Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bl] - Có Thương Cậu Không?

[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 59: Cấy ác thì gặt ác


Dương Khanh nhìn gã, ánh mắt không có chút dao động nào.

Hắn từ tốn cất giọng:"Sát nhân giả tử, thương nhân giả phạt.

Vay thì trả, chạm thì đền, lấy mạng người khác thì phải trả lại bằng mạng của mình, đó là chuyện tất yếu."

- Từng lời nói của hắn khiến những kẻ quỳ mọp phía dưới xám xanh mặt mày - "Không phải tao không cảnh cáo, là mày từ đầu chưa bao giờ có ý coi trọng lời tao nói."

Hai Sẹo dập mạnh đầu xuống đất, mồ hôi ướt đẫm áo, hắn luôn miệng chối:"Cậu tư, thật sự không liên quan đến con mà, không phải con dồn thằng Thường tới chỗ chết đâu."

- Hắn nói năng lộn xộn, đoạn quay sang chỉ vào con Hương bên cạnh - "Là mày, mày ganh với thằng Thường được cậu thương nên bày kế hại nó."

"Anh hai, anh nói gì kỳ vậy?

Chính anh kêu tui đổ tội cho thằng Thường thông đồng với mợ ba làm bậy mà."

Con Hương sững sờ không tin được, ả ngó lên, cậu tư Khanh vẫn ngồi đó, bình tĩnh từ trên cao nhìn xuống hai kẻ thấp hèn.

Hai Sẹo lại cứ tiếp tục dùng đủ mọi lời lẽ bảo vệ mình:"Cậu tư, cậu đừng nghe nó nói bậy.

Lúc bà kêu con mang người đi bắt mợ ba với thằng Thường, con mới hay chuyện gì.

Ở trong nhà ai mà không biết cậu với Thường thân nhau hơn cả chủ tớ, con có ăn gan hùm cũng không dám đẩy nó vào đường chết như vậy."

Con Hương im thin thít không nói nổi câu nào.

Dương Khanh nghe hai Sẹo gào thét một hồi, cuối cùng chán chường lên tiếng:"Thôi thôi, la lối om sòm nhức hết cả đầu."

- Hắn mệt mỏi tựa lưng, ra lệnh - "Đã chín chưa, chưa chín cũng bưng lên đây."

Cậu tư Khanh dứt lời không lâu liền có một đứa hầu bê tô canh gà ác bốc khói nghi ngút, hương thuốc Bắc tràn ngập không gian."

Sáng nay tui có dặn người làm mua con gà ác chắc thịt.

Anh hai nhọc lòng vì cái nhà này nhiều rồi, ăn chén canh này cho bổ."

Hai Sẹo trợn mắt nhìn thịt gà đen tuyền, trơn tuột, nhão nhoét, xương gà ẩn hiện trong nước lèo ngả màu nâu đục như thể đã bị ninh đến rữa ra.

Mùi thuốc Bắc chui vào khoang mũi trở thành thứ hương vị ngột ngạt, nồng hắc khó chịu.Hai Sẹo rõ ràng hơn ai hết, thứ này không phải không phải cái gì tử tế."

Cậu tư, cậu nghe con nói, không, con sai rồi, xin cậu bỏ qua cho con lần này đi."

- Gã bù lu bù loa, chẳng màng thể diện mà cầu xin - "Con xin thề với trời đất, kể từ đây về sau, con tuyệt đối nghe lời cậu.

Cậu kêu đi đâu con đi đó, cậu muốn con trả lại hết tiền bạc đã lấy con cũng trả.

Xin cậu, xin cậu tha cho con."

Dương Khanh lười nghe, hắn thờ ơ lệnh:"Đút cho nó."

"Không... không, cậu tư, con sai rồi, đừng...

ưm..."

Bốn năm tên gia đinh cao lớn giữ chặt lấy gã, cả tô canh nóng hổi cứ thế bị đổ thẳng vào miệng hai Sẹo, nước canh tràn ra khỏi khóe môi, nóng rát đến bỏng cả lưỡi.

Những kẻ quỳ xung quanh run lẩy bẩy, không ai dám hé răng một lời.

Con Hương nín thở nhìn, mặt trắng bệch không còn giọt máu.Chỉ trong chốc lát, hai Sẹo bắt đầu thấy người mình khác lạ.

Cơn ngứa từ đâu dâng lên, càng lúc càng dữ dội, như hàng ngàn con kiến bò khắp người.

Gã đưa tay lên gãi, móng tay cào rách cả da.Những đốm mẩn đỏ từ từ nổi đầy trên mặt, lan dần xuống cổ, xuống tay.Cả khuôn mặt gã trông như bị ai đó vẽ chằng chịt những vệt máu đỏ tươi.

Vết sẹo dài trên trán gã vốn đã xấu xí, nay lại càng thêm ghê rợn.

Những mảng da xung quanh sưng tấy, mẩn đỏ, mép sẹo căng phồng, gồ ghề đến đáng sợ.

Hai Sẹo kinh hãi trợn mắt, há miệng định kêu cứu, nhưng cơn ngứa khiến hắn không thể nói được một câu trọn vẹn.Dương Khanh không nhìn nổi, hắn đứng dậy, dặn dò:"Trói lại, nhốt vào nhà kho.

