Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
397952509-256-k485115.jpg

[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Tác giả: 999doahongtangem
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

⚠️Cảnh báo⚠️: Truyện có thể xoá bất cứ lúc nào.

Truyện Ngược và tâm lý nhân vật.

Cân nhắc nên để khăn giấy kế bên trước khi đọc:) Tags: bhbhttchủthụnguoc​
 
[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Văn Án


Sầm Linh Thu, một nhân viên kỳ cựu của Cục Xuyên Thư, trước khi nghỉ hưu đã nhận nhiệm vụ cuối cùng - ngăn chặn nữ chính tự sát.Nữ chính Dụ Minh Kiều, xinh đẹp nhưng bệnh tật, đôi chân tàn phế, bị nam chính coi là thế thân cho người mà anh ta yêu thương, giam cầm tại trang viên trên lưng chừng núi, không cho phép gặp gỡ bất kỳ ai.

Sầm Linh Thu xuyên vào làm chị của nam chính, một vai nữ ác độc, không ngừng bắt nạt nữ chính yếu đuối.Hệ thống thông báo nữ chính đã phát sinh khuynh hướng tự hủy nghiêm trọng, và để tiếp tục thúc đẩy cốt truyện, cô phải ngăn cản nữ chính tự sát, khôi phục chỉ số tự hủy của cô ấy.Dụ Minh Kiều xinh đẹp diễm lệ nhưng đầy sự chán đời, u ám.Sầm Linh Thu dù bị nữ chính đối xử lạnh nhạt, vẫn chăm chỉ tận tụy, đưa nữ chính đi ngắm hoàng hôn, chăm sóc sức khỏe, dành cho cô ấy những sự quan tâm chân thành.Cuối cùng khi hoàn thành nhiệm vụ, Sầm Linh Thu giả chết và rời đi, nhưng khi chuẩn bị nghỉ hưu thì hệ thống thông báo rằng khuynh hướng tự hủy của nữ chính tái phát và nhiệm vụ đã thất bại.Không còn cách nào khác, Sầm Linh Thu lại trở về bên Dụ Minh Kiều, nhưng rồi bản thân lại vô tình chết thêm lần nữa.Lần thứ ba, khi Sầm Linh Thu xuất hiện lại, nữ chính vốn đã u ám, ít nói nay đã hoàn toàn trở thành một kẻ điên loạn, tinh thần bất ổn, áo giác và hoang tưởng.

Dụ Minh Kiều với sự chiếm hữu mãnh liệt, dùng giọng nói u uất khẽ thầm thì:"Chị Linh Thu, nếu chị lại rời bỏ em, em sẽ đi tìm chết."

Sầm Linh Thu: "..."

Cô nhận ra rằng cốt truyện đã hoàn toàn sụp đổ, nữ chính đã phát điên.Dụ Minh Kiều từng ghét cay ghét đắng Sầm Linh Thu, coi cô là kẻ giả tạo và ghê tởm.

Cô bài xích mọi sự quan tâm từ Sầm Linh Thu, chỉ mong cô mau sớm chết đi.Về sau, Sầm Linh Thu thật sự đã chết trước mắt cô ba lần, và mỗi lần Dụ Minh Kiều như cũng chết theo.Dụ Minh Kiều suốt đời hận người phụ nữ này, nhưng cũng yêu cô ta nhất.

Cô không ngờ sẽ có một ngày mình khóc lóc cầu xin cô, xin cô đừng rời xa.Nếu không, cô sẽ chết.Nữ chính: u ám, tàn phế, nhạy cảm và dễ tổn thương, phát điên.Sầm Linh Thu: lạnh lùng, điềm tĩnh, bảo vệ người mình yêu.Chú thích:1.

Nữ chính: Dụ Minh Kiều là công, tàn phế đôi chân, không thể hồi phục × Sầm Linh Thu, linh hồn ở cục xuyên thư2.

Cả hai chênh nhau 8 tuổi, 20 & 28, đều là thẳng nữ, sau này bị bẻ cong.3.

Dụ Minh Kiều không có quan hệ gì với nam chính.
 
[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 1


Mưa mùa hè trút xuống đột ngột và đặc quánh, mang theo cái oi bức ngột ngạt đến khó thở.Tí tách.Tí tách.Những giọt mưa không ngừng rơi trên mặt chiếc ô đen, người phụ nữ dáng cao gầy cầm ô chạy vào khu biệt thự xa hoa rộng lớn.Cô liên tục chạy về phía trước, mưa thấm ướt đôi vai nhưng cô chẳng bận tâm, hướng về hồ cảnh trong biệt thự.Mưa càng lúc càng lớn, ánh mắt người phụ nữ bị thu hút bởi cô gái ở đằng xa.Trong màn mưa mờ ảo, có một cô gái mặc váy trắng ngồi trên xe lăn cạnh hồ.

Cô không che ô, mặc cho mưa ướt sũng cơ thể.Cô dường như không cảm nhận được sự ẩm ướt của mưa, chỉ lặng lẽ dùng xe lăn từ từ tiến về phía hồ nước.

Dáng vẻ cô rất chật vật, bánh xe lăn di chuyển chậm chạp trên những viên sỏi xung quanh hồ.

Bất ngờ, bánh xe bị vấp phải một viên đá, cả người cô gái mất kiểm soát và ngã nhào xuống đất.Nhưng cô không dừng lại vì nỗi đau ngắn ngủi này, chỉ lết từng bước một về phía mép hồ.Giống như hồ nước là điểm đến cuối cùng của cô.Sầm Linh Thu không kịp suy nghĩ nhiều, vội chạy tới.Dụ Minh Kiều cảm thấy rất đau.Đau khắp nơi.Vết bỏng trên lòng bàn tay đã mưng mủ khi bị mưa thấm vào, máu loang ra trên những viên sỏi trắng, chỉ cần chạm nhẹ là đau thấu xương.Mắt cô cũng rất đau.Lạnh quá.Đau quá.Khi nào mới chấm dứt được sự đau đớn rối loạn này?Thật sự đau quá.Dụ Minh Kiều nhìn hồ nước ngay gần mình, ánh mắt Dụ Minh Kiều nhìn hồ nước ngay gần mình, ánh mắt trống rỗng và bình thản.Cô như đang thực hiện một điều ước mà mình mong chờ đã lâu, bỏ qua cơn đau trên thân thể.

Vì đôi chân đã mất cảm giác, cô chỉ có thể dùng khuỷu tay chống đỡ cơ thể, lê lết một cách khốn khổ về phía trước.Mưa không có dấu hiệu ngừng lại, đôi mắt của Dụ Minh Kiều đã ngập quá nhiều nước mưa, khiến đôi mắt đỏ rực, cô cảm thấy khó chịu vô cùng, không nhịn được mà dùng đôi tay rớm máu muốn xoa mắt mình.Bất chợt, một đôi tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay cô.Ngay khoảnh khắc đó, cơn mưa trên người cô ngừng lại."

Đừng dùng tay bẩn để dụi mắt."

Sầm Linh Thu cúi xuống, một tay nắm lấy tay của Dụ Minh Kiều, tay kia cầm ô che mưa.

Giọng nói của cô nhẹ nhàng, bình thản, không có chút cảm xúc, giống như mặt hồ lặng gió trong ngày u ám.Dụ Minh Kiều nhìn rõ người đến, ngay lập tức hất tay cô ra, trên mặt hiện rõ vẻ chán ghét.

Cô thần sắc u ám, giọng lạnh lùng: "Cô lại muốn gì đây?"

Sầm Linh Thu không trả lời, "Vào nhà trước đi."

Cô nói rồi định đỡ cô ấy dậy, nhưng Dụ Minh Kiều coi cô như sinh vật ghê tởm, không muốn chạm vào.

Dụ Minh Kiều tự dùng khuỷu tay khó khăn chống đỡ ngồi dậy, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo như rắn.Lúc này, Sầm Linh Thu mới thấy rõ gương mặt của cô ấy.Một người cực kỳ xinh đẹp.

Tóc mái ngang trán, mái tóc đen mềm mại xõa dài phủ lên vai và lưng.

Mái tóc đen càng tôn lên nước da trắng nhợt của cô ấy.

Đôi mắt hình hoa đào, đuôi mắt hơi xếch, thêm vài nét quyến rũ huyền ảo.Đôi đồng tử đen láy, hàng mi dài và dày, đôi mắt vốn đẹp sắc sảo, lại vô hồn như mặt nước chết giữa ngày đông lạnh giá, không chút sinh khí.Cô ấy thật sự rất đẹp, nhưng vô cùng uể oải, như một con búp bê trong tủ kính không còn sức sống.Quả nhiên là nữ chính."

Linh Thu."

Dụ Minh Kiều đột nhiên cười, nụ cười cứng ngắc kỳ lạ, "Cô không phải ghét tôi sao?"

Sầm Linh Thu không nói gì."

Cô giết tôi đi."

Dụ Minh Kiều thốt ra lời kinh người, nét mặt bình tĩnh đáng sợ, "Chỉ cần tôi chết, em trai mà cô yêu thương sẽ không để tâm đến một phế vật như tôi nữa."

Trong đầu Sầm Linh Thu bỗng vang lên một âm thanh điện tử gấp gáp.【Cảnh báo!

Ý thức tự hủy hoại của nữ chính hiện tại đã đạt 90%, xin ký chủ nhanh chóng thực hiện biện pháp giảm hệ số này!】Sầm Linh Thu đáp lại trong đầu, "Im lặng đi."

Âm thanh điện tử nghe lời mà biến mất."

Còn trẻ như vậy sao đã nghĩ đến cái chết rồi?"

Sầm Linh Thu vẻ mặt nhạt nhẽo, mặc kệ nữ chính đẩy cô ra, mạnh mẽ đỡ nữ chính ngồi lên xe lăn, "Mưa to rồi, quay về thôi, sẽ bị cảm đấy."

Dụ Minh Kiều một lòng chống cự việc cô chạm vào, nhưng thân thể quá yếu, dù cao hơn Sầm Linh Thu cả cái đầu, vì quá gầy và đã chịu quá nhiều đọa đày, cô không địch lại được."

Câm miệng."

Dụ Minh Kiều lạnh lùng trừng mắt, "Cô giả tạo gì chứ?

Cô làm bỏng tay tôi, để tôi mắc mưa ở đây, giờ lại nói những lời tốt đẹp, Linh Thu, cô thật kinh tởm."

