Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Bị Lão Đại Hắc Hóa Chiếm Hữu [Xuyên Nhanh]

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
416,064
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
397313705-256-k604621.jpg

Bị Lão Đại Hắc Hóa Chiếm Hữu [Xuyên Nhanh]
Tác giả: queren1376ingrid
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Hồng Trà Thúc Thúc
Editor: Lá Lá (Wisteria)

Thể loại: Đam mỹ, hơi mất não, hiện đại, ngọt sủng, chiếm hữu, niên thượng, chủ thụ, 1v1, HE (thụ hơi hướng vạn nhân mê, ngây thơ, yếu đuối, mềm mại)
Độ dài: 36 chương + 0 ngoại truyện (10/01/2025 - 14/02/2025)
Nguồn convert: Wikidich Tags: badaocongboylovechiếmhữucuongthuhaodoatdanmeihvannamxnamnhượcthụsảngvănxuyênnhanhđamđammỹ​
 
Bị Lão Đại Hắc Hóa Chiếm Hữu [Xuyên Nhanh]
Giới thiệu


Văn án:
Ninh Thư vô tình gặp phải một hệ thống nam thần, thế là bắt đầu hành trình xuyên qua các thế giới, cảm hóa các nhân vật hắc hóa, nhưng mà...Hình như có gì đó sai sai...Thiếu gia bệnh kiều nói: "Ngoan nào, đừng sợ"Giọng nói quyến rũ, hơi thở nóng bỏng, không khí tràn ngập ái muội.Giáo bá dồn cậu vào góc tường, nhéo cằm khi cậu đang ngậm kẹo: "Ngọt?

Hé môi để tôi nếm thử".Ảnh đế đình đám ôm chặt cậu, trầm giọng nói: "Lại đây, để chồng thương em"............Ninh Thư run giọng nức nở khóc: "Đừng...

đừng làm mạnh như vậy"-------------------------------Lưu ý:1.

Truyện là thể loại xuyên nhanh nhiều thế giới, công trong các thế giới là một nên chung quy lại cả truyện vẫn là 1v1.

Vì là truyện xuyên nhanh nên sẽ có hệ thống (mình để nguyên tên là Linh Linh) và 1 vài câu nói liên hệ tới thế giới trước nhưng không ảnh hưởng gì đến cốt truyện nên không cần để ý.2.

Rất hoan nghênh và trân trọng các góp ý lịch sự, thiện chí, nhưng nếu không lịch sự, thiện chí được thì thôi đừng góp ý.3.

Mình sử dụng AI dịch từ bản gốc là chính, chỉ can thiệp vào văn phong, chỉnh sửa sao cho rõ nghĩa để mọi người có thể hiểu nên mong đừng săm soi ngữ pháp.4.

Mình chỉ edit những thế giới thuộc thể loại mình thích, không theo thứ tự như bản gốc.5.

Truyện chủ yếu để đọc giải trí, nên vứt não đi mà đọc, đôi khi logic không theo lẽ thường và diễn biến nhanh.

Xin đừng chửi nhân vật, bạn có thể lựa chọn việc dừng đọc.--------‐----------------------Bản quyền truyện thuộc về tác giả - Bản edit là phi thương mại.Không repost, không chuyển ver, không sử dụng cho mục đích thương mại.
 
Bị Lão Đại Hắc Hóa Chiếm Hữu [Xuyên Nhanh]
Dã tâm nhiếp chính vương và Hoàng đế nhỏ ốm yếu


Hách Liên Vũ (công)Ninh Thư (thụ)Thế giới này thì cũng như bao truyện Nhiếp chính vương x Hoàng đế khác.

Anh thấy em vô dụng nên coi thường, muốn đoạt vương vị.

Sau trúng cmn tiếng séc ái tìnk nên đổi hướng trung khuyển.

(Spoil xíu tình tiết)

Công mất trí nhớThụ mang thai =)))) Tui cũng không ngờ là sinh tử văn đâu hahahaha nhưng mà bé con cute nhắm
 
Bị Lão Đại Hắc Hóa Chiếm Hữu [Xuyên Nhanh]
Chương 1


Trên ngai vàng cao cao, thiếu niên ngồi đó, khoác long bào, đang lắng nghe lời tấu của quần thần dưới triều."

Hoàng thượng, có việc khẩn!"

Vị thống lĩnh cấm vệ quân từ ngoài cửa bước vào: "Nhiếp chính vương đã đến ngoài cổng thành."

Ninh Thư khẽ giật mình, trong lòng không khỏi căng thẳng.Nhưng bề ngoài vẫn gật đầu, truyền lệnh: "Truyền chỉ của trẫm, chuẩn bị yến tiệc nghênh tiếp Nhiếp chính vương."

Các đại thần trong triều nhìn nhau, sắc mặt mỗi người một vẻ.Nhiếp chính vương Hách Liên Vũ là vương gia khác họ, chẳng có chút huyết thống nào với hoàng đế thế mà lại được phong vương.

Nhắc đến thân thế của hắn, ai nấy đều thở dài.Vị nhiếp chính vương này nguyên là đứa trẻ do tiên hoàng bế về, phong làm hoàng tử.

Về sau khi mọi người biết được hắn không phải con ruột, liền dấy lên nghi ngờ.

Tiên hoàng bị ép buộc, đành phải tước bỏ thân phận hoàng tử của hắn.Chỉ là tiên hoàng lại hết mực sủng ái đứa trẻ này.

Sau khi tước danh hiệu, Hách Liên Vũ sống những ngày tháng vô cùng khó khăn.Hắn đến phủ hầu sống mấy năm, sau này lại được tiên hoàng trọng dụng, lập nhiều chiến công.Trước lúc băng hà, tiên hoàng để lại di chiếu, phong hắn làm nhiếp chính vương, lại ban cho miễn tử kim bài, rồi mới nhắm mắt.Đại thần trong triều vô cùng thất vọng: "Tiên hoàng thật là mê muội!

Từ xưa đến nay, vương gia khác họ nào chẳng là mối họa cho giang sơn?

Huống chi nhìn Hách Liên Vũ kia, rõ ràng là kẻ không an phận, tham vọng ngập trời!"

Bọn họ vừa e dè vừa phòng bị, chỉ muốn trừ khử hắn càng sớm càng tốt.Nhưng ý chỉ của tiên hoàng vẫn còn đó, nhiếp chính vương lại có miễn tử kim bài.Nếu không phải mấy năm trước, thái hậu bắt được sai sót của hắn, đày ra chiến trường biên cương, thì bây giờ trong hoàng thành chẳng biết đã xảy ra chuyện gì."

Hoàng thượng."

Một vị đại thần bước ra, tâu: "Nhiếp chính vương nắm giữ binh quyền nhiều năm ở biên cương.

Sao hoàng thượng không nhân cơ hội này thu hồi lại?"

Ninh Thư nhìn sang.Do dự một chút, nói: "Nhiếp chính vương lập nhiều công lao với giang sơn của trẫm.

Làm thế, chỉ sợ sẽ khiến hắn phải buồn lòng."

Vị đại thần kia ngập ngừng, không đồng tình: "Hoàng thượng bao năm nhẫn nhịn hắn, lại hết mực tín nhiệm.

Chỉ sợ nhiếp chính vương nảy sinh ý đồ khác."

Ninh Thư khẽ nói: "Trẫm tự có suy tính, khanh không cần khuyên nữa."

Nghĩ đến Hách Liên Vũ chưa từng gặp mặt, trong lòng hắn không khỏi bồn chồn.

"Linh Linh bảo mình phải thu phục nhiếp chính vương, như vậy mới hoàn thành nhiệm vụ."

Đúng lúc Ninh Thư đang suy nghĩ, ngoài cửa vang lên tiếng bẩm báo: "Nhiếp chính vương cầu kiến!"

Các đại thần đều ngoảnh lại nhìn, sắc mặt khó coi.Một bóng người cao lớn bước vào: "Thần xin bái kiến bệ hạ."

Ninh Thư lúc này mới nhìn rõ dung mạo của nhiếp chính vương.Trên người hắn vẫn còn mặc chiến giáp, khuôn mặt tuấn tú dị thường.

Đôi mắt hẹp dài đen như mực, đôi môi mỏng lạnh lùng.

Thân hình cao lớn hiên ngang, toát ra khí thế áp chế khó tả.Chưa kể khí tức quanh người hắn, tựa như tích tụ sau bao năm chinh chiến, phảng phất mùi máu tanh.Ninh Thư không khỏi đờ đẫn nhìn.Bỗng chạm phải ánh mắt của đối phương, đôi mắt ấy thực sự quá sắc bén.Cậu vô thức né tránh, nói: "Bình thân."

Hách Liên Vũ đứng dậy, ánh mắt đặt lên người tiểu hoàng đế, nở nụ cười nửa miệng.Năm y rời kinh thành, tiểu hoàng đế mới mười một, mười hai tuổi.Giờ nhìn lại, da dẻ trắng nõn nhưng người lại gầy gò, ngay cả ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng.Hách Liên Vũ thầm nghĩ, lòng đầy hờ hững."

Khanh lập đại công, muốn trẫm ban thưởng gì?"

Ninh Thư không giỏi ứng phó với người đàn ông đầy uy hiếp như vậy.

Cậu khẽ cắn môi, lên tiếng hỏi.Hách Liên Vũ chắp tay: "Thần không cần ban thưởng gì.

Đa tạ ý tốt của hoàng thượng."

Ninh Thư sửng sốt, không ngờ nhiếp chính vương lại không đòi hỏi gì.

Cậu hơi bối rối, đành ban thưởng một số vật phẩm.Hách Liên Vũ đứng giữa điện, đôi mắt đen kịt nhìn thẳng khiến Ninh Thư trong lòng hoảng hốt.Mãi đến khi tan triều, cậu vẫn còn cảm thấy sợ hãi.Hách Liên Vũ khác hẳn bất kỳ đại thần nào trong kinh thành.

Tâm tư y khó lường, lại bị thái hậu hãm hại, khó tránh khỏi oán hận.Hơn nữa y nhiều năm trên chiến trường, số người giết có lẽ còn nhiều hơn số bữa ăn.Ninh Thư không khỏi lo lắng.Cậu nghĩ đến thân hình cao lớn của Hách Liên Vũ, khí thế áp đảo ấy, dù chỉ nhìn từ xa trên ngai vàng, cũng đủ khiến người ta run sợ.Cậu cắn môi, liếc nhìn cánh tay gầy guộc và bàn tay trắng nõn của mình.Ninh Thư thầm nghĩ: "Giá như vị nhiếp chính vương này dễ gần một chút thì tốt biết mấy."

Ngoài vương vị, bất cứ thứ gì Hách Liên Vũ muốn, cậu đều sẽ cố gắng đáp ứng....Ninh Thư uống thuốc xong, ngồi trong thư phòng phê duyệt tấu chương.Thái giám ngoài cửa bước vào: "Bẩm hoàng thượng, nhiếp chính vương đến."

Cậu ngẩng lên, hơi kinh ngạc.Hách Liên Vũ vừa mới về, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi một hai ngày, không ngờ y lại vội vã vào cung ngay.Ninh Thư do dự, không hiểu sao trong lòng lại dâng lên cảm giác e ngại.Có lẽ vì y nổi tiếng tham vọng, hoặc cũng có thể là do khí thế quá mạnh mẽ.Sau một hồi chần chừ, cậu quyết định không tiếp.Bây giờ cậu chưa hiểu rõ nhiếp chính vương, ít nhất phải đợi nắm được tình hình rồi mới đối thoại.Thái giám hiểu ý, liền ra ngoài thông báo.Nhưng không ngờ, giọng nói bên ngoài vang lên: "Hoàng thượng không muốn gặp bổn vương sao?"

Ninh Thư bối rối.

Cậu định giả vờ không có trong thư phòng, nào ngờ bị nhìn thấu.Thái giám vẫn cố ngăn cản: "Vương gia, hoàng thượng đã về nghỉ ngơi rồi, xin ngài hãy quay lại vào ngày khác."

