- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 653,945
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm
- 36
Bhtt • Edit • Nam Đảo Chẳng Thấy Ngọn Gió Xưa - Lâm Tử Chu
CHƯƠNG 5-1
CHƯƠNG 5-1
Chương 5-1: Độ tuổi toàn tâm toàn ý và người cùng ta chia sẻ một ngày mai chung
Đêm trở lại trường, tất cả học sinh khối 10 đều nhận được một tờ đơn đăng ký nguyện vọng chọn ban.
Chu Dư chẳng buồn ngoảnh lại, chuyền tờ đơn ra sau, đoạn cầm bút đánh một dấu vào ô Ban tự nhiên rồi viết ngoáy tên mình.
Vừa vào học đã phải chọn trước, để còn dựa vào nguyện vọng mà bồi dưỡng, bù đắp kiến thức trong học kỳ này, đợi đến cuối kỳ mới quyết định chính thức.
Những lời bàn tán râm ran tựa sóng vỗ.
Đám học sinh ghé tai nhau, ra vẻ phân vân lắm, nhưng thực ra trong lòng ai cũng đã có lựa chọn của riêng mình – đa số đều sẽ chọn ban tự nhiên.
Hồi trên lớp, giáo viên cũng từng nhắc: "Em nào theo được tự nhiên thì cứ cố gắng theo."
Nhìn xa hơn, lúc thi đại học, những ngành mà ban xã hội có thể đăng ký thì ban tự nhiên thường cũng có thể, trong khi một số ngành thuần khoa học kỹ thuật lại tuyển rất ít hoặc chẳng hề tuyển học sinh ban xã hội.
Miệng thì không nói, nhưng đầu đám học sinh đều ngầm thấy chọn ban xã hội có hơi "mất mặt", cứ như thể thừa nhận mình học không giỏi các môn tự nhiên, mà đã học không giỏi các môn tự nhiên thì tức là đầu óc không đủ lanh lợi.
Trong bầu không khí đấy, cảm giác hơn người của một số kẻ cứ thế được dịp phình to.
Cậu bạn ngồi sau lưng Chu Dư cười mà rằng: "Hay là học ban xã hội quách cho rồi, biết đâu lại đứng nhất khối môn Toán ban xã hội."
Bạn cùng bàn của cậu ta là một chàng trai gầy gò, dáng vẻ hơi rụt rè, mỗi lần nhận bài kiểm tra các môn tự nhiên đều gục đầu rất thấp, lúc này chẳng đáp lại lời nào, chỉ nghe cậu bạn kia tiếp: "Mà cơ bản chỉ có con gái mới chọn ban xã hội thôi nhỉ?
Đàn ông con trai thì phải học tự nhiên, cậu nói có đúng không?"
Những lời nhạt nhẽo ấy nhanh chóng lọt từ tai này sang tai kia của Chu Dư.
Cô quay đầu nhìn về phía chéo trước mặt, Phương Vịnh Nhu và Trình Tâm Điền đang xoay người lại nói chuyện với Lý Nguyệt.
Cô chẳng nghe được họ nói gì, chỉ thấy diện mạo hôm nay của Vịnh Nhu thật mới mẻ.
Mái tóc mới cắt, ngay ngắn mà có phần ngô nghê, dù không đến nỗi ngố như lần trước.
Đồng phục sạch bong như đã được ngâm thuốc tẩy bao lần, khóa kéo được kéo ngay hàng đến ngang ngực, để lộ cổ áo sơ mi trắng bên trong, cũng phẳng phiu và tinh tươm.
Học kỳ mới, diện mạo mới, Phương Vịnh Nhu chính là một người như vậy, tựa một ngọn cỏ nhỏ đáng yêu, căng tràn sức sống, lưng thẳng tắp, vươn mình lên cao, đôi mắt trong veo như hạt sương mai buổi sớm.
Phương Vịnh Nhu chợt quay đầu lại, bốn mắt giao nhau, nàng mỉm cười với Chu Dư một cái rồi nhanh chóng chuyên tâm nhìn Lý Nguyệt đang nói chuyện.
Giữa họ có một lời hẹn ước nhỏ nhoi, mà cũng chưa hẳn là hẹn ước, chỉ là một câu nói bâng quơ.
Một chuyện nhỏ nhặt như thế, nếu nhắc lại thì gượng gạo, còn nếu lỡ quên, thì dĩ nhiên cũng là điều dễ hiểu.
Tháng hai sắp tàn, mùa xuân phương nam đang đến gần, cuộc sống nội trú tựa như một trận chiến lại lần nữa bắt đầu.
Cuộc đột kích nhà ăn sau giờ đọc buổi sáng chính là trận đánh đầu tiên mỗi ngày.
Chuông tan học mới reo, đám "binh lính" răm rắp tuân lệnh xung phong.
Trong các quầy ở nhà ăn, có những quầy mà chỉ cần đến muộn một chút là phải xếp hàng dài dằng dặc, như bún phở mới vớt và bánh cuốn mới hấp.
Lại có những quầy bán số lượng có hạn, như các món trong thố đất hay món quẩy nóng mới chiên giòn rụm, vàng ươm.
Nếu đến muộn, chỉ còn lại lựa chọn đạm bạc là cháo trắng và đồ ăn kèm, bánh bao và sữa đậu nành.
Vì cái bụng đang tuổi ăn tuổi lớn, đám học trò gần như sẵn sàng với quyết tâm "thà chết chứ không chịu đói".
Ngu Nhất thường ung dung trên lầu, nhìn đám học sinh ào ào đổ về nhà ăn, rồi bình phẩm cảnh tượng ấy là "châu chấu tràn qua".
Vịnh Nhu cùng Tâm Điền và Lý Nguyệt chen chúc ra khỏi lớp.
Họ thuộc phe "nước chảy bèo trôi", không tranh giành đi đầu nhưng cũng nhanh chân bám sát dòng người.
Vịnh Nhu vừa đi chậm lại, lời còn chưa kịp thốt thì từ cửa sau lớp bên cạnh, một con thỏ chân dài họ Tề thoắt cái đã vọt ra, lướt ngang họ rồi kéo giật lấy Lý Nguyệt đang ở ngay gần: "Này, Nguyệt, mau lên, kẻo hết cơm bây giờ!"
Thế là, Tiểu Kỳ kéo Lý Nguyệt, Lý Nguyệt lại kéo Tâm Điền, Tâm Điền quay đầu định níu lấy Vịnh Nhu, nhưng nàng đã rụt tay lại, trơ mắt nhìn ba người họ như một chùm chìa khóa treo cùng một móc, loảng xoảng dắt díu nhau, bay như tên bắn xuống dưới lầu.
