Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
414,689
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
245952572-256-k264656.jpg

[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Tác giả: gpt951
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tác phẩm: Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ!

Tác giả: Phong Vũ
Số chương: 124 Chương
Thể loại : Cổ đại, HE, Võ hiệp, Xuyên không, NP (1x5), Hài hước, Nhất Thụ Đa Công
Nhân vật: Mạnh Hiểu Dư x Hàn Như Băng, Hàn Như Sương, Nam Cung Vân Hàn, Dạ Vô Song, Linh Ngọc Nhi Tags: bachhopbhttnpnunhancodaithatdangso​
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 1


"Ha... buồn ngủ quá, mẹ cũng thật là, thật vất vả mới có được một hôm trường học cho nghỉ, không cần phải dậy sớm đi học, có thể ở nhà lười biếng mà ngủ.

Đều tại ba, buổi sáng ăn gì không được, nhất định phải ăn cơm chiên nước tương, còn hại mình bị mẹ gọi dậy đi mua nước tương vì trong nhà không còn, mệt chết mình rồi."

Mạnh Hiểu Dư vừa cầm nước tương trên tay ra khỏi siêu thị vừa oán giận.Khi bản thân vẫn đang bận ai oán thì nghe được một thanh âm rất không hài hòa vang lên, cướp, có người cướp túi...

Cướp sao?

Ta ngây người một lúc, ở đâu, ở đâu?

Nói rồi liền nhìn xung quanh, muốn nhìn xem là tên nào đầu kẹp ngay cửa, cư nhiên to gan đi cướp tại phụ cận cảnh sát, là ngại ban ngày quá thoải mái sao?

Quả nhiên không lâu, ta nhìn thấy hai tên nam nhân đáng khinh chạy về phía ta, một tên mặc áo ba lỗ trắng quần bãi biển tay phải cầm túi, tay trái cầm dao gọt quả liều mạng chạy về phía trước.

Cùng với hắn là một nam nhân mặc áo ba lỗ đen quần bãi biển trên tay cũng cầm một cây dao gọt quả, vừa chạy vừa quay đầu xem.

Sau lưng bọn họ mười mét là cảnh sát địa phương trên tay cầm cảnh gôn đuổi theo.Oa, thật là một cuộc truy bắt chân thật mà!

Trong khi ta đang cảm thán, không chú ý đến hai tên nam nhân đáng khinh kia chỉ còn cách mình 1 mét.Vì thế ta không phụ sự mong đợi của mọi người thuận lý thành chương trở thành con tin."

Đừng đến đây, đừng đến đây, qua đây tôi sẽ không khách khí."

Thanh âm của nam nhân áo đen."

Bình tĩnh, bình tĩnh, cậu có chuyện gì từ từ thương lượng."

Cảnh sát lên tiếng"Làm ơn đi lời thoại này quá cũ rồi."

Nội tâm ta kêu gào.Lúc này không biết nam nhân áo trắng từ đâu lấy được một chiếc QQ cũ.

Nói với nam nhân áo đen "Nhanh lên đây".

Vì thế ta cũng bị họ cho lên xe cùng nhau chạy thoát."

Hạng tử, chúng ta hiện tại đi đâu đây?"

Nam nhân áo đen nói."

Đi về phía tây, ra khỏi thành thì đi về phía nam đi qua cây cầu đang xây dựng, đến lúc đó chúng ta trong núi trốn hắn mấy tháng thì sẽ không sao."

"Ân ân ân..."

Ta lên tiếng.

Vì sao ta chỉ có thể ân?

Bời vì khi ta vừa lên xe, đã bị bọn họ bịt miệng."

Cô nương này làm sao vậy?"

Nam nhân áo đen hỏi"Còn có thể làm sao?

Tới núi thì đem nàng thả về."

"Ân...ân...ân..."

"Nga đúng rồi bên trong có bao nhiêu tiền?"

Nam nhân áo đen nói"Tôi cũng không biết, hẳn không ít, chúng ta đã canh nàng nửa tháng trước rồi mà."

"Ân...ân...ân..."

"Nàng ân gì vậy?"

"Không biết nữa?"

"Nếu không hỏi nàng một chút."

"Được."

"Cô muốn nói gì?"

"Tôi muốn nói..."

"Cô yên tâm chúng ta sẽ không thương tổn cô."

Nam nhân áo trắng quay đầu nói."

Tôi muốn nói...."

"A....a.....cứu mạng....."

Đây là âm thanh của cả ba.Thời điểm bọn họ nói chuyện phiếm có nhắc đến cây cầu đang xây dựng.

Nhưng tuần trước đài truyền hình thành phố G đã có thông báo.

Nội dung là cây cầu đang xây dựng là nơi hiểm yếu bởi vì lâu đời lại không kịp sửa chữa nên đã sụp xuống.

Ta vừa nghe họ nhắc đến cầu đang xây dựng liền đoán được hai tên nhị hỏa này cơ bản không biết tin này.

Hai tên nhị hỏa lại bởi vì nói chuyện phiếm mà không chú ý phía trước, tốc độ xe vẫn như cũ nên đã xảy ra thảm kịch vừa rồi.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 2


Kiêu Quốc, vùng ngoại ô Phú Vân Thành.

Hai nữ tử bạch y ngồi dưới cây đại thụ trò chuyện.

"Tiểu Sương Sương a, muội nói xem lần này lão nhân Triệu Thiên Du vì sao đột nhiên lại phát thiệp Anh Hùng để kêu gọi mọi người đến Đại Hội Anh Hùng?"

Một nữ tử bạch y xinh đẹp nói.

Một nữ tử lạnh lùng khác, lời nói ra cũng lạnh lùng theo.

"Không biết."

"Ai!

Cùng muội nói chuyện thật mất hứng."

Nữ tử quyến rũ nói."...."

"Muội xem tốt xấu gì muội cũng là thân muội muội của Hàn Như Băng tỷ, nhị cung chủ Triều Khuyết Cung, như thế nào ưu điểm của tỷ muội một chút cũng không học được?

Chẳng lẽ chúng ta không phải cùng một nương sinh ra sao?

Không đúng, chúng ta là thai song sinh" Quyến rũ nữ tử như cũ tự quyết định."...."

Khi nữ tử quyến rũ còn muốn nói, lại bị một thanh âm lạnh băng đánh gãy, "Chúng ta cần phải đi thôi."

Nữ tử thanh lãnh nói xong đứng dậy chuẩn bị đi."

A.....Cứu mạng....."

Cùng lúc đó là tiếng la vang vọng chân trời tiếp đến truyền đến tiếng "phanh", kinh sợ chim chóc trên cây.Nói đến bạn nhỏ Mạnh Hiểu Dư của chúng ta, từ khi ngã xuống đã xác định sẽ ngã thành bánh nhân thịt, nhưng mà hiện tại...như thế nào lại không đau?

Hơn nữa còn rất mềm mại?

Chẳng lẽ thượng đế nghe được lời cầu nguyện của ta?

Hay do, ta kỳ thật đã chết, cho nên mới không cảm giác được đau đớn?

Chỉ là nếu ta đã chết như thế nào còn cảm giác?

Mặc kệ đi còn cảm giác chính là không chết, không chết chính là chuyện tốt.

Nghĩ đến đây bạn nhỏ Mạnh của chúng ta bắt đầu cao hứng lên."

Ngươi có thể đứng lên không?"

Thời điểm Mạnh Hiểu Dư đang cao hứng, một thanh âm lạnh băng trên đỉnh đầu vang lên."

A, có thể."

"Vậy ngươi còn không đứng dậy?"

Thanh âm lạnh băng kia lại lần nữa vang lên, chỉ là so với trước còn lạnh hơn."

Nga, ta lập tức đứng."

Nói xong, Mạnh Hiểu Dư cũng không duy trì bộ dáng quỳ rạp trên đất nữa, tuy rằng nàng vừa rồi chưa kịp đứng lên, ngoại trừ xác định bản thân chưa chết, còn bởi vì đất này thật mềm mại thoải mái.

Chống dưới thân mềm mại mà ngồi dậy."

Đây là chỗ nào?"

"Đem tay ngươi ra" lần này thanh âm mang theo phẫn nộ."

Tay?"

Nghe câu nói đó, Mạnh Hiểu Dư cúi đầu nhìn về tay của chính mình, không xem còn tốt vừa xem đã khiếp sợ.

Nguyên lai chính mình đang nằm trên người một nữ tử mà tay mình lại đặt trên ngực nàng.

Nhìn lên trên là một khuôn mặt đầy hắc khí."

Quỷ...."

Cùng với một tiếng quỷ này, Mạnh Hiểu Dư của chúng ta, quang vinh bò ra.

Ai! không có cách khác, ai bảo Mạnh Hiểu Dư sợ nhất là quỷ.Nhịn xuống cảm giác muốn một chưởng chụp chết người trên thân mình, Hàn Như Sương một chân đem nàng từ trên đá đi xuống.

Đỡ ngực đứng lên, hai mắt bắt đầu đánh giá người vừa mới bị chính mình đạp trên mặt, lúc này đôi mắt nhắm nghiền nằm trên mặt đất.

Một gương mặt nhỏ trắng nõn lộ ra hai má hồng nhàn nhạt, hai mắt nghiền nhìn không ra lớn nhỏ, lông mi đẹp mà dài, cằm hơi nhọn, vừa nhìn là gương mặt của một tiểu mỹ nhân đáng yêu, tiếp tục nhìn xuống, mi Hàn Như Sương bắt đầu nhíu thật sâu.

Không phải Mạnh Hiểu Dư dáng người không tốt, trái lại dáng người Mạnh Hiểu Dư rất tốt, nên lồi thì lồi, nên lõm thì lõm, tuy rằng không phải rất lớn nhưng tuyệt đối không phải sân bay hay ván giặt đồ gì đó.

Nếu như vậy vì sao Hàn Như Sương mi lại nhăn đến như vậy?

Bởi vì y phục trên người, không sai, lúc này bạn nhỏ Mạnh trên người đang mặc y phục mà người hiện đại xem là bình thường, mát mẻ thì người cổ đại lại xem như vậy là không mặc gì, bại lộ tuyệt đối, có thể đem đi ngâm lồng heo, đó chính là quần short.Đánh giá xong người đang nằm, Hàn Như Sương cúi đầu trầm tư một lúc, liền quay đầu dùng ánh mắt dò hỏi Hàn Như Băng bị một màn vừa rồi hóa đá, "Hiện tại nên làm sao?"

Thời điểm Hàn Như Sương không thể nhẫn nại nữa, Hàn Như Băng cuối cùng cũng phản ứng lại.

Ngay sau đó là một tràng cười lớn, sau một hồi, khi muội muội ném một phi đao về phía mình thì ngừng lại.

Hàn Như Băng một tay cầm phi đao muội muội vừa ném, một tay che bụng cười đi về phía Mạnh Hiểu Dư đang nằm.

Đi vòng phía sau Mạnh Hiểu Dư, thân mình ngồi xổm xuống, vươn tay phải vỗ mặt Mạnh Hiểu Dư.

Mà Mạnh Hiểu Dư của chúng ta cảm giác được mặt hơi đau, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy không phải một gương mặt hắc khí đem chính mình hù dọa.

Mà là một gương mặt tiên nữ vô cùng mỹ lệ, ta lên thiên đường rồi sao?

Như thế nào lại thấy tiên nữ?

Ngồi dậy một chút, ôm lấy tiên nữ trước mặt bắt đầu khóc lóc kể lể.

"Ô a... tiên nữ tỷ tỷ cầu ngươi không cần mang ta lên thiên đường, ta vẫn còn rất trẻ, còn rất nhiều món ngon ta chưa ăn qua, rất nhiều đồ chơi tốt ta chưa từng chơi, rất nhiều phong cảnh mỹ lệ ta chưa từng thấy, hơn nữa quan trọng nhất chính là ta còn chưa yêu đương với ai.

Cứ như vậy chết đi mà lên thiên đường, ta không cam tâm.

Hơn nữa ta không nguyện ý chết, ta bị một mặt quỷ khủng bố hù chết, tiên nữ tỷ tỷ ngươi nói ta từ trên cao rơi xuống không chết, kết quả bị mặt khủng bố dọa chết.

Ta oan như vậy, tiên nữ tỷ tỷ ngươi nhất định phải giải oan cho ta, ngươi nhất định phải đem ta trở về nhân gian.

Nếu ngươi đem ta về nhân gian, ta nhất định sẽ thắp ba nén hương cảm tạ ngươi... (lược đi ba vạn chữ)."

