- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 411,981
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #11
Bhtt • Edit • Nam Đảo Chẳng Thấy Ngọn Gió Xưa - Lâm Tử Chu
CHƯƠNG 3-1
CHƯƠNG 3-1
Chương 3-1: Trên đầu ba thước có thật sự tồn tại thần linh?
Ngày đã định, đó là một ngày thứ bảy cuối tháng mười.
Sáng sớm vừa tan học, Tâm Điền đã kéo Chu Dư ra cổng trường đợi, "Mình hẹn với Vịnh Nhu rồi, các cậu ấy về nhà một chuyến, sẽ đến đón bọn mình ngay thôi."
Chu Dư hỏi: "Các cậu ấy?"
"Ừ, Vịnh Nhu với Tiểu Kỳ."
Chu Dư khẽ "ờ" một tiếng.
Cô biết, họ lúc nào cũng đi cùng nhau.
Đợi cho đám học sinh lục tục rời trường, tiếng chuông xe đạp lanh canh đã vọng lại từ phía xa.
Hai người một trước một sau, mỗi người đạp một chiếc xe kiểu cũ to kềnh càng.
Tề Tiểu Kỳ đạp nhanh hơn một chút, tóc dài buông xõa, và khi nhấn mạnh bàn đạp, cả tóc lẫn vạt áo đều cùng lúc bay múa trong gió.
Tâm Điền giơ cao hai tay vẫy gọi, cô bạn kia vậy mà cũng buông tay lái, giơ cả hai tay đáp lại.
Thấy Tâm Điền định chạy xuống con dốc ở cổng trường để đón, Tiểu Kỳ liền hét lớn từ xa: "Đứng yên đấy!"
Tiểu Kỳ lượn một vòng lớn quanh bồn hoa trước cổng, rồi từ phía bên kia đạp lên dốc, đến trước mặt hai người mới bóp phanh kít lại, chống một chân xuống đất, tay vuốt mấy sợi lòa xòa trước trán.
Toàn bộ động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, trông chẳng khác nào đang cưỡi một chiếc mô tô địa hình.
Cô bạn quay đầu lại, cố tình bắt chước giọng điệu của mấy tay anh chị trong phim Hồng Kông mà ghẹo: "Hai người đẹp, đang đợi ai à?"
Chu Dư thấy hơi ngượng, ánh mắt đảo quanh tứ phía, trong khi Tâm Điền và Tề Tiểu Kỳ đã nắm tay nhau cười nói rôm rả.
Tại cuối con dốc, Phương Vịnh Nhu đang đạp xe phía sau cũng giảm tốc độ rồi xuống xe, dắt chiếc xe nom quá khổ so với vóc người nhỏ nhắn của nàng lên dốc.
Tiểu Kỳ quay đầu gọi lớn: "Nhu!"
Chẳng có câu nào nối tiếp, dường như chỉ là muốn gọi tên nàng một tiếng.
Phương Vịnh Nhu đáp lại: "Gì thế!", nghe cũng chẳng giống đang thực sự hỏi.
Hai người gọi qua đáp lại xong, bèn nhìn nhau cười.
Chu Dư đứng bên cạnh quan sát, phát hiện giữa họ có một sự ăn ý lạ kỳ, một sự thân thiết có thể bộc lộ một cách tự nhiên.
Tiểu Kỳ gọi Tâm Điền: "Lên xe!"
Tâm Điền hỏi đi đâu.
"Cậu cứ theo mình là được.
Không phải nói sẽ dẫn các cậu đi dạo một vòng trên đảo, muốn đi đâu cũng được sao?
Đã là lần đầu đến đây, dĩ nhiên phải đi ra mắt đại ca rồi."
"Ra mắt đại ca?
Cậu là xã hội đen đấy à?"
Tâm Điền ngập ngừng leo lên yên sau.
Tiểu Kỳ nhấn mạnh chân lên bàn đạp, Tâm Điền hét toáng một tiếng, hai người lao xuống dốc.
Tiểu Kỳ nói lớn: "Còn lợi hại hơn thế nhiều.
Cả hòn đảo này đều thuộc quyền cai quản của ông ấy, hô phong hoán vũ, thần thông quảng đại, một tay che trời!"
Phương Vịnh Nhu dắt xe đến bên cạnh Chu Dư, ánh mắt và nụ cười trên môi nàng lại trái ngược nhau [1], vẫn dõi theo hai người bạn phía trước.
Nàng nói: "Đi thôi."
Vừa dứt lời, Vịnh Nhu thu ánh mắt lại nhìn Chu Dư, nụ cười cũng tắt hẳn.[1] Ý là miệng cười nhưng mắt không cười.
"Đi thế nào?"
Chu Dư cảnh giác dòm những vết gỉ sét trên chiếc xe.
"Đi xe, mình đèo cậu."
Dường như cảm nhận được cái nhìn kỹ lưỡng của Chu Dư, nàng bổ sung, "Đây là xe của ba mình, hôm qua mới rửa xong.
Xe của mình nhỏ quá, không tiện đèo người."
"...Không đi bộ được à?"
"Cậu muốn đi bộ đến tối mịt à?"
Nàng trèo lên xe, khổ người không đủ cao nên chiếc xe hơi nghiêng, chân chỉ vừa chạm đất.
Vóc dáng nhỏ bé ấy, thực sự chả giống có thể đèo thêm một người ở yên sau.
"Cậu ngồi vững nhé."
