Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
388468606-256-k350909.jpg

Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
Tác giả: haquanwriter
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

NẮM TAY NÀNG, TRỌN KIẾP BÌNH YÊN
(CÙNG NÀNG NÓI CHUYỆN TRĂM NĂM PHẦN 2)

Tác giả: Hạ Quân

Thể loại: Bách hợp, hiện đại, đô thị tình duyên, ngọt sủng, chữa lành, HE
Nhân vật chính: Khuất Tĩnh Văn x Kỳ Mặc Vũ
Nhân vật phụ: Doãn Tuyết Lan, Vệ Âm, Tiêu Vũ Tranh, Đường Hiểu Tình và những người còn lại
Số chương: 47 + PN
Trạng thái: Đã hoàn thành
Năm tháng đổi thay cô không đổi,
Thế sự phồn hoa, vẫn yêu nàng.

 
Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
Văn án


NẮM TAY NÀNG, TRỌN KIẾP BÌNH YÊN(CÙNG NÀNG NÓI CHUYỆN TRĂM NĂM PHẦN 2)

Tác giả: Hạ Quân

Thể loại: Bách hợp, hiện đại, đô thị tình duyên, ngọt sủng, chữa lành, HENhân vật chính: Khuất Tĩnh Văn x Kỳ Mặc VũNhân vật phụ: Doãn Tuyết Lan, Vệ Âm, Tiêu Vũ Tranh, Đường Hiểu Tình và những người còn lạiSố chương: 47 + PNTrạng thái: Đã hoàn thành⋆

Văn án 1⋆

Nguyện gom hết tất cả sự dịu dàng, hóa thành nắng ấm gửi tới em. ⋆

Văn án 2⋆

Người ta nói tình cảm niên thiếu tựa như áng mây vô định, cho đến cuối cùng cũng không biết đích đến là đâu.

Người trẻ khi yêu thì luôn muốn chứng minh với cả thế giới rằng sức mạnh của tình yêu là thứ mà không có gì có thể ngăn lại được.

Nhưng mà rốt cuộc thì họ vẫn gục ngã trước cái gọi là lằn ranh của số mệnh.

"Mình dùng hết dũng cảm của cuộc đời này chỉ để được ở gần bên cậu.

Nhưng dường như cậu chỉ xem đó là lẽ tất nhiên." ⋆Bảng nhân vật⋆



⋆Tác giả có lời muốn nói: Xin chào, đã lâu không gặp,Tác phẩm Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm sẽ được tiếp nối với tựa đề Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên.

Phần này chủ yếu tập trung làm rõ các tình tiết đã lướt qua nhanh ở chương cuối phần 1 nên nhìn chung cốt truyện sẽ không có gì mới mẻ, các bạn đừng nên mong đợi quá nhiều.

Thêm nữa, mặc dù phần này có thêm sự xuất hiện của rất nhiều nhân vật mới nhưng cũng sẽ lướt qua rất nhanh, hy vọng không làm mọi người quá hụt hẫng.⋆⋆⋆

⋆Viết về Khuất Tĩnh Văn:Pha lê thì dễ vỡ, hoàng hôn thì chóng tàn, chỉ có nhân cách và trí tuệ là tồn tại mãi.Khuất Tĩnh Văn đã cho người ta thấy được cái gọi là đất tốt sẽ dưỡng được hoa thơm.

Đóa hoa cao quý hợp thành từ nề nếp, tri thức, tình yêu thương và trách nhiệm.Mặc dù tuổi đời còn rất trẻ nhưng người ta luôn tìm được ở cô sự từng trải và thấu hiểu.

Đó là sự thấu hiểu xuất phát từ chính nội tâm và vun đắp bởi những ánh nhìn thực tế.

Không phải vì quyền thế mà sinh ra kiêu ngạo, không phải vì mưu toan mà lạc mất chính mình.

Cô luôn có cách hành xử phù hợp với từng người và từng hoàn cảnh khác nhau.Tôn kính người già, khiêm nhường trẻ nhỏ, chân thành với người yêu, quyết liệt với kẻ thù, bình tĩnh trước biến cố và thong dong tự tại trước thế sự phồn hoa.Năm tháng đổi thay cô không đổi,Thế sự phồn hoa, vẫn yêu nàng.⋆Lưu ý trước khi đọc truyện:1.

Tác giả là nữ, người Việt, truyện này tác giả tự viết, không phải dịch hay biên tập lại.2.

Nhân vật và cốt truyện được xây dựng dựa trên sở thích cá nhân, vui lòng đón nhận một cách tích cực.4.

Muốn đọc phần 1 vui lòng bấm vào trang cá nhân, khuyến khích các bạn đọc truyện từ tài khoản chính chủ (mình chỉ đăng trên Wattpad).

Phần 1 đã được Kiseki mua bản quyền và chuẩn bị xuất bản, mọi người nếu có hứng thú có thể mua sách để đọc.6.

Tác giả có kênh tóp tóp và phây búc đều lấy tên là Hạ Quân.7.

Trong truyện có đề cập một số kiến thức Y học, tuy nhiên tất cả đều tra cứu từ internet.

Mọi người chỉ nên tham khảo.#hạ_quân #cung_nang_noi_chuyen_tram_nam #nam_tay_nang_tron_kiep_binh_yen #bhtt
 
Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
Chương 01: Ngày trở lại


Sau một giấc ngủ dài, những chồi non cũng bắt đầu tỉnh giấc.

Chúng khẽ đung đưa cùng làn gió, viết nên giai điệu tươi mới cho cả một vùng trời.Bên này cửa sổ, những tia nắng đầu tiên cũng bắt đầu len lỏi tìm đến vị trí quen thuộc, giống như có chút nôn nóng muốn nhìn ngắm mỹ nhân say giấc.

Cũng đã lâu lắm rồi, trên chiếc giường mềm mại kia mới xuất hiện thêm bóng hình quen thuộc.

Cái cảm giác vừa ấm áp, vừa ngọt ngào pha lẫn chút thẹn thùng bao giờ cũng khiến người ta tò mò hơn hết thảy.Dưới lớp chăn nệm màu trắng có phần nhăn nhúm, hai bàn tay xinh đẹp đan chặt lấy nhau.

Cặp nhẫn kim cương dường như cũng vui mừng vì gặp lại nửa kia, càng thêm sáng chói dưới ánh nắng mặt trời.

Hai năm trôi qua, thiếu nữ ngày nào giờ đây đã thêm chút thành thục.

Nếu nói nàng của trước đây chính là làn gió xuân tươi mới khiến cho bất kỳ ai vừa nhìn thấy đều muốn ghi tạc vào lòng thì nàng của hiện tại chính là trái cây thơm ngọt đã đến lúc chín mùi, ai ai cũng muốn có được.

Chỉ là nàng sớm đã thuộc về một người, mà người này lại là người không phải ai cũng có đủ năng lực để cạnh tranh công bằng.Kỳ Mặc Vũ đã kết thúc 2 năm du học tại Mỹ, tối qua nàng vừa trở lại Bắc Thành bằng máy bay riêng cùng với Khuất Tĩnh Văn rồi ngủ đến tận bây giờ.Kể từ khi cùng cô kết hôn, nàng đã thay cô trở thành hòn ngọc quý của hai bên gia tộc.

Sau khi biết tin nàng về nước, mọi người từ mấy ngày trước đã tụ họp tại Khuất gia chuẩn bị mở tiệc, ai ai cũng nôn nóng muốn gặp mặt nàng.

Chỉ là rốt cuộc thì các vị trưởng bối vẫn phải nhịn xuống phần nôn nóng kia, ở một bên uống trà đàm đạo, chờ đợi các nàng ngủ dậy.Khuất Tĩnh Văn như thường lệ vẫn dậy sớm hơn một chút.

Ánh mắt cô theo thói quen tìm đến vị trí quen thuộc rồi đặt lên đó một nụ hôn.

Chỉ là, Kỳ Mặc Vũ vẫn không có phản ứng, cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.Cái nhíu mày của nàng khiến cho Khuất Tĩnh Văn có chút nôn nóng, cô vội bước xuống giường, tấm chăn theo động tác mà trượt xuống làm lộ ra thân hình hoàn hảo ẩn sau bộ quần áo bằng lụa mỏng.Tiếng chuông chưa đầy ba giây đã tắt, thay vào đó là giọng nói nhẹ nhàng pha chút trầm thấp do vừa tỉnh giấc: "Mẹ."

"A, Tĩnh Văn, tiểu Vũ chưa dậy sao?"

Người gọi đến là Thái Vịnh Nghi, bà cùng với Kỳ Mặc Túc đã đến Khuất gia từ hôm qua, chỉ chờ để gặp mặt con gái.

Vậy mà Kỳ Mặc Vũ về đến thì chỉ biết ngủ, đã vậy Khuất Tĩnh Văn cùng trên dưới Khuất gia còn chiều theo nàng, người làm mẹ như bà quả thật không biết là nên vui hay buồn.Khuất Tĩnh Văn đứng tựa vào thành cửa, nghe xong thì hướng ánh mắt dịu dàng về phía người ở trên giường sau đó khẽ mỉm cười: "Vẫn chưa ạ."

Thái Vịnh Nghi nghe xong thì hơi nâng giọng: "Con mau gọi nó dậy, không thể để ông bà hai bên đợi lâu như vậy được."

Chưa đợi Khuất Tĩnh Văn trả lời thì đã nghe giọng của Khuất Quang Hán vọng vào: "Không cần vội, cứ để con bé ngủ."

"Bác trai à, như vậy không được đâu."

"Ưm, Tĩnh Văn, ai vậy?"

Nghe thấy âm thanh của nàng, Khuất Tĩnh Văn vội vàng đi về phía giường, vừa đi vừa nói với người trong điện thoại: "Em ấy dậy rồi, con cúp máy trước ạ."

"Được rồi, nhanh lên một chút."

"Dạ được."

Điện thoại vừa tắt, một nụ hôn lập tức rơi xuống trên khóe môi Kỳ Mặc Vũ, nàng cũng rất phối hợp mà đón lấy, sau đó mới mới vòng lấy cổ cô: "Là mẹ sao?"

Khuất Tĩnh Văn xoa đầu nàng rồi nhẹ nhàng gật đầu: "Ừm, mẹ giục chúng ta nhanh chóng qua đó."

Kỳ Mặc Vũ nghe xong mới chớp chớp mắt: "Mẹ đúng là chưa chịu buông tha cho em ngày nào hết a."

Khuất Tĩnh Văn điểm điểm mũi nàng: "Em đó, lại đây, chị giúp em."

Âm thanh vừa dứt, Kỳ Mặc Vũ lập tức hóa thân thành chú Kangaroo con, dính chặt lên người Khuất Tĩnh Văn.

Khuất Tĩnh Văn nhanh chóng mang nàng vào phòng tắm, đặt trước tấm gương khổng lồ rồi thành thục giúp nàng đánh răng rửa mặt.Dù đã quá quen thuộc với sự săn sóc này nhưng Kỳ Mặc Vũ vẫn không nhịn được cảm thán: "Vợ, chị nói xem, có phải em đã bị chị chiều hư rồi không?"

Khuất Tĩnh Văn khẽ nhướng mày: "Như vậy mới tốt."

Kỳ Mặc Vũ bị câu nói này làm cho vừa ngọt ngào vừa bất mãn: "Chị đúng là không nói lý lẽ."

Khuất Tĩnh Văn điểm điểm trán nàng: "Em mới là không nói lý lẽ, em là bà Khuất, chiều chuộng em là chuyện chị nên làm."

"Phải phải, bà Kỳ nói phải, em vẫn nên tận hưởng thì hơn."

Nàng vừa nói vừa vòng hai tay ôm lấy eo cô, dáng vẻ vừa nũng nịu vừa đáng yêu khiến cho trái tim Khuất Tĩnh Văn mềm nhũn."

Tiểu Vũ."

Nghe thấy âm thanh của cô, nàng vội ngẩng đầu, chỉ là còn chưa kịp định hình thì cái hôn lại lần nữa rơi xuống.

Không giống như cái hôn nhẹ nhàng khi nãy, nụ hôn lần này có chút ướt át, còn pha lẫn hương vị kem đánh răng, ngọt càng thêm ngọt.Lúc hai người từ phòng tắm bước ra đã là chuyện của một tiếng sau.

So với khi nãy da vẻ càng thêm hồng hào, đâu đó còn pha lẫn hương vị của gió xuân khiến cho bầu không khí xung quanh cũng vì thế mà thêm dịu ngọt.Nhưng mà cuộc sống vốn luôn tồn tại hai thái cực, trong lúc hai người bận liếc mắt đưa tình thì Tô Tử Phong và Mao Khởi Tuyết đã phải làm bạn cùng cây cỏ và nắng sớm được hơn hai tiếng.Thực sự mà nói, Tô Tử Phong vẫn là có chút mong đợi.

Đêm qua sau khi đi đón hai người trở về anh đã mất ngủ hết một đêm.

Một phần là thay Khuất Tĩnh Văn cảm thấy vui vẻ vì rốt cuộc phu nhân đã trở về, một phần thì có chút mong ngóng chuyện hôm nay.

Tuy nói bản thân là trai thẳng, bình thường cũng kiệm lời nhưng đối với chuyện tình cảm của bà chủ thì vẫn không tránh khỏi tò mò, huống chi hai người còn ngọt ngào như vậy."

Khởi Tuyết, cô nói xem hai người họ ở trên đó làm gì mà lâu như vậy?"

Mao Khởi Tuyết nghe xong câu hỏi này lại lần nữa thở dài: "Không phải tôi muốn nói anh, nhưng anh vẫn ngu ngốc như ngày nào."

Tô Tử Phong cũng không tỏ ra tức giận, ngược lại còn thêm hào hứng: "Nói tôi ngu ngốc cũng được, nhưng có thể tiết lộ một chút không?"

Mao Khởi Tuyết dùng ngón trỏ gõ gõ lên ấn đường, sau đó mới quay sang hỏi Tô Tử Phong: "Anh từng có bạn gái chưa?"

"Chuyện này..."

"Khoan, anh có bạn gái chưa không quan trọng.

Tôi hỏi anh, nếu anh có bạn gái, buổi sáng sau khi ngủ dậy anh sẽ làm gì?"

Nam nhân đầu đội trời chân đạp đất như Tô Tử Phong lại bị câu hỏi đơn giản này làm cho muốn hói đầu, anh ta chần chừ một lát rồi mới đáp: "Tất nhiên là mở mắt rồi, sau đó thì xuống giường, đánh răng rửa mặt."

Mao Khởi Tuyết lần nữa thở dài, sau đó lại vỗ vỗ vai anh ta: "Tử Phong, tôi nghĩ anh nên xin tiểu thư cho nghỉ phép, sau đó thì nhanh chóng tìm bạn gái."

"À..."

"Tiểu thư, phu nhân."

Tô Tử Phong còn đang muốn nói gì đó nhưng đã bị âm thanh của Mao Khởi Tuyết đánh gãy.

Anh ta theo bản năng lấy lại dáng vẻ nghiêm túc, sau đó cũng hướng hai người Khuất Tĩnh Văn cúi đầu.Kỳ Mặc Vũ tiến lên một bước rồi nở nụ cười ngọt ngào: "Chào buổi sáng.

Xin lỗi vì bắt hai người đợi lâu như vậy."

Khác với Khuất Tĩnh Văn luôn giữ dáng vẻ nghiêm túc với thuộc hạ, Kỳ Mặc Vũ lại thân thiết và gần gũi hơn rất nhiều.

Nhưng mà sự gần gũi này của nàng lại khiến cho Tô Tử Phong tê cả da đầu."

Phu nhân, khách sáo rồi."

Kỳ Mặc Vũ nghe xong lời này thì hơi kéo dài âm điệu: "Có chuyện này, có thể đừng gọi em là phu nhân không?

Cứ gọi tiểu Vũ là được rồi."

Thật ra đây cũng không phải là lần đầu nàng được người ta gọi như vậy.

Kể từ trước khi cùng cô kết hôn thì thỉnh thoảng nàng đã nghe thấy danh xưng này.

Chỉ là lúc đó do bận rộn tổ chức hôn lễ, hưởng tuần trăng mật rồi rồi đi du học nên cũng không để tâm lắm.

Bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy có chút gì đó chưa thích ứng.Tô Tử Phong lại gãi gãi đầu, tuy lời là nói với Kỳ Mặc Vũ nhưng ánh mắt lại hướng về người phía sau: "Phu nhân, cái này..."

Mao Khởi Tuyết khẽ cười một tiếng, vội thay người đồng đội của mình giải vây: "Phu nhân, chúng tôi gọi quen rồi, với lại như vậy mới phải phép."

Kỳ Mặc Vũ nghe xong thì vội quay đầu, sau đó còn nhìn Khuất Tĩnh Văn bằng ánh mắt chuyện này giải thích thế nào?Khuất Tĩnh Văn cũng không ngại ở trước mặt thuộc hạ ân ái, cô tiến lên một bước, ôm lấy eo nàng rồi khẽ thổi gió vào tai: "Không gọi như vậy, chị sẽ ghen."

