Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bí Mật Của Tróc Yêu Sư

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOGNU3_Q4SZHch5zabW5NFbiged5DJI2FaBjEmZPU8cjfeEgMsJ2Uz0uzFBKAyACwMPcPopkFlFfxpJ52laUKwqjQ3O4WbqESIf_vR8jDeJNBhbFHz6NwAxWCUIch5yQGcFeVJouGxzCnYJnJxIrDu2=w215-h322-s-no-gm

Bí Mật Của Tróc Yêu Sư
Tác giả: Trình Nhất
Thể loại: Tiên Hiệp, Ngôn Tình, Trọng Sinh, Nữ Cường, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Trình Nhất

Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Nữ Cường, HE, Sủng, Tiên Hiệp, Nhân Thú, Phép Thuật, Ngọt

Team dịch: Tuế Tuế

Giới thiệu

Ta là một hồ yêu đang cố gắng tu luyện thành hình người. Vì bảo toàn mạng sống, ta đã ngụy trang thành một tùy tùng nhỏ của một vị tróc yêu sư.

Vị tróc yêu sư này không chỉ có dung mạo anh tuấn mà còn sở hữu đạo hạnh cao thâm.

Hắn hận yêu quái, có nhiều yêu quái đã chết dưới lưỡi kiếm của hắn.

Ban đầu, ta sợ hãi hắn.

Nhưng sau này, ta lại cảm thấy sợ hãi khi ở gần hắn.

Ta lo lắng và run sợ, phải giấu thân phận hồ yêu của mình đi cùng với hắn.

Nhưng ai có thể giải thích cho ta, tại sao cuối cùng ta lại sinh được một đàn con…

Là hồ ly thuần chủng.​
 
Bí Mật Của Tróc Yêu Sư
Chương 1: Chương 1



Ta là một hồ yêu đang cố gắng tu luyện thành hình người. Vì bảo toàn mạng sống, ta đã ngụy trang thành một tùy tùng nhỏ của một vị tróc yêu sư.

Vị tróc yêu sư này không chỉ có dung mạo anh tuấn mà còn sở hữu đạo hạnh cao thâm.

Hắn hận yêu quái, có nhiều yêu quái đã c.h.ế.t dưới lưỡi kiếm của hắn.

Ban đầu, ta sợ hãi hắn.

Nhưng sau này, ta lại cảm thấy sợ hãi khi ở gần hắn.

Ta lo lắng và run sợ, phải giấu thân phận hồ yêu của mình đi cùng với hắn.

Nhưng ai có thể giải thích cho ta, tại sao cuối cùng ta lại sinh được một đàn con…

Là hồ ly thuần chủng.

Lần đầu tiên gặp gỡ Phương Văn Châu là tại hang của ta. Ngày hôm đó trời rất đẹp, thích hợp cho việc ngủ.

Các yêu quái xung quanh đã vội vã rời đi, chỉ còn lại mình ta, không biết gì cả, đang say sưa ngủ.

Cho đến khi trăng lên, ta mới chợt tỉnh giấc và ngồi dậy.

Vào lúc đó, ta phát hiện ra một người nam nhân xa lạ, đang ngồi bên cạnh ta, cẩn thận lau chùi thanh kiếm.

Nghe tiếng động, hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười chào hỏi: “Tỉnh rồi à?”

Nhìn thấy ánh mắt của hắn, một cảm giác lạ lùng len lỏi trong lòng ta.

Ta không quen biết người nam nhân này, nhưng ta quen với thanh kiếm trong tay hắn.

Thanh kiếm đó được gọi là "Thanh Trừ Ác".

Rất nhiều yêu quái đã c.h.ế.t dưới lưỡi kiếm này.

Và người nắm giữ thanh kiếm này chính là...

Phương Văn Châu, một tróc yêu sư.

Người nam nhân tự giới thiệu.

Ánh mắt cong nhẹ, tạo cảm giác dễ gần, nhưng ta cảm thấy rùng mình.

Lỗ tai hồ ly như muốn nhảy ra ngoài.

Chết tiệt.

Ngủ ở nhà mà cũng đụng phải Phương Văn Châu, kẻ điên trừ yêu nổi tiếng trên giang hồ.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Người ta đồn rằng hắn còn trẻ, nhưng võ học của hắn thì thâm hậu, với thanh kiếm trừ yêu trong tay, hắn đã một mình tiêu diệt sào huyệt của Hắc Sơn lão yêu.

Hắn vốn căm ghét yêu quái.

Phàm là yêu quái nào gặp phải hắn, đều không bao giờ sống sót.

Ta muốn bỏ chạy.

Bỗng một bàn tay mảnh mai như ngọc đặt ngang trước mặt ta. Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai:

"Chưa biết tên cô là gì, và tại sao cô lại ở đây giữa đêm?"

Ta rưng rưng kể lể về cảnh ngộ bị hồ yêu bắt lên núi.

Người nam nhân với ánh mắt sáng ngời nhìn ta, lắng nghe ta kể chuyện.

Ta lo sợ rằng mình diễn chưa đủ chân thực, ta bèn nhéo mạnh vào đùi, cố nặn ra vài giọt nước mắt để bản thân trông càng thêm sợ hãi và đáng thương.

Ánh mắt của người nam nhân vẫn nhìn chăm chú vào ta, nếu ta là hồ yêu, chắc chắn ta sẽ run rẩy.

Im lặng một lát, hắn lên tiếng: "Thì ra là vậy."

Ta thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy:

"Vậy ta có thể rời đi..."

"Khoan đã."
 
Bí Mật Của Tróc Yêu Sư
Chương 2: Chương 2



Hắn đưa thanh kiếm trừ tà ra trước mặt ta, lưỡi kiếm tỏa ra hàn khí lạnh buốt.

