Lãng Mạn [BHTT] [GL] [Edited] Quân Lâm Thiên Hạ - Đồ Sinh

[Bhtt] [Gl] [Edited] Quân Lâm Thiên Hạ - Đồ Sinh
Chương 116: Thời niên thiếu ấy kể hoài chẳng trọn (End)


Mùng một tháng Giêng, năm Tần Vương Bạch thứ mười tám.Khi Mộ Dung Bạch về đến Trường Sinh Điện, thời gian đã trôi đến giờ Ngọ.

Hôm nay là ngày nàng quân lâm thiên hạ, hoàn thành lý tưởng thời niên thiếu, kiến lập đế quốc Đại Tần, đáng lẽ phải là ngày kiêu hãnh nhất, phong quang nhất cuộc đời nàng.Nhưng nàng lại không thể cười chỉ một lần.

Dù cho triều thần tứ phương đến chúc mừng... thì sao chứ?Hình như đã lâu lắm rồi, mà hình như cũng chỉ mới chưa đầy một năm...

Nàng cho lui hết cung nhân, một mình ngồi trên hành lang hậu viện Trường Sinh Điện, lặng lẽ suy tư.

Nàng không cố ý quên đi, nhưng rất nhiều thứ về người kia, nàng quả thật đã không còn nhớ nổi nữa.Sống một ngày như một năm có lẽ là cảm giác như thế này.Lâu lắm rồi, đã lâu lắm rồi, lần cuối cùng gặp người ấy, nàng còn chưa kịp nói ra tâm ý của mình, luôn ảo tưởng rằng lần sau nói cũng vẫn còn kịp.

Nhưng đã chẳng còn kịp nữa...

Không kịp nói nàng yêu người ấy đến bao nhiêu, cũng không kịp nói nàng oán người kia nhường nào.Dường như tất cả mọi chuyện chỉ mới xảy ra trong năm trước, nhưng thuận theo tự nhiên, nàng đã quên mất nụ cười của người ấy ra sao, cũng quên luôn nước mắt người ấy như thế nào, càng không còn nhớ rõ từng mảnh ký ức vụn vặt khi người ấy còn bên nàng.— Ngươi xem, cô có thể buông bỏ, cũng có thể quên đi, không phải là không có ngươi cô sẽ không sống được.

Từ hôm nay trở đi, cô chính là trẫm, là người tôn quý nhất thiên hạ này.

Không điều gì trẫm không có được, cũng không việc gì trẫm không làm được.

Cho dù là ngươi, trẫm cũng có thể quên đi, cũng có thể buông bỏ.......Không phải sao?Nàng hơi ngẩng đầu, nhìn vầng trăng sáng treo nơi chân trời, nhìn đến ngẩn người.

Có lẽ vì trước đó trong lễ mừng nàng đã uống không ít rượu, gương mặt trước nay vốn thanh lãnh của nàng, giờ đây dưới ánh trăng lại phảng phất nét mơ màng mê hoặc câu nhân.

Nàng biết mình đang ở đâu, nhưng lại giống như quên mất hiện tại là năm nào, tháng mấy.

Nàng lẳng lặng nhìn vầng trăng đó, thật lâu sau, nàng đột nhiên hỏi:"Thích không?"

"...Pháo hoa cô đốt cho ngươi."

Nàng vốn rất hiếm khi uống rượu, số lần say rượu cũng ít ỏi chẳng được mấy lần.

Hiện giờ có tâm sự, một mình uống rượu tiêu sầu, có lẽ là nàng say rồi.Sợ là say thật rồi, nếu không nàng cũng sẽ không buông bỏ phòng bị, lộ ra chút thần thái nữ nhi như vậy.Nàng dường như lại nhớ về những năm tháng bình yên xưa kia, khi đó tính tình nàng vẫn còn rất kiêu ngạo, chẳng biết hai chữ "quý trọng" viết thế nào.

Nàng luôn cho rằng mình đúng, không cho phép ai phản bác, kể cả với người kia, chưa nói được đôi ba câu đã cãi vã.Mỗi lần như thế, người đó sẽ tức giận lôi y phục cũ của nàng ra, rồi ngồi xổm trước cửa phòng, vừa khâu vá, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm về nàng.

Lâu dần, mỗi bộ y phục của nàng đều sẽ qua tay người nọ khâu vá.