Đối diện với lời chất vấn ấy, Sầm Linh Thu không biết nói gì.

Dù sao, đó cũng là sự thật hiển nhiên, tất cả đều là những gì "Linh Thu" thật sự đã làm với cô.Nhưng cô không phải là Linh Thu.Sầm Linh Thu chỉ là một nhân viên tại tiệm sách xuyên không, đóng vai các nhân vật phụ trong các thế giới tiểu thuyết khác nhau, nhằm thúc đẩy cốt truyện tiến triển."

Linh Thu" là vai diễn mà cô mới nhận gần đây.Theo lời hệ thống, thế giới tiểu thuyết này là một cuốn ngôn tình cổ điển đẫm máu.Nam chính trong lòng luôn có một bóng hình trắng ngọc đã mất.

Để xoa dịu nỗi nhớ nhung, một ngày nọ anh ta nhìn thấy nữ chính, vì cô có đôi mắt và tính cách giống hệt người yêu cũ đã qua đời, nên nam chính coi cô là thế thân của người đó và bắt đầu theo đuổi cô.Nhưng nữ chính không thích anh ta, luôn từ chối.

Nam chính tự phụ và bá đạo, dùng quyền lực giam giữ cô trong trang viên riêng của mình, ý định biến cô thành chim hoàng yến trong lòng chỉ có mình anh ta.Mẹ của nữ chính mất sớm, ba lại mê cờ bạc và rượu chè, hoàn toàn không quan tâm đến cô.

Hơn nữa, cô còn bị liệt hai chân, không ai chú ý đến cô, hoàn toàn không thể chống lại nam chính.

Cô chỉ là một đóa hoa trắng nhỏ xinh đẹp nhưng mềm yếu đáng thương.Cho đến khi nam thứ xuất hiện tại trang viên, vừa gặp đã yêu nữ chính và giúp cô trốn thoát.

Nam chính sau đó mới nhận ra tình yêu thật sự dành cho cô và bắt đầu hành trình "theo đuổi vợ đầy gian khổ".

Cuối cùng, sau muôn vàn khó khăn, hai người họ có một kết thúc hạnh phúc (HE).Gần đây, hệ thống phát hiện xu hướng tự hủy của nữ chính ngày càng cao, thậm chí dự đoán rằng vào ngày sinh nhật của nữ chính, xu hướng tự hủy này có thể đạt đến đỉnh điểm, dẫn đến việc tự sát.Điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến ý thức của thế giới.

Nữ chính là trung tâm của thế giới ngôn tình này, nếu cô ấy gặp chuyện không may, thế giới sẽ không thể tiếp tục.Vì vậy, hệ thống quyết định cử người đến để cứu vãn xu hướng tự hủy của nữ chính.

Vai diễn cứu rỗi này được giao cho "Linh Thu".Bởi vì trong thế giới gốc, "Linh Thu" là một phản diện cực kỳ tàn nhẫn đối với nữ chính.

Cô là chị gái của nam chính, cũng là bạn thân của bóng hình trắng ngọc của nam chính.

Cô khinh thường nữ chính bị tàn tật, cho rằng cô đã cướp đi vị trí của bạn thân mình, vì vậy thường xuyên sỉ nhục và áp bức cô.Nam chính biết hành động của chị mình nhưng vẫn dung túng, vì sau mỗi lần bị "Linh Thu" làm khó dễ, nam chính sẽ giả vờ làm một quý ông dịu dàng, quan tâm đến nữ chính, khiến cô gái mong manh này coi anh ta là vị cứu tinh và dựa dẫm vào anh.Nam chính rất thích thú với quá trình này.Có thể nói, nhân vật "Linh Thu" là công cụ tàn phá tinh thần của nữ chính.

Sự yếu đuối của nữ chính phần lớn bắt nguồn từ những lời sỉ nhục và áp bức từ "Linh Thu"
 
[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 2


Hệ thống chọn để "Linh Thu" đảm nhiệm vai trò này với hy vọng thay đổi việc ức hiếp nữ chính.

Hiện tại, nữ chính vừa bị nhốt vào trang viên không lâu, có lẽ vẫn còn cơ hội cứu vãn.

Cô cần tìm cách kéo nữ chính ra khỏi xu hướng tự hủy, ngăn chặn cô ấy tự sát vào ngày sinh nhật.Hôm nay là ngày đầu tiên Sầm Linh Thu đảm nhận vai trò này, và ngay lúc này đây, cô phải đối mặt với một phân đoạn kịch tính, khi "Linh Thu" cố ý đẩy nữ chính bị bỏ đói nhiều ngày ra ngoài vườn dưới trời mưa, và cảnh cáo nếu cô dám trở về nhà, sẽ bị nhốt vào kho dưới tầng hầm một nơi tối tăm ẩm ướt mà nữ chính rất sợ.Nữ chính đáng thương vừa bị "Linh Thu" đổ nước sôi lên lòng bàn tay không lâu trước đó, không được điều trị đúng cách, cơ thể yếu ớt, bị mưa ướt mà không một ai giúp đỡ.Sầm Linh Thu với vai trò là người cứu rỗi nữ chính, tất nhiên không thể để nữ chính bị bỏ rơi như vậy.

Cô vội vàng đến và thấy nữ chính đang cố gắng nhảy xuống sông.Sầm Linh Thu nhận ra rằng xu hướng tự hủy của nữ chính đã đến mức nguy hiểm.Cô im lặng chấp nhận lời chất vấn của nữ chính.

Trời mưa lớn, và cô chỉ muốn vào nhà.Càng im lặng, Dụ Minh Kiều càng trở nên điên cuồng.

Cô ấy hất mạnh chiếc ô của Sầm Linh Thu ra, nắm lấy cổ áo cô, dí sát mặt cô."

Linh Thu, tôi hận cô!"

Dụ Minh Kiều giọng khàn khàn, đầy sự căm ghét, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tại sao tôi phải gặp các người, tôi đã làm gì sai!

Tại sao cô và em trai cô phải đối xử với tôi như vậy!

Cô và em trai cô đều là những kẻ ghê tởm, chẳng ai trong hai người tốt đẹp cả!"

Cô dường như chỉ biết chửi người là "ghê tởm."

Sầm Linh Thu bị cô ấy nắm chặt cổ áo, thần sắc vẫn lạnh lùng.

Cảm xúc của cô như một bông hoa băng kết, phía bên ngoài luôn là sự lạnh lẽo vô cảm.Gương mặt tuyệt vọng méo mó của Dụ Minh Kiều khắc sâu trong mắt cô, sự sụp đổ không thể giấu giếm, khí chết rõ ràng, và nỗi hận thấu xương, tất cả đều được khắc họa nguyên vẹn trong mắt của Sầm Linh Thu.Mưa nhanh chóng làm ướt sũng cả hai người.Sầm Linh Thu thấy cảnh hai người phụ nữ đứng dưới mưa thế này thật buồn cười.Nhưng đây không phải lúc để nói chuyện."

Nếu muốn chửi tôi thì vào nhà mà chửi."

Sầm Linh Thu vừa nói vừa định đẩy chiếc xe lăn của cô ấy, "Trời mưa lạnh lắm đấy."

Dụ Minh Kiều còn định nói gì đó, nhưng vì kiệt sức, mí mắt dần khép lại, đầu gục xuống vai của Sầm Linh Thu.Sầm Linh Thu thầm cảm thấy may mắn vì cô ấy ngất đi, đứa trẻ này quá bướng bỉnh, vào nhà như thể muốn lấy mạng cô vậy.Trang viên này được xây dựng trên sườn núi, ít người qua lại, trong trang viên rộng lớn chỉ có một người giúp việc câm lớn tuổi.

Sầm Linh Thu và người giúp việc cùng đưa Dụ Minh Kiều vào phòng, sau đó bảo người giúp việc đi chuẩn bị một ít thuốc trị bỏng.Dụ Minh Kiều và Sầm Linh Thu cả hai đều bị ướt sũng, Sầm Linh Thu thay quần áo sạch sẽ rồi bắt đầu giúp Dụ Minh Kiều thay đồ.Khoảnh khắc cởi bỏ quần áo, trong lòng Sầm Linh Thu chỉ có một suy nghĩ.Nữ chính thực sự quá gầy.Làn da quá trắng bệch, toàn thân hầu như không có chút thịt nào, xương quai xanh nhô ra.

Điều khiến cô ngạc nhiên hơn là trên người Dụ Minh Kiều có rất nhiều vết bầm tím, có vết cũ để lại dấu vết mờ, còn có những vết mới rõ ràng hiện ra trên làn da trắng như tuyết, trông thật rùng rợn.Không biết có bao nhiêu trong số những vết thương này là do "Linh Thu" gây ra.Món quà ý nghĩa nhất cho người thân yêu.Trong lòng Sầm Linh Thu không có nhiều dao động.

Những năm qua, cô đã đóng vai nhiều nhân vật và chứng kiến rất nhiều cảnh đời bi thảm, cảm xúc đã trở nên chai sạn.Cô chỉ làm nhiệm vụ, chăm sóc Dụ Minh Kiều một cách chuyên nghiệp.

Đúng lúc đó, người giúp việc đưa thuốc đến, và Sầm Linh Thu vốn rất giỏi trong việc xử lý vết thương nên tự tay giúp Dụ Minh Kiều bôi thuốc.Lòng bàn tay của Dụ Minh Kiều đã bong tróc da, cả bàn tay đỏ ửng, sưng tấy, vết bỏng bị mưa ngấm vào khiến nó trở nên trắng bệch, trông thật khó coi.Trong quá trình bôi thuốc, có lẽ vì cảm thấy đau, Dụ Minh Kiều trong cơn mê nhẹ nhàng rên rỉ, hàng lông mày khẽ nhíu lại.Sầm Linh Thu chậm rãi động tác lại.Sau khi xử lý xong vết thương, Dụ Minh Kiều vẫn chưa tỉnh, Sầm Linh Thu đắp chăn cẩn thận cho cô rồi rời khỏi phòng.Vừa mở cửa, cô thấy người giúp việc câm đứng trước cửa, người giúp việc cúi đầu chào cô một cách kính cẩn, Sầm Linh Thu chỉ đáp lại một tiếng nhẹ nhàng, rồi bước về phòng của "nguyên chủ."

