Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] Gặp Lại

[Bhtt] Gặp Lại
Chương 110: Cho nên sau này cũng để em bảo vệ chị, trợ giúp chị.


Một tiếng sau, xe đưa Lâm Dương Thần đến căn biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố, nơi mà Trịnh Hoà vẫn luôn ẩn mình trong suốt thời gian sau khi bí mật về nước, cũng là địa điểm an toàn kín đáo cho những lần họp mặt của vài người bọn họ.Nàng sốt ruột theo A Đao tiến vào phòng khách, quả nhiên vừa bước vào đã nhìn thấy có một người đang ngồi ở trên ghế sofa, một thân ảnh không thể quen thuộc hơn được nữa.Mà người kia nhìn thấy nàng lại dường như chẳng hề nảy sinh chút phản ứng bất ngờ, dáng vẻ vẫn là điềm tĩnh không nhanh không chậm nâng người đứng dậy, bước chân tiến về phía nàng."

Nhiếp Tinh Thần, tại sao?"

Không đợi cô đến trước mặt, Lâm Dương Thần trong lòng cảm xúc cuồn cuộn, giọng đè nén thốt nên câu chất vấn.

Thảo nào gần một tháng nay Tinh Thần hành tung bất thường, thường xuyên ra cửa nhưng không hề kể với nàng rằng đã đi đâu làm gì.

Bởi vì quyền tự do riêng tư của mỗi cá nhân nên dù tò mò nàng cũng không hề gặng hỏi.

Thảo nào kế hoạch lần này Trịnh Hoà không cần đến sự hỗ trợ của nàng, vì căn bản là đã tìm được một cộng sự càng phù hợp hơn.Lâm Dương Thần cũng không biết chính mình hiện giờ rốt cuộc là cảm xúc gì.

So với tức giận, có lẽ nàng càng lo sợ bất an thậm chí là bất lực nhiều hơn.Nàng không hiểu tại sao mình càng muốn bảo hộ Nhiếp Tinh Thần, càng muốn gạt không để em gái can dự đến tất cả những mối nguy hiểm này thì em ấy lại càng dính líu đến gần, luôn sẽ tìm được biện pháp tiếp cận với những người trong cuộc, tham dự vào những chuyện mà nàng đang làm.Nàng giận Nhiếp Tinh Thần dù biết nàng không đồng tình vẫn lén lút xen vào những chuyện nguy hiểm, chờ đến khi nàng phát hiện thì mọi việc đã rồi, đã không có biện pháp đẩy em ấy ra nữa.

Càng giận chính bản thân mình vô năng, lực bất tòng tâm không thể mang em gái rời xa vũng bùn này.Cuối cũng, hơn hết chính là lo sợ.

Nàng sợ lặp lại vết xe đổ, em gái sẽ giống như mẹ bị mình liên luỵ mất đi tính mạng.

Nếu Tinh Thần thật có mệnh hệ gì, nàng có lẽ sẽ phải sống trong day dứt cùng tự trách đến hết cuộc đời.Nghĩ đến những điều này Lâm Dương Thần lại không kìm nén được, hốc mắt đỏ hoe.

Ở phía đối diện, Nhiếp Tinh Thần nhìn biểu hiện của Lâm Dương Thần mà không tránh khỏi trong lòng đau nhức.

Lần đầu tiên trong đời chị gái gọi cả họ lẫn tên cô, phản ứng càng tệ hơn so với lần gặp ở Làng du lịch thời điểm biết cô chủ định tiếp cận Tô Tình, rõ ràng là tức giận không hề nhẹ.Lần này Nhiếp Tinh Thần tự biết bản thân đuối lý bèn tiến đến một bước, nhẹ giọng nói: "Chị đừng tức giận."

"Em cũng biết chị đang tức giận?

Biết vậy tại sao em luôn trái ý chị, hết lần này đến lần khác lén lút chị đi làm những việc này?"

"Em nói đi, sự việc lần này em làm cách nào tham dự vào?"

Làm thế nào Tinh Thần biết đến sự tồn tại của Trịnh Hoà rồi thành công bắt tay với ông ta, trợ giúp ông ta tiến hành kế hoạch?

Lâm Dương Thần nghĩ mãi không ra.

Phải biết rằng lần này em gái liều lĩnh hack vào hệ thống dark web của Đại Khôn nếu như kết quả bị hắn phát hiện sau đó tra đến tận nơi, hiểm hoạ sẽ có bao nhiêu khó lường.Bị chị gái chất vấn Nhiếp Tinh Thần ánh mắt có chút lãng tránh.

Tuy nhiên cô không phải tuýp người giỏi nói dối, hơn nữa sự tình lần này sớm muộn cũng phải thú nhận, chuyện đã đến nước này cô cũng không thể lại tiếp tục giấu diếm nàng, bèn thấp giọng: "Là thời điểm lần trước chị sốt đến mê man, Trịnh tổng gọi đến, em đã bắt máy."

"Em!"

Nghe đến đây, Lâm Dương Thần còn không thể thốt lên được một câu hoàn chỉnh, chỉ cảm thấy có thứ gì đè nặng lồng ngực, yết hầu như tắc nghẹn, ngay cả cánh môi đều phát run.

Nhiếp Tinh Thần ánh mắt đều là không nỡ.

"Xin lỗi chị."

Giọng nói ngược lại tràn đầy kiên định: "Thế nhưng em không hối hận.

Nếu như để em lựa chọn lại một trăm lần, em vẫn sẽ chọn tham dự vào chuyện này."

Trước thái độ của em gái, Lâm Dương Thần không khỏi rưng rưng nghẹn ngào: "Em rõ ràng biết việc mình đang làm có bao nhiêu nguy hiểm, vậy em có hiểu cảm giác của chị không?

Chị chỉ còn em là người thân duy nhất trên đời, nếu như em cũng có mệnh hệ gì, em nói chị làm sao chịu đựng được đây?"

"Phải, chị chỉ còn em là người thân duy nhất trên đời.

Em thì không phải sao?

Cha mẹ đều rời đi rồi, em chỉ còn lại một mình chị.

Chị kêu em làm sao có thể hèn nhát tránh sau lưng chị, vô sự để chị một mình gánh vác hết thảy đây?

Em không làm được!"

Nhiếp Tinh Thần cũng xúc động không kém.

Đây dường như là lần đầu tiên trong đời cô mở miệng nói nhiều lời như vậy.

"Ngược lại nếu chị là em, chị cũng sẽ mặc kệ em sao?"

"Cha mẹ cũng đã dạy chúng ta phải biết đoàn kết, che chở bảo hộ lẫn nhau.

Cho nên sau này cũng để em bảo vệ chị, trợ giúp chị."

Cứ mỗi câu cô nói ra lại khiến khoé mắt Lâm Dương Thần tuôn trào một dòng nước mắt.

Trước những lý luận này từ cô, chị gái hoàn toàn không có khả năng phản pháo chỉ biết đứng lặng tại chỗ, nước mắt không tiếng động trượt dài.Nàng khóc, lại không hề phát ra bất kì thanh âm nào, không hề giống với người khác thất thanh khóc rống hoặc nghẹn ngào từng cơn.

