Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt_Edit] Giả Vờ Mất Trí Nhớ_Tiêu Thuỷ Huyền Khả

[Bhtt_Edit] Giả Vờ Mất Trí Nhớ_Tiêu Thuỷ Huyền Khả
Phiên ngoại 9: Muốn ăn kẹo sữa không?


"Lớn thế này rồi mà còn ăn nhiều kẹo như vậy, người lớn cũng sẽ bị sâu răng đấy."

Mục Thanh Nhiễm đầy vẻ bất lực.Hòa Mộc nhét vỏ kẹo sữa vào tay Mục Thanh Nhiễm, lầm bầm: "Em không phải đang ăn kẹo, mà là đang ăn tín vật định tình của chúng ta."

Mục Thanh Nhiễm lườm cô: "Lại lý sự cùn."

Hòa Mộc kéo tay Mục Thanh Nhiễm, rướn mặt lại gần: "Chị ngửi thử xem, có phải em có mùi sữa không?"

Mục Thanh Nhiễm ghé sát môi qua, dùng đầu lưỡi cuốn đi viên kẹo trong miệng Hòa Mộc, "Ừ, mùi sữa đậm lắm."

"Chị càng ngày càng giỏi rồi đấy, còn biết tranh kẹo từ miệng em nữa."

Hòa Mộc vòng tay ôm cổ Mục Thanh Nhiễm, ngồi lên đùi cô, "Như thế này em sẽ ngày càng hư mất thôi."

Không ngoài dự đoán, bị Mục Thanh Nhiễm trừng mắt một cái.Hòa Mộc chạm nhẹ lên chóp mũi Mục Thanh Nhiễm, thì thầm: "Em nói cho chị một bí mật nhé."

"Ừm?"

"Thật ra..."

Hòa Mộc đột nhiên nói nhanh hơn: "Hồi cấp hai em từng lén hôn chị đấy."

Mục Thanh Nhiễm hơi nhướng mày....

Một mùa hè rộn tiếng ve kêu.Hòa Mộc quấn lấy Mục Thanh Nhiễm bắt chị dạy kèm bài tập.Thực ra, việc học đối với Hòa Mộc rất đơn giản, cô chỉ muốn tìm một cái cớ để có thể ở bên chị lâu hơn một chút.Nhưng dường như lúc đó, Mục Thanh Nhiễm lúc nào trông cũng rất mệt mỏi.Hòa Mộc mới làm xong một bài, chị đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi.Cô cũng nằm xuống, không chớp mắt mà ngắm nhìn gương mặt chị.Cô thích chị, rất thích, rất rất thích.Từ nhỏ, Hòa Mộc muốn gì đều nói thẳng, vì cô biết chắc chắn mình sẽ được đáp ứng.

Nhưng chuyện thích chị, cô phải giấu thật kỹ, thật kỹ.Nếu không, chị sẽ ghét cô mất—cô nghĩ vậy.Hòa Mộc chớp mắt một cách chậm rãi, hàng mi dài cong khẽ run rẩy, như đôi cánh mỏng manh của ve sầu mùa hạ.Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô chậm rãi tiến lại gần, khẽ hôn lên má Mục Thanh Nhiễm.Nhưng vừa làm chuyện xấu xong, con nhóc nhát gan lập tức toát mồ hôi lạnh.Tuyệt đối không thể để chị biết được!Thế nhưng, con nhóc nhát gan ấy lại không thể không nghĩ—sau này liệu có ai có thể đường hoàng làm những điều thân mật với chị không?Không chỉ hôn lên má, mà có lẽ... còn có thể hôn môi.Chỉ nghĩ đến đó thôi đã thấy thật đáng ghét.Đôi mắt thiếu nữ bỗng nhiên đỏ hoe.Cô không muốn.Cô không muốn ai khác bám lấy chị của mình.Cô lặng lẽ hướng lên trời thầm cầu nguyện.

Cô sẽ thích Mục Thanh Nhiễm cả đời, sẽ luôn đối tốt với chị.

Cầu xin ông trời, đừng để ai cướp chị khỏi tay cô...Hòa Mộc bông đùa: "Hồi đó em đã nghĩ, em đã khinh bạc chị rồi, chị chắc chắn sẽ ế, vậy nên em nhất định phải chịu trách nhiệm với chị."

Mục Thanh Nhiễm dùng đầu ngón tay vẽ nhẹ vành tai cô: "Cực khổ lắm phải không?"

Hòa Mộc ngẩn ra.Mục Thanh Nhiễm nhìn cô, giọng dịu dàng: "Thích chị trong lặng lẽ, chắc chắn rất khổ sở."

Giống như lúc đó, Hòa Mộc bỗng chốc đỏ hoe mắt.Nhưng lớn thế này rồi mà còn thế, thật mất mặt chết đi được!"

Chị nói linh tinh gì vậy?!

Em mới không—"Mục Thanh Nhiễm chặn lại bằng một nụ hôn, đem tất cả thương xót hòa tan trong hơi thở ấm áp.Mục Thanh Nhiễm.Chị.Nụ hôn ướt nóng.Có vị sữa.
 
[Bhtt_Edit] Giả Vờ Mất Trí Nhớ_Tiêu Thuỷ Huyền Khả
Phiên ngoại 10: Tiêu Uông-Bảo vệ


"Lão Từ hư hỏng, sao chị lại dám liếc mắt đưa tình với người khác hả?"

"Chị liếc mắt đưa tình cái gì chứ?"

Uông Mạn Cảnh giữ chặt vô lăng, thoáng liếc Tiêu Kỳ một cái, vẻ mặt đầy khó hiểu."

Chị vừa thả thính con nhỏ kia đấy!"

Tiêu Kỳ hùng hổ, trông chẳng khác nào chủ nợ đòi tiền."

Vậy chị sinh ra đã thế này rồi, chị biết làm sao được?"

Uông Mạn Cảnh dứt khoát mặc kệ.Thực sự thì cô cũng từng nghe nhiều người nói rằng mình quá mức rực rỡ, cũng vì thế mà gây ra không ít hiểu lầm không đáng có.Tiêu Kỳ im lặng, nhìn Uông Mạn Cảnh rất lâu rồi mới nói: "Hay là em móc mắt chị ra nhé?

Chị yên tâm, nửa đời còn lại em sẽ chăm sóc chị thật tốt."