Sáng sớm ngày mai dẫn đi hết làng, sau đó mang nộp cho quan."

Từng kẻ một bị trói lại, chúng tựa như con non lạc bầy, bắt đầu khóc lóc, đổ vấy tội cho nhau.

Hai Sẹo vùng vẫy, lăn lộn trên nền đất nóng hầm hập, nhưng chỉ khiến lớp da trầy xước, máu rịn ra từ những chỗ gã cào đến bật móng.

Đám gia đinh nhanh chóng kéo từng người đang quỳ lê lết đi.

Có kẻ thì giãy giụa, có kẻ đã sợ đến cứng đờ, bị lôi đi như những cái xác không hồn.

Cả sân chỉ còn lại vệt máu lấm lem hòa với bụi đất, dưới cái nắng trưa gay gắt, tất cả trông chẳng khác gì một bãi chiến trường vừa tàn.Dương Khanh vẫn đứng đó, khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh nhạt nhìn đám người bị kéo lê ra khỏi sân.

Hắn chậm rãi quay đầu, gọi:"Chất."

Thằng Chất bước ra, trước đủ mọi loại ánh mắt đang nhìn mình, nó dõng dạc cất giọng:"Từ nay cậu tư sẽ chính thức tiếp quản cái nhà này.

Ai thấy không vừa ý, cứ đến chỗ tao xin lại giấy bán thân rồi im lặng mà đi, cậu tư rộng lượng, không muốn ép buộc ai."

- Nó ngừng một chút rồi nói tiếp - "Còn với những ai đã chấp nhận ở lại, cậu tư hy vọng mọi người biết thân biết phận, chỉ cần lo làm tốt việc của mình là được rồi."

Chất thẳng lưng, nó cảnh cáo:"Đều là người đi kiếm ăn như nhau, làm sao mà ăn cơm ăn cá, chớ đừng thèm mấy tô canh gà.

Mọi người hiểu không?"

Cái nắng ban trưa gay gắt nhưng những người đứng ở đây lại lén lút run rẩy, chẳng ai dám hó hé tiếng nào.Dương Khanh lướt mắt nhìn đám người trước mặt, ánh mắt không gợn chút cảm xúc.

Trước đây, hắn chẳng hề bận tâm có ai phục mình hay không.

Nhưng vì Thường, hắn vẫn luôn âm thầm nhắc nhở bọn chúng không nên quá đà.

Thường vốn đã sợ hắn, hắn không muốn khiến cậu càng sợ hơn.Thế nhưng chuyện đã đến nước này, hắn tuồng như cảm thấy sự kiêng dè trước kia giờ đây không khác gì một trò cười.Hắn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ quay lưng.

Cái nắng trưa gay gắt kéo bóng hắn trên nền sân lát gạch, nét dài, nét ngắn, méo mó kỳ lạ.Bà Kim Tuyến đang ngồi trước án thờ, tay lần chuỗi hạt, miệng khe khẽ tụng niệm.

Khói hương tỏa lên mờ ảo, bao trùm cả gian phòng.Bỗng bên ngoài có tiếng chân chạy dồn dập, con Điệp lao vào, quỳ sụp xuống, thở hổn hển:"Bà chủ!

Có chuyện lớn rồi, cậu tư vừa cho bắt anh hai, bắt hết luôn nhưng người theo anh hai, còn có, còn có con Hương nữa..."

Bà Kim Tuyến hé mắt, không vui hỏi:"Rồi sao?"

"Không phải như mọi khi đâu bà."

- Con Điệp rối rít - "Lần này cậu làm mạnh tay lắm, cậu cho anh hai uống cái canh gà gì ấy, xong ổng vừa gãi vừa khóc, nhìn ghê lắm.

Cậu kêu ngày mai bắt dẫn đi hết làng, nộp họ cho quan nữa..."

Bà Kim Tuyến nghi hoặc nhìn ả hỏi:"Mày nói cái gì?!"

"Cậu... cậu kêu thằng Chất nói, sau này cậu sẽ tiếp quản cái nhà này thay bà, ai không phục thì xin lại giấy bán thân rồi đi!

Còn nói nếu ở lại thì phải biết thân biết phận, bằng không cậu lại bắt uống tô canh giống anh hai!"

Bà Kim Tuyến tái mặt, hơi thở gấp gáp, rồi bất thình lình bà vung tay hất tung lư hương trước mặt, khói nhang còn chưa tàn bay tán loạn khắp phòng."

Đồ tu hú!

Đồ súc sinh!

Mày cũng y như con mẹ mày, cái thứ đàn bà đê tiện, thứ lăng loàn, đẻ ra mày cũng chỉ là nghiệt chủng!

Má con bây đều là dòng phản trắc!

Tao không bóp chết mày từ trong trứng nước, giờ lại để mày quay sang cắn cổ tao!"

Bà hét đến khản đặc cả giọng, lồng ngực phập phồng như sắp nổ tung.

Cơn giận dữ dồn nén khiến người bà run lên bần bật.