Nếu không phải bản tính của ta mạnh mẽ, ta thực sự đã hoảng sợ và bỏ chạy từ lâu.

Ta gượng cười: "Sao... sao vậy?"

"Trời đã tối, trên núi nhiều yêu quái xuất hiện, sáng mai ta sẽ đưa cô nương xuống núi."

Hắn cười với vẻ mặt bình thản vô hại.

Nhưng ta không dám ở chung với hắn một đêm.

Ai biết được giây tiếp theo có bị tên điên này làm thịt hay không.

Nhưng để không lộ thân phận hồ yêu của mình, ta chỉ có thể e thẹn và lo lắng gật đầu:

"Vậy thì đa tạ đại hiệp."

"Không cần."

Đây là hang động của ta, ta thích ngủ nhất trên đống cỏ khô ấm áp kia.

Mà lúc này, Phương Văn Châu đang ngồi trên đó.

Hắn không biết từ đâu bắt được một con gà, lột da, xiên vào cành cây, đặt lên đống lửa nướng.

Ngọn lửa cuộn lên soi sáng khuôn mặt hắn, lúc Phương Văn Châu yên tĩnh, trong sự bình thản lại toát ra một vẻ lạnh lùng.

Ta lặng lẽ cuộn mình lại.

Con gà quay bị lột lông kia, như thể là ta trong tương lai.

"Cô nương cách ta xa như vậy làm gì?"

Hắn ngẩng đầu nhìn ta.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Ta co rúm người lại, biểu cảm sợ hãi và lo lắng:

"Đại hiệp, chúng ta ngủ qua đêm ở đây, liệu hồ yêu có quay lại tấn công chúng ta lúc nửa đêm không?"

"Có khả năng, vậy thì ta sẽ ngồi đợi." Hắn nhướng mày, "Cô nương có thấy lạnh không?"

Ta muốn cố gắng nhịn không run rẩy, nhưng không thể.

Trời ơi, ta tu luyện chăm chỉ, cũng chưa bao giờ sát hại người vô tội.

Vất vả lắm mới tu thành hình người, vậy mà lại gặp phải tên sát thần này.

Trong lòng ta lại hung hăng mắng một trận những tên yêu quái xung quanh chỉ lo cho bản thân chạy trốn, không gọi ta dậy.

Trong hang động, ánh lửa kéo dài bóng tối, ta đột nhiên cảm thấy cơ thể ấm áp hơn.

Thân hình của ta dưới đạo bào rộng lớn này, lộ ra vẻ xinh xắn linh lung.

"Ban đêm lạnh, mong cô nương đừng chê."

Trên áo toàn là mùi hương của hắn, thoang thoảng, là mùi thảo mộc thanh mát.

Cũng như con người hắn.

Ta cắn môi, mùi nam nhân này ngửi cũng khá dễ chịu.

Mặt không khỏi có chút nóng lên, thầm hận mình vô tích sự.

Ta chính là một con hồ yêu!

Trong sách nói gì? Hồ yêu giỏi nhất là mê hoặc lòng người, Phương Văn Châu tuy lợi hại nhưng cũng đang ở độ tuổi sung sức nhất.

Sao đến lượt ta, lại bị đạo sĩ này làm cho tâm hồn rung động?

Ta vội vàng định thần lại.

Sau khi khoác áo cho ta, Phương Văn Châu lại tiếp tục lật gà nướng trên giá gỗ.

Phải nói là thịt gà được nướng thơm nức mũi, ta không khỏi nuốt nước miếng.

Phương Văn Châu bất chợt nói: "Hồ ly thích ăn gà nhất, cô nương nói, liệu yêu quái có bị mùi hương thu hút không?"

Ta không nói gì, bụng đã thay ta trả lời.

Phương Văn Châu cười.

Ta hơi chột dạ: "Ta hơi đói, đã một ngày không ăn cơm rồi nhưng mà con gà này là do anh dùng để dụ yêu quái, ta sẽ không ăn."

Nhưng Phương Văn Châu lại xé một cái đùi gà đưa cho ta:

“Cũng không thể để cho cô nương đói bụng.”

Ta hơi cảm động, nam nhân trước mặt cong môi, không hề có vẻ hung hãn.

Nếu ta không phải là hồ yêu, hoặc không biết người kia là Phương Văn Châu uy danh hiển hách.

E rằng ta sẽ không kiềm được mà yêu hắn…

Gà nướng.

Đùi gà được nướng giòn bên ngoài, mềm bên trong, hắn nói đúng, ta rất thích ăn gà.

Hầu hết các yêu quái trong núi đều thích ăn thịt sống.

Chỉ có ta thích ăn thịt nướng, tiếc là đi chợ dưới chân núi mua, ta không có tiền, tự nướng, lại không ngon như vậy.

Bây giờ được ăn đùi gà ngon như vậy, khoảnh khắc hương vị thịt gà xông lên đầu lưỡi.

Ta suýt chút nữa kích động đến mức biến về nguyên hình.

Ngon quá!

"Cô nương sao lại khóc?"

Ta lau nước mắt: "Ngon quá, ta chưa bao giờ ăn được thịt gà ngon như vậy."

Mẹ nói đúng, nam tử biết nấu ăn sẽ khiến phụ nữ hạnh phúc cả đời.

Nếu Phương Văn Châu không phải là tróc yêu sư, ta nhất định sẽ dụ dỗ hắn ở lại động phủ của ta.
 
Bí Mật Của Tróc Yêu Sư
Chương 3: Chương 3



Để hắn là của ta...

Con người gọi cái đó là gì nhỉ, đúng vậy! Áp trại phu quân! Hằng ngày làm gà nướng cho ta ăn!