Chu Dư từ nhỏ đến lớn chưa từng ngồi sau xe ai, dòm hai bóng dáng đang xa dần, cô đành hạ quyết tâm bắt chước bộ dạng của Tâm Điền, ngồi nghiêng sang một bên.
Tay cô không biết đặt vào đâu, loay hoay vài giây mới bám được vô yên xe dưới mông.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, lúc bắt đà còn chao đảo vài cái, dường như chưa quen với sức nặng của hai người, cứ loạng choạng tăng tốc trên con dốc.
Vốn không có năng khiếu thể thao, khả năng giữ thăng bằng lại kém, cơ thể Chu Dư bất giác co rúm lại, một tay níu lấy góc áo đồng phục của người ngồi trước.
Cảm giác như giây tiếp theo sẽ ngã cả thân lẫn xe, cô phân vân có nên nhắm mắt lại không, nhưng rồi thôi.
Vịnh Nhu đã nhanh chóng làm chủ được tay lái, tốc độ lao xuống dốc chậm lại, xe chạy xuống con đường bằng phẳng, vững vàng tiến về phía trước.
Chu Dư lúc này mới rụt tay, bám chặt vào yên xe.
Phương Vịnh Nhu hỏi: "Cậu sợ à?"
Chu Dư thản nhiên đáp: "Không."
Rẽ vào một khúc cua là thấy biển, hướng đi ngược lại với bến tàu.
Vịnh Nhu đạp rất chậm.
Tiểu Kỳ dừng lại đợi, quay đầu gọi lớn: "Sao đạp chậm thế?
Chu Dư nặng lắm à?"
Nàng đáp: "Các cậu đi trước đi!
Cứ đi đường lớn!"
Tiểu Kỳ hỏi: "Đi đường lớn?
Đường lớn xa lắm!"
Vịnh Nhu vẫn kiên quyết: "Cứ đi đường lớn!"
Hai người một trước một sau, chẳng ai nói với ai câu nào.
Chiếc xe đạp này, trong mắt Chu Dư, cũ kỹ như một đống sắt vụn, xích xe khô dầu kêu kẽo kẹt.
Con đường ven biển vắng lặng, khác hẳn với trong thành phố, rất lâu mới có một chiếc xe chạy qua.
Cô ngước nhìn mặt biển xanh biếc, ngửi thấy mùi hương từ chiếc áo khoác của Phương Vịnh Nhu, bất giác ngỡ rằng đó là hương vị biển.
Phương Vịnh Nhu đột nhiên lên tiếng: "Là Tâm Điền nhờ mình, mình mới đồng ý đấy."
Cô gật đầu, dù người ngồi trước chẳng thể nhìn thấy, "Mình biết."
"Ý mình là, những lời mình nói trước đây vẫn còn hiệu lực."
"Lời gì?"
"Không phải đã nói rồi sao, mình và cậu, nước sông không phạm nước giếng?"
"Ờ..."
Nước sông và nước giếng cùng ngồi trên một đống sắt vụn, thế này có tính là phạm nhau không?
Mà nói đi cũng phải nói lại, điều kiện phản ứng giữa nước và sắt là...
Suy nghĩ của cô trôi đi xa.
Lại rẽ vào một khúc cua khác, con đường ngày càng hẹp, qua một chỗ dốc thoai thoải, họ cua vào một chỗ đường đất gồ ghề, mặt đường chi chít những vệt bánh xe nông sâu, lộn xộn.
Chu Dư hỏi: "Không phải bảo đi đường lớn sao?"
Cô không thích con đường này, quá xóc nảy, đi lại không hề thoải mái.
"Đây chính là đường lớn đấy.
Chỗ bọn mình là vùng quê, mời cậu thông cảm."
Lời nói của Phương Vịnh Nhu mang theo chút mỉa mai.
Ánh mắt Chu Dư lướt qua đám cỏ dại mọc um tùm ven đường, cuối cùng cũng tìm thấy một ngôi nhà xiêu vẹo.
Trên mái nhà ấy hình như còn phơi quần áo, đầu cô dấy lên một nỗi nghi hoặc, nơi như thế này cũng có thể ở được sao?
Cô hỏi: "Con đường này dẫn đi đâu vậy?"
*
Miếu Thánh Bá Công.
Ngôi miếu này tựa như trái tim, nằm ngay giữa hòn đảo.
Hai người đạp xe quá chậm, Tiểu Kỳ và Tâm Điền đã đợi từ lâu, đang đứng ăn kem que trước sân.
Chu Dư nhìn vào trong, thấy một cái đỉnh lớn đang nghi ngút khói xanh đặt giữa khoảng sân được bao quanh bởi bức tường thấp.
Phía sau đỉnh, vài bậc thềm đá rộng dẫn lên chính điện của ngôi miếu.
Trên đường đi, Phương Vịnh Nhu có kể rằng, tất cả những người sống trên đảo đều đã từng đến đây, bởi họ tin rằng vị thần che chở cho hòn đảo này ngự tại nơi đây.
Chu Dư hỏi, vậy cậu có tin không?
Chẳng có câu trả lời.
Cái gọi là nơi ở của thần linh này trông chẳng hề uy nghi, lộng lẫy, chỉ là một ngôi miếu làng thường thấy ở vùng Lĩnh Nam.
Tường ngoài đã ngả màu xám tro, cột sơn son đã bong tróc, con rồng trên mái cong cũng sắp phai ra màu đá nguyên bản.
Chỉ có hàng đèn lồng đỏ dưới mái hiên là còn mới.
