Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!

[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 29


An Lạc ngẩng người nhìn tiệm hoa xinh xắn trước mặt, tấm bảng treo màu tím hoa sim cùng con chữ vàng ánh kim đề "Tiệm hoa Hạnh Phúc" được đặt ngay cạnh lối ra, cô chủ tiệm độ gần năm mươi cũng ngạc nhiên nhìn lại cậu bởi không đâu khác đây là nơi mà An Lạc đã từng thập thò đến xin việc."

Thằng bé này?"

"Sao vậy?

Hai người biết nhau à?"

- Gia Quân không hiểu ngó qua ngó lại cả hai."

Ừm... cũng không hẳn..."

- Cô chủ ngắc ngứ đáp - "Con tới chơi hả?"

"Dạ, tới thăm dì một chút, với con có chuyện muốn nhờ."

- Gia Quân gãi gãi đầu nói."

Vào trong ngồi đi."

Không gian bên trong thoang thoảng hương thơm nhè nhẹ, cô chủ tiệm bày ra một ít trà bánh mời hai người, đoạn cô nhìn sang An Lạc liền quyết định lấy thêm một cốc sữa bò mang sang."

Cho con đó."

An Lạc ngượng ngùng gật đầu cảm ơn cô, sau đó lặng lẽ ngồi một bên nhắm nháp ly sữa ngọt ngào béo ngậy."

Sao, hôm nay tự nhiên tốt bụng đến thăm dì?"

"Dì đừng nói vậy mà."

- Gia Quân hiếm khi bày ra bộ dạng khó xử, cô chủ tiệm hoa này cũng là dì ba của hắn - "Bệnh của dì dạo này sao rồi?"

"Vẫn tốt, bác sĩ bảo cố gắng ăn uống đầy đủ, dì cũng không còn ăn chay trường nữa."

Dì ba bình thản đáp.

Mấy năm này dì bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư, bác sĩ bảo chỉ cần tích cực điều trị thì sẽ không sao cả, mà dì cũng rất phối hợp, trước đây sau khi chồng và cả đứa con trai duy nhất lần lượt ra đi, dì đã bắt đầu ăn chay trường niệm phật mỗi ngày, nhưng vì điều trị mà phải cố gắng ăn uống lại bình thường để có sức đi theo trị liệu.Từ nhỏ Gia Quân đã rất thân với gia đình của dì ba, đặc biệt là con trai dì, anh ấy thường hay mang hắn đi đây đi đó để mở mang tầm mắt.

Đến bây giờ Gia Quân vẫn còn nhớ rõ đêm giao thừa năm đó, hắn được mẹ chuẩn bị cho một bộ quần áo siêu ngầu để chờ anh về chở đi xem pháo hoa, nào ngờ mà cuối cùng chỉ nhận một cú điện thoại báo anh bị tai nạn giao thông, đã mất trên đường đi cấp cứu."

Phải rồi, dạo này con có gặp mẹ con không?"

- Dì ba cất tiếng hỏi hắn."

Không ạ, nghe nói đang cùng chồng và con gái đi du lịch bên Hàn rồi."

Nghe Gia Quân nói, dì ba thoáng chốc thở dài.

An Lạc đưa mắt quan sát cả hai, cậu cảm thấy không khí bỗng chốc trầm xuống quá, không biết vì sao lại cầm một cái bánh đưa qua cho hắn."

Cho tôi à?"

Gia Quân mỉm cười nhìn động tác lén lút của An Lạc, hắn thấy cậu gật gật đầu bèn không khách sáo mà cúi xuống ăn luôn.

Ngón tay chạm vào môi hắn khiến An Lạc giật mình vội vàng rút lại, thầm nghĩ tại sao hắn không tự cầm lấy mà ăn đi chứ."

À, nãy giờ dì quên hỏi, ai đây?"

"Dạ, em ấy là người quen dưới quê gửi con nhờ chăm sóc, đang muốn tìm việc trang trải chi phí học hành, con nhớ dì đang cần tuyển người nên dẫn em ấy đến thử."

Dì ba "à" một tiếng rồi ngó sang An Lạc, đáy mắt dì có chút dao động không rõ, mà An Lạc cũng khó xử lắm bởi lần cuối cậu gặp mặt dì cũng không tốt đẹp gì cho cam, khi ấy lỗ tai cậu còn bị dì út kéo xềnh xệch lôi về."

Thằng bé bao tuổi rồi?"

- Dì ba hỏi."

Mười sáu, tên An Lạc."

- Gia Quân vội đáp."

Mặt mũi làm sao thế?"

"Bị ngã ạ."

"Ừm..."

Dì ba thoáng ngập ngừng một chút khiến Gia Quân có hơi sốt ruột liền hỏi:"Sao ạ?'"Cũng được, thử việc một tháng, khi nào bắt đầu làm việc được?

Ngày mai?"

"Được ạ."

An Lạc chẳng ngờ lại dễ dàng đến thế, dì ấy còn chẳng thèm quan tâm đến việc cậu bị câm lẫn lời nói dối lộ liễu của Gia Quân nữa.

Cậu ngơ ngác lắng nghe cuộc hội thoại giữa hai người, mãi đến lúc được hắn dẫn ngoài chào tạm biệt dì ba rồi mà cậu vẫn cứ như người trên cõi mây."

Phải rồi, di động nhóc đâu, mau lưu số của dì vào để tiện liên lạc đi."

An Lạc bị Gia Quân vỗ một cái đến giật mình, cậu ngẩng đầu nhìn hắn, hai bàn tay vô thức nắm lại không biết phải làm sao."

Đừng nói là còn ở quán bà ta?"

- Gia Quân nhíu mày trầm giọng hỏi - "Hôm qua tới giờ cũng không thấy nhóc dùng."

An Lạc mím mím môi, việc vì chiếc điện thoại đó làm cậu ra nông nỗi này khiến cậu không muốn nhắc tới nó chút nào, cuối cùng chỉ lắc đầu một cái."

Tối nay tôi dẫn nhóc ghé lấy."

- Gia Quân nói xong thì quay sang dì ba - "Vậy bọn con về trước, có gì dì cứ liên lạc với con."

"Ừm..."

Lúc cả hai ra khỏi khu chợ, An Lạc vẫn trầm mặc như vậy, Gia Quân thấy cậu không vui cũng có chút khó chịu, nhưng hắn không muốn gặng hỏi tiếp bởi đột nhiên hắn linh cảm rằng cái mớ hổ lốn trên người cậu là từ cái di động kia mà ra."

Nhóc ngồi đây đợi, tôi lên đó một lúc rồi xuống."

Gia Quân chở cậu đến một khu chung cư cũ, sau khi gửi xe liền dẫn cậu đến quán nước chung cư dặn dò cẩn thận, sau đó vội vã đi mất.

"Chị Vân."

"Ừm...

đến rồi à, bọn thằng Huy vừa về đấy, nghe bảo cậu mới nhặt được một con thỏ."

Một người phụ nữ xinh đẹp nhưng khá lôi thôi ngồi trên ghế đếm tiền, đôi mắt quyến rũ khẽ liếc nhìn hắn."

Hôm qua thu được nhiêu đây, còn lão Nhất thì lại xin khất do vợ vừa mới nhập viện."

"Ừm, đừng tin lão, cố gắng thu tiền về rồi dứt điểm đi, vợ lão là do lão đánh nhập viện đấy."

"Em hiểu rồi..."

- Gia Quân gật đầu, đoạn nói tiếp - "Vậy em đi trước."

"Vội vậy?

Không ở đây tâm sự chút rồi về?

- Chị Vân mỉm cười nhìn hắn - "Là vì con thỏ kia?"

Gia Quân không đáp lời, chị Vân cũng chỉ nhún vai nói tiếp:"Chị cũng không quản cậu được, nhưng chị khuyên thật, nếu cậu thực sự muốn lo cho ai đó thì nên nhìn lại bản thân mình.

Cái này chị cũng nói nhiều rồi, cậu cũng không còn trẻ nữa, không lẽ cứ định làm thằng đòi nợ thuê suốt cuộc đời này?"

- Chị Vân đứng dậy bước ra ngoài ban công nhìn xuống quán nước nọ, dường như đôi mắt bắt gặp được gì đó mà khẽ nhướng mày thích thú - "Chị cũng không phải có ý đuổi cậu đâu, dù sao cậu cũng từng cứu chị, chị nói chị lo cho cậu được thì chị làm được, nhưng chị sợ đến một ngày cậu thấy người mình trân quý gặp nạn vì cái nghề này thì cậu lại oán trách chị mất."

"Em xin phép."

Gia Quân lầm lầm lì lì rời khỏi căn phòng cũ kỹ, vốn dĩ hôm nay hắn cũng không muốn đến đây lắm, nhưng vì tiện đường nên cũng ghé vào báo cáo chút việc, nào ngờ lúc rời khỏi lại bị những lời nói kia làm cho khó chịu không thôi.Ánh mặt trời đã ngả về tây, hoàng hôn đổ bóng đỏ rực phủ lên khu chung một màu sắc thê lương, Gia Quân thấy An Lạc ngoan ngoãn ngồi đó dùng ống hút đẩy viên đá vào miệng mình sau khi đã uống sạch nước khiến lòng hắn bỗng chốc nôn nao:"Đến một ngày cậu thấy người mình trân quý gặp nạn vì cái nghề này thì cậu lại oán trách chị mất."

Gia Quân vốn dĩ nghĩ mối quan hệ giữa hắn và nhóc con chỉ như hai người qua đường tình cờ lướt qua nhau, hắn thấy cậu đáng thương nên cứu giúp, còn cậu thì không cách nào phản kháng đành nương theo, nhưng giờ đây hắn lại hoang mang với suy nghĩ đó, rốt cuộc cảm xúc của hắn đối với nhóc con là gì?
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 30


Lúc đi là An Lạc lầm lì nhưng lúc về lại thành Gia Quân trầm mặc.

An Lạc ngồi bên cạnh đăm đăm nhìn hắn im lặng uống cạn một ly cà phê đen đậm đắng nghét, nét mặt xa xăm trông có vẻ sầu thảm lắm.

Cậu không rõ Gia Quân đến khu chung cư này làm gì, nhưng đoán chừng có lẽ là về công việc, chẳng lẽ hắn bị sếp mắng ư?

"Làm gì vậy?"

Trên đầu đột nhiên có bàn tay nhỏ đặt lên vỗ vỗ, hắn nhìn qua thì thấy là nhóc con.

An Lạc giật mình bừng tỉnh, bàn tay đứng chựng hẳn trên tóc hắn không biết nên làm gì tiếp theo, bản thân cậu cũng hành động trong vô thức, cậu có cảm giác việc này sẽ khiến hắn thoải mái hơn."

Nhóc đần...

đau!"

An Lạc nhíu mày chuyển từ xoa thành nắm tóc hắn mà kéo mạnh, Gia Quân đúng là tên đáng ghét, không bắt nạt thì toàn nói những lời khó nghe."

Gan lớn nhỉ?"

An Lạc ngơ ngác nhìn khuôn mặt giận dữ của Gia Quân kề sát, lại thấy nhúm tóc đen ngắn ngủn nằm trong tay mình, bỗng vừa sợ vừa chột dạ, vội rụt người lại muốn tránh né.

Gia Quân vốn dĩ bực thật nhưng hiển nhiên hắn cũng chẳng định ra tay với nhóc con thật, thấy bộ dạng trốn tránh theo bản năng của An Lạc khiến hắn đột nhiên hơi sững người, trong đầu thầm nghĩ chả lẽ đây là dáng vẻ khi bị người khác đánh mắng, rốt cuộc phải chịu đựng bao lâu mới biến nó thành loại phản xạ như chuyện thường ngày thế này."

Đúng là đồ đần!"

Gia Quân nghiến răng kéo đầu cậu vào lòng ôm siết lại, miệng lẩm bẩm mắng.

An Lạc ngẩng người mặc hắn ôm, tai cậu áp vào lòng ngực vững chãi nghe từng nhịp tim đập của gã đàn ông cục cằn, bất giác trái tim mình dường như cũng đồng điệu với nó.

Rong ruổi cả một ngày ngoài đường khiến An Lạc có hơi uể oải, ngồi trên xe mô tô ngắm nhìn phố xá nhộn nhịp về đêm, tự hỏi chẳng lẽ ngày nào gã đàn ông này cũng lông bông khắp nơi thế này sao?"

Mệt rồi à?"

Gia Quân đậu xe trước một quán cơm đêm, vừa giúp An Lạc mở nón bảo hiểm vừa ân cần hỏi.An Lạc lắc lắc đầu, nhưng sau đó lại gật gật, đoạn cậu đưa tay lên diễn tả: "Chút xíu."

"Ăn xong thì chở nhóc về nhà trọ."

Gia Quân mỉm cười nói, An Lạc hơi sửng sốt nhìn hắn, chẳng hiểu sao trong lòng có chút hụt hẫng không tên."

Tao tới rồi, mày ở đâu?"

- Gia Quân nhấc điện thoại lên gọi."

Sau lưng mày."

Gia Quân bực mình nhìn cái gã ngả ngớn nghe điện thoại phía sau, không khách khí mà bước qua chỗ gã đánh một cái rõ mạnh vào đầu."

