về mối quan hệ của hai người bây giờ, tránh cho việc nghi ngờ hỏi han lung tung nên Hạ An Vũ đã chủ động đề nghị việc này, nhưng bị Quý Đông Nhiên thẳng thừng từ chối.

Lúc đầu cậu có chút ngạc nhiên, từ lúc hai người tìm hiểu để phát triển quan hệ, chưa bao giờ anh không theo ý cậu cả, Hạ An Vũ vô thức xị mặt lại lầm bầm hỏi:"Tại sao?"

"Không cần thiết, thư ký với tổng giám đốc đi cùng nhau thì có gì kỳ lạ."

- Quý Đông Nhiên nghiêm mặt nói, nhưng có vẻ cảm nhận mình có hơi cứng nhắc liền dịu giọng xuống - "Hơn nữa đường xá đông đúc bụi bặm, tôi không nỡ."

Tim Hạ An Vũ đánh thịch một tiếng, khuôn mặt nhanh chóng đỏ bừng, cậu liền giấu nó xuống gối nhỏ giọng đáp:"Ngày nào em cũng đi làm như vậy mà, em quen rồi, không sao đâu."

"Vậy giờ đừng quen nữa."

- Quý Đông Nhiên vươn tay xoa đầu cậu nói - "Cưới tôi rồi thì ngoan ngoãn hưởng thụ đi."

Hạ An Vũ hơi híp mắt lại, bàn tay anh lành lạnh nhưng lại rất dịu dàng, nhưng giữa chừng cậu vội lắc lắc đầu bắt lấy nó:"Không được, vậy thì để em xuống ở ngã tư đối diện công ty, từ đó băng qua cái là tới, không cực chút nào, đi mà anh..."

Cuối cùng sau khi cậu hết lời nài nỉ thì Quý Đông Nhiên cũng chịu thỏa hiệp, nhưng vẫn cứng rắn nói:"Nếu thời tiết không tốt thì không cho xuống."

"Tuân lệnh tổng giám đốc!"

Lúc Hạ An Vũ vào đến công ty chị Thanh tiếp tân mấy ngày không gặp liền vui vẻ bắt chuyện với cậu:"Đi công tác với sếp có mua quà về không em?"

"Chỉ có ít đặc sản thôi, em cũng không biết ngon không, chị với mọi người ăn thử nha."

Hạ An Vũ chuẩn bị rất chu đáo cho lý do nghỉ phép lần này của mình, trước hôm tổ chức lễ cưới đã nhờ mẹ mua sẵn ít đồ ăn ở quê gửi lên.

Chị Thanh vốn chỉ định đùa với cậu thôi, nào ngờ thằng bé này thế mà lại nhớ mua quà, miệng cười đến mang tai ngại ngùng nhận lấy:"Ây da, cảm ơn em trai nhiều nha, chiều nay bao nước em, thích cái gì cứ lựa thoải mái."

"Ha ha ok chị."

"Mà sếp đến rồi đó, em nhanh lên đi."

- Chị Thanh sực nhớ ra nhắc nhở cậu.Hạ An Vũ gật gật đầu, nhanh chóng bấm thang máy lên tầng làm việc.Lúc lên đến nơi, đôi mắt cậu không tự chủ được mà ngó sang cửa phòng Quý Đông Nhiên, chẳng hiểu sao lại có chút hồi hộp."

An Vũ?"

- Giọng Quý Đông Nhiên đột nhiên vọng ra."

A... dạ!"

- Hạ An Vũ giật mình, cảm giác mình chả khác gì ăn trộm mà trả lời anh."

Vào đây."

Hạ An Vũ chậm chạp mở cửa bước vào.

Quý Đông Nhiên đang ngồi trước bàn làm việc, ánh mắt dời sang nhìn vào cậu thư ký trẻ vẫn đang căng thẳng đằng kia làm anh không khỏi nhớ đến ngày đầu cậu đến làm việc, cũng lo trước lo sau vụng về thế này."

Sao anh biết em ở ngoài ạ?"

- Hạ An Vũ thắc mắc hỏi."

Cảm giác được."

- Quý Đông Nhiên vừa đáp vừa nhấp chuột tắt đi camera quan sát ngoài hành lang.Hạ An Vũ có hơi ngại ngùng, thầm nghĩ từ khi nào tổng giám đốc có thần giao cách cảm với mình kia chứ, cậu lúng túng lái qua chuyện khác:"Vậy... anh gọi em vào có chuyện gì ạ?"

