Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
129302316-256-k452821.jpg

[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Tác giả: Ashleyancy
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Thể loại: Bách hợp, hiện đại, oan gia, hài hước, tự viết.

Couple: Vũ Hàn Ân x Kha Uyển Hy
Nên dùng phương trình đồ thị nào để chinh phục cô đây?

Solve for "i":
9x-7i > 3(3x-7u)
Bạn nào muốn cover truyện hoặc up truyện chỗ khác, nói mình trước cái đã nha.

Thank you.

 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Văn Án


Nàng- Kha Uyển Hy: tiểu thư, 17 tuổi,lớp trưởng 11T, con của tập đoàn đứng đầu cả nước Kha thị, học giỏi nhưng quậy phá, hoàn toàn không muốn phục thuộc vào gia đình.Cô- Vũ Hàn Ân: 26 tuổi, tính tình luôn lạnh lùng, ít biểu hiện cảm xúc.

Người được cho là sẽ kế thừa tập đoàn thời trang, bất động sản đứng top đầu cả nước Vũ thị, đồng thời là giáo viên tại học viện của Kha Uyển Hy.

Được chỉ định dạy lớp 11T.Hạ Đan: bạn thân của Kha Uyển Hy, 17 tuổi, lớp 11T, Hạ Đan luôn là trợ thủ đắc lực của Kha Uyển Hy, luôn kỹ lưỡng trong mọi công việc.Quan Mẫn Tề: chủ nhiệm lớp 11T, bạn thân của Vũ Hàn Ân,25 tuổi, tính tình có đôi phần nhút nhát, không ngạo kiều như Vũ Hàn Ân.

Luôn nhờ Vũ Hàn Ân giáo huấn Kha Uyển Hy thay mình.

------------------------------------------
" Heo à, sao hôm nay mày lại nặng như vậy?"

Đang trong không khí đầy ma mị như vậy thì cái tên tửu quỷ không biết điều kia lại lên tiếng, phá tan đi cả cái không gian yên tĩnh.

Hay cho em, người nồng nặc mùi rượu vào đây làm phiền tôi, giờ lại biến tôi thành heo.

Cô theo phản xạ giãy dụa để thoát ra khỏi nàng, nhưng chưa kịp thoát khỏi thì cái bàn tay không yên phận của nàng đã bắt đầu sờ mó lung tung.

"Mày nằm yên coi.

Tao đem mày đi nướng bây giờ."

------------------------------------------
Em suốt đêm qua làm phiền tôi, phá hỏng giấc ngủ của tôi, còn chiếm tiện nghi của tôi.

Những chuyện đó không cần phải xin lỗi sao?

Cô khẽ nhếch miệng cười, nếu em không nhớ thì thiệt là bất công cho tôi quá rồi còn gì.

-------------------------------------------Lối vào tim cô như một đường hàm sốUốn vòng vèo như đồ thị hàm sinEm tìm phương trình tọa độ trái timMở khoảng nghiệm có đôi ta trong đó.
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 1: Gặp nhau đã hư điện thoại


Một đầu sớm đầu thu, thời tiết đã bắt đầu se lạnh.

Cuộn mình trong chăn ngay vào những thời tiết như thế này luôn là 1 lựa chọn hợp lý.

Nàng - Kha Uyển Hy, vẫn còn chìm trong giấc ngủ, kỳ thực ngay lúc này thứ gì cũng không nên làm phiền Kha Uyễn Hy nàng đây.

Tính tình tinh..........

Tính tình tinh.........

Tính tình tinh.................

Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, phá vang không gian yên tĩnh.

Kha Uyển Hy thực muốn xé cổ cái tên nào to gan dám phá hỏng giác ngủ của nàng.

Kha Uyển Hy đây thực mệt mỏi, nàng đã phải đi làm tới tận 2 giờ sáng, nàng hiện tại chỉ hận không thể quăng cái điện thoại đi ngay lập tức.

Kha Uyển Hy vươn tay với lấy điện thoại.

Hai chữ "Đan Đan" hiện lên trước mắt.

Aaaaaa....... cái tên Hạ Đan này, rõ biết tính nàng quá r sao còn dám phá hỏng giấc ngủ của nàng đây.

Nhưng Kha UYển Hy biết rõ nếu không có chuyện gì thực quan trọng thì sẽ không dám làm phiền nàng.

Nên nàng cũng không chấp nhất mà nghe điện thoại.

"Chuyện gì?"

- một giọng đầy ngáy ngủ của Kha Uyển Hy tiếp điện thoại.

"Cậu biết mấy giờ rồi không hả?

Đừng nói với mình là vẫn còn đang ngủ đó nhaaaaa......"

"Âyyyyy........... cậu làm sao vậy?"

Kha Uyển Hy liếc mắt nhìn lên đồng hồ " Chỉ mới 7h thôi mà"
" Hôm nay ngày đầu khai giảng đó.

Cậu không phải muốn đi trễ ngay ngày đầu rồi chứ?"

Hạ Đan hét lên trong điện thoại, thực muốn chạy ngay đến nhà Kha Uyển Hy lôi nàng đi học mà...

Hạ Đan, người có thể coi là hiểu rõ Kha Uyển Hy hơn cả ba mẹ của nàng, Hạ Đan đã theo Kha Uyển Hy từ cấp 2 tới tận cấp 3 bây giờ.

Hai người quen biết nhau đã được 6 năm.

Ngoài hai người ra còn có cả một đàn em sẵn sàng chờ nhận lệnh của Kha Uyển Hy.

Có thể coi Hạ Đan là một tay sai đắc lực của Kha Uyển Hy, mọi chuyện Kha Uyển Hy gây ra Hạ Đan đều có thể giúp nàng xử lý gọn gàng......

Nên Kha Uyển Hy mọi chuyện hoàn toàn tin tưởng vào Hạ Đan.

Giới thiệu sơ lược về Kha Uyển Hy, nàng là một tiểu thư của tập đoàn thời trang hàng đầu, nàng có thể coi là đáp ứng đủ điều kiện gọi là "con nhà người ta".

Một tiểu thư nhà giàu, học tập tại một trong những học viên top đầu cả nước.

Thi được vào học viện này thì thực sự người đó phải thực giỏi hoặc thực giàu mới có thể vào được.

Kha Uyển Hy nàng đây đáp ứng đủ cả hai điều kiện nói trên.

Kha Uyển Hy tuy cực giỏi nhưng quậy phá thì lại không ai bằng, ngay cả viện trưởng học viện cũng phải kiêng nể nàng.

Tuy là một tiểu thư, nhưng nàng hoàn toàn không hề dựa vào địa vị của gia đình, hay có thể nói là nàng hoàn toàn không muốn dựa vào sự giúp đỡ của gia đình.

Kha Uyển Hy chuyển ra ngoài sống tự lập cũng là vì không muốn dính dáng nhiều tới gia đình.

Nàng quyết định mua riêng một căn hộ tại một tiểu khu cao cấp trong thành phố, ba mẹ Kha Uyển Nhu sợ nàng cực khổ nên hàng tháng đều gửi tiền cho nàng, nhưng nàng đều không đáp ứng, gửi trả số tiền ấy lại.

Kha Uyển Hy nói nàng có thể tự đi làm kiếm tiền, nàng thực không muốn dựa dẫm vào gia đình.

Choàng chiếc áo khoác cổ cao vào, với tay lấy chiếc balo, mang giày vào đi ra khỏi phòng khoá cửa lại.

Kha Uyển Hy cứ như thế thong thả bước tới trường, vì nàng biết bây giờ có chạy nhanh cỡ nào thì cũng đã muộn, vậy thôi đã trễ rồi thì trễ thêm chút nữa cũng có làm sao.

Kha Uyển Hy vừa đi vừa lấy điện thoại ra lướt Facebook.

Trang cá nhân của nàng số lượt theo dõi ngày nào cũng tăng, thông báo, tin nhắn tỏ tình thì tràn ngập, nhưng nàng hoàn toàn không quan tâm những lời tỏ tình vô vị đó.

Kha Uyển Hy nàng làm sao có thể dễ dàng quen một người xa lạ không biết mặt.

Nàng đây vô số kẻ theo đuổi nhưng nàng chỉ muốn tập trung vào việc học, dù nàng nhiều khi vẫn quậy phá làm thầy cô phải mệt đầu mệt óc.....

"OÀNH" một tiếng.....................

Kha Uyển Hy cắm đầu cắm cổ vào điện thoại, nên vô tình đụng vào tấm lưng của người phía trước.

Điện thoại cầm trong tay vốn đã không chặt nên vụt khỏi tay Kha Uyển Hy, rơi xuống đất nghe một tiếng "cốp" to rõ.

Aaaaaaaaa..........Kha Uyển Hy nhặt lên thì đã bể màn hình một góc, thật là khiến Kha Uyển Hy đau lòng mà.

Điện thoại này là chính là chính nàng lấy tiền mình mua, giờ bị bể một góc như vậy thì tất phải tốn một khoảng tiền không nhỏ để thay cái mới.

Nàng liếc mắt lên nhìn cái người nàng vừa đụng là ai thì đúng là khiến nàng phải chảy máu mũi á.....

Khuôn mặt lạnh lùng, làn da trắng mịn màng, mái tóc nâu xoã dài hơn vai, đôi mắt đen láy lai giữa phong cách Á-Âu, thực là muốn đốn ngã người khác ngay lập tức.

Từ trên xuống dưới đều là một màu đen, áo sơ mi đen tay dài, nút gài đến nút cao nhất, kết hợp với một chiếc quần legging đen dài, tôn lên đường cong hoàn hảo.

Những giận dữ Kha Uyển Hy muốn phát hoả cũng đành phải tan biến trước vẻ đẹp này.

Kha Uyển Hy vốn định mở miệng nói xin lỗi một tiếng thì đã thấy bóng lưng người đó khuất tại ngã rẽ cuối hành lang.

Mình đụng phải người ta trước thì đương nhiên phải nói xin lỗi, nhưng, hừ, người gì chưa kịp nói với nhau tiếng nào đã bỏ đi.

Thôi thì Kha Uyển Hy nàng đây cũng mặc kệ mà bỏ đi vào lớp.

Thật là xui xẻo đủ đường, vừa đi trễ lại còn làm bể màn hình điện thoại .......

Ngày khởi đầu năm học thật xui xẻo, có lẽ nào một năm học mới này cũng đầy điều không tốt đến với mình đây???

Bước vào lớp, Kha Uyển Hy như tập trung mọi ánh nhìn.

Ngước nhìn lên bàn giáo viên thì đã thấy một ánh mắt hoàn toàn không thiện cảm hướng về phía mình.

Kha Uyển Hy nhếch mép cười một cái, thật là muốn đốn tim cả đám nam lẫn nữ mà.

Nàng thong thả bước vào lớp cũng đồng thời mở miệng nói:
" Năm nay lại gặp lại cô rồi nhỉ, cô Quan Mẫn Tề?"

Quan Mẫn Tề thật sự là sợ chết khiếp với Kha Uyển Hy, năm trước nàng vừa mới ra trường vào dạy học viện này đã được chỉ định dạy lớp của Kha Uyển Hy.

Nàng phải công nhận là Kha Uyển Hy đúng là tiếp thu cực nhanh, nhưng Kha Uyển Hy luôn cầm đầu những trò quậy phá luôn khiến nàng phát hoả.

Dù có báo cáo lại với viện trưởng học viện cũng không được giải quyết.

Từ đó, Quan Mẫn Tề cũng biết được chút ít về thân phận của Kha Uyển Hy nên cũng không muốn gây khó dễ gì.