Ngoài giờ học ra, Tề Tiểu Kỳ chuyện gì cũng hăng hái.
Cô bạn kéo Lý Nguyệt đi không phải vì họ đã hẹn ăn cùng nhau, mà chỉ đơn thuần vì vừa trông thấy Lý Nguyệt mà thôi.
Trong tâm hồn phóng khoáng và rộng mở của Tiểu Kỳ, chẳng hề có khái niệm nào về sự đúng lúc đúng chỗ.
Lấy ví dụ, Tiểu Kỳ có khả năng hòa nhập vào một nhóm vốn không hề mời mình bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu một cách nhanh chóng.
Tương tự, Tiểu Kỳ cũng có thể tự nhiên biến mất như một cơn gió, rồi lại chạy đi nhập bọn với những người bạn khác.
Vịnh Nhu đã quá quen với điều này, Tâm Điền cũng rất bao dung, chỉ có Lý Nguyệt là hơi khó chịu.
Đã mấy lần, Lý Nguyệt cứ ngỡ Tiểu Kỳ sẽ ăn cơm cùng họ, đợi mãi chẳng thấy người đâu, chạy ra cửa lớp 6 ngó vào mới biết người ta có lẽ đã xông đến tận quầy ăn ở nhà ăn rồi.
Đối với các xung đột kiểu này, Vịnh Nhu dần dà không còn để trong lòng nữa.
Tiểu Kỳ luôn có cách dỗ dành Lý Nguyệt, mà Lý Nguyệt thì chỉ nghiêm nghị bề ngoài chứ thực ra mềm lòng hết mực.
Huống chi, trên đời này làm gì có ai ghét Tề Tiểu Kỳ.
Ai cũng thích ở bên cô bạn, và cô bạn luôn có cách khiến người xung quanh thư giãn, vui vẻ.
Chùm chìa khóa ba người đã biến mất, cầu thang chật ních bước chân, dẫu có muốn cũng chẳng thể đuổi kịp.
Giọng Tâm Điền từ dưới lầu vọng lên: "Vịnh Nhu, mình giữ chỗ cho cậu!"
Trình Tâm Điền là một kiểu "người tốt" khác mà Phương Vịnh Nhu từng gặp.
Cô bạn là chất keo điều hòa của cả nhóm, dễ tính nhất, nhiệt tình nhất, và quan trọng là –– dễ bị bắt nạt nhất.
Khi các bạn ở nhóm bên cạnh muốn chuyền giấy, họ thà rướn người xa hơn một chút để đưa cho Tâm Điền chứ quyết không dám đưa cho Lý Nguyệt.
Các bạn nam muốn nhờ người mang đồ hay thư tình vào ký túc xá nữ, người đầu tiên họ nghĩ đến luôn là Tâm Điền.
Mỗi khi tụ tập, chẳng bao giờ sợ hết chuyện để nói, nếu lỡ không khí có chùng xuống, mọi người luôn có thể lấy Tâm Điền ra trêu đùa, dẫu sao thì cô bạn chẳng bao giờ giận.
Trải qua một học kỳ ở trường Nam Đảo, Vịnh Nhu đã lặng lẽ dệt mình vô tấm lưới quan hệ chằng chịt này, ẩn mình nơi góc nhỏ như một con côn trùng cần mẫn.
Đôi lúc nàng nghĩ, có phải mình quá đỗi bình thường, trở nên mờ nhạt trước những gương mặt rạng rỡ xung quanh.
Nàng không nhận ra rằng, đâu có ai có thể dễ dàng nhìn thấu vẻ ngoài, thấu hiểu tâm hồn của tất cả mọi người như nàng.
Nàng đứng trên hành lang chờ đợi, nàng có một cuộc hẹn với một người.
Nàng dĩ nhiên sẽ không quên.
Vì vậy, khi Chu Dư bị những người bạn hấp tấp va phải đến ba lần mới ra khỏi lớp được, trong lòng thầm đoán có lẽ sẽ chẳng ai đợi mình, định bụng đơn độc đến nhà ăn, thì Phương Vịnh Nhu đã đứng sẵn chỗ hành lang, một thân một mình, kiên nhẫn chờ đợi, nép sát vào tường nhường lối cho tất cả.
Mọi người đã đi hết, nàng đứng đó, chỉ đợi một mình cô.
Từng người, từng người vội vã lướt qua bên cạnh Chu Dư, ai nấy đều dồn hết tâm trí vào một điều gì đó.
Họ đang ở độ tuổi mà người ta có thể toàn tâm toàn ý đến thế.
Vui, chỉ vì những chuyện vụn vặt như tan học rồi, nhà ăn mở cửa rồi cũng đủ để vui một cách trọn vẹn.
Buồn, chuyện phân ban tự nhiên xã hội như tảng đá khổng lồ đè nặng trong tâm trí, vì thế mà cũng buồn một cách toàn tâm toàn ý.
Và còn, khi nhận ra có người đang chờ mình, chỉ chờ riêng mình, vì một chuyện nhỏ nhoi như thế mà để người trước mắt chiếm trọn tất cả tâm tư, để rồi bản thân một lòng một dạ bước về phía người ấy.
Chu Dư hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"
Họ kề vai nhau đi theo dòng người, không có lời mở đầu nào khác.
Dù nội tâm cả hai đều e dè, song vẻ mặt lại tự nhiên như thể đã cùng nhau ăn chả biết bao nhiêu bữa cơm rồi.
Vịnh Nhu nói: "Bữa đầu tiên sau khai giảng, ăn mì nóng nhé?"
Bữa cơm đầu tiên, dĩ nhiên phải thật thịnh soạn.
"Nhưng giờ này đi chắc phải xếp hàng dài lắm."
"Thì đi xếp hàng thôi.
Nghỉ lễ sao cậu không lên QQ?"
"Mình," nàng không muốn cho Chu Dư biết nhà mình không có máy tính, "mình để chế độ ẩn."
Vịnh Nhu liếc góc mặt nghiêng của Chu Dư.
Học kỳ mới, người này vẫn như cũ, gương mặt và ánh mắt tông màu lạnh, không có ý định bộc lộ cảm xúc cho bất kỳ ai.
Giữa mạng lưới quan hệ mà Vịnh Nhu dệt nên, Chu Dư là người ở rìa xa nhất.
Cô ít nói, không thích thể hiện bản thân, cũng không hào hứng chạy theo tập thể.