Lời này của cô khiến cho Kỳ Mặc Vũ triệt để câm nín, bình giấm nhà nàng thực sự cũng quá to rồi."

Tiểu thư, chúng ta có thể xuất phát chưa?"

"Ừm."

Xem như tránh được kiếp nạn, Tô Tử Phong vội quay về buồng lái còn Mao Khởi Tuyết làm nhiệm vụ mở cửa xe.

Chiếc Rolls Royce Phantom vững vàng lăn bánh, chẳng mấy chốc đã hòa vào dòng người tấp nập."

Em cho rằng lần này trở về mọi thứ sẽ trở nên xa lạ, chỉ là không ngờ em nghĩ quá nhiều rồi."

Khuất Tĩnh Văn sủng nịch điểm mũi nàng: "Em chỉ đi có hai năm, không phải hai mươi năm."

"Aiza, không biết cái tên Hồ Nhã Hinh đáng ghét kia đã trưởng thành hơn chút nào chưa?"

"Không phải ngày nào em cũng gọi điện thoại cho em ấy sao?

Hửm?"

Kỳ Mặc Vũ thở dài một tiếng, sẵn tiện tựa đầu vào bả vai cô: "Nếu nói như vậy thì thực sự không trưởng thành hơn chút nào cả."

"Sao lại nói như vậy?"

"Mỗi ngày cậu ấy đều gửi cho em rất nhiều hình ảnh, nam nữ đều có.

Em thực sự bắt đầu hoài nghi năng lực của em trai chúng ta rồi a."

Khuất Tĩnh Văn nghe đến đây thì có hơi nâng giọng: "Nam nữ đều có sao?

Sao chị chưa từng nghe em nhắc qua?"

Nhận thấy tín hiệu nguy hiểm, Kỳ Mặc Vũ vội vàng đính chính: "Em cũng không quan tâm lắm nên mới không nói với chị."

Sau đó nàng lại giơ lên bàn tay trái: "Chị quên em là người đã có gia đình rồi sao?"

Khuất Tĩnh Văn khẽ cong môi: "Bạn học Kỳ thật ngoan."

Kỳ Mặc Vũ mỉm cười rồi hôn lên má cô: "Khuất lão sư quá khen."

Bầu không khí thoáng chốc lại lên men, Tô Tử Phong và Mao Khởi Tuyết ngồi phía trước mặc dù giả làm người điếc nhưng ánh mắt lại không nhịn được có vài màn giao lưu.

Những chuyện như vậy họ lẽ ra nên sớm quen rồi....Tác giả có lời muốn nói:Cành lá vươn mình, hoa đỏ thắm,Xuân về ta nói, chuyện trăm năm.P/s: Lì xì đầu năm =)))Lưu ý: Đây là phần 2 của tác phẩm Cùng Nàng Nói Chuyện Trăm Năm.

Nếu bạn nào chưa nắm được cốt truyện có thể đọc lại phần 1 nha.
 
Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
Chương 02: Đại gia đình


Cổng lớn Khuất gia đã sớm rộng mở, người trên kẻ dưới ai cũng trông ngóng giây phút được nhìn thấy hai người Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ trở về.Ngay từ sáng sớm, khoảng sân rộng lớn đã được trang hoàng lộng lẫy, người người tất bật chạy tới chạy lui, nhìn qua cũng không khác là mấy so với lễ mừng thọ của Khuất Quang Hán khi ấy.Lúc này trong sảnh lớn, Kỳ Mặc Túc đang cùng với Khuất Quang Hán chơi cờ.

Đới Kiến Dân và Khuất Quang Dương bên cạnh không biết từ khi nào lại biến thành bình luận viên, bầu không khí cũng vì vậy mà càng trở nên biến hóa."

Bác trai, xem ra ván này con lại thua rồi, vẫn nên để Tĩnh Văn chơi với bác, haha."

Khuất Quang Hán nhấp một ngụm trà, an ủi Kỳ Mặc Túc: "Mỗi người đều có một thế mạnh của riêng mình.

Thêm nữa, chơi cờ cũng cần vận may."

Kỳ Mặc Túc nghe xong lời này càng thêm cảm thán: "Con đã thua liền năm ván rồi, nếu là Tĩnh Văn có lẽ sẽ khác."

Khuất Quang Dương nghe đến đây thì chen vào: "Từ sáng đến giờ tôi nghe anh nhắc Tĩnh Văn không dưới mười lần, không biết tôi còn tưởng con bé mới là con gái anh."

Kỳ Mặc Túc phản bác: "Anh thông gia, anh cũng đừng nói tôi.

Không phải từ nãy đến giờ anh cũng chỉ nhắc đến tiểu Vũ sao.

Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân."

"Xem đó xem đó, anh đó, thật là."

Vừa lúc này thì Quản gia chạy vào, gương mặt vốn dĩ nghiêm túc giờ đây không giấu được hào hứng: "Đến rồi đến rồi, tiểu thư và phu nhân đến rồi."

Lời vừa dứt, bàn cờ lập tức bị bỏ lại, Khuất Quang Dương và Đới Kiến Dân cầm theo quải trượng tiến về phía cửa.

Mấy người Đới Triêu Lộ cũng từ trong bếp chạy ra, nhanh chóng xếp thành một hàng ngang trên bậc tam cấp, riêng Hồ Nhã Hinh và Khuất Trạch Nguyên ỷ vào sức trẻ trực tiếp chặn ngay đầu xe, không chờ được muốn tóm Kỳ Mặc Vũ từ trên xe xuống.Nhưng mà ý đồ này của hai người có vẻ không thành công lắm bởi vì trước khi cửa xe bên phía Kỳ Mặc Vũ được mở ra, Khuất Tĩnh Văn đã cho hai người họ một ánh mắt.

Đối với Hồ Nhã Hinh thì có thể có tác dụng hoặc không nhưng đối với Khuất Trạch Nguyên thì chắc chắn có.

Cậu lập tức đứng chỉnh tề, không dám cướp hoa trên tay Phật nữa.Sắp xếp xong mọi thứ, Khuất Tĩnh Văn mới thay Kỳ Mặc Vũ mở cửa xe.

Cô dùng tay phải mở cửa, tay trái thì che trên đỉnh đầu nàng, hành động này khiến cho Kỳ Mặc Vũ cảm thấy thực sự rất bất đắc dĩ.Nàng lườm cô một cái: "Khuất lão sư, em có thể tự mở cửa a."

Khuất Tĩnh Văn nghe xong chỉ mỉm cười, cũng không có ý định phản bác, điều này làm cho Kỳ Mặc Vũ càng thêm bất lực.Hồ Nhã Hinh không nhịn được nữa, bắt đầu trêu chọc: "Mặc Vũ, cậu nhanh lên.

Nắng sắp bể đầu rồi mà cậu vẫn ở đó liếc mắt đưa tình."

Kỳ Mặc Vũ nghe xong lập tức bắn ánh mắt về phía Hồ Nhã Hinh: "Gọi chị dâu."

Khuất Trạch Nguyên tiến lên một bước: "Chị dâu, chào mừng chị trở về."

Kỳ Mặc Vũ gật đầu mấy cái, sau đó lại nói: "Chị nói cậu ta, không có nói em."

Hồ Nhã Hinh liền bĩu môi, bộ dáng còn lâu: "Mình với anh ta còn chưa kết hôn, chị dâu cái gì chứ."

Kỳ Mặc Vũ lập tức câu lấy cổ cô: "Vậy thì mau chóng kết hôn đi."

Khuất Trạch Nguyên ở bên cạnh nghe đến đây đôi mắt liền sáng rực, chỉ là rốt cuộc vẫn bị Hồ Nhã Hinh dội cho một gáo nước lạnh: "Nằm mơ đi, mình vẫn còn muốn bay nhảy."

Kỳ Mặc Vũ còn muốn trêu ghẹo thêm mấy câu nhưng đã bị Thái Vịnh Nghi réo tên, lúc này nàng mới đưa mắt quan sát hết một lượt.Đứng ở vị trí chủ vị là Khuất Quang Hán, Trầm Lệ Chi, Đới Kiến Dân và Trang Thu Nhiên.

Bên cạnh họ là Đới Thu Giang, Hứa Bân và Hứa Vũ Tình.

Kỳ Mặc Túc, Thái Vịnh Nghi, Khuất Quang Dương và Đới Triêu Lộ thì đang đi về phía nàng, mỗi người một cảm xúc khác nhau.

Nếu như Khuất Quang Dương và Đới Triêu Lộ không giấu được vẻ vui mừng thì Thái Vịnh Nghi vẫn cố bày ra dáng vẻ nghiêm túc.

Chỉ có Kỳ Mặc Túc sớm đã rưng rưng, khiến cho Thái Vịnh Nghi cảm thấy rất mất mặt."

Ba, mẹ."

"Con gái, rốt cuộc con cũng về rồi."

Kỳ Mặc Vũ dùng tốc độ nhanh nhất nhào vào lòng Kỳ Mặc Túc.

Hôm nay nàng mặc một cái váy màu trắng liền thân được thiết kế riêng, tóc dài màu đen theo gió tung bay càng tôn lên dáng vẻ của thiếu nữ trưởng thành.

Chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đủ để khiến trái tim người làm cha mềm nhũn."

Sao lại có tóc bạc rồi?

Nhưng mà ba của con vẫn đẹp trai như ngày nào."

Kỳ Mặc Túc bị câu nói này của nàng chọc cười, nhanh chóng lấy lại phong độ: "Đó là đương nhiên, con là thừa hưởng gen của ba đó."

Lúc này Thái Vịnh Nghi mới tiến lại gần hắng giọng: "Một mình anh có thể sinh con được sao?"

Kỳ Mặc Túc bắt đầu nịnh bợ: "Vẫn phải cảm ơn vợ."

"Mẹ."

Thái Vịnh Nghi lại cho chồng một ánh mắt rồi mới nhìn sang con gái.

Bà không thể không thừa nhận Kỳ Mặc Vũ của hiện tại đã ngày càng xinh đẹp thành thục, người làm mẹ như bà cũng hết sức tự hào.Mặc dù rất muốn khen con gái một tiếng nhưng rốt cuộc vẫn cố tỏ ra ngạo kiều: "Cửa xe cũng không biết tự mở, có phải con bị vợ chiều hư rồi không?"

Kỳ Mặc Vũ cúi người ôm bả vai mẹ: "Nào có, mẹ hỏi chị ấy đi."

"Tĩnh Văn, có phải không?"

Khuất Tĩnh Văn liền gật đầu: "Là do con muốn thay em ấy mở cửa."

"Mẹ nghe chưa, con rất ngoan nha."

Kỳ Mặc Túc cười to: "Con gái của ba đương nhiên ngoan rồi."

Thái Vịnh Nghi thở dài: "Tĩnh Văn, con chỉ biết bênh nó."

Kỳ Mặc Vũ lè lưỡi, vô cùng tinh nghịch.Khuất Tĩnh Văn đưa tay xoa đầu nàng, còn dành cho nàng một ánh mắt chứa muôn vạn cưng chiều.Chờ đến khi Kỳ Mặc Vũ chào hỏi đến chỗ Khuất Quang Hán đã là chuyện của mười phút sau.

Khuất Quang Hán đối với đứa cháu dâu này càng nhìn càng vừa mắt, thế nên thái độ của ông đối với nàng kém đi một phần nghiêm khắc, ngược lại còn có chút nuông chiều."

Tiểu Vũ, ông nội có chuẩn bị quà cho con, có nhìn thấy không?"

Kỳ Mặc Vũ nhìn theo ánh mắt của Khuất Quang Hán, lúc này nàng mới chú ý, ngay vị trí trung tâm có hai chiếc xe mới tinh đang đậu, một đỏ một trắng.

Trong đầu Kỳ Mặc Vũ lập tức hiện lên một dấu chấm hỏi, Khuất Quang Hán không nhanh không chậm giải thích: "Chiếc màu trắng là ông nội tặng con, đây là xe sản xuất riêng, chỉ có một chiếc duy nhất."

"Vậy còn..."

Kỳ Mặc Túc lập tức nhảy vào: "Chiếc màu đỏ là ba tặng con, không phải lần đó con nói với ba là thích nó sao?

Bây giờ cũng nên mua cho con rồi."

Mặc dù bình thường tương đối kiệm lời nhưng mà nhìn thấy Khuất Quang Hán mua món quà như vậy tặng cho cháu dâu, Đới Kiến Dân hiếm khi nổi hứng trêu chọc: "Lão Khuất, sống tới từng tuổi này, lần đầu tiên tôi thấy ông vô vị như vậy."

Khuất Quang Hán cũng không hề bị câu nói này làm cho lung lay, ông quay sang nói với Đới Kiến Dân: "Lão già như ông làm sao hiểu được."

"Tôi không hiểu sao, hứ.

Tiểu Vũ, ông ngoại cũng có quà tặng con."

Đới Kiến Dân nói xong ra hiệu cho Trang Thu Nhiên, Trang Thu Nhiên liền mỉm cười ôn hòa rồi đưa đến một xấp giấy: "Đây là phần đất đai ở Bắc Thành của nhà họ Đới, tất cả đều đã chuyển cho con, xem như quà chúc mừng."

"Ông ngoại, bà ngoại, cái này quá lớn, con..."

Trang Thu Nhiên mỉm cười vỗ vỗ bàn tay nàng: "Chỉ là một phần nhỏ, con không nhận ông bà già này sẽ ăn không ngon ngủ không yên."

Nghe xong lời này, Kỳ Mặc Vũ liền hướng ánh mắt cầu cứu về phía Khuất Tĩnh Văn, chỉ là Khuất Tĩnh Văn cũng không phản đối: "Cảm ơn ông bà ngoại."

Khuất Quang Hán liếc mắt một cái rồi nói với Đới Kiến Dân: "Tôi còn tưởng thế nào, hóa ra ông cũng vô vị không kém."

Hiếm khi hai lão già này trẻ con như vậy, Trầm Lệ Chi và Trang Thu Nhiên đều tỏ ra bất lực.

Rốt cuộc thì vẫn là Khuất Tĩnh Văn lên tiếng."

Đứng cũng mỏi rồi, ông bà nội, ông bà ngoại, ba mẹ, chúng ta vào nhà trước đi."

Trầm Lệ Chi cũng nhanh chóng thúc giục: "Phải phải, vào nhà trước đi, tiểu Vũ chắc cũng đói rồi."

Bên trong bàn tiệc đã chuẩn bị xong, nhìn hết một lượt thì toàn là những món ăn mà Kỳ Mặc Vũ yêu thích.Mặc dù kết hôn đã gần 3 năm nhưng những bữa cơm đông đủ thế này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, nói gì thì nói nàng vẫn có chút chưa quen, huống chi hôm nay lại là nhân vật chính."

Nghe Tĩnh Văn nói con không những là thủ khoa mà còn đạt số điểm tối đa, con cháu Khuất gia đúng là không làm người khác thất vọng."

Đới Kiến Dân nghe Khuất Quang Hán nói xong thì phản bác: "Ông cũng thật biết tranh thủ, hai cháu bên thông gia vẫn còn ngồi đây đó."

Thái Vịnh Nghi mỉm cười: "Không sao ạ, chúng con cũng xem Tĩnh Văn là con cháu của Kỳ gia."

"Đã nghe thấy chưa?"

Hồ Nhã Hinh từ nãy đến giờ vẫn chưa được nói chuyện, vừa tìm thấy cơ hội thì lập tức xen vào: "Mặc Vũ, lần trước cậu nói có một người tên Christina theo đuổi cậu, quá trình như thế nào?"

Câu hỏi này của cô đã thành công thu hút tất cả ánh mắt của những người có mặt, Kỳ Mặc Vũ vô thức nhìn sang Khuất Tĩnh Văn rồi mới lườm Hồ Nhã Hinh một cái: "Cái gì mà theo đuổi chứ, cô ta là làm phiền mình nhưng đã bị vợ mình đá bay rồi."

"Thật sao?

Làm mình tưởng sẽ hóng được gì đặc sắc, xem ra là phải thất vọng rồi."

Để tránh cho bình giấm nhà bị đổ, Kỳ Mặc Vũ vội nói lảng sang chuyện khác: "Công ty của cậu sao rồi?"

Nhắc đến chuyện này, đôi mắt của Hồ Nhã Hinh liền sáng rực: "Nói cho cậu biết, sắp tới mình sẽ ký với rất nhiều tiểu thịt tươi, đến lúc đó sẽ giới thiệu với cậu."

"Tiểu thịt tươi?"

Đới Thu Giang đối với thuật ngữ này có chút mới lạ nên không nhịn được thắc mắc.Hứa Vũ Tình vội giải thích: "Mẹ, tiểu thịt tươi là chỉ những nam diễn viên trẻ tuổi đẹp trai đó."

Sau đó cô lại nói với Hồ Nhã Hinh: "Chị Nhã Hinh, em cũng rất có hứng thú với giới giải trí, chị xem em có thể đi làm diễn viên được không?"

"Đương nhiên là được, với bàn tay tài hoa của chị, không chuyện gì là không thể."

