Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt-Edited] Sau Khi Tỉnh Dậy Tôi Có Con

[Bhtt-Edited] Sau Khi Tỉnh Dậy Tôi Có Con
Chương 109: 18 tuổi cùng 22 tuổi ( 1 )


Editor: MerHàn Phi Nhứ ngồi yên bên cạnh mẹ, bà
đang cẩn thận xem xét bản hợp đồng.

Hàn Phi Nhứ đặt hai tay lên đầu gối, trông có vẻ căng thẳng.

Nàng ngẩng đầu lên, Độc Cô Việt Hoa nhìn nàng và mỉm cười.Nàng lập tức đáp lại một nụ cười, nhưng chưa đầy hai giây sau lại xấu hổ cúi đầu xuống.Lần đầu tiên hợp tác với một đạo diễn trong giới phim ảnh, nàng vừa hồi hộp vừa phấn khích.Cuối cùng, Chung Nhã xem xong tất cả điều khoản trong hợp đồng, đưa lại cho Hàn Phi Nhứ để nàng ký tên.

Hàn Phi Nhứ nghe lời, nhận lấy, lật đến trang ký tên, cúi người cẩn thận ký tên mình lên đó.Sau khi đưa hai bản hợp đồng cho phó đạo diễn để đóng dấu, Độc Cô Việt Hoa quay sang Chung Nhã, nói:
"Chung lão sư, Phi Nhứ sắp làm diễn viên, nên mau tìm một người đại diện cho nàng.

Trong giới này, có người đại diện sẽ thuận lợi hơn rất nhiều."

Chung Nhã mỉm cười:
"Tôi đã tìm rồi.

Một học trò của tôi hiện đang làm người đại diện.

Hai tháng nữa, khi cả hai sẵn sàng, chúng tôi sẽ sắp xếp hợp đồng với người đại diện mới."

Độc Cô Việt Hoa gật đầu hiểu ý.Có Chung Nhã ở đây, những chuyện giao tiếp với Độc Cô Việt Hoa đều do bà phụ trách.

Hàn Phi Nhứ đứng dậy, nhìn ra phía cửa.

Bối cảnh đoàn phim đã được dựng xong, bao gồm nhà hát, lầu hoa và đại viện Bạch gia, tất cả đều rất chỉnh chu.

Chung Nhã phải đi họp buổi chiều, bà định dẫn Hàn Phi Nhứ theo nhưng Độc Cô Việt Hoa nói:
"Không cần phiền thế đâu.

Cứ để Phi Nhứ ở đây làm quen với môi trường.

Tối tôi sẽ cho người đưa nàng về, được không?"

Hàn Phi Nhứ đã 18 tuổi, Chung Nhã không còn coi nàng là trẻ con nữa.

Bà dặn dò vài câu rồi rời đi.Độc Cô Việt Hoa cũng bận, không có thời gian dẫn cô đi dạo, nên Hàn Phi Nhứ tự mình loanh quanh trong đoàn phim, vừa đi vừa quan sát.Khi Diệp Minh Tâm đến, Hàn Phi Nhứ vẫn còn đang ở khu bối cảnh của đại viện nhà Bạch, chăm chú nhìn căn phòng của diễn viên chính.

Diệp Minh Tâm bước đến chỗ Độc Cô Việt Hoa và hỏi thẳng:
"Đã ký xong hợp đồng chưa?"

"Xong rồi.

Nhìn bộ dạng sốt ruột của cô kìa," Độc Cô Việt Hoa bật cười.

"Tôi nghe nói Hàn Phi Nhứ ở vòng đầu biểu hiện không tốt, thậm chí còn chưa thuộc kịch bản.

Là cô mở cửa sau giúp cô ấy thăng cấp đúng không?"

Diệp Minh Tâm giữ vẻ mặt bình thản:
"Cô ấy có thực lực, chỉ là lúc đó quá hồi hộp thôi."

Đúng là có thực lực thật, nếu không sao có thể vượt qua hết năm ải sáu chặng mà cuối cùng lại được chọn.

Độc Cô Việt Hoa vuốt cằm nhìn cô đầy tò mò:
"Nhưng cô đâu có vẻ là người hay làm việc thiên vị.

Quan hệ giữa hai người là gì?"

