Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] [Edited] Không Nghĩ Tới Đi - Nhiệt Đáo Hôn Quyết

[Bhtt] [Edited] Không Nghĩ Tới Đi - Nhiệt Đáo Hôn Quyết
Chương 89: Thư tình


Thiệu Từ Tâm ngồi ở ghế phụ nhìn cúp Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của mình, trong mắt sáng như sao, kích động đến mức không thể ngăn được miệng líu lo."

Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất......

Cuối cùng em cũng đạt được giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất rồi, yeah!"

"Từ hôm nay trở đi, em cũng là có thể được gọi là ảnh hậu rồi!"

"Chà, Thiệu Từ Tâm, mày thực sự có tiền đồ."

Ôn Chi Hàn đang lái xe, nghe nàng khoe khoang, liếc nhìn nàng một cái, phát hiện nàng đang sờ cằm tỏ vẻ khẳng định.Ôn Chi Hàn đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười.Lần đầu tiên cô thấy có người khen mình như vậy, vừa buồn cười lại dễ thương.Nhưng cô cũng rất vui.Vui mừng vì Thiệu Từ Tâm vẫn còn sống và có một cuộc sống hoàn toàn mới.Cô rất vui vì Thiệu Từ Tâm không chỉ tiếp tục diễn xuất mà còn thực hiện được ước mơ của mình và giành được những danh dự mà kiếp trước nàng đã bỏ lỡ.Cô mừng vì các nàng gặp lại nhau, được yêu nhau trong thế giới này và cùng nhau đi qua những năm tháng dài đằng đẵng.So với Thiệu Từ Tâm ủ rũ ở kiếp trước, cô vẫn muốn nhìn thấy Thiệu Từ Tâm tươi cười bây giờ.Ít nhất điều này chứng tỏ rằng nàng đang hạnh phúc.Xe của họ dừng lại ở ngã tư, chờ đèn giao thông chuyển hướng."

Từ Tâm."

Thiệu Từ Tâm ngẩng đầu lên đáp lại.Nàng nhìn thấy Ôn Chi Hàn cúi người, ánh mắt cùng khóe môi tràn đầy ôn nhu.Không cần suy nghĩ, nàng chào đón sự dịu dàng chỉ thuộc về nàng.Trong không khí ấm áp im lặng, họ trao nhau một nụ hôn.Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt nàng, ngay cả đầu ngón tay cũng giống như mang theo sự trân quý, ôn nhu động lòng người.Cô ước Từ Tâm của cô sẽ luôn hạnh phúc như thế này.Thiệu Từ Tâm cúi đầu hôn lên lòng bàn tay cô, vuốt ve tay cô hỏi: “Sao vậy?”

Ôn Chi Hàn cười nhẹ nói: “Không có gì, nhìn thấy em vui vẻ chị cũng vui vẻ."

Từ Tâm của chúng ta nhất định phải luôn vui vẻ như thế này, đừng lại buồn bã như đời trước."

Nghe vậy, Thiệu Từ Tâm cười khẽ.Muốn hôn cô, nhưng vì đèn giao thông đã chuyển xanh nên nàng chỉ có thể thành thật ngồi yên.Nhìn thấy cô lái xe, lòng nàng cảm thấy vừa kiêu ngạo vừa hạnh phúc."

Có chị ở đây, em sẽ không buồn nữa."

Ôn Chi Hàn thì khác, Ôn Chi Hàn yêu nàng hơn bất kỳ ai khác.Cô ủng hộ sự nghiệp của nàng, ủng hộ mỗi ước mơ của nàng.Cô còn pha trò cùng nàng, không cảm thấy nàng ấu trĩ hay phiền phức, nàng sẽ luôn đáng yêu hết thuốc chữa trong lòng cô.Họ chính là một nửa linh hồn còn lại của nhau.Gặp gỡ và yêu chị là điều viên mãn nhất."

Em yêu chị, Chi Hàn."

Lúc này, nàng không muốn nói bất cứ điều gì, nàng chỉ muốn một lần nữa thổ lộ tình cảm của mình với Ôn Chi Hàn.Ôn Chi Hàn quay đầu nhìn vào mắt nàng, mỉm cười rồi quay đầu lại."

Chị cũng yêu em."

Cô đáp lại.Thiệu Từ Tâm vẫn giữ nguyên tư thế nhìn cô, bất động.Cúp nữ diễn viên chính xuất sắc nhất nằm trong lòng bàn tay, người nàng yêu nhất đang ở ngay trước mắt, nàng còn thiếu cái gì trong cuộc đời này?

Không thiếu thứ gì cả.Bao nhiêu thiếu sót ở kiếp trước đều được trọn vẹn ở kiếp này.Tìm lại một sinh mệnh mới, mở ra một chương mới trong cuộc đời, gặp gỡ Ôn Chi Hàn, yêu Ôn Chi Hàn, đây chính là ý nghĩa của sự trọng sinh của nàng.Nàng nhìn Ôn Chi Hàn với vẻ mặt ngọt ngào.Nhìn một lúc, nàng chợt nhớ ra họ đã thiếu thứ gì.— lễ cưới.Kiếp trước nàng và Ôn Úc tổ chức hôn lễ hoành tráng, kiếp này làm sao có thể yên ắng như vậy?Trước làm vợ giả thì không sao, còn bây giờ là thật thì làm sao mà không bù cho được!Nếu muốn làm lễ, nàng sẽ cho Ôn Chi Hàn tốt nhất, tốt hơn nhiều so với Ôn Úc!Nói chung, vợ của nàng, Ôn Chi Hàn, không thể thua kém bất cứ điều gì!Nangg lại nhìn Ôn Chi Hàn.Ôn Chi Hàn cái gì cũng không biết, chuyên tâm lái xe.Trong lòng nàng chợt nảy ra một ý niệm, nàng quay đầu cười nhìn về phía trước.Nàng muốn dành cho cô một bất ngờ!Về phần làm gì để tạo bất ngờ, nàng phải từ từ suy nghĩ, dù sao vợ nàng ở đây, vĩnh viễn không chia lìa, nàng có rất nhiều thời gian để suy nghĩ....Sau khi về nhà vẫn như thường lệ.Ngay khi cả hai bước vào cửa, họ đã cất chiếc cúp và bắt đầu một cuộc họp gia đình để thúc đẩy sự hòa hợp trong tình cảm.Thiệu Từ Tâm vén váy dài trên người lên, lộ ra một đôi chân thon dài trắng nõn thon dài.Đầu gối hơi khuỵu xuống, nàng dựa vào chiếc ghế sô pha mềm mại, hai chân dang rộng ngồi lên đùi Ôn Chi Hàn.Chiếc váy rộng che đi đôi chân của hai người, giống như đóa hoa hồng nở rộ, cánh hoa từng lớp từng lớp trải dài, lộng lẫy yêu kiều.Ôn Chi Hàn chậm rãi giơ tay lên, chiếc váy xanh sẫm rơi xuống cổ tay trắng nõn, lộ ra một vòng trắng nõn mềm mại.Mùi thơm từ cơ thể họ lúc này tan vào không khí, quấn chặt lấy họ và không bao giờ chia cắt.Thiệu Từ Tâm vén mái tóc dài lên, rũ mắt và hôn cô.Với đôi môi mềm mại và tình yêu ấm áp, họ lặp lại những gì đã làm không biết bao nhiêu lần trong quá khứ.Họ sẽ không bao giờ cảm thấy nhàm chán khi thân mật với nhau.Gặp được nhau không dễ, tình yêu khó có được, và người trước mặt bạn là báu vật trên đời, không ai khác có thể so sánh được.Thiệu Từ Tâm dùng ngón tay vén mái tóc dài của Ôn Chi Hàn, hôn lên lông mày và cổ của cô.Nàng vừa hôn vừa hỏi: "Mai chị có đi làm không?"