Nhưng Vịnh Nhu dần cảm thấy cô không hề khó hiểu, lớp vỏ che giấu tâm tư của cô quá mỏng, tựa như một cánh cửa chỉ khép hờ, chả là khung cảnh sau cánh cửa ấy quá đỗi cô liêu, khiến người không dám bước đến đẩy cửa.
Vịnh Nhu còn từng lén hỏi thăm cô bạn nội thành cùng phòng về ngôi trường Anh Đức mà ba Chu Dư đang công tác.
Nghe rằng đó là trường nội trú tư thục mà con nhà giàu chỉ cần có tiền là vào được, áp dụng phương pháp giáo dục quân sự hóa cực kỳ đáng sợ, kiểm soát nghiêm ngặt thời gian ăn ở đi lại hằng ngày, tước đoạt mọi cá tính, vắt kiệt toàn bộ tâm hồn học sinh cho việc học.
Chỉ trong vài năm ngắn ngủi, thành tích thi đại học của trường đã vượt qua mấy trường trọng điểm của thành phố, áp sát trường trọng điểm cấp tỉnh duy nhất là trường Nam Đảo.
Bạn cùng phòng còn nói với nàng: "Mấy khóa chúng ta có nhiệm vụ đấy, cậu biết không?"
"Nhiệm vụ gì?"
"Phòng thủ nghiêm ngặt, giữ vững danh dự của trường trọng điểm cấp tỉnh."
Nếu vậy, Chu Dư chẳng phải là công chúa của nước địch sao?
Nàng thầm dựng nên những kịch bản truyền hình cổ trang giờ vàng trong đầu, không để ý rằng một nụ cười kỳ lạ đã hiện trên mặt mình, mãi cho đến khi Chu Dư quay lại hỏi: "Cậu cười gì thế?"
"Không có gì!"
Nàng vội thu biểu cảm, như một người lính đang đứng nghiêm khi bỗng bị gọi tên vì lơ đễnh, ngược lại còn khiến Chu Dư bật cười.
Họ đi xuống khỏi dãy nhà khối 10, băng qua một con dốc hẹp trồng đầy hoa giấy.
Mấy nhà ăn nằm ở vị trí giữa khu ký túc xá và khu học tập, phía trước là một quảng trường nhỏ có mấy hàng bảng tin.
"Đội cờ đỏ" thường tuần tra ở đây, các hoạt động của trường cũng đều dán áp phích tại đây.
Hôm nay nơi này cực kỳ náo nhiệt –– học kỳ mùa xuân hàng năm đều có tin tức quan trọng.
Tuần lễ hoạt động mừng kỷ niệm thành lập trường vào tháng 4, các câu lạc bộ sẽ thể hiện tài năng, tổ chức các buổi triển lãm, biểu diễn.
Lúc này, hoành tráng nhất trên bảng tin là của câu lạc bộ tiếng Anh.
Họ lại gần xem, câu lạc bộ tiếng Anh đang chuẩn bị tổ chức tuần lễ kịch tiếng Anh kéo dài một tuần trong dịp kỷ niệm thành lập trường, có đến tám vở kịch, còn tuyển diễn viên toàn trường.
Lý Nguyệt và hai người bạn đang dừng lại ở đây.
Tiểu Kỳ chỉ vào áp phích đọc tên các vở kịch: "Cuốn theo chiều gió, Giấc mộng đêm hè...
Mình chẳng xem vở nào cả.
Sao không có Bạch Tuyết?
Vở đó hợp với Lý Nguyệt nhà chúng ta."
Vịnh Nhu im lặng, vừa muốn bịt miệng Tiểu Kỳ lại, vừa có chút buồn cười.
Vẻ ngoài cao ngạo của Lý Nguyệt quả thực hợp với vai một phụ nữ xinh đẹp nhưng cố chấp và độc đoán.
Lý Nguyệt nhíu mày: "Mình đóng Bạch Tuyết làm gì?
Lại chẳng phải hội diễn của đám tiểu học."
"Cậu đóng hoàng hậu độc ác ấy.
Gương kia ngự ở trên tường..."
Tiểu Kỳ né tránh móng vuốt của Lý Nguyệt, lủi sang bên cạnh Vịnh Nhu.
"Nói thật nhé, cậu có muốn tham gia không?
Mình chạy lên phòng câu lạc bộ giúp cậu, lần này đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."
Mọi người cùng nhau đi về phía nhà ăn, Tiểu Kỳ khoác tay Vịnh Nhu.
Chu Dư một lần nữa nhận ra sự ăn ý đặc biệt giữa Phương Vịnh Nhu và Tề Tiểu Kỳ.
Giữa đám đông, họ như hai cực của nam châm, luôn tự nhiên hút lấy nhau.
Cô lặng lẽ đi bên cạnh Phương Vịnh Nhu, giữ khoảng cách, đảm bảo không ai có thể chen vào giữa họ.
"...Làm gì có thời gian tham gia cái này?"
Vẻ thất vọng thoáng qua trên mặt Lý Nguyệt.
"Tối qua chị Sơn Phong có tới, lúc đó các cậu không có ở đây, chị ấy nói với mình là tuần lễ kỷ niệm trường, câu lạc bộ chúng ta phải đấu giao hữu, ngày nào cũng đấu, đã hẹn với mấy đội trong khối rồi."
Vịnh Nhu nói: "Trong đội nhiều người thế, dù ngày nào cũng đấu, cậu cũng đâu thể ngày nào cũng ra sân được.
Nếu thật sự ngày nào cũng ra sân, chẳng phải sẽ mệt chết sao?"
Tiểu Kỳ lập tức hưởng ứng: "Đúng vậy, thiếu cậu thì còn có mình với Vịnh Nhu.
Hơn nữa, lúc đó nhiều hoạt động biểu diễn thế kia, ai còn ra sân phơi nắng xem đấu bóng?"
Nhưng Lý Nguyệt đã hoàn toàn che giấu đi sự thất vọng, thay vào đó là nét uy nghiêm như một người lớn thực thụ.
"Dù không ra sân, cũng cần có người làm trọng tài biên, giữ gìn trật tự khán giả chứ?"
Qua nửa năm học, mọi người đã ngầm công nhận Lý Nguyệt là trụ cột của các thành viên khối 10, trên sân là chủ lực, ngoài sân thì giỏi tổ chức, lãnh đạo.
"Thôi, không nói chuyện này nữa.
Các cậu thì sao?"
Cô bạn quay sang Tâm Điền và Chu Dư, "Lễ kỷ niệm trường tổ chức hoạt động gì?"
