Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt - Editing] Mang Theo Hệ Thống Hồ Đồ Theo Đuổi Vai Ác - Đại Hàm Miêu

[Bhtt - Editing] Mang Theo Hệ Thống Hồ Đồ Theo Đuổi Vai Ác - Đại Hàm Miêu
Chương 109: "Trị thương"


"Ta còn tưởng nàng đã không nhịn nổi muốn nhìn thấy cơ thể ta rồi chứ."

Tống Kỳ: "!!!"

Ban đầu Tống Kỳ cũng không nghĩ gì, nhưng nghe Ôn Vãn Tịch nói một câu như vậy, cả người cô đều thấy không ổn, nóng bừng cả người, đột nhiên có suy nghĩ không đứng đắn.Không không không, Tống Kỳ mày phải tỉnh táo, quá trình vận công trị thương không thể xãy ra chút sai sót nào."

Nàng đừng có nghĩ bậy nghĩ bạ."

Cũng đừng trêu chọc lung tung nữa, nếu nàng trêu ra lửa, nàng phải chịu trách nhiệm đấy!Hồ Đồ: [Thì cô nói đi chứ!]Tống Kỳ: [Đờ mờ, sao mày chưa bị chặn nữa?]Hồ Đồ: [Hai người cũng đâu có làm gì thân mật.]Tống Kỳ: [Thế... còn mấy câu đó?]Hồ Đồ: [Thì có gì đâu trời, cô là người hiện đại mà bảo thủ dữ vậy?]Tống Kỳ không ngờ có ngày cô lại bị cái hệ thống Hồ Đồ này khinh ra mặt.Ôn Vãn Tịch hơi nghiêng đầu, cười khẽ, như yêu tinh quyến rũ con người, dù nàng không nói gì, nhưng lại như đã nói hết cả rồi.Dường như nàng đang nói cho mình biết, đêm nay có thể sẽ xảy ra gì đó.Không không không, Tống Kỳ mày phải tỉnh táo, mày đâu có phải là đồ hám sắc!Hồ Đồ: [Cô là đồ siêu hám sắc.]Tống Kỳ: [...Câm miệng!]Ôn Vãn Tịch không nhịn được mà quan sát cơ thể Tống Kỳ, nhưng lại phát hiện eo cô thiếu mất thứ gì đó: "Kiếm Trường Hồng của nàng đâu?"

Thanh kiếm này Tống Kỳ vẫn luôn mang theo, chưa từng rời khỏi người, sao hôm nay không thấy đâu nữa, mà sao cả quần áo của cô cũng bị rách thế?Nhắc đến kiếm Trường Hồng, Tống Kỳ cúi gằm cả mặt xuống.

Cô đưa tay ra sau lưng, lấy thanh kiếm gãy nhét trong thắt lưng ra.Tống Kỳ đặt thanh kiếm gãy được bọc trong vải lên bàn, rồi mở tấm vải ra.Nhìn thấy kiếm Trường Hồng gãy thành hai khúc, Tống Kỳ thực sự rất đau lòng, khó chịu hết cả người.Ôn Vãn Tịch nhíu mày, cầm thanh kiếm bị gãy lên, vết cắt rất bằng phẳng, nhưng trên thân kiếm cũng có không ít vết mẻ nhỏ, rõ ràng là bị một vũ khí sắc bén hơn chém gãy."

Ai làm vậy?"

Trong giọng Ôn Vãn Tịch lộ vẻ không vui, đặt thanh kiếm gãy lại lên vải, đôi mắt đẹp mang theo tức giận nhìn sang Tống Kỳ.Kiếm Trường Hồng nàng tặng vậy mà lại bị người ta chém gãy, dù là về mặt tấm lòng hay thể diện, nàng đều cảm thấy khó chịu."

Sư phụ ta làm, ban nãy hắn kiểm tra võ công của ta, đã lấy ra kiếm Mặc Nhiễm."

Kiếm Mặc Nhiễm vậy mà lại nằm trong tay Túy Kiếm Tiên?Bây giờ Ôn Vãn Tịch cũng hiểu vì sao kiếm Trường Hồng lại gãy, gặp phải kiếm Mặc Nhiễm, cũng khó trách.

Trình Doanh từng có ơn với nàng, Ôn Vãn Tịch cũng không thể giận cá chém thớt lên người cô, chỉ đành bỏ qua chuyện này."

Nàng có thanh kiếm yêu thích nào không?"

Chỉ cần Ôn Vãn Tịch mua được, hoặc có cách để lấy được, nàng nhất định sẽ đáp ứng Tống Kỳ."

Kiếm Thương Lan."

Tống Kỳ gần như là buột miệng nói ra, ngoài việc đây là yêu cầu nhiệm vụ, bản thân Tống Kỳ cũng rất muốn có được kiếm Thương Lan.Một trong Tứ Đại Danh Kiếm của "Thiên Tinh", ai mà chẳng muốn chứ?Ôn Vãn Tịch: "..."