Hàn Như Sương mặt đầy hắc tuyến nhìn người đang trong lòng ngực tỷ tỷ mình khóc lóc kể lể nhân sinh, lại nghe đến câu "ta bị một mặt quỷ khủng bố dọa chết."

Vốn dĩ gương mặt đã lạnh đến đông chết người, hiện tại càng tăng thêm một tầng hắc sương.

Mà Hàn Như Băng vì Mạnh Hiểu Dư đột nhiên ôm mình khóc lóc kể lể cũng ngây người.Nửa giờ trôi qua, Mạnh Hiểu Dư vẫn còn khóc lóc kể lể, Hàn Như Sương bên cạnh mặt đã đen đến không thể đen hơn, rốt cuộc không nhịn được mà bạo phát.

Chỉ thấy nàng bước nhanh đến, một phen lôi Mạnh Hiểu Dư trong ngực Hàn Như Băng ra, lạnh lùng hỏi: "Ngươi khóc đủ chưa?"

Vốn dĩ Mạnh Hiểu Dư đang khóc lóc kể lể hăng say lại bị ngữ khí lạnh lùng, đông lạnh đến rùng mình, ngẩng đầu nhìn thấy nữ tử có gương mặt kết băng đang căm tức nhìn mình.

Bị dọa đến im lặng, hơi sợ nhìn nữ tử trước mặt.

Thời điểm Hàn Như Sương kéo Mạnh Hiểu Dư ra Hàn Như Băng cũng có phản ứng lại, Nàng nhìn muội muội mình mặt lạnh dọa nữ hài kia không dám nói một lời thì lắc đầu, nhìn muội muội nhà mình mặt đen lại, cảm thán một chút, đã bao lâu rồi mình không nhìn thấy muội muội tức đến như vậy?

Nữ hài này xem như có năng lực.

Nhìn bộ dạng của muội muội, khẳng định sẽ không nói chuyện với nữ hài này sẽ càng không hỏi lai lịch của nàng, xem ra vẫn là mình xuất quân."

Ngươi tên gì?

Nhà ở đâu?

Vì sao ngươi lại từ trên trời rơi xuống?

Vì sao lại ăn mặc kì quái như vậy?"

Hàn Như Băng nhìn nữ hài còn đang sợ hãi, Mạnh Hiểu Dư hiện tại không biết nên làm gì, thời điểm nghe những câu hỏi liên tiếp liền ngây người một chút.

Là một đứa nhỏ có phẩm đức tốt, liền hỏi gì đáp nấy, mặc kệ người trước mặt hỏi chuyện là ai?

Ngoan ngoãn trả lời vấn đề."

Ta tên Mạnh Hiểu Dư, nhà ở thành phố G, tiểu khu Phi Phương, cao ốc Thiên Tường, lầu 26 phòng 2608.

Còn có ta không phải từ trên trời rơi xuống, ta bởi vì giúp mụ mụ mua nước tương vào buổi sáng, không cẩn thận bị cướp bắt cóc.

Sau đó cùng hai tên cướp từ trên cao rơi xuống.

Ta đang mặc quần short mùa hè bình thường, kỳ lạ chỗ nào?"

Trả lời xong mấy câu hỏi này, bất tri bất giác Mạnh Hiểu Dư phát hiện, không đúng rồi.

Ta vì cái gì phải trả lời tỉ mỉ như vậy?

Còn đây là nơi nào?

Ta rõ ràng là từ cầu đang xây dựng rơi xuống, vì sao lại đến nơi này?

Còn nữa, hai nữ tử mặc đồ cổ trang như đang quay phim này là ai?

Các nàng vì sao lại đến đây?
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 3


"Tất cả ngươi nói đều là sự thật?"

Nghe Mạnh Hiểu Dư nói xong, Hàn Như Băng trầm tư một hồi hỏi.

Nàng không phải là không tin, chỉ là thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Trước không nói đến địa chỉ nàng nói, chỉ nói đến nàng từ trên cao rơi xuống.

Không thể tưởng tượng được bởi vì vùng ngoại ô Phú Vân Thành này, đừng nói là núi cao ngay cả một gò đất cũng không có.

Chỉ là bộ dáng của nàng không giống đang nói dối.

Mạnh Hiểu Dư lâm vào trầm tư, nghe nàng hỏi lập tức trả lời: "Đương nhiên là sự thật, ta lừa các ngươi làm gì?

Lại không thể kiếm ra tiền.

Hơn nữa ta vẫn chưa hỏi các ngươi.

Đây là đâu?

Các ngươi vì sao lại đến đây?

Còn có các ngươi đang đóng phim sao?

Tại sao lại mặc đồ cổ trang?"

"Ta tên Hàn Như Băng, vị bên cạnh này là muội muội ta Hàn Như Sương.

Nơi này là vùng ngoại ô Phú Vân Thành, ta cùng muội muội đến đây là vì chúng ta muốn tham gia đại hội võ lâm vào hai tháng sau, bởi vì đi đường quá mệt mỏi nên dừng tại đây nghỉ ngơi một hồi.

Còn có đóng phim là gì?"

Nghe Hàn Như Băng trả lời, Mạnh Hiểu Dư ngây người: "Tại sao lại như vậy?

Chẳng lẽ ta xuyên không sao?"

Nghĩ vậy, Mạnh Hiểu Dư hỏi nhanh hai vấn đề: "Xin hỏi hiện tại là triều đại gì?

Đương kim hoàng đế là ai?"

"Triều đại?

Ta chỉ biết nơi này là Kiêu quốc, hiện tại là Đức Thành năm 24, đương kim hoàng đế là trưởng tôn Văn Đức."

"Kiêu quốc?

Trưởng tôn Văn Đức?

Nói như vậy ta không chỉ xuyên không còn xuyên đến một triều đại không rõ.

Thần a ngươi muốn chỉnh ta đến vậy sao?"

Nghe Hàn Như Băng nói xong, nàng hoàn toàn tan nát cõi lòng.Hàn Như Sương nhìn thoáng qua người kia từ sau khi nghe tỷ tỷ nói xong liền bày ra bộ dáng giống như trời sập xuống.

Không để ý nàng, xoay người nói với Hàn Như Băng: "Thời gian không còn sớm, chúng ta cần phải đi."

Nghe muội muội nói vậy, Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư đang thương tâm ngồi xổm trên mặt đất.

Sau đó nói với muội muội: "Thật không còn sớm, chúng ta đi thôi!"

Nói xong, Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư đang thương tâm nói: "Gặp sau, tiểu muội muội chúng ta đi trước, sau này hẹn gặp lại."

Nói rồi đi theo Hàn Như Sương."

Này hai người cứ thế mà đi sao?

Ta đây làm sao bây giờ?"

Vốn đang đắm chìm trong thương tâm, nghe thấy lời của các nàng, Mạnh Hiểu Dư ngẩng đầu lên hỏi.Nghe thấy nàng hỏi, hai tỷ muội Hàn Như Băng xoay người lại nhìn, vừa rồi vẫn còn dáng vẻ trời sập xuống, hiện tại là bộ dáng phụ lòng người nhìn các nàng.

Tựa như các nàng đối với nàng làm ra sự tình thiên nộ nhân oán."

Nga!

Vậy ngươi nói, chúng ta nên làm sao?"

Hàn Như Băng hứng thú hỏi."

Đương nhiên là mang ta đi cùng."

Nghe được câu hỏi của Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư lập tức bày dáng vẻ chân chó nở nụ cười mà nói.

Vì sao thái độ Mạnh Hiểu Dư thay đổi nhiều vậy ư?

Đối với Mạnh Hiểu Dư của chúng ta chính là hiển nhiên.

Nếu đã xuyên không rồi, thương tâm một hồi là được nhưng sinh hoạt thì vẫn phải sinh hoạt.

Hơn nữa, hiện tại, muốn gì cũng không được, lại không quen biết ai, đương nhiên là muốn tìm một cái đùi để ôm rồi.

Bằng không tại thời cổ đại này mạng người không quan trọng, dù có chết như thế nào cũng không ai hay biết.

Nơi này là ngoại ô, dân cư thưa thớt, ta vừa mới xuyên đến, đối với mọi thứ không biết, trời lại tối, ai biết được buổi tối ở đây có sói không?

Hơn nữa nơi này chỉ có các nàng, vì sao lại không chọn?

Hai vị này vừa nhìn đã biết là cao thủ trong cao thủ.

Sao?

Ngươi hỏi ta vì sao biết được?

Này còn hỏi nữa sao?

Vừa nhìn trang phục của họ sẽ biết, một thân bạch y phiêu phiêu, trong tay cầm kiếm được nạm đá quý.

Rõ ràng chính là loại trang bị của nữ hiệp hành tẩu giang hồ trong các tiểu thuyết võ hiệp.

Cho nên dù thế nào, hôm nay nhất định phải ôm chắc hai cái đùi này.Hàn Như Băng nhìn thiếu nữ trước mặt, trở mặt còn nhanh hơn thời tiết nói: "Vậy ngươi nói xem, chúng ta vì sao phải mang ngươi đi cùng?"

Mà Hàn Như Sương bên cạnh vẫn không nói gì."

Nếu ta nói, các ngươi sẽ mang ta đi cùng sao?"

Nghe được lời của Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư vẻ mặt mong đợi nhìn tỷ muội Hàn Như Băng."

Có thể suy xét."

Hàn Như Băng nhìn vẻ mặt mong đợi của Mạnh Hiểu Dư nói."

Vì sao phải mang ta theo?

Đương nhiên bởi vì duyên phận."

Mạnh Hiểu Dư mặt dày nói."

Duyên phận?"

"Đúng vậy, ngươi xem ta rõ ràng ngoài ý muốn từ trên cao rơi xuống.

Theo lý từ trên cao rơi xuống, dù không chết thì cũng bị thương.

Nhưng các ngươi xem, ta chẳng những không bị thương mà còn xuyên đến thế giới của các ngươi.

Chẳng lẽ đây không được tính là duyên phận sao?

Đây không được tính là trời cao an bài sao?

Còn có hai vị vừa nhìn đã biết là nữ hiệp hành hiệp trượng nghĩa, gặp chuyện bất bình sẽ rút đao tương trợ.

Không lẽ các ngươi nhẫn tâm, đem một nữ tử trói gà không chặt như ta ném ở vùng hoang vu như này sao?"

Bùm bùm nói xong, Mạnh Hiểu Dư còn dùng ánh mắt tiểu cẩu đáng thương nhìn hai người trước mặt."

Theo như ngươi nói, nếu chúng ta không mang ngươi theo, chúng ta thật không thể nào nói nổi.

Muội nói phải không, Tiểu Sương Sương?"

Nghe Mạnh Hiểu Dư nói ra một đống lý luận lung tung, rối loạn.

Hàn Như Băng lộ ra tươi cười ý vị thâm trường nói.Nhìn thấy tỷ tỷ cười như hồ ly, Hàn Như Sương như cũ không nói xoay người đi.

Chỉ là thời điểm xoay người, khóe miệng cong lên nhỏ đến không thể phát hiện, chỉ lướt qua trong giây lát.

Nhìn muội muội xoay người bỏ đi, Hàn Như Băng cũng xoay người bỏ đi, bất quá vẫn kêu người đang giả đáng thương nào đó, nhanh chân đuổi kịp."

Nga, các ngươi từ từ a."

Nghe được lời của Hàn Như Băng, Mạnh Hiểu Dư thu hồi biểu tình đáng thương thay vào đó là gương mặt tươi cười đuổi theo hai người phía trước.Nói đến tỷ muội Hàn Như Băng, vì sao lại mang theo Mạnh Hiểu Dư?

Thật sự bởi vì những lý do lấy cớ kia sao?

Đương nhiên không phải, bởi vì Hàn Như Băng cảm thấy chơi vui mà thôi.

Bởi vì nàng rất ít nhìn thấy người nào thú vị như Mạnh Hiểu Dư, nếu mang Mạnh Hiểu Dư theo, trên đường hẳn sẽ không cảm thấy nhàm chán.

Hơn nữa nàng đối với lai lịch của Mạnh Hiểu Dư thật sự tò mò cho nên mang Mạnh Hiểu Dư theo là bình thường.

Còn Hàn Như Sương thì thế nào?

Nàng vì sao lại không phản đối tỷ tỷ nhà mình mang theo Mạnh Hiểu Dư?