Tân Phong không phải là câu lạc bộ lớn như câu lạc bộ bóng chuyền hay tiếng Anh, cũng không có một đội ngũ cán bộ khối 11 sớm lên kế hoạch cho các hoạt động kỷ niệm trường.
Cuộc họp thường kỳ đầu tiên của học kỳ mới, chị Tiểu Quan đem hai lựa chọn mà giáo viên đoàn trường giao cho mình đặt nguyên lên bàn họp: hoặc là tổ chức hoạt động chuyên đề, hoặc là đăng ký tiết mục tham gia đêm hội kỷ niệm trường, có thể chọn cả hai, không thể không chọn.
"Không chọn thì sao?"
Chu Dư đang nghịch món đồ chơi đất sét mà cô tìm thấy ở dưới đáy tủ, chả biết là của anh chị nào đã rời câu lạc bộ để lại.
Cô đã hoàn toàn hòa nhập vào câu lạc bộ tạp chí.
Lúc họp mặt, phần lớn thời gian cô đều ngồi chỗ góc phòng nghịch các món đồ chơi nhỏ trong tầm tay, chốc chốc lại đưa ra vài nhận xét sắc sảo.
Tính cách phóng khoáng của chị chủ nhiệm đã tạo nên bầu không khí thoải mái trong câu lạc bộ, ai nấy đều thật tâm làm việc mình yêu thích, hoặc là thật tâm đục nước béo cò.
Một học kỳ trôi qua, bản thảo cho số báo của câu lạc bộ đã gần như hoàn tất.
Chu Dư viết một bài tạp bút về phong tục dân gian trên đảo, còn duyệt phần lớn các bài viết do học sinh trong trường gửi đến.
Sau khi tới miếu Thánh Bá Công, cô còn thử viết một tiểu thuyết tâm linh kinh dị, nhưng nhanh chóng nhận ra khả năng tưởng tượng những điều không tồn tại của mình rất kém, nên đã từ bỏ.
Cô cũng khá hòa đồng với các thành viên khác trong câu lạc bộ, mặc dù chỉ là các mối quan hệ xã giao.
Khi những người trẻ tuổi có được cảm giác thuộc về một tập thể nhỏ, họ rất dễ dàng bộc lộ tấm lòng chân thật của mình như một chú cún con để lộ bụng.
Giáng sinh năm ngoái, cô đã nhận được thiệp và sô cô la từ các thành viên khác.
Trước kỳ thi cuối kỳ, cô còn nhận được vài mẩu giấy nhắn cổ vũ.
Chị Tiểu Quan ngồi trên mép bàn, trả lời cô: "Cũng chẳng sao cả, có lẽ học kỳ sau sẽ phải gỡ tấm biển ở cửa xuống, cuốn gói dọn đi nhường chỗ cho câu lạc bộ thiên văn, câu lạc bộ địa lý gì đó."
Để bảo vệ văn phòng nhỏ bé này, mọi người bắt đầu thảo luận sôi nổi.
Ý tưởng thì vô vàn, chẳng hạn như tổ chức các buổi chia sẻ về phim ảnh, văn học, thiết kế trò chơi truy tìm kho báu trong trường, để anh A Bạch biểu diễn tiết mục đập đá trên ngực trong đêm hội kỷ niệm trường...
Sau khi loại bỏ hết các lựa chọn phi thực tế, mọi người lại chìm vào suy tư.
Chu Dư cuối cùng cũng nặn xong hình chú chó nhỏ bằng đất sét mà cô ưng ý, ngẩng đầu lên nói: "Chúng ta nặn một hòn đảo đi."
Dùng đất sét, tấm xốp, đũa dùng một lần và màu vẽ cùng các loại vật liệu có thể kiếm được, dựng một mô hình hòn đảo thủ công.
Cô bổ sung: "Không cần quá chính xác, quá chính xác thì lại giống phòng trưng bày bất động sản."
Công trình chỉ giữ lại những nét đặc trưng, bến tàu, trường học, miếu thờ, khu chợ ở trung tâm huyện, địa hình cũng không cần phải tái hiện một trăm phần trăm, chỉ cần vẽ ra bãi cát và đường bờ biển, đắp vài ngọn đồi.
Hiện trường sẽ được bố trí thành một buổi triển lãm, ngoài vật trưng bày lớn này, còn trưng bày các tạp chí thủ công do các thành viên làm, quan trọng hơn là, bán số báo đầu tiên của họ, "Hòn đảo của chúng ta".
Ý tưởng này chắc chắn rất phù hợp với chủ đề số báo của họ, và nhanh chóng được mọi người nhất trí thông qua.
Mọi người lại đề xuất thêm các chi tiết để làm phong phú hơn kế hoạch.
Khối lượng công việc rất lớn, phải bắt tay ngay lập tức.
Làm thế nào để viết đề án, xin địa điểm, khi nào chuẩn bị vật liệu, phân công công việc ra sao...
Không khí trong văn phòng nhỏ bé ngày càng sôi nổi, trong lòng mọi người đều trào dâng một nhiệt huyết muốn làm nên chuyện lớn, quyết định dành tất cả thời gian rảnh rỗi có thể sắp xếp được để đến phòng câu lạc bộ giúp đỡ.
Có lẽ đó không phải là sự nghiệp, nhưng họ vẫn chưa bị cuộc đời phũ phàng dội cho gáo nước lạnh nào.
Sau khi các thành viên rời đi, Tiểu Quan mở file dàn trang nội dung đã hoàn thành một phần trên máy tính cho Chu Dư xem.
Trang bìa ghi danh sách nhân viên, tên cô được viết ở vị trí thứ hai trong mục lập kế hoạch, và vị trí đầu tiên trong mục biên tập viên.
Dưới đó là mười mấy cái tên quen thuộc.
Tên của mọi người được liệt kê cùng nhau, khiến lòng cô trào dâng một cảm xúc ấm áp khó tả.
Lúc này, chị Tiểu Quan đột nhiên rất bình thản nói: "Cuối học kỳ sẽ phải bàn giao rồi, em làm chủ biên đi."
Bộ não của Chu Dư như một chiếc máy tính đời cũ cồng kềnh, phản ứng chậm chạp, phải mất vài giây mới xử lý xong thông tin, "...Tại sao?"
"Tại sao ư?"
Tiểu Quan cười nhắc lại.
"Thứ nhất, quy định của trường là người đứng đầu câu lạc bộ phải có thứ hạng trong top 100 của khối.
Trong câu lạc bộ chỉ có vài người, chị xem điểm hết rồi, nếu em không làm thì câu lạc bộ của chúng ta sẽ phải giải tán."
