Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt][Hoàn][Edit] Lay Động Tiếng Lòng - Thanh Thang Xuyến Hương Thái

[Bhtt][Hoàn][Edit] Lay Động Tiếng Lòng - Thanh Thang Xuyến Hương Thái
Chương 89: Hoàn


Viên Lộ Chi nhìn hai người đang ôm nhau trên sân khấu, bà khẽ rơi nước mắt, cho dù đã biết trước đêm nay Thịnh Như Ỷ sẽ cầu hôn Kha Nhược Sơ.

Mới đầu, bà thật sự không xem trọng mối quan hệ của hai người, nhưng bây giờ, bà rất sẵn lòng giao Kha Nhược Sơ cho Thịnh Như Ỷ.

Kha Tri Hạm xoay đầu, lại thấy hai mắt Viên Lộ Chi đẫm lệ.

Trong trí nhớ của cô, cô chưa từng thấy Viên Lộ Chi rơi nước mắt, quả nhiên con gái nằm trên đầu quả tim làm sao mà buông xuống được.

"Có thêm một đứa con gái nữa, hạnh phúc quá ha ~" Kha Tri Hạm ôm vai Viên Lộ Chi, cúi người xoa xoa khoé mắt bà, cười trấn an.

Viên Lộ Chi cười, bản thân nên vui vẻ, con gái bà may mắn hơn bà nhiều, cần gì quan tâm đến tuổi tác, gặp được một người dùng hết cả tâm trí yêu con bà, cũng nguyện ý trả giá vì con bà.

Còn gì để lo nữa.

Đi xuống dưới sân khấu, Kha Nhược Sơ lại ôm lấy Thịnh Như Ỷ, ôm thật sự rất chặt, không muốn buông tay.

Mọi thứ đến thật tự nhiên.

Kha Nhược Sơ nhìn chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trên ngón tay út, đến bây giờ cô vẫn còn ngây ngốc.

Thịnh Như Ỷ cười hôn lên tóc cô, bao nhiêu hạnh phúc cũng đã thể hiện ra hết bên ngoài.

Ôm một hồi lâu, Kha Nhược Sơ nhìn chằm chằm đôi mắt Thịnh Như Ỷ, đáy mắt còn có chút ướt, "Chị gạt em."

"Chị gạt em gì chứ?"

Kha Nhược Sơ nói, "Chẳng phải nói là để em cầu hôn sao...."

Lòng bàn tay Thịnh Như Ỷ lau nước mắt trên má Kha Nhược Sơ, cười nói, "Nhưng chị không nhịn được, rất muốn gả cho em."

Nghe câu này, mũi Kha Nhược Sơ cay cay, cô nhắm mắt ngậm lấy môi Thịnh Như Ỷ, lúc nãy ở trên sân khấu hôn cũng có chút kiềm chế, còn bây giờ đứng trong một góc, dùng hết tất cả nhiệt tình và hạnh phúc trao lấy cho người này.

U mê không lối thoát.

Thịnh Như Ỷ cong môi, nụ hôn ngày càng cuồng nhiệt.

"Ái chà, có cần phải đói khát như vậy không a."

Bạch Mông đứng một bên cười trêu ghẹo, vừa cầm điện thoại quay video.

Không nghĩ tới quý cô Kha còn có kỹ năng tiềm ẩn chưa tiết lộ, kỹ hôn không hề kém.

"Em có thích món quà này không?"

Thịnh Như Ỷ nắm lấy bàn tay đang đeo nhẫn của Kha Nhược Sơ.

"Thích."

Kha Nhược Sơ hạnh phúc vô cùng, "Chị cũng không thèm nói trước với em, làm cho em chẳng kịp chuẩn bị gì cả."

"Ở đâu ra có chuyện cầu hôn mà còn phải thông báo hả."

Thịnh Như Ỷ cọ nhẹ lên chóp mũi của cô, dịu dàng mà nói, "Chị yêu em."

Kha Nhược Sơ vẫn chìm đắm trong niềm hạnh phúc, cười ngây ngốc.

*

Giáng sinh lại đến.

Nam Thành khắp nơi được bao phủ màu đỏ xanh cùng với màu trắng.

Trước giờ tan làm, Kha Nhược Sơ có một ca phẫu thuật, đến 8 giờ mới xong.

Sau khi tốt nghiệp, Kha Nhược Sơ làm việc ở khoa ngoại của bệnh viên tuyến ba.

Sau hơn ba năm mài giũa, bây giờ Kha Nhược Sơ cũng đã trở thành người đi mây về gió ở trong bệnh viện, thần thái ngày càng đỉnh, mấy đồng nghiệp ở trong khoa luôn xem cô là mặt tiền của khoa.

"Bác sĩ Kha."

Đi ra thang máy đến sảnh lớn ở tầng 1, có người gọi Kha Nhược Sơ lại, đôi tay cô đặt ở trong túi áo khoác, cô dừng bước chân lại, xoay người lại.

"Đêm giáng sinh vui vẻ."

Là một bác sĩ nam mới đến khoa ngoại, trong tay còn cầm một cái hộp quà nhỏ, vào đêm giáng sinh nhìn đâu cũng thấy được kiểu này, "Tôi vừa mới đến đây còn chưa quen thuộc, cảm ơn cô đã quan tâm."

"Đều là đồng nghiệp với nhau, không cần khách sáo."

Kha Nhược Sơ cười lịch thiệp.

"Cô cầm lấy cái này đi, ăn quả táo coi như bình bình an an."

Kha Nhược Sơ do dư chốc lát, nghĩ lại giữa đồng nghiệp với nhau vào đêm giáng sinh đưa cho quả táo cũng không có gì cả, đang chuẩn bị cảm ơn rồi cầm lấy....

"À, ngày mai là lễ giáng sinh, không biết cô có rảnh không?"

Bác sĩ nam thử hỏi.

Kha Nhược Sơ hạ tay xuống, cô mỉm cười giải thích, "Tôi có hẹn với vợ của tôi."

Đây là một cái tin cực kỳ lớn.

Đối phương giật mình, "Cô... kết hôn rồi sao?"

"Đúng vậy, cảm ơn anh."

Kha Nhược Sơ trả lời, bây giờ cô đã học được cách bình tĩnh từ chối, từ chối những việc mà bản thân cô không thích.

Kha Nhược Sơ không có cách nào nhận quả táo này, mà đằng trai cũng không có cách nào đưa, chỉ hậm hực bỏ đi.

Thật ra những người làm lâu ở đây đều biết vợ của bác sĩ Kha từ diện mạo đến vóc dáng cực kỳ xinh đẹp.

Làm nghề nào yêu nghề đấy, bây giờ cái mà Kha Nhược Sơ tiếc nuối nhất khi làm bác sĩ ngoại khoa, là không thể lúc nào cũng mang nhẫn cưới ở trên tay.

"Bác sĩ Kha."

Một giọng nói yêu nghiệt vang lên.

Kha Nhược Sơ còn chưa quay đầu nhìn, đã cười tươi như hoa.

Tiếng giày cao gót chạm lên sàn nhà, Thịnh Như Ỷ chậm rãi đi đến chỗ Kha Nhược Sơ, cao hơn Kha Nhược Sơ nửa cái đầu, "Hình như chị phát hiện từ lúc em kết hôn, vận đào hoa của em ngày càng cao nhỉ?"

Cứ hai ba ngày là có người tìm cách tiếp cận, không phải đồng nghiệp thì là người bệnh, mà không phải người bệnh thì chính là người nhà bệnh nhân.

Kha Nhược Sơ: "Làm gì có."

"Chị thấy hết rồi, em còn không dám thừa nhận."

Thịnh Như Ỷ véo véo cái mặt Kha Nhược Sơ, áp sát vào, khẽ nói, "Nhưng mà đào hoa cũng coi như là chuyện tốt, chứng minh chị đây làm cho em quá dễ chịu, ngày càng có mị lực."

Kha Nhược Sơ mắng thầm, đã kết hôn ba năm rồi, vẫn còn thích trêu ghẹo cô.

Nhưng nói sao có vậy, các cô ở bên nhau, ngày càng dễ chịu hơn.

"A, chị đứng đắn chút đi nào."

Kha Nhược Sơ yếu thế nhắc nhở, thật đúng với câu nói kia của Thịnh Như Ỷ, mặc kệ cô thay đổi thế nào, đều là bảo bối nhỏ của cô ấy.

"Em còn không biết xấu hổ bảo chị không đứng đắn, thế là ai hôm qua không nặng không nhẹ hả?"

Kha Nhược Sơ tức khắc nghẹn lời, không nghĩ ở một nơi nghiêm túc thế này lại đi bàn luận về chuyện kia, cô nắm lấy tay Thịnh Như Ỷ, "Đi thôi, Mông Mông đã gọi điện thoại hối em mấy lần rồi."

Đêm giáng sinh, Bạch Mông đòi làm tiệc náo nhiệt, chính là ở cửa hàng bánh ngọt mà Thịnh Như Ỷ và Lâm Nghiên mở.