Quý Đông Nhiên gõ gõ tay lên bàn, ánh mắt vẫn không rời người giây nào cất giọng hỏi:"Trưa nay em định ăn ở đâu?"

"Ờ nhà ăn công ty với mấy chị đồng nghiệp như mọi khi thôi ạ."

- Hạ An Vũ thản nhiên đáp - "Có gì không anh?"

"Ừm, không có gì, em trở về làm việc đi."

Quý Đông Nhiên khẽ cụp mắt xuống, gương mặt vẫn không biểu lộ gì, nhưng Hạ An Vũ lại nghe ra có chút thất vọng pha lẫn trong đó."

Dạ..."

Hạ An Vũ đáp lời anh, sau một hồi do dự mới mở cửa rời khỏi phòng.Công việc sau chuỗi ngày nghỉ dài ngay lập tức ập đến đủ choHạ An Vũ không còn đầu óc để nghĩ đến chuyện ban sáng nữa.

Cậu ngụp lặn trong mớ giấy tờ đến quên cả thời gian, mãi đến khi nhạc chuông của điện thoại trên bàn vang lên cậu mới sực tỉnh, cùng lúc đó cái bụng đói meo lập tức biểu tình."

An Vũ, không đi ăn cơm à?

Chị đến căn tin rồi."

"Chết, em đánh xong cái hợp đồng này lên liền, còn có mấy chữ à."

- Hạ An Vũ nhìn đồng hồ mới giật mình không ngờ đã trễ thế rồi - "Chị gọi cho em một phần mì xào bò đi."

"Ok em trai.

Nhanh lên đó."

Điện thoại vừa cúp, Hạ An Vũ thở ra một hơi, cậu gõ nốt mấy chữ cuối cùng xong liền vươn người một cái rồi đứng dậy.

Khi mở cửa bước ra, cậu lại nghe tiếng nói chuyện trầm thấp quen thuộc vọng ra từ cửa phòng đóng kín bên kia."

Được, hẹn ngày mai gặp mặt...

ừm..."

"Anh ấy vẫn chưa nghỉ sao?"

Bàn tay định bấm nút thang máy của Hạ An Vũ khựng lại thầm nghĩ, trong lòng cũng nhớ đến thường Quý Đông Nhiên cũng là người nhắc nhở cậu đến giờ cơm trưa.Cộc!

Cộc!

Cộc!"

Vào đi."

Cuối cùng cậu vẫn không nhịn được mà đi qua gõ cửa phòng anh.

Quý Đông Nhiên ngồi trước bàn làm việc, anh không giống như lúc sáng nhìn cậu nữa, đôi mắt vẫn chăm chăm vào màn hình vi tính."

Anh vẫn chưa đi ăn ạ?"

- Quý Đông Nhiên mãi chẳng mở lời khiến Hạ An Vũ có chút bối rối hỏi."

Không đói."

"À..."

Hạ An Vũ trầm trầm đáp, dù vị trước mặt chẳng biểu lộ ra cảm xúc gì nhưng cậu lại cảm thấy anh dường như không vui.

Quý Đông Nhiên liếc mắt nhìn người vẫn đang đá đá chân trước mặt mình, tốt bụng lên tiếng:"Em đi ăn đi, trễ rồi."

Nghe được giọng điệu có phần hòa hoãn hơn của tổng giám đốc, Hạ An Vũ thả lỏng tâm trạng, có lẽ chỉ là bản thân nghĩ nhiều theo, liền hớn hở hỏi anh:"Vậy anh ăn gì không em mua cho?"

"Không ăn."

"Tại sao?"

"Không đói."

"Lát sẽ đói."

"Em đi ăn đi, trễ rồi."

Hạ An Vũ bắt đầu cảm thấy đau đầu, nói tới nói lui vẫn không đoán được người này bị làm sao, cuối cùng âm thầm bĩu môi một cái rồi bỏ đi luôn."

An Vũ, ở đây!"

Nhóm chị Thanh đã giữ sẵn chỗ cho cậu, nhưng thời điểm Hạ An Vũ xuống đến nơi thì căn tin đã vắng hơn phân nửa rồi."

Trễ vậy? còn chút nữa bọn chị lên đòi người với tổng giám đốc rồi."

"Tại có chút chuyện."

- Hạ An Vũ kéo ghế ngồi xuống, ha ha cười đáp."

Phải rồi, sếp vẫn chưa xuống ăn cơm à?

Lạ ghê ấy."

- Chị Thanh bắt đầu buôn chuyện."

Sao lạ ạ?"

- Hạ An Vũ thắc mắc hỏi."