Diệp Minh Tâm im lặng một lúc rồi trả lời ngắn gọn:
"Cô ấy là em gái tôi.

Hồi nhỏ chúng tôi quen nhau, nhưng giờ cô ấy không nhớ tôi nữa."

Độc Cô Việt Hoa hiểu ra, chắc là họ hàng xa.

Anh cúi xuống xem lịch quay ngày đầu tiên.

Sau một lúc suy nghĩ, anh đột ngột ngẩng đầu lên hỏi:
"Khoan đã, vậy cái lần cô khuyên tôi đến trường điện ảnh tìm nữ chính, có phải là vì cô em gái này không?"

Diệp Minh Tâm không trả lời.Độc Cô Việt Hoa lẩm bẩm:
"...Cô đúng là đầu tư không uổng công.

Nếu cô biết em gái mình có thực lực, sao không nói thẳng với tôi?

Tôi có thể sắp xếp cho cô ấy một buổi thử vai.

Nếu thể hiện tốt, cô ấy đã được chọn, đâu cần làm mọi chuyện rắc rối như vậy."

Cách này vốn không thực tế.

Hàn Phi Nhứ không biết Diệp Minh Tâm.

Nếu cô đột nhiên xuất hiện để gợi ý một buổi thử vai, chẳng phải sẽ khiến mọi việc cô âm thầm làm suốt năm qua bị lộ hết sao?Diệp Minh Tâm quay người, nói:
"Anh cứ làm việc đi, tôi đi dạo quanh bối cảnh."

Độc Cô Việt Hoa đưa tay định gọi cô lại nhưng nghĩ một lúc, cuối cùng cũng buông tay.

Diệp Minh Tâm là người kín đáo.

Dù có nói chuyện thân mật thế nào, cô vẫn giữ vẻ lạnh lùng khiến anh chẳng biết nói gì.

Cảm giác ấy giống như đang đứng giữa trời đông giá rét lại còn bị dội thêm một thùng nước đá.Hàn Phi Nhứ dễ thương hơn nhiều so với cô.Lúc này, người bị gọi là dễ thương đang ngồi xổm cạnh bức tường đạo cụ, chăm chú quan sát công nhân sơn lại bức tường.Người thợ vừa quét sơn vừa càu nhàu, Hàn Phi Nhứ ngồi cạnh lắng nghe rất nghiêm túc.

Thỉnh thoảng cô lại hỏi một câu:
"Quét từ trên xuống thì ổn, vậy nếu quét ngang thì sao?"

Diệp Minh Tâm bước chậm đến.

Cô không nghe rõ người thợ trả lời gì nhưng lại nghe được giọng của Hàn Phi Nhứ:
"À...

Quét ngang thì cánh tay coi như hỏng rồi."

Diệp Minh Tâm: "..."

Nhận ra có người đến, Hàn Phi Nhứ nghiêng đầu nhìn.

Khi nhận ra đó là Diệp Minh Tâm, mắt cô mở to, lập tức bật dậy.

Ánh mắt cô sáng bừng, giống như fan cuồng gặp được thần tượng.

Diệp Minh Tâm giữ nguyên vẻ mặt bình thản, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy đáy mắt cô thoáng nét cười.Diệp Minh Tâm bước lên một bước, đưa tay ra trước mặt Hàn Phi Nhứ:
"Tôi là Diệp Minh Tâm, rất mong hợp tác vui vẻ."

Trời ơi, thần tượng muốn bắt tay với mình!Hàn Phi Nhứ vội đưa tay ra, trong đầu chỉ nghĩ không biết tay mình có đổ mồ hôi không.

Đừng để thần tượng thấy mà chê ghét.

Nhưng Diệp Minh Tâm không hề để ý, chỉ chạm nhẹ vào ngón tay của cô rồi rút tay lại một cách tự nhiên."

Tôi đã xem phần trình diễn của cô, rất xuất sắc."

Hàn Phi Nhứ không thể tin được thần tượng lại khen mình.

Cô cảm thấy choáng váng, đầu óc rối bời, mãi mới nói lắp bắp được:
"Tôi... tôi là fan của chị.

Năm ngoái chúng ta từng gặp nhau.

Chắc chị không nhớ...

Hôm đó chị còn cho tôi hai viên sô-cô-la và nói..."