Nửa tiếng sau.

"Sao giờ hai người mới đến."

Bạch Mông đi đến ôm lấy cánh tay Kha Nhược Sơ.

"Đột nhiên có ca phẫu thuật."

"Bác sĩ Kha ngày càng bận, còn mình ở nhà nhàn rỗi muốn mọc nấm."

Tâm huyết Bạch Mông dâng trào, "Lát nữa chúng ta đi nhảy disco đi, đã lâu rồi mình không được vui chơi."

Thịnh Như Ỷ lạnh lùng liếc Bạch Mông một cái, "Bụng đã to thế kia còn không muốn dừng."

"Không sao mà, em xem mọi người nhảy."

Mặc dù sắp làm mẹ, nhưng mà Bạch Mông vẫn còn tính ham chơi, cái này cũng do chồng chiều mà sinh hư.

Năm trước, Bạch Mông kết hôn, Kha Nhược Sơ hỏi cô có chịu kích thích gì không, Bạch Mông nói là bị cô và Thịnh Như Ỷ kích thích, đột nhiên cũng muốn có một cuộc sống yên ổn.

Sau đó gặp người thích hợp, kết hôn mang thai, coi như nước chảy thành sông.

Về chuyện con cái, Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ đều có chung suy nghĩ, trước mắt không cần nghĩ đến, nhưng mà Viên Lộ Chi cũng đã hối thúc nhiều lần.

Công việc của hai người rất bận, Kha Nhược Sơ lại đang vào thời kỳ phát triển sự nghiệp, thật sự không có sức.

Thật ra lý do chính là vẫn chưa sống đủ cuộc sống thế giới hai người.

Lâm Nghiên vẫn tự do độc thân, trong nhà nuôi càng ngày càng nhiều chó với mèo, Thịnh Như Ỷ trêu chọc đôi câu, thế là cô quyết định mở cửa hàng thú cưng.

Đêm khuya, Kha Nhược Sơ kéo Thịnh Như Ỷ ra ngoài hít thở không khí, để mặc cho Bạch Mông tiếp tục náo nhiệt.

Ngồi trên ghế mây ở ngoài cửa tiệm, trong tay Kha Nhược Sơ còn cầm que kem, ăn còn rất ngon miệng.

"Mùa đông ăn kem không lạnh à."

"Mùa đông ăn kem càng ngon hơn."

Kha Nhược Sơ biện hộ.

"Này là logic gì vậy?"

Kha Nhược Sơ cười, chắc có lẽ từ nhỏ mẹ cô quản không cho cô ăn kem vào mùa đông, cho nên cô lại càng thích ăn kem vào mùa đông.

Có đôi khi, Kha Nhược Sơ cảm thấy bản thân cũng rất trẻ con, nhưng mà cho dù có thế nào, thì có thể làm bất cứ chuyện gì mà cô muốn, cảm giác rất tuyệt vời.

Có lẽ khi ở bên một người, trong vô thức mà thói quen cũng thay đổi theo, bởi vì ở bên Thịnh Như Ỷ, Kha Nhược Sơ cũng phát hiện, giờ đây cô càng thích ăn đồ ngọt.

"Cho chị ăn với."

Bất kể là Kha Nhược Sơ ăn cái gì, Thịnh Như Ỷ đều muốn ăn.

"Không cho, dì cả của chị đến, đồ sống đồ nguội cay hay độc đều phải kiêng."

Về vấn đề nguyên tắc, Kha Nhược Sơ không nhượng bộ.

Sau khi ở chung với Kha Nhược Sơ, giống như ở trong nhà có bác sĩ gia đình vậy, Thịnh Như Ỷ đã bị nghiêm cấm uống rượu và hút thuốc, dạ dày cũng đã được Kha Nhược Sơ chăm rất tốt.

Thịnh Như Ỷ: "Chỉ ăn một miếng thôi mà."

"Không được."

Kha Nhược Sơ sợ Thịnh Như Ỷ đoạt lấy, trực tiếp đem miếng kem dư bỏ vào trong miệng, trong nháy mắt đầu tê buốt hàm răng run cầm cập, trẻ con đến thế là cùng.

Thịnh Như Ỷ nhìn bên khoé môi Kha Nhược Sơ, trực tiếp hôn lên, đầu lười khẽ lướt qua khoé miệng cô, coi như cũng được ăn một miếng kem ngon lành.

"Bảo bối, đêm giáng sinh vui vẻ."

"Đêm giáng sinh an lành."

Kha Nhược Sơ khẽ đáp, thấy xung quanh không có ai, cô lặng lẽ hôn lên môi Thịnh Như Ỷ.

Mới vừa ăn kem xong, đôi môi thật lạnh, lúc này hôn môi vừa ấm vừa thơm ngọt, rất thoải mái.

Vốn dĩ là chỉ hôn một cái nhẹ, cho đến khi ôm nhau càng chặt, nụ hôn dần sâu hơn, giữa môi như đốt cháy.

Vẫn là thích cùng người này hôn môi.

Lâm Nghiên chỉ ra ngoài hút một điếu thuốc, lại không muốn nhìn thấy một màn ngược tâm thế này, cô cười bất đắc dĩ, hai người này yêu đương hơn hai năm, kết hôn cũng đã ba năm rồi, nhưng lúc nào cũng mặn nồng với nhau, thật sự làm cho người ta bội phục.

Đều nói hôn nhân là nấm mồ tình yêu, sao không nhìn ra mồ chỗ nào vậy.

"Này, hai người tốt xấu gì cũng nên suy xét đến cảm thụ của người khác chứ."

Lâm Nghiên nhìn không nổi nữa, đứng xa xa nhắc nhở.

Kha Nhược Sơ buông Thịnh Như Ỷ ra, vẻ mặt bình tĩnh, làm như chưa có chuyện gì xảy ra.

Thịnh Như Ỷ cười hỏi, "Sao nào, Lâm tổng hâm mộ à?

Hâm mộ thì đi tìm một cái đi."

Lâm Nghiên cười không nói, nhìn những người bên cạnh đều có đôi có cặp, đúng là có chút hâm mộ, đột nhiên cũng có suy nghĩ muốn kết hôn.

Có thể toàn tâm toàn ý yêu một người, cảm giác khá tốt, ít nhất là cô có thể nhìn thấy được trạng thái của Thịnh Như Ỷ bây giờ, so với lúc trước tốt hơn nhiều.

"Được rồi, không quấy rầy hai người nữa."

Lâm Nghiên đột nhiên mất mặt, hút được một phần ba điếu thuốc rồi đi vào trong.

Thịnh Như Ỷ nhìn cái hồ không xa, phút chốc nở nụ cười, lột ra hàm răng trắng.

"Chị cười gì vậy?"

Kha Nhược Sơ hỏi.

"Nhớ lúc trước, chị hay mang Điềm Đậu đến đây đi dạo.

Khi đó trong lòng chị rất buồn bực, sao có thể gặp được em suốt...."

Thịnh Như Ỷ cười nhìn Kha Nhược Sơ hỏi, "Mị lực của chị lớn vậy sao?"

Kha Nhược Sơ bừng bừng khí thế nói với Thịnh Như Ỷ, "Thịnh Như Ỷ, da mặt chị dày thật."

"Dày chỗ nào?

Nếu mị lực của chị không lớn, lúc trước là ai muốn nhìn thấy chị ấy nhỉ, là ai mỗi ngày chạy đến đây còn vờ như tình cờ gặp nhau hả?

Là ai đi hẹn hò với chị, đến mức ăn hai bữa ăn luôn...."

"Em làm gì có mỗi ngày!"

Kha Nhược Sơ nghe không nổi nữa, nóng nảy, "Biết vậy em không nói với chị mấy cái này."

Những lời này, đây không phải là lần đầu tiên Thịnh Như Ỷ nói, mỗi lần nhớ là lại nói.

"Chị sai rồi."

Thịnh Như Ỷ xoa xoa đầu Kha Nhược Sơ, cười không ngừng, cô hôn hôn lên trán Kha Nhược Sơ, dỗ dành, "Là bảo bối của chị có mị lực lớn."

Người này luôn dịu dàng dỗ dành cô thế này, dỗ một lần dỗ 6 năm.

Tuyết lại rơi.

Từng bông tuyết tung bay trên bầu trời.

Kha Nhược Sơ kéo cánh tay Thịnh Như Ỷ, dựa đầu vào vai cô, lẳng lặng ngắm nhìn.

Đối với mỗi trận tuyết rơi đâu mùa, cô đều yêu sâu sắc, bởi vì ngày cô thổ lộ với Thịnh Như Ỷ, cũng là ngày tuyết rơi đầu mùa.

"Lạnh quá, chúng ta về nhà đi."

Kha Nhược Sơ nhìn Thịnh Như Ỷ cười, đột nhiên làm nũng gọi, "Chị."

Thịnh Như Ỷ cười, bởi vì một tiếng gọi chị này, gợi lên không biết bao nhiêu hồi ức đẹp.