Ôn Chi Hàn ôm nàng, dựa vào lưng ghế, lộ ra chiếc cổ xinh đẹp, tùy ý nàng hôn nàng cắn.Dưới sự trêu chọc của nàng, cô nhẹ nhàng đáp lại: "Ừm."

Ngữ điệu mang theo hương vị của dục vọng.Thiệu Từ Tâm không khỏi thở dài.Ôn Chi Hàn hỏi: "Em sao vậy?"

Thiệu Từ Tâm ôm cô, tiếc nuối nói: "Không muốn chị đi làm, nhưng để em làm yêu phi hại nước hại dân cũng không tốt lắm, làm vậy sẽ hủy hoại hình tượng của người nào đó họ Thiệu em."

Ôn Chi Hàn buồn cười, ánh mắt sáng ngời an ủi nàng: "Ngày mai chị về sớm được không?"

"Được."

Thiệu Từ Tâm vội vàng đáp lời.Sau đó nàng lại ngồi thẳng người, cụp mắt suy tư, tựa hồ cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.Ôn Chi Hàn nhìn xuống tay nàng, rồi lại nhìn vào mắt nàng.Nếu ngón tay nàng không cởi khuy váy của cô, cô sẽ tin rằng nàng đang thực sự nghiêm túc suy nghĩ.Từng chiếc cúc áo được cởi ra, khi chiếc cuối cùng được cởi ra, Thiệu Từ Tâm vui vẻ quyết định: “Chiều mai em đi tìm chị."

"Hôm nay vợ sếp được nhận giải nên rất vui.

Muốn mời mọi người uống trà chiều, và ra ngoài ăn tối sau khi chị tan làm nhé, chị thấy sao?"

Ôn Chi Hàn không phản đối: "Được."

Thiệu Từ Tâm cười cong mắt.Nàng đã nghĩ xem ngày mai sẽ chuẩn bị trà chiều gì cho nhân viên công ty của hai nhà.Hiện tại, nàng muốn tập trung cho "món tráng miệng" của riêng mình.Vừa nói, nàng đã nhanh nhẹn giúp Ôn Chi Hàn cởi bỏ trói buộc trên người, làn da trắng nõn không tì vết của cô hiện rõ trong mắt nàng.Nàng nhếch khóe môi cười, rướn người hôn lên người vợ xinh đẹp của mình."

Cứ quyết định vậy đi ~" giọng nói ngọt như đang làm nũng.Ôn Chi Hàn khẽ gật đầu: "Ừm, quyết định vậy......"

Âm thanh từ cuối cùng đã bị Thiệu Từ Tâm nuốt chửng.Cổ kề cổ, hơi thở hỗn loạn.Móc ngón tay vào nhau, đôi mắt quyến rũ.Thiệu Từ Tâm nắm lấy tay Ôn Chi Hàn kéo về phía khóa kéo sau lưng nàng, giọng nói quyến rũ mê người: “Chị, giúp em cởi ra."

"Chị, muốn em..."

Ôn Chi Hàn không tự kiềm chế được nữa, đặt nàng lên sô pha, hôn thật sâu, nuông chiều, giải phóng dục vọng.Trước mặt Thiệu Từ Tâm, cô nhất định không thể thanh tâm quả dục.......Ôn Chi Hàn đi làm vào buổi sáng.Thiệu Từ Tâm ngủ nướng cho đến khi tự nhiên tỉnh.Điều đầu tiên nàng làm khi thức dậy là gọi cho tiệm bánh và đặt hai đơn hàng lớn, một cho Quang Lam và một cho Thiệu thị.Sau đó, nàng gọi cho cha và chuẩn bị một bất ngờ, nhờ ông tìm một người để gặp vào buổi chiều.Sau đó, nàng bắt đầu từ từ ăn uống và tập thể dục, đến chiều thì ăn mặc đẹp đẽ ra ngoài gặp bà Thiệu.Ôn Chi Hàn đang họp.Người chịu trách nhiệm đón Thiệu Từ Tâm là một thư ký khác, họ Hà.Thư ký Hà thích nhất là bữa trà chiều do Thiệu Từ Tâm mang đến, đã ăn nhiều lần nên có ấn tượng tốt với bà Ôn của họ, và mỉm cười khi nhìn thấy nàng."

Ôn tổng vẫn đang họp, ước chừng còn khoảng mười phút nữa mới kết thúc."

"Tôi ở bên ngoài, phu nhân, nếu ngài cần gì thì gọi cho tôi."

Thiệu Từ Tâm cười đáp: "Không có việc gì, tôi ở trong văn phòng chờ chị ấy là được, cô cũng làm việc đi thôi, vất vả rồi."

Tiểu Hà gật đầu, ngoan ngoãn bước ra ngoài và đóng cửa cẩn thận.Chỉ còn lại một người trong văn phòng.Thiệu Từ Tâm ngồi nghịch điện thoại một lúc, nghịch chán rồi mà Ôn Chi Hàn vẫn chưa quay lại.Nàng chán nản đứng dậy, đi đến giá sách của Ôn Chi Hàn, tùy ý lấy ra một cuốn sách, lật xem, cẩn thận đặt lại.Xoay người lại, ánh mắt rơi vào trên bàn.Bàn làm việc của Ôn Chi Hàn là màu trắng, bên dưới có ba ngăn tủ có thể đóng mở được.Có một lỗ khóa được khảm trong tủ ở phía trên, có lẽ nó là để lưu trữ những thứ quan trọng nhất.Nhìn những ngăn tủ, Thiệu Từ Tâm phần nào nghĩ đến thời cấp ba của họ.Bàn học trung học của họ cũng có màu trắng, tương tự như màu của chiếc bàn trước mặt này.Các ngăn kéo của bàn được dùng để đặt sách, văn phòng phẩm và đồ ăn vặt, mọi thứ đều có thể được nhét vào trong đó — và có người sẽ nhét những bức thư tình vào đó.Qua chiếc bàn màu trắng trước mặt, Thiệu Từ Tâm mơ hồ có thể nhìn thấy bàn họ của Ôn Chi Hàn khi đó.Đối với một học tỷ xinh đẹp như bà Thiệu nhà nàng, trong ngăn kéo nhất định có rất nhiều thư tình.Nàng bỗng thấy chạnh lòng.Khi trả lại cuốn sổ kỷ luật cho Ôn Chi Hàn, nàng quá ngoan ngoãn và thành thật, không chạm vào bất cứ thứ gì, không đọc bất cứ thứ gì, nếu không có lẽ nàng đã được chứng kiến một ngăn kéo đầy thư tình của cô!Đúng lúc này, cửa phòng làm việc bị mở ra – Ôn Chi Hàn đã trở lại."