"Học kỳ này mới bắt đầu thôi mà, lỡ lần sau em thi không tốt thì sao?"
"Hỏi hay lắm.
Quan trọng nhất chính là kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ của học kỳ này.
Nếu em dám thi không tốt," Tiểu Quan nhìn Chu Dư đong đầy trìu mến, như thể con chồn vàng đương rình rập gà con vậy [1], "em có biết hồi đó để thành lập câu lạc bộ này, chị đã phải viết bao nhiêu đơn xin không?
Chị chỉ thiếu nước quỳ lạy cô Hồng bí thư thôi đấy.
Nếu em thi không tốt, chị lên lớp 12 cũng không nhắm mắt được, anh A Bạch của em tâm hồn mỏng manh như thế, sẽ khóc đến mù mắt mất." [1] Xuất phát từ câu thành ngữ "Chồn chúc Tết gà, bụng dạ không tốt".
"...Thứ hai thì sao?"
"Thứ hai, vừa nãy chị bảo em làm chủ biên, em không từ chối."
Chu Dư lập tức cảm giác như bị dồn vào chân tường, "...Không làm."
"Muộn rồi."
Tiểu Quan cười toe toét.
"Bạn học Tiểu Chu, em phải học cách thành thật hơn một chút.
Có tham vọng không phải là chuyện xấu."
Theo Chu Dư, bị người khác nhìn thấu tham vọng của mình chẳng phải là chuyện gì hay ho.
"Chị nghĩ em hợp sao?"
"Hợp chứ.
Em là kiểu người hoàn toàn không muốn bị người khác dắt mũi, hơn nữa, em có gan đưa ra quyết định."
"Nhưng em cũng không thích lo chuyện của người khác."
"Em có thể không lo, chị cũng đâu có lo chuyện của mấy đứa, chỉ là phải đối phó với giáo viên đoàn trường định kỳ thôi."
Khi Tiểu Quan không còn vẻ lơ đễnh, cặp mắt lại toát lên hào quang thông minh khó giấu.
"Câu lạc bộ không phải là nơi để rèn luyện kỹ năng nghề nghiệp, làm đẹp cho hồ sơ, không cần em phải tìm mọi cách để nó vận hành như một doanh nghiệp, không cần em phải duy trì giai cấp nội bộ, thể hiện uy quyền của mình.
Câu lạc bộ nên là nơi để kết bạn, tạo ra những kỷ niệm.
Chị nghĩ, em có thể bảo vệ được đặc tính đó."
Khi rời khỏi phòng câu lạc bộ, Chu Dư vẫn còn suy nghĩ về lời Tiểu Quan nói.
Cô chỉ thầm thừa nhận rằng, cuộc nói chuyện này khiến lòng cô như một quả bóng bay được bơm căng, cứ lơ lửng.
Có lẽ trên đời chẳng có ai có thể trẻ tuổi mà đã thờ ơ với danh lợi, con người luôn theo đuổi sự công nhận dưới nhiều hình thức khác nhau.
Cô tự thuyết phục mình chấp nhận con người tầm thường của mình lúc này.
Cô bước ra khỏi tòa nhà, đối diện chéo là cổng chính của thư viện, vừa hay bắt gặp Lý Nguyệt ôm sách bước ra.
Gặp nhau, hai người liền song hành, cùng trở về lớp tự học buổi tối.
Cô hỏi: "Mượn sách gì thế?"
"Không có gì, một cuốn tiểu thuyết thôi."
Lý Nguyệt khác hẳn mọi khi, lảng tránh không trả lời, nhanh chóng nhét cuốn sách vào cặp.
Tối hôm đó, nhân lúc Lý Nguyệt đi tắm ở phòng tắm công cộng, Chu Dư dựa vào giường của Lý Nguyệt, giả vờ nói chuyện với các bạn cùng phòng khác, thừa dịp không ai để ý, lén nhấc một góc gối của cô bạn lên, thấy cuốn sách mượn ở thư viện, là một cuốn tiểu thuyết nước ngoài, tên sách là "Gone with the Wind".
Cô lẻn ra cửa, đi đến cửa phòng 106, ra hiệu cho Phương Vịnh Nhu từ ngoài cửa sổ, hai người đi dạo đến giữa sân trong, cô mới khẽ nói với Vịnh Nhu: "Lý Nguyệt muốn đóng 'Cuốn theo chiều gió'."
Đây quả là một chủ đề tuyệt vời, như đêm đông phương nam có sao, mát lành dễ chịu, không hề gượng ép.
Quả nhiên, Vịnh Nhu rất để tâm đến chuyện này, ban đầu nộp nhầm đơn đăng ký của Lý Nguyệt, hại Lý Nguyệt không thể tham gia câu lạc bộ tiếng Anh, nàng vẫn luôn cảm thấy có lỗi.
"Scarlett!
Mình xem đĩa rồi, là Vivien Leigh đóng."
Họ cùng nhau tưởng tượng một phen, nhưng dù thế nào cũng khó có thể gán hình ảnh một học sinh gương mẫu như Lý Nguyệt với một Scarlett kiêu kỳ, phóng túng.
Thế nhưng lại có thể dễ dàng mường tượng ra thần thái hiên ngang, quyết đoán của một Lý Scarlett giương súng bắn hạ tên lính đào ngũ giữa khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Vịnh Nhu hạ giọng: "Chúng ta có nên giả vờ không biết trước không?"
Trong mắt nàng lóe lên nét bí ẩn của một đứa trẻ đang chia sẻ bí mật.
Lúc này, Lý Nguyệt cầm đồ dùng cá nhân đi ngang qua hành lang, hai người lập tức im bặt, vừa căng thẳng vừa nén cười nhìn nhau, trong chốc lát đã trở thành đồng minh.
Lặng đi một lúc, lời nói quẩn quanh nơi cổ họng Chu Dư mấy vòng như chuỗi hạt, rồi chủ động nói với Vịnh Nhu: "Hoạt động kỷ niệm trường của tụi mình đã quyết định rồi, sẽ tổ chức triển lãm."
Cô còn muốn nói, đó là ý tưởng của mình.
Nhưng lại sợ cái đuôi kiêu kỳ sẽ vểnh lên và bị cô gái dường như có thuật đọc tâm trước mặt biết tỏng, đành phải nén lại.
"Triển lãm gì?
Triển lãm tạp chí?"
"Ừm.
Còn phải làm một hòn đảo nữa.
Chắc to chừng này."
Cô giơ tay lên không trung vẽ một vòng tròn lớn, suy nghĩ một hồi, rồi lại dang rộng cánh tay, "Chừng này.