Hoá ra khi thích một người, cho dù thời gian trôi qua như thế nào, thì tâm vẫn xao xuyến, giống như ngày hôm qua.———/—//—-/Hoàn.
 
[Bhtt][Hoàn][Edit] Lay Động Tiếng Lòng - Thanh Thang Xuyến Hương Thái
Chương 90: Phiên ngoại


Sáng sớm, Kha Nhược Sơ uể oải mở mắt, tay xoa xoa huyệt thái dương, đầu cực kỳ đau.

Nhìn trần nhà quen thuộc, lại nghiêng người nhìn Thịnh Như Ỷ nằm kế bên, cô mới biết là đã về nhà.

Ngày hôm qua ăn sinh nhật, Kha Nhược Sơ uống vài ly, kết quả say mèm.

Trên người đã thay áo ngủ, Thịnh Như Ỷ giúp cô tắm rửa lúc nào cô cũng không hay.

Quả nhiên về chuyện uống rượu, cô không hề có thiên phú, nhưng mà tối hôm qua là tình huống đặc biệt.

Thịnh Như Ỷ cảm giác được người kế bên động đậy, cũng nheo mắt, cô lười biếng đưa tay qua thăm dò, ân cần giúp Kha Nhược Sơ xoa thái dương.

Kha Nhược Sơ nhích lại gần, để cho Thịnh Như Ỷ dễ xoa, huyệt thái dương được xoa, thực sự rất thoải mái.

"Không biết uống còn bày đặt thể hiện, ngăn cũng không ngăn được em, tối hôm qua say thành thế này."

Thịnh Như Ỷ nói, vừa mới tỉnh ngủ giọng nói càng ôn nhu hơn.

Nếu như uống hai ly thôi thì Kha Nhược Sơ cũng không say đứng mức không biết gì, mấu chốt là cô còn uống giúp Thịnh Như Ỷ vài ly.

Tối hôm qua, bầu không khí quá sôi nổi, cô không cho Thịnh Như Ỷ dính một giọt rượu, tình nguyện để bản thân khó chịu.

Kha Nhược Sơ nhìn Thịnh Như Ỷ cười lớn, "Hôm qua rất vui."

Thịnh Như Ỷ thực sự không có cách nào nói cô gái này, cô vừa xoa vừa hỏi, "Còn khó chịu không?"

Kha Nhược Sơ lắc đầu, sau đó nhớ tới cái gì đó, cô đưa cái tay mang nhẫn kim cương ra, sờ sờ trên tủ đầu giường lấy hai cuốn sổ hồng.

Mở cuốn sổ hồng nhỏ ra, Kha Nhược Sơ nhìn chằm chằm ảnh chụp bên trong, nhịn không được mà cười tươi.

Ngày hôm qua, Kha Nhược Sơ vừa tròn 25 tuổi, các cô đã đến Cục Dân Chính.

Cuối cùng cũng đăng ký kết hôn.

Món quà sinh nhật 25 tuổi: giấy kết hôn.

Thịnh Như Ỷ ôm Kha Nhược Sơ, nhìn ảnh chụp trong đó cũng cười theo, trên ảnh chụp hai người môi hai người cong lên, cười thật hạnh phúc.

Duyên phận đã đến, cứ như vậy mà kết hôn.

"Vợ ơi."

Kha Nhược Sơ ôm eo Thịnh Như Ỷ, bên miệng mùi mẫn gọi.

Bây giờ gọi thực sự không giống như trước kia, rốt cuộc bây giờ các cô cũng đã danh chính ngôn thuận, có con dấu chứng thực mối quan hệ.

Thịnh Như Ỷ cũng theo cô mùi mẫn, "Gọi thêm một tiếng nữa nào."

Kha Nhược Sơ hôn lên môi cô một cái rồi gọi, "Vợ ơi~"

Cảm giác như một đứa ngốc.

Nhưng cũng thật hạnh phúc.

Thịnh Như Ỷ ôm mặt Kha Nhược Sơ, cười nhắm mắt, trao cho người kia một nụ hôn.

Sáng sớm thức dậy, hai người trên giường hết ôm rồi hôn, làm mãi cũng không chán.

"Sang năm, chúng ta tổ chức hôn lễ."

"Vâng."

Kha Nhược Sơ lấy ngón tay chơi đùa với mái tóc dài của Thịnh Như Ỷ.

Hôn lễ là một chuyện rất quan trọng, Thịnh Như Ỷ muốn chuẩn bị cho tốt, giống như lúc cô cầu hôn Kha Nhược Sơ, nhất định phải mang hết những gì tốt nhất đến cho cô ấy.

"Em muốn tổ chức ở đâu?"

Kha Nhược Sơ hỏi lại, "Chị cảm thấy ở đâu thì được?"

"Đi biển được không?"

"Được!"

Không hổ là thê thê với nhau, rất ăn ý, Kha Nhược Sơ cũng muốn tổ chức ở đó.

"Chờ hôn lễ xong, chúng ta lại đi hưởng tuần trăng mật."

"Được!"

Kha Nhược Sơ nghĩ lại càng vui vẻ thêm.

Thịnh Như Ỷ nắm lấy cái mũi Kha Nhược Sơ, "Chỉ biết nói được là giỏi."

Kha Nhược Sơ nói, "Điều này chứng minh em rất nghe lời vợ."

Ánh mắt trời xuyên qua bức màn tiến vào trong phòng ngủ.

Hôm nay không đi làm, Kha Nhược Sơ cũng nằm ở trên giường ngủ nướng với Thịnh Như Ỷ.

"Em đói bụng chưa?

Chị đi làm bữa sáng cho em."

Thịnh Như Ỷ hỏi, nhưng lòng bàn tay lại âm thầm xoa xoa bắp đùi Kha Nhược Sơ.

Động tác khiêu khích vô cùng.

Sáng sớm cảm giác luôn mãnh liệt, cho nên những lúc nghỉ phép, vừa ngủ dậy hai người luôn ở trên giường mần ăn một phen.

"Không đói bụng."

Đã đến nước này, Kha Nhược Sơ làm gì có tâm tư mà ăn sáng.

Thịnh Như Ỷ nhìn thấy Kha Nhược Sơ bị cô câu dẫn đến mất tự nhiên, mặt đo ửng, đúng lúc này cô lấy tay ra, cười xấu xa, "Tối hôm qua, cũng chưa ăn gì hết, ăn sáng trước đã."

Kha Nhược Sơ nói tiếng nào, nhưng lại ôm chặt Thịnh Như Ỷ, tỏ vẻ không cho.

Dùng ánh mắt mờ ám nhìn chằm chằm Thịnh Như Ỷ, ám chỉ rất rõ ràng.

Thịnh Như Ỷ giả ngu, "Làm gì a?"

Kha Nhược Sơ trở người, đè Thịnh Như Ỷ ở bên dưới, vẫn không nói lời nào, ân cần hôn người bên dưới.

Mấy năm qua, nuôi thỏ trắng biến thành chó săn, Thịnh Như Ỷ cực kỳ thoả mãn, cô để cho Kha Nhược Sơ tuỳ ý làm càn, cho đến khi thở gấp gọi, "Bảo bối...."

"Hửm?"

Kha Nhược Sơ hôn vành tai cô, tay thăm dò vào trong quần áo mà xằng bầy.

"Chị đói bụng, ăn trước đã."

Nghe thấy Thịnh Như Ỷ nói đói, Kha Nhược Sơ ngoan ngoãn dừng lại, đứng đắn mà ôm mặt Thịnh Như Ỷ, "Chị nghỉ đi, em đi làm bữa sáng."

Ngày kết hôn thứ nhất, bữa cơm sáng chẳng có gì, tủ lạnh trống rỗng, Kha Nhược Sơ chỉ có thể tìm thấy một túi hoành thánh đông lạnh, nấu ăn lót bụng trước.

Thịnh Như Ỷ rửa mặt xong cũng đi vào trong nhà bếp, nhìn Kha Nhược Sơ đang nghiêm túc nấu ăn, cô đi đến ôm Kha Nhược Sơ từ phía sau, ở bên tai làm nũng khẽ hỏi, "Sáng nay ăn gì?"

"Uỷ khuất cho chị rồi, chỉ có thể ăn hoành thánh."

Kha Nhược Sơ quay đầu tiếp tục nói, "Trong tủ lạnh không có gì cả, lát nữa chúng ta tranh thủ đi siêu thị mua đồ."

Củi gạo mắm muối vun đắp mỗi ngày, mới càng có hơi thở của gia đình.

"Ừm."

Thịnh Như Ỷ ôm chặt Kha Nhược Sơ, cằm đặt lên vai, ngửi mùi quen thuộc luôn làm cho cô có cảm giác an tâm, cuối cùng cũng tìm được cảm giác gia đình.

Chờ hoành thánh nấu xong, Kha Nhược Sơ bây giờ mới cảm thấy đói bụng, ăn sạch một chén hoành thánh.