À, chị quên là em không biết, trước khi em vào thì có bé trợ lý cũ bên công ty mẹ sang đây một thời gian, bảo là sếp tổng bị bệnh dạ dày, phải chú ý ăn uống lắm."

"Dạ?"

- Hạ An Vũ khựng lại ngạc nhiên nhìn chị."

Bình thường mà, mấy người bận rộn kiểu như tổng giám đốc lại chả hay mắc mấy cái loại bệnh này, cũng may là chưa trở thành đầu hói bụng phệ đấy."

"Chị nói em mới nhớ đối tác lần trước, thấy bảo trạc tuổi sếp mình mà em không tin ấy..."

"Phải là không tin sếp mình trạc tuổi người ta..."

Hạ An Vũ dường như không nghe được xung quanh nói gì nữa, đôi mắt nhìn chằm chằm vào phần mì đã sắp nguội của mình mà ngẩn ngơ."

An Vũ?

Đi đâu vậy?"

"Mua thêm đồ ăn."

"Hả?"

Hạ An Vũ đậy lại hộp mì đột ngột đứng dậy, dưới con mắt khó hiểu của mọi người đi thẳng sang quầy bán thức ăn sau đó ra ngoài bấm thang máy luôn."

Về hợp đồng đó..."

Cạch!Đương lúc Quý Đông Nhiên đang nghe điện thoại, đột nhiên cánh cửa mở ra, cậu thư ký đáng lẽ giờ này ở căn tin ăn trưa cứ thế thản nhiên xuất hiện, sau đó bước sang bàn tiếp khách đặt hai hộp thức ăn ngồi xuống."

Xin lỗi, tôi có việc đột xuất rồi, lát sẽ liên hệ lại sau."

Quý Đông Nhiên cúp máy, nhướng mày nhìn Hạ An Vũ đang nghiêm chỉnh ngồi bên kia."

Chuyện gì?"

"À... thì..."

Trước khi lên đây Hạ An Vũ có chút tức giận, không kiêng nể mà mở cửa phòng tổng giám đốc luôn, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Quý Đông Nhiên, khí thế phút chốc xẹp lép, lại không thể chạy ra, cuối cùng chỉ đành cứng nhắc bước qua sofa ngồi xuống."

Em... em thấy đồ ăn hôm nay ngon quá nên mua lên cho anh."

- Hai ngón tay cậu vô thức xoắn xít vào nhau, đưa mắt nhìn Quý Đông Nhiên - "Ăn cùng em nha."

Quý Đông Nhiên không đáp, nhưng anh khẽ chuyển hướng xe lăn sang chỗ cậu, Hạ An Vũ thấy vậy lập tức đứng dậy chạy sang đẩy cho anh."

Không ăn cùng đồng nghiệp à?"

- Quý Đông Nhiên hỏi."

Ờm, em xuống trễ quá nên mấy chị giải tán cả rồi..."

- Hạ An Vũ đảo mắt tìm một cái cớ.Cậu đỡ người sang ghế, cẩn thận mở ra hai hộp đồ ăn, chu đáo mở sẵn đũa đẩy đến trước mặt anh.

Quý Đông Nhiên liếc mắt sang hộp kế bên, trông có vẻ vơi hơn hộp của anh."

Sao vậy ạ?"

Hạ An Vũ có hơi căng thẳng, nghĩ lại bản thân đúng là hấp tấp, không biết Quý Đông Nhiên có thích ăn cái này không nữa."

Không có gì."

Quý Đông Nhiên lắc đầu, cầm đũa lên bắt đầu ăn thử.

Quả thật không hợp khẩu vị của anh, quá dầu mỡ, hơi mặn, nhưng cảm giác được ánh mắt lo lắng của người đối diện, anh liền tự nhiên nói:"Ngon lắm, cảm ơn em."

Hạ An Vũ thở phào nhẹ nhõm, còn vui vẻ gấp một ít thịt bò của mình sang cho Quý Đông Nhiên.

Cả hai nhanh chóng giải quyết xong phần ăn của mình, đương lúc dọn dẹp, Hạ An Vũ do dự hỏi nhỏ:"Ừm, lúc sáng có phải anh giận em phải không?"

"Không có."

- Quý Đông Nhiên không do dự đápHạ An Vũ trong lòng thở dài một tiếng, suy nghĩ một hồi vẫn quyết định nói:"Thật ra em không được thông minh lắm, nếu có gì anh cứ nói luôn với em không cần hỏi quanh co đâu."

Quý Đông Nhiên nhìn cậu định lên tiếng thì Hạ An Vũ đã tiếp tục:"Dù sao cũng đã kết hôn với nhau, anh không cần phải ngại."