Em đến khi nào vậy?"

Ôn Chi Hàn đặt tài liệu xuống, giơ tay ôm lấy người yêu đang đi về phía mình, vẻ mặt nhu tình, dịu dàng động lòng người."

Từ Tâm của chị đợi lâu rồi phải không?"

Thiệu Từ Tâm ôm eo cô, lắc đầu: "Không lâu đâu."

Sau đó cười hỏi: "Hồi đi học, chị Ôn xinh đẹp của chúng ta ngày nào cũng nhận được thư tình, thế có bao giờ chị nhận được thư tình trong ngăn kéo chưa?"

"Dù chỉ một?"

Ôn Chi Hàn nhớ rằng mình đã trả lời câu hỏi này rồi.Nhưng cô vẫn không ngại trả lời thêm một lần nữa: "Không có, bọn họ không dám viết cũng không dám nhét vào ngăn tủ của chị."

Cô và Thiệu Từ Tâm trán kề trán, giọng nói dịu dàng quyến rũ: "Học muội muốn viết cho chị một phong thư sao?"

Tự nhiên nhắc tới đề tài này, cô cũng bắt đầu hứng thú.Đọc thư tình của nhiều người như vậy, cô chưa từng nhìn thấy thư tình do Thiệu Từ Tâm viết trông như thế nào."

Từ Tâm đã từng viết thư tình chưa?"

"Chưa," Thiệu Từ Tâm cực kỳ tự đắc, hất cằm: "Em không cần viết, mặt em mới là bức thư tình đẹp nhất."

Ba mẹ sinh nàng đẹp như này, cũng không phải vì để nàng bị cự tuyệt!Ôn Chi Hàn không khỏi bật cười.Thiệu Từ Tâm nhìn cô, giơ tay mân mê dải ruy băng màu đen trên cổ cô: "Chị muốn hả?"

Ôn Chi Hàn: "Hửm?"

Thiệu Từ Tâm cười tươi như hoa: "Nếu chị muốn thì em sẽ viết cho chị.

Yêu cầu vợ của em nhất định phải được đáp ứng."

Ôn Chi Hàn nghe vậy, nắm tay nàng hôn một cái, ấm áp đáp lại: "Ừm, chị muốn."

Thiệu Từ Tâm đồng ý rất sảng khoái.Không phải chỉ là một bức thư tình thôi sao, nàng viết!Dù cho là mười hay một trăm bức thư, chỉ cần Ôn Chi Hàn muốn, nàng đều sẽ viết hết!"

Nhưng mà trình độ viết văn của em chỉ ở mức trung bình, em không thể viết một bức thư đặc biệt nghệ thuật hay đẹp đẽ đâu, chị không được chê em nha."

Ôn Chi Hàn cười ôm nàng vào lòng."

Miễn đó là do em viết, dù em viết bất kỳ điều gì chị cũng thích hết."

Thiệu Từ Tâm càng cảm thấy không thể làm Ôn Chi Hàn thất vọng.Nàng nhất định phải viết thật tốt bức thư tình này để bù đắp những năm tháng họ đã bỏ lỡ.  ...Thiệu Từ Tâm chọn phong bì đẹp và giấy viết thư mà nàng thích trước khi bắt đầu viết.Nàng không viết nhiều thư và rất không quen thuộc với khía cạnh này, nhưng nàng nhất định sẽ thực hiện những gì đã hứa với Ôn Chi Hàn, và nàng sẽ không bao giờ nuốt lời.Khi viết bức thư này, nàng đã tham khảo ý kiến của một chuyên gia —cha mẹ nàng.Hồi đó Thiệu Hành đã viết thư để theo đuổi Lục Lan.Trang giấy thì ngắn nhưng tình thì đong đầy và ngòi bút thì chan chứa tình yêu.Thiệu Hành có kỹ năng viết tốt, và những bức thư ông ấy viết rất chân thành và cảm động.Thiệu Từ Tâm cầm bức thư mà ông ấy viết cho Lục Lan và muốn học hỏi một vài điều, nhưng về khía cạnh tu dưỡng văn học, nàng thực sự không thể so sánh với người cha yêu thích đọc sách từ khi còn nhỏ của mình.Nàng chưa bao giờ yêu thích đọc sách kể từ khi còn nhỏ, và nàng có thể làm bất cứ điều gì mình muốn với sự giúp đỡ của trí thông minh của mình.Cuối cùng, Lục Lan là người chỉ đường cho nàng."

Viết những gì con muốn," Lục Lan nói qua điện thoại, "Thư tín không phải câu chữ càng hoa mỹ càng tốt, nó đáng quý ở chân thành và giản dị, quan trọng là chia sẻ yêu thương, con ạ.

Miễn là thương nhau, cho dù con chỉ viết những điều nhỏ nhặt thì đối phương cũng vui vẻ đọc nó."

"Cho nên, không cần rối rắm văn phong của con có đẹp hay không, chỉ cần có thể bày tỏ lòng mình, để đối phương cảm nhận được tấm lòng của con, đó mới là từ ngữ thích hợp nhất."

Ngồi vào bàn làm việc, Thiệu Từ Tâm cảm thấy như được khai sáng sau khi nghe những lời của Lục Lan.Điều quan trọng của thư từ là bày tỏ, câu văn đẹp là bày tỏ, câu văn thẳng thắn cũng là bày tỏ, muốn viết gì thì cứ viết theo phong cách của mình, tại sao phải ép bản thân thay đổi?

Chi Hàn hiểu nàng hơn ai hết."

Cảm ơn mẹ, con biết viết như thế nào rồi."

Nàng di chuyển ngón tay, nguồn cảm hứng như suối trào.Lục Lan nhẹ nhàng trả lời điện thoại, hỏi thêm một câu: "Con viết thư cho Hàn Hàn đó hả?"

Thiệu Từ Tâm trả lời với một nụ cười ngọt ngào: "Dạ đúng rồi, con muốn viết thư cho Hàn Hàn."

"Nếu con không viết cho Hàn Hàn, chẳng phải rất tệ sao?"

Lục Lan: "Nghịch ngợm."

"Đọc thư của ba xong rồi thì nhớ trả mẹ, không được làm hỏng đâu đó."

Thiệu Từ Tâm nghịch ngợm nói: "Sao con có thể làm hỏng chứ, đây chính là thư tình do chính tay chủ tịch Thiệu viết, đáng giá ngàn vàng, khi đọc con toàn đeo bao tay thôi đó!"