Kỹ năng khá dần, những đường khâu xiêu vẹo ban đầu cũng trở nên chỉnh tề, thậm chí còn thêu được ra hoa.

"Xấu chết đi được."

Nàng đột nhiên cúi đầu, kéo kéo bộ long bào đen huyền trên người, lẩm bẩm nói.

"Bọn họ thêu xấu chết đi được......"

Thế nhưng một lát sau, nàng dường như tỉnh táo lại, không còn vướng bận y phục trên người nữa, mà đứng dậy đi đến dưới gốc đào trong hậu viện.

Nàng đứng ngẩn ngơ, tựa như đang hồi tưởng lại điều gì.

Qua một khắc sau, nàng mới ngồi xổm xuống, dùng tay đào bới thứ gì đó dưới đất.

Không một vật dụng nào hỗ trợ, rất nhanh tay nàng đã đào đến rướm máu, nhưng nàng lại vẫn mặc kệ, liều mạng tiếp tục đào.Rất lâu sau, khoảng nửa canh giờ trôi qua, nàng cuối cùng cũng đào đến đáy, tìm thấy thứ nàng muốn.

Nàng không nghỉ ngơi, trực tiếp lấy vò rượu đã chôn nhiều năm lên.

Đôi tay nàng lúc này đã không còn thanh mảnh, từng đốt chẳng rõ ràng như trước nữa mà đã dính đầy bùn đất và máu tươi, bẩn không thể tả.

Nàng không hề để ý, cứ thế lau tay vào người, rồi ngồi xuống tựa lưng bên gốc đào.

Nàng đập vỡ lớp đất bịt miệng, ngửa đầu một hơi uống cạn cả hũ.

Có lẽ vì uống quá nhanh, nàng bị sặc, ho sặc sụa hồi lâu, mặt cũng trở nên đỏ bừng.Một bóng người đứng trên xà nhà phía sau nàng.

Dưới ánh trăng tĩnh lặng, người đó nhìn tất cả những gì nàng làm, không hỏi không rằng, thần sắc bất động."

Khụ khụ khụ khụ......"

Rất lâu sau nàng mới hoàn hồn lại.

Bị gió đêm thổi, đầu liền trở nên choáng váng.Lần này thật sự đã say khướt rồi.

Nàng ôm vò rượu rỗng, loạng choạng đứng dậy, nhìn xung quanh một hồi như đang tìm kiếm ai đó.

Người trên xà nhà thấy vậy cũng không tránh đi, chỉ lẳng lặng đứng đó, đứng yên như một pho tượng.

Mãi đến khi nữ nhân trong sân khẽ gọi một tiếng:"Tư Lự......?"

Bóng người đó mới run lên dữ dội như bị thứ gì đó đánh trúng, mà nữ nhân kia vẫn tiếp tục nói: "Ngươi đi đâu vậy?"

"........."

Mộ Dung Bạch ôm vò rượu, thần sắc có phần bất lực.

Nàng lẩm bẩm nói: "Phải trở về rồi!"

Ký ức của nàng dường như dừng lại ở một khoảnh khắc rất lâu rất lâu trước đây.

Khi đó, ánh trăng rất đẹp, nàng được người ôm vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành, kể chuyện cười bên tai.

Nàng gục một cái rồi tỉnh lại, người kia đã chẳng thấy tăm hơi.

Nàng có phần hoảng hốt, lại gọi hai tiếng tên người đó:"Tư Lự?"

Không ai đáp lời.Nàng đột nhiên nổi giận, ném mạnh vò rượu trong lòng xuống đất.

Nhưng giây tiếp theo, nàng lại ngồi xổm xuống, mắt đỏ hoe.

Nàng nhặt từng mảnh vỡ của vò rượu lên, một khắc sơ ý, tay còn bị cứa vào.Nàng khẽ kêu lên một tiếng, vừa cúi đầu lại nhìn thấy đôi giày trắng trước mặt.

Nàng chậm rãi ngẩng lên, nhìn người kia tóc trắng buộc cao, nét mặt ấm áp, một thân bạch sắc Quỷ Cốc trường bào viền gấm vân mây.

Phút chốc, vành mắt đỏ hoe của nàng bỗng tuôn lệ.