"Chúc mừng Ngày Thanh Niên, cô bé fan của tôi."

Hàn Phi Nhứ sững sờ.

Diệp Minh Tâm khẽ mỉm cười, đưa tay lên xoa nhẹ đầu cô giống như ngày hôm ấy.

"Tôi nhớ cô.

Một năm không gặp, hình như cô cao hơn thì phải."

Trong lòng Hàn Phi Nhứ gào thét phấn khích, nhưng bề ngoài vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh:
"Không đâu.

Chiều cao vẫn vậy, chỉ là tôi gầy nên trông cao hơn thôi."

Động tác của Diệp Minh Tâm khựng lại.

Cô nhìn Hàn Phi Nhứ từ trên xuống dưới, không khỏi nhíu mày:
"Sao lại gầy thế này?"

"Để quay phim mà, tôi đã giảm cân rất nhiều.

Tuy chưa đến mức lộ xương sườn, nhưng chắc chắn phù hợp với hình tượng nhân vật yếu đuối, mong manh," Hàn Phi Nhứ hớn hở nói, khuôn mặt đỏ lên.

"Chị cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ không làm chị mất mặt!"

Diệp Minh Tâm vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, nhưng không hiểu sao Hàn Phi Nhứ lại cảm giác cô không được vui.

Dù rất muốn ở bên thần tượng lâu hơn, nhưng theo bản năng, cô kiếm cớ rồi chạy đi.

Dù sao thì không cần vội, ba tháng tới họ sẽ làm việc cùng nhau.

Còn nhiều thời gian.Nhìn bóng dáng vui vẻ rời đi của Hàn Phi Nhứ, Diệp Minh Tâm khẽ nhíu mày.

Gầy quá, đến mức quần rộng có thể nhét thêm một chân.

Không được, phải gọi ngay cho Tề Vũ, bảo anh ấy tìm thêm một đầu bếp để đảm bảo dinh dưỡng cho cô ấy.

18 tuổi còn đang tuổi phát triển, làm sao có thể để bản thân suy dinh dưỡng thế này được?Nhận được tin nhắn của Diệp Minh Tâm, Tề Vũ sững sờ.

Anh tự hỏi không biết mình có đọc nhầm không khi cô yêu cầu tìm một đầu bếp chuyên về dinh dưỡng cho thanh thiếu niên.

Nhưng ở đây, làm gì có thanh thiếu niên nào?
 
[Bhtt-Edited] Sau Khi Tỉnh Dậy Tôi Có Con
Chương 110: 18 tuổi cùng 22 tuổi ( 2 )


"Ta thật không tin nổi, ngươi lại không biết Diệp Minh Tâm, vậy làm sao ngươi thi đậu được?

Không lẽ nhờ người thi hộ?"

"Đương nhiên là không!

Ta luôn học ở Anh, ít chú ý tới giới giải trí trong nước.

Hơn nữa, ta là sinh viên ngành biên kịch, không phải diễn xuất, đâu cần biết hết minh tinh."

"Người khác ngươi không biết thì thôi, nhưng Diệp Minh Tâm thì nhất định phải biết!

Không biết cô ấy thì coi như sống uổng phí rồi.

Nhìn đi, đẹp chưa kìa!!!"

"Đẹp cỡ nào chứ...

Trời ơi, ta luyến ái mất thôi."

Sau đoạn đối thoại này, ngay lập tức, một tràng cười kỳ quái vang lên bên tai Hàn Phi Nhứ.

Nàng tranh thủ thời gian đi học, kết quả là trong giờ học lại nghe các bạn bàn tán về Diệp Minh Tâm, hết lời khen ngợi.

Nàng không chút biểu cảm nghe hết buổi, rồi lại không chút biểu cảm mà đến phim trường.

Diệp Minh Tâm đang nói chuyện với người khác, Hàn Phi Nhứ đứng từ xa nhìn.

Nụ cười ngày thường dễ làm nàng đỏ mặt tim đập, giờ đây lại có chút chói mắt.

Hàn Phi Nhứ im lặng đi qua một góc, mở kịch bản, làm ra vẻ đang luyện tập lời thoại.