Hơn nữa từ khi Mạnh Hiểu Dư xuất hiện, ngã lên người nàng, Mạnh Hiểu Dư không làm chuyện gì khiến nàng không tức giận.

Theo lý mà nói hẳn nàng phải kiên quyết phản đối tỷ tỷ nhà mình.

Nhưng mà vì sao lại không nói lời nào?

Ta chỉ có thể nói đừng suy đoán tâm tư của băng sơn, bởi vì ngươi đoán thế nào vẫn không đoán trúng.

Cứ như vậy, bạn nhỏ Mạnh bước lên con đường giang hồ của mình.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 4


"Mặt trời lên cao
Hoa cười với ta.Chim nhỏ chào buổi sáng, ngươi trên lưng vì sao lại mang cặp sách nhỏ?Ta đi đến trường, ai ai cũng biết.Ta chạy đến trường, một tiếng ca vang, trường học đã bắt đầu.Ta một mình đi trên con đường nhỏ, ta muốn mang điểm tâm cho bà ngoại nếm thử."

Giờ ngọ vào mùa hè, ánh mặt trời lan tỏa.

Trên đường nhỏ ở vùng ngoại ô Phú Vân Thành, có ba người đang đi trên đường.

Trong đó cái hai bạch y nữ tử, diện mạo giống nhau nhưng khí chất lại hoàn toàn bất đồng đang uyển chuyển, nhẹ nhàng bước về phía trước.

Đi theo sau các nàng là một nữ hài tử diện y phục màu tím, tóc đuôi ngựa đang cưỡi một con lừa.

Mà tiếng ca kia đến từ nữ hài tóc đuôi ngựa đang cưỡi lừa.Lúc này người đang cưỡi con lừa xám đầu đen, tay phải cầm dù giấy màu hồng nhạt, tay trái cầm dây cương lừa, vui vẻ ca hát nhạc thiếu nhi, không phải ai khác chính là bạn nhỏ Mạnh Hiểu Dư của chúng ta.Vì sao lại có một cảnh tượng như vậy?

Vậy phải quay lại ba ngày trước.

Ba ngày trước.

Mạnh Hiểu Dư lấy một đống lý do để ăn vạ tỷ muội Hàn Như Băng.

Mạnh Hiểu Dư đi theo các nàng, vốn nghĩ rằng đây là vùng ngoại ô Phú Vân Thành nghĩa là rất nhanh sẽ đến Phú Vân Thành.

Nhưng nàng không nghĩ đến chính là vùng ngoại ô này quá lớn!

Lớn đến mức nàng đi theo hai tỷ muội Hàn Như Băng hai ngày đường vẫn chưa thấy bóng dáng thành.

Từ nhỏ đến lớn chưa từng đi lâu như vậy.

Mạnh Hiểu Dư thề chờ đến khi vào được trấn nhỏ mà Như Băng tỷ tỷ nói, nàng nhất định sẽ mua một con vật cưỡi.

Nói cách khác, nàng còn chưa tới Phú Vân Thành đã bị mệt chết.

Vì qua gần nửa ngày đường, khi mặt trời đã xuống núi thì các nàng mới tới được trấn nhỏ mà Hàn Như Băng nói.

Cùng tỷ muội Hàn Như Băng vào trấn, tìm một khách điếm để trọ.

Mạnh Hiểu Dư cuối cùng cũng thấy được giường.

Tuy rằng không thể tốt bằng ở nhà nhưng đối với việc ngủ một đêm dưới đất hoang, với nàng mà nói ngủ trên giường chính là thiên đường.Hàn Như Băng thấy bộ dáng kích động của Mạnh Hiểu Dư, cười trêu nàng: "Không phải chỉ một cái giường thôi sao?

Ngươi cũng kích động quá rồi."

"Không thể nói như vậy, ngày hôm qua sau khi ngủ trên đất hoang, ta mới phát hiện có giường ngủ là hạnh phúc đến cỡ nào."

"Thật sao?

Ngươi trước kia chưa từng ngủ dưới đất hoang sao?"

"Đúng vậy, trước kia xem trên TV thấy được một số người ăn ngủ ngoài trời.

Nhìn các nàng nằm trên đất ngắm sao, trò chuyện, ta rất hâm mộ, cảm thấy thực lãng mạn.

Hiện tại ta biết được, phim truyền hình đều là gạt người.

Ngủ trên đất ngắm sao, nơi nào lãng mạn?

Mặt đất cứng như vậy, muỗi lại còn rất nhiều."

"Phim truyền hình?

Là gì?"

"A?

Phim truyền hình chính là... nói như thế nào đây..."

Khi Mạnh Hiểu Dư đang suy nghĩ nên giải thích với Hàn Như Băng về phim truyền hình thì nghe được tiếng đập cửa từ bên ngoài.Mạnh Hiểu Dư ngừng nói, nhìn Hàn Như Băng đang đi về phía cửa."

Như Sương?

Còn chưa ngủ sao?"

Hàn Như Băng hỏi muội muội đang đứng ở ngoài cửa."

Chưa, muội tới lấy một ít đồ."

"Như vậy sao, vậy muội muốn lấy gì?

Tiểu Sương Sương."

Hàn Như Sương nhìn thoáng qua, nhìn thấy vẻ mặt cười không có ý tốt của tỷ tỷ nhà mình.

Không quan tâm nàng mà trực tiếp đi đến mép giường, cầm lấy tay nải trên giường của Hàn Như Băng.

Mở ra lấy một bộ bạch y cùng kiểu dáng với nàng, cùng hai kiện nhỏ màu trắng.Nếu Mạnh Hiểu Dư không lầm thì hai kiện y phục nhỏ kia là yếm cùng tiết khố.

Thật đúng là thích màu trắng cả nội y bên trong cũng màu trắng.

Nhìn thấy vậy, nội tâm Mạnh Hiểu Dư bắt đầu phỉ báng.

"Hai tỷ muội này thật đúng là thích màu trắng, cả nội y cũng màu trắng thật không biết các nàng có y phục màu khác không."

Phỉ báng màu sắc y phục của hai tỷ muội xong, Mạnh Hiểu Dư nói với Hàn Như Băng giờ phút này đang ngồi trên bàn uống trà: "Tỷ không ngủ sao?

Buổi tối uống trà rất dễ mất ngủ."

"Ta không mệt, ngươi ngủ trước đi, ta ra ngoài một lát."

Hàn Như Băng buông chén trà, nhìn Mạnh Hiểu Dư đã mệt đến ngáp liên tục mà nói.

Sau đó đứng dậy mở cửa ra ngoài.

Kỳ thật Hàn Như Băng không phải không mệt, chỉ là nàng từ khi hiểu chuyện.

Chưa từng cùng người khác ngủ chung, ngay cả muội muội cũng chưa từng.

Hai tỷ muội các nàng tuy rằng tính cách khác biệt rất lớn nhưng thói quen lại không khác nhau.Thời điểm tìm lão bản khách điếm thuê phòng.

Vốn muốn thuê ba phòng nhưng không nghĩ đến Mạnh Hiểu Dư sống chết không chịu ngủ một mình.

Nói cái gì mà một mình ngủ ở địa phương xa lạ khiến nàng sợ hãi còn nói nếu ngủ một mình sẽ ngủ không được.

Nói một ít chuyện không đâu.

Hơn nữa lão bản khách điếm cũng nói chỉ còn lại hai gian.

Nhìn gương mặt băng sương của muội muội, bản thân nàng đành phải ngủ cùng phòng với tiểu nha đầu.Ở bên ngoài một hồi, Hàn Như Băng cảm thấy rất mệt mới trở về phòng.

Mở cửa đi đến mép giường nhìn người đang nằm trong chăn, Hàn Như Băng liền hết chỗ nói.

Không phải nói không ai bên cạnh sẽ không ngủ được sao?

Người trước mặt này ngủ giống như heo này là ai?

Đứng một hồi, Hàn Như Băng cởi quần áo bên ngoài, mặc trung y xốc chăn lên giường chuẩn bị ngủ.

Nhưng thời điểm nàng xốc chăn, Hàn Như Băng không bình tĩnh được.

Nàng nhìn thấy gì?

Chỉ thấy Mạnh Hiểu Dư trước mặt lõa thể nằm trên giường ngủ.

Không đúng, trên người nàng vẫn còn mặc một chiếc quần lót kitty màu hồng nhạt.

Bất quá này với Hàn Như Băng vẫn là không mặc gì.

Có điều Hàn Như Băng rất nhanh đã bình tĩnh lại, bắt đầu nổi hứng đánh giá dáng người Mạnh Hiểu Dư.

Không thể không nói dáng người tiểu nha đầu này không tệ, da thịt phấn nộn, bụng nhỏ trơn nhẵn, vòng eo mảnh khảnh cùng tiểu đồi núi bên trên.

Nhìn một chút, Hàn Như Băng cảm thấy có chút nóng.

Vì thấy nàng buông chăn chạy nhanh ra mở cửa sổ, hóng gió.

Một lúc sau Hàn Như Băng không cảm thấy nóng nữa, liền trở lại mép giường nhanh chóng xốc chăn nằm vào.

Tận lực không nhìn đến người bên cạnh.

Sau đó thả lỏng tinh thần, cố gắng để bản thân chìm vào giấc ngủ.

Chỉ là nhắm mắt chưa đến mười lăm phút, lại mở mắt.

Nguyên nhân là do Mạnh Hiểu Dư bình thường ngủ luôn thích ôm gấu Teddy cỡ siêu lớn mà mẹ nàng mua khi còn nhỏ.

Cho nên Mạnh Hiểu Dư vừa rồi bởi vì rất mệt mà ngủ sâu nhưng ngủ không an ổn.

Vì vậy khi nàng xoay người đụng phải Hàn Như Băng khiến nàng nghĩ rằng đây là gấu Teddy của nàng.

Cho nên hướng vào lòng ngực của Hàn Như Băng.Hàn Như Băng nhìn người đang nhắm mắt nhưng vẫn chui vào lòng mình sau đó cọ loạn trước ngực có chút dở khóc dở cười.

Nhìn người trong lòng sau khi cọ loạn thì nằm yên tĩnh, rốt cuộc thở dài, cứ như vậy đi.

Sau đó liền ôm lấy Mạnh Hiểu Dư nhắm hai mắt lại.Chỉ là vốn nghĩ đêm qua Hàn Như Băng không ngủ được, không nghĩ đến nàng không những ngủ được mà còn ngủ vô cùng sâu.----------------------------Sáng sớm, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, Hàn Như Băng chậm rãi mở mắt, nàng có chút kinh ngạc nhìn người trong lòng mình đang ngủ ngon lành.Không nghĩ đến ta thế nhưng lại ngủ sâu như vậy, nàng nhìn bên ngoài đã không còn sớm.

Hàn Như Băng cười cười nhìn cái gối ôm cải thiện chất lượng giấc ngủ kia, trước kia chưa từng ngủ thoải mái như bây giờ.

Như vậy sau này chỉ cần thuê hai phòng là được, về sau sẽ không khó đi vào giấc ngủ nữa."

Cứ như vậy đi, hơn nữa tiểu nha đầu này không phải không thể ngủ một mình sao?"

Nghĩ như vậy, Hàn Như Băng tâm tình vui vẻ đẩy người trong lòng ra, rời giường.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 5


Khách điếm vào sáng sớm vô cùng náo nhiệt, trên bàn ở đại sảnh dưới lầu đều có tốp ba tốp năm người ngồi.

Nhưng bàn ở phía đông ngay cửa sổ chỉ có một bạch y nữ tử ngồi.

Bạch y nữ tử ngồi một bàn kia so với những bàn quanh nàng đều là nam.

Chỉ thấy những nam nhân đó tuy là bộ dáng đang ăn sáng nhưng đôi mắt liên tục ngắm nhìn về phía bàn bạch y nữ tử kia.

Không phải do bữa sáng phong phú ngon miệng trên bàn.

Cũng không phải do dung mạo nữ tử kia quái dị, xấu xí.

Là vì dung mạo nàng xinh đẹp, nguyệt mi tinh mục, quỳnh mũi đĩnh tú, môi đỏ hạo xỉ, tựa như tiên tử giáng trần trong tranh.

Tuyệt sắc nữ tử như thế chỉ sợ không gặp được bao nhiêu người trên thế gian.

Đáng tiếc nữ tử tuy đẹp nhưng bọn họ không phải ai cũng có thể tiếp cận.Hàn Như Băng từ lầu hai đi xuống, liếc mắt một cái liền nhìn thấy muội muội nhà mình đang ngồi một mình ở bàn phía đông ngay cửa sổ.