- Cậu nhìn thời gian, chỉ còn nửa tiếng nghỉ trưa liền vội đứng dậy - "Em... em ra ngoài, anh nghỉ xíu đi hẵng làm việc tiếp."

"An Vũ..."

- Quý Đông Nhiên gọi cậu."

Dạ?"

"Vào trong ngủ cùng tôi một lát đi."
 
[Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 17


Bên trong phòng làm việc của tổng giám đốc có thêm một buồng nhỏ dùng để nghỉ ngơi, những hôm không phải ra ngoài gặp khách hàng Quý Đông Nhiên đều sẽ ở đây.Hạ An Vũ ngượng ngùng theo anh vào trong, bỗng dưng có chút hối hận, nhưng nhìn đến Quý Đông Nhiên đã thuần thục cởi áo khoác ngoài, cà vạt cũng nới lỏng ra chỉ đành thở dài sang giúp anh.Giường của Quý Đông Nhiên cũng chỉ to hơn bình thường chút xíu, vì anh không nghỉ ngơi nhiều ở đây nên cũng không quá khoa trương, chỉ cần thoải mái một chút là được, thành ra bây giờ có thêm Hạ An Vũ cùng nằm thì hai người dán sát vào nhau mới xem như vừa đủ."

Em... em cài báo thức... lát sẽ gọi anh dậy."

Hạ An Vũ xoay lưng lại với Quý Đông Nhiên, lưng dán chặt vào lồng ngực anh, cậu cảm thấy giống như mình được anh ôm vào lòng vậy, bối rối cầm điện thoại để di dời lực chú ý.

Đôi mắt Quý Đông Nhiên chằm chằm nhìn người trong lòng, bàn tay gác hờ qua eo cậu khiến Hạ An Vũ giật bắn mình, phần cổ trắng nõn lộ ra bất giác đỏ lựng chọc người đằng sau."

Chật lắm không?

Hay lần sau thay giường khác lớn hơn?"

- Quý Đông Nhiên hỏi."

Không... không cần đâu ạ..."

Hạ An Vũ thầm nghĩ "còn có lần sau", cậu vẫn còn muốn sống, lần này là do muốn dỗ Quý Đông Nhiên thôi."

Ừ, tôi cũng thấy vậy."

- Quý Đông Nhiên nhỏ giọng nói, âm thanh trầm ấm lọt vào tai Hạ An Vũ khiến cậu khẽ run rẩy - "Rất ấm áp."

Máy lạnh trong phòng kết hợp cùng nhiệt độ cơ thể phía sau bao lấy, Hạ An Vũ cảm thấy lời này của Quý Đông Nhiên không sai, rất nhanh cậu đã yên lặng thiếp đi lúc nào không hay.Hạ An Vũ không biết mình ngủ bao lâu, nhưng lúc cậu mơ màng tỉnh dậy, bên ngoài lại đang có tiếng nói chuyện râm ran:"Còn gì nữa không?"

"Dạ, không ạ...

À mà tổng giám đốc có thấy An Vũ đâu không ạ?"

"Tôi nhờ cậu ấy ra ngoài làm chút việc, có gì không?"

"Dạ cũng không có gì, vậy để lát em ấy trở lại em nói sau cũng được ạ.

Chào sếp."

Tiếng đóng mở cửa vang lên, Hạ An Vũ lúc này ở trong phòng nghỉ đã bắt đầu đỏ mặt ôm chăn lăn lộn trên giường."

Là chị Thanh lễ tân a a a!"

Rầm!Bởi vì mãi lăn lộn mà cậu quên mất đây là giường chứ không phải chiếu trải dưới đất như cậu ngủ mọi khi, cuối cùng mất đà rơi thẳng xuống, mông đau đến không nói nên lời."

An Vũ?

Em dậy rồi?"

- Quý Đông Nhiên bị âm thanh phía trong làm giật mình, nhíu mày cất giọng hỏi."

Dạ..."

Hạ An Vũ uể oải trả lời, cậu lòm còm đứng dậy, vừa xếp lại chăn vừa kiểm tra thử điện thoại.Gần ba giờ chiều."

Sao anh không gọi em dậy?"

Hạ An Vũ ủ rủ từ buồng trong bước ra, vuốt vuốt lại mái tóc hơi rối của mình."

Tôi quên mất."

- Quý Đông Nhiên đáp rất thản nhiên - "Cô Thanh tìm em đó."