Hách Liên Vũ thản nhiên nói: "Vậy ta đợi ở đây đến khi hoàng thượng tỉnh dậy."

Thái giám nói nhỏ: "Xin vương gia đừng làm khó nô tài, hoàng thượng thực sự không có ở trong đó."

Ninh Thư không nói gì, ngồi bất động nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm ra cửa.Cậu nghĩ nếu Hách Liên Vũ không thấy người, chắc sẽ về thôi.Nhưng cậu không ngờ, đối phương lại xông thẳng vào.Thái giám kinh hãi, không ngờ nhiếp chính vương dám ngang ngược như vậy.Cánh cửa thư phòng bị mở tung.Ánh mắt Ninh Thư và Hách Liên Vũ chạm nhau.Cậu sững sờ.

Rồi khẽ cắn môi.Hách Liên Vũ nhìn tiểu hoàng đế trong thư phòng, biểu cảm trên mặt vẫn chưa kịp thu lại, lộ rõ vẻ hoảng hốt.Ánh mắt y tối sầm lại.Ninh Thư hít một hơi thật sâu, biết không thể trốn tránh nữa, đành nói: "Nhiếp chính vương tìm trẫm có việc gì?"

Hách Liên Vũ hỏi vặn: "Xem ra hoàng thượng rất không ưa thần.

Có phải thần đã làm sai điều gì chăng?"

Y ngồi xuống một cách phóng khoáng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thiếu niên, khóe miệng nhếch lên: "Mấy năm không gặp, hoàng thượng đã lớn như vậy rồi."

"Thần nhớ lúc rời kinh thành, hoàng thượng mới chỉ cao đến ngang hông thần."

Hách Liên Vũ chỉ nói bừa thôi, y làm sao nhớ rõ dáng vẻ tiểu hoàng đế mấy năm trước, thậm chí quên cả khuôn mặt.Nhưng giờ nhìn lại, lại thấy tiểu hoàng đế thuận mắt hơn trước, chỉ có điều hơi gầy, nhưng dung mạo rất ưa nhìn.

Da trắng nõn như có thể bóp ra nước, đôi mắt cũng đẹp khác thường.

Nếu giả làm nữ nhân, chắc còn đẹp hơn.Ninh Thư nhận ra ánh mắt xấc xược của đối phương, cảm thấy không tự nhiên.Nhưng vẫn đối mặt với y, nói: "Trẫm chỉ đang xử lý chút công vụ, là do trẫm không phải."

Cổ nhỏ nhắn của thiếu niên trông vừa mảnh mai vừa trắng nõn.Đôi mắt long lanh nhìn y, giọng nói mang chút mềm mại.Nụ cười trên môi nhiếp chính vương khựng lại, ánh mắt có chút kỳ lạ nhìn sang.Không ngờ tiểu hoàng đế lại chủ động nhận lỗi.Hắn liền xuống nước, giọng trầm khàn: "Hoàng thượng là chủ nhân của giang sơn, sao lại phải xin lỗi bề tôi?"

Lời nói nghe có vẻ chân thành.

Nhưng Ninh Thư lại cảm nhận được sự hờ hững và bất cần trong đó.

Cậu khẽ cắn môi.

Không khỏi liếc nhìn Hách Liên Vũ.Người đàn ông nhiều năm sống nơi biên cương, giờ đã cởi chiến giáp, mặc thường phục.

Nhưng thân hình vẫn cao lớn hiên ngang, khuôn mặt tuấn tú, lông mày kiếm mắt sao, đôi mắt đen nhánh toát ra khí thế áp chế.Làn da hơi ngăm, ngay cả đôi bàn tay cũng tràn đầy lực đạo.Ninh Thư không khỏi quan sát kỹ.

Dáng vẻ này vốn là thứ cậu từng khao khát.

Nhưng khi đặt lên người Hách Liên Vũ, lại chẳng có chút ghen tị nào.Thậm chí còn cảm thấy bất an.

Ninh Thư không ngờ lại bị bắt gặp lần nữa.Hách Liên Vũ nhìn thẳng vào hắn, hỏi: "Hoàng thượng nhìn thần làm gì?"

Ninh Thư không nói gì, nhưng chóp tai lại ửng hồng.Cảm thấy vô cùng xấu hổ.Làn da trắng của thiếu niên nhuốm màu hồng, càng thêm rực rỡ, như được tô phấn.Ánh mắt Hách Liên Vũ bỗng tối sầm.Y nheo mắt, lần đầu tiên chăm chú quan sát tiểu hoàng đế.Thân hình gầy gò ngồi sau án thư, cả khí thế lẫn ngoại hình, nếu nói là tiểu hoàng tử thì còn tạm được.

Nhưng nếu bảo là hoàng đế, thì quả là buồn cười.Hách Liên Vũ khẽ cười.Nhìn chóp tai đỏ như ngọc của tiểu hoàng đế.Trong lòng nảy sinh ý nghĩ đại nghịch bất đạo.Không biết nếu tiểu hoàng đế mặc đồ đỏ, sẽ như thế nào nhỉ?Làn da này còn trắng hơn cả nữ nhân, chắc cũng sẽ đẹp hơn.Ninh Thư không biết suy nghĩ của nhiếp chính vương.

Người đàn ông ngồi đó, dù không nói lời nào, nhưng vẻ tuấn tú khó lường đã đủ khiến người ta sợ hãi.Cậu cắn môi.

Cảm giác mình như mèo đội lốt hổ, lúng túng giơ tay lên.Nhưng vì động tác vội vàng, lỡ chạm vào cây bút lông bên cạnh.Cây bút rơi xuống đất.

Ninh Thư ngơ ngác, không biết nên nhặt lên hay không.
 
Bị Lão Đại Hắc Hóa Chiếm Hữu [Xuyên Nhanh]
Chương 2


Người đàn ông ngồi tại chỗ, rõ ràng đã nhìn thấy cây bút rơi xuống, lăn một đoạn rồi dừng ngay dưới chân y.Đôi mắt đen như mực nhìn xuống, nhưng tuyệt nhiên không có ý định nhặt lên giúp.Ninh Thư và y đối mặt nhau trong im lặng suốt một hồi lâu.Hách Liên Vũ lên tiếng: "Hoàng thượng cứ nhìn thần như vậy là có ý gì?"

Ninh Thư không nói gì.

Cậu tưởng rằng dù sao mình cũng là hoàng đế, nhiếp chính vương ít nhất sẽ cho chút thể diện.

Nhưng không ngờ, đối phương căn bản chẳng coi cậu ra gì.Thiếu niên khẽ mím môi, đứng dậy bước tới, cúi người xuống.Nhặt cây bút dưới đất lên.Hách Liên Vũ vẫn ngồi yên tại chỗ, ánh mắt đen kịt đổ dồn về phía cậu.Thân hình Ninh Thư vốn đã gầy guộc, chiếc áo bào rộng thùng thình càng làm lộ rõ điều đó.

Khi cậu cúi xuống, cổ áo hơi hé mở, để lộ làn da trắng như ngọc.Tựa như lớp mỡ cừu thượng hạng.Hách Liên Vũ ở doanh trại lâu ngày, phụ nữ vốn là thứ hiếm thấy.

Trong quân toàn là đám lính tráng thô kệch, y đã quá quen thuộc.

Giờ thấy làn da trắng nõn như tuyết này, đôi mắt y chợt loá lên.Ánh mắt Hách Liên Vũ lướt xuống dưới.Tiếc rằng chẳng thấy gì thêm.Không biết có phải cố ý làm khó dễ hay không.Khi Ninh Thư cúi xuống nhặt bút, Hách Liên Vũ bất ngờ duỗi chân ra, khiến cây bút nằm ngay dưới mũi giày của y.Ninh Thư giật mình.Cậu nhìn đầu gối đàn ông kia, suýt nữa đã chạm phải, không khỏi ngẩng lên nhìn.Hách Liên Vũ giả vờ không hiểu, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng, còn nói: "Hoàng thượng nhìn thần làm gì?

Chẳng lẽ thần là người làm rơi cây bút này?"

Nói xong, khóe môi mỏng của y nhếch lên một nụ cười chế nhạo.Nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.Ninh Thư tỉnh táo lại, biết đối phương đang cố tình trêu chọc mình, trong lòng dâng lên chút bực bội.

Cậu nhìn y, bình tĩnh nói: "Nhiếp chính vương như vậy là có ý gì?

Trẫm không biết mình đã làm gì khiến ngươi không vui."

Hách Liên Vũ giả vờ ngạc nhiên: "Thần đâu dám bất kính với hoàng thượng."

Ninh Thư thấy y giả nai giả ngốc, trong lòng càng thêm bức bối.

Cậu nhìn cây bút, đi vòng sang phía khác, sợ nhiếp chính vương lại nghịch ngợm.Cậu đưa tay ra, chặn chân y lại.Rồi mới nhặt được cây bút lên.Hách Liên Vũ không nói gì, nhưng đôi mắt đã tối sầm lại.Tiểu hoàng đế này không hiểu được nuôi dạy thế nào, rõ là đàn ông mà bàn tay lại mềm mại đến thế.Chỗ y bị chạm vào bỗng ngứa ngáy khó tả.Hách Liên Vũ lại nhìn lên, thấy đoạn cổ trắng nõn của tiểu hoàng đế, vô cùng mịn màng đẹp mắt.Trong lòng y bỗng dâng lên cảm giác khô khát.Khi Ninh Thư đứng lên, y cười khẩy nói: "Hoàng thượng quả là yêu quý nô tài."

Ninh Thư đứng thẳng người, không hiểu ý y là gì.Hách Liên Vũ cười lạnh: "Bổn vương tưởng hoàng thượng sẽ gọi người vào nhặt, không ngờ ngài lại tự làm việc này."

Ninh Thư sững người, có chút lúng túng.Cậu vốn chẳng phải hoàng đế thật, từ hiện đại xuyên đến, không có thói quen sai khiến người khác.

Ngay cả khi bút rơi, cũng theo phản xạ tự nhặt lấy.Nhìn vào đôi mắt đen như vực thẳm kia.Ninh Thư thầm cảnh giác, cậu phải cẩn thận hơn nữa."

Không biết nhiếp chính vương tìm trẫm có việc gì quan trọng?"

Hách Liên Vũ thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: "Thần đến để đòi thưởng."

Ninh Thư hơi ngỡ ngàng nhìn y: "Trẫm hôm nay không phải đã ban thưởng cho ngươi rồi sao?"

Cậu suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Hay là nhiếp chính vương không hài lòng với phần thưởng của trẫm?"

Hách Liên Vũ thản nhiên nói: "Hoàng thượng chỉ nhớ công lao của thần, mà quên mất những người khác.

Những tướng sĩ theo thần bảo vệ đất nước, thần thà không nhận thưởng cũng phải đòi lại phần công bằng cho họ."

Ninh Thư bối rối.

Mặt cậu đỏ ửng lên.Trên triều đình, cậu chỉ nghĩ đến Hách Liên Vũ, quên mất công lao của những người khác."

Đó là sơ suất của trẫm, trẫm sẽ lập tức ban thưởng, nhất định không bạc đãi họ."

Ninh Thư cảm thấy xấu hổ.Cậu tuy không phải hoàng đế thật, nhưng những tướng sĩ kia đã xông pha nơi chiến trường, đổi lấy bình yên cho bách tính.

Bất kể Hách Liên Vũ có tham vọng hay không, nhưng nhờ có y, biên cương mấy năm nay vững như bàn thạch, dù địch quân có đến cũng chỉ có đường về trời.Huống chi trận chiến với Hung Nô lần này.Hách Liên Vũ còn chém được thủ cấp tướng địch mang về.Hách Liên Vũ liếc nhìn thiếu niên, muốn phát hiện ra điều gì đó trên khuôn mặt cậu, nhưng không thấy gì.Y thu hồi ánh mắt: "Vậy thần thay họ tạ ơn hoàng thượng."

Tiễn Hách Liên Vũ đi rồi, Ninh Thư mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế.Cậu hoang mang không biết nên làm gì tiếp theo.Không biết Hách Liên Vũ thực sự nghĩ gì về mình.