Ôn Vãn Tịch im lặng một lúc lâu, làm sao nàng biết được nhãi con này tham lam đến thế, vậy mà lại đưa cho mình một đề toán khó như vậy."

Nàng cũng thật là tham lam."

Tống Kỳ bĩu môi, cô biết phải làm sao chứ, nhiệm vụ hệ thống giao xuống, cô cũng đâu thể không làm."

Kiếm Thương Lan đã mất tin tức từ lâu, nếu nàng muốn thật, ta có thể cho người đi nghe ngóng, nhưng giờ nàng cần có một thanh kiếm bên người."

Ôn Vãn Tịch đứng dậy, bước đến cái kệ sau lưng."

Nàng qua đây."

Tống Kỳ đi theo.

Chỉ thấy Ôn Vãn Tịch đẩy cái kệ một cái, cái kệ vậy mà lại bắt đầu lật mặt lại, mặt sau cái kệ vốn đựng đồ cổ, giờ lại đựng từng thanh kiếm sắc bén và một số ám khí cô chưa thấy qua bao giờ.Ôn Vãn Tịch lấy ra một thanh trường kiếm có chuôi và vỏ đều có màu trắng bạc, nói: "Đây là thanh kiếm Phi Lưu, lưỡi kiếm nhẹ nhàng sắc bén lại còn mềm mại, rất hợp với chiêu thức của nàng."

Ôn Vãn Tịch đưa kiếm Phi Lưu cho Tống Kỳ, rồi xoay người chọn thêm ám khí.

Nàng lấy ra vài món ám khí hình thoi và hình kim khâu."

Đây là Tịch Chiếu Hoàng Tuyền, vốn là ám khí của riêng ta, giờ sẽ phá lệ cho nàng dùng."

Ôn Vãn Tịch đặt Tịch Chiếu Hoàng Tuyền vào tay Tống Kỳ, nhưng Tống Kỳ lại cảm thấy tay mình run lên đôi chút, như thể không chịu nổi sức nặng của nó vậy.Phải biết rằng Tịch Chiếu Hoàng Tuyền là ám khí của riêng Ôn Vãn Tịch, là ám khí mạnh nhất trong cả bộ truyện, không gì sánh bằng, không ngờ Ôn Vãn Tịch lại bằng lòng để mình sử dụng.Ôn Vãn Tịch lại đặt ngân châm vào tay Tống Kỳ: "Đây là châm Diêm Vương, chắc nàng biết dùng như thế nào rồi, cách dùng của Tịch Chiếu Hoàng Tuyền và châm Diêm Vương như nhau, chỉ là cảm giác tay khác nhau thôi."

Thấy Tống Kỳ ngây ra nhìn mình, Ôn Vãn Tịch mỉm cười hỏi: "Sao thế?"

"Chỉ là có chút cảm động thôi."

Có lúc Tống Kỳ cảm thấy mình rất tham lam, có lúc cảm thấy mình rất dễ thỏa mãn.

Ví dụ như bây giờ, Ôn Vãn Tịch đưa cho mình vài món vũ khí nàng không cần đến và ám khí nàng thường dùng, Tống Kỳ đã cảm động đến nỗi không biết nên nói gì."

Chỉ có chút thôi à?"

Ôn Vãn Tịch đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Tống Kỳ, ngón cái vô thức tìm đến đôi môi đỏ hồng của cô.

Tống Kỳ có làn da trắng nõn, môi luôn đỏ như quả chín, vô cùng hấp dẫn, nhất là sau khi hôn sẽ càng đỏ hơn nữa, như thể được tô thêm son vậy."

Vậy vẫn chưa đủ."

Ôn Vãn Tịch nghiêng người lại gần, hôn lên đôi môi ấy, muốn nếm thử xem có vị thơm ngọt như quả chín không.

Sau khi nếm thử rồi, Ôn Vãn Tịch cảm thấy, môi Tống Kỳ dường như còn ngọt hơn cả quả chín."

Vậy thì giờ ta đang cảm động lắm luôn."

Tặng kiếm Phi Lưu, tặng ám khí, còn tặng cả hôn, Tống Kỳ sớm đã ngã vào trong sự dịu dàng, chẳng thể thoát ra được nữa."

Thế nàng định đền đáp ta thế nào?"

Ôn Vãn Tịch lại cẩn thận đặt cả vũ khí và ám khí trong tay Tống Kỳ lên bàn, rồi ngả nghiêng mà dựa vào bàn, lại nói: "Nếu đền đáp không vừa lòng người thì ta sẽ không vui đâu."