Nhưng rõ ràng nàng muốn cười cơ mà.

Nàng muốn khi gặp lại người ấy, nàng sẽ nở nụ cười rạng rỡ nhất, xinh đẹp nhất.Vì sao lại khóc chứ?"

Trở về nhé?"

Người nọ cúi xuống, dịu dàng hỏi nàng."

Ngươi bế ta không? — Ngươi bế ta, ta sẽ trở về."

Nàng vừa cười vừa rơi lệ nói.

Dường như trong ký ức, nàng đã nói như vậy, sau đó người ấy sẽ bế nàng về.Vậy làm lại lần nữa, ngươi còn nguyện ý nuông chiều ta không?Người kia dường như thở dài một tiếng, rồi lấy ra một chiếc khăn tay từ trong ngực, ngồi xuống lau đi vết bẩn trên tay nàng, động tác tỉ mỉ ôn nhu.

Nàng lẳng lặng nhìn người đó, nhìn không chớp mắt.Một lúc lâu sau, nàng ngây ngô hỏi:"Ngươi đi đâu vậy?"

"........."

Người đó không nói gì.Nàng lại có chút bất mãn oán trách: "Ta đợi ngươi rất lâu rất lâu đó...

Ngươi còn không quay lại."

"Nhưng ta đợi ngươi mười một năm."

Người kia cuối cùng cũng mở miệng nói, nghe kỹ còn có thể nghe ra chút run rẩy.

Nhưng Mộ Dung Bạch lúc này say rượu, nào có nhận ra được chứ?Nàng chỉ tùy hứng nói: "Nhưng ngươi thích ta!"

Ngươi thích ta, vậy nên ngươi phải đợi ta.Người đó lau sạch tay cho nàng, cất khăn tay đi.

Một lúc sau, người đó nói: "Nhưng ngươi không yêu ta......"

"Ta không yêu ngươi sao?"

Nàng nghe vậy, nghiêng đầu ngơ ngác nói.

"Ta ta, ta là của ngươi mà..."

"........."

Nàng có chút sốt ruột, nắm chặt lấy cổ áo người đó, đột nhiên áp sát hôn lên môi người.

Người kia không kịp phản ứng lại hành động này của nàng, không đứng vững, liền ngã ngồi xuống đất.Mà nữ tử phía trên lại bật cười có phần đắc ý: "Ta, ta không yêu ngươi chỗ nào chứ?"

Người dưới thân ngẩng đầu lặng lẽ nhìn nàng.

Nàng lại nói: "Ngươi đã nhập tộc... tộc phổ Mộ Dung thị của ta, ngươi chính là người của ta......"

Giọng nàng đột nhiên nhỏ lại.

"Ngươi đã nói ngươi sẽ ở bên ta mà..."

"........."

"Ta rất nhớ ngươi đó, nhưng ngươi cũng chẳng chịu quay lại.

Nằm mơ cũng sẽ thấy ngươi, ăn cơm cũng sẽ thấy ngươi, đọc sách cũng sẽ thấy ngươi...

Đâu đâu cũng có ngươi, nhưng ngươi, nhưng ngươi......"

Nàng thở hổn hển nói.

"Nhưng ngươi lại nói ta không yêu ngươi!"

Người kia bị nàng đè bên trên, vốn không muốn nói chuyện với nàng nữa.

Cũng phải, nói chuyện với quỷ say rượu thì có gì hay mà nói chứ.

Nhưng đột nhiên thấy nàng rơi lệ, người kia lại không nỡ lạnh nhạt, chẳng nhịn được đau lòng mà ôm lấy nàng:"Ngươi, ngươi khóc cái gì......?"

Nàng nằm nhoài bên trên người đó, ngửi mùi cỏ xanh trên người của người đó, mí mắt đánh nhau kịch liệt, nhưng lại cứ cố chấp không chịu ngủ.

Dường như nếu ngủ đi rồi, nàng sẽ mất đi thứ gì đó rất quan trọng."

Ta yêu ngươi mà..."

Nàng giống như một tiểu cô nương, ghé vào tai người kia thẹn thùng nói.

"Ta luôn yêu ngươi đó."

Người kia bị hành động trẻ con của nàng làm cho dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn thuận lòng mình, bế ngang người say rượu lên."

Trở về thôi."