Nếu y thực sự muốn tạo phản, liệu cậu có đủ năng lực ngăn cản?

Nhưng nếu thu hồi binh quyền, chẳng phải là trực tiếp khiêu khích Hách Liên Vũ sao?Ninh Thư sẽ không bao giờ hoàn thành nhiệm vụ.Cậu suy nghĩ một hồi, quyết định trước hết thăm dò thái độ của Hách Liên Vũ, sau đó mới tính tiếp....Còn Hách Liên Vũ bước ra khỏi thư phòng, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh làn da trắng như ngọc của tiểu hoàng đế.Y bất giác liếm môi, cảm thấy khô khát vô cùng.Đôi mắt người đàn ông tối sầm lại.

Tiểu hoàng đế kia sao cứ như đàn bà vậy.Hách Liên Vũ nghĩ mình cần giải quyết nhu cầu, bèn chủ động hẹn thuộc hạ tới một nơi.Bách Hoa Lâu là thanh lâu nổi tiếng kinh thành.Tú bà tuy không biết Hách Liên Vũ là ai, nhưng thấy y mặc toàn gấm vóc quý giá, ngọc bội đeo bên hông cũng là thứ thượng phẩm.Thêm nữa khí chất phi phàm, bà ta càng không dám coi thường.Đám thuộc hạ của Hách Liên Vũ tuy có chút kinh ngạc vì tướng quân bỗng dưng dẫn họ tới nơi này, nhưng nghĩ lại cũng thấy bình thường.Dù sao ở biên cương nhiều năm.Hách Liên Vũ chưa từng đụng đến đàn bà, chiến sự đã đủ khiến y bận rộn.

Giờ trở về kinh thành, nhàn rỗi, no đủ rồi tự nhiên sẽ nghĩ đến chuyện ấy.Quả nhiên.Vừa ngồi xuống, Hách Liên Vũ đã bảo tú bà gọi mấy cô gái tới.Bách Hoa Lâu là thanh lâu số một kinh thành, các nàng ở đây đều xinh đẹp phi phàm, mỗi người mỗi vẻ.Thuộc hạ thấy tướng quân cũng gọi cho mình một cô, vốn còn e dè, giờ cũng thoải mái hơn.Người hầu hạ Hách Liên Vũ đương nhiên là kỹ nữ đẹp nhất lầu.Nàng là đầu bài, thường ngày ít tiếp khách.

Nhưng hôm nay bị tú bà gọi ra, nguyên nhân đương nhiên là vì Hách Liên Vũ trả giá quá hậu.Tú bà nghĩ thầm đây chắc chắn là nhân vật lớn, bèn bảo đầu bài phải hầu hạ cho chu đáo.Đầu bài (头牌 - kỹ nữ hạng đầu) tên là Yên Nhiên.Ban đầu nàng có chút không vui, nhưng khi thấy dung mạo của khách, lập tức đứng hình.Hách Liên Vũ nhìn dung nhan của người phụ nữ này.

Hơi nhíu mày.Sao y thấy cô ta còn không đẹp bằng hoàng đế nhỉ?Dù trong lòng nghĩ vậy.

Nhưng bề ngoài không lộ chút ý nào.Y uống một chén rượu, lạnh lùng nói: "Còn không tới đây, ta có ăn thịt ngươi không?"

Yên Nhiên đỏ mặt, bước tới ngồi cạnh y, rót rượu rồi nũng nịu: "Nô gia chỉ là thấy dung mạo của đại nhân, có chút kinh ngạc thôi.

Đại nhân đẹp trai như vậy, là khách quý đẹp nhất mà nô từng gặp."

Lời nàng nói không phải nịnh nọt.

Người đàn ông trước mặt khí chất phi phàm, khuôn mặt tuấn tú khó ai bì kịp.

Thân hình cao lớn nhưng không thô kệch, toát ra khí thế áp đảo.

Đôi mắt đen nhìn thẳng khiến người ta mềm nhũn chân tay.Yên Nhiên mặt càng đỏ, cố ý cúi người để lộ chiếc cổ trắng nõn.Nàng tự tin vào khả năng quyến rũ đàn ông của mình.Đám thuộc hạ nhìn Yên Nhiên, mắt đờ đẫn ra.Họ ở biên cương nhiều năm, chưa từng thấy thấy người đẹp như vậy.Không khỏi liếm môi lòng đầy ghen tị.Nhưng được tướng quân sủng ái cũng là phúc phận của nàng ta rồi.Họ liếc nhìn tướng quân.Nhưng chỉ thấy Hách Liên Vũ ngồi yên tại chỗ, không biểu lộ chút cảm xúc nào, trước sự ve vãn của Yên Nhiên cũng không động lòng.Yên Nhiên cũng nhận ra điều đó.Nàng bất giác cắn môi.Nàng rất tự tin vào nhan sắc của mình, dù sao cũng là đầu bài của Bách Hoa Lâu.

Nhưng người đàn ông này từ nãy đến giờ nhìn nàng, như thể nàng chẳng có gì đặc biệt.Nàng liều lĩnh dựa người vào y.Đôi mắt mỹ nhân long lanh nhìn lên.Hách Liên Vũ ngửi thấy mùi phấn son, không từ chối sự tiếp cận của nàng.Trong lòng y bỗng nhớ đến hình ảnh tiểu hoàng đế.Dù không mặc váy phụ nữ, cũng chẳng tô son điểm phấn.

Nhưng nhìn vào cứ khiến người ta thấy mê mẩn.Yên Nhiên phát hiện y không cự tuyệt, trong lòng mừng thầm, rồi mềm mại ngồi vào lòng y, vòng tay ôm cổ.Hách Liên Vũ thuận thế ôm lấy nàng, cười khẩy: "Nóng lòng thế à?"

Yên Nhiên mặt càng đỏ, mắt nhìn y, thở phào nồng nàn: "Đại nhân có muốn đến phòng của nô không?

Nô còn nhiều tài nghệ chưa kịp thể hiện, nô còn biết thổi tiêu..."

Đôi mắt nàng đầy vẻ quyến rũ, đàn ông bình thường nhìn thấy đều không kìm được.Hách Liên Vũ đương nhiên hiểu ý, nhưng không đáp lại.Đám thuộc hạ nhanh trí ôm lấy người đẹp của mình.Tướng quân sắp có chuyện vui rồi.Chỉ là chỗ kia của tướng quân quá khủng khiếp, không biết mỹ nhân này có chịu nổi không.Hách Liên Vũ bế nàng lên, đi về phía phòng riêng, đẩy cửa bước vào.Đặt nàng lên giường.Yên Nhiên uốn éo thân hình, đưa tay định cởi áo y.Đôi môi đỏ mấp máy tiến lại gần.

Nhưng chưa kịp chạm vào, đã bị đẩy ra.Nàng ngơ ngác nhìn lên.Hách Liên Vũ chỉnh lại áo, lạnh lùng nói: "Ta đột nhiên hết hứng."

Mùi phấn son trên người nàng khiến y chán ngán.Không thèm nhìn ánh mắt tuyệt vọng của nàng.Y đẩy cửa bước ra.—-------------------------------------------------------------------------------------Editor:Hiếm thấy người nào đi chơi gái mà cứ nghĩ về vợ mình -.-
 
Bị Lão Đại Hắc Hóa Chiếm Hữu [Xuyên Nhanh]
Chương 3


Tú bà nào ngờ được, vị quý nhân kia mới lên phòng chưa được bao lâu đã xuống, ngay cả cởi áo cũng chưa kịp, vội vàng đón lấy: "Dạ, ngài không hài lòng chỗ nào của Yên Nhiên ạ?

Đừng vội đi, Bách Hoa Lâu chúng tôi còn nhiều cô nương khác..."

Hách Liên Vũ ném một túi bạc, đôi mắt đen kịt nhìn sang, lạnh lùng nói: "Hôm nay ta không có hứng."

Tú bà vốn định níu kéo, dù sao khách quý hào phóng như vậy cũng hiếm thấy.

Nhưng khi thấy khí thế bất khả xâm phạm của đối phương, trong lòng bỗng run lên, cầm lấy túi bạc, cười khẽ: "Vậy ngài nhớ lần sau ghé lại nhé."

Đám thuộc hạ thấy tướng quân chẳng làm gì đã xuống, cũng ngơ ngác.Một người cầm ly rượu, có vẻ tiếc nuối: "Cô Yên Nhiên đó đúng là xinh đẹp."

Hách Liên Vũ giơ tay, nâng chén lên uống cạn.

Rượu mạnh bỏng rát cổ họng, y hơi nheo mắt: "Theo bổn vương, nàng ta còn không đẹp bằng hoàng thượng hiện tại."

Đám thuộc hạ nghe câu nói đại nghịch này, tay run đến mức suýt làm rơi ly.Dù tướng quân vốn tính phóng khoáng, nhưng lời nói này quả thực quá kinh thiên động địa.Nhưng bọn họ đối với Hách Liên Vũ vô cùng trung thành, phần lớn đều chịu ân huệ của y, tự nhiên không dám có ý nghĩ khác, chỉ cảm thán tướng quân quả nhiên không phải người thường, ngay cả lời nói cũng táo bạo như vậy."

Tướng quân, hoàng thượng là nam nhi, sao có thể so sánh với nữ tử được?"

Hách Liên Vũ cười khẩy: "Hắn chẳng phải còn xinh đẹp hơn cả con gái sao?"

Đám thuộc hạ đều may mắn từng thấy mặt hoàng đế trên triều, nghĩ lại khuôn mặt thanh tú của ngài, đột nhiên không biết tướng quân nói đúng hay sai.Hách Liên Vũ mấy năm không về phủ.Lão quản gia tất bật hầu hạ.Y trước tiên tắm nước nóng, sau đó ở thư phòng một lúc, khi trở về phòng, lại dừng chân trước cửa.

Rồi mới bước vào.Khi đến gần giường, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào chỗ lõm trên giường, lạnh giọng: "Ai cho phép ngươi vào phòng của bổn vương?"

Dưới chăn, một cô hầu gái nhan sắc xinh đẹp che thân thể, đôi mắt long lanh nhìn lên.Giọng nói ngọt ngào: "Tỳ nữ tự nguyện đến hầu hạ vương gia."

Cô hầu gái này mấy năm trước đã ở trong phủ, chỉ là lúc đó còn nhỏ, Hách Liên Vũ có chút ấn tượng.Giờ đã trở thành thiếu nữ xinh đẹp, đứng đó nhìn y, mặt không biểu lộ cảm xúc.Hầu gái trong lòng mừng thầm, tưởng rằng đàn ông cũng động lòng, thò ra cánh tay trắng nõn, động tác càng thêm quyến rũ: "Vương gia, tỳ nữ không cầu danh phận, chỉ mong được vương gia sủng ái..."

Kỳ thực trong lòng lại nghĩ khác.Khi Hách Liên Vũ bị đày ra biên cương, y mới vừa đôi mươi, trong phủ chẳng có vương phi, ngay cả thông phòng tỳ nữ cũng không.Nếu nàng leo lên cành cao biến thành phượng hoàng, dù không làm được vương phi, nhưng sinh cho vương gia đứa con đầu lòng, chẳng phải sẽ giàu sang phú quý sao?Hơn nữa.

Vương gia ở biên cương nhiều năm, trở về kinh thành, lẽ nào không nghĩ đến chuyện ấy?Đây mới là lý do khiến hầu gái liều lĩnh như vậy.Suy nghĩ của nàng cũng không sai.Hách Liên Vũ vào cung gặp tiểu hoàng đế một lần, đã bị chọc tức.

