Ngôn Tình Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
Tham gia
24/9/25
Bài viết
285,955
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMEz6d6eUCiwa-0CFMFAIuPfrOvnKlHI_6qnwSLMXR2rOG3AJzAMwwem00wvt_h_l-GjpFfdxVycVoToPvtaQ_r6nlHWGSUBT-H1F2sR6WMX22Q881P2SCOOSbAs-RVX7hs8ATcZlFnYDJpq_jJWn5B=w215-h322-s-no-gm

Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Bí mật của ta bị hoàng huynh phát hiện. Hắn ta đốt cháy toàn bộ tranh vẽ trong phòng ta. Hắn ta ghét bỏ mà vừa cười vừa bóp chặt cằm ta: "Đúng là đứa con hoang của yêu phi, thật dơ bẩn!"

"Ngay cả ca ca của mình mà ngươi cũng muốn!"

Để trừng phạt ta, hắn ta gả ta cho Khương Thái phó quyền khuynh triều dã.

Sau đó, hắn ta giết cả nhà Khương Thái phó. Hắn ta ở trong biển máu hỏi ta: "Cùng Khương gia chôn chung, hay ngươi theo ta trở về?"

Cây trâm vàng được rút ra đâm vào tay hắn ta khiến bàn tay chảy đầy máu, chỉ vì hắn ta ngăn cản ta tự sát.

Đêm khuya trong hậu cung, hắn ta đau khổ tột cùng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạc trắng của ta.

Giọng run rẩy hỏi ta: "Chẳng phải muội yêu ca ca nhất sao? Sao giờ lại không yêu nữa?"​
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 1


Kỷ Chiêu sắp gả ta đi, vì hắn ta ghét bỏ sự dơ bẩn của ta.

Ta quỳ gối trước cung điện ba ngày, ta dập đầu liên tục vào viên gạch lạnh lẽo. Dòng m.á.u nóng chảy ra hòa quyện với nước mưa chảy vào mắt ta, lại trào ra thành nước mắt.

Dù ta không ngừng gọi hắn ta: "Hoàng huynh..."

Cuối cùng, giọng nói ta đã khàn đi thì ta vẫn gọi "Ca ca" nhưng hắn ta cũng không chịu ra nhìn ta lấy một lần.

Ba ngày mưa lạnh, khiến ta ướt sũng, toàn thân run rẩy.

Thái giám thân cận bên cạnh Kỷ Chiêu bước ra, đứng trước mặt ta cao cao tại thượng: "Công chúa đừng quỳ ở đây nữa, dù người quỳ nát đầu gối thì hoàng thượng cũng không thu hồi mệnh lệnh đâu. Người vẫn phải gả!"

"Ai bảo công chúa nảy sinh ý nghĩ không nên có... Người nên thu dọn đồ đạc, chuẩn bị hai ngày sau gả cho Khương Thái phó đi."

Khương Thái phó vang danh ở triều đình và dân gian - Khương Lăng.

Từng là ân sư của Kỷ Chiêu, người được tiên đế giao phó, chăm sóc Kỷ Chiêu trưởng thành, phụ tá hoàng quyền.

Sau khi hoàng huynh đăng cơ, y nắm giữ quyền lực không buông, ca ca chỉ là con rối trên ngai vàng.

Không chỉ một lần ta nghe cung nhân bàn tán - Khương Thái phó, vẻ ngoài như trích tiên nhưng lại là kẻ lòng dạ hung ác.

Kỷ Chiêu đã muốn g.i.ế.c hắn ta từ lâu.

Ca ca của ta, vậy mà lại gả ta cho Khương Lăng, cái gai trong mắt hắn ta.

Có lẽ, đây là hình phạt tàn nhẫn và vô tình nhất mà Kỷ Chiêu dành cho ta.

Ta sẽ không bao giờ quên ngày hôm ấy, khi Kỷ Chiêu vô tình tìm thấy căn phòng bí mật mà ta che giấu trong cung điện.

Trong căn phòng bí mật đó, ta treo đầy những bức tranh vẽ hắn ta, với đủ mọi biểu cảm; có nụ cười dịu dàng dành cho ta, có vẻ tức giận trong ngự thư phòng, dáng vẻ khi hắn ta kéo trường cung… Và cả tư thế quyến rũ khi hắn ta cởi long bào, lười biếng nằm trên ngai vàng.

Tình cảm của ta dành cho huynh trưởng, không thể nói rõ ràng, chỉ có thể nảy mầm trong góc tối. Cho đến khi nó bị phát hiện, phơi bày dưới ánh nắng chói chang.

"Ca ca..." Ta không dám ngẩng đầu lên, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi phạm sai lầm nghiêm trọng, lòng ta sẽ luống cuống mà vô thức, ta sẽ không gọi ca ca là "hoàng huynh", mà là "ca ca".

Hai từ "ca ca" là lá bài cứu mạng của ta.

Kỷ Chiêu cao lớn đứng trước mặt ta, long bào màu vàng kim lướt qua trước mắt ta.
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 2


Hắn ta lạnh lùng nhìn, không phân rõ được vẻ vui buồn. Hắn ta xem từng bức tranh.

"Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi thích trẫm à?"

Lòng ta không ngừng chìm xuống, vô cùng sợ hãi và lo lắng, như thể có thứ gì đó quý giá nhất sắp sửa bị mất mãi mãi.

Hắn ta luôn gọi ta là "Quỳnh Hoa".

Quỳnh ngọc quý giá, rực rỡ sắc màu. Kỷ Chiêu từng nói chỉ có hai chữ này mới xứng đáng với ta, xứng đáng với người muội muội tốt nhất của hắn ta.

Lần này, hắn ta gọi ta tên ta đầy đủ họ tên, không chút cảm xúc: "Kỷ Vĩnh Hòa".

Ta cố gắng lên tiếng, nhưng cổ họng bị siết chặt bởi sự sợ hãi và xấu hổ.

Nói không ra lời, ta chỉ khóc nức nở vì sợ hãi, cố gắng bám lấy tay áo long bào của hắn ta, liên tục nài nỉ gọi hắn ta "ca ca".

Kỷ Chiêu không cho phép ta chạm vào hắn ta.

Hắn ta nhíu mày lạnh lùng hất tay áo ra, hắn ta nhìn vào mắt ta, đôi mắt đen láy đầy vẻ lạnh lùng.

"Ai cho phép ngươi đụng vào trẫm!"

Khi ta run rẩy thu tay lại, hắn ta cúi người xuống, những ngón tay thon dài nhưng lạnh lẽo siết chặt cằm ta: "Đúng là con hoang do yêu phi sinh ra, thật dơ bẩn!"

Huynh trưởng mà ta kính trọng và yêu mến nhất, lại cười nói mẫu phi ta là yêu phi, ánh mắt tràn đầy sự ghê tởm gọi ta là con hoang, dơ bẩn.

"Ngay cả ca ca cũng muốn."

Hắn ta khẽ khẽ cười khẩy, như thể đã nhìn thấu bí mật kinh tởm nhất.

Câu nói đó xé nát tất cả. Cả tình cảm và sự thật mà ta cẩn thận che giấu.

02

Kỳ thật chúng ta không phải là huynh muội ruột thịt.

Câu nói đó nghẹn ngào trong cổ họng ta.

Có lẽ cũng không cần phải nói nữa...

Kỷ Chiêu cúi mắt nhìn ta lần cuối cùng, đôi mắt lạnh lùng, ẩn chứa sự chán ghét tột độ.

Như những mũi kim sắt, từng nhát đ.â.m vào nơi mềm yếu nhất trong tim ta.

Cho đến khi trái tim ta bị đ.â.m nát đến huyết nhục mơ hồ cũng không dừng lại.

Kỷ Chiêu tự tay châm lửa, đốt cháy toàn bộ tranh vẽ hắn ta trong phòng.

Có biết bao nhiêu đêm, ta trốn trong căn phòng tối tăm, với tâm trạng thành kính mà từng nét vẽ tỉ mỉ phác họa nên đôi mắt, nụ cười của hắn ta.

Tình yêu thầm kín không dám nói ra của ta, chỉ đổi lấy một câu nói của hắn ta.

Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi thật dơ bẩn!

Kỷ Chiêu đã đi rồi.

Bỏ mặc ta một mình trong căn phòng tối tăm bị thiêu rụi, không quan tâm liệu ta có bị ngọn lửa này thiêu c.h.ế.t hay không.
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 3


Cùng ngày, thánh chỉ từ trên triều được truyền đến.