Bàn tay siết chặt chuỗi hạt đến mức khớp ngón tay trắng bệch, rồi "rắc" một tiếng, tràng hạt đứt tung, từng viên gỗ lăn lóc khắp nền nhà.______________Nói cho quý dị nghe là bộ này không chỉ HE mà còn cái cái đám cưới đàng hoàng nữa đóa hí hí (〜^∇^ )〜À sẵn ai có lòng hảo tâm thì cho follow kênh top top Mùa Xuân của Alata để em dựt dựt quảng cáo mấy bé nhà em nha (☛'∀`*)☛
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 60: Cái miệng hại cái thân


Mặt trời còn vùi mình sau lớp sương mờ, Dương Khanh đã chậm rãi rời khỏi cơn mộng mị chẳng trọn vẹn.

Thực ra, từ lúc trở về, hắn chưa từng có một giấc ngủ đúng nghĩa.

Hắn chỉ nhắm mắt để thân thể không gục ngã, nhưng tâm trí thì chưa lúc nào thôi tỉnh táo.

Mỗi đêm trôi qua, hắn cứ như kẻ mộng du, lơ lửng giữa ranh giới của thực và mơ.

Mà thực tại thì quá tàn nhẫn, còn giấc mơ lại chẳng có lấy một bóng hình để níu giữ.Dương Khanh bần thần nhìn trần nhà, bên ngoài lục tục tiếng người ăn kẻ ở làm việc, bỗng hắn có ảo giác mền gối kêu sột soạt, rồi gương mặt say ngủ không đề phòng của ai đó đang kề cận.

Người kia đầu tóc bù xù, thơm mùi nắng, đôi khi lại chép miệng mấy cái, còn vô thức gãi lung tung.

Cậu tư Khanh cười, chửi một câu: "Ngu quá đi, sao mình lại đi thích cái đồ ngu này chứ?"

Rồi cậu thức giấc, hắn lập tức nhắm mắt lại lần nữa, chỉ nghe tiếng thở dài khe khẽ, sau đó hơi lạnh lùa vào trong mền, ấm áp theo đó cũng rời đi.

Tiếng cửa đóng sập, chẳng hiểu sao lòng hắn buồn tênh."

Tư Khanh!

Mày ra đây!

Đồ mất dạy!

Sao mày dám đối xử với má như vậy?"

Sáng bảnh, cậu tư Khanh vừa rửa mặt thay đồ xong, đang muốn ra ngoài thì có tiếng chửi rủa ầm ĩ vang lên trước cửa phòng."

Thứ mất dạy!

Nhà này nuôi mày đúng là tốn cơm tốn gạo mà!"

Cả đêm không tròn giấc, giọng đàn bà chua ngoa của Kim Anh càng khiến đầu Dương Khanh đau như búa bổ.

Hắn nhíu chặt mày, mở cửa bước ra.Bên ngoài, Kim Anh dẫn theo bà Kim Tuyến mặt mày trắng bệch đang định xông vào trong nhưng bị hai gã gia đinh chặn lại.

Người hầu xung quanh lén lút ngó vào khoảng sân nhỏ, hóng chuyện bàn tán.Kim Anh thấy Dương Khanh vừa ra đến, lập tức không làm dữ nữa, vuốt thẳng lại nếp áo, rành rọt nói:"Trời, đã dậy rồi sao?

Cứ tưởng cậu tư ngủ quên trên đống vàng vừa cướp được chớ."

"Hiếm có dịp rồng đến nhà tôm, sao tui dám ngủ nghê gì."

- Dương Khanh liếc mắt đáp.Kim Anh nghe hắn nói nhẹ tênh, khẽ "hừ" một tiếng, cất giọng châm chọc:"Rồng với tôm gì chứ.

Loại như cậu tư Khanh đây hẳn phải thuộc loài chim bay trên trời ấy.

Nhìn cậu bây giờ xem, có khác gì con tu hú không cơ chứ."

"Rồi sao?

Hai người đến chỗ con tu hú này làm gì?"

Thái độ dửng dưng của Dương Khanh khiến Kim Anh không giữ được bình tĩnh nữa, cô gằn giọng:"Mày đừng có mà mất dạy!

Từ khi nào mày lấy quyền làm chủ cái nhà này?

Kêu mày hai tiếng cậu tư, mày thực sự quên mất mày từ đâu mà chui ra rồi à?"

- Kim Anh giận dữ chửi - "Kể cả má tao có bệnh, em trai tao có là một kẻ tàn phế, thì vẫn còn tao ở đây.

Một cục gạch cũng không đến lượt mày hưởng đâu."

Dương Khanh liếc mắt nhìn cô, rồi lại đá mắt sang người đàn bà sắp hết hơi bên cạnh, mỉa mai nói:"Đến lượt hay không, sao cô không hỏi cái người cô dẫn tới đi."

"Ý mày là sao?"

- Kim Anh nhíu mày, đoạn cô cũng quay sang nhìn mẹ mình, nghi hoặc hỏi - "Má, ý nó là sao?

Má làm gì rồi?"

Bà Kim Tuyến thở hồng hộc, bà muốn lao vào bóp chết đứa con hoang này, nhưng bà biết bà không thể, tay lần tràng hạt, tay vuốt vuốt lồng ngực."

Mày... mày đúng là đồ quỷ dữ mà!"

Bà lẩm bẩm chửi, đoạn bà quay sang con gái, thều thào nói:"Là nó, là nó dụ má, dụ má bán lần bán lượt hết của nả nhà này cho nó."

Kim Anh nghe mà sững người, cô không tin nhìn Dương Khanh.