Nghĩ đến nhiều năm không đụng đến đàn bà, tự nhiên muốn giải tỏa.Chỉ là không hiểu sao, lại mất hứng.Đặc biệt là khi nghĩ đến tiểu hoàng đế.Đầu bài thanh lâu còn không hứng, huống chi hầu gái này tuy có chút nhan sắc, nhưng vẫn kém xa, càng không có hứng thú.Hách Liên Vũ liếc nhìn nàng, giọng trầm khàn bảo nàng cút ra.Hầu gái mặt tái mét, cảm thấy nhục nhã, ôm mặt khóc chạy ra khỏi phòng.Nàng leo giường không thành, quản gia biết được cũng không tha cho nàng.Hầu gái cố ý bôi lên người một ít thuốc kích dục, nào ngờ hoàn toàn vô dụng.Nàng đâu biết không phải là không có phản ứng.Mà là Hách Liên Vũ khác người thường, lại nhiều năm ở biên cương, sống trên lưỡi dao.

Khả năng nhẫn nại tự nhiên mạnh hơn người thường gấp mười lần.

Vừa vào phòng, y đã phát hiện mùi hương có chút kỳ lạ.Lúc này cũng không tránh khỏi có chút động tình.Hách Liên Vũ cởi quần áo, thân thể cường tráng lộ ra.

Cơ bắp săn chắc, còn lưu lại vết sẹo từ chiến trận.Chỉ thấy phần bụng dưới, thứ lộ ra vô cùng tinh thần.Khiến người ta nhìn thấy phải khiếp sợ.Doanh trại toàn là đàn ông, giữa đàn ông không có nhiều kiêng kỵ.

Cùng nhau ăn thịt đánh trận, đám thuộc hạ cũng từng thấy tướng quân chỉ mặc một chiếc áo, dù có mặc quần cũng biết bản lĩnh của tướng quân không nhỏ, còn rất lớn.Đây chính là lý do họ lo lắng cô Yên Nhiên có chịu nổi hay không.Bởi vì tướng quân thiên phú dị bẩm.Còn Hách Liên Vũ hơi nheo mắt, yết hầu khẽ động.Nghĩ đến hình dáng tiểu hoàng đế.Cái cổ trắng nõn mịn màng, da còn đẹp hơn cả đàn bà.

Huống chi khuôn mặt đào hoa, đôi mắt càng thêm ôn nhu đẹp đẽ.Khi cổ áo hơi mở, vẫn có thể nhìn thấy một chút phong quang.Hách Liên Vũ thở gấp mấy tiếng, không biết bao lâu sau.Đôi mắt y tối sầm, thờ ơ xử lý thứ tích tụ nhiều năm.Trong phòng tràn ngập mùi đậm đặc.Hách Liên Vũ dựa vào ghế, biểu lộ có chút thỏa mãn, còn có chút lơ đãng.Không biết đang nghĩ gì.Ninh Thư ở trong thư phòng, mấy ngày nay thu thập tư liệu về nhiếp chính vương, đột nhiên nghe người bên ngoài báo Hách Liên Vũ cầu kiến, không khỏi giật mình.Thái giám tiếp tục nói: "Bẩm hoàng thượng, vương gia hôm nay đi săn, đặc biệt vào cung đem thứ săn được dâng lên ngài."

Ninh Thư không ngờ Hách Liên Vũ lại chủ động tỏ ra thân thiện.Cậu đương nhiên không thể từ chối, dù có chút bất an nhưng vẫn tiếp kiến.Hách Liên Vũ cầm theo mấy con thỏ.Những con thỏ béo mũm mĩm, bị nắm tai, ngoan ngoãn trong tay y, không dám nhúc nhích.Ninh Thư tò mò nhìn chằm chằm.Cậu ở nhà không nuôi thú cưng, tiếp xúc càng ít, những thứ như thỏ rừng càng chưa từng thấy.Hách Liên Vũ khẽ nhếch môi: "Hoàng thượng có thích không?"

Y đưa con thỏ tới, treo lơ lửng giữa không trung.Con thỏ co rúm người, không dám động đậy, run rẩy.Ninh Thư chăm chú nhìn, cảm thấy con thỏ có chút đáng thương, không nhịn được nói: "Ngươi đặt chúng xuống đi."

Hách Liên Vũ đôi mắt đen nhánh nhìn cậu, bình thản nói: "Thả ra là chúng chạy mất, không dễ bắt lại đâu."

Ninh Thư không nói gì, nhưng đưa tay ra, xoa đầu thỏ một cái.Cậu cảm thấy rất kỳ lạ.Không nhịn được xoa thêm vài cái, con thỏ bị xoa, tai khẽ động, ngoan ngoãn.Hách Liên Vũ thấy ánh mắt thiếu niên, rõ ràng là rất thích.

Y nhìn cậu, thờ ơ nghĩ.Tiểu hoàng đế này xem ra không phải giả vờ, hoàng cung lại có thể nuôi dưỡng tính cách như vậy.Nụ cười trên môi đàn ông mang chút trêu đùa."

Hoàng thượng thích thì ôm qua vuốt ve một chút."

Ninh Thư nhìn y, do dự: "Được sao?"

"Vốn là thần muốn dâng lên hoàng thượng."

Hách Liên Vũ nói.Ninh Thư nghe vậy, liền đưa tay ôm lấy con thỏ.Cậu có chút lúng túng, cũng cẩn thận.Nhưng thấy con thỏ nhút nhát, trông cũng ngoan ngoãn, nên buông lỏng cảnh giác.Vừa định vuốt ve.

Nào ngờ con thỏ như bị dọa, lập tức đạp chân, bỏ chạy.Ninh Thư đứng hình.Cậu nhìn con thỏ nhảy nhót, chạy rất nhanh, đám thái giám thấy vậy cũng kinh hãi, nhưng nhiều người vồ hụt, không bắt được.Ninh Thư ngơ ngác đứng tại chỗ.Con thỏ lúc nãy trong tay Hách Liên Vũ, rõ ràng vẫn ngoan ngoãn.Hách Liên Vũ thấy thỏ chạy, đứng yên, có vẻ chế nhạo: "Thần đã nói, nếu chạy mất, sợ không dễ bắt lại."

Ninh Thư mím môi, nhìn con thỏ làm cả cung điện hỗn loạn.Cậu kìm nén ham muốn bắt thỏ, nhưng ánh mắt vẫn dán vào nó.Đám thái giám va vào nhau, rất buồn cười, còn con thỏ thì thản nhiên gặm cỏ.Hách Liên Vũ bảo thái giám bên cạnh: "Lấy cung tên tới."

Ninh Thư thấy đàn ông cầm cung, nhắm vào con thỏ mập mạp, trợn mắt nhìn, chưa kịp ngăn cản.Hách Liên Vũ đã bắn mũi tên đi.Con thỏ đang gặm cỏ, động tác cúi đầu rất đáng yêu, dường như hoàn toàn không nhận ra nguy hiểm.Ninh Thư nhìn mũi tên sắc nhọn xuyên qua thân thể trắng muốt, máu chảy ra, con thỏ ngã xuống rồi tắt thở.Cậu đứng đó, một lúc sau mới tìm lại giọng nói: "Sao ngươi giết nó?"

Hách Liên Vũ thu cung, bước tới, nhặt con thỏ lên.Rồi đi đến trước mặt thiếu niên.Thản nhiên nói: "Con thỏ này vốn là thần muốn dâng lên hoàng thượng thưởng thức."

Đôi mắt sâu thẳm nhìn sang: "Hơn nữa, thứ không nghe lời, giữ lại cũng vô dụng."

Ninh Thư mặt tái nhợt, nhìn con thỏ, có chút buồn nôn.Cậu không biết nhiếp chính vương có ngụ ý gì không, lúc này mắt chỉ còn con thỏ.Mấy phút trước, nó còn sống.

Được Ninh Thư ôm trong lòng.Nhưng giờ đây, đã tắt thở, bị đàn ông xách trên tay, vết máu trên bụng nhuộm đỏ bộ lông trắng, tạo thành tương phản mạnh mẽ, chói mắt.Thiếu niên mím môi, nhìn đàn ông.Một lúc sau mới nói: "Nhiếp chính vương nói đúng."

Chỉ là khi trở về, Ninh Thư gặp ác mộng.Hôm sau, cậu lâm bệnh.
 
Bị Lão Đại Hắc Hóa Chiếm Hữu [Xuyên Nhanh]
Chương 4


Vốn dĩ thân thể cậu đã yếu ớt, thường xuyên phải uống thuốc, lần này bệnh lại càng thêm dữ dội.

Đến buổi chầu cũng không thể tham dự, chỉ có thể nằm mềm nhũn trên giường.Thái hậu biết được đầu đuôi câu chuyện, không khỏi tức giận, quở trách: "Nhiếp chính vương này thật to gan, dám khiến Hoàng thượng kinh hãi như vậy."

Gương mặt bà vô cùng khó coi, trong mắt lóe lên chút hận ý.Năm xưa Tiên đế vô cùng coi trọng đứa con hoang này, nếu không phải vì không phải máu mủ ruột rà, sợ rằng đã truyền ngôi cho nó rồi.

Đây cũng chính là lý do Thái hậu luôn xem Hách Liên Vũ như cái gai trong mắt."

Vừa về kinh thành đã ngang ngược không coi trời đất ra gì, coi thường Hoàng thượng, hắn ta chẳng lẽ thật sự muốn tạo phản?"

Thái hậu tức giận ném chiếc chén trong tay xuống đất.Ninh Thư ho mấy tiếng, nói: "Mẫu hậu, nhiếp chính vương cũng không cố ý..."

Cậu nói tốt cho Hách Liên Vũ là bởi vì Thái hậu xem y như cái gai trong mắt, chắc chắn sẽ lợi dụng chuyện này làm khó dễ.

Mấy năm trước, Thái hậu đã dùng thủ đoạn hèn hạ đuổi Hách Liên Vũ đi.Nếu Hách Liên Vũ chỉ oán hận trong lòng thì còn nhẹ, đáng sợ nhất là y sẽ ghi hận Thái hậu.Ninh Thư muốn hoàn thành nhiệm vụ sẽ càng khó khăn hơn.Thái hậu lạnh lùng nói: "Hoàng thượng còn nhỏ, tự nhiên không hiểu được ân oán này.

Ai gia xem hắn rõ ràng là đã oán hận ai gia..."

Trong mắt bà lóe lên nỗi sợ hãi chính mình cũng không nhận ra, hận hận nói: "Ai gia sẽ không để hắn đắc ý."

Ninh Thư không nhịn được nói: "Mẫu hậu, nhiếp chính vương có dũng có mưu, sao chúng ta không thu phục hắn làm người của mình?"

Thái hậu thản nhiên nói: "Ninh nhi, ai gia đã nói với con, giang sơn này họ Ninh, chỉ cần ai gia còn sống một ngày, sẽ không để nó trở thành của người khác."

Thiếu niên mấp máy môi, lại ho mấy tiếng: "Là trẫm thân thể quá yếu, không liên quan đến nhiếp chính vương, xin mẫu hậu đừng so đo với hắn."

Thái hậu dường như cảm thấy khó tin: "Ninh nhi, con thật sự muốn nói tốt cho Hách Liên Vũ đó sao?"

Ninh Thư cũng cảm thấy lời nói này có chút không ổn, do dự một chút rồi nói: "Nhiếp chính vương vừa về kinh, trẫm không biết trong lòng hắn nghĩ gì, chỉ sợ mẫu hậu sẽ chịu thiệt."

Sắc mặt Thái hậu lúc này mới khá hơn, xoa đầu cậu nói: "Ai gia tự biết phân xử."

Ninh Thư sợ Thái hậu lại làm gì, lại khuyên vài câu.Thái hậu sắc mặt lại khó coi, thấy hoàng đế ho đến đỏ cả mặt, đành bỏ qua: "Lần này ai gia không tính toán với hắn, nếu còn lần sau, ai gia sẽ không dễ dàng như vậy."

Thái hậu ở lại một lúc rồi về cung.Bà vừa đi, thái giám đã báo tin nhiếp chính vương cầu kiến.Ninh Thư giật mình, dường như không ngờ Hách Liên Vũ lại vào cung thăm cậu.Cậu nghĩ đến con thỏ bị y giết hôm qua, khẽ mím môi, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi.Nhưng cũng không thể từ chối.Đành bảo thái giám cho người vào.Hách Liên Vũ hôm nay vốn định đi chầu, nào ngờ hoàng đế bệnh.

