Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
312226796-256-k780478.jpg

[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Tác giả: Tieuholy1412
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tên: Nhóc câm, đừng sợ!

Tác giả: Alata

Thể loại: Boylove, hiện đại, đời thường, 1x1, lạnh lùng lưu manh công x thiện lương đáng yêu bị câm thụ, HE.

Theo dõi facebook hoặc page để cập nhật tác phẩm mới nhé:
Facebook: Kannozaki Tigridia
Page: Mùa Xuân của Alata Tags: 1x1boylovecônghiệnđạiđammỹđờithường​
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Giới thiệu


"An Lạc, An trong bình an, Lạc trong khoái lạc, hy vọng con đời này bình an vui vẻ, không bao giờ phải chịu uất ức gì."

Đứa nhỏ đáng yêu được ba mẹ đặt cho một cái tên thật đẹp, đôi mắt nhóc sáng bừng, miệng cười khúc khích quơ quơ những ngón tay bé xinh trong không khí.Những tưởng đời này của An Lạc sẽ rất hạnh phúc dưới mái nhà ấm cúng này, ấy vậy mà vào một đêm đẹp trời đầy sao, cả căn nhà cháy rụi, ngọn lửa dữ tợn nuốt chửng mọi thứ, hủy hoại đi gia đình của một đứa nhỏ chỉ mới lên năm, còn khiến cậu vĩnh viễn chẳng nào phát ra được âm thanh nào nữa."

Làm gì vậy?

Lại đây."

- Gia Quân xoa xoa cái đầu vẫn còn đau như búa bổ của mình nói.An Lạc hoảng hốt nhìn người đàn ông to gấp đôi cậu mà hơi xích ra xa, nhưng ngặt nỗi căn phòng nhỏ quá nên cũng không cách được bao nhiêu."

Nhà có mì gói không?

Mau nấu cho tôi, nhớ thêm hai quả trứng."

An Lạc muốn xuống bếp, nhưng là xuống bếp lấy cái chảo đập vào đầu tên này để hắn ngất lần nữa._______________Đây sẽ là một câu chuyện ấm áp chữa lành lẫn nhau của An Lạc và lưu manh Gia Quân nhà em ấyVì một số lý do nên mình sẽ cập nhật tiếp truyện tại link này: https://enovel.vn/nhoc-cam-dung-so.17685/Mình sẽ cmt thêm link truyện dưới cmt để các bạn tiện bấm vào
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 1


"Nè, hạnh phúc là gì vậy?"

- An Lạc hỏi."

Là khi cậu cảm thấy rất vui vẻ."

- Thỏ con đáng yêu hưng phấn trả lời cậu."

Thế như thế nào là vui vẻ?"

- An Lạc thắc mắc."

Là khi cậu có thể thoải mái mỉm cười."

- Thỏ con đến gần cậu - "Sao vậy?

Cậu đang không vui ư?"

"Mình cũng không biết nữa..."

"An Lạc!"

Một giọng nữ chanh chua cắt ngang cuộc trò chuyện của cậu và thỏ con, thỏ con biến mất, trước mặt cậu lại hiện ra một đống bát đũa bẩn thỉu cao ngất, rửa mãi, rửa mãi cũng không hết được."

Làm xong chưa mà ngồi đó ngơ ngẩn!"

- Người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi, người béo ụ, khuôn mặt dữ tợn bước xuống dùng ngón tay xỉ vào trán cậu - "Có biết khách đông lắm không?

Làm mau lên."

An Lạc vội vã gật đầu lia lịa, đôi tay lại thoăn thoắn rửa liên tục."

Liệu hồn đó.

Làm biếng nhớt thây."

Người phụ nữ kia cuối cùng cũng đi, bỏ lại An Lạc chỉ có thể thở dài mệt mỏi.

Ngày nào cũng như ngày nào, cậu đều quằn quật với mớ chén dĩa, rồi đêm đến một mình ở lại dọn dẹp toàn bộ quán ăn mới có thể lê tấm thân của mình về phòng trọ nhỏ hẹp chưa đến mười hai mét vuông.

Mà quán ăn này cũng không phải của người xa lạ nào, mà là do dì út cậu mở.

Từ khi mất ba mẹ đến nay, cậu sống nương nhờ vào họ hàng nội ngoại, nhưng bên nào cũng ngại gia đình mình còn không đủ ăn làm sao mà đèo bồng thêm một đứa nữa, cuối cùng, cậu chẳng được ăn học đến nơi đến chốn, lại thêm không nói chuyện được nên chỉ có thể làm việc cho dì út, mỗi ngày trả hai mươi lăm ngàn, nếu may mắn quán còn thức ăn thừa thì cậu sẽ tiết kiệm được một khoảng.

An Lạc nhìn mớ bong bóng bay vào không khí rồi vỡ tan, thầm nghĩ chờ một ngày nào đó khi cậu đủ khả năng, cậu sẽ chẳng bao giờ quay về cái chốn đau khổ này nữa."

Dọn dẹp cho sạch sẽ rồi mới được về, sáng mai nhớ đến sớm đấy."

- Dì út hung dữ dặn dò cậu, sau đó xoay sang đứa con trai bụ bẫm của mình mà nói - "Tối nay Bo muốn ăn gì nè?"

"Ăn sườn nướng ạ."

- Đứa trẻ vui vẻ đáp lại."

Mua thêm nước ngọt cho con luôn."

"Yêu mẹ nhất."

An Lạc vừa cắm cúi lau bàn vừa lắng tai nghe hai mẹ con rôm rả trò chuyện mãi đến lúc đi xa, cậu ngẩng đầu lên, cậu cũng thèm thịt sườn.

Nhưng mà nếu ăn thì cậu sẽ lại mất một ngày tiết kiệm, cậu chép miệng, lại tiếp tục công việc.Xong xuôi hết cũng đã hơn mười một giờ, bụng An Lạc đói meo, hôm nay chỉ thừa một ít rau xào cùng đồ chua, cũng may cậu đã quen với những khẩu phần ăn còn ít hơn thế này nhiều nên chung quy vẫn vừa đủ để cậu lấp cái bụng nhỏ của mình.Đêm khuya ở thành phố vẫn nhộn nhịp nhiều người như vậy, An Lạc bị hơi gió lạnh làm cho có chút rụt người lại, mong mau chóng nhanh nhanh về nhà để còn thưởng thức bữa ăn tối của mình."

Thơm quá!"

- An Lạc nghĩ.Ở cái thành phố không ngủ này thì các quán ăn đêm luôn là một thứ gì đó không thể thiếu, đặc biệt là những tiệm cơm tấm ven đường.

An Lạc khịt khịt mũi, tham lam hít vào thứ mùi thơm hấp dẫn ấy, ánh mắt cậu trông sang kia đường, thấy từng miếng thịt đang được nướng khéo léo, có giọt mỡ chảy xuống hòn than đỏ hồng kêu cái xèo, An Lạc nuốt một ngụm nước bọt."

Không được, phải để dành tiền."

An Lạc nhắm tịt mắt lại, siết chặt nắm tay ton ton đi thẳng, mặc cho bụng cứ đánh trống liên hồi còn não bộ mãi không quên được hình ảnh hấp dẫn vừa nãy."

Cho con một hộp sườn không ạ."

- An Lạc dùng tay ra hiệu cho ông chủ."

Có ngay."

- Ông chủ nhanh nhẹn bỏ miếng sườn nóng hổi vào hộp cơm tơi xốp, sau đó rưới thêm lớp mỡ hành thơm phức lên - "Của con hai mươi lăm ngàn."

Lúc trả tiền, trái tim cậu đau đớn lắm, trong lòng thầm mắng hai mẹ con dì út một trận, tất cả là tại bọn họ mới khiến cậu không kìm chế được mình.Vì khu trọ của cậu là chỗ của những người khó khăn sống chen chúc với nhau, đâm ra con hẻm dẫn vào đó cũng khá tối tăm, ánh đèn lờ mờ chớp tắt không khác gì những bộ phim kinh dị cả.

An Lạc mỗi lần đi qua đều âm thầm niệm kinh, cậu sợ ma.Rầm!Âm thanh của một vật gì đó nặng nề khiến cậu giật nảy mình, hai tay chắp lại càng niệm nhanh hơn, cảm thấy sao con hẻm này hôm nay lại dài quá đỗi."

Khụ!"

Tiếng ho khe khẽ phát ra từ ngã rẽ phía trước làm An Lạc run rẩy không thôi, cậu bước chầm chậm, chầm chậm hòng quan sát xung quanh, sau đó hít một hơi thật sâu mới đi đến.Bịch!Một cánh tay người xuất hiện trước mặt, An Lạc lúc này đã không còn bình tĩnh nữa, cậu ngã khuỵu người xuống, gần như là bò trên mặt đất bẩn thỉu.

An Lạc càng bò đến gần cậu càng hy vọng đây chỉ là ảo giác của mình, nhưng quả thật cánh tay người ấy không chịu biến mất như thỏ con đáng yêu khiến trái tim cậu càng đập nhanh hơn."

Này..."

An Lạc nhắm mắt quyết tâm bò qua đại, nhưng thình lình bị bàn tay ấy nắm lấy, còn có một chất giọng trầm khàn yếu ớt gọi.

Cậu khóc không ra nước mắt, từ từ xoay đầu lại, phát hiện một gương mặt máu me bê bết, đôi mắt hắn nhíu chặt trông có vẻ đau đớn lắm."

Là... là người?"

An Lạc thử lại gần quan sát, tên đó bất ngờ mở lớn mắt trừng trừng nhìn cậu."

Cút!"

An Lạc cuối cùng cũng không chịu nổi mà co giò đứng dậy chạy mất, nhưng nửa đường cậu sực nhớ đến: "Hộp cơm sườn!"