Đi được vài bước, cô chợt nhớ ra điều gì đó, quay đầu nhìn lại phòng của Dụ Minh Kiều, thấy người giúp việc vẫn dán mắt vào phòng, sau đó lấy điện thoại ra để gõ chữ.Sầm Linh Thu nhớ lại rằng người giúp việc này thuộc về phe nam chính, sau mỗi lần "Linh Thu" hành hạ nữ chính, bà ta sẽ chụp lại tình cảnh đáng thương của nữ chính và gửi cho nam chính, để anh ta xuất hiện như một vị cứu tinh giả tạo ở trang viên.Người giúp việc này thỉnh thoảng cũng giúp "Linh Thu" hành hạ nữ chính, không nấu cơm cho cô, cậy nữ chính bị tàn tật mà cướp đi xe lăn, bắt cô ngồi trong gió lạnh ở sân.Nam chính biết tất cả những chuyện này nhưng vẫn chọn cách phớt lờ.

Nam chính là một kẻ lạnh lùng ích kỷ, tính cách bạo lực và điên cuồng.

Ban đầu, anh ta chỉ coi nữ chính như một vật thế thân không quan trọng, hoàn toàn không quan tâm đến sức khỏe của cô, chỉ cần cô nghe lời anh ta là đủ.Sầm Linh Thu nhớ rằng theo cốt truyện sắp tới, nam chính sẽ lại xuất hiện tại trang viên như thường lệ, đóng vai một quý ông, mong đợi nữ chính dựa dẫm vào mình như trước.

Nhưng nữ chính sẽ dùng lý do bị bỏng tay để yêu cầu đi bệnh viện, rời khỏi trang viên.

Nam chính không thích nữ chính rời khỏi tầm kiểm soát của mình, anh ta nhận ra ý định của cô và trong cơn điên cuồng đã nhốt cô vào kho dưới tầng hầm, không cho ai đến gần.Nữ chính sợ bóng tối và bị nhốt trong đó ba ngày.

Khi được thả ra, cô trở nên mơ hồ, héo hon, và không nói một lời trong suốt gần một tháng.Khi mới nhận nhiệm vụ này, dù đã quen với nhiều tình yêu trong các thế giới tiểu thuyết, Sầm Linh Thu vẫn bị quan niệm tình yêu của thế giới này làm cho sốc."

Tình yêu thật sự là một sự tra tấn đau đớn."

Đó là điều cô đã nói với hệ thống khi nhận nhiệm vụ.Và với tinh thần hiện tại của nữ chính, cô chắc chắn không chịu nổi cơn điên của nam chính, điều này chỉ khiến khuynh hướng tự hủy hoại của cô tăng lên đáng kể.Sầm Linh Thu quay lại, bước vài bước đến bên người giúp việc, rút điện thoại khỏi tay bà ta, và trong ánh mắt bàng hoàng của bà, cô xóa hết nội dung của cuộc hội thoại."

Từ giờ không cần báo cáo chuyện của cô ấy cho em trai tôi nữa."

Giọng cô bình tĩnh.

"Bà cũng lớn tuổi rồi, chắc cũng nên nghỉ ngơi an dưỡng.

Ngày mai hãy về nhà chăm sóc con cháu đi."

Người giúp việc trố mắt, không thể tin rằng mình vừa bị sa thải.Sầm Linh Thu lịch sự mỉm cười xa cách, rồi quay người rời đi.Người giúp việc nhìn bóng lưng cô, hoàn toàn không thể hiểu nổi.Hôm nay vị tiểu thư này không những không còn cái khí thế kiêu ngạo, mà thậm chí còn tự mình chăm sóc Dụ Minh Kiều, rõ ràng là trước đây cô ta muốn giết chết đứa trẻ kia cơ mà.Người giúp việc lớn tuổi không thể hiểu được suy nghĩ của người trẻ.
 
[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 3


Dụ Minh Kiều sau đó ngất đi và ngủ li bì suốt hai ngày.

Nếu không phải hệ thống phát hiện rằng nữ chính chỉ vì quá suy nhược mà ngất đi, Sầm Linh Thu còn tưởng rằng cô ấy mắc phải căn bệnh gì nghiêm trọng.Khi tỉnh dậy, bên ngoài vẫn là cơn mưa như trút nước, tiếng mưa dội lên cửa sổ ầm ĩ.Dụ Minh Kiều mở mắt nhìn lên trần nhà, đôi mắt lờ đờ dán chặt vào một điểm vô định, mất rất lâu mới tỉnh táo lại.Ánh sáng chói mắt và tiếng mưa không ngừng nhắc cô rằng cô vẫn còn sống, vẫn đang hít thở chậm rãi.Cô đã nghĩ mình đã chết rồi.Thật kỳ lạ, tại sao cô vẫn còn sống?Mỗi lần mở mắt, điều chờ đợi cô chỉ là những trận bạo lực vô lý và lời lăng mạ, không có tự do, mỗi ngày cô như một con chó bị đánh gãy chân bị nhốt trong lồng.Cô đơn, không có tình yêu.Chỉ có nỗi đau đáng chết, dường như không bao giờ kết thúc.Thật khiến người ta phát điên.Ở cửa có tiếng bước chân, rồi cánh cửa mở ra, Sầm Linh Thu bước vào phòng."

Đã tỉnh rồi?"

Cô có chút bất ngờ.

"Cô đã ngủ ba ngày rồi."

Trước sự xuất hiện của cô ấy, nét mặt của Dụ Minh Kiều không chút biến đổi, đôi mắt đen sâu thẳm, như một hố đen lạnh lẽo chỉ tràn ngập hơi thở của cái chết."...

Lại nghĩ ra cách gì để hành hạ tôi nữa à?"

Dụ Minh Kiều không thèm nhìn cô, giọng điệu bình thản một cách kỳ lạ, vì đã ngất quá lâu nên giọng cô có chút khàn khàn, yếu ớt."

Gì cơ?"

Giọng cô ấy quá yếu khiến Sầm Linh Thu không nghe rõ.Dụ Minh Kiều chậm rãi chớp mắt, nói bằng giọng tự hủy hoại "Muốn hành hạ tôi thì nhanh lên, tôi muốn ngủ."

Cô biết rõ rằng Linh Thu đã kéo mình ra khỏi cơn mưa, ngăn cản ý định tự sát của mình chỉ vì muốn tiếp tục hành hạ cô.Dụ Minh Kiều cảm thấy rất mệt, bụng rất đói, cô chỉ muốn ngủ.Chỉ cần ngủ, mọi thứ từ cơn đói đến những kẻ đáng ghét, cô sẽ quên đi.Sầm Linh Thu ừ một tiếng, không phản đối.

"Được."

Âm thanh điện tử trong đầu cô lại vang lên.【Ký chủ, cô điên rồi ư, nữ chính hiện tại đang trong trạng thí yếu ớt nhất, cô sao không an ủi cô ấy, mà lại còn nói những lời như thế này, lỡ như cô ấy lại nghĩ quẩn thì làm sao 】Hệ thống này đồng hành với các nhân viên của cục xuyên sách để thực hiện nhiệm vụ, mỗi hệ thống đều được lập trình tính cách dựa trên tính cách của ký chủ.

Sầm Linh Thu tính cách lạnh nhạt, không thích ồn ào, nên hệ thống của cô hầu như không bao giờ xuất hiện.Sầm Linh Thu lười trả lời hệ thống.Nữ chính bây giờ đang mang trong lòng sự căm ghét và từ chối cao độ đối với nguyên chủ, trong nhận thức của cô, nguyên chủ chỉ biết hành hạ cô ấy, đặc biệt thích nhìn thấy bộ dạng đau khổ của cô.Việc an ủi theo kiểu quan tâm này chỉ khiến nữ chính nghĩ rằng đó là một cách hành hạ khác.Sầm Linh Thu vừa mới tiếp nhận vai diễn này, nếu vội vã quá sẽ phản tác dụng, phải làm từ từ."

Cô xuống dưới ăn cơm với tôi."

Sầm Linh Thu đứng dựa vào cửa sổ, tư thế thoải mái.Dụ Minh Kiều đoán rằng cô ta định dùng thức ăn để hành hạ mình như mọi khi.Như lần trước Linh Thu biết cô ghét ăn cay, liền nhét mạnh thức ăn cay nồng vào miệng cô, bắt cô phải nuốt xuống, khiến bệnh dạ dày của cô tái phát, đau đớn suốt hai ngày.Dụ Minh Kiều chau mày, siết chặt nắm đấm, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay bị thương, đau nhói từng cơn.Cô thực sự rất ghét Linh Thu.Mỗi giây mỗi phút cô đều muốn Linh Thu chết đi.Sầm Linh Thu nhanh chóng phát hiện ra tay của Dụ Minh Kiều đang run rẩy.Cô cau mày, bước nhanh về phía trước, nắm lấy tay nữ chính, sau đó mạnh mẽ bẻ ngón tay cô ra, thấy chút máu thấm qua lớp băng gạc.Cô cũng bẻ tay còn lại của nữ chính, lòng bàn tay đã có vết đỏ do bị bấu, nhưng chưa chảy máu.Sầm Linh Thu không ngờ chỉ một câu đơn giản của mình lại khiến nữ chính phát điên như vậy, "Linh Thu" quả thực là một nhân vật phiền phức trong mắt nữ chính.Nhiệm vụ lần này không dễ như cô nghĩ.Dụ Minh Kiều rút tay lại, lạnh lùng nói "Đừng chạm vào tôi."

Giọng nói chất chứa sự ghê tởm không thể che giấu.Sầm Linh Thu không để ý đến thái độ của cô ấy, chỉ hơi băn khoăn thở dài.

"Vết thương, có lẽ lại bị nứt rồi."

"Thì sao."

Dụ Minh Kiều cười lạnh.

"Đó chẳng phải là điều cô muốn sao?

Cô không phải mong tôi chết đi vì vết thương nhiễm trùng sao?"

"Đừng đoán mò tâm lý của người khác."

Sầm Linh Thu bình thản cầm lấy hộp thuốc trong phòng, ngồi xuống bên giường, định giúp cô tháo băng.Dụ Minh Kiều bướng bỉnh không để cô chạm vào."

Cô giả vờ làm người tốt hiểu chuyện thật đáng ghê tởm."

Dụ Minh Kiều nhếch mép lạnh lùng nhìn cô.

"Linh Thu, cô thật sự khiến tôi phát ớn.

Cô biết không, mỗi khi cô chạm vào tôi, tôi lại thấy buồn nôn."