Y nghĩ đến thân hình gầy yếu của cậu, không khỏi cười khẩy, cảm thấy tiểu hoàng đế này quá yếu ớt.Lại nghĩ đến vẻ mặt tái nhợt của thiếu niên hôm qua, trong lòng động, bèn vào cung.Đợi ở ngoài điện mấy khắc, Hách Liên Vũ bước vào.Chỉ thấy tiểu hoàng đế nằm trên giường: "Trẫm thân thể không khỏe, không thể đứng nói chuyện với nhiếp chính vương được."

Hách Liên Vũ nhướng mày, bước tới.Ninh Thư cũng không ngờ y lại táo bạo như vậy, đám thái giám trong điện cũng sửng sốt, nhưng lại có chút e dè."

Vương gia..."

Hách Liên Vũ thản nhiên nói: "Thần chỉ là trong lòng áy náy, đặc biệt đến tạ tội với Hoàng thượng."

"Như vậy cũng không được sao?"

Y nói vậy, nhưng không hề có ý định dừng bước.Đôi mắt đen kịt của đàn ông nhìn sang.Ninh Thư bị y nhìn có chút không tự nhiên.Thiếu niên lúc bệnh còn yếu ớt hơn bình thường.

Cái cổ trắng nõn kia, tựa như chỉ cần nhẹ nhàng nắm một cái là gãy, vô cùng mỏng manh.Hách Liên Vũ thấy cậu ho mấy tiếng, đôi má ửng đỏ như tô son, thêm mấy phần diễm lệ.

Đẹp vô cùng.Đôi mắt đàn ông không chút kiêng dè nhìn chằm chằm.Ninh Thư bị ánh mắt ấy nhìn có chút bối rối, lên tiếng: "Không biết nhiếp chính vương nói tạ tội là có ý gì?"

Hách Liên Vũ ánh mắt vẫn không rời khỏi mặt cậu, ý vị thâm trầm nói: "Thần hôm qua vô ý khiến Hoàng thượng kinh hãi, nên mới vào cung tạ tội."

Ninh Thư giật mình.Cảm thấy câu nói này ẩn ý sâu xa.Đàn ông kia dường như đang chế giễu sự yếu ớt của cậu.Ninh Thư không khỏi bực bội, giọng nói cũng mang chút bất mãn: "Trẫm đương nhiên không bằng được nhiếp chính vương, con thỏ kia đâu có trêu chọc ngươi, ngươi muốn giết là giết."

Hách Liên Vũ bình thản nói: "Con thỏ đó sớm muộn gì cũng chết, chẳng lẽ Hoàng thượng còn muốn nuôi thứ đó sao?"

Ninh Thư không nói gì.Ý của Hách Liên Vũ cậu đương nhiên hiểu, cậu là thiên tử, lại muốn nuôi thỏ - thứ yếu đuối như vậy.Nếu thừa nhận, chẳng phải là đúng như ý y sao.Ninh Thư trong lòng ngột ngạt: "...Trẫm không muốn nuôi, trẫm chỉ thấy con thỏ đó có chút đáng thương thôi."

Hách Liên Vũ mỉm cười, không vạch trần tâm tư nhỏ bé của thiếu niên.Y cảm thấy tiểu hoàng đế này càng ngày càng thú vị, loại phụ nữ kia lại có thể nuôi dưỡng đứa con như vậy, thật hiếm có.Ninh Thư thấy đàn ông cứ nhìn chằm chằm mình, rồi giơ tay lên.Cậu sửng sốt.Hách Liên Vũ xoa má cậu, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng: "Hoàng thượng như vậy so với lúc nãy đẹp hơn nhiều."

Bàn tay đàn ông vì nhiều năm cầm kiếm và vũ khí, có chút thô ráp.Đầy vết chai.Ninh Thư bị cử chỉ táo bạo này của y làm cho giật mình, không nhịn được né tránh, tức giận nói: "Xin nhiếp chính vương... tôn trọng trẫm một chút..."

Hách Liên Vũ thu tay về, không nói gì.

Nhưng đôi mắt vẫn đen kịt.Ninh Thư có chút bất an, đảo mắt nhìn sang thái giám không xa.Tên thái giám theo hầu tiểu hoàng đế nhiều năm, tự nhiên là người có mắt, vội vàng nói: "Bẩm Hoàng thượng, ngài nên uống thuốc rồi."

Hách Liên Vũ không biết có ngụ ý đuổi khách hay không.Hỏi: "Hoàng thượng uống thuốc gì vậy?"

Thái giám cẩn thận trả lời: "Là thuốc phong hàn, Hoàng thượng đêm qua ra mồ hôi, hôm nay bị nhiễm lạnh."

Hách Liên Vũ hơi kinh ngạc, không ngờ tiểu hoàng đế còn yếu ớt hơn tưởng tượng.Y lên tiếng: "Đem thuốc lên đi."

Ninh Thư thấy y không có ý định rời đi, cũng không tiện ra lệnh.

Cậu có chút mơ hồ, không biết y có ý gì, chẳng lẽ như Thái hậu nói, vì cậu là con trai bà, Hách Liên Vũ liền ghét luôn cả cậu?Không lâu sau, thái giám bưng thuốc tới.Nhưng bị Hách Liên Vũ đón lấy.

"Bổn vương sẽ làm."

Thái giám nhìn Ninh Thư.Ninh Thư đành nói: "Lui xuống đi."

Hách Liên Vũ cầm bát thuốc, thổi nhẹ, khi thấy mứt để bên cạnh, hơi nhướng mày nói: "Hoàng thượng sợ đắng sao?"

Ninh Thư không nói gì.Khi mới đến đây, cậu uống thuốc là muốn nôn.

Bởi vì quá đắng, không có mứt ăn kèm, gần như không uống nổi.Nhưng bị Hách Liên Vũ nói ra.Cậu cảm thấy y cố ý làm vậy.Không nhịn được mím môi, nói: "Trẫm không sợ đắng."

Hách Liên Vũ cười khẩy, đưa thuốc tới.Ninh Thư bàn tay nắm chặt, nhìn chằm chằm bát thuốc một lúc.Hách Liên Vũ nhìn cậu, nói: "Nếu Hoàng thượng sợ đắng, có thể ăn một miếng mứt trước."

Ninh Thư nhìn y.Rồi cúi đầu, trực tiếp uống cạn bát thuốc.Thuốc vô cùng đắng, cậu suýt nữa đã nôn ra.Nhưng Ninh Thư vẫn nhịn được.Hách Liên Vũ hơi nheo mắt, nhìn thiếu niên mặt mày nhăn nhó, nhưng vẫn cố uống hết thuốc.Không nhịn được trầm giọng nói: "Đã đắng, sao còn phải nhịn?"

Ninh Thư không nói gì.Nếu y không tới, cậu đã không phải uống thuốc kiểu này.

Lại có chút hối hận, cảm thấy đã là xấu hổ, sao còn phải đối đầu với người khác, tự mình chịu khổ.Cậu mím môi, đưa tay ra: "Trẫm tự uống."

Hách Liên Vũ mắt hơi tối, nhưng lại đưa bát sang một bên."

Hoàng thượng chê thần là kẻ thô lỗ sao?"

Ninh Thư nhìn y: "Trẫm không có ý đó, trẫm sao có thể để nhiếp chính vương làm việc của nô tài."

Hách Liên Vũ lại nói: "Hoàng thượng là thiên tử, thần là bề tôi, hầu hạ Hoàng thượng cũng là lẽ đương nhiên."

Nói xong, y lại múc một thìa.

Lần này lại cầm lấy miếng mứt.Ninh Thư cứng đầu, cậu đã nói không ăn rồi.

Không thể nói trước quên sau, huống chi còn là trước mặt Hách Liên Vũ.Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu.Hách Liên Vũ đôi mắt đen nhìn chằm chằm, môi mỏng khẽ nhếch: "Nếu Hoàng thượng không ăn, thần đành phải ép Hoàng thượng ăn vậy."

Ninh Thư thấy thân hình đầy áp lực của y tiến lại gần, trong lòng hoảng hốt.Vội vàng đưa miếng mứt vào miệng ngậm.Hách Liên Vũ thấy vậy, mới lại ngồi xuống.Ăn mứt xong, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.Ninh Thư nghĩ, cậu không nên đối đầu với nhiếp chính vương.Thiếu niên uống thuốc, môi hơi đỏ, khí sắc cũng tốt hơn.Hách Liên Vũ nhìn chằm chằm đôi môi, yết hầu khẽ động.Ninh Thư phát hiện có người nhìn mình, không khỏi ngẩng đầu, liền thấy đàn ông chăm chú nhìn mình, không biết đang nghĩ gì.Trong lòng cậu có cảm giác kỳ lạ.Nhưng không nói rõ được là kỳ lạ ở đâu.Đành uống cạn bát thuốc.Nhưng Hách Liên Vũ hoàn toàn không có ý định rời đi.Ninh Thư không nhịn được nói: "Nhiếp chính vương, trẫm muốn nghỉ ngơi rồi."

Hách Liên Vũ đôi mắt đen nhìn cậu, thản nhiên nói: "Hoàng thượng vừa uống thuốc xong, sao có thể nghỉ ngay được, ít nhất phải đợi thuốc ngấm đã."

Ninh Thư không nói được lời nào.Không biết có phải do uống thuốc hay không, cậu cảm thấy người nóng bừng, lại đắp chăn, không nhịn được lén đạp ra.Nhưng Hách Liên Vũ lại nhìn chằm chằm vào chân cậu.
 
Bị Lão Đại Hắc Hóa Chiếm Hữu [Xuyên Nhanh]
Chương 5


Thiếu niên đạp chăn ra, để lộ đôi chân thon thả.Đôi bàn chân trắng nõn như ngọc, khiến người ta thèm muốn.

Không hiểu nuôi dưỡng thế nào mà chân cậu đẹp hơn người thường gấp bội.Thực ra bàn chân tiểu hoàng đế tuy thanh tú, nhưng không thể nhỏ nhắn bằng phụ nữ.

Nhưng trong mắt nhiếp chính vương, đôi chân này lại nhỏ xinh một cách lạ thường, không hiểu sao lại đẹp đến vậy.Đôi mắt đàn ông tối sầm.Ninh Thư cảm thấy không tự nhiên, cậu nghi hoặc liếc nhìn chân mình, không phát hiện gì khác thường.

Vô thức co lại, lên tiếng: "Nhiếp chính vương tại sao... phải nhìn trẫm như vậy?"

Cậu ngại nói thẳng chân ra.Chỉ là trong lòng cảm thấy ánh mắt Hách Liên Vũ kỳ quặc vô cùng.Hách Liên Vũ tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn sang.Vẻ mặt đen kịt khiến Ninh Thư không khỏi bất an.Hách Liên Vũ cười một tiếng nói: "Thần ở biên cương nhiều năm, chưa từng thấy nam tử nào như Hoàng thượng."

Ninh Thư mím môi, không biết câu nói này có phải sỉ nhục không, trong lòng âm thầm liếc y một cái.

Nhưng bị bắt quả tang.\Ánh mắt Hách Liên Vũ nhìn lại đầy chế giễu.Ninh Thư im lặng, nhưng có chút xấu hổ, không nhịn được đảo mắt nhìn chỗ khác.Cậu thực sự không biết phải ứng xử thế nào với nhiếp chính vương.Ninh Thư cảm thấy mình chưa hiểu rõ y, hiện tại không muốn tiếp xúc quá nhiều.

Sợ rằng chưa kịp tìm hiểu động cơ của Hách Liên Vũ, đã bị y nhìn thấu hết.Thiếu niên đành nằm xuống, kéo chăn đắp lên người."

Trẫm mệt rồi."

Hách Liên Vũ không nói gì, đôi mắt đen vẫn dán vào đôi chân thanh tú.Đưa tay ra, chạm vào.Ninh Thư bị người khác chạm vào chân bất ngờ, giật nảy mình.Tỉnh táo lại, thấy nhiếp chính vương đang nắm chặt chân mình.Bàn tay to thô ráp của đàn ông khiến cậu thấy ngứa ngáy.Vừa sửng sốt vừa xấu hổ, cố rút chân lại.Nhưng bị bàn tay lớn của y giữ chặt."