Cậu vậy mà bỏ quên hộp cơm sườn ở đó, sau khi cân nhắc một hồi, vì quá tiếc rẻ nên An Lạc lấy hết dũng khí mà quay về nơi ấy."

Vẫn còn ở đó!"

An Lạc nhìn thấy ngay hộp cơm của mình nằm lăn lóc cạnh cái tên đáng sợ lúc nãy, cậu vội vàng chạy tới nhằm mong lấy lại hộp cơm nhanh nhất rồi đánh bài chuồn.

Nhưng An Lạc đã tính không lại, khi cậu vừa đến nơi thì hộp cơm của cậu đã rơi vào tay giặc.

Hắn mở ra ngửi ngửi một chút, sau đó dứt khoát cắn luôn một miếng thịt sườn thơm ngon."

Gì vậy?"

An Lạc mếu máo chụp lấy hộp cơm muốn giật lại, đầu lắc lắc liên tục với hắn."

Bỏ ra."

- Hắn khó chịu nói.An Lạc nắm chặt hơn nhưng không dám lôi về vì sợ hư hộp, nước mắt bắt đầu ầng ậng dâng lên.Gia Quân quả thật bị thằng nhóc trước mặt làm cho ngây người, hắn chẳng tưởng tượng nổi cái tình cảnh vớ vẩn gì đang diễn ra nữa, cuối cùng trong lúc vô thức hắn đưa một miếng sườn đến trước miệng nhóc con kỳ lạ ấy mà nói:"Ăn không?"

An Lạc vừa khóc vừa đớp luôn miếng sườn, bị người kia cười nhạo hỏi:"Ngon không?"

An Lạc gật đầu, cho nên có thể trả lại cho cậu được không?"

"Cùng ăn?"

- Gia Quân ngắn gọn hỏi.An Lạc cuối cùng cũng chịu thua, cậu buông tay ra rồi ngồi xuống bên cạnh hắn.

Trong con hẻm tối tăm, đứa nhóc câm cùng tên côn đồ san sẻ nhau một hộp cơm nhỏ.
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 2


Trời xanh mây trắng nắng vừa xinh, thật là một ngày lý tưởng để cùng bạn bè hoặc người thân dạo chơi đâu đó, nhưng rất tiếc phía sau quán ăn bình dân nọ lại có một nhóc câm đang buồn bực cùng với đống chén đĩa rửa mãi không hết.An Lạc dùng cọ nồi cọ mạnh vào lòng chảo đen trùi trũi, vừa cọ vừa tưởng tượng cái chảo này chính là gương mặt đáng ghét đêm qua đã cướp hộp cơm của cậu, sau đó còn mời cậu ăn như thể hào phóng lắm vậy.

An Lạc tức giận nhớ đến dáng vẻ thoải mái đứng dậy, sau đó vừa huýt sáo vừa ung dung bước đi coi bộ thỏa mãn lắm của hắn."

Nè cậu đang không vui à?"

- Thỏ con đáng yêu hiện lên hỏi cậu."

Ừm."

- An Lạc hậm hực đáp."

Tại sao vậy?"

An Lạc ngẩng đầu lên nhìn thỏ con, sau đó giận dỗi nghĩ con thỏ này thật ngu ngốc, cậu thì có cái gì mà phải vui chứ?

Bạn bè không, gia đình không, ngay cả sức lực để đánh tên mặt mũi bặm trợn tối qua cũng không, cậu chưa lăn ra khóc lóc cho thỏa đã là may lắm rồi."

An Lạc!"

An Lạc giật mình nghe tiếng gọi chói tai, vội vã đứng lên lẹp xẹp chạy vào bếp."

Cầm tiền đi mua những thứ này."

- Dì út đứa cho cậu một tờ danh sách dài ngoẵng - "Gấp lắm!

Nhanh lên!

Liệu hồn đừng có ăn xén miếng nào đấy."

An Lạc thành thật nhận lấy tờ giấy, sau đó quay lưng đi liền âm thầm bĩu môi, dì út kẹt xỉ, chưa đưa thiếu tiền là may còn sợ cậu ăn xén vài ngàn bạc, cơn giận của cậu lại gia tăng thêm một chút xíu.An Lạc đầu trần đi bộ dưới trời nắng, mấy thứ dì út cậu nhờ mua đều nằm ở khu chợ cách quán ăn hơn 500m, nhưng bà ấy chẳng bao giờ cho cậu mượn xe đi cả, mà thực ra cậu cũng nào có biết chạy đâu, đến xe đạp cậu còn chưa được lái thử bao giờ.Trên đường đi cậu có đi ngang qua một xe nước giải khát, giữa cái nắng chang chang khiến cổ họng cậu như bị đốt cháy, mồ hôi lấm tấm đổ không ngừng.

An Lạc nhìn đám học sinh tay cầm ly nước ngọt mát lạnh, đột nhiên muốn dùng tiền mua hết số nước trên xe uống cho thỏa sau đó bỏ trốn luôn chẳng về nữa.

An Lạc thích uống nước có ga lắm, cậu nhớ có lần nhóc Bo con dì út ăn không hết phần gà rán của nó, thế là cậu may mắn được ăn thử, đến bây giờ cậu vẫn chưa quên được hương vị hấp dẫn ấy, đặc biệt là chút Coca còn sót lại trong ly, hơi ga xộc lên mũi khiến cậu đánh ợ một cái đến dễ chịu."

Này, hôm nay 26 rồi bà có định trả tiền không hay đợi tôi dẹp luôn cái xe của bà?"

An Lạc nghe thấy một chất giọng làm cậu ngờ ngợ, dù rằng nó không trầm đục yếu ớt như hôm qua nhưng vì cậu rất ghét, rất ghét nó nên nhanh chóng nhận ra, quả nhiên trước mắt cậu là cả tên lưu manh cà lơ cà phất đã cưỡm một ngày lương của mình."

Mong anh thông cảm, mấy nay ông nhà tôi bệnh quá nên vẫn chưa gom đủ."

"Bà giỡn mặt với tôi đó hả?"

- Gia Quân tức giận đá vào xe nước thật mạnh - "Mẹ kiếp đây là lần thứ bao nhiêu bà hẹn hả?

Định xù bọn này à?!"

"Không có, tôi nói thiệt mà."

- Bà lão mặt mũi nhăn nhó chắp hai tay lại van xin hắn - "Tôi năn nỉ anh đó, tháng sau tôi sẽ trả đủ mà..."

"Không nói nhiều, lấy xe nước của bả đi!"

An Lạc nhìn đám người bặm trợn ăn hiếp một bà lão già yếu tội nghiệp khiến cậu giận lắm, chân cẳng cứ ngập ngừ mãi chả chịu đi, đôi mắt lo lắng nhấp nhỏm hết cả lên.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, Gia Quân bèn xoay người lại, đôi mày hắn khẽ nhíu như đang suy nghĩ điều gì, sau đó lớn giọng với cậu:"Nhìn gì?"

An Lạc run lên, cậu vội vã lắc lắc đầu rồi lủi đi nhanh, cuộc đời cậu cũng chứng kiến nhiều người khổ sở lắm rồi, nhưng rất tiếc cậu cũng nằm trong số đó nên tội thì tội, cậu vẫn phải lo cho bản thân mình đã."

Đứng lại!"

Cánh tay cậu bị một lực mạnh kéo về khiến cậu đau đến chảy cả nước mắt, An Lạc hoảng sợ ngước mắt nhìn, Gia Quân dưới cái nắng chói chang trong thật dữ tợn.

Hắn nhìn cậu từ trên xuống dưới, cuối cùng khẳng định đây đúng là thằng nhóc dám cả gan tranh giành hộp cơm mà hắn vô tình nhặt được hôm qua, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ xấu xa khi nhìn gương mặt xanh mét của của cậu."

Đi mua đồ cho mẹ à?"

- Hắn hắt cằm hỏi cậu.An Lạc lắc lắc đầu, cánh tay tê rần muốn vùng ra nhưng chẳng nổi."

Sao không nói chuyện?

Khinh anh à."

An Lạc khóc không ra nước mắt, nếu nói chuyện được thì điều đầu tiên cậu nói chắc chắn chính là mắng tên này một trận rồi muốn ra sao thì ra."

Bộ bị câm à?"

Gia Quân không kiên nhẫn hỏi, nhưng rồi hắn nhìn vào đôi mắt trong sạch đen láy tràn đầy tủi thân của cậu thoáng giật mình, bị câm thật à?"

Được rồi, đừng sợ..."

- Gia Quân hơi thả nhẹ lực nắm tay cậu ra, tay còn lại vỗ vỗ vào má cậu - "Anh có ăn thịt nhóc đâu, không phải hôm qua còn chia cho nhóc gần phân nửa hộp cơm sao?"

Không nhắc thì thôi, nhắc đến lại càng khiến An Lạc giận run cả người, cậu dứt khoát thoát khỏi gọng kìm của hắn, xoa xoa cổ tay đã bị nắm cho hơi tím bầm."

Cũng gan quá nhỉ."

Gia Quân nhướng mày nhìn nhóc con hung dữ trước mặt, bắt đầu cảm thấy chút vui vẻ lâu rồi không có.

An Lạc ngay lập tức cảm nhận được mùi nguy hiểm, cậu co giò muốn bỏ chạy lần nữa nhưng đã muộn, Gia Quân chụp lấy bả vai cậu xoay lại, mà cậu chỉ nghe một tiếng "rắc" khe khẽ, sau đó đau đớn mà há miệng, nước mắt không tự chủ được chảy xuống hòa lẫn cùng mồ hôi, An Lạc bắt đầu liên tục giãy dụa chống cự hòng thoát khỏi hắn."

Anh Quân, sao vậy?"