Lục Lan bị nàng chọc cười, cùng nàng tán gẫu một hồi liền cúp điện thoại, không quấy rầy nàng viết thư tình cho vợ.Nàng duỗi tay và chân, chuẩn bị sẵn sàng và đặt bút viết ngayNàng muốn viết bất cứ điều gì nàng nghĩ đến, nghĩ đến đâu thì viết đến đó, không có kỹ xảo, tất cả đều là tình cảm!  ...Vào một buổi chiều nắng đẹp, bà Ôn lại đến thăm văn phòng của Ôn tổng.Ôn Chi Hàn từ phòng họp trở về, vừa mở cửa phòng làm việc đã thấy Thiệu Từ Tâm ngồi xổm sau bàn làm việc của cô, không biết đang làm gì.Thấy cô quay lại, Thiệu Từ Tâm thò nửa cái đầu ra hỏi: "Ôn Chi Hàn, trong hai ngăn kéo này của chị, em nên để ở đâu đây?"

Gửi thư tình ở trường trung học không có phân đoạn chọn ngăn kéo nào.Ôn Chi Hàn ngay lập tức kết nối với mạch não của nàng, cười nói: "Cái nào cũng được, Từ Tâm muốn để đâu cũng được."

Thiệu Từ Tâm nghe vậy, ra hiệu cô quay sang chỗ khác.Ngay cả chuyện đưa thư tình, nàng cũng phải thêm một chút vui nhộn và để cô đoán xem nàng để nó vào ngăn kéo nào.Sau khi cất nó đi, nàng đứng dậy và đi đến bên cạnh Ôn Chi Hàn, và hôn cô."

Tối nay chị về muộn phải không?"

"Ừm, cơm tối không cần đợi chị, em ăn trước đi, đừng để bị đói."

"Dạ được, vậy em về trước, lái xe chú ý an toàn nha."

"Được — chờ chút."

Ôn Chi Hàn giơ tay ôm người vào lòng: "Bây giờ Từ Tâm phải về sao?"

Thiệu Từ Tâm kiên quyết gật đầu: "Em đi đây, chị đọc thư đi."

Lại che môi, xấu hổ nói: "Đây là bức thư tình đầu tiên em viết, nếu chị đọc nó trước mặt em thì người ta xấu hổ lắm."

Dù mặt dày, nhưng nàng vẫn có những lúc e thẹn như con gái."

À, em còn chuẩn bị một trò chơi nhỏ thú vị cho chị."

"Trò chơi nhỏ thú vị gì?"

"Chị có thể đoán xem thư tình nằm trong ngăn kéo nào nha ~ đoán đúng thì sẽ có thư tình, đoán sai thì đoán lại là trúng!"

Nghe vậy, Ôn Chi Hàn mỉm cười, dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ mu bàn tay của nàng: "Mặc dù bây giờ chị rất muốn đọc thư, nhưng chị muốn Từ Tâm ở bên chị thêm chút nữa."

"Ở lại đây một chút thôi, chờ em đi rồi chị đọc thư, được không?"

Thiệu Từ Tâm hoàn toàn không có cách nào từ chối cô như thế này.Cô tốt như vậy, đáng thương như vậy còn dịu dàng như thế, nàng không ở lại thì quá tàn nhẫn!"

Được rồi, vì vợ em rất muốn em ở lại, nên em sẽ ở lại với chị một lát."

"Họp mệt không?

Ngồi xuống để em giúp chị xoa vai."

Khi Ôn Chi Hàn nói rằng hy vọng Thiệu Từ Tâm ở lại cùng mình, cô thật sự để nàng ở cùng cô, không hề chạm vào bức thư trong suốt quá trình.Sau khi Thiệu Từ Tâm rời đi, cô mới ký nhận bức thư tình của mình.Có hai ngăn kéo, cô lập tức tìm thấy ngăn có bức thư tình, như thể cô và Thiệu Từ Tâm tâm linh tương thông.Phong bì có màu hồng nhạt với một trái tim nhỏ được vẽ trên đó.Nó được vẽ bởi Thiệu Từ Tâm.Ôn Chi Hàn mở phong bì, ngồi ở trên ghế văn phòng, mở phong thư ra, cẩn thận đọc ——Ôn học tỷ thân mến;Chào chị.Em là Thiệu Từ Tâm học sinh lớp 10A2.

Là Thiệu Từ Tâm, người luôn bị chị bắt gặp mỗi khi vi phạm nội quy nhà trường, và cũng là Thiệu Từ Tâm, người đã nhận ra tấm lòng của chị dành cho em sau nhiều năm bỏ lỡ, là người rất yêu rất yêu chị — Bà Ôn của chị.Nói thật với chị, trước khi viết lá thư này, em đã tốn rất nhiều giấy viết thư.

Một vài bức thư bị lộn xộn một nửa, một trong số đó có quá nhiều lỗi chính tả, hay chỉ đơn giản là bỏ cả trang giấy, hoặc cách diễn đạt cảm xúc không đúng chỗ.Bức thư trước mặt chị là kết quả cuối cùng em đã sửa sang lại.

Nếu chị nghĩ rằng cách dùng từ của em thô và trực tiếp, câu chữ của em không đủ đẹp, thì xin chị đừng để ý, bởi vì em chỉ muốn nói với chị rằng em yêu chị nhiều như thế nào.......Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng đảo mắt, đọc từng dòng từng chữ.Có ba bức thư, tất cả đều đã được xếp theo thứ tự, có thể thấy người viết đã bày tỏ rất nhiều cảm xúc trên trang giấy, viết nhiều mà không nhận ra.Trong thư, Thiệu Từ Tâm đã viết về cô trong mắt nàng ở trường trung học.Không phải nàng hoàn toàn không chú ý cô.Nàng sẽ vô thức đi đường vòng khi thấy người ghi tên nàng vào sổ kỷ luật.Khi nhìn thấy nụ cười của cô, nàng sẽ vô thức dừng lại và nói với những người xung quanh: "Trông học tỷ thật xinh đẹp."

Nàng cũng sẽ thảo luận về mẫu người lý tưởng của cô với những người xung quanh khi cô bị ngăn lại để tỏ tình, và đoán xem nhân tài nào xứng đôi với cô.Nàng cũng không đành lòng bỏ đi khi nhìn thấy cô ngồi một mình trên ghế đá, chủ động tiến lên mời cô ăn chocolate.Vào thời điểm cô thầm thích nàng, nàng cũng để ý đến cô, nhưng nàng chưa nhận ra điều đó, và tình ý đến quá muộn...Ôn Chi Hàn dần dần đọc mê mẫn.Bức thư được viết rất chân thành, giữa những dòng chữ là tình yêu và sự tiếc nuối của Thiệu Từ Tâm dành cho cô.Nàng hối hận vì đã không yêu cô và đáp lại tấm lòng của cô sớm hơn.Những bức thư lần lượt được lật ra, và chẳng mấy chốc chỉ còn lại bức cuối cùng.Ánh mắt của Ôn Chi Hàn dõi theo từng chữ ——Chi Hàn, đến tận bây giờ em vẫn cảm thấy mình đã yêu chị quá muộn, nhưng em rất vui vì cuối cùng chúng ta đã yêu nhau, điều này còn tốt hơn là em và chị lại bỏ lỡ nhau một lần nữa.Em rất vui vì chị thích em, em rất hạnh phúc vì chị đã không từ bỏ em, vì vậy em muốn đối xử tốt với chị, tốt hơn bất kỳ ai khác.Thế nên, ở phần cuối của bức thư này, em muốn hỏi chị một câu:Ôn Chi Hàn, chị có bằng lòng gả cho Thiệu Từ Tâm và tổ chức một đám cưới hoành tráng với cô ấy không?Ôn Chi Hàn hơi sửng sốt, hiển nhiên không ngờ tới kết cục này.Thiệu Từ Tâm đang cầu hôn cô ...