Làm cái gì vậy hả?"

"Tao mới hỏi mày làm cái gì đó?

Biết tốn tiền điện thoại không?"

"Giỡn có chút làm gì căng.

Keo kiệt."

- Thiên Bảo bĩu môi - "Lát tao bao."

"Vậy còn nghe được."

Dù chỉ là quán cơm bên đường nhưng quán vẫn rất đông, cả ba ngó xung quanh mãi mới tìm được một bàn vừa trống."

Ba người ăn gì ạ?"

"Là anh!"

Thiên Bảo thốt lên mà An Lạc cũng mở to mắt nhìn người trước mặt, bây giờ cậu mới để ý đây là quán cơm chỗ An Sơn làm."

Gì vậy?

Người quen mày hả?"

- Gia Quân chẳng hiểu gì nhìn qua An Lạc - "Cả nhóc cũng làm sao vậy?

Biết à?"

"Lần trước tôi và em ấy đã mang anh về."

Gia Quân hơi nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng cũng hiểu lần trước là lần nào, hóa ra không phải một mình nhóc câm cứu hắn."

Cảm ơn cậu."

- Gia Quân gật đầu."

Người ta coi vậy mà lớn hơn mày đó."

- Thiên Bảo thúc thúc hắn."

Không sao, vậy cả ba ăn gì?"

Thiên Bảo giúp hai người kia gọi món, lúc An Sơn lần nữa xác nhận lại món ăn mà đôi mắt gã vẫn ngập ngừng đăm đăm dán chặt vào anh."

Vậy đợi khoảng năm phút nha, quán hơi đông."

"Ừm... cảm ơn anh..."

Gia Quân thấy thằng bạn bình thường nói như sáo của mình đột nhiên lại không khác gì thiếu nam rụt rè liền khó hiểu chất vấn:"Mày làm gì vậy?

Mắc xương à?"

"Không."

- Thiên Bảo vội lắc đầu, sau đó tự lẩm bẩm một mình - "Hóa ra không phải bán hàng lậu thật."

Bữa tối diễn ra khá yên lặng, lúc đầu Gia Quân cũng cố bắt chuyện với Thiên Bảo lắm nhưng thằng bạn này tối nay cứ như kẻ trên mây, đôi ba câu là lại hả một tiếng làm Gia Quân mất hết cả hứng, chỉ muốn ăn cho mau rồi chuồn đi với nhóc câm nhà mình."

Về trước đi, tao có việc."

- Thiên Bảo ăn xong vẫn ngồi ịch một chỗ không chịu đứng lên."

Sao đòi nhậu?"

- Gia Quân nhíu mày hỏi."

Không, mai đi làm."

Gia Quân cũng không thèm quan tâm gã, miệng mắng "khùng" một tiếng rồi bỏ đi luôn, giữa chừng gặp An Sơn đang bận lau dọn bàn liền tốt bụng nói:"Hay anh ra xem thằng bạn giúp tôi được không?

Hình như nó đau bụng, mà tôi có việc gấp rồi."

"Đau bụng?"

- An Sơn có chút bối rối khẽ liếc về phía Thiên Bảo, nhưng thấy gã vẫn đang khỏe mạnh nhìn về phía mình - "Đâu có gì đâu?"

"Nó gồng đấy, cảnh sát mà, giỏi mấy cái này lắm."

- Gia Quân nhỏ giọng nói - "Chỉ là tôi không yên tâm, giúp tôi nhé."

"Ừm, tôi biết rồi."

- An Sơn trúc trắc gật đầu, đoạn quay sang nhìn An Lạc - "Nãy giờ không hỏi thăm em được, mặt mũi em làm sao vậy?"

"Bị ngã thôi, tôi lo cho em ấy được."

Gia Quân tùy tiện đáp rồi toang dẫn An Lạc đi chẳng để cậu kịp giao tiếp với An Sơn chút nào, An Sơn lẳng lặng nhìn theo sau đó cất tiếng nói:"Đám người hôm đó có vẻ không bỏ qua cho anh đâu.

Coi chừng em ấy cẩn thận."

Gia Quân thoáng khựng lại, bàn tay ghì chặt tay An Lạc đến phát đau, trầm giọng đáp:"Không cần anh quan tâm."

Đường phố về khuya lạnh lẽo khiến An Lạc khẽ co người lại, Gia Quân nhận ra cơ thể nhóc con đang run rẩy thì lập tức tấp vào bên đường, mở cốp xe lôi ra cái áo khoác đã cho cậu mượn mặc hôm nào."

Mặc vào."

Lần này An Lạc không kháng cự, bởi lẽ cậu biết Gia Quân đang có chuyện phiền lòng không vui.

Thật ra mà nói dù bọn họ đã có một buổi sáng khá nháo nhào nhưng trong thâm tâm An Lạc vẫn hy vọng đây sẽ là một ngày vui vẻ mà cả hai ở bên nhau, hoặc chí ít chỉ cần bình yên đôi chút sau những ngày mệt nhoài cũng được.

Nhưng không biết vì lý do gì đó mà lại hết đợt sóng ngầm này đến đợt sóng ngầm khác cứ đánh động vào cõi lòng cả hai, An Lạc nhìn tấm lưng dày rộng của Gia Quân trước mặt, hai tay vô thức ôm siết lấy hắn, chẳng lẽ cuộc đời này tìm kiếm niềm vui trọn vẹn khó đến thế ư?Gia Quân đưa cậu đến trước cửa khu trọ, hắn dường như không có ý vào cùng, chỉ đơn giản nói một câu:"Nhóc vào đi, tôi về."

An Lạc ngập ngừng đá đá chân không chịu đi, sau đó chỉ chỉ vào bộ quần áo đang mặc trên người."

Cho nhóc đó.

Bộ đồ kia tôi nghĩ không giặt sạch đâu, bỏ đi."

- Gia Quân mỉm cười đáp - "Ngày mai tôi sang đón đi làm, được không?"

An Lạc gật gật đầu."

Ngoan lắm, tạm biệt."

Gia Quân nhìn bóng lưng ủ rủ của nhóc con dần khuất sau lối rẽ, đôi mắt thoáng tối đi đôi phần, sau đó lái xe chạy đi.An Lạc nghe tiếng động cơ rú lên giữa không gian tĩnh mình rồi biến mất, tâm trạng không nói rõ là gì, có lẽ bởi vì lâu rồi cậu cũng chẳng quan tâm nhiều đến thế giới xung quanh đến biết rõ buồn là như nào, chỉ cảm thấy đáy lòng nặng trĩu khó chịu.

Ánh đèn ở khu trọ vẫn chớp tắt sáng tối như vậy, An Lạc sững lại nhìn một người phụ nữ to béo cùng hai gã vạm vỡ đứng trước cửa phòng mình đang loay hoay làm gì đó, vừa nghe tiếng bước chân lập tức quay lại:"Giỏi thật, nay dám trốn việc cả ngày cơ đấy."
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 31


Suốt những năm tháng tự bươn chải vất vưởng không có ai để dựa vào kia, An Lạc cũng không ít lần mơ thấy thấy từng hồi ác mộng đau xiết cả cõi lòng.

Có đôi khi xung quanh cậu chỉ toàn là lửa, ngọn lửa hừng hực nóng rẫy toang liếm lấy thân thể đơn bạc yếu ớt, dù cho cậu có gọi khản cổ, khóc lóc thế nào vẫn không có ai đến cứu gia đình mình cả.

Thi thoảng An Lạc lại đi lạc trong hẻm nhỏ tối tăm, thỏ con trên tay cháy đen hơn nửa mặt, cậu sợ lắm nhưng lại chẳng dám bỏ nó đi, bởi lúc này nó là người bạn duy nhất đồng hành cùng cậu nơi hôn ám ngột ngạt này.

An Lạc cứ đi mãi đi mãi, tưởng chừng như cậu sẽ kẹt ở đây vĩnh viễn vậy."

Đứng lại!"

Phía sau lưng là hai kẻ hung hãn to lớn, phía trước mặt là bóng đêm cậu sợ nhất, nhưng cậu lại cứ đăm đăm chạy về phía trước không quan tâm điều gì.

Cậu mệt lắm, không khí khó khăn tràn vào lá phổi, bước chân nặng nề tưởng chừng như chỉ vài giây nữa sẽ bị tóm gọn, sau đó là những trận đòn roi kèm lời mắng nhiếc khó nghe."

Nó đâu rồi?"

"Tìm đi!

Không chạy xa được đâu."

May mắn nhờ sinh sống ở đây đủ lâu mà cậu đã thân thuộc đến từng ngóc ngách hẻm nhỏ.

An Lạc gần như nín thở chờ tiếng bước chân dần đi xa mình, để rồi từ từ chui khỏi thùng rác hôi hám, đưa mắt láo liên quan sát xung quanh.Gia Quân không trở về nhà, sau khi lái xe vô định giữa thành phố mịt mờ, hắn liền mệt mỏi ra gần bờ sông hóng mát.

Lúc này đã gần mười một giờ khuya, nhưng không vì vậy mà cuộc sống mưu sinh phải dừng lại.

Gia Quân phóng tầm mắt nhìn những tòa nhà cao chọc trời phía bên kia sông, đáy mắt cũng dao động theo từng đợt sóng nhẹ.Reng!

Reng!

Reng!Chuông điện thoại vang lên phá tan không gian yên tĩnh xung quanh, Gia Quân nhìn vào màn hình, hóa ra là Vĩnh Huy."

Alo!"

"Đại ca, cả ngày nay anh ở đâu vậy?"

- Giọng nói oang oang của gã từ đầu dây bên kia vang lên làm Gia Quân phải kéo điện thoại xa ra một chút."

Công việc.

Gọi có chuyện gì?"

"À, đúng rồi, chẳng phải anh bảo tìm hiểu sao Đậu Phộng bị đánh sao?

Em hỏi ra được rồi."

- Vĩnh Huy đột nhiên hạ giọng nói - "Có liên quan tới "bạn" cũ anh đó."

"Nói rõ."

"Là thằng Dương Sói, hôm đó nó ghé quán Đậu Phộng ăn uống."

"Nó biết nhóc câm quen tao?"

- Gia Quân nhíu mày hỏi."

Em nghĩ là không."

- Vĩnh Huy đáp - "Thằng đó bảo di động của Đậu Phộng là ăn cắp của nó."

"Sao tự nhiên nó nói vậy?"

"Em nghĩ nó kiếm chuyện, quen tật bắt nạt người khác thôi."

- Vĩnh Huy bức xúc nói - "Có người kể nó bảo điện thoại Đậu Phộng cầm có vết xước giống với cái bị mất của nó, hơn nữa một đứa rửa chén như nhóc không thể nào có tiền mua điện thoại xịn như vậy được.

Răng nhóc con gãy cũng là nó đánh, mẹ nó, lại thêm cả bà dì út phụ trợ nữa mới thê thảm như vậy."

"Lũ chó này!"

Gia Quân tức giận chửi một tiếng, chợt hắn nghe Vĩnh Huy nói thêm:"Phải rồi, em nghĩ là anh tạm thể để Đậu Phộng ở chung được đó.

Thật ra em cũng không có ý gì, nhưng chỗ trọ nhóc ở là do dì út cung cấp, em sợ sau chuyện kia nhóc con trở về sẽ không an ổn."

"Mày nói cái gì?"

- Gia Quân gằn giọng siết chặt điện thoại trong tay, hình ảnh nhóc con ủ rũ chìm vào bóng đêm khiến trái tim hắn thắt lại - "Mẹ nó!"

"Dạ?

Alo?"

Gia Quân ngắt máy, vội vã trèo lên mô tô phóng đi.

Giữa đêm hôm khuya khoắc chỉ nghe tiếng gầm rú xẹt ngang qua, bên tai là âm thanh gió gào thét như thể nhắc nhở hắn chạy chậm lại, nhưng đến cả đèn đỏ hiện lên hắn cũng không buồn ngó đến.Khu trọ nghèo nàn vẫn giữ cái dáng vẻ tĩnh mịch như mọi khi, nhưng có điều đèn đóm sáng bừng của các phòng dường như khiến cho nó trở nên xáo động đôi phần.

Gia Quân quăng xe qua một bên đâm thẳng vào trong, đôi mắt dữ tợn nhìn người phụ nữ to béo đang mắng chửi hai tên đàn ông vạm vỡ trước mặt."

Có mỗi thằng nhóc con cũng bắt không được!

Mau chóng đi tìm tiếp cho tao, hôm nay tao không đánh nó mềm người tao không còn là dì út nó... a a a a!"

"Mẹ nó, An Lạc đâu?"

Gia Quân xông thẳng vào tóm áo dì út xách thẳng lên khiến hai tên đi theo không kịp trở tay, mà dì út lúc này chỉ có thể la oai oái làm các phòng xung quanh cũng ló đầu ngó ra."

Mày là thằng nào?

Tụi bây còn đứng đó nhìn... mau cứu tao!"

Hai tên kia nghe dì út cũng vội vàng thủ thế toang đánh đến, nhưng Gia Quân chả coi đám này ra gì, trực tiếp đá văng cả hai lăn kềnh ra đất, sau đó cũng vứt dì út vào chỗ bọn chúng, đoạn dùng chân đạp lên gương mặt phì nhiêu ấy khiến bà ta khóc lóc xin tha:"Đại...