Bốn phía quanh bàn của nàng tuy nhiều người nhưng lại không ai dám đến ngồi bàn của muội muội nhà mình.

Lại nhìn đến gương mặt băng lãnh có thể đông chết người của muội muội.

Hàn Như Băng hiểu rõ cười cười, nhấc chân hướng về phía bàn muội muội ngồi xuống.Hàn Như Băng ngồi xuống, nhìn mặt lạnh của muội muội, lại nhìn đến bữa sáng vẫn chưa động qua.

"Vì sao lại chưa ăn?

Là do điểm tâm sáng không hợp sao?"

Hàn Như Băng hỏi muội muội.

Nghe có vẻ như đang quan tâm muội muội mình vì sao lại không ăn sáng.

Nhưng biểu cảm chế nhạo trên mặt kia khiến người khác hoài nghi."

Không có gì, chỉ là tạm thời không muốn ăn thôi."

Hàn Như Sương nhìn tỷ tỷ ngồi đối diện mình đang cười chế nhạo mình, vẻ mặt không cảm xúc nói."

Là như vậy sao, một hồi kêu điếm tiểu nhị sớm một chút đưa đồ ăn lên phòng ta ăn đi.

Ta có chút việc đi ra ngoài trước, một hồi sẽ về.

Đến lúc đó chúng ta cùng nhau ăn, muội trước đến phòng ta chờ đi."

Nói xong, Hàn Như Băng đứng dậy đi lên lầu hai."

Đúng rồi, sau khi muội đến phòng ta, đem tiểu gia hỏa đang ngủ kia gọi dậy."

Hàn Như Băng nhìn muội muội đã đứng lên đi về phía lầu hai, cười không có ý tốt mà nói.Hàn Như Sương không quay đầu lại, chỉ đáp ứng một tiếng rồi tiếp tục lên lầu.

Bởi vậy nàng vẫn không nhìn thấy ý cười không tốt của tỷ tỷ nhà mình.Đi đến phòng Hàn Như Băng trên lầu hai, mở cửa vào.

Lướt qua bình phong nàng nhìn thấy gì?

Hàn Như Sương kinh ngạc, ngay sau đó khôi phục lại vẻ mặt không cảm xúc.Nhìn thiếu nữ đang xích lõa ôm chăn ngủ trên giường.

Gương mặt Hàn Như Sương hơi đỏ một chút vì da thịt kiều nộn cùng đường cong mê người của thiếu nữ kia.Mà Mạnh Hiểu Dư đang ngủ say, không biết có phải cảm giác được cái gì không.

Nhíu mày vặn vẹo một chút, ôm chăn trở mình tiếp tục cùng Chu Công đánh cờ.

Hoàn toàn không biết dưới tình huống mình ngủ, đã bị hai nữ nhân kia trước sau nhìn hết.

Có lẽ nếu Mạnh Hiểu Dư biết, dựa theo tính cách của nàng vẫn sẽ cảm thấy không sao cả.

Thấy hết thì như thế nào?

Dù sao mọi người đều là nữ, có thấy hết cũng không quan hệ gì.Hàn Như Sương hơi nhíu mày, nghĩ thầm người này chẳng lẽ một chút ý thức về nguy cơ cũng không có sao?

Không mặc gì trên người mà ngủ, lại còn ngủ say như vậy.

Mình nhìn nàng lâu như vậy, nàng cũng không biết.

Lỡ như có nam tử xông nhầm vào, nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của nàng thật không dám tưởng tượng sẽ phát sinh nên sự tình gì.

Nghĩ vậy Hàn Như Băng trong lòng dâng lên một cổ mạc danh tức giận.

Bởi vì cổ mạc danh tức giận này, mặt Hàn Như Sương lại càng kết lên một tầng băng hơi mỏng.Thời điểm Hàn Như Sương đang tức giận cùng Mạnh Hiểu Dư đang ngủ say."

Muội muội còn chưa đánh thức nàng sao?"

Hàn Như Băng đẩy cửa tiến vào, nhìn một màn trước mặt liền hỏi.

Bất quá ý cười trên mặt nàng càng khiến người ta không thoải mái."

Tỷ cố ý."

Hàn Như Sương nhìn ý cười trên mặt tỷ tỷ mình, lạnh mặt nói."

Sao?

Tiểu Sương Sương là nói chuyện gì?

Tỷ tỷ vì sao nghe không hiểu?"

Hàn Như Băng cười nói."

Nàng không mặc quần áo."

Hàn Như Sương lạnh mặt nói."

Ta biết nàng không không mặc quần áo.

Sao vậy?"

"Không có gì."

Nói xong đi ra phía sau bình phong, ngồi trên cái ghế bên cạnh bàn, không quan tâm tỷ tỷ nhà mình.Nhìn muội muội đi ra ngoài, cười một chút đi đến mép giường.

Cong thân mình xuống, bắt tai người đang ngủ say, trên tai nhẹ nhàng nhéo, sau đó dùng sức vặn vẹo."

A...

Đau quá...

Tỷ nhéo tai ta làm gì?"

Mạnh Hiểu Dư bị đau liền tỉnh, ngồi dậy che tai mình, nước mắt lưng tròng chất vấn người trước mặt.Hàn Như Băng nhìn người đang chu miệng nước mắt lưng tròng chất vấn mình.

Trong lòng bị hung hăng manh một phen, rất muốn xoa mặt nhỏ của nàng.

Bất quá đó chỉ là suy nghĩ nhất thời trong lòng.

Cười một chút nói.

"Trời đã không còn sớm, nên rời giường tiểu Mạnh Mạnh."

"A?

Trời đã trễ vậy rồi sao?"

Mạnh Hiểu Dư nghi hoặc hỏi một câu.Nhìn người kia rõ ràng còn có chút mơ hồ.

Hàn Như Băng nở nụ cười gật đầu.

"Đúng vậy, mau đứng lên ăn sáng thôi.

Một lát chúng ta phải tiếp tục lên đường."

Nghe Hàn Như Băng nói xong, Mạnh Hiểu Dư lập tức bò dậy.

Mặc xong quần áo liền rửa mặt, muốn nói cổ đại thật bất tiện.Ví dụ như việc rửa mặt, cả kem đánh răng cùng bàn chải răng cũng không có, chỉ có thể dùng nước muối súc miệng.

Chờ đến khi vào Phú Vân Thành có thời gian, nhất định phải tự chế một cái bàn chải răng.

Nghĩ như vậy Mạnh Hiểu Dư gật đầu một cái, tiếp tục rửa mặt.Rửa mặt xong Mạnh Hiểu Dư ngồi vào bàn, nhìn bữa sáng vừa được điếm tiểu nhị đưa lên, ngồi bên cạnh Hàn Như Băng duỗi tay cầm một cái bánh.

Hoàn toàn không chút hình tượng ăn, tỷ muội Hàn Như Băng bất đắc dĩ nhìn người đang ăn ngấu nghiến.

Vì sao nàng lại ăn bữa sáng gấp như vậy?Kỳ thật cũng không thể trách Mạnh Hiểu Dư, đều do thói quen trước đây dưỡng thành.

Bạn nhỏ Mạnh của chúng ta trước khi xuyên không, buổi sáng đều dậy muộn.

Nếu bữa sáng không ăn nhanh như vậy sẽ muộn học.

Chủ nhiệm lớp các nàng đưa ra quy định, Nếu đi trễ về sớm quá ba lần sẽ bị phạt quét lớp một tuần cùng bản kiểm điểm hai ngàn từ.

Cho nên buổi sáng nàng muốn ngủ thêm chút lại không muốn đến muộn, chỉ có thể ăn bữa sáng thật nhanh.

Lâu dần, Mạnh HIểu Dư đã rèn luyện được thói quen này.

Tốc độ nàng ăn bữa sáng tựa hồ không ai có thể so.

Ăn nhanh hình tượng đương nhiên sẽ không tốt, Mạnh mụ mụ đã từng cùng hàng xóm a di nói.

Thời điểm Tiểu Dư nhà chúng ta ăn sáng tựa như bị quỷ đói bám vào người.

Tốc độ ăn kia có thể giành được giải Guinness.Trong phút chốc đã giải quyết xong ba cái bánh bao cùng một chén cháo trắng.

Mạnh Hiểu Dư thỏa mãn vỗ bụng, nhìn tỷ muội Hàn Như Băng đang chầm chậm ăn cơm hỏi, chúng ta khi nào khởi hành?

Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư nói.

"Cơm nước xong liền chuẩn bị khởi hành.

Sao vậy ngươi có chuyện khác sao?"

"Đúng vậy, hai tỷ có thể đợi ta một chút không?

Ta muốn ra ngoài một chuyến."

"Có thể, có điều phải đi nhanh về nhanh."

Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư một cái nói."

Không thành vấn đề, bảo đảm rất nhanh sẽ về."

Mạnh Hiểu Dư nghe Hàn Như Băng nói, cao hứng trở lại.

Nói xong cầm lấy balo nhỏ theo nàng xuyên không đến đây chạy ra ngoài.

Mạnh Hiểu Dư buổi sáng ra ngoài mua nước tương, vì sao lại mang theo balo nhỏ?

Kỳ thật đây là sở thích có chút cổ quái của Mạnh Hiểu Dư.

Trong túi đều là bảo bối của Mạnh Hiểu Dư, có điều bảo bối là gì sẽ không giải thích, về sau sẽ nói, Vì là bảo bối nên luôn mang bên người, Mạnh Hiểu Dư ngoại trừ ở nhà, bên ngoài đều mang theo.

Nàng luôn mang theo balo nhỏ bên người khiến cho ba mẹ nàng tỏ vẻ bất đắc dĩ.Mạnh Hiểu Dư ra khỏi khách điếm, theo chỉ dẫn của điếm tiểu nhị, rất nhanh đã đến nơi muốn đến, tiệm cầm đồ Đông Lai.Mạnh Hiểu Dư vì sao lại muốn đến tiệm cầm đồ?

Chương trước đã nói Mạnh Hiểu Dư cảm thấy lộ trình quá xa, đi đường rất mệt nên đã hạ quyết tâm mua một con vật để cưỡi.

Chỉ là không có tiền, hiện tại vào trong trấn đương nhiên muốn tìm cách có tiền.

Mà tiệm cầm đồ là lựa chọn tốt nhất, chỉ cần đồ vật có giá trị, đem đến tiệm cầm đồ là có thể đổi lấy tiền.

Vì sao Mạnh Hiểu Dư lại biết chuyện này?

Đều do Mạnh Hiểu Dư trước kia xem phim truyền hình xuyên không nhìn thấy.Đi vào tiệm cầm đồ bên trong, học bộ dáng nhân vật trong phim, hô to một tiếng "Chưởng quỹ đâu?

Ta có vật muốn cầm."

"Chưởng quỹ của ta bên trong, ngài có việc gì sao?

Ta kêu giúp ngài, được không?"

Một người mặc trang phục tiểu nhị nghe thấy lời của Mạnh Hiểu Dư, vội vàng từ quầy ra nói với Mạnh Hiểu Dư."

Vậy kêu chưởng quỹ của các ngươi mau tới, nói hắn có khách quý đến."

Mạnh Hiểu Dư tiếp tục học vai chính trong phim truyền hình nói."

Được rồi, ngài chờ ta một lát, ta đây kêu cho ngài."

Tiểu nhị cười nói với Mạnh Hiểu Dư, sau đó chạy vào trong gọi chưởng quỹ.Không lâu sau, Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy một nam nhân trung niên mặc trường bào màu lam, trên mặt có râu dê, trên đầu dùng dây cột tóc búi thành một cái bánh bao nhỏ.

Đi ra, đối diện với Mạnh Hiểu Dư chắp tay.

"Là vị khách nhân này cầm đồ sao?

Không biết là bảo vật thế nào?

Là cầm chết hay cầm sống?"
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 6


"Cầm chết cầm sống là nghĩa gì?"

Nghe chưởng quỹ nói.

Mạnh Hiểu Dư nghi hoặc."

Khách nhân, ngài có điều không biết, tiệm cầm đồ này có hai cách cầm đồ.

Cầm sống nghĩa là chúng ta sẽ căn cứ vào giá trị đồ vật của ngài mà ra giá.

Khi hai bên đồng ý, cửa tiệm sẽ giao ngài tiền cùng biên lai cầm đồ.