Uông Mạn Cảnh rảnh tay rút một bàn tay ra, vỗ mạnh lên gáy Tiêu Kỳ: "Lại xem mấy bộ phim kỳ quặc gì nữa hả?"

Tiêu Kỳ lắc đầu: "Em đọc tiểu thuyết, nữ chính yêu nữ chính khác sâu sắc, nên cứ muốn móc hết nội tạng của cô ấy ra để giữ lại làm kỷ niệm.

Đầu tiên là mắt, sau đó là tay chân, rồi đến thận..."

Uông Mạn Cảnh: "Nếu em còn xem ba cái thứ kỳ quặc đó nữa, chị sẽ móc mắt em ra đấy."

Cả người cô nổi hết da gà.Người ta nói bắt chước là bản năng của trẻ con, mà tư duy của Tiêu Kỳ lúc này thực sự rất nguy hiểm."

Chị cứ yên tâm, em không làm mấy chuyện đó đâu."

Tiêu Kỳ nghiêm túc nói, "Nhưng ai dám đụng vào chị dù chỉ một ngón tay, em sẽ sai người chặt tay hắn, moi hết ruột gan hắn ra!"

Uông Mạn Cảnh: "..."

Không biết có nên cảm động không nữa!Chẳng bao lâu sau, xe chạy vào cổng lớn nhà Tiêu gia, dừng ngay trước cửa biệt thự.

Vừa tắt máy, lập tức có người hầu chạy tới mở cửa xe.Uông Mạn Cảnh vẫn chưa quen với cuộc sống hào môn đi đâu cũng có người vây quanh này.

Nhưng con người có khả năng thích nghi rất mạnh, cô có thể cố gắng hòa nhập vào nhịp sống mà Tiêu Kỳ đã quá quen thuộc.Tiêu lão gia vừa thấy cháu gái mình liền bày ra vẻ mặt đáng thương: "Bảo bối hư hỏng, lâu lắm rồi con không về thăm ông đấy!"

Ai không biết chắc tưởng ông ấy mới là con nít.Tiêu Kỳ: "Tuần trước con vừa mới về mà?"

Tiêu lão gia: "Một tuần mà không lâu sao?"

Trước đây bọn họ sống cùng nhau, ngày nào cũng gặp mặt.

Tuy rằng cũng thấy phiền, nhưng thôi thì...

đợi đến lúc bảo bối kết hôn, rước vợ về nhà, chắc chắn vẫn phải sống chung thôi.Nhìn thấy Tiêu lão gia, Uông Mạn Cảnh lập tức có cảm giác da đầu tê dại.

Không chỉ vì thân phận chủ tịch của ông, mà còn vì cô vẫn còn nhớ rõ chuyện ông từng nói muốn cô sinh con, lập tức liên tưởng đến mấy tình tiết máu chó trong phim về hào môn – kiểu như phải sinh con xong mới chính thức được công nhận trong nhà.Có một định luật không bao giờ sai, đó là càng nghĩ đến điều gì, điều đó càng xảy ra.Tiêu lão gia thực sự nhắc đến chuyện đó."

Tiểu Uông này, trước đây ta đã nói rồi, nhà Tiêu gia chúng ta là một gia tộc truyền thống, con còn nhớ chứ?"

Uông Mạn Cảnh mỉm cười gật đầu.Tiêu lão gia bày ra dáng vẻ bề trên: "Con và bảo bối bên nhau cũng một khoảng thời gian rồi, có một số chuyện không thể không bắt đầu suy nghĩ đến.

Hiện tại sự nghiệp của con đang thuận lợi, bảo con dừng lại tất cả để tập trung sinh con cho bảo bối, chắc chắn con sẽ không cam lòng.

Nhưng đây cũng là một cơ hội để con thể hiện thành ý của mình.

Chỉ xem con lựa chọn thế nào thôi."

Uông Mạn Cảnh rơi vào trầm mặc.

Nói là để cô lựa chọn, nhưng nghe thế nào cũng giống như không có lựa chọn nào cả.Nếu cô chọn sự nghiệp, e rằng Tiêu lão gia sẽ gây áp lực buộc cô rời xa Tiêu Kỳ.Từ trước đến nay, cô luôn tin tưởng vào việc trở thành một người phụ nữ độc lập, có thể kiểm soát cuộc sống của chính mình.

Nếu là một người không liên quan thúc ép cô kết hôn, sinh con, cô chắc chắn sẽ phản pháo ngay lập tức.Nhưng Tiêu lão gia lại nói rằng nhà Tiêu gia là một gia tộc truyền thống.

Cô tôn trọng điều đó.

Nói trắng ra, đây là một sự thỏa hiệp nhất định để đổi lấy một mối quan hệ lâu dài.Dù có xoay quanh thế nào cũng không thoát khỏi vấn đề nan giải này.Tiêu Kỳ tốn hết toàn bộ tế bào não để xử lý lời ông nội vừa nói, rồi cuối cùng cũng không nhịn được mà bật dậy: "Ông nội đang hại cháu à?

Cháu với lão Từ vất vả lắm mới ngọt ngào bên nhau, ông mà dọa cô ấy chạy mất thì sao?

Lão Từ thông minh như vậy, sao có thể về nhà sinh con cho ông nội chứ?"

Tiêu lão gia trừng mắt, râu cũng suýt dựng lên: "Cái gì mà sinh con cho ông nội?!

Đừng có ăn nói linh tinh!"

Tiêu Kỳ: "Thế nếu không phải sinh cho ông, vậy ông lo cái gì?"

Tiêu lão gia: "Cháu là cháu gái của ông!"

Tiêu Kỳ: "Ồ."

"Ồ?"

Tiêu lão gia và cháu gái trừng mắt nhìn nhau.Tiêu Kỳ: "Vậy ông tính đoạn tuyệt quan hệ với cháu sao?"

Tiêu lão gia: "Cháu nói cái gì thế hả?!"

Tiêu Kỳ: "Cháu không nỡ để bảo bối của cháu chịu khổ đâu."

Tiêu lão gia biết mình không thể cãi lại được cháu gái, bèn quay sang nhìn Uông Mạn Cảnh: "Tiểu Uông, con thấy sao?"

Tiêu Kỳ lập tức chắn trước mặt Uông Mạn Cảnh, hai tay chống hông: "Nhà này là do cháu quyết định!