Nghe ta nói vậy, hắn liền sửng sốt, nhẹ cười một tiếng, lại xé xuống một cái đùi gà:

Hiếm có cô nương nào đánh giá cao tài nấu nướng của ta, tuyệt đối không thể khiến cô nương thất vọng.

Ban đầu chỉ định ăn hai cái đùi gà, nhưng cuối cùng cả con gà đã vào bụng ta.

Nếu không sợ hắn phát hiện ra manh mối, ta thậm chí còn muốn ăn cả xương.

Ta no nê đánh một cái ợ.

"Cô gái ăn ngon miệng chứ?"

Ta gật đầu, có chút ngượng ngùng.

Hắn cũng gật đầu: "Món gà này vốn là để dụ con hồ ly, gia vị trên đó là đặc chế, yêu quái ăn vào sẽ bị tiêu chảy nhưng cô nương yên tâm, người ăn vào sẽ không sao."

Gì cơ?

Mặt ta tái nhợt.

Nửa đêm, gió lạnh lùng.

Ta bám tường đi vào, bám tường đi ra.

Đây là lần thứ năm ta bị tiêu chảy.

Cái bụng thật vất vả phồng lên lại xẹp xuống.

Nhưng điều đáng sợ nhất vẫn là:

Vừa bước vào hang động, ta đã chạm ánh mắt của nam nhân.

Hắn mỉm cười ôm kiếm, dựa vào tường:

"Tiêu chảy à?"

Một câu hỏi thăm bình thường, nhưng ta lại căng thẳng toàn thân:

"Có thể ta bị cảm lạnh."

"À, vậy à."

Hắn cầm một chiếc gương trong tay, giọng vẫn thong thả:

"Cô nương đã nghe nói đến gương chiếu yêu này chưa? Bất kỳ yêu quái nào cũng không thể thoát khỏi chiếc gương này."

Ta che mặt.

Hắn cười:

"Che mặt cũng vô ích."

Ta trốn sau tảng đá.

Phương Văn Châu dường như cũng không vội vàng dùng gương để kiểm tra xem ta có phải yêu quái hay không, ngược lại còn ung dung trêu chọc:

"Cô nương trốn gì? Chẳng lẽ..."

"Không!"

"Ta chỉ là hiện tại không trang điểm, mặt mày lem luốc, không muốn soi gương, anh hoàn toàn không hiểu nữ nhi!"

Hắn bị ta phản đòn, sững sờ một lúc, rồi bật cười:

"Thì ra là vậy, tại hạ thất lễ rồi, xin lỗi."

Thấy hắn thực sự thu gương lại, ta vẫn có chút không yên tâm.

Nhưng lại không muốn tỏ ra chột dạ.

Vừa mới thẳng lưng, ta nghe hắn nói: "Nếu không thể soi gương, vậy ta dùng chuông nghiệm yêu."

Mặt ta biến sắc.

Chuông nghiệm yêu có thể nghiệm ra yêu quái hay không thì không biết, nhưng chỉ cần yêu quái nào đã từng phạm tội sát sinh đi qua, chuông sẽ reo.

Nhưng đợi một lúc, ngoài tiếng gió thổi qua má, ngứa ngáy, không còn âm thanh nào khác.

Cuối cùng ta cũng thấy trên mặt hắn một chút hoang mang nghi ngờ.

Hắn lại đưa chuông đến gần ta, vẫn không có phản ứng.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông thanh phong lãng nguyệt có chút thất vọng.

Ta nói: "Vậy đại hiệp nhường đường một chút, ta phải đi giải quyết."

Giọng ta đã có thêm vài phần tự tin.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Trước khi đi, ta nghe thấy tiếng nói suy tư của người đàn ông:

"Chậc, không nên như vậy... "

Ta thầm hừ một tiếng.

Chuông yêu chỉ phản ứng với những yêu quái quá mức sát sinh, không phải tất cả yêu quái đều lạm sát người vô tội.

Ta luôn khổ luyện, đi theo con đường chính đạo.

Tất nhiên chuông nghiệm yêu sẽ không reo.

Vừa định đắc ý, bụng lại đau một trận.

Tên đạo sĩ c.h.ế.t tiệt, ta đang ngủ ngon trong hang, vậy mà lại giày vò ta.

Ta nhất định phải cho hắn một bài học!
 
Bí Mật Của Tróc Yêu Sư
Chương 4: Chương 4



Ngày hôm sau xuống núi, ta và Phương Văn Châu đã chia tay.

Nhưng ta là một con hồ ly hay thù dai.

Ta cố ý sắp xếp, khiến cho con hổ hay bắt nạt ta trong núi đuổi theo ta.

Cảnh tượng này vừa vặn bị Phương Văn Châu đi ngang qua nhìn thấy.

Điều đương nhiên là một màng anh hùng cứu mỹ nhân đã diễn ra.

Răng của con hổ đều bị hắn nhổ hết.

Kẻ ác bá trong núi ngày thường hung hăng ngang ngược, lúc này lăn lộn bò trường bỏ chạy.

Ta cảm thấy vô cùng hả hê.

"Lại gặp cô nương rồi."

Nhiều ngày không gặp, Phương Văn Châu vẫn mặc một bộ đồ trắng, đeo một thanh kiếm bên hông, vừa tiêu sái lại vừa có chút lạnh lùng.

Ta giả vờ hoảng sợ, nhào vào lòng hắn, nhỏ giọng khóc nức nở.

Hắn bất lực, không thể kéo ta ra khỏi người hắn, đành để mặc ta lau nước mắt lên áo choàng của hắn.

Ta bịa ra một lý do, mượn tay hắn trừng trị tất cả những yêu quái từng bắt nạt ta trong núi.