Dụ Minh Kiều chờ đợi Sầm Linh Thu sẽ nổi giận, và chuẩn bị tinh thần đối mặt với bạo lực.Nhưng Sầm Linh Thu chỉ suy nghĩ vài giây rồi thì thầm "Vậy sao?"

Nữ chính đã căm ghét nguyên chủ đến mức này rồi à.Sầm Linh Thu đứng dậy.

"Đó là sự thật khách quan, tôi không phủ nhận lời cô.

Được rồi, nếu cô ghét tôi chạm vào, thì tự mình xử lý vết thương đi."

Sau đó, sợ cô ấy không biết cách xử lý vết thương, cô cẩn thận giải thích từng bước bôi thuốc và những điều cần chú ý.Giọng cô không vội vã, khuôn mặt trầm tĩnh, không thể hiện bất kỳ cảm xúc gì, xung quanh cô là một khí thế lạnh lùng.Dụ Minh Kiều gần như chưa bao giờ thấy cô ấy có thái độ như vậy, cũng chưa bao giờ nghe cô ấy nói chuyện với mình bằng giọng điệu bình thản này.Linh Thu lúc nào cũng kiêu ngạo và độc ác, lời nói luôn cay nghiệt và ích kỷ, trước mặt cô luôn tỏ ra cao ngạo, tự phụ.Sau khi giải thích xong, Sầm Linh Thu nói tiếp.

"Sau khi xử lý xong, cô xuống ăn cơm.

Tôi sẽ đưa cô xuống.

Hoặc tôi sẽ mang lên cho cô, tùy cô chọn.

Nếu sau mười lăm phút cô không xuống, tôi sẽ mang thức ăn lên."

Dụ Minh Kiều mặt mày u ám, không muốn nói chuyện với cô."

Nhất định phải ăn."

Sầm Linh Thu nhẹ nhàng cong môi.

"Không ăn sẽ cảm thấy đói, bụng đói là rất đau đấy."

Rồi cô rời khỏi phòng.Dụ Minh Kiều không hiểu tại sao người phụ nữ này lại đột nhiên nói những lời như đang giáo dục trẻ con, càng không hiểu nổi tại sao cô ta thực sự không tức giận, ngược lại còn tôn trọng lời nói của cô, cứ thế mà rời đi mà không làm gì.Cô đương nhiên không tin rằng người phụ nữ này đã nhận ra lỗi lầm, trái lại, Dụ Minh Kiều càng thấy cô ta giả tạo hơn.Khi Sầm Linh Thu đi khỏi, Dụ Minh Kiều cảm thấy như có thể thở dễ dàng hơn nhiều.Ở cùng một phòng với người phụ nữ đó khiến cô cảm thấy ngạt thở.Dụ Minh Kiều nhìn vào hộp thuốc trên tủ đầu giường, nghĩ đến lời dặn dò của Sầm Linh Thu, trong lòng dâng lên một cơn buồn nôn.Cô không nói gì, liền ném hết thuốc vào thùng rác cạnh giường.Dụ Minh Kiều tháo băng trên lòng bàn tay, thấy vết thương đã lành đi nhiều, không còn nghiêm trọng như ngày hôm đó, hầu hết đã bắt đầu đóng vảy, chỉ có viền ngoài vừa bị cô cào rách, chảy một ít máu.Cô không tin rằng đây là việc của Sầm Linh Thu, cô chắc chắn không làm như vậy.Có lẽ là đám người làm trong nhà sợ cô bị thương nặng sẽ bị sa thải, nên đã "tốt bụng" giúp cô xử lý vết thương.
 
[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 4


Sầm Linh Thu thấy Dụ Minh Kiều không xuống lầu, liền mang thức ăn lên tầng hai.Cô mở cửa, Dụ Minh Kiều đã rời khỏi giường và ngồi trên xe lăn, đôi mắt đen láy trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi mưa đang rơi."

Đang nhìn gì vậy?"

Nghĩ đến việc Dụ Minh Kiều cơ thể yếu ớt, không thể ăn đồ ăn quá dầu mỡ, cô đã nấu cháo kê, làm thêm vài món ăn, một ít sủi cảo và hầm một bát canh gà.Dụ Minh Kiều im lặng, không thèm liếc cô một cái.Sầm Linh Thu nhìn theo ánh mắt cô hướng ra ngoài cửa sổ.Ngoài cửa sổ, mưa lớn như trút, cây ngô đồng to lớn nhuốm một màu xanh dính dớp.

Ở chỗ tán lá rậm rạp, có một con chim nhỏ đậu lại.Lông vũ của con chim bị thấm ướt bởi mưa, ép sát vào da thịt, thân hình nhỏ bé run rẩy không ngừng.Sầm Linh Thu nhướng mày, dùng giọng điệu trêu chọc trẻ con hỏi: "Cô thương con chim nhỏ đó sao?

Có cần tôi giúp cô bắt nó vào nhà tránh mưa không?"

Dụ Minh Kiều cuối cùng cũng chịu cho cô một phản ứng, liếc cô một cái lạnh lùng, như đang chế nhạo lời cô nói.Sầm Linh Thu tất nhiên hiểu được ánh mắt của cô, chỉ khẽ cười không cảm xúc, không để tâm."

Đến ăn cơm đi, cô đã lâu rồi không ăn gì rồi."

Dụ Minh Kiều nhìn thoáng qua thức ăn trên bàn, lạnh lùng từ chối: "Không ăn, cút đi."

Miệng thì cứng rắn, nhưng tiếc là dạ dày lại mềm yếu, lời vừa dứt, bụng liền kêu lên một tiếng khẽ."...."

Sầm Linh Thu rất tinh tế mà không bật cười, chỉ đẩy xe lăn của cô đến trước bàn nhỏ, "Cháo sắp nguội rồi, ăn một chút đi."

Dụ Minh Kiều cũng không nhớ đã bao lâu rồi mình không ăn gì.

Một phần là do người làm và Linh Thu đôi khi cố ý không làm đồ ăn cho cô, hai chân tàn phế, không thể vào bếp được, mặt khác, cô cũng không có hứng thú với việc ăn uống.Con người ăn uống để hưởng thụ và sinh tồn, nhưng cả hai điều này cô đều không cần, cho nên ăn uống cũng trở nên vô nghĩa.Nhưng thực ra bụng cô đã cảm thấy rất đói, dạ dày cũng đau, nhưng cô quen với việc phớt lờ điều đó.Dù sao từ nhỏ đến lớn, cảm giác đói luôn vây quanh cô.Cô không muốn ăn gì, càng không muốn ăn đồ ăn của Linh Thu.Ai mà biết cô ta sẽ làm gì trong thức ăn cơ chứ.Quan trọng nhất là, Linh Thu đang ngồi đối diện cô.Cô ghét có người cùng ăn cơm với mình.Dụ Minh Kiều không nhúc nhích, như một con rối ngồi trên xe lăn, ánh mắt lạnh lùng nhìn thức ăn trên bàn.Sầm Linh Thu ngồi đối diện cô, thấy cô mãi không động đậy, nghĩ đến điều gì đó, liền nói bằng giọng nhàn nhạt: "Sao vậy?

Là nhìn thấy tôi ngồi đây khiến cô cảm thấy buồn nôn sao?"

Dụ Minh Kiều chậm rãi chớp mắt, khẽ "ừ" một tiếng.Sầm Linh Thu hạ mi mắt, khuôn mặt bình thản nhưng ẩn chứa vài phần lạnh lẽo.Cô khẽ nhéo ngón tay, giọng nói lạnh như nước: "Vậy cô cứ từ từ mà ăn, ăn xong tôi có chuyện muốn nói với cô."

Nói xong, cô không do dự mà rời khỏi phòng.Sầm Linh Thu xuống lầu dọn dẹp nhà bếp, cảm thấy cũng khá ổn rồi liền quay lại tầng trên, gõ cửa phòng của Dụ Minh Kiều, vẫn không ai trả lời, cô tự mở cửa và bước vào.Dụ Minh Kiều vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, bất động như một khúc gỗ khô không sự sống trong ngày đông.Sầm Linh Thu nghĩ cô chưa ăn gì, đến trước bàn mới phát hiện không phải không động, chỉ là ăn rất ít.Cô chỉ uống một nửa bát cháo, ăn một ít sủi cảo, còn lại gần như không đụng đến."

Là tôi nấu không ngon sao?"

Sầm Linh Thu nghi hoặc.Cô vẫn tự tin vào tay nghề nấu nướng của mình, trong quá khứ, nấu ăn là công việc hàng ngày, kỹ năng này cô vẫn còn nắm rất vững.Dụ Minh Kiều không trả lời, thiếu kiên nhẫn nói: "Cô muốn nói gì với tôi."

Thôi bỏ đi, dù sao cũng đã ăn một chút, như vậy cũng tốt hơn không ăn gì.

Sầm Linh Thu không tiếp tục truy hỏi, tựa lưng vào cửa sổ, vị trí này có thể đối diện với Dụ Minh Kiều."

Cô rời khỏi đây đi."

Cô nói.Đôi mắt đen thẫm u ám của Dụ Minh Kiều khẽ động, dường như nghĩ mình nghe nhầm.Cô ta đang nói gì vậy.Cô ta sẽ đưa mình rời khỏi đây.Điên rồi.Linh Thu yêu thương và chiều chuộng em trai nhất, cô ta hiểu rõ rằng em trai không cho phép mình rời khỏi trang viên này nửa bước, nên vừa hành hạ vừa giám sát mình.Dụ Minh Kiều bị nhốt ở trang viên này đã hơn một tháng, không biết còn phải ở đây bao lâu nữa.

Bên cạnh cô không một bóng người, không ai quan tâm đến việc một người tàn tật đã mất tích hơn một tháng.Bạn bè, người yêu, người thân.Cô không có một ai.Cô không có công cụ liên lạc, nơi này hoang vu không bóng người, cô đã thử trốn thoát.Nhưng một kẻ chỉ có thể ngồi trên xe lăn thì có thể chạy bao xa, vừa ra khỏi cửa đã bị Linh Thu bắt về, rồi mách lại với em trai cô ta.Tên cặn bã đó đã làm gì nhỉ.À, hình như là lấy đi xe lăn của cô, để cô ngồi trên ghế dài trong vườn.

Vườn có rất nhiều côn trùng, cô rất sợ côn trùng, muốn trốn mà không trốn được, không có xe lăn, cô chẳng thể đi đâu cả.Người đàn ông đó chỉ đứng trên lầu hai yên lặng nhìn sự chật vật của cô, muốn cô nhận ra sai lầm của mình.Cô ở lại trong vườn suốt một đêm.