Một tay đàn em đầu nhuộm đỏ chói đi cùng hắn đến bên cạnh hỏi, hắn cũng chẳng hiểu đại ca mình đang yên đang lành tự dưng đi bắt nạt một thằng nhóc gầy yếu thế này làm gì."

Không, em nó có chút tiền muốn giúp bà kia, mày coi thử giúp em nó đi."

- Gia Quân hất cằm nói với gã.Tóc đỏ hơi ngẩn người nhìn hắn, rồi lại quay sang quan sát An Lạc, rõ ràng trông thằng nhóc này đang sợ hãi muốn bỏ chạy đến nơi đây này, chỗ nào giống người hào hiệp muốn giúp kẻ đang mang nợ trên người chứ."

Làm gì vậy?

Nhanh lên!"

- Gia Quân không kiên nhẫn nói."

D... dạ!"

Gã chẳng dám nhấn nhá chần chừ thêm nữa bởi gã cũng sợ đại ca quay sang đập luôn cả gã, cuối cùng đành mò mẫm lục lọi quần áo An Lạc.An Lạc cố gắng né tránh bàn tay gã, nhưng ngặt nỗi Gia Quân ghìm chặt quá khiến cậu chỉ có thể uốn éo qua lại chứ chả làm được gì.

Đột nhiên túi quần bị sờ vào khiến cậu vừa nổi da gà vừa hoảng hốt, chân cẳng càng loạn cả lên khiến Gia Quân hơi không giữ được."

Yên nào!"

- Hắn gằng giọng nói sau đó không kiên nhẫn hỏi tóc đỏ - "Sao rồi?

Tìm được gì chưa?"

"Dạ..."

- Tóc đỏ móc ra một xấp tiền trong túi cậu rồi đếm đếm - "Hai triệu rưỡi..."

"Tạm đủ cho bà ta tháng này rồi."

- Gia Quân cầm lấy xấp tiền bỏ luôn vào túi - "Đi thôi!"

"Cảm ơn anh."

- Bà lão vội vàng cúi đầu với Gia Quân.An Lạc ôm bả vai đau nhói nhìn theo bóng lưng hắn, rồi cậu nhận ra số tiền chợ dì út đưa mình vừa bị cướp mất, lập tức rối rít chạy theo.

Nhóm người Gia Quân đi rất nhanh, mà cậu lại không nói chuyện được, miệng cứ mấp máy chẳng phát ra được âm thanh nào, tầm mắt càng lúc càng nhòe đi, cuối cùng chân nọ vấp chân kia mà ngã nhào ra đất.An Lạc run run nhìn hai bàn tay trầy trụa be bét máu của mình, vừa rát vừa nóng, đáy lòng càng thêm căm ghét tên khốn nạn ấy.
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 3


An Lạc chầm chậm đứng dậy phủi đi cát đất dính trên người, dưới cái nắng chang chang cậu chẳng biết phải làm gì tiếp theo.

Bây giờ hiển nhiên là cậu không thể đi chợ được rồi, trở về thì nhất định sẽ bị dì mắng cho một trận, An Lạc khẽ nhẩm tính, với mức tiền lương dì út trả cậu hiện tại thì cậu phải làm không công cho dì tận hơn tháng trời không nghỉ mới đủ trả hết nợ, nghĩ tới mà rầu hết cả ruột gan.

An Lạc không sợ khổ, cậu đang sống trong cái khổ kia mà, chỉ có điều nghe chửi thì ai mà cười cho nổi, cuộc đời cậu vốn đã nhiều nỗi buồn rồi nên cậu không muốn thêm đâu.

Cậu xoay người lại thì thấy bà chủ xe nước ban nãy đang bận bịu tiếp tục buôn bán như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Dường như cảm giác được có người nhìn mình, bà ấy cũng đưa mắt về phía cậu, sau đó đột nhiên nhăn tít cặp mày của mình khiến các nếp nhăn xô lại với nhau rồi mắng lớn:"Nhìn cái gì mà nhìn!

Biến đi!"

An Lạc thoáng sửng sốt, kiểu thái độ gì vậy, nếu tính ra thì nhờ có cậu mà bà ta mới giữ được xe nước kia mà.

Cậu cảm thấy thế giới này sắp đảo điên cả rồi, kẻ hung dữ muốn cướp đồ người khác thì được cảm ơn còn người vô tội mất hết cả tiền bạc vì một bà lão xa lạ như cậu lại bị chính bà ấy mắng chửi.

An Lạc bỗng dưng tiếc nuối mớ lo lắng sốt ruột của mình lúc nãy quá chừng.Cậu lầm lũi trở về quán ăn, vừa đi vừa tưởng tượng ra đủ cách để trừng trị cái tên lưu manh đã liên tục ăn hiếp cậu."

Đi đâu giờ này mới về?

Có biết là gấp lắm rồi không?!"

- Vừa bước vào cửa quán ăn thì dì út đã ngay lập tức chạy ra đón cậu, nhưng rồi bà ấy nhanh chóng nhận ra hai tay cậu trống không liền nổi giận hỏi - "Rồi đồ đâu?"

An Lạc đưa mắt qua chỗ khác không dám nhìn dì, cậu không nói được cũng chả có giấy bút hay điện thoại gì để viết ra, mà hiển nhiên lúc này quơ quào tay chân khiến dì ấy khó hiểu chỉ tổ chọc giận người thêm, thế là cậu chỉ đành im lặng mà lảng tránh."

Hả?

Tao hỏi mày đồ đâu?"

- Dì út định chửi lớn thì nhớ đến xung quanh vẫn còn khách ngồi ăn liền nắm tay cậu kéo đi - "Ra sau với tao."

An Lạc bị kéo khiến bả vai bị Gia Quân đè lúc nãy đau điếng lên mà muốn vùng ra, nào ngờ trong lúc cậu đang xoa xoa lại vai thì một cái tát trời giáng vả xuống mặt cậu.Chát!"

Mẹ nó quân ăn cắp còn muốn chống đối!"

An Lạc choáng váng ngã khuỵu ra đất, trước mắt cậu thoáng tối sầm một chút, sau khi nhìn được sàn nhà bẩn thỉu thì cậu cũng thấy vài giọt máu đỏ tươi rơi trên sàn, An Lạc khẽ chạm vào mũi mình."

Máu!"

Dì út vậy mà đánh cậu đến chảy máu, nửa mặt bên trái từ không có cảm giác gì dần dần trở nên bỏng rát, An Lạc hoảng sợ ngơ ngác ngước lên nhìn dì."

Bình tĩnh đi, có gì từ từ nói, tự nhiên đánh thằng nhỏ dữ vậy?"

Những vị khách ngồi xung quanh cũng bị hành động của bà làm cho giật mình, có người tốt bụng lập tức lại can ngăn, dì út ngay lập tức khóc lóc than vãn:"Trời ơi số tôi khổ quá mà!

Mọi người xem đi, thằng này là cháu tôi, nó mất cha mất mẹ còn bị câm, tôi thương nó nên cho nó giúp việc nhẹ ở quán, có gì ngon cũng cho nó ăn cùng, vậy mà giờ nó nỡ lòng nào ăn cắp tiền của tôi, xem có khốn nạn không cơ chứ!"

An Lạc trơ ra nhìn người dì của mình nước mắt ngắn dài tủi thân đến mức cậu suýt nghiêm túc tưởng những gì dì nói là thật, một tay vừa ôm má vừa đứng trân trân giữa quán chịu đựng đủ mọi loại ánh nhìn từ thương hại, xót xa, đến khinh thường dành cho mình, cuối cùng có một người trông tử tế bước lên an ủi người dì khốn khổ của cậu:"Thôi cô đừng buồn, trông thằng bé còn nhỏ nên chắc vẫn chưa hiểu chuyện, cô cũng đánh nó đến như vậy rồi, coi được thì bỏ qua cho nó đi.

Dẫu sao cũng máu mủ cháu mình, dạy dỗ thì nhẹ nhàng thôi."

"Dạ, cũng tại em tức quá."

- Dì út thút thít đi qua chỗ cậu nhẹ nhàng nói - "Có sao không con?

Ra sau dì thoa dầu cho, dì xin lỗi."

An Lạc bị dì út đẩy đi, cậu cũng nào dám kháng cự mà chầm chậm bước tới, ít ra thì trước mắt phải thoát khỏi đám đông này đã."

Rốt cuộc tiền ở đâu hả?"

Dì út kéo cậu ra tận chỗ rửa chén quen thuộc, bắt đầu sẵn giọng chất vấn.An Lạc ngẩng lên nhìn dì lắc lắc đầu, dì út nhíu mày lấy xấp hóa đơn cùng bút ra nhét vào tay cậu nói:"Viết đi."

"Bị cướp."

An Lạc ngắn gọn viết lên."

Mày đi đứng làm sao mà bị cướp?

Chẳng phải tao luôn nói cất tiền cho cẩn thận à?

Hay là xạo giấu tiền tao đi rồi."

An Lạc lại hí hoáy lên giấy:"Gặp côn đồ, bị trấn lột."

"Rồi tự nhiên đang yên đang lành nó trấn lột mày?"

An Lạc đành lắc lắc đầu, bản thân cậu cũng có biết vì sao lại dây vào cái tên khó ưa kia chứ, nhưng ngay lập tức bà ấy đã xách tai cậu lên mà vặn xoắn."

Mày còn xạo sự, có tin tao lấy lại căn phòng trọ rồi tống cổ mày ra ngoài đường muốn ra sao thì ra không hả?

Loại tàn tật như mày chắc không sống nổi ở cái xứ này đến một ngày đâu."

An Lạc quả thật bị dì ấy dọa sợ rồi, cậu vội vã chấp tay xin tha, bởi mái nhà che mưa che nắng đối với cậu rất quan trọng.