Lão Từ phải làm việc chăm chỉ để nuôi cháu!"

Trong lòng Uông Mạn Cảnh ấm áp.

Tiêu Kỳ tuy bình thường rất không đáng tin, nhưng mỗi lần cần bảo vệ cô, cô ấy đều làm rất tốt.Thực ra, cô cũng rất mong chờ một ngày nào đó có thể nhìn thấy khung cảnh trong nhà có một bé bự và một bé con cùng xuất hiện, không biết sẽ thế nào.

Nhưng không phải là bây giờ, và cũng không phải trong tình huống bị ép buộc như thế này.Uông Mạn Cảnh nói: "Ông nội, khi thời điểm thích hợp, bọn cháu sẽ cân nhắc đến chuyện này."

Một đứa trẻ nên được sinh ra trong sự mong đợi của người mẹ, trở thành kết tinh của hạnh phúc.Tiêu lão gia hừ lạnh: "Vậy tức là tiểu Uông sẽ không từ bỏ sự nghiệp vì con cái?"

"Tất nhiên!"

Tiêu Kỳ lập tức đáp, "Nhà này có một đứa phá gia chi tử là cháu là đủ rồi!"

Tiêu lão gia cảm thấy mình sớm muộn gì cũng bị cháu gái chọc tức chết.

Cái giọng điệu này... không hiểu sao lại thấy có chút tự hào nữa?Ông vẫn không cam tâm, ánh mắt vẫn chằm chằm vào Uông Mạn Cảnh, nghiêm giọng: "Kể cả khi ta không đồng ý cho con bước vào cửa nhà Tiêu gia?"

Uông Mạn Cảnh còn chưa kịp mở miệng, Tiêu Kỳ đã giả vờ mếu máo: "Thì ra là ông không cần cháu nữa!

Nếu ba mẹ cháu mà biết được, chắc chắn sẽ đội nắp quan tài mà bật dậy!"

Gân xanh trên thái dương Tiêu lão gia giật giật.

Nhịn xuống... không thể chửi bậy trước mặt cháu gái được...Uông Mạn Cảnh nhẹ nhàng bóp tay Tiêu Kỳ, "Được rồi, đừng làm ông nội giận nữa."

Tiêu lão gia lầm bầm đầy bất mãn: "Miệng gọi ông nội cũng trôi chảy lắm đấy nhỉ?"

Uông Mạn Cảnh bình thản đáp: "Ông đã cho cháu cơ hội để phát triển sự nghiệp, cháu vô cùng cảm kích sự tin tưởng của ông.

Vì vậy, cháu cũng tin rằng, ý định ban đầu của ông không phải là muốn cháu ngoan ngoãn trở thành một nàng dâu hào môn chỉ biết ở nhà."

Uông Mạn Cảnh cong môi cười: "Cháu biết ông chỉ muốn xem thử vị trí của Kỳ Kỳ trong lòng cháu quan trọng đến đâu.

Nhưng tình cảm không phải là thứ có thể dùng bất kỳ điều gì để đo lường.

Cháu yêu cô ấy, sẽ bảo vệ và trân trọng cô ấy suốt đời.

Khi hai đứa đã tận hưởng đủ thế giới của riêng mình, cháu cũng rất mong chờ một Tiểu Kỳ Kỳ ra đời, chắc chắn sẽ vô cùng đáng yêu.

Không phải vì muốn bước chân vào nhà Tiêu gia, cũng chẳng liên quan đến chuyện nối dõi, chỉ đơn giản là vì cháu muốn làm vậy."

Trong lòng Tiêu Kỳ lập tức trào dâng những bong bóng ngọt ngào, cô nhào vào lòng Uông Mạn Cảnh, dụi dụi: "Nói thêm vài câu nữa đi, em thích nghe!"

Uông Mạn Cảnh: "..."

Giờ không phải lúc làm mấy trò này đâu nhỉ?Tiêu lão gia có cảm giác như mình vừa đâm phải một lớp đệm mềm mại.

Ông đã tung hoành thương trường bao năm, là người có uy quyền tuyệt đối trong nhà, vậy mà hôm nay lại bị đẩy vào thế bí thế này!"

Được rồi, chuyện này để sau hãy nói."

Tiêu Kỳ lắc đầu, bày ra gương mặt tiểu ác ma: "Ông nội, cháu còn chưa tính sổ với ông đâu!"

Tiêu lão gia: "???"

Tiêu Kỳ: "Bây giờ cháu đã nhìn thấu rồi, ông nội căn bản là muốn chia rẽ bọn cháu!

Tại sao ông lại làm vậy?

Còn không muốn bọn cháu vào cửa?

Chẳng lẽ là vì ông chê cháu đầu óc không tốt sao?

Đầu óc không tốt thì không xứng làm người nhà Tiêu gia à?

Hóa ra người ông mà cháu yêu quý nhất lại chính là nhân vật phản diện ngăn cản cháu theo đuổi hạnh phúc sao?"

Tiêu lão gia cảm thấy đầu óc mình ù ù: "Lúc nào ta nói vậy chứ!

Ta..."

"Cháu không nghe, không nghe!"

Tiêu Kỳ lại bắt đầu giở trò quấy như hồi nhỏ.Sắc mặt Tiêu lão gia trong vài giây ngắn ngủi thay đổi không biết bao nhiêu lần.Lại nữa rồi, lại bắt đầu nữa rồi!Tiếng gầm gừ của con rồng nhỏ trong nhà!Ông già này rốt cuộc là tạo nghiệp gì, mà lại tận tay đưa cháu gái vào tay người khác như thế này cơ chứ?!Với Tiêu Kỳ ở đây, còn sợ gì hiện thực với mấy chuyện cẩu huyết chứ?

Cô nhấc tay một cái là đủ thổi bay hết mấy thứ đó rồi!Uông Mạn Cảnh đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn hai ông cháu đấu đá nhau, không nhịn được mà bật cười.Thật là... có chút đáng yêu đấy chứ......Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu bảo bảo: Cãi nhau khô cả họng rồi, muốn uống neinei!
 