Nữ nhân trong lòng chớp đôi mắt ướt mi, rụt rè hỏi:"Còn ngươi?"

"........."

Rốt cuộc vẫn là không đành lòng, người đó nói.

"Ta bế ngươi về."

Nghe vậy, nàng cuối cùng cũng hài lòng mỉm cười, đôi tay xinh đẹp nắm chặt lấy vạt áo trước ngực người đó, ngây ngốc nói: "Ta rất ngoan đó."

Người đó khẽ lắc đầu, không bình luận gì, xem ra là định lạnh nhạt đến cùng rồi.

Chỉ là không biết tại sao khóe mắt lại cong lên ý cười.Giống như buổi đêm nhiều năm về trước, người đó lại lần nữa bế nàng lên, mang nàng đi qua hành lang dài trước Trường Sinh Điện.

Ánh trăng đổ lên bóng người, kéo thật dài, dưới sự tô điểm của màn đêm lại có thể nhìn ra vài phần tiêu điều.Bước chân người đó đi rất chậm, dường như đang hồi tưởng lại điều gì.Một bước.Hai bước.Ba bước..........Đoạn đường kia dù dài đến đâu cũng có lúc kết thúc, giống như duyên phận của hai người.Thừa lúc đêm tối, người đó bế nàng, lật mình nhảy vào từ cửa sổ trong điện, rồi nhẹ nhàng đặt người trong lòng xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho.

Thế nhưng khi người đó vừa định đứng dậy rời đi, nữ nhân vốn đã ngủ say lại đột nhiên lên tiếng:"...

Nếu ta không làm vương nữa thì sao?"

"........."

Thân hình nàng run lên dữ dội, lập tức nhớ lại cảnh tượng đêm nọ khi mình ra trận, có người giấu nhẹm hết triều thần, bất chấp tất cả thúc ngựa phi nhanh ra khỏi cung trong đêm, chỉ để chặn nàng lại ngoài thành vương đô.Lúc đó, nữ nhân ấy cũng hỏi nàng như vậy.

"Nếu ta không làm vương nữa thì sao?"

Nàng đã trả lời như thế nào nhỉ?...Hình như không nhớ nữa rồi.Một lúc sau, người đó vẫn đứng dậy, không nhìn nữ nhân trên giường kia nữa, chỉ lẳng lặng xoay người từng bước đi ra khỏi cửa.Có lẽ nàng đã thực sự mệt mỏi rồi, cho nên mới không muốn yêu, cũng chẳng muốn hận nữa, vậy nên mới muốn đến nhìn người này lần cuối, nhìn xem sau khi người đó thực hiện được điều mình mong muốn cả đời thì sẽ vui mừng như thế nào......

Giờ xem ra, có lẽ nàng ấy sống cũng không tốt lắm.Có lẽ người ấy cũng không phải là không yêu nàng, chỉ là gánh nặng trên vai quá nặng, quá lớn, không thể buông xuống.Chỉ là bại bởi vương vị ấy, chỉ là thua dưới thiên hạ này.Như thế, cũng xem như không uổng rồi.- END -

Tác giả có lời muốn nói:Chương này được viết vào năm 2018, lý giải vì sao về sau Tung Hoành lại có thể tha thứ cho Mộ Dung Bạch.

Nàng thực ra hiểu rất rõ rằng người mà nàng yêu lại yêu thiên hạ kia, yêu vương vị kia nhiều hơn.

Mỗi người sinh ra đều mang sứ mệnh khác nhau.

Có người là để thay đổi thế giới, mà có người chỉ là để yêu một người.———————

Editor có lời muốn nói!

Xong rồi, cuối cùng cũng xong hết rồi nè.

Không biết mọi người thế nào, nhưng trước khi edit đến chương này, mình đã đọc đi đọc lại nó không biết bao nhiêu lần, kiểu như nhiều khi đang edit dở chương khác lại lôi chương này ra đọc ấy, mà lần nào đọc cũng thấy đau lòng, cũng rơm rớm nước mắt.

Đọc cái chương này mà mình cảm nhận rõ được sự đau khổ, sự hối hận của Mộ Dung Bạch luôn, chắc vì thế nên dù ban đầu đọc truyện mình đúng không chấp nhận nổi nhân vật này, đọc nhiều lần thì thấy vừa đáng thương vừa đáng trách, mà đọc đến cuối cùng lại cảm thấy không muốn trách nữa.