Phương Văn Châu quả thực rất lợi hại, đối phó với nhiều yêu quái như vậy hắn đều ứng phó rất nhẹ nhàng:

"Cô nương, nhiều yêu quái như vậy đều đã từng bắt nạt cô?"

Mỗi lần sau khi "chiến đấu xong", Phương Văn Châu đều thích lau thanh kiếm trừ tà đó.

Lúc này hắn vừa lau kiếm vừa nhìn ta.

Ta ho khan một tiếng, biết rằng số yêu quái bị trừng trị đã hơi nhiều:

"Ta có thể chất đặc thù, rất dễ dẫn dụ yêu quái."

Hắn suy nghĩ một chút:

"Đã vậy, chi bằng cô nương hãy đi theo ta, ta có thể bảo vệ cô, cô giúp ta thu hút yêu quái."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Nhìn vào đôi mắt trong veo của hắn, như có một loại mị lực.

Ta rất muốn từ chối, nhưng ma xui quỷ khiến, lời nói đến miệng lại biến thành đồng ý.

Hôm đó trời quang mây tạnh, mây trắng nhẹ nhàng đan xen.

Bởi vì nói dối, ta, một con hồ ly, lại trở thành tiểu đệ của một đạo sĩ.

Hối hận cũng đã muộn.

Cuộc sống sau đó cũng không quá mệt mỏi.

Phương Văn Châu quả thực là người căm ghét yêu quái, trừ yêu nhanh gọn như cắt cỏ.

Mỗi lần ta đều nơm nớp lo sợ giả vờ làm người, không để hắn phát hiện ra ta là hồ ly.

Hắn đối xử với người khác rất ôn hòa, với ta, tiểu đệ của hắn, cũng rất tốt.

Ta không chỉ được oai phong, đi theo hắn còn có thịt ăn, mà không cần tốn sức.

Đều là Phương Văn Châu ở phía trước trừ yêu cho người khác, ta ở phía sau thu tiền cho hắn.

"Thì ra trừ yêu có thể kiếm tiền à."

Ta nhấc chiếc túi tiền nặng trịch lên, cảm thán một tiếng.

Phương Văn Châu duỗi lưng một cái:

"Ừm, có muốn theo ta học cách trừ yêu không?"

Trừ yêu?

Bản thân ta là yêu quái, vậy là muốn tự trừ khử bản thân mình sao?

Ta lắc đầu:

"Không học, ta rất nhát gan."

Bên tai vang lên tiếng cười nhẹ:

"Nhát gan hay không thì không biết, nhưng khẩu vị ngược lại rất lớn."

Phương Văn Châu nhìn tô mì ta đang ăn, bên cạnh còn có ba cái bát rỗng.

Hắn thở dài:

"Nên trừ yêu nhiều hơn chút mới được, không thì đến ăn cơm cũng thành vấn đề."

Ta có chút ngượng ngùng, tuy ta là yêu quái, nhưng cũng là nữ nhi mà?

Sao có thể nói ta ăn nhiều như vậy?

Nhưng cũng vừa ý ta.

Ta ở lại bên cạnh hắn, chính là muốn gây phiền toái cho hắn, làm một kẻ ăn bám, tiêu hết tiền của hắn, để trả thù hắn.

Một lần khi Phương Văn Châu ra ngoài trừ yêu, một người bạn thỏ yêu trong núi mạo hiểm đến gặp ta:

"Yêu Yêu, sao ngươi còn ở lại bên cạnh tên đạo sĩ này?"

Ta rất có chí khí:

"Ta sẽ khiến hắn phải nghèo đói."
 
Bí Mật Của Tróc Yêu Sư
Chương 5: Chương 5



Thỏ yêu có chút cạn lời: "Ngươi ăn không hết đâu, hắn ta giàu lắm."

Ta khá đắc ý: "Vậy ta càng phải ăn nhiều, túi tiền của hắn ta giờ đang ở trong tay ta."

"Không thể nào, hắn ta bắt được nhiều yêu quái như vậy, tiền nhiều đếm không xuể, chắc chắn còn gửi không ít trong ngân trang."

"Ngân trang?"

Ta không hiểu lắm.

Thỏ yêu thường xuống núi, biết nhiều hơn ta.

Nó giải thích cho ta ngân trang là gì, lại đưa ra nhiều ví dụ, đại khái là tiền của Phương Văn Châu, ta cả đời cũng ăn không hết.

Hiểu ra vấn đề, ta tức giận đập bàn.

Hay cho tên Phương Văn Châu!

Rõ ràng giàu có như vậy, cũng dám lừa ta!

Mưa bắt đầu rơi, Phương Văn Châu trở về, còn mang theo gà quay cho ta.

Nhưng ta không ăn một miếng.

Hắn nhướng mày, ngửi ngửi không khí:

"Có yêu quái đến đây."

Ta không thèm để ý đến hắn.

Hắn nhìn ta một cái, tiếp tục nói:

"Xem ra đã dọa nạt ngươi rồi, ta đi thu phục nó."

Nói rồi hắn định ra cửa.

"Chờ chút!" Ta sợ hắn thật sự sẽ làm hại thỏ yêu, vội vàng ngăn cản hắn, "Không có yêu quái nào cả, là ta nghe nói trên núi Kỳ Sơn có mấy con đại yêu, thường xuyên hại người, trong đó có một con xà yêu, phụ mẫu ta chính là bị nó ăn thịt, ta chỉ là, nhớ phụ mẫu ta."

Ta cúi đầu, giọng điệu buồn bã, nhìn chẳng có chút tinh thần nào.

Phương Văn Châu khựng lại, quay người nhìn ta.

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, ta chột dạ, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Lâu thật lâu, ta nghe tiếng thở dài, hắn xoa đầu ta.