Sau khi ăn xong, Thịnh Như Ỷ đứng dậy thu dọn chén đũa, nhưng Kha Nhược Sơ không cho cô làm, "Chị đừng dọn, để em làm."

Bác sĩ Kha sủng vợ không thể chê vào đâu được.

Thịnh Như Ỷ trêu ghẹo hỏi, "Đến lúc chúng ta kết hôn mười mấy năm rồi, em có còn ân cần thế này không, dậy sớm làm bữa sáng cho chị?"

Kha Nhược Sơ: "Đương nhiên còn."

Thịnh Như Ỷ cười hài lòng.

"Thay quần áo đi, chúng ta đi siêu thị."

Kha Nhược Sơ nói tiếp.

Thịnh Như Ỷ kéo Kha Nhược Sơ lại, đè cô ở trên bàn ăn, cúi đầu hỏi, "Bác sĩ Kha, có phải em quên chuyện gì không?"

Kha Nhược Sơ ngước mắt, đối diện với ánh mắt của Thịnh Như Ỷ, chỉ là một ánh mắt mà cũng có thể phát hoả.

Là chuyện gì, trong lòng tự biết.

Ánh nắng ban mai chiếu vào trong nhà, trong không khí có hương vị mặt trời, làm cho nụ hôn càng trở nên lãng mạng mà cuồng nhiệt.

Đôi môi hồng phấn Kha Nhược Sơ đã bị đôi môi đỏ mọng Thịnh Như Ỷ cướp lấy, cô dán lên trán Thịnh Như Ỷ, "Về phòng đi."

Thịnh Như Ỷ không để ý, ôm eo Kha Nhược Sơ, tiếp tục nụ hôn sâu triền miên.

"Ưm...."

Một lát sau, Kha Nhược Sơ buông Thịnh Như Ỷ, mở mắt ra, không biết từ bao giờ đã bị Thịnh Như Ỷ đè ở trên bàn, sau lưng là phiến đá cẩm thạch lạnh băng.

"Không về phòng, ở đây đi."

Thịnh Như Ỷ cười xấu xa, rất biết cách vén lên bức màn cảm xúc của Kha Nhược Sơ.

Có lẽ nơi này làm cho Kha Nhược Sơ thẹn thùng, ngực cô phập phồng tim đập nhanh hơn, hơi thở dồn dập, còn chưa kịp hít thở thông, cô đã câu lấy cổ Thịnh Như Ỷ, từ bị động biến thành chủ động, khó mà cưỡng lại nụ hôn ướt át, tiếp tục làm chuyện đang dang dở.

Cơ thể phối hợp ngày càng ăn ý, đối mặt lẫn nhau, đều nhiệt tình làm hết sức.

Thịnh Như Ỷ thích làm ở những nơi khác nhau, Kha Nhược Sơ cũng thích vậy, bởi vì mỗi lần thay đổi chỗ, sẽ mang lại cảm giác mới mẻ.

"Thích ở trên bàn không?"

Thịnh Như Ỷ cười cô bé Kha Nhược Sơ ngạo kiều, rõ ràng là thích, nhưng ngoài miệng lại không dám thoải mái thừa nhận.

Trằn trọc trên bàn ăn, muốn làm cho Kha Nhược Sơ phát rồ, Thịnh Như Ỷ luôn có thể thu phục được cô, dễ như trở bàn tay.

"Ừm, chị...."

Kha Nhược Sơ đặt chân lên vai Thịnh Như Ỷ, nắm chặt tay lại, trong miệng lại ngâm nga không ngừng.

Đôi môi Thịnh Như Ỷ dính chất lỏng quen thuộc, không ngại mà quấn lên môi Kha Nhược Sơ lần nữa, đầu ngón tay linh hoạt, hơn nữa lại còn có mật dễ dàng trượt vào bên trong, chọc cho Kha Nhược Sơ thở không kịp.

Tháng sáu, nhiệt độ không tính là nóng, nhưng mà Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ đổ không ít mồ hôi, cơ thể nóng bỏng đều được mặt bàn làm mát.

Thịnh Như Ỷ thở hồng hộc, vuốt cái trán ướt đẫm của Kha Nhược Sơ, "Cảm giác lần này thế nào?"

Tim Kha Nhược Sơ vẫn còn đập nhanh, ngoại trừ kích thích thì cô không tìm từ nào thích hợp để nói.

Cô dùng mu bàn tay che khuất gương mặt nóng bỏng.

Thịnh Như Ỷ lấy tay cô ra.

Kha Nhược Sơ lại lấy tay che lại.

Thịnh Như Ỷ lại lấy ra.

Hành động trẻ con cứ làm tới làm lui, cho đến lúc hai người nhìn nhau cười, sau đó dùng một cái hôn dịu dàng kết thúc.

"Đi tắm rồi đi siêu thị."

Kha Nhược Sơ: "Vâng."

Không bao lâu, trong nhà tắm phát ra một trận vui cười.

"Chị đi tắm em đi vào làm gì?"

"Em... tắm với chị."

"Tiểu lưu manh...."

Sau đó, chỉ còn tiếng than nhẹ, quanh quẩn trong nhà tắm.

Không còn cách nào, tân hôn là thời gian ngọt ngào nhất, giống như không hết tinh lực, hận không thể từng giây từng phút đều ở bên nhau.
 
[Bhtt][Hoàn][Edit] Lay Động Tiếng Lòng - Thanh Thang Xuyến Hương Thái
Chương 91. Phiên ngoại: cuộc sống hằng ngày của đôi vợ chồng son.


"Hai đứa nó khi nào về đến nhà?"

"Sắp rồi, đến dưới lầu rồi."

Trong nhà bếp, Kha Tri Hạm và Viên Lộ Chi vừa nói chuyện vừa nấu ăn, không bao lâu, tiếng chuông cửa vang lên.

Viên Lộ Chi lấy tờ giấy lau sạch tay, đi đến phòng khách mở cửa.

Cửa vừa mở.

Thịnh Như Ỷ nhìn thấy Viên Lộ Chi đứng ở cười, nhẹ giọng cười nói, "Mẹ, trên đường có chút kẹt xe."

Một tiếng mẹ gọi thật ngọt.

Thịnh Như Ỷ lần đầu tiên sửa cách gọi, làm cho Viên Lộ Chi có chút ngượng, đầu tiên là sửng sốt, sau đó thì cười rạng rỡ vì cái gọi kia.

Kha Nhược Sơ mắng thầm, mới hôm nào còn phản đối cô và Thịnh Như Ỷ ở bên nhau, bây giờ thì nhìn Thịnh Như Ỷ càng ngày càng giống con ruột của bà, hài lòng vô cùng.

"Vào đi, vào đi.

Chuẩn bị ăn cơm."

Viên Lộ Chi cầm túi giúp Thịnh Như Ỷ.

Lúc có thời gian rảnh rỗi, Kha Nhược Sơ sẽ mang Thịnh Như Ỷ về nhà ăn cơm.

"Ăn giúp chị đi."

Thịnh Như Ỷ nhìn cơm trong chén, cô xớt một nửa sang trong chén Kha Nhược Sơ.

Về phương diện quản lý dáng người, cô rất chú ý, sợ lơ là một cái thì tăng cân.

"Chị lại bắt em ăn, em đã mập lên hơn bảy cân rồi."

Kha Nhược Sơ càu nhàu, Thịnh Như Ỷ luôn thích bắt ép cô ăn, mà cô cũng không quản được cái miệng.

Viên Lộ Chi nhìn vậy, "Như Ỷ, con ăn nhiều một chút, gầy quá rồi."

"Chị ấy già rồi, nói muốn giảm cân."

Kha Nhược Sơ hùa theo, cô nói không được Thịnh Như Ỷ cho nên mới để cho mẹ cô nói.

Ở dưới bàn, Thịnh Như Ỷ đá chân Kha Nhược Sơ một cái, ra mắt cảnh cáo.

"Khó mà làm được, con nhìn xem con gầy thế này rồi, không thể giảm được nữa, cần bổ sung dinh dưỡng."

Vừa nói Viên Lộ Chi vừa thay đổi vị trí của món ăn.

"Vâng, cảm ơn mẹ."

"Người một nhà khách sáo cái gì."

Kha Nhược Sơ phát hiện mẹ cô âm thầm lặng lẽ những món ăn mà Thịnh Như Ỷ thích, cô yên tĩnh ăn cơm nhưng mà có thể nhìn thấy hết, có chút giận dỗi cùng với bất bình, mẹ cô chưa bao giờ đối xử ân cần như thế với cô.

"Này, chị bất công rõ quá đi."

Kha Tri Hạm nhắc nhở Viên Lộ Chi.

Viên Lộ Chi nhất thời không hiểu ý, gắp cho Kha Tri Hạm một cái đùi gà, bất đắc dĩ mà dỗ, "Được rồi, em cũng ăn nhiều vào."

Kha Nhược Sơ: "....."

Cả nhà này địa vị của cô là thấp nhất.

"Cánh gà để cho Nhược Sơ đi."