Ngươi làm gì vậy?"

Ninh Thư cảm thấy rất kỳ lạ, mặt nóng bừng, nhưng sức lực đàn ông quá mạnh.Thân hình gầy yếu của cậu không thể kháng cự, chỉ như chim non nằm im trong tay y.Hách Liên Vũ thấy chân tiểu hoàng đế quá đẹp, nên bất giác làm vậy.Nào ngờ khi chạm vào, cảm nhận làn da mịn màng.Trong lòng xao động.Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn sang, lại xoa chân cậu vài cái, thản nhiên nói: "Thần biết chút y thuật, muốn xem giúp Hoàng thượng."

Ninh Thư nửa tin nửa ngờ nhìn y.Hách Liên Vũ đối mặt ánh mắt nghi ngờ của tiểu hoàng đế, cười khẩy: "Biên cương khổ cực, Hoàng thượng đâu biết quân y trong doanh trại hiếm thế nào, có binh sĩ phải tự cắn răng chịu đựng."

Ninh Thư nghe vậy, tiêu tan nghi ngờ.Cậu tạm thời không nói được lời nào, nhiếp chính vương ở biên cương khổ sở thế nào, vẫn phải chống đỡ quân địch.

Nhưng lại bị triều đình đề phòng, dù có tham vọng hay không, trong lòng cũng khó nuốt.Nếu không phải Thái hậu, Hách Liên Vũ đã không bị đày đi biên cương.Ninh Thư bất an nắm chặt tay, mím môi.Đàn ông nắm chặt chân cậu, lại bóp nhẹ.Ninh Thư không nhịn được nhìn y, trong lòng nghi hoặc.Và có chút ngượng ngùng.Cậu lên tiếng: "Thân thể trẫm, trẫm tự hiểu rõ, không phiền nhiếp chính vương."

Hách Liên Vũ đôi mắt đen nhìn sang.Ninh Thư tim đập mạnh, trong lòng bực bội.Nhưng không dám phản kháng.Mãi một lúc sau, đàn ông mới buông chân cậu ra, kéo chăn đắp kín, nói: "Hoàng thượng nghỉ ngơi đi, thần xin cáo lui."

Ninh Thư nhìn y rời khỏi cung điện, mới chui vào chăn.Linh Linh hỏi cậu sao vậy.Ninh Thư kỳ lạ nói: "Cảm giác thái độ của y với ta rất kỳ lạ."

Linh Linh nói: "QAQ chủ nhân, hắn trông thô bạo quá, chủ nhân có bị đau không?"

Ninh Thư ấm lòng, nói: "Cái này thì không."

Cậu nhìn chân vừa bị nhiếp chính vương sờ, cảm thấy mặt nóng bừng.Ninh Thư lần này bệnh suốt năm ngày mới đỡ hơn.Trong thời gian đó, Thái hậu nhiều lần bày tỏ bất mãn.Ninh Thư nghĩ đến thái độ Hách Liên Vũ, cũng không đoán được y muốn gì.

Binh quyền vẫn trong tay y, lúc này thu hồi, sợ rằng sẽ khiến y tạo phản sớm."

Mẫu hậu, trẫm định gả con gái nhà họ Thẩm cho nhiếp chính vương, thế nào?"

Đây là biện pháp Ninh Thư suy nghĩ rất lâu.Dù sao nhiếp chính vương tuổi cũng không nhỏ, thời xưa, người bằng tuổi y đã có thể có con.

Huống chi ở biên cương lâu như vậy, hẳn cũng muốn cưới vợ.Nhà họ Thẩm dù sao cũng là thân tộc họ Ninh, lại trung thành.Nếu hôn sự thành công, nhiếp chính vương ít nhiều cũng phải kiêng dè.Nếu vợ chồng hòa thuận, thì càng tốt.Ninh Thư sẽ không đối đầu với Hách Liên Vũ, nhiếp chính vương biết ý cậu, tự nhiên cũng sẽ thân thiện hơn.Thái hậu nghe vậy cũng giật mình, suy nghĩ một lúc: "Đây là ý kiến hay."

Thế lực họ Thẩm không lớn, huống chi có quan hệ huyết thống.Nhiếp chính vương nếu cưới con gái họ Thẩm, ít nhiều cũng phải kiêng nể.

Đợi cơ hội thu hồi binh quyền là được.Ninh Thư cũng cảm thấy kế hoạch khả thi.Tiểu thư họ Thẩm là người cậu kén chọn, cả gia thế lẫn nhan sắc đều phù hợp.

Quan trọng nhất, nàng vô cùng xinh đẹp.Hách Liên Vũ hẳn cũng sẽ thích.Nghĩ vậy, Ninh Thư quyết định làm theo.Sau khi khỏi bệnh, ngày đầu tiên lâm triều, cậu gọi nhiếp chính vương ra."

Nhiếp chính vương, trẫm nhớ ngươi đến nay chưa cưới vợ sinh con."

Hách Liên Vũ đứng dậy, nhìn sang, đôi mắt đen nhìn chằm chằm, sắc mặt có vẻ tối sầm."

Thần đối với hôn sự chỉ cầu duyên phận, không cưỡng cầu."

Ninh Thư bị đôi mắt ấy nhìn có chút bất an, nhưng vẫn can đảm nói: "Nếu trẫm chỉ hôn cho ngươi, ngươi có đồng ý không?"

Quần thần cũng không ngờ hoàng đế muốn chỉ hôn, hỏi: "Không biết bệ hạ muốn gả tiểu thư nhà nào cho vương gia?"

Đàn ông đứng giữa triều, đôi mắt nhìn thẳng vào cậu.Ninh Thư đành nhìn chỗ khác, nói: "Là tiểu thư họ Thẩm."

Một số đại thần trong lòng như gương sáng, vội phụ họa: "Tiểu thư họ Thẩm nghe nói tài sắc vẹn toàn, lại xinh đẹp dị thường, tính tình hiền lương, cùng vương gia xứng đôi vừa lứa."

Hách Liên Vũ đứng đó cười khẩy.Vị đại thần nãy giờ tức giận hỏi: "Vương gia chẳng lẽ cho rằng tiểu thư họ Thẩm không xứng làm vương phi?"

Hách Liên Vũ ngẩng mắt, đôi mắt đen nhìn thẳng.

Y tuấn tú dị thường, lông mày kiếm mắt sao, đôi môi mỏng tựa sinh ra đã lạnh lùng.Khí thế áp chế tràn đến: "Hoàng thượng nhất định phải chỉ hôn cho thần?"

Đôi mắt không chút vui vẻ.Cứ như vậy nhìn chằm chằm thiếu niên trên ngai vàng.Không chút kiêng dè.Ninh Thư đối mặt ánh mắt ấy, trong lòng cũng hơi run: "Trẫm đã xem qua họa tượng, tiểu thư họ Thẩm là mỹ nhân khó gặp...

Chẳng lẽ nhiếp chính vương không hài lòng với chỉ hôn của trẫm?"

Hách Liên Vũ nhìn thẳng, cười nửa miệng: "Thần chỉ là võ phu, sợ không xứng với tiểu thư họ Thẩm."

"Sao nỡ để nàng ấy theo thần chịu khổ."

Đại thần trong triều vội nịnh nọt.

Đây sao gọi là khổ, vương gia tuấn tú anh tài, cùng tiểu thư họ Thẩm xứng đôi vừa lứa.Nhưng khi thấy đôi mắt đen kịt của Hách Liên Vũ, chỉ cảm thấy khí thế kinh người, lập tức không dám nói nữa.Ninh Thư không hiểu.

Cậu đã xem họa tượng tiểu thư họ Thẩm, vô cùng xinh đẹp.

Không nhịn được chớp mắt, nhìn đàn ông.Do dự muốn đưa họa tượng cho y xem, lại cảm thấy không ổn.Đành kết thúc chủ đề ở đây.Nhưng sau khi tan triều, lại cho người mời nhiếp chính vương đến thư phòng.Ninh Thư mở họa tượng, đưa cho y.Hách Liên Vũ liếc nhìn.Người con gái trong tranh xinh đẹp thật, nhưng y chỉ nhìn một cái rồi thu hồi ánh mắt."

Hoàng thượng có ý gì?"

Ninh Thư ngại ngùng, cậu không thể nói mình nghi ngờ Hách Liên Vũ chưa xem họa tượng nên từ chối.Sau khi xem, có lẽ sẽ đồng ý.

Nên mới mời y đến thư phòng xem."

Trẫm chỉ muốn ngươi xem qua, rồi quyết định cũng không muộn."

Hách Liên Vũ nhìn cậu, đột nhiên nói: "Hoàng thượng cho rằng tiểu thư họ Thẩm rất xinh đẹp?"

Ninh Thư gật đầu.Nhưng nào ngờ sắc mặt nhiếp chính vương hơi trầm xuống: "Thần thấy nàng ấy cũng bình thường."

Ninh Thư sửng sốt, không ngờ y mắt cao như vậy.Theo cậu, tiểu thư họ Thẩm đã rất đẹp rồi.Nhưng Hách Liên Vũ lại không hài lòng.Ninh Thư lúng túng, hỏi: "Trong kinh thành, nhan sắc tiểu thư họ Thẩm đã thuộc hàng đầu, không biết nhiếp chính vương có chỗ nào không hài lòng?"

Hách Liên Vũ ngồi xuống, nhấp trà.Đôi mắt sâu thẳm nhìn sang, đen kịt nhìn cậu, ý vị thâm trầm nói: "Thần muốn tìm người đẹp nhất, dễ sờ nhất."

Ninh Thư mặt đỏ bừng.Cậu không ngờ nhiếp chính vương thô tục như vậy, không nhịn được nói: "Không biết trong mắt nhiếp chính vương, thế nào mới gọi là đẹp?"

Hách Liên Vũ cười khẩy, ánh mắt nhìn thẳng: "Đương nhiên là da trắng, mắt đẹp, chân xinh."

"Không quá gầy, cũng không quá đẫy đà, nuôi dưỡng tốt một chút, tự nhiên ôm sờ đều thoải mái."

"Tốt nhất là có thể sinh cho thần một thằng con trắng trẻo bụ bẫm."
 
Bị Lão Đại Hắc Hóa Chiếm Hữu [Xuyên Nhanh]
Chương 6


Ninh Thư thấy y cứ nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi cảm thấy bối rối.

Nghe những yêu cầu này, cậu nhất thời không biết nói gì.Không nhịn được nói: "Vậy Thẩm thiên kim chẳng lẽ không đáp ứng được tiêu chuẩn của nhiếp chính vương sao?"

Hách Liên Vũ đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào cậu, cười khẩy nói: "Thần chưa từng nhìn thấy chân của cô ta, làm sao biết được là đẹp hay xấu?"

Ninh Thư không biết nói gì.Cậu cảm thấy Hách Liên Vũ quá suồng sã, nhưng bề ngoài không nói ra.Chân con gái há dễ dàng đem ra bàn luận.Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cậu, Hách Liên Vũ trầm giọng nói: "Hoàng thượng không biết nỗi khổ ở biên cương, trong doanh trạm nhiều người cả năm không thấy bóng dáng đàn bà."

Thân hình cao lớn của người đàn ông mang chút áp lực, thản nhiên nói: "Thần tuy mang danh nhiếp chính vương, nhưng kỳ thực chỉ là võ phu thô lỗ.

Đương nhiên muốn cưới được mỹ nhân xinh đẹp dễ chịu, suy nghĩ của thần có gì sai sao?"

Ninh Thư không khỏi nhìn y.Chỉ thấy Hách Liên Vũ cũng đang nhìn chằm chằm vào cậu, gương mặt tuấn tú góc cạnh, nhưng đôi mắt lại đen kịt.Nói ra những lời này, nhưng hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn.Ninh Thư cảm thấy nhiếp chính vương đang đùa giỡn mình, không nhịn được tức giận nói: "Trẫm thật lòng muốn chọn vợ cho ngươi, trẫm không có ý gì khác."