Hai bên cửa phụ mỗi bên treo một tấm biển, một bên viết "Phong điều vũ thuận [2]", một bên viết "Hợp cảnh bình an [3]".[2] Gió thuận mưa hòa.[3] Cả cõi bình an.
Chu Dư lại xem tấm bia đá được khảm trên tường ngoài, trên đó ghi: Tương truyền vào một triều đại nọ, có một vị quan họ Công, vì can gián trung nghĩa mà chọc giận long nhan, bị giáng chức đến nơi đây.
Từ đó, ngài hết lòng hết sức che chở cho dân chúng một phương suốt mấy mươi năm, lao lực đến chết, sau khi lên thiên đình, được sắc phong làm Thánh Bá Công, cai quản các vị thần đất đai ở Nam Đảo...
Ra là cấp trên của ông địa.
Cô lấy máy ảnh chụp lại tấm bia.
Ngoài sân có một ông cụ đẩy xe đạp bán đồ giải khát, thấy mấy cô gái đến, ông nheo mắt dòm một hồi rồi thốt: "Ối chà, đây chả phải là bé thủ khoa nhà quán hải sản sao?"
Tiểu Kỳ từ trong thùng xốp của ông lấy ra hai que kem, cười hì hì hỏi: "Ông ơi, ông không mời tthủ khoa ăn kem à?
Đây là vị thủ khoa do chính Thánh Bá Công điểm danh đấy.
Ông mời cậu ấy ăn kem, đảm bảo con cháu nhà ông sau này đều đỗ đạt bảng vàng!"
Phương Vịnh Nhu ngượng chín cả mặt, vội vàng chạy vô sân như trốn.
Chu Dư đi theo sau nàng, còn Tâm Điền vẫn đang hỏi: "Ai là thủ khoa thế?"
Trong sân, mấy ông bà cụ đang quây quần bên bàn đá pha trà, vừa thấy họ liền quay ra chào hỏi rôm rả: "Ể!
Ai kia, bé thủ khoa, đến rồi à?"
Kế tiếp họ ghé tai nhau thì thầm: "Bà không nhớ à?
Trưởng thôn Trung của làng Phương Khẩu đó!
Con gái của thằng em thứ ba nhà nó đấy!
Kỳ thi vào cấp 3 năm nay, đỗ đầu toàn đảo đó!
Ối chà, thằng Trung, bác cả của con bé, còn mở tiệc ở đây để tạ ơn Thánh Bá Công điểm danh nữa mà, sao bà không đến ăn?
Cháu gái, lại đây uống chén trà đi."
Vịnh Nhu đỏ bừng mặt, lí nhí chào hỏi từng người, người này là chú Biểu, người kia là dì Ba, rồi còn có thím Miếu, bác Tạp Hóa...
Chu Dư nghe mà đầu óc quay cuồng, cứ ngỡ đây toàn là họ hàng của Phương Vịnh Nhu, đành phải cúi đầu chào theo.
Trong mắt cô, ngoài bà ngoại ra, tất cả những người già trên đời này đều giống nhau, đều có một khuôn mặt nhăn nheo mà cô chẳng thể nào nhớ nổi.
Tiểu Kỳ theo sau vào, cũng chào hỏi chú Biểu, dì Ba một lượt.
Chu Dư hỏi, "Các cậu là họ hàng à?"
Vịnh Nhu đáp, "Không, không hẳn.
Có lẽ tổ tiên mấy đời trước là họ hàng."
"Vậy không phải là chú Biểu, dì Ba của các cậu à?"
"Không phải, chú Biểu là..."
Phương Vịnh Nhu ngập ngừng, dường như cảm giác giải thích quá phức tạp, bèn xua tay bảo: "Thôi, dù sao thì bọn mình đều gọi như vậy, đúng vai vế là được rồi."
Tiểu Kỳ nói: "Chuyện này mà kể thì phải mất ba ngày ba đêm, có thể viết thành cả một bộ "Hồng Lâu Mộng" ấy chứ.
Chương một, tại sao chú Biểu lại gọi là chú Biểu, chương hai, dì Ba rốt cuộc là dì Ba của ai.
Trên hòn đảo này, những đứa trạc tuổi bọn mình, ngoài Phương Vịnh Nhu ra, chẳng có ai nhớ được hết đâu."
Vịnh Nhu cãi: "Chẳng có ai nhớ, thế ai đã kể cho mình nghe?"
Tiểu Kỳ đáp: "Những người kể cho cậu nghe chính họ cũng chả nhớ rõ nữa là.
Cậu xem, bác cả cậu và bà nội mình, mỗi lần kể đều khác nhau."
Tiểu Kỳ bảo Chu Dư và Tâm Điền: "Các cậu cũng gọi như vậy đi, các cậu gọi theo bọn mình thì sẽ trở thành trẻ con của Nam Đảo bọn mình, Thánh Bá Công sẽ phù hộ cho các cậu đấy."
Tâm Điền miệng ngọt, quả nhiên cũng làm theo, còn cùng Tiểu Kỳ đến chỗ mấy ông bà cụ xin một chén trà, để lại hai người kia lặng lẽ đứng đợi.
Chu Dư liếc dòm Phương Vịnh Nhu một cái.
Vẫn là sự im lặng.
Chu Dư lại liếc dòm Phương Vịnh Nhu lần nữa.
Chu Dư hỏi: "Bé thủ khoa?"
Vịnh Nhu gắt lên: "Đừng gọi như thế!"