Cũng không biết nàng đã trải qua bao nhiêu lần tương tự đến nỗi có thể luyện được loại bản lĩnh này.Nhưng cũng vì vậy, mỗi khi nàng yên lặng mà khóc lại khiến cho người khác tự động dâng trào một loại cảm giác đau lòng, thương xót không thôi.

Nhiếp Tinh Thần không đành lòng, lại tiến về phía trước một bước nâng hai cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy chị gái.Dịu giọng an ủi: "Đừng lo, em sẽ không gặp chuyện.

Em hứa với chị."

Lâm Dương Thần ngoan ngoãn để Nhiếp Tinh Thần ôm vào lòng mà không cố tranh luận nữa.

Nàng căn bản không có biện pháp thế nào với em gái, cũng hiểu được chuyện đến nước này liền không có biện pháp vãn hồi, các nàng bước chân vào con đường này thì đã không còn đường lui, chỉ có thể đoàn kết tiến về phía trước.Kìm lại nước mắt, nàng cũng nâng cánh tay hồi ôm lấy Nhiếp Tinh Thần, quyết tâm nói: "Được, em hứa rồi đấy nhé, nhất định không thể gặp chuyện."

Cuối cùng chị gái cũng chịu thoả hiệp, Nhiếp Tinh Thần âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hiếm thấy nâng lên khoé môi mỉm cười.

"Ừm."

Nhưng Lâm Dương Thần không hề biết, tương lai có một ngày nàng sẽ vì sự thoả hiệp ngày hôm nay mà ân hận, tự trách cùng dằn vặt, hối hận vì trong quá khứ đã không dứt khoát đến cùng can ngăn Nhiếp Tinh Thần.Chờ khúc mắc được giải quyết xong hết thảy, Trịnh Hoà mới từ bên ngoài bước vào, thanh âm hơi nâng: "Có một cô em gái giỏi giang như vậy lại giấu nhẹm không thèm giới thiệu với mọi người, Dương Thần, cô cũng thật là."

Ông ta vừa khoan thai đi về phía sofa vừa nói: "Nếu đây đã là mong muốn của cô Nhiếp vậy sau này cứ để cô ấy đến trợ giúp chúng ta một tay, ban nãy tôi cũng đã nói sơ qua về tình hình kế hoạch cho cô ấy biết.

Nào cùng lại đây ngồi, uống tách trà lại nói."

Có người ngoài xuất hiện, Lâm Dương Thần tách khỏi Nhiếp Tinh Thần, nghiêm túc hỏi cô: "Việc em hack vào dark web sẽ không để lộ dấu vết gì chứ?"

Đối với chuyện này nàng vẫn là lo lắng không yên.

Tuy Đại Khôn đã chết nhưng không thể loại trừ khả năng Trịnh Tân Thành sau khi bình tĩnh trở lại sẽ lật lại sự việc, nếu hắn tra được vết tích của Tinh Thần mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối.Nhiếp Tinh Thần ngữ khí khẳng định: "Chị yên tâm.

Lần này em cũng không phải một mình hành động mà còn nhờ đến sự hỗ trợ từ sư phụ của em, Trịnh Tân Thành sẽ không tra được dấu vết gì."

Lâm Dương Thần không khỏi có chút bất ngờ.

Sư phụ của Nhiếp Tinh Thần nàng cũng từng được nghe danh, là huyền thoại trong giới hacker cả khu vực phía đông nam, là một thiên tài.

Ông ấy vốn dĩ có sơ giao với ba Nhiếp, mà Nhiếp Tinh Thần di truyền ngành nghề từ ba Nhiếp, từ nhỏ đã tỏ ra đặc biệt hứng thú với lĩnh vực công nghệ thông tin và máy tính.

Năm đó ở trong lễ tang của ba Nhiếp, vì nhìn trúng thiên phú của Nhiếp Tinh Thần mà vị hacker kia đã quyết định thu nhận cô làm học trò, truyền dạy kĩ năng.

Người này giỏi giang nhưng cũng cực kì bí ẩn, một năm chỉ xuất hiện một, hai lần để nhận những phi vụ phức tạp nhất rồi lại tiếp tục ẩn mình, không ai có thể tra được thân phận cũng như hành tung của ông ấy.

Hiện tại trên đời này e là cũng chỉ một mình Nhiếp Tinh Thần có biện pháp liên lạc với ông.Bây giờ thì Lâm Dương Thần mới vỡ lẽ kế hoạch lần này có thể thành công tuyệt đối đều là nhờ vị hacker tài ba kia chịu ra mặt hỗ trợ, đổi lại với kinh nghiệm của Nhiếp Tinh Thần hiện giờ thì khó có thể giải quyết êm xuôi mọi chuyện mà không để lại dấu vết.

Cuối cùng nàng cũng có thể gạt bỏ lo lắng về sự việc lần này, buông xuống tâm tình nặng nề mà thở phào nhẹ nhõm.Lại hướng về phía Trịnh Hoà, ngữ khí cứng rắn: "Trịnh tổng, để em gái tôi tham gia vào kế hoạch sau này của chúng ta cũng không phải là không thể, nhưng tôi muốn ngài phải đảm bảo an toàn tính mạng cho em ấy, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng phải đặt an nguy của em ấy lên hàng đầu."

Trịnh Hoà nhún vai đáp: "Đó là dĩ nhiên.

Tôi đây sẽ tận lực."

Cho dù nhận được lời đảm bảo từ Trịnh Hoà, Lâm Dương Thần vẫn không thể hoàn toàn yên tâm.

Chỉ sợ một khi xảy ra chuyện, thứ mà ông ta quan tâm là lợi ích chứ không phải an nguy của các nàng.Dù là đối tác, là cộng sự nhưng trong cuộc chiến này, nàng và ông ta cũng chỉ là những quân cờ trên bàn cờ của đối phương, lợi dụng lẫn nhau nhằm đạt được mục đích, nghiễm nhiên lợi ích của bản thân mới là ưu tiên hàng đầu.

Bàn tay lạnh lẽo được một bàn tay khác bao phũ, lây truyền chút nhiệt độ, Lâm Dương Thần nghiêng đầu thì thấy Nhiếp Tinh Thần ánh mắt vững tâm nhìn nàng, cho nàng một cái gật đầu đầy kiên định.Nàng ruốt cuộc mới buông xuống băn khoăn, nắm tay em gái cùng đi về phía Trịnh Hoà.Dùng hết một tách trà, Lâm Dương Thần bắt đầu tiếp chuyện: "Tình hình hai người còn lại của Tứ trụ kim cang thế nào rồi?"

Ngay từ đầu khi muốn đối phó với Trịnh Tân Thành, các nàng đã lên kế hoạch bước đầu tiên là ra tay từ chỗ của Tứ trụ kim cang Trịnh gia.