Cậu tư Khanh khoanh tay đứng đó, dáng vẻ cao lớn điềm đạm, chừng như chẳng còn chút hình bóng của con mèo hoang cô coi thường ngày xưa.Hồi nhỏ toàn ăn hiếp hắn, lớn lên rồi thì chẳng khác nào người dưng nước lã.

Nếu không phải hắn tự dưng làm ăn khấm khá, mang về nhà lắm thứ đồ lạ khiến cô thích thú, có lẽ cả đời này cô cũng không thèm liếc nhìn đứa em trời ơi này lấy một cái."

Tui không có thời gian ở đây ôn chuyện.

Hai người cứ từ từ nói với nhau đi.

Việc người hầu, tui không có nhúng tay vào, tự họ muốn theo hay không thôi."

- Dương Khanh không kiên nhẫn tiếp tục đứng đây đôi co tranh cãi - "Muốn sống an ổn thì yên phận, bằng không cũng mau chóng cuốn gói cút đi đi."

Trời trưa đứng bóng, bà Kim Tuyến cảm thấy cổ họng mình khát khô, nhưng cơ thể lại lạnh lẽo.

Kim Anh bất chấp lao đến gần Dương Khanh, hằn hộc chửi:"Rốt cuộc mày đã làm gì hả?

Khốn nạn mà, sao năm đó má tao không giết mày luôn cho rồi, để giờ quân ác ôn như mày hại cái nhà này."

- Cô càng nói càng nặng lời - "Rặt một lũ vật hợp theo loài, mẹ mày cũng vậy, mợ ba cũng vậy, cả cái thằng hầu chơi cùng mày cũng vậy.

Đứa nào đứa nấy không khác gì đám chó đói dòm ngó của nả nhà tao."

"Câm miệng!"

Dương Khanh nạt lớn, ánh mắt hắn chẳng còn chút bỡn cợt như lúc nãy.

Kim Anh giật mình, ngay lúc cô vẫn chưa kịp phản ứng, cổ tay đã bị hắn siết chặt, đau đến nhe răng trợn mắt, cô gào lên:"Thả ra!

Ai cho mày động vào tao!"

"Còn dám nói thêm bất kì một câu nào nữa, nhất là về em ấy, cô cũng liệu thân mình đi."

- Dương Khanh cảnh cáo - "Đừng tưởng không ai truy tới, thì cô có thể ỉm luôn cái chết của dượng hai."

Mắt Kim Anh trợn lớn, phút chốc cả người liền xìu xuống, lắp bắp nói:"Mày... mày nói cái gì tao không hiểu?

Chồng tao, chồng tao là bị..."

"Đừng có tưởng ai cũng là đồ ngu.

Biến đi!"

Dương Khanh thẳng tay hất cô ra, Kim Anh ngã lăn quay xuống đất, nhưng tuyệt nhiên không nói lại tiếng nào nữa.

Bà Kim Tuyến vội vã chạy tới đỡ lấy con gái, miệng bà lẩm bẩm:"Nghiệp chướng, đúng là nghiệp chướng mà."___________Page: Mùa Xuân của AlataFacebook: Kannonzaka TigridiaTiktok: Mùa Xuân của AlataThích thì vote cho bé nhoa ଘ(੭ˊᵕˋ)੭* ੈ✩‧˚
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 61: Vầng trăng ai xẻ làm đôi


"Cậu tư!"

Dương Khanh chân trước vừa bước qua cổng lớn, thằng Chất phía sau đã lớn tiếng gọi với theo.Dương Khanh ngừng lại, chờ nó chạy tới mới hỏi:"Có chuyện gì?"

Thằng Chất lấy hơi, do dự nhìn hắn.

Mấy ngày này, nó gần như thay vị trí của hai Sẹo mà chỉnh đốn nhà cửa.

Vốn nó nào dám lấy cái quyền đó, nhưng những người hầu khác thì mặc định thế, một câu cũng "anh hai, hai câu cũng "anh hai", cậu tư Khanh lại chẳng nói năng gì, nó chỉ có thể bất đắc dĩ sắp xếp đôi chút."

Con muốn hỏi chuyện tìm vớt xác thằng Thường... không ý con là chuyện cho người tìm nó, cậu định thế nào?"

Thằng Chất nói được phân nửa, phát hiện ánh mắt Dương Khanh tối tăm thì vội sửa lời."

Bây giờ tao phải ra ngoài trước, nếu không có chuyện gì quan trọng đừng có kêu réo tao nữa."

Dương Khanh không trả lời câu hỏi của nó, hắn lảng sang chuyện khác, cũng chẳng cho nó có cơ hội được trả lời, cứ thế vội bỏ đi mất.Chất chán nản nhìn theo bóng dáng cậu tư Khanh, nó biết hắn vẫn chưa chấp nhận cái sự thật nghiệt ngã về Thường, nhưng nó cũng không nỡ để cậu phải vùi mình dưới đáy sông lạnh lẽo, cuối cùng chỉ có thể buông một tiếng thở dài não nề.Dương Khanh rảo chân ra ngoài chợ, giờ này hàng quán hãy còn đông đúc lắm, âm thanh người mua kẻ bán ầm ĩ, thi thoảng còn phải chen chúc luồn lách nhau mới di chuyển được."

Ủa tư Khanh, về rồi đó hả?"