Bên kia, mấy ông bà cụ vẫn đang trò chuyện không ngớt: Em ba nhà thằng Trung, tôi không có ấn tượng, tên là gì nhỉ?
Sao lại không có ấn tượng?
Mở quán ăn ở cảng đấy, nhà ấy có bốn anh em, đều thuộc đời 'Huấn', là Trung, Nghĩa, Lễ, Hiếu.
Anh cả tên Trung, thứ ba tên Lễ...
Con bé đó từ nhỏ đã học giỏi, nhà ấy cũng lạ, chỉ có con gái học giỏi.
Trung còn có một cô em gái tên Tế, học đến thạc sĩ...
À, thế vợ của thằng Lễ này là người ở đâu?"
Phương Vịnh Nhu dường như không muốn nghe người khác bàn tán chuyện nhà mình, liền kéo tay áo Chu Dư đi.
Hai người di chuyển xa hơn một chút, lên mấy bậc thềm đá, đứng dưới mái hiên của điện thờ.
Vịnh Nhu từ trong túi áo khoác móc ra tấm thẻ học sinh cho Chu Dư xem.
Chu Dư ngó tấm ảnh thẻ trên đó, cô gái trong ảnh trông trẻ hơn so với bây giờ, khoảng mười hai, mười ba tuổi, khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, môi mím chặt.
Chu Dư bỗng nhớ đến con chuột hamster mình gặp ở chợ hoa chim cảnh, liệu có giống nhau không nhỉ?
Cô chăm chú quan sát.
"Không phải bảo cậu xem cái này!"
Vịnh Nhu duỗi ngón tay che tấm ảnh lại.
"Thế thì xem cái gì?"
"Mã số học sinh."
Mã số học sinh là: 20100281.
2010 là năm nhập học, 0281 là thứ hạng đầu vào.
"Huyện Nam Đảo năm nay chỉ có hơn chín trăm học sinh thi vào cấp ba, đỗ đầu cũng chả có gì ghê gớm.
Ở thành phố các cậu, một trường thôi cũng đã có chín trăm thí sinh rồi, đúng không?"
Mùi hương khói trong điện thờ nồng nặc đến khó chịu, Chu Dư hắt xì liên tục mấy cái.
Cô ngước nhìn pho tượng đồng được thờ phụng trong làn khói, hỏi: "Đỗ đầu rồi còn phải tạ ơn thần linh?
Có liên quan gì đến ông ấy đâu?"
"Mình làm sao biết được?
Mẹ mình bảo, trước kỳ thi, mẹ đã đến hỏi thần, và thần đã đồng ý."
Trên chiếc đệm cói trước lư hương, một người phụ nữ đang quỳ, hai tay chắp lại, miệng lẩm bẩm khấn vái trước tượng thần.
Sau một hồi, bà bỗng mở hai tay ra, có vật gì đó từ trong lòng bàn tay rơi xuống đất.
Người phụ nữ nhìn thấy, vẻ mặt đầy thất vọng, âm lượng cũng cao hơn một chút, bà lại thành kính khấn vái: "Thánh Bá Công, Thánh Bá Công, mọi chuyện đều có thể thương lượng, xin ngài, xin ngài."
Bà nhặt vật dưới đất lên, lặp lại động tác vừa rồi, dường như lại một lần nữa thất bại, bà chán nản đến mức rũ người, hai vai buông thõng.
Một người phụ nữ khác vỗ vai bà an ủi: "Đây là thần đang cười đấy, Thánh Bá Công không nói là ngài không đồng ý, chỉ nói là ngài sẽ suy nghĩ thêm!"
Chu Dư hỏi nhỏ Vịnh Nhu: "Đây là làm gì vậy?"
"Gieo keo, tức là hỏi ý thần.
Cậu nhìn hai miếng gỗ dưới đất kia kìa, một mặt phẳng, một mặt lồi.
Ném xuống đất, một phẳng một lồi là keo thánh, tức là thần đồng ý.
Nếu cả hai miếng đều lồi là keo cười, tức là không có câu trả lời.
Còn nếu cả hai miếng đều phẳng là keo âm, tức là thần không đồng ý."
"Mọi chuyện đều do thần quyết định sao?"
"Dù sao thì, từ nhỏ đến lớn, nhà mình có chuyện gì lớn cũng đều đến hỏi thần."
"Vậy ngài có bao giờ tính sai không?"
"Có chứ.
Ngài nói bệnh của bà nội mình sẽ khỏi, nhưng cuối cùng lại không.
Bà nội mình mất rồi."
Nghe vậy, Chu Dư quay đầu lại, thấy Vịnh Nhu đang ngẩng mặt lên, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào vị thần.
"Cho nên, mình không tin mình đỗ đầu là nhờ ông ấy, mình chỉ tin vào chính mình thôi."
Hai tín đồ vừa gieo keo dìu nhau ra khỏi điện thờ.
Chu Dư nghe họ nói với nhau: "Thôi, Thánh Bá Công là đàn ông, làm sao hiểu được chuyện của phụ nữ chúng mình.
Lần sau chúng ta đi hỏi Mẫu Tổ [4]."
"Ấy, nhỏ tiếng một chút, đừng để ngài ấy nghe thấy!"
Rồi họ vừa cười vừa đi. [4] Bà Thiên Hậu.
Xem ra, nói là tin thần, nhưng cũng không hoàn toàn tin tưởng, sau lưng còn nói xấu thần.