Kỷ Chiêu ban hôn, gả ta cho Khương Thái phó, người hơn ta hơn mười mấy tuổi, gần ba mươi tuổi.

Thái giám truyền chỉ bảo ta quỳ xuống tiếp chỉ.

Ta sững sờ hồi lâu, rồi mới cười nói không thể nào.

"Hoàng huynh không thể gả ta đi, càng không thể gả ta cho kẻ mà huynh ấy hận nhất như Khương Lăng!"

Năm mười tuổi, hắn ta đã thề: "Ta là ca ca của Vĩnh Hòa, đời này sẽ bảo vệ và yêu thương muội! Sẽ không ai có thể qua mặt ta mà bắt nạt muội."

Mà giờ đây, người bắt nạt ta lại chính là hắn ta!

Cung nhân chờ không nổi liền ném thánh chỉ xuống trước mặt ta: "Công chúa điện hạ tự xem đi, thánh chỉ do Hoàng thượng đích thân viết, có đóng dấu ngọc tỷ của Hoàng thượng."

Chữ viết trên thánh chỉ sắc bén, giống như đôi mày lạnh lùng của Kỷ Chiêu.

Ta lảo đảo đứng dậy từ đống tro tàn, cười và lau đi đôi mắt đỏ hoe: "Ta không tin, ta muốn đích thân huynh ấy nói."

"Ta muốn huynh ấy đích thân nói rằng, huynh ấy không cần ta nữa!"

Ba ngày qua, ta quỳ gối bên ngoài Chiêu Hòa Cung, mà hắn ta không hề bước ra khỏi cung điện nửa bước, cũng không nhìn ta lấy một lần.

Cung nhân run rẩy truyền tin: "Công chúa Quỳnh Hoa quỳ gối bên ngoài, ba ngày rồi không đứng dậy."

Giọng nói lạnh nhạt và mơ hồ vang vọng từ trong điện: "Nàng ta muốn quỳ thì cứ để nàng ta quỳ."

"Dám vọng tưởng huynh trưởng, nàng ta đáng phải quỳ!" Chỉ một câu nói của Kỷ Chiêu đã định tội ta trước mặt mọi người trong cung.

Cơ thể ta lạnh toát, mặt đỏ bừng bừng.

Những cung nữ đi lại ngang qua ta, họ chế giễu, khe khẽ nói: "Hèn hạ, lẳng lơ!"

"Hoàng thượng sủng ái nàng ta đến vậy, phong nàng ta làm Công chúa Quỳnh Hoa, mà nàng ta lại nảy sinh ý đồ đó!"

"May mà được Dư Quý nhân phát hiện, nếu không, Hoàng thượng vẫn còn bị che mắt, thì không biết nàng ta sẽ phạm tội to lớn gì đây. Đó là trái với luân thường đạo lý đấy!"

03

Không phải!

Chuyện không phải như vậy!

Mưa hòa vào mắt, tầm nhìn trở nên mờ mịt. Khi ta ngã xuống vũng nước, ta nhìn thấy Kỷ Chiêu với sắc mặt lạnh lùng bước ra. Ta muốn níu lấy vạt áo hắn ta và nói ra sự thật.

Ta không phải là muội muội ruột thịt của ngươi!

Người được ta gọi là mẫu phi, là mỹ nhân cống nạp từ Tây Vực, da bà ta trắng như tuyết, mắt màu hổ phách, nhan sắc khuynh thành.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy bà ta, tiên đế đã không thể rời mắt.
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 4


Ông ta ban cho mẫu phi ta phong hào "Nhu". Trong gần nửa năm, chỉ thị tẩm Nhu phi.

Nhưng Nhu phi chỉ là một quân cờ mà Tây Vực đưa đến, một cơ sở ngầm chỉ để theo dõi hoàng đế.

Cho nên, sao họ lại để bà ta có thể sanh dục hài tử để có cơ hội thay lòng đổi dạ. Sở dĩ Nhu phi được đưa vào là vì bà ta không có khả năng sinh dục.

Mà bà ta vì củng cố địa vị thì phải có con nối dòng để trói chặt sự cưng chìu của Hoàng thượng.

Do thế bà ta để cho thị vệ lăng nhục thị nữ của hồi môn của bà ta mang theo từ Tây Vực đến đây. Do thế mới có được ta.

Ta đến với thế gian một cách hèn mọn, sống cũng rất đê hèn.

Lúc ta còn nhỏ, chưa biết Nhu Phi không phải mẹ ruột của mình, đã tìm bà ta để được ôm ấp.

Nhu Phi tát một cái thật mạnh vào mặt ta, khiến ta trượt dài trên nền gạch sáng bóng: "Đồ con hoang, đừng làm bẩn váy áo của ta."

Sau đó, ta gặp mẫu thân ruột thịt của mình trong hầm tối bên dưới cung điện của Nhu Phi.

Bà ấy bị đóng đinh xuyên qua tay chân, bị xích bằng dây xích sắt, không nhìn thấy ánh sáng mặt trời trong thời gian dài, tứ chi không trọn vẹn và mắt cũng bị mù.

Bà ấy hỏi tên ta.

Ta nhỏ giọng sợ hãi nói: "Ta tên Kỷ Vĩnh Hòa, là con của Nhu Phi nương nương."

Bà ấy bật khóc: "Con đến gần đây một chút, để mẫu thân sờ con được không?"

Ta hỏi bà ấy: "Cha ta là ai?"

Bà ấy sững sờ một lúc, rồi mới mờ mịt nói một với khoảng không trống rỗng: "Có quá nhiều người đã chạm vào ta, ta cũng không biết là ai."

Nhu Phi nói không sai. Ta thực sự là một đứa con hoang.

Mẫu thân thân sinh của ta trông rất xấu xí, bà ấy đã bị Nhu phi lột da mặt, nhưng cơ thể bà ấy vẫn rất ấm áp, có thể ôm ta, để ta dựa vào cơ thể tàn khuyết của bà ấy mà ngủ.

Để mẫu thân ruột thịt được sống sót, ta đã lẻn vào Ngự thiện phòng để ăn trộm thức ăn.

Người của Ngự thiện phòng đã đánh ta một trận nhừ tử, trên đường về cung của Nhu Phi, ta lại gặp các Hoàng tử khác trong cung.

Họ lớn tiếng cười nhạo ta là "hồ ly con", là người man rợ đến từ Tây Vực.

Chỉ có Đại hoàng tử Kỷ Chiêu đứng ra. Hoàng hậu đã nuôi dạy hắn ta rất tốt, kiêu ngạo lạnh lùng nhưng cũng rất tốt bụng.

Hắn ta nắm tay ta, kéo ta dậy và nói: "Vĩnh Hòa không sao rồi."
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 5


Ngày hôm đó, số phận của ta và Kỷ Chiêu đã có sự giao nhau.

Cũng vào ngày hôm đó, Nhu Phi biết được ta đã lẻn vào Ngự thiện phòng ăn trộm đồ, bà ta cảm thấy xấu hổ và đã xử tử mẹ ta ngay trong đêm đó.

04

Ta cố mở mắt, Kỷ Chiêu đang đứng trước mặt ta.

Hắn ta chỉ đứng đó, ánh mắt lạnh lùng như trăng lạnh.

Ta đưa tay về phía hắn ta, lần này Kỷ Chiêu tránh tay ta, không đỡ ta dậy nữa.

"Ca ca, ta đau..." Ta đỏ hoe mắt, lén nhìn biểu cảm trên mặt hắn ta.

Mỗi lần ta kêu đau, hắn ta đều rất lo lắng.

Hắn ta biết ta sống không tốt trong cung của Nhu Phi, dưới lớp váy áo lộng lẫy là người đầy thương tích.

Có lẽ là do Hoàng hậu dạy dỗ hắn ta phải hiếu thảo, chăm sóc các đệ muội. Do vậy, Kỷ Chiêu rất quan tâm đến ta, đặc biệt để dành những chiếc bánh ngọt mà ta thích, ánh mắt dịu dàng nhìn ta ăn ngấu nghiến.

Hắn ta lấy thuốc trị thương từ thái y, chữa trị vết thương cho ta: "Vĩnh Hòa hãy đợi thêm chút nữa, đợi ta trưởng thành, lên ngôi Hoàng đế, sẽ không còn ai dám bắt nạt muội nữa."

Kỷ Chiêu của lúc này.

Khóe mắt hắn ta rũ xuống, trong mắt chất chứa sự chán ghét: "Đừng gọi ta là ca ca nữa."