Dương Khanh dừng chân trước sạp cá nhỏ trong góc chợ, hai Điền đang lui cui dọn dẹp thì vừa lúc nhìn thấy hắn, mừng rỡ chạy ra."

Tao về được mấy bữa rồi, nhưng nay mới rảnh, có mang ít quà qua thăm mày với ngoại."

Dương Khanh gật đầu với anh, lịch sự đưa một giỏ quà đủ các loại nông sản qua.

Hai Điền vội vàng chùi chùi hai bàn tay ướt nhẹp của mình vào quần rồi mới nhận lấy."

Cần gì bày vẽ như vậy.

Không có cậu tư Khanh giúp đỡ ủng hộ thì mùa đông năm nay nhà tui cũng khó sống rồi."

"Có gì đâu, toàn là đặc sản bình thường thôi, tao thấy ăn cũng được nên mua gửi mấy đứa kia luôn."

"Vậy cảm ơn cậu tư nha."

- Hai Điền vui vẻ vỗ vỗ vai hắn - "Vào ngồi chút không, tao giao xong hàng hôm nay rồi, đợi thêm lát nữa là dọn luôn."

Dương Khanh không từ chối, theo hai Điền vào cái chòi lá dựng tạm, hai Điền chỉ chỉ mấy cái ghế tre con con phía dưới cười nói:"Mau ngồi đi, lâu lắm rồi mới gặp lại cậu tư đó."

Hai Điền rót hai tách trà, quan tâm hỏi thăm tình hình bạn thân bấy lâu nay:"Mọi chuyện sao rồi?

Đợt này mày đi lâu quá chừng, lại ngay đợt trời cứ mưa suốt, tụi thằng Trọng sợ mày chết mất xác trên biển, cứ hở là ra bến tàu nghe ngóng tin tức."

"Mấy thằng đó xưa giờ cứ thích làm lớn mọi chuyện lên.

Để có gì tao báo tin cho đám đó sau."

- Dương Khanh bất đắc dĩ đáp - "Bà ấy sao rồi?

Có bệnh tật gì không?"

Hai Điền biết Dương Khanh hỏi người mẹ điên của mình, anh trả lời hắn:"Khỏe re.

Cậu tư Khanh đã giao phó sao tui dám lơ là.

Trời trở lạnh nên ngoại còn may cho bà cái mền bông ấm lắm, dạo này cũng ít chạy lung tung quậy phá.

Hôm bữa bà còn kêu bà thèm ăn chè đậu xanh nên tao mua ngâm sẵn nấu cho bà nè."

"Ừm, cảm ơn.

Không nhờ có mày tao cũng không biết làm sao."

Dương Khanh thật lòng nói, hai Điền là người đầu tiên biết chuyện nhà Dương Khanh, từ đó đến nay luôn phụ hắn chăm lo cho người mẹ này.

Hai Điền vốn dĩ giúp đỡ không công vì tình nghĩa bạn bè, một mực không chịu nhận xu nào từ hắn, nhưng thi thoảng cậu tư Khanh kiếm cái cớ đặt anh con gà làm sẵn, lén lút dúi thêm tiền công, có từ chối thế nào cũng không được."

Bỏ qua chuyện đó đi."

- Hai Điền nhấc tách trà lên, ý vị nhìn Dương Khanh - "Nói, lần này đi lâu như vậy có gặp được ai ưng ý không?

Tao nghe đồn thương nhân biết hưởng thụ lắm, hẳn cậu tư Khanh cũng tranh thủ chạm vào được vài bóng hồng mà đúng không?"

"Mày quan tâm tao làm gì, mày với con bé bán trái cây thì sao?"

"Xời, trong lúc mày mất tích ở cái xó nào thì tao đã hỏi cưới ẻm xong rồi.

Ra giêng này tụi tao đám cưới, tao định sửa sang lại nhà cửa cho khang trang để còn đón em ấy về."

Ánh mắt hai Điền trìu mến, giọng dịu dàng không thèm giấu giếm chuyện mình hạnh phúc, Dương Khanh cũng cười hiền nói với anh:"Vậy sao.

Mừng cho mày."

"Cảm ơn... mà khoan đã, đang nói chuyện của mày mà.

Đừng nói tao là mày vẫn chưa để ý ai nha?"

Hai Điền sửng sốt hỏi, nếu anh cưới rồi thì không phải cuối cùng trong nhóm chỉ còn mỗi Dương Khanh là cô độc tới giờ này sao.

Dương Khanh lại chẳng có vẻ gì xấu hổ hay lo lắng cả, chỉ trầm ngâm đáp một câu:"Duyên số thôi.

Tao thấy cũng có sao đâu."

"Nói tào lao gì vậy."

Hai Điền không cho là phải, trước đây còn trẻ, thoải mái không ai quản thúc, nếu trong đám có đứa nào buồn phiền hay khó khăn đều có thể hẹn nhau ra chén tạc chén thù là xong chuyện.

Mọi người cũng từng thề thốt anh em là nhất, có anh em rồi thì cần gì vợ con nữa.

Nhưng rồi dần dần mỗi đứa đều có gia đình, sự nghiệp của riêng mình, đôi khi muốn gặp nhau còn phải hẹn trước cả mấy tháng trời.Cái hồi hai Điền còn khổ, anh nào dám nghĩ đến chuyện lập gia đình nên đối với vấn đề độc thân của cậu tư Khanh hoàn toàn không để tâm.

