Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt - Lilyholic] Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử_Lk

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
397772262-256-k211854.jpg

[Bhtt - Lilyholic] Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử_Lk
Tác giả: lilyholic2025
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: 成为科举文女主的早死前妻

Tác giả: 乱曲

Tình trạng: đã dịch xong mạch chính, phiên ngoại chưa có.

 
[Bhtt - Lilyholic] Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử_Lk
Văn án


Yến An xuyên sách, xuyên thành... vợ trước của nữ chính văn khoa cử cổ đại.Nữ chính là người được trưởng bối trong nhà vợ trước vay tiền cưới về cho cô ấy trước khi lâm chung.

Thế nhưng cô ấy lại xem thường, cảm thấy đối phương ngu dốt, thô kệch, không xứng với thân phận tú tài của mình, đối xử lạnh nhạt, làm như không thấy.Thế mà kẻ kia thì tay chân vụng về, không biết cày cấy, mọi việc trong nhà đều do nữ chính lo toan, ngay cả hạt cơm trong miệng cũng là nữ chính đi làm thuê kiếm được, vậy mà còn tự cho mình là thanh cao, chỉ muốn dựa vào khoa cử để xoay chuyển vận mệnh.Kết cục là vợ trước thi trượt, uống rượu giải sầu rồi không may ngã xuống hồ chết đuối, ngược lại nữ chính lại dựa vào sách vở cô để lại mà tự học thành tài, bước lên con đường khoa cử, trở thành nữ trạng nguyên đầu tiên của huyện Hà Vân.Yến An: Hay quá, đúng là người biết ăn bám cứng rắn, đại nữ chủ quá lợi hại...Nhìn căn nhà nghèo rớt mồng tơi, đếm số nợ đang chồng chất, còn có hai miệng ăn đang chờ nuôi, Yến An ôm ngực đầy đau đớn, không muốn chấp nhận khởi đầu thảm họa như thế.Thi đậu tú tài ư, dễ như trở bàn tay ấy mà, mở sách ra xem kỹ nội dung, Yến An lập tức đóng lại, chân thành đưa cho nữ chính.Ngươi tới đi, kẻ ngu như heo như ta chỉ cần trở thành hậu phương vững chắc của ngươi là được.Ngươi lo đọc sách đi thi, ta lo kiếm tiền nuôi nhà!Ôn Oanh – người chưa từng được cô tử tế đối đãi – nhìn sự thay đổi của cô: "......"

Yến An biết cô vợ hời này là người bụng dạ sâu xa, trong nguyên tác, nguyên chủ chính là gông xiềng trói buộc nữ chính, mãi đến khi cô chết đi, nữ chính mới như cá gặp nước bay cao vạn trượng.Điều Yến An có thể làm là cố gắng cải thiện điều kiện gia đình, nhân tiện làm người tốt một lần giúp nàng đọc sách khoa cử, sau đó chờ thời cơ thích hợp – buông tay để nàng tự do bay xa.Yến An bỏ bút theo nghiệp buôn bán, trở thành tên thương nhân đầy mùi tiền khiến giới văn nhân khinh thường nhất, cũng trở thành vết nhơ lớn nhất trong lý lịch của tân khoa Trạng nguyên.

Yến An biết, đã đến lúc hai người nên chia tay.Vào ngày bàn chuyện hòa ly, nhìn tờ giấy hòa ly đặt trước mặt, Ôn Oanh vốn luôn ôn hòa trầm tĩnh liền thay đổi sắc mặt, ánh mắt lộ ra sự vặn vẹo, cắn răng siết lấy tay Yến An hỏi: "Ngươi muốn hòa ly với ta, là vì vẫn không quên được người đó, muốn ta nhường chỗ cho nàng ta sao?"

Ôn Oanh xé bỏ lớp vỏ bình thản, giam chặt Yến An trong vòng tay mình, lộ ra bản chất cố chấp và hay ghen tuông sâu trong xương tủy."

Yến An, ta nói cho ngươi biết, đừng hòng mơ!

Bên cạnh ngươi chỉ có thể là ta!"___ Thành viên nhóm Lilyholic đảm nhận bộ này:Editor: vir_cheungBeta: BnTnTLn
 
[Bhtt - Lilyholic] Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử_Lk
Tuyên ngôn hoạt động của Lilyholic


1.

Giá trị cốt lõi của nhómLilyholic là một nhóm hoạt động dựa trên sở thích, vì vậy chúng tôi dịch và chia sẻ phi lợi nhuận những tác phẩm mà bản thân yêu mến.

Chúng tôi không tự nhận là một nhóm dịch thuật chính quy và sẽ chỉ tuân theo tiêu chuẩn dịch của riêng nhóm.2.

Công khai và minh bạchNhóm Lilyholic luôn công khai và minh bạch rằng các thành viên của nhóm có sử dụng các công cụ trí tuệ nhân tạo (AI) như một phương tiện hỗ trợ trong quá trình dịch truyện.

Mỗi độc giả cần tự chịu trách nhiệm với quyết định và cảm xúc cá nhân trong quá trình tiếp nhận nội dung.

Chúng tôi không ép buộc bất kỳ ai theo dõi, ủng hộ hay đóng góp vật chất, kể cả các thành viên tham gia nhóm.3.

Tiếp nhận phản hồiChúng tôi xin phép không tiếp nhận những bình luận mang tính tiêu cực hoặc công kích (Đặc biệt là những khái niệm cảm tính như "dịch không có tâm", "chưa chỉnh chu", "sơ sài",...), nhằm bảo vệ không gian đọc tích cực cho các độc giả quan tâm đến tác phẩm.

Những phản hồi có nội dung độc hại có thể sẽ bị xóa hoặc chặn mà không cần báo trước.

Ngược lại, chúng tôi luôn trân trọng và sẵn lòng lắng nghe mọi góp ý mang tính xây dựng, thiện chí từ cộng đồng.4.

Lời xin lỗi của nhómChúng tôi nợ lời xin lỗi chân thành đến các tác giả nguyên tác và những độc giả đã trả phí, ủng hộ bộ truyện bằng hình thức hợp pháp.

Với những người đọc miễn phí, mong mọi người thấu hiểu rằng nhóm không mang nghĩa vụ phải đáp ứng mọi kỳ vọng.

Hãy ghi nhận công sức của người khác một cách đúng mực, đừng so sánh hay đặt ra những yêu cầu mang tính cá nhân và vượt qua mục đích ban đầu.
 
[Bhtt - Lilyholic] Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử_Lk
Chương 1: Xuyên thành vợ trước đoản mệnh


Yến An mở mắt, ngơ ngác nhìn lên mái nhà được phủ bằng cỏ tranh, đầu óc choáng váng, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.Trước lúc mất đi ý thức, ký ức cuối cùng của cô là cảnh bản thân bị xe đâm bay lên, hai chiếc giày cũng bị hất văng ra ngoài.Người ta nói một chiếc giày bay ra là mất nửa cái mạng, hai chiếc giày đều bay thì chính là chết chắc rồi.Vậy nên bây giờ cô đang thế nào đây?Yến An vừa nghĩ vậy liền quay đầu, quan sát tình hình trong căn phòng, lập tức có cảm giác nghẹn nghẹn lan tràn khắp người.Cả căn nhà xây bằng đất vàng, có lẽ đã được ở rất nhiều năm nên trông xám xịt, trong phòng gần như chẳng có bao nhiêu đồ đạc, ngoài chiếc giường cô đang nằm thì chỉ còn lại một cái tủ quần áo cũ kỹ đặt ở góc Tây Bắc, ngoài ra đúng là nhà trống trơn.Yến An vừa định ngồi dậy, nhưng toàn thân lại mềm nhũn, đành ngã xuống lại.Cơ thể như thể đã nằm quá lâu, đến mức chẳng còn chút sức lực nào.Đúng lúc cô đang cố suy nghĩ xem tình huống trước mắt rốt cuộc là thế nào, cánh cửa gỗ của phòng phát ra tiếng "kẽo kẹt" rồi bị đẩy ra, một cô gái trẻ bưng một chậu nước bước vào, trên người mặc bộ y phục vải thô màu đỏ sẫm đã bạc màu, gương mặt không biểu cảm, toàn thân toát lên vẻ chai lì tê dại.Thế nhưng, khoảnh khắc Yến An nhìn thấy người đối diện, cô hoàn toàn sững sờ, suy đoán mình xuyên không trong đầu càng lúc càng rõ ràng.Không chỉ xuyên rồi, mà còn rất rõ là thân phận chủ thể mà cô xuyên tới có gia cảnh chẳng hề khá khẩm!Ôn Oanh, người mang nước vào định giúp Yến An lau người, nhìn thấy người kia đã mở mắt, tay cầm chậu nước khẽ run lên, bước chân vô thức nhanh hơn vài phần, trước tiên đặt chậu nước xuống đất rồi mới cẩn thận xem xét tình trạng của Yến An."

Thê chủ, người tỉnh rồi, còn thấy khó chịu ở đâu không?"

Yến An ngơ ngác nhìn gương mặt còn phàng phất nét non trẻ kia, trong đầu trăm mối tơ vò.Thê chủ?

Là tên của nguyên chủ sao?"

Ta..."

Vừa mở miệng, cổ họng khô khốc vang lên giọng khàn đặc khiến Yến An cau mày, cả cổ họng giống như lòng sông nứt nẻ bị thiêu đốt dưới ánh nắng gay gắt, nói một chữ cũng đau như dao cứa.Ôn Oanh vừa thấy tình hình liền lập tức hiểu ra, xoay người vội vã chạy ra ngoài, chẳng bao lâu sau đã quay lại với một cái bát sứt miệng, đỡ Yến An dậy rồi đút nước cho cô uống.Cho đến khi uống hết bát nước, Yến An mới cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn rất nhiều, cũng dần dần có chút sức lực."

Khụ, ta... ta sao vậy?

Ta không nhớ ngươi."

Yến An ho nhẹ để làm dịu cổ họng đau rát, đồng thời cũng không quên nói nốt phần câu chưa kịp nói khi nãy.Với tình hình bây giờ, chỉ có giả vờ mất trí nhớ mới có thể giải thích được tất cả...Tay cầm bát nước của Ôn Oanh khựng lại, sau khi đỡ Yến An nửa nằm tựa vào đầu giường, nàng liền ngồi xuống mép giường, ánh mắt chăm chú nhìn Yến An hồi lâu, thấy đối phương vẻ mặt mờ mịt cực độ, hoàn toàn không giống đang giả vờ, gương mặt trước giờ luôn bình lặng của nàng cuối cùng cũng có chút biến hóa."

Ta tên Ôn Oanh."

Giọng nói của nàng không trong trẻo lanh lảnh, nhưng lại mang theo một sự trầm ổn không tương xứng với vẻ ngoài trẻ tuổi, khiến người ta vô thức cảm thấy nàng đáng tin cậy, là người có thể hòa hợp chung sống."

Hả?"

Mắt Yến An trợn to ngay tức khắc.Ôn Oanh hơi nhíu mày, dùng ánh mắt mang theo chút nghi hoặc nhìn Yến An.

Cô chẳng phải nói là không nhớ gì sao?

Sao vừa nghe thấy tên mình lại kích động đến thế?Yến An hơi cứng mặt, "Là hai chữ nào?"

Không lẽ là hai chữ mình đang nghĩ sao!"

Ôn trong ôn độ, Oanh trong ngọc oanh."

Ôn Oanh điềm đạm đáp.Yến An: "......"

Cô đờ đẫn nhìn thiếu nữ trước mặt chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, trong đầu lập tức hiện lên cuốn tiểu thuyết mà cô còn đang đọc dở trước khi gặp tai nạn giao thông.Cô đọc một truyện khoa cử lấy Ôn Oanh làm nhân vật chính.

Trong truyện, gia đình Ôn Oanh gả nàng cho một nữ tú tài gọi là thê chủ, nhưng người kia không những không thích nàng mà còn xem thường nàng.

Chỉ là cuộc sống như vậy không kéo dài lâu, nữ tú tài kia thi trượt, mượn rượu giải sầu, trên đường về làng thì ngã xuống sông chết đuối.Chính từ đó Ôn Oanh mới mở ra bước ngoặt trong đời, không còn ai chèn ép nàng nữa, nàng dựa vào sách vở mà nữ tú tài kia để lại để bước lên con đường khoa cử, viết nên một chương sử huy hoàng cho riêng mình.Quan trọng nhất là, người nữ tú tài chết đuối đó, người vợ đoản mệnh trước kia của Ôn Oanh, lại trùng tên với cô!Vậy thì..."

Vậy ta là ai?"

Yến An cứng ngắc hỏi.Cô chợt nhớ ra khi nãy Ôn Oanh gọi mình bằng hai chữ kia, không phải là tên mình, mà là...

"thê chủ" đúng không!Trong truyện, Ôn Oanh gọi người vợ trước kia đã chết sớm kia là "thê chủ"!Khi đọc truyện, Yến An còn từng thầm phàn nàn cách xưng hô này.Ôn Oanh hơi nâng mắt lên, đồng tử sâu thẳm như giếng cổ, lặng lẽ phản chiếu bóng hình Yến An."

Người tên Yến An, Yến trong chim yến, An trong an ổn."

Tâm trạng treo lơ lửng của Yến An hoàn toàn sụp đổ, nhìn Ôn Oanh trước mặt, cô không thốt nổi lời nào.Vậy theo tình hình hiện tại, chính là Yến An thật đã chết đuối, còn cô thì xuyên hồn nhập xác??Bình thường cô cũng chẳng phải người thành tâm cầu trời gì, sao lại có thể cho cô một cơ hội sống lại thế này.Mà cơ hội này cũng chẳng tốt đẹp gì!