đại ca tha cho em... em có làm gì đâu... có gì từ từ nói... huhu..."

"Tao hỏi lại lần nữa, An Lạc ở đâu?"

- Gia Quân nghiến chân mạnh hơn lên người bà."

Dạ...

đau... dạ, em không biết...

Em cũng chỉ đến tìm cháu nó nhưng chưa gì thằng bé đã chạy mất hút rồi, bây giờ em còn đang tìm đây này."

Gia Quân nhíu mày, nhóc con chạy được rồi, nhưng mà nhóc có thể đi đâu giữa đêm hôm khuya khoắt thế này?

Càng nghĩ hắn càng giận, lẽ ra bây giờ An Lạc phải được vùi mình trong chăn ấm chờ sáng mai đi nhận công việc mới chứ không phải lang thang sợ hãi trốn chui trốn nhủi không khác gì sâu bọ chui rúc nơi cống rãnh của thành phố."

Cái này, tao trả cho An Lạc!"

Gia Quân nói rồi đạp mạnh một cái khiến dì út lăn một vòng đến tận phòng đối diện, miệng huhu khóc, gương mặt ngoài dấu giày còn sưng to lên, cả người dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi."

Bà chủ, có sao không?"

"Mẹ nó, lũ vô dụng!"

Gia Quân rời khỏi nơi chứa đầy những âm thanh khó chịu khiến đầu hắn đau như búa bổ, chưa bao giờ hắn lại thấy nhớ dáng vẻ tĩnh lặng dịu ngoan của nhóc con như lúc này, rốt cuộc nhóc có thể chạy đâu được chứ?"

Alo, em đã tìm gần chỗ nhóc làm với quán cơm đêm anh nói rồi, không thấy đâu hết.

Bên anh sao rồi?"

"Không có."

- Gia Quân khàn khàn nói."

Dạ?"

"Tao nói là không thấy đâu hết!"

Gia Quân gần như hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh vốn có, hắn đi đến từng ngóc ngách nhỏ mà mình đã cùng An Lạc đi qua, gọi đến khản cả cổ cũng không có bất kỳ lời hồi đáp nào.

Gia Quân bỗng chốc trở nên sợ hãi, hắn sợ rằng mình sẽ cứ thế lạc mất nhóc con, thầm tự trách về sự hèn nhát muốn trốn tránh thực tại của mình lúc trước.

Gia Quân gục đầu vào giữa hai gối, gió đêm thổi qua vẫn lạnh như vậy, nhưng đã thổi đến rõ ràng cõi lòng phủ đầy tro bụi của hắn, hắn thừa nhận hắn đã phải lòng nhóc con mất rồi.
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 32


Đồng hồ điểm năm giờ sáng, Vĩnh Huy lo lắng nhìn đại ca mệt mỏi ngủ ở ghế sau, bọn họ gần như đã điên cuồng tìm kiếm An Lạc cả một đêm dài, nhưng cậu giống như một sự tưởng tượng hư ảo nào đó, hoàn toàn tan biến chẳng có chút dấu vết gì.Ngay đầu đường vào nhà Gia Quân có một chiếc xe đang đậu khiến Vĩnh Huy không thể chạy vào tiếp, chỉ đành dừng lại quay về sau gọi hắn:"Đại ca, đến rồi."

- Vĩnh Huy lay lay hắn khuyên nhủ - "Anh về ngủ một chút đi, chiều nay em rủ thêm bọn thằng béo đi tìm."

Gia Quân chẳng nói chẳng rằng lầm lì xuống xe, đôi mắt hắn hằn lên tơ máu, đầu tóc rối bù trông chật vật ghê gớm.

Vĩnh Huy thật sự bị bộ dạng của hắn dọa cho sợ rồi, chưa bao giờ hắn thấy Gia Quân thế này cả, đại ca của hắn dù có bị đánh cho không ra hình người thì cũng vẫn hiên ngang oai hùng lắm, hà cớ gì chỉ vì một thằng nhóc con mới quen không lâu đã như lá rụng mùa đông, héo rũ đến đáng thương.

Gã lắc lắc đầu nhìn theo Gia Quân riệu rã rồi cũng lái xe rời đi.Gia Quân nhìn căn nhà chỉ cách hắn vài trăm mét, dàn cây xanh mát đắm mình dưới nắng mặt trời, nếu ai đi qua hẳn cũng nghĩ đây là một ngôi nhà của người nào đó hạnh phúc lắm.

Đúng là nó đã từng rất ấm cúng, nhưng đó là chuyện của hơn mười mấy năm trước rồi, lâu đến nỗi Gia Quân đã không còn nhớ nỗi lần cuối cùng hắn ăn bữa cơm gia đình ba người là như thế nào.Cái giá lạnh sáng sớm khiến đầu óc hắn thanh tỉnh chút ít, một cái chân thò ra ở cây cột trước cổng nhà làm đôi mày vừa mới giãn ra của hắn nhíu chặt lại bởi chiếc giày quá khổ quen thuộc không lẫn vào đâu được, mới hôm qua thôi hắn còn giúp nhóc con mang nó vào.Gia Quân gần như là lao thẳng đến, dáng người nhỏ thó ngồi co ro vào một góc, tay chân gầy trơ tự ôm lấy mình để tránh đi giá lạnh nhân gian, đôi mắt cậu nhắm nghiền, yên tĩnh, chỉ duy có chiếc mũi đỏ ửng phập phồng là minh chứng cho sinh mệnh bé nhỏ này hãy còn tồn tại."

An Lạc?"

Gia Quân chậm chạp ngồi xuống khẽ gọi, hắn chẳng thể nào tin được điều kỳ diệu trước mắt.

Chặng đường từ khu trọ nghèo đến đây phải mất hơn một tiếng đi xe, vậy mà bây giờ An Lạc lại đang ngồi co ro ngủ trước nhà hắn, rốt cuộc cậu đã đến đây từ bao giờ và bằng cách nào chứ?"

An Lạc..."

An Lạc nhíu nhíu mày bị gọi tỉnh, cậu mơ màng trông thấy gương mặt lo lắng của Gia Quân, cứ nghĩ đây là mơ, liền vươn tay ngu ngơ nở nụ cười.Gia Quân có hơi sững người lại, dưới nắng mai dịu nhẹ, nụ cười của nhóc con tựa như làn suối mát thanh khiết rót vào trái tim hắn, làm hắn cũng vô thức bắt lấy tay cậu mà siết chặt."

Vào nhà đã."

Gia Quân dịu dàng nói, đoạn luồn tay qua gối cậu bế người lên, mà nhóc con cũng rất hợp tác thuận thế tựa vào lòng ngực hắn rồi thiếp đi.An Lạc không rõ mình đã ngủ bao lâu nữa, chỉ biết rằng cơ thể ngồi ngoài sương giá một đêm ròng vậy mà giờ phút này lại chẳng lạnh lẽo chút nào, giống như được bao bọc bởi một đám mây mềm mại ấm áp, cậu khẽ cựa mình một chút, bỗng phát hiện không nhúc nhích được, cuối cùng bị một giọng nói ngáy ngủ khó chịu vang lên trên đỉnh đầu làm cho tỉnh táo hoàn toàn:"Nằm yên coi!"

- Gia Quân ôm chặt nhóc con thêm, đoạn vừa ngáp vừa nói - "Cả đêm qua tôi vẫn chưa ngủ chút nào, khoan dậy đã."

An Lạc mở lớn mắt, cậu cố ló đầu ra khỏi lồng ngực hắn để dễ thở hơn, trong lòng đủ loại suy nghĩ quẩn quanh, cố gắng xua tan mớ sương mù mịt mờ nơi đầu não.

An Lạc cố nhớ về tối hôm qua, sau khi trốn khỏi đám người của dì út, cậu lần mò ra khỏi hẻm nhỏ, giữa đường phố rộng lớn về đêm, An Lạc chợt nhận ra mình chẳng có nơi nào để về cả.

Gió đêm thổi đến khiến cậu khẽ co người, bàn tay lạnh buốt kéo chặt áo khoác hơn.Áo khoác!Phải, cậu đang mặc áo khoác của Gia Quân cho mình trước khi rời đi, An Lạc hít mũi một cái, sau đó theo trí nhớ bắt đầu đi bộ theo đường cũ trở về nhà của hắn.

Cậu đi ngang qua khu chợ, rồi đến phòng tập ban sáng, đôi chân rã rời cả, nhưng An Lạc lại không cảm thấy mệt chút nào, hoặc chăng bởi lẽ đây lần đầu tiên trong cuộc đời cậu có một điểm đến.

An Lạc không dám gọi đó là nhà mình, nhưng cậu lại chắc chắn rằng chỉ cần cậu gõ cửa nơi ấy thì vị chủ nhân không mấy dịu dàng kia sẽ sẵn sàng đón tiếp cậu, cho cậu một nơi ấm áp trú nhờ qua những tháng ngày mòn mỏi đến kiệt sức.An Lạc cố gắng cử động thêm một chút cuối cùng mới bỏ cuộc, Gia Quân ôm cậu cứ như thể đang giam cầm người khác vậy, dù cách nào cũng không tài nào thoát ra được.

Cậu thở dài một hơi, thầm nghĩ chả có lẽ mình ăn đòn bao nhiêu năm qua, ăn đến điên rồi, sao lại cảm thấy cái ôm này của hắn lại có đôi chút dịu dàng.

An Lạc không ngủ lại được, chỉ đành mở mắt thao láo nhìn ngó xung quanh, lung tung một hồi lại rơi vào khuôn mặt đang ngủ say của Gia Quân.

Người này chung quy khá đẹp trai, nhưng do cau có quanh năm suốt tháng nên trông rất khó gần, An Lạc phát hiện đến cả lúc ngủ như này mà đôi mày hắn cũng chau lại, bèn đưa ngón tay chọt chọt vào đó."

Em lại nghịch..."

Gia Quân bất ngờ mở mắt ra khiến An Lạc giật mình vội rụt tay về, nhưng rất nhanh đã bị hắn bắt lấy, Gia Quân trở người một cái đè cậu dưới thân, khóe miệng khẽ nhếch:"Không phạt em thì em sẽ không bỏ cái trò chọc phá người khác khi đang ngủ đúng không?"

An Lạc nuốt khan hai cái, sợ hãi nhìn Gia Quân như lang như hùm phía trên, không biết rốt cuộc hắn định làm gì mình.Gia Quân đưa mắt nhìn chằm chằm cậu một lượt, sau đó bất ngờ lui ra tóm lấy một chân của cậu giơ lên cao, vươn tay cù vào lòng bàn chân trắng nõn.An Lạc hoảng hốt vội muốn rút chân về nhưng nào có thể, cậu vừa cười vừa vùng vẫy hết cỡ, sau khi cảm thấy không thỏa đáng liền bắt đầu chấp tay với ý xin tha."

Cười cũng không phát ra tiếng sao?"

Gia Quân nhướng mày nhìn nhóc con ngặt nghẽo nhưng cũng đau khổ không kém trước mặt, An Lạc bởi vì cười quá nhiều mà khóe mắt chảy nước, khuôn mặt cũng đỏ bừng theo khiến hắn bất giác cũng hốt hoảng mà buông người."

Tạm tha cho em đó."

- Gia Quân đánh một cái ngáp rồi gãi gãi đầu rời giường.An Lạc tức giận trừng bóng lưng to lớn của hắn, quả nhiên cậu vẫn rất ghét người này, suốt ngày chỉ biết bắt nạt cậu thôi.Reng!

Reng!

Reng!Di động trên giường bất chợt vang lên, An Lạc khẽ liếc nhìn, dòng chữ dì ba xuất hiện, cậu nghiêm túc nghĩ một vòng, chẳng phải đây cũng chính là bà chủ tiệm hoa sao?"

Alo, dạ."

- Gia Quân quay về tiếp điện thoại - "Dạ, có vài việc xảy ra nên chắc hôm nay chưa qua được.

Dạ, không sao đâu, chuyện nhỏ, con xin lỗi dì.

Dạ."

Gia Quân cúp máy, hắn giải thích luôn với nhóc con đang mở đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm mình:"Dì ba hỏi sao vẫn chưa đi làm, có chuyện gì sao?

Tôi bảo tạm hôm nay không đi được rồi, không cần lo lắng, dì vẫn chờ em."

An Lạc lắc lắc đầu, cậu cảm thấy mình rất khỏe, nếu được thì bây giờ đi làm luôn cũng được."

Gấp làm gì."

- Dường như hiểu được cậu nói gì, Gia Quân cốc đầu cậu một cái - "Hôm nay giúp tôi dọn lại phòng trống bên kia, để lâu lắm rồi chắc bẩn lắm."

An Lạc khó hiểu nhìn hắn, tại sao cậu phải giúp hắn dọn phòng?"

Hay em muốn chen chúc với tôi trên cái giường này?"

An Lạc vội lắc đầu."

Vậy đi dọn dẹp thôi."

An Lạc: "?!"
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 33


Tối muộn, thành phố lên đèn, trong căn nhà ấm cúng nọ bốc lên hương thơm nghi ngút khiến người khác phải thèm thuồng.