"Ta không có muội muội không có liêm sỉ, dâm loạn cung đình như ngươi."

Hai tay ta run rẩy, níu lấy vạt long bào của hắn ta, ta khẩn cầu: "Từ nay về sau ta sẽ không vẽ nữa, sẽ không còn những suy nghĩ không nên có nữa..."

"Ta cầu xin huynh, hoàng huynh, ta chỉ còn có mình huynh thôi."

Mười mấy năm nương tựa vào nhau.

Ta dựa vào hắn ta, chờ hắn ta đến gặp ta, chờ hắn ta nói một câu: "Vĩnh Hòa, không sao cả nếu Nhu Phi không thích muội, muội còn có ta, ta mãi mãi là ca ca của Vĩnh Hòa."

Tại sao hắn ta ta lại nuốt lời?

Là do tình cảm của ta dành cho hắn ta quá chân thành sao?

Đúng rồi, Nhu Phi không chỉ một lần bắt ta rửa chân cho bà ta. Bà ta còn dùng dân ướt đạp l*n đ*nh đầu ta.

Bà ta dùng khuôn mặt mỹ lệ vô song của mình cười nói ta là dã chủng thấp hèn dơ bẩn.

Ta phải cảm kích bà ta cả đời này vì nếu không có bà ta, sao ta có được thân phận công chúa này.

Thế nhưng không có ai hỏi qua ta, hỏi ta có muốn thân phận công chúa này hay không? Có muốn làm 'muội muội ruột thịt' cả đời này của Kỷ Chiêu hay không?

Ta vương hai tay ra: "Hoàng huynh, ngươi muốn thì có thể c.h.é.m bỏ hai tay của ta nhưng cầu xin ngươi đừng gả ta đi."
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 6


"Giữ ngươi lại ở trong để nhận chế nhạo sao? Ngay cả súc sinh còn biết luân lý liêm sỉ. Ta sủng ái hoàng muội ngươi bấy lâu nay, vậy mà ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng."

Giọng nói của hắn ta cứ như sắt đá đè xuống, đ.â.m thẳng vào xương cốt của ta.

"Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi không gả chồng thì phải chết. Ngươi chọn đi."

Con ngươi ta run lên.

Thì ra việc người nói sẽ bảo vệ ta cả đời, sẽ làm ca ca ta cả đời này, sẽ không rời bỏ ta, cũng sẽ bảo ta đi c.h.ế.t đi.

Ta cố chịu đựng cơn đau nhức toàn thân như bị lăng trì.

Như bị d.a.o cùn cắt thịt liên tục không ngừng.

Cứ như trả lại cho Kỷ Chiêu tất cả những ân tình mà hắn ta đã dành cho ta bao năm qua, dù có phải lột da lóc thịt.

Cuối cùng, ta dập đầu lên gạch lạnh băng, trán sắp đụng đến mũi chân của hắn ta, ta như c.h.ế.t đi nói: "Vĩnh Hòa tạ ơn hoàng huynh tứ hôn."

05

Đại hôn được tổ chức đơn giản.

Các cung nhân bận rộn chạy ra chạy vào.

Trong gương, người con gái dù đã điểm phấn tô son, trang điểm đậm nhưng vẫn không thể che đi gương mặt trắng bệch như tờ giấy.

Bà mối trong cung phái đến đứng sau lưng chải tóc cho ta.

"Một chải chải đến đuôi tóc.

Hai chải răng long đầu bạc... "

Ta run rẩy giữ c.h.ặ.t t.a.y bà: "Đừng hát nữa, ta xin bà đừng hát nữa!"

Rất lâu sau đó, ta không thể đếm hết đã bản thân đã hối hận qua bao ngày đêm, ta vẫn luôn hối hận. Phải chăng vì bà mối chưa hát hết câu nên ta và Khương Lăng mới không thể con cháu đầy đàn?

Đội khăn trùm đầu đỏ lên, các cung nữ dìu ta bước qua ngưỡng cửa.

Vài ba cung nữ đang tỉa cành hoa đứng nói chuyện phiếm.

"Công chúa Quỳnh Hoa, chẳng phải là muội muội được Hoàng thượng sủng ái nhất sao? Sao đột nhiên lại nói gả là gả?"

"Ngay cả hôn lễ cũng đơn giản thế này?"

Một cành hoa bị cắt rơi, một cung nữ khác cười lên tiếng: "Các ngươi ấy, chẳng biết gì cả! Công chúa Quỳnh Hoa kia hạ tiện vô cùng, dám mơ tưởng đến Hoàng thượng..."

"Hoàng thượng nổi trận lôi đình mới gả nàng cho Khương Thái phó để hành hạ nàng ta. Ai mà chẳng biết Khương Thái phó nắm quyền triều chính, đã bất hòa với Hoàng thượng từ lâu."

"Công chúa Quỳnh Hoa gả qua đó, nàng ta sẽ phải chịu khổ thôi!"

Cung nữ bên người ta sắc mặt tái nhợt: "Công chúa điện hạ, người có muốn nô tỳ qua đó xử phạt các nàng hay không? Đám tiểu nhân đó không biết giữ mồm miệng, dám nghị luận lung tung về chủ tử."
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 7


Ta lắc đầu, giọng nói lạnh nhạt, bất lực: "Không cần đâu."

Đến cửa cung, bốn phía yên ắng, ngay cả đưa tiễn ta xuất giá, Kỷ Chiêu cũng không muốn.

Hắn ta đã chán ghét ta đến cùng cực!

Lý công công giục giã: "Đoàn người đưa dâu đang ở ngoài cửa cung, Công chúa điện hạ còn phải vào Khương phủ bái đường thành thân, đừng để lỡ giờ lành."

Ta vẫn cố chấp đứng im, hỏi ông ta: "Hoàng thượng đâu? Ta là muội muội của người, ra khỏi cửa cung này, từ nay ta chính là người của Khương Lăng. Ngài đến gặp ta lần cuối, cũng không đến sao?"

Lý công công cố che giấu sắc mặt đáp: "Hoàng thượng có việc bận, không thể đến đưa tiễn, không phải là không muốn gặp Công chúa."

Ta khẽ cười: "Ngươi nói dối! Ngài không gặp ta, ta sẽ đi gặp ngài."

Bao nhiêu năm tình cảm như vậy, cũng phải có một kết thúc.

Nhu Phi chưa từng cho ta một chút quan tâm của tình mẫu tử nào.

Bà ta được sủng ái quá mức, thế nên bên trong hoàng cung, khắp nơi đều có kẻ thù, còn liên lụy khiến cả ta cũng bị bắt nạt.

Những người trong hoàng tộc, cung nhân không dám ra tay với Nhu Phi, liền trút giận lên người ta.

Lúc ta mười tuổi, Nhu Phi đã đánh ngã Lệ Tần. Lệ Tần bị giam cầm trong lãnh cung.

Bà ta còn có một đứa con trai, là Ngũ Hoàng tử, gã lớn hơn ta rất nhiều.

Gã dụ dỗ ta vào khu rừng sâu trong cung không người ở, với khuôn mặt méo mó đó, gã bóp cổ ta và xé rách váy của ta: "Ngươi cùng với mẫu phi của ngươi đều thấp hèn độc ác, thích mê hoặc lòng người như nhau.

Mẫu phi của ta đã bị các người hại vào lãnh cung, tiểu hồ ly như ngươi có vui không?"

Gã bóp cổ ta khiến khuôn mặt ta tái mét, ta đạp chân và cố gắng giãy dụa: "...Ta là muội muội của ngươi!"

Gã vung tay đánh ta một cái tát, tai ta ngay lập tức không nghe thấy âm thanh gì nữa.

"Ngươi là người Hồ, cũng đủ tư cách làm muội muội ta sao? Mẫu phi của ngươi trên giường giỏi như vậy, chắc chắn ngươi cũng không tồi!" Gã vứt ta xuống và vỗ vỗ tay, gọi đến một đám nô tài đến.

"Thập Công chúa còn nhỏ, các người nhẹ nhàng một chút, đừng chơi c.h.ế.t nàng ta."

"Không ——" Ta sợ hãi đến nỗi con ngươi muốn nứt ra.

Khi Kỷ Chiêu tìm thấy ta là lúc ta sắp bị lăng nhục.