Diệp Minh Tâm thấy nàng đã quay lại, liền nhanh chóng ngừng trò chuyện với người khác, đi đến bên Hàn Phi Nhứ, dịu dàng hỏi:
"Ở trường thế nào?

Thầy giảng bài có hay không?"

Hàn Phi Nhứ nhấc mắt lên, lặng lẽ nhìn cô một cái, rồi lại cúi xuống.

Diệp Minh Tâm: "..."

Độc Cô Việt Hoa thấy vậy, lập tức thắc mắc.

Nhân lúc hai người tách ra, anh đến bên Diệp Minh Tâm, hỏi:
"Cô với tiểu Hàn có xích mích gì à?"

"Không có."

"Cô chọc giận cô ấy?"

"Không luôn."

"Vậy chẳng lẽ cô ấy chỉ đơn giản là không ưa cô?"

Diệp Minh Tâm bất lực: "Không phải đâu.

Ngài không bận sao?

Hỏi tôi những chuyện này làm gì?."

Độc Cô Việt Hoa nghiêm mặt: "Hai người là diễn viên chính, nếu quan hệ không tốt, cả đoàn phim đều sẽ khổ theo.

Bất kể cô làm gì khiến cô ấy không vui, cô cũng nên hỏi thăm, nói lời xin lỗi đi.

Cô là ngôi sao lớn, nhưng người ta chỉ là một đứa trẻ vừa thành niên."

Diệp Minh Tâm khẽ mím môi: "Đã biết."

Độc Cô Việt Hoa hài lòng vỗ vai cô.

Diệp Minh Tâm ngoài kỹ thuật diễn xuất tốt, còn có ưu điểm lớn là không tỏ vẻ cao ngạo.

Dù cô luôn có dáng vẻ lạnh lùng, nhưng thực chất cô đối xử như vậy với tất cả mọi người.

Sau khi Độc Cô Việt Hoa rời đi, Diệp Minh Tâm định dặm thêm phấn.

Thế nhưng ánh mắt cô lơ đãng thấy Hàn Phi Nhứ một mình bước vào phòng thay đồ của mình.

Không chần chừ, cô đặt cây cọ trang điểm xuống, nhân lúc không ai chú ý, mở cửa và đi vào.

Hàn Phi Nhứ đang thay đồ, áo ngoài đã cởi, bên trong chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng.

Nàng đang cúi người chỉnh lại bộ đồ của đoàn phim thì bất ngờ một bàn tay đưa tới, dễ dàng kéo áo trên đầu nàng lên...

Hàn Phi Nhứ giật mình, quay phắt người lại.

Thấy là Diệp Minh Tâm, cô vừa kinh ngạc vừa giận, nhưng lập tức kìm nén, thay vào đó là vẻ mặt lạnh nhạt:
"Tôi đang thay đồ, chị vào đây làm gì?"

Diệp Minh Tâm cầm chiếc áo dân quốc trong tay, dùng nó che tay, rồi chống tay lên cạnh người Hàn Phi Nhứ.

Hai người cao gần như nhau, vì vậy tư thế này không đủ áp lực, nhưng lại tăng thêm sự thân mật - chỉ cách nhau vài centimet.

Diệp Minh Tâm tiến sát đến mức hai người chạm cả eo, thậm chí còn dùng chân mình quấn lấy chân Hàn Phi Nhứ.

Khoảng cách gần như vậy khiến hơi thở của Diệp Minh Tâm phả thẳng vào mặt cô.

Giọng nói thấp trầm vang lên trong không gian chật hẹp, giống như vọng thẳng vào tim.

"Nói cho tôi biết, tại sao em giận.

Nếu không, đừng mong thay đồ."

Hàn Phi Nhứ trừng mắt nhìn cô, nhưng đối với Diệp Minh Tâm, cô chẳng thể lấy lại khí thế.

Cô nghĩ mình đang nhìn chằm chằm đầy giận dữ, nhưng trong mắt Diệp Minh Tâm, ánh mắt ngập nước đó lại giống như đang dụ dỗ.

Đôi mắt to long lanh như vuốt mèo, nhẹ nhàng cào vào trái tim cô.

"Chị còn biết lý lẽ hay không?"

"Tôi vốn dĩ không nói lý lẽ."

Diệp Minh Tâm vừa nói, vừa rút ngắn khoảng cách hơn nữa.