[Bhtt_Edit] Giả Vờ Mất Trí Nhớ_Tiêu Thuỷ Huyền Khả
Phiên ngoại 11: Hoà Mộc-Tình đầu


Mục Thanh Nhiễm đi ở phía trước, mải mê suy nghĩ điều gì đó.Hòa Mộc khoanh tay đi theo sau, ngón tay hơi ngọ nguậy, rất muốn nắm lấy tay chị, nhưng lại có chút do dự.Thực ra, hai người họ cũng đã từng hôn nhau, vậy chắc hẳn cũng có thể coi là một mối quan hệ có thể nắm tay chứ...?Thế nhưng, thái độ của chị dường như chẳng có chút thay đổi nào.

Hòa Mộc thậm chí còn hoài nghi, nếu bây giờ cô dừng lại, liệu chị có nhận ra là đã để lạc mất cô hay không.Cô thở dài một hơi, rảo bước nhanh hơn, cẩn thận dùng ngón tay móc nhẹ vào tay Mục Thanh Nhiễm.Không giống như một cặp tình nhân nắm tay nhau, mà giống hơn với một đứa trẻ sợ bị người lớn bỏ rơi.Ngón tay Mục Thanh Nhiễm khẽ động, nghiêng đầu liếc nhìn cô bé bên cạnh.

Có lẽ vì đã quen với cách ở chung như vậy, chị không nói gì mà tiếp tục đi về phía trước.Tính theo thời gian, mùa thu đã đến, nhưng không khí thu vẫn chưa quá rõ ràng.

Trong không khí vẫn còn sót lại những đợt oi bức cuối cùng của mùa hè.Chỉ khoảng chưa đầy một tháng nữa, lá cây trên cành sẽ ngả vàng hết thảy.Sau đó từ từ khô héo, rụng xuống.Thời tiết ở Đế Đô vẫn luôn thay đổi quyết đoán như vậy.

Sau cái nóng thiêu đốt của mùa hè, chẳng để người ta kịp chuẩn bị, mùa đông rét mướt đã vội vàng ập tới.Hòa Mộc nhìn những cặp đôi trong khuôn viên trường, có người đan tay mười ngón, có người tựa vào nhau thân mật, thậm chí còn có những cặp không chút kiêng dè ôm hôn ngay giữa sân trường.Ngay cả những cô gái chỉ đơn thuần là bạn bè, cũng có thể thoải mái dựa sát vào nhau cười nói vui vẻ.Cô và chị đã lớn lên bên nhau, vậy mà cảm giác lúc nào cũng vừa gần gũi, vừa xa vời.Rất nhiều cảm xúc xoáy thành một vòng xoáy trong lòng, cuối cùng chỉ còn lại một nỗi ấm ức.Hòa Mộc chậm rãi buông tay, dừng bước lại, muốn thử xem chị có phát hiện ra sự vắng mặt của mình hay không.Mục Thanh Nhiễm đi thêm mấy trăm mét mới nhận ra tay mình đã trống không.Chị quay đầu nhìn lại, bóng dáng Hòa Mộc đã trở nên mờ nhòe vì khoảng cách.Hai người cách nhau một đoạn ngắn, lặng lẽ nhìn nhau, chẳng ai có động tác gì.Mục Thanh Nhiễm đang suy nghĩ, vì sao Hòa Mộc lại đột nhiên dừng lại?Còn Hòa Mộc thì chờ đợi, mong rằng chị sẽ quay lại nắm lấy tay cô.Đáng tiếc, Mục Thanh Nhiễm không có nhận thức đó.Chị lấy điện thoại ra, gọi một cuộc: "Sao thế?"

Hòa Mộc nghe thấy giọng chị trong điện thoại, vừa tức vừa buồn cười— đi mấy bước cũng lười sao?Cô nửa đùa nửa thật: "Em chỉ muốn xem thử bao lâu thì chị mới nhận ra em biến mất."

Cô không dám để chị biết rằng mình đang giận.

Nếu bị coi là một gánh nặng phiền phức thì sao đây?Cuối cùng, người đau lòng vẫn chỉ là mình mà thôi.Mục Thanh Nhiễm có rất nhiều chuyện cần suy nghĩ.

Cho dù đầu óc chị có xoay chuyển nhanh đến đâu, cũng không thể dành ra một phần để nghĩ xem vì sao người vẫn luôn ở bên cạnh mình lại có hành động kỳ lạ như vậy.Chị ước lượng khoảng cách giữa hai người, đáp: "Ba phút."

Hòa Mộc thở dài: "Em đuổi theo chị đây."

Cô cúp máy, chạy nhanh về phía trước.Lần này, Mục Thanh Nhiễm không để lạc mất cô nữa.

Theo phản xạ, chị nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, hơi ấm và có chút mồ hôi của cô, kéo đi cùng mình.Hòa Mộc cúi đầu nhìn bàn tay mình đang được chị nắm lấy.

Thế này... là đủ rồi nhỉ?Dù không phải là đan mười ngón tay, nhưng cuối cùng, chị cũng chủ động nắm lấy cô.Chuyện vừa nãy, thôi thì cứ quên đi.Nhưng những nỗi ấm ức nho nhỏ, cũng giống như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.

Đợi đến khi nhận ra, có lẽ nó đã trở thành một khối băng khổng lồ không dễ dàng tan biến nữa rồi."

Em sợ làm chị phiền, cố nhịn không làm phiền chị.

Nhưng chị cũng chưa từng chủ động tìm em lấy một lần.

Có phải chỉ cần em từ bỏ, chúng ta sẽ lập tức trở thành người xa lạ không?"

Hòa Mộc đẩy Mục Thanh Nhiễm ngã xuống giường mình.Trước đây, cô chưa từng nói chuyện với chị bằng giọng điệu như thế này.Nếu không có nụ hôn kia, cô nhất định sẽ cẩn thận kiềm chế bản thân.Nhưng họ đã hôn nhau rồi—đó chẳng phải là chuyện chỉ những người yêu nhau mới có thể làm sao?Hay là cô chỉ là một món đồ chơi giết thời gian của chị ấy?Hòa Mộc tuy chưa từng yêu ai, nhưng cô biết tình yêu không phải thế này.Mục Thanh Nhiễm vẫn luôn nghĩ rằng Hòa Mộc không chủ động tìm mình là vì bận việc riêng, hóa ra không phải vậy.Chị không thích biện hộ hay giải thích cho bản thân, chỉ đơn giản nói: "Lúc nào muốn tìm chị, em có thể gọi điện."