Có lẽ là ảo giác, giọng hắn dịu dàng hơn vài phần:

"Ta đi giúp ngươi trừ khử bọn chúng."

Phương Văn Châu đi rồi.

Thực ra ta có chút căng thẳng.

Vừa nãy ta giả vờ buồn bã, là để chuyển hướng chủ đề về việc thỏ yêu đã đến đây.

Nhưng ta không nghĩ hắn ta lại đi thật.

Sau khi Phương Văn Châu rời đi, thỏ yêu không biết từ đâu lại xuất hiện:

"Núi Kỳ Sơn nguy hiểm như vậy, ngươi thật sự để hắn ta đi à?"

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Núi Kỳ Sơn quả thực có vài con đại yêu, pháp lực cao cường, ngay cả yêu quái ở ngọn núi này cũng không dám đi khiêu khích.

Mẫu thân ta đúng là bị con xà yêu ở núi Kỳ Sơn ăn thịt, bà ấy hy sinh bản thân để bảo vệ ta, dặn dò với ta rằng hãy sống thật tốt, không nên đi trả thù cho bà ấy, con xà yêu âm hiểm độc ác, ta không thể địch nổi.

Nhưng ta luôn ghi nhớ trong lòng, vì vậy nên mới khắc khổ tu luyện, thời gian hóa hình của ta ngắn hơn một nửa so với những con hồ ly khác.

Sẽ có một ngày, ta sẽ trả thù cho mẹ, nhưng không phải lúc này.

Phương Văn Châu dù lợi hại hơn nữa, cũng chỉ là một thanh niên, đối đầu với một đại yêu, liệu có thể chiến thắng?"

Nhưng núi Kỳ Sơn có hơn mười con, đặc biệt là bọn chúng rất đoàn kết .

Hắn ta nếu muốn đi, e rằng sẽ khó giữ được mạng sống.

Lẽ ra ta nên vui mừng, vì có thể báo thù cho mẫu thân, đồng thời trừ khử tên đạo sĩ đã sát hại vô số yêu quái.

Nhưng, nhìn ra ngoài trời mưa lất phất, lòng ta tại sao vẫn không vui?
 
Bí Mật Của Tróc Yêu Sư
Chương 6: Chương 6



Ba ngày rồi.

Ta ngồi trong quán trọ, giữ nguyên một tư thế suốt ba ngày.

Nến trên bàn đã cháy hết.

Phương Văn Châu vẫn chưa quay lại.

Ta đứng dậy, thở dài than vãn bản thân rốt cuộc vẫn không có được sự tàn nhẫn của yêu quái.

Chẳng còn cách nào, hắn ta luôn nuông chiều ta.

Hắn ta c.h.ế.t rồi, sẽ không còn ai nuông chiều ta nữa.

Ta phải đi tìm hắn ta.

Kết quả vừa ra khỏi cửa, ta đã phát hiện bóng dáng người đàn ông từ trong màn mưa đang đi tới.

Áo trắng của hắn nhuộm đỏ màu m.á.u tươi.

Thanh kiếm vẫn còn treo trên eo, được rửa sạch và lạnh lẽo dưới cơn mưa.

Nhìn thấy thứ trong tay anh, ta ngỡ ngàng.

Đó là yêu đan, có thể kết ra yêu đan lớn như vậy, ắt hẳn là đại yêu

Hắn có hơn mười cái trong tay.

Hắn thật sự đã g.i.ế.c c.h.ế.t những con đại yêu ở núi Kỳ Sơn.

Thù của mẫu thân ta, có người báo cho ta.

Lại là một đạo sĩ phiền phức.

Phương Văn Châu đi tới trước mặt ta, thấy ta ngây ngốc, ánh mắt hắn cong lên, giống như không có việc gì xảy ra, và nhẹ nhàng cọ mũi ta.

Chỉ là không đợi ta nói chuyện, hắn đã lảo đảo không đứng vững. Ta liền vội vàng đỡ lấy hắn, nếu không hắn đã ngã lăn ra đất.

Phương Văn Châu ngất đi.

Ta kiểm tra và phát hiện hắn đã bị trúng dâm độc của con xà yêu, người bị nhiễm độc, ý thức mơ hồ, lòng tràn ngập d*c v*ng, và giống như có vô số con sâu bò trên cơ thể, chỉ có cách làm chuyện đó với người khác thì mới giải thoát được.

Hắn đã phải chống đỡ đến khi quay lại.

Là ta khiến hắn phải mạo hiểm đến vậy.

Ta nghiến răng, coi như liều mạng một phen vậy!

c** q**n áo của hắn ra, trên người hắn không có nhiều vết thương.

Dường như m.á.u trên áo đều là của những con yêu đó.

Ta chưa từng làm qua việc này, có chút hơi căng thẳng khi cắn vào xương quai xanh của hắn, rồi l.i.ế.m môi hắn.

Phương Văn Châu vẫn đang trong tình trạng bất tỉnh, khuôn mặt anh tái nhợt không một chút máu.

Hắn phát ra tiếng rên rất không thoải mái.

Ta biết hắn đang đấu tranh với độc tố.

Nhưng ngoài cách làm chuyện đó với người, không còn cách giải nào khác, càng chịu đựng, d*c v*ng sẽ càng mạnh mẽ hơn.

Ta đè lên hắn, nhớ lại những kiến thức được truyền dạy bởi các yêu hồ khác, và làm chuyện đó với với hắn.

Ban đầu không thuần thục, nhưng sau đó ta tìm ra bí quyết.

Lông mày Phương Văn Châu đang cau lại cũng giãn ra đi không ít, người hắn rất nóng, ngay cả ta cũng nóng lên theo.