Nhưng năm nay, nhìn vào danh sách lớp có Kha Uyển Hy, Quan Mẫn Tề đã thực lo sợ cho một năm học mới này.

Quan Mẫn Tề cũng đành nhắm mắt cho qua để tên Kha Uyển Hy kia bước vào lớp.

Một ngày khởi đầu năm mới cũng như mọi khi, phân phát nội quy trường lớp, đóng tiền quỹ,...... và đủ thứ khác.

Kha Uyển Hy hoàn toàn không để tâm đến mấy vấn đề này, nàng bây giờ thực chỉ muốn ngủ một giấc.

Tối hôm qua 2h nàng làm ra xong, về nhà loay hoay tắm rửa, lên gường thì đã là 3h sáng.

Đã vậy sáng 7h lại bị dựng đầu dậy đi học, Kha Uyển Hy cảm thấy như đang tự ngược bản thân vậy.

Một ngày chỉ ngủ khoảng 4 tiếng như vậy thì có ngày nàng phải chết mất thôi.

"Nãy giờ bầu ban cán sự đã gần xonq, chỉ còn lại vị trí lớp trưởng thôi.

Có bạn nào muốn xung phong hay đề cử ai không?"

- Quan Mẫn Tề lên tiếng hỏi cả lớp.

" Nếu như tôi làm thì có vấn đề gì không cô Quan Mẫn Tề nhỉ?"

- Kha Uyển Hy đang ngáy ngủ khi nghe tới vị trí lớp trưởng thì liền tỉnh dậy.

Nàng biết rằng, tuy vị trí lớp trưởng cũng có chút vất vả, nhưng vẫn có thể sai bảo người khác.

Nàng không để cho ai có thể ra lệnh cho mình, vây thì cớ gì lại không lấy chức lớp trưởng này?

Quan Mẫn Tề nhắm mắt vẫn có thể biết giọng nói này của ai.

Nàng cũng đã đoán trước được việc Kha Uyển Hy muốn lấy vị trí lớp trưởng này.

Và nàng cũng thừa biết rằng ngoài Kha Uyển Hy ra, thì ai trong lớp này cũng không có khả năng làm lớp trưởng.

Kha Uyển Hy gần như hội đủ những yếu tố, trừ việc nếu nàng làm lớp trưởng nàng sẽ cầm đầu cả lớp mà quậy phá, nên Quan Mẫn Tề thật sự e dè điều này.

Nhưng cả lớp không một ai phản đối cũng không một ai xung phong, nên Quan Mẫn Tề đành miễn cưỡng cho Kha Uyển Hy nhận chức lớp trưởng.

-----------------------------------------------------------------------------
Cô giống như một đạo hàm chưa giải,Để cho em phải mò mẫm tích phân.Thân hình cô như hàm số bình phương,Những uốn cong vô cùng kỳ diệu.

------------------------------------------------------------------------------Mọi người cho au xin review để au biết nên cải thiện những gì và cũng vote cho au để có động lực viết tiếp.Thanks mọi người..........
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 2: Vỏ quýt dày luôn có móng tay nhọn


Đây là học viện đứng đầu cả nước, nên mọi việc cứ theo chương trình nước ngoài mà giảng dạy.

Mỗi giáo viên đều sẽ có 1 phòng làm việc riêng.

Các học viện theo học tại đây đều phải tự trang bị một máy vi tính riêng cho mình.

Tất cả bài tập đều thông qua những ứng dụng trên máy tính gửi đến từng học viên, sau đó học viên sẽ nộp lại bài tập cũng thông qua những ứng dụng ấy.

Vào ngày học chính thức, Hạ Đan đã phải tới tận nhà Kha Uyển Hy gọi nàng dậy đi học.

Vào tiết sử đầu tiên, Kha Uyển Hy chính là thực sự buồn ngủ.

Nhưng đối với nàng không gì quan trọng bằng việc học, nên cũng gáng gượng dậy nghe giảng.

Mà đối với nàng lúc này đây, lời giảng của giáo viên nghe tựa như một lời ru êm tai, phải nhờ Hạ Đan cứ lãi nhãi bên tai nàng, nàng mới có thể mở mắt ra được.

Tình trạng cứ như vậy kéo dài đến hết tiết, vừa nghe chuông reo chuyển tiết Kha Uyển Hy liền gục xuống bàn ngay lập tức, thực là quá sức chịu đựng của nàng rồi.

" Nè, mau đậy đi....... tiết kế tiếp là Toán đó.

Không phải cậu thích Toán lắm sao?"

- Hạ Đan nói với Kha Uyển Hy.

" Aaaaaaa, đừng làm phiền mình mà.

Mệt lắm rồi!"

- Kha Uyển Hy bây giờ đã thực sự ngủ thiếp đi rồi.

Lúc đó, tiếng guốc "cộp, cộp, cộp" gõ trên mặt đất vang lên.

Nhìn về hướng cửa ra vào thì chính là một mỹ nữ aaa.

Mái tóc màu nâu xoã dài, làm trắng mịn, đôi mắt đen láy không một tí cảm xúc.

Diện trên mình nguyên cả một cây đen từ đầu đến chân......

Chính là cô- Vũ Hàn Ân, cô vừa chuyển công tác về học viện này.

Đối với học sinh, cô lúc nào cũng lạnh lùng, đã bước vào lớp rồi thì không có khái niệm "đùa giỡn" ở đây.

Mọi sự trong lớp cô phải đi theo một khuôn khổ do cô đặt ra, nếu ai không chịu được thì viết đơn xin chuyển lớp khác.

Bước tới chỗ ngồi của mình, đặt cặp xuống, quay lên bảng cầm phấn viết thật to 1 chữ " Vũ".

Bỏ viên phấn xuống, Vũ Hàn Ân một tí cảm xúc cũng không lộ ra, chống tay lên hông, lướt mắt nhìn những gương mặt đang đổ đầy mồ hôi kia.

"Tôi, họ Vũ.

Chỉ cần kêu cô Vũ, không cần phải biết cả họ lẫn tên."

Vũ Hàn Ân chính là như vậy, luôn luôn bí ẩn, luôn luôn khiến người khác phải tò mò.

Người được cho cô biết được đầy đủ họ tên thì đúng là đã may mắn chiếm được một vị trí đặc biệt trong lòng cô.

Ngoài gia đình và bạn thân, thì chẳng ai biết được cả họ lẫn tên của Vũ Hàn Ân.

"Vào tiết tôi, tốt nhất là không nên để tôi nghe bất cứ âm thanh nói chuyện nào.

Yêu cầu đủ 1 quyển vở và 1 quyển sách.

Sẽ kiểm tra đột xuất."

" Có vấn đề gì không hiểu, yêu cầu trực tiếp hỏi.

Kiểm tra dưới 7 điểm lần 1, liền báo phụ huynh.

Lần 2, trực tiếp chuyển lớp."

- Vũ Hàn Ân lướt mắt nhìn xuống toàn lớp, miệng vẫn không nở một nụ cười.

Thật là muốn đem toàn lớp doạ cho chạy mất mà.

Trong khi Vũ Hàn Ân sinh hoạt với lớp, thì dưới này Hạ Đan đang cố gắng kêu cái tên cứng đầu Kha Uyển Hy dậy.

Nếu Kha Uyển Hy cứ tiếp tục ngủ kiểu này, thì thật không biết chuyện gì sẽ xảy ra với nàng đâu.

Nếu để Vũ Hàn Ân mà bắt được thì e rằng không có cơ hội bước vào cái lớp này lần 2.

Hạ Đan mặc dù biết Kha Uyển Hy đúng là không sợ trời, không sợ đất.

Ngay cả viện trưởng học viện cũng phải kiêng dè nàng.

Nhưng linh cảm của Hạ Đan cho hay, cái người gọi là cô Vũ này không đơn giản, ngay cả tên mình cũng không cho biết thì đúng thật khiến người ta tò mò.

Nhưng không may cho Hạ Đan và Kha Uyển Hy là nãy giờ mọi nhất cử nhất động của Hạ Đan đều bị Vũ Hàn Ân Thu vào mắt.

Cô cầm 1 viên phấn lên.

"Vèo"...............

"Bốpp".............

Viên phấn trong tay Vũ Hàn Ân đáp xuống ngay đầu của cái tên Kha Uyển Hy vẫn đang còn ngáy ngủ kia.

Toàn bộ ánh mắt đều hướng về Hạ Đan và Kha Uyển Hy.

Kha Uyển Hy là đang mơ một giấc mộng vô cùng đẹp đẽ, việc bị phá hỏng giấc ngủ là 1 điều không ai có thể chấp nhận, đặc biệt là Kha Uyển Hy.

"Là tên nào dám phá hỏng giấc ngủ của........"

- Kha Uyển Hy đứng phắt dậy, đang phát hoả thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Vũ Hàn Ân.

Kha Uyển Hy chợt giật mình, liền nhận ra đây chính là người suýt nữa làm nàng chảy máu mũi lần trước đây mà.

Sao người đó lại ở đây, lại còn đứng trên bục giảng?

Kha Uyển Hy quay sang nhìn Hạ Đan như muốn hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy?

Hạ Đan cũng đành méo mặt nhìn Kha Uyển Hy.

Kha Uyển Hy giờ mới phát hiện là bao nhiêu cặp mắt trong lớp đều đổ dồn về phía nàng.

Đối với Kha Uyển Hy, trở thành tâm điểm của sự chú ý không phải là điều gì xa lạ, nhưng đó là khi nàng trong thế chủ động.

Bây giờ đúng là nàng bị kẹt trong cái thế bị động a.

Kha Uyển Hy thật không biết chuyện gì đang xảy ra, nếu đã như vậy rồi thì cứ làm loạn cho tới.

Cái tên đứng trên bục giảng kia thật không biết mình là ai mà.

Hạ Đan quá hiểu Kha Uyển Hy định làm gì, vừa chuẩn bị lên tiếng thì trên bục giảng, Vũ Hàn Ân đã lên tiếng trước.

"Mời ra khỏi lớp" - Vũ Hàn Ân lạnh giọng cất tiếng.

Đúng là không xem cô ra gì mà, ngay tiết cô mà cũng dám ngủ thì đúng là không thể nhân nhượng.

Kha Uyển Hy dưới này thì đã há hốc mồm ra, mặt mang đầy vẻ ngạc nhiên.

Cái tên này, ngươi nghĩ ngươi là ai chứ.

Ngay cả Kha Uyển Hy này mà cũng dám lớn tiếng đuổi ra khỏi lớp.

Nàng vừa định lên tiếng cãi lại thì tay đã bị Hạ Đan kéo kéo.

Kha Uyển Hy liếc mắt nhìn Hạ Đan.

"Cậu tốt nhất đừng nên cãi a, người này không đơn giản như mấy giáo viên khác đâu."

Hạ Đan cố gắng dùng giọng điệu nhỏ nhất nói với Kha Uyển Hy.

Kha Uyển Hy nghe xong thì đúng thật là không biết nói gì.

Trước giờ, Kha Uyển Hy làm gì thì Hạ Đan cũng chưa từng lên tiếng ngăn cản.

Nhưng lần này thì đúng là nàng lên nghe theo lời Hạ Đan, vì nàng biết Hạ Đan luôn có một cái nhìn tinh tế về những việc đang xảy ra, luôn biết được lúc nào có lợi, lúc nào có hại cho Kha Uyển Hy.

Dù nàng nghĩ thế nhưng vẫn cố cãi lại:

"Nhưng mà......."