Ban đêm trên sườn núi, chênh lệch nhiệt độ rất lớn, đêm hè hôm đó, ngoài côn trùng và muỗi ghê tởm, còn có lạnh.Lạnh thấu xương.Sau đêm đó, cô biết tự do của mình đã bị cặp chị em này đè nén dưới lớp đất lạnh lẽo trong vườn.Bây giờ Linh Thu nói gì.Cô ta cho phép mình rời khỏi đây.Dụ Minh Kiều căn bản không tin, chỉ cảm thấy người phụ nữ này chắc lại nghĩ ra cách nào đó để hành hạ mình.
 
[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 5


"Có ý nghĩa sao?"

Cô khẽ nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa xinh đẹp phủ đầy một tầng băng giá dày đặc, "Khi nào cô cũng bắt đầu nói những lời vô nghĩa này, nếu cô lại nghĩ ra cách hành hạ tôi, thì cứ làm đi chẳng phải tốt hơn sao?"

Dường như không hiểu, vẻ mặt ngây thơ trên khuôn mặt kiều diễm, như một thiếu nữ bối rối trước một bài toán khó."

Hoặc nếu cô thấy tôi chướng mắt, thì cứ giết tôi đi."

Nụ cười của thiếu nữ hơi ngả ngớn, "Dù sao giết một người với nhà cô cũng rất dễ mà, cô muốn tôi chết thế nào, tôi đều có thể, tôi có thể chết bất cứ lúc nào."

Tinh thần của Dụ Minh Kiều đã bị kéo căng thành một sợi dây muốn đứt, lý trí và bản năng sinh tồn của cô đã bị nhấn chìm trong cái cống ngầm ẩm ướt và tối tăm từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành, còn Linh Thu và em trai cô ta thì liên tục ấn cô xuống đáy sâu.Thế nên, cô hoàn toàn không thể thở nổi.Vậy nên cô từ bỏ, tự ghét bỏ, vô cảm, thần kinh.Sống hay chết, đều như nhau.Mưa ngoài cửa sổ rả rích, rì rầm đập vào cửa kính, trong phòng chỉ còn lại sự tĩnh lặng.Sầm Linh Thu có thể cảm nhận được cảm giác điên cuồng, tự hủy hoại và chán ghét cuộc sống trên người Dụ Minh Kiều, cảm giác này giống như...Như thể mùa hè bất chợt đón nhận một cơn mưa đầu đông, một cái lạnh không bình thường.Và Sầm Linh Thu từ rất sớm đã trải qua loại lạnh này.Cô ghét sự lạnh lẽo này.Cô không khỏi bước tới, ngồi xổm trước mặt cô ấy, đối diện, nhìn thẳng vào mắt cô ấy."

Tôi sẽ không làm gì cô."

Cô chậm rãi nói, "Tôi chỉ không muốn cô dính líu đến em trai tôi nữa."

Để lời nói này thêm phần thuyết phục, cô thu lại vẻ hòa nhã, thêm chút giọng điệu cay nghiệt của nguyên chủ: "Cô và em tôi không hợp nhau, chênh lệch quá lớn, nhà chúng tôi sẽ không cho cô bước vào, nên rời khỏi em tôi càng sớm càng tốt."

Nói thế này có chút đáng tin, Dụ Minh Kiều ngước mắt nhìn cô.Sầm Linh Thu thấy trong mắt cô có chút dao động, biết cô đã hơi tin, nhưng bị hành hạ quá lâu, nhạy cảm và nghi ngờ, ánh mắt vẫn đầy hoài nghi.Sầm Linh Thu tất nhiên sẽ không lừa cô.Dù sao nữ chính là đối tượng nhiệm vụ của cô, là công cụ quan trọng để cô đạt được điểm số.Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, cô sẽ có được một lượng lớn điểm thưởng.Mỗi nhân viên trong Cục Xuyên Thư đều làm nhiệm vụ để tích lũy điểm thưởng, chỉ cần điểm thưởng đủ, có thể tái sinh ở thế giới tiền kiếp.Sầm Linh Thu là người phóng khoáng, cô cũng muốn sống lại ở thế giới thực nhưng không điên cuồng như những người khác, làm việc thong thả, đi một bước nghỉ rất lâu, nên bao năm vẫn chưa tích lũy đủ điểm.

Mà chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của thế giới này, điểm của cô sẽ đủ, Sầm Linh Thu đã đi đến bước cuối cùng, dĩ nhiên không thể từ bỏ.Nên cô rất quan tâm nhiệm vụ này, cũng quan tâm đến nữ chính.Muốn giảm bớt xu hướng tự hủy hoại của nữ chính thì phải bắt đầu từ gốc rễ.Nguyên nhân thúc đẩy xu hướng tự hủy hoại của nữ chính có rất nhiều, trước tiên là tự do của cô ấy.Cô muốn nữ chính rời khỏi trang viên đã đè nén cô ấy này."

Cô vẫn là sinh viên đúng không."

Sầm Linh Thu thấy tóc mái của Dụ Minh Kiều hơi rối, có chút tính cách cưỡng chế, muốn giúp cô ấy chỉnh lại, Dụ Minh Kiều nghiêng đầu, tránh đi.Sầm Linh Thu phớt lờ sự bướng bỉnh của cô, nhanh chóng chỉnh lại tóc cô, trước khi cô nổi giận liền mở miệng: "Sinh viên thì làm những việc mà sinh viên nên làm."

Cô đứng dậy, "Đừng tiếp tục lãng phí thời gian ở đây."

Sinh viên.Từ khi đột ngột bị đưa đến trang viên này, mỗi ngày đều là một cuộc sống xám xịt không màu sắc, trước mặt cô như một tấm bảng đen khổng lồ.Dụ Minh Kiều gần như đã quên mất mình là một sinh viên đại học, một sinh viên đang theo học ngành mỹ thuật.Cô cũng có thể giống như người bình thường, đi học, vẽ tranh.Tại sao cảm giác cuộc sống đó cách mình rất xa.Nhưng cô thực sự có thể rời khỏi đây sao.Nếu lại là lừa gạt thì sao.Dụ Minh Kiều siết chặt tay vịn xe lăn, môi mím chặt, cô vẫn còn nghi ngờ rất lớn, không thể tin tưởng Sầm Linh Thu.Nói cho cùng, cô không tin người phụ nữ này đột nhiên thay đổi tính cách.Sầm Linh Thu nhìn ra sự nghi ngờ của cô, nhướn mày: "Cô nghĩ tôi sẽ lừa cô sao?"

Dụ Minh Kiều thần sắc lạnh lẽo, không nói một lời.Đứa trẻ này nghi ngờ cũng nặng thật.Sầm Linh Thu nhìn cô bằng ánh mắt như đang nhìn một cô em gái xinh đẹp nhưng rất khó tính."

Sẽ không lừa cô đâu."

Sầm Linh Thu khẽ cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô, "Nếu tôi lừa cô..."

Cô suy nghĩ một chút, nói: "Vậy thì cứ để tôi bị xe đâm chết đi."
 
[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 6


Sầm Linh Thu nói sẽ đưa cô rời đi, nhưng mấy ngày nay thời tiết thật sự rất tệ, mưa lớn gần như không dứt.

Vì địa thế cao, đôi khi còn có sương mù dày đặc.Do thời tiết xấu, ở sườn đồi còn xảy ra lở đất, dù không nghiêm trọng nhưng để an toàn, Sầm Linh Thu quyết định chờ mưa ngớt rồi mới tính tiếp.Những ngày này Dụ Minh Kiều hầu như không ra khỏi phòng.

Sầm Linh Thu sẽ mang đồ ăn vào phòng cô rồi rời đi, đợi cô ăn xong lại vào dọn dẹp.

Dụ Minh Kiều như mọi khi, ăn rất ít.Có lẽ lời nói lần trước của Sầm Linh Thu khiến cô tin tưởng phần nào, nên mấy ngày qua cô bắt đầu ăn uống đàng hoàng, cũng không làm điều gì điên cuồng tự hủy hoại bản thân nữa.Cô chỉ im lặng ở trong phòng vẽ tranh.Đôi lúc Sầm Linh Thu mang trà chiều vào, thấy cô ngồi trên xe lăn vẽ.

Mái tóc đen dài như tảo biển xõa xuống lưng gầy, gương mặt thanh tú lạnh nhạt, những đường nét hoàn mỹ luôn phủ một sắc u ám nặng nề, trông cô như không có sinh khí, chỉ chăm chú vẽ một cách vô hồn.Sầm Linh Thu nhận ra cô đã vẽ rất nhiều cảnh hoàng hôn bên bờ biển.Biệt thự này quá nhàm chán, vì vậy cô tò mò hỏi: "Cô thích hoàng hôn à?"

Dụ Minh Kiều im lặng, không trả lời.Đôi lúc, Sầm Linh Thu cảm thấy Dụ Minh Kiều sống mà như không tồn tại.

Cô không nói chuyện, ăn rất ít, hiếm khi cười, thậm chí cử động cũng rất ít.Từ xa nhìn, cô giống như một con búp bê bị hỏng, không còn chút sức sống nào.Sầm Linh Thu hỏi hệ thống về chỉ số tự hủy của Dụ Minh Kiều, hệ thống nói vẫn trong khoảng tám mươi đến chín mươi phần trăm, vẫn là một mức độ nguy hiểm cao.Sầm Linh Thu cho rằng cô chỉ vì ghét nơi này nên tinh thần suy sụp.Dụ Minh Kiều có tính cách cô độc và u tối, mà Sầm Linh Thu cũng là người trầm lặng và thờ ơ, cả hai đều không thích ồn ào, nên mấy ngày qua họ gần như không nói chuyện với nhau.Giống như hai người xa lạ sống chung trong căn biệt thự ẩm ướt này.Hôm nay, trời đã bớt mưa, sương cũng tan đi.

Ánh sáng trở nên tươi tắn hơn.Dụ Minh Kiều hôm nay cũng đang vẽ.Từ khi Sầm Linh Thu nói rằng trời tạnh sẽ đưa cô rời khỏi đây, cô ấy gần như không vào phòng này nữa.

Dụ Minh Kiều cũng đã ngừng tự hành hạ bản thân và không còn chất vấn một cách ngông cuồng nữa.Cô không biết Sầm Linh Thu đang nghĩ gì, nhưng đây là những ngày yên bình nhất kể từ khi cô đến căn biệt thự này.Dụ Minh Kiều thật ra không tin rằng Sầm Linh Thu sẽ thực sự đưa cô đi khỏi đây.