Trong số bọn họ, Vương Trạch và Đại Khôn là hai kẻ tuyệt đối trung thành với Trịnh Tân Thành và cũng được quy vào hàng ngũ dễ đối phó nhất, cần phải loại trừ.

Hiện giờ cả hai đều đã chết, kế hoạch xem như thành công phân nửa.

Tiếp theo đây, người mà các nàng cần phải giải quyết là hai kẻ còn lại.Cao Khiết cùng Mã Lâm, một người là quản lý công xưởng sản xuất ma tuý, một người phụ trách xuất nhập nguyên liệu.

Cả hai đều thuộc dạng bí ẩn lại thâm sâu khó dò, khi trước các nàng đã xác định sẽ không áp dụng biện pháp đối đầu trực diện với bọn họ như Vương Trạch và Đại Khôn mà sẽ thử đến biện pháp lôi kéo.

Chỉ cần nhận được sự ủng hộ từ phía hai người bọn họ, Trịnh Hoà càng có cơ hội lật đổ Trịnh Tân Thành đoạt lấy cái ghế gia chủ Trịnh gia.Nhắc đến hai người kia, Trịnh Hoà không khỏi trở nên nghiêm túc.

"Cao Khiết và Mã Lâm ta đã thành công tiếp xúc, quan điểm của hai người bọn bọ đều rất rõ ràng."

"Lợi ích hàng đầu."

"Mặc kệ là ta hay Trịnh Tân Thành, chỉ cần là kẻ nào có thể đưa Trịnh gia phát triển một cách mạnh mẽ, mang về cho hai người bọn họ lợi ích tối đa nhất, thì bọn họ sẽ chọn đứng về phía kẻ đó."

Nghe, Lâm Dương Thần trầm tư trong giây lát, nghĩ với thế cục hiện tại, xét về cả tài nguyên và thế lực Trịnh Hoà đều không có khả năng so bì với Trịnh Tân Thành, lấy cái gì lôi kéo Cao Khiết cùng Mã Lâm?Ngược lại Trịnh Hoà chỉ nhìn dáng vẻ nàng suy tư mà khoé môi khẽ nhếch cười một cách đầy bí hiểm.

"Ta biết cô đang suy nghĩ gì nhưng là nói cho cô biết một tin vui, cơ hội của chúng ta sắp đến rồi."

Lời này khiến Lâm Dương Thần và cả Nhiếp Tinh Thần đều có chút bất ngờ không khỏi chờ mong những lời kế tiếp, muốn biết cơ hội mà ông ta nhắc đến rốt cuộc là gì.Lại nghe Trịnh Hoà sau khi nhấp một ngụm trà thì tiếp lời: "Hiện nay giới hắc đạo đang dấy lên một tin tức ngầm, có một loại ma tuý mới chuẩn bị du nhập vào thành phố Thanh Châu, tên H337.

Ý tứ của Cao Khiết cùng Mã Lâm là nếu như ta có thể lấy được công thức của loại ma tuý này, tiếp theo thành công sản xuất và phân phối độc quyền toàn khu vực thì bọn họ sẽ lập tức đồng ý ủng hộ ta đoạt lấy Trịnh gia."

Lâm Dương Thần nghe kể mà không khỏi có chút hiếu kì: "Rốt cuộc loại ma tuý này có gì đặc biệt?"

Trịnh Hoà: "Không giống với những loại ma tuý truyền thống, H337 cho dù là tốc độ sản xuất hay độ tinh khiết đều được nâng cao đến mức tối đa.

Loại này được đặc biệt nghiên cứu trong một phòng thí nghiệm bí mật ở Tây Âu, việc sản xuất ra nó không còn phụ thuộc vào Ephedrine nữa, Methaphetamine có độ tinh khiết lên đến hơn chín mươi chín phần trăm và có khả năng tàn phá thần kinh của con người gấp mười lần."

Ở đây, Nhiếp Tinh Thần là dân IT nên không hiểu những thuật ngữ phát ra từ lời của Trịnh Hoà nhưng Lâm Dương Thần thì hoàn toàn ngược lại.

Nàng chuyên sinh hoá, kiến thức cũng đặc biệt sâu rộng nên hoàn toàn hiểu rõ và không khỏi có chút kinh ngạc thốt lên: "Gấp mười lần?

Vậy không phải chỉ hít một chút liền sẽ..."

"Không cần một chút đâu.

Chỉ cần một phần sáu gram tan vào trong nửa lít nước cũng đủ khiến cho một nhóm người sa vào nghiện ngập, cả đời cũng khó thoát khỏi loại độc này."

Ngữ khí Trịnh Hoà trầm trọng.Ngừng một chút, ông ta lại tiếp tục phân tích: "H337 được nghiên cứu và phân phối bởi một tổ chức ngầm hoạt động ở Tây Âu, loại này đang có hiệu ứng rất tốt tại thị trường Tây Âu cùng Trung Âu trong gần hai năm qua, chuẩn bị du nhập vào Nam Mỹ và cả Châu Á.

Mà ở Châu Á, thành phố Thanh Châu Trung Quốc chính là địa điểm đầu tiên được bọn họ lựa chọn."

Thanh Châu là vùng kinh tế trọng điểm của toàn tỉnh, cơ cấu kinh tế đa dạng, địa hình có núi có biển lại sở hữu cảng tàu lớn nhất khu vực.

Mỗi một toà nhà cao tầng, mỗi một ngóc ngách đều mang theo sức hấp dẫn của đồng tiền và trò chơi quyền lực.

Cũng chính vì vậy mà thành phố này cũng tập trung nhiều tệ nạn xã hội, các thế lực xã hội đen phát triển mạnh mẽ, thay nhau tung hoành.

Cho nên, việc lựa chọn Thanh Châu để du nhập H337 cũng là điều dễ hiểu."

Theo như ta được biết, các thế lực hắc đạo ở Thanh Châu hiện cũng đã ít nhiều nghe ngóng được tin tức và không một ai là không bị H337 mê hoặc muốn giành lấy.

Bởi cũng giống như ở Tây Âu và Trung Âu, tổ chức nào giành được độc quyền sản xuất phân phối loại này liền dễ dàng làm chủ nắm giữ toàn bộ thị trường hàng trắng, không chừng còn có thể dựa vào đó mà trở thành bá chủ một phương, đè bẹp các đối thủ khác."

Sau đó ông ta khẽ híp con ngươi nhìn về phía trước, tiếp tục nói: "Không lâu nữa tổ chức ngầm kia sẽ cử người phụ trách đến thành phố Thanh Châu, mang theo công thức sản xuất H337 đích thân lựa chọn đối tác tiếp nhận.

Cho nên kế hoạch tiếp theo của chúng ta chính là phải tìm cách tiếp xúc với kẻ đó, thành công độc quyền H337."

Nghe xong hết thảy phân tích cùng kế hoạch của Trịnh Hoà, ai nấy đều lâm vào trầm tư.Ai cũng hiểu việc giành lấy công thức độc quyền H337 đối với bọn họ mà nói là một mục tiêu cực kì khó thực hiện.