"Cậu cứ ra ngoài đi, có gì mình sẽ giải thích với cậu sau."

Hạ Đan ngắt lời Kha Uyển Hy.

Kha Uyển Hy đành hậm hực bỏ đi ra ngoài, cái tên kia thật là muốn làm mất mặt nàng mà.

Thù lần này nàng đúng là phải đòi lại cho bằng được.

Vũ Hàn Ân đúng là thu hết sự việc nãy giờ vào tầm mắt.

Cô cũng nhận ra rằng cái tên nhóc vừa bị mình đuổi ra chắc địa vị không đơn giản mới có thể lộng hành như vậy.

Nhưng...........

Vỏ quýt dày luôn có móng tay nhọn.......---------------------------------------------------------------------
Đường đến tim cô là đường định hướng,Dù uốn nhiều như đồ thị hàm sin,Em mãi tìm theo toạ độ trái tim,Bỗng lạc giữa khoảng tình ta nơi đó.

--------------------------------------------------------------------
Mọi người cứ việc góp ý dùm au.Cho au một vote để có động lực viết tiếp.Thanks mọi người.
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 3: Gậy ông đập lưng ông


Sau khi nghe toàn bộ sự việc Hạ Đan kể lại, Kha Uyển Hy bắt đầu thấy Vũ Hàn Ân đúng là một người không tầm thường.

Ngay cả tên mình cũng không để cho người khác biết.

Kha Uyển Hy đang là muốn trả thù lại Vũ Hàn Ân, nhưng nghe Hạ Đan kể lại sự tình cũng khiến nàng có hơi e dè về cái người được gọi là "cô Vũ" này.

Nhưng vấn đề không phải là trả thù hay không, mà vấn đề là hiện tại Kha Uyển Hy đã bị cái tên "Vô Danh Không Biết Điều" đó đuổi ra khỏi lớp.

Đối với Kha Uyển Hy mà nói Toán là môn mà nàng vô cùng chuyên tâm học.

Vì nàng biết đây là một môn vô cùng quan trọng, nàng xem nó như ngọn ngành của các môn học khác, có thể coi là gần như môn nào cũng đều liên quan đến toán.

Xét theo tình hình hiện tại thì muốn đặt chân vào lớp thì đúng thật không phải dễ.

Nhưng nàng là ai cơ chứ, nàng là Kha Uyển Hy không sợ trời, không sợ đất, không lẽ chỉ vì một cái tên tiểu "Vô Danh" kia mà có thể cản trở nàng sao.

"Đan Đan à, cậu lên kế hoạch xử lý cái tên đó cho tớ đi.

Cậu phải giúp tớ trả thù lần này, bắt buộc cô ta phải để tớ vào lớp.

Sẵn tiện cậu điều tra tất cả về cái tên "Vô Danh" kia dùm tớ" - Kha Uyển Hy hẹn Hạ Đan ra quán trà sữa nói chuyện.

"Không cần cậu nhắc tớ đã điều tra rồi.

Nhưng thật là không tìm ra được thông tin nào về cô Vũ cả"
"Cậu không thấy cái tên hỗn đãn đó đã làm tớ mất mặt tới mức nào sao mà còn gọi bằng cô Vũ nữa?

Cậu có cần phải lễ phép tới mức đó không vậy?"

- Kha Uyển Hy đúng là nổi đoá với Hạ Đan mà.

"Được rồi, cậu bình tĩnh chút đi.

Cậu muốn làm gì với cô ta?"

"Mắt mèo đi, cái đó luôn hiệu quả á."

- Kha Uyển Hy suy nghĩ một hồi lâu rồi nói.

" Với lại ngày mai tiết cuối là của tên "Không biết trời cao đất dày" đó đấy" - Kha Uyển Hy luôn hào hứng khi cùng Hạ Đan bàn trò quậy phá giáo viên.

" Bây giờ đi tìm mắt mèo.

Hết tiết 4 ngày mai, tớ sẽ bôi lên bàn giáo viên rồi ra khỏi lớp, vì đằng nào cái tên đó cũng sẽ không cho tớ vào lớp."

Nói xong cả hai đứng dậy rời khỏi quán, nhưng cả Kha Uyển Hy lẫn Hạ Đan đều không biết gần đó có hai dáng người đã thu hết mọi chuyện hai người vừa nói.

" Ha... ha... ha.... thật không ngờ là có ngày Hàn Ân nhà ta lại bị gọi là " Không biết trời cao đất dày" đấy."

- Quan Mẫn Tề đã nhịn cười từ nãy giờ, chỉ chờ cho đế khi hai cái tên nhóc kia rời đi mới dám cười lớn.

" Cậu tính làm gì với tên nhóc đó đây?"

"Tớ đã điều tra một chút về tên nhóc đấy rồi, hoặc có thể nói là nắm rõ lai lịch trong lòng bàn tay."

- Vũ Hàn Ân nhếch mép cười một tiếng " Hai kẻ mạnh gặp nhau, tất sẽ có một kẻ yếu hơn.

Và thật không may mắn cho nhóc con Kha Uyển Hy , kẻ đó đương nhiên không phải là Vũ Hàn Ân đây rồi"
-------------------------------------------------------------------------------

Tới tiết 4 ngày hôm sau, Kha Uyển Hy rất nôn nóng chờ đợi, đây là cơ hội tuyệt vời cho nàn phục thù cái tên "Không biết trời cao đất dày" kia.

Tiếng chuông hết tiếng 4 reo lên, Kha Uyển Hy vội theo kế hoạch mà làm.

Kha Uyển Hy có thể coi như là bôi mắt mèo bằng cả sự nhiệt tình của nàng để đảm bảo là chỉ cần cái tên kia đụng vào bất kỳ chỗ nào cũng bị dính mắt mèo.

Sau khi xong xuôi cũng, Kha Uyển Hy về chỗ lấy cặp vở bước ra khỏi lớp thì cũng vừa lúc Vũ Hàn Ân bước vào lớp.

Kha Uyển Hy giả bộ dáng hiền lành gật đầu cúi chào, rồi vội vàng bước ra khỏi lớp.

Nhưng chưa bước được nửa chân ra khỏi lớp, tiếng của cái người kia đã vang lên:
"Đi đâu?"

- Vũ Hàn Ân lạnh giọng, quay đầu nhìn Kha Uyển Hy.

" Thì tôi đi ra ngoài.

Tôi nghĩ từ lần trước cô đã không cho tôi vào lớp nữa rồi chứ?"

- Kha Uyển Hy trả lời đầy thắc mắc, nàng không biết Vũ Hàn Ân tính làm gì nữa đây?

"Vào tiết này, tôi cần lấy điểm kiểm tra xếp loại đầu năm nộp về cho trường" - Vũ Hàn Ân vẫn một mặt lạnh, không chút cảm xúc nào.

"Nếu những tiết sau muốn vào học, thì tôi cần mời lớp trưởng Kha Uyển Hy đây, tan học lên văn phòng gặp tôi một chuyến.

Và.... em cũng nên biết một điều, ngoài tôi ra thì trong trường này không ai dám dạy em đâu?"

Kha Uyển Hy nghe thế cũng sợ hãi vì Vũ Hàn Ân hoàn toàn nói đúng.

Năm trước những trò quậy phá của nàng đã khiến các thầy cô phải chạy mất dép, nghe nói lớp có Kha Uyển Hy thì các giáo viên liền không chịu nhận.

Kha Uyển Hy nghe được Vũ Hàn Ân nói liền quay đầu bước vào lớp, nàng biết là vào lớp tiết nào hay tiết đó, nên tốt nhất là đừng nên để cái người kia nổi giận mà đuổi nàng ra ngoài một lần nữa.

Vũ Hàn Ân vẫn đứng trước cửa, quan sát cả lớp, đặc biệt hơn là nhất cử nhất động của Kha Uyển Hy.

Đợi khi mọi thứ ổn định, Vũ Hàn Ân phát đề bài cho cả lớp rồi vẫn đứng đấy, từ đầu tới giờ nàng hoàn toàn không bước tới bàn giáo viên.

Khiến cho Hạ Đan cùng Kha Uyển Hy đều tự hỏi cái tên này vì gì mà cứ đứng đó, không lẽ kế hoạch bị bại lộ rồi sao?

"Lớp trưởng Kha, lên bàn giáo viên ngồi làm bài, sẵn tiện canh lớp, tôi ra ngoài một chút" - Vũ Hàn Ân ngước mắt nhìn Kha Uyển Hy.

Kha Uyển Hy nghe xong muốn tả hoả, cứ như gậy ông đập lưng ông vậy.

Nàng khi nãy đã bôi mắt mèo không chừa một chỗ, mà bây giờ lết lên đó ngồi thì có khác gì tự xác.

" Tôi đang làm bài, thật sự là không rãnh đâu" - Kha Uyển Hy cố gắng viện lý do, nàng thực không muốn làm trò cười trước mặt bao nhiêu đây người đâu.

"Chỉ việc đơn giản như vây mà em còn chống đối vậy thì lấy lý do gì để tôi có thể nhận em vào lớp tôi đây?"

- Vũ Hàn Ân vẫn một mặt không cảm xúc, âm thanh mười phần hăm doạ lên tiếng.

Kha Uyển Hy nghe tới đây thì đúng là lui không được mà tới cũng không xong. nhưng lời nói đầy phần hăm doạ như vậy thì Kha Uyển Hy còn phải biết làm sao nữa.

Đành đứng dậy, đem bài làm lên bàn giáo viên.

Ánh mắt của Vũ Hàn Ân luôn dính trên người của Kha Uyển Hy, cho đến khi Kha Uyển Hy thật sự an toạ trên ghế, đặt bài làm trên bàn, cô mới xoay người đi ra, trên môi còn nhếch nhẹ một nụ cười.

"Ai cũng không được rời khỏi chỗ cho đến khi có lệnh tôi" Trước khi đi cô còn để lại một câu như tạt một xô nước lạnh vào mặt Kha Uyển Hy.

"Em từ đầu là không nên chống đối tôi, Kha Uyển Hy" - cô nghĩ thầm.

Kha Uyển Hy ở đây đã ngứa khắp cả người.

Hôm qua vì nàng muốn trả thù Vũ Hàn Ân thật đau, nên đã chọn loại mắt mèo có thể coi là ngứa nhất.

Nhưng cũng không ngờ được rằng tình thế lại đảo ngược hoàn toàn thế này.

Nàng thật sự là muốn đứng lên khỏi cái ghế này ngay lập tức, nhưng nàng không biết được khi nào cô sẽ trở lại nên cho rằng tốt nhất là vẫn cứ ngồi chịu khổ ở đây.

Mãi cho đến khi gần hết tiết, Vũ Hàn Ân mới quay trở lại, khuôn mặt vẫn lạnh băng, nhìn thấy cái tên Kha Uyển Hy kia mặt mày nhăn nhó đầy khó chịu ngồi ở bàn giáo viên, khiến cô vô cùng hài lòng.

Tiếng chuông reo hết tiết vang lên, Kha Uyển Hy như muốn nhảy dựng ra khỏi bàn giáo viên ngay lập tức.

Ây cha, cơn ngứa giờ đã khắp người nàng rồi, đúng là muốn bức nàng đến chết mà.

Kha Uyển Hy chạy về chỗ lấy cặp vở, nàng đây là muốn chãy về nhà tắm rửa ngay lập tức.

Kha Uyển Hy đã thực sự không chịu nổi rồi.