Bây giờ thì lại khác, trong nhà sắp có thêm một người phụ nữ, buổi tối bên cạnh sẽ có người ngủ cùng, sau này có khi còn ồn ào tiếng trẻ con, hai Điền cảm thấy sốt ruột dùm cho Dương Khanh."

Hay để tao bàn với mấy đứa kia giới thiệu cho mày vài người gặp gỡ."

- Hai Điền nói."

Không cần đâu."

- Dương Khanh thẳng thừng từ chối - "Tao không có thời gian cho mấy việc đó."

"Mắc gì không?"

Hai Điền hơi bực mình, nhưng trong đầu chợt nhớ một chuyện khi trước, mắt anh lóe sáng, cười ám muội hỏi nhỏ:"Tự nhiên tao nhớ cái hồi mày nhờ tao đưa nửa con gà nướng ra cổng sau.

Lúc đó mày không nói rõ, giờ tao hỏi lại, mày cho con nhỏ hầu nào trong nhà phải không?"

Hai Điền lại tiếp tục hỏi tới:"Nè, mày để ý con người ta đúng không?

Chứ chủ nào mà chu đáo quan tâm tới từng miếng ăn giấc ngủ của người ở bao giờ."

"Ừm..."

Dương Khanh không thèm chối, hai Điền không ngờ mình nói bậy bạ thế mà lại trúng phốc.

Anh trở nên phấn khích, chồm người qua đập bàn hỏi lại:"Thấy chưa, tao nghi rồi mà!

Nói tao nghe, người đó thế nào?

Tụi bây gặp nhau sao?

Rồi sao mà cậu tư Khanh lại phải lòng người ta.

Mà người ta đã biết tấm lòng của mày chưa?

Trời ơi chưa biết là căng nha, mày đi lâu như vậy lỡ ở nhà có thằng khác nhảy vô trước thì sao?

Cái thằng này..."

"Mày bình tĩnh đi."

- Dương Khanh khẽ thở dài, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng hơn mà nói - "Em ấy và tao đã biết tấm lòng của nhau rồi, trước khi đi còn hứa sẽ chờ nhau nữa..."

"Sao bây giờ mày mới kể!

Mày có biết đám tụi tao lo lắng cho mày biết bao năm nay không?"

- Hai Điền hớn hở ra mặt - "Vậy giờ sao rồi?

Mày định khi nào hỏi cưới con người ta..."

Hai Điền nói chưa hết câu thì dừng lại, anh nhớ tới hoàn cảnh cùng gia đình rắc rối của Dương Khanh, suy nghĩ một chút liền hỏi dò:"Ừm, gia đình đối phương thế nào?

Mày định cưới hỏi ở đây luôn hay về nhà mày trên đó?"

Dương Khanh im lặng một hồi, hai Điền sợ mình chọt trúng chỗ đau của hắn bèn cười cười đổi chủ đề:"Kệ đi, mày có người thương là tao cũng mừng rồi.

Đợt này mày ở lại ăn tết luôn hay sao?"

"Ừ, trong nhà còn lộn xộn, đợi sắp xếp xong tao lại đi."

Hai Điền "à" một tiếng, chuyện lùm xùm nhà họ Trịnh, không phải anh không biết, chỉ là trước giờ Dương Khanh luôn tỏ thái độ không thích nhắc tới khi ở cùng bọn họ, nên kể cả có tò mò thế nào, anh cũng không dám tọc mạch."

Đúng rồi, tao có chuyện này nhờ mày."

Hai Điền thấy nét mặt Dương Khanh nghiêm túc, anh cũng thôi không cười nữa, cất giọng nói:"Xa lạ gì đâu mà khách sáo, mày muốn nhờ cái gì?"

Dường như có đôi chút ngập ngừng, bàn tay hắn hết nắm vào thả ra, khó xử nói:"Đợi tao đi rồi... mày... mỗi ngày mày giúp tao thắp một ngọn đèn, xếp một cái thuyền lá chuối... mang ra sông thả?

Có được không?"

Hai Điền nghi hoặc nhìn hắn, anh rõ ràng cái việc đó chỉ dùng để dẫn hồn kẻ đuối nước."

Tư Khanh, nói tao nghe, rốt cuộc có chuyện gì?"

Dương Khanh không đáp, tim hai Điền đập "thình thịch".

Anh có nghe chuyện nhà họ Trịnh vây bắt con dâu với người hầu tội ăn cắp tiền của bỏ trốn khiến cả hai bị nước cuốn trôi.

Chẳng lẽ cái con hầu chết đuối kia là người cậu tư Khanh thương?Càng nghĩ càng cảm thấy tội lỗi, hai Điền chắc nịch đáp:"Phải chuyện gì khó đâu.

Yên tâm, cứ để tao."

"Ừ, cảm ơn mày."

Trò chuyện thêm đôi ba câu, Dương Khanh rời khỏi cái chòi lá nhỏ, lẩn vào đám đông ồn ào trong chợ.
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 62: Mẹ ngoảnh đi con dại


Ra khỏi chợ, Dương Khanh một mình băng qua khu ruộng lớn.