Kỳ hạn cầm đồ là một năm, trong vòng một năm ngài có thể đến chuộc lại đồ bất kỳ lúc nào.

Đương nhiên cửa tiệm sẽ căn cứ vào thời gian ngài cầm mà thu mức phí tương tự.

Nếu sau một năm không lấy, biên lai cầm đồ sẽ không có giá trị.

Nếu ngài cầm chết thì đồ vật sẽ thuộc sở hữu của cửa tiệm.

Đồng dạng sẽ đưa ngài giá trị tương ứng của món đồ.

Nhưng khác với cầm sống là chúng ta sẽ đưa ngài tiền cùng biên lai.

Trên đó ghi rõ vật ngài cầm và ngài không thể chuộc đồ lại."

Chưởng quỹ tỉ mỉ giải thích cho nàng sự khác biệt giữa cầm chết và cầm sống.

Liền hỏi nàng: "Khách nhân, ngài quyết định thế nào?

Cầm sống hay cầm chết?"

Nghe chưởng quỹ nói, Mạnh HIểu Dư tự hỏi một chút liền nói: "Ta quyết định cầm chết, dù sao hôm nay đi rồi không biết có nhất định trở về đây hay không."

"Hảo, nếu khách nhân đã quyết định, thỉnh ngài đem đồ vật lấy ra cho lão phu xem, rồi cho ngài ra giá."

"Hảo, ta đây lập tức lấy ra."

Nói xong Mạnh Hiểu Dư từ trong balo nhỏ của nàng lấy ra một tấm poster ra: "Ta có bức họa này.

Chưởng quỹ ngài xem giá trị bao tiền?"

"Đây là?

Này...này..."

Chưởng quỹ tiếp nhận poster trong tay Mạnh Hiểu Dư, vừa thấy tức khắc kinh ngạc không nói ra lời.Mạnh Hiểu Dư nhìn bộ dáng râu dê của chưởng quỹ tựa như gặp quỷ, hỏi: "Chẳng lẽ bức họa có vấn đề gì sao?

Các ngươi có phải không thể cầm họa?"

"Có thể cầm, có thể cầm, đương nhiên có thể cầm.

Bức họa này không chỉ không có vấn đề hơn nữa tuyệt đối còn là trân phẩm tuyệt thế.

Không biết khách nhân là từ nơi nào có được bức họa này?

Cũng không biết là người phương nào họa?

Lão phu chưa bao giờ gặp qua bức họa thật đến như vậy, họa nhân vật tựa như đang sống.

Có thể nói là điêu luyện, sắc sảo!"

Chưởng quỹ một bên xem tranh, một bên tán thưởng.Mạnh Hiểu Dư nghe được lời khen ngợi của chưởng quỹ đối với tấm poster kia.

Khóe miệng hơi run rẩy, trong lòng nói, "Ta có thể nói trân phẩm tuyệt thế trong miệng ngươi là do ta trước khi xuyên không được chủ quán tặng khi mua đồ không?

Ta có thể nói tác phẩm điêu luyện sắc sảo ngươi khen, ta vốn dĩ muốn ném vào thùng rác kết quả ngoài ý muốn ta xuyên đến đây nên đã quên ném đi không?

Nếu ta thật sự nói vậy các ngươi không xem ta trở thành bệnh nhân tâm thần mới lại."

Trong lúc phỉ báng một phen, Mạnh Hiểu Dư bắt đầu trợn tròn mắt nói dối."

Người họa bức họa này ta không biết, ta chỉ biết bức họa là do tổ tiên ta truyền xuống.

Nghe gia gia ta nói, bức họa là được một vị đạo sĩ tặng cho tổ tiên nhà ta.

Nghe vị đạo sĩ kia nói với tổ tiên ta đây là bức họa bảy vị mỹ nữ mặc áo giáp cầm bảo kiếm.

Là nữ nhi của Ngọc Hoàng đại đế, được gọi thất tiên nữ.

Đối diện các nàng là tên xấu xí.

Đại ma đầu từng làm loạn Thiên giới, đại ma vương Cadic."

Bởi vì Mạnh Hiểu Dư không nhớ được tên của tên của nhân vật phản diện trong phim truyền hình "Hoan Thiên Hỉ Địa Thất Tiên Nữ".

Vì tế đành phải thuận miệng bịa tên ác ma kia thành đại ma vương Cadic trong "Bảy Viên Ngọc Rồng".

Lúc này Mạnh Hiểu Dư trong lòng nghĩ dù sao các ngươi cũng không biết đại ma vương Cadic là ai.

Nói như vậy cũng không sao.

Mạnh Hiểu Dư nghĩ xong ngẩng đầu nhìn chưởng quỹ nói: "Ta nói xong rồi.

Chưởng quỹ ngươi nói xem giá trị bức họa này bao tiền?"

"Nghe khách nhân nói như thế, bức họa lại càng thêm trân quý.

Ngài thật sự muốn cầm nó sao?"

Nghe Mạnh Hiểu Dư nói xong, chưởng quỹ râu dê có chút không thể tin được hỏi."

Ai...."

Mạnh Hiểu Dư nghe chưởng quỹ nói, liên tục thở dài nói: "Ta cũng không muốn bán, chỉ là người nhà của tiểu nữ đều không còn trên thế gian này.

Chỉ còn tiểu nữ nữ tay trói gà không chặt như ta, ta cũng là cùng đường mới bán đi bảo vật gia truyền."

Mạnh Hiểu Dư một bên nói dối, một bên giả thương tâm.

Kỳ thật trong lòng Mạnh Hiểu Dư nghĩ "Ta cũng không tính là nói dối toàn bộ.

Người nhà ta thật sự không ở thế gian này.

Cho nên thượng đế, ngài nhất định phải tha thứ cho ta."

"Nga, nguyên lai là như vậy."

Chưởng quỹ râu dê nghe nàng nói, gật đầu hiểu rõ nói: "Một khi đã như vậy, khách nhân ngài muốn cầm bức họa này bao tiền?"

"Ta muốn cầm..."

Mạnh Hiểu Dư nói rồi giơ tám ngón tay."

Tám vạn hai?"

Chưởng quỹ nhìn Mạnh Hiểu Dư thủ thế nói."

Tám...tám...tám vạn hai?"

Nghe chưởng quỹ nói xong, Mạnh Hiểu Dư có chút lắp bắp hỏi."

Tám mươi vạn lượng?"

Chưởng quỹ thấy Mạnh Hiểu Dư nghe hắn nói xong, nói chuyện lắp bắp.

Cho rằng nàng không hài lòng với giá mình vừa ra.

Vì thế nói tám mươi vạn lượng."

Tám....tám...tám...mươi...mươi vạn lượng?"

Mạnh Hiểu Dư nói lắp càng lợi hại.Chưởng quỹ nghe Mạnh Hiểu Dư nói lắp càng lợi hại, cho rằng nàng vẫn không hài lòng.

Vì thế liền nói: "Vị khách nhân này tuy rằng bức họa của ngài xác thật là trân phẩm hi thế.

Nhưng tám mươi vạn lượng đã rất cao, nếu ngài lại muốn cao hơn, tiệm cầm đồ của chúng ta không có đủ bạc.

Ngài xem thế này đi, ta đưa ngài thêm chút thành tám mươi tám lượng bạc.

Nếu ngài đồng ý, chúng ta liền tiền trao cháo múc."

"Tám mươi tám lượng?"

Lần này Mạnh Hiểu Dư không nói lắp nữa."

Phải" nhìn Mạnh Hiểu Dư không nói lắp nữa, râu dê nhanh nói tựa như sợ Mạnh Hiểu Dư đổi ý."

Thành giao, bức họa này sẽ là của ngươi."

Mạnh Hiểu Dư nói nhanh, nàng thật sự không nghĩ đến.

Một thị trấn thoạt nhìn không lớn, cư nhiên tiệm cầm đồ lại có nhiều tiền như vậy.

Nàng càng không nghĩ đến chính là một tấm poster được xem là rác chuẩn bị ném đi trước khi xuyên không lại đáng giá như vậy.

Lúc này trong lòng Mạnh Hiểu Dư vui sướng đến không nhìn thấy mặt trời.Nghe thấy Mạnh Hiểu Dư đồng ý, chưởng quỹ râu dê nhẹ nhàng thở ra.

Hắn thật sự sợ Mạnh Hiểu Dư không hài lòng, còn muốn tăng thêm.

Vì thế liền phân phó tiểu nhị đi lấy tiền.

Chỉ còn lại hắn vừa cầm bức họa trân quý kia vừa tiếp tục thưởng thức.Đợi một chút, Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy tiểu nhị chạy lại trên tay cầm một chiếc hộp không lớn.

Râu dê tiếp nhận hộp gỗ trong tay tiểu nhị.

Mở ra đưa cho Mạnh Hiểu Dư nói: "Tổng cộng tám mươi tám vạn lượng ngân phiếu.

Trong đó tám tờ mười vạn lượng, bảy tờ một vạn lượng, còn lại một vạn lượng, ta đổi cho ngài thành một tờ năm ngàn lượng, bốn tờ một ngàn lượng, mười tờ một trăm lượng.

Ngài xem một chút, không sai thì đây là biên lai của ngài."

Mạnh Hiểu Dư nghe râu dê nói xong, đếm một chút.

Không thiếu liền cầm biên lai ký, sau đó từ trong sấp ngân phiếu lấy ra tờ một trăm lượng.

Còn lại đều bỏ vào balo bảo bối của nàng.

Làm xong hết thảy, Mạnh Hiểu Dư gật đầu với chưởng quỹ nói cảm ơn liền ra khỏi tiệm cầm đồ.Mạnh Hiểu Dư ra khỏi tiệm cầm đồ liền đi đến địa điểm tiếp theo.

Không bao lâu sau Mạnh Hiểu Dư đi đến một tiệm y phục.

Không sai, Mạnh Hiểu Dư là muốn mua y phục.

Bởi vì từ khi Mạnh Hiểu Dư xuyên đến đây, y phục mặc trên người không thể ở nơi cổ đại phong kiến này mặc được.

Y phục nàng mặc lúc này là của tỷ muội Hàn Như Băng.

Bởi vì Mạnh Hiểu Dư thấp hơn tỷ muội Hàn Như Băng nửa đầu nên y phục của các nàng Mạnh Hiểu Dư mặc không hợp.

Hơn nữa Mạnh Hiểu Dư không thích y phục màu trắng.

Cho nên Mạnh Hiểu Dư sau khi có tiền, việc đầu tiên chính là mua quần áo.Trong tiệm y phục chọn vài y phục có kiểu dáng cùng màu sắc mình thích, Mạnh Hiểu Dư cũng mua cho tỷ muội Hàn Như Băng mỗi người hai bộ.

Mạnh Hiểu Dư tính tiền xong liền thay y phục.

Lúc này Mạnh Hiểu Dư không mặc y phục màu trắng không hợp với mà là y phục màu tím phấn nàng vừa mua.

Sau đó Mạnh Hiểu Dư nhìn trời, nghĩ có lẽ nên trở về.

Đã đi được một lúc.

Nếu không trở về các nàng không có kiên nhẫn chờ, đi trước thì thảm.

Nghĩ như vậy, Mạnh Hiểu Dư bước nhanh về phía khách điếm, trên đường về Mạnh Hiểu Dư mua được một cây dù giấy màu hồng nhạt.

Theo Mạnh Hiểu Dư dù không chỉ che mưa mà còn che nắng, huống hồ dù này lại đẹp như vậy.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 7


"Tiểu Sương Sương, muội nói xem.

Tiểu gia hỏa kia là đi đâu?

Đã qua một canh giờ, còn chưa trở về."

"Không rõ lắm."

"A!

Không phải tỷ nói muội, mỗi ngày đều mặt lạnh.

Muội không cảm thấy buồn sao?

Mỗi lần cùng muội nói chuyện tỷ đều cảm thấy rất nhàm chán."

"Lời này tỷ đã nói rất nhiều lần."

"....."

"Vẫn là tiểu gia hỏa vui, không thấy nàng một lúc tỷ có chút nhớ."

"....."

"Ta đã trở về."

Cửa phòng theo tiếng la bị đẩy ra."

Thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến" Hàn Như Băng vừa nói vừa cười đánh giá Mạnh Hiểu Dư.

Bởi vì nàng thấy, Mạnh Hiểu Dư đã không mặc bạch y như trước kia ra ngoài.

Lúc này Mạnh Hiểu Dư đang mặc một bộ y phục màu tím bên hông còn có đai lưng màu tím đậm.