Thậm chí có người như Phương Vịnh Nhu, dám chất vấn thần ngay trước mặt là một kẻ lừa đảo.
Chu Dư chưa bao giờ tiếp xúc với một thế giới như vậy.
Ở nhà cô và bà ngoại chỉ tin vào "Ngài Dân chủ" và "Ngài Khoa học", ba thì tin vào các mối quan hệ và lợi ích, còn mẹ thì chỉ tin vào chính bản thân mình.
Cô và Phương Vịnh Nhu đứng kề vai ngoài ngưỡng cửa cao của chính điện, nhìn những người đến xin keo, nhìn làn khói hương từ lư hương lượn lờ bay đi, chẳng ai bước vô trong.
Đứng một lúc, giọng Tâm Điền vang lên từ phía sau: "Hai cậu có xin keo không?
Nghe nói Thánh Bá Công linh lắm đấy."
Vịnh Nhu quay đầu hỏi: "Nghe ai nói?"
Tiểu Kỳ cũng đã đến, "Vừa rồi, thím Miếu lại tuyên truyền công trạng của cậu một lượt nữa đấy."
Tâm Điền kể cho Chu Dư nghe: "Thím Miếu bảo, trước kỳ thi cấp 3, mẹ Vịnh Nhu, bác cả, và bác gái, ba người họ đến đây hỏi thần đến chín lần, và cả chín lần đều được keo thánh!
Quả nhiên, Vịnh Nhu đã trở thành thủ khoa."
Tiểu Kỳ cười mà rằng: "Còn có chuyện bác gái của Vịnh Nhu đến hỏi về thành tích học tập của con trai mình, gieo keo ba lần, cả ba đều ra keo cười."
Vịnh Nhu cũng cười: "Mình nhớ, bác gái tức lắm, về nhà cứ lẩm bẩm, 'Cười, cười, cười cái gì mà cười!' rồi mắng cho con trai một trận, bảo anh ta làm xấu mặt, khiến người ta chê cười."
Tâm Điền nom vẻ nghiêm túc nói với họ: "Vừa rồi thím Miếu bảo tướng mạo của mình tốt, sau này chắc chắn sẽ phát tài."
Tiểu Kỳ ôm lấy mặt Tâm Điền xoa xoa: "Cậu có ngốc không chứ?
Thím ấy nói mặt cậu tròn như cái chậu tụ bảo đấy!
Huống chi thím ấy cũng đâu phải là thầy bói thật."
"Mình không quan tâm, thím ấy nói chắc chắn đúng."
Chu Dư hỏi: "Thím ấy không phải thầy bói, vậy thím ấy làm nghề gì?"
"Thím Miếu là người chuyên lo hậu sự, bán đồ vàng mã.
Mẹ mình bảo, thím ấy ở đây là để chờ khách, thấy nhà nào có người bệnh đến xin keo thì sẽ tới bắt chuyện."
Bốn người đứng ngoài điện thờ xì xào bàn tán, bất giác đã xúm lại gần nhau, sợ bị các ông bà cụ nghe thấy.
"Chú Biểu thì sao?"
"Chú Biểu là đội trưởng đội tang lễ, chuyên thổi kèn xô-na, chú ấy và thím Miếu là một phe."
"Ra là họ không phải đến đây để cúng bái."
Tâm Điền tròn xoe mắt.
"Tất nhiên là không rồi, họ đến đây để kiếm tiền.
Quán của bác Tạp Hóa ở ngay bên cạnh, hương nến của bác ấy bán đắt hơn trong làng nhiều!
Còn dì Ba nữa, dì Ba chuyên xem bát tự, làm mai mối, những người đến cầu duyên thì cũng tiện thể tìm bà mai luôn..."
Hóa ra, không chỉ có chuyện nói xấu thần linh, nghi ngờ năng lực của thần, mà còn có cả việc dựa vào thần để kiếm sống.
Trong ngôi miếu này, người ra vào tấp nập, chẳng ai là thật sự thắp nén hương, khấu đầu xong xuôi thì về nhà nằm chờ thần linh chiếu cố.
Tâm Điền tìm đến đúng ông từ trông coi miếu xin hương, quỳ xuống trước tượng Thánh Bá Công, thành tâm khấu đầu ba lạy, thắp hương rồi khẽ khàng thầm thì với ngài một vài điều.
Sau đó, cô bạn bắt chước những tín đồ khác, gieo keo ba lần.
Tiểu Kỳ hỏi Chu Dư: "Cậu thì sao?
Có chuyện gì muốn nói với Thánh Bá Công không?"
Chu Dư lắc đầu.
Ngoài việc xin keo, người ta còn có thể cầm ống xăm trước tượng thần và xóc để xin một quẻ, coi như là câu trả lời của Thánh Bá Công.
Ông từ ngồi vắt chân ở điện phụ, giúp người ta giải nghĩa những lời kinh văn thần bí trên quẻ xăm, thỉnh thoảng lại vung vẩy thanh kiếm gỗ đào, phun một ngụm nước tro hương lên lá bùa bình an mà tín đồ đã mua, gọi là "khai quang [5]".
Nhóm Vịnh Nhu đứng bên cạnh xem, bị người ta xua đuổi, bảo rằng trẻ con đừng nhìn lung tung, cẩn thận ma quỷ về báo mộng.[5] Một nghi thức trong tín ngưỡng dân gian nhằm "mở mắt" hoặc "điểm nhãn" cho các vật phẩm tâm linh mới như tượng thần, Phật, bùa chú để thỉnh mời thần linh nhập vào vật phẩm, từ đó ban cho nó linh tính.