Hắn ta không thể kiềm chế được cơn giận, lòng n.g.ự.c dưới áo mãng bào nhấp nhô mãnh liệt. Hắn ta thay đánh đuổi đám người: "Kỷ Quan, ngươi điên rồi phải không? Nàng ấy là Tiểu Thập, là nữ nhi nhỏ nhất của phụ hoàng, cũng là muội muội của chúng ta!"
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 8


Ngũ Hoàng tử Kỷ Quan nhận một quyền cực mạnh, gã như một con rắn độc l.i.ế.m m.á.u ở mép môi: "Muội muội? Nàng ta không xứng! Người Hồ chỉ là một tạp chủng do phụ hoàng sinh ra mà thôi."

"Kỷ Chiêu, đừng quá gần nàng ta, con gái người Hồ độc ác, giỏi mê hoặc nhân tâm. Sau này, ngươi sẽ hối hận."

Kỷ Chiêu không tin vào lời gã, hắn ta cởi bỏ áo mãng bào màu đen xuống đặt nó lên vai ta.

Hắn ta cõng ta ra khỏi khu rừng u ám đó, an ủi: "Vĩnh Hòa, đừng sợ, kẻ xấu đã bị hoàng huynh đuổi đi, sự việc này sẽ không truyền ra ngoài đâu."

Từ khoảnh khắc đó, hắn ta là ánh sáng ấm áp duy nhất trong cuộc đời ta.

Ta nằm sấp trên lưng hắn ta, khóc ướt một mảnh vải lớn: "Ca ca, mọi người đều ghét ta, họ muốn ta chết."

Hắn ta lấy ra một tấm khăn xếp gọn gàng, lau đi nước mắt cho ta: "Vĩnh Hòa, muội vẫn có ta. Ta hứa sẽ chiều chuộng muội, chăm sóc muội, sẽ không ai dám làm khó muội nữa."

Ta tham lam nhìn ánh mắt của hắn ta, như kẻ c.h.ế.t cóng nương tựa bên hắn ta, cố hấp thụ sự sủng ái của hắn ta.

Chưa từng có ai yêu ta như vậy.

Vì thế, chỉ cần có thể nhận được hơi ấm, thiêu thân lao đầu vào lửa thì có hề gì?

06

Ta vội vàng giật phăng khăn trùm đầu.

Nâng tà váy cưới lộng lẫy, chạy về phía Chiêu Hòa Cung.

Cái tên Chiêu Hòa Cung là do Kỷ Chiêu đặt, trong đó có tên của ta và hắn ta.

Hắn ta đã từng nói: "Hoàng huynh đã là vua một nước rồi, hoàng cung chính là nhà của Quỳnh Hoa."

"Còn Chiêu Hòa Cung là nhà của hai chúng ta. Quỳnh Hoa nhớ hoàng huynh, có thể tùy ý bước vào, không ai được phép ngăn cản."

Hắn ta không muốn gặp ta.

Vậy thì ta sẽ đi gặp hắn ta.

Sau khi gặp hắn ta lần này, ta sẽ làm theo ý hắn ta mà gả cho Khương Lăng, sống cũng được, c.h.ế.t cũng được.

Tất cả đều không còn quan trọng nữa.

Kỷ Vĩnh Hòa đã đánh mất ca ca của nàng. Vào cái ngày bí mật trong bức tranh bị phát hiện, cái ngày bị Kỷ Chiêu chán ghét và đẩy ra xa, nàng đã c.h.ế.t rồi.

Ta đã tưởng tượng ra cả ngàn cảnh tượng khi gặp lại Kỷ Chiêu.

Hắn ta chán ghét ta, hắn ta lạnh lùng như băng, hắn ta lớn tiếng quát ta cút ra ngoài...

Duy chỉ có không tới cảnh tượng này.

Cảnh tượng hắn ta ôm một nữ tử khác ở trong Chiêu Hòa Cung mây mưa với nhau.

Ta phải gả cho người, hắn ta lại không đến tiễn ta để gặp ta lần cuối. Lại còn ở đây cùng nữ nhân khác hoan hảo.
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 9


Kỷ Chiêu đặt nàng ta dưới thân khiến nàng ta hoảng sợ. Nàng ta lùi về trốn sau Kỷ Chiêu.

Mái tóc đen bóng ướt sũng mồ hôi rối loạn của nàng ta lại vô tình khiến khuôn mặt đó càng trở nên quyến rũ.

Ta chậm chạp nhớ lại, đây chính là Dư Quý Nhân mới vào cung, được sự sủng ái vô cùng.

Mà cũng chính là nàng ta tố giác bí mật của ta, hại ta bị Kỷ Chiêu chán ghét rồi vứt bỏ, khiến ta phải gả cho Khương Lăng.

Ta cẩn thận quan sát cô ấy.

Ta đã tìm ra lý do tại sao nàng ta được sủng ái. Nàng ta có một đôi mắt màu hổ phách, khác với những người nữ tử Trung Nguyên.

Các cung nữ nói rằng nàng ta có dòng m.á.u của người Hồ.

Nàng ta rất giống ta, giống như ta trước đây.

Kỷ Chiêu kìm nén khí lạnh trên người, ánh mắt như tuyết lạnh trên núi cao: "Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi đã xem đủ chưa? Nếu đã xem đủ rồi thì cút ra ngoài!"

Ta không đi, trái lại còn khẽ nở nụ cười: "Đây là Chiêu Hòa Cung, là nhà của chúng ta mà hoàng huynh từng nói."

Con ngươi của hắn ta co lại.

"Sao nàng ta lại có thể vào đây? Làm dơ nhà của ta."

Ta lướt qua Kỷ Chiêu, kéo lấy cổ tay trắng noãn của nàng ta: "Người cút đi nên là nàng ta mới đúng!"

Dư Quý Nhân sợ hãi thét chói tai.

"Bốp" một tiếng, quanh quẩn khắp cả cung điện.

Kỷ Chiêu, người từng luyến tiếc ta khốc, che chở cho ta, lần đầu tiên đánh ta vì nữ nhân hắn ta sủng ái.

"Kỷ Vĩnh Hòa, ngươi quậy đủ chưa?"

"Từ giờ trở đi đây không còn là nhà của ngươi nữa. Ngươi nên xuất giá đi." Hắn ta lên tiếng nhắc nhở ta.

Ta ngẩn ngơ hồi lâu, sờ sờ gò má bị hắn đánh.

Uất ức, thống khổ, thất vọng, khó chịu... Ta cố hết sức đè nén lại cảm xúc bản thân. Mọi thứ đều đã tan vỡ, tràn ra.

Nước mắt nhịn không được theo hai gò má lăn xuống.

Những cảm xúc mãnh liệt ấy, như muốn xé nát ta từ bên trong, nếu không khóc thành tiếng, ta sẽ đau đớn đến c.h.ế.t mất.

Giây phút này, ta mới như bừng tỉnh nhận ra - Ta và Kỷ Chiêu không thể quay lại được nữa rồi, hắn ta thật sự đã bỏ rơi ta rồi.

07

Ta như mất hồn, mang theo nửa khuôn mặt sưng đỏ, loạng choạng bước ra khỏi Chiêu Hòa Cung.

Ánh mắt dò xét của cung nhân, ta hoàn toàn không quan tâm.

Sau đó, ta đã bị đưa lên kiệu hoa như thế nào, cũng không nhớ rõ nữa.

Chỉ nhớ một chuyện. Trước khi lên kiệu hoa, Lý công công, lão thái giám đã chứng kiến ta và Kỷ Chiêu lớn lên, không đành lòng nhìn cảnh này, đã nói bên tai ta: "Công chúa, đừng chọc giận Hoàng thượng nữa."
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 10


"Hoàng thượng hận người là lẽ đương nhiên."

"Nếu người không phải là Kỷ Vĩnh Hòa, được Hoàng thượng chân thành sủng ái bao nhiêu năm nay, người đã sớm bị ban c.h.ế.t rồi."

"Mặc dù chuyện này không liên quan gì đến người, nhưng đúng là do mẫu phi của người đã hạ độc dược Tây Vực, mới khiến Hoàng hậu nương nương thể chất suy yếu, dần dần phát độc mà chết."

"Hoàng thượng từ trước đến nay luôn kính trọng mẫu hậu của ngài, nhất thời không thể chấp nhận được."

"Mẹ nợ con trả... Công chúa gả đến Khương phủ, hãy quên Hoàng thượng đi."

Ta ngồi trong kiệu hoa, đầu óc mơ màng suy nghĩ.

Lỗi lầm do Nhu Phi gây ra, tại sao lại tính lên đầu ta?