Hạ An Vũ liếc nhìn khuôn mặt chẳng có chút cảm xúc gì kia muốn tìm ra điểm chột dạ của anh nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Cậu len lén bĩu môi trả lời:"Ò, vậy em trở về làm việc đây."

Lúc cậu trở về phòng mình, điện thoại di động lại đột nhiên vang lên, màn hình hiển thị "Chị Thanh LT", Hạ An Vũ nhanh chóng bắt máy:"Alo, em nghe tổng giám đốc nói chị tìm em?"

"Ừ, đến giờ trà chiều rồi, em uống gì vào group chọn đi chị đặt luôn nè."

- Chị Thanh đầu bên kia bắt máy, dù cảm thấy có gì đó không đúng lắm nhưng vẫn trả lời cậu."

À, em biết rồi."

"Với lại em sắp về chưa?

Để chị biết dặn để đá nữa.

Đặt quán cũng gần công ty mình lắm."

Hạ An Vũ ngơ ra:"Đi đâu ạ?

Em vẫn ở công ty mà?"

"Ủa?

Lúc nãy chị lên có thấy em đâu, tổng giám đốc cũng bảo sai em ra ngoài làm gì mà?"

Lúc này Hạ An Vũ mới sực nhớ ra đoạn đối thoại khi nãy của Quý Đông Nhiên và chị Thanh, thầm mắng người chồng mới cưới của mình mấy câu, sau đó liền mỉm cười đáp lại:"Em vừa về thì chị đi luôn ấy, nên em mới biết chị tìm em chứ... haha..."

"Thế à?"

- Chị Thanh nhíu mày nghi hoặc, nhưng thiết nghĩ cũng không có gì lớn liền nói tiếp - "Vậy em đặt nước đi, giao hàng thì chị gọi em xuống lấy."

"Vâng ạ, em cảm ơn trước nha."

Điện thoại vừa cúp, Hạ An Vũ liền thở phào một hơi, cảm thấy bản thân đúng là không hợp với mấy chuyện yêu đương vụng trộm này mà.

Yêu đương?Hạ An Vũ bị ý nghĩ này của mình dọa cho sợ, cậu vội lắc lắc đầu, giữa cậu và Quý Đông Nhiên chỉ là hôn nhân hợp đồng thôi, nếu có yêu đi chăng nữa thì cũng chỉ có cậu đơn phương người ta, xuất sắc như Quý Đông Nhiên dù có không thể đi lại được thì vẫn không đến lượt cậu.

Nghĩ đến đây, Hạ An Vũ bỗng có chút đau lòng, chỉ có thể dùng sự bận rộn của công việc làm mình quên đi nỗi buồn vớ vẩn này thôi.Khoảng ba giờ rưỡi chiều, chị Thanh gọi cậu xuống nhận đồ uống của mình.

Hạ An Vũ đặt một ly trà sữa gạo cỡ lớn, cậu có thói quen mỗi lần không vui đều rất thèm đồ ngọt, nghe Nhã Vân nói lúc nhỏ cậu chính là một con quỷ nhỏ ham ăn kẹo, ăn đến nỗi khi cười chẳng còn mấy cái răng cả.Trà sữa vừa ngọt vừa thơm, kết hợp cùng sự lành lạnh của đá và dai dai của trân châu tràn ngập khoang miệng, tâm trạng Hạ An Vũ nhanh chóng vui lên, vừa lắc lư vừa vui vẻ soạn văn bản.Cốc!

Cốc!

Cốc!"

Là tôi."

Tiếng gõ cửa vang lên sau đó là chất giọng trầm áp của người chồng cậu mới thầm mắng cách đây không lâu, Hạ An Vũ giật mình hút vội làm viên trân châu lọt thẳng vào cổ họng."

Khụ... chờ... khụ... khụ!

Khụ!

Khụ!"

Quý Đông Nhiên nghe tiếng người ho liên tục, nhíu mày mở cửa vào trong, Hạ An Vũ đỏ mặt tía tai nhìn anh, cảm thấy ngại đến độ muốn kiếm cái lỗ chui xuống."

Anh... khụ!

Khụ!

Khụ!"

"Bình tĩnh.

Uống nước đã."

Quý Đông Nhiên tiến lại gần, rót một ly nước đưa đến, vươn tay vỗ vỗ vào lưng cậu."

Em cảm ơn."

Hạ An Vũ cuối cùng cũng bình ổn lại, cậu lí nhí nói tiếng cảm ơn."

Không có gì."

- Quý Đông Nhiên gật đầu đáp."

Anh... anh tìm em có gì không ạ?"

- Hạ An Vũ lắp bắp tìm chủ đề hỏi."