Kết ở đây là vừa đẹp rồi!19/4/2025, tạm biệt Quân Lâm Thiên Hạ!
 
[Bhtt] [Gl] [Edited] Quân Lâm Thiên Hạ - Đồ Sinh
QUOTES: Quân Lâm Thiên Hạ


Có tí thời gian thử đọc lại qua qua truyện mình edit một lượt, nhặt được chục câu quotes hay ho, quẳng ra đây luôn để sau tìm lại cho dễ 🥳 Tưởng mình lậm QT mà hoá ra văn vở cũng mượt mà phết =))))))

"Ta không biết phải làm sao, cũng không muốn nghĩ phải làm sao.

Có lẽ nàng cũng sẽ chẳng bao giờ nghĩ rằng ta lại cam tâm tình nguyện.

Nếu như ta không muốn, cho dù nàng là quân vương của Tần Quốc cũng sao mà làm khó dễ được ta?

Ta không phải kẻ mù, tất nhiên có thể nhìn ra được những thay đổi lớn nhỏ xung quanh mình.

Ta không nói ra, chỉ là vì không muốn ở bên nàng như một đối tượng giao dịch.

Ta thích nàng, mà có thể là... ta sớm đã yêu nàng mất rồi.

Đây là điều ta chắc chắn.

Đã như vậy, bị nàng lợi dụng một chút, giúp nàng tranh đoạt thiên hạ cũng có làm sao đâu, đúng không?"——————

"Chỉ cần người có thể sống, chẳng sợ người sẽ quên đi khoảng thời gian hai người bên nhau, mà chính mình cũng không thể nói yêu người nữa.

Cũng không sao cả.

Chỉ cần người có thể sống là được rồi, nàng vẫn có cả một cuộc đời dài để ở bên người ấy.

Chỉ cần người ấy sống tốt, nàng cũng sẽ an lòng, để tháng năm yên bình trôi đi."——————

"Ta không có cách nào cự tuyệt nàng, không có cách nào ngăn cản bản thân tiến gần tới nàng, càng không thể không yêu nàng.

Ván cờ này ta đánh cược tất cả, mà giây phút ta đáp lại cái ôm của nàng, chính thức tuyên bố ta thua hoàn toàn."——————

"Ta sẽ yêu ngươi, như vận mệnh an bài, yêu ngươi bất chấp tất cả."——————

"Cả đời này của nàng đều đang đợi một người, nhưng hết thảy cả kiếp này, nàng đều không đợi được người đó.

Nàng thích uốn rượu, bởi vì chỉ khi uống say nàng mới dám cầm tay người kia mà hỏi người đó còn yêu nàng không, mà cũng chỉ có lúc nàng say, người đó mới có thể đáp lại nàng một tiếng yêu....Cho dù chỉ là tự lừa dối chính mình, nàng cũng nguyện ý để mọi thứ như vậy."——————

"Ta sợ ngươi sẽ không thích ta.

Ta dường như không có ưu điểm gì cả, ăn thì nhiều, lại thích ngủ.

Ta không có chí hướng gì lớn, ta chỉ muốn ở bên người ta thích.

Nhưng mà ngươi không cần ép buộc bản thân.

Ta thích ngươi... là chuyện của riêng ta, cũng giống như con đường này."——————

"Ta đại khái đã yêu nàng, yêu rất sâu đậm rồi, nên cho dù là như vậy, ta cũng nguyện tin tưởng nàng, đem tất cả đánh cược một lần.

Ta dùng mạng của ta để đánh cược, cược lấy chân tâm của nàng."——————

"Thời niên thiếu, ta cứ ngỡ rằng tình yêu có thể cảm hóa tất cả, sau này ta mới nhận ra, từ đầu đến cuối, người bị cảm động chỉ có một mình ta."——————

"Nàng không tín nhiệm ra, dù lòng ta đã tỏ, lại chẳng đành quay đầu.

Ta không có cách nào cự tuyệt nàng, dù đã biết trước kết cục của chính mình."——————

"Ngươi thích ta đến mức nào?"

"Có thể thích ngươi bao nhiêu, thì là thích ngươi bấy nhiêu."——————

"Ta sợ nàng như vậy, chỉ vì trong lòng ta có nàng.