Chân mang đôi giày cùng màu với đai lưng.

Tóc dùng một dây cột tóc màu tím cột thành đuôi ngựa, tóc mai không thể cột tùy ý rơi trên trán cùng hai sườn mặt.

Khiến mặt trái xoan của nàng không lớn lại có vẻ càng thêm nhỏ cùng với ngũ quan tinh xảo hơn.

Lúc này Mạnh Hiểu Dư thoạt nhìn như một tinh linh đi đến hồng trần.

Mỹ lệ nhưng không mất đi sự linh động đặc biệt là đôi ngươi sạch sẽ không tì vết kia.

Cho thấy chủ nhân của nó sạch sẽ lại đơn thuần.

Trong ánh mắt không có vẩn đục như những người khác cũng không phải loại tang thương sau khi trải qua lễ rửa tội của thế tục.

Nếu có chỉ như một đứa trẻ đối với thế giới này tò mò cùng hồn nhiên.

Không biết đôi mắt hồn nhiên này có thể bảo trì bao lâu?

Hàn Như Băng nghĩ về sau chủ nhân của đôi mắt này có một ngày nào đó bởi vì biết được một mặt dơ bẩn của thế giới này sẽ không còn sạch sẽ, thuần khiết nữa.

Mà cùng những người khác giống nhau.

Trong ánh mặt tràn ngập những cảm xúc dơ bẩn.

Hàn Như Băng nghĩ tiểu gia hỏa hiện tại đang ở cùng mình.

Chỉ cần mình bảo hộ tốt không cho tiểu gia hỏa có cơ hội tiếp xúc với một mặt khác của thế giới này thì sẽ không sao.

Hàn Như Băng nghĩ vậy trong lòng hạ quyết tâm nhất định phải đem tiểu gia hộ đặt bên người bảo hộ thật tốt.Hàn Như Sương lúc này cũng đang đánh giá, thay đổi y phục tựa như thay đổi con người Mạnh Hiểu Dư.

Trong lòng kinh ngạc một chút một chút, khác với khi nàng mặc quần áo của Hàn Như Băng có cảm giác không hợp trói buộc.

Lúc này Mạnh Hiểu Dư một thân màu tím có vẻ càng có tinh thần hơn trước lại càng tăng vẻ xinh đẹp đáng yêu."

Quần áo trên người ngươi là vừa ra ngoài mua sao?

Ngươi từ đâu có tiền?

Ta nhớ rõ thời điểm ngươi gặp chúng ta, đã nói qua ngươi không có một đồng.

Không lẽ là gạt chúng ta?"

Hàn Như Băng nghi hoặc nhìn người đang ngồi trên giường đùa nghịch với món đồ vừa mua hỏi.

Nghe được lời của Hàn Như Băng, Hàn Như Sương cũng nghiêng đầu nhìn đến người ngồi trên giường, trong mắt đồng dạng lộ ra tia nghi hoặc."

Nga, thời điểm ta gặp hai tỷ quả thật là không có tiền.

Mấy thứ này ta mua từ tiền lấy được khi cầm đồ ở tiệm cầm đồ."

Mạnh Hiểu Dư nghe thấy Hàn Như Băng hỏi liền nói."

Tiệm cầm đồ?"

Nghe thấy Mạnh Hiểu Dư nói, tỷ muội Hàn Như Băng càng nghi hoặc."

Đúng vậy, tiệm cầm đồ."

Mạnh Hiểu Dư nhìn thấy tỷ muội Hàn Như Băng nghi hoặc liền đem chuyện mình ở tiệm cầm đồ kể toàn bộ cho hai tỷ muội nghe."

Cho nên ngươi nói ngươi cầm một bức họa từ quê nhà của ngươi?

Hơn nữa bức họa có giá tám mươi tám vạn lượng bạc?

Mấy thứ này là ngươi dùng tiền cầm được mua về?

Hàn Như Băng nghe Mạnh Hiểu Dư nói xong có chút không thể tin nổi.

Tuy rằng tám mươi tám vạn lượng trong mắt một cung chủ như Hàn Như Băng không phải là số lớn.

Nhưng trong mắt người thường thì đây là con số vô cùng lớn, nhiều bằng cả nhà năm người bình dân tiêu xài cả đời.

Hơn nữa còn là nhà bình dân gia cảnh tương đối tốt.

Hàn Như Băng từ xưa đến nay biết không ít kỳ trân dị bảo, giả cả mấy chục vạn không ít, thậm chí lên đến trăm vạn thậm chí ngàn vạn cùng có.

Nhưng không phải dược phẩm quý hiếm thì cũng là trân bảo hiếm gặp.

Nhưng tựa như bức họa của Mạnh Hiểu Dư đạt tám mươi tám vạn lượng.

Hàn Như Băng có thể nói nàng chưa từng nghe qua.

Rốt cuộc là bức họa như thế nào?"

Đúng vậy, chưởng quỹ còn nói hắn cả đời chưa gặp qua bức họa nào họa thật như vậy.

Bức tranh kia quả thật không phải người có thể họa ra mà là giống như xuất ra từ tay thần tiên vậy."

Nói đến đây Mạnh Hiểu Dư dừng một chút rồi nói, "Kỳ thật hắn nói một chút cũng không sai.

Bức tranh kia không phải do người họa mà do máy móc in ra."

"Máy móc in ra?

Là nghĩa gì?"

Hàn Như Băng hỏi."

Chính là...Chính là....Chính là...."

Mạnh Hiểu Dư nửa ngày cũng không biết nên giải thích máy móc in ra là nghĩ gì."

Không giải thích được cũng không sao, ta chỉ tò mò thôi."

Hàn Như Băng nhìn Mạnh Hiểu Dư nửa ngày không những không giải thích được còn nóng nảy một lúc.

Vì thế không tiếp tục hỏi nữa.Nghe Hàn Như Băng không hỏi nữa, Mạnh Hiểu Dư cũng nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó nói: "Đúng rồi.

Ta có mua y phục cho hai tỷ, hai tỷ nhìn xem thế nào."

Nói rồi liền đến mép giường, lấy y phục đưa cho tỷ muội Hàn Như Băng.

Nàng đưa một bộ y phục màu xanh biếc cùng một bộ y phục màu tím đen đưa cho Hàn Như Sương rồi nói: "Tỷ mặc hai màu sắc này nhất định rất đẹp."

Sau đó nàng đưa một bộ y phục màu đỏ rực cùng một bộ màu tím nhạt đưa cho Hàn Như Băng lại nói: "Như Băng tỷ tỷ mặc hai màu này khẳng định cũng rất đẹp."

Tỷ muội Hàn Như Băng nhận quần áo rồi nhìn một chút, bốn bộ y phục kiểu dáng khác biệt không nhiều nhưng màu sắc lại khác nhau.Xem xong y phục tiểu gia hỏa mua cho mình, Hàn Như Băng cười hỏi: "Vì sao tiểu gia hỏa cho rằng ta mặc y phục màu đỏ rực cùng màu tím nhạt lại đẹp trong khi Tiểu Sương Sương mặc là màu xanh biếc cùng màu tím đen lại đẹp?

Chúng ta chính là bào thai song sinh, hơn nữa lớn lên cũng giống nhau."

Hàn Như Sương nghe tỷ tỷ hỏi vậy cũng nhìn về phía Mạnh Hiểu Dư."

Hai tỷ lớn lên rất giống.

Nhưng khí chất cùng tính cách lại khác nhau rất nhiều.

Tính cách Như Sương tỷ tỷ hơi lạnh cho nên ta nghĩ nếu tỷ ấy mặc màu xanh biếc cùng màu tím đen khẳng định rất hợp với khí chất của tỷ ấy.

Tuy rằng màu trắng cũng rất hợp nhưng nếu thường xuyên mặc màu trắng sẽ có cảm giác rất nặng nề.

Hơn nữa khiến người khác nghĩ mỗi ngày đều không thay y phục vậy."

Nghe Mạnh Hiểu Dư nói, Hàn Như Sương không nói chuyện nhưng khóe miệng hơi cong lên.

Trong lòng nghĩ thường xuyên mặc màu trắng sẽ rất nặng nề sao?

Có lẽ nên thử đổi thành màu sắc khác, Mạnh Hiểu Dư chọn hai màu này cũng không tệ.Hàn Như Băng nhìn khóe miệng hơi cong của muội muội nhà mình, trên mặt lộ ra nét tươi cười tựa như hồ ly.

Sau đó hỏi: "Vậy còn ta?

Ta trong lòng tiểu gia hỏa là dạng tính cách cùng khí chất gì?"

"Tính cách giống hồ ly còn khí chất thì phúc hắc."

Mạnh Hiểu Dư không cần nghĩ ngợi, phát xạ có điều kiện nói ra lời thật, có điều sau khi nói xong, nàng liền hối hận không thể tát bản thân hai cái.

Nhìn Hàn Như Băng sau khi nghe mình nói, vẻ mặt cười như hồ ly kia.

Mạnh Hiểu Dư nhanh chóng giải thích."

Như Băng tỷ tỷ tỷ đừng hiểu lầm, ta không phải mắng tỷ cũng không phải nói tỷ là hồ ly."

"Ngươi không nói ta là hồ ly, ngươi chỉ nói giống mà thôi."

Hàn Như Băng vẫn như cũ cười như hồ ly."

Ta không phải có ý này Như Băng tỷ tỷ."

Mạnh Hiểu Dư nhìn Hàn Như Băng cười, rất muốn khóc lên."

Vậy đó là ý gì?"

Hàn Như Băng vẫn cười như cũ."

Chính là khen tỷ, ở quê ta hồ ly được công nhận là động vật thông minh ưu nhã.

Cho nên khi nhà ta khen một người thông minh, ưu nhã, xinh đẹp sẽ dùng hồ ly hình dung."

Mạnh Hiểu Dư vội vã nói bừa."

Thật sao?

Vậy phúc hắc là có ý gì?"

Hàn Như Băng vẫn cười như cũ nhưng đã khủng bố như nãy."

Phúc hắc cũng là khen tỷ."

Mạnh Hiểu Dư vội vã giải thích."

Phải không?"

Ngữ khí Hàn Như Băng tựa như không tin tưởng."

Đúng vậy, đúng vậy ta thề."

Mạnh Hiểu Dư vội vàng nói.Nhìn Mạnh Hiểu Dư sợ đến mức giơ tay thề, Hàn Như Băng lại cười.

Trong lòng nghĩ tiểu gia hỏa chơi thật vui, chỉ đùa nàng một chút nàng đã bị dọa đến như vậy.

Có điều trừng phạt một chút là cần thiết, cư nhiên dám nói nàng giống hồ ly, thật sự là thiếu đòn mà.

Trong lòng quyết định xong, Hàn Như Băng lại nói.

"Được rồi, không náo loạn nữa, thời gian không còn sớm chúng ta nên sửa sang lại rồi khởi hành lên đường.

Như vậy đi, ta cùng Như Sương đi xuống trả phòng trước, ngươi ở đem hành lý sửa sang lại rồi đứng dưới lầu đợi chúng ta là được."

Nói xong liền cười với Mạnh Hiểu Dư, tiếp tục nói: "Không thành vấn đề chứ?"

Tựa như đang dò hỏi ý kiến của Mạnh Hiểu Dư nhưng vẻ cười kia như ngươi có vấn đề thử xem?"

Không thành vấn đề, không thành vấn đề."

Mạnh Hiểu Dư nghe Hàn Như Băng nói xong lập tức nói, sợ nếu như chậm Hàn Như Băng lại gia tăng công việc cho mình."

Nếu không thành vấn đề, chúng ta xuống lầu trước ngươi nhanh một chút."

Hàn Như Băng nói xong liền kéo muội muội nhà mình rời đi.Nhìn Hàn Như Băng kéo Hàn Như Sương xuống lầu, Mạnh HIểu Dư bĩu môi nói một câu, Hàn Như Băng tỷ chính là hồ ly lại phúc hắc.

Chẳng qua không dám nói thành tiếng mà thôi.

Sau đó nhìn đồ vật mình mua trên giường, thở dài bắt đầu thu xếp.

Chờ đến khi Mạnh Hiểu Dư thu xếp đồ mình xong, lại bắt đầu thu xếp y phục hôm qua tiểu nhị kêu người khác giặt.

Thu xếp xong gian phòng này, lại đến gian phòng Hàn Như Sương xếp đồ.