"Vậy được nha, em sẽ nhắn tin cho chị."

Hồ Nhã Hinh ra dấu ok sau đó mới cúi đầu tiếp tục dùng bữa, Khuất Trạch Nguyên bên cạnh từ đầu đến cuối chỉ lắng nghe, dù cho có chút ghen tuông cũng không dám lên tiếng."

Em trai, em nuông chiều cậu ấy như vậy cậu ấy sẽ được nước làm tới đó."

Nghe Kỳ Mặc Vũ nói như vậy, Khuất Trạch Nguyên mới mỉm cười: "Em chỉ sợ nuông chiều không đủ."

Kỳ Mặc Vũ bĩu môi cảm thán: "Chị em hai người thật giống nhau."

Khuất Tĩnh Văn đang bóc vỏ tôm nghe xong thì ngẩng đầu nhìn nàng: "Đừng chỉ lo nói chuyện, ăn nhiều một chút."

Đới Triêu Lộ bổ sung: "Đúng đó, mấy món này là chúng ta thay nhau chuẩn bị, còn cá cược xem con thích ăn món nào nhất.

Lát nữa nhớ phải chấm điểm đó."

"Con dâu, nói cho con biết.

Ba đây còn hiếm khi được ăn đồ ăn do bà ấy nấu."

Đới Triêu Lộ vỗ vai chồng: "Sao anh lại hơn thua với con mình chứ."

Thấy Kỳ Mặc Vũ được trên dưới Khuất gia yêu thương như vậy, Kỳ Mặc Túc và Thái Vịnh Nghi đều cảm thấy hạnh phúc thay nàng.

Thật ra trước lúc gả nàng vào nhà họ Khuất, không đêm nào Thái Vịnh Nghi được ngon giấc.

Khuất gia ở Bắc Thành là đại gia tộc đứng đầu, khuôn phép và lễ nghĩa sẽ không thể nào thiếu được.

Nhưng mà đứa trẻ Kỳ Mặc Vũ này từ nhỏ đã thích bay nhảy, bà không thể tưởng tượng được cảnh nàng về làm dâu nhà người ta sẽ như thế nào.

May mắn thay người nàng lấy là Khuất Tĩnh Văn, chỉ bằng sự chở che của cô thôi cũng đủ để nàng sống vô lo vô nghĩ nửa đời còn lại.Buổi tối tất cả mọi người đều lưu lại Khuất trạch.

Kỳ Mặc Vũ sau một ngày bị mọi người vây lấy hỏi đông hỏi tây thì rốt cuộc cũng được thả về vòng tay của Khuất Tĩnh Văn.

Cửa vừa đóng lại, nàng liền ngã vào cái ôm ấm áp.

Khuất Tĩnh Văn khẽ vuốt tóc nàng rồi nhẹ nhàng hôn lên vầng trán non mịn."

Có mệt lắm không?"

Kỳ Mặc Vũ rất muốn nói không mệt nhưng đứng trước sự nuông chiều này nàng vẫn là vừa mềm vừa dính mà gật đầu.Khuất Tĩnh Văn khẽ mỉm cười, vừa định nói gì đó thì tiếng gõ cửa vang lên, theo sau đó là giọng nói của Thái Vịnh Nghi: "Mẹ vào được không?"

Kỳ Mặc Vũ vội đứng thẳng người, Khuất Tĩnh Văn thì nhanh chóng đi đến mở cửa: "Mẹ, đến tìm tiểu Vũ sao?"

Thái Vịnh Nghi nhẹ gật đầu, sau đó hướng ánh mắt về phía con gái cưng đang tươi cười đứng đó.Khuất Tĩnh Văn quay sang nói với hai người: "Em nói chuyện với mẹ đi, chị pha cho em ly sữa."

Kỳ Mặc Vũ mỉm cười với cô một cái sau đó còn tặng kèm một cái hôn gió.Người đi rồi, nàng mới đến gần ôm lấy mẹ mình mà nũng nịu: "Mẹ nhớ con sao?"

Thái Vịnh Nghi dùng ngón trỏ điểm mũi nàng, sau đó cố ý đẩy ra xa: "Đừng có tưởng bở."

Nàng xem như cũng đã quá quen thuộc với tính cách này của mẹ nàng nên vội tiếp lời: "Vậy chắc chắn là lão ba bảo mẹ sang đúng không?"

Lúc này Thái Vịnh Nghi mới miễn cưỡng gật đầu, lại còn cố ý bổ sung: "Ba của con già đầu rồi chỉ biết có con gái, mẹ thấy tốt nhất nên để ba con dọn sang sống cùng hai đứa."

Nghe đến đây Kỳ Mặc Vũ liền không khách sáo mà lắc đầu: "Không được đâu, ba mẹ vẫn nên tận hưởng thế giới hai người thì tốt hơn, con sợ để ba sang chỗ con thì đổi lại mỗi ngày con đều phải nghe ba khóc lóc vì nhớ mẹ."

"Nói rõ một chút, là thế giới hai người của ba mẹ hay là thế giới hai người của con?"

Bị nói trúng tim đen, Kỳ Mặc Vũ liền thè lưỡi: "Không phải chúng ta đều giống nhau sao?"

Thái Vịnh Nghi lần nữa bất lực thở dài: "Con đó, đã làm vợ người ta rồi mà vẫn trẻ con như vậy."

Kỳ Mặc Vũ thay đổi tư thế gối đầu đùi bà, cả người cuộn tròn lại trông như một đứa trẻ: "Làm vợ người ta thì vẫn là con của ba mẹ, điều này sẽ không bao giờ thay đổi."

Thái Vịnh Nghi ngước mắt sau đó lại cúi đầu vuốt tóc nàng: "Sắp tới có dự định gì không?"

Nàng nắm lấy tay mẹ mình: "Mẹ, có chuyện này con muốn nói với mẹ.

Tinh Kiện..."

Nghe đến đây bà vội ngắt lời: "Mẹ biết, nếu như con chưa muốn tiếp quản công ty thì cũng không sao.

Dù sao ba mẹ vẫn còn đủ sức, con cứ đi làm chuyện con muốn làm."

Nếu như là trước kia, Thái Vịnh Nghi tuyệt đối sẽ không tùy ý chiều theo ý muốn của Kỳ Mặc Vũ.

Chỉ là hiện tại đã khác, bên cạnh nàng đã có Khuất Tĩnh Văn, bà đối với cô là hoàn toàn tin tưởng.

Thêm nữa Kỳ Mặc Vũ của hiện tại đã thành thục hơn rất nhiều, bà tin rằng mỗi lựa chọn của nàng đều đã qua suy tính kỹ càng, chuyện của bà cùng chồng là ủng hộ và tiếp thêm cho nàng thêm động lực."

Mẹ, mẹ vẫn là tốt nhất."

Thái Vịnh Nghi hơi nhướng mày: "So với vợ con thì sao?"

"Cái này không thể so sánh đâu."

"Con đó."...Lúc Thái Vịnh Nghi trở ra thì Khuất Tĩnh Văn vừa lúc nhìn thấy, cô lên tiếng chào hỏi trước: "Mẹ, đã nói chuyện xong rồi sao?"

Thái Vịnh Nghi gật đầu một cái: "Dặn dò nó mấy câu, tránh bị con nuông chiều quá sinh hư."

Âm thanh trầm thấp của Khuất Tĩnh Văn vang lên, theo sau đó là nụ cười sủng nịch: "Em ấy là vợ con, đây là chuyện nên làm."

Thái Vịnh Nghe nghe xong vỗ vỗ vai cô: "Được rồi, mang sữa vào kẻo nguội.

Mẹ về phòng trước."

"Dạ được, chúc mẹ ngủ ngon."...Tác giả có lời muốn nói:Kỳ Mặc Vũ: "Nguyện cùng nhau đi qua năm tháng dài đằng đẵng, dù có thế nào vẫn chung thủy vẹn nguyên, trước sau như một."

Khuất Tĩnh Văn: "Nguyện cùng nhau,Xuân ngắm hoa rơi, hạ ăn trái ngọtThu đón gió mát, đông nhìn tuyết rơiXuân hạ thu đông, bốn mùa như ý."

P/s: Phúc lợi Valentine nha.

Chúc mọi người lễ tình nhân vui vẻ!!!
 
Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
Chương 03: Cuộc sống thường nhật (01)


Hai người trở về Lãm Thúy Sơn Trang đã là chuyện của chiều ngày hôm sau.

Cái nắng oi ả đã lùi đi để nhường chỗ cho ánh hoàng hôn rực rỡ.

Khuất Tĩnh Văn theo thói quen giúp Kỳ Mặc Vũ mở cửa, Đông Đông và Hạ Hạ đã không chờ đợi được nữa, trực tiếp bổ nhào lên người của nàng."

Hạ Hạ, từ từ, chị không đứng vững haha."

Tiếng cười giòn tan của nàng giống như một nốt nhạc đẹp đẽ điểm tô cho bản nhạc ngày xuân.

Khuất Tĩnh Văn ở một bên ngắm nhìn, nhân tiện bế thêm Đông Đông vốn dĩ còn đang chờ ở nóc xe.So với những ngày đầu tiên, Đông Đông và Hạ Hạ bây giờ chỉ có ngày càng mập thêm chứ không có gầy đi.

Cho nên, dù cho hai năm qua đã rất chăm chỉ tập luyện thể thao nhưng Kỳ Mặc Vũ vẫn không đủ sức lực để phản kháng lại.

Cuối cùng vẫn là Khuất Tĩnh Văn lên tiếng nhắc nhở: "Hạ Hạ, đừng nháo nữa."

Hạ Hạ vội thu lại động tác, nghe lời bước sang đứng nghiêm trang ở một bên, chỉ là cái lưỡi dài vẫn của nó vẫn thè ra, cái đuôi thì không ngừng ngoe nguẩy.

Đông Đông ở trên tay Khuất Tĩnh Văn quăng cho Hạ Hạ một ánh mắt xem thường, sau đó mới nhảy đến cọ cọ vào chân Kỳ Mặc Vũ, giống như muốn dạy dỗ lễ nghi cho đứa "em trai" có phần hiếu động.Kỳ Mặc Vũ ở một bên cảm thán: "Hai năm trôi qua, không những không trưởng thành mà còn nghịch ngợm hơn nữa a."

Khuất Tĩnh Văn đưa tay xoa đầu nàng: "Sương xuống rồi, chúng ta vào nhà trước đã."

Kỳ Mặc Vũ gật đầu một cái sau đó lon ton chạy vào nhà hít một hơi thật sâu: "Vẫn là ở nhà thích hơn."

Khuất Tĩnh Văn đến gần nàng, sau đó quen thuộc vòng cánh tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh: "Có đói bụng không, chị xuống bếp nấu gì đó cho em."

"Không cần đâu, lúc nãy trước khi về mẹ có cho em ăn một chén tổ yến, bây giờ còn chưa đói."

Sau đó nàng lại bổ sung: "Hay là để em nấu cho chị ăn có được không?

Em nhớ chị còn chưa ăn gì."

Khuất Tĩnh Văn nghe xong thì dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn nàng: "Đúng thật là có chút đói... nhưng mà..."

Lời còn chưa dứt, môi của Kỳ Mặc Vũ đã cảm nhận được hương vị ngọt ngào quen thuộc.

Nàng theo bản năng đón lấy, sau đó lại mềm nhũn mà ngã vào lòng cô.

Đông Đông và Hạ Hạ ở một bên đưa mắt nhìn nhau, sau đó mỗi đứa chọn một hướng mà rời đi, không hề muốn ở lại để làm kỳ đà cản mũi.Bầu không khí ái muội chẳng mấy chốc được thắp lên, Khuất Tĩnh Văn không cần tốn quá nhiều công sức đã thành công bế Kỳ Mặc Vũ trở về phòng ngủ chính.

Cô đặt nàng ở trên giường, bản thân thì trở vào phòng tắm mở nước nóng.Mùa xuân cảnh vật tươi tốt, trái cây thơm ngọt chỉ chờ người đến hái.

Chiếc gương rộng lớn phản chiếu những làn sương mờ ảo, trong làn sương đó có hai bóng dáng xinh đẹp vừa hư vừa thực đang quấn lấy nhau, cùng nhau luân hãm.Bàn tay của Khuất Tĩnh Văn tinh tế lướt qua từng lớp da thịt nhẵn nhụi, ở mỗi nơi nó lướt qua đều để lại một loại ấn ký vô hình khiến cho da thịt nơi đó càng thêm hồng hào xinh đẹp.Kỳ Mặc Vũ nhắm mắt hưởng thụ, chờ đến khi cô chơi đùa đủ rồi thì mới điểm điểm vào chiếc bụng săn chắc của cô: "Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này, đều rất cứng."

Khuất Tĩnh Văn nghe xong mỉm cười chụp lấy ngón tay nàng, cái mũi thẳng tắp từ từ tiến vào trong tầm mắt: "Vậy, em có thích không?"

Kỳ Mặc Vũ khẽ cười một tiếng rồi vòng hai tay ôm lấy cổ cô: "Khuất lão sư, chị học hư rồi."

Khuất Tĩnh Văn không đáp lại, chỉ dùng hành động bắt đầu chiếm lấy nàng.Hai người em vờn chị chị vờn em đến tận khuya, chờ đến khi Kỳ Mặc Vũ không còn chút sức lực nào thì mới dừng lại.

Trên chiếc giường mềm mại, Khuất Tĩnh Văn đem nàng bao bọc vào lòng, da thịt nhẵn nhụi tiếp xúc với nhau, xúc cảm rất tốt.Kỳ Mặc Vũ nắm lấy bàn tay xinh đẹp của cô mà chơi đùa, trong đầu lại không tự chủ nhớ lại thời điểm nàng vừa dọn đến đây, càng nghĩ lại càng không nhịn được mà bật cười.Tiếng cười của nàng thành công thu hút sự chú ý của Khuất Tĩnh Văn, cô hôn lên đỉnh đầu của nàng một cái rồi mới hỏi: "Sao lại cười?"

Kỳ Mặc Vũ không nhanh không chậm mà giải thích: "Em đang nghĩ tới lý do ngày trước dọn đến đây.

Vị nào đó nhà em ghen đến bất chấp."

Sau đó nàng lại bổ sung: "Phải rồi, em nghe nói chị Tuyết Lan và Vệ lão sư trước đây còn có một tầng quan hệ.

Cụ thể là thế nào?"

Khuất Tĩnh Văn đem má áp lên đỉnh đầu nàng rồi mới từ từ xâu chuỗi: "Chị cũng không rõ, nhưng mà nghe nói hai năm nay Vệ Âm vẫn đang theo đuổi Tuyết Lan."

Nàng nghe xong thì cảm thán: "Cuộc sống này đúng thật luôn khiến chúng ta đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Em thực sự rất tò mò a."

Cô khẽ mỉm cười: "Hay chị nói Khởi Tuyết giúp em điều tra một chút?"

Nàng nghe xong vội vàng ngăn cản: "Không được đâu nha, dù sao đây cũng là chuyện riêng của họ.

Nếu muốn biết hỏi thẳng vẫn tốt hơn."

Khuất Tĩnh Văn điểm nhẹ lên mũi nàng: "Được rồi, lần sau hẹn Tuyết Lan đến, lúc đó tùy ý em hỏi.

Khuya rồi, ngủ trước đi đã."

Kỳ Mặc Vũ bĩu môi, giọng điệu có chút oán trách: "Khuất lão sư, là ai không cho em ngủ hả?"

Khuất Tĩnh Văn liền nhỏ giọng dỗ dành: "Là lỗi của chị, ngày mai đền bù cho em, có được không?"

"Tùy em quyết định?"

"Tùy em quyết định."...Lúc này tại một góc quen thuộc trong quán bar, Vệ Âm say đến bất tỉnh nhân sự, nhân viên phục vụ vừa mới đến đối với tình huống này tỏ ra vô cùng lúng túng.Sau một hồi chần chừ, anh ta vẫn quyết định đến gọi cô dậy: "Vị tiểu thư này, có muốn tôi giúp cô gọi xe không?"

Người nằm đó từ từ mở mắt, mái tóc vốn dĩ được chăm chút kỹ lưỡng giờ đi đã rối tung rối mù.

Cô nhìn anh chàng phục vụ một lát rồi mới đem điện thoại đưa cho anh ta."

Giúp tôi gọi một người."

30 phút sau, Doãn Tuyết Lan vừa miễn cưỡng vừa tức giận đi đến trước mặt Vệ Âm.

Anh chàng phục vụ giống như gặp được cứu tinh, nhanh chóng đem điện thoại và túi xách đưa cho cô rồi nói: "Cô là Doãn tiểu thư đúng không?

Có thể phiền cô giúp cô ấy thanh toán không?"

Doãn Tuyết Lan nghiến răng nghiến lợi gật đầu, sau khi nhìn thấy con số trên hóa đơn thì triệt để phát hỏa: "Vệ Âm, cô định uống hết rượu ở chỗ này sao?"

Âm lượng của Doãn Tuyết Lan không nhỏ nhưng dường như người kia không hề nghe thấy.