An Lạc ngốc ngốc ngồi ở bàn ăn nhìn bóng lưng bận rộn của gã đàn ông nọ, hắn mặc một cái áo ba lỗ trắng để lộ đường cong cơ bắp khỏe mạnh, phía trước đeo tạp dề màu xanh biển có hình chuột mickey, là loại được tặng kèm khi mua chai nước tương trong siêu thị.

Mũi An Lạc ngửi ngửi mùi thơm thì chảo nóng phát ra, mới cách đây nửa tiếng thôi cậu vừa bị hắn mắng cho một trận té tát.Đến bây giờ An Lạc có nằm mơ cũng chẳng ngờ rằng mình lại ở chung nhà với tên lưu manh mình từng ghét nhất, không có đói rét, không có đòn roi bủa vây, bù lại vẫn thường bị hắn mắng đủ chuyện.

Hôm nay Gia Quân có việc nên về muộn, trước đó hắn đã gọi điện dặn dò cậu nấu cơm trước đi rồi cúp máy luôn.

An Lạc đứng trước cửa tủ lạnh ngẫm nghĩ một hồi, bởi xưa giờ cậu không đụng đến chuyện bếp núc mấy, cuối cùng cậu quyết định bật hướng dẫn trên mạng để làm theo.

Hiển nhiên, lý thuyết là một đằng còn thực hiện là một nẻo, đến khi Gia Quân về đến nhà thì toàn bộ không gian đã bị một mùi cháy khét chiếm trọn, hắn còn phải vội vàng kéo nhóc con đi rửa vết bỏng đỏ trên tay."

Em định đốt nhà hả?

Mẹ kiếp, cái thứ đen xì gì đây?"

An Lạc cúi đầu không nói, cậu cũng cảm thấy có lỗi lắm, lúc bắt đầu nấu cứ nghĩ mọi thứ đơn giản như trên video, còn hừng hực trông chờ cho Gia Quân một bữa thịnh soạn nữa, biết thế cậu chiên cái trứng cho nhanh.Gia Quân vừa bực vừa thương nhìn nhóc con cúi đầu trước mặt, mấy câu mắng chửi trôi ngược cả vào trong, cuối cùng xua An Lạc ra ngoài bàn ăn rồi tự một mình mình thu dọn tàn cuộc lẫn nấu món mới.An Lạc chuyên chú nhìn Gia Quân hết xào cái này lại cắt cái kia, mồ hôi ướt đẫm áo phải cởi cả ra, đôi mắt cậu càng không dời đi đâu được.

Kỳ thật đây là lần đầu tiên An Lạc thấy Gia Quân vào bếp, cả hai thường hay cùng đi cùng về, Gia Quân đều sẽ mua cơm ngoài ăn luôn, căn bếp chỉ là nơi để bọn họ hâm lại thức ăn mà thôi."

Xong rồi đây."

Đương lúc An Lạc đang thất thần thì Gia Quân lần lượt dọn thức ăn lên bàn, một phần đậu hủ sốt cà chua, một đĩa rau luộc kèm một tô canh rau mướp, nhìn qua thực sự rất ngon."

Ăn đi, làm cái gì mà cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn vậy?"

Gia Quân bới một bát cơm trắng nóng hổi đầy ụ cho cậu thúc giục, An Lạc cũng lập tức bừng tỉnh, cảm thấy có hơi ngượng ngùng, chỉ đành đưa đũa gắp vội một miếng đậu hủ kèm cơm cho vào miệng, phút chốc lại bị hương vị đậm đà làm cho ngạc nhiên, chẳng ngờ cái tên thô lỗ này có thể nấu ăn, vả lại còn nấu rất ngon nữa."

Nhìn cái gì mà nhìn."

- Gia Quân nhíu mày khi nhận được ánh mắt như phát hiện ra sinh vật lạ của nhóc con dành cho mình - "Ngon không?"

An Lạc lập tức gật đầu liên tục như giã tỏi, đoạn cậu nghĩ vẫn chưa đủ thành ý sau cái thảm họa mình gây ra liền giơ ngón tay cái ra với hắn."

Bỏ xuống, nhìn ngu chết đi được."

An Lạc bĩu môi một cái tiếp tục lùa cơm, lại mắng, đầu óc cậu đúng là có vấn đề mới nghĩ tên này dịu dàng mà.Cơm nước xong vì để chuộc tội cho việc phá hoại nhà bếp nên An Lạc đã tranh rửa chén, Gia Quân cũng không ngăn cản, chí ít thì đây là chuyên môn của cậu."

Phải rồi, giấy tờ cá nhân của em ở đâu?

Sao lần trước đến dọn đồ không thấy?"

Sau khi quyết định đón An Lạc đến nhà mình ở, ngay chiều hôm đó Gia Quân đã huy động lực lượng đàn em ít ỏi của mình đến hỗ trợ khuân vác, nào ngờ đi thì đông nhưng đồ đạc lại chẳng có bao nhiêu, có mấy thứ còn cũ kỹ đến mức Gia Quân nhất quyết bắt An Lạc vứt đi cho bằng được nếu không sẽ không cho nhóc con vào nhà làm cậu chỉ đành bỏ đi trong tức giận.An Lạc hơi ngẩn người trước câu hỏi của hắn, đôi tay thoáng ngừng lại như đang suy nghĩ gì đó, đoạn quay sang lắc lắc đầu với hắn.

Gia Quân thấy vậy liền hơi nhíu mày:"Không biết."

An Lạc gật gật đầu."

Đồ cá nhân của mình mà cũng không biết?"

An Lạc chẳng hiểu gì cả, sao đột nhiên Gia Quân lại hỏi đến giấy tờ của cậu chứ?Dường như hiểu được nhóc con suy nghĩ gì, Gia Quân liền dịu giọng nói:"Phải đăng ký tạm trú cho em..."

An Lạc hiểu ra, thi thoảng dì út cũng có tới khu trọ dặn dò mấy người trong đó gửi cho dì thông tin này kia để đăng ký với phường.

Đáy mắt cậu liền sáng lên, tay chân quơ quào diễn tả, còn rất khoa trương trưng ra khuôn mặt dữ tợn với hắn."

Dì út giữ?"

An Lạc uể oải gật gật đầu, nhắc đến dì út làm cậu hơi không vui lắm."

Phiền thật chứ."

Gia Quân mắng nhỏ nhưng hiển nhiên trong phòng bếp bé tẹo này không giấu nổi giọng hắn, cứ thế An Lạc nghe được, đáy lòng cũng có có chút buồn bã theo.Tối hôm đó, khi An Lạc lặng lẽ bỏ về phòng mình trước thì Gia Quân mới phát giác ra cậu có chỗ không đúng.

Bình thường vào giờ này vẫn còn khá sớm, An Lạc sẽ cùng hắn ngồi ở bộ sofa màu mè, hắn thì lướt mạng linh tinh còn cậu sẽ chăm chỉ mở video dạy học bằng cái điện thoại hắn mới sẵn tiện sắm cho cậu.Cộc!

Cộc!

Cộc"Này, mở cửa."

An Lạc lăn lăn trên giường nhưng lại không hề có động thái sẽ ra mở cửa cho Gia Quân, thật ra bởi vì cậu cũng không biết phải đối diện hắn thế nào nữa, cả tối nay câu "Phiền thật chứ" của hắn cứ quẩn quanh trong đầu cậu mãi không chịu đi.

Thật ra An Lạc nghĩ Gia Quân có quyền tức giận như vậy, vốn dĩ hắn cũng đã giúp đỡ cậu rất nhiều rồi, bây giờ có mỗi chuyện cung cấp giấy tờ để ở cho yên ổn cũng không làm được, chính bản thân cậu còn cảm thấy mình phiền muốn chết đây này."

Đếm đến ba em không mở thì tôi phá cửa đấy."

- Gia Quân ở ngoài không kiên nhẫn nói - "Một..."

Cạch!"

Chịu ra rồi."

Gia Quân từ trên cao nhìn xuống nhóc con đang lấp ló ở cửa phòng, giọng nói cực kỳ không hài lòng, hắn cảm thấy dạo này mình đúng là đã dung túng cậu quá rồi, dám cả gan nhốt hắn ở ngoài thế này."

Ăn táo?"

Gia Quân đưa đĩa táo đã được cắt gọt đẹp đẽ ra trước mặt An Lạc, cậu chỉ đành mở cửa mời hắn vào phòng mình."

Rốt cuộc em có chuyện gì?"

- Gia Quân không vòng vo mà trực tiếp vào thẳng vấn đề.An Lạc đang định lắc đầu thì lập tức nhận được cái trừng mắt của Gia Quân liền rụt người lại, mò mẫm cái điện thoại trên giường mở lên gõ gõ rồi lại xóa xóa.

Gia Quân khoanh hai tay trước ngực kiên nhẫn chờ đợi nhóc con lựa lời, mãi một lúc sau An Lạc mới chuyển máy qua cho hắn."

Xin lỗi đã làm phiền anh ạ."

"Em nghĩ tôi bảo em phiền?"

Gia Quân đọc xong liền thấy đầu óc mình bị nhóc con này quay cho hỏng rồi, hắn ngồi xuống cạnh giường cậu rất tự nhiên mà xoa xoa mái tóc mềm mại.

An Lạc nghe hắn hỏi vậy cũng rất thành thật gật đầu, đôi mắt đen láy ngoan ngoãn nhìn chằm chằm khiến lòng Gia Quân chộn rộn hẳn lên.

Hắn gãi gãi má có chút không tự nhiên nói:"Nếu thấy phiền thì em nghĩ với tính tôi có mang em về đây không?"

An Lạc không làm ra động tác gì."

Chẳng phải bảo muốn đi học sao?

Phải có giấy tờ mới làm thủ tục nhập học được chứ!"

Gia Quân bị gương mặt ngơ ngác của An Lạc làm cho bực mình bèn gắt lên, tự hỏi ngốc như vậy thì đi học có được không?

Chi bằng cứ ngoan ngoãn ở nhà để hắn nuôi là được rồi, không khéo sẽ bị người ta lừa đi bán mất.An Lạc lúc đầu có hơi giật mình trước lời nói của Gia Quân, đầu óc ngưng trệ một chút, xong giống như hiểu ra gì đó, đôi mắt càng mở to nhìn hắn.Gia Quân muốn cho cậu đi học?"

Làm sao?

Có gì khó hiểu lắm à?"

- Gia Quân nhíu mày không vui hỏi.An Lạc gật gật đầu, khó hiểu thật, bình thường cho cậu ăn ngon, cho chỗ ngủ ấm, tìm một công việc tốt giờ còn bảo sẽ cho cậu đi học nữa, là người bình thường thì ai mà hiểu được cơ chứ."

Nói em đần quả thật không sai mà."

- Gia Quân lại vò tóc An Lạc thành cái tổ quạ - "Không nói nữa, hôm nào rảnh rỗi sang chỗ dì út em đòi lại mớ giấy tờ.

Tôi đi ngủ, ngủ ngon!"

Gia Quân đứng dậy toang rời đi thì bỗng dưng áo bị một lực kéo nhẹ níu lại, hắn quay đầu thì thấy nhóc con đang hí hoáy bấm bấm gì đó rồi đưa cho hắn."

Em cảm ơn ạ.

Anh tốt quá."

Gia Quân cảm thấy lỗ tai mình nóng bừng, hiếm khi lắp bắp đáp:"Tào lao... ngủ đi!"

Cửa phòng đóng sầm lại, An Lạc có hơi giật mình một chút nhưng vốn cậu cũng đã quen với kiểu này của Gia Quân, khóe miệng khẽ cong lên, cả người ngã xuống nệm giường êm ấm, sau đó tự cuộn tròn mình như con sâu đo mà lăn lộn, lại cảm thấy có chút hít thở không thông.

An Lạc phát hiện mình lại khóc rồi, nhưng lần này lại chẳng thấy buồn chút nào, lần đầu tiên cậu biết được hóa ra khi vui con người ta vẫn rơi nước mắt.
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 34


Tầm độ khoảng cuối tuần, Gia Quân sang tiệm hoa đón An Lạc về sớm để sang chỗ dì út lấy giấy tờ của cậu.

Lúc Gia Quân sang thì An Lạc đang được dì út hướng dẫn gói một bó hồng tươi thắm, vị khách muốn tặng nó là một chàng trai chỉ khoảng hai mươi, nghe nói hôm nay anh ta sẽ tỏ tình với cô gái mình đã đem lòng yêu thương suốt năm năm trời.Gia Quân không vào tiệm, thông qua cánh cửa kính ngắm nhìn nhóc con đang tập trung làm việc.

Gương mặt cậu vẫn là một biểu cảm đạm mạc chẳng có mấy cảm xúc ấy, nhưng Gia Quân nhìn ra được nó đã không còn giống cái vẻ bất cần đời không quan tâm đến điều gì khi ở quán ăn nữa, bởi trong đôi mắt đen láy ấy ánh lên những gam màu lấp lánh đến xinh đẹp.An Lạc theo lời chỉ dẫn của bà chủ bó thành công một bó hoa rực rỡ, cậu yêu thích ngắm nghía nó không ngừng."

Đẹp lắm, chắc chắn khách hàng sẽ rất thích."