Nhắn tin thì có thể chị sẽ không nhìn thấy.Chỉ là, chị quá chú trọng đến kết quả, luôn bỏ lỡ nửa câu nguyên nhân phía sau.Hòa Mộc cụp mắt: "Em không kiên trì nổi nữa, thật sự rất mệt mỏi."

Mục Thanh Nhiễm sững sờ—đây là lần đầu tiên Hòa Mộc nói mình mệt.Nhưng giây tiếp theo, Hòa Mộc lại chôn mặt vào hõm cổ chị, giọng nói mềm mại: "Em nói là, lên đại học thực sự rất mệt, có một số môn học rất khó hiểu."

Thế giới này, ngay cả song sinh cũng không thể hoàn toàn thấu hiểu suy nghĩ của nhau.

Và chính vì "quan tâm", nên ngay cả một người thẳng thắn, dũng cảm cũng sẽ trở nên dè dặt, thận trọng.Cô nhóc này trước giờ có gì đều nói thẳng, thế nên Mục Thanh Nhiễm không nghi ngờ gì."

Em rất thông minh."

Chị nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ ra được một câu như vậy.Hòa Mộc vốn thông minh từ nhỏ, những gì chưa hiểu sớm muộn cũng sẽ hiểu được thôi, chẳng cần phải buồn vì những chuyện như vậy—Mục Thanh Nhiễm nghĩ thế.Hòa Mộc thì thầm: "Em thích chị, thật sự rất rất thích.

Chị mãi mãi là của một mình em, đúng không?

Em sẽ cố gắng trưởng thành thật nhanh, không để ai cướp chị đi, có được không?"

Mục Thanh Nhiễm cảm nhận được sự ướt át trên da, nhẹ nhàng xoa mặt cô, dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.Cô bé này, sao có thể có nhiều nước mắt đến thế?Hòa Mộc như bị ma xui quỷ khiến, môi chạm nhẹ vào chiếc xương quai xanh lạnh lẽo của chị, rồi không thể kiềm chế được nữa.Dọc theo phần cổ nghiêng nghiêng mà di chuyển lên trên, môi áp lên vành tai mỏng manh, hơi thở dần trở nên hỗn loạn.Cô biết mình sẽ không còn dũng khí để đẩy Mục Thanh Nhiễm xuống lần nữa.

Nếu bị đẩy ra, cô nhất định sẽ không dám có bất cứ suy nghĩ gì vượt quá giới hạn nữa.Mục Thanh Nhiễm cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Hòa Mộc đang dần tăng lên, nhìn vào đôi mắt tràn ngập khao khát ấy.Giống như vô số lần trước, chị không thể từ chối ánh mắt ấy.Có lẽ, chị cũng chưa từng nghĩ đến chuyện từ chối."

Chúng ta sẽ bên nhau cả đời, đúng không?"

Giọng của Hòa Mộc hơi khàn đi.Mục Thanh Nhiễm đã quen với việc cô luôn ở bên cạnh mình, nên chưa bao giờ nghĩ đến khả năng sẽ không còn ở bên nhau nữa."

Ừm."

Hiếm hoi lắm, chị mới đưa ra một câu trả lời rõ ràng như vậy.Hòa Mộc khẽ nuốt nước bọt, đan mười ngón tay vào tay chị, hàng mi khẽ run, lấy hết can đảm hôn lên cằm chị.Hơi ấm lan đến tận cổ họng, Mục Thanh Nhiễm nghiêng mặt sang bên, quai hàm căng cứng, đôi tai từ trắng chuyển sang hồng, rồi lại từ hồng chuyển thành đỏ, nhưng vẫn cố nhịn không phát ra tiếng động nào.Chị đã quen kiểm soát mọi thứ, nhưng trong lĩnh vực xa lạ này, chị cảm thấy có chút nguy hiểm.Hòa Mộc quên mất nỗi sợ hãi, cũng quên đi sự tủi thân và chua xót trong suốt khoảng thời gian qua.Chỉ cần có được một viên kẹo, cô có thể vui vẻ rất lâu—từ trước đến nay vẫn luôn là như vậy.Lần đầu tiên, không có gì quá mãnh liệt, tất cả đều thuận theo tự nhiên.Bởi vì tình yêu chưa bao giờ là một dạng "nhận thức", mà là phản ứng của tiềm thức.Dù còn ngây ngô, nhưng đó là tình yêu chân thật.Sự quen thuộc là thật, những nhịp rung động thoáng qua cũng là thật; thói quen là thật, sự bao dung thầm lặng cũng là thật.Khi ánh sáng trắng bừng lên, Mục Thanh Nhiễm ôm chặt người trong lòng.Đó là sự đáp lại nguyên thủy và chân thành nhất......"

Không phải chị nói sẽ ở bên em cả đời sao?

Chị đúng là một kẻ nói dối."

Hòa Mộc không biết mình đã bao nhiêu lần bấm gọi số điện thoại đã thuộc làu làu trong đầu ấy, nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận sự thật rằng mình đã bị vứt bỏ.Cô cắn chặt cổ tay, vô lực trượt dần xuống nền đất lạnh băng, dựa vào bức tường cũng lạnh lẽo không kém.Có thể là một giờ, cũng có thể là vài giờ trôi qua.Cô vỗ vỗ lên đôi chân đã mất hết cảm giác của mình, rồi chậm rãi đứng dậy.Cô sẽ cố gắng trưởng thành nhanh hơn nữa, để có thể một lần nữa đứng trước mặt Mục Thanh Nhiễm.Một kẻ nói dối, sao có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?Cô không cho phép.
 
[Bhtt_Edit] Giả Vờ Mất Trí Nhớ_Tiêu Thuỷ Huyền Khả
Phiên ngoại 12: Tiêu Uông-Lợi hại


Tiêu Kỳ sau khi cai sữa lại nhiễm thêm một tật xấu—mút rốn.Uông Mạn Cảnh nhìn trần nhà, mặt không chút cảm xúc, dồn nén cơn giận."

Lão Từ, chị xem này, em mút ra cho chị một hình trái tim đỏ chót, có lợi hại không?"

Lợi hại cái con rùa ấy!"

Có phải bài tập vẫn chưa đủ nhiều không?"

Uông Mạn Cảnh túm lấy gáy Tiểu Kỳ, nhấc người lên.Tiêu Kỳ nũng nịu: "Dạo này em bận thi lắm!