Nhưng vừa bước ra khỏi cửa lớp đã nghe tiếng của Vũ Hàn Ân:

"Thật sự muốn vào lớp học thì ngay bây giờ mời lên văn phòng tôi, người "không biết trời cao đất dày" như tôi không có nhiều thời gian để đợi em đâu."

Nói xong liền xoay người rời đi.

Kha Uyển Hy như chết trân tại chỗ, giờ nàng cảm thấy vô cùng hối hận vì đã đùa giỡn với Vũ Hàn Ân, nếu không thì nàng cũng không khổ sở đến thế này.

---------------------------------------------------------------------------------
Nếu cô xét tình em trên số thực,Em sẽ dùng số phức để chứng minh.Tình yêu đó sẽ như bất phương trình,Em vững tin, xin cô đừng giới hạn.
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 4: Bài kiểm tra của tôi, em ý kiến sao?


"Cốc".....

"Cốc".....

"Cốc".....

"Vào" - một chữ ngắn gọn, âm thanh vô cùng băng lãnh, không cảm xúc của Vũ Hàn Ân vang lên.

Kha Uyển Hy bước vào, nhẹ đóng cửa lại.

Một hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng, đúng thật là khiến người ta phải xiêu lòng.

Kha Uyển Hy nhớ đến mục đích mình đến đây làm gì.

Nàng bây giờ mới nhận thấy rằng Vũ Hàn Ân thật sự không phải dễ chơi.

Nàng không biết hôm nay tại sao kế hoạch kia lại bị bại lộ, nhưng cái tên "Không biết trời cao đất dày" kêu nàng lên đây là chỉ muốn làm khó nàng thôi.

Nhưng đúng là khó thật, nàng bây giờ khắp nơi đều ngứa.

Nhưng nàng vẫn phải giữ thể diện của mình, một chút cũng không chịu gãi, phải cam chịu số phận.

Kha Uyển Hy không thể để mình mất mặt trước cái con người kia được.

Nếu bây giờ nàng tỏ ra khó chịu vì ngứa ngáy, thì có khác gì tự nhận nàng là người bày ra trò này đâu.

Vũ Hàn Ân hướng cặp mắt đen láy không cảm xúc của mình đặt lên người Kha Uyển Hy, một chút tia cười cũng không có.

Kha Uyển Hy giờ thật sự sợ phải đối mặt với Vũ Hàn Ân, mỗi lần gặp cô là nàng lại thua thảm hại.

Bây giờ ngay cả ánh mắt của Vũ Hàn Ân, Kha Uyển Hy cũng phải né tránh, cứ như sợ cô đọc hết được suy nghĩ của nàng vậy.

Kha Uyển Hy không tin là có một ngày mình lại bị dưới trướng như thế này.

Tình hình đầy khó xử như vậy cứ tiếp diễn, một người nhìn, còn một người thì cứ né.

Không ai chịu mở miệng trước một câu.

Nhưng cứ tiếp tục như vậy, người bất lợi chỉ có Kha Uyển Hy mà thôi.

Thân thể nàng giờ đã hơi run run, nàng sắp không chịu đựng được nữa rồi.

"Để tôi xem em chịu đựng được bao lâu?"

- Vũ Hàn Ân thầm nghĩ.

Kha Uyển Hy cũng không phải là không chịu lên tiếng trước, nhưng hai cái chữ "cô Vũ" thì thực sự là khó nói a.

Đối với Kha Uyển Hy mà nói thì, đối với giáo viên nàng luôn dùng cả họ lẫn tên mà gọi, vì như vậy đúng là thiếu tôn trọng.

Nàng chưa từng kêu giáo viên nào một cách lịch sự cả, vậy nếu bây giờ nàng kêu hai chữ "cô Vũ" thì có khác gì phải đầu hàng trước cái con người này đâu chứ.

Vũ Hàn Ân cũng hoàn toàn hiểu được lý do tại sao Kha Uyển Hy không chịu lên tiếng trước.

Nhưng cô đây là muốn từ chính miệng Kha Uyển Hy gọi cô bằng hai chữ "cô vũ".

Nếu như vậy thì có thể coi Kha Uyển Hy đã thua nàng một trận.

Từ đây về sau, cũng có thể dễ dàng đối phó với Kha Uyển Hy.

Từ lần cô đuổi nàng ra ngoài, Vũ Hàn Ân cũng đã điều tra lai lịch về Kha Uyển Hy.

Cũng biết được Quan Mẫn Tề, bạn thân của cô - luôn bị cái tên Kha Uyển Hy này ức hiếp.

Mặc dù cô biết Kha Uyển Hy đúng là vô cùng giỏi, và đặc biệt chuyên tâm vào môn Toán của cô.

Vài năm trước, Kha Uyển Hy toàn dành được giải cao trong các cuộc thi Toán, cũng vì thế viện trưởng học viện cũng không muốn làm khó cho Kha Uyển Hy, mọi chuyện quậy quá của nàng đều nhắm mắt cho qua.

Nhưng bây giờ, Vũ Hàn Ân biết được môn Toán đối với Kha Uyển Hy mà nói thực sự là rất quan trọng.

Dù nàng lúc nào cũng bày trò quậy phá, nhưng nói tới Toán thì ít nhất cũng phải vào đội tuyển.

Nhưng cứ với cái tình thế này, chuyện ngồi vào lớp còn không có chứ nói đến gì đội tuyển.

Vũ Hàn Ân hoàn toàn nắm được điểm yếu của Kha Uyển Hy, chính cô còn nhận thấy ràng nàng thực không phải là đối thủ của cô.

"Tôi không tin là tôi không thể trị em, Kha Uyển Hy" - Vũ Hàn Ân nghĩ thầm.

"Cô.....cô Vũ...."

- rốt cuộc sau gần 10 phút, Kha Uyển Hy cũng phải là người lên tiếng trước.

Vũ Hàn Ân nhướng đôi mày thanh tú lên, mắt hướng về Kha Uyển Hy, ý như "Cuối cùng cũng lên tiếng rồi sao?".

"Sao?"

- giọng băng lãnh của Vũ Hàn Ân đáp lời.

Để coi em sẽ dùng lời lẽ gì để nói với tôi đây.

Kha Uyển Hy biết rằng không thể làm lộng ở đây được.

Đây là địa bàn của cái tên đáng ghét kia.

Nêu nàng lỡ làm gì, hay lỡ nói gì trái ý người ta thì nàng cũng không chắc có thể bảo toàn tính mạng mà bước ra khỏi đây.

"À....ừ....từ tiết sau, tôi có thể vào lớp hay không?"

- Kha Uyển Hy lên tiếng đáp lời.

"Muốn vào tiết tôi cũng không phải chuyện khó.......

Nhưng cũng có một vài điều kiện cần phải nói trước."

Để ngăn chặn trước cái tên Kha Uyển Hy này, cô cần phải đưa ra một số điều kiện thoải hiệp giữa cả hai.

"Điều đầu tiên, tôi không cần biết em xử sự thế nào với người khác, nhưng với tôi, chỉ có thể xưng em."

"Điều thứ hai, làm gì cũng tốt nhất là không nên để tôi đuổi ra ngoài một lần nào nữa, vì không có cơ hội nào cho em trở lại đâu."

Vũ Hàn Ân đúng là đang muốn chấn chỉnh lại cái tên Kha Uyển Hy này, cô không chấp nhận việc nàng cứ lộng hành như vậy."

Bao nhiêu đây em có đáp ứng được hay không?"

Kha Uyển Hy bây giờ đúng là muốn khóc mất thôi, có cần phải đưa ra điều kiện để ép chết nàng như vậy không đây.

Nhưng bây giờ nàng chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh thôi.

Cứ đáp ứng hết trước đã, mà bây giờ nàng cũng không có can đảm để không đáp ứng.

"Được..... tôi đáp ứng."

"À không........dạ được........em đáp ứng" - Kha Uyển Hy cắn răng chịu đựng lên tiếng, thật là mất mặt mình quá đi mà."

Bây giờ tôi....à không.....em đi được chưa?"

"Khoan, chưa xong."

- Vũ Hàn Ân chậm rãi nói "Vào lớp tôi phải làm một bài kiểm tra để tôi đánh giá trình độ"
"Chứ không phải khi nãy vừa làm rồi sao cô?"

- gì nữa đây, giờ còn chưa chịu thả cho nàng đi nữa, chết mất thôi.

"Đó là bài kiểm tra của trường, còn đây là của tôi.

Em có ý kiến gì sao?"

- Vũ Hàn Ân lạnh giọng trả lời, chưa từng có học sinh nào dám ý kiến với nàng, Kha Uyển Hy này đúng là khiến nàng bực mình.

"Dạ không."

Kha Uyển Hy đành phải chấp nhận, mấy bài toán này có thể làm khó nàng sao, làm lẹ rồi chuồn khỏi đây thôi, nàng mệt quá rồi.

Vũ Hàn Ân lấy một sấp đề trong hộp tủ ra, đưa cho Kha Uyển Hy.

Kha Uyển Hy cầm sấp đề cũng muốn đổ mồ hôi.

Gì mà tới tận 5 tờ, 10 trang, mà trang nào cũng 3 bài, đề bài cũng muốn gần 10 dòng, tổng cộng 30 bài.

Aaaaa......

đúng là muốn giết nàng đây mà.

Lúc đầu tốt nhất là mình hoàn toàn đừng nên đụng đến cái người này mà.

"Tôi cho em 90 phút để làm, đứng dựa vào tường làm" Cô chỉ tay về góc tường đối diện mình, ngước mắt nhìn lên đồng hồ " Bắt đầu".

Kha Uyển Hy méo mặt, nàng biết rằng Vũ Hàn Ân biết nàng đang ngứa đến không chịu nổi nữa, mà còn bắt nàng đứng đây làm tận 90 phút.

Chết mất thôi.......

Không gian trong phòng vô cùng tĩnh lặng, chỉ còn có thể nghe được tiếng gõ bàn phím của Vũ Hàn Ân, và tiếng viết bài loạt xoạt của Kha Uyển Hy.

Ai mà bước vào phòng ngay lúc này cũng phải chết nghẹt mất thôi.

Kha Uyển Hy vẫn đang chăm chú làm bài, nhưng hoàn toàn không như những gì nàng đã nghĩ.

Những đề bài nàng chưa từng gặp qua bao giờ, xét về mức độ thì khó hơn bài kiểm tra vừa làm trong lớp nhiều.

Đã đang ngứa ngáy khắp cơ thể nên dù có vò đầu bức óc cỡ nào thì hết 90 phút, nàng chỉ làm được 15 bài.

"Hết giờ" - Vũ Hàn Ân vừa gõ máy tính, vừa lên tiếng, cũng không thèm ngước mắt lên nhìn Kha Uyển Hy một cái.

" Để bài làm lên bàn tôi thì có thể đi"
Kha Uyển Hy theo lời Vũ Hàn Ân mà làm, đặt bài làm trên bàn xong rồi ba chân bốn cẳng vụt khỏi phòng một cách nhanh nhất có thể.

Đợi khi cánh cửa đóng lại, trả lại không khí yên tĩnh trong căn phòng một lần nữa.

Vũ Hàn Ân mới rời mắt khỏi máy tính, liếc nhẹ qua nhìn sấp bài của Kha Uyển Hy.

Cô cầm lên lật lật vài trang, rồi nhếch miệng nhẹ cười một tiếng.

"Ây... những bài này qua hết học kì 1 tôi vẫn chưa dạy a, năng lực em cũng không tồi".