Cô không tin chút nào vào lời nói của người phụ nữ này, chỉ đang chờ xem khi nào cô ta lộ bản chất thật.Nếu Sầm Linh Thu chỉ đang giả vờ, Dụ Minh Kiều sẽ kéo cô ta chết chung.Dù sao cô cũng chẳng còn gì để mất, chẳng cần phải đắn đo gì nữa.Cô đang chơi một trò chơi với Sầm Linh Thu, chỉ cần chờ đến lúc trò chơi kết thúc, mọi thứ sẽ dừng lại.Nghĩ đến cảnh tượng đó, nghĩ đến vẻ đau đớn và hoảng sợ của Sầm Linh Thu, Dụ Minh Kiều không khỏi mong chờ.Cô đang vẽ dở, thì phát hiện hết màu xanh.Hộp màu ở trên kệ tường bên cạnh, Dụ Minh Kiều di chuyển xe lăn về phía kệ.

Nhìn lên, cô nhớ lại hộp màu đã bị Sầm Linh Thu cố tình đặt ở tầng ba, ngoài tầm với của cô.Dụ Minh Kiều lạnh lùng nhìn một góc hộp màu lộ ra ở tầng ba.

Cô biết đây là cách Sầm Linh Thu sỉ nhục mình.

Chiều cao này, chỉ cần người bình thường đứng lên là với tới, nhưng cô không đứng lên được.Cô rất khó đứng dậy.Dụ Minh Kiều như đang muốn đấu tranh với đôi chân mình, cô nắm chặt tay vịn xe lăn, cố gắng đứng lên.Năm mười bảy tuổi, sau khi bị mẹ kế đẩy xuống lầu, đôi chân cô đã trở thành tàn phế.

Cô từng muốn đứng dậy, nhưng mỗi lần chỉ đứng được chưa đến một giây thì lại ngã xuống.Cô đã thử không biết bao nhiêu lần, cuối cùng đành tuyệt vọng từ bỏ.Có lẽ do tinh thần đã bị hành hạ đến phát điên, cô lại không biết sợ mà cố gắng đứng lên.Kết quả vẫn như cũ.Khi cô vừa nhấc người khỏi xe lăn, tay mới chạm được vào mép hộp màu ở tầng ba thì cả người đã mất kiểm soát, nhanh chóng ngã trở lại.Tay cô quơ một cái, hộp màu rơi xuống.

Dụ Minh Kiều theo phản xạ muốn tránh, vội vàng di chuyển xe lăn, nhưng mọi thứ đến quá nhanh, động tác của cô hỗn loạn, bánh xe lăn đâm vào bàn phía sau.

Cô không ngồi vững, theo quán tính ngã nhào về phía trước, cả người ngã xuống sàn.Nắp hộp màu bị rơi ra, màu sắc vương vãi khắp nơi.

Dụ Minh Kiều ngã đè lên hộp màu.Ngay lập tức, cổ tay gầy gò, xanh xao của cô dính đầy màu.Hôm nay cô mặc một chiếc áo len trắng và một chiếc váy ngắn.

Trong tích tắc, chiếc áo trắng cùng đôi chân cô bị dính đầy màu sắc sặc sỡ, ngay cả tóc và má cũng bị dính vài vệt.Dụ Minh Kiều dù học chuyên ngành mỹ thuật nhưng mỗi lần vẽ tranh đều không tránh khỏi bị bẩn.

Tuy nhiên, cô có thói quen sạch sẽ, không chịu nổi khi cơ thể mình dính màu.Cảm giác nhầy nhụa, ẩm ướt khiến cô vô cùng khó chịu.Cô muốn leo lên xe lăn để vào phòng tắm tắm rửa.Nhưng ngay cả điều đơn giản này, cô cũng không làm được.

Cô vừa va vào góc bàn, bây giờ chỉ cần động một chút là đau, ngay cả việc bò cũng không bò nổi.Cô ngã xuống giữa đống màu, trên người là cảm giác khó chịu như có sên bò qua.

Ngay cả cô cũng cảm thấy mình bây giờ quá thảm hại, quá xấu xí.Chỉ là một việc nhỏ bé không đáng kể, vậy mà cô cũng không làm được.

Ngay cả việc bò vào phòng tắm cũng trở nên khó khăn.Cô chỉ có thể nằm đó như một xác chết, không làm được gì.Dụ Minh Kiều thật sự rất căm ghét bản thân mình.Cô căm ghét sự tàn tật của mình, căm ghét việc những điều nhỏ nhặt trong mắt người khác lại dễ dàng hủy hoại mình như thế.Cô căm ghét tất cả.Cô thật sự muốn sống như một người bình thường.Nhưng tại sao chỉ mình cô lại có một cơ thể không hoàn hảo, tại sao mọi thứ đối với cô lại trở nên tồi tệ đến vậy?Tại sao?Cô cắn chặt môi, hốc mắt đỏ hoe, ướt át.Đau khổ quá.Cơ thể thật ghê tởm.
 
[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 7


Lúc này, cửa đột nhiên mở ra, Sầm Linh Thu bước vào, "Vừa nãy có chuyện gì-"Cô nhìn thấy Dụ Minh Kiều ngã xuống đất, trên người dính đầy màu sắc, liền sải bước đến giúp cô đứng lên.Dụ Minh Kiều không đẩy cô ra.

Cô buộc phải thừa nhận rằng mình quá yếu đuối, bây giờ chỉ có thể dựa vào Sầm Linh Thu.Cảm giác tự căm ghét và xấu hổ dày đặc bao trùm lấy cô.Sầm Linh Thu không hỏi tại sao cô lại ngã, chỉ bình thản đỡ cô dậy, lấy khăn ướt lau sạch màu trên da cô, rồi lau tóc.Dụ Minh Kiều im lặng như chết, không động đậy.Giữa hai người họ dường như tồn tại một sự hòa hợp kỳ lạ, đầy mỉa mai.Nhưng đằng sau sự hòa hợp ấy vẫn là một tảng băng lớn."

Khó lau sạch."

Sầm Linh Thu nói, "Muốn đi tắm không?"

Dụ Minh Kiều chậm rãi gật đầu.Sầm Linh Thu chuẩn bị nước tắm, bế cô vào bồn, hỏi: "Cô có thể tự tắm không?"

Dụ Minh Kiều lặng lẽ gật đầu.Sầm Linh Thu đã quen với sự lạnh lùng của cô, không bận tâm: "Vậy cô cứ từ từ mà tắm, có chuyện gì thì gọi tôi."

Cô không thích phục vụ người khác tắm rửa, nhận được câu trả lời từ Dụ Minh Kiều liền rời đi.Sầm Linh Thu dọn dẹp lại đống bừa bộn trên sàn.

Dù nữ chính là người khuyết tật, cô biết việc tắm rửa đối với cô ấy khá khó khăn, vì vậy cô ngồi trong phòng chờ nữ chính tắm xong.Cô đợi rất lâu, đã hơn nửa tiếng mà Dụ Minh Kiều vẫn chưa xong, Sầm Linh Thu đi đến trước cửa phòng tắm, gọi cô một tiếng nhưng không có ai đáp lại, bên trong cũng không có tiếng động gì.Sầm Linh Thu sợ cô lại làm điều gì dại dột, vội mở cửa phòng tắm.Dụ Minh Kiều lạnh lùng nhìn cô một cái rồi thu hồi ánh mắt, cả người chìm trong bồn tắm, không có biểu cảm, cũng không cử động.Sầm Linh Thu thở phào nhẹ nhõm."

Tắm xong rồi sao không gọi tôi."

Sầm Linh Thu bước đến, sờ thử nước, thấy nước đã nguội."

Nước lạnh rồi, sao không thay nước?"

Dụ Minh Kiều không muốn nói chuyện với cô, mỗi lần nhìn thấy Sầm Linh Thu, cô lại nghĩ đến dáng vẻ thảm hại phải dựa vào cô ta, mà sự thảm hại này đều do sự ác độc của Sầm Linh Thu gây ra.Sầm Linh Thu thở dài, không thể hiểu nổi suy nghĩ của cô gái trẻ.

Cô định giúp Dụ Minh Kiều lau người, nhưng cô ấy lại như xấu hổ, né tránh không để cô chạm vào."

Ngại gì chứ."

Sầm Linh Thu nói, "Chúng ta đều là phụ nữ, không cần phải xấu hổ, lần trước cũng là tôi giúp cô thay quần áo, cần nhìn thì cũng đã nhìn thấy hết rồi."

Nói thật, thân thể của nữ chính quá gầy gò, trên người toàn là xương, da dẻ lại trắng bệch như người không bao giờ nhìn thấy ánh sáng, thật sự không đẹp chút nào, quá gầy.Nhưng điều đó cô không nói với Dụ Minh Kiều.Dụ Minh Kiều vẫn tránh né, mái tóc dài ướt sũng che phủ bờ vai và ngực, cô nghiêng người không thèm nhìn Sầm Linh Thu.Nghe lời của Sầm Linh Thu, lông mi cô khẽ rung.Cô luôn nghĩ rằng hôm đó là người giúp việc thay quần áo cho mình, hóa ra lại là cô ấy sao?Điều này không giống việc Sầm Linh Thu sẽ làm.Sầm Linh Thu thấy cô không lên tiếng, liền xem như cô đồng ý.

Cô cầm khăn khô lên định lau người cho cô, nhưng Dụ Minh Kiều giật lấy khăn, lạnh giọng nói: "Tôi tự làm, cô ra ngoài đi."

"...."

Rắc rối thật.Cô đi ra ngoài, đợi một vài phút, nghe thấy bên trong đã im lặng liền biết cô ấy đã thay quần áo xong, liền quay lại, bế cô ra ngoài.Dụ Minh Kiều rất nhẹ, nên việc bế cô không phải là vấn đề đối với Sầm Linh Thu.Đây là lần đầu tiên Dụ Minh Kiều bị cô bế, cảm giác làn da tiếp xúc với cơ thể ấm áp của người phụ nữ khiến cô thấy phản cảm và ghê tởm.Nếu có thể, cô chẳng muốn tiếp xúc với Sầm Linh Thu chút nào, nhưng nhiều chuyện không do cô quyết định.