Không cưỡng lại nổi sự cám dỗ của ma quỷ, Tống Kỳ bước đến ôm lấy eo Ôn Vãn Tịch, nói: "Tối nay trị thương cho nàng nhé."

"Ừm?"

"Hôm nay trị~ thương~ cho nàng nhé."

Tống Kỳ lại lặp lại lần nữa, điều thú vị là, hai chữ "trị thương" được nói ra véo von và mập mờ, Ôn Vãn Tịch cảm thấy ngay cả tai mình cũng tê dại mất rồi."

Vậy thì ta mong chờ đến tối nay."**Tối đến, Tống Kỳ đến nơi, dù đã xây dựng tâm lý cho bản thân cả một ngày, nhưng cô vẫn có chút căng thẳng.Tuy hôm nay cô mạnh miệng nói sẽ "trị thương" cho Ôn Vãn Tịch, nhưng khi thời khắc đến thật, Tống Kỳ lại có chút hèn.Tống Kỳ đến thư phòng trước, trong phòng vẫn sáng đèn, Ôn Vãn Tịch vẫn đang bận việc.

Tống Kỳ biết ngày nào Ôn Vãn Tịch cũng luyện võ, thời gian còn lại đều dành cho Vũ thành.

Gần như cho dù là ngày hay đêm nàng cũng ở trong thư phòng phê duyệt giấy tờ, có khi mệt quá lại nằm ra bàn rồi ngủ thiếp đi.Người phụ nữ này, hình như thực sự chẳng biết giải trí là gì.Tống Kỳ đẩy cửa bước vào, Ôn Vãn Tịch thậm chí còn không ngẩng đầu lên, vì nàng biết vào giờ này người dám đến tìm mình mà còn không gõ cửa, chỉ có một người.Tống Kỳ mang ít bánh quế hoa cho nàng, nói: "Ăn chút gì tạm đi, có phải nàng lại quên ăn cơm tối rồi không?"

Ôn Vãn Tịch chính là vậy đấy, bắt đầu làm việc là bỏ ăn bỏ ngủ, là một người cuồng công việc thực thụ."

Ăn rồi, đã ăn chút cháo."

Ôn Vãn Tịch theo thói quen mở gói giấy dầu, nhón một miếng bánh quế hoa để ăn, lại nói: "Đệ tử Vũ thành và Huyết Liên giáo đã xuất phát theo từng nhóm rồi, ngày mai chúng ta là nhóm cuối cùng."

"Ừm."

Tống Kỳ hiểu rõ mục đích của hành động này, nếu ngay lập tức có quá nhiều người hành động bất thường, Cao Thao chắc chắn sẽ sinh nghi, chia từng nhóm lặng lẽ xuất phát, đây là cách che mắt tốt nhất.Ôn Vãn Tịch khép cuộn giấy lại, mệt mỏi cực độ, nói: "Thật là chẳng muốn di chuyển chút nào."

Nhưng cũng không phải là vì mệt trong người, mà là vì dùng não cả ngày, Ôn Vãn Tịch cũng có lúc lười biếng, cả người xụi lơ trên ghế Thái sư, điệu bộ lười nhác buông lơi, như cành liễu mềm yếu."

Vậy ta đút nàng nhé?"

Tống Kỳ nhón một miếng bánh quế hoa đưa đến bên môi Ôn Vãn Tịch, khi thấy nàng mở miệng định cắn, Tống Kỳ lại rụt tay về.Ôn Vãn Tịch nhìn Tống Kỳ với vẻ khó hiểu, không biết nhãi con này lại đang có ý đồ xấu gì đây.Ôn Vãn Tịch nhìn Tống Kỳ cắn một miếng bánh quế hoa, còn không đợi cho nàng phản ứng, Tống Kỳ đã nghiêng người hôn lên môi Ôn Vãn Tịch, cạy mở đôi môi nàng, chuyển miếng bánh quế hoa sang.Bánh quế hoa rất ngọt, nhưng môi lưỡi Tống Kỳ còn ngọt hơn nữa."

Muốn nữa không?"

Có trời mới biết tay cầm bánh quế hoa của Tống Kỳ đang run rẩy hết cả lên, loại hành vi chủ động trêu chọc này không thể nói là thoải mái, mà chỉ có thể nói là cực kì thoải mái."

Muốn chứ."

Ôn Vãn Tịch cũng không ngại bị trêu chọc, một tay vòng qua cổ Tống Kỳ, nói tiếp: "Phải nhanh lên, chớ để lỡ việc trị thương."

Hai chữ "trị thương" được Ôn Vãn Tịch nói ra nhẹ như không, như lông vũ lướt qua đáy lòng, đó là sự trêu chọc đi sâu vào tâm trí người ta.Tống Kỳ tự hổ thẹn không bằng.Tống Kỳ lại cắn một miếng rồi hôn lên, Ôn Vãn Tịch dường như không thấy mệt với trò này, đợi đến khi ăn xong miếng bánh quế hoa, môi của cả hai đã đỏ đến sưng cả lên."