-----------------------------------------------------------------------------------
Hai con tim chúng mình không đồng dạng,Hay vì cô đã tối giản tình em?Dù hy vọng là ẩn số mong manh,Thì hệ quả tình em không hối hận.

------------------------------------------------------------------------------------
Truyện này Au mới viết, mọi người đọc xong thì cho Au xin review nha.Thanks mọi người.
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 5: Hàng xóm của nhau sao?


Phải nói là Kha Uyển Hy đã dùng tốc độ nhanh nhất để chạy về nhà, nàng giờ chỉ muốn tắm rửa ngay lập tức thôi.

Nhìn bộ dáng này của Kha Uyển Hy cũng phải khiến Hạ Đan phì cười, Hạ Đan chưa từng thấy lần nào Kha Uyển Hy thua thê thảm như lần này.

--------- Tại nhà Kha Uyển Hy ----------
Kha Uyển Hy tắm xong, bước ra phòng khách đã thấy Hạ Đan nằm thảnh thơi xem tivi, ăn trái cây trên ghế sofa nhà nàng.

Bao nhiêu lửa giận tích tụ từ nãy giờ liền trỗi dậy một lần nữa, Kha Uyển Hy bây giờ chỉ hận không thể đá cái con người kia ra khỏi nhà.

"Đan Đan à, cậu có biết nãy giờ tớ phải khổ sở thế nào không hả?

Cậu còn ngồi đó ăn uống thảnh thơi được nữa."

Kha Uyển Hy hướng Hạ Đan mà hét lên.

"Tớ cũng không biết tại sao chuyện này bị bại lộ đâu á.

Có gì thì tớ tìm cách trả thù cái tên đó lại cho cậu?

Bình tĩnh chút đi mà."

- Hạ Đan nghe tiếng Kha Uyển Hy liền nhảy dựng ra khỏi ghế.

"Thôi, cậu đừng đụng tới cô ta nữa.

Cậu nhìn tớ chưa đủ thê thảm hay sao?"

- Kha Uyển Hy nghe tới Vũ Hàn Ân thì bắt đầu sợ, nàng đúng là không biết con người này từ đâu tới đây, nhưng đúng là không phải để giỡn được.

Ây..... chẳng lẽ mình lại bại trước người này sao?

"Hy Hy à, hôm qua, Phong Vân nói với mình muốn hẹn cậu nói chuyện.

Chắc tại lần trước cậu cản trở việc làm ăn của chúng đấy."

Phong Vân cũng theo học tại học viện nhưng khác lớp với Kha Uyển Hy.

Phong Vân cũng là một hot girl trong trường như Kha Uyển Hy, có gia thế không phải người thường có thể sánh được.

Phong Vân và Kha Uyển Hy như hai thái cực trái ngược nhau.

Kha UYển Hy luôn đứng trong top đầu của trường, còn Phong Vân thì ngược lại, nên sinh ra ghen ghét nhau.

"Cô ta mà nói chuyện cái gì, gọi anh em ra đi, rồi đi gặp mặt."

Kha Uyển Hy giờ thực là mệt mỏi, giờ còn phải đi giải quyết vụ này.

Nhưng không ra gặp thì còn gì là thể diện của Kha Uyển Hy " Hẹn ở đâu?"

" Khoảng đất trống gần quán bar The One ấy."

- Hạ Đan đang nhắn tin cho anh em, cũng không tiện nhìn Kha Uyển Hy một cái.

"Được rồi, đi thôi"
------------ Tại nhà Vũ Hàn Ân -------------
" Tớ khâm phục cậu thật đấy Hàn Ân, cậu không biết năm trước tớ đã phải khổ sở với tên nhóc Kha Uyển Hy thế nào đâu."

- Quan Mẫn Tề hướng Vũ Hàn Ân đang ngồi coi tivi mà nói.

"Kha Uyển Hy cũng không phải tầm thường, đứa nhóc đó cũng có nhiều điểm thú vị đấy."

Vũ Hàn Ân lên tiếng.

" Tối nay rảnh không?

Đi pub chơi với tớ, đi gặp một người bạn, cậu ấy mới từ nước ngoài về"
"Ai vậy?

Đừng nói với tớ là Đằng Thiên nha...."

Quan Mẫn Tề ánh mắt đầy nghi vấn nhìn Vũ Hàn Ân.

Quan Mẫn Tề phải nói là hận Đằng Thiên đến tận xương tuỷ.

Đằng Thiên với Vũ Hàn Ân từng là một cặp đôi hoàn hảo, dính nhau như hình với bóng.

Nhưng 2 năm trước, không biết sao Đằng Thiên lại phản bội Vũ Hàn Ân, vụng trộm bên ngoài bị Vũ Hàn Ân bắt gặp.

Hai người đòi chia tay nhau, rồi Đằng Thiên cũng tuyệt tình theo bạn gái mới của mình ra nước ngoài định cư.

Thời điểm đó, Vũ Hàn Ân như một bộ xác không hồn.

Cô không ngờ mình lại bị người yêu phản bội như vậy.

Nhưng cũng từ đó, Vũ Hàn Ân càng trở nên mạnh mẽ, không dựa dẫm vào bất cứ ai, trở nên ngày càng lạnh lùng.

Chỉ những khi cô ở bên cạnh Quan Mẫn Tề cô mới bỏ bộ mặt lạnh lùng, mạnh mẽ đó của mình.

Những khi Vũ Hàn Ân nhớ lại chuyện xưa, cô liền dùng rượu để giải sầu.

Cô cứ uống đến khi nào mình thực sự không còn biết gì thì mới thôi, Quan Mẫn Tề dù có cản cỡ nào cũng không được.

Quan Mẫn Tề biết từ lần đó, Vũ Hàn Ân đã bị tổn thương sâu sắc.

Nhiều khi Vũ Hàn Ân cũng ngồi một mình suy tư, rồi tự hỏi, liệu còn có người nào có thể đủ dũng cảm bước tới gần cô, để chạm vào trái tim cô lần nữa hay không?

"Ừ, đúng là cậu ấy."

Vũ Hàn Ân trả lời một cách bình thản như không hề có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Quan Mẫn Tề là biết rõ tâm trạng của Vũ Hàn Ân đang rối ren như thế nào.

"Cậu có đi được hay không?"

"Tớ đây là phải đi á, bằng giá nào cũng phải đi.

Đừng lo."

Quan Mẫn Tề thật không thể để Vũ Hàn Ân đi một mình gặp Đằng Thiên được.

Nàng sợ Vũ Hàn Ân không kiềm chế được mình, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu.

"Vậy thì tốt rồi, đi thôi"
-----------------------------------------------------------------
Hai dáng người bước vào quán bar The One, thu hút mọi ánh nhìn, chính là Vũ Hàn Ân và Quan Mẫn Tề, thân thể đường cong hoàn hảo khiến toàn bộ cánh đàn ông trong quán đều suýt chảy máu mũi.

Từ xa Vũ Hàn Ân đã thấy dáng người quen thuộc của Đằng Thiên ngồi trong góc, đang hướng mắt nhìn cô.

Hai năm trời, hắn ta cũng không thay đổi gì nhiều lắm, cũng không quá kho để nhận ra.

"Ân Ân, ở đây" Đằng Thiên vẫy tay với Vũ Hàn Ân và Quan Mẫn Tề.

"Đằng Thiên, bây giờ cậu lấy tư cách gì mà gọi tôi bằng hai chữ "Ân Ân" đây?"

Hai cái chữ "Ân Ân" thật là khó nghe a.

Hắn ta vẫn còn mặt mũi để gọi Vũ Hàn Ân bằng hai cái chữ đó sao.

Vũ Hàn Ân nhếch miệng cười.

"Xin lỗi em, Ân Ân.....à không Vũ Hàn Ân.

Anh biết chuyện 2 năm trước là anh sai, anh thực sự là rất nhớ em."

Khuôn mặt đầy vẻ hối lỗi của Đằng Thiên hướng Vũ Hàn Ân mà nói.

"Bây giờ anh đem bộ mặt đó ra cho ai xem.

Anh có biết 2 năm trước, anh đã đối xử với Vũ Hàn Ân thế nào không, mà bây giờ còn quay về đây nói hai chữ "xin lỗi" ?"

Quan Mẫn Tề thực muốn nhào đến nắm cổ tên Đằng Thiên giả tạo kia.

"Mẫn Tề" Vũ Hàn Ân nhướng mày về phía Quan Mẫn Tề cảnh cáo.

Cô quay sang Đằng Thiên "Anh hẹn tôi ra đây mục đích gì đây?

Có gì thì nói nhanh đi, tôi không có nhiều thời gian đâu."

"Hàn Ân, anh biết là em rất hận anh.

Lần này anh về, chỉ muốn chuộc lại toàn bộ lỗi lầm của anh.

Em có thể tha thứ cho anh được không?

Chúng ta làm lại từ đầu được không?

"Bốp".....

Một dấu tay hiện ngay lên má trái của Đằng Thiên.

"Anh bỏ tôi đi, rồi giờ lại quay về.

Anh coi tôi là trò đùa của anh, hay chỉ là một món đồ, anh muốn xài lúc nào thì xài, muốn bỏ lúc nào thì bỏ" Vũ Hàn Ân hướng Đằng Thiên mà nói, cô bây giờ thì đã phát hoả thật rồi.

"Tôi, Vũ Hàn Ân đây nói cho anh biết.

Tôi và anh không bao giờ có cơ hội nào đến với nhau lần nữa đâu."

Nói xong nàng cầm giỏ xách xoay người bước đi.

"Bốp".........

Quan Mẫn Tề thấy Vũ Hàn Ân bỏ đi, cũng vội vàng đi theo.

Trước khi đi cô cũng không quên tặng thêm một cái tát cho Đằng Thiên, coi như là thay Vũ Hàn Ân xử lý tên Đằng Thiên này.

Vũ Hàn Ân và Quan Mẫn Tề vội vàng đi ra xe.

Vũ Hàn Ân vào ngồi ghế phó lái, một câu nào cũng không nói với nhau.

Quan Mẫn Tề biết giờ này tâm tình của Vũ Hàn Ân hoàn toàn không tốt, nên tốt nhất là không nên làm phiền nàng ngay lúc này, đợi khi nàng bình tĩnh lại rồi nói sau.

Suốt đường đi, ánh mắt Vũ Hàn Ân nhìn chăm chăm ngoài cửa sổ.

Đối với Vũ Hàn Ân mà nói thì nàng đã không còn quan tâm đến Đằng Thiên từ lâu rồi.

Vừa rồi nàng tức giận cũng chỉ là vì Đằng Thiên dám mặt dày về đây nói những lời đó với nàng.

Vũ Hàn Ân một chút tình cảm với Đằng Thiên cũng không còn, thêm sự việc này chỉ làm cô chán ghét Đằng Thiên thêm mà thôi.

"Này Mẫn Tề, đám đang tụ tập đằng kia là học sinh trường mình thì phải?"

Vũ Hàn Ân thấy một đám học sinh mặc đồng phục trường mình mới lên tiếng hỏi Quan Mẫn Tề.

Quan Mẫn Tề theo hướng mắt của Vũ Hàn Ân mà nhìn theo, thì đúng là có một đám người đang tụ tập lại với nhau.

Nhìn kỹ thì hình như là có Kha Uyển Hy trong đó thì phải, nhưng đang ngồi bệt trên đất, tay phải thì đang nắm vào bắp tay trái, vẻ như là bị thương gì rồi.

"Dừng xe lại vào xem được không, hình như có Kha Uyển Hy nữa, dù gì cũng là học sinh trường mình đó?