Đây là một lời cầu hôn đã đến muộn sau nhiều năm.Lúc này, cô đột nhiên cứng họng, không biết nên đáp lại như thế nào.Trong suốt những năm yêu thầm, cô chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ được người mình yêu là Thiệu Từ Tâm cầu hôn.Sau khi ngồi một lúc với trái tim dâng trào, cô cầm điện thoại trên bàn và gọi cho thư ký ở bên ngoài.  …Hôm nay Ôn Chi Hàn ở công ty tăng ca, ở lại thêm một lúc, khi về đến nhà, Thiệu Từ Tâm đã nằm xuống ngủ rồi.Thiệu Từ Tâm chìm vào giấc ngủ mơ màng, trong lòng tựa hồ có chuyện gì không thể buông bỏ, mãi đến khi nằm bên cạnh cô mới có thể ngủ yên."

Chị về rồi......"

Thiệu Từ Tâm theo bản năng mà chui vào lòng cô.Ôn Chi Hàn biết nàng lại lo lắng cho mình, vừa giúp nàng đắp chăn, vừa trấn an nàng: "Ừm, chị đã bình an trở về."

"Đừng lo lắng, ngủ đi, chúc em ngủ ngon."

Cô đặt một nụ hôn thâm tình lên đỉnh đầu Thiệu Từ TâmThiệu Từ Tâm cong cong môi, đáp một câu "Ngủ ngon", rồi ngủ thiếp đi.Ngày thứ hai, bầu trời không một gợn mây, bầu trời trong xanh như nước.Đồng hồ báo thức không biết điều vang lên trong thời tiết đẹp này.Ôn Chi Hàn mở mắt, đưa tay tắt đồng hồ báo thức, cúi đầu nhìn người trong lòng, xoa đầu nàng, lại hôn lên trán nàng."

Chào buổi sáng,Từ Tâm." cô nói bằng giọng khàn khàn mềm mại, "Chị dậy nhé, em ngủ ngoan."

Thiệu Từ Tâm không vui, di chuyển cơ thể, kéo tay cô không cho cô đi, thậm chí còn làm nũng: "Em muốn hôn......"

Ôn Chi Hàn cười hôn nàng."

Lại hôn một cái......"

Ôn Chi Hàn lại hôn nàng."

Ưm, vẫn chưa đủ, em còn muốn......"

Thế là Ôn Chi Hàn cưng chiều ôm nàng, hôn nàng thật lâu.Nị oai một hồi, Thiệu Từ Tâm mới miễn cưỡng để cô đj.Ôn Chi Hàn tắm rửa thay quần áo xong, lại đắp chăn cho nàng, cúi người hôn lên khóe mắt nàng: "Chị đi nha."

Thiệu Từ Tâm ngẩng mặt lên, biểu tình mơ hồ, hừ cười nói: "Ôn tổng, nếu chị hôn em lần nữa, chị sẽ không thể đi đâu......"

Nghe vậy, Ôn Chi Hàn lại hôn nàng thêm một cái, giúp nàng vuốt lại mái tóc rối bù: "Bà Ôn dễ thương quá, chị không nhịn được."

Thiệu Từ Tâm được cô dỗ dành rất vui vẻ, ngồi dậy ôm cô: "Đi đường cẩn thận, đến công ty thì nhắn tin cho em."

Ôn Chi Hàn đồng ý.Đôi trẻ miễn cưỡng chia tay.Ôn Chi Hàn đặt một cái gì đó trên bàn cạnh giường ngủ trước khi rời đi.Thiệu Từ Tâm lại chui vào chăn, không để ý, cũng không có lập tức ngủ, cho đến khi nhận được tin tức Ôn Chi Hàn bình an đến công ty, nàng mới đi ngủ.Mười phút sau, điện thoại vang lên âm báo.Nàng lập tức bò ra khỏi giường tìm điện thoại, là tin nhắn của Ôn Chi Hàn báo cô đã đến nơi an toàn.Sau khi đặt điện thoại xuống, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy thứ gì đó trên chiếc bàn cạnh giường ngủ – một phong thư.Trên trang bìa được viết bằng nét chữ rõ ràng và đẹp mắt: Thư gửi bà Ôn.Hồi âm!Thiệu Từ Tâm tỉnh liền.Hôm qua Ôn Chi Hàn về quá muộn, nàng còn chưa kịp hỏi cô có muốn kết hôn hay không.Nàng vội vàng ngồi dậy, cẩn thận mở phong bì và mở lá thư ra.Ôn Chi Hàn đã viết cho nàng một lá thư hồi âm một cách nghiêm túc.Vẫn có một sự dịu dàng thường lệ giữa các dòng chữ, và tình ý dịu dàng quấn lấy trong từng con chữ, được thể hiện trước mắt nàng một cách trực quan.Cô nói rằng mình rất vui vì nàng vẫn còn nhớ những điều ở trường trung học, và cô rất hạnh phúc vì nàng cũng chú ý đến cô vào thời điểm đó.Cô nói rằng cô không hối hận vì tình yêu của nàng đến quá muộn và giữa họ không bao giờ là muộn màng.Cô cũng đáp lại lời cầu hôn của nàng, nói rằng —Chị rất nguyện ý kết hôn với người con gái chị yêu.Cơn buồn ngủ của Thiệu Từ Tâm hoàn toàn tiêu tan, nàng kích động bật dậy khỏi giường chạy quanh phòng.Dù đã đăng ký kết hôn hơn hai năm nhưng lúc này nàng vẫn không thể kiềm chế được sự ngây ngất của mình.Ôn Chi Hàn đã đồng ý với nàng!Các nàng sắp kết hôn!!
 