Bà chủ giúp cậu thắt một nơ thật đẹp cho bó hoa, mỉm cười khen ngợi, An Lạc ở bên cạnh hớn hở nhìn bà, dường như cũng rất hưởng thụ lời khen ấy.

Bà chủ ngó thấy gương mặt ngây thơ trước mắt, trong lòng không khỏi nhớ đến đứa con trai duy nhất của mình, nhịn không được liền vươn tay xoa đầu cậu."

Em làm à?"

Gia Quân bất ngờ mở cửa vào, nhướng mày nhìn những cành hồng đỏ thắm trong tay cô ba mình vờ vĩnh hỏi như thể vừa tình cờ ghé ngang vậy."

Đứng ở ngoài đó nhìn một buổi còn hỏi."

Dì ba không khách sáo vạch trần đứa cháu cà lơ cà phất của mình làm hắn cứng họng, chỉ đành gãi gãi đầu cầm bó hoa bâng quơ nói:"Ừm, cũng tạm, không quá xấu."

An Lạc bĩu môi không vui nhìn hắn, thầm nghĩ bộ khen một câu thì chết à, lúc nào cũng làm bộ làm tịch, trông chỉ muốn đánh cho một cái.

Cậu vừa nghĩ vậy thì ngay lập tức Gia Quân ăn ngay một cái cốc rõ đau vào đầu, dì ba liếc mắt nhìn hắn nói:"Cái gì không quá xấu, là dì chỉ nó làm đó, hay ý con là tay nghề dì kém?

Hả?"

"Con không có ý đó mà..."

- Gia Quân xoa xoa chỗ bị đánh, đoạn nhìn sang An Lạc hất cằm nói - "Đi thôi, xong sớm rồi chở em đi ăn ngon."

Nghe đến được ăn ngon hai mắt An Lạc liền sáng lên, Gia Quân cười cười bẹo cái má đã bắt đầu có chút thịt của cậu mắng:"Nhóc tham ăn."

An Lạc che lại cặp má bị ăn hiếp đến đỏ bừng, vội chào bà chủ rồi chạy tọt ra ngoài trước."

Coi bộ hai đứa sống với nhau rất hòa hợp nhỉ?"

- Dì ba quay sang nhìn đứa cháu vẫn chưa rời mắt khỏi cánh cửa đã đóng lại cười nói."

Dạ, ngoại trừ ăn hơi nhiều ra thì em ấy cũng rất ngoan ngoãn."

Gia Quân cười cười đáp, thầm nhớ lại mỗi lần ăn cùng An Lạc.

Nhóc con ăn rất khỏe, người thì nhỏ nhưng lắm khi có thể quét sạch cả nồi cơm nhà hắn, không hiểu với sức ăn như thế làm sao mà cậu có thể vượt qua ngày tháng trước kia."

Lâu rồi mới thấy con vui như vậy."

- Dì ba dịu dàng nhìn hắn - "Xem ra cháu dì có chỗ để gửi gắm rồi."

"Dì lại nói linh tinh gì vậy chứ..."

Hắn lập tức ấp úng đáp lời, nhưng phát hiện không đấu lại ánh mắt như nhìn thấu tất cả của dì ba, chỉ đành vội vàng chào dì rồi cũng rời đi.

Dì ba cười cười lắc đầu nhìn hắn qua cửa kính, người mới phút trước vẫn còn bối rối trước mặt dì giờ đang dịu dàng giúp một đứa nhỏ khác cài dây nón bảo hiểm, dẫu cho khuôn mặt vẫn cọc cằn thô lỗ nhưng động tác lại nhẹ nhàng trân trọng đối phương.Lúc Gia Quân chở An Lạc đến nơi thì quán đang trong thời điểm đông khách, cả dì út cũng phải tất bật chạy lên chạy xuống không kịp ngơi tay, dù cho bọn họ bước vào cũng không chú ý được."

Dạ, mình đi... thằng câm?"

- Một tên thanh niên tầm khoảng hơn hai mươi vội vã chạy ra định đón khách, nào ngờ vừa nhìn thấy An Lạc liền ngạc nhiên thốt lên - "Mày bỏ đi đâu giờ mới về?"

"Bà chủ của mấy người đâu?

Gọi ra đây."

Gia Quân nhíu mày xen vào nói chuyện với tên phục vụ, hắn rất ghét giọng điệu lẫn cách gọi của gã dành cho An Lạc."

Anh là ai?

Tìm bà chủ tôi có việc gì?"

- Gã nghi hoặc hỏi."

Không có việc thì không được tìm à?"

- Gia Quân trầm giọng nói - "Mau lên nếu không tao còn... chuyện gì?"

Gia Quân cảm nhận được góc áo bị níu lập tức nhìn xuống thì thấy An Lạc đang ra ra hiệu với hắn.

An Lạc nhanh chóng chen lên trước Gia Quân hòng ngăn cản cái tên nóng tính này lại mất bình tĩnh, móc điện thoại ra bấm bấm rồi đưa cho gã phục vụ xem:"Em chỉ tìm dì hỏi vài chuyện thôi ạ, anh gọi giúp em nhé."

"Được rồi, phiền quá đi."

Gã phục vụ phẩy phẩy tay vội bước đi, thật sự dáng vẻ của Gia Quân đã dọa gã sợ, chưa kể hắn còn to con hơn gã gấp mấy lần."

Bà chủ, có người kiếm kìa."

"Ai?

Không thấy đang bận lắm à?"

- Dì út đầu đầy mồ hôi đang loay hoay vừa nhìn đơn hàng vừa xếp đồ ăn lên mâm sẵn giọng hỏi lại."

Thằng câm, đi cùng một tên trong hầm hố lắm, coi chừng nó ghi nợ bà mà dẫn người đến đánh đó."

- Gã vừa nói vừa đá mắt ra ngoài."

Cái gì?"

- Dì út nhíu mày lén ló đầu nhìn thử, quả nhiên thấy cái tên lần trước đánh mình kêu cha gọi mẹ, trong lòng hoảng hốt mắng gã phục vụ - "Sao mày không nói tao không có ở quán."

"À, sợ quá nên tôi không nghĩ đến."

"Mẹ nó, toàn lũ ăn hại."

- Dì út đi đi lại lại mấy vòng liền nói - "Mày vòng ra đi ngõ sau rồi chạy đến chốt cảnh sát bên đường đi, cứ báo có người quậy phá, nhanh lên."

"Dạ."

Mặc dù không hiểu bà chủ mình đang có vấn đề gì nhưng phận làm công ăn lương như gã nào dám ý kiến nhiều đành nhanh chóng chạy đi.

Dì út nhìn gã đi khuất rồi cũng hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười bước ra vui vẻ đón tiếp Gia Quân:"Ây da, nay đại ca ghé quán tôi ăn ạ?

Ủa An Lạc, con đi đâu mà giờ mới về, có biết dì lo lắm không hả?"

"Tôi không có rảnh như vậy."

- Gia Quân nhìn bà ta mà nói thẳng - "Giấy tờ bà giữ của An Lạc đâu?

Đưa đây?"

"Dạ đại ca cần giấy tờ của cháu nó làm gì ạ?"

- Dì út cười cười đáp - "Cháu nó còn nhỏ nên tôi thay nó cất giữ thôi chứ có gì đâu ạ."

"Không cần, đưa đây, từ nay tôi là người giám hộ của em ấy."

"Dạ?"

Dì út ngớ người nhìn hắn, đoạn quay sang An Lạc lại thấy cậu vẫn đứng ở sau lưng Gia Quân không có phản ứng gì, trong lòng dấy lên lửa giận, thầm mắng cậu là đồ ăn cháo đá bát, uổng công nuôi dưỡng bao lâu giờ lại dẫn người về đánh bà ta."

Tôi nói có gì khó hiểu sao?

Từ bây giờ An Lạc sẽ đến chỗ tôi ở, bà mau đưa giấy tờ đây để tôi làm thủ tục cho em ấy."

"Anh cứ đùa, đây là cháu tôi mà, anh là gì đâu mà đòi thay tôi nuôi nó."

"Bà muốn sao hả?"

Gia Quân không kiên nhẫn đập mạnh xuống bàn, lập tức thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

Dì út cũng bị hắn làm cho giật mình, chợt bà ta nhìn thấy gã phục vụ đang dẫn cảnh sát đến liền ngã lăn ra đất bắt đầu đấm ngực khóc lóc:"Trời ơi tôi xin anh mà, cháu tôi nó có tội tình chi mà anh lại nỡ lòng nào bắt nó đi như vậy, có gì cứ để một mình tôi gánh chịu là được rồi..."

"Bà làm cái gì vậy hả?"

- Gia Quân nhíu mày lớn giọng hỏi."

Xin anh mà, đừng đối xử với chúng tôi như vậy..."

Dì út ôm chân hắn khóc lóc không ngừng, An Lạc lúc này cũng bị bà ta làm cho sốt ruột cả lên, vội vàng ngồi xuống cố gắng gỡ tay bà ấy khỏi chân hắn."

Mẹ nó, bà muốn chết hả?"

Gia Quân lúc này đã không nhịn nổi, thầm ghê tởm đôi tay béo ú của bà ta ôm riết lấy mình đồng thời cũng tức giận khi thấy nhóc con vì mình mà đỏ bừng cả tay vẫn không tác dụng gì, lập tức nắm áo bà ta mà xách lên."

Đau, đau quá!"

"Này, dừng tay, cảnh sát đây!"
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 35


"Rốt cuộc có chuyện..."

Hôm nay đến phiên Thiên Bảo trực sáng, đang buồn chán gật gà gật gù trong chốt trực thì đột nhiên có người dân hớt hả ha hải chạy vào xin giúp đỡ, gã cũng vội vàng đi theo xem thế nào, ngờ đâu vừa bước vào quán đã thấy ngay thằng bạn chí cốt của mình cùng nhóc câm nhà hắn.

Gia Quân và An Lạc lúc đầu khi nghe cảnh sát cũng hơi giật mình, thầm đoán ra được là bà già này dựng chuyện rồi, nhưng nhìn thấy cảnh sát kia là ai lại càng giật mình hơn, đôi bên thoáng khựng lại trong giây lát."

Chú cảnh sát ơi giúp tôi với, tên này muốn bắt cháu tôi đi còn đánh luôn cả tôi."

Dì út vừa nhìn thấy Thiên Bảo càng khóc lóc thảm thiết hơn, thậm chí còn lén lút tự cấu mình vài cái để dễ bề tạo ra nước mắt hòng níu kéo sự chú ý của gã."

Bà bình tĩnh mà nói, cứ om sòm như vậy làm sao tôi biết chuyện gì mà giải quyết cho bà."

- Thiên Bảo bị tiếng khóc của dì út làm cho đau cả đầu, gã nhíu mày lớn giọng nhắc nhở."

Dạ, tôi xin lỗi..."

- Dì út bắt đầu thút thít kể lể - "Đứa cháu tôi vốn là đứa không nói chuyện được, lại hơi khờ khạo nên thằng bé không thể đi học, chẳng biết vì lý do gì đã chọc giận đến hắn, bị hắn bắt đi mấy ngày nay."

An Lạc nghe dì út mình bịa chuyện mà trợn cả mắt, lần đầu tiên cậu thấy giận bà ta như vậy, không tính đến chuyện cậu bị bắt phải nghỉ học ở nhà làm thuê cho bà ta thì rõ ràng cậu học rất giỏi mà, chướng ngại giao tiếp cũng đâu ngăn cản cậu một năm ôm mấy tấm bằng khen trước khi từ giã mái trường đâu."

Thật ư?

Sao tôi thấy không giống gì hết vậy?"

Thiên Bảo đau đầu nhìn An Lạc bình tĩnh nắm lấy góc áo Gia Quân dòm ra, xem chừng nhóc con còn đang tức giận với lời nói của người phụ nữ trước mắt này."

Tôi đã nói là đầu óc nó không bình thường..."

"Bà nói ai không bình thường?"

Gia Quân không nghe nổi nữa liền xen vào, bởi vì có Thiên Bảo ở đây hắn cũng không tiện dạy dỗ bà ta.

Từ lúc dì út nhắc lại chuyện nhóc con phải thôi học thì hai nắm tay hắn đã siết chặt thành đấm, hắn vốn không muốn thượng cẳng chân hạ cẳng tay với phụ nữ, nhưng người đàn bà trước mắt đã làm hắn muốn xuống tay với bà ta không chỉ một lần rồi, Gia Quân thầm nghĩ quả nhiên trên đời này đều có ngoại lệ cả, và dì út của nhóc con đây thì chính là ngoại lệ mà hắn không bao giờ muốn gặp thêm người thứ hai trong đời mình.Dì út bị ánh mắt hung dữ của Gia Quân làm cho hoảng hốt, vội vã tìm chỗ trốn sau lưng Thiên Bảo.

Thiên Bảo lúc này cũng phiền chán không thôi, thầm nghĩ phải sớm ngày phục chức nếu không muốn phải giải quyết mấy chuyện vớ vẩn thế này mãi."

Tôi thấy thằng bé này chẳng có vấn đề gì cả, rốt cuộc là bà gọi tôi đến đây có chuyện gì?"

Dì út bị thái độ thờ ơ của Thiên Bảo làm cho đơ người quên cả khóc, vốn dĩ kịch bản trong đầu bà đâu phải như vậy.