- Quan Mẫn Tề hướng mắt nhìn Vũ Hàn Ân hỏi.

Quan Mẫn Tề biết Vũ Hàn Ân ít khi nào quan tâm đến học sinh, chuyện gì trong trường thì sẽ ở trong trường giải quyết.

Đã ra khỏi trường rồi thì một chút gì cũng không dính dáng đến nàng.

Vũ Hàn Ân đúng là như thế, nhưng khi vừa nghe có Kha Uyển Hy thì nàng đưa mắt nhìn kỹ lại lần nữa rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

"Được rồi, lại đó đi"
Lúc hai người vừa đến đã khiến cả đám chạy toán loạn, chỉ còn mỗi Kha Uyển Hy và Hạ Đan ở lại.

Vì giờ Kha Uyển Hy đã bị thương, không đi nổi nữa.

Đám Phong Vân đúng là chơi xấu, Kha Uyển Hy nàng vừa xoay đi đã bị đám bọn hắn lấy dao gạch một ngay bắp tay, làm nàng không kịp phản ứng.

Đó giờ có gặp nhau là chỉ động thủ, không bao giờ dùng hung khí, nên sự việc hôm nay cả nàng và Hạ Đan đều không đoán trước được.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Các em không biết tụi tập đánh nhau sẽ bị kỷ luật rất nặng hay sao?"

Quan Mẫn Tề thấy Kha Uyển Hy bị thương liền lên tiếng.

" Kha Uyển Hy, em bị thương rồi.

Theo tôi lên xe, tôi chở em đến bệnh viện."

Nói rồi nàng đi đến cùng Hạ Đan đỡ Kha Uyển Hy dậy.

"Cô buông tôi ra đi, Kha Uyển Hy tôi không cần cô giúp" Kha Uyển Hy hất tay Quan Mẫn Tề ra.

Gượng theo sức của Hạ Đan mà đứng dậy rồi cùng Hạ Đan xoay người rời đi.

"Đứng lại" Vũ Hàn Ân từ nãy giờ đứng phía sau Quan Mẫn tề cuối cùng cũng bước ra lên tiếng "Theo tôi lên xe" giọng nói băng lãnh kèm theo mười phần ra lệnh.

"Tôi đã nói không cần, cô không nghe thấy hả?"

Kha Uyển Hy xoay người lại, nhưng thấy không chỉ có Quan Mẫn Tề mà còn có Vũ Hàn Ân nữa.

Ôi, cái người này, sao lại xuất hiện ở đây cơ chứ?

Đúng là nãy giờ Kha Uyển Hy hoàn toàn không biết đến sự hiện diện cũa Vũ Hàn Ân.

"Cô...."

Kha Uyển Hy ấp a ấp úng nhìn Vũ Hàn Ân.

"Lên xe, theo tôi đến bệnh viện" Vũ Hàn Ân đứng đó khoanh tay nhìn Kha Uyển Hy.

"A....em thấy vết thương này không có gì lớn lao đâu, đúng là không cần phải làm phiền tới cô" Quan Mẫn Tề cùng Hạ Đan nghe xong thì trợn tròn mắt nhìn Kha Uyển Hy, này là chuyện gì đang xảy ra đây, từ khi nào mà Kha Uyển Hy nói chuyện một cách lễ phép như vậy?

Vũ Hàn Ân nhướng mày lên nhìn Kha Uyển Hy như muốn hỏi " Còn muốn cãi?"

Kha Uyển Hy như hiểu được ý của Vũ Hàn Ân, cũng lẳng lặng cuối đầu đi theo cô lên xe.

Dọc đường cả bốn người không ai nói với ai một câu, còn Quan Mẫn Tề cứ thế mà lái xe đến bệnh viện.

Làm xong mọi thủ tục, băng bó xong xuôi cho Kha Uyển Hy, Quan Mẫn Tề mới lên tiếng hỏi:

"Nhà ở đâu?

Tôi chở về."

"Nhà em gần đây, em tự đi bộ về là được rồi cô, cô đừng lo" Hạ Đan lên tiếng đáp lời Quan Mẫn Tề.

"Còn em, Kha Uyển Hy?"

Quan Mẫn Tề xoay qua hỏi Kha Uyển Hy.

"Tôi tự đi taxi về được, không làm phiền nữa.Cảm ơn vì đã chiếu cố."

Kha Uyển Hy nói xong liền xoay người rời đi, nàng muốn tránh xa Vũ Hàn Ân càng nhanh càng tốt, để Vũ Hàn Ân biết nhà nàng là một chuyện không thể.

Quan Mẫn Tề nghe vậy thì cũng không muốn bàn cãi gì nữa, liền kéo Vũ Hàn Ân rời đi, lên xe chạy về nhà.

Quan Mẫn Tề chạy đến tiểu khu nhà Vũ Hàn Ân bỏ nàng xuống rồi mới chạy về nhà mình.

Vũ Hàn Ân vừa bước xuống xe đã bắt gặp một dáng người vô cùng quen thuộc, Kha Uyển Hy, cũng đang bước vào hướng tiểu khu nhà cô.

Tại sao lại xuất hiện ở đây?

Chẳng lẽ tên nhóc đó cũng sống ở đây sao?

Chỗ này 1 căn hộ giá cũng không phải rẻ a.

Vũ Hàn Ân trong lòng đầy nghi hoặc, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi điện cho quản lý tiểu khu này.

"Dạ, Vũ tiểu thư, ngài có điều gì cần dặn ạ?" một giọng nói đầy lễ phép từ đầu dây bên kia tiếp điện thoại.

"Tôi cần biết trong danh sách chủ hộ có ai tên Kha Uyển Hy không?- Vũ Hàn Ân lạnh giọng đáp lại.

"À dạ, để tôi kiểm tra một chút........

Vũ tiểu thư, đúng là có một người tên Kha Uyển Hy, sống cùng với tiểu khu với cô, chính xác là lầu 7, căn hộ 705, đối diện với căn hộ của cô đó thưa tiểu thư."

Nghe tới đây, thì cũng đã biết đủ hết thông tin rồi.

Còn phần về việc tại sao Vũ Hàn Ân có thể gọi điện được cho cả quản lý, lý do đơn giản vì chính nàng là chủ của cả tiểu khu này, tiểu khu này chỉ là một phần nhỏ trong những công trình bất động sản khác mà nàng nắm giữ.

Hàng xóm của nhau sao, Kha Uyển Hy?

Thật không may mắn cho em rồi.

-------------------------------------------------------------------------
Tôi vẫn nhớ những khi em đối diện,Ánh mắt nhìn bằng góc độ đường cong,Lòng xôn xao cho quĩ đạo đi vòng,Hồn tôi để giao em đường tiếp tuyến.

---------------------------------------------------------------------------Read more: http://www.itviet360.com/2013/01/bai-tho-tinh-dan-chuyen-toan-hay-nhat.html#ixzz4z8KsdN3c
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 6: Trực tiếp tôi bồi dưỡng em


Kể từ ngày đó trở đi, Kha Uyển Hy phải nói là né được Vũ Hàn Ân ở đâu thì né.

Trong lớp của Vũ Hàn Ân, Kha Uyển Hy đúng là không dám đùa giỡn một chút nào.

Nhiều lần Quan Mẫn Tề vô tình đi ngang qua bỗng thấy lớp im ắng quá, mà Kha Uyển Hy cũng ngồi yên ở đó không quậy phá gì.

Nàng mới ngước nhìn xem ai mà cao tay quá vậy, thì bắt gặp ngay dáng người của Vũ Hàn Ân.

Hàn Ân à, cậu làm cách nào mà trị được cái tên nhóc Kha Uyển Hy thế?

Đối với Kha Uyển Hy mà nói, nàng thực sự sợ Vũ Hàn Ân.

Mặc dù Vũ Hàn Ân không nói không rằng một câu nào, nhưng khí thế áp người, toát ra đầy vẻ lạnh lùng đó cũng phải khiến Kha Uyển Hy e dè.

Cứ mỗi lần đối diện hay tiếp xúc với Vũ Hàn Ân, Kha Uyển Hy lúc nào cũng cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Hôm nay, Vũ Hàn Ân bước vào lớp cũng như mọi khi.

Cũng là một màu đen chủ đạo quen thuộc, cũng là một khí thế bức người đó.

Chỉ cần nàng vừa bước vào là cả lớp lại im phăng phắc.

Phải nói là Vũ Hàn Ân có khả năng khiến cả lớp im như tờ mà chẳng cần phải hé môi một tiếng.

"Tập vở để đầu bàn, kiểm tra 15 phút" - Vũ Hàn Ân bước vào, đặt cặp lên bàn , ngồi xuống rồi hướng lớp mà ra lệnh.

Ách.....

Cái gì vậy?

Chỉ mới học được hơn một tuần thôi mà kiểm tra cái gì.

Cả lớp nghe xong đều nhốn nháo cả lên.

Chỉ riêng mình Kha Uyển Hy là vẫn còn bình tĩnh ngồi ngáp ngắn ngáp dài ở đó.

Ừ thì đúng, Toán có bao giờ gây khó dễ được cho nàng đâu chứ.

Nhưng khi Kha Uyển Hy vừa nhìn vào tờ đề đã khiến nàng tá hoả.

Gì tới tận 4 câu là viết định nghĩa, chỉ có mỗi câu cuối cùng là bài tập ứng dụng.

Kha Uyển Hy nàng dù là giỏi toán, nhưng chỉ biết áp dụng công thức vào bài mà làm, chứ có bao giờ thấy được hình ảnh nàng cầm sách vở lên mà học từng câu từng chữ trong cái định nghĩa đâu chứ.

Aaaaaa...... thôi thì cứ chém đại đi vậy.

Làm xong câu bài tập cũng chỉ khiến nàng mất 5 phút.

Giờ ngồi 10 phút chế ra định nghĩa của mấy cái câu này cũng là cả một vấn đề á.

Hạ Đan ngồi kế bên cũng biết tại sao nàng lại ngồi như chờ chồng như vậy, nên Hạ Đan mới khều nàng kêu nàng xoay qua chép, nhưng chép chưa được hết câu đầu tiên thì đã hết giờ làm bài.

Kha Uyển Hy bắt đầu cảm thấy sợ rồi đây, cái câu bài tập kia nàng chắc chắn làm đúng cũng được có 6 điểm, đã vậy còn chưa ghi xong định nghĩa mấy câu kia nữa chứ.

Lần này mà không trên 7 điểm thì đúng là mất mặt nàng quá mà.

Huy chương vàng olmpic toán mà làm kiểm tra 15 phút như thế này đây.

Ôi, nhục nhã quá mà......

Cả tiết học, Vũ Hàn Ân chỉ giảng một chút rồi cho cả lớp tự làm bài tập, còn mình thì ngồi chấm sấp bài kiểm tra kia.

Ngó qua ngó lại thì cũng có 3 bài dưới 7, ai lại cả gan đến thế này đây, chẳng phải từ buổi đầu cô đã nói rồi sao.

Ngó qua tên của ba con người đó, thì đập vào mắt cô chính là cái tên "Kha Uyển Hy".

Ây, cái cô bé này, vì gì mà làm bài tệ đến như vậy đây, chẳng phải là huy chương vàng Olympic toán sao?

Hai người dưới bảy điểm kia thì cứ theo quy định của cô mà làm, cứ giao cho Quan Mẫn Tề xử lý.

Còn cái cái bạn lớp trưởng Kha kia, thì đúng là phải tự mình ra tay rồi.

Phiền phức quá đi mà.

Reng......Reng...........