[Bhtt] [Edited] Không Nghĩ Tới Đi - Nhiệt Đáo Hôn Quyết
Chương 90: Chính văn kết thúc


Địa điểm tổ chức đám cưới được chọn trong một trang viên.Thiệu Từ Tâm ban đầu muốn tổ chức ở biển, nhưng đã bị Ôn Chi Hàn thuyết phục.Gió biển thổi mạnh, rất dễ làm rối tung mái tóc của nàng, làm hỏng hình ảnh xinh đẹp và quyến rũ của nàng.Thiệu Từ Tâm cảm thấy rằng suy nghĩ này có lý.Vốn là người nghe lời vợ, nàng kiên quyết từ bỏ ý định này, đổi ý chọn trang viên.Theo sở thích của nàng, đám cưới phải hoành tráng và mộng mơ, hài hòa về mặt hình ảnh và đẹp mắt, ngoài xinh ra còn phải đẹp, việc này do các nhà thiết kế tiệc cưới chuyên nghiệp đảm nhận.Ôn Chi Hàn không có yêu cầu bổ sung nào về phong cách, mọi thứ đều tùy thuộc vào nàng.Không quan trọng là hôn lễ hoành tráng, hay đơn giản chỉ có người thân và bạn bè, thậm chí chỉ có hai người và chủ hôn, chỉ cần đối phương là nàng.Khi chọn địa điểm, còn phải chọn váy cưới.Cả hai đặc biệt sắp xếp lịch làm việc trong khoảng thời gian này, dành đủ thời gian để cùng nhau chọn váy cưới.Họ đến cửa hàng áo cưới có thương hiệu lớn nhất ở Phụng thành.Ôn Chi Hàn đứng trước chiếc váy cưới trắng tinh, trầm mặc.Ánh mắt cô rơi vào chiếc váy cưới lộng lẫy, nhưng dường như cô đang nhìn về quá khứ xuyên qua chiếc váy cưới này.Cô đã nhìn thấy Thiệu Từ Tâm mặc váy cưới tại đám cưới của Thiệu Từ Tâm và Ôn Úc.Khi đó, cô đứng dưới khán đài, nhìn hai người họ và Thiệu Từ Tâm từ góc độ người thân và bạn bè.Thiệu Từ Tâm ngày hôm đó rất xinh đẹp, giống như một nàng công chúa thanh lịch và quý phái, duyên dáng bước về phía người yêu để chào đón một cuộc sống mới.Rất đẹp, đẹp đến mức khó quên, nhưng đó không phải là vẻ đẹp thuộc về cô.Cô nhìn chằm chằm vào đám cưới mà cô đã thúc đẩy từ vị trí khán giả, trái tim cô đau đớn nhưng cô lại cảm thấy hạnh phúc cho Thiệu Từ Tâm.Bất kể thế nào, miễn là Thiệu Từ Tâm có thể có được hạnh phúc.Khi đó, cô thực sự nghĩ rằng Thiệu Từ Tâm đã tìm thấy hạnh phúc của riêng mình, và cuộc sống của nàng từ giờ sẽ vô cùng hạnh phúc.Mà cô thì sao?Cuối cùng thì, không có gì cả.Cô chưa bao giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó, Thiệu Từ Tâm sẽ bước về phía cô trong bộ váy cưới, trở thành cô dâu của cô và đồng hành cùng cô cả cuộc đời này ...Cô nhìn chằm chằm vào chiếc váy cưới màu trắng trước mắt, dùng đầu ngón tay vuốt ve chiếc váy bồng bềnh, giống như chạm vào cảnh tượng hư ảo.Lúc này, một đôi tay nhẹ nhàng vòng qua cánh tay của cô, thân mật ôm cô.Trong nháy mắt, người quen thuộc của cô đã dán lên, còn ngọt ngào thì thầm vào tai cô: "Chị thích cái này hả?

Thế thì mặc thử xem.

Vợ em đẹp như vậy, chắc chắn rất hợp."

Ôn Chi Hàn từ từ lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn nàng, đưa tay vuốt ve mặt nàng.Đây là Thiệu Từ Tâm sống và ấm áp, cũng là Thiệu Từ Tâm yêu cô và thuộc về cô.Đây không phải là một giấc mơ, mà là một món quà từ Chúa.Cô đặt lên môi nàng một nụ hôn, dịu dàng nói: "Không phải chị thích mà chị đang nghĩ về quá khứ của chúng ta."

"Từ Tâm, chị không ngờ rằng chị và em cũng có ngày hôm nay."

Không có ai xung quanh họ, và họ nói chuyện thoải mái.Sợ bọn họ không muốn có người tới gần quấy rầy, nhân viên bán hàng trong cửa hàng khéo léo đứng cách đó không xa chờ đợi.Thiệu Từ Tâm gần như ngay lập tức hiểu cô ấy đang nói về phần nào của quá khứ.Nàng khẽ nhíu mày, cùng cô đan ngón tay vào nhau: "Đương nhiên chúng ta cũng sẽ có ngày này."

Em yêu chị, chị cũng yêu em, đây là điều hiển nhiên, không ai có thể chia cắt chúng ta."

Ôn Chi Hàn cười khẽ, đôi mắt hàm chứa ý cười.Cô không nhịn được lại hôn nàng, luôn luôn không thể khống chế dục vọng yêu nàng: "Bà Ôn nói đúng."

Mọi thứ trong quá khứ từ lâu đã bị chôn vùi trong dòng thời gian và trở thành ký ức.Bây giờ họ đã yêu nhau thì không thể chia lìa nữa, đây là sự thật - một sự thật không ai có thể thay đổi.Thiệu Từ Tâm cong mắt cười với cô, càng ôm chặt hơn.Quá khứ không còn quan trọng nữa, giờ nàng chỉ muốn cho cô thêm cảm giác an toàn và hạnh phúc, cùng cô có một tương lai tốt đẹp hơn.--Ôn Chi Hàn là người vợ định mệnh của nàng!"

Nào, thay váy cưới đi.

Em còn chưa thấy chị mặc váy cưới nữa, em muốn xem."

"Được được được."

"Khà khà, người vợ xinh đẹp của em ~"Thiệu Từ Tâm tràn đầy mong đợi, đôi mắt nàng sáng đến kinh ngạc, và nàng cười như ..."

Từ Tâm à," Ôn Chi Hàn nhéo chóp mũi nàng, cười nói, "Sao em cười như là tiểu lưu manh vậy."

"Cái gì tiểu lưu manh?"

Thiệu Từ Tâm không làm, vùi vào lòng cô, và biện minh cho chính mình."

Người ta rõ ràng là chó con yêu dấu của chị mà!"

Lưu manh có gì đáng yêu, vẫn là chó con đáng yêu hơn.Cún con không biết lưu manh là gì, cún con chỉ biết yêu thương chị một cách hào phóng thôi!Nụ cười của Ôn Chi Hàn rạng rỡ, ý cười trên khóe mắt càng đậm.Không gì đáng yêu bằng Thiệu cún con của cô.