Bởi vì quá thích nàng, nên ta luôn cẩn thận dè dặt đối đãi với nàng.

Ta sợ sự tiếp cạn của mình sẽ làm nàng hoảng sợ.

Nàng là một quân vương, trên người gánh vác rất nhiều trọng trách, ta không muốn mình cứ như vậy mà trở thành gánh nặng của nàng.

Ta hy vọng dù ở bất kỳ thời điểm nào, ở nơi nào, nàng mãi mãi cũng không phải lo lắng ta sẽ trở thành thứ trói buộc nàng.

Nếu nàng không muốn ta đứng bên cạnh, vậy ta sẽ lùi về phía sau."——————

"Ta chợt nhớ lại màn pháo hoa trong hội hoa đăng vào tháng ba ở Giang Nam, khi ấy, giữa làn mưa bụi lất phất, ta nhìn Mộ Dung Bạch mà trống ngực đập loạn.

Ta nghĩ, bất kể nàng muốn gì, ta đều sẽ cho nàng.

Mà hiện giờ, dưới màn pháo hoa của Thất Tịch tháng bảy, ta lại nhìn người bên cạnh mình.

Chuyện cũ ủa về, ta vẫn chẳng muốn buông tay.

Ta bất lực vùng vẫy.

Nếu nàng không hiểu, vậy ta... cũng đành chấp nhận thôi."——————

"Tư Lự, ngươi có thể oán ta, cũng có thể trách ta, nhưng xin đừng... hận ta.

Nếu như ái tình, cuối cùng cũng có ngày bị thời gian vùi lấp nơi tận cùng của năm tháng, vậy xin ngươi mãi mãi đừng hận ta.

Ta gánh không nổi tình yêu của ngươi... cho nên hận, cũng đừng trao cho ta.

Bất kể ta đã từng làm tổn thương ngươi bao nhiêu lần... nhưng ta cũng đã thật lòng muốn giữ ngươi lại bên mình.

Vĩnh viễn, không xa rời."——————

"Mộ Dung Bạch, ngươi không đến, ta không đi."——————

"Nếu như ái tình không thể trường cửu, vậy thì hãy hận ta đi.

Ngươi có thể yêu Mộ Dung Bạch, nhưng đừng hận Mộ Dung Bạch.

Ngươi có thể hận Tần Vương, nhưng đừng yêu Tần Vương.

Ta không muốn nhận được nỗi hận của ngươi.

Ta muốn trong mắt ngươi, ta chỉ là Mộ Dung Bạch." ——————

"Một ngày nào đó, nếu ngươi muốn rời đi, vậy thì xin hãy hận Mộ Dung Bạch, hận mãi không nguôi.

Hận ta, là ta khiến ngươi đau, khiến ngươi khổ, khiến ngươi suốt đêm thâu ôm trái tim rỉ máu.

Yêu lâu dài bao nhiêu, hận lâu dài bấy nhiêu.

Lên tận trời xanh, xuống tận hoàng tuyền, ta thẹn, ngươi hận, mãi không tương vong.

Đây chính là giai lão mà ta có thể cho ngươi."——————

"Nàng là người bạc tình, lại dùng cả đời để thủ hộ quốc gia của nàng.

Nàng ôm trong tim thiên hạ, mà nay đến tình cảm của người thường nàng cũng không thể hưởng thụ.

Là thiên hạ bạc tình hay là nàng bạc tình?

Không phải không yêu, là không thể yêu.

Thế nhân làm sao hiểu được nỗi lòng của quân vương?"——————

"Tư Lự, ngươi là điều duy nhất ta không thể chạm vào.

Ngươi yêu ta, vậy hãy ở bên ta.

Ta trói buộc ngươi, trói thật chặt.

Ta, Mộ Dung Bạch, cùng ngươi, suốt đời không tương vong."——————

"Ta, có lẽ chỉ là một cơn hứng khởi nhất thời của nàng, hoặc là... món đồ nàng dùng để xua tan cô đơn, nhưng nhiều hơn cả, ta là vũ khí của nàng.

Nàng muốn dùng ta để đạt được mục đích của nàng.