Chắc còn to hơn nữa.
Đây là bến tàu, đây là trường học.
Miếu Thánh Bá Công chắc ở..."
Cô dựa vào cảm giác chỉ vô một điểm nào đó trong vòng tròn, "Ở đây đi."
Vịnh Nhu cười, "Sai hết rồi!
Cậu mù đường à?
Đông tây nam bắc không phân biệt được, trên dưới trái phải cũng không phân biệt được."
Nàng chỉ vào vòng tròn trong vòng tay cô, "Đây mới là bến tàu, bến tàu đi về phía đông bắc một chút, đây, đây là trường học.
Miếu Thánh Bá Công ở giữa hơi chếch lên trên một chút, ừm... chắc là ở đây."
Chu Dư vẫn giơ tay, để Vịnh Nhu chỉ điểm các vị trí trên đảo.
"Nhà cậu đâu?"
"Nhà mình..."
Ngón tay Vịnh Nhu lướt qua lướt lại, địa danh quá nhỏ, nàng không chắc chắn, đột nhiên phản ứng lại: "Hỏi nhà mình làm gì?"
Chu Dư thản nhiên đáp: "Làm mô hình phải giống thật, lúc đó đặt một tấm biển, ghi là nhà thủ khoa."
"Ghi cái đó làm gì!"
"Không được sao?"
"Không được.
Lúc đó, chắc chắn sẽ có sóng thần cuốn trôi hòn đảo của các cậu."
Phương Vịnh Nhu nghiêm túc đe dọa, tiếc là vẻ mặt chẳng có tí uy nghiêm nào, không một lực sát thương nào.
"Cậu thì sao?
Trận đấu biểu diễn của các cậu, ngày nào cậu ra sân?"
"Vẫn chưa biết nữa.
Cậu có đến xem không?
Tháng tư, nếu trời nắng, có thể sẽ hơi nắng."
Chu Dư nói: "Ừm, mình sẽ đến xem."
"Được."
Họ đã hẹn ước.
Chu Dư ngẩng đầu nhìn những vì sao sáng trên bầu trời đêm trong xanh, "Đi học, thật tốt."
"Mình cũng thấy vậy.
Nghỉ lễ tuy thoải mái, nhưng chẳng có gì thú vị."
"Ừm.
Cậu xem, có sao kìa."
Thế là Vịnh Nhu cũng ngẩng lên, cả hai cứ đứng lặng trong sân trong một lúc.
Thực ra, trong lòng Chu Dư đang nghĩ, cứ như thế này, buổi sáng cùng nhau ăn sáng, trước khi ngủ, đứng dưới bầu trời sao nói chuyện, thật tốt.
Cô không tả được cảm giác này, chỉ cảm thấy trong lòng như có một chiếc hộp sưởi ấm, mưa gió chẳng thể lay chuyển, ấm áp dễ chịu, như biết rằng nhắm mắt lại sẽ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, rồi tỉnh giấc với ngập tràn hy vọng.
Vịnh Nhu đột nhiên hỏi: "Sáng mai ăn gì?"
Chu Dư ngẩn người, "Cậu đói à?"
"Không có!"
Vịnh Nhu dứt khoát phủ nhận, tiếp theo tự mình bật cười, lúc này ánh sao băng lao xuống, nơi mắt nàng lóe lên bẽn lẽn, "Thật sự không có!
Chỉ là..."
Nàng vội vàng tìm cớ, "Trước khi ngủ nghĩ đến chuyện vui ngày mai, sẽ ngủ ngon hơn.
Thật đấy!"
Ngày mai.
Nhân vật nữ chính Scarlett trong "Cuốn theo chiều gió" nói, ngày mai lại là một ngày mới, Tomorrow is another day.
Chu Dư lại nghĩ, nếu bên cạnh có một người cùng mình bàn chuyện ngày mai, một người cùng mình sẻ chia một ngày mai chung, chắc chắn có thể vượt qua mọi gian nan.
*
Thi thể con cá được gói trong một mẩu giấy ăn thô ráp.
Mới mấy hôm trước, nó còn nằm trên bệ cửa sổ phòng khách tầng 2.
Bây giờ đã không còn nữa.
Một khi đã chết, sẽ chẳng có ngày hôm nay, càng chẳng có ngày mai.
Chồng bà, Phương Huấn Lễ, hôm qua phát hiện nó vẫn ở đó, giọng điệu nhạt nhẽo pha chút bực bội, "Sao không vứt đi?"
Ông nhanh chóng nhặt mẩu giấy lên, như vứt một món rác bình thường, quăng vào thùng rác, thậm chí chẳng thèm nhìn xuống.
Trong khoảnh khắc ấy, bà cảm nhận được sự lạnh lùng bên trong người đàn ông ôn hòa này.
Thực ra, bà đã quá quen với sự lạnh lùng đó rồi.
Đó là một con cá vàng cảnh màu trắng pha đỏ, con gái bà, bé Nhu, nói nó tên là "Hương Hương", là quà của bạn tặng.
Ngày con gái đi học hôm sau, nó chết, không rõ là do không chịu nổi chất nước không phù hợp, hay bị bạn đồng loại cắn chết.
Sáng hôm đó, bà lê tấm thân mệt mỏi dậy, chuẩn bị phơi khô mực để bán cho du khách.
Đến bên cửa sổ, thấy nó nổi trắng bụng, lơ lửng trong bể một cách dứt khoát.
Ánh nắng cuối đông trắng bệch, bà một tay vịn vào bệ cửa sổ, một tay ôm bụng, cố gắng dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể vô một điểm trên lòng bàn chân, cuối cùng đau đến mức từ từ ngồi thụp xuống.
May mà con gái ở trường, không thấy cảnh cá chết.
Một tiếng gọi sang sảng dưới lầu vang lên, cắt ngang hình ảnh hiện ra trong đầu bà, "Thím Lễ!
Thím Ba!"
Bà còn chưa kịp đáp, lại thêm một tiếng nữa: "Hương ơi!"
Trần Hương Muội đi đến bên cửa sổ, gương mặt xanh xao nở một nụ cười mộc mạc, "Thím, đến rồi ạ?"
Bà đứng trên lầu nhìn thím Cắt Tóc bước vào.
Thím Cắt Tóc là một người phụ nữ cao lớn.
Sau khi mất chồng khi còn trẻ, chính vóc dáng cao lớn này đã giúp bà tạo dựng uy tín trong làng, cũng như chống đỡ cho gia đình đang trên bờ vực tan vỡ.