Phải biết hiện tại nhà họ Yến nghèo rớt mồng tơi mà!Sau khi Yến An không nói gì nữa, Ôn Oanh cũng không mở miệng thêm.

Trông nàng có vẻ là kiểu người trầm mặc lãnh đạm, thường thì Yến An hỏi gì, nàng mới đáp lại một câu.Thời gian chầm chậm trôi, chậu nước nóng ban đầu Ôn Oanh mang vào cũng dần nguội lạnh, không ngờ người phá vỡ sự im lặng cuối cùng lại là... cái bụng của Yến An kêu "rột rột" vang lên.Nghe tiếng bụng cô réo, Ôn Oanh như mới ý thức được người này đã nằm suốt hai ngày không ăn gì, liền đứng dậy nói: "Ta đi làm chút gì cho người ăn.

Có muốn ta báo tin người tỉnh lại cho trưởng thôn họ biết không?"

"Đừng!"

Yến An vội vã từ chối, hiện tại trong đầu cô vẫn rối như tơ vò, thật sự không muốn đột ngột gặp nhiều người như vậy, ứng phó không nổi.Thấy cô từ chối, Ôn Oanh đứng nguyên tại chỗ im lặng vài giây, như đang đấu tranh tâm lý rồi nói: "Chuyện báo cho trưởng thôn có thể để sau, nhưng việc người mất trí nhớ, vẫn nên để lang trung đến xem một chút thì hơn."

Nghe nàng nói vậy, Yến An vừa cảm động vừa phức tạp, đúng là tâm tính nữ chủ quá tốt!

Nguyên chủ trước đây đã đối xử với nàng ra sao, thế mà giờ nàng vẫn nghĩ đến chuyện mời lang trung tới xem bệnh."

Không cần đâu, ngoài việc không nhớ gì ra thì cơ thể ta chẳng có vấn đề gì, đừng tốn tiền nữa."

Trước khi bị xe đâm cô vừa đọc xong kết truyện, nên đương nhiên biết hoàn cảnh túng thiếu hiện giờ của cái nhà này.Ôn Oanh vốn đã chuẩn bị tâm lý để gánh thêm chút nợ nần, giờ thì sững sờ."

Ta đói rồi."

Thấy nàng vẫn không nhúc nhích, Yến An nhăn nhó mặt mày, ôm bụng, vẻ đáng thương tội nghiệp.Thấy cô như vậy, Ôn Oanh mới thu hồi tinh thần, trầm ngâm bước ra ngoài.Đợi nàng đi rồi, Yến An mới ôm đầu, mặt đầy vẻ sắp phát điên.Mình xuyên thành người vợ yểu mệnh của Ôn Oanh á?

Đã bảo là đọc truyện thì đừng đọc trùng tên mà!Yến An dựa vào đầu giường, vẻ mặt chán đời không còn gì luyến tiếc.

Ai mà ngờ được, lúc đang đứng đợi đèn đỏ qua đường, cô vừa gấp cuốn truyện lại cất điện thoại xong, còn chưa đi được nửa vạch sang đường, liền bị một chiếc xe lao vút tới tông bay ra ngoài.Có chút sụp đổ, Yến An dùng đầu gõ vào thành giường phía sau, nhìn căn phòng trước mặt bụi bặm xám xịt, bốn bề trống trơn, trong lòng cô tự an ủi bản thân rằng lúc tai nạn xảy ra, đèn giao thông vẫn đang xanh, cô lại đi đúng vạch qua đường, chuyện đó hoàn toàn không phải lỗi của cô, chắc hẳn tài xế kia sẽ phải bồi thường một khoản không nhỏ, xem như có chút an ủi cho người nhà.Chỉ không biết cô em gái còn đang học mẫu giáo, đang đợi cô về nhà tổ chức sinh nhật, nếu biết chuyện này liệu có khóc không.Chắc là sẽ khóc nhỉ?

Con bé từ nhỏ đã mít ướt, mỗi lần khóc lại nhất quyết bắt cô dỗ cho bằng được.Trong lòng Yến An chua xót, cô với em gái nhỏ hơn mình mười tám tuổi vẫn luôn rất thân thiết, lần này gặp chuyện thế này, lại khiến cô lỡ mất sinh nhật năm tuổi của con bé.Hơn nữa tình cảnh hiện tại của cô đúng là khiến người ta tuyệt vọng!Cô nhớ nhà họ Yến sau khi biết nguyên chủ thích nữ nhân, nghĩ đến việc cha mẹ đã có tuổi, sức khỏe cũng chẳng tốt, bèn bán hết ruộng đất trong nhà, còn vay tiền của cả trưởng thôn lẫn tộc trưởng, gom đủ sáu mươi lượng bạc để cưới Ôn Oanh về, là để sau này khi họ qua đời còn có người chăm sóc cho nguyên chủ.Bởi vì... nguyên chủ thật sự chỉ biết đọc sách thánh hiền, hoàn toàn không biết làm việc, cũng chẳng phân biệt nổi các loại ngũ cốc, thế mà vẫn cứ tự cho mình là thanh cao, tin rằng mình có thể dựa vào khoa cử để đổi đời, cho nên xưa nay chưa từng bận tâm đến những chuyện phàm tục.Sau khi cha mẹ nhà họ Yến qua đời, tất cả mọi việc trong nhà đều do một tay Ôn Oanh lo toan, vậy mà kẻ thi trượt mấy lần kia vẫn không chịu tỉnh ngộ, chẳng hiểu nổi hiện tại mình đang dựa vào ai mà sống, đối xử với Ôn Oanh cũng chưa từng có chút sắc mặt tốt đẹp nào.Yến An đau khổ ôm đầu, mình xuyên qua rồi thay thế nguyên chủ, chẳng phải có nghĩa là cả đống nợ nần kia cũng thành của mình luôn rồi sao?Hiện tại nhà họ Yến đúng là nghèo rớt mồng tơi thật!Ngay lúc cô còn đang rối rắm khổ sở, cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra, Ôn Oanh khiêng vào một chiếc bàn gỗ nhỏ đã bạc màu, sau đó lại đi ra ngoài bưng vào một cái vại sành, phía trên còn đang bốc hơi nghi ngút.Ngay khoảnh khắc ngửi thấy mùi thơm của gạo, cái bụng vốn đã đói đến réo ầm lên của Yến An càng như nổi loạn, cô thậm chí còn thấy mình sắp tụt đường huyết đến nơi, đói đến choáng cả đầu."

Người có tự ăn được không?"

Ôn Oanh múc một bát cháo trắng, hỏi cô.Yến An dán mắt chằm chằm vào bát cháo, chưa bao giờ trong đời lại thấy thứ đơn giản như cháo trắng lại thơm ngon đến vậy."

Không được, không còn sức, sợ làm đổ."

Yến An đáp.Nghe cô nói vậy, Ôn Oanh cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, nàng cầm muỗng, thổi cho nguội bớt rồi đưa lên miệng cô, nhìn dáng vẻ cô ngoan ngoãn phối hợp, đút một muỗng là ăn một muỗng, ánh mắt Ôn Oanh khẽ dao động.Người này thật sự mất trí nhớ rồi sao?Phải biết rằng trước kia cô ta chưa từng cho nàng lại gần đến thế, càng đừng nói đến chuyện để nàng đút ăn như vậy.Nghĩ đến những ngày tháng trước kia, Ôn Oanh mím môi, khẽ khuấy cháo trong bát, ngửi mùi gạo thơm nức mũi, dạ dày nàng cũng bắt đầu co thắt lại.

Nhưng nàng chỉ mượn đủ gạo cho một phần ăn của Yến An.Nếu Yến An sau khi mất trí nhớ vẫn cứ như thế này... thì nàng thà rằng cô vĩnh viễn đừng bao giờ nhớ lại còn hơn.
 
[Bhtt - Lilyholic] Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử_Lk
Chương 2: Tiền đồ u ám


Yến An uống liền hai bát cháo mới cảm thấy dạ dày dễ chịu hơn nhiều, khi Ôn Oanh hỏi có muốn ăn thêm không thì lắc đầu, ánh mắt dừng lại nơi bụng của Ôn Oanh: "Ngươi chắc là vẫn chưa ăn đúng không?

Ngươi cũng ăn chút đi."

Dù sắc mặt Ôn Oanh không lộ rõ, nhưng nhìn dáng người gầy gò kia, Yến An đoán chắc dạ dày của nàng ta chưa từng được no đủ.Từ sau khi hai vị trưởng bối nhà họ Yến qua đời, lại còn phải tốn tiền tổ chức tang lễ, tình hình trong nhà ngày càng sa sút, hoàn toàn không có thu nhập gì đáng kể, có chút đồ ăn cũng phải để nguyên chủ ăn trước.

Chờ nguyên chủ ăn xong thì gần như chẳng còn dư lại gì nữa.Nghĩ tới đây, Yến An chỉ cảm thấy nguyên chủ thật sự đáng chết, tưởng mình là tiểu thư con nhà quyền quý, cơm dâng tận miệng, áo mặc tận tay chắc?

Vậy mà lại hoàn toàn không coi Ôn Oanh ra gì.Nghe lời cô nói, Ôn Oanh ngẩn người nhìn cháo trắng còn lại một nửa trong vò sành.

Nếu là trước đây, Yến An chịu để lại cho nàng nửa bát cháo thì đã là tốt lắm rồi, mà phần lớn thời gian thì chỉ còn lại lớp cháo loãng dưới đáy.Ăn chút gì đó lót dạ xong, cơn đói trong bụng dịu lại, cơ thể Yến An cũng bắt đầu uể oải, che miệng khẽ ngáp, đôi mắt như muốn rưng lệ, tự mình dịch người nằm xuống, nhỏ giọng nói:"Người vẫn còn mệt, ta ngủ một lát đã."

Ôn Oanh đưa tay đắp chăn lại cho cô, ánh mắt nhìn gương mặt nhanh chóng chìm vào giấc ngủ kia thoáng lay động.Yến An vốn có diện mạo rất đẹp, có thể nói là mười dặm tám thôn cũng không có ai xinh đẹp bằng cô, thế nhưng người như vậy, mỗi khi đối mặt với nàng đều mang vẻ mặt lạnh lùng, phần lớn thời gian đều là coi như không thấy nàng, rất hiếm khi chủ động nói chuyện.Ôn Oanh hiểu rất rõ, ngay từ đầu Yến An đã không đồng ý việc nàng được cưới vào cửa, không rõ hai vị trưởng bối kia đã dùng cách gì khiến cô chấp thuận, nhưng tóm lại là Ôn Oanh đã vào được nhà họ Yến.Nàng cũng hiểu rõ vì sao họ lại muốn nàng gả vào, cho nên khi còn sống cùng ở nhà họ Yến, nàng vẫn luôn cố gắng hết sức chăm sóc Yến An, dù cho đối phương luôn cho rằng nàng không xứng, ánh mắt nhìn nàng cứ như nhìn thứ dơ bẩn.Ngay khoảnh khắc tay nàng sắp chạm vào má Yến An thì khựng lại, Ôn Oanh nhanh chóng thu tay về, không biết tình trạng như bây giờ còn có thể duy trì được bao lâu, rõ ràng ký ức của cô còn chưa khôi phục, vậy mà nàng đã bắt đầu thấy nhớ dáng vẻ hiện tại của Yến An rồi.Xua tan những suy nghĩ trong đầu, Ôn Oanh lại trở về dáng vẻ tê liệt như mọi khi, bưng vò sành trên bàn ra ngoài.Nàng không hề ăn phần cháo còn lại bên trong, gạo trắng là thứ quý giá, nàng cũng chỉ dám mượn được của Lý thẩm từng đó mà thôi, chỉ đủ cho Yến An ăn.Trời giờ đã vào lạnh, cháo trắng để qua đêm cũng không sợ hỏng, sáng mai đun nóng lại là vừa đủ cho Yến An ăn sáng.Ôn Oanh nấu ít rau dại hái từ núi về, không có chút dầu mỡ, thậm chí đến cả hương vị cũng nhạt nhẽo, nhưng nàng vẫn bình thản ăn hết bữa tối của mình.

Dọn dẹp qua một chút rồi vào phòng xem tình hình của Yến An, thấy sắc mặt cô đã bắt đầu hồng hào trở lại, lại khẽ kéo lại góc chăn, lặng lẽ lui ra ngoài. (Editor: cảm giác Ôn Oanh ôn nhu hiền thê quãi)Yến An giấc này ngủ cực kỳ thoải mái, đến khi tỉnh lại vào ngày hôm sau toàn thân đều tràn đầy cảm giác lười biếng, cô vươn vai một cái, cảm giác khó chịu trên người ngày hôm qua đã biến mất hoàn toàn, Yến An cảm thấy như thể mình vừa sống lại.Thật ra trừ cảm giác khó chịu khi mới tỉnh lại hôm qua, Yến An cũng chẳng có chút cảm nhận nào cho thấy mình đã chết một lần.Dù sao thì lúc bị đâm bay đi, có lẽ não bộ đã biết mình sống không nổi nữa, điên cuồng tiết ra adrenaline, nên Yến An cũng chẳng cảm thấy quá đau đớn.Vén chăn xuống giường, Yến An sờ tóc mình một cái, lập tức thấy có chút ghét bỏ.Tuy cơ thể không có cảm giác gì rõ rệt, nhưng chắc cũng đã nằm mấy ngày rồi, cô thấy tóc mình hơi khó chịu, rất muốn tắm cho đã một trận.Đúng lúc cô đang định lục tìm quần áo mặc thì cửa gỗ lại lần nữa bị đẩy ra, Ôn Oanh bước vào, nhìn thấy Yến An đã xuống giường, sắc mặt trông khá tốt thì ngẩn người một chút, sau đó hỏi: "Ngươi đang tìm gì sao?"