Hách Liên Vũ trầm giọng: "Hoàng thượng thật sự nghĩ vậy thì tốt."

Cậu không khỏi có chút hư hư thực thực, đảo mắt nhìn chỗ khác.Hách Liên Vũ uống cạn chén trà, trước khi đi còn nói thêm một câu: "Thần thấy chân Hoàng thượng, rất đẹp."

Ninh Thư hơi giật mình.

Không nhịn được nhìn lại, có chút tức giận.Cậu biết phương pháp này không khả thi rồi.Ninh Thư đành ngồi xuống, suy nghĩ kỹ xem còn cách nào khác để khiến Hách Liên Vũ tự nguyện vì mình làm việc.Còn Hách Liên Vũ trở về phủ, trước tiên ở sân tập quyền, lại bắn cung."

Vương gia, hạ thần nghe nói hôm nay Hoàng thượng ban hôn cho vương gia rồi."

Lưu Thanh - người theo hầu y mấy năm qua hỏi.Hách Liên Vũ nhắm vào bia, bắn một mũi tên, trúng ngay tâm, để lại một vết.Lưu Thanh thấy vương gia không nói gì, lại mở miệng: "Vương gia, mấy năm nay ngài chưa từng cần đàn bà, cũng đến lúc nên thành thân rồi."

Hách Liên Vũ rút mũi tên ra, trầm giọng nói: "Bổn vương đâu phải thiếu đàn bà không được."

Lưu Thanh nói: "Nhưng phủ đệ này rốt cuộc cũng cần một nữ chủ nhân."

Hách Liên Vũ không nói gì, trực tiếp bước vào phòng.Hai ngày nay, y mơ toàn thấy hình ảnh tiểu hoàng đế.Đối phương môi hồng răng trắng, nằm dưới thân y thở hổn hển, đôi mắt ướt át nhìn lên.Nhấc cái mông trắng nõn tròn trịa lên, bị bàn tay thô ráp của y bóp ra vết đỏ.Trong giấc mơ của Hách Liên Vũ ngoài chuyện này, còn có bàn chân tiểu hoàng đế.Đến giờ y vẫn nhớ cảm giác đó, khiến y vô cùng khó quên.Làm sao có bàn chân nam nhân lại trắng nõn như vậy.Lại nghĩ đến việc tiểu hoàng đế này dám ban hôn cho mình, trong lòng Hách Liên Vũ dâng lên một cơn tức giận.Y nheo đôi mắt đen kịt, không biết đang nghĩ gì....Chuyện Ninh Thư ban hôn thất bại cho Hách Liên Vũ, Thái hậu cũng biết được, sắc mặt bà không được vui, nhưng rốt cuộc không muốn nhắc nhiều về chuyện này.Chuyển sang nói chuyện của Ninh Thư."

Ninh nhi, con đã đến tuổi, đã đến lúc nên lập phi rồi."

Thái hậu nói.Ninh Thư giật mình.Nghĩ đến thân thể này đến giờ chưa lập phi, không nhịn được nói: "Mẫu hậu, trẫm chưa vội, trẫm muốn ở bên mẹ thêm vài năm."

Thái hậu nói: "Ai gia muốn con sớm lập phi, sinh hoàng tử, trong lòng ai gia mới không hối hận."

Từ khi nhiếp chính vương trở về, trong lòng bà càng thêm lo lắng.Mấy năm nay hoàng đế vì để tang nên chưa tuyển phi, giờ tuổi đã qua một năm, cũng đến lúc nên lấy vài người vào cung.

Hơn nữa thân thể hoàng đế vẫn yếu, Thái hậu cũng có lo lắng riêng.Bây giờ bà chỉ muốn hoàng đế sinh vài hoàng tử, phòng khi bất trắc.Ninh Thư còn muốn trì hoãn, nhưng thấy sắc mặt Thái hậu rất khó coi.Đành nuốt lời vào trong.Cậu không thể nào có quan hệ với những nữ tử đó, trong lòng nghĩ, đợi những nữ tử này vào cung, đối xử tốt với họ, sau này sẽ thả họ ra ngoài.Ninh Thư cảm thấy Thái hậu thế nào cũng không để mình không thành thân.Thái hậu thấy cậu thuận theo ý mình, sắc mặt cũng đỡ khó coi hơn, mang chút cười nói: "Ai gia thấy Tú nhi rất tốt, Hoàng thượng chi bằng lấy nàng làm hoàng hậu đi."

Triệu Tú Nhi có quan hệ huyết thống với Thái hậu, tính ra cũng là cháu gái của bà.Đứa cháu gái này bà nhìn nó lớn lên, muốn chọn hoàng hậu thì cũng phải chọn người biết rõ gốc gác.

Không có gì tốt hơn người nhà.Ninh Thư có chút mơ hồ: "Nhưng nàng không phải là biểu muội của trẫm sao?"

Thái hậu cầm khăn tay nói: "Hoàng thượng quên rồi sao, lúc nhỏ con còn chơi với Tú nhi, Tú nhi còn nói muốn lấy con đấy."

Ninh Thư không nói gì.

Cậu quên đây là thời cổ đại, họ hàng gần có thể thông hôn.Cậu có chút không hiểu, nhưng thấy Thái hậu kiên quyết, đành đồng ý cho người vào cung xem thử.Triệu Tú Nhi không quá một ngày đã vào cung.Ninh Thư nhìn thiếu nữ trước mặt, tuổi tác cũng không chênh lệch mấy.Thiếu nữ nhìn cậu, đôi má ửng hồng.Thái hậu rất hài lòng, nói: "Tú nhi, lúc nhỏ cháu không thường nói lớn lên muốn lấy biểu ca sao?"

Triệu Tú Nhi e thẹn nói: "Cô..."

Ninh Thư lại có chút không thoải mái, cậu không muốn lấy Triệu Tú Nhi, nhưng ý của Thái hậu là muốn nàng làm hoàng hậu.Thái hậu không lâu sau liền đi, để lại hai người họ ở lại.Ninh Thư không biết cách đối xử với con gái, huống chi cậu không muốn lấy Triệu Tú Nhi, suốt đường đi, hầu như không nói chuyện gì.Ngược lại Triệu Tú Nhi, cứ bám theo: "Biểu ca..."

Thái hậu nhìn thiếu nữ khóc lóc dưới thềm, không nhịn được nói: "Thôi, đừng khóc nữa."

Triệu Tú Nhi khóc sưng cả mắt: "Cô, có phải biểu ca không muốn lấy cháu không?"

Nàng vốn là kim chi ngọc diệp, không phải vì quá yêu biểu ca.

Mà là vì thể diện, cả kinh thành đều cho rằng nàng sẽ là hoàng hậu, nếu nàng không làm được, chẳng phải để thiên hạ chê cười sao.Triệu Tú Nhi nghĩ đến việc biểu ca không thèm nhìn mình, trong lòng càng thêm ấm ức.Thái hậu bị nàng khóc cũng thấy phiền, phất tay nói: "Cháu sợ gì, ai gia nói vị trí này là của cháu, thì là của cháu, không ai cướp được."

Sắc mặt Triệu Tú Nhi lúc này mới đỡ hơn, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Cô, nếu biểu ca không muốn lấy cháu, nếu ngài lấy người khác thì sao..."

Thái hậu trong lòng cũng sốt ruột.Bà thầm nghĩ, cái tên con hoang kia sao không chết ở biên cương, còn lập chiến công, trở về kinh thành.Bà nghĩ đến thân thể hoàng đế, hai ba ngày lại bệnh một lần.

Không biết có thể chống đỡ được bao lâu, nếu bất trắc mà không có con nối dõi, giang sơn này chẳng phải sẽ rơi vào tay người khác.Trong mắt Thái hậu, lóe lên một tia tàn nhẫn.Bà nhìn thiếu nữ dưới thềm, gọi nàng lại gần.Triệu Tú Nhi đi đến trước mặt Thái hậu, Thái hậu nói vào tai nàng một câu, đôi mắt đẹp của nàng không nhịn được mở to: "Cô... cái này..."

"Không ổn đâu..."

Thái hậu nhìn nàng một cái, ánh mắt lạnh lùng: "Nếu cháu muốn ngồi lên vị trí này, thì làm theo lời ai gia, nếu không muốn, muốn ngồi lên vị trí này nhiều người lắm."

Triệu Tú Nhi mặt tái mét.Nắm chặt khăn tay.Nàng đương nhiên muốn ngồi lên vị trí này, nghĩ đến thái độ của biểu ca đối với mình.Trong lòng Triệu Tú Nhi cũng thấy không thoải mái.Nàng dù sao cũng là mỹ nhân số một kinh thành, nhưng biểu ca lại không thèm nhìn nàng một cái...."

Biểu ca."

Gương mặt tươi cười của thiếu nữ hiện ra trước mặt.Ninh Thư nói: "Trẫm phải đến thư phòng rồi."

Mấy ngày nay, cậu luôn nghe theo chỉ thị của Thái hậu, ở cùng Triệu Tú Nhi.

Thiếu nữ luôn tìm cách tiếp cận, nhưng Ninh Thư căn bản không muốn thành thân với nàng.Chỉ cần nghĩ đến Triệu Tú Nhi có quan hệ huyết thống với mình, cậu liền nhíu mày.Ninh Thư dù có lập phi, nhưng Triệu Tú Nhi cũng không nằm trong danh sách.Người xưa không để ý, nhưng cậu lại rất ngại.Cậu có thể coi Triệu Tú Nhi như em gái, duy nhất không thể coi nàng là vợ.Triệu Tú Nhi nhìn thiếu niên, cũng có chút không vui.

Mắt láo liên, khéo léo nói: "Biểu ca, cô đã bảo chúng ta phải vun đắp tình cảm rồi, biểu ca như vậy cô sẽ không vui đâu."

Giọng điệu ngây thơ hồn nhiên, nhưng lời nói lại không khiến người ta vui vẻ.Triệu Tú Nhi là cố ý, nàng biết biểu ca không dám không nghe lời cô, nàng nói vậy, biểu ca chắc chắn sẽ nghe.Quả nhiên.Thiếu niên mím môi, rốt cuộc không đứng dậy rời đi.Triệu Tú Nhi gọi một nữ tỳ, bảo nàng mang một ấm trà mới lên.Khi nữ tỳ mang trà đến, nàng nhìn ra hồ nước: "Biểu ca, xem nước hồ trong vắt thế này, hoa sen sắp nở rồi, nở ra chắc đẹp lắm."

Ninh Thư theo ánh mắt nhìn ra.Triệu Tú Nhi thấy thiếu niên nhìn chằm chằm hồ nước, lấy ra một gói bột, đổ vào chén trà, rồi pha nước vào.Trong lòng nàng vô cùng căng thẳng, làm xong chuyện này, sắc mặt không khỏi có chút hoảng hốt.Dù sao cũng là lần đầu làm chuyện này.Khi Ninh Thư quay đầu lại, thấy thiếu nữ có chút không tự nhiên, nhưng cậu không nghĩ nhiều.Triệu Tú Nhi đưa chén trà lên, nói: "Biểu ca, từ nhỏ muội đã ngưỡng mộ biểu ca rồi, muội biết biểu ca không thích sự sắp xếp của cô, nhưng Tú nhi chắc chắn sẽ làm một hoàng hậu tốt."

Ninh Thư nhận lấy trà, không nhịn được nói: "Nhưng trẫm không thích muội."

Cậu nói rất thẳng thắn: "Trẫm chỉ coi muội như em gái."

Triệu Tú Nhi sắc mặt không được vui, nhưng vẫn cười nói: "Biểu ca uống trà đi, lát nữa cùng cháu đi thăm cô, cháu nghe nói tối qua cô bị bệnh."

Ninh Thư uống hai ngụm trà, nghe vậy không khỏi nhìn sang: "Mẫu hậu bệnh rồi sao?"

