Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bl] - Có Thương Cậu Không?

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
417,405
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
359499146-256-k137955.jpg

[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Tác giả: Tieuholy1412
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tên: Có thương cậu không?

Tác giả: Alata

Thể loại: Boylove, namxnam, cận đại, 1x1, niên thượng, thiếu gia công x người hầu thụ, ngọt sủng, HE Tags: 1x1boylovecandainamxnamnguoihauthungọt​
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Giới thiệu


"Yêu nhau vạn sự chẳng nề,Dẫu trăm chỗ lệch cũng kê cho bằng."

Thường hay mơ về những lời hát ru của mẹ, mơ về gia đình nhỏ của mình trước đây, những thứ mà có lẽ giờ đây đang dần phai mờ trong tâm trí cậu.Năm Thường ba tuổi, vì nợ nần chồng chất, cơm không đủ ăn, chị hai cậu phải gả làm vợ lẽ cho một gia đình giàu có ở cái xứ khỉ ho cò gáy nào đó, nơi mà chỉ sau một lần đò đưa dâu đã chẳng còn hay tin gì của chị nữa.Năm Thường lên tám, mùa màng thất bát, buổi tối cha cậu đi câu trộm ở ruộng nhà chủ bị bắt được, bị đập què dò, mẹ cậu khóc lóc van xin hết lời, cuối cùng chỉ có thể mang cậu gán nợ cho nhà chủ thì mới được tha.

Đêm trước ngày đi, Thường cứ nghe giọng mẹ hát ru nghẹn ngào bên tai.Con gái nhà chủ đi lấy chồng xa, Thường trở thành một trong những của hồi môn của cô, sướng khổ đều dựa vào số phước tiểu thư nhà mình.

Nhà chồng cô chủ cái gì cũng có, người làm đông đúc, ruộng đất bao la, một chiếc xe ngựa hoa hòe và một đứa nhóc đáng ghét.

Thường vẫn còn nhớ như in lần đầu gặp Dương Khanh, tay chân toàn vết lằn roi, cậu tốt bụng nói với hắn:"Đau không?

Về phòng tao xức dầu cho."

"Biến!"_____________Truyện hiện tại chỉ đăng miễn phí trên Wattpad.Việc bị re-up lậu là không thể tránh khỏi và mình cũng không kiểm soát được nên mong các bạn cố gắng chỉ ủng hộ truyện ở những trang chính thống của tác giả.Các bạn có thể theo dõi facebook tác giả (Kannozaki Tigridia) hoặc page Mùa Xuân của Alata để cập nhật truyện cũng như ủng hộ tác giả.
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 1: Chăn kia nửa đắp nửa hờ


Bầu trời giữa trưa tối mù, từng đám mây đen vần vũ kéo nhau phủ lấp cả một khoảng sân rộng, mùi đất lành lạnh bốc lên, âm thanh ếch nhái hòa cùng với tiếng mắng chửi của gã tay sai nhà chủ Lý ầm ĩ không chịu nổi.

"Nhanh cái tay cái chân lên!

Lúa mà ướt hạt nào tao cho nhịn cơm cả lũ!"

Đám người làm nhau nhau chạy tới chạy lui, kẻ dùng bồ cào, người tranh thủ lấy tay không vóc được mớ nào hay mớ nấy, sân phơi lúa bao la thoáng chốc cũng sắp được dọn sạch.

"A!"

Một âm thanh đau đớn khiến cả không gian chộn rộn phải dừng lại, hai Sẹo đanh mặt bực mình chửi đổng lên:"Nhìn cái gì mà nhìn, lo làm đi!"

Cả đám lại cun cút tiếp tục công việc, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Hai Sẹo lúc này mới bước thẳng qua chỗ cậu trai gầy gò, nơi ống quần nâu cũ kĩ rách toạt ra, máu me từ bắp chuối chảy dọc xuống bàn chân một mảng đỏ thẫm."

Chuyện gì đây?"

- Gã hất mặt hỏi."

Dạ, tui không biết, tui đang xúc lúa thì thằng này tự nhiên đâu xuất hiện làm tui không trở tay kịp mà quẹt trúng nó."

Lão Lương cầm một cây xẻng nặng trịch run rẩy trả lời gã, thằng nhóc bị thương dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn mím môi im thin thít, chờ khi hai Sẹo liếc mắt qua nhìn nó mới hơi rụt cổ xuống, bàn tay vô thức siết chặt góc áo đến nhăn nhúm."

Sao mày ngu thế hả?"

- Hai Sẹo tức giận quay sang mắng - "Mày làm dơ lúa của chủ rồi, định đền thế nào?"

"Dạ..."

Hai bàn chân cậu di di vào nhau, đầu cúi gầm ấp úng không nói nên lời.

Ở cái nhà này, không bị đánh thì cũng phải nhịn đói, chứ còn có thể đền như thế nào được nữa.

Hai Sẹo bực mình, vết sẹo trên gương mặt gã càng trở nên dữ tợn hơn, gã xách cổ áo cậu lên nạt nộ:"Bị câm hả?

Hay ngứa đòn rồi?"

"Anh hai, đừng đánh, hôm nay cậu tư Khanh về."

Một tên tay chân thân cận của gã vội vàng ngăn lại, dường như ba từ cậu tư Khanh không chỉ có thể tác động vào sự ngang ngược hung tợn của hai Sẹo mà đến những kẻ đang bận rộn xung quanh cũng phải khựng lại đôi chút nhìn về phía cậu."

Má nó, coi như mày gặp may, mau trở vào băng bó vết thương, biến cho khuất mắt tao."

Hai Sẹo buông thiếu niên ra, động tác vẫn thô lỗ làm cậu lảo đảo đôi chút.

Thiếu niên nhanh chóng chạy đi, cơ thể nhỏ thó dễ dàng bị bóng tối của ngôi nhà nuốt chửng.Ngoài trời bắt đầu mưa rả rích, ngọn đèn dầu cũng bị gió thổi cho lung lay, ngoài sân trước hình như có tiếng động cơ rền rĩ lẫn vào tiếng mưa, lúc sau cửa căn phòng ọp ẹp chẳng chặn được bao nhiêu hơi lạnh bị gõ mấy cái, một giọng nữ già nua vang lên:"Thường, cậu tư gọi mày."

Thường bị gọi cho tỉnh ngủ, vội vội vàng vàng trèo xuống giường, tóc tai vẫn còn rối bời, cậu vừa mở cửa ra thì bà lão lập tức thúc giục:"Nhanh lên, đừng để cậu phải đợi lâu."

"Dạ, con đi liền."

Thường chỉ kịp vuốt vuốt lại nếp áo vẫn còn nhăn nhúm, cà nhắc rời khỏi khu nhà sau.Ngôi nhà này đã được xây ít nhất hơn ba mươi năm, dù rộng lớn nhưng âm u cũ kỹ, ngày bình thường thì không sao, nhưng cứ vào dịp mưa bão là khiến ai sống ở đây đều có chút dợn người vào những đêm thế này.

Chủ ở khu nhà phía trước, từ chỗ những kẻ tôi tớ muốn đến đó phải băng qua một khoảng nhà bỏ hoang, nghe vài người đồn nhau bởi vì trước đây có người tự vẫn ở trong, đêm nào cũng có tiếng khóc than nên không ai dám bén mảng vào cả.Thường lúc đi ngang qua khu nhà, bàn chân bất giác đi nhanh hơn, mãi đến khi thấy được ánh sáng leo lắt của nhà trước mới nhẹ nhàng thở phào, vỗ nhẹ trái tim vẫn đang còn đập loạn của mình xuống.Ngoài trời vẫn còn mưa lắc rắc, cái áo rách vá chùm vá đụp chẳng những không che chắn nổi cơ thể gầy yếu của cậu mà còn ướt một mảng lớn khiến cậu run cầm cập.

Thường đi về phía căn phòng ở cuối hành lang, hít một hơi thật sâu, chưa kịp gõ cửa thì bên trong đã vang lên chất giọng trầm thấp lạnh lùng:"Vào đi."

Thường rụt tay về, phủi phủi đi mấy giọt nước mưa còn vươn trên áo rồi mới hít sâu một hơi đẩy cửa vào.

Bên trong đèn dầu được chỉnh sáng hết cỡ, ánh sáng phảng phất sườn mặt như tạc, người ấy mặc áo lụa màu lam nhạt, sóng lưng thẳng tắp cúi đầu ghi chép gì đó."

Cậu tư."

- Thường cất giọng chào, âm thanh nhỏ như muỗi kêu."

Lại đây ngồi xuống, trả bài."

Dương Khanh mặt cũng không thèm ngẩng, chỉ đơn giản nói một câu.

Thường nhìn đến tờ giấy đã có sẵn hàng chữ thẳng tấp, đầu óc xoay vòng, chậm chạp bước khập khiễng qua.Trong phòng sau đó chỉ còn vọng lại tiếng gió đập vào cửa sổ, tiếng đầu bút chạm vào trang giấy lẫn với âm thanh thở nhè nhẹ quẩn quanh.

Trên bàn có một chiếc đồng hồ quả quýt, mỗi lần liếc lên trái tim Thường cũng gia tăng nhịp đập, nét chữ hiện trên trang giấy càng trở nên nguệch ngoạc hơn."

Hết giờ, nộp bài."

Khi kim dài chỉ vào số ba, Dương Khanh ngẩng đầu lên nói, mặc cho sự hoảng hốt cố viết thêm mấy chữ nữa của Thường, thẳng thừng vươn tay thu tờ giấy lại.

Thường căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, đôi mắt dõi theo nét bút của Dương Khanh di chuyển từ trên xuống dưới, cuối cùng mới cất tiếng hỏi:"Có biết sai bao nhiêu lỗi không?"

"Hai..."

- Ánh mắt Dương Khanh nhìn cậu chăm chăm, Thường vội sửa miệng - "Dạ bốn?"

"Ba lỗi."

- Dương Khanh đáp, không biết từ đâu lấy ra một cây thước bản to, nhẹ nhàng gõ lên bàn nói - "Xòe tay ra."

Thường run rẩy xòe hai bàn tay ra trước, Dương Khanh đánh xuống ba cái, âm thanh "bốp bốp bốp" vang lên rất lớn, chỗ bị đánh nhanh chóng đỏ ửng, nhưng chỉ hơi rát một chút rồi hết."

Tại sao không thuộc hết?"

Đánh xong, Dương Khanh tùy ý vứt cây thước xuống bàn, gác tay lên bàn nhìn cậu hỏi.

Thường đáng thương nhỏ giọng đáp:"Dạ thưa cậu, đang vụ mùa, nhiều việc quá, tối về mệt nên ngủ quên không kịp học."

Dương Khanh không tỏ thái độ gì, ngay lúc Thường nghĩ sẽ bị phạt tiếp thì hắn lại hỏi:"Chân bị làm sao?"

"Dạ?"

- Thường ngớ người nhìn hắn."

Tao hỏi chân bị làm sao?"

- Dương Khanh lập lại lời nói, ánh mắt nhìn xuống cẳng chân gầy nhom."

Lúc làm việc con không cẩn thận."

Thường nhớ tới sự việc lúc chiều, bắp chân đã ngừng chảy máu dường như lại đau, cậu muốn mau chóng được trở về giường để ngủ một giấc cho sướng cái thân này."

Lên giường."

Dương Khanh đột nhiên đứng dậy nói, Thường ngờ nghệch nhưng cũng mang chút hoảng hốt nhìn bóng dáng cao lớn của hắn, miệng lắp bắp không cất nên lời."

Nhanh lên, trễ lắm rồi."