Trị thương thôi."

Giữa mùa đông, Tống Kỳ chỉ thấy nóng bừng cả người, nhưng lúc này chỉ có thể đè nén mọi ý nghĩ không đứng đắn xuống, vì dù sao lát nữa vận công trị thương không được phép có chút sai sót nào.Tống Kỳ lại bước vào phòng của Ôn Vãn Tịch một lần nữa, khi Ôn Vãn Tịch định thắp nến, Tống Kỳ tò mò hỏi: "Không phải nàng nói không được thắp nến à?"

Ôn Vãn Tịch phớt lờ Tống Kỳ, sau khi thắp sáng ngọn nến, căn phòng liền sáng lên trong ánh nến mập mờ mờ ảo, chọc thủng cái lạnh lẽo của đêm tối."

Nhìn thì cũng nhìn hết trước đó rồi, có thắp cũng chẳng sao."

Tống Kỳ nhất thời nghẹn lời, Ôn Vãn Tịch nói đúng, hơn nữa nhớ lại lần trước...

Tống Kỳ sờ sờ mũi mình, sau khi xác nhận không có chảy máu mũi mới nói: "Lần này không lâu lắm đâu, chỉ là để chuẩn bị cho trận chiến tới thôi, vài ngày nữa ta sẽ trị thương cho nàng tiếp."

"Ừm."

Ôn Vãn Tịch nghe xong thì cởi quần áo ra, vết tích trên tay nàng vẫn còn đó, đã nhạt hơn, cũng không có thêm vết thương mới nữa."

Mấy bữa nay còn thấy khó chịu không?"

"Thỉnh thoảng, nhưng không còn thường xuyên như trước nữa."

Ôn Vãn Tịch chỉ còn mặc áo yếm và quần lót, ngồi xuống giường: "Nàng còn chờ gì nữa?"

Thấy Tống Kỳ đứng ngây ra ở đó, Ôn Vãn Tịch liền hỏi thêm một câu, cười nói: "Hay là nàng xấu hổ?"

Tống Kỳ không trả lời Ôn Vãn Tịch, sau khi cởi bỏ quần áo chỉ trong đôi ba nhịp, ngồi xếp bằng trên giường, nắm lấy tay Ôn Vãn Tịch."

Tập trung."

Cả hai rất nhanh lại tiến vào trạng thái nhập định.

Song, chẳng mấy chốc Ôn Vãn Tịch đã lộ ra vẻ mặt đau đớn, sau vài tiếng rên khẽ, cơn đau mới tạm thời lắng xuống, sau đó chính là cảm giác dễ chịu của dòng nước ấm truyền khắp người.Sau ba mươi phút đồng hồ, Tống Kỳ liền dừng vận công, mà sắc mặt Ôn Vãn Tịch lại trông hồng hào hơn đôi chút.

Ôn Vãn Tịch thở ra một hơi âm trầm, mệt mỏi cực độ nói: "Mệt quá."

Vốn đã mệt, vận công trị thương xong thì càng mệt hơn nữa.Tống Kỳ lấy một tấm khăn, lau mồ hôi trên trán cho Ôn Vãn Tịch: "Mặc đồ vào trước đã, kẻo bị cảm lạnh."

Ôn Vãn Tịch lắc đầu, rồi ngã cả người lên người Tống Kỳ, người này gầy đi một chút rồi, gối đầu lên còn bị xương cấn vào."

Không phải đã hứa sẽ đền đáp cho ta à?"

Bàn tay Ôn Vãn Tịch lặng lẽ leo lên xương quai xanh của Tống Kỳ, vẽ những vòng tròn dịu dàng: "Dũng khí ban nãy đi đâu mất rồi?"

Cái "ban nãy" mà Ôn Vãn Tịch nhắc, là nói lúc Tống Kỳ dùng miệng đút nàng bánh quế hoa.

Tuy chẳng biết nhãi con này học được chiêu xấu ở đâu ra, nhưng cô đúng là to gan."

Nàng chắc chứ?"

Tống Kỳ đẩy ngã Ôn Vãn Tịch, rồi giữ chặt hai tay nàng, hỏi lại lần nữa: "Nàng có biết việc này có nghĩa là gì không?"

Tống Kỳ không phải thánh nhân, không thể nào ngồi yên không loạn, giờ cô đang loạn đến nỗi sắp không khống chế được nữa rồi.Đôi mắt đẹp của Ôn Vãn Tịch mờ mịt hơi nước, nhìn thấy ánh mắt cháy bỏng của Tống Kỳ, nàng chợt cảm thấy cổ mình cũng bắt đầu nóng bừng."

Tống Kỳ, nàng hỏi câu nghe đần thật chứ."