Ta mới biết, hóa ra làm chuyện đó lại thoải mái như vậy.

Ta thừa nhận bản thân lần đầu tiên quá mức hưởng thụ, có chút lơ là, khiến đuôi hồ ly lộ ra.

Phương Văn Châu vậy mà lại có ý thức.

Hắn dùng bàn tay thon dài tóm lấy đuôi hồ ly của ta.

Khoảnh khắc ấy, ta như bị hắn nắm giữ sinh mạng.

Bị ảnh hưởng bởi mị độc, ánh mắt Phương Văn Châu lúc thì tỉnh táo giãy dụa, lúc lại mê loạn khao khát.

Hắn đột nhiên đè ta xuống dưới thân, nắm lấy đuôi của ta, giọng nói khàn khàn lại lạnh lùng:

"Ngươi là yêu quái?"

Ta thừa nhận bản thân không phải cố ý một quyền đánh ra khiến Phương Văn Châu ngất xỉu.

Đuôi hồ ly của ta rất yếu ớt, bị hắn nắm chặt trong tay.

Nhịn không được nghĩ đến những yêu quái bị hắn g.i.ế.c chết.

Ta không có quá nhiều lòng tin, cho rằng Phương Văn Châu biết ta là yêu, cố ý để hắn đi Kỳ Sơn mạo hiểm, còn có thể tha cho ta.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Vừa rồi một trận vật lộn, độc trên người hắn đã gần như giải sạch, hiện tại là lúc hắn yếu nhất.

Thỏ yêu khuyên ta:

"Hắn đã biết ngươi là yêu, hiện tại là lúc hắn yếu nhất, không bằng nhân cơ hội g.i.ế.c hắn."

Ta lắc đầu:

"Hắn báo thù cho ta, ta tuy là yêu nhưng không thể vong ân phụ nghĩa."

"Ngươi là một con hồ ly, cần gì phải tuân thủ đạo nghĩa của con người? Hắn tỉnh lại chắc chắn sẽ g.i.ế.c ngươi, và cho dù ngươi không g.i.ế.c hắn, mấy ngày nay cũng sẽ có yêu quái khác nghe tin mà đến đây g.i.ế.c hắn."

Ta biết.

Phương Văn Châu những năm qua đã g.i.ế.c c.h.ế.t nhiều yêu quái như vậy, hiện tại hắn hôn mê bất tỉnh, nhất định sẽ có yêu quái ngửi thấy mùi mà đến báo thù.

Ta nói: "Ta sẽ bảo vệ hắn."
 
Bí Mật Của Tróc Yêu Sư
Chương 7: Chương 7



Thỏ yêu tức giận, chỉ trích ta:

"Ngươi chẳng lẽ đã yêu Phương Văn Châu rồi ư?"

"Hắn là người bắt yêu, còn ngươi là yêu quái, hai người không thể nào ở bên nhau!"

Mưa lại trút xuống, rả rích suốt ba ngày ba đêm.

Lời nói của thỏ yêu không sai.

Trong lúc Phương Văn Châu đi Kỳ Sơn trừ yêu, không ít yêu quái biết tin hắn bị thương đã tìm đến báo thù.

Ta may mắn vì trước đây luôn khổ luyện, nên những yêu quái đến đây ta miễn cưỡng có thể đối phó.

Gặp những con quá sức, ta liền móc ra những bùa chú, lưới bắt yêu mà Phương Văn Châu hay dùng, ném hết vào chúng.

Lúc ta sắp sửa kiệt sức thì Phương Văn Châu cũng tỉnh dậy.

Trời âm u nhiều ngày cũng rạng rỡ trở lại.

Ta mệt mỏi đến sắp ngã quỵ, bèn lôi hắn từ trên giường xuống đối phó với đám yêu quái.

Còn ta thì nằm lên giường ngủ bù.

Mấy ngày nay ta không hề chợp mắt lấy một lần.

Lúc tỉnh dậy, ta phát hiện những yêu quái đến đây đều chết, không ngoài dự đoán, đều đã bị Phương Văn Châu tiêu diệt.

Trong phòng rất yên tĩnh, cảnh hỗn độn ban đầu cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Còn Phương Văn Châu đang đứng bên giường ta.

Ta biết hắn đang nghĩ gì.

Ta chủ động lấy ra chuông nghiệm yêu, chuông yêu linh không hề rung lên.

Ta không biết hắn còn nhớ hay không chuyện sau khi trúng độc rắn đã xảy ra, còn nhớ hay không đã sờ vào đuôi hồ ly của ta.

Tuy nhiên, độc rắn cũng sẽ khiến người ta sinh ảo giác.

Ta chỉ cần chứng minh trước mặt hắn rằng ta không phải yêu là được.

Ta ngáp một cái, muốn tiếp tục ngủ, nhưng lại nghe hắn nói:

"Bùa bắt yêu dùng hết rồi à?"

Giọng điệu có chút bất lực, lại có chút dung túng.

Ta không đồng tình, khẽ hừ một tiếng:

"Là để cứu ngươi, yêu quái đến, chẳng lẽ lại chờ chúng ăn thịt chúng ta sao?"

Ở bên hắn lâu ngày, tôi phát hiện, bản thân cũng không còn sợ hắn nữa.

Thậm chí còn bị nuông chiều đến mức phóng túng hơn rất nhiều.

Phương Văn Châu không biết nghĩ đến điều gì.

Nhìn tôi một hồi, ho khan một tiếng, giọng nói luôn cảm thấy có chút không tự nhiên.

Hắn nói: "Độc của ta, là ngươi giải?"

Tim ta đập thình thịch.

Điều này quả thực không thể tìm cớ thoái thác.

Nghĩ đến thân hình mê người của Phương Văn Châu, tôi l.i.ế.m l**m môi.