Mẹ tôi mới gọi, hỏi em chiều nay tan làm đi mua sắm với bà được không?"

"Anh không đi cùng ạ?"

- Hạ An Vũ ngạc nhiên, dù sao đây cũng là lần đầu tiên mẹ chồng bất đắc dĩ này rủ cậu đi cùng."

Bận gặp khách hàng.

Nếu em ngại thì để tôi hồi lại với bà."

- Quý Đông Nhiên trả lời."

Không ạ, anh nói với mẹ chắc em sẽ ra hơi trễ chút là được."

Hạ An Vũ vội lắc đầu, cậu nghĩ dù gì bà cũng có lòng với mình, cậu không thể từ chối ý tốt của người ta được, nhất là cũng chẳng có hại gì cả."

Ừ."

- Quý Đông Nhiên gật đầu, vừa định rời đi thì tầm mắt rơi xuống ly nước vẫn hơi lạnh trên bàn cậu cất giọng hỏi - "Em uống gì vậy?"

Hạ An Vũ hơi ngơ ra, sau đó ấp úng đáp:"Trà... trà sữa ạ."

"Ngon không?

Hình như ngày nào em cũng cùng bọn họ uống."

"Ờm, tùy chỗ ạ."

- Hạ An Vũ nghiêm túc suy nghĩ - "Chỗ này gần công ty mình, em thấy khá thích..."

Nói đoạn, cậu nhìn nhìn Quý Đông Nhiên ngắc ngứ hỏi:"Anh... uống thử không?"

"Cũng được."

- Quý Đông Nhiên gật đầu đáp.Hạ An Vũ chẳng ngờ anh lại đồng ý, trước giờ đi cùng anh cậu để ý anh không ưa ngọt lắm, cà phê luôn là loại ít sữa ít đường, Hạ An Vũ từng thử uống kiểu như vậy, kết quả bị đắng đến choáng váng."

Anh chờ em đi lấy thêm ống hút..."

- Hạ An Vũ vội nói."

Không cần."

- Quý Đông Nhiên lắc đầu nhìn cậu - "Chỉ một ngụm thôi, không cần phiền phức như vậy."

Hạ An Vũ bối rối, nửa bước chân đã bước ra khỏi bàn cứ đứng chựng ở đó không biết làm sao, Quý Đông Nhiên lại không hề nói thêm gì, yên lặng kiên nhẫn chờ cậu."

Hơi... hơi ngọt ạ... chắc không hợp với anh..."

Hạ An Vũ cuối cùng cũng đầu hàng, cậu cúi đầu cầm ly trà sữa đưa sang, nhìn miệng Quý Đông Nhiên ngậm ống hút vào mà dần dần đỏ mặt, nói năng cũng trở nên lộn xộn.Quý Đông Nhiên hút một hơi, hương vị đúng là không hợp anh lắm, nhưng nhìn lên thấy vẻ quẫn bách kia, khóe miệng khẽ nhếch lên một chút cười đáp:"Ừm, rất ngọt, nhưng tôi thích."

- Nói xong còn cắn nhẹ vào đầu ống hút một cái.Quý Đông Nhiên vui vẻ xoay người rời đi, trước khi đóng cửa phòng còn cẩn thận dặn dò:"Vậy tầm sáu giờ rưỡi em về đi, có lẽ mẹ sẽ dẫn em đi ăn nữa."

Cánh cửa đóng sập lại, Hạ An Vũ bủn rủn ngồi phịch xuống ghế, dùng hai bàn tay che đi gương mặt nóng phừng phừng của mình mà mắng nhỏ:"Ghét anh ấy quá đi."
 
[Bl] - Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc
Chương 18


Đồng hồ trên màn hình máy tính vừa nhảy lên sáu giờ hai mươi lăm phút thì Hạ An Vũ cũng vừa lưu xong phần công việc cuối cùng của mình, cậu vươn vai một cái, miệng khẽ thở ra vì thoải mái.

Cộc!

Cộc!

Cộc!Cửa phòng đột nhiên bị gõ, tiếng của Quý Đông Nhiên vang lên:"Em xong chưa?"

Hạ An Vũ ngạc nhiên, cậu cứ tưởng Quý Đông Nhiên đáng lẽ ra đã đi gặp khách hàng từ lâu rồi, lúc nãy mãi làm việc nên không có để ý động tĩnh bên ngoài, nào ngờ anh vẫn còn ở đây."

Dạ, xong rồi ạ.

Anh vào đi."

Hạ An Vũ cất giọng nói, bàn tay bắt đầu dọn dẹp đồ vật trên bàn."