Dưới tán cây gõ ngay con đê xanh mướt màu cỏ non, có căn nhà nhỏ được xây vững chãi ấm áp, hắn nhìn thấy một người phụ nữ đang bó gối ngồi thẫn thờ trước bậc thềm."

Má, trời lạnh lắm, ngồi đây coi chừng bệnh."

Hắn cởi áo khoác rồi nhẹ nhàng khoác lên người bà, bà lại không có phản ứng gì, chỉ đờ đẫn nhìn vào hư không, miệng lẩm bẩm hát mấy câu hát ngắt quãng:"Quạ kêu nam đáo nữ phòng,Người dưng khác họ đem lòng nhớ thương.Chỉ điều ai khéo vấn vương,Mỗi người mỗi xứ mà thương nhau đời."

Dương Khanh cúi người vươn tay đỡ bà ngồi dậy, hắn nghe rõ bài hò đó, cũng không lạ lẫm gì, bởi hắn đã nghe bà út Miên ca bài ca này nhiều lần rồi.

Dương Khanh từng tò mò không biết bà cảm thấy thế nào khi cứ hát đi hát lại một ca khúc đó, nhưng dần dần hắn không còn thắc mắc nữa.

Những lúc út Miên ngồi thả hồn mình theo lời ca câu hát, Dương Khanh mới có thể yên lặng ở cạnh bà, chậm rãi nhìn mây trôi trên bầu trời.Hắn dẫn người phụ nữ ngây dại vào trong nhà, đỡ bà ngồi lên giường, xoa xoa bàn tay lạnh lẽo của bà, sau đó kéo một cái ghế gần đó đến, chậm rãi ngồi xuống.Trước khi biết mẹ mình là ai, cậu tư Khanh thường lén lút nép ở một góc nhìn trộm bà Kim Tuyến dỗ dành Kim Anh, mỉm cười dịu dàng khen ngợi Dương Quý, tưởng tượng ra bọn họ là mình, trái tim nhỏ bé khao khát một cái xoa đầu từ người gọi là mẹ.Mọi người trong nhà đều kêu hắn là cậu tư, nhưng Dương Khanh chưa bao giờ được gọi bà Kim Tuyến là má, còn cha thì chỉ đến nhìn hắn đôi ba lần, về sau cũng chẳng thấy mặt mũi nữa, lúc gặp lại khăn tang trắng trời.Kim Anh từng chửi hắn là đồ con hoang, nói mẹ hắn vì giựt chồng người ta nên mới bị trời phạt trở thành thứ quái vật điên điên khùng khùng.

Dương Khanh sửng cồ lên lao vào vừa nắm tóc vừa cào cấu cô ta khóc ré lên, cuối cùng bị bắt vào nhà kho bỏ đói một đêm.Lần đầu tiên Dương Khanh gặp bà út Miên là vào một ngày nắng đẹp, cũng là lần đầu tiên hắn được phép ra khỏi nhà họ Trịnh để đi học.

Lúc ấy bà út Miên đang bị một đám trẻ con ném đá đuổi đi, cậu tư Khanh không hiểu nổi hành vi tàn nhẫn đó, vớ vội một khúc cây ven đường, chạy tới đuổi đánh đám nhóc kia khóc lóc không ngừng.Dương Quý với Kim Anh đi ngang vừa nhìn thấy cảnh ấy, lập tức giở giọng mỉa mai:"Ồ, chó con đang bảo vệ chó mẹ kìa."

"Mày nói cái gì?"

"Bộ nói không đúng sao?

À, mà chắc mày không biết, người đàn bà điên này là mẹ mày đó, mau quỳ xuống xin bú đi ha ha ha."

Dương Khanh không tin được nhìn cái người đầu tóc bù xù, mình mẩy rách rưới hôi hám, gương mặt xấu xí toàn sẹo lòi sẹo lõm, ánh mắt bà đờ đẫn lê đôi chân trần đi về phía trước.Hôm ấy, Dương Khanh bỏ học, chạy về chất vấn bà Kim Tuyến những gì cậu ba Quý nói.

Nhận được câu trả lời "đúng", tiếp đó hắn chẳng thể nào nghe nổi bà đang lăng mạ cái gì nữa, chết lặng để cho đám gia đinh kéo vào nhà kho."

Ma quỷ..."

Người phụ nữ bỗng dưng không hát nữa, ánh mắt vô hồn giờ phút này rõ ràng nhìn vào Dương Khanh, nhưng không phải cái nhìn trìu mến như bất kỳ người mẹ nào dành cho đứa con mình đứt ruột đẻ ra.

Trong mắt bà tràn đầy sợ hãi lẫn căm phẫn, miệng lẩm bẩm chửi.

Dương Khanh hơi nhúc nhích định chạm vào bà, bà đã lập tức bật dậy hét toáng lên:"Đừng qua đây!"

Dương Khanh không di chuyển nữa, gương mặt hắn điềm nhiên nhìn bà chăm chăm."

Đồ ma quỷ!

Thứ cặn bã!

Tao giết mày!'Sự yên lặng của Dương Khanh không khiến cho cơn hoảng loạn của bà út Miên dịu đi chút nào.

Bà gào thét chửi bới, tay chân bà run rẩy, rồi bà bắt đầu tự cào cấu mặt mình, Dương Khanh lập tức bước qua chụp lấy tay bà, bà không do dự há miệng cắn vào cánh tay hắn rõ sâu.Dương Khanh để mặc bà cắn, để mặc bà vùng vẫy một hồi, cho đến khi hắn thấy bà yên tĩnh trở lại, cơn đau ở tay cũng giảm bớt, hắn liền thả tay bà ra."