Kha Tri Hạm biết Kha Nhược Sơ thích ăn cánh gà.

Kha Nhược Sơ vui vẻ tiếp nhận, ăn ngon miệng, sau khi kết hôn, không khí trong nhà rất tốt, hoà thuận vui vẻ.

Mỗi tuần, Viên Lộ Chi đều muốn hai người về nhà một chuyến, lúc đầu Kha Nhược Sơ còn lo lắng Thịnh Như Ỷ sẽ không đồng ý, nào ngờ Thịnh Như Ỷ còn tích cực hơn cả cô, nói cái gì cùng ăn cơm với nhau mới có cảm giác gia đình, rất hạnh phúc.

Ăn được một nửa.

Viên Lộ Chi uống một ngụm canh, không chút để ý mà nói, "Cuối tuần, hai đứa có thời gian đến đây ăn cơm là đủ rồi, mẹ cũng không phải nói nhất định phải ngủ lại đây."

Kha Nhược Sơ ngừng tay, không rõ tại sao Viên Lộ Chi lại thay đổi cách nói, trước kia hận không thể kéo các cô về nhà ở.

"Hai đứa ở bên này."

Sắc mặt Viên Lộ Chi có chút xấu hổ, "Chắc chắn không có tiện giống như ở bên kia."

Mấy người trẻ vừa mới kết hôn, tình cảm mãnh liệt, có thể hiểu được.

Kha Tri Hạm nghe hiểu được ý của Viên Lộ Chi, cô nhìn Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ nói, "Ý là hai đứa ngày thường bận rộn, cuối tuần giành chút thời gian cho hai đứa trải qua thế giới hai người.

Nghe được Kha Tri Hạm giải thích thế.

"Khụ...."

Kha Nhược Sơ đang ăn canh mà bị sặc, đột nhiên hiểu rõ là chuyện gì, cúi đầu làm bộ bình tĩnh gắp đồ ăn, mặt đỏ hồng.

Trong nhà cũng không phải kiểu nhà cao cấp, chỉ có ba phòng ngủ đều kế bên nhau, có lẽ cách âm không được tốt cho lắm.

Chắc chắn mẹ và cô đã nghe được cái gì, cho nên hôm nay mới nói như thế, không thể nghĩ thêm được nữa, Kha Nhược Sơ xấu hổ muốn chết.

Thịnh Như Ỷ mím môi cười, không nói gì cả.

Buổi tối, Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ không ở lại qua đêm, lúc 10 giờ lái xe về nhà.

Lái xe về nhà không đến nửa tiếng.

Trong bãi đậu xe dưới tầng hầm không có cười.

Thật vắng vẻ, tiếng bước chân cũng vang vọng.

Hôm nay mở họp đứng khá lâu, chân vẫn còn đau, Thịnh Như Ỷ sau khi xuống xe, đứng yên một chỗ, "Chị đi không nổi, em cõng chị đi."

Kha Nhược Sơ chưa nói cái gì, rất nhanh đã đến trước mặt Thịnh Như Ỷ, đưa lưng về phía cô, hạ đầu gối xuống.

Có cầu đương nhiên có cung.

Thịnh Như Ỷ không khách sáo, thuận thế leo lưng Kha Nhược Sơ, ôm chặt.

Kha Nhược Sơ cõng Thịnh Như Ỷ lên, nhìn chằm chằm bóng hai người bên nhau dưới mặt đất, cười cười.

Cuộc sống bình đạm không thiếu ấm áp, đây mới chính là cuộc sống.

"Cõng mà phải dùng hết sức, chị nặng vậy à?"

Thịnh Như Ỷ xoa xoa mặt Kha Nhược Sơ.

"Không nặng!"

Kha Nhược Sơ dùng sức rất nhiều, dù sao Thịnh Như Ỷ cũng một thân cao cao, dáng người cũng gầy, cõng lên cũng không nhẹ nhàng cho lắm.

"Hôm nay chị họp cả ngày, đau đầu thật."

Cằm Thịnh Như Ỷ gác lên vai Kha Nhược Sơ, ở bên tai thủ thỉ.

Kha Nhược Sơ cười nói, "Về đến nhà em mát xa cho chị."

Bên môi Thịnh Như Ỷ cũng treo nụ cười, giống như cảnh tượng cô từng nghĩ đến trước khi kết hôn, thỏ trắng về phương diện đau lòng cho vợ, không thể chê vào đâu được.

Chỉ để Kha Nhược Sơ cõng cô một đoạn ngắn, Thịnh Như Ỷ hôn lên má Kha Nhược Sơ một cái, "Được rồi, trêu em thôi, để chị xuống đất đi."

Kha Nhược Sơ cõng đến nghiện, không cho, kiên trì đến thang máy mới thả Thịnh Như Ỷ xuống.

Nhìn thấy Thịnh Như Ỷ mang giày cao gót, làm sao mà chân không mỏi cho được, Kha Nhược Sơ cằng nhằng, "

Sau này chị đừng có mang giày cao thế, mang giày 3cm được rồi."

"Vâng ạ."

Thịnh Như Ỷ ở trong thang máy ôm Kha Nhược Sơ, giở trò ăn vạ, ngoan ngoãn trả lời.

Ở bên nhau càng lâu, Kha Nhược Sơ vẫn thường hay thấy Thịnh Như Ỷ trẻ con thế này, làm nũng với cô, có thể trở thành điểm tựa cho nhau, tình yêu này khiến cho người ta càng an tâm càng vững bền.

"Về nhà rồi ôm tiếp."

Kha Nhược Sơ khẽ nói, suy cho cùng các cô vẫn còn ở trong thang máy, thật thẹn thùng.

Thịnh Như Ỷ đưa môi đến bên tai Kha Nhược Sơ, dùng giọng điệu mê người mà trêu chọc, chậm rãi nói, "Về nhà còn muốn làm chuyện khác."

Giọng nói này lực sát thương quá lớn, Kha Nhược Sơ trước mặt duy trì vẻ nghiêm túc, thật ra tâm đã bị Thịnh Như Ỷ làm cho tê dại.

Thịnh Như Ỷ cười vui sướng khi có người gặp hoạ, một ánh mắt thôi đã có thể nhìn thấu Kha Nhược Sơ, bao nhiêu gợi cảm lẫn khiêu khích đều ở trong đó.

Không biết như thế nào, Kha Nhược Sơ chỉ nhìn vào mắt Thịnh Như Ỷ thôi cũng đã thấy thẹn, nhưng mà trong lòng cũng nghĩ, sao lâu thế mà còn chưa tới nhà.

Sau khi về đến nhà, Điềm Đậu và Dưa Lê chạy đến trước cửa, đều hướng Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ làm nũng, giống như tranh sủng.

Mỗi lần tan làm về đến nhà, Kha Nhược Sơ đều có cảm giác thành công hơn nhiều người khác, cô không có mộng ước gì lớn, điều khao khát nhất chính là cuộc sống thế này.

"Chị đi tắm trước đi."

Kha Nhược Sơ ngồi xuống gãi cằm Dưa Lê, Dưa Lê thoả mãn đến mắt nhắm lại, vì thế Điềm Đậu cũng ăn dấm, muốn được Kha Nhược Sơ sờ.

Thịnh Như Ỷ nhìn thấy Kha Nhược Sơ về nhà chỉ lo dỗ hai đứa nhỏ, cô nói, "Nói hay lắm, bảo về mát xa cho chị."

Dứt lời, xoay người đi vào phòng ngủ trước.

Kha Nhược Sơ cảm thấy tình hình không ổn, sờ sờ đầu Điềm Đậu và Dưa Lê, sau đó đứng dậy đuổi theo Thịnh Như Ỷ.

Cuối tuần, cô phải tăng ca, cho nên không có thời gian ở cùng Thịnh Như Ỷ nhiều.

"Chị đi tắm em theo tới làm gì?"

Kha Nhược Sơ mặt dày quấn lên ôm, "Cung cấp dịch vụ mát xa."

Thịnh Như Ỷ cười, cũng không nói gì, trực tiếp lôi kép Kha Nhược Sơ vào phòng tắm, không cần nói cũng biết.

Nước vừa đủ ấm, ngâm nước nóng làm cho cả thể xác lẫn tinh thần đều thả lỏng.

Mà hai người ngâm càng thích hơn một người.

Nhớ đến mấy hôm nay vắng vẻ Thịnh Như Ỷ, cho nên Kha Nhược Sơ xoa bóp vai cho Thịnh Như Ỷ rất ân cần.

"Mức này đủ chưa?"

"Ừm ~" Thịnh Như Ỷ thả lỏng lưng, nhớ đến mấy lời nói của Viên Lộ Chi, cô quay đầu, cố ý hỏi Kha Nhược Sơ, "Em nói thử xem tại sao mẹ lại không cho chúng ta ở lại bên đó?"

Người này còn không biết xấu hổ mà đi hỏi, nhắc tới chuyện này mức độ xấu hổ của Kha Nhược Sơ như bị ung thư, cô nói, "Còn không phải do chị sao, âm thanh của chị lớn thế, không biết điều tiết gì cả...."