Anh chưa đi ạ?"

"Bây giờ đi, sẵn tiện đưa em sang chỗ mẹ luôn."

- Quý Đông Nhiên đáp."

A... em tưởng mẹ sang đây?"

- Hạ An Vũ ngừng lại động tác khó hiểu nhìn anh."

Là tôi nói với mẹ sẽ đưa em đi."

Quý Đông Nhiên rất thản nhiên, dù lúc chiều anh là người nói Cao Ái Linh sẽ sang công ty đón cậu.

Hạ An Vũ nghe vậy vội vàng đứng dậy, nhanh chóng bước qua nắm lấy tay cầm đẩy xe lăn của Quý Đông Nhiên đi:"Vậy mau nhanh lên, để đối tác chờ thì sao."

Bởi vì thời gian làm việc của công ty kết thúc lúc năm giờ rưỡi chiều nên dưới lễ tân từ lâu cũng không còn người nữa, Hạ An Vũ không cần phải chờ xe sang ngã tư đón mình, nhưng cậu vẫn cẩn thận ngó nghiêng một hồi mới cúi đầu chui vào xe."

Cẩn thận vậy?"

- Quý Đông Nhiên buồn cười nhìn bộ dạng thấp thỏm của cậu."

Cẩn thận một chút vẫn hơn, công ty mình nhiều chuyện lắm."

- Hạ An Vũ nghiêm túc đáp."

Giống như chúng ta đang vụng trộm yêu nhau vậy."

- Quý Đông Nhiên nhướng mày nói.Hạ An Vũ đỏ mặt, thầm nghĩ người này suốt ngày chỉ thích nói lung tung chọc ghẹo cậu.

Hạ An Vũ có chút không cam tâm, cậu ngẩng lên xoay sang anh, đôi mắt khiêu khích nhìn lại.

Quý Đông Nhiên lần đầu thấy dáng vẻ này của thư ký nhà mình, kiên nhẫn chờ đợi xem cậu định làm gì.

Hạ An Vũ khẽ híp mắt, mỉm cười phẩy tay với anh:"Ây da, anh đừng nói như vậy, người ta ngại chết đây này."

- Nói đoạn cậu còn chậm rãi nhướng người sang gần anh - "Lỡ bà vợ già của anh ở nhà biết thì sao?"

"Ồ..."

Quý Đông Nhiên đúng là bị cậu làm cho bất ngờ thật rồi, Hạ An Vũ hài lòng nhìn chút thay đổi nhỏ trong mắt anh, to gan vươn tay gãi nhẹ vào cằm anh ngọt ngào hỏi:"Sao, giữa em và vợ anh, anh thích ai hơn?"

Hạ An Vũ diễn đến nghiện, trong lòng khúc khích cười thích thú, không ngờ trêu ghẹo Quý Đông Nhiên lại vui thế này.

Đương lúc cậu tự thỏa mãn với trò đùa của mình, Quý Đông Nhiên đột nhiên bắt lấy cái tay hư hỏng đang gãi cằm anh đến ngứa ngáy, đôi mắt thâm thâm nhìn cậu sâu chẳng thấy đáy, trầm giọng lên tiếng:"Đương nhiên là em rồi, người đẹp."

Không ngờ bị phản công, Hạ An Vũ cứng người chả phản ứng kịp, Quý Đông Nhiên kéo bàn tay kia lên, chậm rãi cúi xuống tỉ mỉ hôn lên, trái tim Hạ An Vũ điên cuồng đập nhanh hơn, cho đến khi người đàn ông kia ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn cậu, Hạ An Vũ nghĩ ngày mai mình nên đến bệnh viện đổi một trái tim khác."

Anh..."

- Cậu ấp úng không nói nên lời, tay cũng chẳng nhớ rút lại."

Hửm, chờ tôi ly dị mụ vợ ở nhà rồi sẽ cưới em."

- Quý Đông Nhiên khẽ nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đỏ lựng cúi gằm nào đó - "Chịu không?"

Stop!Đại não Hạ An Vũ kêu lên cảnh báo nguy hiểm, cậu nhanh chóng rút tay về, ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn ấp úng nói:"Không giỡn nữa ạ."

"Hửm?"

Lần này đến lượt Quý Đông Nhiên chồm sang, giọng nói trầm thấp chui vào tai cậu ngưa ngứa:"Em chê tôi?"

"Không... không có..."

- Hạ An Vũ khó khăn nói, nhưng cậu cảm thấy không đúng, lẽ ra cậu nên dừng trò này lại."

An Vũ..."

