- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 420,166
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #61
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 59: Cấy ác thì gặt ác
Chương 59: Cấy ác thì gặt ác
Dương Khanh nhìn gã, ánh mắt không có chút dao động nào.
Hắn từ tốn cất giọng:"Sát nhân giả tử, thương nhân giả phạt.
Vay thì trả, chạm thì đền, lấy mạng người khác thì phải trả lại bằng mạng của mình, đó là chuyện tất yếu."
- Từng lời nói của hắn khiến những kẻ quỳ mọp phía dưới xám xanh mặt mày - "Không phải tao không cảnh cáo, là mày từ đầu chưa bao giờ có ý coi trọng lời tao nói."
Hai Sẹo dập mạnh đầu xuống đất, mồ hôi ướt đẫm áo, hắn luôn miệng chối:"Cậu tư, thật sự không liên quan đến con mà, không phải con dồn thằng Thường tới chỗ chết đâu."
- Hắn nói năng lộn xộn, đoạn quay sang chỉ vào con Hương bên cạnh - "Là mày, mày ganh với thằng Thường được cậu thương nên bày kế hại nó."
"Anh hai, anh nói gì kỳ vậy?
Chính anh kêu tui đổ tội cho thằng Thường thông đồng với mợ ba làm bậy mà."
Con Hương sững sờ không tin được, ả ngó lên, cậu tư Khanh vẫn ngồi đó, bình tĩnh từ trên cao nhìn xuống hai kẻ thấp hèn.
Hai Sẹo lại cứ tiếp tục dùng đủ mọi lời lẽ bảo vệ mình:"Cậu tư, cậu đừng nghe nó nói bậy.
Lúc bà kêu con mang người đi bắt mợ ba với thằng Thường, con mới hay chuyện gì.
Ở trong nhà ai mà không biết cậu với Thường thân nhau hơn cả chủ tớ, con có ăn gan hùm cũng không dám đẩy nó vào đường chết như vậy."
Con Hương im thin thít không nói nổi câu nào.
Dương Khanh nghe hai Sẹo gào thét một hồi, cuối cùng chán chường lên tiếng:"Thôi thôi, la lối om sòm nhức hết cả đầu."
- Hắn mệt mỏi tựa lưng, ra lệnh - "Đã chín chưa, chưa chín cũng bưng lên đây."
Cậu tư Khanh dứt lời không lâu liền có một đứa hầu bê tô canh gà ác bốc khói nghi ngút, hương thuốc Bắc tràn ngập không gian."
Sáng nay tui có dặn người làm mua con gà ác chắc thịt.
Anh hai nhọc lòng vì cái nhà này nhiều rồi, ăn chén canh này cho bổ."
Hai Sẹo trợn mắt nhìn thịt gà đen tuyền, trơn tuột, nhão nhoét, xương gà ẩn hiện trong nước lèo ngả màu nâu đục như thể đã bị ninh đến rữa ra.
Mùi thuốc Bắc chui vào khoang mũi trở thành thứ hương vị ngột ngạt, nồng hắc khó chịu.Hai Sẹo rõ ràng hơn ai hết, thứ này không phải không phải cái gì tử tế."
Cậu tư, cậu nghe con nói, không, con sai rồi, xin cậu bỏ qua cho con lần này đi."
- Gã bù lu bù loa, chẳng màng thể diện mà cầu xin - "Con xin thề với trời đất, kể từ đây về sau, con tuyệt đối nghe lời cậu.
Cậu kêu đi đâu con đi đó, cậu muốn con trả lại hết tiền bạc đã lấy con cũng trả.
Xin cậu, xin cậu tha cho con."
Dương Khanh lười nghe, hắn thờ ơ lệnh:"Đút cho nó."
"Không... không, cậu tư, con sai rồi, đừng...
ưm..."
Bốn năm tên gia đinh cao lớn giữ chặt lấy gã, cả tô canh nóng hổi cứ thế bị đổ thẳng vào miệng hai Sẹo, nước canh tràn ra khỏi khóe môi, nóng rát đến bỏng cả lưỡi.
Những kẻ quỳ xung quanh run lẩy bẩy, không ai dám hé răng một lời.
Con Hương nín thở nhìn, mặt trắng bệch không còn giọt máu.Chỉ trong chốc lát, hai Sẹo bắt đầu thấy người mình khác lạ.
Cơn ngứa từ đâu dâng lên, càng lúc càng dữ dội, như hàng ngàn con kiến bò khắp người.
Gã đưa tay lên gãi, móng tay cào rách cả da.Những đốm mẩn đỏ từ từ nổi đầy trên mặt, lan dần xuống cổ, xuống tay.Cả khuôn mặt gã trông như bị ai đó vẽ chằng chịt những vệt máu đỏ tươi.
Vết sẹo dài trên trán gã vốn đã xấu xí, nay lại càng thêm ghê rợn.
Những mảng da xung quanh sưng tấy, mẩn đỏ, mép sẹo căng phồng, gồ ghề đến đáng sợ.
Hai Sẹo kinh hãi trợn mắt, há miệng định kêu cứu, nhưng cơn ngứa khiến hắn không thể nói được một câu trọn vẹn.Dương Khanh không nhìn nổi, hắn đứng dậy, dặn dò:"Trói lại, nhốt vào nhà kho.
Sáng sớm ngày mai dẫn đi hết làng, sau đó mang nộp cho quan."