Dương Khanh không kiên nhẫn, hắn cũng trèo lên giường, nhưng không nằm xuống mà lục lọi gì đó, Thường lúc này mới hiểu ý hắn, ngón tay xoắn vào nhau rối rít nói:"Thưa cậu, con không dám."

"Hay mày muốn tao bế mày lên."

Dương Khanh lục ra chai thuốc màu trắng đục, Thường biết nó là loại thuốc tây mắc tiền bởi đây không phải lần đầu cậu nhìn thấy nó, hoặc nói rõ ra thì mỗi lần trở về Dương Khanh đều dùng nó cho cậu."

Dạ...

đừng, để con lên."

Thường bị Dương Khanh dọa sợ, chỉ đành ngồi xuống mép giường, Dương Khanh dứt khoát kéo mạnh người vào, nắm lấy cẳng chân khiến cậu không giữ được thăng bằng mà ngã ra, bắp chân nhanh chóng cảm giác mát lạnh, ngón tay thon dài của cậu tư Khanh nhẹ nhàng xoa lên vết thương vẫn còn ứ máu bầm."

Bị cái gì làm?"

- Dương Khanh hỏi."

Dạ xẻng."

- Thường đáp.Dương Khanh khẽ nhíu mày, động tác hơi mạnh khiến Thường hít lên, nhưng không dám rên rỉ gì, cố gắng chịu đựng."

Xong rồi, nằm đó làm ấm giường, tao còn việc chưa xong."

Dương Khanh kéo ống quần Thường xuống, sau đó hắn rời giường, lúc xỏ dép thì quay lại dặn dò người cũng đang định đi theo.Thường không dám cãi, im lặng kéo chăn phủ kín cơ thể chỉ chừa mỗi cái đầu ló ra.

Cả ngày làm việc vất vả, giờ phút này nằm trong ổ chăn ấm áp, Thường mệt lắm rồi, nhưng không dám ngủ, cậu cố gắng mở to mắt nhìn chằm chằm bóng lưng thẳng tắp trước mặt, ánh đèn sáng rỡ chẳng hiểu sao hơi tối xuống, đôi mắt cậu cuối cùng cũng thiếp đi.
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 2: Gối kia nửa đợi, nửa chờ duyên em


Trời còn chưa sáng, chắc chỉ độ khoảng canh bốn canh năm, cái khí lạnh do đêm mưa bão mang lại khiến con người ta chỉ muốn vùi mình trong chăn ấm nệm êm, nhưng ngặt nổi thân phận tôi tớ nào được như ý mình.

Thường mơ màng tỉnh dậy theo thói quen, đập vào mắt là một tấm lưng dày rộng vững chãi, cậu giật mình mở to mắt.Thường rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, âm thầm thở dài một hơi, cậu cũng không đếm nổi đây là lần thứ bao nhiêu cậu ngủ quên trong phòng cậu tư rồi.

Thường nhẹ chân nhẹ tay từ từ lật mền chui ra, sau đó còn cẩn thận ghém lại để tránh gió lùa lạnh người nằm cạnh rồi mới trèo xuống giường.

Thời điểm bàn chân trần đặt xuống nền gạch lạnh băng, cơ thể cậu không nhịn được mà nổi da gà run rẩy một trận.Thường vừa khỏi rời phòng ngay lập tức bị cơn gió mang theo sương ẩm đập thẳng vào mặt, cậu vội vàng đóng cửa lại, tự ôm lấy cơ thể cúi gầm đầu đi thẳng.Đang đi thì bỗng dưng cánh cửa im lìm của căn phòng cạnh đó đột ngột mở ra, một người con gái độ khoảng hai mươi, môi mỏng mắt sáng, áo quần nhăn nhúm xuất hiện, Thường không kịp thắng lại, cứ thế đâm sầm vào cô."

Giật hết cả mình!"

"Chị Yến."

Thường gật đầu gọi một tiếng, Yến nhận ra là cậu, thở phào vuốt nhẹ khuôn ngực đẫy đà của mình, kí nhẹ vào đầu cậu một cái mà mắng:"Mới sáng sớm đã xuất hiện như ma rồi, định hù chết chị mày à?"

Thường xoa xoa chỗ bị ấn, giương đôi mắt to tròn nhìn chị rồi hỏi:"Trời sắp sáng rồi, sao chị vẫn còn ở đây?"

"Con nít con nôi..."

- Yến lại xỉ vào trán cậu định mắng, nhưng như chực nhớ ra gì đó, khóe miệng khẽ nhếch, khoác tay cậu vừa dẫn đi vừa nói:"Quên mất, mày cũng lớn tướng thế này rồi...

Sao hả?

Hôm qua cậu tư lại gọi vào phòng à?"

Thường ngắc ngứ "dạ" một tiếng, từ sau lần đó, mỗi khi cậu từ phòng Dương Khanh trở ra đều bị đám người làm trong nhà nhìn bằng ánh mắt rất kì lạ."

Mày cũng tận giờ này mới ra, sao hả, được cho nhiều tiền không?"

Yến cười cười hỏi, Thường hơi né người ra để tránh chạm vào nơi nhạy cảm đang lắc lư kia của cô, cậu lắc đầu nguầy nguậy đáp:"Không có.

Em còn bị đánh mà."

Yến cười khúc khích, đoạn ngừng lại ngó cậu từ trên xuống dưới, Thường chẳng hiểu cô đang làm gì, nhưng cũng không phản kháng, mặc cô ngắm nghía cho đã đời."

Cậu tư đánh mông mày à?

Có thấy gì đâu?"

Thường đỏ mặt, không cho cô dòm nữa, bực mình nói:"Chị đừng nói bậy, cậu chỉ khẽ tay em thôi."

Ngó thấy trời đã hơi tan tản sáng, Thường không muốn cùng cô day dưa đùa giỡn nữa, vội vàng lách người ra rồi chạy biến đi mất.Dương Khanh thức giấc sau đó không lâu lắm, lúc ngồi dậy có liếc sang chỗ nằm bên cạnh, sạch sẽ lạnh lẽo giống như vốn dĩ chỉ có mình hắn ngủ ở đây cả đêm vậy.

Bên ngoài sân ồn ào tiếng người qua lại, có giọng nữ sang sảng mắng ai đó lớn đến nỗi làm lỗ tai hắn nghe cũng khó chịu.

Hắn xỏ chân vào đôi guốc dưới giường, lộc cộc mở cửa ra nhìn thử."

Cái vòng ngọc này tui mua với giá đắt đỏ, cả ngày hôm qua chỉ có mỗi bà đâm chọt tui, không phải bà làm thì ai làm?"

"Cô đừng có mà đổ oan cho người khác, tui đâm chọt?

Chẳng phải chỉ là mấy câu cảnh cáo cô cẩn thận mua phải đồ giả hay sao?

Mà nếu đã cho là đồ giả thì việc gì tui phải lấy nó làm gì!

Sao không hỏi thằng chồng vô dụng của cô có phải mua trúng đồ dỏm về dỗ vợ lòe mắt thiên hạ hay không?"

"Bà nói cái gì!"

"Thôi!"

Hai người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ, quần áo đều làm từ vải lụa cao cấp, tay chân vàng vòng đủ cả, một người trông trẻ đẹp hơn, giận đến đỏ mặt như thể sắp lao vào đánh người đối diện đến nơi.

Dương Khanh nhìn không nổi nữa, hắn có cảm tưởng lỗ tai mình sắp bị cả hai làm cho điếc luôn rồi, cãi nhau ở đâu không cãi lại cứ phải đứng trước cửa phòng hắn mà cãi."

Cậu tư, cậu đến đúng lúc lắm, mau giúp tui phân xử chuyện này, cô hai thật sự quá đáng rồi."

Người phụ nữ lớn tuổi hơn vừa thấy hắn lập tức thu lại thái độ đanh đá, giọng cũng dịu đi.

Dương Khanh chậm rãi bước tới, đôi mắt hắn hơi nhíu lại vì bị nắng chiếu, phiền chán cất giọng:"Nói đi, sao mới sáng sớm chị đã đi gây với cô ba?"

Dương Khanh nhìn Kim Anh, cô là con gái đầu lòng của chủ Lý với người vợ lớn, tính tình chua ngoa khó chiều, đến tuổi cập kê rồi mà chả có mối nào đến hỏi han, nhưng hễ làm mai cho cô với nhà nào thì cô lại giãy nãy lên đòi sống đòi chết nếu ép cô.

Rồi một ngày nọ không biết ở đâu cô dẫn về một gã trông bảnh tỏn lắm, khoe rằng gã là chủ một tiệm vật liệu xây dựng trên tỉnh, lại nhất quyết đòi lấy cho được.Với cái tính tình như thể bị ai bóp cổ kia thì chủ Lý cũng xuôi theo, hơn nữa tính ra tên đó cũng không tệ, tuổi tác cô xem như đã xếp vào hàng gái ế, nếu còn ỏng eo chê bôi thì lão cũng cảm thấy muối mặt.

Cứ thế cô hai con chủ Lý giàu nhất làng có cái đám cưới oách phải biết.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, chưa đầy nửa năm, cô cùng gã chồng khệ nệ vác hành lý về nhà mẹ đẻ với lý do làm ăn khó khăn phải bán đi ngôi nhà ở tỉnh, nhưng tin đồn phong thanh nghe được hóa ra là do sa vào chốn đỏ đen mới ra nông nỗi đó.Cô về được một năm, dáng vẻ lại vẫn nghênh ngang như thể vợ chồng cô chỉ ghé nhà mẹ đẻ chơi vài hôm chứ chẳng phải ta đây là loại ăn nhờ ở đậu, suốt ngày la hét kiếm chuyện từ tôi tớ đến cả những kẻ vai vế bề trên cô.

Lúc này đây, khi được Dương Khanh hỏi, cô vẫn chống nạnh hất cằm mà đáp:"Bà ta làm vỡ cái vòng ngọc quý của tao."

"Nè, ăn nói cho cẩn thận, cô còn vu khống nữa thì đừng trách tui!"

Bà ba Ngọc lập tức chửi đổng lại, gương mặt xinh đẹp trét đầy son phấn để che đi vài nếp nhăn giống như sắp rụng xuống từng lớp, mùi hương từ cả hai người phụ nữ xộc vào trong mũi làm đầu óc hắn nhưng nhức lên."

Sao?

Bà định làm gì tui?"

"Đủ rồi!"

- Dương Khanh hằn học ngăn lại, hắn xoay sang người chị cùng cha khác mẹ của mình trầm giọng hỏi - "Cái vòng chị đâu?

Đưa tui xem."

"Đây, cậu xem, chất ngọc mát lạnh thế này là hàng thượng hạng bậc nhất đấy."

Kim Anh nhanh chóng móc ra từ trong túi áo ba mảnh vỡ, Dương Khanh cầm lấy một mảnh, hắn chỉ xem sơ qua liền trả trở về, nhíu mày cất giọng nói:"Chỉ vì cái thứ rẻ tiền mà um sùm cả buổi sáng, trong mớ đồ tui mang về hôm qua cũng có ít vòng vàng, chị tự đi xem rồi lấy một cái mình thích nhất, đừng ở đây la lối không ra gì nữa."

"Rẻ tiền?

Ý cậu là sao?"

- Kim Anh đỏ mặt sẵng giọng hỏi lại.Dì ba Ngọc cười khúc khích nói chen vào:"Còn thế nào nữa.

Thì là đồ dỏm mà nổ là của quý đó."

"Hả?"