Nhìn thấy Ôn Oanh, Yến An như thấy được cọng rơm cứu mạng, "Có nước không?

Ta muốn tắm.

Còn nữa, ta không tìm thấy áo ngoài đâu."

Vừa nãy cô đã lục một vòng cuối giường rồi mà không thấy đâu, chẳng phải trong mấy cuốn tiểu thuyết thường có sẵn một bộ quần áo gấp gọn ở cuối giường để người tỉnh lại thay hay sao?"

Nước thì đợi chút, lát nữa ta mang vào.

Còn y phục thì để sau ta lấy cho ngươi."

Nghe cô nói muốn tắm, Ôn Oanh cũng không ngạc nhiên, Yến An xưa nay vốn ưa sạch sẽ, nàng đã đoán được việc đầu tiên sau khi Yến An tỉnh dậy hẳn là muốn tắm, vì vậy từ sớm đã đun sẵn nước nóng.Nghe giọng nói bình thản của nàng, Yến An bỗng thấy có chút khó xử, chỉ khe khẽ đáp: "Ừ."

Không lâu sau, Ôn Oanh bưng một thùng tắm gỗ vào, rồi lại đi ra ngoài mang vào hai thùng nước nóng lớn, thêm ít nước lạnh để điều chỉnh nhiệt độ, sau khi xác định nước đã vừa đủ ấm mới nói với Yến An: "Nhiệt độ vừa rồi."

Nói xong lại đi mở tủ, lấy y phục sạch cho Yến An, đặt bên cạnh giúp cô.Thế nhưng Yến An đã bị loạt hành động của Ôn Oanh làm cho kinh ngạc đến ngẩn người, cô biết sau khi hai vị trưởng bối nhà họ Yến qua đời thì vẫn là Ôn Oanh chăm sóc nguyên chủ, nhưng cô không ngờ Ôn Oanh lại chăm đến mức này!Yến An không nói gì, Ôn Oanh sau khi làm xong hết mọi việc cũng không nấn ná, ra khỏi phòng rồi còn tiện tay đóng cửa lại, để Yến An tiện tắm rửa.Trong phòng chỉ còn lại mình Yến An, cô bỗng thở phào thật dài, may quá may quá, vẫn chưa đến mức Ôn Oanh phải tắm giúp.Bên này Yến An thả lỏng tinh thần, thoải mái tắm rửa, còn bên kia Ôn Oanh đã bắt đầu hâm nóng nồi cháo trắng còn lại từ tối, thêm vào chút rau dại, bữa sáng này cũng coi như tạm ổn.Ôn Oanh sắc mặt có phần mệt mỏi, ngồi bên bếp lửa, ngửi thấy mùi thơm của gạo trong không khí, mớ rau dại ăn lúc trước dường như đã tiêu hóa sạch, bụng lại bắt đầu quặn lên vì đói.Không biết đã qua bao lâu, nàng nghe thấy có tiếng động trước cửa, quay đầu nhìn lại thì thấy Yến An đã tắm rửa xong, đứng ở cửa với bộ dạng... không tính là quá chỉnh tề, mái tóc dài còn ướt sũng xõa xuống sau lưng.Thấy vậy, Ôn Oanh vội đứng dậy để cô vào, khơi lại đốm lửa sắp tắt trong bếp, cho thêm hai thanh củi, để Yến An có thể hong tóc cho khô, tránh mới tỉnh dậy lại bị cảm lạnh."

Đa tạ."

Yến An khẽ nói, quay đầu nhìn vào ngọn lửa bập bùng trong bếp, có chút ngẩn ngơ.Trước đây cô chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình lại ngồi trong một căn bếp nông thôn nhỏ hẹp không sáng sủa thế này để hong tóc.Nghe cô nói đa tạ, Ôn Oanh vốn đang múc cháo cho cô liền khựng tay một chút, rồi lại rất tự nhiên lấy lại vẻ bình thường, đưa bát cháo đã múc đến trước mặt Yến An.Yến An hoàn hồn lại, nhìn bát cháo có lẫn rau xanh trước mặt, hơi ngẩn ra, sau đó hỏi: "Ngươi ăn chưa?"

Ơ?

Rốt cuộc mình xuyên vào thế giới trong truyện nào vậy?

Nhà này giàu thế cơ à, mỗi bữa đều được ăn cháo gạo trắng?"

Ăn rồi."

Ôn Oanh bình thản đáp."

Ồ ồ, vậy tốt rồi."

Nghe nàng nói đã ăn rồi, Yến An mới yên tâm, nhận lấy bát cháo rau, từ tốn ăn từng muỗng nhỏ, trông rất nhã nhặn.Ôn Oanh nhìn động tác ăn của cô, khẽ mím môi, có lẽ việc Yến An không ưa mình cũng có lý, từ dung mạo đến phong thái cô đều không sánh bằng.

Ngay cả việc ăn một bát cháo đơn sơ thôi, Yến An cũng khiến người ta cảm thấy vừa mắt."

Ngươi đã tỉnh rồi thì lát nữa ta sẽ đi báo cho trưởng thôn họ biết."

Ôn Oanh nhìn khí sắc của Yến An, thậm chí còn trông tốt hơn cả lúc trước khi rơi xuống nước hôn mê, chắc là đã có thể gặp người ngoài."

Ừ được, lát nữa phiền ngươi giúp ta chải đầu một chút."

Yến An vội nuốt miếng cháo trong miệng rồi nói, quần áo thì cô còn miễn cưỡng tự mặc được, chứ đầu tóc thì thật sự là bó tay.

Tự cô làm thì e rằng sẽ trông như một tổ rơm mất."

Ừm."

Ôn Oanh liếc nhìn mái tóc dài đen nhánh mượt mà của Yến An, nhìn qua cũng biết chủ nhân của mái tóc này bình thường rất coi trọng nó.Nhân lúc Yến An đang ăn sáng, Ôn Oanh lại quay về phòng mang thùng tắm ra ngoài, lần này khiến Yến An kinh ngạc đến mức suýt rớt tròng mắt.Nàng vậy mà khiêng luôn cả thùng tắm đầy nước ra ngoài!

Sức lực của người này rốt cuộc lớn cỡ nào vậy chứ!Yến An nhìn thân thể gầy gò mảnh mai của Ôn Oanh, thế nào cũng không ngờ trong cơ thể này lại ẩn giấu sức mạnh kinh người như vậy, nếu người này ăn uống đầy đủ, dưỡng cho cơ thể khỏe mạnh hơn thì còn cỡ nào nữa?Yến An âm thầm rụt cổ lại, trong lòng thầm nghĩ: trước đây Ôn Oanh đối mặt với nguyên chủ mà không đấm cho một cái chết luôn, đúng là người tốt.Ôn Oanh thật sự không nghỉ ngơi lấy một khắc, sau khi đổ sạch nước trong thùng tắm rồi rửa sạch sẽ, nàng liền quay lại giúp Yến An chỉnh lại y phục, chải tóc gọn gàng, buộc bằng dây vải lên đỉnh đầu, sau đó liền ra ngoài đi báo cho trưởng thôn và tộc trưởng nhà họ Yến.Là một trong hai người duy nhất đỗ tú tài trong làng, Yến An dĩ nhiên rất được coi trọng....Ừm, tuy rằng còn một lý do rất quan trọng khác - nhà họ Yến vẫn còn đang nợ tiền trưởng thôn và tộc họ.Yến An ăn xong thì rửa sạch nồi bát, tranh thủ lúc Ôn Oanh chưa quay về liền bắt đầu quan sát quanh sân nhỏ này.Toàn bộ sân chỉ có ba gian nhà cùng hai cái chuồng, một lớn một nhỏ.

Từ cổng sân bước vào, chính giữa đối diện là nhà chính, đi vào sảnh giữa sẽ thấy hai gian phòng ở hướng Đông và Tây, phòng trước đó Yến An ở là phòng phía Đông.Từ sảnh đi ra, phía bên phải là nhà bếp, bên cạnh bếp có một cái chòi nhỏ để củi, đối diện bếp là nhà phụ.

Đi qua khoảng giữa nhà chính và nhà phụ sẽ đến được chuồng phía sau, trông có vẻ như trước kia được dùng để nuôi heo, chỉ là giờ bên trong chẳng còn con nào.Ngoài chuồng heo đó ra thì chỉ còn một nhà xí.

Cả cái sân nhanh chóng bị cô dạo một vòng hết sạch.Yến An trầm mặc, dù trước đây cô hiếm khi về quê, nhưng trong ký ức ít ỏi ấy cũng chưa từng thấy nơi nào nghèo đến mức này, chứ ở đây thì...

đến nhà đất vàng vẫn còn dùng.Cô ảo não quay lại sân, tuy trông rất xập xệ, nhưng lại được dọn dẹp rất sạch sẽ, điều này khiến Yến An thấy cũng không đến nỗi không thể chấp nhận.Chỉ là vừa nghĩ đến mấy người mà Ôn Oanh đi báo tin, Yến An liền đưa tay ôm ngực, vẫn có một loại cảm giác muốn khởi động lại cuộc đời.Dù sao hiện tại nhà họ Yến đang nợ hơn ba mươi lượng bạc.

Trong thời đại này, ra ngoài làm thuê một tháng cũng chỉ kiếm được chừng hai quan tiền - nợ hơn ba mươi lượng bạc đó!Không ăn không uống thì cũng phải trả gần hai năm mới xong ấy chứ!
 
[Bhtt - Lilyholic] Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử_Lk
Chương 3: Là ngươi ghét ta


Yến An thở một hơi thật dài, cuối cùng vẫn quyết định gạt bỏ ý định "khởi động lại cuộc đời".Lúc bị tông bay thì không thấy đau, không có nghĩa là giờ tự đi tìm chết cũng không đau, cô vẫn là một người rất sợ đau.Nghĩ vậy, cô đi đến gian phòng bên hông, mở cửa bước vào liền thấy bên trong chất đầy sách vở, xem ra nơi này đã được cải thành thư phòng.

Nhớ lại tình tiết trong truyện, hình như trong nhà đều nhường nhịn nguyên chủ, đến mức cả phòng ở cũng là gian phía đông tốt nhất.Giờ nhìn thư phòng chỉ có mỗi bàn và tủ, Yến An không khỏi sững sờ.Cô nhớ rõ tối qua Ôn Oanh không ngủ cùng cô trên giường, mà trong gian này lại chẳng có cái giường nào, vậy thì Ôn Oanh ngủ ở đâu?Yến An lục lọi một vòng trong sân, ngay cả phòng phía tây cũng mở ra xem, vẫn không thấy nơi nào Ôn Oanh có thể ngủ được.Khi cô còn đang thắc mắc thì Ôn Oanh đã dẫn theo mấy người khác bước vào sân, thấy tình hình như vậy Yến An đành phải gác lại nghi vấn trong lòng, quay sang nhìn mấy người đàn ông trung niên kia, rồi hướng về phía Ôn Oanh lộ ra vẻ mặt dò hỏi.Cô tuy biết Ôn Oanh đi gọi người tới, nhưng hiện giờ vẫn chưa thể đối chiếu ai là ai."

Đây là trưởng thôn, đây là tộc trưởng, đây là nhị thúc, vị này là Chu lang trung."

Ôn Oanh điềm tĩnh giới thiệu từng người, sau đó quay vào chuẩn bị trà nước cho họ.Những người đi theo Ôn Oanh, sau khi nghe nàng giới thiệu thì trên mặt đều lộ ra vẻ phức tạp.

Dù trước khi tới Ôn Oanh đã nói rõ tình hình, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn là một chuyện khác.Chỉ là ngã xuống nước hôn mê thôi mà, sao lại mất trí nhớ được?"

Hiền chất, thật sự không nhớ gì cả sao?"

Trưởng thôn là một người trông chừng bốn mươi mấy tuổi, có lẽ vì vất vả nên tóc đã bạc khá nhiều, còn để râu.

Ánh mắt nhìn Yến An đầy bất an.Nghe vậy, tộc trưởng nhà họ Yến và nhị thúc kia cũng nhìn chằm chằm đầy mong đợi.Đối diện với những ánh mắt đó, Yến An hơi ngại ngùng cười: "Trưởng thôn, ta thật sự không nhớ gì cả."

"Ngay cả mấy cuốn sách ngươi học cũng không nhớ sao?"

Nhị thúc họ Yến vội hỏi.Yến An khựng lại, rồi chậm rãi gật đầu.Dù gì cổ đại cũng khác hiện đại, cô thừa nhận là không nhớ có lẽ sẽ dễ xử lý hơn.

Chứ giờ mà nói nhớ, rồi sau lại chẳng đọc ra được chữ nào thì đến lúc đó bị cười chết mất.Nhị thúc họ Yến trông như thể bị bóp chặt cổ họng.Chu lang trung đi đến bắt mạch cho Yến An, còn lật mi mắt xem, một hồi bận rộn, sau cùng nhìn sang đám trưởng thôn rồi lắc đầu: "Thân thể khôi phục không tệ, không thấy có vấn đề gì rõ ràng.

Còn việc mất trí, có lẽ do bị nước làm chấn động não bộ, nên mới tạm thời mất ký ức, chắc chẳng mấy chốc sẽ hồi phục thôi."

Tóm lại là hiện giờ ông ta cũng chẳng có cách gì hay.Nghe đến đoạn "không lâu nữa có thể hồi phục", ba người còn lại lập tức nhen lên hy vọng.

Phải biết nhà họ Yến không chỉ đang nợ tiền họ, mà Yến An còn thi đỗ tú tài năm mười lăm tuổi, cũng giúp thôn làng nở mày nở mặt.