Doãn Tuyết Lan nắm chặt nắm đấm, cố gắng nuốt cục tức vào lòng rồi nói cảm ơn với anh chàng phục vụ.Anh ta cúi đầu một cái, sau đó chủ động đề nghị giúp đỡ: "Tôi giúp cô đỡ cô ấy ra xe nhé?"

Doãn Tuyết Lan không hề do dự mà đồng ý, chỉ là đến lúc anh chàng phục vụ chạm vào, Vệ Âm lại bắt đầu phản kháng, lầm bà lầm bầm: "Tránh ra, tôi muốn Doãn Tuyết Lan."

Doãn Tuyết Lan thực sự cảm thấy tê cả da đầu, lẽ ra lúc nãy nhìn thấy dãy số quen thuộc cô nên trực tiếp tắt đi, nếu không sẽ không đụng phải cái tên phiền phức này.

Bây giờ đến cũng đã đến, cũng không thể quay đầu được nữa.Cô hít một hơi rồi đi đến bên cạnh Vệ Âm: "Là tôi, bây giờ cô có thể đứng lên không?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Vệ Âm hơi ngẩng đầu rồi nở một nụ cười, sau đó thì chống hai tay lên mặt bàn, cố gắng đứng dậy.Chỉ là chưa đầy một giây, Vệ Âm lại bắt đầu nghiêng ngã, sau đó thì trực tiếp nhào vào lòng Doãn Tuyết Lan khiến cho cô thiếu chút nữa là không đứng vững.Anh chàng phục vụ nhìn thấy tình huống này thì gãi gãi đầu, sau đó thì nói với Doãn Tuyết Lan: "Hay là tôi giúp cô cầm túi xách?"

Doãn Tuyết Lan cúi đầu nhìn người đang dính chặt trong lòng ngực sau đó bất đắc dĩ gật đầu: "Vậy làm phiền anh."

Lúc hai người ngồi lên xe đã là chuyện của hai mươi phút sau.

Vệ Âm cao hơn cô cho nên đem được người ra xe cũng không phải chuyện dễ dàng.

Doãn Tuyết Lan cảm thấy toàn thân lúc này toàn là mồ hôi, lại còn thêm mùi rượu hết sức khó chịu.

Nếu không phải tên phục vụ đang nhìn chằm chằm, cô thực sự rất muốn đem người phụ nữ kia quăng vào sọt rác."

Cô Doãn, nếu không có việc gì nữa tôi trở vào làm việc đây."

"Cảm ơn anh."

Trở về buồng lái, Doãn Tuyết Lan gõ gõ lên vô lăng mấy cái rồi mới khởi động xe.

Cô chạy dọc con đường lớn, tìm đại một khách sạn rồi đem người quăng ở đó.

Sau khi giúp Vệ Âm thu xếp xong, Doãn Tuyết Lan mới đứng tựa vào cửa sổ ngắm nhìn con ma men đang say ngủ.

Vệ Âm như vậy không khỏi khiến cô nhớ lại ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Người kia cũng say khướt như thế này và cô cũng không khác biệt....Tác giả có lời muốn nói:Mặc dù đã từng đề cập ở văn án nhưng sợ mọi người kỳ vọng quá nhiều nên mình muốn lưu ý lại là, phần 2 chỉ tập trung làm rõ nội dung chương cuối phần 1 nên những câu chuyện sẽ mang tính rời rạc, cốt truyện cũng không có gì quá hấp dẫn, chủ yếu là dặm thêm chút đường cho mọi người, bù đắp một chút tiếc nuối ở phần 1.Mọi người đọc truyện vui vẻ nha.
 
Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
Chương 04: Vệ Doãn (01)


Doãn Tuyết Lan từ nhiều năm trước đã tiếp quản Doãn thị, cô cũng không mất quá nhiều thời gian để nắm trong tay một nửa thị trường trang sức trong nước rồi sau đó nhanh chóng một đường tiến thẳng ra nước ngoài.Năm đó Luân Đôn diễn ra tuần lễ thời trang thường niên, Doãn thị của Doãn Tuyết Lan chính là nhà tài trợ trang sức mà chính bản thân cô cũng là khách mời đặc biệt ngồi ở hàng ghế đầu của mỗi buổi biểu diễn.

Cũng tại đây, cô gặp gỡ và quen biết Vệ Âm.Vệ Âm khi ấy vừa tốt nghiệp đã được mời về làm Nhà sản xuất Âm nhạc của tuần lễ thời trang.

Vốn dĩ một người ngồi ở hàng ghế khán giả, một người thì luôn tất bật ở sau hậu trường.

Thế nhưng có lẽ ông trời đã cố ý sắp đặt để họ gặp nhau, để rồi sau đó kéo theo một hồi dây dưa không rõ.Rafael Rush, Giám đốc Điều hành của Hiệp hội thời trang Anh quốc vốn là đối tác làm ăn của Doãn Tuyết Lan.

Sau khi buổi biểu diễn cuối cùng kết thúc, Rush đã chạy đến cùng cô chào hỏi, kèm theo đó là một lời mời."

Lana, lát nữa Hiệp hội có một buổi tiệc chiêu đãi, cô sẽ tham gia chứ?"

Doãn Tuyết Lan lịch thiệp nở nụ cười: "Tất nhiên rồi, Rush."

Rush hài lòng giơ lên ngón tay cái, sau đó còn bổ sung: "Lát nữa giới thiệu cho cô một người bạn, tôi nghĩ các cô sẽ rất hợp nhau."

Doãn Tuyết Lan hơi nhướng mày: "Vậy sao?

Thật đáng mong đợi."

Buổi tiệc rượu nhanh chóng diễn ra ngay sau đó, Doãn Tuyết Lan đang nói chuyện cùng người đàn ông bên cạnh thì trông thấy Rush mang người tới.

Cô gái đi bên cạnh Rush mặc một bộ âu phục màu đen, dáng người cao ráo, đôi mắt sâu thăm thẳm chứa đựng phong tình, là kiểu người rất dễ thu hút ong bướm."

Giới thiệu với cô, đây là Veil, Nhà sản xuất Âm nhạc của tuần lễ thời trang lần này.

Cô ấy cũng là bạn của tôi."

Vệ Âm vừa nhìn thấy Doãn Tuyết Lan đã không thể rời mắt.

Trực giác nói cho cô biết cô cùng người trước mặt có thể là đồng hương, thế nên cô cũng không ngại nói mấy câu bằng tiếng mẹ đẻ: "Xin chào, cô có thể gọi tôi là Veil hoặc Vệ Âm."

Doãn Tuyết Lan mỉm cười, đưa tay chạm vào bàn tay đang chờ sẵn: "Xin chào, Doãn Tuyết Lan."

Rush ở một bên nhìn hai người đẹp thay phiên chào hỏi, trong lòng không khỏi nghĩ ngợi xa xăm.

Phải biết anh ta làm trong giới nghệ thuật đã lâu, suy nghĩ cũng không giống người thường.

Rush đặc biệt thích ngắm nhìn những cô gái xinh đẹp, lại càng thích hơn khi thấy họ đứng bên cạnh nhau."

Tôi còn bạn bè phải tiếp đãi, Veil, giao Lana cho cô nhé."

Vệ Âm không chần chừ gật đầu: "Đi thong thả."

Sau khi Rush rời đi, Vệ Âm mới ngồi xuống bên cạnh Doãn Tuyết Lan: "Nghe nói cô Doãn là nhà tài trợ trang sức lần này, không ngờ cô còn trẻ mà đã thành công như vậy, thật đáng để người khác ngưỡng mộ."

Doãn Tuyết Lan mỉm cười lắc lắc ly rượu trong tay, mấy lời khách sáo này cô nghe cũng quen rồi, tất nhiên là dư thừa khả năng ứng phó: "Cô Vệ đây cũng khiến người khác ngưỡng mộ, Rush có vẻ rất tán thưởng cô."

Vệ Âm vừa cười vừa lắc lắc đầu: "Tôi nghĩ chúng ta tốt nhất đừng nên nhắc đến anh ta, anh ta đối với ai thì cũng như vậy thôi."

Doãn Tuyết Lan nghe xong chỉ mỉm cười không đáp lại.Vệ Âm ở một bên quan sát, đường nét trên khuôn mặt của Doãn Tuyết Lan hết sức nhu hòa, so với cô đúng là khác một trời một vực.

Vệ Âm thừa nhận, cô đối với người này có thể là vừa gặp đã yêu."

Cô Doãn, tôi uống cùng cô có được không?"

Doãn Tuyết Lan im lặng một lúc rồi mới nâng lên ly rượu trong tay: "Mời."

"Mời."

Đêm hôm đó, cũng không biết là ai đưa ai về.

Chỉ biết sau khi tỉnh dậy, Doãn Tuyết Lan cảm thấy vô cùng hối hận.Lăn lộn nhiều năm trên thương trường, từ chối qua biết bao nhiêu lời tán tỉnh, cuối cùng lại bại trong tay một cô gái vừa quen biết chưa được một ngày.

Doãn Tuyết Lan đối chuyện này, đối với người trong lòng cùng những năm tháng chờ đợi kia cảm thấy rất không xứng đáng.Vệ Âm sau khi tỉnh dậy thì không thấy người đâu, chỉ có lớp chăn nệm nhăn nhúm làm bằng chứng cho một đêm phóng túng.

Nếu như là ngày thường, cô chắc chắn sẽ không quan tâm người qua đêm cùng mình đã đi đâu.

Nhưng mà lần này lại khác, hình như từ sâu thẳm trong tim cô đã được gieo xuống một hạt mầm.

Tuy có chút ngứa nhưng cũng rất đáng mong đợi.Vệ Âm nở một nụ cười có phần châm chọc sau đó nhanh chóng cầm lấy điện thoại nhắn tin cho Rush: [Làm phiền cho tôi xin thông tin liên lạc của Lana.]Rush rất nhanh thì phản hồi, đương nhiên cũng kèm theo mấy lời trêu chọc: [Tôi đoán là cô đã nhìn trúng cô ấy.]Vệ Âm khẽ nhếch mép nhưng cũng không có ý đáp lại Rush, cô chỉ nhanh chóng gửi lời mời kết bạn cho Doãn Tuyết Lan kèm theo một tin nhắn: [Chào buổi sáng, tôi sẽ giúp cô cất bông tai."

Doãn Tuyết Lan đang trên đường rời đi thì nhận được tin nhắn, lúc này cô mới phát hiện bông tai của mình thiếu mất một chiếc, trong lòng âm thầm thở dài một tiếng: [Không cần, cảm ơn.]Đọc xong lời này, không hiểu sao Vệ Âm càng cảm thấy hứng thú, cô nhanh chóng nhắn lại: "Chúng ta sẽ còn gặp lại."

Sau đó thì thay quần áo và rời khỏi....Doãn Tuyết Lan bị dòng ký ức thoáng qua làm cho giật mình, đã lâu như vậy rồi, không ngờ cô vẫn còn nhớ rõ như in.Thở dài một hơi lấy lại tinh thần, cô nhanh chóng cầm theo túi xách muốn rời đi.

Chỉ là vừa đi được mấy bước lại nghe thấy người trên giường lẩm bẩm."

Nóng."

"Doãn Tuyết Lan, tôi nóng."

Lúc này cô mới nhớ ra nãy giờ chỉ lo thất thần mà quên mất giúp người kia thay quần áo.

Cô ngẫm nghĩ một hồi mới trở vào phòng tắm tìm bộ quần áo khách sạn chuẩn bị sẵn để thay cho Vệ Âm.Nhiều lần chung đụng cũng giúp Doãn Tuyết Lan hiểu rõ thói quen của Vệ Âm.

Người này tuy trăng hoa quen thói nhưng lại ưa sạch sẽ, nếu như không tắm rửa chắc chắn sẽ không chịu đi ngủ.

Nghĩ đến đây, Doãn Tuyết Lan càng thêm tức giận, đáng lẽ ra giờ phút này cô nên ở nhà nghỉ ngơi, không nên ở đây lo chuyện bao đồng.Nhưng mà giúp người thì giúp cho trót, cô lần nữa trở vào trong thấm ướt chiếc khăn tắm.

Đứng trước con ma men dư thừa sức lực, cô trực tiếp đem cái váy màu đỏ xé đi, còn chuyện ngày mai làm sao rời khỏi cứ để Vệ Âm tỉnh dậy rồi tự mình lo liệu.Da thịt của Vệ Âm giống như cái tên, trắng và lạnh lẽo.

Không hiểu sao lúc này Doãn Tuyết Lan lại sinh ra chút chần chừ, muốn nhanh chóng xong chuyện để trở về nhưng cũng không cách nào chạm vào được.Nơi nào đó trên gò má bắt đầu ửng đỏ, cũng không biết do thời tiết bắt đầu trở nên nóng nực hay là vì lý do nào khác.Tầm nửa tiếng sau, Doãn Tuyết Lan rốt cuộc cũng làm xong hết thảy, cô mệt mỏi ngã lên thành giường, sau đó không biết từ khi nào lại ngủ thiếp đi.Sáng hôm sau, Vệ Âm mang theo cái đầu đau nhức tỉnh dậy.

Lúc này cô mới phát hiện quần áo trên người đã được thay ra, đã vậy bên cạnh còn có thêm một người.

Vốn cô còn cho rằng bản thân lại chứng nào tật nấy, nhưng mà sau khi nheo mắt nhìn kỹ, trái tim cô liền không tự chủ mà nhảy nhót.Khác với những buổi sáng trước kia, lần này Vệ Âm rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy Doãn Tuyết Lan sau khi tỉnh dậy.

Cô nắm chặt bàn tay, có chút chần chừ không dám chạm vào, chỉ sợ đây là giấc mơ do chính cô tưởng tượng ra.Nhưng mà cũng không cần chờ đến lúc Vệ Âm đấu tranh xong, Doãn Tuyết Lan đã tự mình tỉnh lại.

Đối diện với ánh mắt của Vệ Âm, cô vội cất đi chút hoảng hốt thoáng qua rồi nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh."

Nếu cô đã tỉnh rồi thì tự mình xử lý đống bừa bộn kia đi.

Còn nữa, nhớ thanh toán lại tiền tối qua."

Doãn Tuyết Lan nói liền một mạch rồi chống người đứng dậy.

Nhưng mà bởi vì ngủ ngồi suốt một đêm, chân đã tê cứng cho nên cả người đều chao đảo, Vệ Âm nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy, sẵn tiện đem Doãn Tuyết Lan ôm vào lòng."

Cẩn thận một chút."

Doãn Tuyết Lan đối với hành động đột ngột này không kịp phản ứng, tới khi định hình xong thì cả cơ thể đã rơi vào cái ôm mềm mại.Lúc này cô thực sự rất muốn tránh đi nhưng mà đôi chân đã tê rần, chỉ có thể ngồi yên mà chịu trận thêm một lát.Vệ Âm thấy Doãn Tuyết Lan không phản kháng trong lòng càng thêm vui vẻ, cô đem cằm gác lên vai Doãn Tuyết Lan, nhỏ giọng thì thầm: "Không ngờ cô vẫn rất quan tâm tôi."

Doãn Tuyết Lan nghe đến đây thì không nhịn được nữa, vội vàng bắn cho Vệ Âm một ánh mắt cảnh cáo: "Vừa hay tôi cũng có chuyện muốn nói với cô.

Làm phiền cô sau này uống say đừng gọi cho tôi nữa.

Tôi sẽ thêm số điện thoại của cô vào danh sách đen.

Chúng ta tốt nhất là không nên liên lạc."

Vệ Âm không cam lòng mà phản bác: "Tuyết Lan, chúng ta vốn dĩ rất tốt mà, tại sao cô không thử cho tôi cơ hội?

Tôi có gì không tốt chứ?"

Doãn Tuyết Lan thoát khỏi cái ôm của Vệ Âm, dùng ánh mắt kiên định mà đáp trả: "Cô cái gì cũng tốt, là tôi không thể thích cô, có được chưa?"

Sau đó thì cầm theo túi xách rời khỏi.Cái ôm vụt đi trong phút chốc, Vệ Âm ngồi ở trên giường nhìn cánh cửa khép lại, trong lòng không khỏi chua xót.

Đã hai năm trôi qua kể từ khi bọn họ gặp lại, thế nhưng dù cho cô có cố gắng thế nào thì mối quan hệ giữa hai người cũng chẳng tốt lên.

Đôi khi cô cũng muốn bỏ cuộc, quay trở về cuộc sống phóng túng như lúc trước nhưng rồi lại không làm được.

Có lẽ sự xuất hiện lần nữa của Doãn Tuyết Lan vừa là món quà vừa là sự trừng phạt mà ông trời dành cho cô.

Cô chỉ có thể vừa mừng vừa sợ mà đón lấy.Rời khỏi khách sạn, Doãn Tuyết Lan nhanh chóng lái xe đến công ty.

Chỉ là suốt dọc đường đi cô không thể nào tập trung được.

Cô cũng là người thông minh, đương nhiên hiểu rõ cảm xúc khác biệt của mình khi nãy.