Cuối cùng khi thay váy cưới, lại làm Thiệu Từ Tâm khóc.Vừa khóc, Thiệu Từ Tâm vừa khen vợ đẹp khiến dân tình dở khóc dở cười.Ôn Chi Hàn kìm nén sự dâng trào trong lòng, cô không ngờ rằng Thiệu Từ Tâm hoạt bát nhất lại bật khóc như thế.Mặc váy cưới, cô yêu cầu những nhân viên xung quanh rời đi trước, và ở lại để xoa dịu Thiệu Từ Tâm.Tuy nhiên, cô càng an ủi nàng, nước mắt của Thiệu Từ Tâm càng rơi nhiều hơn.Thiệu Từ Tâm không thể kiểm soát bản thân vào lúc này.Khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Chi Hàn mặc váy cưới đi về phía mình, dường như cuối cùng nàng cũng nhớ ra bọn họ sắp kết hôn, một lúc sau trong lòng cảm động, nhất thời mũi đau nhức, mắt đỏ hoe.Chi Hàn của nàng đã chịu đựng cô đơn lâu đến vậy vì nàng...Cuộc sống của Chi Hàn nhà nàng trước đây rõ ràng bất hạnh như vậy, nhưng sau khi trọng sinh, cô vẫn muốn để nàng sống vui vẻ hơn một chút.Những gì Ôn Chi Hàn trao cho nàng sẽ mãi là sự dịu dàng mềm mại nhất trên đầu trái tim cô, dù đi qua bao nhiêu thăng trầm của cuộc đời, thu đi đông tới hay xuân qua hạ sang, cũng không bao giờ thay đổi.Bây giờ cuối cùng đã đợi được khoảnh khắc sau cơn mưa trời lại sáng.Nàng đau lòng vì tấm lòng này, nhưng cũng vì tấm lòng này mà rung động, nên không kìm được cảm xúc, để nước mắt trực tiếp rơi xuống."

Hu hu, nhìn thấy chị trong bộ váy cưới, em thực sự không kìm được... không nhịn được muốn khóc."

"Em nghĩ rằng chị đã quá vất vả khi thích em, nhưng em rất cảm động và vui mừng vì chúng ta không bỏ lỡ nhau, cuối cùng chúng ta cũng ở bên nhau......"

"Em, em không kìm được nước mắt, vợ ơi, hu hu...."

Đôi mắt chị đỏ hoe vì khóc, hàng mi dày óng ánh nước, mỗi giọt nước mắt đều chan chứa yêu thương và xót xa cho vợ.Ôn Chi Hàn dịu dàng ôm nàng vào lòng.Vuốt ve mái tóc đen của nàng, năm ngón tay nhẹ nhàng đặt lên lưng nàng, xoa dịu những giọt nước mắt của nàng.Cô khẽ mở đôi môi đỏ mọng, muốn nói vài câu an ủi như thường lệ, nhưng ngàn lời lại tụ lại bên môi, bất lực hóa thành gió xuân trong tiếng nức nở trầm thấp dành cho cô."

Đồ ngốc."

Từ Tâm của chị, ông trời nhất định rất thích em, nếu không sao có thể khiến em đáng yêu như thế?

Si mê của chị dành cho em, đã hết thuốc chữa từ lâu.Thiệu Từ Tâm cảm thấy mình khóc như vậy cũng không phải chuyện hay, có vẻ quá không tiền đồ.Nghe cô nói như vậy, thế là cố kìm nước mắt, nghẹn ngào hỏi: "Vậy chị thích dưa hấu, bí ngô hay là bé ngốc em?"

Ngay cả khi nàng đang khóc, cũng không thể ngăn nàng cợt nhả!Ôn Chi Hàn nghe vậy giật mình, lập tức không nhịn được cười lên, càng cười càng vui vẻ, trong mắt ý cười càng đậm.Cô vẫn không quên vẻ mặt đáp lại: "Chị thích em, bé ngốc."

Thiệu Từ Tâm dường như bị nụ cười của cô lây nhiễm, và cuối cùng cũng cười trong nước mắt.Được rồi, vợ cười nên nàng nín khóc vậy.Nàng sẽ chọn một chiếc váy cưới thật đẹp!......Ngày cưới là một ngày đẹp trời.Bầu trời như được gột rửa, ánh mặt trời dịu dàng treo lơ lửng giữa không trung, giống như tô điểm cho bầu trời.Những chiếc bóng bay màu trắng và xanh được buộc giữa những bông hoa trang trí và tung bay trong gió.Bong bóng đầy màu sắc lơ lửng trong không trung, thu hút trẻ em đuổi theo và tươi cười rạng rỡ.Cha mẹ hai nhà nhiệt tình chiêu đãi khách khứa, trên mặt ai cũng nở nụ cười thân thiện, đều chân thành vui mừng cho đôi tân nương hôm nay.Khách đến dự ngày nay không chỉ là người thân và bạn bè, mà còn là những nhân vật nổi bật trong ngành.Nhìn xung quanh, có những chủ ngân hàng đầu tư, những đại lão kinh doanh, những đạo diễn nổi tiếng, những diễn viên, ca sĩ, v.v.Khách đến nườm nượp, không khí náo nhiệt tất bật.Khi đến thời điểm, đôi tân nương ra mắt dưới bầu trời xanh với gió nhẹ, nghi lễ và âm nhạc, hoa và ruy băng.Ôn Chi Hàn từ từ xuất hiện trước mặt mọi người trong bộ váy cưới trắng tinh với bó hoa trên tay và khăn voan cô dâu.Một đầu tóc dài được búi sau đầu, hai sợi tóc dài hơi quăn rủ xuống trước trán, vừa thành thục lại có khí chất.Một tia nắng lướt qua chiếc váy bằng lụa của cô, lập tức tỏa sáng như những vì sao sáng.Đứng dưới vòm hoa, thật lộng lẫy.Cô không tiến lên, mà dừng lại tại chỗ, đôi mắt xanh như biển nhìn về phía sau, đồng thời giơ tay lên.Dưới ánh mắt của mọi người, một bàn tay trắng như ngọc nhẹ nhàng đặt vào trong lòng bàn tay cô.Mười ngón tay đan vào nhau, không thể tách rời, trang nghiêm như phó thác cả đời cho đối phương.Sau đó, Thiệu Từ Tâm xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.Nàng đang cầm một bó hoa, mặc một chiếc váy cưới xinh đẹp, đôi mắt nàng cười cong như trăng non và nàng đang mỉm cười với người mình yêu.Sự ngọt ngào bao quanh cô giống như kẹo trong lọ, không thể bỏ qua, giống như cô cũng từng nếm qua hương vị đó, khóe môi bất giác nhếch lên.Họ nắm tay nhau bước chầm chậm về phía thảm đỏ.Hai bên lối dẫn cưới được trang trí bằng những giàn hoa, những bông hoa màu hồng và trắng đan xen, đan xen trên giàn hoa, dễ thương xinh xắn và tự nhiên, như thể chúng sinh ra đã như vậy.Đài hoa cao thấp khác nhau, xếp dọc hai bên đường, hệt như những đợt sóng nhấp nhô không ngừng.Dưới bầu trời trong xanh, họ tay trong tay dạo bước giữa những khóm hoa, váy dài chấm đất, thậm chí cả bóng lưng cũng hợp nhau một cách hoàn hảo.Ôn Chi Hàn nắm tay người yêu, không khỏi liếc nhìn người bên cạnh khi đi về phía người chủ trì nghi lễ.Gần trong tầm tay, trong tầm với, giấc mơ trở thành hiện thực.Cô cười khẽ, vô thức nắm chặt tay Thiệu Từ Tâm.Cô đang nhìn Thiệu Từ Tâm, và Thiệu Từ Tâm đang lén lút nhìn cô, không kìm được cong môi cười.Họ đã kết hôn hôm nay, hôm nay thực sự là một ngày tốt lành ~Tay trong tay, họ bước đến trước mặt người chủ trì buổi lễ, nhìn vào mắt nhau và long trọng tuyên thệ trước mặt mọi người.Từ nay về sau, họ sẽ sẽ đồng hành cùng nhau trong suốt quãng đời còn lại, cùng nhau vui sướng, khổ cực nương tựa lẫn nhau không rời không bỏ, chung thủy không đổi, không ai có thể xen vào tình cảm của họ.Thiệu Từ Tâm rất thành thật khi tuyên thệ, không nói bất cứ lời cợt nhả nào, nhưng giọng nói của nàng rất rõ ràng khi nàng trả lời liệu nàng có nguyện ý hay không.Tư thế đó, nàng ước cả thế giới có thể nghe thấy.Nàng nhìn Ôn Chi Hàn đang rũ mắt cười khẽ, nghiêm túc nói: "Chủ yếu là em sợ người phía sau không nghe thấy em nói nguyện ý, cũng không biết em thích chị đến nhường nào."