Kim Anh giận điên vội túm lấy tay áo Dương Khanh ngay lúc hắn định rời đi, Dương Khanh cười khẩy một tiếng nói:"Chị cũng có phải cái ngữ ngu ngốc đâu mà hỏi tui như thế, hay lại muốn huỵch tẹt ra cho xấu hổ với người làm mới thôi."

- Nói đoạn, hắn liếc nhìn tay áo đang bị nắm chặt hờ hững cất lời - "Buông ra, còn lộn xộn thì khỏi lấy gì nữa."

Kim Anh chậm chạp buông tay áo, ánh mắt dùng dằng nhìn theo đứa em trai đã lớn hơn mình cả cái đầu, dường như cố tìm lại chút bóng dáng dễ bị ăn hiếp ngày xưa nhưng chẳng được.Giữa trưa nắng nóng, Thường lúi húi gom rạ lại, mồ hôi đổ ra như tắm, nước da đen nhẻm bị hun đến đỏ gay."

Thường!

Chụp nó lại!"

"Cái gì?"

Thường vừa gom xong rơm thành đống, thằng Chất lại lo bẫy lũ chuột đồng rồi hét ỏm tỏi cả lên, cậu giật mình xoay tứ phía, vừa nghía xuống chân chưa kịp chớp mắt liền có mấy chục bóng đen lướt qua, cơ thể theo bản năng cũng nhảy lên chụp lấy nhưng đổi lại chỉ là cát đất đầy miệng."

Được không?"

Chất thấy Thường chụp ếch vội vã chạy đến đỡ cậu dậy, Thường lắc lắc đầu không vui đáp:"Không bắt được.

Mày lo làm phụ tao đi, tới chiều mà không xong anh hai ổng lại chửi nữa đấy."

"Chửi thì nghe, nghe xong tao mần mấy con chuột này cho mày ăn, ngon hơn cả thịt gà."

Thằng Chất bất cần nói, Thường mặc kệ nó, trong đám người làm cùng lứa, nó là đứa lỳ đòn nhất, không ít lần chọc hai Sẹo tức nổ phổi.Trời dần về chiều, ánh tà dương đỏ rực đổ xuống cánh đồng, dù miệng tỏ vẻ không sợ nhưng Chất vẫn nghe lời chăm chỉ làm việc cho xong, cốt cũng vì nó đã bắt được kha khá chuột rồi nên không tham nữa.Thường châm rửa đốt rạ, Chất cũng tranh thủ ra con sông gần đó xử lý hai con chuột để nướng lên, gương mặt hớn hở như thể sắp được ăn cao lương mỹ vị vậy."

Nóng quá, mau ăn đi."

Chất nướng xong lập tức chia cho Thường một phần, vừa ăn vừa xuýt xoa mãn nguyện, miệng dính đầy lọ than đen trùi trũi."

Nghe nói cậu tư về rồi, hôm qua lại gọi mày vào phòng hầu ngủ à?"

Chất thỏa mãn đưa bàn chân hơ trên đống lửa, hồn nhiên hỏi Thường.

Nó không giống mấy người làm suốt ngày chực chờ soi mói người khác trong cái nhà này, hơn nữa khi nó vào đây có một đoạn thời gian nó thấy Thường lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau cậu tư Khanh, chỉ là từ một năm trước thì dường như giữa cả hai có gì đó đã thay đổi mà nó không biết phải nói thế nào thôi.Thường nhớ lại chuyện tối qua lại ngủ quên ở giường của Dương Khanh, cậu gác cằm lên gối chán nản đáp:"Ờm..."

Buổi chiều gió thổi lồng lộng, chưa sụp tối trời đã đổ sương, Thường nhác trông có vẻ trễ rồi, vội vàng ăn cho xong để trở về."

Thường!"

Âm thanh vang vọng giữa cánh đồng rộng lớn, Thường ngẩng đầu nhìn theo tiếng gọi, dáng người cao cao được bao phủ bởi ánh hoàng hôn đỏ rực, ánh mắt thâm thâm đối diện cậu, chưa đợi Thường đáp lời đã đưa tay phải lên ngoắc ngoắc ra hiệu."

Dạ..."

- Thường vội vàng phủi phủi bụi đất trên người, chạy băng băng về phía Dương Khanh - "Cậu gọi con?"

"Sao giờ này còn chưa về?"

Dương Khanh từ trên cao nhìn xuống, cuối cùng dừng ở cái miệng lem luốt đen đúa của Thường, đôi mày khẽ nhíu lại hỏi:"Miệng dính cái gì đó?"

Thường bị hỏi thì chột dạ, đôi mắt láo liêng không dám nhìn thẳng hắn, nghĩ mãi vẫn không có cái cớ nào hợp lý, nhưng vẫn cứng miệng trả lời:"Đốt...

đốt rạ bị dính ạ."

Dương Khanh chấp tay ra sau lưng nhìn chằm chằm đỉnh đầu cậu, cuối cùng vỗ vỗ lên mái tóc ngắn củn rồi nói:"Tối nay qua phòng tao."
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 3: Anh đi đường ấy xa xa


Dương Khanh nói xong thì đưa tay chùi đi vết nhọ dính trên miệng Thường nhưng chùi mãi chẳng hết, trái lại còn vây bẩn tay áo sạch sẽ của hắn.

"Tắm rửa sạch sẽ mới qua nghe chưa?"

Dương Khanh hết cách, không vui gõ đầu cậu một cái, dặn dò rồi xoay người đi thẳng.

Thường bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng hắn, sau đó vô thức chùi chùi lên mặt mình mấy cái.Trở về nhà, Chất tranh thủ giấu đi bao chuột bắt được, lẩm nhẩm tính toán xem số này bán được bao nhiều tiền, càng tính càng cười đến không khép được miệng."

Chờ ngày mai có tiền tao sẽ đãi mày ăn ngon."

Chất vỗ ngực nói, Thường đã quen với dáng vẻ yêu tiền như mạng này của nó, chỉ cười cười gật đầu một cái.Trời rất nhanh đã tối xuống, nhà chủ ăn uống no nê thì mạnh ai về phòng nấy, chỉ có đám người làm túm tụm lại chia đồ ăn thừa dưới bếp, sẵn tiện tranh thủ còn nhiều chuyện."

Nghe nói sáng nay cô hai lại gây nhau với bà ba."

"Vụ gì nữa?"

"Cổ bảo bà làm vỡ cái vòng ngọc quý của cổ, quậy um trời đến nỗi cậu tư phải ra mặt."

Thường đang chăm chú canh siêu thuốc ngoài bếp lò, lúc đầu cậu không quân tâm lắm mấy câu chuyện tọc mạch nhà chủ của nhóm người làm nhưng khi vừa nghe nhắc đến hai chữ "cậu tư" lại không nhịn được mà ngóng tai lên nghe."

Cậu tư ngầu lắm, chỉ nói mấy câu đã giải tán hai người phụ nữ đáng sợ nhất cái làng này, còn hào phóng cho cô ba một chiếc lắc bạc mới nữa."

"Người gì vừa giỏi vừa đẹp trai.

Phước phần lắm mới gả được cho cậu."

"Haizz... chỉ tiếc là cậu vẫn chưa ưng bụng người con gái nào cả."

Cuộc bàn luận đã đến chỗ ai trong cái xứ này xứng với cậu tư Khanh học rộng tài cao, đẹp trai nhất vùng, các cô nói không biết mệt, mà Thường cũng không còn hứng thú muốn biết nữa.Nhà chủ Lý bây giờ có tổng cộng bốn người con, cô hai Kim Anh và cậu ba Quý đều do bà lớn sinh ra, chỉ có Dương Khanh và út Lộc là kết quả từ sự cầm thú của chủ với hai người phụ nữ cùng làng khác.

Ngoài ra còn có bà ba Ngọc là em gái của lão, vừa tròn mười tám liền gả sang làng bên, nhưng chưa được một năm mà chồng đã chết, bà nài nỉ trở về nhà mẹ đẻ rồi cứ ở vậy đến giờ."

Nhưng mà khoan, chẳng phải cậu tư Khanh với... vậy vậy vậy sao?"

Đang nói nửa chừng, chợt có cô nháy mắt về phía Thường ẩn ý hỏi, mấy cô kia cũng liếc cậu một cái, con Hương, cô gái trông đanh đá nhất hội cười khẩy bóng gió nói:"Là ai kia bệnh hoạn hại cậu, chứ lúc đó cậu có còn tỉnh táo để biết là bông hay trái đâu.

Mày chờ đi, tao nghe nói con gái thành thị xinh đẹp lắm, thể nào cậu cũng ngán cái thứ đó thôi..."

"Hay có bùa ngải gì đó?"

"Này tao không biết, nhưng chỗ ở cô chủ người ta là xứ nổi tiếng làm bùa người ta đấy, tụi bây cũng cẩn thận..."

Siêu thuốc đã sôi, Thường tranh thủ rót ra chén, thấy cậu không phản ứng, Hương đứng dậy đi về phía cậu, lúc đến nơi giả vờ đụng mạnh một cái.

Cái chân đau chưa khỏi làm cậu suýt ngã, sợ làm đổ siêu thuốc liền vội vã chụp lại, lòng bàn tay lập tức giống như bị trút đi một lớp da vậy."

Ui xin lỗi, không nhìn thấy."

Hương xuýt xoa một tiếng, cả đám hóng chuyện dòm ra, có người vui vẻ, nhưng có kẻ cũng cảm thấy hơi quá, vội vàng chạy dò hỏi:"Có sao không em?"

"Dạ không."

Thường hít sâu một hơi ngắc ngứ trả lời, nhanh chóng sang lấy nước lạnh xối lên, chỗ bỏng rát bớt đi vài phần, cũng may cậu không vịn lâu nên chỉ hơi đỏ xíu.

Thường không muốn day dưa ở đây nữa, mấy người phụ nữ này cứ rãnh rỗi là lại buôn chuyện, cậu cũng không phải đối tượng duy nhất bị họ nhắm đến, cách tốt nhất là cứ mặc kệ họ."

Em mang thuốc cho cậu ba."

Thường xử lý qua loa vết thương rồi rót nốt phần thuốc còn lại ra chén sau đó bưng đi.

Khu nhà chủ vẫn còn sáng đèn, Thường đến trước một căn phòng cất giọng gọi:"Cô chủ, con mang thuốc đến cho cậu ba."

Cậu vừa dứt lời, bên trong liền vang lên tiếng bước chân, một cô gái xinh đẹp mở cửa ra, mặt cô tựa trăng rằm, nhìn thì còn trẻ nhưng mái tóc lại ánh vài sợi bạc."

Vào đi."

Cô nói rồi tránh qua một bên nhường đường cho Thường. cậu cẩn thận bê khay thuốc đặt trên bàn, căn phòng nhỏ bé tràn ngập mùi cao thuốc đắng nghét, theo ánh sáng mờ tối của đèn dầu chiếu đến chiếc giường kê sát tường sẽ thấy còn một người đàn ông vẫn đang nằm im thin thít, đó là cậu ba Quý, đồng thời cũng là chồng cô chủ cậu - Ngọc Diệp.Ngọc Diệp chỉnh đèn dầu sáng hơn, Thường tranh thủ lật người Dương Quý vệ sinh thay quần áo cho gã, sau đó mới kê gối để gã ngồi dậy, lúc này Ngọc Diệp mới bê chén thuốc qua đút gã uống."

Cô chủ, để con đút cậu ba cho."

Chuyện đút thuốc nghe có vẻ đơn giản nhưng Dương Quý không chủ động nuốt được, bao nhiêu muỗng thuốc Ngọc Diệp đưa đến đều chảy ra ngoài gần hết, mặc dù cô vẫn không nói gì nhưng âm thanh muỗng va vào chén thuốc vang đến nỗi Thường ở bên cạnh đành nhỏ nhẹ đề nghị."