Cậu có thể mấy ngày liền chỉ uống nước trắng nhưng tuyệt đối không thể mất đi nơi mà cậu ngả lưng mỗi khi đêm về để vùi người quên hết những tủi nhục lúc ban ngày.

Gương mặt cậu sưng húp khiến cậu nhăn lại cũng đau đớn, nhưng có vẻ nhờ vậy mà trông cậu đáng thương thêm để kiếm chút lòng trắc ẩn từ người dì ruột của mình.

"Từ hôm nay làm không công, cũng đừng hòng mang chút thức ăn thừa nào về nữa, khi nào hết nợ thì thôi."

- Dì út xỉ vào trán cậu mà nói lớn - "Đi rửa chén tiếp đi, sắp cao như cái núi rồi kìa, liệu hồn đó."

An Lạc nắm chặt góc đến nhàu nhĩ, cắn chặt môi cố kiềm nước mắt sắp chảy ra ngoài, sau đó lầm lũi quay về chỗ ngồi ẩm ướt hôi hám của mình.________________Hello mọi người, vì một số lý do nên truyện sẽ được đăng tải tiếp tại đây:

https://enovel.vn/nhoc-cam-dung-so.17685/Mọi người đọc thấy hay có thể thêm vào tủ sách + đề cử ủng hộ mình nha
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 4


Quá nửa đêm, bầu trời trải dài những vì sao lấp lánh, nhưng tiếc rằng giữa hàng trăm tòa nhà cao tầng của thành phố hoa lệ này lại khiến người ta chẳng ngắm nhìn được chúng.

An Lạc lê tấm thân mệt mỏi của mình trở về, mặc dù đây chẳng phải lần đầu tiên cậu chịu đựng tủi nhục thế này, nhưng cậu cũng cảm thấy có chút buồn buồn."

Không biết ở nhà còn dầu gió không nữa."

An Lạc thầm nghĩ, bên má, bàn tay lẫn đầu gối vẫn còn âm ỉ đau, vai thì không cần phải nói, cậu chẳng biết là nó bị trật hay như nào nữa.

"Cậu đau lắm à?"

- Thỏ con lo lắng ngồi trên vai cọ cọ cậu."

Ừm, giờ mình chỉ muốn ngủ một giấc."

- An Lạc ủ rũ đáp."

Vậy lát nữa mình vào trong mơ chơi với cậu nhé?"

- Thỏ con phấn khởi hỏi."

Thôi, hôm nay chẳng muốn mộng mị gì đâu."

"Ò."

- Thỏ con buồn đến cụp cả tai lại nhưng rồi nó nhanh chóng vui vẻ nói - "Vậy cậu mau khỏe để còn chơi với mình nhé!"

An Lạc đang định trả lời nó thì bị một lực mạnh kéo cổ áo khiến cậu giựt ngược ra sau, cậu phát hiện mình thế mà đã về đến con hẻm tối tăm dẫn vào khu trọ của mình, còn kẻ lôi cậu không ai khác chính là tên khốn kiếp mà cậu ghét cay ghét đắng - Gia Quân.Gia Quân buồn cười nhìn nhóc con đang cố chạy khỏi mình nhưng vô ích.

Hắn cũng chẳng biết mình bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lại mò về con hẻm này, ngay khi hắn nghĩ việc An Lạc đi qua đây tối qua chỉ là tình cờ định bỏ về thì nghe thấy tiếng bước chân mệt mỏi đang đi về phía mình, linh cảm cho hắn biết đó là nhóc con hung dữ, không cần xoay người lại mà trực tiếp kéo áo cậu luôn."

Làm gì đi không nhìn tới ai vậy?"

Cơn giận vốn đã xẹp lép lúc sáng của An Lạc lại lần nữa bùng lên, cậu xoay người lại trừng mắt nhìn hắn như muốn chọc thủng cái mặt khó ưa đó."

Mặt làm sao vậy?"

Gia Quân nhíu chạm tay lên gò má sưng húp khiến cậu theo bản năng rụt người lại muốn né tránh."

Bị ai đánh?"

- Gia Quân lại hỏi.An Lạc quay đầu không thèm nhìn đến hắn, chả phải mớ kiệt tác trên người cậu lúc này là một tay hắn gây ra sao."

Thật sự bị câm à?

Shhhh..."

An Lạc thật chẳng kiên nhẫn nghe hắn hỏi vớ vẩn nữa, dù gì vốn dĩ cũng không quen biết nhau, với loại người như hắn tốt nhất là cách xa một chút thì tốt hơn, vậy nên cậu dứt khoát cắn mạnh vào bàn tay hắn một cái rồi đâm đầu bỏ chạy.

Gia Quân nhìn theo bóng lưng dù đã tăng hết tốc lực vẫn chẳng cách bao xa hắn bao xa của của cậu rồi nhìn xuống dấu răng trên tay mình, khóe miệng khé cong lên.An Lạc cứ chạy mãi chạy mãi, vừa nhìn thấy khu trọ mình liền nhanh chóng mở cửa phòng, tay cậu run rẩy tra một lúc chìa khóa mới vào ổ, vừa thở hổn hển vừa đè lên cánh cửa mỏng manh.Cộc!

Cộc!

Cộc!Tiếng gõ cửa vang lên khiến An Lạc giật thót, ai mà không sợ khi đang nửa đêm mà có người gõ cửa phòng chứ, chưa kể cậu vừa mới tiếp xúc với cái tên chẳng khác ma quỷ là bao."

An Lạc, bà năm nè con."

An Lạc nghe được âm thanh già nua hiền hậu khiến cậu thở phào đứng dậy mở cửa ra, trước mặt cậu là một bà lão lưng hơi còng, đôi mắt lem nhem cố nheo chặt nhìn cậu khiến các nếp nhăn xô lại với nhau."

Cho con ít bánh bông lan."

An Lạc ngoan ngoãn nhận lấy rồi lễ phép cúi đầu với bà, trong lòng âm thầm thở dài, cậu biết bánh này là bánh ế hôm nay bà bán không hết.

Bà năm cười cười vươn tay xoa xoa đầu cậu, sau đó quay người rời đi, để lại cậu ngơ ngẩn nhìn theo.Ở khu trọ này là vậy, xung quanh cậu cũng chẳng có nổi một người tốt số hơn mình.

Có bà lão hơn tám mươi tuổi vẫn phải nhặt ve chai kiếm sống vì bị con cháu bỏ rơi, lại có người đàn ông tần tảo nuôi mấy đứa con nhỏ dẫu cho chân cẳng đã không còn đi được hay như bà năm lúc nãy, bà chỉ mới hơn năm mươi tuổi thôi mà nhìn bà chẳng khác gì đã ngoài sáu mươi, khuya nào cũng dậy sớm đổ bánh rồi đạp xe hết các con đường chạy bán khắp nơi, nhưng lúc bánh ế thì chỉ có thể mang trở về chia lại cho hàng xóm xung quanh vì bỏ thì uổng.An Lạc xoay người trở vào phòng, nhìn mớ bánh đã lạnh tanh mà lòng chùng xuống.

Cậu lấy một cái bánh bỏ vào miệng nhai nhai, sự lạnh lẽo lẫn khô khốc khiến cậu bị nghẹn, vội vàng rót một cốc nước uống vào nhưng vì nhanh quá nên cậu lại sặc, cổ họng đau rát chẳng phát ra được âm thanh nào, cả căn phòng nhỏ bé chỉ có âm thanh của bịch nilon lẫn tiếng nước chảy tí tách trên nền nhà.Tách!An Lạc nếm được mùi vị mằn mặn quen thuộc, cậu vô thức sờ lên khuôn mặt đã đầy nước của mình, sau đó khẽ cuộn tròn lại nằm vặt ra sàn nhà lạnh lẽo, trong lòng thầm nghĩ:"Chẳng ngon chút nào."

An Lạc không rõ mình thiếp đi lúc nào, chỉ biết lúc tỉnh dậy lần nữa đầu cậu đau như búa bổ, nhìn mọi thứ cứ mông mông lung lung.

Cậu nhìn cái đồng hồ cũ kỹ treo trên tường, mới bốn giờ sáng, nhưng đây là thời gian cậu phải đến quán dọn dẹp trước khi dì tới rồi.

An Lạc lăn qua lộn lại trên sàn nhà một vòng, cậu không muốn dậy, không muốn đi làm, chỉ muốn tiếp tục ngủ thôi."

Ước gì có ai nuôi mình nhỉ?"

An Lạc bị suy nghĩ tào lao của mình làm cho bật cười, cuối cùng cũng đành lê người ngồi dậy bắt đầu ngày làm việc mới.
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 5


"An Lạc!"

- Dì út từ phía sau tức giận bước đến xỉ vào trán cậu liên tục - "Nhanh cái tay lên, sắp không đủ chén đĩa phục vụ khách rồi kìa."

An Lạc mệt mỏi cố gắng chà mạnh cái chảo trong tay, cậu bị mớ bọt trắng xóa làm cho hoa mắt cả lên, cả người cậu bây giờ cứ dật dờ chẳng có tí sức sống nào."

Bà chủ, nhà vệ sinh ở đâu vậy?"

"Dạ ra phía sau đi thẳng quẹo phải."

Phía trước vẫn ồn ào tiếng gọi món lẫn trò chuyện của khách khứa, bình thường An Lạc vốn đã quen với nó nhưng hôm nay cậu cảm thấy phiền khôn tả.

Mỗi một tiếng cười như thể đâm vào đầu não của cậu rồi khuấy động trong đó không yên khiến cậu càng khó chịu đến nỗi muốn nôn."

Hóa ra nhóc làm ở đây à?"