Lúc này mới cầm theo vài cái tay nải cùng chiếc dù đi xuống lầu.Đại sảnh dưới lầu, hai tỷ muội Hàn Như Băng đã trả phòng xong đợi Mạnh Hiểu Dư, các nàng nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư đi xuống trên tay theo vài cái tay nải cùng cây dù, bộ dạng có chút vất vả.

Hàn Như Sương nhìn bộ dáng Mạnh Hiểu Dư như vậy có chút không đành lòng.

Vì thế sau khi nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư đi xuống liền từ trong tay nàng nhận lấy hai tay nải.Mạnh Hiểu Dư nhìn Hàn Như Sương cầm giúp mình hai tay nải, nhìn Hàn Như Sương lộ ra nét tươi cười xán lạn.

Nói cảm ơn.Lúc này, điếm tiểu nhị nhìn thấy Mạnh Hiểu Dư.

Hướng Mạnh Hiểu Dư nói: "Khách quan việc ngài dặn tiểu nhân đã làm tốt, hiện tại vật kia đang ở chuồng ngựa hậu viện."
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 8


"Oa... thật tuyệt, thật tuyệt "Tiểu Khôi".

Về sau ngươi tên là "Tiểu Khôi" biết không?"

Hậu viện phía sau của khách điếm có một thiếu nữ cao hứng đang ôm đầu một con lừa đầu đen phấn khích nói.

Con lừa kia tựa hồ nghe hiểu lời thiếu nữ liền đáp lại nàng bằng cách kêu hai tiếng.Nghe được tiếng kêu của con lừa, thiếu nữ lại càng thêm cao hứng, hôn lên đầu con lừa một cái.

Sau đó phấn khích tiếp tục ôm con lừa cọ tới cọ lui nói: "Ngươi hiểu ta nói sao Tiểu Khổi, Tiểu Khôi ngươi thật thông minh, ngươi...."

Nhìn thiếu nữ cao hứng ôm đầu lừa từ quyết định bên kia khiến điếm tiểu nhị cùng hai tỷ muội Hàn Như Băng đầu đầy mồ hôi lạnh....Người lúc này đang ôm lấy con lừa, cao hứng tự quyết định chính là bạn nhỏ Mạnh Hiểu Dư của chúng ta.

Vì sao Mạnh Hiểu Dư lại cao hứng như vậy?

Nguyên nhân là bạn nhỏ Mạnh sống mười bảy năm chưa từng nhìn thấy con lừa thật, tuy rằng đã thấy trên TV nhưng không cảm thấy chân thật.

Cho nên hiện tại thấy một con lừa đang sống sờ sờ trước mặt, Mạnh Hiểu Dư có thể không cao hứng sao?

Hơn nữa con lừa là vật cưỡi đầu tiên của mình ở thế giới này, ý nghĩa tất nhiên sẽ không tầm thường.

Nói tóm lại, ngươi nói xem Mạnh Hiểu Dư sao có thể không cao hứng được?"

Tiểu cô nương này không sao chứ, tại sao lại ôm con lừa con hứng như vậy?"

Điếm tiểu nhị nhìn Mạnh Hiểu Dư ôm con lừa mà nghĩ.Hàn Như Băng nhìn bộ dáng cao hứng của Mạnh Hiểu Dư, hơi lắc đầu thầm nghĩ: "Một con lừa đã vui thành như vậy sao?

Tuy rằng hai ngày trước đã nghe tiểu gia hỏa ồn ào muốn mua một con vật cưỡi.

Bất quá, vì sao lại là lừa?

Mà không phải là ngựa?"

Hàn Như Sương mặt không cảm xúc như cũ, có điều trong lòng nghĩ: "Nàng vừa rồi hôn con lừa kia."

Chờ Mạnh Hiểu Dư cùng vật cưỡi của nàng thân mật xong, mới xoay người cười nói với điếm tiểu nhị: "Cảm ơn ngươi, tiểu nhị ca ca, ta rất thích Tiểu Khôi."

Điếm tiểu nhị nghe thấy Mạnh Hiểu Dư kêu mình là tiểu nhị ca ca, bộ dáng lại xinh đẹp đáng yêu.

Trong lòng lập tức vui đến không thấy mặt trời, vì thế vội vàng nói: "Không có gì không có gì, đây là việc tiểu nhân nên làm, khách quan ngài hài lòng là được."

"Ta rất hài lòng, tiểu nhị ca ca những đồ vật khác đã được chuẩn bị hết chưa?

Nếu rồi phiền tiểu nhị ca ca giúp ta trang bị cho Tiểu Khôi."

Mạnh Hiểu Dư vẫn cười rất vui vẻ như cũ nói."

Đương nhiên đương nhiên, tiểu nhân lập tức giúp ngài trang bị cho Tiểu Khôi."

"Vậy cảm tạ ngươi tiểu nhị ca ca."

Mạnh Hiểu Dư nhìn điếm tiểu nhị đem đồ vật hắn mua giúp mình bắt đầu trang bị cho Tiểu Khôi liền ngọt ngào nói cảm tạ.Không thể không cảm thán bạn nhỏ tiểu Mạnh thật sự là hài tử lễ phép, bất quá nàng lễ phép tựa như chọc đến hai người kia.

Xem bộ dạng Hàn Như Băng cười như hồ ly cùng mặt Hàn Như Sương lạnh đi sẽ rõ."

Tiểu gia hỏa cười thật ngọt, như thế nào trước đây không thấy ngươi đối với ta cười ngọt như vậy?

Xem ra vẫn còn thiếu đòn."

Hàn Như Băng vẻ mặt hồ ly cười nghĩ. (

Tác giả: Thật ra tiểu Mạnh cười với ngươi cũng rất ngọt, ngươi không nên vội vã phán tội tiểu Mạnh.)"Nàng không chỉ hôn con lừa lại còn cười thật ngọt với điếm tiểu nhị."

Hàn Như Sương lạnh mặt khẽ nhíu mày nghĩ. (

Tác giả: Không phải chỉ hôn con lừa cùng cười với điếm tiểu nhị thôi sao?

Ngươi ở đây rối rắm làm gì?)"Tiểu gia hỏa ngươi vì sao lại để điếm tiểu nhị mua lừa giúp ngươi?

Còn có ngươi bảo điếm tiểu nhị trang bị gì cho Tiểu Khôi?"

Hàn Như Băng cười hỏi.Mạnh Hiểu Dư nghe Hàn Như Băng hỏi liền nói: "Bởi vì ta không biết cưỡi ngựa cho nên mới mua lừa.

Trang bị mà điếm tiểu nhị chuẩn bị cho Tiểu Khôi là đệm cùng dây thừng và một ít trang bị nhỏ khác."

Bên này Mạnh Hiểu Dư cùng Hàn Như Băng vừa trò chuyện xong, bên kia điếm tiểu nhị đã nói với Mạnh Hiểu Dư: "Khách quan đã chuẩn bị hết thảy cho ngài, ngài xem vừa lòng không?"

Nghe điếm tiểu nhị nói Mạnh Hiểu Dư quay đầu nhìn về phía Tiểu Khôi, chỉ thấy trên lưng Tiểu Khôi là một khối thảm thêu hoa màu lam.

Thảm có hai tầng, một tầng bên trong tương đối ngắn, có hai đầu dây được nối từ bụng Tiểu Khôi xuyên qua đầu bên kia.

Như vậy thảm sẽ không động.

Bên trong một tầng khác tương đối dài, che đi tầng đã cố định dây lưng kia.

Trên cổ Tiểu Khôi là một chuông đồng có tơ hồng, chỉ cần Tiểu Khôi đi lại hay lắc đầu, lục lạc trên cổ sẽ phát ra âm thanh thanh thúy.

Mà đuôi nó đã cột lại bằng một vật phẩm trang màu đỏ thật to làm bằng tơ.Nhìn Tiểu Khôi được trang bị đầy đủ, Mạnh Hiểu Dư trên mặt lại tươi cười lớn hơn, nàng quay đầu nói với điếm tiểu nhị: "Ta thật hài lòng, cảm ơn ngươi tiểu nhị ca ca."

Nhìn nụ cười thật vui vẻ của Mạnh Hiểu Dư, điếm tiểu nhị lập tức nói: "Ngài vừa lòng là tốt, đây là việc tiểu nhân nên làm."

Vì thế Mạnh Hiểu Dư đem tiền mua Tiểu Khôi cùng trang bị cho điếm tiểu nhị, còn đưa mấy khối bạc vụn là tiền boa, sau đó liền cùng tỷ muội Hàn Như Băng khởi hành lên đường.Vì sao Mạnh Hiểu Dư mua Tiểu Khôi là vật cưỡi mà tỷ muội Hàn Như Băng lại không có?Vốn dĩ Mạnh Hiểu Dư muốn mua hai con lừa khác, chỉ là bị tỷ muội Hàn Như Băng cự tuyệt.Ngươi hỏi vì sao?Đương nhiên bởi vì tỷ muội Hàn Như Băng đường đường là đại cung chủ cùng nhị cung chủ của Triều Khuyết Cung nếu cưỡi lừa thì thật hạ giá cho nên kiên quyết cự tuyệt.Ngươi hỏi Mạnh Hiểu Dư vì sao lại không mua ngựa?Theo bạn nhỏ Mạnh nói: Ngựa?

Đầu ngươi có phải bị Tiểu Khôi nhà ta đá không?

Ta trước đã nói ta sẽ không cưỡi ngựa.

Hơn nữa nếu để các nàng cưỡi ngựa ta cưỡi lừa thì ta không phải quá hạ giá sao?

Hơn nữa tốc độ của ngựa lại nhanh hơn lừa, Tiểu Khôi như thế nào có thể theo kịp, ngươi muốn mệt chết Tiểu Khôi sao?Chon nên cuối cùng tỷ muội Hàn Như Băng vẫn đi bộ như cũ còn Mạnh Hiểu Dư thì cưỡi Tiểu Khôi theo phía sau.
 
[Bhtt-Np] [Edit] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 9


"A... nhàm chán quá.

Như Băng tỷ tỷ, khi nào chúng ta mới tới được Phú Vân Thành, trên đường ta cảm thấy nhàm chán muốn chết được."

Hàn Như Băng nghe Mạnh Hiểu Dư nói, quay đầu nhìn Mạnh Hiểu Dư đang cưỡi Tiểu Khôi đi phía sau các nàng.

Buồn cười nghĩ "Tiểu gia hỏa là làm sao vậy?

Vừa rồi không phải cưỡi Tiểu Khôi cao hứng ca hát sao?

Tuy rằng giai điệu rất kỳ lạ nhưng nghe không tệ, nghe nói là nhạc thiếu nhi quê nàng."

Nghĩ vậy Hàn Như Băng liền hỏi: "Làm sao vậy?

Vừa rồi còn rất cao hứng mà, sao lại nhàm chán rồi."

"Không vì sao cả, chỉ cảm thấy rất nhàm chán."

Mạnh Hiểu Dư lười nhác trả lời."

Vậy sao không tiếp tục hát?

Hơn nữa tiểu gia hỏa hát không tệ lắm."

Hàn Như Băng nghe Mạnh Hiểu Dư nói, hỏi."

Đương nhiên, ta hát rất tốt.

Không phải ta bịa nhưng ta từng đạt quán quân cấp thành.

Hơn nữa ta còn... (giản lược mấy ngàn từ)."

Mạnh Hiểu Dư nghe Hàn Như Băng khen mình hát hay, lập tức bỏ đi bộ dạng lười nhác.

Trở nên có mười phần tinh thần, bắt đầu khoe khoang thành tích đạt được trong các cuộc thi hát.Hàn Như Băng thấy tiểu gia hỏa nghe mình nói xong, bắt đầu có tinh thần hơn.

Lắc đầu cười, tiếp tục đi về phía trước.Rốt cuộc khi Mạnh Hiểu Dư bùm bùm nói một tràng dài, Hàn Như Băng đúng lúc nói: "Nói như vậy ngươi hát rất lợi hại?

Lại còn hát được rất nhiều bài?

Vậy vừa rồi vì sao chỉ hát một bài?"

"Vừa rồi khi ta hát, tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ vẫn luôn cúi đầu nhìn đường không chú ý ta.

Cho nên ta cho rằng hai người đều không nghe."

Mạnh Hiểu Dư nói."

Cho nên ngươi bởi vì ta cùng Như Sương chỉ lo nhìn đường, không chú ý ngươi.

Cho nên ngươi cảm thấy nhàm chán?"