Trước đây, Nhu Phi từ Tây Vực đến, đã mang theo nhiệm vụ. Bà ta muốn khuấy đảo Trung Nguyên cho thiên hạ không yên.

Đôi khi số phận thật trớ trêu.

Nó khiến người ta gặp nhau, nhưng lại không cho phép yêu nhau.

Nó lại khiến hai người yêu nhau phải chia xa, đến bạc đầu cũng không gặp lại.

Kỷ Chiêu đột nhiên chán ghét và xa lánh ta. ta cũng có thể hiểu được. Muội muội mà hắn ta cưng chiều bấy lâu nay, hóa ra lại là con gái của kẻ thù.

Ta nên cảm ta hắn ta vẫn còn nhớ chút tình nghĩa cuối cùng, không g.i.ế.c ta, chỉ gả ta đi mà thôi.

Trên suốt đoạn đường này, vô số lần ta muốn nhảy xuống, bất chấp tất cả chạy về hoàng cung, nói rõ sự thật với Kỷ Chiêu.

Nhưng, tất cả đã không thể thay đổi.

Mẫu thân ruột của ta chỉ là một thị nữ vô danh ở Tây Vực, bà ấy đã mất từ lâu, không ai có thể làm chứng.

Cho dù Kỷ Chiêu có tin ta đi chăng nữa.

Ta mãi mãi chỉ là công chúa Quỳnh Hoa, muội muội của hắn ta mà thôi.

Trước cửa Khương phủ pháo nổ đùng đoàng.

Ta ngồi trong kiệu hoa.

Ta nghĩ có nên hay không c.h.ế.t đi, vậy là mọi chuyện sẽ kết thúc.

Kỷ Chiêu đưa ta tay Khương Lăng cũng chính là muốn ta chết. Chỉ là chính hắn ta không hạ thủ được mà cũng không muốn làm ô uế tay mình.

Ta thấp hèn vô sỉ, ái mộ huynh trưởng đã truyền khắp hoàng cung.

Khương Lăng nắm trong tay quyền lực như thế, y có lẽ đã sớm biết.

Cùng lắm chỉ là cưới nữ nhân d*m đ*ng Kỷ Chiêu không cần mà thôi. Có lẽ y nghĩ như thế.

Ta cười nhạt một cách thảm thương, nghĩ xem làm thế nào để một mình chịu đựng những lời chế giễu và bước vào cổng Khương phủ.

Kiệu hoa dừng lại, một bàn tay thon dài, sạch sẽ, trắng như ngọc vén rèm kiệu lên.

Ánh nắng mặt trời và bộ hỷ phục đỏ rực như lửa chiếu vào mắt.
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 11


Ta theo bản năng đưa tay lên che mắt.

Người vén rèm kiệu khẽ dịch thân hình thon dài, che ánh sáng chói chang cho ta.

Cuối cùng ta cũng nhìn thấy khuôn mặt của Khương Thái phó qua một góc khăn trùm đầu, người mà hoàng huynh ta hận thấu xương và các quan lại đều e ngại.

Không giống như những gì ta tưởng tượng.

Bộ hỷ phục đỏ rực tôn lên làn da trắng như tuyết và vẻ bệnh tật mong manh của y.

Phong thái toát lên vẻ lạnh lùng cao ngạo, nhưng đôi mắt trong trẻo nhìn ta lại vô cùng dịu dàng ấm áp.

Y mở miệng, giọng trầm thấp êm ái: "Muốn ta cõng nàng không, Quỳnh Hoa?"

Ta bị muôn người khinh bỉ, ngay cả hoàng huynh cũng không gọi ta là Quỳnh Hoa nữa.

Trong khoảnh khắc ngẩn ngơ, ta chợt thất thần.

Khương Lăng đáng lẽ phải ghét ta, hận ta, hoàng huynh ép y cưới ta, rõ ràng là một sự sỉ nhục.

Những ngón tay thon dài nắm lấy cổ tay ta, Khương Lăng nghiêng mặt, mỉm cười như muốn an ủi ta: "Đừng sợ."

Khoảnh khắc tiếp theo.

Cơ thể ta được bế lên, y ôm ta vững vàng trong vòng tay.

Hành động của y không chỉ khiến ta kinh ngạc.

Mà còn khiến tất cả những người đang xem náo nhiệt đều ngạc nhiên.

Vị Khương Thái phó không hay cười đùa, gần ba mươi tuổi không gần nữ sắc, lại ôm tiểu thê tử mới cưới của mình, dửng dưng trước mọi người, bước vào hỉ đường.

08

Ta nên vùng vẫy, nên hét lên, ra lệnh cho y thả ta xuống.

Nhưng ta đã không làm vậy.

Ta quá mệt mỏi rồi.

Tình yêu và thù hận dành cho Kỷ Chiêu dường như đã rút cạn tất cả cảm xúc của ta.

Giống như một vết thương, khi mới rạch ra thì rất đau, sau đó liên tục xé toạc vết sẹo, k*ch th*ch nó hết lần này đến lần khác, nó sẽ ngày càng dày lên.

Rồi sau đó không còn cảm giác gì nữa.

Trái tim ta cũng vậy.

Ta nép vào n.g.ự.c Khương Lăng, ngoan ngoãn, yếu ớt, như một chú mèo con bị bệnh, không thể giương nanh vuốt.

Trên người y có mùi hương lạnh thoang thoảng, hòa quyện với hơi ấm của y, dần dần xoa dịu trái tim ta.

Ta tựa vào chiếc cổ thon dài trắng ngần của Khương Lăng.

Ta hỏi y: "Ta gả cho chàng, chàng sẽ đối xử tốt với ta chứ?"

"Sẽ có ngày nào đó vì chán ghét ta, rồi lại vứt bỏ ta không?"

Chú mèo con bị bỏ rơi một lần sẽ trở nên ngoan ngoãn lấy lòng chủ nhân, sợ bị vứt bỏ một lần nữa.

Ta cũng vậy.

Khóe môi Khương Lăng khẽ nhếch lên thành một đường cong rất đẹp, y nói: "Đừng sợ, ta sẽ không."

Kỷ Chiêu cũng đã từng thề như vậy, nhưng điều đó không ngăn được hắn ta lạnh lùng như băng, nói ta bẩn thỉu.
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 12


Người hầu mang dải lụa đỏ đến, Khương Lăng không nhận, y nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của ta, bái đường thành thân.

Khương Lăng lớn hơn ta, cũng cao hơn ta rất nhiều, lòng bàn tay y ấm áp rộng lớn, vừa đủ để bao trọn bàn tay ta.

Chưa từng có ai nắm tay ta như vậy, Kỷ Chiêu cũng chưa từng. Cảm giác như có thể hoàn toàn dựa vào người đang nắm tay mình.

Nghi lễ bái đường thành thân, mỗi bước đều diễn ra rất chậm, Khương Lăng không hối thúc, chờ ta gỡ bỏ khúc mắc trong lòng rồi mới theo kịp y.

Sau khi kết thúc, ta bước qua ngưỡng cửa bị vấp ngã, suýt chút nữa thì ngã nhào.

Cánh tay phía sau ôm chặt lấy eo ta, giọng y hơi căng thẳng: "Có bị trẹo chân không?"

Ta lắc đầu.

Khương Lăng không tin lời ta, y vén váy cưới của ta lên, những ngón tay thon dài xoa nhẹ mắt cá chân ta.

Rất dịu dàng nhưng cũng rất tê dại, cơ thể ta không khỏi run lên khe khẽ.

Điều mà Nhu Phi dành cho ta nhiều nhất là ánh mắt lạnh lùng và những cái tát.

Sau khi mẫu thân ruột là tỳ nữ của ta bị bà ta g.i.ế.c chết.

Để trừng phạt ta, Nhu Phi đã kéo lê ta xuống hầm tối, ép ta nhìn xác mẫu thân ruột đã như một bao tải rách nát.

Ta chợt nhận ra mình khao khát được người khác v**t v*, đối xử dịu dàng.

Ta không nhúc nhích, ngoan ngoãn đợi y kiểm tra xong.

Khương Lăng chỉnh lại váy cho ta, y nhẹ nhàng hỏi: "Còn đi được không? Nàng đội khăn trùm đầu, đi lại không tiện."

Ta nói dối.

Thật muốn có một người đối xử tốt với ta, bất kể người đó là ai.

"Khương Thái phó, cõng ta đi!"

Y bật cười, hàn khí xa cách trong mắt tan biến, chỉ còn lại sự dịu dàng tràn đầy.