Tống Kỳ: "..."

Tự nhiên lại bị Ôn tỷ mắng."

Ta đã không còn là trẻ con nữa, sao mà không hiểu cho được?"

Sao mà không hiểu được tình và dục có thể giày vò con người ta như thế nào.

------------------
Chúc cả nhà ăn Tết Độc lập vui vẻ nhoaa!!
 
[Bhtt - Editing] Mang Theo Hệ Thống Hồ Đồ Theo Đuổi Vai Ác - Đại Hàm Miêu
Chương 110: Công khai


"Ta đã không còn là trẻ con nữa, sao mà không hiểu cho được?"

Khóe môi Ôn Vãn Tịch mỉm cười, trong đôi mắt kia còn đầy ắp quá nhiều ham muốn chẳng thể nói thành lời, giống như một đóa hồng được cất giấu trong thủy tinh, đang nở rộ một cách liều lĩnh, khoảnh khắc tiếp theo sẽ lao ra khỏi lớp thủy tinh."

Điều mà ta không hiểu được là nàng."

Ôn Vãn Tịch nhìn người đang đè trên người mình, nói xong câu ấy thì nhịn không được mà khẽ thổi một hơi về phía cô, giống như một hình phạt nho nhỏ, cũng giống như một sự dụ dỗ vô ý, lại càng giống như làn khói mê hoặc mà yêu tinh nhả ra với con mồi."

Nhãi con."

Nghe vậy, Tống Kỳ không nhịn được mà giữ chặt tay nàng hơn nữa: "Ta không còn là "nhãi" nữa đâu."

Trên thực tế cô đã hơn 20 tuổi rồi, chỉ là cơ thể này quả thực vẫn còn rất trẻ."

Ôn Vãn Tịch."

Tống Kỳ lại ghé sát vào môi Ôn Vãn Tịch hơn một chút: "Ngày mai còn phải đi đường, nàng có chắc là nàng chịu nổi không?"

Nụ cười của Ôn Vãn Tịch càng sâu hơn: "Ta chịu được, chỉ là ta sợ nàng không chịu nổi thôi, ta nói rồi, ta sẽ không để mình chịu thiệt đâu."

Sau khi nghe được câu này, Tống Kỳ bỗng có chút sợ, ý của Ôn Vãn Tịch là..."

Ta có thể để nàng làm trước, ta lại muốn xem xem rốt cuộc nhãi con biết được những gì."

Ngay lúc Tống Kỳ ngớ ra, tay Ôn Vãn Tịch dễ dàng thoát khỏi sự trói buộc của Tống Kỳ, sau đó ôm lấy cổ cô, ấn nhẹ xuống.Môi Ôn Vãn Tịch kề sát tai Tống Kỳ, giọng vừa trầm vừa gợi cảm: "Nhưng sau đó nàng đừng hòng bỏ chạy."

Rõ ràng bản thân là thợ săn, nhưng chỉ vài câu ngắn ngủi Ôn Vãn Tịch đã xoay chuyển được thế trận."

Ta không chạy, sao ta phải chạy chứ?"

Tống Kỳ hôn lên môi Ôn Vãn Tịch, thì thầm bên môi nàng: "Nàng ở ngay đây, ta còn có thể đi đâu được?"

Tống Kỳ lại hôn lên môi Ôn Vãn Tịch lần nữa, nụ hôn non nớt có phần lộn xộn hệt như động tác non nớt của cô, nhưng lại có thể đâm vào đáy lòng Ôn Vãn Tịch một cách khó tả.Không khí ẩm ướt và ấm áp, ngay cả mùa đông giá rét cũng không ngăn được cảm giác nóng hầm hập này.

Vào cái mùa mà vạn vật đáng lẽ phải ngủ say, trong phòng ngủ lại như đâm chồi sức sống.

Tống Kỳ như người lữ khách đói khát, cắn lấy quả đào mọc ra giữa mùa đông, hấp thụ cái thơm cái ngọt trong đó.Thân hình mềm mại cũa Ôn Vãn Tịch cong lên, ôm lấy đầu người kia, những ngón tay quấn lấy mái tóc đen của người kia, lúc chặt lúc lỏng, chẳng biết phải giải tỏa cảm xúc và phản ứng cơ thể lúc này như thế nào.Băng tuyết mùa đông giống như hóa thành một dòng suối trong căn phòng nóng hầm hập này, dưới ánh nến lập lòe ánh nước trong veo, như kim cương, như bồng lai tiên cảnh.Có người thăm dò trong đó, len lỏi vào trong dòng suối, tìm hiểu điều kỳ diệu trong đó, chưa từng nghĩ thế mà còn nóng rực, nóng bỏng hơn cả tưởng tượng."

Nhẹ nhàng chút."