Ai bảo cô hành động bất tiện, ngay cả việc căm ghét một người cũng không làm được triệt để, vì cô phải dựa vào người phụ nữ này.Sầm Linh Thu đặt Dụ Minh Kiều lên giường.

Thấy tóc cô vẫn còn ướt, cô chạm vào mái tóc rồi hỏi: "Sao tóc cô vẫn ướt thế, không lau à?"

Dụ Minh Kiều trông ủ rũ, như thể đã kiệt sức."

Không liên quan đến cô, ra ngoài đi, tôi muốn ngủ."

"Cứ thế mà ngủ à?"

Sầm Linh Thu nhướng mày, "Sẽ lạnh đấy, còn dễ bị ốm nữa."

Dụ Minh Kiều không hiểu sao tiểu thư như Sầm Linh Thu đột nhiên lại biến thành kiểu chị gái quan tâm như vậy.

Cô ấy bị gì sao?Cô ốm hay không có quan trọng vậy à?

Chẳng ai quan tâm cả, cô còn ước mình ốm mà chết đi.Cô muốn cười, nhưng chẳng thể cười nổi."

Ra ngoài đi."

Dụ Minh Kiều đã đủ thấy xấu hổ rồi.

Cảnh tượng thảm hại khi cô ngã xuống đất mà không thể đứng dậy, rồi việc phải nhờ kẻ đã hành hạ mình giúp đỡ tắm rửa.Cô vốn là một người đáng thương với lòng tự trọng cực kỳ cao, nhưng hiện thực đã nhiều lần khiến cô phải để lòng tự trọng của mình bị giẫm đạp dưới chân của kẻ mà cô căm ghét nhất.Ngoài việc căm ghét bản thân đến phát điên, cô không thể làm gì khác.Bên dưới vẻ ngoài bình thản của Dụ Minh Kiều ẩn chứa một nỗi tuyệt vọng to lớn.Sầm Linh Thu lặng lẽ nhìn cô.Mấy ngày ngắn ngủi chung sống, cô có thể cảm nhận được nữ chính là một cô gái không biết trân trọng bản thân.

Cô ấy luôn khép kín và cực kỳ bài xích người ngoài.Nghĩ lại, cô ấy mới hai mươi tuổi.Hai mươi tuổi, là một độ tuổi rất tươi đẹp.Cô ấy hai mươi tuổi, vẫn còn sống trên đời này, điều đó vốn đã là một điều tốt.Nhưng Dụ Minh Kiều dường như đang chết dần từng giây từng phút.Sầm Linh Thu chợt có một chút bồi hồi trong lòng, lần đầu tiên cô cảm thấy có chút thương cảm kỳ lạ đối với đối tượng nhiệm vụ của mình.Cảm giác thương hại yếu ớt này khiến cô phớt lờ lời Dụ Minh Kiều nói, căn phòng này không có máy sấy tóc, cô liền đi qua phòng bên cạnh.Dụ Minh Kiều thấy cô rời đi, trên mặt không chút biểu cảm.Sầm Linh Thu đi rồi, điều này vốn nằm trong dự liệu của cô.

Làm sao cô ta có thể thật sự quan tâm đến sống chết của mình được.Trên thế giới này, không có ai quan tâm đến cô, ngay cả chính cô.Điều đó rất bình thường.Dụ Minh Kiều cảm thấy khó thở, căn phòng quá yên tĩnh, những giọt nước từ mái tóc ướt của cô nhỏ xuống sàn nhà.Tí tách.Tí tách.Cô giữ nguyên tư thế ngồi trên giường, không động đậy, căn phòng im lìm như chết.Trong sự tĩnh lặng đó, tiếng mở cửa vang lên đột ngột.Dụ Minh Kiều ngẩng đầu.Sầm Linh Thu bước đến, cầm theo máy sấy tóc, "Sấy tóc xong rồi hãy ngủ."

Cô cắm phích điện vào ổ cắm, bình tĩnh nói: "Dù cô có ghét tôi cũng phải chịu đựng một chút, tôi sấy tóc xong sẽ đi, cô ngoan một chút."

Dụ Minh Kiều nhìn cô, dường như không phản ứng lại việc cô ấy không rời đi.Tiếng máy sấy tóc kêu ù ù trong căn phòng yên tĩnh, Sầm Linh Thu lặng lẽ giúp cô sấy tóc, Dụ Minh Kiều cũng không chống cự như một con nhím nữa.Cô cúi đầu, ngoan ngoãn để cô ấy sấy tóc cho mình.Ngón tay của Sầm Linh Thu thỉnh thoảng vuốt qua mái tóc, đầu ngón tay xoa bóp nhẹ da đầu, khi đến gần, Dụ Minh Kiều còn có thể ngửi thấy mùi hương trên người cô ấy.Như mùi hương hoa anh đào rất nhẹ.Cô nhớ trước đây trên người Linh Thu toàn là mùi nước hoa nồng nặc.Đây là lần đầu tiên có người sấy tóc cho Dụ Minh Kiều.Cảm giác thật kỳ lạ.Tóc gần như đã khô, Sầm Linh Thu vuốt mái tóc đen mềm mượt của cô, không nhịn được mà khen: "Tóc đẹp thật đấy."

Tóc của Dụ Minh Kiều vừa đen vừa thẳng, không có lấy một sợi bị chẻ ngọn hay phai màu, như dải lụa đen tuyền, vô cùng đẹp.Sầm Linh Thu thật sự ngưỡng mộ mái tóc của nữ chính.Khi cô còn sống, vì thiếu dinh dưỡng nên tóc vừa ngắn vừa vàng, ngọn tóc toàn bị chẻ đôi, trông như cái chổi bù xù, rất xấu.Vì vậy, cô luôn đặc biệt thích và ngưỡng mộ những người có mái tóc đẹp.Đối với lời khen của cô, Dụ Minh Kiều không để tâm.Sầm Linh Thu vẫn muốn nghịch thêm chút nữa với mái tóc của cô, nhưng điện thoại đặt trên giường đột nhiên reo lên.

Cô nhìn qua rồi lập tức cầm lấy.Cô trượt ngón tay, vứt điện thoại lên bàn rồi không để ý nữa.

Nhưng ngay sau đó, điện thoại lại đổ chuông, nét mặt Sầm Linh Thu lộ vẻ khó chịu."

Tôi ra ngoài nghe điện thoại."

Cô nói với Dụ Minh Kiều, "Cô tự sấy nốt phần ngọn đi, chỗ đó còn hơi ướt."

Nói xong cô cầm điện thoại rời khỏi phòng.Cô đi nhanh, không để ý đến biểu cảm khác thường của Dụ Minh Kiều.Dù Sầm Linh Thu cầm điện thoại rất nhanh, nhưng cô vẫn kịp nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình."

Em trai."

Em trai của Linh Thu, Lâm Đống.Người đã đánh ngất cô rồi nhốt vào biệt thự này, kẻ tàn nhẫn coi cô như một món đồ chơi để giày vò.Nguồn gốc của tất cả sự đau khổ của cô.Anh ta gọi điện cho Linh Thu làm gì?Là để thuyết phục cô ta tiếp tục giam cầm cô ư?Hay anh ta đã nghĩ ra cách tồi tệ nào đó để ép Linh Thu hành hạ cô thêm?Anh ta gọi điện cho Linh Thu để làm gì!Linh Thu cuối cùng đã nổi điên và hành xử như một người bình thường.

Cô ấy còn nói sẽ đưa cô rời đi.Nhưng Linh Thu lại rất nuông chiều em trai mình.

Nếu bị em trai thuyết phục mà thay đổi ý định thì sao?Dụ Minh Kiều cắn ngón tay một cách bất an.Cô sẽ quay lại cuộc sống như trước sao?Không.Không đúng.Đôi mắt của Dụ Minh Kiều trở nên lạnh lẽo, đầu ngón tay mềm mại đã bị cô cắn đến bật máu nhưng cô hoàn toàn không hay biết.Tại sao cô phải tin rằng Linh Thu thực sự sẽ thay đổi, thậm chí còn muốn đưa cô rời khỏi biệt thự này?Chẳng có lý do nào cả.Người phụ nữ đó không có lý do gì để làm vậy.

Cô ấy ghét và bài xích cô, chỉ tìm niềm vui từ việc hành hạ cô.Cô ta là một người phụ nữ xấu xa từ trong ra ngoài.Không thể nào thay đổi chỉ sau một đêm trở thành một người tốt bụng.Vậy mà cô lại thực sự tin lời cô ta.Có lẽ đây là một phương thức mới mà hai chị em họ dùng để tra tấn cô.Dụ Minh Kiều ngồi trên xe lăn, cẩn thận đẩy cửa ra, cô nghe thấy có tiếng nói chuyện từ phòng bên cạnh, liền rón rén đẩy xe đến trước cửa phòng của Sầm Linh Thu.Cửa phòng của Sầm Linh Thu không khép kín, trong nhà lại im lặng, thính giác của Dụ Minh Kiều rất tốt, ngoài giọng nói của Sầm Linh Thu, cô còn nghe được loáng thoáng tiếng nói từ đầu dây bên kia.Sầm Linh Thu rất chán ghét mỗi khi nhận điện thoại của nam chính, mỗi lần anh ta gọi điện đến đều hỏi Dụ Minh Kiều có nghe lời hay không, bảo cô hãy cố gắng bắt nạt Dụ Minh Kiều để bớt đi tính cách cứng đầu của cô ấy.Những lời này thật tệ hại và phiền phức, mỗi lần cô chỉ ứng phó qua loa cho xong."

Chị, chỉ cần quay một đoạn video đơn giản thôi có khó gì đâu, sao chị cứ từ chối mãi thế."

Nam chính ở đầu dây bên kia cứ liên tục yêu cầu nguyên chủ quay video nữ chính bị bắt nạt gửi cho anh ta.

Sầm Linh Thu thật không hiểu nổi tâm lý biến thái của anh ta."

Dạo này tôi bận lắm, không có thời gian."

Cô qua loa."

Chị lại thoái thác tôi."

Giọng nói ở đầu dây bên kia lạnh lùng, "Chị đang nghĩ gì thế chị, từ lần trước khi chị tự dưng đuổi bà bảo mẫu câm đi, chị chưa hề gửi thêm tin tức gì về Dụ Minh Kiều cho tôi nữa."

Sầm Linh Thu ngồi trên ghế sofa, xoa xoa trán, nghĩ thầm nếu cúp điện thoại ngay lập tức liệu nam chính có phát điên không.Nam chính vẫn tiếp tục nói: "Chị à, tôi biết chị rất ghét Dụ Minh Kiều.