Chắc chắn trên xương quai xanh của hắn vẫn còn dấu răng của ta.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Thấy ta không nói lời nào, Phương Văn Châu cũng im lặng.

Nhưng tai lại đỏ hơn so với lúc nãy.

Qua một lúc, hắn nói: "Ta sẽ chịu trách nhiệm."

"Tháng sau chúng ta thành hôn."

Chuyện ta và Phương Văn Châu thành thân là điều nằm ngoài dự liệu của ta.

Ta muốn trốn chạy.

Ai lại muốn gả cho một kẻ bắt yêu chứ? Ta đây là một hồ yêu!

Nhưng Phương Văn Châu lại không hề hay biết.

Hắn hiện giờ đang bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ.

Hắn thực sự muốn chịu trách nhiệm với ta.

Phương Văn Châu nắm lấy tay ta, trịnh trọng đặt một miếng ngọc vào lòng bàn tay ta:

"Đây là bảo vật truyền gia của Phương gia, có thể hộ thân phòng yêu, lúc nguy hiểm có thể cứu mạng nàng."

Ta khẽ ho khan, miếng ngọc trong tay bỗng trở nên nặng trĩu:

"Thật ra, cũng không cần thiết phải thành thân, chúng ta có thể coi như không có chuyện gì xảy ra."

Phương Văn Châu đáp: "Dấu răng của nàng vẫn còn trên xương quai xanh của ta."

Ta im lặng.

Hắn lại nói: "Ta sẽ cho nàng một hôn lễ hoành tráng."

Chuyện ta và Phương Văn Châu thành thân là điều nằm ngoài dự liệu của ta.

Ta muốn trốn chạy.

Ai lại muốn gả cho một kẻ bắt yêu chứ? Ta đây là một hồ yêu!

Nhưng Phương Văn Châu lại không hề hay biết.

Hắn hiện giờ đang bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ.

Hắn thực sự muốn chịu trách nhiệm với ta.

Phương Văn Châu nắm lấy tay ta, trịnh trọng đặt một miếng ngọc vào lòng bàn tay ta:

"Đây là bảo vật truyền gia của Phương gia, có thể hộ thân phòng yêu, lúc nguy hiểm có thể cứu mạng nàng."

Ta khẽ ho khan, miếng ngọc trong tay bỗng trở nên nặng trĩu:

"Thật ra, cũng không cần thiết phải thành thân, chúng ta có thể coi như không có chuyện gì xảy ra."

Phương Văn Châu đáp: "Dấu răng của nàng vẫn còn trên xương quai xanh của ta."

Ta im lặng.

Hắn lại nói: "Ta sẽ cho nàng một hôn lễ hoành tráng."

Kẻ bắt yêu vô số, tâm tư thâm trầm này lại có chút ngượng ngùng.

Hắn cúi xuống khẽ hôn lên trán ta, mỉm cười nhẹ: "Coi như thỏa thuận."

Đôi mắt trong suốt của hắn phản chiếu lại khuôn mặt của ta.

Sao mặt ta cũng đỏ bừng như vậy?
 
Bí Mật Của Tróc Yêu Sư
Chương 8: Chương 8



Đêm đen gió lớn.

"Nàng thật sự không muốn thành thân với ta?"

Lại bị bắt gặp rồi, yên lặng giấu đi gánh nặng.

Phương Văn Châu đẩy ta vào góc tường.

Ta lúng túng: "Thiếp chỉ cảm thấy, người có thể tìm được người tốt hơn, thiếp không xứng với người."

Hắn cười lạnh: "Nàng có phải đang giấu ta chuyện gì không?"

Ta càng thêm lúng túng: "Không có!"

Hắn nói: "Có người trong lòng rồi sao?"

"Không có."

"Vậy là chuyện gì?"

Hắn mặt mày bình thản, nhưng ta lại cảm nhận được hắn đang từng bước ép sát.

Thật là cổ hủ, chỉ ngủ một giấc thôi, sao nhất quyết phải lấy ta?

Ta lại bắt đầu nói dối: "Thiếp thân thể không tốt, dễ dẫn dụ tà ma, người bên cạnh sẽ gặp nhiều xui xẻo, còn dễ yểu mệnh."

Phương Văn Châu nghe vậy, bật cười, âm thanh vang vọng trong đêm tối:

"Chỉ vậy thôi, nàng cho rằng ta sẽ sợ?"

"Đại yêu ở Kỳ Sơn ta đều thu phục được, chẳng lẽ nàng còn không tin tưởng năng lực của ta?"

Ta nào phải không tin tưởng, ta là quá tin tưởng.

Tin tưởng rằng khi hắn phát hiện mình cưới một con hồ yêu, bị lừa gạt, sẽ tức giận mà g.i.ế.c c.h.ế.t ta.

Ta sẽ c.h.ế.t rất thảm.

Một cơn gió đêm thổi qua.

Nhận ra ta đang run rẩy, Phương Văn Châu ôm ta vào lòng:

"Đừng sợ, sau này ta sẽ bảo vệ nàng, không ai có thể làm hại nàng được."

Hắn ôm rất chặt, giọng nói dịu dàng và trấn an ta.

Ta biết ta nên đẩy hắn ra.

Nhưng lòng n.g.ự.c hắn lúc này rất ấm áp, rất thơm tho.

Từ sau khi A Nương đi, đã rất lâu rồi ta không cảm nhận được.

Cuối cùng ta cũng không đẩy hắn ra.

"Ngươi thật sự muốn thành thân với hắn? Ngươi điên rồi!"

Thỏ yêu không hiểu, nó cho rằng ta có thể bị Phương Văn Châu khống chế.

Ta đang đếm tiền.