"Thưa cán bộ, tôi khẳng định tôi không có vấn đề gì nhưng bà ta thì có ạ."

- Gia Quân nhìn bộ dạng uể oải chán nản của thằng bạn mình thì có chút muốn cười, thiết nghĩ cũng không muốn kéo dài chuyện này thêm lâu liền bước lên - "Bà ta thuê trẻ vị thành niên làm việc còn bạo hành trẻ em nữa."

"Nói láo, tao làm gì có!

Là mày dụ dỗ cháu tao đi theo mày làm đủ chuyện phạm pháp!"

- Dì út bị hắn nói đến tái cả mặt mũi lập tức rống lên, lắp bắp chỉ vào An Lạc - "Chắc chắn mày đã đi theo nó nên mới học ra cái thói trộm vặt như vậy!"

Thiên Bảo nhướng mày một cái, cảm thấy chuyện này cũng không chán lắm, đoạn gã hắng giọng ra vẻ nghiêm túc nhìn sang dì út:"Bà bình tĩnh xem nào, để tôi hỏi rõ ràng mọi chuyện."

- Hắn quay sang đối diện với An Lạc dịu giọng hỏi - "Em nói xem có phải người này dụ dỗ em theo hắn ta không?

Có gì cứ nói với chú cảnh sát, để chú bắt hắn bỏ tù cho."

Gia Quân nghe giọng điệu Thiên Bảo nói chuyện với nhóc con nhà hắn khiến mi mắt hắn giật giật cả lên, chẳng khác gì thẳng biến thái dụ dỗ trẻ con thật sự cả.

An Lạc nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nhìn lên Gia Quân, cuối cùng mới thành thật lắc lắc đầu."

Em suy nghĩ cái gì mà lâu dữ vậy?

Muốn người ta bắt bỏ tù tôi thật sao?"

- Gia Quân không hài lòng trước câu trả lời chậm chạp của cậu liền trầm giọng nói."

Còn hâm dọa..."

- Thiên Bảo thầm mắng một tiếng sau đó mỉm cười nói với An Lạc - "Hắn ta hung dữ như vậy chắc chắn là dọa đến em rồi, để chú cảnh sát còng tay bắt hắn đi nha."

An Lạc vội lắc mạnh đầu lần nữa, để thuyết phục hơn còn lôi cả điện thoại ra gõ gõ lên đó mấy chữ:"Đừng bắt.

Ảnh tốt lắm."

"À..."

Thiên Bảo nén cười, chẳng ngờ có ngày thằng bạn cục súc hung dữ của mình lại được khen là tốt bụng.

Dì út đứng bên cạnh sốt ruột muốn chết, bà không hiểu được tên cảnh sát được đứa nhân viên vô tích sự kia gọi đến là thế nào, trông chẳng có gì đáng tin cậy cả.

"Dạ anh ơi..."

"Hửm?"

Thiên Bảo đang vui vẻ thì bị ngắt ngang, có hơi cáu bẩn quay về sau, chợt nhớ ra mình đang làm nhiệm vụ thì hắng giọng nghiêm túc lại nhìn bà:"Rõ ràng đứa nhỏ này rất bình thường, sao bà lại nói người ta như vậy?"

"Không...

Không có mà...

Trông vậy thôi chứ nó..."

- Dì út bối rối toang giải thích."

Bà nghi ngờ tôi?"

- Thiên Bảo trợn mắt nhìn bà - "Nghe người này tố bà còn bạo hành trẻ em?"

"Tôi không có..."

Toàn bộ khí thế của dì út đều mất hết toàn bộ, giọng điệu cứ ấp a ấp úng không dám nhìn thẳng ai."

Đưa giấy tờ đây không thì tôi tố cáo bà."

- Gia Quân bên cạnh lên tiếng - "Tôi có đầy đủ giấy khám chữa bệnh lẫn xác định thương tật của người bị bà bạo hành đấy..."

"Đưa, tôi đưa mà..."

- Dì út vội nói."

Vậy là có thật?"

- Thiên Bảo lớn giọng, sau đó bắt đầu luyên thuyên đủ điều luật hiến dì út sợ run người - "Người nào cố ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khỏe của người khác mà tỷ lệ tổn thương cơ thể từ 11% đến 30% hoặc dưới 11% đối với người dưới 16 tuổi thì bị phạt cải tạo không giam giữ đến 03 năm hoặc phạt tù từ 06 tháng đến 03 năm..."

"Không có, đại ca, anh mau nói giúp tôi một tiếng đi, tôi lập tức về nhà lấy giấy tờ của bé Lạc cho anh."

Gia Quân nhìn bà ta giống như suy nghĩ điều gì, sau đó nhìn xuống An Lạc, cuối cùng gật đầu nói:"Về lấy đi."

"Dạ dạ..."

Dì út chẳng dám chằn chờ thêm giây phút nào, vội ba chân bốn cẳng rời khỏi quán, Thiên Bảo nhìn theo bóng lưng béo ú của bà ta rồi huých huých vào người Gia Quân nói nhỏ:"Hay lắm, coi như mày nợ tao."

"Không trả đâu, biến đi."

- Gia Quân nhỏ giọng nói lại."

Mẹ nó, mày chờ đi..."

- Thiên Bảo mắng một tiếng rồi xoay sang An Lạc nhẹ nhàng nói - "Em nói anh nghe đi, là nó dụ dỗ em đúng không?"

An Lạc lại lắc lắc đầu."

Mày mau trở về cái chốt nhỏ của mày đi, không tao báo có cảnh sát trốn việc để xem chừng nào mày được phục chức."

Gia Quân bước lên ngăn cách giữa gã và An Lạc, thầm nghĩ không thân thiết thì đừng có dí sát mặt vào người khác như vậy."

Mày nhớ mày đó!"

Thiên Bảo tức giận chỉ vào gương mặt cợt nhả của hắn, sau đó hậm hực rời quán, sớm muộn gì gã cùng còng tay thằng này nhốt một đêm cho tởn mới được.
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 36


Tối muộn, bà chủ tiệm hoa bảo hôm nay có chút mệt nên sẽ về sớm, dặn dò An Lạc về sau nhớ khóa cửa cẩn thận.

An Lạc ngoan ngoãn gật đầu, đợi người đi khỏi thì bắt đầu dọn dẹp lại tiệm hoa cho sạch sẽ rồi mới lôi tập sách ra tranh thủ ôn bài.Từ cái dạo lấy về được giấy tờ của mình, Gia Quân đã mang cậu đi đăng ký ở nhà hắn, thậm chí còn lo thủ tục cho cậu vào một ngôi trường chuyên dạy trẻ em khuyết tật.

An Lạc vẫn còn nhớ như in dáng vẻ hắn cố gắng giải thích rằng không phải ý bảo rằng cậu là đứa khiếm khuyết, chỉ là ở đây cậu sẽ được học thêm thủ ngữ, như vậy sau này khi giao tiếp sẽ không còn quá khó khăn nữa.

Khi ấy An Lạc đã khóc nhiều đến nỗi khiến một kẻ cộc lốc như Gia Quân phải bối rối dỗ cả nửa ngày vẫn không biết phải làm sao.

Ngay tối hôm đó hắn lại chui vào phòng cậu gãi gãi đầu nói tiếng "xin lỗi", nếu như cậu không thích thì hắn sẽ tìm trường khác cho cậu học.An Lạc bị dáng vẻ của hắn làm cho buồn cười, một Gia Quân khép nép thế này đúng là nhìn không quen chút nào.

Cậu chỉ đơn giản lắc lắc đầu, sau đó gửi cho hắn một câu rồi chui tọt vào chăn không chịu ra nữa:"Em thích lắm, cảm ơn anh đã nghĩ cho em nhiều như vậy."

Cũng may là An Lạc không ló đầu ra, nếu không gương mặt đỏ như trái cà chua chín của đại ca Gia Quân sẽ bị thấy mất.Chuyện An Lạc được Gia Quân đăng ký vào ngôi trường dành cho trẻ khuyết tật thật ra cậu không thấy buồn, ngược lại mang thêm nhiều phần ngạc nhiên hơn.

Không giống với những người từng gọi cậu là "thằng câm", cái cách Gia Quân đối với việc cậu chẳng thể nói chuyện tựa như mang theo sự thương tiếc chẳng nói thành lời.

An Lạc tự hỏi liệu Gia Quân đã phải nghĩ nhiều thế nào để đưa ra quyết định về trường học cho cậu, bởi lẽ cậu đã từng tiếp xúc với những người khuyết tật khác, bản thân cậu cũng rất ái ngại sợ sẽ đụng chạm đến vết thương lòng của họ.

Rõ ràng, Gia Quân đã căn nhắc rất nhiều, An Lạc tự hỏi rốt cuộc bản thân có điểm gì tốt mà khiến một kẻ thô lỗ như hắn phải dành nhiều thời gian để suy nghĩ cho mình như vậy.An Lạc ngẩng đầu lên phóng tầm mắt xuyên qua lớp cửa kính, bên ngoài tối đen, thi thoảng mới có vài ánh đèn xe chở hàng leo lắt rọi sáng một góc khu chợ rồi lại nhanh chóng tắt ngúm, chỉ còn nghe được âm thanh của động cơ từ xa vọng lại.

An Lạc bị những âm thanh đó làm cho có chút mất tập trung, đầu óc cậu giống như bị dẫn dắt theo ánh sáng còn sót trong trí nhớ, bỗng cảm thấy chút buồn thơ thẩn, liệu rằng ngày tháng tốt đẹp ở bên cạnh Gia Quân có như ngọn đèn kia, vụt thoáng qua cho tâm hồn một mảnh trong vắt rồi lại biến mất chỉ còn những âm u đọng lại.Cộc!

Cộc!

Cộc!Cửa kính trước mặt đột nhiên phát ra tiếng gõ nhẹ, An Lạc giật mình trở về thực tại, lập tức thấy ngay gương mặt khó hiểu nhìn cậu:"Nghĩ gì mà mất cả hồn vía vậy?

Tôi đến cũng không biết."

An Lạc lắc lắc đầu, sau đó nhanh chóng thu gom sách vở bỏ vào trong chiếc cặp màu nâu nhạt mà Gia Quân mua cho cậu trước hôm chính thức nhập học mấy ngày, xong xuôi liền rời khỏi tiệm.

Đương lúc khóa cửa, Gia Quân đột ngột đến phía sau cậu, cơ thể cao lớn của hắn áp sát vào, chất giọng trầm ấm của hắn vang lên đỉnh đầu khiến An Lạc có chút run rẩy:"Hôm nay ăn lẩu cùng với bọn Vĩnh Huy, ở quán cũ."

An Lạc lua khua khóa cửa, đầu gật gật tỏ ý đã hiểu với hắn.

Nhóm của Gia Quân cậu đã gặp qua nhiều lần rồi, nếu so với hắn có khi còn trông cục cằn thô lỗ hơn, bù lại sau khi tiếp xúc một thời gian thì cậu có cảm giác họ vẫn có điểm đáng yêu."

Nghe nói thằng Huy có chuyện quan trọng muốn báo, chẳng biết cái gì mà cứ thần thần bí bí, thật muốn đập nó một trận."

Gia Quân vừa cài lại nón bảo hiểm cho An Lạc vừa lầm bầm một hồi.

Đối với chuyện này ban đầu cậu có chút kháng cự, tự thấy mình vẫn đầy đủ chân tay, chả lẽ mỗi việc đội nón cũng cần đến hắn giúp.

Nhưng Gia Quân vẫn là cái tên ẩm ương kỳ lạ như mọi khi, thay vì giải thích thì hắn chỉ trừng mắt cảnh cáo cậu chớ có lộn xộn, cuối cùng cậu chỉ đành an phận mặc hắn bày vẽ cho vừa lòng.

Gió về đêm có hơi rét lạnh, An Lạc khẽ co người, sau đó ôm siết lấy Gia Quân hòng tìm thêm chút hơi ấm, lặng lẽ tựa đầu vào lưng hắn lắng nghe âm thành vùn vụt sượt qua mang tai.Quán quen của bọn họ hay tụ tập nằm ở cạnh bờ kè lộng gió, lúc đầu An Lạc rất không thích chỗ này bởi cái sự ồn ào xáo động xung quanh, nhưng dần dà khi nghe tiếng cười nói rộn ràng, bất giác cậu cũng bị cuốn theo, mà nhóm Gia Quân cũng chẳng bao giờ để cậu phải ngồi thu lu cô đơn một mình, ngược lại thì có vẻ đại ca họ mới là kẻ bị bỏ quên.

Có đôi lần không rõ, hình như Gia Quân rất không vui khi cậu cùng người khác vui vẻ tiếp xúc giao tiếp với nhau mà mặc kệ hắn."

Đại ca, Đậu Phộng!

Ở đây!"

Chất giọng văng vẳng không lẫn vào đâu giữa âm thanh ồn ào trong quán, rất nhanh hai người nhìn thấy bọn Vĩnh Huy, có vẻ đã chén trước một đĩa mì xào cho đỡ đói rồi."

Đã gọi món chưa?"

"Đầy đủ, em gọi cả món gà chiên cho Đậu Phộng này."