Nếu sau này cô thi đỗ trạng nguyên cả thôn đều được thơm lây.Ôn Oanh bưng ra mấy bát nước, nhà này nghèo đến mức ngay cả một ít trà thô cũng không có để đãi khách.Mấy người kia nhìn cảnh tượng như vậy đều khựng lại một chút, nhưng rất nhanh liền giả vờ như không có gì, uống mấy ngụm nước rồi tiếp tục hỏi Yến An vài câu.

Thấy cô thật sự không nhớ gì, mọi người đều có chút lúng túng, sau cùng dặn dò vài lời rồi mang tâm trạng nặng nề mà rời đi.Yến An và Ôn Oanh tiễn họ ra tận cổng, dõi theo bóng người khuất dần nơi con dốc dài, chỉ cảm thấy so với Ôn Oanh, những người này có vẻ còn đau lòng hơn vì cô mất trí.Ôn Oanh đứng ngay bên cạnh Yến An, nhìn bóng dáng mấy vị trưởng bối dần biến mất sau con dốc dài, bỗng nhiên mở miệng nói: "Thê chủ, chúng ta còn nợ Chu lang trung ba quan bảy trăm tiền."

Yến An bị câu nói của nàng kéo về thực tại, không kịp để ý đến cách nàng xưng hô với mình, bị tin tức kia làm chấn động đến trợn tròn mắt, đưa tay ôm ngực, không thốt nên lời.Số bạc hơn ba mươi lượng kia còn chưa trả được, giờ lại tăng thêm gần bốn lượng nữa?

Cuộc sống thế này còn sống sao nổi!Ôn Oanh thấy dáng vẻ của cô thì khẽ mím môi, hỏi: "Thê chủ có chỗ nào không khỏe sao?"

Ánh mắt nàng dừng trên tay Yến An đang ôm ngực, nếu còn có chỗ nào không khỏe, chỉ sợ số nợ kế tiếp còn tăng thêm nữa.Yến An vội vàng lắc đầu, "Không không, ta hoàn toàn không sao, thân thể ta rất khỏe!"

Cô cảm thấy mình bị câu nói ba lượng bạc kia kích thích đến mức hiện giờ có thể đấm chết một con trâu!Nghe cô nói vậy, Ôn Oanh nhẹ nhàng rũ mắt xuống, cũng không nói thêm gì nữa."

Về thôi."

Yến An có chút bất lực nói, quay người bước vào trong sân, cảm thấy tim mình đau như bị ai bóp nghẹt.Cô xuyên đến đây còn chưa được hưởng gì từ nguyên chủ, ngược lại phải gánh cả đống chuyện rối tung rối mù này!Ôn Oanh nhìn bóng lưng nàng, ánh mắt dần ảm đạm.

Đối với việc Yến An không nói một lời nào về khoản nợ trong nhà, trong lòng nàng cũng có chút ảm đạm.

Nàng đóng cửa viện lại, rồi cùng Yến An trở vào, lặng lẽ gom mấy cái bát nước mà lúc nãy thôn trưởng bọn họ đã uống mang đi rửa.Thật ra khi trước nàng trở về, vừa vào bếp đã thấy những nồi niêu chén bát kia đã được rửa sạch từ lâu, khi ấy tim nàng giống như bị ai chọc vào một nhát.Không chỉ là trong khoảng thời gian sống chung này, mà ngay cả lúc nhị lão nhà họ Yến còn sống, cô cũng chưa từng làm mấy chuyện này, vậy mà giờ Yến An lại tự mình rửa sạch hết đống bát đũa kia.Ôn Oanh cảm thấy... có chút không chân thực."

Đúng rồi, tối qua ngươi ngủ ở đâu?"

Yến An đứng ở cửa bếp, nhìn vào trong hỏi Ôn Oanh.Người này sắc mặt tiều tụy, rõ ràng là dáng vẻ nghỉ ngơi không đủ.Nghe vậy, Ôn Oanh quay đầu nhìn sang, trầm mặc một lát rồi hỏi: "Sao vậy?"

Từ lúc Yến An mất trí nhớ tỉnh lại tới giờ, lời cô nói với mình còn nhiều hơn cả trước khi mất trí cộng lại."

Không... không có gì, chỉ là ta thấy trong nhà không có giường dư, không biết ngươi ngủ ở đâu thôi."

Yến An hơi lúng túng, cô xuyên đến đây tức là thay thế vị trí của nguyên chủ, cũng có nghĩa là đứng về phía đã từng áp bức Ôn Oanh.Nghe xong, Ôn Oanh thu ánh mắt lại, bình tĩnh nói: "Ta ngủ trong bếp."

Từ sau khi nàng gả đến, lẽ ra phải ngủ cùng giường với Yến An, nhưng Yến An làm sao có thể chịu được chuyện đó, cho nên khi nhị lão nhà họ Yến còn sống, Ôn Oanh luôn trải đệm ngủ dưới đất trong phòng Yến An, lúc ấy trời nóng nên cũng có thể chịu được.Nhị lão nhà họ Yến biết mình không sống được bao lâu, đã sớm để Yến An cưới Ôn Oanh về, sau đó thân thể vốn đã bệnh nặng vẫn cố chống đỡ đến lúc Yến An đi thi Thu Hội, sợ rằng cái chết của họ sẽ làm nữ nhi phải thủ tang ba năm mà lỡ dở tiền đồ.Chỉ tiếc là, nhị lão cố chịu đựng bệnh tật, cuối cùng lại nhận được tin Yến An thi trượt, khi Yến An còn chưa kịp về thì đã qua đời, mọi chuyện hậu sự đều do một tay Ôn Oanh lo liệu.Nơi này có một tập tục, sau khi người mất sẽ đốt theo những đồ vật thân thiết với họ, điều đó khiến trong nhà mất đi hơn nửa số đồ đạc, dù Ôn Oanh rất cần một cái giường, thì cái giường nhị lão nằm cũng vẫn phải đốt để đưa xuống dưới.Không còn nhị lão nhà họ Yến, Yến An thậm chí còn không cho nàng trải đệm ngủ trong phòng nữa.Giờ thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, cứ ngồi ngủ một đêm trong bếp như vậy, dù thân thể Ôn Oanh có khỏe đến đâu cũng khó mà chịu nổi.Nghe lời Ôn Oanh nói, Yến An trợn tròn mắt, không thể tin được câu trả lời mình vừa nghe, không rõ là do nàng đọc sót hay tác giả không viết, tóm lại nàng hoàn toàn không biết trước đây Ôn Oanh đến cả một cái giường để ngủ cũng không có.Cổ họng nghẹn lại trong giây lát, Yến An cúi đầu vô thức dụi mắt, trong lòng càng lúc càng khinh bỉ nguyên chủ, sao lại có người như thế chứ, cho dù không thích thì cũng không thể hành hạ người ta đến mức đó!"

Từ giờ đừng ngủ trong bếp nữa, ngủ cùng ta."

Yến An nói.Bảo cô trơ mắt nhìn mình ngủ trên giường, còn Ôn Oanh phải ngủ trong bếp, chuyện như thế cô không làm nổi, cô vẫn nghĩ mình là một con người.Ôn Oanh hơi sững sờ nhìn về phía Yến An, hàng mày vô thức khẽ nhíu lại, trong mắt hiện lên vài phần nghi hoặc.Mất trí... thật sự có thể khiến tính cách một người thay đổi nhiều đến vậy sao?

Dù là người mà trước kia nàng rất không ưa, bây giờ cũng có thể hòa nhã mà đối xử?"

Không cần."

Ôn Oanh từ chối.Dù hiện tại Yến An vì mất trí nhớ mà cho phép nàng ngủ cùng một giường, nhưng đợi đến khi cô ấy nhớ lại mọi chuyện, rồi hồi tưởng lại tình cảnh bây giờ, chỉ e lại càng chán ghét nàng hơn.Tuy lúc đầu gả cho Yến An, vì nàng là nữ tử nên Ôn Oanh từng ôm chút kỳ vọng, nghĩ rằng họ có thể kính trọng nhau như khách, sống một cuộc đời khác với hai người tỷ tỷ của mình.

Nhưng hiện thực nhanh chóng bóp nát kỳ vọng nhỏ nhoi ấy.Đừng nói là kính trọng nhau như khách, ngay cả một sắc mặt bình thường đối với nàng, Yến An cũng chưa từng có."

Ngươi..."

Yến An cau mày, không ngờ Ôn Oanh lại từ chối mình, đến mức tình nguyện ngủ trong bếp cũng không muốn lại gần mình sao?"

Ngươi rất ghét ta sao?"

Yến An hỏi.Ôn Oanh đứng yên tại chỗ, vừa thu dọn mấy cái chén trà sạch sẽ xong.

Dù cuộc sống bao năm qua đã mài mòn nàng không còn giống những thiếu nữ cùng trang lứa, nhưng giây phút nghe thấy câu hỏi kia của Yến An, nàng vẫn không khỏi cảm thấy tủi thân."

Là ngươi ghét ta."

Nàng nói từng chữ một, giọng nói rõ ràng, dứt khoát, trịnh trọng đến mức không cho Yến An bất kỳ cơ hội nào để chối bỏ.(Editor: huhu thương Ôn Oanh quá)Yến An nhìn đuôi mắt nàng hơi ửng đỏ, cả người lập tức trở nên lúng túng, ấp a ấp úng không thốt nên lời.

Cứ như thể chính mình là người đã bắt nạt nàng vậy.Được rồi, với những việc nguyên chủ từng làm, bản thân cô nói ra câu đó đúng là đang bắt nạt Ôn Oanh thật.
 
[Bhtt - Lilyholic] Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử_Lk
Chương 4: Xuống ruộng làm việc


Yến An mím môi, bất an nhìn Ôn Oanh, tay buông bên người nắm chặt lấy vạt áo xoắn lại, vụng về an ủi: "Ngươi... ngươi đừng khóc, là ta nói sai rồi.

Ta xin lỗi vì những việc mình đã làm trước đây."

"Ngươi tha lỗi cho ta."

Cô không giỏi an ủi người khác, đặc biệt là trong trường hợp như của Ôn Oanh.

Nhưng ai bảo cái xác cô xuyên đến lại có nhân phẩm kiểu đó, không muốn bị bại lộ thì cũng buộc phải gánh vác hậu quả từ những việc nguyên chủ từng làm.Huống hồ... lần này đúng là cô nói sai thật.Ôn Oanh thu lại ánh mắt, mím môi không nói, tay cầm giẻ lau vô thức chà lên mặt bếp, thần sắc có chút ngay ngẩn.Dù biết người này sau khi mất trí đã thay đổi không ít so với trước kia, nhưng khi nghe cô ta nói xin lỗi với mình, Ôn Oanh vẫn không khỏi thấy tim chua xót đến đau nhói, thậm chí sống mũi cũng cay cay.Nàng sống đến giờ, thật sự rất hiếm khi nghe người khác nói xin lỗi với mình.

Cho dù bản thân không hề sai, nhưng người gây lỗi cũng chẳng dễ gì cúi đầu nói câu đó với nàng."

Ngươi đừng giận ta nữa, bây giờ trời lạnh rồi, ngủ trong bếp dễ bị cảm."

Giọng Yến An mềm đi không ít, nhưng cô cũng không thể nói ra lời nhường giường cho Ôn Oanh, còn mình trải chiếu ngủ dưới đất.Hiện tại người cô thân thuộc nhất ở thế giới này chính là Ôn Oanh, cô thật lòng muốn đối xử tốt với nàng ấy một chút.

Nhưng sự tử tế này cũng không thể đến mức khiến bản thân phải sống khổ sở để đổi lấy."

Ta sẽ đốt lửa sưởi."

Giọng Ôn Oanh trầm giọng đáp.Nghe nàng nói bằng giọng còn thấp hơn bình thường, Yến An gãi gãi mặt, lại khuyên tiếp: "Nhưng nằm ngủ trên giường vẫn thoải mái hơn, ngươi nhìn sắc mặt ngươi bây giờ đi, cứ tiếp tục như vậy thì thân thể làm sao chịu nổi."

Nghĩ một lúc, cô bổ sung: "Giờ cái nhà này hoàn toàn nhờ vào ngươi chống đỡ, nếu ngươi gục xuống, ta cũng không biết phải làm sao."

Với tính cách của Ôn Oanh, chắc chắn không nỡ đốt củi cả đêm, đến lúc trời rét hơn nữa, chẳng lẽ lại để mình bị đông chết?Ôn Oanh mím môi.

Vậy ra, cô ấy đối xử tốt với mình như vậy, là vì sợ mình bỏ mặc cô ấy?Ngay khi Ôn Oanh còn đang suy nghĩ, bên ngoài chợt vang lên một giọng nữ to rõ gọi "Ôn nha đầu".Nghe thấy âm thanh ấy, Ôn Oanh tạm gác mọi suy nghĩ sang một bên, trên khuôn mặt vốn thường ngày lạnh lùng chợt hiện lên chút ấm áp chân thành, nàng lập tức bước nhanh ra khỏi bếp.Ngẩng đầu liền thấy phía trên bức tường thấp nửa người ở sân có một cái đầu ló ra, chính là Lý thẩm nhà bên.Ôn Oanh lập tức sải bước mở cổng cho bà.Còn Yến An thì vẫn ngẩn ngơ đứng trong bếp, không rời mắt khỏi dáng vẻ đột ngột sống động lúc nãy của Ôn Oanh.Từ lúc cô tỉnh dậy đến giờ, dáng vẻ của Ôn Oanh phần lớn là thờ ơ, lãnh đạm.