Chuông tan học vừa reo lên Vũ Hàn Ân đã thấy một dáng người nhanh như bay, chạy ra khỏi cửa.

Ây, cái bạn lớp trưởng này, định chạy đi đâu đây.

"Lớp trưởng Kha" - Vũ Hàn Ân hướng cái bóng dáng kia mà lên tiếng.

"Lên văn phòng tôi có việc."

Nói xong rồi xách giỏ lên rồi xoay người rời đi.

Kha Uyển Hy lúc này đúng là sợ run thật rồi.

Không biết chuyện gì sắp xảy đến với mình nữa đây?

------------------------------------------------------------------------------------

"Cốc".....

"Cốc".....

"Cốc".....

"Vào" vẫn là âm thanh băng lãnh quen thuộc đấy.

"Có chuyện gì vậy cô?"

Kha Uyển Hy lên tiếng sợ sệt hỏi.

Kha Uyển Hy khí thế bình thường đâu mất rồi.

Sao cứ đứng trước Vũ Hàn Ân thì lại như một mèo nhỏ vậy.

Vũ Hàn Ân cũng không lên tiếng trả lời ngay, mà đem một tờ giấy đặt lên bàn chỉ vào, như bảo "Lại đây coi đi."

Kha Uyển Hy cũng hiểu ngầm được ý của Vũ Hàn Ân, nàng bước tới, vừa nhìn vào tờ giấy đã muốn thụt lùi về sao ba bước.

Áchhh.....

đó chẳng phải là bài kiểm tra vừa rồi của nàng sao.

Nguyên một con điểm 6.5 đỏ chót đập vào mắt nàng.

Ôi tiêu nàng thật rồi......

"Còn nhớ quy định của tôi hay không?"

- Vũ Hàn Ân ngước nhìn Kha Uyển Hy mà hỏi.

Áchhh..... quy định gì?

Tiết đầu tiên của Vũ Hàn Ân nàng đã ngủ say không biết trời đất thì làm sao biết được nàng nói gì cơ chứ.

Mặc dù Hạ Đan cũng có kể lại một chút nhưng cũng đâu nghe nhắc tới mấy việc này.

"Aaa...cô à....cô cũng thừa biết là bữa đó là em không nghe gì hết mà."

Kha Uyển Hy tỏ đầy vẻ đáng thương nhìn Vũ Hàn Ân.

Ngoài cái câu "Mời ra khỏi lớp" bữa đó của cô ra em còn nghe được gì nữa đâu chứ.

"Tôi đây còn định cho em vào đội tuyển toán, mà với con 6.5 này thì tôi nên làm sao đây?"

Từ đầu đến giờ Vũ Hàn Ân đã không nói thì thôi, nhưng khi đã nói thì đánh trúng ngay điểm yếu của Kha Uyển Hy.

" Cái này chỉ là kiểm tra 15 phút thôi mà cô."

Kha Uyển Hy bây giờ đã hoàn toàn cúi đầu xuống, không dám ngước lên nhìn Vũ Hàn Ân.

"Em còn tính biện minh gì với tôi đây?

Hay là để tôi chọn người khác vào đội tuyển.

Cả trường này không chỉ mình em đâu."

Mắt Vũ Hàn Ân vẫn dán chặt lên người Kha Uyển Hy, một tay thì gõ gõ bàn, khí thế vẫn áp người, gương mặt không biểu lộ một tí cảm xúc.

Nghe tới đây thì Kha Uyển Hy như chết đứng.

Vào đội tuyển toán là mục tiêu hàng đầu của nàng, không lẽ bây giờ lại để mất cơ hội đó một cách dễ dàng như vậy.

"Em xin lỗi........Tại em đâu ngờ là có phần định nghĩa nữa chứ."

Kha Uyển Hy với tính tình ngang bướng vẫn cố mở miệng chống chế.

"Vậy ý em chuyện này là do lỗi của tôi sao?"

Vũ Hàn Ân khẽ nhướng mày, thật là sinh khí với cái người đang đứng trước mặt mình kia.

Đã vào tới đây rồi, em vẫn cứ mở miệng lên cãi.

Cả hai rơi vào khoảng lặng, Kha Uyển Hy nãy giờ vẫn chưa dám ngẩng đầu nhìn Vũ Hàn Ân.

"Được rồi, chuyện này tôi không muốn thấy một lần nào nữa.

Tôi cho em một cơ hội vào đội tuyển.

Nhưng làm chuyện gì trái ý tôi, thì tôi không đảm bảo được vị trí của em trong đội tuyển đâu.

Nghe rõ?"

"Dạ" đến lúc này Kha Uyển Hy mới dám ngẩng đầu lên nhìn Vũ Hàn Ân.

"Ai bồi đưỡng đội tuyển vậy cô?"

"Trực tiếp tôi bồi dưỡng em.

Sắp xếp thời gian rồi báo em.

Không có việc gì nữa thì có thể đi."

Nói xong nàng cầm viết lên làm việc của mình, không thèm ngó ngàng đến cái người đang đứng chết trân đằng kia.

Kha Uyển Hy lần này chết thật rồi, nàng không nghĩ tới việc Vũ Hàn Ân sẽ trực tiếp bồi dưỡng mình, nàng cứ nghĩ sẽ là một thầy cô nào khác cơ chứ.

Vũ Hàn Ân chỉ mới về trường thôi mà, như vậy thì chẳng phải gặp nhau như cơm bữa sao.

Thôi, chết Kha Uyển Hy nàng rồi.

—————————————————————————————-
Các bạn cho Au xin review nha.Thanks mọi người.
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 7: Sao lại là cô?


Bây giờ đã gần 2h sáng, có biết bao người chăn êm nệm ấm, đang say giấc của mình.

Nhưng cũng có những con người thì đang hì hục làm việc, thật đúng là hai thế giới khác nhau mà.

Và Kha Uyển Hy là một trong những người ở cái vế thứ hai.

Nàng làm việc từ thứ 2 tới thứ 7, từ 10h tối đến 2h sáng hôm sau, tại một sòng bạc nổi tiếng trong thành phố, hoạt động về đêm của sòng bạc này thì rất nổi bật.

Kha Uyển Hy nhà ta chỉ cần bưng nước, rượu, thức ăn và lấy một số thứ khác nếu khách yêu cầu.

Nhưng tại sao nàng lại chọn làm ở đây?

Đơn giản vì đa số những người giàu có, những khách Tây đều ra vào nhiều ở đây, cứ một người là tiếp hơn 100k, như vậy chẳng phải quá lời sao.

Nhưng không biết tại sao Kha Uyển Hy cứ thích cực khổ như vậy, làm việc ở đây với độ tuổi của Kha Uyển Hy cũng chỉ nhận được 4 triệu một tháng, thêm tiền tiếp nữa thì cũng lên khoảng được 6 triệu.

Đó là cái số tiền mà ba mẹ Kha Uyển Hy có thể cung cấp cho nàng gấp 10 lần như thế.

Sau khi dọn dẹp xong xuôi, nàng mới chuyển ca trực rồi đi bộ về nhà.

Từ chỗ làm về nhà nàng chỉ qua 2 ngã tư là tới, nên không tốn nhiều chi phí xe cộ.

Vừa lúc này, Vũ Hàn Ân vừa đi tiệc cùng Quan Mẫn Tề về, lúc chạy vào hầm giữ xe đã thấy một cái dáng người nhỏ nhắn đang cước bộ vào tiểu khu nhà cô, thì đúng là Kha Uyển Hy chứ không ai khác.

Âyy.... cái bạn này đi đâu mà giờ này mới về đây?

Chắc đi lêu lỏng ở đâu rồi giờ này mới về.

Vậy hỏi làm sao vào lớp là đầy mệt mỏi, nhưng tới tiết của cô thì kiểu nào cũng phải ngồi thẳng dậy nghe giảng.

Vũ Hàn Ân nghĩ tới đây thì phì cười một tiếng.

Kha Uyển Hy, em sợ tôi tới vậy sao?

Cô chạy xe vào hầm giữ xe, đỗ xong cô vẫn ngồi đó.

Lấy điện thoại cập nhật vào hệ thống camera an ninh ở tầng của cô.

Cô là chỉ muốn đảm bảo là Kha Uyển Hy đã vào nhà trước rồi, cô cũng như Kha Uyển Hy, không muốn đối phương biết chỗ ở của mình.

Cô cũng không phải ghét bỏ gì Kha Uyển Hy, nhưng cô cho rằng bây giờ chưa phải là lúc.

Với lại cả hai cũng đâu là gì của nhau, biết hay không cũng không quan trọng.

------------------------------------------------------------------------------------------
"Reng........Reng......."

"Vèo"..................

"Bốp"...................

Chiếc đồng hồ báo thức vừa reo lên đã bị Kha Uyển Hy ném đi một cách không thương tiếc.

Tới bây giờ phải nói là nàng đã phải thay 3 chiếc đồng hồ rồi đấy.

Đây dĩ nhiên là chiếc thứ 4.

Đối với Kha Uyển Hy mà nói thì chuyện cô đi học trễ cũng không phải chuyện gì xa lạ, ngay cả thầy cô trong trường cũng vậy.

Nên các thầy cô nếu thấy nàng đi trễ thì cũng không nói gì.

Chuyện này đã quá quen thuộc với nàng, nên mỗi lần nàng đến lớp, vừa cầm điện thoại bấm bấm, vừa đâm đầu đi thẳng vào chỗ ngồi của mình, chẳng quan tâm thầy cô là ai.

Hôm nay nàng cũng như mọi khi, vừa đi vừa cắm đầu vào điện thoại, vừa chuẩn bị bước vào lớp nàng đã đâm phải một vật cản, khiến nàng mất thăng bằng mà ngã ra sau.

Nàng ngồi trên mặt đất đầy đau đớn, nàng giờ muốn xem ai to gan lớn mật đứng đó cản đường nàng.

Vừa ngước nhìn lên, khiến nàng phải nhảy dựng lên ngay lập tức.

Cô Vũ, sao lại là cô?

Kha Uyển Hy ngước nhìn lại lần nữa hy vọng đây không phải là lớp của mình, nhưng mọi chuyện đã đâu vào đấy.

Vũ Hàn An đúng là cố tình đứng trước cửa chặn đường Kha Uyển Hy.

Hôm qua đã ăn chơi tới hơn 2h mới về để cô thấy, rồi bây giờ lại đi trễ.

Muốn vào lớp là chuyện hoàn toàn không thể.

"Đứng ngoài" - Kha Uyển Hy chưa kịp mở miệng giải thích thì Vũ Hàn Ân đã lạnh giọng buông một câu rồi xoay người bước vào lớp.

Xong Kha Uyển Hy nàng rồi, sao mình lại không xem thời khoá biểu trước chứ.

Nếu nàng biết tiết đầu là của Vũ Hàn Ân, thì ngàn vạn lần nàng cũng không dám đi trễ.

Nàng bây giờ mới lục lọi cặp lấy thời khoá biểu ra, Kha Uyển Hy tá hoả hơn khi biết cả 2 tiết đầu đều là của Vũ Hàn Ân.

Phải đứng ngoài này hết 2 tiết sao?

Chết mất thôi..............

RENG...........RENG.............RENG............

"Theo tôi" chuông ra chơi vừa reo lên Vũ Hàn Ân đã bước ra khỏi lớp, còn không quên buông một câu cho Kha Uyển Hy.

Kha Uyển Hy chỉ biết cắm đầu đi theo sau Vũ Hàn Ân, nàng biết bây giờ tốt nhất là nên im lặng.