Bởi tổ chức ngầm Tây Âu muốn lựa chọn đối tác tiếp nhận loại ma tuý lợi hại kia thì nghiễm nhiên sẽ dành ưu tiên hàng đầu cho các thế lực giàu mạnh nhất Thanh Châu như Trịnh gia Trịnh Tân Thành, Tần gia Tần Tuyết Nhiễm hoặc một loạt gia tộc xếp sau đó mà không phải Trịnh Hoà, một kẻ không chút danh tiếng cùng quyền thế.

Ở trong cuộc đua lần này, Trịnh Hoà rõ ràng bị những người khác bỏ xa ngàn dặm.Nghĩ đến Tần Tuyết Nhiễm có thể cũng sẽ tham dự vào cuộc chiến tranh giành H337, Lâm Dương Thần không khỏi có chút phân tâm.Tuy nàng mỗi ngày đều nhớ cô đến phát điên, muốn gặp cô, muốn nhìn thấy cô dù chỉ là một khắc thoáng qua nhưng nàng cũng không quên bản thân đã từng hứa sẽ không lại xuất hiện trước mặt, không làm phiền đến cuộc sống của cô.Nhưng nếu như Tần Tuyết Nhiễm cũng tham dự vào cuộc chiến tranh đoạt H337 thì rất có khả năng ở trong tình huống không thể đoán trước nào đó, cô và nàng sẽ có thời điểm chạm mặt.Nếu chạm mặt, A Nhiễm rốt cuộc sẽ có phản ứng gì?Hiện giờ nàng với Trịnh Hoà xem như ngồi chung trên một chiếc thuyền, cùng với ông ta là một phe.

Tuy ông ta và Tần Tuyết Nhiễm cùng có chung một kẻ thù cũng từng bắt tay hợp tác nhưng ở trong trận chiến tranh đoạt công thức ma tuý lần này bọn họ lại trở thành đối thủ ai cũng không thể nhường ai, ai cũng muốn đặt lợi ích lên hàng đầu, các yếu tố khác hoàn toàn không thể cân nhắc đến.Cho nên nàng và cô, cả đời này đã định sẽ không thể đi cùng một con đường sao?"

Dương Thần."

Giữa lúc Lâm Dương Thần đang miên man suy nghĩ, Nhiếp Tinh Thần ở một bên bỗng gọi kéo về lực chú ý của nàng.

Lại nghe cô hỏi: "Chị đang nghĩ gì, sao đột nhiên lại phân tâm?"

"Không có gì."

Lâm Dương Thần đáp, sau đó quay sang hỏi Trịnh Hoà: "Vậy ngài có biện pháp tiếp xúc với người đại diện của tổ chức ngầm Tây Âu hay chưa?"

Trịnh Hoà khẽ lắc đầu.

"Ta ngay cả danh tính của hắn, mặt mũi hắn trông ra sao cũng không rõ, chỉ biết hắn ở trong tổ chức địa vị khá cao nhưng hành tung lại cực kì bí ẩn.

Hiện ta vẫn đang nhờ người nghe ngóng điều tra chút thông tin, hy vọng sẽ sớm có kết quả."

Nghe vậy Lâm Dương Thần khẽ gật đầu đồng tình.

Thông tin mà các nàng nắm được quá ít, không có lợi thế, nàng chỉ có thể ngồi một chỗ chờ đợi Trịnh Hoà phát huy tiềm lực cùng các mối quan hệ mà ông ta xây dựng trong thời gian ở nước ngoài, đi một bước lại tính một bước.Hơn nữa nàng cũng ẩn ẩn nổi lên trực giác loại ma tuý mới lần này chính là chiếc chìa khoá khép lại hết thảy mọi chuyện.

Lần này quyền sở hữu H337 lọt vào tay ai, người đó xem như nắm được tám chín phần thắng lợi.Cuộc chiến giữa Trịnh Hoà và Trịnh Tân Thành, cuộc chiến giữa Trịnh Tân Thành và Tần Tuyết Nhiễm, vòng tranh đấu luẩn quẩn này có lẽ rất nhanh sẽ đi đến hồi kết.
 
[Bhtt] Gặp Lại
Chương 111: Rốt cuộc ai sẽ là kẻ chiến thắng sau cùng?


Mặt trời dần nghiêng mình về phía tây, một mảng lớn ánh sáng vàng nhạt bị cửa kính thuỷ tinh thật dày lọc đi ánh sáng cùng độ ấm."

Cô Lâm, xin mời đi lối này."

Lâm Dương Thần có mặt tại một phòng khám tư nhân.Nàng được nhân viên lễ tân mời tiến vào phòng khám, không khỏi ôm theo tâm tình lo sợ phóng tầm mắt một vòng đánh giá nơi này.

Đây là một căn phòng không quá lớn được bày trí đơn sơ với gam màu sáng sủa, vài chậu cây xanh trang trí, rèm cửa sổ được vén sang hai bên đón ánh sáng từ bên ngoài rót vào.

Ngồi bên bàn làm việc là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi với chiếc áo blouse trắng khoát trên người, trên mắt đeo kính cận không gọng.

Vừa nhìn thấy Lâm Dương Thần cô ấy đã nở một nụ cười ôn hoà, có thể đoán được là một người thân thiện.Lâm Dương Thần gật đầu chào hỏi cô ấy, ánh mắt lướt xuống bảng tên đặt trên bàn.Sở Thanh - bác sĩ tâm lý.Nữ bác sĩ để Lâm Dương Thần ngồi ở trên một chiếc ghế dài thoải mái lại mời nàng một tách trà thơm định thần.

Mở đầu bằng những những câu chuyện vụn vặt đời thường, hai người vừa dùng trà vừa trò chuyện.

Nữ bác sĩ sở hữu chất giọng nhẹ nhàng truyền cảm lại rất biết gợi chuyện, khéo léo đến tinh thần của Lâm Dương Thần cởi mở rất nhiều.Qua một hồi nói chuyện, nữ bác sĩ mới bắt đầu đi vào chủ đề: "Cô Lâm, xin hãy nói cho tôi biết vấn đề hiện tại của cô."

Căn phòng có đặt một chiếc máy xông hương, hương thơm nhè nhẹ dễ chịu rơi vào xoang mũi của Lâm Dương Thần, tác động đến tinh thần.

Đồng thời, sự thân thiện và khéo léo của nữ bác sĩ giúp nàng buông xuống đề phòng, quyết định cùng cô ấy chia sẽ về những cảm xúc gần đây mình đã trải qua.Kể từ sau cái lần mất kiểm soát thương tổn đến Nhiếp Tinh Thần nàng cho đến bây giờ vẫn còn sợ hãi, sợ hãi chuyện ấy sẽ lặp lại thêm một lần thậm chí là nhiều lần khác nữa.

Mục đích ngày hôm nay nàng tìm đến bác sĩ tâm lý chính là để tìm hiểu tình trạng hiện tại của mình, nguyên nhân dẫn đến hành vi bất thường ngày hôm ấy cũng như nguyên nhân chính mình cứ luôn gặp phải ác mộng, mất ngủ.