Gia Quân vừa từ buồng vệ sinh ra thì thấy một dáng người nhỏ thó quen thuộc đang ngồi cọ cọ chén dĩa phía sau, hắn nhướng mày bước qua cất tiếng hỏi.An Lạc thở mạnh ra, cậu không biết đây là cái loại nghiệt duyên gì mà trong vòng ba ngày cậu đã liên tục chạm mặt cái người mà mình ghét cay ghét đắng nữa, rõ ràng thành phố này nhiều quán ăn đến như vậy, sao cứ nhất thiết là hắn vào quán này, đấy là chưa kể trước kia cậu còn chưa bao giờ thấy hắn xuất hiện ở đây nữa.An Lạc vờ như mình không nghe thấy gì mà tiếp tục công việc, trực tiếp xem hắn như con ruồi ngu ngốc lượn lờ lung tung.

Gia Quân bị cậu bơ liền nghiêm túc suy nghĩ chẳng lẽ là câm điếc, đa phần người bị câm đều do không nghe thấy gì mà, nhưng hắn nhớ rằng rõ ràng An Lạc trước đó vẫn phản ứng khi hắn nói chuyện với cậu, đoán rằng thằng nhóc này biết khẩu ngữ, nghĩ thế, hắn liền bước qua ngồi xổm trước mặt cậu.Ban ngày trời sáng rỡ, lúc này Gia Quân càng thấy rõ vết thương trên má An Lạc hơn.

Cả nửa gương mặt của cậu đều sưng húp đến độ con mắt bên đó cũng bị ép cho nhỏ tí lại, lỗ mũi đỏ tấy, mà cậu lại đang nhăn lại nhìn hắn khiến cậu trông vừa thương vừa buồn cười.

"Đừng nhăn, xấu lắm."

Gia Quân nén cười vươn tay chạm vào má cậu khiến cậu hơi nghiêng người né ra, thầm nghĩ cậu xấu hay đẹp thì liên quan gì đến hắn chứ, thích người đẹp thì ra cửa đi thẳng quẹo trái, chị bán chè đầu hẻm lúc nào cũng cười tươi rạng rỡ cực kỳ xinh xắn, tha hồ mà ngắm cho đã."

Yên nào."

- Gia Quân trầm giọng nói.An Lạc ngược lại càng ngả ra sau nhiều hơn, cậu bây giờ rất chướng mắt Gia Quân, hắn muốn cậu làm gì thì cậu tuyệt đối sẽ làm ngược lại.

Vậy là An Lạc càng nghiêng ngả lắc người dữ hơn để né tránh những cái đụng chạm của hắn."

Này!"

Rầm!Chỗ cậu ngồi rửa chén vừa nhỏ vừa trơn, việc cứ lắc la lắc lư cuối cùng cũng khiến cậu không giữ được thăng bằng mà bật ngửa người ra sau, Gia Quân giật mình vội muốn kéo tay cậu nhưng chính hắn còn bị kéo theo ngã đè lên cơ thể đáng thương của cậu."

Có chuyện gì vậy?"

Dì út nghe được âm thanh ồn ào vội vàng chạy đến, lập tức thấy khách của mình đang nằm sõng soài đè trên người thằng nhóc rửa chén nhỏ xíu khiến bà chẳng hiểu làm sao."

Nhóc làm gì vậy hả?"

- Gia Quân ngồi dậy dùng chất giọng cực kỳ hung dữ hỏi cậu khiến dì út cũng giật mình."

Mày lại làm cái gì nữa hả?"

Dì út tức giận bước qua kéo tai cậu ngồi dậy khiến cậu đau đến ứa nước mắt, Gia Quân bên cạnh lập tức nhíu mày cầm lấy cổ tay mập mạp của bà, đôi mắt hắn lành lạnh lên tiếng:"Bỏ ra."

"A...

Dạ..."

Dì út thầm hoảng sợ mà buông tay ra, sau đó mới lấy lại bình tĩnh chất vấn cậu:"Rốt cuộc mày làm gì khách của tao?"

An Lạc xoa xoa lỗ tai đỏ lên của mình không nhìn đến dì út, mà Gia Quân thu hết hành động lẫn lời nói của bà ta vào mắt dường như hiểu ra được vết thương trên gương mặt An Lạc từ đầu mà có được, hắn trầm giọng nói:"Em ấy không làm gì cả, là tôi không cẩn thận ngã lên người em ấy."

Cả An Lạc lẫn dì út đều trố mắt nhìn hắn như nhìn cái gì lạ lắm, bởi cái vẻ ngoài dù coi cũng khá ưa nhìn đấy nhưng quá hầm hố bặm trợn, giống kiểu người nếu bạn không làm vừa ý hắn thì ngay giây kế tiếp sẽ ăn một đấm vào mặt vậy."

À, là vậy sao..."

- Dì út bối rối đáp - "Để tôi dọn dẹp lại chỗ này cho đỡ trơn trượt, xin lỗi quý khách nhiều!"

"Ừm."

- Gia Quân gật đầu đoạn quay sang nhìn An Lạc vẫn đang xoa xoa vành tai bị nhéo đau của mình - "Còn nữa, nói chuyện thì cứ nói bình thường, đừng có hở chút là động tay động chân..."

"Dạ dạ, tại tôi hơi nóng chứ bình thường không có vậy đâu..."

Dì út vội vàng gật đầu như bổ củi, Gia Quân khẽ liếc mắt nhìn bà một cái rồi mới bỏ tay vào túi quần rời đi."

Còn đứng đó làm gì nữa, mau lau chỗ nước này đi, khách tao mà té là tao trừ vào tiền công của mày."

Chưa đi được bao xa thì tiếng chửi đay nghiến lần nữa lọt vào tai khiến hắn có chút khó chịu, quay lại nhìn thì thấy nhóc con đang cúi gầm đầu lầm lũi cầm cây lau nhà còn cao hơn cả nhóc một cái đầu mà đẩy đẩy.Rầm!Gia Quân đá vào chân bàn làm cả bàn thức ăn rung lên rồi văng ra ngoài, mấy tên đàn em đang rôm rả cũng bị hắn dọa cho giật mình.

Tóc đỏ nhìn ra đại ca mình chỉ mới đi vệ sinh ra mà mặt mũi cứ như mắc xương trông khó ưa không chịu được, gã vội nhẹ giọng hỏi thăm:"Đại ca sao vậy?

Ai chọc anh hả?"

"Không ăn nữa, đi về."

- Gia Quân bực dọc nói."

Đồ ăn mới ra mà đại ca, còn nóng lắm, tụi em chờ anh ra anh cùng này."

- Tóc đỏ nhìn cả bàn thức ăn nóng hổi thơm lừng mà hoảng hốt, vội vàng thuyết phục hắn."

Tự mày ăn đi, tao về."

"Đại ca, đại ca!"

Gia Quân nói rồi đi thẳng một mạch luôn, tóc đỏ hết cách chỉ đành gọi tính tiền sau đó cả bọn mỗi đứa cố gắng nhét một miệng đầy thức ăn rồi mới chạy theo hắn."

Đại ca, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

Tóc đỏ vẫn muốn biết là chuyện gì hay ai dám cả gan chọc đến đại ca nhà gã thế này.

Gia Quân cuối cùng cũng dừng bước, đôi mắt nhìn xa xăm như đang suy nghĩ điều gì đó rồi hỏi:"Mày hay ăn ở quán này lắm hả?"

"Dạ, thi thoảng cùng bọn thằng hai Lẹo thu tiền xong thì ghé vào đó ăn, vừa ngon vừa rẻ, lúc nãy em cũng toàn gọi món nổi tiếng của quán không đó."

- Tóc đỏ vội vàng khoe mẽ nịnh nọt."

Thế có biết thằng nhóc rửa chén của quán đó không?"

"Hả?

À..."

- Tóc đỏ hơi khó hiểu đáp - "Em chỉ mới thấy sau lưng nó thôi, làm đó cũng lâu rồi, tên cái gì An Lạc ấy, nghe bà chủ bảo là cháu bả, mồ côi nên bả thương tình mà cưu mang, tại nó bị câm nên cũng khó chỗ nào chịu nhận thì phải."

"Tốt bụng?"

Gia Quân bật cười nhớ đến hành động lẫn lời nói của bà ấy với An Lạc, như vậy gọi là tốt bụng sao?

Trong ký ức của hắn bỗng hiện lên hình ảnh một người phụ nữ đang liên tục xỉ vả chửi bới một đứa trẻ chỉ vì lén ăn vụng vài viên kẹo của con bà ta, cả hai hình ảnh chồng lên nhau khiến đầu óc hắn thoáng đau đớn.

Gia Quân nghiến chặt răng, trán hắn nổi lên gân xanh trông dữ tợn đến nỗi làm cho Tóc đỏ phải run sợ, gã im bặt chẳng dám nói lời nào nữa.
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 6


Quán ăn tiếp đợt khách cuối cùng vào lúc chín giờ rưỡi tối và đóng cửa vào khoảng mười giờ hơn, An Lạc cất bao tay cao su vào tủ, dọn dẹp một lượt chỗ rửa chén rồi chầm chậm bước lên trên nhìn mớ bàn ghế hỗn độn lẫn mặt đất bẩn thỉu mà thở dài.Cả ngày nay đầu óc cậu chẳng hiểu sao đặc quánh như tương hồ, tay chân cóng hết cả, cơ thể cứ ớn lạnh buồn nôn không chịu nổi."

Dọn dẹp sạch sẽ mới về đấy!"

Ngày nào cũng vậy, trước khi rời khỏi quán dì út đều hét lên dặn dò cậu cứ như thể cậu sẽ lười biếng mà không dọn dẹp cho dì vậy.

Chờ lúc người đi xa, An Lạc hậm hực đá vào cái ghế cạnh đó, nhưng đổi lại là cái chân đau điếng phải ngồi thụp xuống."

Muốn đi về quá."