-----------------------------------------------------------------------------
Vừa đặt giỏ xuống, Vũ Hàn Ân ngồi đó khoanh tay, hướng mắt lên người Kha Uyển Hy.

"Tôi nên tính sao với em đây?"

- Vũ Hàn Ân nhướng mày lên hướng Kha Uyển Hy mà hỏi.

Cô thật bực mình với thái độ của Kha Uyển Hy.

Nàng đúng là giỏi, nhưng cứ cái thái độ xem thường giáo viên này thì đúng là không thể chấp nhận.

"Em....em ngủ quên nên đi trễ chút thôi mà cô.

Em cũng đâu biết tiết đầu là cô đâu chứ."

Kha Uyển Hy giờ mới dám mở miệng lên tiếng.

"Ý em là nếu không phải là tôi thì có thể đi trễ đúng không?"

Còn dám trả treo với cô, Vũ Hàn Ân giờ đã sinh khí thật rồi.

Kha Uyển Hy giờ cũng không dám nói gì nữa, cứ mỗi lần nhìn lên bắt gặp ánh mắt của Vũ Hàn Ân khiến nàng phải run lên một cái.

Vũ Hàn Ân đúng là một chút cảm xúc cũng không có.

Kha Uyển Hy còn sợ rằng nếu nàng nhìn Vũ Hàn Ân thêm một chút nữa thì nàng sẽ bị đóng băng mất thôi.

"Tôi yêu cầu em chỉnh sửa thái độ của em lại, nếu không thì chính tôi sẽ trực tiếp bỏ quyền đi thi của em.

Nghe rõ?"

Vũ Hàn Ân thấy cái người đang trước mặt mình kia bắt đầu sợ rồi mới tiếp tục lên tiếng.

"Dạ nghe" Kha Uyển Hy giờ chỉ biết nghe theo Vũ Hàn Ân thôi, có cho nàng một trăm triệu nàng cũng không dám chống đối.

"Giờ cầm sấp đề này về làm, tổng cộng 30 bài, mai nộp đủ.

Làm sao được thì làm.

Giờ thì đi được rồi" Vũ Hàn Ân kéo trong hộp tủ ra một sấp đề, đưa cho Kha Uyển Hy.

"Cô à, nhưng..... nhưng em không đủ thời gian làm hết thời gian làm hết đâu cô."

Kha Uyển Hy vừa nhìn đã muốn ngã ngửa về sau, nàng làm sao có đủ thời gian để làm hết.

Nàng còn phải đi làm nữa a.

"Hai tuần nữa là thi vòng trường, chỉ chọn ra một người, bữa giờ em đã ôn được gì chưa mà giờ còn ý kiến gì?"

Vũ Hàn Ân bực mình lên tiếng, cũng không thèm ngước lên nhìn Kha Uyển Hy.

Kha Uyển Hy cũng cảm nhận được Vũ Hàn Ân cũng có vẻ bực rồi nên cũng không dám lên tiếng gì nữa, liền xoay người rời đi.

Chạy khỏi đây càng nhanh càng tốt á, nàng thực sợ cái con người đó lắm rồi.

--------------------------------------------------------------------------
Em lặng thinh nhìn cô qua trục cos.Sải bước dài trên hàm số trục sin.Khi gặp cô trên điểm giao sin cos,Lặng nhìn cô mà vỡ nát con tim.
 
[Bhtt] Phương Trình Nào Đi Đến Trái Tim Cô? - Ashleyancy
Chap 8: Tôi không cứu được em đâu!


"Rồi giờ em tính sao đây?"

Quan Mẫn Tề lên tiếng hỏi, mắt hướng về cái người đứng trước mặt mình kia.

"Tôi không biết" cái người đó không ai khác ngoài Kha Uyển Hy.

" Chuyện em và Phong Vân gây gỗ đánh nhau bên ngoài trường không biết sao đến tai một vài thầy cô trong trường, có cả thầy hiệu trưởng.

Thầy hiệu trưởng cũng không muốn làm lớn chuyện gì, nhưng vì em đã từng gây ra quá nhiều chuyện rồi nên phải đưa ra hội đồng kỷ luật."

Quan Mẫn Tề một tay chống cằm, nhìn về phía Kha Uyển Hy.

Nàng tự nghĩ, sao nàng lại nhận ngay lớp có cái tên Kha Uyễn Hy này, đủ thứ rắc rối.

" Tôi sẽ đi gặp riêng hiệu trưởng để nói chuyện" Kha Uyển Hy vẻ mặt vẫn cứ bình thản, như chẳng có chuyện gì lớn xảy ra.

"Em có gặp hay không cũng vậy thôi.

Bình thường thầy hiệu trưởng còn có thể nhân nhượng bỏ qua cho em, nhưng lần này có ý kiến của các thầy cô khác nữa, nên cũng chẳng làm được gì đâu."

Quan Mẫn Tề nhún vai nhìn Kha UYển Hy.

"Phiền phức quá, tôi đây có bị kỉ luật cũng chả sao.

Chả có ảnh hưởng tới ai cả?"

Kha UYển Hy đây là đã bực mình rồi; kỷ luật thì kỷ luật, nàng đây không có gì phải lo lắng.

Quan Mẫn Tề nghe đến đây thì chợt nhớ ra gì đó, khoé miệng hơi cong lên khẽ cười.

"Em thật sự cho rằng là không ảnh hưởng tới ai sao?"

Quan Mẫn Tề vẻ mặt đầy hứng thú nhìn Kha Uyển Hy.

"Em quên mất việc em đang trong đội tuyển toán sao?

Nếu bị kỷ luật thì thi bằng cách nào đây?

Ây cha..... không biết cô Vũ của em biết chưa nhỉ?

Để tôi gọi báo một tiếng."

Quan Mẫn Tề với tay lấy điện thoại, nhưng chưa kịp chạm đến thì Kha UYển Hy đã chạy tới chặn Quan Mẫn Tề lại.

"Này,chuyện này là chuyện của tôi cô đừng xía vào.

Với lại, đừng có tối ngày đem hai cái chữ "cô Vũ" ra hù doạ tôi" Kha UYển Hy bên ngoài thì đang mạnh miệng nhưng thật ra khi nghe Quan Mẫn Tề nhắc đến cái người kia thì nàng đã muốn đổ mồ hôi rồi.

Để cho Vũ Hàn Ân biết chuyện này thì chỉ có án tử hình cho Kha Uyển Hy nàng thôi.

Dù sớm dù muộn thì rồi cũng biết, nhưng càng lâu càng tốt.

"Cạch" tiếng cửa được mở ra.

"Mẫn Tề, đi được chưa?" một giọng nói thanh thuý vang lên, không ai khác ngoài Vũ Hàn Ân, cô hướng mắt về Quan Mẫn Tề thì thấy được thêm cái người đang đứng kia.

Bỗng chốc cả ba người đều rơi vào khoảng lặng.

Kha Uyển Hy tim bắt đầu đập thình thịch, như muốn nhảy ra ngoài luôn rồi.

Sao vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền thế này?

Kha Uyển Hy liếc mắt qua nhìn Quan Mẫn Tề như hỏi sao cô ta lại ở đây.

Quan Mẫn Tề đã rõ biết là Vũ Hàn Ân sẽ đến đây, mà nãy giờ còn cố tình hù doạ nàng.

"À, cậu đến rồi sao?

Nãy giờ tớ chờ cậu nên nói một số chuyện với Kha Uyển Hy thôi chứ không có gì."

Quan Mẫn Tề lên tiếng phá tan cái không khi quỷ dị này, cũng không quên liếc nhìn Kha Uyển Hy một cách đầy hứng thú, như muốn hỏi sao nãy mạnh miệng lắm mà sao giờ đứng còn đứng không nỗi thế này?

"Hai người đang nói chuyện gì thế?"

Vũ Hàn Ân thấy vẻ mặt đang lấm la lấm lét của Kha Uyển Hy thì lên tiếng hỏi.

Cô hiện tại đúng là chưa biết chuyện gì về Kha Uyển Hy nên mới hỏi như thế.

Chuyện này thầy hiệu trưởng đợi tới buổi họp chiều nay mới thông báo cho toàn thầy cô trong trường, chỉ vừa mới thông báo cho giáo viên chủ nhiệm thôi, nên Vũ Hàn Ân chưa hề biết gì.

"Em lại gây chuyện gì nữa hay sao mà phải gặp giáo viên chủ nhiệm?"

Quan Mẫn Tề một tay chống cằm, ung dung nhìn về phía Kha Uyển Hy, như chờ xem Kha Uyển Hy định giấu việc này như thế nào ở trước mặt Vũ Hàn Ân đây.

"Không có gì đâu cô, chỉ là đang tổng kết điểm tháng này thôi."

Kha Uyển Hy nhỏ giọng đáp.

Nàng biết là trước sau gì Vũ Hàn Ân cũng sẽ biết, nhưng không phải bây giờ.

Cũng phải dành thời gian cho nàng kiếm cớ gì để biện minh chứ.

Bữa đó sau khi băng bó về xong thì cả Quan Mẫn Tề lẫn Vũ Hàn Ân cũng không nhắc gì tới chuyện này, nên nàng cũng gần như quên mất, mà đến giờ lại bị khơi lên lần nữa.

"Vậy à?

Tôi không nghĩ là lớp trưởng Kha lại có tâm với lớp như vậy" Cô ung dung nhìn Kha Uyển Hy mà lên tiếng, không biết là cô bạn Quan Mẫn Tề của cô với cái tên nhóc Kha Uyển Hy ở đây đang nói chuyện gì, nhưng tuyệt đối không phải là cái chuyện được gọi là tổng kết điểm kia được.

"Dạ, đó trách nhiệm em phải làm thôi mà."

Kha Uyển Hy cười cười nhìn Vũ Hàn Ân, không lẽ đó giờ mình tệ lắm hay sao mà là nghĩ mình không có tâm với lớp chứ.

Mình cũng đâu có tệ đến vậy.

Ờ nhưng mà đúng là tệ thật, đa số việc trong lớp nàng đều đưa cho Hạ Đan làm thay mình, đúng là nàng không có một chút quan tâm gì tới cái lớp này.

"Tôi mong đó là sự thật.

Em tốt nhất là không nên để tôi biết là em đã gây thêm bất cứ chuyện gì".

Vẫn một ánh mắt và giọng điệu lạnh lùng của Vũ Hàn Ân "Nếu có thì tôi mong em cố mà giấu đi, để tôi biết thì đúng là không xong với tôi đâu".

Quan Mẫn Tề nghe đến đây thì cố gắng nhịn cười nhìn sang Kha Uyển Hy.

Lần này chết em thật rồi Kha Uyển Hy à.....

Còn Kha Uyển Hy giờ mồ hôi mẹ mồ hôi con cứ thi nhau mà chảy.

Cái gì thế này?

Sao mà bày binh bố trận hết thế này thì nàng còn đường nào để sống đâu chứ?

"Đi thôi" Vũ Hàn Ân nói xong thì quay sang lên tiếng bảo Quan Mẫn Tề đi, cũng gần đến thời gian họp rồi.

"Ừ"
Quan Mẫn Tề trả lời, xách cặp đứng lên, đi ngang qua Kha Uyển Hy cũng không quên nhỏ giọng buông một câu mà chỉ cho đủ một mình Kha Uyển Hy nghe thấy:
" Ây cha.... một hồi họp xong mà em có chuyện gì..... cũng đừng cầu cứu tôi nha, tôi không giúp được em đâu".
 
Back
Top Bottom