Nếu đến như vậy mà ta vẫn chấp nhận, ta nghĩ ta thực sự yêu nàng đến thảm thương rồi."——————

"Có lẽ ta đã quá xem trọng nàng, nghĩ nàng quá hoàn mỹ, cho rằng nàng ngoại trừ thiên hạ ra thì chẳng cần gì nữa, cho rằng ngoài ái tình ra thì nàng có thể tiếp nhận mọi thứ.

Nhưng nàng trước hết là một nữ nhân, sau đó mới là vương. ...Ta luôn coi nàng là một bậc quân vương, nhưng lại không hiểu đối với một vị vương, thứ tình yêu đơn giản nhất trong đời người lại là thứ bọn họ không dám có nhất.

Bởi tình, có thể khiến sự mạnh mẽ của họ sụp đổ hoàn toàn trong khoảnh khắc."——————

"Tình yêu ư?

Hẳn là một thứ rất đẹp đẽ, tựa như ánh dương ban mai lướt nhẹ trên da thịt, để lại những vệt nắng mơ màng, dù không chạm vào được, nhưng có thể cảm nhận hơi ấm của nó."——————

"Từ giây phút đầu tiên nhìn thấy nàng, tất cả giác quan trong ta đều cảnh báo đây là một nữ nhân nguy hiểm...

Nhưng trái tim ta lại nói rằng, ta không thể kháng cự nàng.

Ta không thể kháng cự bản thân mình muốn đến gần nàng, cũng không cách nào cự tuyệt sự tiếp cận của nàng."——————

"Nếu như ngươi không tin ta nữa, ta cũng chỉ là Tần Vương mà thôi."——————

"Có lẽ trong mắt người ngoài, ta quá si tình với nàng, chờ đợi nàng quá khổ sở, mà nàng lại cứ lạnh nhạt với ta như vậy.

Người không biết còn tưởng nàng là nữ nhân lòng gang dạ sắt.

Nhưng ta hiểu nàng, giống như nàng đã nói, ta là người hiểu nàng.

Ta hiểu nỗi khổ tâm của nàng, cũng hiểu sự thân bất do kỷ của nàng, cho nên ta chờ đợi mà không oán trách."——————

"Ta nghĩ kiểu nữ nhân lãnh đạm như Mộ Dung Bạch đại khái sẽ không dễ động tình, nhưng một khi đã động tình thì chính là một đời một kiếp.

Ta là người tham lam, ta muốn một đời một kiếp của nàng."——————

"Mộ Dung Bạch, chỉ cần là lời ngươi nói, ta đều tin cả.

Ta tin ngươi thân bất do kỷ, tin ngươi ngôn bất do trung.

Ngươi nói lời dối gạt gì... ta cũng đều tin.

Trong trò chơi tình ái này, ta nguyện ý đặt cược tất cả những gì ta có."——————

"Nhân sinh vốn là muôn vàn trải nghiệm, có tốt có xấu, có bi có hỷ, đều đã được định sẵn rồi, vậy nên chớ vướng mắt mãi trong những quá trình giả dối hư vô đó làm gì.

Đợi đến khi trải nghiệm đủ rồi, mệt mỏi rồi, chán nản rồi, vậy hãy đi đến con đường hoàng hôn, uống một bát canh Mạnh Bà, quên đi hết thảy mọi chuyện.

Đợi đến kiếp sau, lại làm lại từ đầu.

Cứ thế luân hồi, sinh tồn không dứt, đó chính là vận mệnh."——————

"Bao năm qua, ước nguyện sơ tâm duy nhất của ta chưa từng thay đổi, chính là mong Mộ Dung Bạch, mong nàng có thể một đời trường an.

Dù là ai ban tặng, dù là ai bên cạnh nàng... ta đều hy vọng nàng được trường an."——————

"Ta có thể quên sạch hết, cũng có thể buông bỏ.

Ta đã từng tự nhủ với bản thân như vậy, nhưng thực tế thì nàng đã sớm hòa vào cốt tủy của ta, theo từng hơi thở mà thấm vào thân thể này."——————

"Nếu như tình yêu của ta là một chén rượu đầy, ta từng dâng hiến cho nàng, về sau nàng làm đổ nó, ta dựng lên, rót thêm nước, rồi lại dâng cho nàng.

Nàng lại làm đổ, ta lại dựng lên, thêm đầy nước...