An Lạc hít hít mũi ngưa ngứa, cậu cứ ngồi đó mãi chẳng chịu đứng lên, nếu có thể cậu chỉ muốn lăn kềnh ra đây rồi ngủ luôn, sáng hôm sau chẳng cần phải vội vã đi một quãng đường đến quán nữa."

Mẹ ơi lát mua kem cho con nha!"

"Không được, bây giờ trễ rồi, ngày mai mẹ mua cho."

"Không chịu đâu."

"Ngoan nào..."

Tiếng hai mẹ con nào đó văng vẳng trước cửa quán, An Lạc ngẩng đầu nhìn thử, một đứa bé tầm sáu bảy tuổi, mặc váy hoa nắm tay mẹ nó mà nũng nịu.

Nhìn cái dáng vẻ bướng bỉnh kia là đủ biết là cục cưng của gia đình rồi.

An Lạc khẽ nghiêng đầu tựa vào gối, cố gắng nhớ lại những ký ức vụn vặt non nớt của mình.Chẳng rõ lúc đó cậu mấy tuổi nữa.

Hình ảnh một người phụ nữ cười hiền với cậu hiện lên, trên tay cậu ôm một con thỏ trắng tinh, phía sau hình như còn có một người đàn ông trông cũng đẹp trai lắm đi theo, có vẻ như là gia đình của cậu, nhưng An Lạc lại cảm thấy nó đã trở nên dần mờ nhạt và lạ lẫm trong tiềm thức bản thân rồi.An Lạc thoát khỏi mộng tưởng tươi đẹp trở về với thực tế chỉ có rác bẩn và hôi hám đang chờ cậu.

Cậu lết cơ thể nặng như chì của mình lau từng cái bàn xếp từng cái ghế, mãi đến khi cảm giác chả thể vắt nổi nước ra khỏi khăn nữa cậu mới bần thần đóng cửa trở về.

An Lạc không biết cậu có dọn dẹp sạch sẽ chưa nữa, nhưng cậu nghĩ bây giờ cậu cũng mệt quá rồi, cùng lắm ngày mai cậu đến sớm hơn để dọn tiếp thôi, hoặc xui xẻo thì cứ nghe chửi hay bị nhéo vài cái, dù gì cậu cũng quen rồi.Không khí buổi đêm lành lạnh khiến cả người An Lạc rụt lại, vì ban ngày trời nóng nên cậu không có mặc thêm áo khoác, thành ra lúc này trên người cậu chỉ có mỗi cái áo thun cũ kỹ chẳng rõ từ đời nào và chiếc quần sọt do con trai lớn dì út mặc không vừa rồi để lại."

Này!"

Giữa con hẻm tối tăm vang lên âm thanh mà An Lạc cảm thấy phiền chán mấy ngày nay, cậu đột nhiên cảm thấy ma cũng không còn đáng sợ như cậu đã tưởng, bởi từ lúc Gia Quân không khác gì tên hung thần ác sát xuất hiện trước mặt cậu thì cuộc đời cậu vốn đã xui xẻo nay còn bi thảm hơn.An Lạc chẳng buồn chạy nữa, mà cậu cũng chẳng còn mấy sức lực, cậu đứng hẳn lại chờ đợi xem rốt cuộc hắn muốn gì ở cậu mà cứ như âm hồn bất tán cắn mãi không buông."

Ngày nào cũng về trễ vậy à?"

- Gia Quân đứng tựa vào bức tường nơi hắn gục lần trước, đưa mắt nhìn chằm chằm bóng lưng nhỏ gầy của cậu.

An Lạc xoay người lại, có chiếc xe chở hàng chạy ngang qua hắt ánh sáng vào con hẻm tối tăm đồng thời cũng rọi đến gương mặt sưng phù tím tái của cậu.

Gia Quân thoáng chốc ngây ngẩn.

An Lạc đứng đó, đôi mắt đen láy của cậu phản chiếu ánh đèn, biểu cảm có chút giận dữ, lại có chút nhẫn nhịn, đôi môi khẽ mím chặt, thân hình nhỏ xíu lắc lư trong gió nhưng bàn chân lại cố gắng trụ vững.

Gia Quân có cảm giác dù cho có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì đứa nhỏ trước mặt hắn đây vẫn sẽ sẵn sàng đối diện.

Nếu phải dùng một loài vật để hình dung cậu lúc này có lẽ hắn sẽ nghĩ ngay đến nhím biển, bên ngoài gai góc nhưng bên trong lại...

ăn rất ngon."

Đã bảo là đừng nhăn mà, xấu lắm."

Gia Quân bước qua chỗ An Lạc, cậu lập tức đề phòng mà lui về phía sau."

Xem như chúng ta cũng có duyên, nhóc đừng lúc nào cũng tỏ ra thù địch với tôi như vậy."

An Lạc nghe hắn nói càng chẳng muốn ở đây theo chút nào nữa, cái loại duyên phận này cậu xin phép được từ chối, chả giúp ích được gì còn mang họa vào người.

Thiết nghĩ cậu còn lành lặn để đối diện nghe hắn nói luyên thuyên đã là may mắn cậu dành cả đời này mới có được rồi.

Nhìn thái độ chán ghét ra mặt của nhóc câm khiến hắn có chút không vui, nhưng ngẫm lại nếu hắn bị một kẻ xa lạ cướp mất tiền mà còn có thể cười toe toét vui vẻ thì đúng là đầu óc đúng là không bình thường.

Thật ra đến bây giờ Gia Quân cũng không hiểu vì sao mình lại hết lần này đến lần khác vô tình đụng mặt An Lạc, lại hết lần này đến lần khác mà chú ý đến cậu, giống như một hiệu ứng đặc biệt nảy sinh trong đại não, hắn dần dần không tự chủ được mà muốn tiếp cận cậu.An Lạc nhíu mày nhìn Gia Quân đột nhiên chẳng nói gì nữa, cứ ngây ngây ngốc ngốc đứng đực ra đó làm cậu mất hết cả kiên nhẫn liền nhất quyết quay người bỏ đi luôn, đùa gì chứ, đã hơn nửa đêm rồi đứng đây hứng gió thì đúng là đầu óc có vấn đề."

Này!

Tôi chưa nói xong mà..."

Gia Quân thấy nhóc câm bỏ đi vội vàng đuổi theo nắm lấy cánh tay cậu.

Lúc này An Lạc đã chẳng còn tỉnh táo nổi nữa, lực kéo của Gia Quân không mạnh nhưng lại khiến cậu loạng choạng, cứ thế ngã vào lòng hắn, đôi mắt mệt mỏi díp cả lại với nhau."

Nóng quá!

Sốt rồi!"

Gia Quân giật mình ôm lấy cậu, nhẹ bẫng, nóng rẫy là những gì hắn cảm nhận được.

Lồng ngực An Lạc phập phồng rồi theo đó phả ra hơi thở cũng nóng không kém nhiệt độ trên cơ thể.

Hắn nghiến chặt răng, ôm lấy người vội vã chạy đi.
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 7


An Lạc cảm giác mình đã ngủ được một giấc rất ngon, cơ thể như đang ở trong một đám mây bồng bềnh mềm mại mang cậu trôi lững lờ khắp nơi, rời khỏi thành phố ồn ào này.

"Không có gì cả, về nhà ăn uống ngủ nghỉ đầy đủ, uống thuốc đúng giờ sẽ mau hết bệnh thôi."

"Nhưng nhóc ấy sao lại vẫn chưa tỉnh nữa?"

"Là do mệt mỏi quá thôi, ngủ đủ rồi cậu ấy sẽ dậy."

An Lạc lờ mờ nghe được tiếng người nói chuyện bên tai, cậu mơ màng mở mắt ra thì thấy hai bóng người cao ngất đứng cạnh giường mình có vẻ như đang trao đổi gì đó nghiêm túc lắm.

"Ai mà nhìn giống tên khốn đó quá."

An Lạc thầm nghĩ, cậu ngờ rằng bản thân có lẽ bị ám ảnh với hắn mất rồi, ngay cả trong mơ cũng vẫn nhìn thấy hắn.

Cậu quyết tâm định nhắm mắt lại gần nữa để đi tìm thỏ con của mình thì đột nhiên gương mặt mà cậu ghét cay ghét đắng kia đột ngột xáp lại gần, một bàn tay đầy những vết chai đặt lên trán cậu:"Tỉnh rồi à?

Thấy thế nào rồi?"

An Lạc hơi rụt người vào chăn, cậu bỗng cảm thấy có chút... lạ lẫm, giấc mơ này thật sự quá đáng sợ rồi.

Từ khi nào mà tên khốn đó lại nhẹ nhàng với cậu đến thế, ngay cả chất giọng cũng hạ xuống vài phần như thể sợ sẽ làm cậu giật mình vậy."

Quên mất nhóc không nói chuyện được."

- Gia Quân ngồi thẳng dậy - "Vậy tôi hỏi thì lắc đầu hoặc gật đầu, được không?"

An Lạc im lặng chớp chớp mắt nhìn hắn, sau một hồi cân nhắc cẩn thận, cậu nhắm mắt lại luôn, hy vọng có thể mau chóng thoát khỏi cơn ác mộng này.

Gia Quân chẳng hiểu nổi thằng nhóc trước mặt mình đang làm trò gì nữa, liền lên tiếng gọi cậu:"Này!"

An Lạc bị hắn gọi liền hơi he hé mắt liếc nhìn, Gia Quân bị bộ dạng của cậu làm cho có chút muốn cười nhưng lại nhịn xuống, tiếp tục nói:"Viện phí ba triệu, nếu nhóc không dậy tôi trực tiếp bỏ nhóc ở đây luôn muốn ra sau thì ra."

An Lạc hoảng hốt mở to mắt, cái kiểu hâm dọa này không lẫn vào đâu được, vậy ra không phải nằm mơ, đúng là thật sự là tên khốn đó đang ở bên cạnh cậu."

Tỉnh chưa?"

- Gia Quân nhếch mép cười nhìn cậu.An Lạc chống người ngồi dậy, lúc này mới nhận ra mình đang ở trong một phòng khám, cậu ngơ ngác giương mắt nhìn chằm chằm Gia Quân.

Dường như hiểu được nhóc con đang thắc mắc điều gì, Gia Quân tốt bụng giải thích cho cậu:"Nhóc bị sốt rồi ngất nên tôi đưa nhóc đến đây."

Nghe Gia Quân nói xong An Lạc càng thêm khó hiểu, rốt cuộc là tên này bị chập mạch hay do cậu vẫn chưa tỉnh ngủ mà lại có thể hòa hoãn đến mức hắn mang cậu đến bác sĩ còn cậu thì ngoan ngoãn nằm đây được hắn ân cần hỏi han như vậy.

Gia Quân bị biểu cảm không khác gì gặp quỷ của nhóc câm khiến trong đầu đột nhiên nảy lên suy nghĩ xấu xa, hắn nhướng mày nhìn cậu sau đó nghiêm túc nói:"À, tiền viện phí là ba triệu, nhóc muốn trả liền hay sao?"

An Lạc trố mắt nhìn hắn.

Ba triệu?

Chẳng phải chỉ bị sốt nhẹ hay sao mà tận ba triệu?

Đáy lòng cậu dậy sóng, sốt ruột hoa chân múa tay với hắn.

Gia Quân bên cạnh tỏ vẻ chẳng hiểu cậu đang làm gì, bắt đầu hắng giọng hỏi tiếp:"Sao hả?"

An Lạc không biết làm cách nào để giao tiếp được với Gia Quân cả, hai người vốn dĩ bình thường đã khó giao tiếp rồi huống hồ cậu còn không nói chuyện được, đoạn cậu liếc mắt nhìn thấy trên bàn bác sĩ sau lưng hắn có giấy bút liền lập tức lật chăn nhích người rời khỏi giường."

Nhóc làm gì vậy?Gia Quân bị An Lạc đẩy mạnh khiến hắn ngã ra giường, nhướng mày nhìn nhóc con đang cố gắng hí hoáy viết viết gì đó, cuối cùng nhìn dòng chữ cậu đưa lên cũng làm hắn không nhịn nổi mà bật cười."

Không có tiền."

"Vậy phải làm sao đây?

Tôi và nhóc cũng không thân thiết đến mức cho nhóc mượn một số tiền lớn như vậy."

An Lạc nghe hắn nói đột nhiên có chút nổi giận, sau đó lần nữa viết viết lên giấy, rồi lại xóa xóa gạch gạch, Gia Quân vẫn rất kiên nhẫn chờ xem cậu muốn nói gì với hắn, đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với người khác theo cách kỳ lạ này nên cảm thấy rất hứng thú."

Lần trước anh lấy tiền của tôi."

"Vậy ý nhóc là tôi phải trả tiền đó lại cho nhóc sao?"

Giọng điệu hắn tỏ vẻ không vui khiến An Lạc hơi rụt người lại, cuối cùng cậu vẫn gật đầu một cái rồi lén lút liếc nhìn hắn."

Được thôi."

- Gia Quân nằm ra giường bình thản đáp.Ánh mắt An Lạc thoáng chốc sáng lên, thật ra cậu chả tin tưởng gì tên này mấy nhưng nếu có chút xíu hy vọng thì cũng dễ dàng khiến cậu vui vẻ một tẹo."

Chỉ có điều..."

- Gia Quân thở dài một tiếng - "Tiền đó tôi đã mang về cho bà chủ rồi, nếu nhóc có gan thì tôi dẫn nhóc đi đòi, nhưng có chuyện gì tôi tuyệt đối không chịu trách nhiệm đâu."

Bả vai cậu bị câu nói đó của Gia Quân khiến cho lần nữa sụp xuống, cậu biết ngay không thể trông đợi gì được vào hắn rồi mà, nhìn hắn thôi đã khiến cậu sợ thì chủ của hắn chắc chắn sẽ còn hơn thế nữa.

An Lạc thở dài, nghĩ nghĩ một vòng cậu lại hí hoáy viết xuống:"Có thể không lấy thuốc được không?"

"Không được."

- Gia Quân lắc đầu - "Toàn bộ đều đã xuất hóa đơn, không cho trả lại."

Đáy lòng An Lạc trở nên mịt mờ, cậu giương mắt nhìn trân trân Gia Quân, hay tay nắm tờ giấy cũng khẽ siết chặt lại khiến nó trở nên nhàu nhĩ.

Thật ra không phải cậu không có ba triệu, nhưng đó là số tiền cậu dành dụm để có thể rời khỏi nơi này, nếu đưa cho hắn thì xem như cậu phải tiếp tục những ngày tháng mệt mỏi này dài thêm sao.

An Lạc lại thấy nổi giận, nhưng lần này là giận bản thân mình, sớm không ngất muộn không ngất lại ngất ngay cái lúc gặp tên lưu manh này, bình thường nếu bị bệnh cậu đều cố gắng chịu đựng cho qua, ngay cả thuốc cũng uống tiết kiệm đến độ bẻ đôi một viên ra rồi sau đó là âm thầm cầu nguyện mau chóng khỏi bệnh.

An Lạc càng nghĩ càng sầu não, cuối cùng tiu nghỉu ngồi thụp xuống đất."

Sao hả?"

- Gia Quân khẽ nhếch mép nhìn cái gáy trắng nõn của cậu.An Lạc ngẩng đầu lên nhìn hắn, gương mặt ửng hồng vì sốt, đôi mắt ẩn ẩn đọng nước.

Trái tim Gia Quân bỗng "thịch" một tiếng, đáy lòng hắn khẽ run rẩy, bỗng chốc cảm thấy có chút... chột dạ.

Hắn ngồi dậy bước qua, đương lúc An Lạc chẳng hiểu hắn muốn làm gì thì hắn đột nhiên cúi xuống luồn hai tay qua nách cậu rồi nâng hẳn dậy khiến An Lạc hoảng hốt muốn hét lên."

Nhóc nhẹ thật đấy."

Gia Quân bình thản buông ra lời nhận xét mặc cho An Lạc liên tục quơ tay múa chân chống cự."

Phải rồi, tôi quên dặn anh thuốc thoa..."

Bác sĩ vừa bước vào thì thấy cảnh tượng kỳ lạ này khiến anh phải đứng lại trước cửa, mà Gia Quân lẫn An Lạc cũng không kịp phản ứng, cuối cùng cả ba cặp mắt đều khó xử chẳng biết phải làm sao mới phải."

Thuốc thoa thì thế nào?"

- Gia Quân sau khi đặt An Lạc trở về giường bệnh thì hắng giọng hỏi vị bác sĩ vẫn đang ở của kia."

Mỗi ngày một lần trước khi đi ngủ, xoa bóp nhẹ để máu bầm mau tan."

Hoàng Lâm cũng mau chóng lấy lại bình tĩnh mà trả lời hắn, anh làm trong nghề này bao nhiêu năm rồi, cứ nghĩ cảnh tượng kỳ lạ nào cũng từng thấy qua, nào ngờ Gia Quân đúng là làm anh mở mang tầm mắt."

Hiểu rồi, còn gì nữa không?"

- Gia Quân gật đầu."

À... không...

Hai người có thể về."

Gia Quân quay sang An Lạc, lúc này hắn đã trở về bộ dáng nghiêm túc, dùng chất giọng không nhanh không chậm mà hỏi cậu:"Nhóc tự đi được mà phải không?"

An Lạc mím môi gật gật đầu, cậu đột nhiên cảm thấy Gia Quân là cái tên nhiều mặt thích giả bộ ngầu, lúc nãy rõ ràng còn cười cợt cậu mà giờ cứ như ai đang mắc nợ hắn vậy."

Vậy mau đi thôi."

An Lạc cũng không có ý định tiếp tục ở đây thêm một giây phút nào cả, dù rằng nệm chăn rất ấm áp rất thoải mái nhưng so với việc yên tĩnh ở trong phòng mình vẫn là tốt nhất.

Cậu nhanh chóng tụt xuống giường, Gia Quân ngay lập tức ném cho cậu một túi nilon đủ các loại thuốc xanh xanh đỏ đỏ trong đó."

Cầm lấy, ngày uống hai lần sau khi ăn.

Được rồi, mau đi thôi."

Gia Quân nói rồi cũng không chờ cậu mà đi thẳng luôn, An Lạc vội vàng bước theo, lúc đi ngang Hoàng Lâm thì thoáng dừng lại, đoạn lễ phép cúi xuống chào anh.

Hoàng Lâm lúc đầu có hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó liền mỉm cười gật lại với cậu.

Anh nhìn theo bóng dáng nhỏ bé chạy theo phía sau lưng Gia Quân, nhớ lại khi Gia Quân bế người vào, cả cơ thể nhóc chỗ nào cũng có vết thương lớn nhỏ, mới cũ chồng lên nhau, hô hấp khó khăn nhưng lại chẳng thể phát ra bất kỳ thứ âm thanh nào khiến anh cảm thấy quá đáng thương.

Thật tò mò rốt cuộc đứa trẻ đáng yêu này đã trải qua những chuyện gì, bởi lẽ lúc cậu ngủ cũng thật ngoan ngoãn biết bao, cứ như thể sợ sẽ làm phiền đến người khác vậy.
 
[Bl] - Nhóc Câm, Đừng Sợ!
Chương 8


An Lạc chạy theo Gia Quân ra bên ngoài, cậu phát hiện nơi này là bệnh viện nhỏ ở gần chỗ cậu ở, thi thoảng cậu cũng có hay đi ngang đây lắm.