Triệu Tú Nhi thấy thiếu niên uống xong, trái tim treo ngược cũng buông xuống.
 
Bị Lão Đại Hắc Hóa Chiếm Hữu [Xuyên Nhanh]
Chương 7


Triệu Tú Nhi nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, không khỏi e thẹn và sợ hãi.Nhưng nàng cũng không còn cách nào khác, vẫn nhớ như in lời Thái hậu thì thầm bên tai mấy ngày trước: "Chờ khi cháu với Hoàng thượng đã thành chuyện, còn sợ gì ngôi hoàng hậu bị trôi mất?"

Triệu Tú Nhi giật mình, dù sao nàng cũng là con gái, cần giữ gìn danh tiết: "Cô... việc này có ổn không?"

Thái hậu dịu dàng nói: "Có ai gia ở đây, cháu sợ gì?

Đến lúc đó dù Hoàng thượng không muốn cưới, cháu cũng phải làm hoàng hậu."

Nghe xong, trong lòng Triệu Tú Nhi chỉ thấy rạo rực.Đành cắn môi đồng ý.Giờ thấy thiếu niên uống cạn chén trà, trong lòng nàng vừa sốt ruột vừa lo sợ.Nghe nói Thái hậu bệnh, Ninh Thư tất nhiên phải đi thăm.Nhưng đi được một đoạn, cậu đột nhiên dừng lại: "Trẫm nhớ...

đây không phải đường đến Cẩm Tú Cung."

Nơi Thái hậu ở là Cẩm Tú Cung, cũng là nơi yên tĩnh và xa nhất trong hoàng cung.Vừa dứt lời, thân thể cậu bỗng nóng bừng lên.Ninh Thư hơi giật mình, ngay lập tức nhận ra một thân hình mềm mại áp sát vào, hương thơm đặc trưng của nữ tử cùng giọng nói ngọt ngào: "Biểu ca..."

Cậu đẩy nàng ra.Nhưng cảm giác nóng bỏng trong người càng dữ dội hơn, đôi mắt cậu nhìn sang.Dưới hàng mi dài, đôi mắt đen láy như hai viên ngọc quý.Môi hồng răng trắng, vô cùng xinh đẹp.Triệu Tú Nhi thấy thuốc đã phát tác, đã sớm đuổi hết nô tài đi, định đỡ người vào điện: "Biểu ca, người không khỏe sao..."

Ninh Thư hơi nhíu mày.Cậu liếc nhìn Triệu Tú Nhi, nếu giờ còn không hiểu trong trà có thuốc thì quá ngu ngốc.Cậu đẩy nàng ra: "Đừng... lại gần."

Triệu Tú Nhi lập tức đỏ mắt, ấm ức nói: "Biểu ca, cưới muội có gì không tốt?"

"Muội từ nhỏ đã muốn gả cho biểu ca rồi."

Ninh Thư không nói gì, cậu không phải kẻ biến thái, sao có thể cưới em họ có chung huyết thống?Cậu loạng choạng lùi lại một bước.Mím môi, rồi quay người bỏ đi.Triệu Tú Nhi không ngờ thiếu niên lại bỏ đi, lập tức đuổi theo, muốn quấn lấy.Ninh Thư đành đẩy nàng ngã, nhân lúc nàng sững sờ, quay người chạy mất.Cậu trở về cung điện của mình.Chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng nóng bỏng, như đang khao khát điều gì đó.

Ninh Thư khó chịu cắn môi, muốn gọi thái y tới.Nhưng chuyện này quá khó nói.Ninh Thư vô thức dùng thân thể cọ xát, khi nhận ra, mặt đỏ bừng.Hai tay nắm chặt, xấu hổ nghĩ.Cậu không nên như vậy.Ninh Thư nằm trên giường, cắn môi, cậu nhớ mình chỉ uống hai ngụm trà.Chịu đựng qua sẽ ổn thôi.Nhưng cậu không biết, Triệu Tú Nhi sợ một lần không thành, đã tìm loại thuốc mạnh nhất.Thời gian trôi qua, người cậu càng thêm nóng bức khó chịu.Ninh Thư thở gấp, đôi mắt ướt át long lanh, vô thức nắm chặt vật gì đó.Bỗng nghe tiếng nô tài bên ngoài: "Bẩm Hoàng thượng, Nhiếp chính vương đến."

Ninh Thư sững người, một lúc sau mới tỉnh táo, sợ người ngoài nghe thấy gì, cố gắng trấn tĩnh nói: "Hôm nay trẫm không tiếp ai cả..."

Đôi mắt mơ hồ nhìn một điểm, vô thức kéo áo trên người.Vừa kéo, vừa xấu hổ khẽ cọ xát.Không biết bao lâu sau.Ngoài cửa điện vang lên giọng trầm của Hách Liên Vũ: "Tại sao Hoàng thượng không tiếp ai?

Hay là Hoàng thượng chỉ không muốn gặp thần?"

Ninh Thư trong lòng hoảng hốt, giọng nhiếp chính vương ngay ngoài cửa, như thể sắp bước vào.Cậu hít sâu, nói: "Hôm nay trẫm không khỏe."

Hách Liên Vũ đứng ngoài cửa, đôi mắt đen kịt đầy suy tư nhìn vào, bình thản nói: "Hoàng thượng có cần gọi thái y không?"

Ninh Thư thấy y thật phiền.Mím môi, thở gấp nói: "Trẫm đã gọi rồi..."

Hách Liên Vũ hơi nheo mắt, ý vị thâm trầm: "Nhưng thần nghe giọng Hoàng thượng có vẻ không ổn."

Ninh Thư im lặng.Cậu nghiến chặt môi, nói nhiều sai nhiều.Nghĩ Hách Liên Vũ không dám xông vào.Đang chờ đợi, bỗng nghe nô tài hoảng hốt: "Vương gia, Hoàng thượng đã dặn không cho ai vào."

Hách Liên Vũ trầm giọng: "Nếu Hoàng thượng xảy ra chuyện, các ngươi gánh nổi không?"

Tên nô tài sững sờ, nghĩ đến dáng vẻ kỳ lạ của hoàng đế, không khỏi lo lắng.Hách Liên Vũ đã giơ tay đẩy cửa, bước vào rồi đóng chặt lại.Ninh Thư nghe tiếng cửa mở, giật mình nhìn thấy Hách Liên Vũ tiến đến.Khi thấy tiểu hoàng đế trên giường, đôi mắt đen kia chớp động."

Hoàng thượng bị... hạ thuốc?"

Ninh Thư thấy xấu hổ, ngồi dậy nói: "Ngươi vào làm gì?"

Hách Liên Vũ bước tới, cúi nhìn, áp đảo từ trên cao: "Thần đã nói, thần biết y thuật."

Ninh Thư nhìn y, do dự."

Nhưng."

Người đàn ông đôi mắt đen nhìn sang, nói: "Trước hết xin Hoàng thượng bảo mấy tên nô tài ngoài kia đừng vào."

Ninh Thư chần chừ.Cuối cùng chọn tin tưởng nhiếp chính vương, giờ cậu không còn cách nào khác.Hách Liên Vũ thấy tiểu hoàng đế mở miệng, mắt tối sầm, bước tới.Thân hình cao lớn của y mang theo khí thế áp đảo, tựa như toát ra mùi máu tanh.Ánh mắt nhìn tiểu hoàng đế đầy ham muốn.Ninh Thư không hề hay biết, đôi mắt mơ hồ, thở gấp, cổ trắng nõn lộ ra, thoáng thấy cảnh sắc bên trong.Hách Liên Vũ nhìn cảnh tượng trước mắt, mắt càng thêm tối.Mấy ngày nay trong đầu y luôn hiện lên hình ảnh tiểu hoàng đế, giờ thấy vẻ quyến rũ đến cực điểm của đối phương, mặt đỏ ửng, tiếng rên rỉ vô thức, phần dưới bụng đã nóng bừng.Ninh Thư mở to mắt ngơ ngác, cảm nhận bàn tay lớn của đàn ông tiến lại.Rồi một thân hình nóng bỏng đè xuống.Cậu tròn mắt nhìn, hoảng sợ: "Ngươi muốn làm gì?"

Hách Liên Vũ nắm cằm thiếu niên, đường nét nam tính đầy xâm lược."

Thuốc trên người Hoàng thượng đã phát tác hoàn toàn, chỉ còn cách này."

Ninh Thư dù không biết y định làm gì, nhưng trong lòng hoảng hốt, không biết mình đang môi hé mở, mắt mơ mang đầy quyến rũ.Khiến Hách Liên Vũ không kìm lòng được cúi xuống.Ninh Thư khi nhận ra động tác của nhiếp chính vương, kinh hãi đến mức quên cả nói."

Ngươi làm gì?

Trẫm sẽ gọi người."

Hách Liên Vũ ngẩng lên, đôi mắt đen đầy ham muốn: "Thần làm gì, Hoàng thượng không rõ sao?

Thần đang giúp Hoàng thượng giải thuốc."

Ninh Thư đầu óc hỗn loạn, nhưng biết đây là chuyện kinh thiên.Cậu cố đẩy y ra.Nhưng thân thể Hách Liên Vũ cứng như đá, huống chi cậu vốn đã yếu ớt, hoàn toàn vô dụng.Ngược lại bị đàn ông nắm lấy tay: "Hoàng thượng chắc chắn muốn gọi người?"

Ánh mắt đó không chút tình cảm, nhưng Ninh Thư nhận ra ý đe dọa.Bị nắm đau, cậu sợ hãi, mắt ướt lệ.Một lúc sau mới nói: "Trẫm không cần ngươi giúp..."

Thấy tiểu hoàng đế thảm thương, Hách Liên Vũ càng thêm hưng phấn, nắm tay cậu bóp vào mông tròn.Trầm giọng: "Thần sẽ không tiết lộ chuyện này...

Huống chi thân thể Hoàng thượng, sợ cũng không thể gần đàn bà..."

Ninh Thư im lặng, dù không gần đàn bà, cậu cũng không gần đàn ông, bị nhiếp chính vương bóp mông.Càng hoảng sợ: "Ngươi... buông trẫm ra."

Hách Liên Vũ cười khẽ, tay luồn vào áo cậu.Bàn tay thô ráp.Nhưng Ninh Thư lại mặt đỏ bừng, mắt mơ màng, thở gấp hơn.Cậu nhận ra Hách Liên Vũ đã lên giường.Hoảng hốt nhìn y.Hách Liên Vũ đè người xuống, bóp mông cậu như nhào bột.Ninh Thư nghẹn ngào: "Trẫm không cần giúp... ngươi đi đi..."

Tay đẩy y, nhưng không nhúc nhích.Thân hình đàn ông cao lớn như núi.Hách Liên Vũ mắt tối nhìn làn da trắng nõn, trầm giọng: "Thân thể Hoàng thượng quả thực đẹp."

Y bế thiếu niên lên, xé áo, áp môi vào.Ninh Thư trong tay y, như mèo con.Vừa đánh vừa khóc: "Buông ta ra."

Sức lực này với nhiếp chính vương chỉ như gãi ngứa.Y nếm thử vị tiểu hoàng đế.Cảm thấy da thịt mềm mại, quả nhiên khác đàn ông.Mạnh một chút đã để lại vết hồng.Ninh Thư ngây ngô, bị nhiếp chính vương ôm trên người, đối xử như nữ nhân.Hách Liên Vũ ôm cậu nói: "Hoàng thượng phải ăn nhiều hơn để mập lên, sẽ dễ ôm hơn."

Ninh Thư rơi lệ, mắt mờ nhìn y.Nhưng buộc phải dựa vào thân thể đối phương.Hách Liên Vũ nheo mắt: "Hay Hoàng thượng muốn thần gọi bọn họ vào, để mọi người thấy dáng vẻ hiện tại của ngài?"

Ninh Thư khóc, không hiểu sao thành thế này.Nhiếp chính vương thấy cậu im lặng, lại bóp mông, nâng lên.Rồi cởi áo.Cậu mở to mắt, hoảng sợ nhìn.
 
Back
Top Bottom