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, chén rượu đấy vẫn tràn đầy như cũ, nhưng đã sớm không còn nồng như thuở ban đầu nữa."——————

"Là kẻ đích thân bày mưu tính kế, đương nhiên nàng có thể không đếm xỉa.

Dùng một cuộc hôn nhân là có thể đổi lấy một người tận lực vì Tần Quốc, vụ làm ăn như thế, bất cứ bậc quân vương nào cũng sẽ làm.

Nhưng nàng vạn lần tính toán, lại không thể tính đến, người nọ với đôi mắt trong veo chỉ chứa mỗi hình bóng nàng, một người sẽ dành cho nàng tình cảm sâu đậm đến vậy."——————

"Chờ đến khi ngươi lớn tuổi, ngươi sẽ chỉ còn khát vọng bình yên.

Thứ tình cảm nồng nhiệt si mê rồi cũng chẳng được lâu dài."——————

"...Ta quên nàng cũng chẳng phải chuyện khó nhằn.

Đây là lẽ thường tình, mà làm được điều ấy cũng dễ hơn ta tưởng.

Nhưng duy chỉ có chuyện đi thương một người khác, ta làm không được.

Dù có thế nào ta cũng làm không được.

Lòng ta nhỏ bé, chỉ đủ chỗ cho một mình nàng mà thôi."——————

"Ta từng nói, ta muốn tặng nàng giang sơn như họa, đương nhiên sẽ tử thủ thành này.

Sau trận này, nếu sống, ta sẽ từ biệt rời đi; nếu chết, xin hãy mang tro cốt của ta trở về, trao lại cho nàng, nói với nàng, ta nuốt lời rồi, nhưng xin nàng thứ lỗi."——————

"Ta từng nghĩ, nếu ta tử trận, liệu nàng có vì ta mà đau lòng không?

Ta nghĩ có lẽ nàng sẽ có.

Nhưng đến giờ phút này, ta lại tuyệt nhiên không muốn nàng đau lòng chút nào cả.

Nàng là Mộ Dung Bạch, là Mộ Dung Bạch mà người đời vẫn nói vô tình vô nghĩa.

Vậy nên ta thà rằng nàng đừng vì ta mà thấy khổ sở, cũng đừng nói với ta, nàng yêu ta đến nhường nào."——————

"Nhất định nàng phải tìm thấy người ấy, bởi vì cầu Nại Hà, phu thê phải cùng nhau bước qua.

Kiếp sau, nàng muốn cùng người ấy yêu lại một lần nữa.

Lần này hãy để nàng cưng chiều, để nàng yêu thương, nàng sẽ không bao giờ phụ người ấy nữa."——————

"Vì sao lại đến?"

"Đáp án rất dài."

"Dài bao nhiêu?"

"Dài đến mức ta phải dùng cả quãng đời còn lại để nói cho ngươi nghe."

"Được, vậy hãy dùng cả đời ngươi để nói cho ta nghe đi."——————

"Mộ Dung Bạch, ngươi đến rồi, ta sẽ không cần chờ đợi nữa."——————

"Đời này còn dài, chỉ cần có ngươi, đó chính là toàn bộ hy vọng của ta."——————

"Mỗi người đều sẽ phạm phải sai lầm, cũng có quyền phạm sai lầm.

Nhưng đời này, điều nên làm chính là: không nhớ chuyện cũ, không hỏi tương lai."——————

"Không có chướng ngại nào là không thể vượt qua, không có đoạn đường nào là không thể bước đến tận cùng.

Tất cả chân tình mà ngươi từng trao đi, đến một ngày, cũng sẽ có người đến bên cạnh ngươi, đem lòng sâu nặng gấp bội mà đáp lại.

Chỉ cần ngươi bằng lòng chờ đợi, và nguyện mở lòng nhìn thấy."——————

"Sinh mệnh dài đằng đẵng như vậy, nếu ngươi không đến, ta sẽ phát điên mất.

Vì nhớ ngươi quá nhiều."——————

"Nàng chưa từng tin vào thâm tình, luôn dùng sự lạnh nhạt để đối đãi với người đời, nhưng kể từ khi người tên Tư Lự ấy bước đến, tất cả đều hóa thành dòng nước dịu dàng."
 
Back
Top Bottom