"Quỳnh Hoa, nàng nên gọi ta là phu quân rồi. Nếu nàng không muốn gọi như vậy, cũng có thể gọi ta là Ninh Chỉ."

Ninh Chỉ là tên tự của Khương Lăng.

Người có thể gọi y là Ninh Chỉ, có lẽ chỉ có Kỷ Chiêu.

Y như một tiên sinh cực kỳ kiên nhẫn.

Ta không gọi y là phu quân hay Ninh Chỉ, y cũng không cõng ta.

Suy đi tính lại, ta nhỏ giọng nũng nịu gọi: "Ninh Chỉ, cõng ta đi."

Y ngồi xổm xuống, cúi người trước mặt ta, chờ ta trèo lên lưng y, rồi vững vàng cõng ta đi.

Mọi người xung quanh đều cười: "Khương Thái phó cũng có ngày hôm nay!"

"Bị tiểu phu nhân quản chặt rồi."

Khương Lăng cũng không giải thích, chỉ là người luôn che giấu cảm xúc, lặng lẽ đỏ tai.

09

Ta ghé vào lưng Khương Lăng, hỏi y: "Ninh Chỉ đã từng cõng người khác chưa?"
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 13


Y im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Còn một người nữa, ngoài nàng ấy ra, chỉ có nàng."

Ta gật đầu: "Sau này chàng có thể thường xuyên ôm và cõng ta không?"

Như phụ thân, như huynh trưởng vậy... Ta thật sự rất khát vọng.

Y mềm giọng đáp ứng: "Được."

Trong phòng hoa chúc, lúc ta chờ Khương Lăng đến thiếp đi thì y đi đến.

Ta mơ mơ màng màng đứng dậy, dựa theo ma ma chỉ dạy trong cung mà giúp y cởi áo, tháo thắt lưng, cởi bỏ hỷ phục.

Nhưng bụng ta lại không nhịn được mà kêu lên.

Trong căn phòng tân hôn yên tĩnh, mọi âm thanh đều trở nên rõ ràng.

Khương Lăng nắm tay ta, hỏi: "Nàng có phải đói rồi không?"

Ta hơi ngượng ngùng gật đầu, gần như cả ngày nay ta vẫn chưa ăn gì.

"Nàng muốn ăn gì? Trong bếp có chè trôi nước mè đen, nhân ngọt, nàng có thích không?"

Ta nuốt nước bọt không rõ ràng, lại bị y nắm cổ tay kéo dậy, đi ra ngoài.

"Ninh Chỉ, chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi."

Nói đến rượu giao bôi, ta như bị bỏng lưỡi, không dám nhìn vào mắt y.

Khương Lăng cười nhẹ: "Nàng còn nhỏ, vẫn đang tuổi lớn, bụng đói mà uống rượu sẽ hại dạ dày. Đó chỉ là hư lễ thôi, không cần câu nệ."

Ta chớp mắt, ngây người nhìn gương mặt tuấn tú như tranh vẽ của Khương Lăng, không ngờ y lại dễ nói chuyện và chiều chuộng ta như vậy.

Khương Lăng nắm tay ta, sắp buông ra.

Sự ấm áp đột ngột biến mất.

Ta vội vàng nắm lại, siết chặt lòng bàn tay y.

Đừng bỏ rơi ta... Một ý nghĩ bất an chợt lóe lên trong lòng ta.

Khương Lăng cúi đầu nhìn ta, siết c.h.ặ.t t.a.y hơn, y nắm lấy ta: "Nàng sợ bóng tối sao?

"Quỳnh Hoa, đừng sợ, đây là nhà của nàng."

Kỷ Chiêu cũng từng nói Chiêu Hòa Cung là nhà của ta và hắn ta. Vậy mà ngày đại hôn, hắn ta lại ngang nhiên đưa sủng phi vào điện ân ái.

"Đây thực sự là nhà của ta sao?" Ta khẽ hít mũi, cố kìm nén cảm xúc chua xót.

Khương Lăng nghe giọng ta thay đổi, y ngồi xổm xuống nhìn vào mắt ta: "Nàng khóc sao?"

Ta vội vàng quay mặt đi: "Không... Chỉ là mi mắt rơi vào thôi."

Y như làm ảo thuật, lấy ra chìa khóa của phủ đệ, đưa vào lòng bàn tay ta: "Nhà thật sự, không cần ai mở cửa cho nàng. Nàng tự mình có thể vào được. Chìa khóa của Khương phủ chỉ có một chiếc này. Ngày nào nàng giận, không muốn gặp ta, cũng có thể khóa ta ở ngoài phủ."

Hốc mắt ta càng đỏ hơn.

Kỷ Chiêu nói sẽ cưng chiều, chăm sóc ta, nhưng chưa từng cho ta lệnh bài có thể tự do ra vào hoàng cung.
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 14


Nói cho cùng, hoàng cung chỉ là của hắn ta, ta chỉ là chim hoàng yến được hắn ta nuôi lớn.

Hắn ta không muốn nữa, liền mở lồng, ném ta ra ngoài, không quan tâm ta có sống được hay không.

"Cho nên, tiểu công chúa của ta, nàng đừng khóc nữa được không?"

Ta đứng trước mặt Khương Lăng, giống như một đứa trẻ lần đầu tiên được nếm kẹo, rõ ràng là vui mừng khôn xiết, nhưng không thể ngừng rơi nước mắt.

Y không giỏi dỗ dành người khác, bất đắc dĩ đành ngồi xổm xuống: "Nàng có muốn lên không?"

Ta được y dỗ dành, lau khô nước mắt, nằm úp trên lưng rộng của y, dán mặt vào y thật chặt, ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu trên người y.

Từ nhà bếp đến phòng ngủ chỉ là một đoạn đường ngắn.

Nhưng y vẫn sẵn sàng cúi xuống, cõng ta đi qua.

Vào bếp, Khương Lăng bảo ta ngồi xuống, y xắn tay áo lên, đun nóng nước trong nồi, thả từng viên trôi nước tròn trịa vào.

"Nàng còn muốn ăn gì nữa không?"

Ta nghĩ một lúc: "Ta còn muốn ăn bánh chẻo."

Đêm giao thừa trong cung, các nương nương ở các cung đều sẽ gói bánh chẻo, còn nhét cả đồng tiền vào trong bánh.

Nhu Phi đến từ Tây Vực, bà ta đương nhiên sẽ không làm, cũng không muốn học.

Kỷ Chiêu kể với ta việc hắn ta ăn phải đồng tiền. Lúc ấy, ta đã ghen tị vô cùng, lâu dần trở thành một nỗi niềm không thể nào quên.

Chợt nghĩ đến thân phận của Khương Lăng không tầm thường, ta vội vàng hỏi một câu: "Có quá phiền phức không? Ngày mai chàng có cần phải thượng triều không?"

Y nhẹ nhàng nói một câu, không sao cả.

Rồi lấy ra bột mì, trộn nhân, nửa đêm gói bánh chẻo cho ta.

Bánh trôi nước và bánh chẻo nấu chín được đưa đến trước mặt ta. Cánh tay xắn tay áo của Khương Lăng dính đầy bột mì, trên má cũng dính một chút.

Ta không nhịn được cười thành tiếng.

Y mở to đôi mắt đẹp và sâu thẳm, nhìn ta ngơ ngác.

Ta tiến lại gần, hàng mi rõ ràng của y hiện ra rõ mồn một, hơi thở của y cũng trở nên gấp gáp.

"Ninh Chỉ đừng cử động..." Ta dùng tay áo giúp y lau bột mì trên mặt.

10

Đây là bữa ăn no nhất của ta.

Ăn một bát chè trôi nước, lại thêm một bát bánh chẻo.

No đến tận cổ họng, ta cũng không nỡ nhả ra.

Cuối cùng không đi nổi nữa, vẫn là Khương Lăng cõng ta về.

Khương Lăng đặt ta lên giường, ta không khỏi căng thẳng, trước khi xuất giá ta đã xem qua tranh vẽ. Đêm tân hôn nam nữ nên quấn lấy nhau động phòng, giống như Kỷ Chiêu đối với Dư Quý nhân vậy.
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 15


Y giúp ta cởi giày tất và bộ váy cưới rườm rà, cuối cùng đắp chăn cho ta.

"Nàng ngủ ở đây, ta ngủ trên chiếc giường nhỏ bên cạnh."

Y không ngủ cùng ta, càng không có ý định động phòng với ta.