Đôi môi chạm vào nhau, mang theo cảm giác mềm mại và ướt át.

Hàn Phi Nhứ định mở miệng nói gì đó, nhưng bị Diệp Minh Tâm chặn lại bằng một nụ hôn sâu.

Một lúc lâu sau, Diệp Minh Tâm mới miễn cưỡng rời ra, ánh mắt cô tràn ngập ý cười, nhìn đôi môi đỏ thắm của Hàn Phi Nhứ.

Sau đó, cô cúi xuống, khẽ liếm nhẹ lên môi cô.

Hàn Phi Nhứ đặt tay lên vai Diệp Minh Tâm, định đẩy cô ra, nhưng nghe cô nghiêm túc nói:
"Ta chỉ giúp ngươi lau vết nước, như vậy sẽ không ai phát hiện." ... **Tôi mới không tin lời chị!** Hàn Phi Nhứ giật lấy chiếc áo ngắn, sắc mặt vẫn không mấy dễ chịu, nhưng đã đỡ hơn trước.

Nàng định mặc áo, nhưng Diệp Minh Tâm lại đặt tay lên eo nàng, ôm lấy.

Eo Hàn Phi Nhứ nhỏ đến mức Diệp Minh Tâm có thể vòng tay qua và chạm lại eo mình.

Cô ôm chặt Hàn Phi Nhứ, nhất quyết không cho mặc áo.

Đồng thời, đôi tay cũng không hề ngoan ngoãn.

Hàn Phi Nhứ bị làm cho bối rối, không chịu nổi, đành phải chịu trận.

"...

Chị có quá nhiều người hâm mộ."

Diệp Minh Tâm không hiểu.

Hàn Phi Nhứ đỏ mặt nói tiếp:
"Những người thích chị... cũng quá nhiều."

Lúc này, Diệp Minh Tâm mới hiểu.

Cô ngẩn ra vài giây, sau đó cúi đầu, tựa đầu lên vai Hàn Phi Nhứ, siết chặt vòng tay hơn.

Hàn Phi Nhứ nghe thấy giọng cười nhỏ nhẹ vang lên bên tai mình.

Không hiểu chuyện gì, nàng lại đẩy Diệp Minh Tâm ra:
"Chị cười cái gì?

Thấy tôi không vui chị lại vui vẻ sao?"

"Ừm."

Hàn Phi Nhứ vừa nghe liền muốn hất cô ra, nhưng chưa kịp làm gì thì Diệp Minh Tâm tiếp tục nói:
"Thấy em vì muốn chiếm hữu tôi mà không vui, tôi lại thấy đặc biệt vui."

Nói xong, Diệp Minh Tâm hơi nâng người, hôn nhẹ lên vành tai cô:
"Ngốc à, những người khác thì liên quan gì tới chị?

Từ đầu đến cuối, từ lúc sinh ra đến giờ, chị thích, chỉ có một mình em thôi."

Hàn Phi Nhứ đỏ bừng cả tai.

Diệp Minh Tâm càng nhìn càng thích, liền cúi xuống cắn nhẹ.

Hàn Phi Nhứ giật nảy mình như bị điện giật, vội vàng né tránh, yếu ớt đẩy cô ra:
"Đừng...

đừng làm vậy..."

Nhưng trong mắt Diệp Minh Tâm, đây không phải từ chối, mà là "muốn cự tuyệt nhưng lòng lại chấp nhận."

Hai người cứ quấn quýt trong phòng thay đồ một lúc lâu.

Trong khi đó, Độc Cô Việt Hoa đi loanh quanh đoàn phim nửa ngày, đột nhiên nhận ra cả hai diễn viên chính đều biến mất.

Anh bối rối tìm kiếm, và rồi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Hàn Phi Nhứ đã thay đồ xong, bước ra ngoài.

Việc đầu tiên nàng làm là chỉnh lại tóc mình, dù đó chỉ là tóc giả.

Độc Cô Việt Hoa nghiêng đầu đầy nghi hoặc, cảm thấy cảnh này quen mắt, như thể từng thấy trong hậu trường phim truyền hình.

Khoảng năm phút sau, Diệp Minh Tâm từ từ bước ra.

Cô vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, thanh tao, không chút khác biệt.