"Do chị sao?"

Thịnh Như Ỷ nâng tay lên, hắc nước lên mặt Kha Nhược Sơ, đúng tình hợp lý hỏi lại, "Nếu không phải do em, âm thanh của chị lớn tới vậy sao?"

Kha Nhược Sơ bị hắt nước lên mặt, híp híp mắt, đúng là cái này có liên quan đến cô, không thể nào phản bác lại được.

Chờ Kha Nhược Sơ mở mắt ra, thì đôi môi đã bị hai mảnh môi mềm mại hôn lấy, ôn nhu thoải mái.

Thịnh Như Ỷ xoa xoa mặt Kha Nhược Sơ, khẽ cười.

Kha Nhược Sơ lại nhắm mắt đáp lại.

"Tối nay, chúng ta lớn giọng chút."

Thịnh Như Ỷ thương lượng với Kha Nhược Sơ.

Kha Nhược Sơ nhìn chằm chằm Thịnh Như Ỷ một lát, không nói lời nào, nhân lúc người này không kịp phòng hờ, lập tức trả thù hắt nước lên mặt người kia, tiếng cười khanh khách, như mấy đứa con nít ranh.

Thịnh Như Ỷ xoay người đè Kha Nhược Sơ bên thành bồn tắm, nước trong bồn tắm theo động tác của hai người mà tràn ra từng đợt.

"Chị đừng cào em....

Vợ ơi em sai rồi...."

Kha Nhược Sơ không áp đảo lại được, chỉ có thể xin tha.
 
[Bhtt][Hoàn][Edit] Lay Động Tiếng Lòng - Thanh Thang Xuyến Hương Thái
Chương 92 Phiên ngoại: Hôn lễ


Tháng sau năm sau, Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ tổ chức hôn lễ ở một hải đảo.

Chuẩn bị hơn nửa năm, chỉ vì ngày này.

Kha Nhược Sơ vốn dĩ chỉ muốn tổ chức một buổi hôn lễ đơn giản mời các bạn bè thân thiết đến chung vui là được, nhưng mà Thịnh Như Ỷ không chịu, nói cả đời chỉ có một lần, nhất định phải làm tốt nhất, không có gì để tiếc nuối.

Lúc cầu hôn, Thịnh Như Ỷ hứa với Kha Nhược Sơ, sau này chỉ mang đến cho cô điều tốt đẹp nhất.

Thịnh Như Ỷ đúng thật đã làm được, ví dụ hôn lễ này không không ít người hâm mộ.

Trời trong xanh, biển xanh mát, bờ cát trắng.

Dưới ánh mặt trời, làn gió tươi mát nhiệt liệt chào đón đôi tân nương, áo cưới màu trắng tinh, trên đó còn đính thêm đá lấp lánh dưới ánh nắng, so với đồng thoại còn ảo mộng lãng mạn.

Kha Nhược Sơ đã từng nghĩ rất nhiều về hôn lễ này, Thịnh Như Ỷ sẽ đẹp ra sao, nhưng bây giờ đứng ở nơi diễn ra hôn lễ, chứng kiến thời khắc này, cùng với khúc ca cử hành hôn lễ, Kha Nhược Sơ chậm rãi đi đến bên cạnh Thịnh Như Ỷ.

Cùng nhau vén khăn cài đầu.

Nụ cười tươi đẹp của Kha Nhược Sơ được dấu dưới cái khăn voan trắng, cảm giác tim đập thình thịch như ngày đầu, cô cong môi lên cười, khẽ nói, "Hôm nay, em đẹp quá."

Kha Nhược Sơ cười rạng rỡ, "Chị cũng vậy."

Nghi thức luôn là một cái gì đó rất thần kỳ.

Nghe thấy người chủ hôn nói: cho dù sinh lão bệnh tử thế nào, vẫn nguyện bên nhau không từ bỏ.

Kha Nhược Sơ cảm động rơi nước mắt, Thịnh Như Ỷ lau giọt nước rơi bên má Kha Nhược Sơ, cười cô gái này vẫn hay khóc như ngày nào.

Kha Nhược Sơ nhìn chằm chằm đôi mắt ửng hồng của Thịnh Như Ỷ, "Chị cũng đừng khóc."

Thịnh Như Ỷ nhẹ nhàng nói, "Thật hạnh phúc."

Nghe thấy chủ hôn nói có thể hôn nhau, Kha Nhược Sơ chủ động ôm Thịnh Như Ỷ, đưa môi chạm lên đôi môi kia, dịu dàng mút lấy, một nụ hôn ngọt ngào, nhớ lời nụ hôn đầu tiên gặp mặt, các cô cho rằng nó cũng coi như một nụ hôn đính ước.

Sau mười giờ, tiệc tàn.

Náo nhiệt cả ngày bây giờ mới an tĩnh.

Kha Nhược Sơ và Thịnh Như Ỷ đã thay đổi bộ quần áo thoải mái, là kiểu dáng tình nhân, ngồi ở trên bờ cát nhìn biển ngắm sao, gió đêm thổi làm cho người ta thật thích, vừa uể oải lại vừa thoải mái.

"Hôm nay, mệt quá."

Kha Nhược Sơ dựa đầu vào vai Thịnh Như Ỷ, kéo lấy tay mang nhẫn cưới, ngắm nó rồi lại dùng đầu ngón tay xen vào kẻ hở của ngón tay, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

So với bầu không khí náo nhiệt, Kha Nhược Sơ vẫn thích khoảng thời gian chỉ có hai người.

Thịnh Như Ỷ hôn lên mái tóc Kha Nhược Sơ, "Hưởng tuần trăng mật, chúng ta phải nghỉ ngơi cho tốt.'

Tranh thủ lắm mới giành ra được nửa tháng, muốn đi đến nhiều nơi.

Kha Nhược Sơ nằm trên bờ cát, gối đầu lên đùi Thịnh Như Ỷ, nhìn sóng cuồn cuộn vỗ vào bờ cùng với bầu trời đêm, "Chúng ta chỉ có nửa tháng."

Nhưng mà cả cô và Thịnh Như Ỷ đều bận, có thể có được kỳ nghỉ nửa tháng coi như là xa xỉ.

"Còn phải đi xem cực quang, lúc trước chị đáp ứng sẽ dẫn em đến Hokkaido trượt tuyết...."

Kha Nhược Sơ chậm rãi nói, bởi vì quá mệt cùng với gió đêm thổi quá thoải mái, cơn buồn ngủ kéo đến, giọng nói ngày càng nhỏ.

Thịnh Như Ỷ cúi đầu, hôn lên giữa trán Kha Nhược Sơ, "Em gấp gì thế, chúng ta còn cả đời."

Cả đời, Kha Nhược Sơ cười.

"Chờ đến lúc về hưu, chị mang em đi vòng quanh thế giới, được không?"

Thịnh Như Ỷ vuốt tóc cô, ôn nhu hỏi.

"Vâng~" Kha Nhược Sơ trả lời, uể oải nhắm mắt lại, bên môi trên lên nụ cười.

Các cô còn có cả đời, bên nhau bầu bạn, còn đi đến khắp nơi.

————

"Mặc Ngôn."

"Hửm...."

"Dậy đi."

"Ừm...."

Úc Dao gọi một tiếng, Tô Mặc Ngôn hừ một tiếng, quấn chăn lại, nằm trên giường không chịu dậy.

Úc Dao cong lưng, trực tiếp nhéo tai Tô Mặc Ngôn, "Tô Mặc Ngôn, em ngay dậy cho chị."

"Hôm nay, không phải được nghỉ sao?"

"Hôm nay, có họp phụ huynh."

"Lại mở họp phụ huynh."

Lúc này, Tô Mặc Ngôn mới chịu mở mắt ra, "Chị hôn em đi, em dậy liền."

"Không đứng đắn gì hết, dậy mau."

Ức Dao không thèm để ý đến cô, đứa trẻ ba tuổi còn biết hiểu chuyện, con gái đã mười mấy tuổi rồi, mà Tô Mặc ngôn vẫn như xưa, không đứng đắn gì cả.

"Úc tổng, dạo này em phát hiện chị không còn dịu dàng như xưa, lúc mới kết hôn, lúc chị gọi em thức giấc luôn hôn hôn."

Tô Mặc Ngôn bất mãn.

Úc Dao nhìn thấy dáng vẻ này của Tô Mặc Ngôn mà buồn cười, nhịn không được mà hôn cô.

Tô Mặc Ngôn lập tức mỉm cười.

"Trẻ con."

Ức Dao nói.

Trước giờ, Tô Mặc Ngôn ở trước mặt Úc Dao không biết xấu hổ là gì, "Chị thích là được."

Úc Dao thật sự bó tay, "Được rồi, dậy nào."

Lại là một ngày tươi đẹp.