Chính vì vậy nàng càng không có lý do để giấu diếm bác sĩ.Nghĩ vậy nàng có chút buông lỏng cơ thể tựa đầu vào ghế, ánh mắt phóng về phía bầu trời bên ngoài khung cửa sổ, bắt đầu giãi bày...Ba tiếng sau.Lâm Dương Thần rời khỏi phòng khám tâm lý của bác sĩ Sở, trên tay là tập hồ sơ chứa bệnh án của mình.

Rõ ràng thời điểm tiến vào phòng khám trời rõ ràng vẫn còn nắng ấm vậy mà hiện giờ nhiệt độ không khí đã giảm xuống thật thấp, mây đen dày đặc che phủ những toà nhà cao tầng, gió lạnh từ bốn phương tám hướng thổi đến khiến nàng không khỏi rùng mình.Năm giờ chiều, ngoài trời mưa bụi rả rích, nền trời một màu xám sẫm ảm đạm, gió cuốn theo những chiếc lá khô rơi rụng dưới mặt đất vẽ vài đường nguệch ngoạc trên không trung rồi lại chao đảo rơi xuống.

Loại thời tiết như thế này thật dễ khiến tâm trạng người ta phủ kín một tầng nặng nề.Xem ra lại sắp sửa kéo đến một trận mưa lớn.

Giữa bầu không khí cùng ánh sáng ảm đạm, người đi đường đều vội vàng di chuyển mà chẳng ai để ý đến ai, ai cũng sợ bị một cơn mưa bất chợt ập đến xối ướt.

Chỉ có Lâm Dương Thần hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới xung quanh lạc lõng bước đi như kẻ mộng du giữa phố xá đông đúc, len lỏi giữa dòng người qua lại như một hồn ma không nơi nương tựa."

Theo như kết quả chẩn đoán và đánh giá tâm lý, Lâm tiểu thư, kết luận cô mắc phải hội chứng PTSD, hơn nữa còn thuộc vào loại tương đối phức tạp."

"Vậy... có thể điều trị hay không?"

"Cũng còn tuỳ thuộc vào nhiều yếu tố.

Tôi chỉ có thể nói rằng bệnh của cô chỉ vừa ở giai đoạn khởi phát, nên sớm một chút lên phác đồ điều trị.

Bằng không với tình trạng cô hiện tại rất có khả năng sẽ dẫn đến những biến chứng khác, ví dụ như trầm cảm, đến lúc ấy việc điều trị sẽ trở nên khó khăn."

Đây là những lời mà vừa nãy ở trong phòng khám bác sĩ đã nói với nàng, Lâm Dương Thần nghĩ về nó mà trong lòng không biết nên là tư vị gì.Nàng không có mục đích đi rồi lại đi, cuối cùng mệt mỏi thả người vào một chiếc ghế đá được đặt bên công viên nhỏ rồi cứ một mình lặng lẽ ngồi ở nơi đó, cả người tràn ngập cảm giác cô đơn lạc lõng.

Thế giới lâm vào an tĩnh, nàng dường như không còn cảm nhận được người cùng sự vật xung quanh chỉ cảm thấy một loại cảm giác nặng nề vô lực bao phũ lòng mình, cảm giác trái tim bên trong lồng ngực không ngừng bị thống khổ cùng cực bóp chặt lấy cứ kéo dài dăng dẳng không thể giảm bớt.Điện thoại trong túi liên tục rung lên, lúc này, Lâm Dương Thần mi mắt chua xót mới phát sinh chút động đậy.

Nàng ngửa mặt lên trời hít một hơi thật sâu cố gắng dừng lại mớ cảm xúc tiêu cực trong lòng rồi chậm chạp nhấc cánh tay cho vào túi áo tìm lấy điện thoại di động.Là tin nhắn đến từ Trịnh Hoà.[Kế hoạch có tiến triển mới.][Đến đây một chuyến.]Lâm Dương Thần trầm tư trong chốc lát, sau đó gửi vị trí của mình cho Trịnh Hoà.Nàng từ trên ghế đá đứng dậy, đi bộ một lát thì tìm được thùng rác công cộng.

Nàng ánh mắt không rõ cảm xúc rơi vào hồ sơ bệnh án nằm trên tay mình, cuối cùng dứt khoát đem nó ném vào bên trong.Nửa tiếng sau, A Đao có mặt đón Lâm Dương Thằn đến căn cứ bí mật của Trịnh Hoà, căn biệt thự nằm ở ngoại ô.

Chờ hai người đến nơi đã nhìn thấy Trịnh Hoà cùng Nhiếp Tinh Thần đang ngồi chờ ở phòng khách.Kể từ sau khi chấp nhận để Nhiếp Tinh Thần tham gia vào kế hoạch Lâm Dương Thần đã thu liễm thái độ không còn phản ứng gay gắt khi thấy em gái xuất hiện cùng Trịnh Hoà, hiện tại cũng không bất ngờ khi gặp em ấy ở chỗ này thậm chí so với mình đến còn sớm hơn, nàng đoán được thể nào Trịnh Hoà cũng gọi đông đủ mọi người.Nàng chậm rãi tiến vào phòng khách, đặt người vào ghế sofa ngồi ở bên cạnh Nhiếp Tinh Thần.

Sau khi an ổn vị trí mới mở lời: "Ngài gọi chúng tôi đến đây, lẽ nào vụ H337 có manh mối rồi?"

Trịnh Hoà gật đầu.

"Là manh mối về người phụ trách mà tổ chức ngầm Tây Âu phái đến Thanh Châu."

Nghe đến thông tin này, mọi người đều giữ im lặng nghiêm túc chờ đợi ông ta tiếp lời."

Ta nghe ngóng được lần này bọn hắn phái đến là một thủ lĩnh cấp cao của tổ chức, tên thường gọi là Gerolf.

Ba ngày nữa kẻ đó sẽ mở một cuộc họp mặt kín với các tổ chức ngầm ở Thanh Châu để lựa chọn đối tác tiếp nhận H337."

Lâm Dương Thần suy nghĩ trong chốc lát, lại hỏi: "Vậy... chúng ta có cơ hội tham dự cuộc họp không?"

Trịnh Hoà khẽ thở dài.

"Không có, Gerolf chỉ gửi lời mời đến các thế lực lớn ở Thanh Châu, có vẻ như trước đó bọn hắn đã tìm hiểu cặn kẽ thị trường nơi này.

Ta sau đó đã thử nhờ người kết nối với hắn nhưng bất thành, hắn căn bản không để ta vào mắt."

Điều này nằm trong dự đoán của mọi người.

Dù gì thì Trịnh Hoà bắt được ngần ấy tin tức đã là không tệ, chứng tỏ mười mấy năm ông ta ở nước ngoài nằm gai nếm mật không phải hoài công vô ích, đã tạo dựng được một mạng lưới quan hệ không tầm thường.Tuy nhiên chỉ bấy nhiêu thôi không đủ, muốn tiếp xúc với tổ chức ngầm Tây Âu rõ ràng là chuyện vượt ngoài khả năng.Lâm Dương Thần sau khi tìm hiểu cặn kẽ mới biết tổ chức này cường bá đến mức nào.