Mày làm đi."

Ngọc Diệp đưa lại chén thuốc cho Thường rồi chạy đi chỉnh nhỏ đèn lại đến mức thấp nhất, sau cái lần bị mẹ chồng trách phạt việc không biết chăm sóc chồng thì cô càng lúc càng cẩn thận hơn.Thường nhìn dáng vẻ lo trước lo sau của cô chủ mà không khỏi làm cậu xót xa, con gái chủ kho gạo lớn nhất nhì tỉnh giờ lại rơi vào cảnh cúi đầu thấp thỏm không khác gì đám người làm là mấy.Thật ra lúc gả qua đây, dẫu cho nơi này có là cái xứ khỉ ho cò gáy xa lắc xa lơ thì nhà chủ Lý vẫn là gia đình điền chủ có tiếng tăm.

Cậu ba Quý là tay chơi sành sỏi, cậu ít khi ở nhà, thường dành thời gian ngao du kết bạn, cô chủ cũng là tình cờ quen cậu khi cậu có dịp ghé qua chỗ họ.

Dương Quý rất đẹp trai, trong tất cả những người con thì cậu là người giống chủ Lý nhất, với tài ăn nói khéo léo, chưa đến ba ngày cậu đã làm Ngọc Diệp xiêu lòng, vài ba tháng sau liền cho người ngỏ ý dặm hỏi cô về làm vợ.Cuộc sống vợ chồng nói tốt cũng được mà không tốt cũng được, âu chỉ có người trong chăn mới biết chăn có rận.

Bề ngoài cậu thương cô hết mực, hễ đi đâu có gì ngon gì đẹp đều nhất định mang về một phần cho cô, khiến người ngoài nhìn vào đều đỏ mắt ghen tị.

Tuy nhiên Ngọc Diệp lại không thấy như vậy, cô là thiếu nữ hãy còn đầy nhiệt huyết và mộng mơ, sau nhiều đêm chăn đơn gối chiếc, mỗi lần ra chợ đều có tin đồn chồng mình đang cặp kè cưa cẩm tiểu thư xinh đẹp nhà nào thì lại thêm một lần trái tim cô vỡ nát.Cuộc sống nhàm chán của cô cứ thế tiếp diễn gần một năm trời thì có chiếc xe ngựa thồ thô sơ lọc cọc chở chồng cô về, người ta không nói rõ gã bị gì, chỉ biết bây giờ gã không khác gì kẻ phế nhân, cả người bị liệt, đẩy thẳng cô xuống đáy vực.Đút một chén thuốc thôi nhưng phải đút đến lúc cả nhà đều đã tắt đèn đi ngủ mới xong.

Thường dọn dẹp sạch sẽ rồi ra ngoài, ánh sáng bên trong tắt hẳn, căn phòng có hai người nhưng lại âm u cô đơn biết bao.
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 4: Sự đời nước mắt soi gương


Gió đêm thổi hơi lạnh, dạo này thời tiết thất thường, xem chừng có vẻ lại sắp mưa nữa.

Thường thả hồn lên bầu trời đen kịt chẳng có lấy một vì sao, giữa khoảng sân trống trãi khiến nó nhỏ bé làm sao.

Có ánh sáng dịu dàng hắt ra từ ô cửa sổ, Thường giật mình nhìn thấy Dương Khanh đang từ trong phòng yên lặng quan sát cậu."

Cậu tư..."

"Bận lắm à?"

Dương Khanh cất giọng hỏi, giữa đêm khuya thanh vắng khiến giọng nói của hắn dễ dàng rót vào tai Thường làm đáy lòng cậu không khỏi run rẩy."

Dạ con xong rồi..."

Thường thấp thỏm đáp, mặc dù Dương Khanh hay gọi cậu đến với lý do "hầu ngủ", nhưng nếu cậu xong việc trễ thì hắn cũng tự tắt đèn ngủ trước, chỉ có khi tâm trạng không tốt mới thức chờ thế này.

Nhận ra vấn đề, Thường vội tiếp lời:"Cậu chờ con một xíu, con cất đồ xong sẽ quay lại liền."

Dương Khanh không đáp, nhưng Thường hiểu hắn đồng ý.Thường nhanh chóng mang chén về phòng bếp rửa sạch sẽ, lúc đi ngang qua lu nước, cậu nhớ đến lời dặn của Dương Khanh lúc chiều, chột dạ tự ngửi bản thân.

Thường đã tắm táp sạch sẽ rồi, nhưng khi nãy ngồi cạnh siêu thuốc nên vẫn đổ ít mồ hôi.

Ngẫm đi ngẫm lại, Thường cởi áo ra xếp gọn sang một bên rồi múc một gáo nước to rửa mặt lại lần nữa.Trời đêm lạnh lẽo, Thường rùng mình ôm lấy cơ thể đến khu nhà trước, cửa sổ phòng Dương Khanh đã đóng, nhưng bên trong vẫn sáng đèn như cũ."

Vào đi."

Bàn tay của Thường luôn bị hửng giữa không trung như vậy, không rõ là do cậu đi quá mạnh hay hít thở quá lớn mà lần nào hắn cũng lên tiếng trước khi cậu kịp gõ cửa.Thường mở cửa bước vào rồi cẩn thận đóng cửa lại, trên cái bàn để rất nhiều sách vở hôm qua giờ phút này bị thay thế bằng một chai dầu con con.

Thường lập tức hiểu ra, nhanh chóng đến bên cạnh hắn ngồi xuống."

Cậu... cậu tư... cởi cởi áo ra..."

Thường cầm chai dầu lên rụt rè nói, Dương Khanh khẽ nâng mắt nhìn cậu một cái, bàn tay chậm rãi cởi từng nút áo, cơ thể khỏe mạnh của thanh niên trai tráng dưới lớp tơ lụa đắt tiền hiện ra.

Thường nuốt nước miếng, bàn tay run run đổ dầu ra tay rồi chạm lên mấy vết xanh tím trải dài từ trước ngực ra sau lưng của hắn."

Xuýt..."

Dương Khanh hít một hơi, cơ thể hắn giật nhẹ làm Thường cũng lo lắng rụt tay lại, miệng không nhịn được mà hỏi:"Dì đã đỡ hơn chút nào chưa cậu?"

"Vẫn vậy.

Nhưng xem chừng khỏe hơn trước rất nhiều."

- Dương Khanh đáp, giọng nói pha chút châm biếm không rõ.Thường không hỏi hắn nữa, đôi tay cẩn thận thoa dầu xoa bóp cho hắn, trong đầu thầm nghĩ sớm biết bị nặng thế này cậu đã lén luộc thêm hai cái trứng gà lăn cho rồi.Vết bầm trên người Dương Khanh so với lằn roi mấy lần trước cũng không thể so được lần nào là tệ nhất, nhưng Thường chắc chắn chúng đều rất đau.

Cậu làm người ở bao nhiêu năm nay, kể cả có bị đánh cũng chưa bao giờ đến mức như Dương Khanh cả.Lúc đầu Thường không biết được ai là người có khả năng ra tay nặng với cậu tư Khanh nhà họ Trịnh ngoại trừ cô hai và cậu ba nhà này cả, mãi sau này vú năm làm bếp vô tình kể ra, Thường mới biết được là do mẹ ruột cậu tư đánh.Bà vốn là một góa phụ xinh đẹp, chồng mất không lâu, một mình bà không cán đáng nổi việc đồng án, trong một lần chủ Lý đến đòi nợ, không kiềm chế được bản thân mà giở trò đồi bại với bà.

Chẳng bao lâu sau cái lần ấy, bà phát hiện mình mang thai, nỗi câm phẫn và nhục nhã khiến bà muốn làm liều với chủ Lý, nhưng cuối cùng vẫn tự ôm đau khổ mà sinh nó ra.Góa phụ chết chồng nhưng lại có con khiến người đời dèm pha, cộng thêm dưới sự thiếu thốn không đủ nuôi con, bà cuối cùng cũng đến nhà chủ Lý làm loạn một trận.Sự việc bại lộ chọc đến Kim Tuyến vợ chủ, bà ta lời ngon tiếng ngọt dỗ dành mẹ Dương Khanh, tự nhận hết lỗi lầm về chồng mình, công khai đón Dương Khanh về nhà chính, còn hứa sẽ cất lại căn nhà lá cũ kỹ của bà, mỗi tháng chu cấp ít tiền bạc, xem như cũng hết tình hết nghĩa.Mẹ Dương Khanh biết mình phải xa con, nhưng dù sao đây cũng là cách tốt nhất cho cả hai mẹ con.

Những tưởng mọi việc cứ thế đã được giải quyết ổn thỏa, nào ngờ Kim Tuyến vẫn âm thầm cho người đến đốt nhà bà.

Giữa đêm khuya thanh vắng có tiếng la thất thanh của người góa phụ, căn nhà cháy rụi, gương mặt bỏng nặng xấu xí, bà bị dáng vẻ không khác gì quỷ dữ của mình dọa sợ, đầu óc trở nên điên điên khùng khùng không còn nhận ra ai nữa.Thường xoa dầu xong cho Dương Khanh, cậu đóng nắp lại, chợt cổ tay bị nắm lấy lật ngửa lên, chỗ bị bỏng khi nãy dưới độ nóng của dầu cũng hơi ửng đỏ."

Lại làm sao?"

"Con nhấc siêu thuốc không cẩn thận."

- Thường nhỏ giọng đáp, nhìn thấy đôi mày nhíu chặt của Dương Khanh vội nói thêm - "Nhưng lúc nãy thoa dầu cho cậu cũng xem như con cũng xức ké rồi."

"Lý sự."

Dương Khanh chửi, sau đó lại tự mình bò lên giường lục lọi.

Thường chỉ đành thở dài chờ đợi.

Rất nhanh trên bàn liền bày thêm mớ thuốc lạ hoắc với mớ chữ cậu không đọc nổi, mà có đọc được cũng không hiểu.Dương Khanh đổ thuốc vào bông gòn trắng mịn, chụp lấy tay cậu cẩn thận thoa lên.

Ánh đèn dầu lập lòe lúc mờ lúc rõ hắt lên gương mặt hắn, Thường ngượng ngùng, cậu phát hiện những lúc cả hai gặp nhau hình như đều phải chữa trị vết thương trên người đối phương."

Ngày mai nấu cháo hạt sen nghe chưa?"

Đương lúc Thường vẫn đang chăm chú nhìn hắn thì hắn đột nhiên nói, cậu ngẩn người giây lát, Dương Khanh không nhận được câu trả lời, nhíu mày nhìn lên lập tức chạm mắt với cậu."

Tao nói mày có nghe gì không?"

Sau giây lát mà bản thân cũng thất thần đôi chút, Dương Khanh lắc nhẹ cổ tay Thường lay cậu, Thường lúc này mới hiểu Dương Khanh vừa nói gì, ngoan ngoãn gật đầu đáp:"Dạ, vậy để mai con đi hái sen về nấu cho cậu."

"Lơ nga lơ ngơ."

Dương Khanh tỏ vẻ không vui mắng, hắn thu dọn đồ đạc, Thường thấy vậy liền rối rít nói:"Để con dọn cho."

"Mày biết cái gì mà dọn."

- Dương Khanh khẽ tay cậu rồi ra lệnh - "Làm ấm giường, lẹ đi, tao mệt rồi."