Bà đã ngoài sáu mươi mà vẫn chưa thấy còng lưng, khỏe mạnh đến mức đi dép nhựa không quai giữa trời đông tháng hai.
Dấu hiệu tuổi già duy nhất là thân hình có phần nở nang, bụng hơi nhô ra khỏi chiếc áo khoác.
Điều kỳ lạ là tứ chi vẫn thon dài, có lẽ do thân hình phát tướng làm nền nên trông càng thêm thon.
Bà đứng dưới lầu hét: "Không cần xuống!
Đợi thím lên."
Trần Hương Muội vội vàng quay người bày biện bộ ấm trà.
Chưa đầy mười giây sau, bà lão đã tất tả lên lầu.
"Thím, thím ngồi đi.
Tiệm không bận ạ?
Con pha trà."
Bà nói những lời khách sáo quen thuộc của người làng, trong lòng đoán già đoán non ý định của bà lão.
"Được.
Con đừng bận tâm, thím tự làm được."
Thím Cắt Tóc một tay giữ chặt bà ngồi xuống, một tay nhanh nhẹn xách ấm nước, cắm điện, tiếng kêu ù ù không ngớt.
"Hương, sắc mặt con không tốt lắm."
Thím Cắt Tóc cẩn thận nhìn bà, "Mất con, được mấy hôm rồi?"
Bà khẽ hít một hơi thật nhanh, thím Cắt Tóc vẫn thẳng thắn như vậy, không thể giấu được, bà đành khai thật: "Chuyện hôm 19.
Hôm sau Nhu đi học."
"Con ở tuổi này rồi, có thai mà không biết giữ gìn."
"Làm sao biết là có thai, chưa đầy hai tháng mà."
Bà nói dối, bà đã có linh cảm, không nhắc đến những thay đổi sinh lý, chỉ dựa vào trực giác của phụ nữ.
"Thím, sao thím biết..."
Bàn tay nóng hổi và mạnh mẽ như chiếc kẹp lửa của thím Cắt Tóc nắm chặt lấy tay bà, "Con yên tâm, bên tiệm thuốc bắc A Lư, thím đã dặn rồi, bảo nhà nó đừng nhiều chuyện, không được nói cho người khác."
Quả nhiên, là một thang thuốc bắc đã tiết lộ bí mật.
Bà gật đầu.
Bà chỉ sợ Nhu biết chuyện.
"Thím cũng mới bị ẩm trong người, ngứa ngáy, đi tìm Lư kê cho một thang thuốc."
Bà lão thỉnh thoảng lại dùng tay kia gãi ngón chân lộ ra ngoài dép.
"Con nghĩ sao?
Hay là, đến chỗ Mẫu Tổ xin một thang thuốc.
Con cũng sảy mấy lần rồi, nếu thật sự muốn có nữa, thì nên bớt vất vả đi.
Bây giờ Nhu lớn rồi, bình thường ở trường cũng không cần con lo, thím thấy con cứ làm việc luôn tay, ở nhà bề bề bộn bộn, còn phải đi làm thêm.
Tiền kiếm không hết đâu, chúng ta ở nơi hẻo lánh này, có nhiều tiền cũng chẳng biết tiêu vào đâu."
"Sao lại không tiêu được?
Nhu nhà con còn phải học đại học.
Thành phố lớn, chi tiêu tốn kém lắm."
"Quán của con mở cửa không phải là có thu nhập sao?
Vợ chồng tiết kiệm, ít thuê người giúp việc, Nhu bình thường phải đi học, cũng chẳng giúp được gì nhiều, lớn thế này rồi mà còn không biết mổ cá, tay chỉ biết cầm bút, trắng trẻo sạch sẽ, vợ chồng con đâu bạc bẽo gì nó.
Trẻ con mà, nghèo một chút, giàu một chút, cũng đều lớn lên như nhau.
Hơn nữa chẳng phải nghe nói điểm thi cao, đại học không thu tiền, còn cho tiền đi học sao?
Thím thấy Nhu không có vấn đề gì đâu."
Nước đã sôi, Trần Hương Muội mỉm cười, cúi đầu pha trà, không nói gì.
Bên ngoài truyền đến tiếng xích xe đạp va chạm lấn cấn, rồi dừng "két" một cái.
Thím Cắt Tóc rướn cổ dòm ra ngoài.
"Lão Tam về rồi."
Bà lớn tiếng gọi: "Lễ!"
Phương Huấn Lễ lầm lì bước lên lầu, tay cầm một bể cá có nắp nhựa màu sắc, bên trong có một con cá vàng cảnh màu trắng pha đỏ đang bơi lội, đáy bể còn trải một lớp sỏi bảy màu, trang trí thêm một cây rong biển.
"Thím, thím đến rồi à.
Uống trà."
Ông đưa bể cá cho Hương Muội, "Bà xem, có giống không?"
"Ừm... cũng hơi giống."
Bà không chắc lắm.
Có lẽ Nhu nhìn một cái là nhận ra không giống ngay.
Nghĩ đến trí thông minh và sự tinh tế của con gái, nội tâm bà không khỏi lan tràn những dịu dàng.
Thím Cắt Tóc hỏi: "Mua cái này về làm gì?
Nhỏ thế này, ăn được không?"
Lễ đáp: "Không ăn được, cá cảnh, để ngắm."
Ông từ túi áo khoác lấy ra một cuốn sách mỏng, "Cẩm nang nuôi cá cảnh".
"Bạn của Nhu tặng, mấy hôm trước chết một con, mua một con về bù.
Thím, thím đừng nói nhé."
Hương Muội bảo chồng: "Anh mang sách vào cất đi, đừng để nó thấy, mắt nó tinh như cú vọ ấy."
"Lạ thật," thím Cắt Tóc cúi xuống dòm con cá trong bể, "cả hòn đảo này không phải người bắt cá thì cũng là người bán cá, lại có người nuôi cá làm cảnh?"
"Bạn nó quen ở trường, con nhà thành phố.
Con nói nhà mình cá đủ nhiều rồi, còn tặng thêm hai con.
Đặt tên rồi, con này tên Hương Hương."
Con còn lại tên A Lệ, Trần Hương Muội cố tình không nói nốt câu sau, để thím Cắt Tóc khỏi nhớ đến người con dâu mà thím coi như kẻ thù.
"Trùng tên với con à?
Bọn trẻ con này thật là, chẳng biết kiêng kỵ. gì cả" Thím Cắt Tóc liếc nhìn bụng bà, "Điềm không tốt."
Trần Hương Muội quay đầu hỏi chồng trong phòng: "Mua ở tiệm trong huyện à?"