Hiện tại bọn họ gần như làm chủ thị trường hàng trắng ở cả Tây Âu và đang vươn rộng mạng lưới đến các khu vực khác trên thế giới.

Thành viên của tổ chức được cho là đến từ nhiều quốc gia khác nhau và đội ngũ thủ lĩnh cấp cao luôn có thể giữ ẩn hành tung cùng danh tính, cho dù là cảnh sát quốc tế cũng chưa thể động đến vây cánh của bọn họ.Bầu không khí lâm vào một trận trầm mặc.

Lâm Dương Thần không khỏi muộn phiền, nàng thật nghĩ không ra biện pháp có thể giải quyết khó khăn lần này."

Xem ra, nếu như không thể đường đường chính chính lấy được công thức H337, vậy chúng ta chỉ có thể lấy trộm."

Giữa lúc này, Trịnh Hoà nói ra một câu để mọi người đều kinh ngạc.Lâm Dương Thần không khỏi hồ nghi hỏi: "Lấy trộm?

Đừng đùa.

Ngài muốn đắc tội với tổ chức ngầm Tây Âu sao?"

Trịnh Hoà khẽ lắc đầu.

"Dĩ nhiên là không.

Nhưng là, chúng ta còn có biện pháp tốt hơn sao?

Ta đã nghĩ một khi trộm được công thức H337, ta liền có tư cách gặp mặt Gerolf, đến lúc đó ta sẽ có thể cùng hắn chính thức đàm phán về việc chuyển giao loại ma tuý này."

Lâm Dương Thần suy nghĩ một lát.

Dường như nàng cũng không có ý tưởng nào tốt hơn ngoài biện pháp "tiền trảm hậu tấu" này.

Có lẽ Trịnh Hoà nói không sai, lần này các nàng trộm đi công thức H337 mục đích thực sự không phải trắng trợn chiếm đoạt nó mà chính là tự tạo cho mình một cơ hội đàm phán với tổ chức ngầm Tây Âu.

Còn về vấn đề làm thế nào đám phán chắc hẳn Trịnh Hoà cũng đã có tính toán riêng cho nên mới đề ra phương án mạo hiểm này.

Hiện tại các nàng chỉ có thể lựa chọn đánh cược.Bèn hỏi: "Vậy làm thế nào trộm?"

Đây cũng là một vấn đề nan giải không kém.Trịnh Hoà nheo mắt đầy nguy hiểm, nói: "Thông tin về thời gian, địa điểm của cuộc họp kín ta đều đã nắm được rõ ràng.

Chúng ta sẽ ở ngay thời điểm cuộc họp đang diễn ra, đột nhập vào căn cứ của bọn chúng lấy trộm công thức H337."

"Vì sao nhất định phải là giữa lúc cuộc họp đang diễn ra?

Tổ chức ngầm Tây Âu một khi đã muốn mở cuộc họp kín lựa chọn đối tác, ắt hẳn công tác an ninh phải được đề cao.

Như vậy chúng ta làm cách nào trộm được H337?"

Lâm Dương Thần nói ra băn khoăn của mình, lại nghe Trịnh Hoà khẽ thở dài một hơi thật khẽ, không vội trả lời.Qua một lát rốt cuộc mới chịu giải đáp: "Thú thật với cô, kẻ vẫn luôn cung cấp thông tin cho ta chính là một trong những thuộc hạ dưới trướng Gerolf theo chân hắn đến Thanh Châu lần này.

Kẻ đó nói thủ lĩnh của bọn hắn gần đây hành tung bất định, người bên dưới đều không biết hắn hiện đang ở nơi nào.

Có lẽ để tránh việc bị dòm ngó, tận cho đến ngày cuộc họp diễn ra hắn mới mang theo công thức H337 xuất hiện.

Nói gần đây Gerolf đã cho người mua lại một toà nhà để làm căn cứ cho quãng thời gian bọn hắn dừng chân ở Thanh Châu, còn đặc biệt thiết kế một căn phòng đặc biệt với ba lớp bảo mật, khả năng cao đến ngày hôm ấy, trước khi xác định đối tác bàn giao H337, Gerolf sẽ cất giữ công thức ở căn phòng này."

"Biết rằng việc đột nhập trộm đồ xác suất thành công rất thấp cũng cực kì nguy hiểm nhưng chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác, đây chính là cơ hội duy nhất của chúng ta.

Ngược lại nếu chúng ta không liều lĩnh nhanh hơn một bước đoạt được H337, nếu để H337 rơi vào tay Trịnh Tân Thành, chờ hắn trở thành bá chủ của thành phố này chúng ta cũng không còn cơ hội đánh bại hắn nữa, mọi nỗ lực trước đó cũng xem như đổ sông đổ bể."

Nghe Trịnh Hoà từng bước phân tích, mọi người đều lâm vào trầm tư.Cuối cùng sau một hồi suy nghĩ, Lâm Dương Thần khẽ gật đầu đồng tình.

"Cũng chỉ còn biện pháp này."

Lại thấy Trịnh Hoà sâu kín nhìn về phía nàng, tiếp lời: "Đến hôm ấy ta sẽ để A Đao chọn thêm hai thuộc hạ có thân thủ tốt nhất đi trộm công thức H337.

Mà cô, cô cũng phải đi cùng với bọn họ."

Một câu nói ra khiến Lâm Dương Thần ngỡ ngàng.

Còn chưa kịp đợi nàng phản ứng thì Nhiếp Tinh Thần vẫn luôn yên lặng ngồi ở một bên lắng nghe cuối cùng cũng cất tiếng: "Không thể!"

"Tại sao không thể?"

"Việc nguy hiểm như vậy không thể để Dương Thần đi làm.

Chị ấy yếu nhược lại chậm chạp, đi cùng chỉ tổ vướn tay vướn chân các người mà thôi, hà tất phải kéo chị ấy theo?"

"Nhưng nếu cô ấy không đi cùng, với đầu óc đám thuộc hạ của ta dù có thành công đột nhập vào căn cứ của đối phương cũng chưa chắc có thể tìm được thứ mà chúng ta cần, bọn nó căn bản không phân biệt nổi cái gì mới gọi là công thức ma tuý.

Trong số chúng ta ở đây cũng chỉ một mình cô ấy là có đủ chuyên môn, có khả năng nhận ra công thức H337 mà thôi."

Bị Trịnh Hoà phản bác, Nhiếp Tinh Thần còn muốn đôi co thì Lâm Dương Thần đột nhiên nắm lấy tay cô, hướng về cô khẽ lắc đầu.

"Tinh Thần, Trịnh tổng nói rất có đạo lý, lần này chị nên đi cùng bọn họ."

"Quá nguy hiểm."

Thế nhưng Nhiếp Tinh Thần hoàn toàn không có khả năng đồng ý với quyết định này.