Tô Mặc Ngôn lười biếng duỗi người, ngồi ở trên giường, cầm lấy điện thoại, vừa nhìn thấy có một email được gửi từ một người xa lạ, còn chưa đọc, cô nhấn mở email, bên trong có vài tấm ảnh cưới, cùng với tấm hình giấy kết hôn, còn có một tấm ảnh ở Kyoto.

Email viết:

Xin chào, Cô Tô.Không biết cô còn nhớ chúng tôi không.Cảm ơn lời chúc phúc của cô vào bốn năm trước.Bây giờ, chúng tôi đã kết hôn.Chúc cô thuận lợi bình an.———
Hoàn 21/05/2022Còn một phiên ngoại nữa là kết thúc truyện rồi.

PN nói về thời trẻ của Viên Lộ Chi và Kha Tri Hạm.

Khi nào mình có thời gian sẽ edit PN cuối.Cảm ơn mn đã follow truyện 😘 Mọi người tiếp tục theo dõi truyện "Hà Bất Ngộ Như Ca" nhé.

Thể loại truyện trinh thám.
 
[Bhtt][Hoàn][Edit] Lay Động Tiếng Lòng - Thanh Thang Xuyến Hương Thái
Chương 93: Phiên ngoại Viên Lộ Chi & Kha Tri Hạm


Trong phòng khách, chiếc đồng hồ treo trên tường tĩnh lặng vòng mấy vòng.

Đêm khuya.

Viên Lộ Chi ngồi một mình trên sô pha, xem TV để giết thời gian, cứ lâu lâu lại nhìn đồng hồ.

Đã trễ thế này rồi, mà còn chưa về nhà.

Trong khoảng thời gian này, Kha Tri Hạm đều đi sớm về trễ, mấy cái cuối tuần liên tục không ở nhà.

Có lẽ công việc quá bận rộn.

Viên Lộ Chi cầm điều khiển TV, ngồi ngây ngốc chuyển hết kênh này sang kênh khác, rõ ràng là đã buồn ngủ, nhưng lại không muốn đi ngủ.

Tiếp tục chờ.

Bà định đi đón Kha Tri Hạm nhưng mà Kha Tri Hạm lại không cho, nói bà ngủ trước đi.

Chờ cho đến khi kim đồng hồ nhích đến con số 11, mới có tiếng mở cửa.

Viên Lộ Chi đứng dậy.

Đi đến cửa.

"Sao chị còn chưa ngủ?"

Kha Tri Hạm nhìn thấy Viên Lộ Chi xoã tóc, trên người mặc áo ngủ.

Nhìn hai người ở trước mắt, Viên Lộ Chi im lặng không nói gì.

Bên người Kha Tri Hạm có một người phụ nữ rất xinh đẹp, nhìn người phụ này Viên Lộ Chi cảm thấy có chút quen mắt, hình như cuối tuần trước Kha Tri Hạm còn đi cùng với người này đến bệnh viện khám bệnh.

Lúc đó giới thiệu là bạn học.

"Bác sĩ Viên, hôm nay cô ấy uống khá nhiều rượu, tôi không yên tâm cho lắm, nên đưa cô ấy về nhà."

Một hai giây sau, Viên Lộ Chi hoàn hồn cười nhạt, trả lời, "Làm phiền cô rồi.

Hay là vào bên trong ngồi một lát đi."

Kha Tri Hạm cũng cười nói, "Vào ngồi một lát đi."

"Không được."

Người phụ nữ kia ấy thế mà đối với Kha Tri Hạm cười ôn nhu, "Tối nay, đi ngủ sớm đi, đừng có thức khuya."

Dịu dàng như lụa, đặc biệt là ánh mắt.

Kha Tri Hạm, "Ừ, hôm nay cảm ơn cậu nhé."

"Không có gì."

Viên Lộ Chi khựng lại, theo bản năng đưa đôi mắt nhìn đi chỗ khác, bà vẫn im lặng, trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào... thậm chí còn cảm thấy bản thân khá dư thừa.

Cửa nhẹ nhàng đóng lại, trong nhà chỉ còn lại hai người.

"Không phải em nói chị đi ngủ trước sao?

Đang đợi em à?"

Kha Tri Hạm đi đến trước mặt Viên Lộ Chi, cười hỏi, gương mặt đỏ bừng, từ lời nói đến hành động đều thấy được người này sau rồi.

"Tối nay, em uống nhiều ít vậy, uống cho đến giờ này sao."

Viên Lộ Chi nói xong, cảm thấy bản thân quản quá nhiều hay không, Kha Tri Hạm muốn về lúc nào thì về, bà làm gì có tư cách can thiệp.

"Không uống nhiều lắm, em có chừng có mực.

Tối nay, chị ăn cơm chưa?"

Kha Tri Hạm dí sát mặt vào mặt Viên Lộ Chi, nhìn đối phương bằng đôi mắt nghiêm túc, tự hỏi rồi tự trả lời, "Chắc chắn là không ăn rồi."

Khoảng cách quá gần, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Viên Lộ Chi lùi về sau, cũng không biết từ lúc nào, bà lại chú ý giữ khoảng cách với Kha Tri Hạm.

"Chị sao thế?"

Kha Tri Hạm ý thức được tâm trạng của Viên Lộ Chi không vui cho lắm, cô nghĩ nghĩ rồi từ từ giải thích, "Trong khoảng thời gian này, có mấy cái dự án làm cùng một lúc, không có thời gian giành cho chị, chị giận em à?"

Viên Lộ Chi nhíu mày, không trả lời.

Kha Tri Hạm thuận thế đặt đầu lên vai Viên Lộ Chi, thân người mình như muốn tựa vào lòng ngực bà, giọng nói có chút lười nhác mang theo vài phần làm nũng, "Ưm, em hơi đau đầu."

Khoảng cách vừa kéo ra lại bị kéo lại, càng thân mật hơn, gương mặt ấm áp cọ vào cổ bà, da thịt hai người chạm nhau, Viên Lộ Chi hơi cúi đầu, có thể ngửi được mùi nước hoa trên người Kha Tri Hạm, tim đập hơi nhanh.

"Còn dám nói là không uống nhiều."

Viên Lộ Chi mất tự nhiên né người ra, "Tôi đi lấy cho em ly nước."

Kha Tri Hạm nắm lấy cánh tay Viên Lộ Chi, "Chị nấu cho thêm chén sủi cảo đi."

Viên Lộ Chi hỏi, "Tối nay chưa ăn à?"

"Ăn rồi.

Nhưng em muốn ăn khuya."

Viên Lộ Chi không hỏi thêm nữa, đỡ Kha Tri Hạm ngồi xuống sô pha, rót cho cô ly nước ấm rồi mới đi vào bếp nấu sủi cảo.

Sủi cảo là Kha Tri Hạm làm lúc cô rảnh rỗi, cô biết nếu Viên Lộ Chi ở nhà một mình sẽ lười nấu cơm, cho nên làm nhiều sau đó để trong ngăn đông lạnh, lúc cần ăn cũng nấu nhanh hơn.

Nước sôi được một lúc rồi, mà Viên Lộ Chi vẫn còn thất thần, nghĩ đến người vừa mới đưa Kha Tri Hạm về, bà cuối đầu cười buồn, người này sớm hay muộn cũng sẽ có cuộc sống riêng, sao có thể mãi ở bên cạnh bà cho được.

Về chuyện này, chẳng phải từ sớm bà đã biết rồi sao.

Nồi sủi cảo sôi lên sùng sục, nước trong nồi bắn lên tay Viên Lộ Chi, bà giật mình rụt tay lại, thổi qua chỗ bị bỏng.

Một dĩa sủi cảo, Kha Tri Hạm chỉ ăn hai cái, còn lại đều để Viên Lộ Chi xử hết, cô biết nếu cô không có ở nhà, thì người này chắc chắn không ăn tối.

Viên Lộ Chi im lặng ăn, suy nghĩ một hồi lâu, bà cũng mở miệng, "Em không ở bên này cũng được, không cần mỗi ngày phải bên tôi."

Cười nói nhưng đáy lòng lại cô đơn.

Kha Tri Hạm đã ở bên này với bà lâu rồi, cũng không phải là cách tốt, vấn đề này Viên Lộ Chi đã nghĩ lâu rồi.

Bà cảm thấy có đôi khi bà quá ích kỷ, bản thân dựa vào đâu mà ỷ lại vào Kha Tri Hạm, dựa vào cái gì... mà muốn giữ người này ở bên bà chứ.

Không cần bên Viên Lộ Chi sao.

Kha Tri Hạm nghe xong, trong lòng hốt hoảng, cô dừng lại một chút, không nghĩ nhiều lập tức hỏi, "Sao vậy... chị, có tình huống gì sao?"

Viên Lộ Chi ngẩng đầu nhìn Kha Tri Hạm, thái độ của Kha Tri Hạm làm cho bà khá ngạc nhiên, nhưng mà cũng nằm trong dự kiến của bà.

Đã quen biết nhau mất thập niên, cũng làm bạn với nhau mấy thập niên, có thể nói không có ai có thể hiểu biết đối phương như hai người.