Nhìn quen rồi, đột nhiên thấy nàng ấy sống động như vậy, Yến An cảm thấy... thật đẹp mắt.Lúc hoàn hồn lại, Yến An vội vàng xoay người nhìn ra ngoài, liền thấy Ôn Oanh đã mở cổng, đang nói chuyện với một phụ nữ trông chừng hơn ba mươi tuổi.Chắc là Lý thẩm người hàng xóm thân thiện với Ôn Oanh được nhắc đến trong truyện?Nghĩ vậy, cô cũng bước đến cửa, suýt thì theo bản năng gọi một tiếng "Lý thẩm", nhưng nhanh chóng nhớ ra vai của mình đang là một người mất trí nhớ, lời đến miệng thì đổi thành: "Ôn Oanh, vị này là ai vậy?"

Lý thẩm đang cầm một bó cải thìa nhỏ, thấy Yến An bình an thì thở phào, nhưng nét mặt lại có phần phức tạp, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.Trước kia, Lý thẩm rất ít khi tiếp xúc với nguyên chủ.

Nguyên chủ đối xử với người khác hơi lạnh nhạt, lại thêm việc là người có học vấn trong thôn, lại một tú tài, nên vô hình tạo cảm giác xa cách.

Nếu không phải vì Ôn Oanh gả đến đây, mà Lý thẩm lại rất quý nàng, thì e rằng bà cũng chẳng qua lại với nhà họ Yến nhiều."

Đây là Lý thẩm nhà bên, đã giúp đỡ nhà chúng ta rất nhiều."

Ôn Oanh đứng bên cạnh giới thiệu với Yến An.Trước khi Yến An tỉnh lại, Lý thẩm đã hỏi thăm tình hình, cũng biết chuyện cô bị mất trí nhớ.

Lúc này thấy cô sau khi mất trí mà lại chủ động chào hỏi, còn đứng cùng Ôn Oanh trông hòa thuận hẳn, không còn vẻ u ám như trước, bà liền kín đáo liếc mắt ra hiệu cho Ôn Oanh.Nhìn vậy, bà lại cảm thấy mất trí cũng chưa chắc là chuyện xấu.

Bà là hàng xóm, đương nhiên biết rõ cuộc sống của Ôn Oanh trong nhà họ Yến là thế nào, Yến An đối xử ra sao.

Nếu không phải vì thương Ôn Oanh, thì mỗi khi có chút đồ ăn, bà cũng sẽ không nhớ đến mà mang sang.Giờ Yến An mất trí, nếu đối xử với Ôn Oanh tốt hơn một chút, thì ít ra ngày tháng sau này còn có chút hy vọng."

Lý thẩm, đa tạ thẩm đã giúp đỡ bấy lâu nay."

Vừa nghe Ôn Oanh nói vậy, Yến An lập tức cúi người thi lễ.

Tuy rằng Lý thẩm chủ yếu là muốn tốt cho Ôn Oanh, nhưng nguyên chủ cũng từng được hưởng gián tiếp nên không thể làm ngơ."

Ấy ấy, không dám nhận đâu.

Ta chỉ là quý Ôn nha đầu thôi, nên mới hay qua lại chút ấy mà."

Lý thẩm vội vàng đỡ Yến An đứng dậy, dù sao cô cũng là tú tài, được hành lễ thế này làm tim bà cũng đập nhanh hơn mấy phần.Yến An đứng thẳng người, cười nói: "Lý thẩm tốt với nàng ấy, chúng ta đều ghi nhớ trong lòng."

Nghe vậy, vẻ mặt Lý thẩm thoáng hiện vẻ hài lòng, đưa bó cải thìa trong tay cho Ôn Oanh: "Tự nhà trồng thôi, chẳng đáng bao nhiêu, đừng từ chối."

Thấy vậy, Ôn Oanh cũng không tiện từ chối thêm, nhận lấy rồi mím môi nói: "Đa tạ Lý thẩm."

"Ấy, hàng xóm láng giềng với nhau mà, đa tạ cái gì.

Ta về trước đây, trong nhà còn một đống việc."

Lý thẩm cười sảng khoái, vẫy tay chào hai người rồi quay về sân nhà mình.Nhà Lý thẩm đã có một nhi tử, từ lâu vẫn mong có thêm một tiểu nữ nhi nhưng mãi không có thai.

Sau khi Ôn Oanh gả về, bà quý nàng đến mức nếu không sợ dị nghị thiên hạ, có lẽ đã sớm nhận nàng làm nghĩa nữ.Hai người đứng nhìn theo Lý thẩm quay về, sau đó đóng cửa sân lại.

Ôn Oanh đem bó cải thìa vào bếp cất đi, rồi nói với Yến An: "Ngươi ở nhà ôn sách đi, ta ra ngoài một chút."

Ôn sách?

Một người mất trí nhớ như nàng thì ôn cái gì?Yến An âm thầm lẩm bẩm trong lòng, nhưng khi thấy Ôn Oanh cầm theo lưỡi liềm, cô vẫn không nhịn được hỏi: "Ngươi đi làm gì vậy?"

Người này đúng là không thể ngồi yên được sao?

Ngoài lúc cô mới dậy tắm rửa xong thì thấy nàng ấy ngồi nghỉ một lát trong bếp, còn lại không lúc nào là không bận tay!Nghe hỏi vậy, Ôn Oanh mím môi rồi nói: "Ta nhận năm mẫu ruộng giúp người ta gặt lúa, đã trì hoãn mấy hôm rồi, không thể chậm trễ thêm nữa."

Gặt lúa là chuyện cần phải tranh thủ, chậm một chút thôi chất lượng cũng có thể giảm sút.Nghe vậy, Yến An làm sao có thể an tâm ngồi nhà như ông lớn được, vội nói: "Ta đi cùng ngươi!"

Năm mẫu ruộng, cô không hình dung được cụ thể là bao nhiêu, nhưng cũng biết gặt lúa là việc không dễ dàng gì, sao có thể để mình Ôn Oanh gánh hết?Nghe cô nói vậy, dù Yến An từ lúc tỉnh lại đã liên tiếp mang đến nhiều bất ngờ, nhưng lần này Ôn Oanh vẫn sững người trong chốc lát."

Không phải nói đi gặt lúa sao?

Đừng ngẩn ra thế làm gì?"

Yến An vừa nói, vừa từ trong rổ nông cụ chọn ra một cái liềm, cầm trong tay thử sức rồi nói với Ôn Oanh.Ôn Oanh hít sâu một hơi, im lặng xoay người dẫn đường phía trước.Thật ra năm mẫu ruộng đó vốn thuộc về nhà họ Yến, chỉ là để gom đủ bạc cưới vợ cho Yến An, nhà họ Yến đã đem toàn bộ ruộng đất bán đi.

Lúc đó ruộng đã gieo sẵn lúa, tất cả đều bán cùng.

Cộng thêm số bạc đi vay mượn, cuối cùng mới gom đủ sáu mươi lượng bạc đưa cho nhà họ Ôn, mới cưới được Ôn Oanh về.Danh tiếng Ôn Oanh siêng năng tháo vát đã lan truyền khắp mười dặm tám thôn.

Hơn nữa lại là nữ nhân phải gả cho nữ nhân - chuyện này trong con mắt dân quê đúng là kỳ lạ.

Nhưng khi nhà họ Yến đưa ra sính lễ sáu mươi lượng, nhà họ Ôn chẳng còn nửa lời chối từ.Sáu mươi lượng bạc, hoàn toàn đủ để cưới vợ cho hai người đệ của Ôn Oanh.Ôn Oanh từ nhỏ đã biết rõ, bản thân sớm muộn cũng sẽ trở thành vật để cha mẹ đem đi đổi lấy hôn sự cho huynh đệ.

Nhưng lúc biết người mình phải lấy là nữ nhân, nàng lại thở phào một hơi.Dù sao đi nữa, nàng càng căm ghét nam nhân hơn.

Nàng chẳng muốn bước theo vết xe đổ của hai tỷ tỷ.Hai tỷ của nàng, mang thai bụng lớn vẫn phải hầu hạ cả nhà, lại bị phu quân mắng chửi đánh đập, thân thể còn phải ra đồng cày cấy.

Trên người chẳng còn một chút dáng dấp của người trẻ tuổi.

Mỗi lần trông thấy Ôn Oanh, họ đều hiện rõ vẻ sợ hãi.Nàng sợ mình sẽ trở thành công cụ bị nam nhân hút máu, đến khi máu bị hút cạn, chẳng còn giá trị gì thì sẽ bị vứt bỏ không thương tiếc.Nàng khiếp sợ, chán ghét, nhưng lại bị vô số hoàn cảnh trói buộc khiến nàng chẳng thể thoát ra khỏi cái lồng đó, chỉ có thể bất lực nhìn bản thân cứ xoay vòng trong chiếc vòng luẩn quẩn ấy.Nàng rất tỉnh táo, nhưng cũng rất đau đớn.-Trên đường đi, Yến An đi theo sau Ôn Oanh cách nửa bước, nhiều lần muốn mở lời bắt chuyện, nhưng miệng vừa mở ra thì nhìn thấy vẻ mặt căng cứng và lạnh lùng của Ôn Oanh lại khiến mọi lời định nói đều nuốt ngược trở lại.Thôi vậy, tình cảnh hiện giờ trong nhà đã tuyệt vọng đến mức này rồi, có nói gì cũng vô ích.

Chờ gặt xong mớ lúa này rồi cô sẽ đi tìm sách cổ xem sao, biết đâu có thể học lại từ đầu, dù sao đời trước cô cũng là sinh viên trường 985, tuy học ngành Khoa học máy tính, nhưng... chắc cũng làm được thôi nhỉ?*"Sinh viên trường 985" là cách gọi phổ biến để chỉ những sinh viên theo học tại các trường đại học thuộc Dự án 985 (tiếng Trung: 985工程) của Trung Quốc.

Mục tiêu xây dựng một số trường đại học trở thành trường đẳng cấp thế giới.

Các trường được chọn vào danh sách này sẽ nhận nguồn đầu tư lớn từ nhà nước, ưu tiên về chính sách, tài nguyên giáo dục và nghiên cứu, tổng 39 trường đại học trọng điểm (Bắc Kinh, Thanh Hoa,...)Nghĩ đến đoạn sau cùng, Yến An lại chẳng còn bao nhiêu tự tin.

Nếu là hai năm trước, lúc đầu óc còn linh hoạt thì có lẽ cô sẽ tự tin hơn chút.

Nhưng lúc xuyên tới đây, cô đã tốt nghiệp đi làm được một năm, đầu óc cũng gần như trì trệ rồi, thật sự là thấy hoang mang.Hai người bước đi trên bờ ruộng, lúa hai bên phần lớn đã được gặt xong, từ xa cô đã thấy phía trước còn một khoảng lớn lúa chưa gặt.

Nhìn thấy mảnh ruộng rộng đó, Yến An không kìm được mà nuốt nước bọt, giọng hơi nghẹn ngào:"Cái, cái đó đều là chỗ chúng ta phải gặt à?"

"Không phải."

Ôn Oanh nhanh chóng đáp, đưa tay chỉ: "Từ đường kia trở đi, bên phải là phần của chúng ta, bên trái là của người khác."

Yến An nhìn về đống lúa bên phải...Vẫn là... rất nhiều đấy chứ! (Editor: cười vl =]]])
 
[Bhtt - Lilyholic] Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử_Lk
Chương 5: Tư tưởng không trong sáng


Yến An gần như choáng váng, đầu óc quay cuồng, chân tay bủn rủn nhìn về phía ruộng lúa trải dài gần như không thấy điểm dừng.

Dù lúa trổ bông nặng trĩu, trông vô cùng mướt mắt, nhưng Yến An vẫn cảm thấy sợ hãi.Huống chi đám lúa này lại không phải của nhà mình."

Giúp người ta gặt một mẫu được bao nhiêu tiền?"

Yến An siết chặt cán liềm trong tay hỏi."

Hai mươi bảy văn một mẫu."

Đây là do người ta thấy nhà họ thật sự đáng thương nên mới trả thêm, giá thị trường chỉ tầm hai mươi đến hai mươi lăm văn thôi.Yến An: "......"

Ôn Oanh cũng không nói gì thêm, bước xuống bờ ruộng, cúi người bắt đầu gặt.Yến An thấy nàng như vậy cũng không tiện nói nhiều, vội vàng theo xuống ruộng, quan sát cách Ôn Oanh gặt rồi cũng bắt chước làm theo.Nghe thấy động tĩnh bên cạnh, Ôn Oanh tranh thủ quay đầu liếc một cái, chân mày lập tức nhíu chặt."

Khoan đã."

Ôn Oanh vội vàng lên tiếng ngăn lại."

Hả?

Sao vậy?"

Yến An một tay cầm liềm, một tay nắm đám lúa vừa gặt xong, khó hiểu nhìn Ôn Oanh."

Không phải gặt như vậy."

Ôn Oanh bước hai bước đến bên cạnh Yến An, làm mẫu ngay bên cạnh nàng: "Mũi liền hướng xuống, chú ý đừng cắt trúng tay trái."

Yến An nhìn động tác mẫu của nàng, hơi ngập ngừng: "Nhưng vừa nãy ta thấy hình như ngươi cắt lưỡi dao hướng lên mà?"

Ôn Oanh đứng thẳng người quay về chỗ mình, vừa gặt vừa nói: "Ngươi chưa từng làm qua, cắt ngửa lên không điều khiển tốt rất dễ cắt trúng người."

Yến An mím môi, nhìn động tác thành thạo của Ôn Oanh, không nói thêm lời nào, cúi người tiếp tục gặt.