Phương Văn Châu đã đem toàn bộ gia sản của hắn cho ta, bao gồm cả số tiền cất giữ trong ngân trang nhiều năm qua.

Ta thực sự đánh giá thấp mức độ giàu có của hắn.

Chẳng nói đến một đời, số tiền này ta dùng hai đời cũng không hết.

"Chỉ vì những đồng tiền này?"

Thỏ yêu không thể tin nổi.

Ta mỉm cười: "Cũng không hẳn, chỉ là thử xem sao, nếu không sống được thì ta lấy tiền chuồn."

Hôn lễ vẫn đang được chuẩn bị, phụ mẫu của ta và Phương Văn Châu đều đã không còn.

Nhưng Phương Văn Châu có rất nhiều bạn bè, bao gồm cả những đồng đạo bắt yêu và những người từng được hắn giúp đỡ.

Ngược lại, ta ở đây chỉ có thỏ yêu là bạn có thể đến dự.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Thỏ yêu ăn chay, chưa từng sát sinh, chuông nghiệm yêu cũng sẽ không reo.

Ta cũng có vài người bạn khác, chỉ là ít nhiều đều dính líu đến nghiệp chướng.

Sẽ bị phát hiện, không thể đến được.

Về việc ta không có mấy người bạn đến dự hôn lễ, Phương Văn Châu lại không cảm thấy có gì to tát:

"Sau này bạn bè của ta cũng là bạn bè của nàng, gặp khó khăn gì đều có thể nhờ họ giúp đỡ."

Ta đổ mồ hôi hột.

Vài ngày trước hắn đã dẫn ta đi gặp vài người, toàn là những cao thủ bắt yêu tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, là loại mà yêu nghe tên sẽ run sợ.

Ta bỗng dưng có chút buồn rầu, ta và Phương Văn Châu thuộc hai chủng tộc khác nhau, bạn bè cũng không giống nhau.
 
Bí Mật Của Tróc Yêu Sư
Chương 9: Chương 9



Cuộc hôn nhân này có thể duy trì được bao lâu?

Càng đến gần ngày cưới, Phương Văn Châu càng bận rộn.

Gần đây yêu quái thường xuyên gây rối, hắn luôn ra ngoài từ sáng sớm.

Lòng ta cũng càng bất an.

Cho đến ngày hôm nay, đến tối hắn vẫn chưa về.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Cuối cùng thỏ yêu vội vã chạy đến: "Có chuyện rồi!"

Lòng ta ngay lập tức thắt lại.

Phương Văn Châu và một nhóm bắt yêu bị vây khốn.

Đối phương là Hắc Sơn lão yêu vốn nổi tiếng hung hãn, từng bị Phương Văn Châu diệt môn, sau đó cửu tử nhất sinh trốn thoát, ngoan ngoãn rất lâu.

Không ngờ lại ẩn nấp, liên hợp với các đại yêu khác, muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Phương Văn Châu.

"Yêu Yêu!" Thỏ yêu ở phía sau gọi ta.

Ta không kịp nghĩ nhiều, hóa thành nguyên hình, tìm đến nơi đó.

Phương Văn Châu thông minh như vậy, sẽ không vô cớ trúng kế, e là đối phương lấy ta làm cớ.

Khi ta đến nơi, trong không khí lan tỏa một mùi tanh m.á.u nồng nặc.

Phương Văn Châu và vài người bắt yêu đang đứng giữa một sát trận đầy mùi m.á.u tanh.

Ta không suy nghĩ gì, liền nhào tới.

Hắn sửng sốt, sau đó ôm ta vào lòng:

"Ta không sao."

Giọng hắn mệt mỏi, sát ý vẫn chưa tiêu tan, nhưng ngữ khí lại mềm xuống, trở nên rất ôn nhu.

Những đại yêu bao gồm Hắc Sơn lão yêu đều bị bắt giữ.

Ta mới biết, tất cả những việc này đều là Phương Văn Châu liên hợp với các bắt yêu khác bày ra.

Cố ý dụ những con yêu quái này mắc bẫy.

Ngay cả ta cũng bị gài bẫy.

Ta không khỏi bực mình vì bản thân quá nóng vội.

Vội vã ra ngoài đến nỗi sử dụng pháp thuật.

Cả người ta cứng đờ, ý thức được một chuyện.

Hiện giờ ta đang ở nguyên hình hồ yêu!

Đã không còn kịp che giấu.

Ta vô cùng buồn bã, cụp tai hồ ly xuống, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay hắn:

"Xin lỗi, ta đã lừa chàng, thực ra thiếp cũng là yêu quái."

Hắn nói: "Ta đã biết từ lâu."

Cái gì?

Ta ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của hắn.

Phương Văn Châu dùng tay kia khẽ vuốt lên mũi ta: "Nàng ngốc nghếch, nếu đổi là người khác, đã sớm thu phục nàng rồi."

Tai hồ ly của ta nóng bừng: "Chàng không phải hận yêu quái nhất sao?"

Hắn cười: "Hận? Hận gì chứ? Ta chỉ g.i.ế.c những yêu quái hung ác đã hại người, nàng có ác không?"

Ta bỗng sực tỉnh, lời đồn trong yêu giới vốn hay phóng đại.

Danh hiệu "sát yêu cuồng ma" của Phương Văn Châu đa phần do những yêu quái hung hãn, tàn ác đặt ra.

Yêu quái an phận thủ thường cũng chẳng đi đặt điều nhảm nhí, đa phần ẩn cư trong núi rừng sâu thẳm, sống cuộc sống bình an.

Là ta đã hiểu lầm hắn.

Tai ta ngứa ngáy.

Cứ có cảm giác hắn đang dùng ngón tay trêu chọc ta.
 
Back
Top Bottom