Nhưng dù bận đến đâu cũng phải tranh thủ thời gian ở bên chị chứ."

Uông Mạn Cảnh lạnh nhạt: "Tôi còn phải cảm ơn em à?"

Tiêu Kỳ cười ngại ngùng: "Không cần đâu!"

Uông Mạn Cảnh ấn đầu Tiêu Kỳ xuống gối: "Ngủ đi."

Tiêu Kỳ chỉ vào rốn mình: "Em muốn có một cái đôi với chị, nhưng em tự mút không tới."

Uông Mạn Cảnh nhướng mày: "Ý là bắt tôi giúp em?"

Tiêu Kỳ ngượng ngùng cười: "Ngoài chị ra thì còn ai có thể giúp nữa!"

Uông Mạn Cảnh thở dài thật sâu: "Tôi từ chối."

"Tại sao chứ?

Em vừa mới tắm xong, chị ngửi thử xem, thơm lắm!"

Tiêu Kỳ tự ngửi mình, suýt nữa bị mùi hương mê hoặc.Uông Mạn Cảnh bình tĩnh đáp: "Em cũng sắp 22 tuổi rồi."

Tiêu Kỳ gật đầu: "Đúng vậy, còn chị thì sắp 30 rồi."

Uông Mạn Cảnh nở một nụ cười thân thiện như thiên thần: "Không cần đặc biệt nhắc tôi đâu."

"Sao mà được!"

Tiêu Kỳ rất để tâm, "30 tuổi cũng coi như đại thọ rồi, nhất định phải tổ chức hoành tráng!"

Uông Mạn Cảnh xoa ngực, cố gắng giữ bình tĩnh: "Tôi không có hứng thú với tình yêu chênh lệch tuổi tác."

Biết thì bảo là chênh nhau bảy tám tuổi, không biết còn tưởng cách nhau hai mươi mấy năm.Tiêu Kỳ nhíu mày, lông mày động đậy như con sâu lông: "Đương nhiên là chị không thể thích tình yêu chênh lệch tuổi tác được rồi!

Sau này khi chị già, bên cạnh không phải vẫn là em sao?

Tuyệt đối không được có cô gái nào khác!"

Uông Mạn Cảnh đã quen với việc hai người không cùng tần số, vỗ vỗ đầu Tiêu Kỳ: "Không phải nói có thi cử sao?

Mau ngủ đi."

Tiêu Kỳ tự tin nói: "Thi đại học đơn giản lắm."

Bốn chữ "thi đại học đơn giản", từ miệng Tiêu Kỳ thốt ra lại khiến người ta có cảm giác chẳng có gì đơn giản cả.Tiêu Kỳ tỉnh bơ: "Dù sao em cũng chẳng biết gì hết."

Uông Mạn Cảnh: "..."

Đúng là cá mặn cũng có cái hay, ít nhất là không giả vờ chăm chỉ, đáng để tôn trọng.Nhưng Tiêu Kỳ chưa quên chuyện vừa rồi, tiếp tục thúc giục: "Nhanh lên, chị cũng mút cho em một cái trái tim đi!"

"Nhà ai lại có trái tim mọc ở rốn?"

Uông Mạn Cảnh lạnh giọng, "Tôi không làm mấy trò vớ vẩn đó đâu!"

Tiêu Kỳ gãi đầu, cười càng thêm e thẹn: "Hóa ra chị muốn mút chỗ khác à!

Vậy thì chị xem thử trái tim mọc ở đâu, cứ mút ở đó đi~"Uông Mạn Cảnh nắm chặt nắm đấm, cố nhịn không đấm Tiêu Kỳ một cái.Tiêu Kỳ nhắm mắt lại, "Nhanh lên, em đợi nổi nữa đâu!"

Uông Mạn Cảnh hít sâu một hơi, rồi lại thở ra: "Tôi đi ngủ."

Ai mà không biết nổi loạn chứ?"

Chẳng lẽ chị không thích em nữa, muốn yêu đương lệch tuổi thật à?"

Tiêu Kỳ cau mày, "Ra tay với trẻ con mẫu giáo sẽ bị cả xã hội lên án đó!

Đây là hành vi phạm tội rất nghiêm trọng, em sẽ vì chính nghĩa mà tố giác chị!"

"Câm miệng đi!"

Uông Mạn Cảnh nghĩ thầm, trẻ con mẫu giáo thông minh hơn em nhiều!Tiêu Kỳ chu môi: "Lại hung dữ với em nữa!"

"Ngủ đi."

Uông Mạn Cảnh giơ tay tắt đèn."

Em mới không ngủ đâu!

Em muốn nghe chị nói 'không cần'!

Chỉ cần em chăm sóc chu đáo, lão Từ nhất định sẽ khóc lóc cầu xin tha thứ!

Skr~"Tiêu Kỳ bỗng dưng phấn khích, "Chị xem, em có thiên phú rap đúng không?"

Uông Mạn Cảnh hít một hơi sâu, rồi lại hít một hơi sâu nữa.Không giận, không giận, tức chết rồi ai bồi thường cho tôi đây?Tiêu Kỳ ngồi bật dậy, lắc lư cái đầu: "Hey girl!

Chị có phải đã sẵn sàng cầu xin em tha thứ chưa?"

Vừa tự "puchi puchi" beatbox, vừa làm động tác khiêu khích.Rất đáng ăn đòn.Uông Mạn Cảnh cười lạnh: "Vậy thì cứ xem ai cầu xin ai đi."

Hôm nay nhất định phải để đứa nhóc này biết thế nào là Bàn tay tàng hình của dân công sở!TieeuTiểu Kỳ đột nhiên ngã xuống, nằm bẹp, "Em chuẩn bị xong rồi."

Uông Mạn Cảnh rơi vào trạng thái tự nghi ngờ—sao lại có cảm giác như bị sếp lừa làm thêm giờ thế này?.....Tác giả có điều muốn nói:
Chấn động!

Trùm cuối hóa ra lại là cô ấy!
 
[Bhtt_Edit] Giả Vờ Mất Trí Nhớ_Tiêu Thuỷ Huyền Khả
Phiên ngoại 13: Một đời chỉ hai người (HOÀN)


Tần Hân khoác vai Hòa Mộc, đưa mắt quét một vòng trong quán bar."