Dù rất muốn làm nhanh hơn, cô vẫn nghe theo lời Ôn Oanh mà hướng mũi liềm xuống, tránh đến lúc bị thương không chỉ đau mà còn phải tốn tiền mua thuốc.Nghèo thì không có tư cách bị thương hay ốm đau. (Editor: thấm)Chỉ là, việc này cô trước nay chưa từng làm, mới cúi người được mấy lượt đã cảm thấy lưng đau ê ẩm.Ngẩng đầu lên nhìn Ôn Oanh phía trước đã nhanh chóng bỏ xa mình một đoạn, Yến An cắn răng, cúi đầu giảm bớt số lần đứng dậy nghỉ ngơi, vùi đầu tiếp tục gặt.Gặt đến sau cùng, Yến An gần như tê liệt, trong đầu chỉ còn một chữ "gặt, gặt, gặt", gặt cái đầu quỷ!Yến An nhăn nhó đứng thẳng dậy, nhưng đã không còn thấy bóng dáng Ôn Oanh đâu nữa, chỉ thấy đám lúa đã gặt chất đống bên cạnh mình."......"

Người này, làm cũng quá nhanh đi?Yến An có hơi chột dạ, so với nàng thì mình đúng là đồ bỏ đi, chẳng khác nào nguyên chủ, chỉ làm gánh nặng cho Ôn Oanh.Tất nhiên... không thể vì vậy mà giờ nhảy sông tự tử được. (Editor: =]]])Yến An cũng không biết mình đã gặt bao lâu, tóm lại bát cháo rau hồi sáng đã tiêu hóa sạch, bụng réo ầm ĩ, đói đến mức ngực dán sát lưng vẫn phải gồng mình chịu đựng.Ôn Oanh còn chưa lên tiếng mà mình đã kêu đói trước, càng cảm thấy vô dụng!Làm không được, ăn thì giỏi...

đúng là mất mặt chết được...Tiếng sột soạt bên cạnh truyền tới, Yến An ngẩng đầu nhìn thì thấy Ôn Oanh đã đi tới bên cạnh mình.Cô vội vàng đứng lên, đối mặt với gương mặt của Ôn Oanh bỗng nhiên có chút căng thẳng, sợ nàng nhìn thấy chỗ mình gặt ít quá lại chê mình vô dụng.

Nhưng may mắn là Ôn Oanh không nhắc đến chuyện đó."

Đói rồi phải không?

Chúng ta về nấu cơm ăn."

Ôn Oanh nói."

Được, được."

Yến An thở phào nhẹ nhõm, vội vã theo sau bước chân của nàng, khóe mắt thỉnh thoảng liếc nhìn Ôn Oanh.Không biết có phải ảo giác của cô không, cô cảm thấy giọng điệu của Ôn Oanh khi nói chuyện với mình hình như dịu đi đôi chút."

Vậy mấy bó lúa gặt được trong ruộng thì sao?"

Yến An không hiểu lắm, hỏi."

Cứ để đó đã, chiều đập xong thì mang sang nhà Triệu Nhị thẩm."

Ôn Oanh bình tĩnh đáp.Yến An: "......"

Hóa ra còn bao luôn công đập lúa à?Trên đường về nhà cả hai đều im lặng, dọc đường cũng có gặp vài người dân trong thôn, nhưng phần lớn chỉ chào hỏi Ôn Oanh, còn với Yến An thì có lẽ là do biết nói chuyện không hợp nên chỉ quan tâm vài câu, thời gian còn lại thì trò chuyện với Ôn Oanh.Thấy tình hình như vậy, Yến An cũng hiểu ra, nguyên chủ có vẻ chẳng thân thiết với ai trong thôn cả, đến cả Ôn Oanh mới gả đến có nửa năm mà còn dễ gần với mọi người hơn cô.Về đến nhà, Ôn Oanh rửa sơ qua rồi vào bếp bận rộn, Yến An cũng rửa mặt qua loa, lúc này thả lỏng ra thì sắc mặt đã méo xệch, cảm giác đi đứng cũng không vững nữa, phải vịn eo mà đi.Mệt chết đi được, đặc biệt là cứ phải cúi người liên tục, thân thể nguyên chủ vốn dĩ cũng không khỏe mạnh gì, giờ lại càng khó chịu hơn.Không hiểu sao Ôn Oanh có thể làm việc vất vả lâu như vậy rồi còn vào bếp nấu cơm nữa!Yến An cúi đầu nhìn hai tay mình đã nổi mấy cái mụn nước, bàn tay trái còn bị rạch một vết xước nhỏ do nắm chặt lúa."......"

Thân thể này đúng là mềm yếu quá mức.Vừa xoa lưng vừa lết vào bếp, cô đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt, bụng lại càng đói hơn.Thấy Yến An đến, Ôn Oanh nói: "Chờ thêm một chút."

"Ờ."

Yến An chậm rãi đáp một tiếng, mím môi rồi hơi ngại ngùng hỏi: "Kim khâu để ở đâu vậy?"

Người ta Ôn Oanh thì chẳng sao cả, còn mình thì chuyện gì cũng lôi thôi lếch thếch.Ôn Oanh hơi ngẩn ra, hỏi: "Tay phồng nước rồi à?"

Yến An gật đầu, đưa hai tay ra trước mặt Ôn Oanh, trong lòng không khỏi thấy tủi thân.Trước kia cô chưa từng làm việc tay chân, đặc biệt là sau khi học đàn piano, đến rửa bát ở nhà cũng rất hiếm khi, nếu không phải cô thích nấu ăn thì đến con dao cũng không cho cô đụng vào.Ôn Oanh cúi đầu nhìn đôi tay chìa trước mặt mình, trắng trẻo thon dài, da dẻ mịn màng, vậy mà giờ lòng bàn tay lại đỏ rực, vết xước trên tay trái càng phá vỡ vẻ đẹp của bàn tay ấy.Nàng mím môi, so với đôi tay này thì tay mình quả thật là không thể nhìn nổi."

Ta đi lấy cho."

Yến An hơi ngơ ngác nhìn bóng Ôn Oanh vội vã rời đi, cảm thấy hành động vừa rồi của nàng có hơi hấp tấp.Chẳng bao lâu sau Ôn Oanh đã quay lại, nàng hơ kim khâu lên lửa trước rồi mới đưa cho Yến An.Yến An cầm lấy cây kim thêu nhỏ, ánh mắt dán chặt vào mụn nước trên tay, mím môi nghiêm túc, cắn răng chuẩn bị chọc vỡ nó.Ôn Oanh thấy động tác của cô thì mí mắt giật giật, cuối cùng vẫn mở miệng: "Để ta làm cho."

Yến An như trút được gánh nặng, đưa kim cho nàng, thật sự là cô không dám ra tay!Ôn Oanh dùng tay trái nâng tay Yến An, tay phải cầm kim cúi đầu cẩn thận chọc vỡ mụn nước, việc này không khó, chỉ là sau đó sẽ đau một thời gian.Yến An cũng cúi đầu nhìn chăm chú, càng nhìn cô càng phát hiện Ôn Oanh cũng không thấp hơn mình bao nhiêu, chắc đến tầm lông mày thôi, chỉ là gầy quá, nếu có thể mập lên chút thì nhìn sẽ khỏe mạnh hơn.Nghĩ vậy, Yến An bắt đầu để ý đến đôi tay của Ôn Oanh, lúc này nàng đang dùng tay trái đỡ tay cô, Yến An vẫn cảm nhận được sự thô ráp của bàn tay ấy, tay phải cầm kim cũng vậy, chỉ riêng xương tay thôi đã lớn hơn tay mình một vòng.Yến An nhìn chằm chằm, mặt bỗng nhiên khẽ đỏ lên, ánh mắt bắt đầu trốn tránh, không dám nhìn tiếp nữa.

Là một người thích phụ nữ, cô đương nhiên hiểu tay là đại diện cho điều gì.Cô âm thầm mắng mình trong lòng là tư tưởng không sạch sẽ, lúc này hai người chỉ là đồng chí cách mạng, tuyệt đối không được nghĩ bậy!

Người ta cũng không phải là người mà cô có thể vọng tưởng!Yến An tự cảnh tỉnh bản thân, cô rất rõ ràng nhớ rằng lúc Ôn Oanh lên kinh ứng thí từng quen biết Cửu hoàng nữ, hai người có nảy sinh tình cảm với nhau, chỉ là cả hai đều có lý tưởng và hoài bão riêng, nên tình cảm ấy bị đè nén và xóa bỏ.Nhưng chính điều đó khiến Yến An hiểu ra một chuyện.Với Ôn Oanh mà nói, tình cảm là thứ vô dụng, chỉ khiến người ta bị trói buộc trên con đường tiến về phía trước.Tựa như người vợ đã chết yểu trong sách - tuy hai người không có tình cảm, nhưng chỉ riêng danh nghĩa thê thê cũng đủ để trói chân nàng rồi...Ôn Oanh cẩn thận giúp cô chọc vỡ mụn nước, vừa ngẩng đầu lên liền thấy ánh mắt của Yến An đang lảng tránh, tay cầm kim khâu khẽ khựng lại một chút, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh nói: "Được rồi, chiều nay ở nhà nghỉ ngơi đi."

Buổi sáng người này làm việc suốt mà không kêu mệt cũng không bỏ cuộc đã khiến Ôn Oanh rất ngạc nhiên rồi, nàng cũng không hy vọng người này tiếp tục đi theo làm việc nữa, tình trạng thân thể ra sao nàng nắm rõ."

Không được!"

Yến An lập tức từ chối, những suy nghĩ linh tinh cũng chẳng buồn nghĩ đến nữa, "Ta đi cùng ngươi, nhiều việc như vậy một mình ngươi làm sao xuể?"

Ôn Oanh trầm mặc, giờ chỉ mới gặt năm mẫu ruộng thôi, so với trước kia nàng còn làm nhiều hơn thế gấp mấy lần.Thế nhưng nhìn dáng vẻ kiên quyết của Yến An, cuối cùng Ôn Oanh cũng không nói lời từ chối nữa, sau khi rửa sạch kim khâu và cất đi, bữa trưa cũng đã được chuẩn bị xong.Gọi là bữa trưa, thực ra chỉ là dùng chút ngũ cốc thô nấu cùng cải thìa mà Lý thẩm mang sang, là cháo rau ngũ cốc đơn thuần, không có một chút dầu mỡ nào.Yến An nhìn bát cháo loãng mà lặng thinh chẳng trách sao đói nhanh như vậy, nhất là sau khi làm việc nặng như gặt lúa."

Không cần, ngươi ra ngoài ngồi trước đi."

Ôn Oanh tránh động tác đưa tay muốn giúp bưng đồ ra của Yến An.Thấy nàng như vậy, Yến An cũng không cố chấp nữa, cô cũng hơi sợ eo đau nhức khiến đi lại không thuận tiện mà làm rơi đồ.Trong sân có một chiếc bàn thấp vuông vức và hai chiếc ghế đẩu nhỏ, cả nhà này có giá trị nhất là đống sách trong thư phòng của nguyên chủ, còn lại đều cực kỳ đơn sơ.Yến An thật sự đói rồi, dù chỉ là cháo rau nhạt nhẽo cũng thấy ngon cực kỳ, vừa ăn còn không quên liếc nhìn bát của Ôn Oanh, nhắc nhở: "Ngươi ăn nhiều một chút, làm nhiều việc như vậy mà chỉ ăn ngần này sao đủ?"

"Ừm."

Ôn Oanh đáp lại.Chờ đến khi Yến An ăn xong bát của mình, nhìn thấy bát của Ôn Oanh vẫn còn gần nửa, ánh mắt cô đầy nghi hoặc.Không thể nào, làm việc cực nhọc như vậy, bản thân nàng còn đói đến chết đi được, sao Ôn Oanh lại ăn ít như vậy mà chịu được?"

Ngươi đừng chỉ ừ à, phải ăn thật đó."

Yến An có chút sốt ruột, trực tiếp bước tới múc thêm cháo đầy bát cho nàng."

Ăn nhiều một chút, ngươi gầy quá."

Tay cầm muỗng của Ôn Oanh siết chặt lại, nhìn bát cháo đầy tràn trước mặt, sống mũi bỗng chốc cay xè.
 
[Bhtt - Lilyholic] Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử_Lk
Chương 6: Tám mươi! Tám mươi!


Ôn Oanh cúi đầu ăn cháo rau ngũ cốc trong bát, cố gắng hết mức không để Yến An nhìn thấy biểu cảm trên mặt mình lúc này.Mà Yến An đúng thật cũng không nhìn thấy, sau khi ăn no hai bát cháo liền đi rửa sạch bát đũa của mình, rồi lập tức bắt đầu lo lắng về cuộc sống sau này nên làm sao để tiếp tục.Ở thời cổ đại này, với cô dường như con đường duy nhất là đọc sách, chỉ cần học hành thành tài, ít nhất cô sẽ sống tốt hơn phần lớn người khác, hơn nữa địa vị xã hội của người có học ở thời này cũng cao.Chỉ là nguyên chủ đã từng là thần đồng mười lăm tuổi thi đậu tú tài mà mấy năm qua vẫn chưa tiến thêm bước nào, mình liệu có thể làm tốt hơn nguyên chủ không?Hơn nữa...Yến An nhìn tình cảnh đơn sơ của nhà họ Yến, nhớ lại tú tài thời cổ không phải được nhận tiền trợ cấp và gạo sao?

Sao mà sống vẫn khổ sở thế này!Nghĩ vậy, Yến An liền hỏi thẳng ra."

Ôn Oanh, tú tài không phải được phát tiền và gạo sao?

Khi nào thì có thể đi lĩnh vậy?"

Ôn Oanh lúc này đã ăn xong, tâm trạng cũng bình ổn lại, nghe nàng hỏi liền nhíu mày, ánh mắt như dao lập tức quét về phía Yến An."

Ngươi không phải đã mất trí nhớ sao?

Sao lại biết những chuyện này?"