Những người già trong sân gọi Phương Vịnh Nhu lại hỏi chuyện, một là hỏi chuyện đại sự cả đời của người cô đã có manh mối gì chưa?
Phương Vịnh Nhu đáp rằng cô ấy có nhiều người theo đuổi, chỉ là cô ấy chưa ưng ai.
Hai là hỏi mẹ nàng có định sinh cho nàng một đứa em trai không?
Nàng không biết trả lời sao.
Bọn họ lại nhìn sang Chu Dư đang đứng cạnh, hỏi cô bé lạ mặt này từ đâu đến?
Ồ, từ thành phố đến à, thảo nào mà trắng trẻo thế, nhìn xem, cổ vừa thon vừa dài, mặt lại nhỏ, trông như thiên nga trắng trong sở thú vậy.
Nói đoạn, họ đưa bánh lạc cho cô ăn.
Họ mời cô uống trà, nhưng cô từ chối, cô không muốn dùng chung tách trà mà nãy giờ họ vẫn chuyền tay nhau.
Dì Ba chuyên mai mối còn nói cô có tướng đào hoa, "Về bảo với ba mẹ, sau này đến tuổi lấy chồng thì đến đây tìm dì Ba, dì Ba giúp con xem bát tự.
Con gái sợ nhất là lấy nhầm chồng..."
Vịnh Nhu len lén nói với cô, "Cậu thấy chưa?
Ở chỗ bọn mình là vậy, ngoài tin vào thần thánh ma quỷ thì chỉ có chuyện cưới hỏi sinh con thôi.
Mấy chuyện này có gì đáng để viết vào tạp chí chứ?
Thà viết về mấy thành phố lớn như Tokyo, Paris, Hồng Kông, London còn hơn."
Chu Dư nói, "Đâu phải tạp chí du lịch." rồi hỏi, "Vậy cậu có tin vào thần thánh, ma quỷ không?"
Vịnh Nhu trả lời không chắc chắn, "Chắc là có?
Mình cũng không biết nữa."
Chu Dư lại hỏi, "Thế còn chuyện cưới hỏi sinh con thì sao?
Cậu có muốn lấy chồng sinh con không?"
Vịnh Nhu nhíu mày: "Nghĩ chuyện xa xôi thế làm gì?"
Cả nhóm sau đó ăn trưa ở quán bên ngoài miếu Thánh Bá Công.
Quán này chẳng ra quán, ngay cả thực đơn cũng không có, trong mắt Chu Dư, chỉ là một cái bếp lò dựng tạm giữa mấy bức tường đổ nát.
Trên bếp là một cái nồi lớn nước dùng đang sôi sùng sục, mấy cái xô nhựa đựng cá tươi đang quẫy đạp.
Chị chủ quán vừa thấy Phương Vịnh Nhu đã lớn tiếng gọi: "Bé thủ khoa!
Dẫn các bạn đến chơi à?
Mỗi người một bát nhé?
Chị cho nhiều đồ lắm đấy."
Xem ra, cái danh "bé thủ khoa" này, trên hòn đảo này, không ai là không biết.
Phương Vịnh Nhu ngượng nghịu cúi đầu lau bàn lia lịa.
Chu Dư liếc thấy sau bức tường đổ nát có người đang làm cá, khách hàng ra vào tấp nập, chị chủ quán tay thoăn thoắt múc nước dùng, chan vào từng bát.
Chẳng mấy chốc, bốn cái bát nóng hổi đã được bưng lên bàn, là bún, thơm nức mùi hải sản, nước dùng trắng đục, bên trên là một lá húng quế và một đống đồ ăn kèm đủ hình dạng.
Chu Dư cầm đũa gắp lên, hỏi: "Đây là gì vậy?"
Tiểu Kỳ nói: "Lòng cá.
Đây là bún lòng cá, nổi tiếng nhất ở chỗ bọn mình đấy!"
Tiểu Kỳ cố tình nói to để lấy lòng chủ quán.
Chu Dư lại gắp một đũa khác, "Thế còn cái này?"
"Gan cá."
Phương Vịnh Nhu thấy cô do dự, bèn hỏi: "Cậu không ăn nội tạng à?"
Rồi nàng đưa đũa sang, gắp hết những thứ cô không ăn đi, xong đổi cá viên trong bát mình cho cô.
Bát bún không có lòng cá vẫn rất ngon, chỉ là vừa rồi ở miếu ăn quá nhiều bánh lạc, cô chỉ giải quyết được nửa bát đã đặt đũa xuống.
Bé thủ khoa liền dọa: "Thánh Bá Công đang nhìn đấy, lãng phí thức ăn sẽ bị báo ứng!"
Cô bình thản đáp: "Vừa rồi ở trong đó, không phải cậu nói không tin ông ấy sao?"
Câu trả lời khiến bé thủ khoa cứng họng, chả thốt nên lời Nhờ thím Miếu đặt cho, Tâm Điền có biệt danh mới là "Tụ Bảo Muội", Tâm Điền có vẻ thích thú lắm.
Mấy người già nói Tâm Điền người nhỏ, mặt lại mũm mĩm, tính tình hiền lành, ai nói gì cũng không giận.
Chị chủ quán vừa vớt bún vừa phiếm chuyện với mấy cô gái, "Ăn đi!
Ăn nhiều vào.
Người không ăn no, ước mơ sao thành hiện thực được?"