Vĩnh Huy cười cười đáp, An Lạc chụm bàn tay lại làm động tác cảm ơn với gã, Vĩnh Huy vừa rót cho cậu một ly nước vừa nói:"Cảm ơn gì, phải chăm nhóc cho kỹ không đại ca lại chửi bọn này mất."

Trong nhóm Vĩnh Huy là người thường xuyên đi cùng An Lạc và Gia Quân nhất, đôi lúc còn thay đại ca đón cậu tan học nữa nên cũng học lỏm được vài thủ ngữ, thậm chí lúc đầu gã giao tiếp với An Lạc giỏi đến độ Gia Quân tức giận cấm gã đến tìm cậu gần cả tuần trời, còn bị phạt đi viện phúc lợi dọn dẹp.Nồi lẩu nghi ngút khói kết hợp với chất cồn kích thích, cả bọn bắt đầu luyên thuyên đủ điều, chợt Gia Quân trầm giọng hỏi:"Chẳng phải mày nói có việc quan trọng sao?

Nói đi?"

Vĩnh Huy thoáng chốc im bặt, sau đó đặt ly bia xuống gãi gãi đầu đáp:"Có lẽ sau này không đi theo mọi người được nữa rồi."

"Hả?

Tại sao?"

- Tên béo trong nhóm nghe vậy liền thảng thốt hỏi.Vĩnh Huy dường như sắp xếp lại lời nói một chút, Gia Quân cũng rất kiên nhẫn chờ đợi gã giải thích."

Chuyện là em gái của em năm nay sắp thi lên đại học rồi, ở dưới quê nó vẫn không biết em ở trên này làm cái gì, em cũng không muốn nó biết, dù sao đã nghỉ học nửa chừng mà còn theo nghề này nên em sợ không làm gương cho em nó..."

- Vĩnh Huy chầm chậm nói, bộ dạng nom nớp ngó qua Gia Quân."

Ý mày là công việc này đáng xấu hổ à?"

- Tên béo nghe gã nói thì có phần tức giận mắng."

Không, ý tao không phải vậy..."

Vĩnh Huy lúng túng không biết phải giải thích thế nào.

Lúc đầu khi quyết định chạy theo Gia Quân, gã cũng chỉ nghĩ đơn giản người này thật ngầu, có thể bảo vệ gã giữa đô thị hỗn loạn, về sau khi cùng đại ca bôn ba khắp hang cùng ngõ hẻm trong thành phố, gã lại dần dần nhìn thấy được nhiều thứ mà trước kia mình vẫn chưa nhìn thấy được.

Bọn họ làm việc cho một người phụ nữ tên Vân, nghe nói năm nay đã gần bốn mươi rồi, dù vậy vẫn còn trẻ đẹp lắm.

Có câu "Hồng nhan thì bạc phận", khi tình cờ biết vài chuyện phong phanh xoay quanh chủ mình, Vĩnh Huy đã phải cảm thán nên điều ấy.

Từ nhỏ chứng kiến cảnh cha đánh mẹ, sau khi lớn lên rồi lại bị người ta lừa bán vào ổ mại dâm, cuối cùng mặc kệ dòng đời, chẳng buồn vùng vẫy, rồi gom góp ít vốn liếng tự mình thoát khỏi chốn bùn lầy nhơ nhuốc ấy.

Đối tượng chị Vân cho mượn rất đa dạng, nhưng tùy vào tình trạng gia cảnh từng nhà mà cân nhắc cho bọn họ đòi nhẹ nhàng hay thô bạo, lần nào gặp chị Vân, Vĩnh Huy đều có cảm giác chị giống như một người lạc lối xuống thế gian này, đôi mắt hờ hững quan sát mọi thứ chuyển quanh."

Vậy tiếp theo mày định thế nào?"

Gia Quân trầm giọng cất tiếng phá tan không khí có đôi phần nặng nề, mà An Lạc im lặng ăn vào một viên cá, đôi mắt cũng lặng lẽ nhìn chằm chằm sắc thái nho nhỏ trên gương mặt hắn, tựa như mặt hồ khẽ xao động vì một chiếc lá rơi xuống vậy."

À, em có ông anh họ mở tiệm sửa xe trên này, hôm trước tình cờ gặp lại, ổng cũng có khuyên em theo ổng làm rồi học nghề luôn, hơi bẩn nhưng kiếm ăn cũng được lắm."

"Ừm..."

Gia Quân chỉ đáp một tiếng rồi tiếp tục tu ừng ực từng hớp bia lớn.

An Lạc thấy hắn uống nhiều liền lo lắng, vươn tay cầm cốc bia kéo về."

Làm gì?"

- Gia Quân đôi mắt đỏ ngầu nhìn cậu.An Lạc bắt đầu quơ quào tay chân, Gia Quân nhíu mày một cái, Vĩnh Huy thấy tình hình trông có vẻ không ổn định nói chen vào thì Gia Quân đặt ly bia xuống, miệng làu bàu:"Không cho uống thì thôi!"

"Không sao đâu, lát anh đưa hai người về cho, anh uống ít mà."

"Bỏ đi, lát tao dẫn bộ cho tỉnh người, không cần mày lo."

- Gia Quân lắc lắc đầu một chút - "Nói đi, khi nào thì mày bắt đầu công việc mới."

"Dạ..."

Gia Quân sau đó cũng không uống nữa, nhưng cũng chẳng ăn mấy, suốt cả buổi chỉ vừa nghe bọn đàn em nháo nhào cả lên vừa chăm chăm gắp hết cái này đến cái khác vào bát An Lạc.
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 37


Gió buổi đêm cạnh bờ kè thổi đến khiến người ta phải co ro một hồi, từng hơi lạnh đập vào mặt giảm đi phần nào hơi cồn tồn đọng trong cơ thể.

An Lạc bị Gia Quân bọc thành một cục tròn vo ngồi trên xe để hắn đẩy đi, cả chặng đường chẳng chịu nói năng gì cả.An Lạc biết Gia Quân đang không vui, nhưng không rõ vì sao cả?

Mặc dù Vĩnh Huy bảo rằng gã sẽ không rong ruổi cùng hắn nữa, nhưng gã cũng nói thêm gã vẫn ở trong cái thành phố xô bồ này, lúc rảnh rỗi anh em có thể tụ tập cùng nhau như bình thường, chỉ có một câu mà An Lạc không thích Vĩnh Huy vừa vỗ vỗ vai Gia Quân vừa thốt lên:"Để em giới thiệu con bé nhà em cho đại ca, xinh lắm nha, biết đâu anh cũng thích nó thì sao?"

Lúc đó Gia Quân chỉ cụng ly với gã một cái chứ không phản ứng gì, An Lạc bĩu môi nhìn cái người đang lầm lì đẩy xe trước mắt mình, chẳng rõ vì sao lại đưa chân đá đá vào hông hắn."

Gì vậy?"

- Gia Quân cảm nhận được lực đạo nhè nhẹ đụng vào hông mình khiến hắn có hơi nhột, xoay gương mặt đã uống đến đỏ bừng nhìn An Lạc nhíu mày nói - "Quậy nữa là ngã đấy."

An Lạc nhìn nhìn cái đầu vì say xỉn mà lúc lắc, cậu có chút không thích giọng điệu như nói chuyện với trẻ con này của Gia Quân, trong lòng càng bực mình hơn, vươn tay chộp vào má gã lưu manh rồi kéo mạnh ra."

Em gan lắm!"

Gia Quân ăn đau đến chảy cả nước mắt, hắn nghiến răng nhìn nhóc con vẫn đang không chịu buông tay trước mặt, xem chừng bộ dáng còn tỏ ra không sợ gì cực kỳ thách thức.

Gia Quân méo mó cười một cái, dứt khoát gác chống, An Lạc lúc này mới cảm thấy mùi nguy hiểm, vội vàng buông tay ra, thuận thế nhảy xuống đứng bên kia xe đối diện hắn."

Có gan làm thì có gan đứng lại chịu tội đi!"

Gia Quân gằn giọng nói, bước chân chậm rãi di chuyển muốn sang chỗ cậu.

An Lạc lắc lắc đầu đáp lời hắn, chẳng biết lấy đâu ra can đảm lại lè lưỡi trêu ngươi một cái khiến đầu óc đang bị hun bởi chất cồn của Gia Quân chính thức điên lên."

Giỏi lắm, còn dám trêu cả tôi, xem hôm nay tôi trừng trị em thế nào!"

An Lạc cảnh giác cũng bắt đầu di chuyển khi Gia Quân vòng sang, cả hai cứ như vậy vờn quanh chiếc xe cả nửa tiếng đồng hồ.

Bình thường tốc độ và sức mạnh của An Lạc hoàn toàn là trị số âm đối với Gia Quân, nhưng giờ đây hắn đang say, tay chân nhiều lúc còn không hoạt động theo ý muốn, cứ thế bị nhóc con làm cho mệt lử."

Em hay lắm, coi như tôi thua..."

Gia Quân thở không ra hơi hổn hển nói, sau đó chẳng quan tâm gì mà ngồi phịch xuống đất, cả người hơi tựa vào xe phóng tầm mắt ra những con sóng lăn tăn ngoài kia.

An Lạc thấy hắn không đuổi nữa trong lòng có hơi chần chừ một chút rồi cũng len lén ngồi xuống bên cạnh."

Để xem em còn dám chạy nữa không?"

Gia Quân bất ngờ quay sang ôm chặt người lại khiến An Lạc hoảng hốt vội vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng gọng kìm bởi hàng loạt cơ bắp rắn chắc gần như biến mỗi nỗ lực của cậu gần như vô nghĩa."

Cho em lúc nãy dám nhéo má tôi..."

Cặp má trắng nõn nhờ sự chăm sóc của Gia Quân mà trở nên bầu bĩnh hơn giờ phút này đã rơi vào tay giặc, Gia Quân kéo một cái khiến nó ửng đỏ lên, An Lạc ăn đau liền vội chắp tay xin tha với hắn."

Còn dám nữa không?"

An Lạc lắc lắc đầu."

Ừm... còn nữa tôi phạt nặng hơn..."

Gia Quân buông tay ra, xoa nhẹ lên gò má bị hắn nhéo đỏ bừng, ánh mắt khẽ trầm đi đôi phần.

Không khí xung quanh thoáng chốc im lặng, chỉ còn có thể nghe tiếng gió lay động lá cây xung quanh, An Lạc bị ánh mắt của Gia Quân làm cho ngẩn người theo, cậu có ảo giác rằng hơi men từ người hắn thoát ra cũng làm cậu chếch choáng cơn say.

Giữa đêm khuya thanh vắng, nơi con đường nhỏ không mấy người qua lại, có hai hình bóng khe khẽ chồng lên nhau.Reng!

Reng!

Reng!Tiếng chuông điện thoại khiến Gia Quân bừng tỉnh khỏi cơn mê, hắn vội vàng buông người ra, hắng giọng một tiếng sau đó bắt máy."

Alo..."

An Lạc chẳng thể nào nghe rõ Gia Quân đang nói gì nữa, cảm giác nóng ran lan từ đôi môi sang cả gương mặt, đầu óc gần như đình trệ mọi thứ không nghĩ được gì cả.

Trước kia An Lạc thường bị mắng là ngu ngốc, khờ khạo, hiện giờ cậu lại ước giá như mình như vậy thật, bởi lẽ khi vô thức sờ tay vào nơi vẫn còn hơi ấm quen thuộc ấy, cậu biết Gia Quân đã hôn mình.Hôn nhau?

Thường thì ta sẽ làm nó với người mà ta yêu quý nhỉ?

Như cách mà ba mẹ hôn vào má đứa con đáng yêu của họ, hay anh chị em chạm khẽ vào trán nhau thể hiện sự thương mến vô bờ.

Phải, vậy hẳn cậu và Gia Quân chính là như vậy.

An Lạc cố gắng đánh lạc hướng suy nghĩ của mình, bởi hình ảnh một đôi tình nhân nọ kéo nhau vào con hẻm nơi cậu rửa chén hằng ngày, cứ thế trao nhau nụ hôn say đắm trước mặt cậu, dù chẳng nồng nhiệt được như họ nhưng An Lạc rõ ràng Gia Quân và cậu đã môi chạm môi chứ chẳng phải cái hôn má trìu mến như bao gia đình khác."

Là ba.

Con không lưu số ba à?"

Gia Quân nhíu mày nghe chất giọng già nua quen thuộc đầu dây bên kia, vội vàng đứng dậy đi xa nhóc con một chút mới trả lời:"Không phải, con không để ý.

Có chuyện gì không ạ?"

"Ngày mai em trai con về rồi, sẽ làm một buổi tiệc nhỏ, dì cũng muốn con tham dự."

Gia Quân khẽ nhếch mép cười mỉa mai, "em trai" trong miệng người đàn ông kia chính là con của ông ấy và vợ kế, căn bản hắn chẳng có chút hứng thú với việc tham gia vào bất kỳ buổi họp mặt nào với gia đình riêng của ba hay mẹ mình cả."

Con không thích.

Gia đình mọi người vui với nhau còn gọi con đến làm gì?"

- Gia Quân thẳng thừng nói, giọng điệu chẳng chút nể nang gì cả."

Ăn nói cho đàng hoàng lại, ba là ba con đấy."

- Đầu dây bên kia thoáng chốc nghiêm khắc, giọng nói ẩn ẩn chút tức giận cố kìm nén."