Thường hết cách, cậu xoa xoa mu bàn tay không đau lắm của mình, ậm ừ "dạ" một tiếng rồi lầm lũi đứng dậy trèo lên giường, kéo chăn tập trung công việc của mình._____________Truyện được đăng tải trên cả 2 nền tảng Wattpad và EnovelEnovel hiện đã update đến chương 17, khóa chương 21Wattpad update chậm hơnCác bạn có thể follow page Mùa Xuân của Alata hoặc nick Kannozaka Tigridia để cập nhật truyện ủng hộ tác giả nhé.
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 5: Ăn miếng ngọt, trả miếng bùi


Giữa đám bùn lầy lội, Thường và Chất dù đã xắn ống quần cao đến tận bẹn vẫn bị ướt như thường.

Sau một buổi sáng ngụp lặn lùng sục cũng chỉ hái được ít đài sen không quá non."

Nè, cậu tư của mày có biết mùa này vẫn chưa thu hoạch được sen không mà đòi ăn cháo hạt sen?"

Chất lau đi nước bùn dính trên mặt mình, lẽ ra hôm nay nó chỉ định trốn ra chợ bán đi bao chuột đồng bắt được hôm qua nhưng lại bị Thường rủ rê thu hoạch hạt sen.

Bây giờ còn cách mùa thu hoạch đến tận hơn ba tháng, mò mẫm cả buổi sáng chỉ được một ít, nhưng không cái nào thật sự ngon cả.Thường vẫn chăm chỉ tìm kiếm, bàn chân bị đám bùn lầy giữ chặt, mỗi bước nhấc lên đều nặng trĩu như thể bị ai níu lấy, miệng lẩm bẩm trả lời Chất:"Không biết, mà cậu có bao giờ để ý mấy chuyện này đâu, chắc không biết thật."

"Vậy sao mày không nói cho cậu biết?"

- Chất thắc mắc hỏi."

Tao quên."

Thường thành thật đáp.

Không phải cậu quên nói cho Dương Khanh biết chuyện vẫn chưa tới mùa thu hoạch đài sen, mà cậu cũng quên mất vụ này, mãi đến khi nhìn thấy từng đài xanh ngát trước mắt mới nhớ ra, nhưng cậu đã lỡ hứa với hắn mất rồi.Thường cũng không biết vì sao mình lại chấp nhất chuyện đã hứa với hắn phải nấu cháo hạt sen, chỉ là cậu cảm thấy nếu không nấu nhất định hắn sẽ không vui.

Mỗi lần có chuyện buồn, Dương Khanh đều đòi cậu nấu món này, lúc ăn xong thì tâm trạng liền tốt hơn.Giỏ đeo sau lưng đã hơi nằng nặng, Thường cởi xuống kiểm tra, thầm nghĩ mớ này chắc cũng đủ rồi, còn dư thì để dành cậu ăn chơi.Cậu và Chất rời khỏi đầm sen bùn lầy trở về nhà chủ, lúc đến trước cửa thì đụng phải hai Sẹo đang chỉ đạo người làm khuân lúa cất vào kho."

Hai đứa bây trốn việc đi đâu giờ này mới về."

Gương mặt hắn vẫn hung dữ như thường ngày, Thường vừa định giải thích thì Chất đã lên tiếng đáp:"Cậu tư kêu tụi tui đi hái sen, anh có gì không hài lòng thì đi hỏi cậu tư đi."

Hai sẹo nghe Chất nhắc đến cậu tư Khanh thì hơi nhíu mày, hắn bực dọc hỏi:"Vậy đi sao không báo?"

"Có thấy đâu mà báo.

Chờ tìm được anh lại trễ nải việc cậu tư giao, anh có chịu thay tụi tui không?"

Hai sẹo bị dáng vẻ nghênh ngang của thằng Chất chọc tức nhưng không làm gì được, thằng Chất lại được đà nói tiếp:"Nè, anh còn chắn đường làm lỡ giờ ăn của cậu tư thì đến lượt tui không chịu trách nhiệm đâu."

"Biến đi!"

Gã cuối cùng cũng không hỏi thêm gì, lúc hai người đi ngang qua, Thường thấy không yên tâm nên vẫn lễ phép cúi đầu với gã một cái.Vừa đặt giỏ sen xuống, quần áo cũng không kịp thay, cậu để giỏ sen gần vòi nước, tranh thủ tách rồi sơ chế qua hạt sen.Món này là cậu học lỏm của dì sáu hồi còn ở nhà chủ cũ, dì nói ăn cháo trắng không thì chán, nên dì thích thêm ít hạt sen bùi bùi vào nấu cùng.

Hạt sen của dì không phải loại hạt chất lượng được sàng lọc kĩ càng để mang bán mà là dì tranh thủ mùa người ta thu hoạch sen đi mót về, mặc dù vậy khi Thường ăn thử vẫn cảm thấy rất ngon.Cậu lúi húi một hồi bỗng có tiếng bước chân xen lẫn tiếng nói chuyện đến gần, ngó chừng thời gian có vẻ đã đến giờ nấu ăn rồi."

Ủa thằng Thường?

Lén lút ở đó làm cái gì vậy?"

Vú năm là người để ý tới dáng vẻ ngồi thu lu của cậu trước liền cất lời hỏi, nhưng Thường chưa kịp đáp thì đã có giọng nữ the thé nói leo vào:"Hạt sen?

Hèn gì cả sáng nay không thấy?

Có phần cho các chị không em?"

"Dạ, dư em sẽ cho các chị."

Thường gom gọn mớ hạt sen mình đã sơ chế sạch sẽ vào rổ định bụng đứng lên, con Hương lại chặn cậu cười khúc khích nói:"Làm gì keo kiệt vậy?

Đàn ông con trai ai lại đi hái hạt sen ăn vặt chứ..."

- Đoạn cô ả ngừng cười, khẽ liếc mắt tiếp lời - "Xin lỗi... chị quên mất mày có phải con trai đâu."

"Mày lại ghẹo chọc nó..."

Vú năm không nhìn nổi thái độ của cô, bà đã ở đây từ cái thời ông nội Dương Khanh, đối với việc của chủ càng ít biết càng tốt, biết cũng không nên xen vào.

Cùng là tôi tớ với nhau bà ghét nhất là chuyện sanh nạnh chia bè chia phái, ngặt nỗi cái thân già này không đủ quyền đủ sức quản hết, nhưng đứa nào quá đáng thì bà vẫn đánh tiếng:"Để yên cho nó làm việc đi.

Mày còn làm ảnh hưởng công việc người khác tao báo cho anh hai thì coi chừng."

"Làm gì dữ vậy, không phải chỉ nói chuyện chút thôi sao?"

Tự nhiên bị chửi khiến ả không vui, nhưng cũng không dám tiếp tục khịa kháy Thường nữa, cô ả dùng dằng quay lưng đi thẳng vào trong, miệng còn lầm bầm:"Bà già khó ưa."

Thường được giải vây liền thở phào nhẹ nhõm, cậu mỉm cười gật gật đầu với vú năm:"Con cảm ơn vú."

"Ơn nghĩa gì."

- Vú năm cười xòa đáp, ánh mắt ngó vào rổ hạt sen của cậu hỏi - "Lại nấu cháo hạt sen cho cậu tư à?"

"Dạ."

"Lấy cái bếp nhỏ trong góc xài đi, giờ này mà vẫn hái được cả rổ vậy là giỏi rồi."

Thường cười hì hì một tiếng, vui vẻ theo lời vú năm vào lôi cái bếp lò nhỏ xíu nằm trong xó ra, bắt đầu cặm cụi nhóm lửa.Một mình cậu lom com nấu cả buổi trưa, ngồi tê hết chân mới xong, vú năm đưa mắt nhìn thử, thật tình khen cậu:"Coi mày vậy mà nấu nướng cũng được ghê."

Thường ngẩng đầu lên, trán rịn mồ hôi ướt đẫm, cười rộ để lộ núm đồng điếu bên má phải:"Dạ cũng thường thôi vú, con cũng chỉ nấu được mỗi món này."

"Đâu nói vậy được.

Cậu tư khó chiều vậy mà còn chịu cháo mày nấu mà."

Thường cười cười gãi gãi má, chuyện này cậu cũng đâu có hiểu.

Dương Khanh là một công tử khó chiều, dầu mỡ quá không được, mặn quá cũng không thích, đồ ăn thức uống có vị chua thì ghét bỏ ra mặt.

Thường thích ăn mấy loại quả chua chua ngọt ngọt.

Có lần cậu mang đĩa xoài cát đã gọt sẵn của nhà chủ Chiếu làng bên cho hắn, chỉ mới cắn một miếng thôi mặt mày liền nhăn tít lại rồi bảo cậu mang đi luôn.Thường nhìn nồi cháo sôi sùng sục, tiện tay nêm thêm chút gia vị rồi nhấc xuống.

Rõ là một nồi cháo hạt sen tầm thường, so với cao lương mỹ vị hàng ngày của nhà này đều thua xa nhưng cái kẻ khó chiều kia lại nằng nặc bắt cậu nấu mới chịu ăn.

Lần đầu Dương Khanh ăn món này là lúc hắn bệnh nặng, cả ngày đưa món gì đến miệng cũng chê.

Buổi tối hôm đó Thường vẫn như cũ ngồi canh siêu thuốc cho cậu hai thì hắn thù lù xuất hiện dọa cậu hết hồn, càu nhàu kêu đói bụng.Thường lục hết bếp vẫn không có món gì trừ phần cháo hạt sen cậu nấu ăn còn thừa lúc trưa, hết cách đành đánh bạo hâm lại, người kia lập tức ăn như ma đói.

Sau này hắn lại đòi ăn lại cái món tối qua.

Thường nào dám tự ý nấu, cậu báo lại với nhà bếp, người ta cẩn thận lựa chọn từng hạt sen ngon nhất, gạo mắc tiền nhất trong kho nấu cho hắn, nhưng cuối cùng đổi lại là ánh mắt ghét bỏ khi nếm xong muỗng đầu tiên của Dương Khanh:"Không ngon!

Bỏ đi."

Thường chẳng hiểu ra làm sao, phải nhọc thân chạy lên quán ăn nổi tiếng nhất huyện mua thử.

Chạy qua chạy lại làm trễ nải cả công việc chính, ấy vậy mà cậu tư Khanh vẫn không vừa lòng.Có mỗi một tô cháo, Thường bị Dương Khanh quay cho chóng mặt, người hiền lành như cậu cũng bị hắn chọc tức, có điều phận tôi tớ chỉ đành ngoan ngoãn nghe theo.

Cho đến lần thứ năm bị từ chối sau khi đã nài nỉ hết lời với bà bếp, cậu gom mớ hạt sen ít ỏi mà mình mót được, đêm hôm khuya khoắt mắt nhắm mắt mở ngồi chồm hổm canh lửa, lúc nghe mùi khét thoang thoảng liền giật mình tỉnh dậy.

Thường bực mình nhìn nồi cháo, cuối cùng vẫn mang lên cho Dương Khanh ăn, cậu mặc kệ, thầm nghĩ cho cậu tư đắng chết luôn."

Ừm, nấu đúng rồi, giống lần trước, ngon lắm."

Thường tưởng mình nghe lầm, tuy nhiên mấy lần sau đó vẫn nấu thử như vậy, Dương Khanh quả thật không còn làm khó cậu nữa, cậu mới xác nhận chẳng những cậu tư Khanh khó chiều mà còn là một kẻ dị hợm khó đoán.Thường không nghĩ nữa, cậu dọn cháo ra khay, vừa xong đâu vào đó thì tiếng con Hương lanh lảnh vang lên sau lưng:"Định bưng lên cho cậu tư à?"