Cô không chút khoan nhượng lắc đầu, ngữ khí kiên quyết: "Em không đồng ý, chúng ta nghĩ cách khác."

Nhóm người mà bọn họ cần phải đối đầu lần này là người của tổ chức xã hội đen ở Tây Âu, đồ vật mà bọn họ muốn trộm cũng không phải đồ vật tầm thường, là thứ mà người người đều nhăm nhe muốn giành giật cho nên công tác bảo mật cũng nằm ở mức tuyệt đối.

Việc bọn họ đột nhập vào cứ địa của đối phương một khi bại lộ liền gặp phải nguy hiểm khó bảo toàn tính mạng, khả năng rất cao có đi mà không có về.

Nói cách khác chính là muốn đi nạp mạng.Lâm Dương Thần hiểu rõ mức độ nguy hiểm của chuyến đi lần này, cũng biết em gái ngàn vạn không muốn mình mạo hiểm.

"Nhưng chị không có sự lựa chọn nào khác.

Chỉ cần kế hoạch lần này thành công, đoạt được H337, chúng ta sẽ có cơ hội đánh đổ Trịnh Tân Thành.

Chúng ta không còn thời gian để chờ đợi cơ hội thứ hai xuất hiện nữa."

Đối với Trịnh Hoà mà nói, nếu kế hoạch lần này không thành công ông ta cùng lắm chỉ là một lần nữa bại dưới tay Trịnh Tân Thành không thể chiếm được cái ghế gia chủ Trịnh gia hằng mơ ước.

Nhưng với nàng thì hoàn toàn khác.

Trước đây khi lệnh nàng quay trở về bên cạnh Tần Tuyết Nhiễm, Trịnh Tân Thành chỉ cho nàng thời hạn sáu tháng để giết cô, huỷ hoại Tần gia.

Mà đối với nàng, thương tổn Tần Tuyết Nhiễm là chuyện không thể xuống tay được, chỉ có trước một bước loại trừ Trịnh Tân Thành mới là lối thoát duy nhất.

Thế nhưng hiện giờ chỉ còn chưa đầy một tháng thời gian, chờ đến thời hạn mà nàng vẫn không thể đạt thành mục tiêu, vậy phải gánh chịu hậu quả chính là nàng và em gái."

Cho nên chị phải nắm chắc cơ hội lần này, tuyệt không thể xảy ra sơ suất.

Cho dù tỷ lệ thành công cực thấp đi chăng nữa thì chị vẫn phải đi làm."

Vì để Nhiếp Tinh Thần có thể đồng ý để mình tham gia vào chuyến đi lần này, nàng không ngừng dùng lời lẽ thuyết phục em gái.Lúc này, giữa tình trạng giằng co không hồi kết thì Trịnh Hoà bỗng xen vào: "Cô Nhiếp xin hãy yên tâm.

A Đao con trai nuôi của ta vốn xuất thân từ lính đặc công, thân thủ vô cùng tốt, ta sẽ để nó tận lực bảo hộ chị cô, sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện.

Ngoài ra, hai đàn em khác theo cùng ta cũng sẽ cẩn thận lựa chọn, tất cả đặt an toàn của chị cô lên hàng đầu."

"Thấy không?

Cả Trịnh tổng cũng đã đảm bảo, em cũng đừng quá lo lắng."

Lâm Dương Thần mỉm cười cùng ông ta người tung kẻ hứng."

Chị hứa với em, chị nhất định sẽ thật cẩn thận, nhất định sẽ không xảy ra chuyện."

Nhiếp Tinh Thần nhìn mọi thứ đang diễn ra mà trong lòng không khỏi dâng lên một trận dự cảm chẳng lành.

Cô biết một khi Lâm Dương Thần đã đưa ra quyết định thì khó có thể thay đổi, chị gái nhìn thì có vẻ yếu đuối nhu nhược thực chất bản tính vô cùng ương ngạnh lại kiên định, sẽ không thuận theo cô ngăn cản.

Chuyện đã đến nước này cô chỉ có thể tận lực hỗ trợ những chuyện mà chị muốn làm, tận lực bảo hộ chị, chỉ mong kế hoạch diễn ra suôn sẻ thuận lợi.

"Được rồi, cứ quyết định vậy đi.

Các người trở về nghỉ ngơi, giữ liên lạc, đợi ta bên này thu thập đầy đủ tin tức chúng ta lại bàn kế hoạch cụ thể."

Trịnh Hoà uống một ngụm trà, đưa ra kết luận."

Được, giữ liên lạc."

Lâm Dương Thần cho Nhiếp Tinh Thần một ánh mắt yên tâm rồi nắm tay kéo cô rời đi.

"Đi thôi."....Tần gia."

Cốc cốc cốc!"

"Vào đi, cửa không khoá."

Lý Bân tiến vào thư phòng của Tần Tuyết Nhiễm, nhìn cô đang nghiêm túc xem những văn kiện trên bàn.

Đại tiểu thư dường như đã gầy đi một chút?"

Đại tiểu thư, người cho gọi tôi?"

Kí duyệt xong nốt dự án cuối cùng, Tần Tuyết Nhiễm mới đẩy những tập tài liệu trên bàn sang một bên rồi đặt người tựa vào lưng ghế, hướng về Lý Bân mà hỏi: "Chuyện lần trước tôi kêu anh đi điều tra, đã tra đến đâu rồi?"

"Chuyện đó..."

Lý Bân suy nghĩ trong chốc lát, trong đầu sắp xếp ngôn từ trả lời cô: "Điều tra không có kết quả, không tìm được bất cứ manh mối nào cả."

Bầu không khí xung quanh có chút nặng nề, Tần Tuyết Nhiễm trước sau giữ trầm mặc, gương mặt cũng không mang theo chút cảm xúc phập phồng.

Lý Bân không đoán được liệu có phải cô đang không vui, không hài lòng với kết quả mà mình mang về hay không.Do dự hết nửa ngày anh ta rốt cuộc mới gom đủ dũng khí mở miệng hỏi: "Đại tiểu thư, tam gia cũng đã qua đời lâu như vậy, sao đột nhiên người lại hoài nghi ông ấy có liên quan đến Trịnh gia, kêu tôi điều tra chuyện này?"

"Chuyện này... chắc hẳn là không thể nào.

Tôi cũng đã điều tra qua một lượt, không tìm được bất kì một manh mối nào có thể dẫn chứng cho chuyện này cả."

Tần Tuyết Nhiễm không nhìn Lý Bân, ánh mắt không rõ cảm xúc rơi vào cây bút máy đang nằm trên tay mình, qua một lát mới đáp: "Không có gì, tiếp tục điều tra."

"Vâng."

Lý Bân dù khó hiểu nhưng vẫn phải nghe theo mệnh lệnh vủa đại tiểu thư nhà mình.

Như nghĩ ra điều gì, anh ta nổi lên chút hào hứng chuyển chủ đề: "Phải rồi, vẫn còn một chuyện khác mà đại tiểu thư kêu tôi đi điều tra, riêng chuyện này thì có tiến triển."