Tim ta nhói đau.

Không biết là thở phào nhẹ nhõm hay thất vọng.

Y có phải là chê ta bẩn không?

Khi Khương Lăng quay người lại, ta nắm lấy tay áo của y: "Chúng ta ngủ cùng nhau được không? Ta sẽ không chạm vào huynh."

Lần này, y lại cười.

Ta phát hiện ra Khương Lăng rất thích cười, y hoàn toàn khác với vị Khương Thái phó uy nghiêm trong lời đồn.

Thấy y không trả lời, ta vội vàng nói thêm: "Giường rất lớn, hai người nằm vừa, ta sẽ nép vào trong một chút."

"Chàng đừng đi, ta lớn như vậy rồi, chưa có ai ngủ cùng ta cả."

Nhu Phi không thích ta. Từ khi ta còn nhỏ, mỗi đêm bà ta đều đuổi ta ra ghế nằm của cung nhân.

Khóe miệng Khương Lăng luôn cong lên: "Tối nay không được đạp chăn, ta sẽ ở lại."

Đêm đó, Khương Lăng không đi, mặc dù chúng ta đắp hai chiếc chăn riêng, nhưng ta và y đã ngủ cùng nhau.

Khi tỉnh dậy, ta không chỉ đạp chăn mà còn chui vào chăn của Khương Lăng, đầu gối lên n.g.ự.c y, hai tay ôm chặt eo y.

Cả người y căng cứng, không nhúc nhích, nhưng cơ thể lại ấm áp như lò sưởi.

Đây là giấc ngủ ngon và thoải mái nhất mà ta từng có.

Sau khi ta tỉnh dậy, Khương Lăng mới mở mắt ra, y xoa đầu ta: "Quỳnh Hoa ngoan ngoãn ăn cơm, ta thay y phục thượng triều đây."

Kể từ khi thành thân, Khương Lăng nói mấy giờ về, xe ngựa liền mấy giờ đến trước cửa.

Chưa bao giờ trễ.

Bởi vì y biết ta sẽ đợi y, dù mưa to gió lớn, ta cũng sẽ cầm ô đứng ở cửa đợi y.

Khi Khương Lăng trở về, y sẽ lấy ra từ tay áo một vài món đồ nhỏ, đôi khi là hạt dẻ rang đường, đôi khi là bánh ngọt mới ra lò, phấn son trang điểm dành cho nữ nhi... Y cũng mua tất cả cho ta.

Sau khi Khương Lăng về phủ, ta cứ bám lấy y không rời.

Y đi đâu, làm gì ta cũng đi theo.

Trong thư phòng, Khương Lăng xem tấu chương, ta bóc hạt dẻ bên cạnh, bóc xong liền đưa đến bên môi y.

Y dở khóc dở cười: "Quỳnh Hoa, ta không ăn."

Ta không chịu đi, dỗ dành y: "Hạt dẻ mới ra lò rất mềm và ngọt. Thái phó không được kén ăn, đây là chàng nói đó."

Khi gả cho y, ta vừa mới đến tuổi cập kê, chưa đến mười sáu tuổi, chỉ cao đến vai y.
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 16


Khương Lăng dặn dò nhà bếp mỗi ngày hầm canh xương cho ta. Trước khi đi ra ngoài còn dặn ta ăn nhiều cơm, không được kén ăn.

Tính tình Khương Lăng điềm đạm, ôn hòa. Dù ta có quậy phá thế nào, y cũng không bao giờ nổi giận.

Cuối cùng, không còn cách nào khác, y đành phải hé môi mỏng, để ta đút vào.

Y khẽ cắn vào đầu ngón tay ta, thể hiện sự bất mãn của mình.

"Quỳnh Hoa, ta và nàng không cùng tuổi."

Y lại sợ làm ta tổn thương, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Ta không thích ăn những món ăn vặt này, mua về đều là để cho nàng ăn, nuôi nàng cho béo một chút, ta mới yên tâm."

Ta ôm lấy vai y từ phía sau: "Ninh Chỉ, chàng lớn tuổi hơn muội, có phải sẽ ra đi trước muội không?"

Y khựng lại một chút, ánh mắt dịu dàng: "Đúng là như vậy, nhưng trước khi đi, ta cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa cho nàng. Đó cũng là chuyện của mấy chục năm sau rồi."

Nỗi sợ hãi bất an dâng trào, đột nhiên bao trùm lấy ta.

"Ninh Chỉ, ta không muốn! Ta chia cho chàng một nửa tuổi thọ của ta có được không?"

Khi y cười, mắt y cong lên, ánh nến phản chiếu trong mắt y, như những vì sao lấp lánh: "Nói ngốc nghếch gì đấy. Đến lúc đó không có ta, cũng sẽ có con cháu ở bên nàng. Quỳnh Hoa, nàng sẽ không còn cô đơn một mình nữa."

11

Ta nói muốn có một chiếc xích đu trong sân.

Khương Lăng sau khi hạ triều về, việc đầu tiên y làm là xích đu. Từng bước đều tự tay y làm.

Khi làm dây gai, tay y bị thương y cũng không nói.

Mãi đến khi y cầm bút viết chữ, ta mới nhìn thấy lòng bàn tay đỏ ửng của y, toàn những vết thương nhỏ li ti.

Được Khương Lăng nuông chiều, tính tình ta cũng trở nên lớn hơn.

Ta trở mình, ngồi lên đùi y.

Khương Lăng, người luôn điềm tĩnh, ánh mắt run lên, y hiếm khi lạnh lùng nói: "Quỳnh Hoa, xuống đi."

Ta không đồng ý.

Ta biết y không nỡ giận ta.

Hai tay càng ôm chặt eo y hơn: "Chàng bị thương ở tay rồi. Tại sao không nói với ta?"

"Ninh Chỉ, ta không muốn xích đu nữa."

Y liếc nhìn lòng bàn tay mình, y không dấu vết giấu vào tay áo không cho ta nhìn thấy nữa.

"Chỉ là một vết thương nhỏ thôi."

"Chờ thêm ba ngày nữa, xích đu sẽ làm xong."

"Lòng bàn tay còn đau không?" Ta định xem lòng bàn tay của y, nhưng bị Khương Lăng né tránh.

"Không đau, không đau chút nào. Những gì Quỳnh Hoa muốn, ta sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng. Chỉ là một chiếc xích đu thôi, ta còn có thể cho nàng những thứ tốt hơn."
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 17


Y vô điều kiện nuông chiều và đáp ứng ta.

Ta nói một câu muốn ăn bánh nướng Tây Vực.

Một ngày sau, Khương Lăng đã mang bánh mì nướng đặc trưng của dân tộc Hồi Hột ở Tây Vực đến trước mặt ta.

Ngày chiếc xích đu hoàn thành, ta nhấc váy ngồi lên.

Bảo Khương Lăng đẩy ta, cao lên một chút, cao hơn nữa.

Trong hoàng cung, ta chưa bao giờ được tự do như vậy.

ta không dám cười lớn, không dám quá phô trương.

Vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào ta, chế giễu ta.

Chỉ cần ta làm sai một chút, Nhu Phi sẽ nghĩ cách trừng phạt ta.

Lần đầu tiên ta phạm sai lầm, là khi ta ăn trộm đồ ăn của Ngự thiện phòng, ta đã mất đi mẫu thân ruột của mình.

Lần thứ hai ta phạm sai lầm, chọc giận Tam công chúa, Nhu Phi bảo ta quỳ một đêm mà ở dưới là đáy bát úp ngược.

Lần thứ ba...

Về sau, ta chỉ dám mỉm cười và trò chuyện trước mặt Kỷ Chiêu.

Khoảnh khắc xích đu lên đến điểm cao nhất, ta buông tay ra.

Khương Lăng biến sắc, y vội vàng lao ra trước mặt ta, dùng thân thể của y đỡ lấy ta.

Hai người chúng ta lăn lộn thành một.

Chỉ thấy Khương Lăng sắc mặt lạnh lùng, uy nghi của Thái phó khiến trăm quan cúi đầu, lần đầu tiên ta được nếm trải.

"Quỳnh Hoa, nàng đùa giỡn với mạng sống của mình sao? Nếu ta không có ở đây..."

Ta bất ngờ ngẩng đầu lên, không chút quy củ hôn lên khóe môi đang mím chặt của y.

Giọng nói trầm thấp của Khương Lăng đột nhiên dừng lại.

"Nàng biết chàng sẽ đỡ được ta."