Chị nghĩ rằng tôi không thích Ninh Già nữa sao?

Không phải vậy, tôi vẫn yêu Ninh Già, còn Dụ Minh Kiều đối với tôi chỉ là một món đồ chơi, chị biết mà, đồ chơi thì đến lúc cũng sẽ bị vứt bỏ.

Tôi thích nhìn cô ta giống như một thứ vô dụng phải dựa dẫm vào tôi, một món đồ chơi chỉ cần biết nghe lời là đủ rồi."

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp và lạnh lùng, từng chữ từng câu đều khiến người khác rùng mình.Sầm Linh Thu cảm thấy thật ghê tởm.

Trong các nhiệm vụ trước đây, không phải cô chưa từng gặp những nam chính tồi tệ, nhưng người như Lâm Đống quả thật rất hiếm.Loại người này mà cũng có thể trở thành nam chính, đúng là kỳ tích, còn nữ chính như Dụ Minh Kiều quả thật là bất hạnh.Sầm Linh Thu không thể dạy dỗ nam chính, vì sợ phá hủy thiết lập nhân vật quá nghiêm trọng, dù sao nguyên chủ là một người luôn vâng lời em trai.Cô lười nói chuyện với anh ta, ậm ừ vài câu, "Biết rồi, cúp máy đây."

"Khoan đã-" Lâm Đống gọi cô lại, "Chị, tôi sắp về nước rồi, giúp tôi một chuyện."

Sầm Linh Thu mặt không cảm xúc, "Giúp chuyện gì."

"Giúp tôi uốn nắn tính cách của Dụ Minh Kiều, tôi rất ghét việc cô ta nhìn tôi với ánh mắt căm thù.

Tôi nghe bảo mẫu nói chị còn giúp Dụ Minh Kiều xử lý vết thương nữa.

Chị à, tôi tin rằng chị và tôi cùng phe, chị không thể nào đột nhiên mềm lòng được.

Tôi tin chị sẽ giúp tôi."

Ồ, thì ra là giúp anh ta hành hạ nữ chính à.Lâm Đống hạ giọng, "Chị, trả lời tôi đi."

Sầm Linh Thu không muốn nói thêm một giây nào nữa, sợ anh ta lại hỏi dông dài, nên cô rất không kiên nhẫn mà nói qua quýt: "Biết rồi, thật sự cúp máy đây."

Sợ anh ta lại nói thêm gì, cô ngay lập tức cúp máy, vứt điện thoại sang một bên.Thật là một người đàn ông phiền phức.Lần sau phải tìm lý do từ chối nhận cuộc gọi của anh ta.
 
[Bhtt] Trở Thành Chị Gái Phản Diện Của Nam Chính - Thâm Hựu
Chap 8


Còn ngoài cửa, sắc mặt của Dụ Minh Kiều đã trắng bệch và lạnh lùng.Dù cô không nghe rõ toàn bộ cuộc trò chuyện, nhưng kết hợp với thực tế, cũng không khó để đoán ra.Cô nghe thấy Lâm Đống nói rằng mình chỉ là một món đồ chơi có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào.Cô là món đồ thay thế cho người khác.Cô nghe thấy Lâm Đống yêu cầu Linh Thu tiếp tục hành hạ mình, và Linh Thu đã đồng ý.A.Thì ra Linh Thu vẫn giống như trước đây.Cô ấy không thay đổi.Cô ấy chỉ nghĩ ra một cách khác để sỉ nhục cô mà thôi.Còn về việc cô ta muốn làm gì, Dụ Minh Kiều không còn muốn biết nữa, dù sao cũng chẳng có kết quả tốt đẹp gì.Cô thật sự muốn cười.Cô luôn là món đồ chơi của hai chị em bọn họ.Bị trêu đùa, bị chà đạp hết lần này đến lần khác.Điều đáng thương nhất là, dù đã biết trước mọi kết quả, nhưng cô chẳng thể làm gì.Lâm Đống sắp trở về.Không biết anh ta sẽ làm gì tiếp theo.Dù là trừng phạt hay tặng quà giả tạo, tất cả đều khiến Dụ Minh Kiều ghê tởm vô cùng.Cô không thể thoát khỏi nhà tù này.Và một cơn đau khổ mới lại sắp bắt đầu.Dụ Minh Kiều không còn cảm thấy thất vọng, ngược lại, cô chấp nhận thực tế tồi tệ này một cách bình thản.Trong tâm hồn cô là một hồ nước đen tối, mảng nước trong sạch duy nhất đã bị vẫy đục, và trái tim trống rỗng của cô giờ đây không còn chút ánh sáng nào.Cô lặng lẽ đẩy xe lăn trở về phòng của mình.Tối hôm đó, cô lại mơ.Cô mơ thấy khi còn rất nhỏ, chỉ vì gắp thêm một ít thức ăn trên bàn, mẹ kế đã không vui và trách móc cô, khiến bố cô giật tóc cô và đập đầu cô vào bàn, vừa đập vừa chửi."

Mày ăn nhiều như vậy, mày là heo à?

Chỉ biết ăn cái đồ phế vật!"

"Mẹ mày vất vả nấu nướng như thế mà còn chưa ăn bao nhiêu, em gái mày cũng chỉ ăn một chút, tại sao chỉ có mày là ăn lấy ăn để như vậy!"

Máu chảy rất nhiều từ mũi cô, cô nhỏ giọng cầu xin."

Con xin lỗi bố, con sẽ không ăn nhiều nữa..."

"Con sau này sẽ ăn ít hơn, con xin lỗi..."

Cô lại mơ thấy năm mười bảy tuổi, em gái cướp sợi dây chuyền mà mẹ ruột để lại cho cô, cô không chịu, mẹ kế đi tới lấy dây chuyền đưa cho em gái.

Cô giằng lại, trong lúc tranh giành mẹ kế đã đẩy cô từ tầng ba xuống, cô không chết nhưng chân thì bị phế.Cô nằm trong bệnh viện, không một ai đến thăm.Mọi người đều nghĩ rằng cô đáng bị như vậy.Rồi cô lại mơ về năm nhất đại học, Lâm Đống ép cô phải theo anh ta, cô không đồng ý, Lâm Đống liền chở cô đến con đường vắng vào mùa đông lạnh giá, ném cô giữa đường, buộc cô phải nghe lời.Cô một mình di chuyển trên chiếc xe lăn trong đêm tối không có lấy một mục tiêu.

Cô sợ bóng tối, cũng không nhìn thấy đường.Có một con chó hoang không biết từ đâu xuất hiện, chạy về phía cô.

Cô sợ hãi tột cùng, bánh xe lăn vấp phải viên đá, cô ngã xuống đất.Con chó hoang cắn vào eo cô, cô đau đớn gào thét, cố gắng giãy giụa.Cuối cùng Lâm Đống mới vội vã quay lại, cứu cô.Trên eo cô để lại một vết sẹo, mãi không thể xóa đi."...."

Dụ Minh Kiều giật mình tỉnh giấc.Cơn đau trong giấc mơ dường như vẫn còn lưu lại trên cơ thể cô.Cô cảm thấy toàn thân đau nhức.Bố, mẹ kế, em gái, Lâm Đống, Linh Thu.Tất cả bọn họ đều là nguồn cơn của nỗi đau và sự ghê tởm trong cô.Dụ Minh Kiều thật sự không biết tại sao mình vẫn còn sống đến tận bây giờ, sự thảm hại ban ngày, sự ác ý từ Linh Thu và Lâm Đống, sự thiếu tự do vẫn chưa có hồi kết, tất cả khiến cô mệt mỏi vô cùng.Tại sao lại mệt mỏi đến vậy.Tại sao việc thở lại khó khăn đến vậy.Cô thật sự không muốn tiếp tục cuộc đời tồi tệ này nữa.Cô thật sự rất mệt.Cô sợ đau."

Két"Âm thanh lưỡi dao rạch qua da vang lên sắc nhọn.Dụ Minh Kiều cuộn tròn trên giường, lặng lẽ cảm nhận dòng máu chảy ra từ cổ tay.Biểu cảm của cô bình thản đến đáng sợ, mắt cô không chớp lấy một lần nhìn ra cửa sổ đen kịt.Hôm nay là một đêm không có ánh trăng."

Dụ Minh Kiều!

Mày có biết mẹ mày vì sinh ra mày mà trầm cảm sau sinh rồi tự sát không!

Mày đúng là sao chổi khắc chết mẹ!"

"Dụ Minh Kiều, mày là thứ gì, còn dám động vào em trai tao, một phế vật tàn tật như mày.

Mày có tư cách gì!"

"Dụ Minh Kiều, mày còn dám tỏ thái độ với tao.

Nếu không phải vì mày có vài nét giống Ninh Già, mày nghĩ có ai thèm để ý đến mày sao-"Có rất nhiều giọng nói vang lên bên tai cô, giọng của mẹ kế, của Linh Thu, của Lâm Đống.Thật ồn ào.Cô cảm thấy phiền, không hiểu tại sao bọn họ cứ lặp đi lặp lại cái sự thật rằng cô là một thứ phế vật.Cứ như thể việc cô còn sống là một điều đáng xấu hổ."

Chị, mẹ mất rồi, bố cũng bỏ đi.

Chị đúng là sao chổi phải không, tại sao gia đình mình lại tan nát như vậy.

Chị có định giết em nữa không?"

Giọng nói trẻ con của em gái bất chợt vang lên, như một bóng ma.Aaaaaa.Phiền chết mất.Thật sự phiền chết mất.Dụ Minh Kiều dùng sức bịt chặt tai.Tại sao bọn họ cứ phải nói mãi không ngừng.Cô sắp chết rồi, tại sao còn phải làm phiền cô.Cơn đau ở cổ tay ngày càng rõ ràng, ga trải giường nhanh chóng bị máu nhuộm ướt, Dụ Minh Kiều cảm thấy mình đang nằm trong một nấm mồ lạnh lẽo.Ý thức dần trở nên mơ hồ, cơ thể ngày càng lạnh.Cô chợt nhớ lại hai mươi năm cuộc đời mình.Cô độc, bị bỏ rơi, bị giam cầm, không được yêu thương.Nỗi đau nối tiếp không ngừng.Chẳng có điều gì đáng để vui vẻ cả.Nếu như...Thôi quên đi.
 
Back
Top Bottom