Nhưng khi vừa định bước đi, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau cánh cửa:
"Nàng là em gái cô à?"

Động tác của Diệp Minh Tâm khựng lại.

Cô đóng cửa lại, thấy Độc Cô Việt Hoa xuất hiện ngay sau đó.

Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi cười nhạt:
"Vậy cô đúng là đủ tội ác."

Diệp Minh Tâm: "..."
 
[Bhtt-Edited] Sau Khi Tỉnh Dậy Tôi Có Con
Chương 111: (Toàn Văn Hoàn)


27 tuổi cùng 31 tuổi
Edittor: Mer

Đêm khuya, trong một công quán cổ kính, tầng hai.

Mọi người đều đã ngủ say, chỉ còn phòng của Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm là vẫn sáng đèn.

Diệp Minh Tâm quỳ cứng đờ trên giường, làm theo yêu cầu của Hàn Phi Nhứ, tạo đủ các tư thế khác nhau.

Trên người cô là bộ trang phục hầu gái mỏng tang, gần như xuyên thấu, còn cổ buộc một dải lụa đen.

Sau khi sắp xếp xong các tư thế, Hàn Phi Nhứ lùi lại vài bước để ngắm nhìn.

Diệp Minh Tâm quỳ trên giường, hai chân tách ra phía sau, hai tay đặt phía trước, che hờ phần ngực đã lộ gần hết.

Cô còn phải biểu cảm pha trộn giữa xấu hổ, hưng phấn và phóng túng, theo đúng yêu cầu của Hàn Phi Nhứ.

Trong suốt một tháng, Hàn Phi Nhứ liên tục bắt cô thử các bộ đồ lót gợi cảm khác nhau, kết hợp với đủ kiểu nhập vai trên giường.

Hôm qua, cô phải mặc trang phục thỏ nữ, hóa thân thành một chú thỏ nghịch ngợm, dám cả gan trộm tiền của "bà chủ" Hàn.

Bà chủ Hàn không đưa cô vào tù, nhưng ra điều kiện: cô phải dùng thân mình để đền bù. ...

Tuy việc nhập vai tình thú trên giường là ý của Hàn Phi Nhứ, Diệp Minh Tâm dĩ nhiên không từ chối.

Nhưng vì sao lần nào cũng là cô phải ở thế yếu, và còn bị bắt làm những tư thế "kinh điển" trong các album nữ tính ưu tú...

Hàn Phi Nhứ ngắm nhìn cô một lúc, rồi đột nhiên xoay người, vừa che mặt vừa dậm chân, hưng phấn hét lên:
"A!

Đáng yêu quá!

Em có thể chụp được không đây!"

Diệp Minh Tâm im lặng nhìn nàng.

Hàn Phi Nhứ buông tay xuống, do dự một lúc rồi nhào đến trước mặt Diệp Minh Tâm, ôm cô làm nũng:
"Cho em chụp đi, chỉ mình e. xem thôi, sẽ không để ai khác biết đâu."

Diệp Minh Tâm quay mặt sang bên, đỏ bừng, giọng nhỏ nhẹ:
"Có gì mà chụp chứ."

Hàn Phi Nhứ không chịu:
"Chị thử nghĩ xem, nếu em mặc bộ đồ này, chị có muốn chụp không?

Có khi còn lưu vào điện thoại, mỗi ngày đều lôi ra xem ấy chứ!"

Diệp Minh Tâm thử tưởng tượng Hàn Phi Nhứ trong bộ hầu gái.

Hai giây sau, cô quay đầu lại, đôi mắt nhìn thẳng vào Hàn Phi Nhứ, ánh mắt sâu thẳm.

Ngày trước, Hàn Phi Nhứ chắc đã đỏ mặt tim đập vì ánh mắt ấy.

Nhưng giờ, với kinh nghiệm phong phú, nàng chỉ cười quyến rũ, đưa tay nâng cằm Diệp Minh Tâm, dịu dàng nói:
"Dám dùng ánh mắt đó nhìn chủ nhân, ngươi muốn bị phạt à?"

Diệp Minh Tâm cúi đầu, đáp theo ý cô:
"Chủ nhân, ta sai rồi.

Ngài trừng phạt tôi đi.