"Ninh Chỉ, chỉ khi có chàng ở đây, ta mới dám nhảy ."

Sắc mặt y dịu lại, để mặc ta hôn một cách mơ hồ.

Chúng ta lăn từ đầu bãi cỏ đến cuối bãi cỏ, cho đến khi đôi môi mỏng của Khương Lăng bị cắn sưng lên.

Y mới nhẹ nhàng đẩy ta ra: "Cắn nữa là ngày mai ta không thể lên triều được."

Ta buông y ra, lại cắn thêm một cái lên cổ y, để lại dấu vết.

Khương Lăng dìu ta ra khỏi vườn, bộ đồ trắng thêu trúc bị vò nhàu, dính đầy cỏ xanh.

Người hầu nhìn thấy , mặt đỏ bừng, vờ như không thấy mà tránh đi.

Đến tối, Khương Lăng ho không ngừng, ta mới biết mình đã phạm sai lầm.

Quản gia bưng thuốc đã sắc xong, sắc mặt lo lắng hỏi: "Bệnh của Thái phó đã lâu không tái phát, sao giờ lại nặng như vậy ?"

Khương Lăng xoa ngực, chỗ bị ta đụng trúng: "Không sao, ngươi xuống trước đi."

Sau khi quản gia rời đi, ta bước đến trước mặt Khương Lăng, giúp y xoa ngực, vẻ mặt đầy hối lỗi: "Ta không biết chàng có bệnh..."
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 18


Nói được một nửa, ta dừng lại.

Làn da y nhợt nhạt hơn người thường, lần đầu gặp ta đã cảm thấy y có vẻ ốm yếu, mệt mỏi.

Tại sao ta không nghĩ nhiều hơn một chút, không hỏi thêm một câu?

Khương Lăng uống thuốc xong, ngược lại còn an ủi ta: "Không liên quan đến nàng. Là sau khi muội muội ta qua đời... Ta quá đau buồn, mới tổn thương cơ thể."

Y ngẩng đầu nhìn ta nói: "Trước đây nàng hỏi ta có từng cõng ai khác chưa."

"Ta chỉ từng cõng muội muội và nàng."

Y tiếp tục nói: "Muội muội ta trạc tuổi nàng. Mấy năm trước mắc bệnh nặng, c.h.ế.t trong vòng tay ta. Ta đã tìm tất cả Thái y của Thái y viện, nhưng cũng không cứu được nàng .

"Từ đó, thân thể ta liền mang bệnh, vào mùa thu thường xuyên ho khan. Cho nên, Quỳnh Hoa, đây không phải lỗi của nàng, nàng không cần tự trách."

Nghe Khương Lăng kể về quá khứ của y và muội muội.

Ta lại nhớ đến ta và Kỷ Chiêu.

Nếu có một ngày ta c.h.ế.t đi, có lẽ hắn ta sẽ thở phào nhẹ nhõm. Trong đám tang của ta, tiếp tục tìm Dư Quý nhân an ủi.

Ta chợt nhận ra, ta đã rất lâu không nghĩ đến Kỷ Chiêu.

Cũng không muốn gặp lại hắn ta nữa.

12

"Ta và Kỷ Chiêu..." Ta siết chặt ngón tay, nhắc đến tin đồn khó xử nhất, điều mà ta luôn trốn tránh.

Thành hôn với ta đã lâu như vậy, Khương Lăng cũng chưa từng đề cập đến.

Mến mộ ca ca, bất chấp luân thường, không bằng cầm thú!

Những lời mắng nhiếc, chế giễu vang vọng bên tai.

Dưới ánh mắt của Khương Lăng, ta cúi đầu, như một tử tù phạm trọng tội chờ đợi án tử hình.

Y khẽ cười, như ánh sáng xuyên qua mây mù: "Muội muội thích ca ca, không phải là sai, cũng không phải là tội!"

"Quỳnh Hoa, nàng chỉ là không phân biệt được sự ỷ lại và tình yêu."

Ta dường như được những lời của y đánh thức, lại dường như rơi vào sự hỗn loạn sâu sắc hơn.

Bao nhiêu năm nay, ta đối với Kỷ Chiêu rốt cuộc là tình cảm gì.

Ta không quan tâm hắn ta sủng ái ai, lại nạp thêm mỹ nhân nào, ta chỉ muốn nhìn hắn ta, ở bên cạnh hắn ta.

Đó là tình yêu sao?

"Nàng không thể rời xa Kỷ Chiêu, phụ thuộc vào hắn ta, là vì nàng không có lựa chọn nào khác."

Một tia sáng lóe lên trong đầu ta.

Những năm sống sâu trong hậu cung, ngoài Kỷ Chiêu ra, không ai muốn gần gũi ta, bọn họ kiêng dè Nhu Phi, lại khinh thường dòng m.á.u một nửa Hồ tộc của ta.

Ta chỉ có Kỷ Chiêu.

Ta chỉ có thể dựa dẫm, bám chặt lấy Kỷ Chiêu, coi hắn ta là sự cứu rỗi duy nhất.
 
Bí Mật Của Ta Bị Hoàng Huynh Phát Hiện
Chương 19


Cho dù hắn ta chán ghét tình cảm của ta, cười nhạo ta bẩn thỉu, ta cũng không thể rời xa hắn ta.

"Quỳnh Hoa..."

Y nhẹ nhàng v**t v* khuôn mặt ta, lau đi những giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi xuống: "Bây giờ nàng đã có lựa chọn khác rồi."

"Nàng có ta!"

Thấy nước mắt ta không ngừng rơi, Khương Lăng thở dài, ôm ta vào lòng, dịu dàng dỗ dành: "Khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ của nàng trong kiệu hoa, ta đã nghĩ đến muội muội."

"Nếu muội muội còn sống, ta sẽ không để muội ấy chịu nửa điểm uất ức, khóc lóc lên kiệu hoa."

"Nếu ta lại bỏ mặc nàng, để nàng một mình trong kiệu hoa... Nàng sẽ đau lòng biết bao."

Y dừng lại một chút, cúi xuống hôn lên vành tai ta.

"Kỷ Chiêu, ta đã không dạy dỗ tốt hắn ta. Ta đã dạy hắn ta lòng nhân từ của bậc quân vương, nhưng lại không dạy nó sự bao dung để buông bỏ quá khứ. Sớm muộn gì, nó cũng sẽ hối hận..."

Ta đã khóc đủ rồi.

Nỗi đau nhói nhói trong ngực, biến mất không còn dấu vết.

Thì ra ta không hề yêu Kỷ Chiêu.

Chỉ là người sống trong bóng tối lâu năm, theo bản năng truy đuổi ánh sáng mà thôi.

Ta đã có ánh mặt trời thuộc về mình, không cần phải khát khao một tia sáng nhỏ nhoi kia nữa.

Hai tay ta nâng lên, ôm lấy cổ Khương Lăng.

Ta học theo những gì các ma ma trong cung đã dạy , hôn lên môi y, rồi từ từ đi xuống, khẽ cắn vào yết hầu của y.

Khương Lăng siết chặt eo ta, dùng một chút lực.

Đôi mắt y vừa trong veo vừa mê ly, ta như nhìn thấy bản thân y đang dần dần sa ngã, không có sức chống cự với ta.

Trăng xuân treo trên cành cây, tròn đầy và sáng rực.

Ta dùng đôi mắt vừa mới khóc xong, ngước nhìn y: "Ninh Chỉ, chúng ta động phòng đi!"

Y đỡ lấy eo ta: "Vẫn còn gầy quá."

Nói xong, y lại ho khan.

Ta mới nhớ ra không ổn, bệnh cũ của y tái phát, chắc không chịu nổi ta quậy phá.

Khương Lăng đến gần, nâng thắt lưng ta đỡ ta ngồi lên bàn sách nạm tơ vàng. Y hôn lên môi ta, công thành đoạt đất...

Môi của y dưới ánh sáng của trăng xuân lại hấp dẫn mê người.

Cho đến khi sắp không kìm nén được, Khương Lăng mới buông ta ra, ổn định khí tức đang th* d*c: "Quỳnh Hoa, nàng nhanh lớn lên đi."

Ta có chút bất mãn, tuổi ta tùy còn nhỏ nhưng nơi cần lớn cũng đủ nở nang mà.

Y cầm lấy bàn chân bó đang đá lung tung của ta: "Tuổi nàng còn nhỏ quá. Ta không đành lòng để nàng chịu nổi đau sinh dục."
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom