- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #101
[Bl Harem] Couple Của Nhóm Idol Thất Bại Sẽ Có Mặt Tui Đây!
98
98
Edit: dổ-kun (truyện thuộc về tác giả, edit phi lợi nhuận chỉ đăng tại @nappingdoor - Wattpad, vui lòng đừng mang đi đâu ^^)...Trên đường về ký túc, bầu không khí cứ như bầu trời bị xả đầy mây đen.Cậu đảo mắt lia lịa, rón rén quan sát phản ứng của mấy người.
Bình thường thì Han-sol hoặc Tae-won chắc đã buông vài câu bông đùa siêu xàm, vậy mà giờ cả hai chỉ im như tượng, mặt lạnh tanh, mắt dán ra cửa kính.Yi-gyeom với Yoo-chan vốn kiểu ít nói thì khỏi bàn.
Cái tĩnh lặng đặc quánh này khiến cậu thậm chí nghe rõ cả tiếng thở của mình, mà từng hơi thở cũng như bóp nghẹt lấy cổ họng.Trong cái xe van chật chội này chẳng có chỗ nào để trốn, cậu chỉ muốn đấm vào chính mình vì không nghĩ ra lý do nào đó để bắt taxi về."
Gì đấy?
Sao mặt mũi ai cũng bí xị thế này?
Cãi nhau à?"
Quản lý Min-seong lái xe hẳn là cũng cảm nhận được cái không khí kỳ dị, liếc mắt qua gương chiếu hậu hỏi.Cậu vừa thấy nhẹ nhõm vì không phải mình nhạy cảm quá mức, vừa thấy tuyệt vọng vì đến mức quản lý còn nhận ra thì đúng là tình hình nát thật rồi."
Sao im re thế?
Thật cãi nhau hả?
Thôi, cãi cũng được.
Cãi thì giải quyết luôn đi, đừng ủ ê giữ trong bụng rồi mai mốt bùng ra.
Chuyện nhỏ cũng phải nói.
Không giải quyết thì giữa mấy đứa sẽ nứt một đường, rồi mấy thứ khác chồng lên là toang.
Ha, nghe như triết lý ghê chưa?
Anh nói đúng không?"
"...
Không, bọn em không cãi nhau đâu."
Cậu lí nhí đáp."
Không cãi á?
Thế sao không khí như đưa đám vậy?
Bị giám đốc mắng à?"
"Mắng gì chứ ạ...
Giám đốc đã bao giờ mắng bọn em đâu."
"Ừm, cũng đúng.
Mà không mắng cũng là một vấn đề."
Min-seong gật gù, rồi đột nhiên hất cằm, nhìn thẳng vào cậu qua gương."
Vậy là sao?
Rốt cuộc chuyện gì?"
"Ờ... cái đó... em cũng không rõ nữa."
"Này, đám còn lại, nói gì đi chứ?"
"..."
"Thôi được rồi.
Nhưng trong hôm nay phải giải quyết, nghe chưa?
Qua ngày mai mà còn thế này là biết tay anh nhé."
"..."
"Không trả lời anh à?"
"Dạ..."
Cậu đành nhanh nhảu đáp thay, vì số còn lại trông chẳng có vẻ sẽ mở miệng.Quản lý không hài lòng, lắc đầu chán nản, nhưng may là không hỏi thêm.
Chỉ thế thôi mà cậu cũng thấy như được cứu mạng.~
Cảm giác an toàn đó tồn tại chưa đầy mười phút.Vừa đến ký túc, cậu lập tức rơi vào tuyệt vọng.
Min-seong đưa bọn cậu về xong thì quay xe đi ngay.Với idol mới debut, nhiều nhóm vẫn sống chung với quản lý, nhưng U-PITE thì ở ký túc xá tách riêng, quản lý không ở cùng.
Lẽ ra chuyện này quá bình thường, nhưng vì lúc nãy ngộp thở quá nên cậu quên mất.Và giờ thì chẳng khác gì chú thỏ vừa bị quăng vào ổ thú ăn thịt, cậu run rẩy, đầy cảnh giác quan sát bốn kẻ còn lại.
Trong thang máy lên phòng, cậu cảm tưởng như mình sắp bị áp bức đến chết vì áp lực tỏa ra từ mấy người.
Cậu thậm chí còn gõ gõ nắm đấm vào ngực mình để đỡ tức."
Ừm... mọi người ngủ ngon nha..."
Vừa bước vào ký túc, cậu nhỏ giọng lẩm bẩm, định chuồn thẳng về phòng.
Nhưng mới đi được vài bước đã bị bốn người chắn lối."
Gì, gì đấy?"
"Còn gì để nói nữa đâu."
Tae-won lạnh giọng.Cậu nuốt khan, đảo mắt tìm đồng minh, nhưng ánh mắt của cả ba người còn lại cũng lạnh chẳng kém, thế là đành xụ mặt."
Chả... chả có gì để nói mà..."
"Song Soo-gyeom."
"Hả?"
"Cho tôi hỏi một câu."
Giọng Yi-gyeom vang lên, cậu ngẩng đầu lên nhìn.Khuôn mặt hắn vốn đã dữ, giờ càng căng cứng, khiến người chẳng làm gì sai là cậu cũng thấy tim thót lại."
Ông...
đang hẹn hò với giám đốc à?"
"Hở?
Không có nhá?!"
Câu hỏi như sét đánh ngang tai khiến cậu hoảng loạn, lắc đầu liên tục.
Lúc đó, vẻ mặt vốn căng cứng cả buổi của Yi-gyeom mới chịu giãn ra đôi chút.
Nhưng so với thường ngày thì gương mặt hắn vẫn quá đáng sợ khiến cậu không thể thả lỏng nổi."
Thế anh định quen thật à?"
"...Hả?
Không!
Ờm...
Ý là, anh còn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó nữa ấy..."
Lần này, Yoo-chan mới lên tiếng.
Soo-gyeom lắc đầu lia lịa, rồi vội giải thích thêm.Thực ra, đúng là cậu đã hôn giám đốc Seon-wook.
Nhưng thế không đồng nghĩa là đã xác định quen hay tính làm gì xa hơn.
Nói vậy tự dưng thấy mình như một thằng cặn bã, nhưng mà giám đốc cũng có bảo gì đâu, đúng không?"
Đừng quen nhé ạ."
Nghe Han-sol buông câu đó, Soo-gyeom giật thót.
Nếu chỉ nghe qua thì hệt như trẻ con đang giận dỗi đòi quà, nhưng vấn đề là gương mặt hắn lúc này lại nghiêm túc đến mức cậu chẳng dám bật lại."
Không được quen, nghe chưa anh."
"Ờ...
ờ thì..."
"Đã bảo không được thì nhất quyết không được.
Không quen.
Không được hẹn hò với giám đốc."
"...Biết rồi."
Vốn chẳng hề có ý định yêu đương gì, mà Han-sol lại nhìn chằm chằm với gương mặt nghiêm trọng như vậy, Soo-gyeom còn lý do gì để từ chối đâu.Dù đã gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng cậu vẫn thấy gợn gợn.Tuy giờ chưa nghĩ gì, nhưng tương lai ai biết trước thế nào.
Lỡ đâu đây lại là lời hứa mà mình chẳng thể giữ?"
Hứa đó."
"Ừ... anh hứa."
"Nếu không giữ lời, em sẽ đập banh chuyện này rồi bỏ nhóm luôn."
"Cái... gì?
Nhóc khùng này!
Bây nói gì vậy hả?!"
Soo-gyeom nhảy dựng, hốt hoảng đấm vào không khí, nhưng Han-sol thì chẳng hề lay động, nhìn là biết hắn nghiêm túc thật."
Em không đùa.
Nói thật đấy."
"Này!!"
"Vậy nên anh đừng quen giám đốc.
Và ngừng hôn đi."
Vừa nghe đến chữ 'hôn' từ miệng Han-sol, Soo-gyeom đứng đờ ra tại chỗ."
Hả...?"
"Anh tưởng em không biết thật à?"
Thấy cậu hỏi lại bằng giọng ngốc nghếch, Han-sol chỉ bật cười khẩy đầy mỉa mai, như thể ngạc nhiên vì cậu dám hỏi vậy.
Lúc đó, má Soo-gyeom nóng bừng lên, đỏ rực vì vừa xấu hổ vừa bối rối vừa ngượng chín mặt."
Nếu còn lặp lại, em thật sự sẽ phát điên đấy."
Buông lời cảnh cáo lạnh tanh, Han-sol quay lưng bỏ thẳng về phòng.
Soo-gyeom ngẩn người nhìn bóng hắn khuất dần, môi mấp máy chẳng ra tiếng.
Mấy người còn lại cũng lần lượt rút hết về phòng riêng.Cậu chưa từng nghĩ Han-sol lại nói ra mấy lời này.
Nhưng đồng thời, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Han-sol nổi khùng mà đánh cả staff ở kiếp trước, khiến cậu bất giác lo lắng.Nếu hắn thật sự nổi điên như lúc đó thì sao đây?
Cậu bắt đầu thấy sợ.Không phải vì lo U-PITE sẽ bị vạ lây.
Mà là vì cậu lo cho chính tương lai của Han-sol.
Nghĩ tới viễn cảnh bị đẩy xa khỏi hắn, cậu lại thấy khó chịu vô cùng.Cậu không muốn mất Han-sol.Thực ra, không chỉ Han-sol.
Tae-won hyung, Cha Yi-gyeom, Yoo-chan... cậu chẳng muốn mất ai cả.
Chỉ nghĩ đến một tương lai thiếu đi một người thôi, cũng không dám tưởng tượng.Lần đầu tiên, Soo-gyeom nhận ra rằng có thể chính vì hành động của mình mà sẽ mất đi các thành viên.
Ý nghĩ đó khiến cậu thấy cô độc như đang lạc trôi giữa vũ trụ.Từ trước tới giờ, cậu chỉ biết lợi dụng mọi người để đẩy U-PITE tiến lên.
So với giá trị cá nhân của từng thành viên, cậu coi tương lai của mình quan trọng hơn.Vậy mà giờ mới hiểu, tương lai đó chẳng thể trọn vẹn nếu thiếu họ.Nhận ra điều này, ngực cậu bỗng thấy nặng trĩu.Chỉ vì một sai lầm, cậu có thể mất đi những người quý giá.
Và cậu ghét điều đó.Cậu cúi gằm, lòng như muốn khóc.Lần đầu tiên trong đời, cậu hối hận vì đã vô tâm lợi dụng mọi người.
Dù không phải tất cả đều vì bản thân, nhưng rốt cuộc thì cũng vì mình mà mối quan hệ giữa các thành viên và cả giám đốc Seon-wook trở nên căng thẳng, dè chừng lẫn nhau.Đây là kết quả mà cậu chưa từng mong đợi, cũng chẳng bao giờ hình dung.
Cậu chỉ muốn thành công thôi...
Thế mà giờ, những việc cậu từng vô trách nhiệm làm lại trở thành nghiệp báo quay ngược về phía mình.Soo-gyeom thẫn thờ ngồi bệt xuống sàn.
Một mình giữa phòng khách, cậu vùi mặt vào khoảng không giữa hai đầu gối."
Phải làm sao đây..."
Câu hỏi vô vọng vang lên trong căn phòng trống.