Chỉ cần ngài tha thứ, tôi sẽ làm bất cứ điều gì."

Hàn Phi Nhứ vẫn giữ cằm cô, cúi sát, dùng giọng mềm mại đầy quyến rũ thì thầm bên tai:
"Ta sẽ cho ngươi một cơ hội.

Hầu hạ ta cho tốt, ta sẽ tha thứ."

Suốt cả tuần, Hàn Phi Nhứ đều làm chủ tình thế.

Nhưng lần này, vừa nghe lời ấy, Diệp Minh Tâm bất ngờ đẩy ngã cô xuống giường.

Chống tay lên người Hàn Phi Nhứ, vẫn mặc bộ hầu gái mỏng manh, cô nở nụ cười tinh quái, ánh mắt lướt qua người Hàn Phi Nhứ:
"Chủ nhân yên tâm, kỹ thuật của tôi rất tốt.

Thê tử của tôi có thể làm chứng." ...

Có vẻ, Diệp Minh Tâm vừa hiểu lý do Hàn Phi Nhứ thích trò nhập vai đến vậy.

Ngày hôm sau, Diệp Minh Tâm gom toàn bộ đồ lót tình thú vào một chiếc rương lớn.

Trong đó đầy các bộ mà Hàn Phi Nhứ đã mua.

Nhìn qua, Hàn Phi Nhứ nói một cách hờ hững:
"Ném đi, chị mặc rồi, lần sau sẽ đổi bộ khác."

Diệp Minh Tâm lắc đầu:
"Giữ lại, sau này còn dùng được."

Bước chân Hàn Phi Nhứ khựng lại.

Cô quay đầu nhìn Diệp Minh Tâm, thấy ánh mắt cô đầy ẩn ý kèm theo một nụ cười khó đoán.

Hàn Phi Nhứ suýt bật cười, cô vỗ nhẹ cuốn tạp chí trên tay:
"Chị cứ giữ đi.

Nếu có thể khiến em mặc vào, coi như chị có bản lĩnh."

Nói xong, nàng quay người bỏ đi.

Diệp Minh Tâm nhìn theo bóng cô, khẽ bật cười trong lòng.

Sơn không đổi, nước vẫn chảy.

Dù Tiểu Nhứ đã trưởng thành hơn về tâm trí, so với người trước mặt vẫn còn quá non nớt.

---Nửa năm sau, tại cùng một nơi.

Hàn Phi Nhứ ngồi xếp bằng trên giường, tay chống cằm, suy tư:
"Chỉ lần này thôi, nếu cô ấy giành được hạng mục này, sang năm có thể thăng thêm một bậc."

Diệp Minh Tâm dựa vào đầu giường, trên tay cầm một quyển sách, thong thả lật một trang.

Sau đó, cô ngước mắt lên, nhẹ nhàng nói:
"Chuyện này không thể tự mình quyết định được.

Cần xem ý kiến của tất cả cổ đông, cân nhắc giao cho chính phủ làm, chuyển cho công ty khác, hay giữ lại tự làm.

Phải phân tích cụ thể."

Chính phủ dự định quay một bộ phim kỷ niệm và đã chú ý đến một kịch bản của công ty Diệp Minh Tâm.

Kịch bản đó do một biên kịch ký hợp đồng dưới quyền cô viết, và bản quyền hoàn toàn thuộc về Diệp Minh Tâm.

Thẩm Tang Lạc, người phụ trách cấp trên, được giao nhiệm vụ thương lượng với Diệp Minh Tâm để mua lại kịch bản.

Nhưng cô không đồng ý ngay, nói rằng cần tính toán lợi ích tổng thể trước khi quyết định.

Hàn Phi Nhứ đứng dậy, không hài lòng:
"Chỉ là bán một kịch bản thôi mà, cần gì phải hỏi ý kiến cổ đông?

Hơn nữa, cổ đông chỉ có bốn người: chị, anh họ, em trai và em.

Toàn người nhà cả, có gì mà bàn bạc?

Ba người chúng ta chắc chắn đồng ý rồi."

Diệp Minh Tâm khép quyển sách lại, đặt lên đầu gối, mỉm cười:
"Nhưng cổ phần của tôi chiếm 65%."

Hàn Phi Nhứ: "..."