Người kia không phải đang cầu xin, mà là ra lệnh.Tống Kỳ nghe theo, kiên nhẫn lại dịu dàng.

Đợi đến khi hơi thở của người kia dần dần không ổn định, thậm chí càng lúc càng gấp gáp hơn, trong lòng Tống Kỳ bỗng nảy ra một ý định điên cuồng...Chiếm hữu nàng một cách mãnh liệt."

Nàng...!"

Ôn Vãn Tịch cong người, cắn một cái vào vai Tống Kỳ, làn da trắng như tuyết rớm máu trong nháy mắt, như đóa hồng trên nền tuyết.Người đang thăm dò trong dòng suối lao ra khỏi mặt nước, nước suối bắn ướt đồng cỏ ven bờ, làm tan chảy lớp tuyết mùa đông.

Khắp đất trời thoắt chốc xuân về hoa nở, làm người ta say mê.Tống Kỳ nhẹ nhàng ôm lấy Ôn Vãn Tịch, đợi cho hô hấp nàng ổn định lại, liền nghe thấy người kia nói: "Nhãi con, biết cũng nhiều thứ quá nhỉ."

Ờm... nói cho cùng cũng là người hiện đại, sao có thể không biết gì hết được, chỉ là thiếu cơ hội thực hành mà thôi.Ôn Vãn Tịch cuộn mình trong lòng Tống Kỳ, nhưng tên kia lại rời đi, lấy một chiếc khăn sạch lau cho nàng."

Để ta tự làm."

Ôn Vãn Tịch cứ cảm thấy nếu để cô lau thêm nữa, mọi chuyện sẽ lại không thể kiểm soát."

Được thôi."

Tống Kỳ cũng đồng tình như vậy, vậy nên trước khi tình hình vẫn chưa vượt khỏi tầm kiểm soát, cô liền đưa chiếc khăn cho Ôn Vãn Tịch, dù sao cảm giác nhớp nháp cũng không dễ chịu.Sau khi làm xong mọi thứ, Tống Kỳ lại ôm Ôn Vãn Tịch vào lòng."

Lạnh không?"

"Nóng."

Từ lúc vừa bắt đầu cho đến giờ, sự nhiệt tình này chưa từng phai nhạt.Ôn Vãn Tịch chống nửa người trên dậy, nhưng chân nàng có chút mềm nhũn: "Nàng sẽ không bỏ chạy đấy chứ?"

"Ta đang đợi nàng đây này."

"Có cảm giác rồi à?"

"Ta đâu phải khúc gỗ."

Tống Kỳ ngược lại rất thành thật, chỉ là cái cảm giác mắc kẹt ở giữa ngay lúc này, không lên cũng chẳng xuống, khá là khó chịu.Ôn Vãn Tịch không phải người sẽ để mình chịu thiệt, mà nàng còn rất thông minh, những gì cần học thì vừa rồi cũng đã học hết.

Nàng cúi đầu hôn nhẹ Tống Kỳ mấy cái, lại nói: "Ta cũng cảm giác được."

Ôn Vãn Tịch hơi rút tay về, đầu ngón tay dường như nhiễm phải sự ẩm ướt và nóng bỏng trong không khí, khiến người ta run nhẹ."

Vậy nàng còn chờ gì nữa?"

Tống Kỳ chưa bao giờ nghĩ xem trao thân cho một ai đó sẽ có cảm giác gì.

Giờ thì cô biết rồi, là một cảm giác rất kỳ diệu, dưới bầu không khí như thế này, dưới ánh mắt chăm chú của người ấy, cô không còn thấy sợ hãi như trước đó nữa, mà ngược lại thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.Đây chỉ là chuyện thuận theo tự nhiên.Dòng suy nghĩ của Tống Kỳ như đan xen trong băng và lửa, cảm giác vừa nóng vừa ẩm ướt khiến cơ thể cô lâng lâng, tựa cánh bèo trôi.Dường như vì nhìn thấy vẻ mặt khó lòng chịu đựng của Tống Kỳ, Ôn Vãn Tịch đang định dừng lại, nhưng lại phát hiện bắp chân của Tống Kỳ nhẹ nhàng quấn lấy eo mình."

Nàng không làm nổi nữa à?"

Tống Kỳ nửa đùa nửa thật nói, nhưng việc số một là không được khích Ôn Vãn Tịch, mà Tống Kỳ cũng vì đó mà trả giá.Chẳng mấy chốc, Ôn Vãn Tịch cảm giác đôi chân quanh eo mình đã bất lực mà gục ngã, như núi sụp xuống, nàng liền hài lòng hỏi: "Nàng nói lại một lần nữa xem?"

"Đồ đàn bà xấu xa!"