Tần Tuyết Nhiễm nhớ lại một chút, hỏi: "Là chuyện của Trịnh Hoà?"

"Phải."

Lý Bân vội vàng từ trong túi lấy ra vài bức ảnh đưa cho Tần Tuyết Nhiễm."

Căn biệt thự ở ngoại thành mà Trịnh Hoà vẫn luôn ẩn mình từ sau khi về nước, sau đó tôi cho thuộc hạ đi theo dõi thì phát hiện ngoài Trịnh Hoà và thuộc hạ thân tín của ông ta, còn có một cô gái cũng từng lui tới nơi này."

Nghe anh ta báo cáo, Tần Tuyết Nhiễm bình tĩnh đặt cây bút trên tay xuống bàn, lại nhấc từng tấm ảnh lên xem.Kể từ khi Trịnh hoà chủ động liên lạc đề nghị cùng cô liên thủ địch lại Trịnh Tân Thành, cô liền phái Lý Bân điều tra theo dõi người này.Trịnh Hoà tuy không có gì trong tay nhưng lại nép trong bóng tối không ngừng chi phối, tác động khiến cho Trịnh gia trở nên náo loạn, còn lần lượt loại bỏ cả hai thành viên trong số Tứ trụ kim cang.

Mọi chuyện xảy ra khơi dậy lòng hiếu kì trong cô, cô thật tò mò muốn biết ông ta rốt cuộc đã làm thế nào, liệu có người ra tay giúp sức hay không.Cô chính là không tin một kẻ như Trịnh Hoà lại có thể gây nên sóng to gió lớn.

Nếu ông ta lợi hại như vậy thì mười mấy năm trước đã không để Trịnh Tân Thành dễ dàng giẫm bẹp rồi bức ép sang nước ngoài, càng không phải nhẫn nhục chịu đựng nhiều năm như vậy mới chịu vùng dậy.

So với ông ta, cô càng tò mò muốn biết về người bí ẩn đứng ở đằng sau kia hơn.Tuy nhiên sau khi xem xong bức ảnh mà Lý Bân mang về, Tần Tuyết Nhiễm chỉ biết khe khẽ thở dài.Cô quay ngược xấp ảnh về phía Lý Bân, một tay khác gõ vào chúng hai cái, nhướng mày hỏi: "Chụp không thấy mặt, ngay cả dáng người cũng xem không rõ, một tấm chẳng khác một tấm, đem một xấp ảnh như này về thì có ích lợi gì?"

Cái này mà cũng gọi là điều tra có tiến triển sao?Trong ảnh là cảnh tượng A Đao, vệ sĩ thân tín bên cạnh Trịnh Hoà đang che ô cho một cô gái khi vừa xuống xe, đưa cô vào biệt thự.

Thế nhưng chụp được lại chỉ có bóng lưng của hai người bọn họ, chỉ biết người kia là phụ nữ có mái tóc đen dài đến giữa lưng, vóc dáng có vẻ nhỏ bé bị anh chàng vệ sĩ che khuất phân nửa căn bản không thể nhận diện, không có thông tin gì hơn.Bốn bức ảnh lần lượt chụp quá trình bọn họ tiến vào biệt thự lại chẳng có ảnh nào thấy được trọn vẹn hình dáng của đối phương, càng không cần nói đến khuôn mặt.Lý Bân không ngờ đến đại tiểu thư cuối cùng cũng nguyện ý nhiều lời với mình hơn một chút vậy mà lại chính là liên tiếp chất vấn.

Anh ta không khỏi hổ thẹn, cười phân bua: "Đại tiểu thư, người thông cảm.

Căn biệt thự của Trịnh Hoà địa thế khá đặc biệt, không dễ theo dõi, người của ta chụp được vài bức ảnh này đã là không dễ dàng, lại tiến gần thêm một chút khẳng định sẽ bị bại lộ."

Tần Tuyết Nhiễm đối với lời giải thích của anh ta không bày tỏ cảm xúc gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Tiếp tục theo dõi."

Cô ẩn ẩn có một loại dự cảm cô gái trong bức ảnh có liên quan trực tiếp đến người bí ẩn đứng sau những kế hoạch của Trịnh Hoà mà cô vẫn luôn đem lòng hiếu kỳ.Trầm mặc khoảng nửa phút, Lý Bân lại chuyển sang chủ đề khác: "Đại tiểu thư, chuyện người nhận được thiếp mời cho cuộc họp mặt kín của tổ chức ngầm Tây Âu, vài vị đại ca khác trong bang ít nhiều đã nghe ngóng được tin tức, đều tỏ ý quan tâm đến sự việc này."

Nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Tần Tuyết Nhiễm mới có chút biến đổi.

"Ồ?

Vậy ý của bọn họ thế nào?"

"Bọn họ dĩ nhiên mong muốn đại tiểu thư cũng sẽ đặt chân tham dự vào trận chiến lần này.

Giành được quyền phân phối loại ma tuý mới, như vậy vị thế Tần gia chúng ta ở Thanh Châu khẳng định sẽ càng cường đại, mọi người đều mong đợi người mang tin tức tốt trở về."

Nghe Lý Bân nói, Tần Tuyết Nhiễm khẽ gật đầu, khoé môi vẽ lên một độ cong mang theo chút hàm ý.

"Nếu bọn họ đều muốn tôi tham dự vào trận chiến tranh đoạt loại ma tuý mới lần này, vậy tôi cũng không nên để bọn họ thất vọng."

"Lý Bân, chuẩn bị đi, ba ngày nữa đi cùng với tôi một chuyến."

Nghe bậy Lý Bân có chút bất ngờ: "...Ba ngày nữa?

Đi tham dự cuộc họp mặt kín?"

"Phải, thiệp mời ghi rõ mỗi khách mời chỉ có thể dẫn theo một vệ sĩ hoặc thuộc hạ cận thân, anh đi cùng tôi.

Cuộc gặp mặt lần này tổ chức ngầm Tây Âu sẽ trực tiếp chọn ra đối tác độc quyền chuyển giao công thức loại ma tuý mới, khách dự đều là những người đứng đầu các thế lực lớn mạnh nhất Thanh Châu, cho nên chúng ta tuyệt đối không thể lơ là."

"Đã rõ, đại tiểu thư."

Nghe những lời này mà Lý Bân không khỏi mang gánh nặng tâm lý, có chút lo lắng bất an.Một cuộc họp mặt kín mà tất cả các khách mời đều là ông trùm hắc đạo của toàn thành phố Thanh Châu.

Mục tiêu duy nhất lại là một thứ được gọi là công thức ma tuý, một chiếc bánh ngon mà bất cứ kẻ nào cũng nhăm nhe muốn đoạt.

Quang cảnh tiếp theo Lý Bân chỉ tưởng tượng đến thôi đã cảm thấy sống lưng một trận ớn lạnh.Cuộc diện lớn như vậy, rốt cuộc ai sẽ là kẻ chiến thắng sau cùng?
 
Back
Top Bottom