Để xem tối nay ai sẽ cùng mình vui vẻ một đêm đây."

Hòa Mộc nhíu mày: "Cậu nói có chuyện quan trọng cần bàn với mình, chính là chuyện này?"

"Chẳng lẽ không quan trọng?"

Tần Hân hùng hồn đáp, "Mình vất vả lắm mới thoát khỏi bóng ma thất tình, chuẩn bị bắt đầu một mùa xuân mới.

Thời khắc trọng đại thế này, đương nhiên phải có đứa bạn thân nhất ở bên cạnh rồi."

Hòa Mộc lạnh nhạt: "Mình thấy cậu chỉ là thiếu quân sư tình ái nên mới lôi mình theo thì có."

Mà nói thật, cậu đã từng yêu bao giờ đâu, cùng lắm chỉ là ngủ với người ta thôi chứ gì.Tần Hân vỗ vai Hòa Mộc: "Chuyện đó không quan trọng!

Tóm lại, gái già giàu có như mình thì phải tận hưởng thú vui của gái giàu chứ.

Lãng tử sao có thể quay đầu, đúng không?"

Hòa Mộc híp mắt: "Nhưng mình lại thấy cậu giống như đang trả đũa hơn.

Không hủy hôn ước, lại còn chạy ra ngoài vênh váo, cậu thấy vui lắm à?"

Tần Hân tặc lưỡi: "Cái đầu nhỏ này của cậu sao mà thông minh thế, vậy mà cũng nhìn ra được à?"

Hai chị em nhà Minh gia muốn làm gì thì làm, có bao giờ hỏi ý kiến người trong cuộc như tôi đâu?

Coi tôi là trái bóng mà đá qua đá lại chắc?Hòa Mộc nhìn chằm chằm Tần Hân một lúc, rồi chậm rãi hỏi: "Có phải cậu vẫn còn thích—""Sao cậu nói chuyện y như Đường Tăng thế hả?"

Tần Hân lập tức cắt ngang, "Không nói nữa!

Hôm nay cậu đi cùng mình là để tìm niềm vui mà!"

Hòa Mộc: "..."

Chúng ta có từng đạt được thỏa thuận này sao?Ánh mắt Tần Hân quét qua quầy bar, nhìn thấy một bóng lưng đầy vẻ u buồn.Chắc chắn là một chị gái cô đơn rồi...Khoan đã, sao cảnh tượng này lại quen thuộc thế nhỉ?Tần Hân lập tức dừng lại, cô đã có bóng ma tâm lý với mấy chị gái cô đơn rồi!...Đổi mục tiêu thôi.Lần này, cô nhìn thấy một cô bé đáng yêu buộc tóc củ tỏi đang ngồi trong góc khuất.

Dù ánh sáng lờ mờ khiến cô không thấy rõ mặt, nhưng dựa vào trực giác, chắc chắn là không tệ!Chính là em ấy rồi!Tần Hân giật giật tay Hòa Mộc: "Thấy cô bé xinh đẹp bên kia không?

Nhìn em ấy một mình ngồi ở góc tối như vậy, nếu gặp kẻ xấu chắc chắn sẽ rất sợ hãi, đang rất cần tôi bảo vệ!"

Hòa Mộc liếc cô một cái: "Mình thấy cậu chính là kẻ xấu lớn nhất ở đây."

Tần Hân hất tóc, tự tin bước tới: "Đến lúc Tần Nhật Cân ra sân rồi!"*(*Tần Nhật Cân = 秦日斤, cách viết tếu táo của "Tần Hân" trong tiếng Trung.)Hòa Mộc thở dài, đành đi theo.Bạn thân là gì?

Chính là khi nó phát điên, mình chỉ có thể mặc kệ nó phát điên thôi.Dù sao thì, mỗi người có một kiểu vui vẻ khác nhau mà."

Cô bé, sao lại ngồi một mình..."

Khuôn mặt tươi cười mê người của Tần Hân dần cứng lại."

Muốn mời tôi uống rượu à?"

Cô bé tóc củ tỏi chớp đôi mắt vô tội."

Không phải!

Cô có phải bị nghiện giả trang rồi không?!"

Tần Hân cạn lời, "Giả làm gái nhỏ lừa người khác có vui không hả?"

Minh Kha nhún vai: "Lừa được người thì đó là bản lĩnh của tôi thôi."

Tần Hân cười lạnh trong lòng: "Bản lĩnh của cô cũng giỏi đấy nhỉ!"

Nhưng mà...

Có phải tôi hơi ngu không?!

Sao lần nào cũng bị lừa vậy?!Cô âm thầm nghi ngờ, không lẽ Minh Kha bí mật gắn định vị lên người cô?Hòa Mộc thì đang định tìm cớ rút lui, nhưng đột nhiên một bàn tay lạnh băng đặt lên vai cô.Phản xạ có điều kiện, cô lập tức nắm lấy cổ tay đối phương, định bẻ mạnh một cái, nhưng ngay giây cuối cùng lại cảm thấy có gì đó quen thuộc, động tác chững lại.May mà chưa ra tay thật, cô quay đầu nhìn, suýt nữa thì hồn lìa khỏi xác."

Chuyện quan trọng tối nay... chính là đến quán bar?"

Đúng là bị Tần Nhật Cân hại chết mà!Sao lại có cảm giác như lịch sử lặp lại vậy?"

Em có thể giải thích!"

Hòa Mộc lập tức giơ ngón trỏ, chỉ thẳng vào Tần Hân, "Là em kết bạn không cẩn thận, bị lừa đến đây!"

Tần Hân cũng chẳng ngạc nhiên trước cách làm của bạn thân, vốn dĩ cô ta là kiểu người sợ chị gái như hổ, còn có thể mong đợi gì đây?Mục Thanh Nhiễm hiếm khi nở một nụ cười "dịu dàng đắm đuối": "Thật sao?

Em không có chút suy nghĩ nào à?"

"Từ nhỏ đến lớn không được tiếp xúc với người mới, chắc chán lắm rồi nhỉ?"

"Làm gì có!

Tuyệt đối không bao giờ chán!"

Hòa Mộc suýt nữa thì móc tim ra chứng minh."

Không sao, nếu em chán rồi, chị có thể nhắm một mắt mở một mắt, để em ra ngoài nhìn thế giới."