Nhưng mà từ sâu trong nội tâm của cô không cách nào có thể chấp nhận Vệ Âm cũng không thể nào tin tưởng một kẻ chỉ thích trêu hoa ghẹo nguyệt.Giang sơn dễ đổi, bản tánh khó dời, Doãn Tuyết Lan vẫn luôn tin vào điều đó.
 
Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
Chương 05: Cuộc sống thường nhật (02)


Buổi sáng ở Lãm Thúy vẫn luôn yên ả, làn gió khẽ chơi đùa, nắng vàng thập thò bên kẽ lá, mấy chú chim nhỏ thì vẫn líu lo không ngừng làm cho bức tranh thiên nhiên nơi đây vừa có động vừa có tĩnh.Lúc Kỳ Mặc Vũ ngủ dậy thì cũng đã giữa trưa, nàng mặc vội một bộ quần áo ở nhà thoải mái rồi theo thói quen xuống tầng dưới tìm Khuất Tĩnh Văn.Lúc này Khuất Tĩnh Văn vẫn đang bận rộn trong bếp, Đông Đông và Hạ Hạ mỗi đứa chọn một góc quen rồi nằm yên ở đó chờ phần.Khi đi ngang giá sách, nàng chợt phát hiện một phần sách ở chỗ kia đều đã được dọn đi, thay vào đó là rất nhiều ảnh chụp của hai người.

Nàng còn nhớ rõ mấy bức ảnh này đều là cô cùng nàng chụp tại Mỹ, trong ảnh cả hai đều cười rất tươi, ánh mắt cũng ngập tràn hạnh phúc.Mặc dù khi đó ở nơi đất khách quê người nhưng nàng luôn có một loại cảm giác, chỉ cần chỗ nào đó có Khuất Tĩnh Văn thì sẽ rất đỗi bình yên.

Có lẽ bởi vì cô đã thay nàng che đi hết thảy sóng gió, đến một chiếc lá rơi cũng không thể kinh động tới nàng.Đang chìm đắm trong suy nghĩ thì xúc cảm quen thuộc truyền đến, Đông Đông đang thích thú cọ cọ dưới chân nàng.

Kỳ Mặc Vũ khẽ mỉm cười, cúi người bế nó lên."

Đông Đông, em sắp nặng bằng Hạ Hạ rồi."

Đông Đông nghe đến đây thì rầu thúi ruột, nó quay ngoắt mặt đi, giống như không muốn để ý đến nàng.

Kỳ Mặc Vũ bị điệu bộ của nó chọc cười, ánh mắt tràn ra ánh sáng."

Giận rồi sao?

Chị mặc kệ em, đi tìm bà Kỳ đây."

Vừa dứt lời, nàng liền đặt nó xuống rồi lon ton chạy đến chỗ Khuất Tĩnh Văn, ôm cô từ phía sau.

Khuất Tĩnh Văn lúc này vừa nếm canh vừa nói chuyện điện thoại.

Lúc phát hiện nàng đến cô vội dặn dò mấy câu với người bên kia rồi tắt máy, tiếp theo đó, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên khóe môi nàng."

Chào buổi sáng."

Kỳ Mặc Vũ mỉm cười đáp lại: "Chào buổi trưa, bà Kỳ."

Khuất Tĩnh Văn nghe xong bất giác mỉm cười, cô đưa tay điểm điểm mũi nàng rồi lại nói: "Sang kia ngồi trước, đồ ăn sẽ có ngay đây."

Kỳ Mặc Vũ làm động tác chào, nghiêm túc đáp lời: "Tuân lệnh bà Kỳ."

Khuất Tĩnh Văn khẽ lắc đầu, dáng vẻ vừa nuông chiều vừa bất lực.Cơm trưa hôm nay cũng toàn là những món mà Kỳ Mặc Vũ yêu thích, nàng vừa nhìn thấy đôi mắt liền sáng rực, còn rất hào phóng tặng cho Khuất Tĩnh Văn một nụ hôn."

Hình như em giống Đông Đông, sắp béo ra rồi."

Khuất Tĩnh Văn gắp cho nàng một miếng cá lớn: "Không có, vẫn rất xinh đẹp."

Kỳ Mặc Vũ phồng má nhìn cô: "Riêng chuyện này, lời của chị không tính."

Khuất Tĩnh Văn liền bật cười: "Chị có thể hiểu câu này là những chuyện khác em đều nghe theo chị, hửm?"

Nàng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại vô thức gật đầu.Ngay sau đó, Khuất Tĩnh Văn sau đó lại gắp cho nàng đầy một chén: "Vậy thì phải ăn nhiều một chút."

Kỳ Mặc Vũ thở dài một tiếng: "Lựa chọn giữa xinh đẹp và ăn ngon, em chọn ăn ngon."

Sau khi ăn cơm xong, hai người ngồi trên ghế sô pha phòng khách ăn trái cây.

Chỉ là Kỳ Mặc Vũ hôm nay lại không chịu ngồi yên, cứ liên tục chạy tới chạy lui sau lưng Khuất Tĩnh Văn.

Khuất Tĩnh Văn chống cằm nhìn nàng một lúc lâu, rốt cuộc mới quyết định đem người ôm vào lòng.Có lẽ đã quá quen thuộc với chuyện này, nàng rất thoải mái nằm lên đùi cô, còn tranh thủ ôm theo quyển sách."

Em đã nhận được thư mời chính thức rồi, tháng sau sẽ đến Hoa Đại.

Khuất lão sư, chị nói xem em có cần chuẩn bị gì không?"

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười đưa tay vuốt tóc nàng, chuyện nàng sẽ đến Hoa Đại làm Trợ giảng và nghiên cứu cô đã biết từ trước, cũng đã thay nàng lo toan mọi thứ, bây giờ chỉ thiếu mỗi ngày ngày chạy đến đó dính lấy nàng.

Nhưng mà chuyện này cô chỉ để ở trong lòng, cũng không có ý định nói với nàng vào lúc này."

Trước mắt thì không cần, phải xem trường học sắp xếp thế nào."

Nàng nắm lấy tay cô, vừa nói chuyện vừa chơi đùa: "Hôm trước em có nói chuyện với mẹ, mặc dù mẹ đã đồng ý cho em không cần tiếp quản Tinh Kiện ngay bây giờ nhưng em vẫn thấy có chút áy náy.

Tĩnh Văn, chị nói em nên làm sao đây?"

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười ôn hòa: "Em cứ việc làm chuyện em muốn, về phần Tinh Kiện nếu ba mẹ cần chị có thể thay em nhìn xem một chút."

Nghe đến đây, nàng liền rướn người hôn lên má cô một cái: "Vợ, em yêu chị, yêu chị nhất."

"Ngốc."...Buổi chiều, Kỳ Mặc Vũ có hẹn với Tô Giai Nghê và Hồ Nhã Hinh.

Mặc dù ba người bọn họ vẫn duy trì liên lạc nhưng so với Hồ Nhã Hinh, đã lâu lắm rồi Tô Giai Nghê mới gặp lại Kỳ Mặc Vũ.Khuất Tĩnh Văn lái xe đưa nàng đến nhà Tô Giai Nghê rồi rời đi, thật ra là muốn để cho ba người bạn tốt này có không gian để ôn lại chuyện cũ.Lúc Kỳ Mặc Vũ vừa đứng trước cửa bấm chuông thì Hồ Nhã Hinh cũng mò tới, hai người vừa gặp liền giao lưu ánh mắt, lời nói cũng không khách sáo chút nào."

Lần này mình vẫn tới sớm."

Hồ Nhã Hinh bĩu môi: "Mình chỉ trễ hơn cậu một phút, đừng nói như mình là người thiếu tôn trọng giờ giấc như vậy chứ."

Hai người còn đang nói chuyện thì cửa mở ra, thế nhưng người đầu tiên xuất hiện sau cánh cửa không phải là Tô Giai Nghê mà chính cô bé Tô Mẫn Tiệp.Hồ Nhã Hinh đối với cô bé vô cùng quen thuộc, vội tiến tới một bước bế cô bé lên: "Tiệp Tiệp, thơm má dì một cái nào."

Tiệp Tiệp chớp chớp mắt mỉm cười rồi đặt lên má cô một nụ hôn: "Dì Hinh, chào buổi chiều."

Kỳ Mặc Vũ tò mò đứng ở một bên, nàng đã vô số lần nhìn Tiệp Tiệp qua điện thoại nhưng đây có lẽ đây là lần đầu tiên gặp mặt trực tiếp kể từ khi cô bé lớn."

Tiệp Tiệp, còn dì thì sao?"

Tiệp Tiệp mở đôi mắt đen láy nhìn nàng, sau đó lại cười khúc khích: "Dì Vũ, mời vào nhà."

Kỳ Mặc Vũ hài lòng xoa đầu cô bé: "Vẫn nhớ dì sao?

Thật không uổng công dì thương con."

Tiệp Tiệp nghe xong thì trượt từ người Hồ Nhã Hinh xuống, chạy đến nắm tay nàng: "Mẹ nói với con, con có hai người mẹ nuôi rất xinh đẹp.

Một là dì Hinh, hai là dì Vũ, con nghe đến thuộc lòng rồi."

Hồ Nhã Hinh nghe đến đây đắc ý khoanh tay trước ngực: "Nghe thấy chưa, vẫn là mình xếp trước."

Kỳ Mặc Vũ cũng chẳng thèm cãi lý với cô, chỉ dắt tay Tiệp Tiệp vào trong tìm Tô Giai Nghê.Lúc này Tô Giai Nghê đã rót xong mấy ly nước chờ sẵn, nhìn thấy hai lớn một nhỏ bước vào thì mỉm cười."

Mặc Vũ, chào mừng cậu trở về."

Kỳ Mặc Vũ bước đến ôm Tô Giai Nghê một cái: "Ừm, mình về rồi."

Hồ Nhã Hinh ở bên cạnh lầm bầm: "Nè Kỳ Mặc Vũ, lúc cậu về mình ra tận cửa đón cậu cũng đâu thấy cậu ôm mình."

Kỳ Mặc Vũ thở dài một cái sau đó cũng kéo Hồ Nhã Hinh ôm một cái: "Như này có được chưa?"

"Miễn cưỡng tha cho cậu."

Sau đó cả ba đều bật cười.Lúc ba người ngồi nói chuyện thì Tiệp Tiệp ở bên cạnh chơi trò công chúa, ngẫm lại thì thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào bọn họ còn lo sốt vó khi nhìn thấy Tô Giai Nghê vào phòng sanh, vậy mà giờ đây Tiệp Tiệp cũng đã biết đi biết nói, lại còn hoạt bát đáng yêu như vậy."

Thấy cậu được như hiện tại mình cũng yên tâm phần nào."

Tô Giai Nghê mỉm cười vỗ vỗ mu bàn tay Kỳ Mặc Vũ: "Mình rất tốt, các cậu không cần phải lo lắng cho mình."

Sau đó cô lại bổ sung: "Phải rồi, lần này cậu trở về đã có dự định gì chưa?"

Kỳ Mặc Vũ đáp: "Đã xong xuôi rồi, mình sẽ đến Hoa Đại làm Trợ giảng và nghiên cứu."

Hồ Nhã Hinh không nhịn được chen vào: "Cái này gọi là nối gót Khuất lão sư đây mà.

Không biết Khuất lão sư có quay về đó làm Giảng viên luôn không ta?"

Kỳ Mặc Vũ gõ lên tay Hồ Nhã Hinh một cái: "Cảm ơn cậu đã thay vợ vợ nhà mình suy tính, nhưng mà mình thấy chị ấy chỉ nên có một học trò là mình là đủ rồi."

Hồ Nhã Hinh nghe xong thì giả vờ ôm ngực: "Ôi mình đang nghe thấy gì đây?

Là mùi giấm hay là mùi cẩu lương nhỉ?"

Tô Giai Nghê lắc lắc đầu tiếp lời: "Nhã Hinh, đừng chỉ nói Mặc Vũ, chuyện của cậu sao rồi?"

"Cậu là nói chuyện nào, chuyện công việc hay tình cảm?

Công việc thì luận lợi, tình cảm cũng như vậy."

Kỳ Mặc Vũ nhướng mày: "Còn nhớ ước mơ của chúng ta trước khi thi đại học không?

Nhã Hinh của chúng ta bây giờ đã là bà chủ lớn, suốt ngày chạy khắp nơi gặp gỡ đại minh tinh, xem như ước mơ của cậu ấy cũng được thỏa mãn rồi."

Hồ Nhã Hinh búng tay một cái: "Còn phải nói sao?

Nhưng mà cũng phải cảm ơn em vợ của cậu, nếu không có A Nguyên thì mình cũng khó mà đứng vững.

Tiểu bá vương, bây giờ mình vẫn chưa thể tin được cậu lại là vợ của người thừa kế Khuất gia, cũng không tin được hai người đã kết hôn hơn hai năm rồi."

Tô Giai Nghê nghe hai người nói đến đây thì có chút trầm lặng, thế nhưng nó cũng chỉ thoáng qua."

Mình tuy chưa xây được nhà cho bà ngoại nhưng hiện tại cũng có thể cho bà một cuộc sống tốt rồi.

Xem như một nửa ước mơ thành sự thật."

Hồ Nhã Hinh ở giữa vòng tay câu lấy cổ hai người bạn: "Mình tin Giai Nghê sẽ sớm làm được, chúng ta rồi sẽ hạnh phúc theo cách của riêng mình."

Đang nói chuyện thì tiếng chuông cửa lại vang lên, Tiệp Tiệp rất nhanh đứng dậy chạy đến: "Chú Nghĩa, chú đến rồi."

Kỳ Mặc Vũ và Hồ Nhã Hinh nghe xong đều đồng loạt bắn ánh mắt tò mò về phía Tô Giai Nghê, Tô Giai Nghê cũng không có phản ứng gì thái quá, cô chỉ nhẹ nhàng đứng dậy mời người nọ vào nhà."

Bác sĩ Chu, sao anh lại tới đây?"

Người kia lịch thiệp nở nụ cười: "Có chút việc đi ngang qua, sẵn tiện mang cho Tiệp Tiệp chút bánh kẹo."

Tô Mẫn Tiệp đưa hai tay nhận lấy, gương mặt trẻ thơ không giấu được sự vui vẻ.Hồ Nhã Hinh không biết từ khi nào đã đứng sau lưng Tô Giai Nghê, khiến cho Tô Giai Nghê suýt chút nữa là giật mình."

Không giới thiệu một chút sao?"

Tô Giai Nghê vẫn giữ vẻ mặt đạm nhiên: "Bác sĩ Chu, giới thiệu với anh đây là Hồ Nhã Hinh, bên kia là Kỳ Mặc Vũ, họ đều là bạn tốt của tôi, cũng là mẹ nuôi của Tiệp Tiệp."

Anh ta nghe xong thì mỉm cười: "Tôi có nghe Tiệp Tiệp nhắc qua.

Xin chào, tôi là Chu Chính Nghĩa, là bạn của Giai Nghê."

Tô Giai Nghê bổ sung: "Là Bác sĩ của Tiệp Tiệp."

Hồ Nhã Hinh ở bên cạnh ồ lên một tiếng, tuy lời nói không có gì không đúng nhưng thái độ thì rất gợi đòn."

Chào Bác sĩ Chu, hân hạnh được biết anh.

Tiệp Tiệp và Giai Nghê phải nhờ anh chăm sóc rồi."

Tô Giai Nghê ở trong bóng tối âm thầm nhéo Hồ Nhã Hinh một cái rồi mới nói với Chu Chính Nghĩa: "Bác sĩ Chu, nếu không có việc gì..."

Chu Chính Nghĩa vội tiếp lời: "À, tôi chỉ ghé qua một chút, bây giờ sẽ đi ngay."

Tô Giai Nghê gật đầu: "Được, không tiễn."

Chu Chính Nghĩa đẩy mắt kính: "Tiệp Tiệp, lần sau gặp lại."

"Lần sau gặp lại, chú Nghĩa."

Cửa vừa đóng lại, Tô Giai Nghê liền bị Kỳ Mặc Vũ và Hồ Nhã Hinh tóm lấy: "Khai mau, anh ta có phải đang theo đuổi cậu không?"

Tô Giai Nghê vội phủ nhận: "Không có, trẻ con ở đây, đừng nói bậy."

Hồ Nhã Hinh nửa tin nửa ngờ mà hỏi lại: "Cậu đừng chối nữa, không thể nào qua được đôi mắt tinh tường của mình đâu.

Nói cho mình biết, anh ta là người thế nào?

Có đáng tin không?"

Thấy Tô Giai Nghê dường như không muốn nhắc tới chủ đề này, Kỳ Mặc Vũ vội giải vây: "Giai Nghê, tối nay chúng ta ăn món gì vậy?

Mình có hơi đói rồi a."

Hồ Nhã Hinh nghe xong thì bĩu môi: "Kỳ Mặc Vũ, từ khi nào cậu chỉ biết ăn vậy?

Không biết mình còn cho rằng Khuất lão sư bỏ đói cậu."