Yến An: "......"

Nhạy bén quá rồi đấy!"

Ta tuy mất trí nhớ không nhớ được nhiều người và nhiều chuyện, nhưng một số thường thức cơ bản vẫn còn biết."

Yến An cố gắng chống chế, còn Ôn Oanh có tin hay không thì cô cũng không kiểm soát nổi nữa.Ôn Oanh nhìn cô thật sâu một cái, bình tĩnh nói: "Lý là có phát tiền gạo, nhưng quan phủ không phát nổi thì biết làm sao?"

Nàng vừa gả vào nhà này, Yến An cũng từng lĩnh một lần trợ cấp, chỉ là giấy bút mực dùng để học hành cũng không rẻ, số tiền đó đều dùng vào mấy thứ đó cả rồi.Nghe nàng nói vậy, Yến An im lặng.

Được rồi, vậy thì cô không còn gì để nói nữa.Ôn Oanh rửa sạch bát đũa của mình xong thì tìm đến mấy mảnh vải cũ, nói với Yến An: "Dùng cái này quấn vào lòng bàn tay, sẽ dễ chịu hơn nhiều."

Yến An nhìn những mảnh vải cũ không biết xé từ chiếc áo nào, liền trực tiếp đưa tay ra trước mặt Ôn Oanh, để nàng giúp mình quấn.Ôn Oanh cúi đầu, ngoan ngoãn giúp cô quấn vải lên lòng bàn tay, sau khi buộc chặt lại thì nói: "Ngươi có thể ở nhà nghỉ ngơi trước, lát nữa hẵng ra ruộng."

Thân thể kiểu học trò như Yến An, sao chịu nổi một ngày làm việc cực nhọc chứ.Yến An sững người nhìn nàng, không ngờ người này căn bản chẳng định nghỉ ngơi gì cả?

Cô ấy là người sắt sao?"

Không cần!

Ta đi cùng ngươi!"

Yến An cắn răng, kiên quyết không chịu thua.Ôn Oanh nhíu mày: "Ngươi không cần phải cố như vậy, giữ gìn sức khỏe quan trọng hơn."

"Ta thấy trong người đỡ hơn nhiều rồi."

Yến An cố gắng chống chế nói.Thấy cô như vậy, Ôn Oanh cũng không nói thêm gì nữa, mang theo hai túi nước rồi cùng Yến An ra ngoài.Lần này hai người không đi thẳng ra đồng, mà ghé đến nhà Triệu thẩm lấy thùng gỗ dùng để tuốt lúa cùng bao vải đựng thóc, sau đó mới ra ruộng.Yến An nhìn tất cả những việc đó, bây giờ đã giữa tháng Mười, buổi tối trời bắt đầu se lạnh, nhưng ban ngày vẫn có nắng, chiếu xuống khiến đầu óc người ta choáng váng, đặc biệt là vừa ăn cơm trưa xong, cảm giác trong người uể oải, chỉ muốn chợp mắt một lát.Nhưng... cô không xứng đáng được ngủ.Yến An trong lòng chua chát đi theo Ôn Oanh quay lại ruộng, Ôn Oanh nói: "Lát nữa ngươi chỉ cần gom những bó lúa đã gặt lại một chỗ là được."

Tránh để Yến An lại tiếp tục gặt nữa, tuy tay cô đã được quấn băng, nhưng vết phồng nước ban sáng chắc chắn đang rất đau, nếu còn tiếp tục thì chỉ sợ nàng chịu không nổi.Nghe nàng nói vậy, Yến An nhìn đám lúa đã gặt đầy mặt ruộng, cũng không phản đối, dù sao gom chúng lại một chỗ cũng là làm việc, không phải trốn tránh.Nghĩ vậy, khi Ôn Oanh đang cắm đầu cắt lúa thật nhanh, Yến An bắt đầu gom những bó lúa đã gặt từ sáng vào một khoảng đất trống rộng rãi, chỉ là tốc độ gặt dẫu có nhanh thì cũng không nhanh bằng tốc độ gom lại."

Ôn Oanh, dạy ta đập lúa đi."

Yến An nhìn cái thùng gỗ mang theo mà nói.Ôn Oanh đứng thẳng người, lau mồ hôi trên trán, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Yến An nói: "Đập lúa cũng không phải việc nhẹ nhàng gì."

"Ồ, nhưng dù nặng thì cũng phải làm chứ."

Yến An không hiểu lắm.Chẳng lẽ vì không nhẹ nhàng thì sẽ không làm sao?

Cô Yến An đâu phải loại người lười biếng!Nghe cô nói thế, Ôn Oanh cũng không nói thêm gì, đi tới bên thùng gỗ, trước tiên đặt bao vải vào miệng thùng, sau đó cầm một bó lúa lên bắt đầu đập vào mép thùng, theo động tác đập mạnh của nàng, những hạt thóc nặng trĩu rơi xuống, cuối cùng rơi vào chiếc bao bên dưới."

Chính là như vậy, mệt thì nghỉ một chút."

Nói xong Ôn Oanh lại cúi đầu tiếp tục làm việc, năm mẫu lúa, nếu không nhanh thì ba đến năm ngày cũng không gặt xong nổi.Yến An không đến mức nhìn tận mắt rồi mà không học được, lập tức cũng cầm bó lúa lên bắt đầu đập vào thùng, vừa làm vừa âm thầm tự thêm nhạc cho mình trong đầu.Tám mươi!

Tám mươi!

Tám mươi!Giá mà thật sự có tám mươi thì tốt biết bao!Yến An hít sâu một hơi, vung tay đập mạnh xuống.

Một mẫu đất gặt rồi tuốt lúa cũng chỉ được có hai mươi bảy văn thôi!Hai mươi bảy văn, nhìn thì có vẻ không ít, nhưng giá cả nơi này hình như cũng cao phết đấy!Lúc đầu khi họ mới đến, có lẽ là vì dân làng đang nghỉ trưa, cả cánh đồng rộng chỉ có hai người họ cắm cúi làm, về sau, dần dần có nhiều người xuất hiện hơn, nhìn hai bóng người bận rộn trên đồng không khỏi hiếu kỳ.Thật ra thì là hiếu kỳ với Yến An.

Khi sáng Yến An đã xuất hiện ở ruộng làm việc, bọn họ đã chú ý, chỉ là lúc đó không tiện lại gần.

Sau một buổi sáng, chuyện Yến An tỉnh dậy bị mất trí nhớ đã lan khắp thôn Nam Nhai, giờ chiều lại thấy cô đang làm việc ngoài đồng, có vài người liền lại gần bắt chuyện."

Yến tú tài, thật sự là ngươi mất trí nhớ à?"

Một thím hơn bốn mươi tuổi tò mò đánh giá Yến An.So với người khác mặc áo vải thô, Yến An vẫn mặc áo dài vải bông, trông vẫn như dáng vẻ của một người đọc sách, cộng thêm khuôn mặt trắng trẻo, hoàn toàn không giống người xuống ruộng làm việc.Yến An cũng thật sự đã mệt, đặc biệt là hai cánh tay, đau nhức đến mức không chịu nổi, đang lúc cần nghỉ ngơi."

Vâng, không biết phải xưng hô với thẩm thế nào."

Yến An ngượng ngùng mím môi cười, thái độ rất hòa nhã.Thấy cô như vậy, mấy người đi cùng cũng kinh ngạc.

Trước kia Yến An gặp họ cũng biết lễ phép chào hỏi, nhưng đâu có thân thiện dễ gần như bây giờ."

Ta họ Dương, gọi ta là Dương đại thẩm là được."

Người thím bắt chuyện đầu tiên nói."

Vâng, Dương đại thẩm, mọi người cứ gọi tên ta là được, đừng gọi tú tài tú tài nữa."

Yến An ngượng ngùng cười, cô còn chẳng biết mình sau này có thể kế thừa danh xưng tú tài của nguyên chủ hay không, được gọi vậy cũng thấy kỳ."

Được được, thật xinh đẹp quá chừng."

Vài người thẩm cười tít mắt đáp, nhìn kỹ khuôn mặt Yến An không rời mắt, cha mẹ nhà họ Yến trước đây rất rất cưng chiều con gái, có gì tốt cũng để lại cho cô, tất nhiên là nuôi nấng rất tốt rồi.Khóe mắt liếc thấy không xa còn có Ôn Oanh đang cúi đầu gặt lúa, ánh mắt vài người cũng hiện lên vẻ tiếc nuối.Tiếc thật, cưới phải một cô nương.

Ôn Oanh cũng tiếc, gả cho một cô nương.

Giờ hai người phụ nữ sống khổ biết bao.Yến An bị khen đến ngại, cô cũng không biết nên phản ứng ra sao, đành cười cười rồi tiếp tục làm việc, hy vọng mấy người này nhìn thấy mình đang làm việc sẽ biết điều mà rời đi.Cô còn bao nhiêu lúa chưa tuốt xong đây này, thời gian đâu mà rảnh rỗi trò chuyện!"

Ây da, Yến An à, đập lúa không phải đập như vậy đâu, phải chú ý dùng sức đúng cách, nếu không cánh tay ngươi sẽ mỏi nhừ đấy."

Một đại thẩm gần đó thấy dáng vẻ làm việc của cô liền vội vàng lên tiếng, còn tốt bụng chỉ cho cô cách làm sao để tiết kiệm sức hơn.Yến An điều chỉnh lại theo lời các thẩm nói, trên mặt không khỏi lộ ra chút nụ cười chân thành, "Đa tạ các thẩm, Yến An xin ghi nhớ."

Thấy bộ dạng này của cô, mấy vị đại thẩm ấy cười đến không khép miệng nổi, vừa cười vừa phất tay chào, rồi quay về ruộng nhà mình tiếp tục làm việc.Yến An nhìn theo họ, tuy có hơi nhiệt tình thật nhưng tính tình vẫn rất tốt, lại còn dạy mình cách làm việc nữa!Cô lại cúi đầu tiếp tục đập lúa thêm một lúc, thì đột nhiên bên cạnh có người đưa đến một túi nước, động tác của Yến An khựng lại, quay đầu nhìn."

Uống chút nước đi, đừng để mệt quá."

Ôn Oanh nói.Trải qua mấy tiếng lao động, lại thêm ánh nắng chói chang trên đầu, mặt cả hai người đều đỏ ửng, mồ hôi như tắm, quần áo sau lưng cũng đã ướt đẫm."

Đa tạ."

Yến An nhận lấy túi nước, nở nụ cười rạng rỡ với nàng.Ôn Oanh lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác, như thể là đang nhìn về phía chỗ lúa đã được Yến An đập xong, bước tới bên túi vải gai, xem xét rồi cũng không nói gì thêm, chỉ buộc miệng túi đã gần đầy lại, lấy một cái mới thay vào.Yến An nhìn nàng như vậy không khỏi nói: "Ngươi cũng phải chú ý nghỉ ngơi một chút, đừng để bản thân kiệt sức."

Người này đúng là rất ít khi nghỉ tay, Yến An thật sự lo nàng làm việc với cường độ cao như vậy, về sau sẽ để lại di chứng ngầm trong người."

Ừm."

Ôn Oanh bình thản đáp một tiếng, cũng mở túi nước uống một ngụm, ánh mắt nhìn về những người đang làm việc xa xa, giọng nói hơi nhỏ: "Lúc nãy họ nói gì với ngươi vậy?"

Tuy rằng qua một thời gian tiếp xúc, nàng đại khái đã hiểu được tính tình của những người đó, nhưng nàng cũng rất rõ trước kia Yến An từng đối xử với họ thế nào, nên có hơi lo họ sẽ nói những lời không hay với Yến An."

Cũng không có gì, à, họ bảo ta dùng sức không đúng cách, dạy ta cách đập lúa đỡ tốn sức hơn."

Yến An đáp.Cho nên người này vừa rồi cất công đến đây đưa nước cho mình, hóa ra là để hỏi chuyện này à?Ôn Oanh trầm mặc một lát, ánh mắt rơi trên khuôn mặt của Yến An, dường như đã hiểu được vì sao những người đó lại đối xử với Yến An tốt như vậy.
 
[Bhtt - Lilyholic] Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử_Lk
Chương 7: Đừng gọi ta là thê chủ


Yến An có dung mạo trắng trẻo xinh đẹp, là vẻ đẹp hiếm thấy trong thôn, ngày thường mọi người thấy cô đều không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.

Cộng thêm thân phận tú tài, tuy cảm thấy cô không dễ gần, nhưng khi dạy dỗ con cái trong nhà thì ai ai cũng lấy Yến An làm gương, mong con mình học theo cô, sau này có tiền đồ rộng mở, không cần giống như họ phải ngày ngày cày cấy vất vả ngoài đồng nữa.Yến An vẫn chưa biết Ôn Oanh đang nghĩ gì trong lòng, dù có biết thì cô cũng chỉ đắc ý sờ mặt mình một cái thôi, dù sao thì mặt đẹp cũng là một loại vốn liếng mà!Tiếp theo hai người bận rộn một mạch đến khoảng chừng giờ Thân, mặt trời đã bắt đầu ngả về Tây, bầu trời nhuộm một màu cam đỏ như bức tranh, ánh sáng cũng bắt đầu nhạt dần.

Ở thời cổ đại này, đây chính là khung cảnh đẹp đẽ mà trăm họ có thể nhìn thấy miễn phí.Sau khi mang số thóc đã tuốt xong đến nhà Triệu thẩm, trên đường về, Yến An nhìn cảnh hoàng hôn mà trong lòng cảm khái, không ngờ mình cũng sẽ có ngày sống cuộc đời "mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ" như thế này, đúng là ly kỳ.Nói ra thì trước kia ở hiện đại, Yến An gần như không rời điện thoại nửa bước, vậy mà tới nơi này một ngày rồi, cô lại chẳng hề nhớ đến chuyện nghịch điện thoại, cũng không thấy buồn chán hay trống trải gì cả.Cảm nhận toàn thân nhức mỏi, mặt Yến An cứng lại.