"Dạ."

Thường tùy tiện đáp, bàn tay nhắc khay lên thì cô ả cười cười nói:"Để lại ăn đi.

Hôm nay nhà tiếp khách quý, mày không thấy mọi người bận rộn nấu nướng à?"

Thường lúc này mới để ý phòng bếp nhộn nhịp hơn bình thường, đúng là đang nấu rất nhiều đồ ăn, thậm chí còn đang làm cả thịt gà.

Chẳng có mấy khi Thường chịu đứng lại nói chuyện cùng ả, cậu thắc mắc hỏi:"Ai vậy chị?"

"Bà Hoàng vợ chủ tiệm vàng Kim Lợi và hai cô con gái nhà bà ấy."

"Nghe nói nhà bả giàu nứt vách luôn ấy, của ăn của để đến đời cháu chắt cũng ăn không hết."

- Có cô khác nói chen vào."

Đúng rồi, con gái bả cũng đẹp có tiếng, mà coi bộ cậu tư coi trọng lắm, từ sáng đã áo quần chỉnh tề chờ tiếp khách, có khi ưng cô nào thật."

"Vậy là tao hết cơ hội rồi sao?

Không chịu đâu..."

Tiếng than vãn xen lẫn tiếng cười đùa, Thường mím mím môi, vẫn cầm khay cháo bưng lên nhà trước.Cậu không dám đi đường thẳng, giống như đang làm chuyện gì không đúng, lén lút men theo bên hông nhà rồi đến được gian chính.

Thường đưa mắt nhìn vào, Dương Khanh đang vui vẻ trò chuyện cùng một người phụ nữ mập mạp phúc hậu, cạnh bên còn có hai cô gái trông chỉ khoảng mười bảy mười tám, ngoan ngoãn ngồi bên ăn bánh uống trà.Thường không rõ bọn họ đang nói gì, nhưng tất cả đều cười rất hài lòng, đoạn bà Hoàng vỗ vỗ vào đứa con gái lớn của mình nói gì đó, mà Dương Khanh cũng gật đầu với bà."

Sao bình thường không thấy cậu vui vẻ như vậy."

Thường bĩu môi lầm bầm mắng, cậu định ngó thêm chút xíu thì chợt khuôn miệng đang cong cong của Dương Khanh hạ xuống, ánh mắt nhìn về phía chỗ cậu đang đứng.
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 6: Sảy miệng, biết nói làm sao bây giờ


"Sao vậy cậu tư?"

Bà Hoàng vừa nhấp ngụm trà cho thanh giọng, ngẩng đầu lên thì thấy Dương Khanh đang nhìn đi đâu đó liền thắc mắc hỏi.

Dương Khanh thu hồi lại ánh mắt mình, lắc đầu đáp lời bà:"Không có gì, chắc là con mèo nhà ai quậy phá thôi."

"Vậy sao?

Mà hình như có mùi gì như mùi cháo hạt sen ấy."

Bà Hoàng là một người sành ăn uống, đối với mùi hương thức ăn cực kỳ nhạy cảm, mùi hương vừa thoang thoảng theo gió bay tới tưởng chừng như rất nhạt nhưng lại để bà ngửi ra."

Chắc phòng bếp đang nấu.

Cũng sắp tới giờ ăn rồi, ba mẹ con ở lại ăn cơm trưa rồi hẵng về, hôm nay tui dặn mấy đứa làm con gà ngon lắm."

- Dương Khanh âm thầm nhếch nhẹ khóe môi, sau đó dẫn sự chú ý của bà Hoàng đi nơi khác.Bà Hoàng "ồ" một tiếng, ngay lập tức cũng không để tâm nữa, cười tươi rói nói:"Cũng được.

Vậy chiều nay tui cho người sang lấy hàng về luôn, lần nữa cảm ơn cậu đã để cho tiệm nhà tui."

"Không có gì, tui cũng chỉ vì tiếng tăm của vợ chồng hai người mới yên tâm bán số hàng này, mấy bữa nếu có thời gian tui sẽ đến tiệm một chuyến, sẵn tiện thăm ông nhà luôn."

Được cậu tư Khanh lễ phép đối đáp, bà Hoàng càng vui vẻ.

Cô Châu, con gái lớn bà Hoàng cứ thấy mẹ mãi nói chuyện làm ăn liền lén lút chọt chọt bà một tiếng gọi nhỏ:"Mẹ..."

Bà Hoàng liếc mắt nhìn cô, gương mặt của thiếu nữ đương độ xuân xanh thẹn thùng trông đợi, bà biết thừa cô muốn gì, nhỏ giọng thì thầm nhắc nhở:"Đợi lát nữa trên bàn ăn rồi tính, giờ không tiện con."

Châu cười cười gật đầu, đôi mắt chờ mong nhìn bóng lưng cao lớn trước mắt, người đó vừa quay mặt về, cất giọng nói trầm ấm lịch sự đã khiến mặt mũi cô đỏ bừng:"Mời phu nhân và hai cô vào dùng bữa."

Trên bàn cơm bày biện tưng bừng, có thức ăn ngon, con người ta càng dễ nói chuyện hơn.

Hai cô con gái bà Hoàng vẫn còn ngại ngùng, cô út Ngà năm nay chỉ mới mười bốn tuổi, cô thèm đùi gà nhưng ngặt nỗi đĩa ở xa quá, đôi mắt không ngừng láo liêng hết nhìn mẹ lại lén liếc sang đĩa gà kia."

Cô ăn nhiều vào, đừng ngại."

Ngay lúc cô vẫn còn xoắn xuýt chẳng biết làm sao, trong chén đã xuất hiện cái đùi mập ú.

Cô chớp chớp mắt, ngẩng mặt lên liền chạm ngay gương mặt đẹp trai của cậu tư Khanh con nhà điền chủ Lý, trái tim bất giác hẫng một nhịp, ngại ngùng nhỏ giọng "Dạ" một tiếng."

Ây dà, phiền cậu tư quá, con bé này suốt ngày cứ lóng ngóng."

"Đâu có phiền, tiểu thơ nhà bà Hoàng xinh đẹp như vậy, hẳn lớn lên sẽ có rất nhiều người theo đuổi."

Bà Hoàng được khen liền vui vẻ ra mặt, cô Châu lại bực bội trong lòng.

Mẹ thì chẳng chịu nói giúp cô tiếng nào, đứa em gái khờ khạo kia trong lúc ngáo ngơ thì được cậu tư Khanh gắp cho cái đùi gà, uổng công cô giả bộ làm dáng nãy giờ mà đến cái liếc mắt của cậu cũng không có được.Choang!Bữa ăn diễn ra giữa chừng thì bỗng có tiếng đổ vỡ vang lên, Dương Khanh nhíu chặt mày đặt ngay đũa xuống, bà Hoàng ngóng cổ hướng theo hướng phát ra âm thanh thắc mắc tự hỏi:"Có chuyện gì vậy?"

"Xin lỗi, chuyện nhà thôi, phu nhân với hai cô cứ ăn tiếp, tui ra xử lý xong sẽ vào ngay."

Bà Hoàng gật gật đầu, dù tò mò nhưng chuyện nhà người ta bà cũng không tiện xen vào.

Dương Khanh lại cúi đầu một lần nữa rồi lập tức ra ngoài.Hắn đi nhanh thoăn thoắt, trước mặt xuất hiện một đám người ồn ào, Dương Khanh bực mình hét lên:"Tránh hết ra!"

Nghe giọng hắn, nhóm người làm sợ hãi vội vàng né đường, trong căn phòng tối om có thằng nhóc chỉ chừng sáu bảy tuổi, mặt mũi xanh mét đứng bên cạnh mấy mảnh vỡ tan tành, Dương Khanh lập tức nhận ra là cái bình quý trong số hàng của hắn."

Đứa nào hôm nay giữ cậu út?"

Nắm tay Dương Khanh siết chặt, hắn quay người lại hỏi lớn.

Sau một hồi chỉ nhận được những cái đầu run như cầy sấy, hắn lạnh giọng nói:"Một là tự nhận, hai là tao hỏi ra được thì đừng có trách."

"Dạ... là con..."

Con Hương từ trong nhóm người lúc này mới chịu ló đầu ra, giọng nói không giấu được sự sợ hãi:"Con... con không nghĩ là cậu dám trốn vào đây."

Dương Khanh đau đầu không thôi, hắn liếc mắt vào trong gọi:"Ra đây."

Đứa nhỏ đứng bên trong mãi không dám ra, Dương Khanh dứt khoát bước vào bế nó lên."

Có biết tội của mình chưa?"

Ngoài sân lúc này tập trung không ít người tò mò, Dương Khanh nhìn hai kẻ lem luốc cúi gầm đầu trước mặt, tay hắn cầm một cây roi mây chậm rãi hỏi:"Có miệng trả lời không?"

"Dạ biết."

- Con Hương vội nói."

Tội gì?"

- Dương Khanh lại hỏi."

Không... không giữ cậu út cẩn thận."

Mặt mũi ả đã nhăn nhúm đến khó coi, Dương Khanh lại quay sang hỏi đứa nhỏ đứng bên cạnh ả:"Còn cậu, cậu biết lỗi của mình không?"

Đứa nhỏ kia yên lặng không nói năng gì, Dương Khanh cũng không gặng ép, hắn thẳng thừng phán luôn:"Mỗi đứa năm roi, quay lưng lại."

Nước mắt con Hương ngắn dài, nhưng ả biết nếu còn cò cưa thì không chỉ dừng lại ở năm roi.Dương Khanh đánh rất thẳng tay, tiếng roi quất nghe chan chát, đám người hầu xung quanh không ai dám nhìn, mỗi một lần đánh cơ thể đều bất giác co rụt lại.Đứa nhỏ kia cuối cùng cũng phát ra tiếng khóc thút thít, Dương Khanh chỉ dặn dò người làm coi sóc nó cẩn thận rồi quay trở lại bàn ăn.Hắn bận suốt cả chiều hôm đó, Thường cũng không rỗi rãi.

Người ăn kẻ ở ở cái nhà này vốn chẳng có ai rỗi rãi cả, không làm chuyện này thì cũng bị sai chuyện khác, lúc thảnh thơi duy nhất là khi được ngả lưng trên chiếc giường tre cũ của mình rồi đánh một giấc tới sáng.Thường phải xay lúa cả buổi chiều, hai Sẹo quả thực ghi thù chuyện lúc sáng, vừa thấy cậu đi ngang qua là lập tức túm vào, bắt phải xay bằng hết cái đống cao ngất trong kho."

Mày đi đâu bỏ cả bữa chiều vậy?"

Lúc Thường vừa rời khỏi kho thì trời đã sụp tối, giờ cơm chiều đã qua từ lâu, cậu đói đến mức bụng dán vào lưng, thất tha thất thểu đi về hướng nhà bếp với hy vọng còn ít cơm nguội lót dạ thì đụng thằng Chất đang đủng đỉnh đi về hướng mình."

Tao vừa mới xong việc."

- Cậu mệt mỏi đáp, đoạn ánh mắt chú ý đến thứ trên tay nó - "Mày cầm cái gì vậy?"

"Bánh bò."

- Thằng Chất cười ha ha mở gói lá đứa đến trước mặt Thường - "Của bé Liên con dì hai bán nước cho tao đó."

Nó khoác vai cậu kéo đi:"Đi, tao với mày chia nhau ăn."

Cả hai kéo nhau vào bếp, Thường vẫn tranh thủ lục xem còn gì không, cuối cùng sau một hồi nhấc cả cái nắp xoong đã rửa sạch thì thứ Thường tìm được chỉ là nồi cháo lạnh tanh cậu nấu lúc sáng."