Mục Thanh Nhiễm đột nhiên nói nhiều lạ thường.Hòa Mộc lẩm bẩm, không sợ chết: "Chị ấy nhỏ mọn như thế, chắc chắn đang gài bẫy đây mà."

Mục Thanh Nhiễm xoa đầu cô: "Nói to lên, đừng sợ."

Hòa Mộc lập tức ôm lấy cổ chị, đôi mắt đen láy cong thành hai vầng trăng khuyết: "Em nói là em yêu chị!

ABCDEFG...

Dù có 26 người khác nhau nằm trần truồng trước mặt em, em cũng chẳng thèm nhìn lấy một cái."

Tần Hân bất thình lình xen vào: "Cậu đang nói đến cỡ ngực à?"

Hòa Mộc lạnh lùng lườm cô một cái: "Từ hôm nay, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ!"

Nói xong, cô lập tức quay sang cười rạng rỡ với Mục Thanh Nhiễm, tay trượt xuống, ôm lấy eo chị: "Vị chị gái tốt bụng này ơi, bạn gái em đang giận, tối nay không cho em lên giường, chị có thể an ủi em một chút không?"

Mục Thanh Nhiễm nhẹ nhàng nhéo tai cô, giọng điệu bình thản đến lạ: "Nếu em dám nhân lúc bạn gái giận dỗi mà trèo lên giường người khác, tay nào trèo thì chặt tay đó, chân nào trèo thì chặt chân đó."

Hòa Mộc cười híp mắt: "Bạo lực quá đấy!

Hay là về nhà bàn bạc xem chị muốn tay nào, chân nào?"

Mục Thanh Nhiễm mà nói nhiều như thế, thật đáng yêu.Tần Hân đưa tay che mắt.

Đáng ghét thật, lại bị cho ăn cẩu lương!Có ghen tị không?

Thật ra, cũng có vài khoảnh khắc cô rất ghen tị.Yêu một người từ khi biết rung động, mà đối phương cũng vừa hay thích mình, xác suất này có khi còn thấp hơn cả hai ngôi sao chổi va vào nhau.Và nếu đã lỡ bỏ qua, nhưng sau này vẫn có thể bị đối phương thu hút, trở thành một nửa duy nhất thích hợp, cô thật sự mừng cho Mộc Mộc.Tần Hân vô thức liếc nhìn Minh Kha.

Mình đã từng lướt qua biết bao nhiêu người, thế mà lại gặp đúng nghiệt duyên...

Xác suất này, chắc cũng không cao hơn là bao.Người với người, so sánh chỉ tổ tức chết thôi.Lúc này, Minh Kha chu môi, đi tới: "Ở đây tối quá, em sợ lắm, chị có thể đưa em về nhà không?"

Diễn à?

Được thôi, vậy thì cùng diễn vậy!Tần Hân nở một nụ cười quỷ dị: "Em đã từng nghe câu này chưa: 'Không được nói chuyện với người lạ, nhất là vào ban đêm, nếu không sáng mai không biết thận của mình ở đâu nữa đâu.'"Minh Kha nhẹ nhàng đặt tay lên eo cô, thì thầm: "Hình như, em cũng có chút tính chiếm hữu đấy.

Thận của chị, chỉ có em mới được lấy."

Bên tai Tần Hân, hơi thở nóng hổi phả tới, mang theo những tiếng thở gấp rời rạc, khiến tim cô đập rộn ràng.Nếu nói không động lòng... thì đúng là nói dối trắng trợn."

Đi thôi, Tần tiểu thư, chúng ta xem thử ai có thận tốt hơn nào."

Hòa Mộc quay đầu nhìn bảng hiệu quán bar.Lần trước tình cờ gặp Mục Thanh Nhiễm ở đây... hình như đã là chuyện từ rất lâu về trước.Hồi đó, họ vẫn còn nghi ngờ lẫn nhau, giày vò lẫn nhau.Đúng là một đoạn ký ức không muốn nhớ lại.Mục Thanh Nhiễm dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô.

Khi cúi xuống giúp cô thắt dây an toàn, chị ghé sát vào tai, khẽ nói:"Cảm ơn em."

Hòa Mộc sững người: "Cảm ơn em chuyện gì?"

"Cảm ơn em vì đã không từ bỏ, luôn kiên nhẫn sưởi ấm khúc gỗ lạnh lẽo này."

"Chị cũng biết mình là khúc gỗ hả!"

Dù bên trong đã bị mối mọt gặm nhấm đến rệu rã, dù có đau đớn đến mức nào, chị vẫn cứ ôm hết vào mình.May mắn thay, vẫn luôn có một tia nắng bao bọc, sưởi ấm chị, bền bỉ không ngừng, chẳng vì lý do gì cả."

Chị."

"Ừm?"

"Chúng ta sẽ bên nhau cả đời, lần này chị không được lừa em nữa."

"Ừm."

"Vậy tối nay về thử tư thế khác đi."

"Ừm...

Ừm?"

Giọng điệu rõ ràng mang theo chút cảnh cáo.Hòa Mộc ghé sát vào tai chị, thì thầm:"Chị à, em thích nhất là tiếng 'Ừm' của chị trên giường cơ."

Chỉ một chữ thôi, cũng đủ để phổ thành một giai điệu mượt mà đầy mê hoặc.Một khúc nhạc ngân vang dưới bầu trời của họ, mỗi đêm.Cả đời này, chỉ có hai người.
 
[Bhtt_Edit] Giả Vờ Mất Trí Nhớ_Tiêu Thuỷ Huyền Khả
Đôi lời cảm ơn


Cuối cùng thì bộ truyện cũng đã được dịch xong!

Cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn chờ đợi và đồng hành suốt thời gian qua.Mặc dù bản dịch vẫn còn nhiều thiếu sót, có thể chưa truyền tải trọn vẹn được cảm xúc và ý nghĩa của câu chuyện.

Nếu có sai sót nào, mong mọi người thông cảm và góp ý để mình cải thiện hơn.Hy vọng rằng dù chưa hoàn hảo, bản dịch này vẫn mang đến cho các bạn những phút giây vui vẻ, xúc động và đáng nhớ.

Cảm ơn vì đã ở đây, đã đọc, đã chờ đợi và đã yêu thích câu chuyện này.Xin cảm ơn.
 
Back
Top Bottom