Từng kẻ một bị trói lại, chúng tựa như con non lạc bầy, bắt đầu khóc lóc, đổ vấy tội cho nhau.
Hai Sẹo vùng vẫy, lăn lộn trên nền đất nóng hầm hập, nhưng chỉ khiến lớp da trầy xước, máu rịn ra từ những chỗ gã cào đến bật móng.
Đám gia đinh nhanh chóng kéo từng người đang quỳ lê lết đi.
Có kẻ thì giãy giụa, có kẻ đã sợ đến cứng đờ, bị lôi đi như những cái xác không hồn.
Cả sân chỉ còn lại vệt máu lấm lem hòa với bụi đất, dưới cái nắng trưa gay gắt, tất cả trông chẳng khác gì một bãi chiến trường vừa tàn.Dương Khanh vẫn đứng đó, khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh nhạt nhìn đám người bị kéo lê ra khỏi sân.
Hắn chậm rãi quay đầu, gọi:"Chất."
Thằng Chất bước ra, trước đủ mọi loại ánh mắt đang nhìn mình, nó dõng dạc cất giọng:"Từ nay cậu tư sẽ chính thức tiếp quản cái nhà này.
Ai thấy không vừa ý, cứ đến chỗ tao xin lại giấy bán thân rồi im lặng mà đi, cậu tư rộng lượng, không muốn ép buộc ai."
- Nó ngừng một chút rồi nói tiếp - "Còn với những ai đã chấp nhận ở lại, cậu tư hy vọng mọi người biết thân biết phận, chỉ cần lo làm tốt việc của mình là được rồi."
Chất thẳng lưng, nó cảnh cáo:"Đều là người đi kiếm ăn như nhau, làm sao mà ăn cơm ăn cá, chớ đừng thèm mấy tô canh gà.
Mọi người hiểu không?"
Cái nắng ban trưa gay gắt nhưng những người đứng ở đây lại lén lút run rẩy, chẳng ai dám hó hé tiếng nào.Dương Khanh lướt mắt nhìn đám người trước mặt, ánh mắt không gợn chút cảm xúc.
Trước đây, hắn chẳng hề bận tâm có ai phục mình hay không.
Nhưng vì Thường, hắn vẫn luôn âm thầm nhắc nhở bọn chúng không nên quá đà.
Thường vốn đã sợ hắn, hắn không muốn khiến cậu càng sợ hơn.Thế nhưng chuyện đã đến nước này, hắn tuồng như cảm thấy sự kiêng dè trước kia giờ đây không khác gì một trò cười.Hắn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quay lưng.
Cái nắng trưa gay gắt kéo bóng hắn trên nền sân lát gạch, nét dài, nét ngắn, méo mó kỳ lạ.Bà Kim Tuyến đang ngồi trước án thờ, tay lần chuỗi hạt, miệng khe khẽ tụng niệm.
Khói hương tỏa lên mờ ảo, bao trùm cả gian phòng.Bỗng bên ngoài có tiếng chân chạy dồn dập, con Điệp lao vào, quỳ sụp xuống, thở hổn hển:"Bà chủ!
Có chuyện lớn rồi, cậu tư vừa cho bắt anh hai, bắt hết luôn nhưng người theo anh hai, còn có, còn có con Hương nữa..."
Bà Kim Tuyến hé mắt, không vui hỏi:"Rồi sao?"
"Không phải như mọi khi đâu bà."
- Con Điệp rối rít - "Lần này cậu làm mạnh tay lắm, cậu cho anh hai uống cái canh gà gì ấy, xong ổng vừa gãi vừa khóc, nhìn ghê lắm.
Cậu kêu ngày mai bắt dẫn đi hết làng, nộp họ cho quan nữa..."
Bà Kim Tuyến nghi hoặc nhìn ả hỏi:"Mày nói cái gì?!"
"Cậu... cậu kêu thằng Chất nói, sau này cậu sẽ tiếp quản cái nhà này thay bà, ai không phục thì xin lại giấy bán thân rồi đi!
Còn nói nếu ở lại thì phải biết thân biết phận, bằng không cậu lại bắt uống tô canh giống anh hai!"
Bà Kim Tuyến tái mặt, hơi thở gấp gáp, rồi bất thình lình bà vung tay hất tung lư hương trước mặt, khói nhang còn chưa tàn bay tán loạn khắp phòng."
Đồ tu hú!
Đồ súc sinh!
Mày cũng y như con mẹ mày, cái thứ đàn bà đê tiện, thứ lăng loàn, đẻ ra mày cũng chỉ là nghiệt chủng!
Má con bây đều là dòng phản trắc!
Tao không bóp chết mày từ trong trứng nước, giờ lại để mày quay sang cắn cổ tao!"
Bà hét đến khản đặc cả giọng, lồng ngực phập phồng như sắp nổ tung.
Cơn giận dữ dồn nén khiến người bà run lên bần bật.
Bàn tay siết chặt chuỗi hạt đến mức khớp ngón tay trắng bệch, rồi "rắc" một tiếng, tràng hạt đứt tung, từng viên gỗ lăn lóc khắp nền nhà.______________Nói cho quý dị nghe là bộ này không chỉ HE mà còn cái cái đám cưới đàng hoàng nữa đóa hí hí (〜^∇^ )〜À sẵn ai có lòng hảo tâm thì cho follow kênh top top Mùa Xuân của Alata để em dựt dựt quảng cáo mấy bé nhà em nha (☛'∀`*)☛