Ui, nhìn ghê quá, còn ăn được không đó?"

Cháo để cả ngày không ai ăn, Thường đưa lên mũi ngửi ngửi, cậu thở phào một cái, cũng may là chưa thiu, vậy là lôi cái bếp lò cũ ra lọ mọ ngồi chụm lửa hâm lại."

Cái này là nấu cho cậu tư mà phải không?"

Thằng Chất ngồi xổm xuống bên cậu, bẻ nửa miếng bánh bò đưa qua.

Thường nhận lấy cắn một cái, vừa nhai vừa cằn nhằn:"Chứ còn ai nữa."

"Hôm nay nghe bảo cậu đãi khách quý mà, nghĩ lại mắc công tụi mình đi lựa từng đài sen ghê."

Thường càng nghe càng giận, cậu quăng một cây gỗ mục vào lò, lửa cháy phừng phừng nóng hết cả mặt:"Thiệt luôn.

Bình thường cái mặt như này này..."

Thường xoay sang nhìn thằng Chất, đôi mày nhíu lại, cái miệng bậm chặt cho môi dưới trề ra, đôi mắt hung dữ trừng lớn.

Chất bị cậu chọc cười, nó nói:"Mày gan ghê, chứ bộ hôm nay mặt khác à?"

"Hôm nay có gái đẹp, mặt như này..."

Vừa nói, cậu vừa dãn hai cặp mày ra, híp mắt cười ngu.

Chất cười đau cả bụng, Thường khuấy khuấy nồi cháo sắp sôi nói:"

Sau này bắt tao nấu cháo nữa, tao sẽ..."

"Sẽ thế nào?"

- Chất hớn hở hỏi."

Ừm... sẽ bỏ thêm thuốc xổ cho ổng tiêu chảy chơi..."

"Vậy à?"

Tiếng cười trong bếp im bặt, động tác khuấy cháo ngừng lại.

Thường nuốt nước miếng, âm thanh sắc lạnh kia khiến cậu không dám quay về sau, giữa đêm khuya yên tĩnh, Thường ước có thể lập tức đào một cái hố rồi chui xuống._____________Truyện đã được cập nhật đến chương 21 ở Enovel và khóa với giá 10 hạt dẻ/ 1 chương (500đ/ chương).

Các bạn có thể cân nhắc theo dõi và mở khóa chương ủng hộ mình nhé.Wattpad vẫn cập nhật bình thường nhưng sẽ chậm hơn.Cảm ơn các bạn
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 7: Để trong cuốn sách để đầu trang thơ


"Cậu tư..."

Thường nhỏ giọng gọi một tiếng, tay cầm muôi vẫn còn cứng đơ không cử động.

Thằng Chất bình thường cứng đầu cứng cổ giờ phút này cũng có cảm thấy hoảng sợ, sắc mặt cậu tư Khanh nhìn qua so với cái đít nồi thật chẳng khác là bao."

Đang làm gì?"

Sau một khoảng lặng thinh nặng nề, Dương Khanh cuối cùng cũng cất giọng hỏi.

Thường nuốt khan mấy cái, lắp bắp đáp:"Dạ thưa cậu... con... con đang hâm cháo..."

Dương Khanh chắp tay ra sau lưng, nhìn chằm chằm nồi cháo đang sôi sùng sục đằng sau.

Thằng Chất thấy tình hình có vẻ không ổn, lấy hết can đảm lên tiếng:"Cậu... cậu tư... cậu đừng hiểu lầm... thằng Thường không có nói cậu..."

"Sắp khét rồi kìa."

Dương Khanh cất giọng nhắc nhở ngắt ngang lời nó.

Thường giật mình quay người lại, phát hiện nồi cháo sắp tràn ra ngoài, tay chân quýnh quáng vội nhấc nồi ra."

Ui..."

"Mày sao vậy?

Cái đồ nhấc kế bên."

Thường không bị bỏng, cậu vừa chạm nhẹ vào liền lập tức rụt tay lại, nhưng cậu tư Khanh ban nãy vẫn đang đường hoàng đứng đó đã vọt tới trước mặt cậu lúc nào không hay."

Cậu tư... con không sao..."

Chân mày Dương Khanh nhíu chặt chụp lấy bàn tay đầy vết chai xước của Thường.

Thằng Chất ở bên cạnh trố mắt nhìn, tình cảnh kì cục này làm cái đầu gỗ của nó không bắt kịp."

Cậu... tư..."

Dương Khanh mãi vẫn không chịu buông tay cậu ra, dưới cái nhìn chòng chọc của hai người khiến Thường bắt đầu cảm thấy ngượng, cậu lại thấp giọng gọi hắn một lần nữa."

Lơ nga lơ ngơ!"

Dương Khanh bực dọc mắng, áo lụa sạch sẽ dính bụi than đen nhẻm, người trước mặt cũng không khá gì hơn, hắn xỉ vào trán cậu một cái rồi mới chịu đứng dậy, cằn nhằn dặn dò:"Tắm rửa sạch sẽ mới được qua."

Thường ấp úng nói lại:"Con tắm xong thì trễ..."

"Trễ thì đi đứng nhẹ nhàng lại, coi chừng làm người khác thức giấc."

Dương Khanh ngắt lời cậu, rõ là không để Thường có cơ hội từ chối.

Thường chỉ đành nhỏ giọng "Dạ" một tiếng, chờ bóng Dương Khanh đi khuất hẳn mới lặng lẽ thở dài."

Tao cứ thấy có gì đó sai sai..."

Thằng Chất phụ Thường dọn dẹp mớ hỗn độn mà hai đứa gây ra, nồi cháo xem như tiêu đời.

Thường tiếc rẻ nên cố cậy vài chỗ trông có vẻ vẫn không đến nỗi nào lên ăn, vị đắng nghét lan tràn trong khoang miệng khiến mặt mũi cậu nhăn tít lại."

Sai cái gì?"

"Không biết."

- Thằng Chất lắc đầu nguầy nguậy, sau khi vắt hết trí thông minh thì mới thốt lên - "Mày với cậu tư huề rồi."

Thường bị nó làm suýt sặc, khó hiểu hỏi lại:"Cậu tư có phải bạn tao đâu..."

"Đâu, hồi mày còn nhỏ đi chơi với cậu tư miết mà."

- Thằng Chất cảm thấy mình nói không có gì sai cả - "Sau đó hai người không nói chuyện một thời gian, thái độ cậu tư cũng khác, tao cứ tưởng nghỉ chơi nhau rồi chứ."

Thường càng nghe càng không hiểu nổi lối tư duy của nó, thằng Chất nói thêm:"Tao còn nhớ rõ là mày bệnh không dậy nổi một thời gian, cậu tư chỉ xuống ngó một cái rồi thôi.

Vú năm kể lúc cậu tư vào mày la hét ghê lắm, sau mỗi lần thấy cậu mày còn trốn mất nữa mà."

"Cậu tư đến thăm tao?"

- Thường ngạc nhiên hỏi.Kể từ cái ngày đó đã gần một năm rồi, nghĩ đến nó cơ thể cậu vẫn bất giác run rẩy.

Cậu không biết Dương Khanh có đến thăm mình hay không, chỉ nhớ năm đó hắn không về giỗ ông nội theo lời gọi của bà Kim Tuyến.

Thường cứ tưởng hắn bỏ xứ đi luôn rồi, nhưng khi tiếng động cơ xe hiếm hoi xuất hiện, một câu lệnh bắt vào hầu ngủ đã cho cậu biết cậu tư Khanh thực sự về rồi."

Nghe vú năm nói vậy chứ tao không biết, nhưng mắc gì bà phải nói xạo tao, với lại tao thấy chuyện bình thường mà."

- Chất huých huých cùi chỏ vào người Thường - "Huề là tốt rồi, giờ ai cũng lớn già đầu, không lẽ như mấy đứa con nít giận nhau hoài sao?"

Thường không trả lời nó.

Cậu cất cái bếp lò về chỗ cũ, lòng ngổn ngang nhiều thứ, hoặc có chăng vốn nó đã ngổn ngang, chỉ là cậu cố tình không để tâm đến, giờ có kẻ nhắc mới chịu nghĩ đến nó một chút.

Tắm rửa xong xuôi đã sắp đến nửa đêm, Thường qua loa cài lại nút áo, vội vàng chạy đi.Khoảng sân quen thuộc vẫn có duy nhất một phòng sáng đèn, hôm nay trời ráo hoảnh, lấp ló sau tán cây là mảnh trăng khuyết vắt ngang, rảnh rỗi, thảnh thơi.

Thường theo quy củ chuẩn bị gõ cửa, lần này tay cậu vẫn chưng hửng giữa không trung như mọi khi, nhưng không phải là Dương Khanh gọi vào, mà là chính hắn tự mình ra mở cửa."

Làm gì chậm chạp vậy?"

Thường ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mày vẫn khó đăm đăm không mấy lần được giãn ra.

Trong đầu cậu thầm nghĩ trên trán cậu tư Khanh có hai cái mảnh trăng lưỡi liềm tối thui."

Dạ con xin lỗi."

- Thường cúi đầu nói, bộ dạng ngoan ngoãn đúng mực.Dương Khanh nhìn đỉnh đầu đen nhánh trước mặt, bàn tay cựa quậy hết nắm vào rồi thả ra mấy lần, cuối cùng chỉ buông lại một câu rồi xoay người đi thẳng vào trong:"Nhanh đi, không biết lạnh à?"

Đèn dầu trên bàn đã được thay tim mới, ngọn lửa sáng bừng soi lên đống sách vở trên bàn."

Ngồi xuống ôn lại bài cũ, hôm nay học cái mới."

"Dạ."

Thường kéo ghế ngồi xuống, cầm cây bút chì vừa được gọt nhọn bắt đầu nắn nót viết từng chữ:"Có ai để đợi để chờ,Thương ai để đó để thờ trong tim.Cậu trai gánh nước qua đồng,Không ai đứng đợi nhớ mong cả chiều."

Thường viết gần xong, Dương Khanh ở bên cạnh chăm chú soi một mảnh sứ vỡ.

Cứ tưởng hắn không để ý, nhưng khi cậu vừa đặt bút chấm hết thì giọng nói không nhanh không chậm nhắc nhở:"Sai một lỗi là một thước, dò lại cho kỹ."

Thường âm thầm bĩu môi "ò" một tiếng, cẩn thận dò lại, đúng là có sai thật."

Bộ mắt cậu là mắt cú hay sao?"

- Thường nghĩ.Dương Khanh bắt cậu đọc qua bài thơ một lần, chỗ nào cậu vấp hay ngập ngừng là y như rằng tiếng gõ thước lên bàn liền vang lên "cành cạch" làm cậu sợ run, nhiều lúc cậu còn quên luôn mình đọc đến đâu rồi.Ôn bài cũ xong, Dương Khanh lôi một quyển sách ố vàng cũ kỹ ra, bắt đầu dẫn dắt cậu vào bài học mới.

Giọng hắn khi dạy người khác không còn cái kiểu khó gần hung dữ nữa, rất chậm rãi, rất nhẹ nhàng.

Thường thừa nhận mình thích cậu tư Khanh những lúc thế này, gần gũi, dịu dàng, giống như cơn gió mùa hè vào cái ngày mà cậu mãi đuổi theo sau hắn ngoài đồng vậy."

Hiểu không?"

Dương Khanh ngừng viết hỏi, Thường lúc này mới giật mình nhìn hắn.

Gương mặt cả hai kề cận thân thiết, nếu không vì trang phục có lẽ chẳng khác hai anh em cùng nhau chuyện trò là bao."