Kỳ Mặc Vũ liền lè lưỡi: "Ăn no thì mới có sức hoạt động thể chất, có được chưa?"

Hồ Nhã Hinh lần nữa bĩu môi: "Mình không chấp người có gia đình."

"Được rồi, vào bếp phụ mình một chút đi."
 
Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
Chương 06: Cuộc sống thường nhật (03)


Kể từ sau khi Khuất Tĩnh Văn kết hôn, Doãn Tuyết Lan cũng hiếm khi chạy đến Lãm Thúy.

Một phần vì cô quá bận rộn, một phần vì Khuất Tĩnh Văn dành phần lớn thời gian ở Mỹ, cũng không có tâm sức để ý đến người bạn này.

Số lần họ gặp nhau cứ vậy mà chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.Lần này nghe nói Kỳ Mặc Vũ đã về nước, Khuất Tĩnh Văn rốt cuộc không cần chạy tới chạy lui nữa nên Doãn Tuyết Lan mới không chờ được mà chạy đến Lãm Thúy làm khách.Đông Đông và Hạ Hạ thấy người đến là Doãn Tuyết Lan chứ không phải Kỳ Mặc Vũ trở về nên cũng không mấy hứng thú ở lại phòng khách.

Doãn Tuyết Lan đối với thái độ này của bọn chúng coi như cũng đã quen rồi.

Câu chủ nào tớ nấy này chính là để dùng cho Khuất Tĩnh Văn cùng hai chúng nó, trong mắt trước sau cũng chỉ có mỗi Kỳ Mặc Vũ, là ai cũng không thể xen vào.Khuất Tĩnh Văn như thường lệ mang đến hai tách trà, một tách cho Doãn Tuyết Lan và một tách cho bản thân: "Ba mẹ vợ tặng, uống thử xem."

Doãn Tuyết Lan nhấp một ngụm rồi thở dài: "Trà ngon."

Khuất Tĩnh Văn nhìn thái độ của cô thì bật cười: "Mới mấy tháng không gặp, cậu có vẻ có rất nhiều tâm sự."

Doãn Tuyết Lan hỏi ngược lại cô: "Có sao?"

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười đặt tách trà trên tay xuống: "Trên đời này có vài thứ không thể che giấu, cảm xúc là một trong số đó."

Doãn Tuyết Lan bị nói trúng tim đen nên chỉ có thể giơ tay đầu hàng: "Chuyện gì cũng không thể qua được mắt cậu.

Tôi thực sự cảm thấy rất đồng cảm với bạn nhỏ nhà cậu."

Nhắc tới Kỳ Mặc Vũ, ánh mắt Khuất Tĩnh Văn lướt qua một tia dịu dàng khó che đậy, cô hỏi Doãn Tuyết Lan: "Tôi có giúp được không?"

Doãn Tuyết Lan cười như không cười: "Trên đời này cũng có một vài thứ mà người khác không thể nào giúp được, tình cảm là một trong số đó."

Dừng một chút cô lại nhìn Khuất Tĩnh Văn rồi nói: "Nhưng mà cậu thì khác, tôi muốn nghe thử xem dưới góc độ của một người đã có gia đình cậu sẽ suy nghĩ như thế nào về việc lý trí phản kháng chấp nhận một ai đó?"

Những tưởng sẽ nghe được một lời khuyên sâu sắc, nào ngờ chỉ thấy Khuất Tĩnh Văn mặt không biến sắc mà đáp: "Từ khi quen biết tiểu Vũ, tôi chưa từng có ý định phản kháng, không có kinh nghiệm."

Doãn Tuyết Lan bất lực lắc đầu: "Khuất Tĩnh Văn ơi Khuất Tĩnh Văn, nếu không phải quen biết cậu từ trước tôi sẽ cho rằng cậu là một kẻ tầm thường suốt ngày chỉ biết yêu đương."

Khuất Tĩnh Văn tiếp lời: "Đứng trước người mình yêu, ai rồi cũng sẽ trở nên tầm thường."

Doãn Tuyết Lan vội giơ tay ngăn lại: "Được rồi, không cần nhét cẩu lương cho tôi đâu, tôi ăn đủ rồi."

"Phải rồi, sao không thấy tiểu Vũ?"

"Em ấy có hẹn với nhóm Nhã Hinh."

Khuất Tĩnh Văn trả lời.Doãn Tuyết Lan nghe xong liền bật dậy: "Có hứng thú ra ngoài đi dạo không?

Đừng chỉ ở nhà làm hòn vọng thê nữa, sẽ nhanh già lắm đó."

Khuất Tĩnh Văn lắc đầu, nhân tiện quăng cho Doãn Tuyết Lan một ánh mắt không có bao nhiêu cảm xúc: "Tôi chuẩn bị đi tập, lát nữa còn phải đi đón em ấy."

"Đi tập?

Cậu tập cái gì?"

Khuất Tĩnh Văn không chớp mắt mà trả lời: "Rèn luyện sức khỏe."

Doãn Tuyết Lan xem như hiểu rồi, cô cũng không ngần ngại mà trêu chọc: "Có phải lại sợ bạn nhỏ nhà cậu chê cậu không?"

Khuất Tĩnh Văn vẫn duy trì nét mặt cũ, bình tĩnh đáp lại: "Từ nhỏ đến lớn tôi đều giữ thói quen này, cậu cũng không phải không biết."

Doãn Tuyết Lan gật đầu mấy cái: "Tôi không nói lại cậu nhưng cậu cũng không thuyết phục được tôi đâu."

Sau đó cô rất thức thời mà chuyển chủ đề: "Hôm nay đến còn mang quà cho cậu đây."

Cô vừa nói vừa lấy từ trong túi xách ra một tấm thiệp đưa cho Khuất Tĩnh Văn: "Thiệp mời tham dự triển lãm đồ cổ hoàng gia, chỉ có 30 cái, tôi khó khăn lắm mới lấy được đó."

Khuất Tĩnh Văn nghe xong cũng từ trên chiếc kệ bên cạnh lấy ra một tấm thiệp có thiết kế vô cùng tinh xảo đưa cho Doãn Tuyết Lan, Doãn Tuyết Lan nhận lấy, sau khi mở ra xem thì lần nữa rơi vào trầm lặng: "Được rồi, tôi xém nữa quên mất cậu là ai."

Thật ra tấm thiệp mà Khuất Tĩnh Văn đưa cho cô cũng chính là thiệp mời tham dự triển lãm đồ cổ hoàng gia, chỉ có điều giữa hai tấm thiệp này có chút khác biệt.

Thư mời của Doãn Tuyết Lan là thư mời Tường Vy, tổng cộng có 30 cái.

Thư mời của Khuất Tĩnh Văn là thư mời Ngọc Bích, chỉ có một cái duy nhất.

Ngoài ra còn có 20 thư mời hạng Hoàng Liên, còn lại là thư mời Lan Quế.Doãn Tuyết Lan ngắm nghía chiếc thiệp trong tay rồi hỏi Khuất Tĩnh Văn: "Thế nào, có hứng thú tham dự không?"

Khuất Tĩnh Văn không nhanh không chậm gật đầu: "Muốn dẫn tiểu Vũ đi xem một chút."

Không hiểu sao nghe xong lời này, trong lòng Doãn Tuyết Lan lại dâng lên một loại cảm xúc khó tả.

Khuất Tĩnh Văn là người mà Doãn Tuyết Lan cô từng tâm niệm.

Nhưng mà khi ấy cô cũng như bao người, chỉ cho rằng Khuất Tĩnh Văn là một nữ thần cao cao tại thượng mãi mãi không thể nào với tới.

Khuất Tĩnh Văn chỉ nên là Khuất Tĩnh Văn mà không phải thuộc về bất kỳ ai.Doãn Tuyết Lan dùng danh nghĩa bạn thân để ở bên Khuất Tĩnh Văn, tuy không sở hữu nhưng cũng xem như là gần gũi.Chỉ là trên thế gian này không có gì là tuyệt đối, khoảnh khắc cô nhìn thấy ánh mắt Khuất Tĩnh Văn nhìn Kỳ Mặc Vũ cô đã biết rốt cuộc thì bản thân cũng nên kết thúc những mộng tưởng không nên có.

Vốn dĩ mọi thứ trên đời đều đã có sự sắp đặt, mà Kỳ Mặc Vũ chính là người mà ông trời mang đến cho Khuất Tĩnh Văn."

Gặp được cậu có lẽ là may mắn lớn nhất của em ấy."

Lời này của Doãn Tuyết Lan khiến cho Khuất Tĩnh Văn có chút không hài lòng, nhưng mà cô còn chưa kịp mở miệng thì Doãn Tuyết Lan đã cướp trước: "Tôi biết cậu muốn nói gì, tôi biết vợ của cậu rất ưu tú, cũng không có điểm gì có thể chê.

Tôi chỉ đứng từ góc độ là bạn thân cậu, thiên vị cậu hơn một chút.

Điều này không có gì sai trái mà đúng không?"

Khuất Tĩnh Văn mặt không biến sắc mà đáp: "Vẫn là không nên."

"Được rồi, được rồi.

Không phải cậu nói muốn đi tập sao?

Cậu cứ tự nhiên, tôi ở đây khi nào chơi chán sẽ tự về."

Khuất Tĩnh Văn im lặng một lát rồi đứng dậy: "Vậy thì tốt, tôi lên lầu trước."

Doãn Tuyết Lan biết rõ bản thân chỉ là khách sáo đề nghị, thế nhưng Khuất Tĩnh Văn đúng thật là không nể tình.

Nói cũng đã nói rồi, bây giờ cũng chỉ có thể thật sự chơi một mình.Nằm được một lát, đến khi muốn ngủ thiếp đi thì điện thoại trong túi vang lên, cô mơ màng ấn nghe, nào ngờ lại nghe thấy giọng nói khiến bản thân chán ghét."

Tuyết Lan, thật vui vì cô vẫn chưa chặn số của tôi."

Doãn Tuyết Lan ở bên này nghiến răng nhưng giọng nói lại mang phần châm chọc: "Tôi bận quá, bây giờ tôi sẽ chặn ngay."

"Khoan đã."

"Cô Vệ, còn có chuyện gì sao?"

Đầu dây bên kia ngập ngừng một lát rồi mới nói: "Tôi biết cô thích đồ cổ, vừa hay tôi có thư mời nên muốn mời cô đi cùng."

Doãn Tuyết Lan nhếch môi cười: "Thật ngại quá, vừa hay tôi hết thích rồi.

Cúp máy đây."

Chỉ là cô còn chưa kịp tắt máy thì lại nghe thấy một giọng nói so với Vệ Âm còn quen thuộc hơn: "Tiểu Âm, Tuyết Lan nói thế nào?"

"Dì, cô ấy nói sẽ về ngay."

Vệ Âm nói với mẹ Doãn Tuyết Lan.Tiểu Âm?Trong đầu Doãn Tuyết Lan hiện đầy dấu chấm hỏi, cô không nhịn được mà gằn từng chữ với người ở bên kia: "Làm sao cô quen biết mẹ tôi?"

Vệ Âm nở một nụ cười trầm thấp: "Cách thì có rất nhiều, chỉ cần có lòng là được."

Doãn Tuyết Lan nghe xong liền cầm túi xách đứng dậy: "Được lắm, cô ở đó đợi tôi."

Sau đó thì nhanh chóng rời khỏi Lãm Thúy Sơn Trang.Khuất Tĩnh Văn sau khi tập luyện tắm rửa xong trở xuống đã không thấy Doãn Tuyết Lan đâu, đối với hành tung của người bạn này cô cũng không có mấy tò mò, cũng có thể do hiện tại cảm giác nhớ nhung Kỳ Mặc Vũ đã xâm chiếm toàn bộ tâm trí cô, khiến cô không có tinh lực để nghĩ đến chuyện khác.Cô nhìn thoáng qua đồng hồ rồi nhanh chóng cầm theo chìa khóa chuẩn bị đi đón nàng.

Chỉ là cửa còn chưa kịp mở thì Kỳ Mặc Vũ đã bước vào, mang theo cả bầu trời đêm rực rỡ.Nhìn thấy Khuất Tĩnh Văn, nàng vội dang rộng cánh tay: "Vợ, em về rồi."

Khuất Tĩnh Văn vội bước đến nắm lấy tay nàng: "Sao không gọi chị đến đón?

Áo khoác..."

Biết rõ cô muốn nói gì, nàng nhẹ nhàng hôn nhẹ lên môi cô rồi mới tiếp lời: "A Nguyên đến đón Nhã Hinh nên sẵn tiện đưa em về.

Áo khoác em để quên trên xe rồi.

Nhưng mà chị yên tâm, em không có lạnh."

Nàng nói xong thì nắm lấy tay cô kéo đến sô pha, sau đó quen thuộc chui vào lòng cô: "Hôm nay em gặp Tiệp Tiệp, chị có biết không, con bé càng lớn càng giống em."

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười gật đầu: "Ừm, không phải ngày nào em cũng gửi ảnh Tiệp Tiệp cho chị xem sao?"

Nàng ngẫm nghĩ một lát rồi lại nói tiếp: "Hôm nay em còn gặp được một người, chị đoán xem người đó là ai?"

Khuất Tĩnh Văn dùng ngón tay cái miết nhẹ lên chiếc cằm xinh đẹp của nàng, nghiêm túc suy nghĩ.

Chỉ là cô nghĩ mãi cũng không thể nào đưa ra được một đáp án nào tốt cả.Cô nói với nàng: "Chị hôn em một cái, em nói cho chị biết đã gặp ai có được không?"

Kỳ Mặc Vũ bật cười ôm lấy mặt cô: "Như vậy chẳng phải chị được lợi rồi sao?

Khuất lão sư, chị thật biết tính toán.

Nhưng mà ai bảo chị là vợ em, được rồi, nói cho chị biết."

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười hôn nàng một cái rồi nghiêng đầu tỏ ý lắng nghe, Kỳ Mặc Vũ sắp xếp lại từ ngữ rồi nói với cô: "Anh ta tên là Chu Chính Nghĩa, là Bác sĩ điều trị của Tiệp Tiệp.

Nhưng mà em cảm nhận được anh ta thích Giai Nghê.

Tĩnh Văn, em có chút lo lắng."

"Em lo lắng là vì chuyện cũ sao?"

Kỳ Mặc Vũ gật đầu rồi lại lắc đầu: "Chỉ là em sợ cậu ấy lại gặp phải Cao Lỗi thứ hai.

Tĩnh Văn, nếu thật sự như vậy em không đành lòng."

Khuất Tĩnh Văn khẽ vuốt tóc nàng: "Ông trời có sự sắp đặt của riêng mình, một cô gái tốt như Giai Nghê sớm muộn gì cũng sẽ có được cuộc sống viên mãn.

Em cũng đừng quá lo lắng, mọi thứ cứ để thuận theo tự nhiên."

"Nhưng mà..."

Khuất Tĩnh Văn kéo dài âm điệu: "Chị có thể giúp em hỏi thăm một chút."

Kỳ Mặc Vũ nghe đến đây thì bật dậy, ánh mắt thoáng qua tia sáng: "Em không những muốn điều tra về anh ta, em còn muốn làm thêm chút chuyện.

Chị sẽ không phản đối chứ?"

Khuất Tĩnh Văn không trả lời trực tiếp mà chỉ nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: "Em cứ làm chuyện mà bản thân muốn.

Chị có đủ năng lực để cho em mặc sức tung hoành."

Nàng nghe xong không nhịn được cảm thán: "Ra nước ngoài lâu như vậy em chút nữa quên mất chị là Khuất Tĩnh Văn, hắt xì một cái cũng có thể tạo ra sóng gió."

Khuất Tĩnh Văn sửa lại: "Là Khuất Tĩnh Văn, cũng là vợ em."

Kỳ Mặc Vũ nắm lấy tay cô, vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út: "Đúng vậy, cho nên vợ ơi, em có chút đói bụng."

Mày Khuất Tĩnh Văn bởi vì câu nói này mà nhăn lại: "Vẫn chưa ăn gì sao?"

Kỳ Mặc Vũ chu môi: "Đồ ăn không hợp khẩu vị, chỉ ăn được một chút."

Khuất Tĩnh Văn vội vàng ôm nàng ngồi dậy: "Đợi chị một lát."

Kỳ Mặc Vũ híp mắt cười: "Em phụ chị."

"Được."

Đông Đông và Hạ Hạ từ lúc Kỳ Mặc Vũ trở về đã ngồi sẵn chờ được sủng ái, thế nhưng cho đến hiện tại thì nàng chỉ để ý một mình Khuất Tĩnh Văn, bọn chúng chỉ có thể thức thời, tiếp tục an phận mà chờ đợi.Trong bếp rất nhanh vang lên âm thanh va chạm của chén đũa, bầu không khí tốt đẹp này rất dễ khiến khiến người ta đắm chìm.Món ăn hôm nay là cháo cá, vừa dinh dưỡng vừa dễ tiêu.

Kỳ Mặc Vũ đối với tay nghề của Khuất Tĩnh Văn thực sự là vừa nể phục vừa không cầm lòng được.