Thôi được, có lẽ là mệt đến mức không có thời gian để nhàm chán.-Về đến nhà, việc đầu tiên Ôn Oanh làm là nhóm bếp đun nước, sau đó lại bận rộn ở một bếp khác chuẩn bị bữa tối.

Vẫn chỉ là một ít lương thực thô, cộng với chỗ cải thìa còn thừa từ buổi trưa, nấu thành cháo rau thô.

Thật sự là chẳng còn cách nào khác để đổi món.Không phải Ôn Oanh không muốn nấu món ngon hơn, mà là trong nhà nghèo quá rồi, không lo nổi chuyện đổi món nữa.

Ngay cả số ngũ cốc còn lại cũng sắp cạn, nếu muốn no bụng, ngày mai phải dậy sớm ra ngoài hái ít rau dại về mới được.Yến An nhìn bát cháo rau thô giống hệt bữa trưa, cảm thấy bản thân lúc sáng còn mơ mộng được ăn cơm trắng mỗi bữa đúng là ngốc nghếch hết sức."

Ngươi ăn trước đi, ta đi xem lửa."

Ôn Oanh đặt nồi đất lên bàn, nói với Yến An.Nghe vậy, Yến An vội vàng kéo nàng ngồi xuống, nhíu mày không vui nói: "Ta mới nhìn đấy, lửa vẫn đang cháy đều mà, xem gì nữa, mau ngồi xuống ăn cùng đi!"

"Ta..."

"Đừng 'ta ta' nữa, ăn đi!"

Yến An nhịn đau ở tay, múc cho nàng một bát đầy.

Vừa nãy cô đã phát hiện, cháo trong nồi đất ít hơn bữa trưa.Không phải người này đang định để mình ăn no trước rồi mới ăn phần còn lại đấy chứ?Nhà này đã nghèo đến mức này rồi sao!Sau khi múc cho Ôn Oanh xong, Yến An cũng tự múc một bát rồi vùi đầu ăn luôn.

Thể lực tiêu hao quá lớn, may mà hôm nay hai người ăn ba bữa, nếu mà theo kiểu xưa chỉ ăn hai bữa, có lẽ cô đã ngất luôn ngoài ruộng rồi.Nhưng bây giờ cô thật sự quá mệt, ăn xong một bát là không ăn nổi nữa, chỉ muốn nhanh chóng tắm rửa rồi lên giường ngủ thôi, cô không muốn động đậy gì cả!Bữa tối trôi qua trong im lặng.

Nhân lúc trời còn sáng đủ để nhìn thấy, Yến An vội vàng đi tắm rồi nằm lên giường.

Rõ ràng đã mệt đến mức không chịu nổi, nhưng Yến An vẫn cố gắng gượng tinh thần đợi đến khi Ôn Oanh tắm xong rồi vào phòng mới thở phào nhẹ nhõm.Cô dịch vào trong một chút, buồn ngủ đến mức nói không rõ lời: "Ngươi ngủ ngoài hay trong?"

Ôn Oanh nhìn hành động của cô, mím môi, leo lên giường vén chăn: "Ngủ ngoài là được rồi."

"Ồ."

Yến An mơ màng đáp một tiếng, trở mình quay lưng lại với Ôn Oanh rồi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.Giờ tình cảnh như thế này rồi, còn nói gì đến ranh giới nữa, sống được mới là quan trọng nhất!Ôn Oanh lên giường nhưng không lập tức nằm xuống, mà nhìn bóng lưng Yến An nói: "Thê chủ, ta giúp ngươi xoa bóp một chút đi, ngày mai sẽ dễ chịu hơn nhiều."

Người này trước nay chưa từng làm việc nặng như vậy, nếu không thư giãn gân cốt, e là mai sẽ không dậy nổi khỏi giường."

Ừm?

Ồ, được, đa tạ ngươi."

Nghe có người chịu giúp mình mát-xa, dù Yến An đã buồn ngủ rũ rượi nhưng vẫn nằm sấp xuống giường để Ôn Oanh dễ ra sức hơn.Ôn Oanh vén chăn trên người cô lên, bắt đầu giúp Yến An thư giãn gân cốt qua lớp áo.Cảm giác đau nhức được xoa dịu khiến Yến An thoải mái đến mức suýt nữa thì rên lên một tiếng, sau đó mơ mơ hồ hồ nhớ ra Ôn Oanh vừa rồi gọi mình thế nào."

Ngươi vừa rồi hình như gọi ta là thê chủ?"

Giọng Yến An phức tạp.Tay Ôn Oanh đang mát-xa khựng lại một thoáng, sau đó mới nghe thấy giọng nàng bình tĩnh truyền đến.

"Phải."

Yến An: "..."

Vẻ mặt cô có chút cạn lời, đầu vùi trong khuỷu tay nên giọng nói cũng hơi uể oải."

Sau này đừng gọi ta như vậy nữa."

Thật sự kỳ cục hết sức.Lần này động tác mát-xa của Ôn Oanh không hề ngừng lại, nhưng giọng nàng vẫn bình lặng hỏi lý do vì sao.Yến An lặng lẽ đảo mắt, không muốn giải thích nhiều, nói thẳng: "Dù sao ta không thích, đừng gọi nữa, cứ như ta là chủ nhân của ngươi vậy."

Phải biết rằng Yến An vốn thuộc kiểu đến *** còn chẳng thèm xem mấy thể loại SM huấn luyện gì đó, cô thực sự không thể chịu nổi, thấy quá nặng đô và khó chịu.Chẳng lẽ quan hệ thê thê ở thế giới này cũng đều gọi một người là "thê chủ" sao?Ôn Oanh không nói thêm gì nữa, còn Yến An sau khi nói xong thì cũng bắt đầu buồn ngủ dần dưới động tác mát-xa của nàng.

Đúng lúc cô mơ mơ màng màng sắp ngủ thiếp đi, lại vang lên một câu nói rất nhẹ, nhưng trong đêm khuya lại vô cùng rõ ràng."

Vậy sau này ta nên gọi ngươi thế nào?"

Yến An đã buồn ngủ lắm rồi, nghe vậy thì lầu bầu đáp: "Gọi thẳng tên ta là được, không thì gọi 'nương tử' cũng được."

Miễn không phải cái cách xưng hô kỳ quặc kia là được.Nói xong, cô chìm vào giấc ngủ say.Sau khi cô ngủ rồi, trong phòng im ắng đến đáng sợ, Ôn Oanh xoa bóp xong thì nhẹ nhàng giúp cô trở mình nằm trong tư thế thoải mái, rồi khẽ khàng nằm xuống bên cạnh cô, xoay người đối mặt với Yến An, thân thể hơi co lại.

Rõ ràng bản thân cũng mỏi nhừ, đầu óc cũng mệt mỏi rã rời, nhưng trong đầu vẫn không ngừng hiện lên dáng vẻ khác lạ sau khi Yến An tỉnh lại."

Ngươi sẽ luôn như vậy chứ?"

Ôn Oanh nhẹ giọng nói.Thế nhưng người đã ngủ say tất nhiên chẳng thể trả lời nàng.-Canh tư gà gáy, Yến An mơ màng tỉnh dậy, vừa định trở mình thì phản ứng đầu tiên chính là đau nhức.Cô nhăn mặt đau đớn, hoàn toàn tỉnh táo, nằm trên giường xoa dịu cảm giác mỏi mệt, đồng thời lười biếng chẳng muốn động đậy, không có chút sức lực nào.Nằm ngửa trên giường, nghiêng đầu sang thì bên cạnh đã chẳng còn ai.

Nàng đưa tay sờ mặt giường, cũng chẳng còn tí hơi ấm nào.Yến An: "..."

Cô không nghe nhầm chứ?

Mình đúng là bị tiếng gà gáy đánh thức mà?

Vậy thì Ôn Oanh rốt cuộc dậy từ khi nào chứ!Yến An mang vẻ mặt đau khổ ngồi bật dậy, siết tay đấm một phát lên giường, cảm thấy bản thân thật sự quá vô dụng!

Cứ thế này thì sống sao nổi nữa!Yến An cố gắng nhịn đau lồm cồm bò xuống giường, ra ngoài cũng không thấy bóng dáng Ôn Oanh đâu.

Rửa mặt xong, cô còn ra sau nhà tìm quanh một vòng cũng chẳng gặp, mãi đến khi quay lại sân trước mới thấy Ôn Oanh đeo giỏ tre từ ngoài bước vào."

Ngươi dậy sớm thế làm gì vậy?"

Yến An uể oải đi tới bên Ôn Oanh, thò đầu nhìn vào giỏ nàng đeo sau lưng."..."

"Ra ngoài hái ít rau dại về."

Ôn Oanh đáp, "Ngươi đói rồi đúng không?

Ta đi nấu bữa sáng ngay."

Yến An nhìn đống rau dại ấy với vẻ mặt đầy phức tạp, có lẽ vì Ôn Oanh đi từ sớm nên một vài lá rau vẫn còn đọng sương, trông tươi ngon vô cùng.Yến An hít sâu một hơi, tự an ủi mình đây là rau dại tự nhiên mà ở hiện đại có muốn ăn cũng khó, hồi đó muốn ăn còn phải bỏ nhiều tiền ra, còn giờ thì không tốn xu nào mà được ăn hàng ngày!

Ai mà chẳng ghen tị với mình chứ!Ôn Oanh vào bếp bận rộn, Yến An do từ nhỏ lớn lên trong gia đình mở quán ăn nên vốn rất giỏi nấu nướng, chỉ tiếc là hoàn cảnh hiện tại của gia đình khiến nàng không có đất dụng võ!

Tài năng chẳng thể phát huy!Yến An thở dài buồn bã trong lòng, đi lấy quần áo hai người thay ra tối qua mang ra bên giếng.

Ôn Oanh đã bận rộn như thế rồi, cô cũng không thể cứ đứng yên không làm gì.Cũng may nhà nguyên chủ còn có cái giếng, nếu còn phải tự gánh nước nữa thì Yến An thật sự muốn nhảy sông cho rồi.Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Ôn Oanh đi ra, thấy hành động của Yến An liền ngăn lại: "Ngươi đừng làm, lát nữa để ta làm."

Yến An cố sức xách nước, không ngẩng đầu nói: "Dù sao ta giờ cũng chẳng có gì để làm."

Ôn Oanh tiến lên, nhận lấy sợi dây buộc xô từ tay cô, cổ tay khẽ vung một cái, nước liền tràn đầy xô, không như Yến An nãy giờ loay hoay mãi vẫn chẳng múc được bao nhiêu."

Nếu ngươi thật sự muốn làm gì đó thì quét sân đi."

Ôn Oanh xách nước đổ vào chậu gỗ ngâm quần áo, rồi giao cho Yến An một việc nhẹ nhàng hơn.Yến An: "..."

Cô mím môi, không vui hỏi: "Sao lại không cho ta giặt?

Ta đâu có giặt đến rách đồ đâu!"

Chẳng lẽ đến chuyện nhỏ nhặt thế này cô cũng không làm được chắc!Hồi đại học cô còn vì chê dơ mà chẳng dùng máy giặt công cộng, toàn tự tay giặt đồ mà!Ôn Oanh ngẩng đầu liếc thấy vẻ mặt đó của cô, tay vẫn còn cầm xô nước khẽ siết lại, có chút cứng nhắc nói: "Tay ngươi có mấy chỗ phồng rộp, không tiện làm việc này."

Nói xong, nàng không tự chủ được mà liếc mắt nhìn tay Yến An.

Tay người này thật sự rất đẹp, nếu làm mấy việc nặng như vậy nhiều, sớm muộn gì cũng sẽ để lại chai sạn, làm cho da tay trở nên thô ráp."

Ta..."

Yến An cảm nhận cơn đau nơi lòng bàn tay, cuối cùng vẫn thỏa hiệp gật đầu: "Được rồi, ta đi quét sân."

Thấy cô chịu nhượng bộ, Ôn Oanh thở phào một hơi, lại xách thêm hai xô nước lên ngâm quần áo, lúc này mới yên tâm quay vào bếp tiếp tục bận rộn.Người đó thật sự không biết mệt sao?

Yến An không nhịn được mà nghĩ.Nhưng rất nhanh nàng lại hiểu ra, sao có thể không mệt, chẳng qua là đang gồng lên chịu đựng thôi.Nghĩ đến trong truyện Ôn Oanh sau này bước lên con đường khoa cử, cuối cùng còn trở thành quyền thần quyền khuynh triều dã, so với tình cảnh hiện tại thì đủ để thấy ý chí của Ôn Oanh kiên cường đến nhường nào.Đang quét sân, Yến An đột nhiên đi vào thư phòng, tiện tay mở một quyển sách ra xem.Chỉ là... sắc mặt Yến An đen lại.Sao mấy chữ này lại khác với chữ phồn thể cô từng biết vậy chứ!Mà cho dù không khác, chắc gì cô đã đọc nổi hết.Ôn Oanh nấu bữa sáng xong đi gọi cô ra ăn, kết quả thấy cô đang ngồi ôm sách ngẩn người.Yến An như cái máy bị kẹt lệnh, chậm chậm ngẩng đầu lên nhìn Ôn Oanh, cuối cùng "bụp" một tiếng khép sách lại, vẻ mặt kính cẩn đưa quyển sách ra trước mặt nàng.Xin lỗi, tại hạ ngu như heo, thật sự không gánh nổi khổ đọc sách này.Ôn Oanh: "..."
 
Back
Top Bottom