Lúc này có lẽ là tầm khoảng một hai giờ sáng, không khí lành lạnh khiến An Lạc khẽ co người lại, cậu muốn nhanh chóng trở về nhà để ngủ một tí vì sắp đến giờ phải dậy đi làm rồi, nhưng ngặt nỗi vẫn còn lấn cấn chuyện tiền viện phí nên cứ thấp thỏm đứng sau lưng hắn.Gia Quân ra đến cửa thì đứng lại nhìn ngó xung quanh một vòng, đoạn hắn lôi di động từ trong túi quần ra bấm gọi, sau khoảng hai hồi chuông đầu dây bên kia lập tức bắt máy, chất giọng nịnh nọt của tóc đỏ nhanh chóng vang lên:"Dạ đại ca chờ xíu em tới liền."

"Làm gì mà lâu dữ vậy?

- Gia Quân nhíu mày hỏi."

Dạ tại gấp quá nên em làm rơi chìa khóa xe xuống khe cửa mãi mới khều được, đại ca chịu khó chờ em xíu nha."

"Nhanh lên đó!"

Gia Quân cúp máy rồi lướt lướt điện thoại như đang kiểm tra gì đấy, bỗng dưng gốc áo bị kéo nhẹ một cái, hắn quay đầu lại liền thấy cậu đang nắm lấy nó, đôi mắt lại âm thầm liếc sang nơi khác chứ chả dám nhìn đến hắn."

Sao vậy?"

An Lạc đưa ba ngón tay lên, rồi vẽ vào không khí một dấu chấm hỏi lớn, sau đó lo lắng nhìn hắn.

Gia Quân lúc này đã muốn cười lắm rồi nhưng vẫn nhịn được, hắn "à" một tiếng kế đó nói:"Lát nữa nhóc dẫn tôi về chỗ nhóc xem có cái gì có thể thế chấp tạm không, như vậy tôi mới tin tưởng cho nhóc mượn số tiền lớn vậy chứ."

An Lạc mím môi đá đá chân, xem chừng có vẻ buồn bực lắm.

Gia Quân len lén cười một cái, vứt áo khoác trùm lên đầu cậu:"Giữ tạm giúp tôi, cẩn thận đừng có làm rách đấy."

An Lạc kéo áo khoác xuống khó hiểu nhìn hắn, rõ ràng là một người to lớn tay chân lành lặn lại lười biếng đến độ cái áo nhẹ tênh cũng không muốn cầm, mà An Lạc cũng chẳng phản kháng nổi, cậu đành cẩn thận gấp áo lại rồi ôm vào ngực mình."

Ấm quá."

- An Lạc thầm nghĩ."

Làm cái gì vậy, lỡ nhăn của tôi thì sao?"

- Gia Quân nhíu mày nhìn nhóc câm nâng niu cái áo như thể bảo vật gì quý lắm không bằng, giọng điệu khó chịu vui nói.An Lạc lần nữa bị hắn làm cho ngơ luôn, cầm không được mà buông cũng chẳng xong, Gia Quân không kiên nhẫn hắng giọng lên tiếng:"Mặc vào, vò vò trong ngực thì còn gì là áo."

An Lạc âm thầm bĩu môi trong lòng, nghĩ tên này đúng là đầu óc không bình thường, trần đời có ai nhờ giữ áo giúp mà lại bắt người giữ phải mặc để áo khỏi nhăn không cơ chứ, cậu muốn khuyên hắn trở vào bệnh viện để anh bác sĩ kia khám cho hắn một chút, nếu may mắn phát hiện kịp thời thì vẫn chữa được, nhìn có vẻ cũng chưa nặng lắm.Gia Quân thấy cậu đã ngoan ngoãn mặc áo vào đàng hoàng nhưng bởi vì quá gầy mà An Lạc gần như bơi trong cái áo đó khiến hắn liên tưởng đến loài cánh cụt có dáng đi lúc la lúc lắc đáng yêu."

Đại ca!"

Tiếng gọi lớn của tóc đỏ làm xáo động cả không gian yên tĩnh, gã ta ló đầu ra khỏi cửa xe mà vẫy tay liên tục với Gia Quân, nhưng được nửa chừng thì bị vật nhỏ cạnh hắn làm cho chững lại, đầu óc cố vận động xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra."

Đi thôi!"

- Gia Quân đánh mắt ra hiệu cho An Lạc theo mình.An Lạc thở dài một tiếng sau đó kéo chặt áo khoác mà lẽo đẽo phía sau Gia Quân.

Chiếc xe tóc đỏ lái là một chiếc xe đời cũ, máy lạnh không sử dụng được, lúc chạy lại phát ra âm thanh kỳ lạ, An Lạc có cảm tưởng nó sẽ rã ra thành từng mảnh giữa chừng mất, vậy nên hay tay cứ siết chặt lại mà cầu nguyện."

Làm sao vậy?

Lạnh à?"

Gia Quân thấy nhóc câm không hiểu sao từ lúc xe khởi hành cứ co lại thành một nhúm chẳng chịu nhúc nhích gì cả, hắn tưởng đứa nhỏ nào nếu được đi xe hơi cũng đều sẽ thích thú vui vẻ ngắm quang cảnh ven đường chứ.

Tóc đỏ lúc này cầm lái đã hơi run lên, gã không dám tin có ngày đại ca nhà gã lại ân cần hỏi han người khác đến thế, chưa kể nếu gã nhớ không lầm thì áo khoác trên người thằng nhóc kia chắc chắn là của đại ca, bởi chính gã đã tấm tắc khen nó khi Gia Quân vừa mặc vào thử cơ mà."

Dừng lại!"

Gia Quân bỗng dưng bảo tóc đỏ dừng lại khiến hắn suýt thắng gấp, cũng may hiện tại trên đường chẳng có bao nhiêu xe nên không xảy chuyện, gã khó hiểu quay ra định hỏi Gia Quân cần gì thì hắn đã mở cửa xe chạy sang tít sang bên kia đường, tóc đỏ hơi nhíu mày quan sát, hóa ra là tấp vào hàng cháo lòng đêm."

Đại ca đói rồi sao?

Sao không sai mình?"

Gia Quân đi làm không khí trên xe thoáng chốc có hơi sượng sùng, tóc đỏ quay ra sau ngó An Lạc, An Lạc cũng ngước mặt nhìn gã, gã không biết phải làm sao với đứa trẻ nhỏ thó này, chỉ đành cười cười mốc trong túi áo ra một cây kẹo mút rồi đưa xuống:"Cho em nè..."

An Lạc sững người xong vẫn nhận lấy, còn khẽ khàng gật đầu tỏ ý cảm ơn với gã, khoảnh khắc đó tóc đỏ đột nhiên rất muốn xoa đầu cậu một cái, thầm nghĩ có vẻ thằng nhóc này cũng bằng tuổi với em gái của mình ở quê."

Anh tên Vĩnh Huy, còn em?"

An Lạc chỉ chỉ vào miệng giải thích rằng cậu không thể nói chuyện, Vĩnh Huy "à" một tiếng, sau đó đưa điện thoại cho cậu."

Em biết chữ không?

Bấm ra đi."

An Lạc gật gật đầu nhận lấy rồi chọt chọt lên đó.

Trước giờ cậu không được sử dụng điện thoại, chỉ có vài lần được đụng qua thôi thành ra động tác cứ ngắc ngứ mãi mới bấm xong."

An...

Lạc..."

- Vĩnh Huy đọc lên liền cười cười hỏi - "Lạc?

Đậu phộng á hả?"

An Lạc lập tức không vui lắc lắc đầu, cùng lúc đó Gia Quân mở cửa xe bước vào."

Xong rồi, đi thôi."

Mùi cháo nóng hổi xộc vào mũi khiến những kẻ thức khuya phải thèm thuồng.

Vĩnh Huy vui vẻ nói:"Thơm quá, hay em cũng mua một phần."

"Đi mau đi, trễ lắm rồi."

- Gia Quân thúc gã, đoạn hắn nhìn thấy gò má An Lạc phồng lên liền nhíu mày hỏi - "Ở đâu ra mà có kẹo ăn đây?"

"Của em cho đó đại ca."

- Vĩnh Huy hì hì nói - "Ăn ngon mà phải không Đậu Phộng?"

"Đậu Phộng?"

- Gia Quân khó hiểu hỏi."

Em ấy tên Lạc mà, lạc là Đậu Phộng không phải sao?"

Gia Quân hết nhìn Vĩnh Huy rồi lại quay sang nhìn An Lạc, hắn không ngờ bản thân mới đi một chút thôi mà hai người này lại có thể nhanh chóng làm thân đến vậy, trong lòng thầm nghĩ thằng nhóc này đến cả trò chuyện cùng hắn còn không muốn ấy thế mà cư nhiên có thể cùng tên đàn em chả ra làm sao của hắn xưng tên xưng tuổi với nhau rồi.

Gia Quân ngồi bật ra phía sau, nhân lúc An Lạc vừa rút cây kẹo ra khỏi miệng thì lập tức vươn tay giật lấy."

Tối rồi, không được ăn kẹo.

Tịch thu!"

An Lạc sửng sốt không tin được đến cả cây kẹo mà hắn cũng cướp của cậu, Vĩnh Huy ngồi phía trước càng hoảng hốt hơn, từ khi nào mà đại ca gã lại quan tâm đến chuyện răng miệng của người khác vậy.

An Lạc trừng hắn một cái rồi giận dỗi xoay đầu nhìn ra ngoài.

Gia Quân bỗng cảm thấy vui vẻ hơn, thản nhiên cắn phần kẹo còn sót lại nát ra trong miệng."

Ngọt thật đấy!"
 
Back
Top Bottom