Con xin lỗi..."

- Gia Quân kéo dài giọng ra nói cho có lệ - "Nhưng con thực sự không muốn đi đâu."

"Con có biết năm nay mình bao nhiêu tuổi rồi không?"

- Người đàn ông trầm giọng hỏi."

Hai mươi sáu."

- Gia Quân nhướng mày đáp - "Sao ạ?

Tuổi con thì liên quan gì đến chuyện họp mặt gia đình?"

"Thế con cứ định lông bông cả đời thế à?"

- Đoạn ông thở dài một tiếng - "Đến đi, ba có chuyện quan trọng muốn nói với con."

"Không nói trong điện thoại được sao?"

- Gia Quân bị đụng vào chỗ gai liền không kiên nhẫn hỏi lại."

Không được, đến đây!"

Gia Quân nhíu mày chẳng rõ ba mình lại muốn làm gì, nhưng tính ba hắn từ xưa giờ vẫn vậy, một khi đã muốn thì khó làm trái ý được, hơn nữa đáy lòng hắn bỗng có chút dao động nhẹ, đôi mắt khẽ liếc về nhóc con đang ngơ ngẩn đằng kia, cắn răng một cái rồi đáp:"Được rồi, vẫn nhà cũ phải không?

Mai con qua."

Gia Quân nói xong liền cúp máy luôn chứ không đợi bên kia phản hồi gì cả, đôi mắt thất thần nhìn vào màn hình điện thoại một hồi.Trời càng về khuya càng se lạnh, cơ thể hắn cũng phát run vì một cơn gió thổi ngang qua, Gia Quân giật mình tìm kiếm thân ảnh quen thuộc, nhóc con vẫn lặng lẽ ngồi đó mở to mắt chờ hắn, không ồn ào, chẳng thúc giục, nhưng lại ấm áp như ngọn lửa sưởi ấm cõi lòng đã lạnh lẽo từ lâu của hắn."

Em lạnh không?"

Gia Quân cười cười cúi xuống nhìn cây nấm nhỏ phía dưới, vươn tay xoa xoa mái tóc đã vươn chút hơi lạnh.

An Lạc lắc lắc đầu.

Quần áo tràn đầy hơi ấm của Gia Quân khiến cơ thể cậu thoải mái lắm."

Về thôi.

Tôi pha nước cho tắm."

Gia Quân cúi người nhấc bổng cậu lên, cảm thấy nhóc con dù đã có da có thịt nhưng vẫn nhẹ quá, nếu lỡ gió thổi mạnh sợ rằng không giữ được cậu mất, Gia Quân bỗng có suy nghĩ muốn giúp nhóc con chắn đi hết những gió bão đó, để nhóc con có thể ở mãi bên cạnh hắn, chỉ ỷ lại vào một mình hắn mà thôi.Đèn đường buổi tối mang màu sắc tựa như ánh mặt trời, dịu dàng chồng hai chiếc bóng lại với nhau, kéo mãi thành một vệt dài chẳng thấy được điểm kết thúc.
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 38


Hôm nay cửa hàng hoa nhập thêm một số mặt hàng mới, trong đó có những đóa hướng dương rực rỡ chói mắt.

An Lạc vừa sắp xếp lại chúng vừa thích thú ngắm nghía không ngừng, cậu đã từng xem qua rất nhiều hoa hướng dương trong phim ảnh lẫn sách báo, nhưng đây là lần đầu tiên thấy nó ngoài đời thật, cả một bông hoa to gần bằng khuôn mặt cậu thi thoảng lúc la lúc lắc mỗi lần di chuyển khiến An Lạc sợ hãi mình sẽ làm gãy nó lúc nào không hay."

Con thích hoa hướng dương à?"

- Bà chủ thấy cậu cứ xoắn xít quanh quẩn bên mấy chậu hướng dương mãi liền cười hỏi.An Lạc thật tình gật gật đầu.

Cậu cảm thấy nó không giống với bất kỳ loài bé xinh nào ở trong cửa hàng cả, nó to lớn, luôn hướng mình về ánh sáng mặt trời giống như một người thích tắm mình dưới sự lạc quan vậy, ở cạnh nó khiến cậu cũng trở nên vui vẻ dễ chịu hơn."

Vậy có biết ý nghĩa của nó là gì không?"

- Bà chủ bước qua ngắt nhẹ một phiến lá đã héo úa trên thân cây, nhẹ nhàng hỏi cậu.An Lạc chớp mắt hai cái, cẩn thận suy nghĩ một vòng, sau đó quơ quơ hai tay trước ngực trả lời bà:"Vui vẻ ạ?"

"Cũng đúng, chắc con thấy mấy bông hoa này ấm áp lắm."

- Bà đẩy đẩy cặp kính lão của mình nhìn vào bông hoa - "Trong tình yêu, nó là sự thầm lặng, và cũng ý nói rằng đối phương vĩnh viễn là ánh sáng của cuộc đời mình, giống như cách nó hướng về mặt trời, cũng giống như..."

Bà chủ nói một nửa thì ngừng, An Lạc nghiêng đầu thắc mắc nhìn bà, bà chỉ khẽ mỉm cười, vươn tay xoa đầu cậu rồi tiếp lời:"Giống như cách con và Gia Quân hướng vào nhau vậy."

Tim An Lạc đánh thịch một tiếng, gương mặt thoáng chốc ửng hồng, dưới cái nắng của mặt trời ban trưa lại khiến nó trở nên nhạt nhòa đôi chút.Tịch dương phủ bóng đỏ rực cả con đường quốc lộ, Gia Quân chăm chú chạy về trước, càng đến gần ngôi nhà chẳng thuộc về hắn kia, hắn càng cảm thấy khó chịu.Kính koong!Gia Quân nhấn chuông một căn biệt thự tráng lệ, chờ đợi người giúp việc mở camera xác nhận là hắn mới bấm nút mở cổng.

"Cậu Quân mới đến."

- Người giúp việc lễ phép chào hỏi hắn."

Ba con đâu dì?"

"Dạ ông chủ đang ở ngoài vườn đấy ạ."

Gia Quân gật đầu một cái sau đó theo thói quen đăm thẳng ra ngoài vườn hoa của biệt thự, nhưng vừa đến nơi bước chân hắn lại thoáng chậm lại bởi âm thanh cười nói vang lên ngoài ấy:"Vậy là con đậu rồi à?"

"Dạ vâng ạ, nhưng tiếp theo phải thi với nhiều đối thủ lắm ba."

Như vậy là giỏi lắm rồi, đúng là con trai của ta."

"Em mới là người sinh ra nó mà."

"Rồi, nhờ em hết, tất cả là công lao của em."

Vườn hoa chỉ còn cách Gia Quân vài bước chân nữa thôi nhưng bỗng dưng hắn cảm thấy nó lại cách xa quá đỗi, phía bên kia tấm cửa kính trong suốt là ba của hắn, nhưng phía bên kia tấm cửa kính lại chẳng phải gia đình của riêng hắn.

Một người vợ xinh đẹp hiền dịu, một đứa con ngoan ngoãn giỏi giang và người cha bao dung thành công, tất cả những thứ đang hiển hiện trước mắt ấy lại tựa như thứ huyễn hoặc trong tâm trí hắn, đến mơ cũng chẳng thể mơ được."

Cậu Quân, sao vậy ạ?"

Âm thanh của người giúp việc làm hắn bừng tỉnh đồng thời cũng thu hút sự chú ý của gia đình hạnh phúc ngoài kia, ông Hoàng vừa nhìn thấy hắn thì nụ cười trên khuôn mặt cũng dần tắt xuống, sau đó cất giọng nghiêm nghị nói:"Đến rồi thì ra đây, đứng đó làm gì."

Gia Quân cũng không chần chừ lập tức mở cửa bước ra, không khí bỗng trở nên gượng gạo đi đôi phần."

Em chào anh ạ."

Ngọc Tường, con trai của ông Hoàng cùng người vợ kế, tính ra còn nhỏ hơn cả An Lạc vừa từ Úc trở về không lâu, đối với người anh kế chẳng mấy thân thiết còn trông khá giang hồ này không khỏi khiến nó có phần sợ hãi mà lui về sau một chút."

Con ăn trái cây nha, dì cắt cho."

Bà Phương, vợ kế ông Hoàng mỉm cười nói với hắn, bà cũng như con trai mình, từ khi biết đứa con riêng của chồng theo nghề đòi nợ thuê, mỗi lần nó đến nhà đều khiến lòng dạ bà có phần không yên."

Không cần đâu ạ, hôm nay con đến vì ba bảo có việc quan trọng, nghe xong rồi con đi."

- Gia Quân thẳng thừng từ chối."

Ở lại ăn với em con một bữa thì chết à?

Nó mới vừa đạt giải cuộc thi toán cấp trường đấy."

"Chúc mừng em, xin lỗi anh không có mang theo quà."

Gia Quân quay sang nói với Ngọc Tường một câu, thằng bé chỉ lắc lắc đầu nói không sao với hắn.

Ông Hoàng bị thái độ của hắn làm cho tức giận không thôi, ông thở mạnh nói:"Nó là em của mày đấy!"

"Con cũng đâu gọi nó bằng ba."

- Gia Quân nhướng mày đáp, đoạn hắn nhún nhún vai đối với ông mà tiếp lời - "Con không ăn đâu, có ăn cũng nuốt không trôi, thằng giang hồ này quen cơm hàng cháo chợ rồi, mấy đồ cao sang này ăn vào chỉ tổ ói ra phí của lắm.

Ba để gia đình ba ăn đi."

"Thằng mất dạy này!"

Ông Hoàng tức đến đỏ gay cả mặt, đập mạnh bàn chỉ thẳng vào mặt của Gia Quân, hắn chỉ dửng dưng nhìn trân trân ông, bộ dạng giống như chẳng có gì lay chuyển được mình cả."

Ông bình tĩnh đi, nó không muốn ăn thì thôi."

- Bà Phương thấy tình hình có phần không ổn vội lên tiếng khuyên nhủ."

Bà dẫn thằng Tường đi đi, để tôi nói chuyện riêng với nó."

"Biết rồi, bình tĩnh nghe chưa."

Bà Phương gật gật đầu dẫn Ngọc Tường đi, ánh mắt vẫn không ngừng lo lắng nhìn về phía chồng mình lẫn Gia Quân."

Qua đây ngồi, đứng đó thì nói cái gì."

Chờ người đi khỏi, ông Hoàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh nói với Gia Quân, hắn lúc này cũng không muốn chống đối tiếp, chỉ mong mau chóng xong việc rồi rời khỏi cái nơi xa hoa ngột ngạt này."

Giờ ba nói được chưa?"

Ông Hoàng liếc nhìn dáng ngồi bất cần của hắn, chỉ có thể thở dài một tiếng sau đó nói:"Cũng đã đến lúc con nên ổn định rồi, dù sao ta biết nếu không can thiệp mà cứ để như thế thì sợ khi cả ba mẹ đều mất hết con cũng vẫn còn là thằng giang hồ ất ơ lê la ngoài đường."

"Ba muốn nói gì thì nói luôn đi!

Còn chỉ muốn chăm chọc tôi thì khỏi, tôi nghe không lọt tai đâu."

"Vào công ty ba làm đi."

- Ông Hoàng thẳng thắn nói.Đôi mày Gia Quân nhíu chặt, hắn gằn giọng đáp:"Làm gì?

Ba cũng biết tôi có hợp làm việc trong văn phòng đâu."

"Ba biết là dạng như mày không hợp ngồi một chỗ cho nên sẽ sắp xếp vị trí khác."

"Vị trí khác?"

Gia Quân khó hiểu nhìn ông Hoàng, kiểu người như hắn thì có thể làm ở đâu trong cái công ty to đùng kia của ông chứ."

Chẳng phải cũng tốt nghiệp được đại học xây dựng sao?

Bên ba mới mở rộng thêm dự án xây dựng căn hộ mới, con đi theo giám sát công trình để học hỏi thêm đi, công việc này dù cực nhưng ít ra vẫn hơn cái trò mày đang làm."

Gia Quân không nói gì cả, giống như thật sự nghiêm túc suy nghĩ, trước kia hắn chấp nhận tốt nghiệp được đại học để ba mẹ giữ lại căn nhà mà gia đình trước kia sống chung để hắn ra riêng ở đó, hắn cũng chỉ chọn bừa ngành xây dựng vì nghĩ sẽ không học gì nặng, nào ngờ cuối cùng nợ môn ra trường trễ tận một năm, sau đó thì tấm bằng cũng vứt bừa vào xó nào của ngăn tủ rồi."

Ba sẽ cho bác Lân dạy con, người này hơi khó tính nhưng cực kì có tầm, theo ông ấy con sẽ học được nhiều thứ."

"Chỉ vậy thôi?"

- Gia Quân đứng thẳng người dậy - "Tôi sẽ cân nhắc, có gì báo lại với ba sau.

Tôi về."

"Mau ổn định rồi lập gia đình đi, đừng lông bông nữa."

Câu nói của ông Hoàng khiến hắn thoáng khựng lại, sau đó phẩy phẩy tay đáp:"Nếu là như gia đình mình thì con xin phép không cần.

Chào ba."
 
Back
Top Bottom