Kể từ lúc được cô chăm chút, nàng càng lúc càng kén ăn, nói đúng hơn chỉ khi ăn đồ ăn vợ nấu thì mới cảm thấy ngon miệng.Trong lúc Khuất Tĩnh Văn rửa tay thì Kỳ Mặc Vũ nhận nhiệm vụ múc cháo.

Làn khói trắng mang theo hương vị ngọt ngào không ngừng quanh quẩn khiến nàng không nhịn được mà cảm thán: "Thơm quá."

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười đặt tay lên đỉnh đầu nàng: "Có muốn chị đút không?"

Kỳ Mặc Vũ vội lắc đầu rồi kéo tay cô ngồi xuống: "Em tự ăn được, chị cũng ăn đi.

Em biết chị còn chưa ăn tối."

Khuất Tĩnh Văn nghe lời ngồi xuống, nhưng không phải để ăn cháo mà là giúp nàng thổi cháo cho nguội, xong xuôi hết thảy mới tới lượt chính mình.

Kỳ Mặc Vũ nhìn cô như vậy tâm tư đều mềm nhũn, cũng không biết kiếp trước tạo được phúc gì mới có thể lấy được người như cô."

Chị giúp em xem thời khóa biểu ở Hoa Đại, thời gian đầu cũng không bận rộn lắm.

Nhưng mà buổi trưa phải ăn đúng giờ, chị sẽ nấu cơm để em mang theo."

Kỳ Mặc Vũ vốn định nói không cần phiền phức nhưng so sánh giữa đồ ăn căng tin và đồ ăn vợ nấu nàng vẫn không thể nào cưỡng lại được.

Thôi thì đành phải vất vả Khuất Tĩnh Văn một chút."

Vậy thì làm phiền bà Kỳ rồi."

Khuất Tĩnh Văn xoa đầu nàng: "Ăn nhanh đi."
 
Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
Chương 07: Vệ Doãn (02)


Doãn Tuyết Lan mang theo cả một bụng tức trở về nhà, lúc về đến nơi còn trông thấy cảnh tượng khiến cô vô cùng ngứa mắt.Vệ Âm đeo tạp dề của cô, đứng bên cạnh mẹ cô, hai người còn cười nói vui vẻ, trông vô cùng hòa hợp.

Doãn Tuyết Lan thầm nghĩ kể cả những lúc cô ở cùng với mẹ cũng không thể nào đạt được sự hòa hợp này.

Càng nghĩ cô càng không thể nào nuốt trôi cục tức."

Mẹ, con về rồi."

Cô nói xong thì đi thẳng một mạch đến sô pha ngồi xuống chuẩn bị uống trà, hoàn toàn xem Vệ Âm giống như không tồn tại.Mẹ Doãn khẽ lắc đầu: "Tuyết Lan, tiểu Âm đợi con cả buổi tối, con về đến lại không thèm chào hỏi người ta, như vậy không phải phép."

Vệ Âm khẽ mỉm cười ôm lấy bả vai mẹ Doãn: "Bọn con bình thường đều như vậy, không quá câu nệ.

Tuyết Lan, cô nói đúng không?"

Không hiểu sao nghe Vệ Âm gọi tên mình, Doãn Tuyết Lan liền cảm thấy toàn thân run lên một cái.

Cô không trả lời mà cầm lấy quả táo trên dĩa, biến nó thành đối tượng công kích.Mẹ Doãn trông thấy lại không nhịn được: "Con bé này, cái đó còn chưa gọt vỏ, con ăn không sợ đau bụng sao?"

Bình thường con gái bà cũng không tùy tiện như vậy, đây là lần đầu tiên bà trông thấy cô hành xử khác thường, bà không khỏi đưa mắt nhìn về phía Vệ Âm.Vệ Âm hiểu ý mở lời: "Tuyết Lan như vậy chứng tỏ chị ấy thoải mái khi ở trước mặt con.

Không sao đâu dì, lúc nãy khi mang táo xếp lên con đã rửa sạch rồi."

Nghe đến đây, Doãn Tuyết Lan bỗng dưng buông quả táo ra ho sặc sụa, Vệ Âm vội vàng chạy đến vuốt lưng cho cô, nhưng mà sự tiếp xúc này khiến cô càng thêm khó chịu.Nhân lúc mẹ Doãn không chú ý, Doãn Tuyết Lan liền tranh thủ cảnh cáo Vệ Âm: "Cô nhanh chóng cút khỏi nhà tôi, nếu không đừng trách tôi vô tình."

Mẹ Doãn bên cạnh hoàn toàn không nghe thấy lời con gái, ngược lại còn rất thưởng thức Vệ Âm: "Tiểu Âm ngoan ngoãn hiểu chuyện thế này, nhà họ Vệ thật có phúc."

Lúc này Doãn Tuyết Lan mới chợt nhớ ra: "Con còn chưa hỏi làm sao hai người lại quen biết?

Vệ Âm, có phải cô giở trò ở sau lưng tôi không?"

Vệ Âm thành thật lắc đầu, mẹ Doãn thì gõ lên tay cô một cái: "Con quên mất cô chú Vệ rồi sao?

Chú Vệ là đối tác làm ăn lúc trước của ba con.

Lúc bé tiểu Âm rất hay sang nhà chúng ta cùng ba mẹ, con còn bế con bé trên tay.

Con quên rồi sao?"

Doãn Tuyết Lan nghe xong thì chỉ vào mặt mình: "Con bế cô ta?

Mẹ, có phải mẹ nhớ nhầm rồi không?

Sao con hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, vừa nhìn thấy cô ta đã cảm thấy không phải loại tốt lành."

Mẹ Doãn mỉm cười kéo cô đi về phía tủ kính: "Con nhìn xem, ở đây còn có ảnh, đứa bé này chính là tiểu Âm."

Không chỉ Doãn Tuyết Lan mà cả Vệ Âm cũng tò mò nhìn thử.

Trong ảnh, Doãn Tuyết Lan chừng 5, 6 tuổi đang bế trên tay một bé gái sơ sinh.

Trông bộ dạng còn rất thích thú.

Cô càng nhìn càng tê cả da đầu, nhất là khi phát hiện Vệ Âm bên cạnh còn cười rất đắc ý."

Cô cười cái gì?"

Vệ Âm khoanh hai tay trước ngực, khẽ nhướng mày: "Lúc bé cô bế tôi, lớn lên thì ngược lại."

Lời vừa dứt Vệ Âm liền cảm thấy cơn đau truyền đến ở eo, Doãn Tuyết Lan dùng hai ngón ngón tay bấu chặt khiến cho cô phải rít lên một cái."

Cô còn nói bậy tôi sẽ xiên cô."

Mẹ Doãn ở một bên cười lớn: "Hai cái đứa này, cứ như con nít.

Đã lâu lắm rồi mới trông thấy Tuyết Lan như vậy, hahaha."

"Mẹ, không phải như vậy.

Mẹ tốt nhất là không nên qua lại với cô ta."

Doãn Tuyết Lan vừa nói vừa lôi kéo mẹ Doãn đi vào nhà bếp: "Con đụng mặt cô ta mấy lần, hoàn toàn không phải là loại tốt lành gì!"

Mẹ Doãn không cho là phải: "Cô chú Vệ đều là người tốt, mẹ tin con gái của họ cũng đáng tin.

Con đó, không nên trông mặt mà bắt hình dong."

Doãn Tuyết Lan cảm thấy bản thân một miệng khó giải thích, chỉ có thể lựa lời để nói với mẹ Doãn: "Không phải con trông mặt bắt hình dong nhưng con nghe nói đời sống cá nhân của cô ta rất hỗn loạn, tình cảm rối ren.

Tóm lại không phải là người tốt."

Mẹ Doãn mỉm cười: "Con cũng đâu có lấy người ta, quan tâm đến chuyện tình cảm của con bé làm gì?

Được rồi, mau đến phụ mẹ dọn cơm, đừng đứng ở đó nói mãi."

"Mẹ..."

Doãn Tuyết Lan vừa mở miệng thì Vệ Âm từ ngoài đi vào: "Dì à, dì ngồi nghỉ đi, để bọn con dọn là được rồi."

Mẹ Doãn cũng không khách khí: "Được rồi, hai đứa mỗi đứa một tay."

Nói xong thì đi đến bàn ăn ngồi xuống.Mẹ Doãn vừa khuất tầm mắt, Doãn Tuyết Lan liền cho Vệ Âm thêm một ánh mắt cảnh cáo.

Vệ Âm hôm nay cũng hết sức khác thường, chỉ mỉm cười mà không hề phản bác.Bữa cơm hôm đó rốt cuộc chỉ có mẹ Doãn cùng Vệ Âm cười cười nói nói, Doãn Tuyết Lan thì ngồi yên một chỗ, dùng ánh mắt hình viên đạn để nhìn mọi thứ, đến nỗi chén cơm trên tay cũng sắp bị xuyên thủng.Lúc Vệ Âm ra xe chuẩn bị trở về, Doãn Tuyết Lan không nhìn được đuổi theo: "Vệ Âm, cô đứng lại cho tôi."

Không có mẹ Doãn, Vệ Âm liền trút bỏ dáng vẻ ngoan ngoãn, cô hơi nhướng mày rồi nhìn về phía Doãn Tuyết Lan: "Thế nào?

Không nỡ rời xa tôi?"

Doãn Tuyết Lan xem như cũng quá rõ con người cô, thế nên cũng không thèm khách sáo: "Vệ Âm, tốt nhất cô đừng đến đây nữa.

Tôi đã nói rất rõ ràng, giữa chúng ta là không thể nào."

Vệ Âm hơi mỉm cười: "Tôi cũng đã nói rất nhiều lần, không thử làm sao biết?"

Vừa dứt lời cô liền kéo tay Doãn Tuyết Lan, áp người kia lên cửa xe, một nụ hôn nồng nhiệt lại rơi xuống.

Doãn Tuyết Lan như cũ vẫn ra sức chống cự nhưng đứng trước một Vệ Âm cao lớn hơn mình, mọi sự phản kháng của cô đều giống như muối bỏ biển.

Cuối cùng cô phải chọn biện pháp quen thuộc, cắn một cái thật mình vào môi người kia."

Vệ Âm, đây là nhà tôi!"

Âm thanh của Doãn Tuyết Lan xé toạc sự tĩnh lặng của màn đêm, Vệ Âm sững người một lúc rồi chầm chậm dùng ngón tay cái lau đi vết máu trên khóe miệng.Cô nhếch môi cười: "Vậy thì đến nhà tôi?"

Lời vừa dứt, một cái tát lại rơi trên khuôn mặt màu trắng tuyết của Vệ Âm, phần da thịt nơi đó cũng dần dần ửng đỏ."

Không biết xấu hổ!"

Không đợi Vệ Âm phản ứng, Doãn Tuyết Lan đã xoay lưng đi vào nhà.

Có lẽ đối với cô mọi chuyện đến đây đã quá đủ.

Cô cũng đã nói rõ suy nghĩ của mình, chỉ mong Vệ Âm đừng giống như đỉa đói, bám mãi không buông.Người đi rồi, Vệ Âm vẫn đứng yên ở đó, cô dùng ánh mắt đăm chiêu để nhìn về một khoảng không vô định, giống như nơi đó thực sự có Doãn Tuyết Lan.Từ lúc họ gặp lại đến nay cũng đã hơn hai năm.

Dù cho cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì mối quan hệ giữa hai người chỉ có tệ đi, không có tốt hơn.

Có đôi lúc cô tự hỏi sự nỗ lực này rốt cuộc là vì cái gì, liệu nó có thể mang đến kết quả mà cô mong muốn hay không?Qua một hồi lâu, Vệ Âm nở một nụ cười không cảm xúc rồi trở về ghế lái, một đường đi thẳng đến quán bar.Đêm muộn chính là lúc những kẻ cô đơn tìm đến nhau, ẩn sau một bầu không khí náo nhiệt chính là những mảnh đất khô cằn, không có sức sống cũng không ai có thể đặt chân đến.Là nhà sản xuất âm nhạc có tiếng nhưng rất ít khi Vệ Âm phô diễn tài năng của mình, hôm nay lại là ngoại lệ.

Vừa đặt chân đến quán bar, cô đã đi thẳng lên sân khấu, tự mình chìm đắm trong giai điệu của ca khúc Why Not Me.Sự xuất hiện này của Vệ Âm khiến cho không khí tại quán bar bỗng chốc trở nên khác lạ.

Mọi người bắt đầu hướng mắt lên sân khấu, thưởng thức có, đồng cảm cũng có.

Vệ Âm giờ đây giống như đóa hoa hồng đầy kiêu sa rực rỡ, chỉ là dường như tất cả những người ở đây không ai có thể hoàn toàn hiểu được cô.

Muốn chạy đến nhưng cuối cùng lại đành chùn bước.Âm nhạc kết thúc, Vệ Âm như cũ trở về vị trí ngồi quen thuộc.

Nhân viên hiểu ý pha cho cô loại thức uống mà cô yêu thích.

Vừa nhấp một ngụm, bên cạnh cô lại xuất hiện thêm một người, vừa nhìn là biết mang theo ý đồ mà đến."

Tôi ngồi đây được không?"

Vệ Âm không trả lời, chỉ lắc lắc ly rượu trong tay.Cô gái bên cạnh mỉm cười, chủ động cụng ly với Vệ Âm: "Tôi đoán cô mới vừa chia tay bạn gái?"

Vệ Âm tò mò hỏi lại: "Vì sao là bạn gái?"

Cô gái hơi nhướng mày: "Đoán đó.

Bằng kinh nghiệm lâu năm."

Thấy Vệ Âm tiếp tục im lặng, cô gái lại lên tiếng: "Có muốn kết bạn không?

Sau này cần người uống rượu có thể gọi cho tôi."

Vệ Âm lại nhìn cô ta bằng ánh mắt sâu xa: "Chút nữa là tôi hiểu lầm cô rồi."

Người phụ nữ nhún vai: "Tôi thừa nhận cô là gu của tôi, nhưng tôi không ăn tạp."

Vệ Âm nghe đến đây thì lấy ra điện thoại: "Cô thật thú vị."

Cứ như vậy trong điện thoại Vệ Âm lại xuất hiện thêm một cái tên.

Người này về sau đối với cô là họa hay phúc thì còn chưa biết được.
 
Bhtt | Hoàn | Nắm Tay Nàng, Trọn Kiếp Bình Yên
Chương 08: Cuộc sống thường nhật (04)


Hôm nay là ngày đầu tiên Kỳ Mặc Vũ đến Hoa Đại làm Trợ giảng.

Khuất Tĩnh Văn đã dậy rất sớm để chuẩn bị cho nàng bữa sáng.

Ngược lại, Kỳ Mặc Vũ vẫn đang lười biếng nằm trên giường, có lẽ là do đêm qua thức quá khuya để xem lại giáo án và chuẩn bị cho buổi dạy đầu tiên.Người ta nói cảnh tượng người đẹp ngủ say rất dễ khiến người ta rung động, huống chi người đó lại là người mình đặt nơi đầu quả tim.

Khuất Tĩnh Văn đối với nàng trước sau vẫn luôn ân cần dịu dàng, giống như những tia nắng sớm đang khẽ khàng ôm lấy làn da trắng tuyết.Cô thả nhẹ bước chân, khẽ gọi: "Tiểu Vũ?"

Giọng nói ấm áp của cô tựa như một cơn gió, nhẹ nhàng vỗ về tâm hồn Kỳ Mặc Vũ.

Nàng từ từ mở mắt, ánh sáng rọi vào khiến cho đôi mắt xinh đẹp hơi nhíu lại.

Thế nhưng dáng vẻ của Khuất Tĩnh Văn lại khiến cho nàng ngay lập tức đắm chìm.

Hôm nay, cô mặc một bộ đồ trông rất đơn giản, chỉ có áo sơ mi màu trắng cùng quần jeans, thế nhưng điều đó cũng không thể nào che đậy đi được khí chất tao nhã của cô."

Chị...

đã xong rồi sao?"

Kỳ Mặc Vũ dụi mắt, lười biếng vươn vai.

"Em còn chưa kịp tỉnh ngủ..."

Khuất Tĩnh Văn ngồi xuống, khẽ hôn lên trán nàng: "Cô giáo Kỳ, em không sợ trễ giờ sao?"

Kỳ Mặc Vũ câu lấy cổ cô, đáp lại bằng một nụ hôn trên cánh môi mềm mại: "Có bà Kỳ ở đây, em còn sợ trễ giờ sao?"

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười đầy cưng chiều: "Em đó."

Sau đó cô như thường lệ giúp nàng đánh răng rửa mặt, xong xuôi hết thảy mới ngồi vào bàn ăn để cùng nhau thưởng thức bữa sáng.Kỳ Mặc Vũ tinh nghịch chống cằm, nhìn chằm chằm vào Khuất Tĩnh Văn: "Em đang nghĩ, ngày đầu tiên chị đến Hoa Đại chị cảm thấy như thế nào?"