Tống Kỳ biết mình sai rồi, đàn bà xấu xa rất giỏi võ công, lại còn rất "khéo tay", cô không nên khích nàng mà!Cuối cùng, Ôn Vãn Tịch lau sạch vết nước trên tay, còn giúp Tống Kỳ vẫn chưa xoa dịu lại lau chùi sạch sẽ.

Đợi đến khi Tống Kỳ hoàn hồn lại, Ôn Vãn Tịch đã trở về bên cạnh cô, hai người ôm nhau mà nằm."

Ban đầu dự định ngày mai sẽ cưỡi ngựa đi."

Ôn Vãn Tịch thở dài, cảm thấy bản thân vẫn đánh giá thấp sức mạnh của việc này."

Giờ xem ra, cả hai chúng ta đều phải ngồi xe ngựa rồi."

Ngựa chắc chắn là không cưỡi nổi rồi đấy."

Quả là lựa chọn sáng suốt."

Tống Kỳ mệt lả nằm bên cạnh Ôn Vãn Tịch, đưa tay đắp bừa tấm chăn lên người, nói: "Đêm nay đừng đuổi ta đi nữa, mệt quá."

Cái kiểu "trị thương" này thực sự quá mệt.Hồ Đồ nói cô võ công cao cường, nhưng thể lực không tốt lắm cũng không lạ."

Không đuổi nàng đâu, yên tâm mà ngủ."

Ôn Vãn Tịch cười, chẳng lẽ trông nàng vô tình đến vậy thật ư, nửa đêm làm ra bao nhiêu chuyện vậy mà còn đuổi người ta đi sao?"

Đồ đàn bà xấu xa."

Rất xấu xa, nhưng Tống Kỳ lại rất yêu.Ôn Vãn Tịch cũng mệt mỏi, nàng dém dém tấm chăn lại, rồi yên tâm đi ngủ, đây cũng là đêm mà bao năm nay, nàng ngủ yên giấc nhất.Trong mơ, có mùi vị tươi mát trên người Tống Kỳ đồng hành với nàng, xua đi mọi ác mộng.**Hôm sau, dưới bầu không khí có phần lúng túng, hai người sắp xếp một chiếc xe ngựa.

Sau khi Ôn Vãn Tịch bàn giao công việc ở Vũ thành cho Ninh Vân Mộng và Tiêu Sanh thì chuẩn bị xuất phát cùng Tống Kỳ.

Trước khi đi, Tống Kỳ còn dặn dò Tiêu Sanh phải theo sát Giản Tử Thư, nhưng không cần ngăn cản hắn làm gì hết."

Sao hai người không cưỡi ngựa đi?"

Ninh Vân Mộng khó hiểu, chẳng phải hai người này cưỡi ngựa đi thì có thể đuổi kịp quân chủ lực hơn à?"

Để che mắt người."

Ôn Vãn Tịch đưa ra một câu trả lời mà nàng cho rằng là không có kẽ hở, sau đó liền chuẩn bị lên xe ngựa cùng Tống Kỳ, chỉ sợ đi chậm một bước thôi cũng sẽ bị yêu tinh Ninh Vân Mộng nhìn ra manh mối.Ninh Vân Mộng nghiêng đầu, càng thấy khó hiểu hơn, ngồi chiếc xe ngựa lồng lộn này, chẳng phải càng thu hút sự chú ý hơn à?Không đợi cho Ninh Vân Mộng hỏi thêm điều gì, xe ngựa đã bắt đầu di chuyển, Ninh Vân Mộng cũng từ bỏ ý định hỏi thêm."

Vai Tống Kỳ bị thương à?

Sao Tống Kỳ xoa vai mãi thế?"

Tiêu Sanh thì không giống Ninh Vân Mộng, không thấy việc hai người ngồi xe ngựa có gì bất thường, ngược lại là việc Tống Kỳ thỉnh thoảng thả lỏng vai hay động tác xoa vai của cô lại khiến hắn để tâm."

Vai?"

"Đúng vậy."

Tiêu Sanh xoay người chuẩn bị rời đi, trong miệng còn lẩm bẩm: "Hôm nay Tống Kỳ đến lúc nào nhỉ, còn sớm hơn cả lúc ta tìm Thành chủ, lạ quá."

Ninh Vân Mộng cảm thấy Tống Kỳ quả là một người rất thần kỳ, ít nhất sau khi tiếp xúc với Tống Kỳ, ngay cả Tiêu Sanh cũng trở nên cởi mở hơn, có điều...Sau khi Ninh Vân Mộng kết hợp nhiều khả năng như vậy, cuối cùng rút ra được một câu trả lời.Chao ôi, xuân còn chưa đến mà Ôn Vãn Tịch đã ngập tràn mùa xuân rồi ha!Quả nhiên thế này thì đúng là không thể cưỡi ngựa được.Nét cười của Ninh Vân Mộng có thế nào cũng không giấu nổi, đến nỗi khi quay lại nhà trọ, công chúa Hồng Liên nhìn nàng hệt như nhìn một kẻ ngốc."