Nàng nhào tới, nắm lấy cánh tay Diệp Minh Tâm, dịu dàng nũng nịu:
"Chỉ lần này thôi, giúp cô ấy được không?"

Diệp Minh Tâm bình thản nhìn cô:
"Lý do?"

"Vì cô ấy là bạn thân nhất của em," Hàn Phi Nhứ đáp.

Diệp Minh Tâm không có chút dao động nào.

Hàn Phi Nhứ im lặng một lúc, rồi sửa lại:
"Hoặc là, vợ chưa cưới của bạn thân nhất của em."

Diệp Minh Tâm đưa tay còn lại lên, nhẹ nhàng vuốt má cô.

Ánh mắt cô đầy cưng chiều nhưng cũng phảng phất ý cười như đang trêu ghẹo:"Sao em ngây thơ đến vậy?"

---"Lý do này chưa đủ thuyết phục.

Còn lý do nào khác không?"

Hàn Phi Nhứ biết rõ Diệp Minh Tâm đang muốn gì, nhưng vẫn không chịu nhượng bộ.

Hai người im lặng nhìn nhau rất lâu.

Cuối cùng, Hàn Phi Nhứ giận dỗi hất tay cô ra, quay lưng nói:
"Giúp hay không thì tùy, không quan tâm nữa!"

Hàn Phi Nhứ quay người đi, nhưng đợi mãi vẫn không thấy Diệp Minh Tâm dỗ dành.

Nàng ngoảnh lại, chỉ thấy Diệp Minh Tâm tiếp tục chăm chú đọc sách, không để ý gì.

"Diệp Minh Tâm!"

Diệp Minh Tâm ngẩng lên:
"Hả?"

"Làm người đừng quá đáng!"

Diệp Minh Tâm vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.

Hàn Phi Nhứ trừng mắt nhìn cô, cuối cùng giơ ba ngón tay:
"Ba ngày."

Diệp Minh Tâm lật thêm một trang sách, điềm nhiên nói:
"Một tháng."

Hàn Phi Nhứ cắn răng, giơ bảy ngón tay:
"Bảy ngày."

Diệp Minh Tâm cúi mắt xuống:
"Hai tháng."

Hàn Phi Nhứ: "..."

"Sao em nhượng bộ rồi mà chị lại ép giá hơn?

Chị có còn biết lý lẽ không?"

"Chị bây giờ là doanh nhân.

Đã làm kinh doanh thì phải tối ưu hóa lợi nhuận.

Doanh nhân không nói lý, chỉ cần đạt lợi ích cao nhất."

Hàn Phi Nhứ nghiến răng:
"Nửa tháng, không thể thêm!"

Diệp Minh Tâm vẫn chăm chú vào sách:
"Ba tháng, tính tròn luôn."

"Bổn cung muốn bóp chết nhà ngươi!"

Nhiệm vụ mà Thẩm Tang Lạc nhận được đã làm hao tổn không ít thời gian.

Nếu theo cách của Diệp Minh Tâm, phân tích kỹ càng trước khi bán, hẳn sẽ hoàn thành được, nhưng sẽ vượt xa giới hạn kiên nhẫn của cấp trên.

Dù biết rõ Diệp Minh Tâm đang "đục nước béo cò," Hàn Phi Nhứ vẫn không thể không nhảy vào hố, may mà cuối cùng Diệp Minh Tâm cũng nhượng bộ.

Cô chỉ ký hợp đồng thời hạn một tháng rưỡi, ít hơn một nửa tháng so với dự định.

Đúng là phong thủy luân chuyển, năm sau sẽ đến lượt ta.

Khoác lên mình bộ đồ hầu gái mỏng tang năm nào, Hàn Phi Nhứ chỉ lặng lẽ nghĩ thầm, mặt không chút biểu cảm.
_______________

Toàn Văn Hoàn

Editor có lời muốn nói: Cuối cùng cũng hoàn được bộ truyện này rồi, mặc dù mình chỉ edit được cỡ chục chương ngoại truyện nhưng cũng là những bước đầu tiên của mình nên không tránh được sai sót mong mọi người giơ cao đánh khẽ.

Cảm ơn người bên kia màn hình vì đã đọc đến cuốiiiiiii.
 
Back
Top Bottom