Nàng muốn cho tất cả mọi người biết nàng nguyện ý.Nàng nguyện ý thích Ôn Chi Hàn, nguyện ý kết hôn với Ôn Chi Hàn, nguyện ý ở bên Ôn Chi Hàn mãi mãi - chỉ cần ở bên Ôn Chi Hàn, muốn nàng làm gì nàng cũng sẵn lòng!Ôn Chi Hàn dịu dàng nắm tay nàng, hôn nhẹ lên đầu ngón tay nàng: "Không sao, không nghe được vẫn có thể nhìn."

Họ không còn có thể che giấu tình yêu của họ dành cho nhau.Mọi người đều biết rằng họ yêu nhau, và ngay cả Chúa cũng đang thành toàn điều đó.Thiệu Từ Tâm lập tức mỉm cười.Dưới sự hướng dẫn của người chủ trì buổi lễ, họ trao nhẫn, hôn nhau trong tiếng vỗ tay của đám đông, sau đó tung bó hoa trên tay về phía đám đông để gửi lời chúc phúc.Họ hy vọng rằng người nhận được bó hoa có thể tiếp tục kéo dài hạnh phúc này, cho dù họ có kết hôn hay không.Khi Lâm Mộc Mộc nhận được bó hoa, cô ấy rất ngạc nhiên, vui mừng giơ bó hoa lên và vẫy tay với họ, sau đó quay lại và nắm chặt tay Quan Nghiên ở bên cạnh.Gió và nắng đẹp, vạn vật vui vẻ trong tiếng cười nói rôm rả.Vào buổi tối, sẽ có một tiệc chiêu đãi nhỏ.Cả hai mặc những chiếc nhẹ đến tham dự, và tiếp tục sự phấn khích và niềm vui của ban ngày cho đến tối, nói chuyện vui vẻ với mọi người.Tiệc chiêu đãi trôi qua được phân nửa, hai người lặng lẽ rời đi, tay trong tay đi tới hiện trường hôn lễ.Vòm hoa vẫn còn đó, con đường sóng cũng vậy, mọi thứ vẫn giữ nguyên tại chỗ.Dưới ánh sao đêm, gió chiều thổi qua, mơ màng đẹp đẽ.Ôn Chi Hàn chăm chú nhìn vào nơi tổ chức tiệc cưới.Thiệu Từ Tâm nhìn cô chăm chú.Nàng có thể nhìn thấy một chút say rượu trên mặt cô, và sương mù trôi nổi trong hốc mắt cô như sương và khói, mông lung động lòng người.Trong gió đêm mơ hồ nghe thấy nhịp tim đập của mình, nàng cũng nghe thấy chính mình tò mò hỏi: "Chi Hàn của em đang suy nghĩ gì vậy?"

Ôn Chi Hàn quay đầu nhìn nàng, đôi mắt đẹp khẽ cong lên: "Chị đang nghĩ về hôn lễ hôm nay."

Đó là đám cưới của cô với Thiệu Từ Tâm.Dù đã kết hôn được hơn hai năm nhưng điều đó không ngăn cản được đám cưới này gieo vào lòng cô một cảm giác rộn ràng, khiến cô bất giác mỉm cười và mỗi khi nghĩ đến lại cảm thấy hạnh phúc.Thiệu Từ Tâm nghe cô nói vậy, khẽ mỉm cười, đặt cằm lên vai cô, ngọt ngào nói: "Chị yên tâm, em nhờ người quay lại rồi, sau này muốn xem lúc nào cũng được, còn có show tạp kỹ chúng ta đã cùng nhau tham gia, chúng ta có rất nhiều kỷ niệm đẹp có thể dư vị."

Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng gật đầu, không khỏi nắm chặt tay nàng hơn.Cô nhìn sân khấu, rồi nhìn vị trí của những vị khách mời trên khán đài, và trái tim cô chợt bừng tỉnh.Cô từng là người ngồi dưới ..."

Từ Tâm," Cô nói, "Ngồi ở dưới nhìn em thực sự khác với đứng bên cạnh và nhìn em."

Có vài phần cảm động trong giọng điệu của cô.Không ngờ trong nháy mắt đã qua lâu như vậy.Nhưng chuyện kiếp trước của cô lại giống như ngày hôm qua, giống như ngày hôm qua cô còn ngồi ở bàn dành cho khách, nhìn Thiệu Từ Tâm sánh bước cùng người khác..."

Trước đây không giống nhau, sau này cũng sẽ như vậy."

Thiệu Từ Tâm bỗng nhiên nói.Ôn Chi Hàn quay đầu lại nhìn nàng, thấy nàng cười nói: "Bởi vì cho dù từ nay về sau chị ở nơi nào, trái tim em vẫn luôn dõi theo chị, không bao giờ chia lìa nữa."

"Em là của chị, mãi mãi là bà Ôn của chị."

Nàng là Thiệu Từ Tâm học sinh lớp 10A2, Thiệu Từ Tâm luôn bị Ôn Chi Hàn bắt gặp mỗi khi nàng vi phạm nội quy nhà trường, nàng là Thiệu Từ Tâm, người đã hiểu rõ lòng Ôn Chi Hàn sau nhiều năm, và nàng đặc biệt thích Ôn Chi Hàn, cũng là bà Ôn của Ôn Chi Hàn.Không bao giờ thay đổi.Ôn Chi Hàn chớp chớp đôi mắt đẹp, cuối cùng lộ ra ý cười, vươn tay ôm nàng vào lòng.Họ hôn nhau dưới những vì sao và hứa hẹn một cuộc sống lâu dài.Giờ phút này trăng thanh gió mát, vạn vật tươi đẹp, mối lương duyên tái ngộ này cuối cùng đã nở thành đóa hoa viên mãn.【 chính văn kết thúc 】
 
Back
Top Bottom