Đứng lại!"

Bà út Miên có được tự do, lập tức xông thẳng cửa chạy đi, Dương Khanh giật mình đuổi theo, nhưng chưa được mấy bước thì bà đã vấp té ngã lăn kềnh ngoài sân."

Có sao không?"

Dương Khanh định đỡ bà dậy, lại bất ngờ bị bà chọi một nắm cát vào mặt, khó chịu nhắm mắt theo phản xạ."

Đồ ma quỷ!

Biến đi!

Tao giết mày!

Biến đi!"

Cát bụi mù mịt chưa hết, ngay lúc Dương Khanh không kịp đề phòng, bà út Miên vớ được cành cây khô rơi rụng gần đó, quất túi bụi lên người hắn."

Đồ thất đức!

Tại sao mày ác quá vậy?

Tại sao mày hại tao ra nông nỗi này!

Thứ chó má!

Đồ ma quỷ!"

Dương Khanh ngã ngồi ra đất, dùng tay đỡ để tránh đòn roi trúng vào mặt, không chống cự phản kháng, cứ như thể hắn không cảm thấy chút đau đớn nào vậy.Hoàng hôn buông xuống, bầu trời ảm đạm buồn thê lương, dưới gốc cây gõ, bà út Miên sực tỉnh khỏi cơn điên dại, ngây người nhìn kẻ lôi thôi đang ngồi trước mặt mình, hoảng sợ quỳ mọp xuống, miệng nức nở nói:"Cậu tư, sao cậu ở đây?

Sao cậu ngồi đó?

Tui không biết gì đâu...

Không phải tui đánh cậu đâu, cậu đừng hiểu lầm tui, đừng đốt nhà của tui...

Tui lạy cậu, cậu tha cho tui đi..."

Bà nói năng lộn xộn, Dương Khanh phủi người đứng dậy, bước qua đỡ lấy bà lên, cơ thể người phụ nữ sợ đến rúm ró muốn né tránh, nhưng lại nghe được giọng cậu tư Khanh khàn khàn nói:"Tay má chảy máu rồi, vào trong để tui xức thuốc cho má."

Bà bị Dương Khanh dẫn vào nhà, ngoan ngoãn ngồi trên giường để hắn thoa thuốc băng bó."

Tư Khanh!"

Đang làm nửa chừng thì hai Điền tay xách nách mang tới, anh nhìn tình cảnh trước mắt, mặt liền tối sầm lại, bực mình chửi:"Mày lại để cho bà ấy đánh nữa."

"Không sao, lần này chỉ là cành cây khô thôi."

Dương Khanh quấn nốt vòng cuối, bình tĩnh đứng dậy, hai Điền tiếp tục càm ràm:"Khô với ướt cái gì?

Nếu bà lên cơn điên thì chạy dùm cái.

Riết tao không biết là bà điên hay mày điên nữa."

"Tao sợ lỡ tao bỏ đi thì bà sẽ có gì."

"Thì chạy cái ù đi kêu tao về."

- Hai Điền chống nạnh nói."

Thôi đi, biết mày ở đâu mà tìm."

Dương Khanh mặc lại áo khoác, cố vuốt lại quần áo cho phẳng phiu sạch sẽ, trước khi ra khỏi cửa còn dặn dò anh:"Giờ tao phải về.

Mày coi chừng bà dùm tao."

"Khỏi dặn, về xức dầu thoa thuốc, ngủ nghê đàng hoàng dùm tao cái.

Dòm cái mặt mày như sắp chết tới nơi."

Dương Khanh qua loa "ừ" một tiếng, cất bước ra về.

Ngoài trời sụp tối, chân cậu tư Khanh bước thấp bước cao đi không vững.

Hắn phóng tầm mắt ra cánh đồng rộng bao la, chợt nhìn thấy một dáng người nhỏ gầy quen thuộc đang cặm cụi làm cỏ, nhưng chớp mắt cái chỉ còn màn đêm lạnh lẽo bao trùm lấy hắn._________Giờ G sắp điểm
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Thông báo siu quan trọng(ʘᴗʘ✿)


💥 [CÔNG BỐ BẢN QUYỀN] CÓ THƯƠNG CẬU KHÔNG?
— Tác phẩm tình trai lấy bối cảnh thời kỳ cận đại.
— Một chuyện tình khác biệt giai cấp giữa cậu chủ và người hầu.
— Đây là câu chuyện về người có duyên ắt sẽ nên duyên!•

Tác giả: Alata


Thể loại: Tình trai, cận đại, lãng mạn, HE.
• Số tập: 1Một cái kết siêu có hậu cho cậu tư Khanh và em bé Thường luôn nha ٩( ᐛ )( ᐖ )۶Mọi người vào page của Ganesh Books để chơi mini game nhận món quà đầu tiên nè ☆(ノ◕ヮ◕)ノ*Lần kế gặp lại chắc chắn là một cái đám cưới hạnh phúc trọn đời, vĩnh viễn không bao giờ lạc nhau nữa ˙˚ʚ(´◡')ɞ˚˙
 
Back
Top Bottom