"Không phải."

Viên Lộ Chi ảm đạm nói, "Tôi sợ em ở chỗ tôi sẽ không tiện cho em.

Cũng không nghĩ phải cùng tôi...."

"Cô ấy là bạn học của em, lần này vừa hay có hợp tác chung với nhau, cho nên cũng có qua lại với nhau.

Chị đừng có hiểu lầm."

Kha Tri Hạm cắt ngang câu nói của Viên Lộ Chi, lời ít ý nhiều.

Có lẽ đây chính là sự ăn ý của hai người.

Có khi chỉ cần một ánh mắt lơ đãng, một biểu cảm lướt qua, đều có thể đọc được đối phương đang nghĩ gì, chẳng qua không ai bước thêm bước nữa.

Thật ra, ngay từ lúc vào nhà, Kha Tri Hạm cũng cảm nhận ra Viên Lộ Chi mất tự nhiên, hai người đã ở chung với nhau một năm dưới một mái nhà, cô cũng có thể cảm giác ra được, Viên Lộ Chi giống cô, đều sợ đối phương sẽ có đoạn tình cảm mới.

Kha Tri Hạm vội vàng giải thích.

Viên Lộ Chi im lặng một lát, tâm trạng thật sự phức tạp, "Tôi thấy cô ấy cũng rất thích hợp với em, em có thể suy xét một chút."

Kha Tri Hạm chất vấn, "Chị không để ý sao?"

Cô không cảm thấy Viên Lộ Chi không để ý.

Câu hỏi này giống như đã biết trước câu trả lời rồi mà vẫn cố ý hỏi, làm cho Viên Lộ Chi nghẹn lời, bà không đánh lừa được bản thân, bà để ý, nhưng mà bà có tư cách gì chứ?

"Tại sao chị luôn đẩy em vào vòng tay người khác?"

Một câu nói nhẹ nhàng của Kha Tri Hạm, làm cho trong phòng khách càng tĩnh lặng.

Hai người yên lặng nhìn nhau, bầu không dần dần trở nên vi diệu.

Sau khi nói xong, Kha Tri Hạm đi qua ôm lấy Viên Lộ Chi, gương mặt cũng gần chạm nhau, trán sắp dán lên nhau.

"Chị đã đồng ý cho em ở đây rồi, em cũng xem nó là thật, đừng có nghĩ đến chuyện đuổi em đi."

Hơi thở Viên Lộ Chi nhất thời khó khăn, "Biết rồi."

Kha Tri Hạm vẫn nhìn bà chằm chằm.

"Em say rồi."

"Em không có say."

Kha Tri Hạm không hề lẫn tránh ánh mắt của cô, vài giây sau, "Em chỉ muốn ở bên cạnh chị."

Chưa bao giờ nghiêm túc như thế này.

Lại mang theo chút cầu xin.

Sự thật chứng minh, uống quá nhiều rượu sẽ làm cho con người ta không đúng mực, Kha Tri Hạm ôm Viên Lộ Chi, so với mọi lần còn có chút làm càn, không có gì giữ lại.

Cho nên, mối quan hệ giữa hai người vì một cái ôm mà thay đổi.

Người ta nói: Chỉ cần một câu nói nhẹ như gió lướt qua, cũng đủ khiến cho người ta nhớ mãi không quên.

Nhiều năm đã qua đi, từ em muốn ở bên cạnh chị, đến em chỉ muốn ở bên cạnh chị....

Viên Lộ Chi cảm nhận được sự ấm áp trong ngực, cánh tay hơi do dự, trái tim giằng co với lý trí, cuối cùng lý trí làm sao thẳng nổi trái tim, cũng đưa tay ôm chặt Kha Tri Hạm.

Hai người chủ động, đổi lại sẽ nhiều hơn.

Điều may mắn nhất trong cuộc đời này của bà, chính là gặp được Kha Tri Hạm.

Mười mấy năm trước, vào lúc tất cả mọi người đều khuyên bà, vì con gái cố gắng ráng chịu đựng một người chồng phản bội, cũng chỉ Kha Tri Hạm ôm lấy bà an ủi bà, nói cho dù bà đưa bất cứ lựa chọn nào, cô ấy cũng sẽ ủng hộ bà.

Sau đó, Viên Lộ Chi hạ quyết tâm ly hôn, Kha Tri Hạm như trút được gánh nặng, giúp bà tìm luật sư tốt nhất, giúp bà thu thập tài liệu, giúp bà tranh quyền nuôi Kha Nhược Sơ.

Bởi vì chuyện ly hôn này, Kha Tri Hạm và người trong nhà đối chọi nhau gay gắt, đến bây giờ còn chưa hàn gắng.

Sau khi ly hôn, Viên Lộ Chi cũng không đổi họ cho Kha Nhược Sơ, cũng bởi vì Kha Tri Hạm.

Không có né tránh, được đáp lại, khoé môi Kha Tri Hạm cong lên, nếu không có cái gọi là người thân ràng buộc, có lẽ hai người có thể đối mặt với trái tim của mình.

Nhưng trên đời có rất nhiều chuyện, không có quyền được lựa chọn.

Kha Tri Hạm hưởng thụ cái ôm ấm áp này, quyến luyến không muốn buông tay, Viên Lộ Chi cũng không muốn buông ra.

Sau khi tắm rửa xong, Kha Tri Hạm đứng trước cửa phòng Viên Lộ Chi, cô do dự một lát, vẫn gõ cửa.

Bên trong có tiếng trả lời.

Kha Tri Hạm đẩy cửa ra, nhìn thấy Viên Lộ Chi dựa vào đầu giường, trên tay còn ôm một cuốn sách, vẫn chưa ngủ.

Một người đứng ở cửa, một người ngồi trên giường, lại nhìn nhau không nói gì.

Kha Tri Hạm cúi đầu.

Viên Lộ Chi sờ sờ cánh tay.

Hai người đều mất tự nhiên.

"Hơi lạnh."

Kha Tri Hạm mở lời trước.

Đã đứng trước cửa phòng rồi, ý ngầm trong lời nói cũng thật rõ ràng.

Viên Lộ Chi buông cuốn sách trong tay ra, nhìn Kha Tri Hạm, cũng không biết nên nói gì.

Rõ ràng trước kia ngủ trên cùng một cái giường, đâu cần phải ngại ngùng.

Kha Tri Hạm nhìn thấy, cô cẩn thận nói, "Em ngủ bên phòng chị nha."

"Ừ."

Viên Lộ Chi trả lời.

Kha Tri Hạm khẽ cười, thở nhẹ nhõm, lên giường, không hề nói thêm câu nào.

"Đầu còn đau không?"

Ôn nhu săn sóc, Kha Tri Hạm không đau cũng muốn vờ bất tỉnh, cô cố ý nhích tới, kéo khoảng cách của hai người lại, "Có chút."

"

Sau này, có đi ra ngoài xã giao cũng uống ít lại."

"Được rồi, em nhớ kỹ rồi."

Kha Tri Hạm dựa đầu lên vai Viên Lộ Chi, rồi nhìn chằm chằm bà, gương mặt cười rạng rỡ, nhưng sóng mũi có chút cay cay.

Kha Tri Hạm đã từng nghĩ, có thể ở bên cạnh Viên Lộ Chi là tốt rồi, cho dù dùng bất cứ thân phận nào cũng được.

Trên đầu giường, có một cái đèn vàng, Viên Lộ Chi nhìn thấy rõ tơ máu trong mắt Kha Tri Hạm, bà đau lòng, "Gần đây, không có thời gian nghỉ ngơi, mắt đầy tơ máu."

"Đêm nay, em có thể ngủ ngon rồi, thật ấm."

Nhân lúc nước mắt còn chưa rơi, Kha Tri Hạm nhắm mắt lại, nghiêng người từ từ đưa cánh tay ôm bên hông Viên Lộ Chi.

Viên Lộ Chi cười cười.

Cũng nhắm mắt lại, trong lòng thở dài, không nghĩ đến chuyện gì hết, bà nhẹ nhàng ôm người kế bên vào lòng.

Nhiệt độ cơ thể của hai người dung hoà vào nhau, vừa quen thuộc lại vừa ôn nhu xa lạ.

"Năm nay, chúng ta đi du lịch ở đâu?"

Kha Tri Hạm hỏi.

"Em muốn đi đâu?"

"Em nghe theo chị, chị muốn đi đâu thì em đi đến đó."

Viên Lộ Chi nhớ đến, lần nào cũng là Kha Tri Hạm cũng chiếu cố bà, bà nói, "Năm nay, đến nơi em muốn đi đi."

"Hay là đi Châu Âu đi."

Kha Tri Hạm lẩm bẩm, "Chỉ có hai chúng ta thôi, đừng kêu Nhược Sơ và Như Ỷ."

Viên Lộ Chi mở mắt, lặng lẽ nhìn vào gương mặt xinh đẹp kia, "Ừ."
 
Back
Top Bottom