Cười gì vậy?"

"Có nói cũng không biết đâu, phải làm mới biết."

Công chúa Hồng Liên biết người này có không ít ý đồ xấu, tức thì cũng không muốn biết nữa, tiếp tục cúi đầu uống trà.Ninh Vân Mộng thở dài, lắc đầu.Liệu khúc gỗ nhạt nhẽo này có một lúc nào đó sẽ hiểu ra thật không?**Chuyến này đến Hồng môn cần đi về hướng Nam, nếu ngồi xe ngựa thì ước chừng phải mất một tháng mới đến được.

Biết sự tình không thể trì hoãn, sau khi ngồi xe ngựa hai ngày, hai người hồi phục, liền tìm một chỗ đổi ngựa, ra roi thúc ngựa đuổi theo tới nơi.Cưỡi ngựa thì tốc độ nhanh hơn nhiều, ba ngày sau, hai người đã đuổi kịp người của Vũ thành.Tuyến đường đi Hồng môn của đệ tử Vũ thành rất bí mật, mà còn đi thêm hai đường vòng, sẽ không có ai nhận ra hành động khác thường của họ.Khi Ôn Vãn Tịch và Tống Kỳ đến nơi, họ đang nghỉ ngơi ngay trong rừng rậm.Người của Vũ thành vẫn luôn giữ liên lạc với người của Huyết Liên giáo, biết được người của Huyết Liên giáo đã sắp tới Mang thành, người của Vũ Thành không trì hoãn nữa, đuổi theo đến Mang thành theo từng nhóm.Kinh thành và Mang thành gần nhau, bởi vậy Mang thành và Lăng Quan Độ chỉ cách nhau chừng năm mươi dặm.

Trước đó Bạch Lạc Âm và Băng Nhàn đã tổ chức Cái Bang ở Mang thành, có lẽ là vì đã chú ý tới động tĩnh bất thường của Hồng môn, hai người họ điều tra được quá sâu mới bị bắt được.Cưỡi ngựa nên tốc độ nhanh hơn nhiều, nửa tháng sau, Ôn Vãn Tịch và Tống Kỳ là những người cuối cùng đến Mang thành, hai người đeo nửa chiếc mặt nạ, mặc đồ trắng, không ai nhận ra hai người là ai.Lần này Huyết Liên giáo phái tới Tưởng Thưởng, mà đây cũng là lần đầu tiên Tống Kỳ được gặp gã quái vật trong truyền thuyết này.Tưởng Thưởng đúng như trong sách miêu tả, mày kiếm mắt sáng, tóc dài tùy ý buộc thành đuôi ngựa, cằm có góc cạnh rõ ràng, để râu đen, thoạt nhìn là một lão già đẹp trai.

Nhưng Tưởng Thưởng cũng đúng như trong sách nói, đôi mắt lúc nào cũng toát lên vẻ tính toán, đáy mắt lúc nào cũng cất giấu một tầng u ám."

Không ngờ Ôn thành chủ lại đích thân tới."

Trước đây Tưởng Thưởng không hợp với Ôn Vãn Tịch, khi nghe công chúa Hồng Liên nói muốn hợp tác với Vũ thành, hắn mới dần buông bỏ thành kiến, nhưng trong lòng luôn có ý muốn so bì.Hắn muốn biết, liệu Ôn Vãn Tịch có giống như trong lời đồn, võ công giỏi nhất thiên hạ không."

Chỉ là có ít việc phát sinh cần xử lý, Tưởng giáo chủ cứ hành động theo kế hoạch ban đầu là được."

"Được."

Tưởng Thưởng có thể cảm giác được khí độ bất phàm của Ôn Vãn Tịch, hơn nữa phía sau còn có một cô gái đi theo, xem chừng phải là người Ôn Vãn Tịch vô cùng tin cậy mới dẫn theo bên mình.Nhưng hắn chưa từng nghe nói bên cạnh Ôn Vãn Tịch có một nhân vật như vậy."

Vị này là?"

Ánh mắt Tưởng Thưởng nhìn về phía Tống Kỳ, Tống Kỳ vốn chỉ đi theo để chào hỏi chợt tỉnh lại, cũng không ngờ Tưởng Thưởng lại đột nhiên gọi mình."

Ta là..."

Tống Kỳ còn chưa nói xong, Ôn Vãn Tịch đã đỡ lời thay cho cô: "Nàng ấy là người yêu của ta."

Tưởng Thưởng: "!!!"

Tống Kỳ: "!!!"

Đám đệ tử: "!!!"

Khoan đã, Ôn Vãn Tịch công, công khai xu hướng tính dục bất ngờ vậy ư?!
 
Back
Top Bottom