Từ nãy giờ mày có nghe tao nói gì không đó?"

Dương Khanh phát hiện học trò sao nhãng, lập tức không vui nói.

Thường hơi rụt người lại, lúng búng đáp:"Có... có nghe... nhưng không hiểu..."

"Đầu óc mày đi chơi hết ở đâu rồi!"

Dương Khanh bực mình chửi, nhưng rồi hắn hít một hơi thật sâu, tay di chuyển về đầu quyển sách gằn giọng nói:"Tao giảng lại lần nữa, còn không hiểu thì ăn cây."

Lời hăm dọa có hiệu quả, Thường vội vàng mở to mắt, căng tai ra tập trung học.Gió đêm thổi đập vào cửa sổ kêu "lạch cạch", Thường cuối cùng vẫn không nhịn nổi mà đánh một cái ngáp, tay cầm viết nguệch ngoạc không rõ đang vẽ cái gì."

Hôm nay tới đây thôi, mau trèo lên giường đi."

Đầu óc khi buồn ngủ không đủ phân tích hành động của bản thân mà vô thức làm theo lời chủ nhân nói.

Tối nay Thường không cãi hay chần chừ thêm, chậm chạp quen đường quen lối trèo vào giường, sau đó trùm chăn kín mít lại.Nằm chưa bao lâu, chăn bị lật lên, cạnh bên là một cơ thể vẫn còn mang hơi lạnh của không khí về đêm.

Thường nhích nhẹ chân trách né, cảm thấy ấm áp rồi, cậu xoay người tìm tư thế thoải mái, lúc sắp thiếp đi thì người kia lại đột nhiên cất tiếng nói:"Tao định đăng ký cho mày đi học trên trường huyện."
 
[Bl] - Có Thương Cậu Không?
Chương 8: Không thương nỏ nói khi đầu


Trời vừa hửng sáng, Dương Khanh đã quần áo tươm tất chỉnh tề, người ngủ cùng hắn tối qua còn dậy sớm hơn, giờ không biết đang lăn lộn ở cái xó xỉnh nào rồi.

Dương Khanh mở hộc tủ ra, cầm lên một hộp gỗ sưa chạm khắc tinh xảo, bên trong là một bộ vòng ngọc trai sáng bóng, tròn trĩnh.Bên ngoài đám tôi tớ đang tất bật làm việc của mình, Dương Khanh băng thẳng qua sân trước, lúc hắn đi ngang, ánh mắt các cô nhanh chóng bị thu hút theo, có kẻ bắt đầu xì xào bàn tán:"Sao cậu tư lại đi qua đó?

Hổng lẽ định đi thăm bà chủ hả?"

"Tào lao. trước giờ ai không biết cậu tư với bà chủ không ưa gì nhau, mơ mà có chuyện cậu đi hỏi thăm bà."

Người nói cười, người gật gù cảm thấy rất đúng, nhưng vẫn không lý giải được vì sao mới sáng sớm mà cậu tư Khanh đã sang chỗ bà chủ nhà này ở.Băng qua mảnh vườn được chăm sóc cẩn thận là một khu vực nằm riêng biệt với nhà chính, có ả hầu thấy bóng Dương Khanh từ xa liền lập tức chạy đến trước mặt hắn, tém nhẹ tóc mai ra sau tai thẹn thùng chào:"Cậu tư..."

"Bà có ở trong không?"

- Dương Khanh lập tức hỏi."

Dạ có, bà vừa mới ăn sáng xong, chắc đang ở phòng thờ."

Ả hầu thấy Dương Khanh không để ý đến mình trong lòng lập tức hụt hẫng, nhưng cũng đành lễ phép đáp lời hắn."

Ừ.

Vào báo bà tao có chuyện kiếm."

"Dạ."

Dương Khanh theo chân ả hầu đến phòng thờ, bên trong thoang thoảng hương nhang, lật tấm rèm hạt gỗ kêu lào xào, cả hai nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo phật tử nâu sòng giản dị đang quỳ trước tượng phật, miệng lẩm bẩm niệm kinh."

Thưa..."

Ả hầu định lên tiếng thông báo thì Dương Khanh ra hiệu chặn lại, sau đó phất tay đuổi người, rồi im lặng đứng đợi.Mặt trời dần lên cao, tiếng niệm kinh theo đó mới chậm rãi kết thúc, Kim Tuyến mở mắt ra, bà đặt chuỗi hạt vào chiếc hộp trên bàn phật, cuối cùng mới cất giọng hỏi:"Mới sáng sớm mà cậu tư đã có lòng sang thăm bà già này rồi."

"Con mới về, có lựa được chuỗi hạt đẹp nên muốn mang sang tặng bà."

- Dương Khanh đứng cả buổi đã mỏi chân, nhưng vẫn tỏ vẻ đàng hoàng nói - "Bà không chê thì nhận cho con vui."

Dương Khanh đưa hộp đến trước mặt bà, Kim Tuyến liếc mắt một cái, khẽ nhếch mép cười một cái:"Thôi, không dám, mấy đồ cậu tư tặng quý lắm tui không xứng để xài.

Có chuyện gì cậu cứ nói thẳng."

Dương Khanh thấy bà không định dài dòng với mình, cũng chẳng thèm làm bộ làm tịch nữa, hắn đóng hộp lại để lên bàn, kéo ghế ra ngồi xuống, sau khi nhấp ngụm trà ấm liền thẳng thắn nói:"Cậu út Lộc đã trễ hai năm đi học rồi, qua mùa xuân tui sẽ đưa nó và một đứa hầu nhà này theo lên trường trên huyện học."

"Bộ cậu không biết vì sao nó trễ hai năm đi học à?"

- Bà Kim Tuyến nhíu mày nhìn hắn hỏi - "Chẳng phải tui đã mướn thầy về nhà dạy cho nó rồi sao?"

"Biết, nhưng cứ để ở nhà mãi cũng không phải cách, chưa kể có thầy nào dạy được quá ba ngày đâu.

Sau này tui cũng sẽ dẫn nó lên thành phố khám, còn hơn là cứ giấu nó ở nhà thế này."

Rầm!Kim Tuyến giận dữ đập mạnh lên bàn, bàn tay bà đỏ ửng run rẩy, miệng mấp máy nói:"Mày... mày muốn bôi tro trét trấu vào cái nhà này hay sao?"

"Xin lỗi, hình như bà nghĩ nhiều rồi."

Dương Khanh nhướng mày nhìn bà, giọng điệu bình tĩnh như chỉ đang tâm giao chuyện đời cùng một người bạn nào đó.

Kim Tuyến vô thức làm động tác lần chuỗi hạt, lại phát hiện ra mình đã mang cất nó mất rồi, không có thứ gì xoa dịu, bà lớn tiếng mắng:"Mẹ nó thằng con hoang, một mình mày chưa đủ để cái nhà này chui xuống lỗ hay sao?

Giờ mày còn muốn đưa thêm một thằng con hoang khác trưng ra cho người khác thấy, nó còn là một đứa không được bình thường!"

Đối với thái độ phẫn nộ của bà, Dương Khanh chỉ cười khẩy một cái rồi đáp:"Đó là bà tự nghĩ vậy thôi."

- Nói đoạn hắn cũng đứng lên cúi chào một cái - "Chuyện tui đã quyết, tới đây chỉ để báo cho bà hay, đứa hầu đi theo nó tui cũng chọn xong rồi.

Chào bà tui đi."

Dương Khanh xoay lưng đi thẳng, vừa đóng cửa lại không bao lâu, bên trong liền vang lên âm thanh đồ đạc đổ vỡ xen lẫn cùng tiếng la hét phẫn hận.Chính Ngọ, trời đổ nắng hừng hực, đám người làm ngừng lại công việc trong tay, vác dụng cụ vào chỗ râm nghỉ ngơi ăn trưa.Thằng Chất bày mấy gói lá chuối chia phần ra, đương lúc mở gói cơm thì thằng Dư trong đám cười khúc khích nói:"Ê Thường, người yêu mày qua kìa."

Thường khẽ nhíu mày, cả bọn ngẩng đầu, giữa đồng nắng chang chang có thiếu nữ nhỏ nhắn ôm một cái thúng tre, đầu đội nón lá không nhìn rõ khuôn mặt.

Cả đám đá mắt với nhau, có đứa lớn giọng nói với ra:"Em Mai hôm nay lại qua cho đồ anh Thường đấy à?"

Thanh Mai cởi nón lá, để thúng tre xuống, không chịu nổi quạt quạt mấy cái, thằng Chất tốt bụng rót cho cô ít nước uống lấy giọng."

Nắng thế này em đừng qua nữa, mệt lắm."

Thường thật tình khuyên nhủ, cậu là đàn ông con trai mà còn suýt ngất thì nói gì đến một đứa con gái nhỏ xíu như này.

Thanh Mai uống nước xong, vừa cười nói vừa lục trong thúng ra một trái dưa hấu to ụ:"Có mệt gì đâu anh.

Vườn nhà em thu hoạch ít dưa, mang qua chia cho mấy anh ăn cho mát."

"Quá đã, cảm ơn em nhiều nhe!"

Trời nắng nóng mà có dưa hấu ăn giải nhiệt, cả đám khoái chí cảm ơn rối rít, dù muốn chẻ ra lắm rồi nhưng vẫn huých huých Thường nhắc nhở:"Nói gì đi Thường.

Con gái người ta cất công mang dưa sang."

Thường cảm thấy bất đắc dĩ, trái dưa to thế này chắc chắn không phải chủ ý của ba má Thanh Mai cho, dưới cái nhìn chòng chọc hóng hớt của mấy người, Thường đành đứng dậy nắm cổ tay nhỏ kéo đi:"Ghê ta, nói chuyện riêng luôn, lẹ còn về ăn nha mậy."

Thường dẫn Thanh Mai đến cây cổ thụ cách đó không xa, bỏ lại tiếng chọc ghẹo đằng sau, cậu thở dài định lên tiếng thì Thanh Mai đã giành nói trước:"Là em sẵn tiện thôi, anh không cần trả lại thứ gì đâu."

Dáng vẻ cô ngượng ngùng, Thường càng đau đầu hơn.

Chuyện Thanh Mai thích cậu, gần như cả cái làng này ai có quen biết đều rõ, bởi cô không giấu, còn công khai theo đuổi.

Thanh Mai là con gái lớn nhà bà hai bán nước đầu làng, năm nay đã mười tám tuổi, xinh đẹp lanh lợi.

Từ hồi vừa mới trổ mã đã lắm con trai cưa cẩm rồi, khổ nỗi dòm qua ngó lại, cô lại ưng cái thằng Thường làm thuê nhà chủ Lý chỉ vì hai xu cứu nguy khi không đủ tiền trả chủ xe."

Dưa này nhà em nhiều mà, bán không hết để hư uổng lắm, anh đừng..."

"Anh xin lỗi..."

Thường ngắt lời cô, Mai ngớ người ra nhìn cậu, rồi đôi mắt cô thoáng buồn, có vẻ có lời gì đó muốn nói, rốt cuộc chỉ thốt ra được một câu:"Thôi em về trước, anh ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ cho khỏe."

"Mai!"

Thanh Mai quay người đi thẳng, Thường gọi cũng không thèm quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe, dáng người nhỏ nhắn xa dần giữa đồng rộng mênh mông. _________Năm mới vui vẻ, bình an, hạnh phúc nha mọi người (❀ •̀ᴗ•́ )♡(^ε^ )Lᵒᵛᵉᵧₒᵤ
 
Back
Top Bottom