"Không mua được, trong huyện chả ai nuôi thứ này, ở đó chỉ có vài con cá bột, cũng không có màu này.
Vừa hay hôm nay Thủy Hồng từ thành phố về, tôi nhờ nó mang về.
Này, cái bể này, là nó tự ý mua, tôi thấy chắc là muốn lấy lòng con gái bà, để nó đến chỗ con út nói tốt cho."
Em gái chưa lấy chồng, đã sai bảo em rể rồi.
Thím Cắt Tóc hỏi: "Đắt không?"
"Không đắt, đây là loại rẻ nhất, một hai tệ một con."
"Ối chà, lạ thật, nghĩ xem, con cá trên thớt cho người ta ăn thì mạng rẻ, con cá nuôi trong bể cho người ta ngắm, mạng cũng rẻ bèo nốt.
Đặt trong bể cho người ta phân ba bảy loại, thế thì thà bị chặt thành từng miếng ném vô nồi còn hơn [2]."
Người có tuổi, nói năng đôi khi mang tàn nhẫn của kẻ đã quen nhìn thế sự, nhưng bà chẳng hề hay biết, bà nhanh chóng quay sang bắt lấy một chủ đề khác mà mình hứng thú: "Cái cậu Thủy Hồng này, là bạn trai của Tế à?
Vợ chồng con gặp rồi à?
Thấy thế nào?" [2] Giải thích dưới bình luận 👉 Hương Muội suy nghĩ một lát, "Chỉ gặp một lần.
Cũng được, thanh niên tài tuấn.
Chuyện của Tế, quan trọng là cô ấy thấy được."
Cả thế giới chỉ có một mình Phương Vịnh Nhu là không ưa cái người "bạn trai" này.
Thứ bảy, nàng vừa về nhà, thấy cái bể cá mới do Ôn Thủy Hồng tặng, liền nhíu mày, giận dỗi, còn phải nói một cách miễn cưỡng: "Lần sau gặp chú ấy, con sẽ cảm ơn."
Trần Hương Muội vừa làm việc – mổ mực, lấy nội tạng, rửa sạch rồi phơi khô – vừa chia sẻ với con gái những chuyện thú vị về người em rể mới: "Bác con bị lừa rồi, ba của cậu Thủy Hồng lần trước đến, nói con trai phải học ban tự nhiên, ban tự nhiên mới là học vấn thực sự, bây giờ bác con quyết tâm cho Diệu học ban tự nhiên rồi.
Bác gái con lại gọi điện hỏi cô út, con nói xem, Phương Tế cũng hay gây chuyện, lúc trước hỏi thì nói học xã hội hay tự nhiên đều được, bây giờ nghe bác con chủ trương chọn ban tự nhiên, lại đổi ý nói Diệu nên học xã hội, nói có thể học thuộc được chút nào hay chút đó.
Bác gái con nghe xong lo chết đi được, bây giờ hai vợ chồng ngày nào cũng gây gổ ở nhà."
Bà ngước mắt nhìn con gái, nghĩ thầm mình không có những phiền não này, lập tức thấy mãn nguyện, tay ngâm trong nước đá cũng không lạnh.
"Thế Diệu nghĩ sao?"
Vịnh Nhu tự hỏi tự trả lời, "Người như anh ta, chắc chắn thấy chọn gì cũng như nhau, chọn tự nhiên có thể bớt viết vài chữ, anh ta chẳng mừng quá ấy chứ."
"Đúng rồi!"
Hai mẹ con cùng cười.
Sau khi vào xuân là mùa mưa, đây là mẻ mực khô cuối cùng.
Vịnh Nhu muốn giúp một tay, Hương Muội liền ra lệnh cho nàng không được động vào, chỉ cho nàng làm những việc vặt khô ráo như đưa đồ, chạy việc.
Bà không muốn tay con gái dính mùi tanh của biển, dính vào rồi cả đời chẳng tài nào rửa sạch nổi.
Thế là Vịnh Nhu mang ghế đẩu ra, ngồi bên cạnh mẹ nói chuyện, thỉnh thoảng lại giúp mẹ xoa vai, đấm lưng.
"Mẹ ơi, vào học rồi, thật tốt!"
Thật ra, điều khiến nàng vui nhất là lại có thể nghe giảng, giải bài, chinh chiến trên các mặt trận thi cử.
Nàng thích cảm giác tiếp thu và vận dụng kiến thức.
Nàng kể cho Hương Muội nghe đủ chuyện lớn nhỏ trong tuần, nói qua hai tháng nữa là kỷ niệm thành lập trường, nào là trận đấu bóng chuyền biểu diễn, triển lãm của câu lạc bộ tạp chí, rồi cả tuần lễ kịch tiếng Anh...
Hương Muội hỏi: "Còn hát kịch bằng tiếng Anh nữa à?"
"Không phải hát, là diễn, không giống như cái kiểu dựng sân khấu ở làng mình đâu mẹ.
Là kiểu trong phim ấy."
"Ôi chao, ghê gớm nhỉ."
Người làm mẹ trêu ghẹo con gái.
"Mẹ thấy chắc chắn không hay bằng trên sân khấu kịch đâu."
"Không đâu mẹ."
Vịnh Nhu đứng dậy, đọc một câu thoại kinh điển trong phim: "Tomorrow is another day!
Đây là câu nói của nữ chính Scarlett trong phim này, có nghĩa là, ngày mai lại là một ngày mới.
Mẹ, con đi huyện tìm đĩa này, tối nay chúng ta cùng xem."
Tiếng địa phương trên sân khấu kịch quê nhà nghe không hiểu, mà tiếng ABC bên kia đại dương lại nói rành rọt ngần ấy.
Trần Hương Muội nhìn bóng con gái chạy đi thay đồ đầy hoạt bát.
Ngày mai lại là một ngày mới.
Bà không hiểu tiếng Anh, bà chỉ biết, nếu những thứ mới mẻ, xa vời, hào nhoáng kia là hạnh phúc hơn, tự do hơn, đáng tự hào hơn, thì bà bằng mọi giá cũng phải đưa con gái đến ngày mai đó.
Bên kia đại dương, xa biết bao.
Con gái xuống lầu chào bà, đạp xe đi về phía huyện, trong lòng bà dâng một nỗi niềm lưu luyến, như thể chuyến đi này là vượt ngàn trùng dương.
Bụng dưới vẫn còn âm ỉ khó chịu, bà dừng tay, đưa cổ tay lên định lau mồ hôi trên mặt, lại lau đi một giọt nước mắt nơi khóe mi.