Khuất Tĩnh Văn vừa gắp thức ăn vừa trả lời nàng: "Em là hỏi trước khi gặp em hay sau khi gặp em?"

Kỳ Mặc Vũ chu môi: "Cái đó khác nhau sao?"

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười điểm mũi nàng: "Đương nhiên là khác.

Trước kia quyết định đến Hoa Đại chẳng qua là nể tình bà nội, xem đây là một công việc làm thêm không mấy hấp dẫn.

Sau khi gặp em thì lại khác, cảm thấy công việc này cũng không tệ lắm."

Kỳ Mặc Vũ nghe xong thì không khỏi bật cười: "Chủ tịch Khuất thị còn phải đi làm thêm, xem ra em phải xem lại bản thân mình."

"Chị có thể nuôi em."

Khuất Tĩnh Văn chắc nịch cướp lời.Kỳ Mặc Vũ càng thêm buồn cười: "Vợ à, sao chị có thể đáng yêu như vậy?"

Khuất Tĩnh Văn không trả lời mà nói sang chuyện khác: "Ăn nhanh đi, sắp muộn rồi."

Kỳ Mặc Vũ gật đầu làm động tác tuân lệnh....Sau khi ăn sáng xong, Kỳ Mặc Vũ nhanh chóng thay đồ, chỉnh trang lại bản thân, chuẩn bị cho buổi học đầu tiên.

Cảm giác vừa lo lắng, vừa háo hức tràn ngập trong lòng nàng.

Khuất Tĩnh Văn nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng: "Đừng quá lo lắng."

Cô giúp Kỳ Mặc Vũ đeo túi xách, khẽ vuốt nhẹ mái tóc nàng, rồi đẩy cửa ra ngoài.Hôm nay cô đích thân đưa nàng đến trường, nhân tiện gặp gỡ thầy Hiệu trưởng để thăm hỏi.

Ngồi trong xe, Kỳ Mặc Vũ không ngừng ríu rít nhắc lại những ngày cùng cô dưới mái trường.

Thân phận cô trò tuy có chút cản trở nhưng cuối cùng lại có thể thuận lợi về với nhau.

Ngẫm lại không khỏi buồn cười.Khi đến trường, Kỳ Mặc Vũ bước ra khỏi xe với một cảm giác vừa quen thuộc vừa mới mẻ.

Nàng chỉnh lại áo sơ mi trắng, vuốt lại tóc tai cho gọn gàng, rồi hít một hơi thật sâu để tiếp thêm sự tự tin.Khuất Tĩnh Văn đổ xe xong cũng theo sau xuống, cô tiến đến nắm lấy tay nàng, hai người cứ như vậy sánh vai nhau, cùng đưa mắt nhìn vào những hàng cây cổ thụ đang vươn mình trong nắng.Thời gian như dừng lại vào những ngày đầu tiên gặp gỡ, vẫn là những tán cây cổ thụ, vẫn là khoảng sân đầy nắng.

Hai người trước sau như một, chưa từng rời đi."

Cô giáo Kỳ, chúc em ngày đầu tiên thuận lợi."

Khuất Tĩnh Văn nghiêng đầu nhìn nàng, ánh mắt và nụ cười đều ẩn chứa sự tự hào khó che giấu.Kỳ Mặc Vũ nghiêm túc gật đầu sau đó thẹn thùng hôn lên má cô một cái.

Khuất Tĩnh Văn không khỏi bật cười, đáp trả nàng bằng một nụ hôn lên trán.Khuất Tĩnh Văn sau đó đưa nàng đến trước cửa lớp rồi mới rời đi.

Khoảnh khắc Kỳ Mặc Vũ vừa bước vào, nàng lập tức biến thành tâm điểm của sự chú ý.

Những tiếng thì thầm, những ánh mắt sáng rực dần dính chặt vào nàng."

Cô ấy đẹp quá!"

Một sinh viên ngồi phía sau khẽ thì thầm với bạn bên cạnh.

"Wao, mình có nhìn nhầm không?

Kỳ lão sư xinh quá.

Nhìn phong thái cô ấy không giống người bình thường đâu."

Một bạn khác nhìn Kỳ Mặc Vũ, đôi mắt tràn đầy ngưỡng mộ.Có lẽ vì đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người phụ nữ vừa trẻ tuổi, vừa xinh đẹp mà lại mang vẻ trí thức, kiên định như vậy nên không ít sinh viên trong lớp đã không khỏi thầm trầm trồ.

Nhưng mà, bên cạnh những sinh viên dành sự quan tâm đặc biệt cho nàng từ ánh nhìn đầu tiên thì cũng có một số bạn từ đầu đến cuối không quá để ý.Ở dãy bàn đầu bên trái có một sinh viên dáng vẻ vô cùng ưu tú nhưng kể từ lúc Kỳ Mặc Vũ bước vào, người nọ chỉ chăm chăm nhìn vào điện thoại, hoàn toàn đứng ngoài sự huyên náo của đám đông.Người bạn cùng bàn khẽ lay bờ vai cô gái đó: "Hiểu Tình, cậu sao vậy?

Từ nãy đến giờ mình thấy cậu không tập trung, có phải có chuyện gì không?"

Đường Hiểu Tình lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười: "Không có gì, chỉ là hơi thiếu ngủ thôi."

Người bạn gật đầu: "Cô đến rồi, cậu tập trung một chút."

Lúc này Đường Hiểu Tình mới biết đến sự tồn tại của Kỳ Mặc Vũ trong lớp học.

Cô nàng hơi ngẩng đầu, vừa lúc Kỳ Mặc Vũ cũng nhìn sang, cô nàng giật mình một cái rồi nhẹ gật đầu chào cô giáo.Là sinh viên năm 2 nhưng đây có lẽ là lần đầu tiên Đường Hiểu Tình trông thấy một Giảng viên khí chất như thế này.

Không hiểu sao, điều đó lại khiến cho nàng sinh ra một chút tự ti khó giải thích.Có lẽ là còn lâu nàng mới có thể trở nên như vậy đi?Phía trên bục giảng, Kỳ Mặc Vũ mỉm cười nhẹ nhàng, khẽ gật đầu chào các sinh viên,nói đôi ba câu rồi bắt đầu bài giảng.

Buổi học trôi qua khá nhẹ nhàng.

Kỳ Mặc Vũ không quá khắt khe, mà dùng những câu chuyện, ví dụ sinh động để lôi cuốn sự chú ý của các sinh viên.

"Cô ơi, nếu như tất cả các Giảng viên ở đây đều xinh đẹp và giảng bài dễ hiểu như cô thì có lẽ chúng em đã chăm đến lớp hơn."

Một bạn học tranh thủ thời gian đặt câu hỏi nêu ra quan điểm của mình, lời này không chỉ khiến cho cả lớp mà cả Kỳ Mặc Vũ cũng bật cười.Nàng đáp: "Sinh viên Hoa Đại đều là những người ưu tú nhất, cũng chăm chỉ nhất.

Lời này của em chỉ là dệt gấm trên hoa."

Bạn học nọ vẫn không bỏ qua: "Cô nói không sai, nhưng phúc lợi này bọn em vẫn muốn hưởng.

Có đúng không các bạn?"

Cả lớp đồng thanh: "Đúng đúng."

Sự mở đầu này đã dấy lên hứng thú của cả lớp, một số bạn khác cũng bắt đầu đặt thêm câu hỏi: "Cô ơi, em thấy cô đeo nhẫn.

Đây là đã kết hôn rồi sao?"

Kỳ Mặc Vũ dừng lại một chút sau đó nở một nụ cười xinh đẹp rồi gật đầu.Cả lớp "ồ" lên phấn khởi."

Không biết vị nào có phúc như vậy, có thể cưới được cô về nhà?"

Ánh mắt Kỳ Mặc Vũ thoáng chốc ánh lên sự tự hào: "Chị ấy là người còn ưu tú hơn cả cô."

Âm thanh bàn tán bắt đầu vang lên nhưng Kỳ Mặc Vũ kịp thời ngăn lại: "Cả lớp, sắp hết giờ rồi, nếu không tập trung nữa sẽ không kịp đâu."

Cả lớp nghe xong mới tạm thời dẹp sang nghi vấn, trở lại thành những cô cậu học bá chăm ngoan....Sau khi buổi học kết thúc, Kỳ Mặc Vũ cũng mất một lúc lâu mới có thể thoát khỏi vòng vây.

Vừa ra đến, nàng thấy Khuất Tĩnh Văn đã đợi sẵn, cô dường như đã đứng đó rất lâu, chỉ để mang đến cho nàng sự bình yên ngay tại lúc này.Khuất Tĩnh Văn nhìn thấy nàng liền bước lại gần, nhẹ giọng hỏi: "Có mệt không?"

Kỳ Mặc Vũ nhìn vợ, đôi mắt lấp lánh niềm vui: "Vẫn tốt ạ."

Cô khẽ mỉm cười rồi nắm lấy tay nàng, họ không nói thêm lời nào mà chỉ đơn giản cùng nhau sánh bước đi về chỗ chiếc Bentley đang đậu sẵn.Một vài âm thanh tinh nghịch vang lên, có chút huyên náo.

Thế nhưng dường như chúng không thể nào xen được vào bức tranh yên bình mà hai người cùng nhau dựng nên.Đến nơi, Khuất Tĩnh Văn cẩn thận giúp nàng mở cửa xe sau đó mới trở về vị trí ghế lái, không lâu sau chiếc xe cũng từ từ lăn bánh.Kỳ Mặc Vũ tựa người vào ghế, hít một hơi thật sâu để cảm nhận sự ấm áp cùng mùi hương khiến cho mình tâm niệm.Dù hôm nay là một ngày tương đối đặc biệt nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy thư thái đến lạ thường.

Có lẽ vì bên cạnh nàng có Khuất Tĩnh Văn, dường như chỉ cần có cô bên cạnh thì mọi thứ nàng cho là khó khăn cũng không đáng để kể đến nữa.Đi được một đoạn, nàng lại bắt đầu ríu rít: "Lúc nãy em được bọn nhỏ vây quanh, không khỏi nhớ lại ngày trước em cũng từng làm như thế với chị.

Thật là hoài niệm."

Khuất Tĩnh Văn mỉm cười: "Bạn học nào đó còn cầm ngược sách."

Kỳ Mặc Vũ nghe xong phồng hai má: "Chị nhớ dai thật đó."

Khuất Tĩnh Văn cũng không phủ nhận: "Mọi chuyện liên quan đến em chị đều sẽ nhớ rõ."

Dừng một chút cô lại nói: "Cuối tuần này có buổi đấu giá đồ cổ, em có muốn đi cùng không?"

Kỳ Mặc Vũ quay sang nhìn cô, đôi mắt nàng ánh lên sự tò mò: "Được chứ, đã lâu rồi em không tham gia đấu giá, cũng muốn nhìn xem một chút."

Khuất Tĩnh Văn khẽ chạm vào tay nàng: "Được, nhưng trước tiên phải no bụng đã."

Khuất Tĩnh Văn nói xong thì đạp ga chở nàng đến quán hoành thánh mà lúc trước hai người thường hay ăn.

Hình như cũng rất lâu rồi cả hai không trở lại đây.

Sau khi tìm được chỗ đậu xe thích hợp, hai người mới từ từ đi bộ tìm đến vị trí xe hoành thánh.

Càng đến gần, mùi thơm quen thuộc lại len lỏi vào cánh mũi khiến cho bụng Kỳ Mặc Vũ không nhịn được kêu lên mấy cái.Nàng xoa xoa bụng rồi nói với Khuất Tĩnh Văn: "Không biết bà còn nhớ chúng ta không?"

Khuất Tĩnh Văn hất cằm về phía xa: "Em nhìn xem."

Bà lão nghe tiếng nói chuyện, biết là có khách đến nên vội gác cái vá lên giá để ra đón.

Nhìn thấy hai người, bà đã dừng lại một chút, đôi mắt già nua nheo nheo mấy cái, đến lúc nhận ra người đến là Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ, bà liền vui vẻ ra mặt, hai tay run run vội nắm lấy tay hai người: "Tiểu Văn, tiểu Vũ, lâu quá không thấy hai đứa."

Kỳ Mặc Vũ tinh nghịch cướp lời: "Cháu vừa từ Mỹ trở về không lâu, sau này nhất định sẽ ghé chỗ này thường xuyên."

Bà lão vỗ vỗ tay nàng: "Được được, cháu nhớ đó."

Nói xong bà lão liền bảo hai người ngồi xuống sau đó vào trong chuẩn bị hai tô hoành thánh đặc biệt.Kỳ Mặc Vũ vào trong bưng phụ, nhân tiện hỏi: "Sao không thấy ông đâu ạ?"

Bà lão thở dài: "Ông ấy nằm viện rồi, già cả ấy mà, sức khỏe không được tốt."

Nàng hỏi tiếp: "Như thế bà ở đây bán một mình thôi ạ?"

Bà lão lắc đầu: "Bà có thuê thêm người phụ giúp.

À à, hình như cũng là sinh viên Hoa Đại."

Bà lão nói vừa dứt lời thì tiếng phanh xe đạp vang lên, một cô gái trẻ xuất hiện trong tầm mắt, có chút vội vã: "Bà ơi, cháu đến rồi."

Bà lão cười cười: "Hiểu Tình đến rồi, mau đến ăn no rồi hãy làm việc."

Sau đó bà lại quay sang Kỳ Mặc Vũ: "Bà vừa nói với cháu, chính là cô bé này."

Đường Hiểu Tình lúc này mới chú ý đến Kỳ Mặc Vũ, cô nàng hơi giật mình: "Cô Kỳ..."

Kỳ Mặc Vũ mỉm cười: "Hiểu Tình đúng không?

Chào em."

Khuất Tĩnh Văn bên cạnh dường như cũng nhận ra gì đó, cô hỏi nàng: "Sao thế?"

Kỳ Mặc Vũ đáp: "Hiểu Tình là sinh viên của em, lúc nãy vào lớp em đã chú ý tới em ấy.

Chị nhìn xem, có phải nhan sắc rất nổi bật không?"

Khuất Tĩnh Văn điểm điểm mũi nàng, cũng hướng Đường Hiểu Tình chào hỏi: "Chào em, tôi là vợ của em ấy."

Đối diện với lời chào hỏi của Khuất Tĩnh Văn, không hiểu sao Đường Hiểu Tình lại có chút run sợ.

Nhưng mà cô nàng không thể không thừa nhận, người này so với cô giáo Kỳ thực sự là trời sinh một cặp.

Nàng không khỏi nghĩ đến chút chuyện, có chút lâm vào trầm tư."

Chào... cô."

Cô nàng không biết phải xưng hô sao cho phải, thôi thì trước mắt cứ gọi như vậy.Bà lão bên cạnh thúc giục: "Hiểu Tình mau đến ăn đi, tiểu Văn và tiểu Vũ là khách quen, sau này cháu phải lưu ý đó, haha."

"Dạ, cháu biết rồi."

Đường Hiểu Tình dùng tốc độ nhanh nhất để ăn xong tô hoành thánh, sau đó giúp bà lão đi giao hàng bằng chiếc xe đạp của mình.

Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ không có việc gì nên quyết định ở lại trò chuyện với bà lão thêm một lúc.Nhân lúc vắng khách, bà lão ngồi xuống, giọng nói ôn tồn: "Đứa bé Hiểu Tình này cái gì cũng tốt, chỉ khổ nỗi là quá ngoan ngoãn.

Các cháu xem, ở cái đất Bắc Thành này mà phải tự mình vừa học vừa làm, bà chỉ sợ con bé sớm không chịu nỗi."

Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ đưa mắt nhìn nhau, sau đó nàng hỏi: "Em ấy sống một mình sao?"

Bà lão lắc đầu: "Bà không rõ, hình như phải, lại hình như không phải."

Dừng một lúc bà lại nói: "Bà chỉ biết con bé mồ côi cha mẹ, được cậu mợ nuôi lớn.

Nhưng mà hình như người mợ kia cũng không tốt đẹp gì.

Thỉnh thoảng bà còn nghe loáng thoáng con bé cãi vã với mợ về chuyện tiền bạc qua điện thoại."

Kỳ Mặc Vũ thoáng chốc lâm vào trầm tư.

Nàng xuất thân khá giả, chưa từng phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền.

Lớn lên một đường trải hoa, tốt nghiệp Hoa Đại, gả cho người ưu tú nhất, được tự do làm điều mà bản thân yêu thích.

Nàng đối với Đường Hiểu Tình nói đồng cảm thì không đúng nhưng xót thương thì đúng là không tránh khỏi.Khuất Tĩnh Văn nhận ra cảm xúc của vợ mình thay đổi, cô vỗ vỗ vai nàng: "Nếu em ấy biết nỗ lực, ông trời sẽ tự khắc an bài."

Kỳ Mặc Vũ gật đầu, mỉm cười với cô.

Sau đó hai người ở lại trò chuyện với bà lão thêm một lát rồi ra về.

Có lẽ nàng cần một giấc ngủ thật ngon để hồi phục sau một buổi sáng vất vả.
 
Back
Top Bottom