Tiểu Kỳ nói nhỏ với các bạn, "Câu này, chị ấy nói với khách hàng cả chục năm rồi."
Tai chị ta rất thính, liền nói chen vào: "Đây là câu châm ngôn của chị, nói trăm năm cũng không lỗi thời.
Các em cứ hay đến miếu dạo chơi sẽ biết người ta sống như thế nào.
Một khóc hai quấy ba dập đầu, chỉ cần còn ăn cơm được là còn sống được, còn có thể đợi được thần linh hiển linh."
Tâm Điền đã hẹn với gia đình chiều nay về trông tiệm, ăn trưa xong, họ liền đạp xe ra bến tàu.
Phương Vịnh Nhu vẫn đạp xe rất chậm, bị Tiểu Kỳ và Tâm Điền bỏ lại phía sau một quãng xa.
Qua trưa, con đường ven biển càng vắng xe hơn, trên một đoạn đường dài, cả thế giới dường như chỉ còn lại hai người họ.
Phương Vịnh Nhu chủ động bắt chuyện với Chu Dư, một câu là: "Những bức ảnh cậu vừa chụp, ảnh của mình, Tiểu Kỳ và Tâm Điền, nếu cậu rửa ra thì có thể giúp mình rửa một tấm được không?
Mình sẽ trả tiền cho cậu."
Câu thứ hai là: "Cái trái tim cậu xếp lần trước làm thế nào vậy?
Lần sau cậu dạy mình được không?"
Và câu cuối cùng là: "...
À, mã số học sinh của cậu là bao nhiêu?"
Chu Dư thành thật trả lời: "0072."
Thế là Phương Vịnh Nhu không nói gì nữa.
Chu Dư vẫn không quen ngồi sau xe đạp, cô chẳng nhớ đường, khi đổi hướng đi, mọi thứ đối với cô trở nên hoàn toàn xa lạ.
Nhưng lòng cô lại nảy sinh một sự tin tưởng đối với Phương Vịnh Nhu, niềm tin này có lẽ đã manh nha từ rất lâu, từ ngày cô đến quán ăn của nhà nàng, cô đã biết nàng xuất thân từ một gia đình thế nào, biết nàng có một người cha ra sao, và trông thấy thái độ của nàng khi đối mặt với sự bắt nạt.
Cô chưa từng hiểu rõ về một người bạn cùng trang lứa nào như vậy.
Giờ đây, khi ngồi sau xe đạp của nàng, cô còn biết nàng là "thủ khoa" của toàn đảo, biết bà nội nàng đã qua đời, biết nàng có một người cô, thậm chí còn biết cả dáng vẻ của nàng lúc mười hai, mười ba tuổi.
Niềm tin trong lòng cô lại một lần nữa lớn dần, và từ đó nảy sinh những cảm xúc khác, ví dụ như trên đường về, cô cứ muốn nói với Phương Vịnh Nhu rằng, ở thành phố có một quán bánh cuốn rất ngon, ngon như món bún hôm nay vậy.
Sau này Chu Dư mới hay, đó là khao khát được sẻ chia, mối quan hệ giữa người với người chính là bắt đầu từ đó, và sự giao tiếp của cô với thế giới này, cũng từ ngày hôm đó, mới thực sự bắt đầu.
Trên đường về, trên boong tàu, Tâm Điền hỏi Chu Dư: "Mặt mình có thật sự tròn không?"
Chu Dư quay đầu nhìn, gió biển thổi bay mái tóc ngắn ngang vai của Tâm Điền ra sau, để lộ cả khuôn mặt.
"Ừ."
Tâm Điền ôm lấy mặt, cúi xuống nhìn biển.
"Hôm nay sao cậu không cúng bái gì cả?
Hiếm lắm mới đến đây một lần."
"Chẳng có gì để bái cả."
"Thật sao?
Cậu không có ước nguyện, cũng không có phiền muộn gì à?"
Chu Dư không biết trả lời thế nào, cũng cúi xuống nhìn biển.
Cô bỗng hiểu ra tại sao Phương Vịnh Nhu không trả lời câu hỏi của cô về việc có tin hay không, có lẽ là vì, cả hai đều chưa hiểu rõ vấn đề là gì, dĩ nhiên cũng chẳng tìm được câu trả lời [6].[6] Giải thích ở bình luận

Mình nói, mong rằng mình..."
Chu Dư ngắt lời: "Ước nguyện nói ra sẽ không linh nghiệm đâu."
Tâm Điền sững sờ, quay mặt sang nhìn cô, nhưng cô không đáp lại ánh mắt của Tâm Điền.
Cô chưa sẵn sàng.
Cô sợ Tâm Điền sẽ kể ra những nỗi khổ thầm kín, cô chưa sẵn sàng để lắng nghe, cô sợ nếu Tâm Điền nói ra, cô sẽ không biết phải đáp lại thế nào.
Tâm Điền hít một hơi sâu, cười mà rằng: "Cậu nói xem, Thánh Bá Công có hiển linh không?"
Chu Dư đáp: "Có chứ.
Không phải cậu đã trở thành một đứa trẻ của Nam Đảo rồi sao?"
Con tàu đưa họ trở về bên kia bờ biển, đó là thế giới thuộc về họ.
Biển lặng, trời quang, mọi sóng ngầm đều ẩn sâu dưới đáy biển.
Chu Dư thầm nghĩ, liệu trên đầu ba thước có thật sự tồn tại thần linh?