- Quý Đông Nhiên gọi."

Dạ."

"Nhìn tôi."

Hạ An Vũ hít sâu một hơi, chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt Quý Đông Nhiên phóng đại trước mắt khiến cậu muốn ngay lập tức cúi xuống lần nữa nhưng rất nhanh cằm đã bị bắt lại.

Hai người nhìn nhau một lúc lâu, không khí trong xe trở nên kỳ quặc, ngay cả bác tài xế ngồi phía trước cũng không nhịn được tự thuyết phục mình phải bình tĩnh, đây là chuyện riêng của ông chủ, bản thân rồi sẽ quen thôi.Reng!

Reng!

Reng!"

Alo, tôi nghe."

Nhạc chuông điện thoại vang lên vừa lúc kết thúc không khí ngượng ngùng này, Hạ An Vũ thở phào liếc nhìn cái người vừa không đứng đắn lúc nãy đang bình tĩnh nghe điện thoại."

Tôi đang trên đường đến...

ừm, sẽ mang..."

Đôi mày Quý Đông Nhiên đột nhiên nhíu lại, sau khi cúp máy liền mở laptop lên."

Có chuyện gì vậy ạ?"

- Hạ An Vũ tò mò hỏi."

Tôi quên chép tài liệu vào laptop rồi."

- Quý Đông Nhiên nhíu mày đáp."

Không có trên mail ạ?"

"Không có."

- Quý Đông Nhiên thở dài một tiếng - "Chắc phải quay về văn phòng một chuyến, tôi gọi taxi cho em."

Hạ An Vũ nghe vậy liền vội lắc đầu nói:"Em về với anh, em cũng bỏ quên đồ ở công ty, lên lấy sẵn giúp anh chép tài liệu luôn."

"Em bỏ quên cái gì?"

- Quý Đông Nhiên ngạc nhiên hỏi - "Để tôi lấy giúp em."

"Không cho anh biết."

- Hạ An Vũ đánh trống lảng quay lên nói với tài xế - "Nhờ chú chở tụi con quay lại công ty ạ."

Cũng may xe vẫn đi chưa xa cộng thêm bác tài rành đường xá nên rất nhanh đã về đến nơi, trước khi Hạ An Vũ đóng cửa xe lại, Quý Đông Nhiên lần nữa dặn dò:"Không cần gấp."

"Em biết rồi."

Dù nói vậy nhưng cậu vẫn chạy rất nhanh, cậu quên mất hỏi Quý Đông Nhiên hẹn đối tác lúc mấy giờ nên rất sợ anh bị trễ.

Bên trong tòa nhà lúc này chỉ còn vài tầng còn sáng đèn, nhưng tầng của cậu thì hiển nhiên hoàn toàn tối om, Hạ An Vũ lúc này mới tỉnh táo nhìn hành lang chẳng rõ điểm kết thúc trước mặt, nỗi sợ ma vừa tạm quên đi từ từ dâng lên."

Nam mô a di đà phật!"

Hạ An Vũ bắt đầu run rẩy lẩm bẩm niệm, cậu bật đèn điện thoại mò mẫm đi về phía trước, cuối cùng cũng thuận lợi vào phòng của Quý Đông Nhiên."

Tệp KH11."

Hạ An Vũ bắt đầu tìm kiếm theo hướng dẫn của Quý Đông Nhiên, trong máy anh có khá nhiều thư mục, cậu nhìn mà muốn rối mắt theo."

Cái này... a... nhầ..."

Mãi cậu mới thấy một tệp trông có vẻ giống với tệp cần tìm, nhưng lúc nhấn vào liền nhận ra là KN11 chứ không phải KH11, tuy nhiên thứ hiện ra bên trong lại làm cậu sững người không nhớ làm gì tiếp theo.Bên trong toàn bộ đều là ảnh của cậu hồi đại học, Hạ An Vũ trông nhưng bức ảnh này rất quen mắt, nhưng lại không nhớ được đây là mình của lúc nào.Reng!

Reng!

Reng!Tiếng di động vang lên làm cậu giật bắn cả người, chột dạ vội vàng tắt thư mục đi, cố gắng dùng giọng điệu bình thường nghe máy:"Alo ạ?"

"Xong chưa?

Hay tôi lên nhé?"

"Xong rồi ạ, em xuống ngay."

Vừa trả lời Quý Đông Nhiên thì Hạ An Vũ đã ngay lập tức tìm thấy tài liệu cần tìm nằm ở ổ đĩa khác, cậu nhanh chóng chép vào rồi rời khỏi phòng.
 
Back
Top Bottom