Hàn Như Băng buồn cười hỏi."

Đúng vậy, hai người không để ý ta.

Ta một mình, rất nhàm chán."

Mạnh Hiểu Dư lẩm bẩm nói, nghĩ gì đó liền hỏi: "Như Băng tỷ tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ thích nghe ta hát sao?"

"Ân có thể vậy."

Hàn Như Băng nhìn khóe miệng muội muội hơi cong lên, trả lời."

Vậy ta đây hát cho hai tỷ nghe được không?"

Nghe thấy Hàn Như Băng trả lời, Mạnh Hiểu Dư vui vẻ nói."

Hảo, tiểu gia hỏa muốn hát gì?"

"Hát gì sao?

Để ta xem...."

Mạnh Hiểu Dư cúi đầu suy nghĩ một chút.

Hát gì đây?

Nơi này là cổ đại, Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ đều là người cổ đại lại không giống như mình xuyên không đến.

Nếu hát những bản tình yêu được yêu thích ở hiện đại, các nàng khẳng định không tiếp thu được.

Ta nên hát gì đây?

Mạnh Hiểu Dư cau mày một hồi, bỗng nhiên nàng thấy kiếm trong tay Hàn Như Băng.

Linh quang chợt lóe như nghĩ đến gì đó, sau đó đánh đầu một cái.

Ta thật thông minh mà trừ những ca khúc được yêu thích còn không phải có rất nhiều ca khúc trong game online sao?

Những ca khúc nói về giang hồ cổ đại, hát lên không phải rất hợp sao?

Ta thật ngốc mà.

Nghĩ một lúc, Mạnh Hiểu Dư không nhiều lời liền trực tiếp hát."

Mưa gió xoay vần ai là anh hùng của aiỶ Thiên nâng rượu, cười hỏi cao xanhHuy kiếm vút bay dẫu rằng tung hoành xuân thuKhi nào trời cao biển rộngMưa gió xoay vần giang hồ nhiệt huyết luận anh hùngỶ Thiên nâng rượu cười ngắm trời xanh vạn dặmHuy kiếm vút bay chao lượn tự do trong trời đấtTừ đây trời cao biển rộngTrên đường nghĩa hiệp gặp gỡ cùng chung nhau một hồi anh dũngĐốt cháy pháo hoa sinh mệnhBóng dáng nghĩa hiệp cỏ thơm lưu vết sinh tử cùng nhauÁnh mắt đan xen nét ôn nhuThế kiếm như cầu vồng rạch vỡ khung trờiCứu vớt nhân gian khỏi nước sôi lửa bỏngĐất trời già cỗi vẫn bất diệtMưa gió xoay vần..."

Phía sau Mạnh Hiểu Dư cưỡi Tiểu Khôi cao hứng hát, phía trước hai tỷ muội Hàn Như Băng nghe thấy hơi kinh ngạc.

Không phải vì Mạnh hiểu Dư hát không hay, cũng không phải ca từ viết không tốt.

Các nàng kinh ngạc Mạnh Hiểu Dư là một thiếu nữ chưa bước chân vào giang hồ lại có thể hát khí thế như vậy.

Nghe ca từ liền biết nếu không phải là một tông sư võ lâm tuyệt học.

Hoặc là một cao nhân thế ngoại thì rất khó có thể hát ra khí phách của bài này.

Chỉ là khi Mạnh Hiểu Dư hát bài này, lại hoàn toàn không có cảm giác không hợp.

Ngược lại khiến người ta nghĩ bài này vốn nên để nàng hát.Tình cảm dạt dào hát xong bài "Ỷ Thiên Kiếm Vũ", Mạnh Hiểu Dư liền hỏi tỷ muội Hàn Như Băng, nàng hát dễ nghe không?Nghe nàng hỏi, Hàn Như Băng trả lời: "Tiểu gia hỏa hát rất êm tai."

Nghe Hàn Như Băng khích lệ, Mạnh Hiểu Dư cười vui vẻ.

Sau khi cười xong, Mạnh Hiểu Dư nghĩ "Tuy nàng biết tỷ muội Hàn Như Băng muốn đi đến Phú Vân Thành nhưng lại không vì sao các nàng đến đó?"

Vì thế liền hỏi: "Như Băng tỷ tỷ chúng ta đến Phú Vân Thành để làm gì?"

Nghe Mạnh Hiểu Dư hỏi, Hàn Như Băng sửng sốt một chút.

Sau đó liền nhớ ra mình cùng muội muội chưa nói cho nàng biết mục đích đến Phú Vân Thành.

Nghĩ xong liền nói: "Ta cùng Như Sương đi Phú Vân Thành vì để tham gia Đại Hội Anh Hùng tổ chức vào hai tháng sau."

"Đại Hội Anh Hùng?

Tựa như đại hội võ lâm sao?"

Nghe Hàn Như Băng nói xong, Mạnh Hiểu Dư sửng sốt một chút rồi vui vẻ hỏi."

Ha ha đúng vậy, lần này Đại Hội Anh Hùng tổ chức vì muốn tìm ra một người võ công cao cường làm minh chủ võ lâm."

"Minh chủ võ lâm?"

"Ân""Chẳng lẽ trước kia không có minh chủ võ lâm sao?"

"Có, bất quá đã mất tích mười mấy năm trước."

"Vì sao lại không tổ chức Đại Hộ Anh Hùng sớm hơn?

Mà phải đến mười mấy năm sau mới tổ chức?"

"Ha ha rất nhiều người muốn tổ chức sớm một chút, chỉ là tín vật đại biểu võ lâm minh chủ "Huyền Phong lệnh" đã cùng tiền minh chủ võ lâm biến mất.

Cho đến một tháng trước, trên giang hồ truyền nhị trang chủ "Linh Vũ Sơn Trang".

Trong nhà một hộ nông thôn ở tiểu sơn xa xôi tìm được "Huyền Phong lệnh" mà ta cùng muội muội không đến mấy ngày liền nhận được thiệp mời tham dự từ trang chủ "Linh Vũ Sơn Trang"."

"Như vậy sao, vậy có phải người có võ công đều có thể tham gia sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy tà giáo có thể tham gia sao?"

"Đúng vậy, cho nên mấy tháng này "Phú Vân Thành" hội tụ rất nhiều người trong võ lâm đương nhiên không thiếu người của tà giáo."

"Như vậy sao, võ lâm minh chủ tốt đến vậy sao?"

"Ha ha chức võ lâm minh chủ đương nhiên có rất nhiều người muốn bất quá càng nhiều người muốn "Huyền Phong lệnh" hơn."

"Không lẽ bên trong "Huyền Phong lệnh" có chứa bảo vật?

Hay bên trong có võ công bí tịch."

"Tiểu gia hỏa thật thông minh, không sai bên trong "Huyền Phong lệnh" có một bộ nông công tâm pháp "Huyền Vũ Tâm Kinh"."

"Huyền Vũ Tâm Kinh?

Rất lợi hại sao?"

""Huyền Vũ Tâm Kinh" do một vị kỳ nhân trên giang hồ sáng chế vào hơn một trăm năm trước.

Nghe nói người này kỳ tài ngút trời, là kỳ tài tập võ trăm mặt khó gặp một lần.

Năm ấy 16 tuổi nàng đã tập được bách gia võ công, ở chốn giang hồ ít có địch thủ.

Thời điểm 24 tuổi thì võ công tu vi càng đạt đến tuyệt hảo, toàn bộ người trong giang hồ khó có thể vọng theo bóng lưng nàng.

Nhưng khi nàng thành thần thoại võ lâm, ở tuổi 25 đã rời khỏi giang hồ ẩn cư trong sơn cốc."

"Oa, quá thực là "Độc Cô Cầu Bại" của thời đại này mà."

Mạnh Hiểu Dư nghe vậy liền cảm thán hỏi: ""Huyền Vũ Tâm Kinh" kia thì sao?"

""Huyền Vũ Tâm Kinh" nghe nói là do vị tiền bối võ lâm kia, sau khi ẩn cư đã dùng mười ba năm sáng chế ra một loại nội công tâm pháp."

"Vậy "Huyền Vũ Tâm Kinh" kia nhất định rất lợi hại.

Nói cách khác có rất nhiều người muốn nó?"

"Cái này...

Có lẽ, dù sao cũng là công pháp sáng chế của vị võ lâm thần thoại kia."

"Có lẽ?

Chẳng lẽ các ngươi cũng không biết?"

"Đúng vậy, chúng ta đều không có chân chính thấy qua nội công tâm pháp kia."

"Ai...

Chẳng lẽ không ai thấy qua bộ nội công tâm pháp kia?

Võ lâm minh chủ trước kia cũng không biết sao?

Hơn nữa nếu các ngươi không biết "Huyền Vũ Tâm Kinh" lợi hại hay không, vì sao lại còn muốn đi đoạt?"

"Cái này....

Nói thật theo ta được biết cũng không có ai chân chính thấy được bộ "Huyền Vũ Tâm Kinh".

Hơn nữa có đánh bại quần hùng trở thành minh chủ võ lâm, có được "Huyền Phong lệnh" cũng rất khó giải được cơ quan bên trong nó.

Theo ta được biết, lịch đại minh chủ võ lâm không ai có thể phá giải cơ quan bên trong "Huyền Phong lệnh" để mở nó ra để lấy "Huyền Vũ Tâm Kinh".

Còn có, "Huyền Vũ Tâm Kinh" nói như thế nào cũng là nội công tâm pháp được sáng chế trong mười ba năm của nhân vật trong truyền thuyết kia.

Dù cho không ai chân chính gặp qua uy lực của nói, chỉ cần nó là do về nhân vật thần thoại kia sáng chế thì những người trong võ lâm sẽ theo như vịt theo."

"Ai!

Này đại khái chính là "Hiệu ứng minh tinh" mà mọi người thường nói."

Mạnh Hiểu Dư cảm thán nói.

Nhưng đồng thời lòng nàng nhịn không được khinh bỉ: "Rõ ràng không biết "Huyền Vũ Tâm Kinh" kia có phải võ công lợi hại không.

Còn muốn đi đoạt "Huyền Phong lệnh", dù cho có cướp được cũng không chắc chắn có thể phá giải được cơ quan bên trong nó.

Nghe Như Băng tỷ tỷ nói, từ trước đến nay không ai có thể phá giải được cơ quan bên trong.

Còn có dù có bàn tay vàng, có được vận may phá giải cơ quan.

Mở ra "Huyền Phong lệnh" lấy "Huyền Vũ Tâm Kinh" ra ngươi làm sao có thể bảo đảm đó không phải một cái hố?

Có thể thần thoại võ lâm kia thật ra là một cái hố?

Cũng có thể nàng cố ý viết nó thành võ công tâm pháp, lại cố ý nói "Huyền Phong lệnh" thành võ công tâm pháp.

Sau đó giả vờ không cẩn thận lọt vào giang hồ.

Chờ trăm cay ngàn đắng cái đầu đất biết đến võ công tâm pháp kia.

Kết quả mở ra, chỉ là một quyển võ công bí tịch bình thường?

Hay giải thiết "Huyền Vũ Tâm Kinh" kia thật sự là vô cùng cao thâm, là nội công tâm pháp vô cùng lợi hại Nhưng không phải rất nhiều tiểu thuyết võ thuật đều viết, võ công càng cao thâm càng khó luyện hơn nữa càng dễ tẩu hỏa nhập ma.

Vạn nhất không cẩn thận tẩu hỏa nhập ma, nhẹ thì thành Âu Dương Phong thứ hai.

Nặng thì không tốt trực tiếp ngỏm củ tỏi tìm thượng đế.

Lại giải thiết nữa, "Huyền Vũ Tâm Kinh" không khó luyện cũng không dễ tẩu hỏa nhập ma.

Nhưng lại vô cùng cao thâm cùng lợi hại khẳng định sẽ có di chứng cùng điều kiện phụ.

Tỷ như "Tịch Tà Kiếm Phổ" muốn luyện được, điều kiện trước tiên tự cung.

Hoặc như Đông Phương Bất Bại luyện "Quỳ Hoa Bảo Điển" vậy, ngay cả tự cung cũng được miễn, trực tiếp biến thành yêu quái."

Cho nên tóm lại, "Huyền Vũ Tâm Kinh" là đại nội công tâm pháp gì cũng không ai biết.

Nếu vậy không duyên không cớ đi đoạt, không phải là ăn no không có việc gì làm thì đầu óc chính là bị lừa đá.
 
Back
Top Bottom