Hay đó chỉ là bàn tay mà con người vươn ra đương lúc vùng vẫy, mong mỏi có thể nắm lấy khoảng không hư vô?
Người ta còn có thể đến cầu thần, điều đó cũng có nghĩa là, họ vẫn chưa đánh mất dũng khí để chất vấn thế giới này, phải không?
*
Bước sang tháng mười một, Vịnh Nhu canh cánh trong lòng hai nỗi lo lớn, thứ nhất là kỳ thi giữa kỳ.
Và một chuyện nữa.
Nàng ở nhà lật xem lịch.
Ngày 4 tháng 11, ngày 8...
Nàng lật từng trang một.
Ngày 4 tháng 12.
Sinh nhật Tiểu Kỳ.
Mẹ từ trong phòng bước ra, thấy con gái đang xem lịch, bà cũng ghé vào xem, "Hôm nay là mồng một rồi à?
Vậy tháng này phải cúng giỗ bà nội con."
Mẹ cầm lấy quyển lịch lật coi, miệng lẩm bẩm: "Mười lăm, hai mươi, hai mươi tám, hai mươi chín..."
Vịnh Nhu trông gò má gầy gò của mẹ, mí mắt khô khốc, quầng thâm mệt mỏi hằn sâu dưới mắt.
Nàng chợt nhớ đến lời thím Miếu ở miếu Thánh Bá Công hôm nọ, và cả lời bác cả nữa.
Nàng chăm chú nhìn mẹ một lúc, mẹ hỏi nàng có chuyện gì, nàng mấp máy môi: "Mẹ..."
Bất chợt, tiếng gọi từ dưới lầu vọng lên: "Phương Vịnh Nhu!"
Lời chưa kịp nói đã bị ngắt ngang, nàng nghe giọng là biết ngay ai, bực bội dậm chân đi ra cửa sổ, miệng làu bàu: "Ai thế!"
Mẹ nói: "Nghe giọng hình như là Quang Diệu."
Phương Quang Diệu đứng dưới lầu, gọi lớn lần nữa: "Phương Vịnh Nhu!
Xuống đây!"
Nàng miễn cưỡng xuống lầu, đi cùng Phương Quang Diệu ra xa một chút, khoanh tay trước ngực, giục cậu ta có chuyện gì thì nói mau.
Quả nhiên, Quang Diệu nói: "Sinh nhật Tiểu Kỳ.
Mày nhớ chứ?
Còn một tháng nữa là đến sinh nhật cậu ấy."
Nàng mỉa mai: "Đương nhiên nhớ, đâu có như anh, đầu óc như cái sàng."
Quang Diệu "chậc" một tiếng, "Mày không thể nói chuyện tử tế được à?
Tao xem lịch rồi, hôm đó là thứ bảy."
"Thứ bảy thì sao?"
"Tụi mày sáng thứ bảy mới được nghỉ, đến 0h ngày sinh nhật cậu ấy, tụi mày vẫn còn ở ký túc xá."
"Thế thì sao?"
"Thế thì tao không thể chúc mừng sinh nhật cậu ấy vào lúc 0h được!"
Phương Quang Diệu nhíu mày, Vịnh Nhu nhìn cậu ta trông có chút giống một con trâu.
"...Anh chỉ đến đây để nói chuyện này thôi à?"
Quang Diệu gật đầu, thản nhiên đáp: "Đúng vậy!"
Vịnh Nhu quay người bỏ đi.
"Này, này, mày đứng lại!"
Quang Diệu kéo nàng lại.
"Mày không muốn chúc mừng sinh nhật cậu ấy vào lúc 0h à?"
Nàng dừng bước, suy nghĩ một hai giây, rồi bất lực đáp: "...Muốn cũng không được."
"Có cách mà."
"Cách gì?
Ký túc xá mười giờ rưỡi là tắt đèn rồi."
"Mày gọi cậu ấy dậy."
"Bị điên sao?
Có cùng phòng với cậu ấy đâu."
"Thế thì mày ra ngoài sang phòng cậu ấy gọi.
Chỉ là tắt đèn thôi chứ có ai trói mày trên giường đâu."
"Nếu bị quản sinh phát hiện thì..."
"Thì sao?"
Vịnh Nhu không biết trả lời ra sao, nàng cũng đâu biết nếu đi lang thang trong giờ giới nghiêm mà bị phát hiện thì sẽ thế nào.
Quang Diệu thấy nàng có vẻ lung lay, liền ra sức thuyết phục: "Sẽ không bị phát hiện đâu!
Tiểu Kỳ nói với tao rồi, quản sinh không ở cùng tòa nhà với bọn mày.
Nửa đêm nửa hôm, bà ấy khóa cổng chính xong là đi rồi, hơi đâu mà chạy sang chỗ bọn mày đi dạo?
Huống hồ, dù có bị phát hiện thật, mày cứ nói là đau bụng, dậy đi vệ sinh.
Người có ba việc gấp, bà ấy chẳng lẽ còn quản cả chuyện mày đi nặng đi nhẹ à?"
"...Gọi cậu ấy dậy, rồi sao nữa?"
"Đến lúc đó, mày gọi điện cho tao trước, rồi mày đi gọi cậu ấy dậy, đúng 0h, chúng ta cùng nhau chúc mừng sinh nhật cậu ấy."
Phương Vịnh Nhu dòm vẻ mặt hăm hở của anh họ, lòng nàng dần mềm lại.
Nếu vậy, họ có thể cùng nhau đón khoảnh khắc 0h sinh nhật của cô bạn thân được rồi.